Ngôn Tình [Edit] Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất - Mianmian

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi MD0802, 5 Tháng sáu 2023.

  1. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Trừ phi, anh chinh phục được Ôn Vãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sau khi Ôn Vãn ăn mì gói xong, liền nằm trên giường xem kịch, một lúc sau liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

       Mà Lâm Đông, đã đợi cả đêm mà không nhận được phản hồi từ Đại Thần.

       Anh nhìn ra cửa sổ rồi từ từ nhìn Mặt Trời, lúc này mới hết hi vọng, cam chịu số phận đi ngủ.

      ..

      Khách sạn Cảnh Trình.

    Tư Cảnh Hạc đang ngồi uống cà phê trên ban công đầy nắng, bên tai, Chu Dĩ Thâm đầy khó hiểu," Chết tiệt, rốt cuộc là ai đã cắt râu lão tử, bắt được kẻ đã đẩy Lâm lão gia trước? "  

    " Em rõ ràng là lập tức chạy đi theo dõi, làm sao còn bị mất dấu? "

      " Em làm sao mà lại thất thủ? Không thể nào! "

      Cà phê đen đậm đặc, nhưng đối với Tư Cảnh Hạc mà nói không đau không ngứa.

    Anh đặt cốc xuống, cầm lấy máy tính, ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím, vừa xử lý tài liệu của công ty, vừa thản nhiên nói:" Cậu có thể bị một cô bé mới học cấp ba thôi miên, còn cái gì mà không thể? "

      "... "

       Chu Dĩ Thâm muốn chửi thề.

       Nhưng anh không dám.

       Anh liếc mắt," Đó là một sai lầm, sai lầm! "

      " Chúng ta có thể lật sang chương khác, sau này ngừng đề cập đến nó nữa được không? "

      Tư Cảnh Hạc hếch cằm về phía chiếc cốc sắp cạn đáy.

       Chu Dĩ Thâm ngay lập tức hiểu ý, nở một nụ cười chó má, vội vàng rót thêm một ít cà phê.

      Chu Dĩ Thâm lại ngồi xuống, đột nhiên hào hứng nói:" Khi anh nhắc đến cô gái đó, anh ba, anh có cảm thấy cô ấy giống như một điều bí ẩn không? "

      " Cô ấy không chỉ có thể thôi miên em, lại còn có thể tự do ra vào trong nhà họ Lâm, hơn nữa quan trọng hơn là-- "

       Anh ta không có ý tốt nhìn chằm chằm Tư Cảnh Hạc, đôi lông mày tuấn tú đầy vẻ mập mờ," Đối mặt với chiêu trò mỹ nam kế của anh, vậy mà một chút động tâm cũng không có sao! "

      Ngón tay của Tư Cảnh Hạc dừng lại.

       Anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn nam nhân vui đùa, gằn từng chữ nói:" Cậu đang nghi vấn mị lực của tôi? "

       Chu Dĩ Thâm ậm ừ không sợ chết, ngả người ra sau, nhếch môi mỏng cười khiêu khích:" Trừ phi anh chinh phục được Ôn Vãn cho em xem. "

      Tư Cảnh Hạc chìm đắm trong suy nghĩ.

       Một lúc lâu sau, anh đóng máy tính lại, trong đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng nhỏ, anh lao về phía Chu Dĩ Thâm," Cậu đợi đi. "

      ..

      Học kỳ mới bắt đầu.

      Ôn Vãn bị cảm nặng, cả người ốm yếu, một mực kéo dài đến chiều, mới đi đến trường báo danh.

       Không còn nghi ngờ gì nữa, giáo viên chủ nhiệm đối với cô có thành kiến sâu sắc.

      " Ôn Vãn, nếu em lại đến muộn, có thể lập tức tan học! "Chủ nhiệm lớp Lý Nhiễm cau mày, chán ghét nhìn cô gái đứng ở cửa, một mực chán ghét.

      Thẳng thắn mà nói, cho dù lớp cô chủ nhiệm có kém nhất toàn khối, cô cũng không muốn nhận một học sinh bị điểm kém lại rất ngỗ nghịch như Ôn Vãn.

      Thật ra, đáng lẽ Ôn Vãn đang học học kỳ 2 lớp 11, nhưng vì vụ án mất tích lộn xộn đó mà tiến độ học tập của cô bị đình trệ, nên buộc phải hạ cô xuống một bậc, đến học ở lớp của cô chủ nhiệm!

      Nếu không phải Bộ giáo dục đặc biệt phê chuẩn, hiệu trưởng cũng đích thân đi chào hỏi, đừng đối xử khác biệt với Ôn Vãn, cô thật sự không muốn ăn miếng khoai nóng này!

    " Ồ! Em biết rồi. "

       Văn Vãn cảm thấy chủ nhiệm lớp nói cũng có lý, sau này nếu lại đến muộn, vậy cô căn bản không cần đến.

       Vào ngày đầu tiên đến trường, Lý Nhiễm không muốn tranh luận với Ôn Vãn, vì vậy vẫy tay bảo Ôn Vãn tìm một chỗ ngồi.

       Trong tầm mắt có thể thấy, chỉ có hàng cuối cùng là trống.

       Ôn Vãn đi tới, thản nhiên nhét cặp sách vào, hai nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu quay lại chào cô.

      " Xin chào, tôi là anh Đinh Hạo. "

      " Xin chào, tôi là em Đinh Nhiên! "

      Hai anh em một béo một gầy, một trắng một đen, nhưng cả hai đều trông thật ấm áp khi cười.

       Ôn Vãn một tay chống cằm, bên môi mang theo nụ cười," Xin chào, tôi têm Ôn Vãn!"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2023
  2. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 011: Mẹ xấu hổ thay cho con

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đinh Hạo đem một phần tài liệu dư, đặt lên bàn Ôn Vãn, "Này, cái này cho cậu!"

       "Cảm ơn!" Ôn Vãn nhìn sách vừa mới vừa quen thuộc, trong mắt hiện lên suy nghĩ.

       Đinh Hạo gãi gãi đầu, ngây thơ lộ ra hai chiếc răng nanh, "Không có gì!"

       "Được rồi! Đừng có thì thầm nữa!" Lý Nhiễm liếc sang góc, nhìn thấy Đinh Hạo và Đinh Nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Bây giờ để tôi nói sơ qua về nội quy của lớp chúng ta.."

      Trong toàn bộ tiết học, đều áp dụng các quy tắc.

      Trong khi Ôn Vãn chuyển bút, cũng đã nghe được không ít.

       Trong hai tiết học tiếp theo, hầu hết giáo viên và học sinh đều quen biết nhau, khi nhắc đến Ôn Vãn, mọi người đều mang theo thành kiến, nhìn cô với những suy nghĩ khác nhau--

      Học sinh lưu ban.

      Giáo viên dạy toán Vương Hoa Nhiên đồng cảm với Ôn Vãn.

      Đứa nhỏ này mặc dù mang tiếng xấu, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ đã phải chịu quá nhiều chuyện không hay, thật đáng tiếc!

      Sau giờ học, anh đi đến trước mặt Ôn Vãn, "Học sinh Ôn Vãn, nghe nói em bị lệch môn rất nghiêm trọng, tiếp theo nếu có gì không hiểu, có thể mạnh dạn đến gặp thầy."

      Ôn Vãn ngước mắt nhìn nam giáo viên trông giống như một học giả trước mặt, tự hỏi: Ngữ văn 60 điểm, tiếng Anh 49 điểm, toán 40 điểm, cái này gọi là rất nghiêm trọng sao?

       Trên thực tế, nó khá cân bằng không phải sao?

       Đúng vậy, cô là một học sinh tốt, không thể tháo dỡ bàn giáo viên.

       Ôn Vãn gật đầu, khẽ cười nói: "Em hiểu rồi, cám ơn thầy!"

       Nụ cười này đánh thẳng vào trái tim Vương Hoa Nhiên.

      Anh cảm thấy đứa trẻ này, vẫn có thể cứu được!

      Sau khi Vương Hoa Nhiên đi rồi, Ôn Vãn thu dọn cặp sách, cùng Đinh Hạo và Đinh Nhiên ra khỏi lớp, tan học về nhà.

      Vào mùa đông, ánh nắng chiều vẫn còn ấm áp, nhưng nhiệt độ lại cực kỳ thấp, Ôn Vãn suýt nữa hắt hơi suốt đường về nhà.

       Khi vào cửa, Tần Nguyệt vừa mới nấu ăn xong, Ôn Cần phụ giúp bà, bưng thức ăn và chén.

      Quả nhiên, Ôn Thư Dân không về ăn tối.

      Cuộc khủng hoảng hôn nhân giữa ông và Tần Nguyệt bắt đầu từ khi nào vậy?

       Hình như từ lúc Ôn Vãn mất tích lúc ba tuổi, lại hình như là sau khi cô trở về năm mười hai tuổi. Nói tóm lại, tất cả đều ngầm quy kết nguyên nhân là do Ôn Vãn, nhận định cô chính là thủ phạm gây ra sự tan vỡ hạnh phúc của gia đình này.

       Trên bàn ăn, Tần Nguyệt không ngừng gấp thức ăn cho Ôn Cần, không ngừng hỏi cô hôm nay có chuyện gì thú vị xảy ra ở trường không, Ôn Cần cũng đều ngoan ngoãn trả lời.

      Ôn Vãn ngồi một bên chẳng khác gì không khí.

       Ôn Cần nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt ôn nhu mà đắc ý rơi vào trên người Ôn Vãn, "Vãn Vãn, hôm nay khai giảng, ở trường hẳn là gặp được rất nhiều chuyện thú vị, cùng nhau kể cho mẹ nghe đi?"

       Ôn Vãn ăn no, lấy khăn giấy lau miệng, nhẹ giọng đáp: "Đi học có ích lợi gì? Hơn nữa mẹ chỉ cần nghe một mình chị là đủ rồi!"

      Khi đề cập đến việc đi học của Ôn Vãn, khuôn mặt của Tần Nguyệt ngay lập tức trầm xuống.

       Đôi đũa trong tay lập tức buông xuống, lạnh lùng liếc nhìn Ôn Vãn, "Đúng vậy, đi học đối với con mà nói đương nhiên rất không có ý nghĩa, nếu không con đã không đợi đến trưa mới đi đến trường báo cáo!"

       "Ôn Vãn, con bị lưu ban đã đủ xấu hổ rồi! Hôm nay con đến lớp muộn, chủ nhiệm lớp gọi về nhà!"

       "Con không biết xấu hổ, mẹ xấu hổ thay cho con!"

      Ôn Vãn lấy điện thoại di động ra, lập tức gửi cho Đường Miên một tin nhắn WeChat: [Đổi số liên lạc của tôi trong trường thành số của cậu. 】
     
  3. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 012: Ôn Cần sinh, Ôn Vãn chết

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Miên cơ hồ một giây sau trả lời tin nhắn: [OK! 】

      Ôn Vãn lắng nghe những lời chỉ trích không ngớt của Tần Nguyệt, cảm thấy tai cô muốn sinh kén, nó cực kỳ ồn ào.

      Không thể chịu nổi nữa, cô như người mà không phải cười ngắt lời, "Đúng vậy, con kém hơn Ôn Cần về mọi mặt, cũng khó trách khi đó mẹ không chút do dự bắt con đổi lấy chị ấy!"

      Đúng vậy, vốn dĩ người bị bắt cóc là Ôn Cần, nhưng hung thủ quá tham lam, biến thái.

       Thực sự đã yêu cầu vợ chồng Ôn gia chuộc con gái của họ với giá năm triệu đô la Mỹ.

       Hoặc là, dùng con gái khác đổi lấy!

       Mặc dù nhà họ Ôn là một gia đình có chút danh tiếng ở Vân Thành, nhưng trong những năm qua, nhà họ Ôn ngày càng sa sút, vợ chồng nhà họ Ôn đi van cầu mọi người khắp nơi cứu, nhưng cũng không góp đủ tiền chuộc.

    Cô con gái lớn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không chỉ xinh đẹp mà còn xuất sắc hơn khiến nhiều người đố kỵ, nếu sau này được gả vào một gia đình giàu có, cô không chỉ có thể lấy lại số tiền chuộc cắt cổ, mà cuộc sống còn lại của cặp vợ chồng già bọn họ, cũng sẽ có thể sống thoải mái thư thư giãn giãn.

       Về phần cô con gái út--

    Kể từ khi cô trở về sau khi bị thất lạc năm ba tuổi, cô dường như trở thành một người khác, không chỉ ngỗ nghịch hay nói dối, mà còn ngày càng trở nên thờ ơ với gia đình mình, chỉ là.. một lời khó nói hết!

      Vì vậy, vợ chồng nhà họ Ôn không chút do dự lừa Ôn Vãn đổi Ôn Cần.

       Họ đã chọn Ôn Cần sinh, Ôn Vãn chết.

       Trước sự ngạc nhiên của mọi người, Ôn Vãn đã trở lại nguyên vẹn sau ba tháng biến mất!

       Chỉ là cô càng trở nên lãnh đạm hơn thôi.

       Thái độ băng lãnh này, khiến Tần Nguyệt càng thêm chán ghét.

       Và chuyện này cũng đã ngầm trở thành bí mật không thể nói ra của gia tộc, giờ Ôn Vãn lại đột nhiên nhắc đến, Tần Nguyệt cảm thấy như lỗ tai đang bốc cháy, xấu hổ không chịu nổi.

      Không khí trong nhà ăn càng lúc càng lạnh.

    Đôi tay giấu dưới gầm bàn của Ôn Tần nắm chặt váy, trầm tư một lúc rồi ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Vãn, "Vãn Vãn, chuyện đó là chị có lỗi với em, nếu chị có gan năm đó tự tử, cha mẹ sẽ không rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, em cũng sẽ không oán hận họ.."

       Cô nói, nước mắt lã chã rơi xuống, "Cho nên, nếu như em có chỗ nào không hài lòng, có thể tới tìm chị, đừng làm mẹ đau lòng!"

       Ôn Vãn một tay chống cằm, híp đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm đáng thương đáng thương Ôn Cần, cười khẽ một tiếng: "Em cũng không dám, nếu không cha mẹ chẳng phải muốn xé xác em sao?"

      Cô biết cha mẹ cô yêu quý Ôn Cần như thế nào.

      Ôn Cần càng khóc to hơn, không ngừng giải thích rằng cô ấy không cố ý, Ôn Vãn đã hiểu lầm cô ấy.

       Ôn Vãn lười nói chuyện, chị từ trước đến nay vẫn luôn là cao thủ thích xỏ mũi cô.

       Tần Nguyệt kiên nhẫn an ủi Ôn Cần, sau đó quay đầu nhìn Ôn Vãn, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp bất lực, "Mẹ biết con vẫn luôn suy nghĩ về chuyện đó, nhưng mẹ và cha con con thực sự là không còn cách nào khác!"

       "Con oán hận chúng ta, mẹ cũng không có lời nào để nói, nhưng chuyện này không liên quan đến Ôn Cần, nó là chị của con, con nên đối với nó tôn trọng một chút!"

      Sự im lặng ngắn ngủi của Ôn Vãn xem như dấu chấm hết cho chủ đề khó chịu này.

       Cô ngáp một cái, đang định lên lầu chơi game thì một vị khách không mời mà đến-Lâm Đông.

       "Thiếu gia nhà họ Lâm, sao cậu lại tới nhà chúng tôi vào lúc này?" Tần Nguyệt nghi hoặc đứng lên, bước ra đón anh.

       "Lâm Đông hẳn là đến tìm con thảo luận về triển lãm nghệ thuật!"

       Ôn Cần lúng túng lau nước mắt, cùng nhau đi đến bên cạnh bà.

       Tần Nguyệt nở một nụ cười yêu thương và chào đón nồng nhiệt, "Lâm thiếu gia đến rồi, mời vào ngồi!"
     
  4. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 013: Mỗi lần Ôn Cần khóc, đều là bởi vì em

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chào dì."

      Lâm Đông lễ phép chào hỏi Tần Nguyệt, sau đó nhìn thấy nước mắt trên mặt Ôn Cần, anh nhíu mày, "Cậu đang khóc à?"

    Ôn Cần theo bản năng quay đầu lại nhìn Ôn Vãn đang cúi đầu nghịch điện thoại di Đông trong phòng ăn, chỉ liếc mắt một cái liền xoay người, vội vàng giơ tay lau nước mắt trên mặt: "Không có, có thể là vừa rồi rửa mặt còn không có lau đi!"

       Chỉ cần hành Đông một chút, Lâm Đông có lẽ đã đoán ra được đầu đuôi sự việc.

      Cái này Ôn Vãn lại bắt nạt chị gái!

    "Cảm ơn dì đã có lòng tốt, nhưng không cần!" Sau khi Lâm Đông từ chối một cách lịch sự, anh ôn nhu lau đi giữa hai hàng lông mày, giọng trầm xuống, "Tôi tới đón Ôn tiểu thư về nhà một thời gian, theo yêu cầu của ông nội."

      Nghe vậy, mặt Ôn Cần có chút đỏ bừng.

       Khi Tần Nguyệt nghe thấy điều này, nụ cười trên khuôn mặt bà càng đậm hơn, bà vội vàng giục Ôn Cần thay quần áo tươm tất rồi đi theo Lâm Đông đến nhà họ Lâm.

       Ôn Cần đè nén niềm vui trong lòng, đang định quay người đi lên lầu, chợt nghe thấy giọng nói mơ hồ của Lâm Đông--

       "Khách của ông nội không phải Ôn Cần, mà là Ôn Vãn!"

       "Rầm" một tiếng, như có thứ gì đó rơi mạnh xuống đất.

       Sau khi Ôn Vãn và Lâm Đông rời đi, Ôn Cần nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.

       Đó là tôn nghiêm của cô.

      ..

       Trên đường đi, Ôn Vãn lẳng lặng ngồi ở phụ lái nghịch điện thoại di động, cho dù không nói lời nào, cũng không thể bỏ qua sự tồn tại của cô.

      Lâm Đông dừng lại ở chỗ đèn xanh đèn đỏ, nghiêng đầu, nhìn Ôn Vãn bên cạnh, có chút xuất thần.

       Không thể phủ nhận, chính là dù có ghét nhân vật Ôn Vãn thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng có ấn tượng sâu sắc về gương mặt thanh tú lạnh lùng này.

       Do dự một lát, anh mở miệng hỏi: "Mối quan hệ giữa em và Ôn Cần không tốt sao?

      Ôn Vãn đang trò chuyện với Đường Miên.

      Cả tâm tư của cô đều dồn vào xem xét kế hoạch triển lãm do Đường Miên gửi đến, khi nghe câu hỏi của Lâm Đông, cô chỉ ậm ừ cho có lệ?

      Lâm Đông cảm thấy Ôn Vãn không tôn trọng mình.

      Đèn xanh bật lên, anh nắm chặt tay lái hơn, giọng điệu không được tốt lắm," Lúc ở nhà em anh nhìn thấy Ôn Cần khóc, nhất định là em chọc tức cô ấy! "

       Giọng điệu khẳng định như vậy, như thể anh đã tận mắt chứng kiến việc Ôn Vãn bắt nạt Ôn Cần tại hiện trường.

      Ôn Vãn ban đầu không muốn tham gia cuộc thi triển lãm nghệ thuật với tư cách là học sinh, nhưng khi cô nhìn thấy tên của Lâm Đông và Ôn Cần xuất hiện trong danh sách thí sinh, cô ngay lập tức hứng thú.

      Ôn Vãn: [Uh.. vậy tôi sẽ đăng ký, chơi đùa với hai đứa trẻ này. 】

      Đường Miên: [Mặc dù cậu bắt nạt người khác không được tốt cho lắm, nhưng..]

       Đường Miên: 【Có thể nhìn thấy cậu tái xuất giang hồ, ngẫm lại thật hưng phấn! 】

      Ôn Vãn: [ Cút. 】

      Sau khi bàn bạc xong, Ôn Vãn tắt điện thoại, nhàn nhạt nhìn Lâm Đông," Câu hỏi của anh thật là kỳ quái, Ôn Cần khóc, liên quan gì đến tôi? "

      " Bởi vì- "Lâm Đông đột nhiên im lặng.

      Đúng vậy, Ôn Cần khóc, liên quan gì đến Ôn Vãn?

      Lâm Đông không trả lời được, cũng không muốn bị đánh bại trước mặt Ôn Vãn, bèn viện cớ nói:" Bởi vì khi còn bé mỗi lần Ôn Cần khóc, đều là do em! "

      " Cho nên lần này, nhất định có liên quan đến em. "

      Cô làm Ôn Cần khóc lúc nào?

      Ôn Vãn lúng túng, nhưng lần này nguyên nhân thực sự không thể nói không liên quan đến mình.

      Cô ồ một tiếng, rồi khẽ mỉm cười," Liên quan gì đến anh. "

      Với lời lẽ thô tục như vậy, Lâm Đông tức giận đến tím mặt, nhưng đáng tiếc, anh không tìm được lời nào thích hợp để phản hồi lại.

    Ngay sau đó, Ôn Vãn ân cần nhắc nhở:" Nghe nói tuần sau cậu đăng ký tham gia cuộc thi triển lãm tranh? Còn có thời gian nhúng tay vào chuyện của người khác, không bằng suy nghĩ thật kỹ, làm sao mới có thể đứng đầu đi."
     
  5. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 014: Chỗ này không có chuyện của con

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cắt, không phải chỉ là triển lãm nghệ thuật thôi sao?"

      Lâm Đông không coi trọng chuyện này, đặc biệt là trước mặt một học tra, anh càng thêm kiêu ngạo, "Tôi tùy tiện phát huy chút thực lực, danh ngạch liền đến tay!"

      Anh sinh ra trong một gia đình khoa bảng, ngoài việc luôn là học sinh đứng đầu trong mỗi khóa học, thì thư pháp và hội họa đương nhiên cũng không có vấn đề gì. Nó chỉ là một cuộc thi nhỏ, giành chức vô địch dễ như trở bàn tay!

       Ôn Vãn nhìn dáng vẻ tự tin kiêu ngạo của anh, lông mày hơi nhướng lên, khóe môi cong lên nụ cười giễu cợt, "Nếu anh đã tự tin như vậy, vậy tôi rửa mắt chờ xem."

      Lâm Đông đột nhiên cảm thấy mình đang đàn gãy tai trâu, một học tra như Ôn Vãn làm sao có thể hiểu được nghệ thuật?

      Anh mím chặt môi, tập trung lái xe.

       Nửa giờ sau, xe dừng ở sân nhà họ Lâm.

      Lâm Đông đưa Ôn Vãn đi qua hậu hoa viên, đến ngôi biệt thự kiểu cũ nơi Lâm Bảo Đức ở, từ xa, đã nghe thấy tiếng ho khan dữ dội của Lâm Bảo Đức.

      Ngay khi Lâm Bảo Đức nhìn thấy Ôn Vãn, ông chống người ngồi dậy, bộ dáng run rẩy, trông rất yếu ớt.

       Ôn Vãn vội vàng tiến lên giúp một tay, đỡ Lâm Bảo Đức dựa vào đầu giường.

       "Nha đầu thúi, con cuối cùng cũng đến gặp ông già này!"

       Ôn Vãn có chút xấu hổ, "Gần đây con có một số chuyện không thể bỏ qua, hơn nữa nghe Đường Miên nói ông không sao, cho nên con nghĩ sẽ đến gặp ông sau."

      Cô nhìn sắc mặt tái nhợt của lão gia, cụp mắt xuống, "Không nghĩ tới, ông bệnh nặng như vậy!"

      Lâm Bảo Đức ân cần vỗ vỗ tay Ôn Vãn, ôn nhu cười nói: "Không sao, con tới là được rồi!"

       "Ông vừa nhìn thấy con, bệnh liền hết!"

      Lâm Đông nhìn cảnh tượng hài hòa này, có chút khó tin, anh đã sống mười tám năm rồi, ông nội có khi nào đối xử tốt với anh như vậy?

      Ai không biết còn tưởng Ôn Vãn mới là cháu nội của ông nội!

    Lâm Bảo Đức nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Lâm Đông, sau một trận ho khan, ông trịnh trọng nói: "Đông, Vãn Vãn là vị ân nhân cứu mạng của ông nội, sau này ở trường con nên chăm sóc con bé nhiều hơn, nếu ông biết con bắt nạt Vãn Vãn, ông đánh gãy chân con!"

      Lâm Đông cau mày, theo bản năng muốn từ chối.

       Nhưng anh còn chưa kịp nói chuyện, Ôn Vãn đã vạch ra ranh giới, "Ông già, tạo quan hệ là chuyện chỉ có kẻ yếu mới làm, con không cần!"

      Nha đầu thúi này vậy mà ở trước mặt khinh thường mình!

       Hơn nữa cô còn gọi ông nội, ông già!

      Lâm Đông sắc mặt hết lần này đến lần khác tối sầm lại, "Ôn Vãn, ông nội đối với em khách khí, em đừng được đà lấn tới, đừng có làm càn ở nhà họ Lâm!"

       "Con câm miệng, chỗ này không có việc của con!" Lâm Bảo Đức lớn tiếng quát, không cho Lâm Đông chút mặt mũi nào.

    "Ông nội!"

       "Được rồi, con trở về ngủ tiếp đi!"

      Lâm Bảo Đức nhìn cháu trai của mình liền cảm thấy đau đầu, vốn dĩ muốn se duyên cho hai đứa nhỏ, bây giờ đều bị tiểu tử này phá hỏng hết rồi!

      Lâm Đông ở lại nữa cũng là tự chuốc nhục nhã, đành phải tức giận rời đi.

       Trước khi đi, anh híp mắt lườm Ôn Vãn, như muốn nói: Cô đợi đó!

      Ôn Vãn coi anh như không khí.

       Căn phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Bảo Đức xúc động nói: "Vãn Vãn, lần này may mắn có con ở đây, một lần nữa cứu thân già này, ông cũng không biết phải cảm ơn con như thế nào!"

       Ôn Vãn rót một chén nước nóng, đưa cho ông, "Ông vẫn luôn coi con như cháu ruột mà yêu thương, chút chuyện nhỏ này ông cũng đừng để trong lòng!"

       Lâm Bảo Đức luôn biết rằng Ôn Vãn là một đứa trẻ biết ơn.

       Ông thôi khách sáo, uống mấy hớp nước, chậm rãi mở miệng, "Kỳ thật hôm nay để Đông đưa con tới, là muốn nhờ con giúp ông làm một chuyện."

       "Chuyện gì?" Ôn Vãn lấy lại tinh thần, "Chỉ cần có thể làm được, con sẽ cố gắng hết sức!"

      Ông già không bao giờ tùy tiện tìm người giúp đỡ, điều này hẳn là không tầm thường.

    "Tối mai sẽ có một buổi đấu giá, ông thân thể không khỏe không đi được, con đi thay ông đi." Lâm Bảo Đức ánh mắt dần dần trở nên nóng bỏng, từng chữ từng chữ nói ra,"Còn có một bức tranh thủy mặc tại buổi đấu giá, con phải giúp ông mang nó về!
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng sáu 2023
  6. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 015: Tôi và Tư Cảnh Hạc ở cùng nhau

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ôn Vãn bước ra khỏi nhà họ Lâm, màn đêm đen kịt như sương mù dày đặc, ngột ngạt đến ngạt thở.

      Lâm Bảo Đức ban đầu muốn Lâm Đông đưa Ôn Vãn về nhà, nhưng Ôn Vãn từ chối.

       Nhị thế tổ (chỉ vua Tần Nhị Thế) kiêu ngạo lại tự cho mình đúng, ở chung nhiều thêm một giây là cả một cực hình.

       Cô đang đi vô định trên con đường vắng, đột nhiên, một chiếc ô tô xa xỉ sang trọng màu đen phóng nhanh tới, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô.

      Cửa sổ xe được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú ôn nhu của người đàn ông, "Ôn tiểu thư, thật trùng hợp."

       Ôn Vãn đút hai tay vào túi, khẽ quay đầu bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông, "Tư tiên sinh, sao muộn như vậy còn đến nhà họ Lâm?"

      Tư Cảnh Hạc xuống xe đi tới trước mặt Ôn Vãn, trong nháy mắt có một bóng người cao lớn bao lấy cô, "Nghe nói tối nay em sẽ đến nhà họ Lâm, cho nên tôi đến thử vận may."

      Trong gió lạnh, thanh âm trầm thấp có chút khàn khàn của anh chậm rãi rơi xuống đất, "Không nghĩ tới, thật sự gặp được em."

      Anh ta đặc biệt đến đây vì cô?

       Ôn Vãn híp mắt, cẩn thận đánh giá nam nhân trước mặt, tựa hồ muốn nhìn thấu anh.

       Nhưng kết quả, không thu hoạch được gì.

      Người đàn ông này đúng là khó lường như lời đồn..

       Cô thu hồi ánh mắt dò xét, nhẹ giọng nói: "Làm sao, tìm tôi có việc gì?"

       Rõ ràng là thờ ơ, Tư Cảnh Hạc tựa hồ cũng không để ý, mặt không đổi sắc đáp: "Không có việc gì, tôi chỉ muốn mời em ngồi uống ly cà phê, trò chuyện."

       Ngừng lại, khóe môi anh hiện lên ý cười, anh đề nghị: "Thừa dịp đêm nay vận may của tôi tốt, không bằng cùng tôi đi tiêu khiển một chút?"

      Ôn Vãn nâng cổ tay liếc nhìn đồng hồ điện tử, vừa mới chín giờ.

      Về sớm như vậy ngoại trừ chơi game chẳng có việc gì làm, hơn nữa lúc này chắc hẳn Tần Nguyệt đang chờ ở phòng khách, chuẩn bị thẩm vấn mình một phen.

       So sánh giữa hai cái, Ôn Vãn dứt khoát chọn đi chơi với Tư Cảnh Hạc.

       "Được rồi, gần đây tiền bạc hơi eo hẹp." Cô đi qua người đàn ông, mở cửa xe, chui vào ghế phụ như một con mèo.

      Tư Cảnh Hạc nụ cười càng sâu, anh xoay người, trở lại xe.

       Anh chậm rãi thắt dây an toàn, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt vô lăng, đạp xuống chân ga, chiếc xe duy trì tốc độ ổn định, chạy trên đường.

       "Thích nghe bài gì?"

    "Tùy ý."

       Ôn Vãn qua loa trả lời, ngón tay thon dài nhanh chóng gõ điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Đường Miên.

      【Đoán xem bây giờ tôi đang ngồi trên xe của ai? 】

    【Cha cậu? 】

      【Ông ấy bận giải quyết với tiểu tam.. bốn năm sáu, nào có thời gian quan tâm đến tôi. 】

      【Cũng đúng.. cậu cứ trực tiếp nói thẳng đi, đoán già đoán non lắm mệt lắm! 】

      【Tôi với Tư Cảnh Hạc ở cùng nhau. 】

      【Huynh đệ chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cậu, đừng để bị đại sói xám ăn thịt.. 】

      【A, từ trước đến nay chỉ có tôi người khác. 】

    【Hi vọng vậy! 】

      Đường Miên đây là đang chất vất định lực của mình?

      Trứng thúi, vẩy mốc!

       Tư Cảnh Hạc thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Vãn, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cô hướng vào màn hình điện thoại, thỉnh thoảng lộ ra vẻ tự mãn, thỉnh thoảng lại khẽ nhăn mày, không khỏi hiếu kỳ, cô đang nói chuyện với ai?

       Vẫn trò chuyện rất nhiệt tình..

      Tiếng nhạc vang lên, đó là bài Gặp gỡ của Tôn Yến Tư.

       Giai điệu du dương êm tai quanh quẩn trong xe, Ôn Vãn tắt điện thoại, nhắm mắt cẩn thận lắng nghe, bộ dáng buông lỏng.

       Suốt quãng đường còn lại, Tư Cảnh Hạc không nói lời nào.

       Nửa tiếng sau, chiếc xe đậu ở bãi đậu xe ngầm của biệt thự Cẩm Sắt.

      Tư Cảnh Hạc vốn định đánh thức Ôn Vãn, nhưng khi ánh mắt anh chạm phải khuôn mặt mềm mại đang say ngủ của cô, hầu kết của anh đột nhiên nhấp nhô xuống, áp chế mọi thanh âm.

       Như bị mê muội, thật lâu anh đều không thể rời mắt sang chỗ khác được.
     
  7. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 016: Tiểu nha đầu, trực giác của em rất chính xác

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhìn đủ chưa?"

      Cô đột nhiên nhướng mi, dưới ánh đèn trắng, cô tình cờ bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông.

      Không đề phòng, nội tâm mềm mại nhất trong trái tim Tư Cảnh Hạc như bị thứ gì đó đánh mạnh.

      Tim đập không kiểm soát.

       Ôn Vãn nhìn người đàn ông với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.. đỏ mặt!

       Cô sửng sốt.

      Sau đó, khóe miệng cong lên một nụ cười, "Tư tiên sinh, nếu anh nhìn tôi trìu mến như vậy, tôi sẽ cho rằng anh đã động tâm với tôi."

    Động tâm?

      Tư Cảnh Hạc trầm tư một lúc, sau đó nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng chỉ cách Ôn Vãn vài centimet, đôi mắt đen sâu thẳm bao trọn khuôn mặt thanh tú của một cô gái.

       Anh gần như gằn từng chữ nói: "Tiểu nha đầu, trực giác của em rất chính xác."

      Những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của cô vẽ lên ngực anh, "Cảm ơn Tư tiên sinh đã khen, nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi không có hứng thú với anh."

      Không khí trong xe dần dần nhiễm lên một tầng mập mờ.

      Qua lớp áo mỏng, Tư Cảnh Hạc cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay Ôn Vãn, gần như kiêu ngạo nói: "Không sao, anh có hứng thú với em là được rồi."

       Cũng giống như đi săn, bất cứ thứ gì anh nhìn trúng, không cái nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

       "Tư Cảnh Hạc, tôi khuyên anh, tốt nhất anh nên tránh xa tôi một chút." Ôn Vãn cười, nhưng ánh mắt lại không chút ấm áp.

      Lời cảnh báo như vậy, không đủ để uy hiếp đến Tư Cảnh Hạc, ngược lại vẻ ngoài lạnh lùng và tự cao của cô, đã khơi dậy ham muốn chinh phục mạnh mẽ của đàn ông.

      Tư Cảnh Hạc nhướng mày, bên môi nở nụ cười cưng chiều, "Nếu không thì sao?"

       Ôn Vãn ngón tay đột nhiên dừng lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp khẽ híp lại, ý cười không giảm: "Vậy anh cũng nên chuẩn bị làm thiêu thân lao đầu vào lửa đi."

       "Được, anh rửa mắt chờ xem!"

      ..

       Biệt thự Cẩm Sắt, hộp đêm Thiên Tự.

       Khi Tư Cảnh Hạc cùng Ôn Vãn bước vào hộp đêm, xuyên qua tầng sương mù mờ mịt, anh nhìn thấy Chu Dĩ Thâm trên mặt đầy giấy dán đang ngồi bên bàn chơi bài khóc kêu cha gọi mẹ--

       "Cái này thật là vô nhân đạo, thật không thể tin được.. Hôm nay hai người các ngươi được thần cờ bạc phù hộ? Các ngươi vậy mà lần lượt thắng!"

       "Lão tử này lại thua, ta đem gương mặt này ném cho các ngươi!"

       Diệp Tu Viễn bất lực thở dài.

      Anh có cùng ý tưởng với Chu Dĩ Thâm, anh đã không thắng tối nay, cả khuôn mặt của anh đã bị vết son môi của Cố Trình Liễm hủy hoại không thể nhận ra.

       "Cút, ta không thích ngươi bộ dáng!" Cố Trình Liễm chán ghét nhếch miệng cười, Ôn Vãn nhịn không được nhìn khuôn mặt quái dị tuấn mỹ của anh, nhịn không được liếc nhìn vài lần.

       Tư Cảnh Hạc nhìn Ôn Vãn, rồi nhìn Cố Trình Liễm, đôi mắt đen lấp lánh.

       Cố Trình Phong vừa mới dán mảnh giấy lên mặt Chu Dĩ Thâm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tư Cảnh Hạc theo gió xào xạc đi vào, bên cạnh còn có một..

    Nữ nhân!

       Anh ngả người vào ghế, không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, trên gương mặt nghiêm nghị lâu năm của anh hiện lên một ý cười, "Các người xem kìa, lão Hạc đến rồi!"

      Nghe vậy, ba người còn lại quay đầu nhìn về phía cửa.

       Khoảnh khắc Chu Dĩ Thâm nhìn thấy Ôn Vãn, anh ngay lập tức ngăn chặn tiếng tru của ma sói, trái tim anh nhảy lên vì vui mừng cùng một tia đề phòng.

       Hắn có dự cảm, tiểu tử này sau này nhất định sẽ làm nên chuyện, đêm nay thật là náo nhiệt!

    Nhưng--

       Ông trời phù hộ, đừng kiếm ta, đừng kiếm ta..

       Cố Trình Liễm và Diệp Tu Viễn hai ngày trước đã nghe Chu Dĩ Thâm nói lần này lão Hạc có thể đã hạ gục một cô gái nhỏ, khả năng cao là anh ta sẽ kết thúc màn solo của mẹ mình.

      Bọn họ lúc đó chỉ nói đùa thôi, không ngờ lão Hạc lại đến thật!
     
  8. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 017: gia cuộc chiến mẫu tử solo 28 năm

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng lớp ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía hai người họ như thác lũ.

      Tư Cảnh Hạc vô thức nắm lấy cổ tay của Ôn Vãn, bước tới che chở cô.

      Những ngón tay của người đàn ông thô ráp, khi những vết chai trên lòng bàn tay anh cọ vào cổ tay thanh tú của Ôn Vãn, trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

    "Chậc! Lão Hạc, sớm đã nghe lão Chu nói, gần đây cậu có thể kết thúc cuộc chiến mẫu tử solo, không nghĩ tới là thật, lại nhanh như vậy!".

      Bây giờ cây thiết mộc lan đang nở hoa, anh phải tranh thủ tìm một cô vợ cho ấm giường!

       Cố Trình Liễm không giấu giếm sự tò mò của mình đối với Ôn Vãn, sau khi nhìn từ trên xuống dưới, anh nhìn Tư Cảnh Hạc, "Mau giải thích làm sao mà cậu có thể gạt được một cô gái xinh đẹp như vậy!"

      Tư Cảnh Hạc cởi áo khoác, môi mỏng cong lên một đường, chỉ nói bốn chữ: "Không thể trả lời."

       Cố Trình Liễm mắng anh hẹp hòi.

      Chu Dĩ Thâm bĩu môi, "Chỉ là đem người tới đây mà thôi, có bắt được bọn họ hay không, cũng chưa chắc!"

      Tư Cảnh Hạc liền nhìn về phía anh, "Cậu là ví dụ điển hình cho việc không ăn được nho thì nói nho xanh, không lấy được vợ, cho nên ghen tị với anh đây."

    "Anh!"

    Chu Dĩ Thâm tức giận nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn về phía Ôn Vãn đang im lặng, đảo mắt một cái, từ bỏ vị trí, cười xấu xa nói: "Chơi lâu như vậy mệt rồi, tiểu nha đầu, cô thay ta đánh một ván đi, giết bọn họ không chừa lại mảnh giáp nào!"

       Ôn Vãn liếc nhìn hắn, hơi nhướng mày, "Thù lao?"

      Không cần suy nghĩ, Chu Dĩ Thâm mạnh dạn hứa hẹn: "Chỉ cần cô có thể giúp tôi loại bỏ hết những giấy dán nhỏ trên mặt này, cô muốn gì tôi cũng cho!"

       Lừa được một cô gái nhỏ như vậy, nhiều nhất một hai cái túi hàng hiệu là đủ, cho dù cô ta có há miệng ra như sư tử, tặng thêm mấy món đồ xa xỉ cũng chẳng hại gì.

      Đổi tiền tài lấy nhân phẩm, anh quả thực kiếm phát rồi!

       "Anh Chu nhất định phải giữ lời."

       "Đương nhiên, tôi đâu thể lừa trẻ con!"

      Ôn Vãn đã tìm ra kẻ coi tiền như rác, tâm trạng rất tốt, cô hào phóng ngồi xuống, nháy mắt với Chu Dĩ Thâm, mời anh ngồi bên cạnh cô.

       Chu Dĩ Thâm nghe lời, rót một chén trà, đưa cho Ôn Vãn.

       Cố Trình Liễm nhìn bộ dạng chân chó của anh, cười lạnh một tiếng, "Cậu tốt nhất nên cầu Bồ Tát phù hộ, đừng có không thể cởi nốt giấy trên mặt, phải cởi cả quần áo dính trên người!"

      Chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa, mà Lão Chu lại để cho cô thế chỗ, nghĩ lại xấu hổ vô cùng, thật nực cười! Chu Dĩ Thâm đối mặt với hắn, như thể đó không phải là việc của cậu.

    Cố Trình Liễm âm thầm ghi vào lòng.

      Sau này nhất định phải vẽ một con rùa lên ngực tên khốn này mới được!

       Thấy tình hình không ổn, Diệp Tu Viễn cũng nhường ghế cho Tư Cảnh Hạc, vỗ vai anh: "Lão Hạc, vết son môi trên mặt huynh đệ, dựa vào cậu đó!"

      Tư Cảnh Hạc ngồi xuống, chậm rãi xắn ống tay áo sơ mi đến tận cẳng tay, ngón tay thon dài chạm vào mạt chược, nhìn Ôn Vãn cười nói: "Đêm nay anh gặp may, em cẩn thận một chút!"

       Ôn Vãn coi anh như không khí, tự mình rút bài.

       Mấy người tự nhiên nhìn thấu mờ ám trong đó, lão Hạc mới biết yêu, đã đụng phải pha lê cặn bã, thật sự rất lo lắng cho đời sống tình cảm của anh..

       Cố Trình Liễm đi theo sờ bài, thản nhiên nói: "Cút, có gì đắc ý, chưa nghe nói qua đỏ tình đen bạc sao?"

       Cố Trình Phong hút một điếu thuốc, bình tĩnh nhìn Ôn Vãn.

      Anh không hiểu, lão Hạc bên cạnh có bao nhiêu mỹ nữ vây quanh, tại sao lại yêu một tiểu nha đầu?
     
  9. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 018: Nha đầu xấu, tôi là thẳng nam

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì Ôn Vãn xinh đẹp hơn những nữ nhân kia?

       Cố Trình Phong nhìn một chút --

       Chà, không xinh như thường lệ.

       Có phải vì cô còn trẻ không?

       Anh chạm vào những lá bài, lại liếc nhìn--

       Quả thực có thể được mô tả là dịu dàng.

      Cuối cùng, anh đưa ra kết luận: Sở dĩ lão Hạc năm xưa coi thường những mỹ nữ đó là do thói quen ăn trâu già gặm cỏ non của lão.

       Tư Cảnh Hạc nhìn chằm chằm vào Cố Trình Phong một lúc.

       Anh xếp bài, không nhanh không chậm châm một điếu thuốc, mở cổ họng, "Trình Phong, nếu mắt cậu không thoải mái, để lão Chu đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút?"

       Ép buộc đột ngột khiến Cố Trình Phong chết lặng.

    "Hẹp hòi!"

      Anh đánh bài trước, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi bất quá nhìn Ôn tiểu thư một chút mà thôi, bát tự của các người còn chưa viết, ghen cái gì?"

       "Bát tự được viết, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." Tư Cảnh Hạc liền đánh một ván bài, lông mày đầy vẻ mưu lược.

       Ôn Vãn đánh một ván bài Nam Phong, nhẹ giọng nói hai chữ, "Nói nhiều."

       Tư Cảnh Hạc lập tức nghiến chặt hàm, không nói nữa.

       Mấy người hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ ra đủ loại thần sắc.

       Chu Dĩ Thâm suýt chút nữa cười thành tiếng.

       Cái này còn chưa tán được vợ mà bị vợ quản chặt, không hổ danh là Tam ca của ta!

      Ván bài dần dần đi vào vào quỹ đạo, Ôn Vãn chỉ thiếu một quân ba là có thể ra quân bài.

       Thật trùng hợp, Cố Trình Liễm vừa lúc đánh ra một lá--

      Ôn Vãn trực tiếp ngã bài, "Gom!"

      Ôn Vãn đã thắng vòng đầu tiên, hơn nữa còn ăn qua Cố Trình Liễm.

      Trong lúc vô hình, có một bàn tay không ngừng quạt vào mặt Cố Trình Liễm.

      Chu Dĩ Thâm tự hào lấy ra một tờ giấy, "Tôi đã nói với cậu rồi, đừng coi thường tiểu nha đầu này!"

       Cố Trình Liễm không phục, "Vội cái gì, mới vừa bắt đầu mà thôi!"

       Chu Dĩ Thâm trợn mắt nhìn anh ta, sau đó nói với Ôn Vãn, "Muốn dán sticker lên mặt tô son hay đặt câu hỏi, chọn một cái!"

       Ôn Vãn nhướng mày, "Có thể hỏi chút vấn đề sao?"

      Chu Dĩ Thâm gật đầu, "Tất nhiên, sẽ trả lời mọi câu hỏi!"

       Ôn Vãn suy nghĩ một chút, lần lượt bôi son lên mặt Tư Cảnh Hạc và Cố Trình Phong, sau đó hỏi Cố Trình Liễm, "Anh có bạn gái chưa?"

      Cố Trình Liễm dứt khoát trả lời, "Không có."

       "Ồ.." Ôn Vãn như có điều suy nghĩ gật đầu.

       Tư Cảnh Hạc mím chặt môi, trong con ngươi lại nổi lên tia sắc bén.

      Nha đầu này từ khi vào cửa đã nhìn chằm chằm Trình Liễm, hiện tại lại quan tâm anh có bạn gái hay không, chẳng lẽ là..

       Anh đốt một điếu thuốc, cố gắng đè nén sự bực bội trong lòng, bắt đầu một lượt rút bài mới--

       Tuy nhiên, Ôn Vãn lại chiến thắng.

      Chu Dĩ Thâm lại lấy xuống một tờ giấy, trên mặt tươi cười đưa nước cho Ôn Vãn, "Uống nước đi, giải khát!"

       Ôn Vãn có chút khát nước.

       Cô uống vài ngụm nước, dùng son môi vẽ hai vòng tròn lên mặt Tư Kính Hà và Cố Trình Phong, sau đó lại hỏi Cố Trình Liễm, "Vậy anh có bạn trai chưa?"

       Lời vừa dứt, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

    Sau đó--

       Một nhóm người không để ý thể diện cười thành tiếng.

      Cố Trình Liễm bị sỉ nhục, nghiến răng nghiến lợi thanh minh từng chữ một, "Nha đầu xấu xí, tôi là thẳng nam!"

       "Tôi thích phụ nữ, phụ nữ da trắng, chân dài xinh đẹp, phụ nữ, phụ nữ!"

      Chuyện quan trọng nói ba lần, anh thực sự là thẳng nam!

      Diệp Tu Viễn giơ tay, "Tôi có thể chứng minh điều này, mặc dù bây giờ cậu ấy không có bạn gái, nhưng trong số ít chúng ta, cậu ấy có lịch sử tình trường phong phú nhất!"

       Chu Dĩ Thâm theo sau để chứng minh, "Mặc dù cậu ấy trông không.. đàn ông cho lắm, nhưng cậu ấy thực sự là thẳng nam!"

       "Xin lỗi, là tôi nghĩ sai rồi!" Ôn Vãn nhìn nam nhân đang tức hổn hển, cười giả dối, "Nhưng mà, trách cũng chỉ có thể trách anh quá đẹp!"
     
  10. MD0802

    Bài viết:
    1
    Chương 019: Gọi anh Vãn

      

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Trình Liễm, người đang nhảy cẫng lên vì tức giận, ngay lập tức trở nên vui vẻ khi nghe điều này.

       Anh cầm lấy một cái gương, vừa ngắm nghía khuôn mặt tuấn mỹ động lòng người của mình, vừa ngạo nghễ nói: "Được rồi, vì em sáng suốt, anh không so đo với em, tiểu nha đầu!"

       "Tuy nhiên, nếu sau này em còn dám nghi ngờ xu hướng tính dục của anh, anh sẽ không tha cho em đâu!" Đặt chiếc gương xuống, anh trừng mắt liếc nhìn Ôn Vãn một cái, như để cảnh cáo.

       Ôn Vãn giơ tay, làm động tác OK.

       Cũng không biết là do may mắn, hay là kỹ năng đánh bài của Ôn Vãn quá siêu phàm, mà Ôn Vãn đã thắng hơn chục ván liên tiếp.

       Chu Dĩ Thâm cởi hết giấy trên mặt, với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

       Mặc khác những người khác đã bị hủy hoại không thể nhận ra bởi son môi và giấy ghi chú.

      Ôn Vãn bẻ bẻ cổ, ra lệnh cho Chu Dĩ Thâm, "Mệt mỏi quá, anh đánh bọn họ thay tôi đi!"

      Nghe đến đây, Chu Dĩ Thâm hai mắt lập tức sáng lên, ngoan ngoãn trả lời: "Được, chị Vãn Vãn!"

       "Gọi anh Vãn." Ôn Vãn nhếch môi, sửa lại.

       "Vâng, anh Vãn!"

      Chu Dĩ Thâm cố ý chọn một thỏi son là một fan Barbie đã chết, cười dâm đãng đến gần Tư Cảnh Hạc, "Lão Hạc, bắt đầu anh trước nào!"

       Tư Cảnh Hạc vẫn bất động, mặc cho Chu Dĩ Thâm viết nguệch ngoạc trên mặt mình.

       Tiếp theo, anh em nhà họ Cố..

      Diệp Tu Viễn, người đã rút lui cùng Chu Dĩ Thâm, đang ngồi trong góc và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Tư Cảnh Hạc.

       "Lão Hạc, cậu đây gọi là vận khí sao?"

       Chẳng những không giúp mình gột rửa nỗi nhục, mà còn làm cho tình hình càng tệ hơn, vậy cũng được sao!

       "Ôn tiểu thư quá lợi hại, là do tôi không có tay nghề cao bằng người khác." Tư Cảnh Hạc hào phóng thừa nhận, nhân tiện vỗ một cái vào đầu anh.

       Ôn Vãn cười cười, lười biếng ngáp một cái.

       Đột nhiên, điện thoại rung lên, cô liếc nhìn màn hình, là Tần Nguyệt gọi đến.

      Cô ấy không trả lời, dưới sự thúc giục của Cố Trình Liễm, họ xáo bài cùng nhau.

       "Buồn ngủ rồi, chơi xong ván này, tôi liền đi!" Ôn Vãn nói xong, một đám người nhíu mày.

       Chu Dĩ Thâm đã cố gắng đứng dậy hát, chương trình kết thúc trước khi cơn nghiện kết thúc, điều này thực sự rất mất hứng.

       Cố Trình Liễm cuối cùng cũng gặp phải đối thủ, cho nên không cam lòng dễ dàng bỏ qua, "Mới có mười hai giờ, vội vàng làm gì?"

       Ôn Vãn nhún vai, thở dài nói: "Tôi không giống các người, có rất nhiều thời gian và tiền để chơi, ngày mai còn phải đi học!"

       Cố Trình Liễm lơ đãng nói: "Dù sao em cũng là một học tra, sao không trốn học đi!"

      Trong mắt Ôn Vãn chậm rãi hiện lên một tia kỳ dị, "Nhưng mà, muộn như vậy mà tôi không về, ba mẹ sẽ lo lắng!"

      Khi Cố Trình Liễm nghĩ đến cha mẹ lập dị của Ôn Vãn, anh khinh bỉ nói: "Thôi đi, trong lòng bố mẹ em chỉ có chị gái cô thôi, cho dù cả đêm em không về nhà, họ cũng sẽ.."

       "Trình Liễm!" Chu Dĩ Thâm vội vàng ngắt lời anh, nháy mắt với anh ra hiệu đừng nói nữa.

       Lúc đó Cố Trình Liễm mới nhận ra mình đã lỡ miệng.

       Ôn Vãn ánh mắt lạnh lùng liếc qua mọi người, khóe môi hiện lên một nụ cười ngọt ngào, "Chậc chậc chậc, các ngươi mới tới Vân Thành không lâu, liền điều tra rõ ràng lai lịch của tôi như vậy?"

       Tất cả mọi người đều im lặng.

       Chu Dĩ Thâm muốn giải thích, nhưng bị ánh mắt của Ôn Vãn áp đảo, không dám tùy tiện loạn động.

       Ánh mắt ớn lạnh như vậy, trước đây anh chỉ nhìn thấy qua ở Lão Hạc và Trình Phong, không ngờ một cô bé còn chưa trưởng thành lại có khí thế mạnh mẽ như vậy.

       "Tôi biết mục đích các người tiếp cận tôi, là để điều tra vụ án bắt cóc."

       Ôn Vãn cầm lấy một hộp xúc xắc, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, tràn đầy khiêu khích, "Tôi có thể cung cấp manh mối cho các người, chỉ cần các người có bản lĩnh đánh bại ta!"
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...