Ngôn Tình [Edit] Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ - Lê Hoa Tuyết Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lâm Nhật Hạ, 23 Tháng ba 2020.

  1. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    PicsArt_07-07-01.16.56.png

    Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ

    Tác giả: Lê Hoa Tuyết Lạc

    Thể loại: Ngôn tình

    Editor: Lâm Nhật Hạ

    Văn án:

     
    Alissa, Nga KimTânSinh27 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 7 Tháng bảy 2020
  2. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Loại mặt hàng như ngươi ta thấy không ít

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mang rượu lên" Mai Lăng say khướt ngồi trước quầy quán bar, nhìn người pha rượu hét lên, tâm tình kém đến cực điểm, tìm suốt một ngày, hầu như cả thành phố A đều tìm hết, nhưng vẫn không thấy Lâm Tuấn ở đâu.

    Uống hết mấy ly Whicky, cô cảm thấy trong người nóng quá, toàn thân đều nóng lên, cô đưa tay lên tai dùng sức quạt, hy vọng có thể tốt hơn một chút, nhưng người vẫn nóng như trước.

    "Người đẹp, uống rượu một mình sao, ta đến bồi ngươi" Nam tử bỏ lại một đám người trên sàn nhảy đi xuống, một tay khoác lên vai Mai Lăng.

    Mai Lăng không vui nhíu mày, la ầm lên "Tránh ra"

    Nam từ cười khẽ, lấy một ly whisky đưa tới trước mặt nàng "Người đẹp đừng lạnh lùng như thế, uống một ly đi.."

    "Cút.." Nụ cười bỉ ổi trên khuôn mặt hắn làm cô phát bực, cô đẩy ly rượu của hắn ra, đem chén rượu của chính mình uống cạn, đứng dậy rời khỏi quán bar. Tên nam tử nheo mắt nhìn Mai Lăng rời đi, trên khóe miệng nở nụ cười bỉ ổi.

    Mai Lăng đi ra quán bar trở lại khách sạn, rút ra chiếc thẻ, đôi mắt mơ màng nhìn thấy bóng lưng của gã nam tử phía trước, trái tim cô bỗng thắt lại, có một cái gì đó xẹt qua, ấm áp, tâm cũng ngứa ngáy.

    Do ảnh hưởng của rượu, cô lảo đảo đi theo sau người nam tử, bước vào lối đi dài, chân cô tiến về phía trước để bắt kịp người nam tử, nhưng đột nhiên chân sau không đứng vững cả người ngã xuống tấm thảm, bóng lưng người nam tử cũng biến mất trong tầm mắt của cô.

    Cô như một đứa trẻ mới biết đi, lại không cẩn thận đặt mông ngồi trên mặt đất, ánh mắt thất lạc nhìn vào nơi người nam tử vừa biến mất, cô lưu luyến đưa tay về phía trước..

    Có một đôi tay nâng cô dậy, thừa cơ đụng vào người cô, cơ thể cô đột nhiên bị người khác giới vuốt ve làm cô không thoải mái giãy dụa.

    Cùng lúc đó, phía sau cô truyền đến tiếng bước chân, một đôi chân dài xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt cô từ đôi chân ngước nhìn lên, là một khuôn mặt lạnh lùng, con ngươi sâu thẳm, đột nhiên trong đầu cô xuất hiện một khuôn mặt tương tự, cô dùng sức giãy dụa khỏi tên nam nhân kia, tóm lấy người nam nhân đang đi tới.

    Nam nhân đang bước đi, không vui nhíu mày, đồng thời vung chân đem cô rời khỏi chân hắn.

    Hai tay Mai Lăng cầm lấy chân hắn, đứng dậy để lộ ra khuôn mặt chôn dưới mái tóc dài, cười với hắn, trong miệng thì thầm "Haha, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, để xem ngươi chạy đi đâu".

    "Thần kinh" Đôi môi hắn khẽ mím lại lạnh lùng nói.

    Hắn ném cô ra, vỗ nhẹ vào nơi cô vừa chạm qua, vẻ mặt ghét bỏ, đi về phía trước.

    Cô hoàn toàn phớt lờ thái độ của hắn, ngoan ngoãn như một con mèo, đi theo bước chân của hắn. Tên nam nhân bỉ ổi kia lập tức tiến lên bắt lấy cô bị cô thoát khỏi khống chế.

    "Cút.. cút" Mai lăng nổi giận.

    Quang Vinh đang tiếng về phía trước bước chân chậm lại.

    "Bảo bối, nghe lời, nghe lời, không nên làm loạn" tên nam nhân bỉ ổi nhẹ nhàng an ủi, giọng nói tiết ra dục vọng.

    "Cút, ta không biết ngươi, ngươi hôi chết đi được, đừng đụng vào ta" Mai Lăng hất ra hắn, cơ thể mất thăng bằng, hai chân lảo đảo, cơ thể cô sắp tiếp xúc thân mật với tấm thảm. May mắn một bàn tay đỡ lấy cô.

    Quang Vinh nâng cô lên như một con gà, ánh mắt sắc bén nhìn vào tên nam nhân bỉ ổi.

    Lý Tịch, con trai của một doanh nhân giàu có ở thành phố A, không học vấn, không nghề nghiệp, là tay chơi phụ nữ nổi tiếng ở thành phố A.

    "Vinh.. Vinh Đằng" Lý Tịch giận dữ, nhưng khi nhìn thấy Vinh Đằng sợ tới mức hai chân đều run lên.

    "Không muốn chết cút ngay"

    "Vâng.. vâng, ta liền cút, ta liền cút" Mắt thấy con dê béo chạy đi dù không cam lòng, đối mặt với vị này hắn không chọc nổi, liền nhịn xuống, rời khỏi tầm mắt của Vinh Đằng.
     
    dathhoaha, Hồ Mẫn NhiNga Kim thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  3. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Khơi Mào Hứng Thú Của Hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vinh Đằng ngoắc ngoắc môi, buông người phụ nữ trong tay ra, quay lại và bỏ đi lần nữa, ai ngờ Mai Lăng như kẹo cao su, chạy theo hắn.

    Cánh cửa phòng trọ mở ra, Vinh Đằng nghiêng người đi vào, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ vẫn đang đi theo hắn, khóe miệng cười khinh bỉ, tay chuẩn bị đóng cửa, ai ngờ nữ nhân đó đã vào được, nhưng chỉ vào được nửa người.

    "Đi ra ngoài" Vinh Đằng tức giận hét lên.

    Đôi môi đỏ của Mai Lăng nở nụ cười, cả người bước vào trong và đóng cửa lại, sau đó dùng hai tay cởi chính mình áo, không để ý nam nhân trước mặt, nhẹ giọng la lên: "Nóng quá" đầu lông mày nhăn lại.

    Hắn vẽ ra đôi môi mỏng khêu gợi, đưa những ngón tay thon dài lướt trên má đỏ do tác dụng của rượu của Mai Lăng, nhướn mày và nói: "Cô nghĩ như thế nào về một người đàn ông"

    Những từ ngữ mập mờ, đột nhiên làm nhiệt độ căn phòng tăng lên rất cao.

    Hai mắt mơ mơ màng nhìn qua, hai tay cô ấy vẫn đang loay hoay với quần áo của mình, tựa hồ hận không thể đem chúng cởi sạch.

    Vinh Đằng dùng đầu ngón tay chạm vào đôi má nóng hổi của cô, cô cảm thấy rất thoải mái, nghiêng người về phía trước để tới gần hắn.

    Vinh Đằng đột nhiên thu hồi ngón tay, đầu ngón tay chà nhẹ qua môi mỏng, mỉm cười tà ác, khẽ nói: "Đáng tiếc, nữ nhân ngươi tìm lộn người, loại mặt hàng như ngươi ta thấy không ít".

    Mai Lăng hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt ghét bỏ của hắn, hai tay cô trực tiếp móc vào cổ hắn, đưa đôi má nóng hổi đến gần khuôn mặt hắn, lập tức cảm giác mát lạnh hướng cô ập tới, thoải mái cực kì, cô liền dũng cảm đem cả khuôn mặt dán vào.

    Hắn nheo mắt, quay đầu sang trái, cô cũng quay mặt theo hắn, đồng thời cũng đem cơ thể áp sát vào người hắn.

    "Muốn chết phải không? Nữ nhân, cô nghe không hiểu tiếng người, vẫn thích dán vào người ta" Hắn phẫn nộ chửi bới.

    Mai Lăng không vui nhíu mày, đem mặt nâng lên, đôi mắt tối sầm, lông mi dài nhấp nháy bởi hơi thở sâu và nông của hắn, đôi môi nóng bỏng của cô dán lên chỗ phát ra âm thanh chán ghét cô, dán thật chặc, giống như thằng lằn dán chặc vào vách tường, căn bản không giống hôn môi.

    Con ngươi hắn giãn ra, kinh ngạc, đôi môi mỏng khẽ mở ra như thể trút cơn giận trong lòng.

    Mai Lăng bị đau khẽ la, vừa mới có được một ít mát mẻ đột nhiên nóng trở lại, còn nóng hơn ban đầu, cô nhíu chặt lông mày, mở ra cánh tay gác sau cổ hắn, tựa hồ không hài lòng, phải đem hết quần áo cởi bỏ mới hài lòng.

    Mắt hắn chìm xuống, hắn lại tức giận, bàn tay dùng sức đẩy cô vào chỗ cửa, chỉ nghe thấy một tiếng phịch, cơ thể cô đập vào cửa.

    "Đau quá" Mai Lăng vuốt nhẹ đầu bị đung đau, hét vào mặt hắn.

    Hắn không có một tia thương tiếc đi tới chỗ cô, nắm lấy tay cầm cánh cửa chuẩn bị ném cô ra ngoài, cô lại lần nữa dựa vào hắn.

    Lúc này, cô triệt để chơi lớn.

    Với đôi mắt đen, nhìn chằm chằm vào cầm cao của hắn, cười haha, Vinh Đằng nhìn nữ nhân ngu ngốc trước mặt, mặt đen lên, lập tức mở cửa, đôi môi cô lại chạm vào hắn, bởi vì trời sinh chiều cao nam nữ khác biệt, môi của cô chạm vào yết hầu của hắn.

    "Thú vị" hắn lại hé mở đôi môi mỏng gợi cảm, nới lỏng bàn tay cầm tay cửa, con ngươi sâu thẩm tỏa ra một ánh sáng mờ nhạt, cơ thể hắn vẫn bất động, hai tay đút vào túi quần, đợi động tác của cô, trong nội tâm nói thầm 'nữ nhân, nếu như người muốn như vậy, tốt, ta đây liền cho ngươi cơ hội, xem ngươi có thể làm cho ta đối với ngươi có hứng thú hay không'.

    Mai Lăng thấy hắn không phản cảm cũng không phản đối chính mình, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi má hồng hào, con ngươi lại thêm đen nhánh.

    Mặc dù vậy, hắn vẫn kiên nhẫn, đợi con mồi tự động tới cửa. Thật bất ngờ, con mồi trước mắt không có ý thức tự giác của con mồi, ngoại trừ dùng móng vuốt của cô mò mẫm ngực hắn, không làm gì nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  4. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Hành Hung Một Trận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhịn một hồi, hắn rốt cuộc bạo phát, giận dữ hét: "Chết tiệt, nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn có thể làm gì"

    Cô tựa hồ cảm giác được hắn tức giận, ngẩng đầu, hướng đôi mắt bối rối của mình vào hắn.

    "Lăng Nhi, đến đây" Vinh Đằng khẽ nhướng mày, khóe môi lóe lên một vòng cung, lời nói lạnh lùng dần trở nên ấm áp hơn.

    Đi qua

    Hắn nói cô ư?

    Mai Lăng nhìn con ngươi âm u của hắn, cố gắng chăm chú tự hỏi, bởi vì bộ não của cô đang trong tình trạng hỗn độn, cả buổi cũng không chịu nhúc nhích.

    Vinh Đằng đã kiên nhẫn rất lâu, đợi cả buổi, thấy nữ nhân đáng chết vẫn còn lề mề, cái đầu nhỏ đó không biết suy nghĩ cái gì.

    Con ngươi ảm đạm, tăng thêm hồn nhiên tươi cười, nhìn xem hắn, ngọn lửa trong người hắn lại tăng lên.

    Hắn chưa từng như thế này, bị người nữ nhân không biết tên khơi mào cảm giác, còn muốn hắn tự mình động thủ, quả thực đúng là vũ nhục uy danh của hắn.

    "Còn không động thủ, thì cút cho ta"

    Hắn gào thét với cô, giọng nói lạnh lùng trở nên khàn khàn.

    Một mực suy nghĩ, thủy chung không tìm được phương hướng, sợ hãi và run lên, chạm trực tiếp vào cánh tay của hắn.

    "..."

    Vinh Đằng luôn ở trước mặt cô, không hiểu tại sao cô lại thờ ơ, rõ ràng người rất nóng.

    Mai Lăng cảm nhận được hắn tức giận, khóe môi cười hồn nhiên, hai tay còn tùy ý vung, không cẩn thận đánh vào bộ ngực rắn chắc của hắn.

    Hắn xụ mặt, rốt cuộc muốn bạo phát, người như lửa đốt.

    Vinh Đằng nheo mắt, trực tiếp nâng cô tiến về phòng ngủ.

    Bị hắn hung hăng ném, cô thật sự bị ném đau, nhíu lông mày, nâng lên cùi chỏ trắng nõn, đôi tay thon dài xoa xoa chổ bị đỏ.

    Vinh Đằng thấy cô trên giường, trong con ngươi đen nhánh không hề có hắn, lửa giận lại lần nữa vọt lên, giày da bóng lưỡng đạp vào giường, cả cái giường đều rung chuyển.

    "Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không đi, cũng đừng trách ta"

    Mai Lăng cau mày, so với lúc đầu càng thêm kịch liệt, giống như kiến bò lên chảo nóng.

    Dứt lời, Vinh Đằng khôi phục sự khó chịu và hoảng loạn trước đó, chỉ có thể thấy rằng đôi mắt của hắn đã nguội rất nhiều.

    Trên giường thần trí Mai Lăng dần dần mơ hồ, ngay cả vết thương cánh tay cũng mặc kệ, hai tay chống lấy ngồi dậy, tiến về phía Vinh Đằng với khuôn mặt quyến rũ.

    "Nữ nhân chết tiệt này, ra tay nặng như vậy"

    Vinh Đằng tức giận mắng một câu, đem lớp áo sơ mi cuối cùng văng xuống mặt thảm, nắm lấy cánh tay yếu ớt của cô, con ngươi trầm thấp nhưng một chút âu yếm không thuộc về hắn.

    Căn phòng khổng lồ, khắp nơi đều trang trí xa hoa, bức màn chặn ánh sáng của khu đô thị ban đêm, che đi cảnh xấu hổ của hai người.

    Cũng kèm theo tiếng vào thét giận dữ của hắn: "Lý Tịch ngươi chờ đó, ahihi đây là cái thứ gì"

    Biết được sự thuần khiết của cô, những đường gân xanh trên trán xuất hiện, trước mắt hiện lên dáng vẻ tươi cười bỉ ổi của Lý Tịch, nghĩ đến nếu nữ nhân này không được hắn cứu, bây giờ không biết là sống hay chết, trong đầu nghĩ mà sợ, lửa giận lại càng lớn, hận không thể lập tức phái người giết Lý Tịch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  5. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Chưa Từng Hài Lòng Như Lúc Này

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn thu hồi con mắt, nhìn cô nằm phía dưới, càng ngày càng xinh đẹp. Trong con ngươi lần nữa hiện ra sự thương xót, hắn cười khinh bỉ, hôm nay mình làm sao vậy, liên tục xuất hiện những cảm xúc không nên có đối với một người nữ nhân lạ, thói quen lãnh khốc vô tình của hắn đi đâu rồi.

    Quên đi, lần đầu tiên thì lần đầu tiên, cùng lắm thì đến lúc đó cho nhiều chút là được, suy nghĩ xong, tròng mắt của hắn quay lại dáng vẻ lạnh lùng, nhìn nữ nhân bên dưới, hài lòng thu hồi gân xanh trên trán, hai tay nhéo vòng eo mảnh khảnh của cô.

    Vì hắn không dịu dàng cô có vẻ không thoải mái, không hài lòng khóe miệng cô rầm rì, nhưng rơi vào tai Vinh Đằng lại nghe đặc biệt sảng khoái.

    Thời gian dần trôi qua hắn phát hiện đã bị nàng mê hoặc, trong đầu còn có ý định thu lưu cô, nhưng mà dục niệm không thể thắng được lý trí, khi ý niệm vừa mới hình thành đã lập tức bị bóp chết. Hắn rõ ràng biết được, nữ nhân này đã năm lần bảy lượt làm anh xúc động, không được.

    "Lăng nhi, không được ngủ, tỉnh lại cho ta.."

    Giờ phút này cô rất mệt lại chịu tác dụng của rượu cồn, cô cảm thấy mí mắt nặng nề, toàn thân đều rất mỏi, ngay cả đầu cũng ong ong, không hề thoải mái chút nào, chỉ muốn ngủ một giấc, những chuyện khác tạm thời gác qua.

    Hắn cảm nhận được hô hấp của cô, nhìn thấy cô nhắm mắt, mặt lập tức tối sầm lại, lòng tự trọng của một người đàn ông lập tức bị làm nhục.

    Vinh Đằng hắn là ai chứ, chỉ cần không hài lòng, gầm lên một tiếng, cả thành phố A đều rung chuyển.

    Nữ nhân có thể hầu hạ hắn, không phải đều nịnh bợ, liếm láp hắn, đối với hắn đủ loại nịnh nọt. Người nữ nhân này thật tốt, thành công khơi gợi hứng thú của hắn, hiện tại để hắn loay hoay một mình rồi đi ngủ, chết tiệt, đúng là đồ không bình thường.

    "A.. đừng đánh ta, đau, đau"

    Cô vừa mới nhắm mắt, kết quả bị hắn đánh vào mông, đáng thương cho cặp mông nhỏ trắng nõn giờ đã đỏ rực.

    Hắn thấy cơn buồn ngủ trong mắt cô còn chưa dứt, không một chút thương tiếc tiếp tục vuốt.

    "Tuấn, đứng nháo nữa, để ta ngủ một lát, ngủ tiếp một lát là được rồi" Cô vẫn nhắm mắt, phát ra ô ô âm thanh không rõ ràng.

    Giọng nói cô phát ra như một con mèo lười biếng tuy không rõ ràng. Hắn cau mày, sao hắn lại cảm nhận được cô không phải gọi tên hắn, cô lẩm bẩm tên của người nam nhân khác, nghĩ đến đây, hắn tự nhiên bực bội.

    "Gọi ta Vinh thiếu"

    Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá vỡ độ ấm trong phòng.

    Cô một chút phản ứng cũng không có, giống như một thi thể.

    Một lần nữa chọc giận hắn, muốn tiếp tục đánh cô cho đến khi nào tỉnh, xem thật kỹ nam nhân trước mặt là ai, nhưng khi con mắt sâu thẳm của anh nhìn thấy vết xanh vết đỏ trên làn da trắng nõn của cô, cuối cùng lại không ra tay.

    "Nghe lời, gọi ta một tiếng Vinh thiếu, ta sẽ tha ngươi, để ngươi ngủ"

    Lần đầu tiên Vinh Đằng lại phát ra giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ, dụ dỗ người nữ nhân trên giường hay một người mà anh không hề biết.

    "Vinh thiếu"

    Mai Lăng thật sự bị đau nên sợ, nói theo lời của hắn, từ miệng phát ra xen lẫn tiếng hơi thở, phun ra hai chữ.

    Nghe được giọng nói của cô, hắn cảm thấy từ trước đến giờ chưa từng hài lòng như lúc này, so với việc sáng nay ký được hợp đồng 100 triệu còn vui hơn.

    "Không sai"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  6. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Tổng Giám Đốc Thành Người Thế Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn đạt được mục đích, giữ lời hứa tha cho cô, nhìn qua thấy cô ngủ say, một mình đi vào phòng tắm.

    Một lần nữa bước đến cạnh giường, lần đầu tiên nhìn kỹ gương mặt nữ nhân đang ngủ, mắt hắn nheo lại, trong nội tâm bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy qua.

    Khóe môi nhếch lên lộ ra độ cong xinh đẹp, khẽ nói: "Thì ra ngươi cũng không phải quá xấu"

    Cô đang ngủ say tựa hồ cảm nhận được giọng nói của nam nhân ồn ào, cau mày, thay đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ, còn áp lên cánh tay của hắn.

    Vừa mới còn mang theo chút đường cong liền hạ xuống, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm lạnh.

    "Nữ nhân này còn muốn tiến thêm một thước à" Lạnh lùng nói, rút lại cánh tay.

    Lại bị bắt chặt hơn "Tuấn.. tuấn, ta tìm được ngươi rồi, người đừng đi"

    "Cái gì" Nghe được thanh âm lẩm bẩm trong lúc ngủ, lông mày hắn nâng lên, lửa giận lần nữa bùng phát, thì ra chính mình thật sự thành thế thân người khác.

    Vô cùng tức giận, hắn sẽ không bao giờ thương tiếc nữa, bàn tay trực tiếp đặt lên mặt của cô: "Đứng lên cho ta.."

    Dù hắn có gọi như thế nào, thì cô vẫn không có một chút phản ứng, thay vào đó hắn bị cô kéo vào trong ngực.

    Hắn căn bản cũng không chú ý, nhưng bị kéo một cái, mặt của hắn càng thêm đen.

    "Đáng chết, đứng lên cho ta, không thì ta sẽ đem ngươi, làm ngươi đau chết, cho ngươi một tháng cũng không xuống giường được"

    Hai tay cô ôm chặt hắn, chỉ là không cử động.

    Vinh Đằng muốn trực tiếp đẩy ra, không còn quan tâm đến nó nữa, như thường ngày, ném một tấm chi phiếu rồi rời đi, nhưng đột nhiên anh không nỡ bỏ phần ấm áp này, hơn nữa hôm qua hắn vừa từ ngoại quốc bay vào để sáng nay ký hợp đồng, ngồi máy bay cả ngày, lại xem tư liệu suốt đêm, đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi, cơ thể có chút mệt mỏi, cho nên hắn mới không mang bất kì nữ nhân nào đến.

    Được rồi, nghỉ ngơi trước, có chuyện gì sáng mai tính.

    Với ý nghĩ này, hắn liền thiếp đi khi vừa khép mắt lại.

    Một đêm này cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía, làm cho đêm dài vô cùng ngắn ngủi.

    Ngay sau đó, buổi sáng đến rất nhanh.

    Một tia nắng chiếu xuyên qua tấm màn vào tấm thảm tuyết trắng.

    Ánh sáng tán xạ mềm mại khi đi qua các lớp màn, người phụ nữ ngủ trên giường mở mắt ra.

    "Wow.. ngủ ngon thoải mái, đã lâu rồi không ngủ nhiều đến vậy" Từ khi Lâm Tuấn rời nhà trốn đi, không có tung tích, Mai Lăng chưa bao giờ an tâm ngủ như vậy.

    "A.. hư hết rồi" Cô khởi động toàn thân người liền đau xót, cảm thấy không đúng, cô giơ tay lên rồi buông xuống lần nữa, nhưng lại đặt vào người hắn.

    "A.. chuyện gì đang xảy ra vậy?"

    Nhìn thấy nam nhân yêu nghiệt bên cạnh, cô sợ tới mức hét lên, lại nhìn thấy cơ thể chính mình cùng với vết máu trên tấm vải trắng, cô lại hét lên lần nữa.

    Người bên cạnh cô, trước nay giấc ngủ rất ngắn, nghe thấy tiếng động đã thức dậy, nhưng giả bộ ngủ.

    "Xong rồi, xong rồi tại sao ta lại thành như thế này" Mai Lăng thở dài một tiếng, đồng thời trong đầu đang nghĩ cách để giải quyết.

    Cô đã không còn đủ tốt để xứng với Lâm Tuấn, được rồi, chỉ cần có thể tìm thấy Lâm Tuấn và làm anh trở về là tốt rồi, những thứ khác cô không dám hy vọng xa vời.

    Lúc trước nếu cô không hy vọng xa vời thì Lâm Tuấn cũng không rời nhà trốn đi, mình cũng sẽ không**, tất cả đều tại cô, đều do Mai Lăng cô gieo gió gặt bão, cô có thể trách ai, chỉ có thể trách cô tự làm tự chịu.

    Nữ nhân đáng chết này, phớt lờ sự tồn tại của hắn, sự tồn tại của hắn cảm giác thật sự kém như vậy, biết vậy nên để tờ chi phiếu rời đi.

    Vinh Đằng nheo mắt và cau mày.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  7. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    (Mình đã sửa tên nam chính từ Quang Vinh sang Vinh Đằng rồi nhé, do lúc trước mình dịch sai, mọi người thông cảm mình là người mới)

    Chương 6: Muốn Phụ Trách Với Tổng Giám Đốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai Lăng cứ tự trách chính mình, hoàn toàn không phát giác được động tĩnh của hắn, chỉ cảm thấy tối qua nhất định giày vò bản thân mình mệt mỏi, bây giờ ngủ chết rồi.

    "Aizz.. tại sao lại như thế, không nhớ gì cả, thật sự là muốn chết rồi"

    Tuyệt vọng nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, có thể Mai Lăng chỉ nhớ được một chút ít, nhưng không thể nhớ hoàn toàn, chỉ cần buộc mình suy nghĩ, đầu liền lập tức đau.

    Cái tên Lý Tịch này đã bỏ loại thuốc nặng với mình, không đúng, hắn ta nổi tiếng vì chơi phụ nữ không thể bỏ thuốc nặng như vậy được, dù sao người nam nhân kia cũng không muốn mình vất vả một đêm, và hôm sau chẳng có ấn tượng gì.

    Động thái của cô đã thu hút sự chú ý của hắn, hắn nghi ngờ, con ngươi trầm xuống, Không lẽ một màn ngày hôm qua có người cố ý an bài, Lý Tịch cũng bị tính kế.

    Quên đi, hay là trước tiên không nên đứng dậy, nhìn xem một chút.

    Nếu thật sự muốn tiền của hắn, tự nhiên sẽ đánh thức hắn.

    Tiền, muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề, Vinh Đằng hắn có thể cho, nhưng nếu thứ khác, nữ nhân này cũng đừng nghĩ có thể sống sót đi ra ngoài.

    "Aizz"

    Lại một tiếng thở dài.

    Mai Lăng cuối cùng tự hứa, cô cũng không muốn gì nữa, hai tay chống đỡ cơ thể, xuống giường, tìm quần áo của mình mặc vào.

    Vinh Đằng nghe được tiếng động trong phòng khách, biết rõ là cô đi mặc quần áo, hắn không vội, nhẫn nại chờ, xem thử cô làm gì tiếp theo.

    Cô ở phòng khách rất lâu, lâu đến nỗi Vinh Đằng muốn làm mình dứt khoát tỉnh dậy, trực tiếp hỏi là được. Mai Lăng lại xuất hiện trong phòng ngủ lần nữa.

    "Phải làm gì với ngươi bây giờ"

    Con ngươi cô khôi phục lại sự trong trẻo vốn có, chẳng qua là có thêm một tầng hương vị của cô mà chỉ mỗi hắn có, nhìn xem nam nhân giả bộ trên giường, mi tâm cô xoắn lại.

    Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự không có mục đích gì.

    Vinh Đằngcảm nhận được giọng điệu của cô, cảm thấy, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi, lắc đầu, tiếp tục giả bộ ngủ, cánh tay đã rời khỏi chăn lông để dưới gối, bàn tay cầm chặt khẩu súng bên dưới.

    "Cũng chỉ có thể làm như vậy, không biết ngươi có đồng ý hay không, được rồi, cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi không muốn, ta cũng chỉ có thể đối với ngươi chịu trách nhiệm"

    Giọng nói của cô ban đầu là bất lực, sau đó tăng lên sự dí dỏm, ngay cả đôi môi nhợt nhạt yếu ớt cũng cong lên.

    Nâng lên bước chân nặng nề, đi đến trước giường, một tờ chi phiếu rất quen thuộc được đặt lên gối bên cạnh hắn.

    Cất kỹ xong, miệng cô cong lên, tựa hồ rất thỏa mãn cách làm của mình, con ngươi lần nữa hướng đến tên yêu nghiệt đang ngủ say, nói khẽ: "Ta cũng chỉ có thể cho nhiêu đó, nếu ngươi không muốn, vậy chỉ có thể chọn phương án 2, ngươi không muốn, ta sẽ đối với ngươi phụ trách. Hơn nữa, ngươi đẹp trai như vậy, ta cũng có thể cam tâm tình nguyện đối với ngươi phụ trách, hắc hắc, ta có để lại số điện thoại cùng với một số lời nói, ngươi ngủ ngon, ta đi đây".

    Mai Lăng vừa nói xong một bài phát biểu dài, quay người lại đi về phía cửa phòng.

    Hắn đang giả vờ ngủ thì lại bị cô chọc tức thêm một lần nữa.

    Nữ nhân đáng chết, đưa hắn làm cái gì.

    "Kỳ thật, ta rất hy vọng ngươi chọn phương án 2" Kỳ thật ta rất mong đối với ngươi phụ trách.

    Ngay lúc Mai Lăng sắp đi ra phòng ngủ, cô khẽ nói.

    Cho dù thanh âm rất nhỏ, nhưng không thể tránh được tai của Vinh Đằng.

    Khi toàn bộ 'phòng cho tổng thống' đều an tĩnh, cánh cửa đóng lại và rời khỏi tai hắn, hắn triệt để rống to, trực tiếp xuống giường, mang dép đá vào giường. Bàn tay thon dài, cầm lên tờ chi phiếu cùng một tờ giấy đặt trên gối, mắt anh lại sâu không thấy đáy.

    Tốt, rất tốt, một trăm vạn đúng không, chỉ một trăm vạn mà muốn đuổi Vinh Đằng hắn, còn nói cái gì, nếu như còn thấy chưa đủ hoặc không thích, liền đối với hắn phụ trách, đúng không!

    Tốt, thật tốt, cái thế giới đúng là không sai, không sai nha!

    Hắn chỉ mới ra ngoài một tuần, thành phố A lại có một nữ nhân đáng chết như vậy, còn muốn đối với hắn phụ trách, hừ, còn không nhìn kỷ xem hắn là người nào.

    "Tiêu Cẩm, tra cho ta người tên Mai Lăng, số điện thoại xxxxxxxx, trước bữa trưa ta muốn biết tất cả thông tin về nữ nhân này. Còn nữa, hãy để cho Lý Tịch một tháng không thể gặp người".
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2020
  8. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Lâm Tuấn Mất Tích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quang Vinh tắt điện thoại, đập mạnh điện thoại vào thảm, tờ giấy và tấm chi phiếu cầm trong tay lập tức biến thành mảnh vụn.

    Tiêu Cẩm đang ăn sáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy giọng nói âm u trong điện thoại.

    May mắn hắn đã ở cùng Vinh Đằng rất nhiều năm, đã trải qua rất nhiều trận chiến, trí nhớ của của hắn tốt hơn người thường, cho nên không nóng, vội đem giấy bút đến, viết lại nội dung vừa mới nghe trong điện thoại.

    Sau khi nhớ lại, mắt hắn choáng váng, lần này lão đại muốn tra một nữ nhân, lại còn mới sáng sớm kêu hắn đi tra, chẳng lẽ..

    Chắc là không phải, bên người lão đại mỹ nữ như mây, sao có thể lại bị một nữ nhân làm cho..

    Aizz.. Quên đi, thế giới của lão đại, hắn chỉ là một nhân viên nhỏ, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu, cứ dựa theo lời lão đại phân phó mà làm thôi.

    Chẳng qua là đáng thương, nữ nhân này sắp gặp xui xẻo. Về phần Lý Tịch, chỉ là một nhân vật nhỏ, Tiêu Cẩm cũng không để hắn vào mắt.

    Tiêu Cẩm thở dài, nhanh chóng ăn xong bữa sáng, bắt đầu đi làm việc.

    Mai Lăng ra sức chống đỡ cơ thể chậm rãi đi ra cửa khách sạn, bắt một chiếc taxi ngồi vào.

    Nhưng cô lại không biết, trên tầng cao của khách sạn có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô ngồi vào taxi rời khỏi tầm mắt hắn.

    Khu nhà giàu, ở nội thành.

    Khách sạn Mai Lăng ở hôm qua là một trong số những khách sạn nổi danh ở nội thành, cho nên nói, cô vừa mới ngồi vào taxi không lâu, liền vào trong khu nhà giàu.

    "Đi vào"

    Người tài xế dừng ở cửa ra vào, trong khu cao cấp này, những người lái taxi không được phép vào nếu không có sự cho phép của khách, trong này có quá nhiều người giàu, cũng có nghĩa có rất nhiều bí mật.

    "Vâng"

    Dựa theo chỉ dẫn của Mai Lăng, xe taxi dừng lại trước mặt một ngôi biệt thự phong cách Âu.

    "Cảm ơn"

    Mai Lăng trả tiền, trực tiếp xuống xe, con ngươi thấy được xa xa trong nhà là người thợ cắt cỏ.

    "Mai tiểu thư, đã trở về"

    Quản gia Dương là quản gia trong căn biệt thự này, khi Mai Lăng chỉ là một đứa bé, quản gia Dương đã làm việc ở đây hơn năm năm.

    Mai Lăng mỉm cười yếu ớt, nhìn thấy sau lưng quản gia Dương là nữ chủ nhân của căn biệt thự này, Đổng Khiết.

    "Dì, đã có tung tích của Lâm Tuấn chưa?"

    Vừa nhắc tới Lâm Tuấn, trên mặt còn mới mang vẻ tươi cười thoáng cái lạnh xuống.

    Nhờ quản gia Dương nâng đỡ, ngồi xuống sô pha.

    "Aizz, vẫn chưa có tung tích gì cả, cũng không biết đứa bé này chạy đi đâu, để cho chúng ta phải lo lắng" Đổng Khiết thở dài một hơi "Lăng nhi đừng đứng đó nữa, mau tới đây, đúng rồi, tối hôm qua ngươi đã đi đâu, như thế nào cả đêm cũng không về, điện thoại cũng không mang theo"

    Mai Lăng nghĩ tới tối hôm qua ở dưới thân người khác hầu hạ, mặt tái nhợt đi từ từ liền đỏ lên, trong đầu chỉ còn lại một chút ít đoạn ngắn mà đã làm mặt cô hồng đến như vậy, nếu thật sự nhớ rõ ràng, vậy còn mặt mũi nào đi gặp người khác chứ.

    "Haizz, ngày hôm qua con đã đến một ít nơi con cùng Lâm Tuấn thường tới, vội vàng đi nên quên mang theo điện thoại, buổi tối bụng quá đói nên ghé một khách sạn gần đó ăn tối, vì đã muộn, sợ làm phiền dì nên không về nhà"

    Mai Lăng giải thích trái lương tâm, thật ra những lời cô nói đều thật, thế nhưng nghĩ tới tối hôm qua cùng nam nhân yêu nghiệt kia chiến đấu, vẫn cảm thấy chính mình không đủ thành thật.

    "Đúng rồi, dì, chú Lâm đã trở về chưa"

    "Vẫn chưa, tốt nhất cả đời này hắn cũng đừng trở về"

    Mai Lăng cười cười, chỉ cho là Đổng Khiết nhất thời tức giận, nhưng không biết lời này nói là thật tình.

    "Dì, thật xin lỗi, nếu không phải ta đưa ra yêu cầu muốn gả cho hắn, hắn cũng sẽ không rời nhà trốn đi, đều do ta không tốt, dì, ngài muốn trách thì trách ta đi, ngàn vạn không nên trách chú Lâm, cũng không nên trách Lâm Tuấn. Nếu Lâm Tuấn trở về, ta sẽ không bao giờ nói về việc muốn gả cho hắn nữa".
     
  9. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đổng Khiết ngồi bên cạnh Mai Lăng ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ sau lưng cô, thở dài "Bé ngoan, dì tới giờ đều không có trách ngươi, ngươi cũng không nên tự trách. Yên tâm đi, Lâm Tuấn sẽ trở về, chẳng qua là vấn đề thời gian thôi"

    "Vâng, dì, ngài thật tốt, nhiều năm như vậy, thật sự giống như cha mẹ của con" về sau thật muốn gả cho Lâm Tuấn, muốn chính thức gọi ngài một tiếng mẹ.

    Nửa câu sau là điều mà Mai Lăng muốn, tuy nhiên vào thời điểm này sẽ không nói ra thành lời.

    "Đứa nhỏ ngốc, từ khi ngươi bước vào căn nhà này, ta đã xem ngươi là con gái ruột thịt" Đổng Khiết buông Mai Lăng, ôn nhu nói.

    Mai Lăng cũng không phải người Lâm gia, nên quản gia Dương cùng hạ nhân mới gọi nàng Mai tiểu thư chứ không phải tiểu thư.

    Năm đó cha của Mai Lăng và Lâm Tuấn là quân nhân, chức vụ của họ giống nhau, trong một lần làm nhiệm vụ, cha Mai Lăng vì cứu cha Lâm Tuấn nên mất mạng, trước khi chết đem Mai Lăng gửi gắm cho Lâm gia.

    Mà mẹ đẻ Mai Lăng, tại thời điểm sinh cô, kỹ thuật vẫn chưa hiện đại như bây giờ, nên đã mất vì khó sinh.

    Con nối dỗi của Mai gia trước nay đều mệnh bạc, đến thế hệ này chỉ còn lại một mình cha Mai Lăng, trước khi buông tay cũng chỉ có thể đem con gái bảo bối của mình gửi gắm cho người anh em mà hắn tin tưởng nhất.

    Cứ như vậy, thời điểm Mai Lăng chỉ là một đứa bé, đã tới Lâm gia, ở cũng đã hai mươi năm.

    Từ nhỏ cũng chỉ có Lâm Tuấn hơn cô một tuổi cùng nhau lớn lên, hai người đã phát triển đến một mối tình cảm sâu sắc.

    "Quản gia Dương, mau đem điện thoại của Mai tiểu thư đưa cho con bé"

    "Vâng"

    Mai Lăng nhận lấy điện thoại, có một chút kỳ quái, cô không đem theo điện thoại chỉ có mình cô biết rõ, tại sao lại ở trong tay quản gia Dương, dì chắc không làm loạn đồ đạc cô đi.

    "Lăng nhi, tối qua thấy đã muộn mà ngươi chưa về, liền gọi điện thoại cho ngươi, mới biết ngươi không mang theo điện thoại. Sáng nay, cũng không biết ai gọi cho ngươi, gọi cả tiếng đồng hồ, tiếng ồn làm ta đau đầu, ta mới gọi quản gia Dương lấy điện thoại ngươi tắt đi. Bây giờ ngươi đã về, mau nhìn xem, có phải có chuyện gì đó quan trọng không, lỡ như là chuyện công tác gì đó, nên xử lý sớm chút"

    "Hắc hắc" Mai Lăng dí dỏm le lưỡi một cái, thì ra là như vậy, vội vàng mở điện thoại, ngoài miệng còn nói theo: "Dì, yên tâm đi, con xin công ty nghĩ nửa tháng, hiện tại mới qua mười ngày, còn sớm lắm, hẳn không phải là chuyện công ty, dì, hiện tại ngài còn đau đầu không?"

    "Đã hết đau, haizz, một chút tin tức về Tuấn nhi cũng không có, ngươi cũng đừng đi tìm nữa, cha của hắn cũng không tìm, Lăng gì ngươi tìm cái gì, chờ thêm một ít thời gian, thằng ranh con này sẽ tự trở về"

    Lời nói của Đổng Khiết rất nhẹ nhàng, trong nội tâm rõ ràng biết, lúc này nếu muốn Lâm Tuấn trở về cũng không đơn giản, đối với việc con trai dùng cách bỏ nhà đi, kỳ thật với tư cách là mẹ nàng rất tán đồng.

    Dù sao hạnh phúc tương lai là của hắn, đòi hỏi hắn phải tự mình chiến đấu.

    Mai Lăng vội vàng khởi động máy, tìm nhật ký cuộc gọi, trong nội tâm thầm nghĩ không phải là tên nam nhân yêu nghiệt trong khách sạn tỉnh dậy, thấy tờ giấy chính mình để lại, sau đó cảm thấy tiền đưa hắn quá ít, muốn nàng đối hắn phụ trách đi.

    Sáng sớm thức dậy liền sợ hãi với những gì cô đã làm tối qua, nhìn kỹ mỹ nam bên cạnh, không còn gì để nói.

    Hơn nữa mình cùng ngươi ta cái kia đã qua, đối với hắn phụ trách cũng không thiệt thòi gì, vì vậy Lâm Tuấn đã có thể trở về.

    Nghĩ đến việc chỉ muốn gả cho Lâm Tuấn, tâm lại đau.

    Gả cho Lâm Tuấn là nguyện vọng từ nhỏ của cô.

    Nhật ký cuộc gọi làm cô thất vọng, cũng không phải số lạ, tất cả đều là Lộ Diêu gọi cho mình.

    Nhiều như vậy, cô nhẫn nại đếm, trong một buổi sáng cô đã có hơn một chục cuộc gọi

    "Dì, tất cả cuộc gọi đều từ Lộ Diêu gọi tới".
     
    Alissa thích bài này.
  10. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Bạn Tốt Lộ Diêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "À, cái con bé kia, gọi điện thoại nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ lại cũng chỉ có tiểu nha đầu hay nháo này" Đổng Khiết mỉm cười: "Vậy người gọi lại hỏi xem, con nhóc này tìm con có chuyện gì?"

    "Aizz, con nhỏ đó thì có chuyện gì quan trọng" Mai Lăng cảm thấy khinh bỉ, Lộ Diêu tìm mình nhất định không có chuyện gì trọng yếu.

    Quả nhiên như cô đoán, Lô Diêu tìm cô chỉ muốn cùng cô chiều đi mua sắm.

    Mai Lăng bị Lộ Diêu thuyết phục, đồng ý cùng cô đi.

    Mai Lăng đi thay đồ, ăn cơm trưa với dì, sau đó đi ra ngoài.

    "Lộ Diêu, mày đang ở đâu? Cái gì, mày vẫn còn ăn cơm trưa ở khách sạn, được rồi ít phút nữa tao sẽ tới"

    Chiếc đèn chùm pha lê treo cao trong sảnh khách sạn tráng lệ. Mai Lăng thấy hơi hoa mỹ, đi qua sảnh khách sạn, thẳng đến nhà hàng Trung Hoa, tại địa điểm quen thuộc thấy được Lộ Diêu.

    "Lăng nhi, mày cuối cùng cũng tới rồi, tao nhớ mày muốn chết?"

    Mai Lăng vừa đi vào, Lộ Diêu liền nịnh nọt.

    "Diêu Diêu, mày thôi đi, nói, tìm tao có chuyện gì" cái con nhỏ này, tìm cô chắc chắc không chỉ đơn giản muốn đi mua sắm.

    Lộ Diêu cùng Mai Lăng với Lâm Tuấn cùng nhau lớn lên, cũng chính là thanh mai trúc mã.

    Gia đình của ba ngươi rất giống nhau, đều là gia đình quân nhân. Điều khác biệt là vào năm mà cha của Lộ Diêu từ chức, cả nhà đã di cư sang Canada, biệt thự cũng đã bán.

    Nhưng mấy năm này, không biết vì nguyên nhân gì mà Lộ Diêu lại không muốn đi, dù cả nhà cô đã đem nhà bán, cô vẫn không muốn đi.

    Thật ra Đổng Khiết muốn cô tới Lâm gia ở, thế nhưng lại thấy hai đứa Lâm Tuấn với Mai Lăng đều lớn tuổi nên cũng không mở miệng nói.

    Bởi vì thế nên mấy năm nay Lộ Diêu đều ở trong khách sạn.

    "Ơ kìa, Lăng nhi, mày cũng thiệt là, không thể đau lòng tao một chút sao, tao thật đáng thương, không có nhà, chỉ có thể ở khách sạn" Lộ Diêu hét với Mai Lăng.

    "Hừ, có gì phải đau lòng, đáng đời, ai kêu không chịu đi Canada lại cứ thích ở đây, mày đừng có nói không nỡ xa tao. Hơn nữa, khách sạn không phải cũng giống như nhà mày hay sao, mày có cần trả tiền đâu, ăn uống lại có người hầu hạ".

    Khách sạn này là một trong những sản nghiệp của cha Lộ Diêu, tất cả đều do bác Lộ khi còn chưa từ chức tạo ra, về sau phải đi nên ông từ chức.

    Năm đó Lộ Diêu không chịu đi, bác Lộ dĩ nhiên không cho phép cô ở khách sạn nhà mình, nhưng lời vừa nói ra dì Lộ liền không vui, dù sao nhà họ Lộ chỉ có một đứa bảo bối, thế nên làm sao có thể bạc đãi con mình, bác Lộ chắc chắn là thê nô, thấy dì Lộ như vậy đành phải chấp nhận.

    Vì vậy Lộ Diêu ở lại khách sạn nhà mình, ở cũng đã ba năm.

    "Này.."

    Lộ Diêu lắc đầu, thôi quên đi, cô cũng không nên nói nhiều.

    "Lăng nhi mau đi thôi, chúng ta đi mua sắm" Lộ Diêu đứng lên, hai tay nắm Mai Lăng kéo ra ngoài.

    Hai người họ đi dạo khắp nơi, Mai Lăng nghe cái miệng nhỏ của Lộ Diêu nói không ngừng trên đường đi.

    "Diêu Diêu, hôm nay mày kêu tao ra rốt cuộc muốn mua cái gì, chúng ta đã đi dạo hết một vòng, chân tao mỏi hết rồi đây này, muốn mua cái gì thì mau mua đi, đừng lãng phí thời gian".

    Mai Lăng đi theo Lộ Diêu, ra ra vào vào tất cả các tiệm nhưng không thấy con nhỏ này mua gì hết.

    Nếu như bình thường cô sẽ không nói, dù sao bọn họ là bạn từ nhỏ, mệt mỏi thì mệt mỏi cũng không sao. Nhưng mà bây giờ không có tung tích của Lâm Tuấn, mặc dù dì nói không cần vội kêu cô không cần tìm nữa cô vẫn muốn tìm.

    Đi tìm cũng mấy ngày rồi lại thêm việc tối qua với tên mỹ nam, làm cả đêm vận động, chân Mai Lăng thật sự rất đau, hai bắp chân sưng hết cả lên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...