Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 020: Ôn tiểu thư, chúng ta có thể làm bạn bè

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quy tắc rất đơn giản, Ôn Vãn tung xúc xắc, chỉ cần một trong số những người này đoán đúng con số, cô sẽ cung cấp manh mối mà mình biết.

       Lắc một hồi, Ôn Vãn đột nhiên dừng lại--

       Chu Dĩ Thâm đoán trước, "Tôi đoán 18 điểm!"

      Diệp tu Viễn sau đó đoán, "21 điểm!"

       Anh em nhà họ Cố lần lượt đưa ra đáp án, một người 9 điểm, một người 12 điểm.

      Cuối cùng, Tư Cảnh Hạc im lặng hồi lâu.

       Thật lâu sau, anh khẽ nói: "1 điểm."

       Dứt lời, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

      Ôn Vãn nhìn người đàn ông đầy ẩn ý, nhắc nhở, "Tư tiên sinh, chỗ này của tôi có năm viên xúc xắc."

       Chu Dĩ Thâm có chút lo lắng, sau đó nhắc nhở: "Đúng vậy, lão Hạc, cậu có thể đếm lại số lượng!"

       Tư Cảnh Hạc không để ý đến Chu Dĩ Thâm, dùng một đôi mắt sâu thẳm mà kiên định nhìn chằm chằm vào Ôn Vãn, "Ôn tiểu thư, mời mở ra."

    "Anh chắc chắn?"

    "Chắc chắn!"

       Ôn Vãn âm thầm siết chặt ống xúc xắc, sau đó lấy ra, năm viên xúc xắc được xếp ngay ngắn lọt vào tầm mắt của nhiều người.

      Ngoại trừ Cố Trình Phong, ba người còn lại đều vui mừng khôn xiết, dồn năm viên xúc xắc lại với nhau, tất nhiên là được 1 điểm!

       "Ôn tiểu thư, anh thắng rồi."

       Ôn Vãn đón lấy ánh mắt của nam nhân, gật đầu, khẽ cười nói: "Ok, có chơi có chịu, anh có thể hỏi một câu, chỉ cần tôi biết là được!"

      Tư Cảnh Hạc thắng, Ôn Vãn đương nhiên sẽ không ngu xuẩn cho rằng, anh gặp may.

       Đã lâu rồi không gặp đối thủ.

    Hấp dẫn!

       Một số người từ Chu Dĩ Thâm lần lượt đưa ra lời khuyên cho Tư Cảnh Hạc, cuối cùng anh hỏi: "Anh muốn biết, ai đã cứu em trở về?"

      Ôn Vãn sớm đã nghi ngờ tới Tư Cảnh Hạc sẽ hỏi câu hỏi này.

       Cô đút hai tay vào túi quần, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Hình như nó được gọi là.. Ếch xanh!"

    Ếch xanh..

       Như thể bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, khuôn mặt của mấy người đàn ông sa sầm lại.

       Cố Trình Liễm cau mày, đối với câu trả lời của Ôn Vãn có chút bất mãn, "Em đùa giỡn với chúng tôi sao?"

       "Ếch? Sao không bịa ra một con cóc!"

       Ôn Vãn nhún nhún vai, "Tôi chỉ biết như vậy, các người nếu không tin, vậy tôi cũng không có cách nào khác."

       "Người này trông như thế nào? Là nam hay nữ?"

       "Các người chỉ có cơ hội hỏi một câu hỏi thôi, tôi không có gì để nói về phần còn lại, cũng không biết."

       Cố Trình Liễm muốn nói gì đó, lại bị Tư Cảnh Hạc cắt ngang.

       "Đi thôi, anh đưa em về."

      Ôn Vãn vẫy tay tạm biệt họ, chờ Tư Cảnh Hạc mặc áo khoác rồi rời đi.

      Cố Trình Phong suy nghĩ một lúc, yêu cầu Cố Trình Liễm bật máy tính, điều tra "Ếch xanh".

       Cố Thành Liễm mặt đen lại, "Anh, anh thật sự tin nha đầu xấu xí kia nói sao?"

       "Thay vì không biết gì, sao không thử một lần đi, biết đâu sẽ tìm được manh mối hữu ích."

       Cố Trình Phong và Tư Cảnh Hạc có cùng một suy nghĩ, vì họ không thể tìm thấy người đó, nên họ chỉ có thể tìm người bí ẩn đã cứu Ôn Vãn, lấy manh mối từ trên người hắn ta.

      ..

       Lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, đến một giờ sáng, xe dừng trước cửa nhà họ Ôn.

      Ôn Vãn tháo dây an toàn, hướng người đàn ông cảm ơn.

      Tư Cảnh Hạc lấy điện thoại di động ra, mở WeChat lên quét một lượt, "Anh quét WeChat em nhé, sau này tiện liên lạc."

       Ôn Vãn suy nghĩ một chút, lấy điện thoại trong túi ra, mở WeChat, đợi Tư Cảnh Hạc quét mã QR, đồng ý kết bạn.

       "Tôi đi đây, anh cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi!" Ôn Vãn mở cửa xe đi ra ngoài.

      Đột nhiên, người đàn ông gọi cô lại--

       "Ôn tiểu thư, có lẽ, chúng ta có thể làm bạn!"
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 021: Tuổi anh lớn quá, không phải là đồ ăn của tôi

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn dừng lại, tấm lưng gầy gò nhuốm ánh trăng sáng, lọt vào mắt Tư Cảnh Hạc, khắc sâu vào đáy lòng.

    "Là bạn bè?"

       Ôn Vãn không quay đầu lại, nhìn ánh đèn mờ nhạt trong nhà, thản nhiên cười nói: "Tư tiên sinh, anh có phải là nói bạn trai bạn gái không?"

      Tư Cảnh Hạc híp mắt, "Có gì không thể sao?"

       "Chúng ta chênh lệch quá lớn, anh là thượng lưu thiếu gia, tôi là một tiểu nhân vật bị bao phủ bởi những lời đàm tiếu, định sẵn sẽ không có kết quả!"

       Ôn Vãn bước lên, vẫy tay trêu chọc nói: "Hơn nữa, tuổi anh lớn quá, không phải là đồ ăn của tôi!"

      Tuổi.. quá lớn?

      Tư Cảnh Hạc đợi cho đến khi Ôn Vãn bước vào nhà họ Ôn, bóng lưng của cô biến mất khỏi tầm mắt, mới chậm rãi rời đi.

    Khi Ôn Vãn bước vào phòng khách, Tần Nguyệt đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô đến, vẻ mặt ủ rũ chất vấn cô: "Sau khi rời khỏi nhà họ Lâm, con đã đi đâu vậy? Đêm hôm khuya khoắt, đến bây giờ mới trở về!"

      Ôn Vãn khẽ liếc bà một cái, "Đi chơi với bạn."

      Nghe vậy, Tần Nguyệt đứng dậy, tức giận nói: "Bạn à? Là người vừa mới đưa con về sao! Bây giờ con bị làm sao vậy, chỉ toàn dây dưa với mấy người hỗn láo!"

       "Tiểu cô nương, con không chú trọng thanh danh của mình, mẹ còn muốn giữ mặt mũi!"

       Nha đầu chết tiệt này, lão gia nhà họ Lâm vẫn luôn đánh giá cao nó, nó không cố lấy lòng nhà họ Lâm, suốt ngày chỉ biết giao du với mấy người lêu lổng!

       Thật sự là quá không có giáo dục!

      Ôn Vãn nhìn thấu sự khinh thường cùng quyền lực trong mắt Tần Nguyệt, cô đưa tay vén tóc bên tai, nhắc nhở: "Anh ấy cũng không phải loại lêu lổng, anh ấy có địa vị lớn!"

       Tần Nguyệt hừ lạnh một tiếng, khịt mũi coi thường "Ồ, giống như con? Nếu thật sự là nhân vật lớn gì, bọn họ sẽ nói chuyện với một học sinh trung học không quyền không thế sao!"

      Bà tuyệt đối không tin lời Ôn Vãn chút nào.

      Nha đầu này có thể nhờ lão gia nhà họ Lâm có chút quan hệ, đã là mèo mù gặp cá rán rồi, làm sao có thể quen biết nhiều người có địa vị?

      Nó chắc đang kiếm cớ vì đã ra ngoài!

       Ôn Vãn không muốn phí lời nữa, uể oải nói mình buồn ngủ rồi đi lên lầu.

       Tần Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, nghiến răng cảnh cáo: "Đây là lần cuối cùng, sau này nếu muộn như vậy mà không về, vậy thì dứt khoát mãi mãi cũng đừng trở về!"

      Những lời lảm nhảm không hề bị gián đoạn cho đến khi Ôn Vãn bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mới ngăn lại được.

       Cô đi tắm, mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ thoải mái, nằm trên giường nghịch điện thoại di động, đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat--

      Tư Cảnh Hạc: 【Anh về đến nhà rồi, em ngủ chưa? 】

      Những ngón tay mảnh khảnh của Ôn Vãn gõ nhanh trên bàn phím, đáp: 【Chưa. 】

       Ngừng lại, cô chợt nhớ ra một chuyện; 【Làm ơn cho WeChat của anh Chu cho tôi, cảm ơn! 】

       Gần như ngay lập tức, có một tin nhắn trả lời: 【Em tìm cậu ấy có việc gì? 】

      Ôn Vãn: 【 Tối mai tôi muốn anh ấy đi cùng tôi đến buổi đấu giá ở Thành Nam. 】

       Có một khoảng im lặng ngắn.

       Ngay khi Ôn Vãn còn tưởng rằng Tư Cảnh Hạc đã ngủ, Tư Cảnh Hạc đáp: [Được, tối mai chờ em ở cổng trường. 】

       Ngay sau đó, anh lại gửi một tin nhắn khác: 【Ngủ sớm đi, ngủ ngon. 】

      Ôn Vãn cau mày, người đàn ông này không đưa WeChat của Chu Dĩ Thâm..

      Ảnh đại diện của Tư Cảnh Hạc trên WeChat là Mèo lục lạc, Ôn Vãn nhìn nó một lúc, rồi nhấp vào Khoảnh khắc--

       Kết quả, trống rỗng.

      Người đàn ông này bình thường không đăng bài sao?

      Ôn Vãn ngừng lẩm bẩm, xem đoạn video ngắn một lúc, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 022: Học tra chính là học tra

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau cả ngày ủ ê, cuối cùng vào buổi chiều, những đám mây xám xịt kéo theo cơn mưa nặng hạt.

      Mưa rơi lộp bộp trên ô cửa kính, hòa cùng tiếng giáo viên bên trên như một bài hát ru, khiến lũ học sinh trong lớp học kém nhất trường cũng buồn ngủ.

      Ôn Vãn ngồi ở hàng cuối cùng, để tiêu khiển cho đỡ buồn chán, cô dựng sách Ngữ văn lên, lặng lẽ đọc tiểu thuyết.

      Giáo viên đều có một đặc điểm, đó là: Đôi mắt tinh tường.

      Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm luôn coi Ôn Vãn là một học sinh hư, lại càng dễ dàng phát hiện ra cô đang đào ngũ.

       "Ôn Vãn!"

       Lý Nhiễm tức giận hét lên một tiếng, cầm một viên phấn ném về phía góc tường--

       Tuy nhiên, kết quả mong đợi đã thất bại.

      Ôn Vãn kịp thời né tránh.

       Các học sinh lần lượt nhìn Ôn Vãn, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ: Cái này cũng có thể tránh sao!

      Có vẻ như bạn học Ôn Vãn thực sự là kẻ già đời như lời đồn đại!

       Lý Nhiễm tức giận đùng đùng đi tới, trừng mắt nhìn Ôn Vãn hỏi: "Em đang xem cái gì? Giao ra!"

       Ôn Vãn cũng không giấu giếm, lưu loát đem cuốn tiểu thuyết giao ra.

      Lý Nhiễm tùy ý lật xem mấy trang, lông mày càng ngày càng cau lại, cuối cùng, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: "Trong giờ học, em vậy mà đọc tiểu thuyết ngôn tình, trong mắt em có còn người chủ nhiệm này không!"

       "Tịch thu!"

      Ôn Vãn không thèm để ý, dù sao trong nhà cũng còn nhiều, rất nhiều.

       Nhìn thấy Ôn Vãn dáng vẻ không quan trọng, Lý Nhiễm cũng không có tức giận, bổ sung nói: "Đi ra ngoài đứng!"

      Ôn Vãn đứng dậy, hiên ngang bước ra ngoài giữa bao ánh mắt dõi theo đầy phấn khích.

       "Được rồi, đều lấy lại tinh thần đi!"

      Lý Nhiễm trở lại bục giảng, "Nào, chúng ta lật sách đến trang 3.."

       Ôn Vãn dựa vào tường, đút hai tay vào túi, hai mắt trống rỗng nhìn bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng có vài giáo viên và bạn học đi ngang qua hành lang, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

      Cô không quan tâm, yên lặng nghĩ ngợi gì đó.

      ..

      Lớp 12 (1).

      Là lớp chủ chốt của toàn trường, tuy đã tan học nhưng lớp học vẫn yên ắng, hầu hết mọi người đều đang đọc sách viết chữ.

      Ôn Cần sắp xếp lại các ghi chú, nét chữ duyên dáng dày đặc trên các trang sách, trông rất vui mắt.

    Đột nhiên, Trương Viện chủ tịch hội học sinh, đi tới, "Ôn Cần, tôi không biết em gái cậu lại phạm sai lầm gì nữa, khi tôi vừa đi ngang qua hành lang của lớp một, tôi thấy em ấy đang bị phạt đứng ở cửa!"

      Ôn Cần ngừng viết, ngẩng đầu nhíu mày, "A.. Trước khi khai giảng mẹ tôi đã nói với em ấy hàng ngàn lần, học kỳ này nhất định phải cải tạo bản thân, học thật tốt, tại sao em ấy lại.."

      Bạn cùng bàn Vương Vĩ khịt mũi nói: "Nghe nói hôm qua em cậu ngày đầu tiên báo cáo đã đến muộn!"

      Ôn Cần cắn môi giải thích: "Vãn Vãn hai ngày nay không được khỏe nên hôm qua đến muộn."

    Lại có thêm vài người vây quanh, Điền Điềm đội trưởng luôn có quan hệ tốt với Ôn Cần, nói: "Tiểu Cần, đừng bao biện cho em gái của cậu nữa, học tra chính là học tra, bùn nhão không dính lên tường được!"

       "Đúng vậy, nếu như có một đứa em gái lưu ban như vậy, tôi cảm thấy mất mặt chết đi được!"

       "Ôn Cần cậu thật thiện lương, chẳng những không chán ghét nó, còn bảo vệ cho nó!"

    "Đúng vậy, đúng vậy!"

       Vài cô gái gật đầu đồng tình.

      Ôn Vãn học tra, nổi tiếng trong trường, không chỉ thích đi trễ, cúp tiết, không muốn tiến bộ mà còn đứng cuối mỗi kỳ thi!

       Thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, chị gái ưu tú tốt bụng như vậy, mà em gái lại kém cõi như vậy!
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 023: Đại Thần, dạy tôi chơi cùng với

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người chen chúc bên trong, Ôn Cần bất đắc dĩ cười cười, "Không có cách nào, Vãn Vãn lại kém cõi, cũng là em gái của tôi, tôi tin tưởng em ấy sẽ sửa sang lại thái độ, chăm chỉ học tập!"

      Đột nhiên, một nhóm nam sinh hét lên phấn khích--

       "Oa, Lâm Đông cậu giỏi quá, nhanh như vậy liền xông tới quán quân cấp tỉnh!"

       "Cái game này tôi chơi hai năm rồi, vừa mới tới cấp thị, cậu giỏi quá!"

       "Đại Thần, tan học đưa tôi đánh cùng với, dạy tôi chơi với!"

      Lâm Đông đắc ý làm một động tác OK, "Được, chuyện nhỏ!"

      Kỳ thật sở dĩ hắn có thể đột phá tiêu chuẩn cấp tỉnh nhanh như vậy không chỉ là tài năng của bản thân, mà còn dựa vào tài thao lược kinh người của các cao thủ trong nhóm dạy hắn chơi.

      Điều duy nhất khiến hắn bận tâm là Đại Thần nấu Ếch xanh cho đến giờ vẫn chưa trả lời yêu cầu kết bạn..

       Chẳng lẽ là cho rằng mình quá gà?

       "Các người nói chuyện trước đi, tôi đi tìm Lâm Đông."

       "Ối.."

      Tần Nguyệt với ánh mắt mập mờ, bước đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Đông, cô liếc nhìn điện thoại di động của Lâm Đông, đây là một trò chơi phổ biến, thỉnh thoảng cô sẽ chơi một vài trò chơi, để giải tỏa căng thẳng.

       "Lâm Đông, thứ sáu sẽ giao tác phẩm thi đua triển lãm tranh, cậu chuẩn bị thế nào rồi?" Cô luôn cảm thấy chơi game nhiều quá sẽ nghiện, chậm trễ việc học.

      Nhưng hết lần này tới lần khác, Lâm Đông luôn hạng nhất.

      Lâm Đông đang nghĩ đến việc thêm bạn bè, qua loa đáp: "Sắp xong rồi, tối về quay lại vẽ nốt những chỗ còn lại."

       Ôn Cần thấy hắn nhìn chằm chằm vào trang chủ của một người chơi, không nhịn được hỏi: "Đây là ai? Hình như cậu rất có hứng thú với người này?"

    Cuối cùng Lâm Đông cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lộ ra cảm xúc rõ ràng cho rằng cô không biết gì, "Đây là cao thủ Đại thần nấu Ếch xanh, không phải cậu cũng chơi trò này sao? Vậy mà không biết à?"

       Đối mặt với những nghi ngờ, Ôn Cần cảm thấy hơi xấu hổ.

       Cô âm thầm nắm chặt quần áo, miễn cưỡng cười nói: "Tôi chỉ là thỉnh thoảng chơi, dùng để giết thời gian, cho nên, cũng không biết nhiều."

      Như để che đậy sự ngu dốt của mình, cô lập tức nhắc nhở: "Sắp đến kỳ thi đại học rồi, chúng ta nên tập trung học hành đi, trò chơi như thế này, vẫn là bớt chơi đi.."

       "Được rồi, tôi biết rồi!" Lâm Đông không nhịn được ngắt lời Ôn Cần, rồi cất điện thoại đi.

      Ôn Cần chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi khi cô quá cứng nhắc.

       Hơn nữa, ý nghĩa của trò chơi này đối với anh không chỉ là giải trí, một ngày nào đó, anh sẽ vượt qua nước ấm nấu ếch xanh, trở thành tân nhiệm đại thần!

      Xung quanh là những ánh mắt rực lửa, Ôn Cần cảm thấy vô cùng xấu hổ khi bị Lâm Đông đối xử như vậy, mất mặt cực kỳ.

       Chỉ là một trò chơi mà thôi, Lâm Đông sao có thể đối xử với cô như vậy!

       Để giữ thể diện, cô đổi chủ đề, hỏi: "Tranh của tôi còn chưa vẽ xong, buổi tối sau khi về nhà, cậu có thể giúp tôi xem một chút không?"

      Lâm Đông suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, "Được, buổi tối đến nhà của tôi, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút."

       Gần như trong nháy mắt, bầu không khí trong lớp liền thay đổi.

       Các cô gái đều liếc nhìn Ôn Cần với ánh mắt hâm mộ, âm thầm suy đoán về mối quan hệ giữa cô và Lâm Đông..

       Ôn Cần trở lại chỗ ngồi của mình, rất nhiều nữ sinh đi tới, không giấu giếm sự ghen tị của họ.

       "Oa, Ôn Cần, Lâm Đông vậy mà lại mời cậu tới nhà!"

       "Chưa có cô gái nào trong lớp chúng ta được đối xử như thế này, quả nhiên nữ thần có khác!"

       "Đúng vậy đúng vậy, thật ghen tị với cậu!"

       Ôn Cần giơ tay vén lọn tóc lòa xòa bên tai, một bên giải thích, một bên ngượng ngùng cười nói: "Ồ, không phải như các cậu nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là thảo luận việc học mà thôi!"

       "Được rồi được rồi, mau về đi, sắp bắt đầu tiết học rồi!"

       Một nhóm nữ sinh lúc này mới bỏ qua, lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.

       Ôn Cần trong lòng rất hài lòng, cô biết, dù sao trong lòng Lâm Đông cô vẫn là không giống bình thường!
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 024: Chính là em ấy đẩy cậu ngã xuống

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nháy mắt, chuông tan học vang lên, học sinh lần lượt rời trường.

       Ôn Vãn thu dọn cặp sách xong, vừa lao ra khỏi cửa lớp, liền nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp đứng tại cầu thang, cô híp mắt lại--

       là Ôn Cần.

       Ôn Vãn tùy ý khoác cặp sách lên vai, đi tới, vừa định đi ngang qua, Ôn Cần gọi cô lại, "Vãn Vãn!"

       Ôn Vãn dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói hai chữ: "Chuyện gì?"

       Ôn Cần nhìn bóng lưng lạnh lùng lại kiêu ngạo của cô, hai tay dần dần nắm chặt thành quyền, nhẹ giọng nói: "Chị nghe nói.. hôm nay em bị giáo viên chủ nhiệm phạt đứng, làm sao vậy?"

       Ôn Vãn nhìn cầu thang dài, mặt không thay đổi trả lời: "Bị phạt đứng thì làm sao được, đương nhiên là phạm sai lầm rồi."

       "Vãn Vãn, mẹ mỗi ngày lo lắng chuyện của em đã rất mệt mỏi rồi, em nên hiểu chuyện một chút, ít.."

       "Em làm gì, không cần chị ý kiến." Ôn Vãn cắt ngang lời khuyên bảo tận tình của Ôn Cần, giọng càng lạnh hơn, "Còn chuyện gì không?"

    Ôn Cần đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt vẫn bình tĩnh: "Hai ngày này chị đến nhà Lâm Đông chuẩn bị tác phẩm cho buổi triển lãm nghệ thuật, khi về nhà em nói với mẹ một tiếng, chị buổi tối sẽ về."

       Ngừng một chút, cô lại bổ sung: "Nếu không, mẹ sẽ lo lắng cho chị đấy!

      Ôn Vãn cảm thấy buồn cười," Chị ném điện thoại di động rồi à? Không tự gọi điện nhắn tin cho mẹ, nhất định phải là em chuyển lời sao? "

    Cô xoay người, lười biếng dựa vào lan can cầu thang, giống như đang nhìn một tên hề:" Ôn Cần, chị không cần phải ở trước mặt em khoe khiang tình cảm mẹ con của hai người, em không ghen tị, càng không ghen ghét! "

    Cô nhìn vẻ mặt đang dần trở nên mất tự chủ của Ôn Cần, tâm tình vui vẻ:" Còn nữa, chị luôn giả vờ là một người chị tốt trước mặt người khác, dưới bộ dáng đó nhân cơ hội giáo huấn em, thật sự làm cho em ngược lại đủ khẩu vị! "

      " Đã nhiều năm như vậy, chị không mệt sao? "

       Ôn Cần bị lời nói của cô làm tổn thương rất nhiều.

       Cô cắn môi, nước mắt lưng tròng giải thích" Thì ra chị ở trong lòng em, lại là cái dạng này.. Nhưng là, ý của chị không phải như vậy, em hiểu lầm chị rồi, Vãn Vãn, nghe chị giải thích đi! "

       Cô vươn tay muốn nắm lấy tay Ôn Vãn, bị Ôn Vãn dùng sức hất ra, lực đạo không lớn, cả người lại chật vật ngã lăn xuống đất.

    " Ah! "

       Lâm Đông đứng cách đó không xa đợi Ôn Cần, đã quan sát nãy giờ, nên nghe hết cuộc nói chuyện của hai chị em.

       Chợt thấy Ôn Cần bị Ôn Vãn đẩy, mấy bước liền chạy tới, đỡ Ôn Cần đứng dậy.

      " Sao rồi, cậu không sao chứ? "

       Ôn Cần lắc đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, cố nén nước mắt lăn dài trong mắt.

      Lâm Đông nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của cô, nghiến chặt hàm, hung hăng trừng mắt nhìn Ôn Vãn," Ôn Cần là chị của em, cậu ấy rất quan tâm em, em sao có thể đối xử với cậu ấy như vậy! "

      Ôn Cần kéo tay áo của hắn, lắc đầu nói:" Là tôi không cẩn thận ngã xuống, cậu đừng trách Vãn Vãn, đều do tôi không tốt.. "

      Lâm Đông nhíu mày," Cậu đừng bao che cho em ấy nữa, vừa rồi chính mắt tôi nhìn thấy, chính là em ấy đẩy cậu! "

    " Em ấy là em gái của tôi.. "

      " Nhưng em ấy không xem cậu là chị gái!"Lâm Đông tức giận ngắt lời Ôn Cần, anh không hiểu, tại sao em gái của Ôn Cần lại ác độc như vậy!

      Ôn Vãn mắt lạnh nhìn Ôn Cần làm bộ làm tịch.

      Vừa rồi cô chỉ hất nhẹ tay Ôn Cần, còn vì sao lại ngã xuống, chẳng qua là thủ đoạn mà Ôn Cần cố ý làm mà thôi.

      Mục đích có lẽ là để hạ uy tín của mình trước mặt Lâm Đông.

      Tuy nhiên, Ôn Vãn sớm đã quen với nó.
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 025: Vãn Vãn, anh đến đón em tan học

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Cần từ trước đến nay luôn là như vậy.

      Cho dù là khi còn bé, hay bây giờ, cô luôn giả vờ là một người chị tốt trước mặt người khác, trên thực tế, cô luôn nghĩ nghĩ cách để bôi nhọ hãm hại Ôn Vãn.

       Về phần nguyên nhân, đến nay Ôn Vãn vẫn chưa tìm ra đáp án.

      Đối mặt với lời buộc tội của Lâm Đông, Ôn Vãn thản nhiên thừa nhận: "Anh nói đúng, tôi thực sự không coi cô ấy là chị gái mình, nhưng điều này – liên quan gì đến anh?"

      Lâm Đông nghiến răng trước bộ dạng thách thức không xem ai ra gì của Ôn Vãn.

       "Ôn Vãn, em đừng quá đáng!"

       "Hừ, anh làm gì được tôi?" Ôn Vãn hơi nghiêng đầu, bên môi nở nụ cười thách thức.

      Con nha đầu xấu xa này thật là.. phách lối!

      Lâm Động lao tới, muốn dạy cho Ôn Vãn một bài học thật tốt, để cô biết bốn chữ "trời cao đất rộng" viết như thế nào!

      Ôn Cần sợ sự việc trở nên nghiêm trọng, vội ôm lấy Lâm Đông để nguôi giận, "Bỏ đi Lâm Đông, chúng ta đi thôi!"

      Lâm Đông lại không bỏ qua, "Ôn Cần, cậu mềm lòng cũng không sao, tôi giúp cậu giáo huấn em gái!"

       Ôn Vãn ánh mắt trở nên lạnh lùng, chỉ bằng tiểu tử này, còn muốn giáo huấn mình?

      Có phải Lương Tĩnh Như đã cho hắn dũng khí không?

    Ôn Cần ôm chặt Lâm Đông, qua khóe mắt bắt gặp một giáo viên đang đi về phía mình, dịu giọng van xin: "Tôi biết cậu đau lòng cho tôi, nhưng Vãn Vãn dù sao cũng là em gái tôi, tôi không muốn bất cứ ai làm tổn thương em ấy!"

       "Lâm Đông, cậu xem như nể tình tôi, lần này coi như bỏ đi, chúng ta đi thôi!"

       Lâm Đông nhìn thấy Ôn Cần sắp khóc, lửa giận trong nháy mắt bị dập tắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Được rồi, lần này bỏ qua cho em ấy, đi thôi."

       Hắn nắm lấy tay Ôn Cần, lúc đi ngang qua Ôn Vãn, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm: "Ông nội nếu biết cô là người như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng!"

      Hai người đi xa dần, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của họ nữa, Vãn Vãn mới xuống lầu.

      Đến cuối cùng ai mới lẻ kẻ khiến ông lão thất vọng?

      Khi ra khỏi cổng trường, cơn mưa nặng hạt ẩn hiện trên bầu trời đen kịt, những chiếc ô nhiều màu sắc vừa đi vừa nghỉ, một chiếc ô tô màu đen đỗ dưới gốc cây bách đánh lái tới.

       Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo khoác xanh đậm cầm ô che mưa, đi thẳng về phía Ôn Vãn.

      Lúc đó học sinh đã về gần hết, chỉ còn lại một đám thưa thớt, đi ngang qua liếc mắt vài cái rồi thở dài: Trời ơi, trong trường có nam nhân đẹp trai như vậy khi nào vậy?

      Chiếc ô màu đen che trên đầu Ôn Vãn, giọng nói dịu dàng của người đàn ông rơi xuống, "Vãn Vãn, anh tới đón em tan học."

      Xưng hô thân mật như vậy, Ôn Vãn nhíu mày lại.

       Cô mở miệng, cuối cùng cũng đem những lời cô sắp thốt ra phản bác, nuốt trở về.

    "Đi thôi."

       Ôn Vãn cúi đầu, bước chân có chút vội vàng.

       Không giải thích được cảm giác lúc này của cô, suy nghĩ duy nhất của cô là đi nhanh lên, đi nhanh lên..

      Tư Cảnh Hạc theo sát bước chân cô gái, khi băng qua đường, thân hình cao lớn của anh che chở cho cô ở trong ngực, thuận thế chắn mưa gió.

      Sau khi hai người lên xe, Chu Dĩ Thâm đang ngồi ở ghế lái quay đầu lại cười chào hỏi Ôn Vãn, "Chào anh Vãn!"

       Ôn Vãn vén mái tóc dài ra sau cho gọn gàng, cười nói: "Sao, nhìn bộ dáng này của anh, còn muốn nhận tôi làm đại ca sao?"

       Chu Dĩ Thâm sờ mặt, tư thế khoanh chân chó rõ ràng như vậy sao?

       "Thật không dám giấu giếm, anh cũng có ý này!"

       Chu Dĩ Thâm chỉnh lại chiếc kính gọng vàng, đôi mắt anh sáng ngời, "Chỉ cần em chịu dạy anh một chút về kỹ năng đánh bài, em muốn anh làm gì cũng được!"
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 026: Tình Yêu Duy Nhất

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn Vãn nhướng mày, nhắc nhở, "Anh trước tiên thực hiện lời hứa tối hôm qua rồi nói."

      Chu Dĩ Thâm đương nhiên không quên lời hứa tối qua với Ôn Vãn, anh mạnh dạn xua tay, "Nói hay lắm, nói hay lắm, em muốn nói gì thì cứ nói đi!"

       Ôn Vãn khẽ mỉm cười, "Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ là một bức họa."

    Một bức họa?

      Chu Dĩ Thâm không khỏi bật cười, trẻ con quả là trẻ con, thật dễ lừa!

       "Được, em nói cho anh biết mua nó ở đâu, anh sẽ tìm kiếm!"

      Ôn Vãn chậm rãi nói địa chỉ, "Số 117 đường Trung Sơn."

       "Để anh tìm một chút, số 117 đường Trung Sơn.. Dinh thự Bác Hàng.. Này, đây không phải là nơi tổ chức buổi đấu giá tối nay sao?"

      Chu Dĩ Thâm chợt nhận ra, cái quái gì.. hóa ra cô gái này dám muốn một bức tranh bán đấu giá!

       Anh ngẩng đầu nhìn cô gái ngọt ngào đang cười, giơ ngón tay cái lên, "Là anh còn trẻ!"

      ..

      Bảy giờ tối, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

      Vật đấu giá đầu tiên của người bán đấu giá là một kiệt tác của nhà điêu khắc nổi tiếng nhất thế kỷ trước, một tác phẩm điêu khắc sư tử được bảo quản tốt.

      Rất nhiều người trong hội trường đến đây vì danh tiếng của nó.

       Được yêu thích như vậy, bầu không khí tại địa điểm sẽ nóng lên.

      Cuối cùng, với mức giá 32 triệu, nó đã được mua lại bởi một người đàn ông gầy, trông giống khỉ.

       Tiếp theo, trang sức, tác phẩm nghệ thuật đều là báu vật trên đời, giá cả ngày càng cao.

      Tư Cảnh Hạc quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu thâm thúy rơi trên khuôn mặt thanh tú của Ôn Vãn, "Xem đến bay giờ, không thích sao?"

       Ôn Vãn lắc đầu, thẳng thắn nói: "Tôi đối với những thứ này không có hứng thú."

      Cô có lẽ khác với những người phụ nữ bình thường khác, trang sức đối với cô mà nói chỉ là một thứ tầm thường, cô càng thích xe hơi, nhà cửa, tiền mặt.

       Chỉ có tiền, mới mang lại cho cô cảm giác an toàn.

      Tư Cảnh Hạc không nói gì, chỉ là trầm ngâm gật đầu, quay đầu lại, nhìn về phía đấu giá lần nữa.

       "Quý ông và quý bà, xin chú ý!"

    "Thứ tiếp theo sẽ được đem ra đấu giá là món quà cầu hôn được một vị vua nổi tiếng của một quốc gia phương Tây tặng cho vợ vào thế kỷ trước. Chiếc nhẫn được chế tác cẩn thận từ những viên kim cương đỏ tự nhiên quý hiếm nhất: Tình yêu duy nhất!"

      Vải đỏ được mở ra--

      Một chiếc nhẫn khảm kim cương đỏ thuần, tinh quang óng ánh chiếu vào tầm nhìn của mọi người.

      Trong ánh sáng rực rỡ hắt ra từ chiếc đèn pha lê kiểu Châu Âu, chiếc nhẫn kim cương này phản chiếu ánh sáng chói lọi, ngoài viên kim cương đỏ bắt mắt, nếu nhìn kỹ, xung quanh chiếc nhẫn còn có rất nhiều viên kim cương nhỏ màu xanh trong suốt được khảm.

       Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc nhẫn kim cương này là một báu vật quý hiếm xét về kỹ thuật chế tác, hình dáng và màu sắc của viên kim cương.

      Không khí trong đấu trường càng nóng hơn, hầu như ai cũng nhảy cẫng lên vì sung sướng, nóng lòng hỏi giá.

      MC buổi cuộc đấu giá nhìn đám đông đang phấn khích, duỗi ra năm ngón tay, dồn khí tuyên bố: "Giá khởi điểm, năm triệu.. đô la Mỹ!"

       Lời vừa dứt, có người giành trước giơ tấm biển, "5, 5 triệu!"

       "Tôi trả sáu triệu!"

       "Sáu triệu rưỡi!"

      ..

       Ôn Vãn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, ánh mắt dần tối lại, trong đầu hiện lên một khuôn mặt ôn nhu cao quý --

      Người đó yêu nhất màu đỏ, nếu bây giờ có thể nhìn thấy chiếc nhẫn này, nhất định sẽ rất thích?

      Tư Cảnh Hạc quay đầu nhìn Ôn Vãn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt khác thường của cô, chẳng lẽ, cô thích chiếc nhẫn kim cương này sao?

       Anh lại nhìn về phía chiếc nhẫn kim cương, với một tia sáng tối trong đôi mắt đen của anh..
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 027: Tôi nhiều tiền, cần cậu quản

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi ai đó đưa ra mức giá cao ngất trời 10 triệu đô la Mỹ, không còn ai dám tiếp tục trả giá.

      Người đấu giá là một người đàn ông trung niên ngồi ở hàng đầu tiên, đầu tóc bù xù, dáng người to béo, trên người mặc một bộ vest đắt tiền, trông có phần buồn cười.

       Hắn ung dung bắt chéo chân lên, vui vẻ đón nhận những ánh nhìn từ mọi phía, trông rất đắc ý.

       "Được, vị tiên sinh này ra giá 10 triệu!"

       "Còn ai ra giá cao hơn không?"

      Người điều khiển cuộc đấu giá nhìn quanh khán giả, cầm búa đếm ngược, "mười triệu lần thứ nhất!"

       "Mười triệu lần thứ hai!"

       Ngay khi mọi người nghĩ rằng chiếc nhẫn kim cương đã được đấu giá xong, ai đó đột nhiên giơ một tấm biển--

       "Hai mươi triệu đô la."

      Giọng trầm đầy uy lực như được nhuốm một lớp ma lực, khiến những người có mặt đều kinh ngạc, hướng mắt về góc của hàng cuối cùng.

       Đây là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng lại sâu không lường được, anh ta mặc một bộ vest đắt tiền được cắt may cẩn thận, cử chỉ khoát tay, đều toát ra khí chất kinh người.

      Cô gái ngồi bên cạnh anh càng xinh đẹp đến mê hồn, thoạt nhìn hai người rất xứng đôi, khiến người ta phải ghen tị.

      Đôi mắt hưng phấn của người điều khiển phiên đấu giá sáng lên, như thể đang ôm đùi của kim chủ, "Hai mươi triệu đô la! Còn ai ra giá cao hơn không?"

      Người đàn ông trung niên không phục.

    Tuy rằng đây chỉ là một chiếc nhẫn, chẳng qua là đồ chơi của phụ nữ mà thôi, nhưng lúc này đây, dưới con mắt của mọi người, nếu hắn không tiếp tục ra giá, chẳng khác nào để tiểu tử này bôi nhọ nhân phẩm của mình lên trên mặt đất!

      Vì vậy, hắn giơ tấm biển lên, "Hai mươi lăm triệu!"

      Tư Cảnh Hạc nhướng mày, thản nhiên nói: "Ba mươi triệu."

      Người đàn ông trung niên mơ hồ cảm thấy rằng đứa trẻ này sẽ chiến đấu với mình.

       Hắn nhìn xung quanh, thấy mọi người đang nhìn mình với thái độ xem kịch, hắn tiếp tục giơ cao tấm bảng, "35 triệu!"

      Chu Dĩ Thâm nhìn Tư Cảnh Hạc muốn giơ bảng hiệu, thò đầu hỏi: "Hôm nay làm sao vậy? Anh không phải khinh thường nhất những đồ trang sức này sao?"

      Tư Cảnh Hạc không để ý đến anh ta, lại giơ tấm bảng lên, bình tĩnh đưa ra: "Năm mươi triệu."

       Sau khi giọng nói rơi xuống, tất cả mọi người đều há hốc mồm.

       Viên kim cương đỏ này tuy quý giá nhưng cũng không lớn, không ngờ lại có người trả giá cao như vậy để lấy nó!

      Người đàn ông trung niên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, cố gắng đè nén nội tâm không cam lòng cùng ghen ghét, đành phải đi tìm bảo vật khác!

    Người điều khiển cuộc đấu giá khó có thể kìm nén nụ cười trên mặt, thấy người đàn ông trung niên không giơ tấm bảng lên nữa, trong lúc đếm ngược căng thẳng, anh ta lớn tiếng tuyên bố: "Tôi tuyên bố giá đấu giá" Tình yêu duy nhất "là 50 triệu Đô la Mỹ, thuộc về vị tiên sinh trẻ tuổi đẹp trai này, chúc mừng!"

      Tiếng vỗ tay vang lên, Tư Cảnh Hạc cầm lấy chiếc nhẫn kim cương bỏ vào túi.

       Chẳng bao lâu nữa, vòng đấu giá tiếp theo sẽ bắt đầu..

      Chu Dĩ Thâm bất lực phàn nàn, "Anh nói xem anh là một người độc thân, anh tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một chiếc nhẫn kim cương, cần thiết không?"

      Tư Cảnh Hạc nhàn nhã nhấc chân, bình tĩnh nói: "Tôi có rất nhiều tiền, cần cậu quản sao?"

       Chu Dĩ Thâm không nói nên lời, chỉ có thể nói thầm trong lòng: Thì ra đây chính là người có rất nhiều tiền trong truyền thuyết!

       "Được được được, tôi mặc kệ anh!"

       Chu Dĩ Thâm trầm ngâm nói, sau đó đột nhiên thay đổi giọng điệu, hỏi chuyện phiếm: "Vậy tôi có thể tìm hiểu một chút, anh muốn tặng chiếc nhẫn kim cương này cho ai?"
     
    Nghiên DiLieuDuong thích bài này.
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 028: Đến chết vẫn giữ sỉ diện nam nhân

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không thể nào.. anh Vãn?"

       Ôn Vãn đột nhiên bị nhắc tới, lông mày khẽ cau lại, ngay sau đó, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của người đàn ông bên cạnh mình, "Tôi chỉ có thể nói, chiếc nhẫn này là của vợ tương lai của tôi!"

       Chu Dĩ Thâm cảm thấy Tư Cảnh Hạc đang ám chỉ Ôn Vãn, ngầm thể hiện tình yêu của anh với cô.

       Hắn vươn đầu ra, nhìn thấy trên lông mày Ôn Vãn có chút không vui, mạnh dạn hỏi: "Anh Vãn, anh cảm thấy chiếc nhẫn kim cương này có đẹp không?"

       Ôn Vãn khẽ liếc hắn một cái, ngữ khí lạnh lùng, "Cảm giác của tôi có quan trọng không? Cái này cũng không phải mua bằng tiền của tôi, chỉ cần Tư tiên sinh thích là được."

       Chu Dĩ Thâm cảm thấy mình đang là tự làm tự chịu, nhất định đụng phải cái mũi tro, mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      Tư Cảnh Hạc nghiến chặt quai hàm.

      Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Vãn, chắc anh cũng mường tượng ra con đường tình duyên của mình hẳn là gian nan và dài đằng đẵng..

      Thời gian trôi qua như nước chảy, ngay khi Ôn Vãn sắp mất kiên nhẫn, người bán đấu giá cuối cùng đã đưa ra bức tranh thủy mặc--

       "Quý ông quý bà, bức tranh thủy mặc được bày ra trước mặt quý vị là tác phẩm kinh điển của Bành Tuyết, một họa sĩ nổi tiếng ở thành phố này.."

      Sau khi người bán đấu giá giới thiệu chi tiết, anh ta báo giá, "Giá khởi điểm là 500.000!"

      Dứt lời, chẳng mấy chốc hết người này đến người khác giơ biển hiệu hét giá.

      Ôn Vãn quay đầu nhìn Chu Dĩ Thâm đang ngáp với đôi mắt trong veo, "Chu tiên sinh, tôi muốn bức tranh này."

       Chu Dĩ Thâm thoáng lấy lại tinh thần, hướng Ôn Vãn ra hiệu OK, bắt đầu giơ tấm biển ra giá.

       Mặc dù có rất nhiều người trả giá bức tranh thủy mặc này, nhưng cuối cùng Chu Dĩ Thâm chỉ mua bức tranh thủy mặc này với giá hai triệu, đưa nó cho Ôn Vãn ngay tại chỗ.

       "Cảm ơn!" Ôn Vãn cẩn thận cất đi, đặt ở bên cạnh.

       "Chuyện nhỏ!"

       Chu Dĩ Thâm cười khúc khích, thì ra bức tranh này không đắt lắm, xem ra mình vẫn lời!

       Sau một tiếng, buổi đấu giá kết thúc.

       Khi ba người bước ra ngoài, mưa đã nhỏ dần, trời đã tối hẳn, thứ chào đón bọn họ là mùi mưa trộn lẫn với bùn đất.

       Sau khi lên xe, Chu Dĩ Thâm đề nghị: "Đói quá, chúng ta đi ăn trước đi!"

      Tư Cảnh Hạc quay đầu nhìn Ôn Vãn, "Em muốn ăn gì?"

       Ôn Vãn thản nhiên đáp hai chữ, "Tùy ý."

      Tư Cảnh Hạc cau mày, Chu Dĩ Thâm bất đắc dĩ trợn mắt lên, "Tôi sợ nhất là hai chữ tùy ý của nữ nhân!"

       Phụ nữ nói tùy ý, nếu đàn ông thật tùy ý thì thật là xui xẻo!

       Ôn Vãn suy nghĩ một chút, hỏi: "Hay là.. đi ăn lẩu?"

      Hai mắt Chu Dĩ Thâm sáng rực lên, "Được được, tôi thích ăn lẩu nhất, trời mưa ăn lẩu quả là tuyệt phối!"

      Dừng lại, hắn rụt rè nhìn Tư Cảnh Hạc, "Nhưng.. tam ca anh được không?"

       Ôn Vãn cau mày, "Anh ấy thế nào?"

       Chu Dĩ Thâm thành thật trả lời: "Tam ca từ nhỏ không ăn được cay, mỗi lần anh em tôi đi ăn lẩu, anh ấy đều ăn mì gói ở nhà một mình."

       Ôn Vãn hiểu ý gật đầu, quay đầu nhìn về phía nam nhân, nhàn nhạt nói: "Nếu anh không ăn được, vậy chúng ta ăn cái khác đi!"

      Tư Cảnh Hạc là đàn ông.

      Đặc biệt, anh là một người đàn ông đến chết vẫn phải giữ sỉ diện nam nhân.

      Anh tuyệt đối không cho phép mình trước mặt cô gái mình thích, thừa nhận anh có bất kỳ từ "không" nào!

       "Không cần thay đổi."

      Tư Cảnh Hạc điềm nhiên như không có việc gì nhướng mắt, "Không phải chỉ là ăn cay thôi sao? Tôi có thể."

       Chu Dĩ Thâm trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc cùng lo lắng.

       Ôn Vãn gật đầu, "Cũng không phải không thể ăn, dù sao còn có lẩu uyên ương."

       Lúc này, Tư Cảnh Hạc khẽ nói: "Anh nghe nói, lẩu uyên ương không có linh hồn. Anh muốn giống như các người, ăn cay!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 029: Kiểm soát vợ chặt chẽ

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dĩ Thâm tìm thấy nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất ở Vân Thành.

      Phong cách trang trí đều thuộc những năm 1980. Làn sương bồng bềnh trong không khí hòa cùng mùi thơm đặc trưng của mỡ bò kích thích cảm giác thèm ăn.

    Ba người ngồi vào trong bàn, Chu Dĩ Thâm ngón tay thon dài lướt tới trượt lui trên mặt bàn, thỉnh thoảng hỏi hai người bọn họ ăn món gì, cuối cùng, ngay lúc gọi lẩu, hắn không xác định nhìn Tư Cảnh Hạc, "Tam ca, anh xác định không ăn lẩu uyên ương à?"

      Tư Cảnh Hạc khẽ cau mày, "Chẳng lẽ tôi đang nói ngôn ngữ của người ngoài hành tinh, cậu nghe không hiểu sao?"

       Chu Dĩ Thâm ăn phải quá đắng, khi gọi lẩu mỡ bò, hắn liếc nhìn Tư Cảnh Hạc, dứt khoát chọn loại cay nặng độ!

      Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn cười nham hiểm, đắc ý ngân nga một bài hát.

      Tư Cảnh Hạc híp mắt, nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra tiểu tử này đang có ý xấu, rốt cuộc muốn làm gì?

       Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã mang đồ ăn và nồi lẩu lên, lửa vừa được đốt lên, mùi cay cay tê tái lan tỏa ra ngoài..

       Ngay cả những người có thể ăn cay như Ôn Vãn và Chu Dĩ Thâm, cũng không khỏi hắt hơi.

      Mặt khác, Tư Cảnh Hạc lại có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn nhúng miếng thịt bò cuộn béo ngậy.

       Miếng đầu tiên, được đặt vào bát của Ôn Vãn.

       Ôn Vãn theo bản năng mấp máy môi cảm ơn, sau đó đem miếng thịt bò béo ngậy nhúng dầu mè, vui vẻ ăn.

       Chu tiên sinh lấy một đũa thịt bò cuộn to béo, vừa nhúng vừa thở dài: "Cưới vợ quên anh em, quả nhiên người xưa không lừa ta."

       "Cái này còn chưa theo đuổi được nữ nhân, cho nên khách khí như vậy, sau này nếu thật sự ở bên nhau, chẳng phải chính là kiểm soát vợ chặt chẽ sao?"

      Ôn Vãn liên tưởng cảnh Tư Cảnh Hạc bị vợ nhéo tai, nói gì nghe nấy..

       "Khục.. khụ khụ!"

      Cô không cẩn thận, bỗng dưng bị sặc dầu ớt, ho đến khuôn mặt đỏ bừng.

      Tư Cảnh Hạc lấy khăn giấy đưa cho Ôn Vãn, nhanh chóng rót thêm một cốc nước đá, vừa vỗ lưng cô vừa nhìn cô uống.

       Một lúc sau, Ôn Vãn cuối cùng cũng bình thường lại.

       Cô lễ phép nói lời cảm ơn, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Chu Dĩ Thâm, "Chu tiên sinh, tôi thật sự không thích anh đem tôi cùng người khác thảo luận."

       "Nhất là, theo cách này."

       Chu Dĩ Thâm cảm thấy Ôn Vãn rất lạnh lùng, thậm chí có chút không giống người.

       Hắn bĩu môi, "Nha đầu này đúng là trở mặt không quen biết, anh vừa mới lấy bức tranh cho em, bây giờ em lại lạnh nhạt với anh như vậy!"

       Bộ dạng qua cầu rút ván, giống như đã từng quen biết..

      Chu Dĩ Thâm nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang chậm rãi ăn, thầm nói trong lòng: Không hổ danh là người tam ca yêu thích, quả nhiên không phải là người nhà thì không vào được cửa nhà!

    Tư Cảnh Hạc lại nhúng một ít lòng bò cho Ôn Vãn, bên môi nở nụ cười cưng chiều: "Em đừng nói chuyện với cậu ta, cậu ta với mấy người đàn ông bọn anh đã quen với điều đó, cho nên nói chuyện không dùng não, không cố ý xúc phạm em."

       "Là tâm tình tôi không tốt, các người đừng để ý."

      Ôn Vãn không phải là người để bụng, sở dĩ cô tỏ ra không vui là vì Chu Dĩ Thâm cứ đem cô với Tư Cảnh Hạc ở cùng nhau.

      Trong lòng cô biết rất rõ, cô và Tư Cảnh Hạc không phải là người đi chung đường, cho dù có ngẫu nhiên gặp nhau, cũng đã định là không có tương lai.

      Cho nên, không để Tư Cảnh Hạc hiểu lầm, lãng phí thời gian với mình?

       Mọi người ngầm hiểu ý gác đề tài này qua một bên, lại cười nói tán gẫu.

       Tới gần đêm khuýa, cuối cùng ba người cũng ăn uống no đủ, lái xe rời đi.
     
    LieuDuong thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...