Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 040: Hạng nhất là Ôn Vãn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Cần cầm lấy danh sách thi đấu, mở ra với tâm trạng vui vẻ.

      Nhưng khi nhìn thấy tên của Ôn Vãn ở vị trí đầu tiên trong danh sách, cô cảm thấy như bị sét đánh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

       Trợ lý bên cạnh vỗ nhẹ cô, dùng mắt hỏi cô bị sao vậy.

      Ôn Cần chợt phản ứng kịp, nhận ra bên cạnh mình còn có người.

       Cô lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra, gượng cười nói: "Tôi xin thông báo, vị trí thứ nhất trong cuộc thi này là--bạn học Ôn Vãn lớp 12 (10) !"

       Sau khi giọng nói rơi xuống, cả khuôn viên rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

      Trong phòng học các bạn học giống như gặp quỷ, nhìn cô gái đang vùi đầu say giấc.

    Cái này.. Làm sao có thể!

       Sau đó, Ôn Cần tiếp tục thông báo, "Vị trí thứ hai là bạn học Lâm Đông lớp 12 (1), vị trí thứ ba là bạn học Ôn Cần lớp 12 (1) !"

       "Tiếp theo, các tác phẩm của họ sẽ được trưng bày trong chuyến tham quan triển lãm nghệ thuật, các bạn học, chúng ta hãy chúc mừng họ nào!"

       Ôn Cần thông báo xong, cơ hồ hốt hoảng rời đi.

      Ở lại thêm một giây, bị các bạn học trong phòng phát thanh quay nhìn, cô cảm thấy nhục nhã!

      Ôn Vãn giành được hạng nhất, đây đơn giản là một tin tức bùng nổ.

       Không chỉ có giáo viên kinh ngạc, mà học sinh càng kinh ngạc, trăm năm khó gặp một lần, học tra cũng có thiên phú?

       Trong lúc nhất thời, phòng học thảo luận ầm ĩ.

       "Thật không nhìn ra, Ôn Vãn vậy mà cũng có lúc giấu nghề!"

       "Đúng vậy, ta còn tưởng rằng cậu ấy chỉ là một học tra, không ngờ lại có tài vẽ tranh!"

       "Chậc, ai biết cậu ấy có vẽ không? Có lẽ cậu ấy trả tiền thuê người khác để vẽ, hoặc có thể cậu ấy tặng nó cho ban giám khảo như một món quà?"

       "Đừng nói nhảm! Làm sao giám khảo lại bị cậu ấy mua chuộc?"

       "Tôi thấy cậu chính là ghen tị với Ôn Vãn.."

      ..

       Khoảnh khắc công bố kết quả, Lâm Đông vội vàng chạy ra khỏi lớp, nóng lòng muốn tìm Ôn Vãn.

       Chạy cả quãng đường, cuối cùng cũng đến cửa lớp 12 (10).

      Các học sinh nhìn thấy người tới chính là nam thần học bá, hai mắt kích động sáng lên, các nữ sinh cũng không nhịn được hét lên.

      Trời ơi, nam thần đẹp trai quá!

      Lâm Đông không xa lạ gì với những ánh mắt trìu mến này, sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.

      Đây là lớp kém cõi nhất khối, hắn cho rằng mình tự làm nhục mình, nên đứng ở cửa, nói với các bạn học nịnh nọt: "Tôi tìm Ôn Vãn, gọi cậu ấy dùm tôi."

      Bạn học lập tức lớn tiếng kêu lên, "Ôn Vãn, có người tìm cậu!"

       "Ôn Vãn, Ôn Vãn!"

       Đã gọi nhiều lần nhưng Ôn Vãn không hề ngẩng lên.

      Đinh Hạo cao hứng nói: "Ôn Vãn đang ngủ!"

      Lâm Đông đột nhiên nhíu mày.

       Loay hoay một hồi, cuối cùng hắn cũng lựa chọn bước vào lớp, sắc mặt cực kỳ khó coi.

      Ôn Vãn quả nhiên là một yêu tinh hung ác!

      Nếu không phải bởi vì cô, hắn làm sao có thể bước vào một lớp chênh lệch trình độ như vậy!

      Lâm Đông đi đến góc xa nhất trong lớp học, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông, cuối cùng đứng trước mặt Ôn Vãn.

       "Ôn Vãn." Hắn mở miệng, giọng lạnh lùng.

       Không biết Ôn Vãn ngủ say quá, hay là cố ý giả vờ, Lâm Đông kêu mấy tiếng, cũng không tỉnh.

      Sự kiên nhẫn của Lâm Đông đã cạn kiệt.

       Hắn xoay người, đầu ngón tay đặt lên bàn, cao giọng quát:"Ôn Vãn!

       Lúc này, Ôn Vãn rốt cuộc tỉnh lại.

       Chẳng qua là tâm tình rất khó chịu!

       Cô bực bội tháo nút bịt tai ra, ngẩng đầu lên, một khuôn mặt thanh tú lạnh lùng đối diện với Lâm Đông, khoảng cách có chút gần, không có chút nào phòng bị, trái tim Lâm Đông đột nhiên chùng xuống.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 041: Cậu dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì?

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kêu cái gì? Không thấy tôi đang ngủ sao?"

       Ôn Vãn sốt ruột cau mày, cạnh xương hàm thanh tú của cô căng cứng, mười phần chán ghét Lâm Đông.

      Lâm Đông vừa rồi trong lòng có chút động tâm, có chút bối rối, ráng chống đỡ phê bình nói: "Bây giờ là ở trường học, không phải ở nhà cậu, cậu ngủ giống dạng như thế nào!"

    "Ah!"

      Ôn Vãn bị hắn chọc cười.

    Cô ngả người ra sau, lười biếng khoanh tay uể oải dựa vào ghế, nhếch khóe môi giễu cợt, "Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi thích làm gì thì làm, đừng nói là ngủ, cho dù bắn tên lửa, cũng không tới lượt cậu ở đây chỉ trỏ."

    Cô với lấy cây bút máy, xoay xoay nó giữa những ngón tay một cách quen thuộc, đôi mắt xinh đẹp của cô không quan tâm, "Bạn học Lâm Đông, không có gì lạ khi cậu không giành được vị trí hạng nhất trong cuộc thi triển lãm nghệ thuật lần này, nguyên lai là do tất cả tâm trí của cậu đều dành cho việc xen vào chuyện của người khác.. Chậc chậc chậc!"

      Khi nói đến thi đấu, Lâm Đông đột nhiên nổi giận.

       "Tôi tới tìm cậu chính là vì chuyện cuộc thi!" Lâm Đông nghiêm mặt trầm giọng nói: "Nói thật cho tôi biết, cậu rốt cuộc dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì, tại sao vị trí hạng nhất lại rơi vào tay cậu!"

       Ôn Vãn chậm rãi híp mắt, "Ý của cậu là tôi gian lận?"

       Ngừng lại, cô nhướng mày, "Hay là, hối lộ ban giám khảo?"

       Lâm Đông không nói gì, rõ ràng là ngầm thừa nhận.

       Ôn Vãn cười càng thêm giễu cợt, nhưng trong mắt lại không có chút độ ấm nào, "Thì ra ở trong mắt học bá, phàm là ai mạnh hơn họ, đều là chiến thắng mà không cần dùng sức!"

      Ai cũng có biết Ôn Vãn đang mắng Lâm Đông lòng dạ hẹp hòi.

       Xung quanh không ngớt những ánh nhìn chăm chú xem náo nhiệt, hết lớp này đến lớp khác, như những đợt sóng muốn nhấn chìm hai người họ.

      Lâm Đông không quan tâm, nghiêm túc nói: "Cậu cũng có thể thuyết phục tôi, trừ phi, cậu cùng tôi vẽ tại chỗ, đường đường chính chính đấu một lần!"

       Ôn Vãn thản nhiên gật đầu, hỏi: "Có thể, nhưng cái giá của kẻ thua, là gì?"

       "Người thắng có thể đưa ra yêu cầu, bất luận là thế nào, kẻ thua nhất định phải tuân theo!" Lâm Đông đáp, trong mắt hiện lên tia sáng kiên định tự tin.

       Cây bút trên tay Ôn Vãn đột nhiên dừng lại.

      Cô ngồi thẳng tắp, chỉ nói một chữ, "Được."

      ..

      Trận đấu giữa Ôn Vãn và Lâm Đông nhanh chóng lan truyền khắp trường.

      Họ chọn thi đấu trong phòng họp của hội sinh viên, giám khảo là hiệu trưởng, chủ nhiệm khoa mỹ thuật và hai giáo viên tổ trưởng khoa mỹ thuật.

      Thể lệ cuộc thi: Trong thời gian quy định 1 tiếng, vẽ mô hình quán ăn của bác gái theo cách phác thảo, nếu ai vẽ trước thì thời gian thi đấu sẽ kết thúc sớm, cuối cùng ai có số điểm cao nhất sẽ thắng cuộc.

      Bác gái trong căng tin đang ngồi trên ghế, ăn mặc xuề xòa, thân hình gầy gò, do nhiều năm làm việc vất vả nên có vẻ thăng trầm.

       Về phần xung quanh bà, có một số đồ lặt vặt trưng bày không đáng kể.

      Ôn Vãn quan sát bác gái một lúc lâu, rồi bắt đầu động bút, bên kia Lâm Đông đã phác họa đại khái nhân vật, cô mới bắt đầu chậm rãi di chuyển đầu bút.

      Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ, tiếng ngòi bút sột soạt lướt trên giấy vẽ.

      Lúc đầu, sự chú ý của các giáo viên vẫn còn chuyển qua lại giữa hai học sinh, nhưng cuối cùng, họ chỉ rơi vào chiếc bút lông của Ôn Vãn, không thể rời mắt đi.

       Bọn họ nhìn Ôn Vãn dùng bút chì vẽ những đường nét tỉ mỉ khắp nơi, không khỏi há hốc mồm kinh ngạc--

      Đứa nhỏ này ở phương diện nghệ thuật, từ khi nào lại có tài nghệ như vậy?
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 042: Ôn Vãn Vẫn Thắng

       "Giáo viên, em xong rồi!"

      Ôn Vãn đặt bút xuống, tuyên bố cuộc thi này kết thúc.

       Về phần Lâm Đông, vẫn còn một số chi tiết chưa hoàn thành, hắn phức tạp liếc nhìn thần sắc lười biếng lại bất cần của Ôn Vãn, dưới con mắt dò xét của các giám khảo và giáo viên, hắn bất đắc dĩ đặt bút xuống.

      Nha đầu thúi này thực sự đã hoàn thành bức vẽ trước mặt hắn, chẵng lẽ là chữ viết xấu như gà bới.

      Giáo viên giám khảo thu bài của hai người lại, yêu cầu họ đợi một bên ngoài phòng họp một lúc, chờ kết quả.

      Trong hành lang dài, hai bóng người đứng ở hai bên hành lang phòng họp.

    Cách xa hai mét, Lâm Đông lặng lẽ nhìn cô gái đang dựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại, thân hình mảnh khảnh nhưng có đường cong, mái tóc đen dài được buộc đơn giản thành đuôi ngựa, để lộ chiếc cổ trắng như thiên nga, gương mặt quá xinh đẹp lạnh lùng.

      Mặc dù Lâm Đông rất ghét cô, nhưng không thể phủ nhận vẻ đẹp của Ôn Vãn gần như hiếm có trên đời.

       Hắn không tự chủ được yết hầu lên xuống, chủ động tìm đề tài, "Cậu nộp tác phẩm sớm như vậy, vẽ xong rồi sao?"

      Ôn Vãn đang xem tin nhắn WeChat do Tư Cảnh Hạc gửi đến: Vãn Vãn, hôm nay em vẫn đến thăm anh chứ?

      Nghe thấy giọng nói của Lâm Đông, cô khẽ ừ một tiếng.

       Đêm qua suýt nữa thất thố mê muội, Ôn Vãn cuối cùng cũng đáp lại một câu ngắn gọn: Gần đây bận việc, anh dưỡng bệnh cho tốt đi.

      Lâm Đông thấy cô thậm chí không nhìn lên mà chỉ nghịch điện thoại di động, cho rằng cô đang khoe khoang hạng nhất trong cuộc thi, không coi mình ra gì.

      Đột nhiên, một cơn tức giận trào dâng khiến lòng hắn ngứa ngáy.

       "Hừ, không phải chỉ là hạng nhất thôi sao? Làm gì mà kiêu ngạo như vậy!"

      Lâm Đông tức giận dựa vào tường, ngữ khí càng ngày càng cay nghiệt, "Càng leo cao, ngã càng đau! Tốt nhất cậu đừng quên ước định của chúng ta, đừng đến lúc đó đem bộ dạng nữ sinh khóc sướt mướt đến tìm tôi!"

       Ôn Vãn liếc hắn một cái.

      Đột nhiên, cánh cửa phòng họp mở ra, một giọng nói tràn ra từ bên trong--

       "Đã có kết quả, mời hai vị học sinh vào!"

      Ôn Vãn chậm rãi cất điện thoại đi, đi ngang qua Lâm Đông, khẽ hừ một tiếng, "Tôi đương nhiên không quên, cậu tốt nhất nên giữ lời hứa!"

      Lâm Đông nắm chặt nắm đấm, cùng bước vào.

       "Hai vị học sinh chờ đã lâu, bây giờ tôi tuyên bố, người chiến thắng trong cuộc thi này là-"

       Ánh mắt ngưỡng mộ của chủ nhiệm lần lượt lướt qua hai người họ, cuối cùng, họ dừng lại ở Ôn Vãn.

       "Bạn học Ôn Vãn!"

       Dứt lời, trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

       Chủ nhiệm đứng lên, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Ôn Vãn, "Bạn học Ôn Vãn, không ngờ phương diện hội họa của em lại có thiên phú như vậy, lúc trước tôi thật sự đánh giá thấp ngươi!"

       Trước đây ông đã từng nghe đồn đại về Ôn Vãn, phần lớn đều là đến muộn về sớm, không nghĩ tới việc tiến bộ, vân vân, có thể nói cô là một học tra chính hiệu!

       Không ngờ đứa nhỏ này lại có một tài nghệ ẩn giấu như vậy, thật là khó tin!

       "Tôi đã dạy hội họa hơn 20 năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp một học sinh sâu sắc như vậy!"

       "Đúng vậy, đứa nhỏ này rất có tiềm năng!"

       Một số giáo viên hết lời ca ngợi Ôn Vãn, nhưng lại phớt lờ Lâm Đông.

       Chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm giơ tay, muốn vỗ vai Ôn Vãn, lại không nghĩ, Ôn Vãn lui một bước tránh né.

       Ông xấu hổ rút tay về, cười nói: "Ôn Vãn, em phải cố gắng lên, sau này em sẽ phụ trách các cuộc thi triển lãm nghệ thuật của trường!"

       Ôn Vãn hơi cong môi, gật đầu đồng ý, "Vâng, chủ nhiệm!"

       "Chủ nhiệm, em có thể xem bức tranh của cậu ấy được không?" Bỗng nhiên, Lâm Đông từ bên cạnh lên tiếng.

       Về phần bình luận của tác phẩm này, tôi đã đăng trên Hồng Tụ, em có thể đi qua đó xem nhé~
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 043: Lâm công tử, cảnh tượng này quen không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chủ nhiệm nhìn hắn, im lặng vài giây rồi cau mày nói: "Học sinh Lâm Đông, lần này em muốn so tài với bạn học Ôn Vãn, tôi thấy không phải em không phục, mà là không tin tưởng giám khảo chúng tôi sao?"

       Ông cúi mặt, đột nhiên cao giọng nói: "Em hoài nghi giám khảo chúng tôi gian lận sao?"

      Lâm Đông không nói lời nào, xem như thừa nhận.

      Trong lúc nhất thời, khuôn mặt của một số giáo viên đều trầm xuống, đặc biệt khó coi.

       Chủ nhiệm cười lạnh vài cái, ra lệnh cho phó chủ nhiệm đem bức tranh của Ôn Vãn tới, ném vào ngực Lâm Đông, "Vậy em nên nhìn cho kỹ, cẩn thận nhìn!"

    "Sau khi xem xong thì ngẫm lại cho kỹ, em sinh ra trong một gia đình khoa bảng, từ nhỏ đã được hai vị tiền bối nổi tiếng trong giới hội họa và thư pháp khai sáng, vì cái gì còn không bằng một học sinh kém!"

       Nói xong, tức giận rời khỏi phòng họp.

      Lâm Đông mở bức tranh ra, một bức chân dung chân thực sống động như thật hiện ra trước mắt, dù là đường nét hay sự chuyển đổi màu sắc sáng tối, đều đủ cho thấy kỹ năng hội họa siêu phàm của Ôn Vãn.

      Cảnh tượng giống nhau, cùng một người mẫu--

      Nhìn vào bức tranh của hắn một lần nữa..

      Lâm Đông nhắm mắt lại, gân xanh huyệt thái dương nổi lên.

      Cách đó không xa, lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm của các giáo viên--

       "Học sinh Lâm Đông ngày thường đúng là ưu tú, nhưng lần này em ấy thực sự quá tự tin, tự phụ!"

       "Bây giờ đột nhiên xuất hiện hắc mã Ôn Vãn, mặc dù bị cọ xát kịch liệt, nhưng đây đối với hắn mà nói cũng không tệ!"

       "Hắn sở dĩ có kiêu ngạo như vậy, còn không phải bởi vì xuất thân nhà họ Lâm sao!"

       "Lại còn chất vấn giáo viên, a, cuồng vọng!"

      ..

      Lâm Đông nhìn sàn nhà màu nâu nhạt, trầm mặc hồi lâu.

      Bức tranh trong tay hắn rõ ràng không có ý nghĩa, hắn lại cảm thấy nó nặng ngàn cân, ép tới không thở nổi.

       Hắn hít sâu một hơi, đưa bức tranh cho Ôn Vãn, "Tôi thừa nhận, tài nghệ của tôi không bằng cậu, tôi thua rồi!"

      Ôn Vãn nhận lại bức tranh của mình, sau đó đưa tay lấy bức tranh của Lâm Đông, sau đó, trước mặt hắn, không lưu tình ném bức tranh xuống đất, giẫm lên nó--

       Lâm Đông lập tức trừng to mắt, kinh ngạc nhìn Ôn Vãn.

       Cô khoanh tay trước ngực, giữa đôi mày và đôi mắt tinh xảo nở một nụ cười ngạo mạn khinh thường, vô cùng giễu cợt.

       "Lâm công tư, cảnh này quen không?"

      Lâm Đông nghĩ đến Bạch Lộ, đó là cách mà các bạn học cùng lớp của hắn đã làm nhục cô ấy khi đó.

    Ôn Vãn lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, trên môi mang theo ý cười không giảm, "Lúc trước cậu nói tài nghệ thấp kém hơn người khác, nên bị người khác nhục nhã, cho nên, tôi làm như vậy, cậu không có ý kiến chứ?"

      Lâm Đông siết chặt nắm đấm, không thể thốt ra lời phản bác.

       Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm bức tranh Ôn Vãn giẫm lên, cơ hồ cắn răng hỏi: "Ôn Vãn, cậu rốt cuộc là muốn thế nào?"

       Ôn Vãn híp lại con mắt xinh đẹp, gằn từng chữ một, "Tôi muốn cậu cùng những người kia đi xin lỗi Bạch Lộ!"

      ..

      Khi Lâm Đông trở lại lớp học, các học sinh lần lượt chạy đến, hỏi anh về kết quả của cuộc thi.

       "Lâm Đông, Ôn Vãn nhất định là thất bại dưới tay cậu đúng không?"

       "Tôi biết cậu ấy nhất định gian lận, chỉ là một học tra, sao có thể đoạt hạng nhất của cậu được!"

       "Cậu ấy và Bạch Lộ là cùng một dạng, đều là phế vật!"

       "Quả nhiên, phế vật mới làm bạn với phế vật, ha ha!"

      ..

      Lâm Đông vượt qua tầng tầng lớp lớp thảo luận, đi tới chỗ cô gái đang vùi đầu đọc sách, dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, nắm chặt nắm đấm xoay người--

       "Bạch Lộ, ngày đó tôi thương tổn cậu, thật xin lỗi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 044: Xin lỗi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Lộ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Lâm Đông.

      Không chỉ cô mà cả lớp đều sửng sốt.

       Lâm Đông xin lỗi Bạch Lộ?

       Chuyện gì đang xảy ra vậy!

      Ôn Cần đi tới, thấy sắc mặt Lâm Đông không được tốt lắm, dè dặt hỏi: "Lâm Đông, cậu sao vậy?"

      Mặc dù Lâm Đông tính cách ôn hòa, nhưng thực chất bên trong, hắn vô cùng tự phụ kiêu ngạo.

      Hắn đột nhiên xin lỗi Bạch Lộ, nhất định là Vãn Vãn giở trò quỷ..

      Lâm Đông không để ý đến cô, vẫn duy trì tư thế cúi đầu xin lỗi, lại lần nữa mở miệng: "Sau này tôi sẽ không bao giờ không phân biệt trắng đen, giúp đỡ kẻ ác, xin thứ lỗi cho tôi!"

    Bạch Lộ hai tay dưới gầm bàn hơi co lại, một mặt ngây thơ, "Lâm Đông, thật ra chuyện lần trước không liên quan đến cậu, cậu cũng không cần để trong lòng, càng không cần làm như vậy."

      Lâm Đông cau mày, hiểu ý của Bạch Lộ.

       Hắn đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng quét qua phòng học, trầm giọng nói: "Lần trước mấy nữ sinh bắt nạt Bách Lộ, lại đây!"

      Đột nhiên bị xướng tên, mấy nữ sinh tim đập thình thịch, nhìn nhau run rẩy bước tới.

    "Xin lỗi."

      Hai chữ đơn giản của Lâm Đông trong lúc vô hình lộ ra một loại áp lực.

       Một vài nữ sinh vô cùng bất đắc dĩ, cùng với Lâm Đông cúi xuống xin lỗi Bạch Lộ, "Thực xin lỗi, Bạch Lộ!"

       "Chuyện lần trước hãy để cho nó qua đi, chúng ta là bạn học, sau này cùng nhau hòa thuận nhé!" Bách Lộ cười nhẹ, hai má lúm đồng tiền ngọt ngào trũng xuống.

       Cô cúi đầu tiếp tục đọc sách, nhưng trong đầu hiện lên một khuôn mặt thanh tú lạnh lùng--

      Vãn Vãn, cậu một lần nữa làm những gì đã nói..

      Một tình tiết nhỏ đã kết thúc, nhưng đã gây ra khá nhiều chấn động trong lớp học này.

       Ôn Cần trở về chỗ ngồi, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Đông vẻ mặt nghiêm túc, toát ra khí tức nguy hiểm không ai nên bước vào.

      Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu ấy và Vãn Vãn?

       Cô thầm nhủ trong lòng, quay đầu nhìn, đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người lướt qua, chiếc áo len màu lam lộ ra ngoài nhìn rất quen, tựa hồ..

    Vãn Vãn?

      ..

      Ôn Vãn trở lại lớp học, Đinh Hạo trừng mắt nhìn chằm chằm cô, "Ôn Vãn, cậu với Lâm Đông, ai thắng?"

      Đinh Nhiên cũng biến thành một đứa bé tò mò, đôi mắt sáng một mặt tò mò.

       Không những thế, cả lớp học sinh, đều vểnh tai lên.

       Ôn Vãn tùy ý tựa vào ghế, vươn ngón tay lấy bút xoay xoay, thần bí chớp chớp mắt, "Các cậu đoán xem?"

       "Nhất định là cậu!" Đinh Hạo cùng Đinh Nhiên đồng thanh đáp.

       Trên thực tế, các học sinh trong lớp được chia thành hai thế lực, phần lớn đặt cược Lâm Đông thắng, một phần nhỏ đặt cược Ôn Vãn thắng.

       Phần nhỏ đó chính là nói đến hai anh em nhà họ Đinh.

      Đôi mày và đôi mắt băng giá của Ôn Vãn dần dần hiện lên một chút ấm áp, trong lớp học đầy sự lạnh lùng, thật tuyệt khi có hai người bạn tin tưởng mình!

      Cô vươn tay búng ngón tay, trên môi mang theo nụ cười thách thức, "Như các cậu mong muốn, tôi thắng!"

       "Yay! Tuyệt quá!"

       Đinh Hạo kích động siết chặt nắm đấm, đứng lên, đắc ý nhìn các bạn học, "Các người xem, tôi đã nói Ôn Vãn nhất định sẽ thắng!"

       Đinh Nhiên đi theo sau khoe khoang, "Đúng vậy! Ôn Vãn có thể thắng một lần, chắc chắn có thể thắng lần thứ hai, bây giờ các cậu có phục chưa?"

      Ôn Vãn dở khóc dở cười.

       Người thắng rõ ràng là cô, nhưng hai đứa trẻ này còn vui hơn cô!

       Các bạn học không ngừng thở dài, nhưng trong lòng họ đã thay đổi quan điểm về Ôn Vãn..
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 045: Bạn học trì trệ đã lâu không xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Reng Reng Reng"

       Chuông vào lớp vang lên, chủ nhiệm lớp bước vào với nụ cười trên môi, tay cầm cuốn sách giáo khoa.

       "Các em, trước khi bắt đầu học, tôi muốn nói hai điều."

    Lý Nhiễm đặt sách giáo khoa lên bàn, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía góc lớp, "Điều đầu tiên, tôi nghĩ mọi người đều đã biết, chính là bạn học Ôn Vãn đoạt giải nhất trong cuộc thi triển lãm nghệ thuật lần này."

       "Chúng ta vỗ tay động viên em ấy nào!"

       Ngay lập tức, tiếng vỗ tay vang lên trong lớp học.

    Một lúc lâu sau, Lý Nhiễm xua tay, áp chế tiếng vỗ tay, trên mặt nở nụ cười khen ngợi Ôn Vãn: "Học sinh Ôn Vãn, tôi thật sự rất kinh ngạc, không ngờ em lại có ưu điểm như vậy, thật không đơn giản!"

       "Giáo viên hi vọng em sẽ vứt bỏ quá khứ và bắt đầu lại từ đầu, từ giờ trở đi, em hãy tập trung vào việc học của mình, tiếp tục mang vinh quang về cho lớp chúng ta!"

       Ôn Vãn mím môi, không trả lời.

      Lý Nhiễm đỡ kính, tiếp tục tuyên bố chuyện thứ hai, "Còn một chuyện nữa, lớp chúng ta có một học sinh khác trì trệ đã lâu không xuất hiện, thứ hai tuần sau sẽ đến báo cáo!"

       "Bạn học này sức khỏe không tốt, tôi hi vọng các bạn học có thể quan tâm em ấy, đừng gây phiền phức cho tôi, có được không?"

       "Hiểu rồi ạ, giáo viên!" Đám học sinh đồng thanh trả lời.

      Lý Nhiễm nhẹ nhõm gật đầu, sau đó mở sách Ngữ văn ra, "Được, chúng ta bắt đầu tiết học thôi, các em lật sách đến trang 10.."

      ..

      Đến chiều tiết học cuối cùng cũng kết thúc, chuông tan học vừa vang lên, Ôn Vãn liền xách cặp chuồn đi.

      Khi đi xuống cầu thang, đụng phải Bạch Lộ.

       "Vãn Vãn, tôi mời cậu ăn cơm!" Bạch Lộ đang xách ba lô, vừa nhìn thấy Ôn Vãn liền nghiêng người về phía trước nắm lấy cánh tay của cô.

       Ôn Vãn nhướng mày, "Này, hôm nay hào phóng như vậy, gần đây phát tài à?"

       Bạch Lộ tâm tình tốt gật đầu, cười nói: "Ân, tối hôm qua nhận một cái mệnh lệnh, kiếm được một khoản nhỏ, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đi mua sắm!"

       "Một khoản nhỏ.. là bao nhiêu?"

       Bạch Lộ nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, kiễng chân lên, ghé vào tai Ôn Vãn thì thầm dãy số.

      Sau khi Ôn Vãn hiểu ra, cưng chiều nhéo má Bạch Lộ, "Lộ Lộ nhà ta thật tuyệt vời!"

       "Này, vậy chúng ta đi nhanh lên!"

    "Được!"

      Hai cô gái tay trong tay đi về phía cổng trường.

      Lúc này, hai người đàn ông canh cổng trường từ sớm đang tương hỗ bực tức.

       "Thật ra không phải tôi xem thường cậu, không phải chỉ là một cô gái nhỏ sao lại khẩn trương như vậy?"

    Cố Trình Liễm tùy ý dựa vào một gốc cây bên đường, nhìn người đàn ông không ngừng đi đi lại lại trước mặt mình, giễu cợt nói: "Người không biết, cho rằng cậu mới biết yêu, đây là lần đầu tiên theo đuổi một cô gái!"

      Nghe vậy, Chu Dĩ Thâm cầu xin: "Cậu tuyệt đối đừng ở trước mặt cô gái đó, nói ra lịch sử tình trường của tôi, tôi sợ sẽ làm cô ấy sợ chạy mất!"

       "Cắt, dám làm không dám nhận?"

       "Cậu biết cái gì, tôi là dùng chiến thuật vòng vo, sau khi chúng tôi hiểu nhau, thổ lộ cũng không muộn.."

       "Được rồi được rồi, tôi biết rồi!" Cố Thành Liễm ngắt lời anh, từ trong túi quần lấy ra một chiếc bật lửa, châm một điếu.

      Trong làn khói xám trắng, hắn bắt gặp một bóng hình quen thuộc.

      Nheo đôi mắt dài và hẹp lại, hắn hét vào mặt Chu Dĩ Thâm, "Lão Chu nhìn kìa! Đó không phải là nha đầu thúi của Lão Hạc sao!"

      Dừng lại, hắn cau mày, "Người đi cùng cô ấy.. hình như là cô gái nhỏ mà cậu đang tìm?"

      Chu Dĩ Thâm háo hức nhìn sang, khi nhìn thấy Bạch Lộ, anh liền nhấc đôi chân dài của mình lên, lập tức chạy tới..
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 046: Em gái tôi vẫn luôn ngông cuồng

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Chu Dĩ Thâm và Cố Trình Liễm đến cổng trường, cũng là lúc biển người chen chúc, các nữ sinh khi nhìn thấy hai người đàn ông đẹp trai, nhao nhao nhịn không được thét lên thành tiếng.

       Trong lúc nhất thời, cổng trường sôi động.

      Rất nhiều nữ sinh là bạn học trong lớp của Ôn Vãn nhìn Ôn Vãn với ánh mắt ghen tị, lời nói đầy mập mờ chua xót.

       "Yo! Ôn Vãn, anh đẹp trai đón cậu tan học là ai vậy?"

       "Ôn Vãn thật đào hoa, xung quanh có nhiều anh chàng đẹp trai như vậy, hơn nữa thoạt nhìn họ đều có vẻ giàu có!"

       "Đó là bởi vì cậu ấy đẹp, cá người cũng đừng chua chát!"

       "Cắt, tôi không chua chát đâu, bạn trai ta cũng không kém.."

       Ôn Vãn không để ý tới những lời xì xào bàn tán này, khóe môi nhếch lên một nụ cười phóng túng, hỏi: "Các anh tìm tôi có việc gì?"

       Chu Dĩ Thâm luôn nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ.

       Bạch Lộ bị ánh mắt thiêu đốt của hắn làm đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, cúi đầu, rụt rè trốn bên cạnh Ôn Vãn.

    Thật là trùng hợp..

      Hắn làm sao biết Vãn Vãn?

       Cố Trình Liễm một tay sờ túi, rất có hứng thú giải thích nói: "Chúng ta không phải tới tìm em. Là lão Chu, hắn nhất định kéo tôi đi tìm cô gái nhỏ bên cạnh em!"

       Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, nhìn hai người đang tình chàng ý thiếp, trong lòng cô đột nhiên hiểu ra.

       "Đi thôi, dẫn hai người đi ăn cơm!"

      Bốn người kề vai sát cánh băng qua đường, lên một chiếc ô tô sang trọng màu đen, lao vào dòng xe cộ..

       Hai cô gái đứng cách đó không xa, nhìn bóng xe với vẻ mặt phức tạp.

       "Tiểu Cần, hai người đàn ông kia là bạn của em gái cậu sao?"

      Hai người đàn ông đó nhìn không cao quý, căn bản không phải một học sinh trung học như Ôn Vãn, có thể tiếp xúc giao thiệp được, Điền Điềm có nhiều suy đoán trong lòng.

       "Không biết.." Ôn Cần cau mày, nhìn có chút bất đắc dĩ.

       Điền Điềm đấu tranh một lúc, mạnh dạn nói ra suy đoán của mình, "Họ dường như có mối quan hệ rất thân thiết, em gái của cậu sẽ không yêu thầm sau lưng người nhà của cậu chứ?"

    Yêu đương?

      Hai người đàn ông đó có thích Ôn Vãn sao?

       Ôn Cầm chậm rãi siết chặt lòng bàn tay, mặt không chút thay đổi nói: "Chuyện này tôi cũng không biết, cậu biết đó, em gái tôi vẫn luôn ngông cuồng lỗ mãng, trong nhà chúng tôi không ai có thể quản em ấy."

    Trong lòng Điền Điềm cảm thấy khinh bỉ, không giấu giếm chán ghét Ôn Vãn, "Cô ta sẵn sàng biến chất, giao du với mấy gã đàn ông hỗn láo trong xã hội cũng được, nhưng đừng liên lụy tới cậu!"

       "Ây.. đi thôi!"

       Ôn Cần nhàn nhạt thở dài, cùng Điền Điềm mở rộng bước chân, vội vã lên đường về nhà.

      Nửa giờ sau, đã về đến nhà.

       Tần Nguyệt đang đun súp gà, cả biệt thự tràn ngập một mùi thơm nồng nặc, thêm một chút ấm áp cho đêm lạnh giá này.

      Thấy Ôn Cầm trở về, bà vội vàng nói: "Tiểu Cần về rồi! Mẹ mua cho con món bánh hạt dẻ con thích để trên bàn ăn, con vào ăn đi!"

       "Cảm ơn mẹ!" Ôn Cần ngọt ngào đáp, đặt cặp sách xuống đi tới.

       Tần Nguyệt một bên cắt rau, một bên vui vẻ nói "Nhân tiện, mẹ nghe giáo viên chủ nhiệm lớp của con nói, có ba vị trí trong cuộc thi triển lãm nghệ thuật lần này, con giành được vị trí thứ ba, em con giành được vị trí thứ nhất!"

      Cơ thể của Ôn Cần đông cứng lại.

       Cô nhìn bóng lưng bận rộn mà vui vẻ của mẹ, mở ghế ăn ngồi xuống, không nói lời nào, mở bánh hạt dẻ cắn một miếng.

      Nhưng là, vô vị.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 047: Khi còn nhỏ, cô muốn có một bộ dụng cụ vẽ tranh

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Nguyệt mỉm cười, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy vui mừng, "Mẹ không ngờ Vãn Vãn sẽ có một ngày thành công như vậy, nó thực sự cho mẹ mặt mũi!"

       "Hôm nay mẹ đã hồi tưởng lại, khi còn nhỏ nó rất thích vẽ tranh, đã từng cầu xin mẹ mua cho nó một bộ dụng cụ vẽ tranh."

    Bà bày đồ ăn lên đĩa, rồi đi bóc tôm, "Thật đáng tiếc lúc đó con không được khỏe, mẹ bận lo cho con nên không để tâm đến lời nói của nó, về sau nó cũng không nhắc nữa, nên mẹ quên mất!"

      Dừng lại, bà quay người lại, khi nhìn Ôn Cần, trong mắt tràn đầy lo lắng và áy náy, "Tiểu Cần, con nói Vãn Vãn.. sẽ không trách mẹ đúng không?"

    Ôn Cần nắm chặt nĩa, khớp ngón tay trắng bệch, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, khẽ cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, cho dù lúc đó em ấy có chút thất vọng, hiện tại cũng đã sớm tiêu tan!"

       "Chà, cũng là.." Tần Nguyệt gật đầu, đột ngột đặt con dao làm bếp xuống rồi đi về phía phòng khách.

    Một lúc sau, cô lấy một chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ đặt lên bàn ăn, cười hỏi Ôn Cần: "Này, đây là hộp tranh hôm nay mẹ mua ở trung tâm thành phố, con giúp mẹ xem một chút nhé, Vãn Vãn có thích không?"

    "Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên mẹ nghiêm túc chuẩn bị quà cho Ôn Vãn kể từ khi em ấy trở về năm mười hai tuổi.

      Một hộp tranh.

      Về kỳ vọng của Ôn Vãn khi còn nhỏ.

       Đã lâu như vậy, mẹ vẫn có thể nhớ rõ chuyện này, xem ra trong lòng bà Ôn Vãn cũng không tầm thường như vậy.

      Ôn Cần bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi, trên mặt mang theo nụ cười," Cái hộp này thoạt nhìn cũng tốt, chỉ là.. "

      Tần Nguyệt cau mày nhìn con gái do dự không nói, nhíu mày" Chỉ là cái gì? "

       Ôn Cần ngại ngùng thu tay lại, cắn môi, giả vờ không dám nói, lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

       Tần Nguyệt trong lòng có dự cảm không lành, khẩn trương hỏi:" Đứa nhỏ này.. Nói được nửa câu liền ngừng nói, thật sự gấp chết người, mau nói cho mẹ biết, đến cùng là thế nào! "

      " Vãn Vãn hình như đã gặp vài người giàu có, hiện tại có lẽ em ấy không thích bộ này.. "

      Sau khi Ôn Cần nói xong, nhìn thấy biểu cảm thay đổi đột ngột của Tần Nguyệt, trong lòng đắc ý.

      Vãn Vãn, đừng trách chị mách lẻo.

       Tất cả đều là lỗi của em gieo gió gặp bão, ai bảo em không biết tự ái!

      ..

      Trung tâm thành phố, Nhà hàng Cảnh Nhiên--

      Trong căn phòng yên tĩnh tao nhã, bốn người ngồi quanh một chiếc bàn tròn, sau khi Bạch Lộ gọi đồ ăn xong, cô bưng một cốc nước nóng, vùi đầu, hơi nóng phả lên khuôn mặt thanh tú của cô.

       Chu Dĩ Thâm muốn ngồi bên cạnh cô, nhưng lần đầu tiên, da mặt mỏng, chậm chạp không dám có động tĩnh.

    Cố Trình Liễm và Ôn Vãn nói chuyện rôm rả, thừa dịp cô nhìn điện thoại, quay đầu nói chuyện với Bạch Lộ, đã lén chụp vài bức ảnh của cô, gửi cho Tư Cảnh Hạc.

      Tư Cảnh Hạc: 【Đây là đâu, sao cậu lại ở cùng với em ấy? 】

       Cố Trình Liễm cười gõ chữ trả lời: 【Cho dù có nói với cậu, cậu cũng không tới được, vẫn là ở bệnh viện dưỡng thương đi! 】

      Tư Cảnh Hạc: 【Cậu bị ngứa đòn à. 】

      Cố Trình Liễm vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc Tư Cảnh Hạc, không ngờ người đàn ông này lại tức giận như vậy!

       Bất đắc dĩ thở dài, đáp: 【Nhà hàng Cảnh Nhiên, phòng số 8. 】

       Chu Dĩ Thâm nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Cố Trình Liễm, hỏi:" Cười bỉ ổi như vậy, có chuyện gì vậy? "

       Cố Trình Liễm tắt điện thoại, uống một hớp nước, cười thần bí nói:" Lát nữa sẽ có người tới-"
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng sáu 2023
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...