Trọng Sinh [Edit] Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Số Một - Quán Tử

Discussion in 'Truyện Drop' started by Moon1709, Sep 30, 2021.

  1. Moon1709

    Messages:
    0
  2. Moon1709

    Messages:
    0

    Chương 71: Thù hận không thể quên! Trả thù đi!


    Editor: Thảo Vân Beta: Nguyệt Nguyệt



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giống như không nghe thấy, Phong Cảnh Ngu ngửa đầu uống cạn chén rượu, yết hầu lên xuống gợi cảm, anh như thế này thật khiến cho phụ nữ mê muội, mong muốn có được. Ôn Lăng bỗng nhiên cảm thấy trái tim như ngừng một nhịp.

    "Được rồi." Phong Cảnh Ngu đem ly rượu đảo quanh ý bảo cô ta uống cạn, Ôn Lăng lập tức bừng tỉnh vội vàng đem rượu trong tay uống cạn, có chút say đỡ lấy trán, bất đắc dĩ nói: "Nhiều năm như vậy mà tửu lượng của học trưởng vẫn tốt như xưa, em còn nhớ rõ lần đó chúng ta tụ tập, học trưởng chính là ngàn ly không say dọa chúng em một phen."

    Bên môi Phong Cảnh Ngu treo ý cười nhưng lại càng thêm lạnh nhạt, híp mắt ngả người trên sô pha, tay chống cằm, ánh mắt mang ý thăm dò, nhàn nhạt nói: "Phải không?"

    Phong Cảnh Ngu đột nhiên lạnh nhạt làm Ôn Lăng kinh ngạc, nghi hoặc rốt cuộc bản thân đã nói sai gì, lại thấy Phong Cảnh Ngu đột nhiên vẫy vẫy cánh tay, giọng nói trầm thấp gọi: "Tiểu Đóa Tử, bên này."

    Ôn Lăng đang tươi cười trong nháy mắt trầm xuống, nghiêng đầu quả nhiên thấy An Đóa đang đứng ở cách đó không xa. Nghe giọng nói cô liền nhìn sang, lại thấy Ôn Lăng cùng Phong Cảnh Ngu thì vô cùng sửng sốt. Thấy An Đóa bất động, ý cười của Phong Cảnh Ngu càng tăng, lại vẫy vẫy tay, nhiệt tình đến khác lạ: "Lại đây."

    An Đóa..

    An Đóa không biết tại sao lại đột nhiên rợn người, hai người này hai ngày nay diễn vở kịch giả nhân giả nghĩa là quá đủ rồi, còn kêu cô qua làm cái gì, cô do dự vài giây rốt cuộc cũng lướt qua ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cảnh Ngu, làm như không có việc gì nhìn Ôn Lăng liếc mắt một cái, sau đó ngoan ngoãn chào: "Anh Phong, Chị Ôn."

    Ôn Lăng thở sâu, khách sáo: "Mọi người đều đã chơi lâu như vậy, như thế nào bây giờ mới đến, có chuyện gì sao?"

    An Đóa vẫn cười, có chút ngượng ngùng xin lỗi mọi người: "Mấy ngày nay có chút mệt trở về liền đi ngủ, kết quả vừa ngủ đã ngủ tới bây giờ."

    Ha, Ôn Lăng nhịn không được cười ra tiếng, như là vô cùng thân thiết nháy mắt trêu ghẹo cô: "Cùng học trưởng diễn chung chắc áp lực rất lớn đi, nhưng cơ hội hiếm có này nhất định phải nắm chắc nhé." Nhìn qua hai người thật hòa hợp thân mật, nhưng cả hai đều hiểu rõ, trừ bỏ lần đầu tiên An Đóa tới đoàn phim ra, ngoài lúc diễn hai người còn chưa từng nói chuyện.

    An Đóa rũ mắt không đáp, Ôn Lăng thấy vậy càng muốn nói mấy câu đem cô đuổi đi, ngồi ở trên sô pha nghe hai người nói chuyện Phong Cảnh Ngu không hề có ý định mở miệng, trên mặt thể hiện vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh, thong thả ung dung nhướng mày: "Kỹ thuật diễn của cô thực sự không tồi."

    Ôn Lăng sửng sốt, nhìn thấy Phong Cảnh Ngu đang nhấp ngụm champagne trong tay, đốt ngón tay thon dài đặt trên cái ly, không chút để ý mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Nữ diễn viên có thể cùng tôi diễn lâu như vậy, ở trong nước chỉ cần điểm này, đã biết kỹ năng diễn xuất thực sự không tồi."

    An Đóa cười ngượng ngùng, trên mặt Ôn Lăng chính là biểu cảm thất vọng. Giờ này khắc này tuy rằng ý kiến không tương đồng, nhưng nội tâm hai người đều đang đấu tranh dữ dội, đây là có ý gì?

    An Đóa cười có chút cứng đờ, cô nghĩ vô vàn suy đoán, chính mình có phải hay không đắc tội đại ảnh đế này, cho nên người này hiện tại tới trả thù mình, nếu không tại sao lại so sánh cô cùng với diễn viên lớn, chẳng phải là đang làm cô gặp xui xẻo hay sao?

    So với bộ dáng muôn vàn ảo não của An Đóa, tâm tư của Ôn Lăng lại càng thêm phức tạp, lời này của Phong Cảnh Ngu không khác gì nói thẳng An Đóa kỹ thuật diễn tốt như nào, lại đem cô ta đặt vào cái vị trí này? Trong mắt Ôn Lăng có chút lạnh, nhưng vẫn xoa tóc dài thập phần rộng lượng cười: "Học trưởng An Đóa kỹ thuật diễn tốt như vậy mọi người đều biết rõ ràng, bằng không lúc trước Vương đạo diễn cũng sẽ không đem nhân vật này giao cho cô ấy, lúc diễn thử thật sự làm cho em kinh ngạc, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là người mới."

    Tươi cười trên mặt An Đóa sắp không chịu đựng không nổi rồi, vội vàng lắc đầu: "Chị Ôn nói gì vậy, Vương đạo diễn chọn tôi đó là vinh hạnh của tôi, kỹ thuật diễn của tôi còn chưa thành thục, cần phải rèn luyện thật tốt."

    Nụ cười của Ôn Lăng có chút dừng lại, đối với An Đóa thức thời tỏ vẻ vừa lòng, cười cười chuẩn bị kết thúc đề tài này, nào biết môi mỏng của Phong Cảnh Ngu khẽ mở giống như bừng tỉnh gật đầu: "A? Cái video kia, tôi xem qua, kỹ thuật diễn thực sự không tồi."

    Mẹ nó!

    An Đóa nhìn về phía Phong Cảnh Ngu, quả thực chịu đựng không nổi, nghĩ không ra chính mình khi nào thật sự đắc tội anh. Lại thấy Phong Cảnh Ngu cười như không cười nhìn chằm chằm mình, nửa khuôn mặt che khuất không có ánh sáng, cặp mắt thâm thúy mê người đặc biệt rõ ràng. Hai mắt rõ ràng thập phần xa lạ, nhưng không biết vì sao một sự quỷ dị quen thuộc liền từ trong đầu đột ngột xông ra, An Đóa đột nhiên ngẩn ra, muốn đi cầu cứu thì loại cảm giác này lại biến mất không còn dấu vết, đến bất ngờ như vậy làm cô có chút không hiểu nổi tại sao.

    Năm lần bảy lượt bị người này công kích làm sắc mặt Ôn Lăng có chút khó coi, gắt gao nắm chén rượu miễn cưỡng cười: "Học trưởng nói đúng, sự thật như thế An Đóa cũng đừng khiêm nhường nữa, nếu không thành khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo." Lời vừa dứt lại nói tiếp: "Trợ lý kêu em qua bàn bạc một chút, học trưởng, em đi trước." Trước khi rời đi An Đóa cũng không mất lễ phép lạnh nhạt gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.

    Ôn Lăng vừa đi khỏi, An Đóa cùng Phong Cảnh Ngu ở bên nhau không khỏi có chút ngượng ngùng, cho nên cũng vội vàng đứng lên cười gượng nhanh chóng nói: "Đặng Vũ bọn họ còn chờ tôi thi uống rượu, anh Phong, tôi đi trước đây."

    "Không vội." Phong Cảnh Ngu ngửa đầu xem, sau đó cực kỳ có ý tứ vỗ vỗ sô pha, ý bảo nàng ngồi xuống: "Thi uống rượu? Cô tửu lượng cao như vậy?"

    An Đóa bước chân dừng giữa không trung, đối với tình uống không nói coi như thừa nhận này, lại còn hoàn toàn là nghi hoặc, nghe vậy miễn cưỡng cười trả lời: "Cũng tạm được." Trả lười có lệ như vậy, đại nhân ngươi liền nhắm mở mắt cho tôi đi đi mà.

    "Thật đúng lúc." Phong Cảnh Ngu thấy cô không ngồi xuống lại chỉ chỉ sô pha, thích ý nhấp ngụm champagne, rượu làm nhiễm hồng làn môi mỏng làm hắn đã tuấn mỹ lúc này lại càng thêm vài phần mê hoặc ưu nhã: "Tôi đúng lúc nhàm chán, uống với tôi vài chén." Nói xong thấy An Đóa quả thực ngốc tại chỗ, tươi cười chuyển thành lạnh nhạt nhướng mày híp mắt thật sâu nhìn chằm chằm nàng: "Như thế nào không muốn?"

    "Anh Phong nói chi vậy, chỉ là tôi tửu lượng không được tốt khả năng khó có thể cùng ngài uống rượu thật thoái mái." An Đóa ở hai chữ thoải mái nâng cao giọng, trên mặt như có như không nở nụ cười không tình nguyện ngồi xuống, trong lòng như có bão táp gào thét

    "Không sao, tôi tửu lượng cũng không tốt, vừa lúc cô cùng tôi uống vài chén." Phong Cảnh Ngu phá lệ sung sướng từ trên sô pha ngồi dậy, cầm sẵn một chén rượu liền đưa An Đóa đổ tràn đầy chén rượu, hắn uống liền hơn phân nửa ly champagne, lúc này mới đem chỉnh ly rượu đẩy cho cô, thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Có thể vừa đi diễn đã được đạo diễn để ý hẳn là cơ hội tốt, tranh thủ diễn dịch về sau càng có thể tiến thêm một bước."

    VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

     
    tuongnhu likes this.
  3. Moon1709

    Messages:
    0
  4. Moon1709

    Messages:
    0

    Chương 73: Tương tự như fans


    Editor: Thảo Vân Beta: Nguyệt Nguyệt



    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Khanh từ trước đến nay cao ngạo giống như nữ vương, mà An Đóa trước mặt thoạt nhìn lại nhu nhược như vậy, trừ bỏ diễn xuất có vài phần tương tự, căn bản không có bất kỳ điểm giống nhau, anh ta làm sao có thể sẽ đem hai người nhập làm một? Điều này quả thực là buồn cười. Cái ý tưởng này làm đuôi lông mày anh ta giương lên, thu lại biểu tình bất đắc dĩ cười: "An tiểu thư đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp mặt, huống hồ ta cũng không có ác ý, cô có phải đối với tôi có hiểu lầm gì hay không?"

    An Đóa nhếch khóe miệng, mỉa mai nói: "Không có!"

    Cùng lúc này, ở trong phòng bao náo nhiệt, Phong Cảnh Ngưu cự tuyệt vô số người lôi kéo làm quen, lười biếng dựa vào trên sô pha, hai mắt theo bản năng nhìn về cửa lớn. Năm lần bảy lượt không thấy được người nào đó thanh tỉnh đi ra ngoài, đỉnh mày anh hơi nhíu.

    Lam Sâm xách theo hai ly rượu Cocktail lại đây, đưa cho anh một ly sau đó ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Cũng may suất diễn xuất của cậu không nhiều lắm, nếu qua mấy ngày nữa chỉ sợ tin tức về nước sẽ giấu không được."

    Ngón tay thon dài của Phong Cảnh Ngu cầm sẵn ly rượu pha lê, nhìn chằm chằm vào ly rượu híp mắt suy tư. Lam Sâm không chú ý tới vẻ mặt của anh, lại uống một ngụm rượu không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên nói: "Ây, kỹ thuật diễn của An Đóa thật đúng là không tồi, bị cậu ép tới thảm như vậy vẫn có thể bình tĩnh."

    Phong Cảnh Ngu như suy tư gì nhìn chằm chằm cửa lớn cũng không trả lời, biểu hiện lạnh nhạt như vậy không dọa được Lâm Sâm. Một bộ dạng thích ý nhấp nhấp rượu, tấm tắc lắc đầu nói: "Cô nhóc kia có phải hay không quên chuyện đó không còn một mảnh? Cho dù cậu ở trong xe chỉ để lộ một đôi mắt, nhưng rõ ràng vẫn cùng tớ còn nói chuyện, cô nhóc này trí nhớ cũng thật quá kém, nhiều lời kịch như vậy làm sao nhớ kỹ?"

    "Cạch." Một tiếng vang nhỏ, ly Cocktail bị đặt trên bàn trà, Phong Cảnh Ngu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

    "Ê." Lam Sâm vội vàng hô: "Đi đâu vậy, người ở đây rất nhiều, không chừng có phóng viên trà trộn vào, cậu muốn đi ra ngoài cũng nên mang cái kính râm che đi chứ."

    "Nhiều lời." Phong Cảnh Ngu nhíu mày, nhưng vẫn nghe theo đeo kính râm mang lên, kính đen to rậm che khuất phân nửa gò má, bĩu môi với Lam Sâm: "Như vậy được rồi chứ?" Nói xong không đợi Lam Sâm trả lời, tay đút túi quần sải bước đi ra cửa. So với trong phòng ầm ĩ, ngoài hành lang thực an tĩnh, anh đứng tại chỗ tự hỏi một chút mới đi sang bên trái. Mấy năm gần đây anh rất ít về nước, mà số lần trước kia ở Dung Thành đóng phim cũng không nhiều lắm, càng không nói tới diễn ở chỗ này.

    Bước đi trên thảm, Phong Cảnh Ngu đi về phía trước một đoạn, anh cho rằng An Đóa có phải đã trở về hay không, đã nghe được phía trước có tiếng nói mềm mại lại cười như không cười lạnh nhạt: "Tôi nhớ rõ trên mạng nói chị An qua đời trước đó đã cùng anh Lâm đính hôn?"

    Đối mặt trực tiếp, Lâm Thần nhìn An Đóa, nụ cười trên mặt lạnh dần: "Đúng vậy, chúng tôi đã đính hôn."

    "Vậy lạ thật." An Đóa nháy mắt, con ngươi ngập hơi nước mông lung tràn đầy nghi hoặc: "Chị An mới qua đời không bao lâu, anh Lâm tại sao lại có tâm tư tới nơi này chơi?"

    Biểu tình vô tội như vậy, lại làm cho Lâm Thần cảm giác như là bị vạch trần, lạnh lẽo miễn cưỡng có lệ nói: "Hôm nay là bữa tiệc của nhà đầu tư cho nên không thể không tới, An tiểu thư chắc là cũng biết loại này bữa tiệc không thể cự tuyệt. Huống hồ.. A Khanh cũng sẽ không mong muốn tôi đau buồn cả đời, An tiểu thư cô còn có việc gì không, nếu không cần tôi giúp gì thì tôi còn có việc nên đi trước một bước."

    "Được, như vậy đi." An Đóa lại là nháy mắt, nhìn qua đơn thuần đến cực điểm, ngữ khí lại quỷ dị làm Lâm Thần lông tơ dựng đứng: "Chị An vẫn luôn là thần tượng của tôi, cho nên tôi có chút tò mò rõ ràng chị An mới qua đời không bao lâu, anh Lâm lúc trước còn ở trong lễ tang khóc đến thảm không nỡ nhìn, như thế nào có thể nhanh như vậy đã trở lại bình thường? Nếu tôi nói sai cái gì mong anh Lâm đại lượng đừng để trong lòng."

    "Đương nhiên sẽ không." Lâm Thần ánh mắt lộ ra lạnh lùng, hứng thú với An Đóa lúc này hoàn toàn biến mất: "Tôi rất vui vẻ A Khanh có thể có người fans quan tâm như vậy, nhưng An tiểu thư nếu là fans của A Khanh nên biết cô ấy đối với công việc có bao nhiêu nỗ lực và nghiêm túc, quanh năm suốt tháng cho dù đổ bệnh cũng đều kiên trì đóng phim, nếu sự nghiệp của tôi sa sút, chẳng phải là làm cô ấy thất vọng ra đi không an tâm sao."

    Anh ở chỗ này tôi mới không an tâm, An Đóa trào phúng, nhếch khóe miệng đang muốn tiếp tục công kích: "Anh.."

    "Tiểu Đóa Tử." Một thanh âm trầm thấp từ hành lang bên kia truyền đến, làm cho hai người đang nói chuyện hoảng sợ. Lâm Thần sợ lời vừa rồi An Đóa nói bị người khác nghe thấy sắc mặt lạnh lùng quay đầu nhìn qua, lại ở nhìn thấy nam nhân dựa vào trên tường, trên mặt lộ ra kinh ngạc cùng khiếp sợ nói: "Phong.." Anh ta vội vàng thu lại lời nói, vội vàng cười: "Anh Phong, anh đây là về nước đóng phim sao?"

    "Ừ." Phong Cảnh Ngu mang theo khí thế lạnh nhạt chậm chạp bước lại gần, môi mỏng treo vài phần ý cười, làm Lâm Thần căn bản không phân biệt được anh nghe được hai người nói chuyện hay không. Anh ta biết An Khanh cùng Phong Cảnh Ngu từng có liên hệ, nếu không lúc trước An Khanh qua đời, Phong Cảnh Ngu ở nước ngoài bận rộn cũng sẽ không cố ý về nước phúng viếng. Tưởng tượng đến lời An Đóa nói khả năng bị Phong Cảnh Ngu nghe được, cả người anh ta phát lạnh, suýt chút nữa cười không nổi.

    "Tại sao lâu như vậy? Đạo diễn Vương vừa rồi còn tìm cô." Phong Cảnh Ngu đi đến trước mặt hai người mới dừng lại, tháo kính râm tùy ý cầm ở trên tay, nhíu mày nói: "Nếu trùng hợp như vậy, thì cùng nhau đi thôi."

    Giờ khắc này, An Đóa bị rượu ăn mòn đầu cũng khôi phục vài phần thanh tỉnh, rũ mi mắt gật đầu, trong mắt lại lộ ra chút bực bội, cắn môi. Nhẫn nại tốt như vậy, tại sao có thể đối với tên Lâm Thần này nhẫn nại như vậy?

    Phong Cảnh Ngu hất cằm với An Đóa ý bảo đuổi theo, xoay người đi qua, bỏ quên Lâm Thần ở bên cạnh không còn một mảnh. An Đóa hít sâu nhắm mắt đuổi theo. Cô ở phía sau cúi đầu, Phong Cảnh Ngu khí thế bất phàm híp mắt đi ở phía trước, phảng phất thấy rất có khí chất của ông chủ.

    Đi qua hành lang dài, một lần nữa trở lại cửa lớn, bước chân Phong Cảnh Ngu đột nhiên dừng lại, thấp giọng hỏi: "Cô là fans của An Khanh?"

    An Đóa sửng sốt, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn phía trước gật gật đầu, nhưng giây tiếp theo liền nhận thấy người phía trước không nhìn tới động tác của cô lúc này mới ừ một tiếng đáp: "Đúng vậy."

    VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

     
  5. Moon1709

    Messages:
    0
  6. Moon1709

    Messages:
    0

    Chương 75: Cảnh quay cuối cùng.


    Edit: Tiểu Bích Beta: Nguyệt Nguyệt



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc cho năm tháng trôi qua, triều đại thay đổi, chiến tranh liên miên, tòa thành tưởng như đã cũ này vẫn đứng lặng tại đây, giống như trước sẽ không hề ngã xuống. Hoảng hốt nghĩ lại, nàng tựa hồ thấy được Đại lễ Lập quốc năm đó, mẫu hậu nắm tay nàng đi lên thềm đá, váy áo đẹp đẽ quý giá kéo trùm trên mặt đất. Phụ hoàng uy nghiêm oai phong cùng huynh trưởng thông minh cơ trí đi phía trước. Mà dưới chân tòa thành, người dân đã chen chúc tập trung vây quanh nơi đó. Thời khắc huynh trưởng tiếp nhận trường kiếm từ tay phụ hoàng, tất cả đồng thời hoan hô nhảy nhót.

    Hồi ức này qua đi, An Đóa đột nhiên nắm chặt ngón tay, ánh mắt lần nữa trở nên trong suốt, trên mặt lại lộ ra vẻ thống khổ. Thềm đá lúc trước sạch sẽ, nguyên vẹn, chỉ vì những lần đánh phá mà đổ nát. Binh lính hoảng loạn chạy trốn, ném xuống mũi tên, buông bỏ đao kiếm, và những lá cờ bị đánh rơi khi họ chạy trốn trong cơn hoảng loạn vẫn còn dính màu máu không sao rửa sạch được.

    An Đóa nâng váy chạy bộ trên thềm đá, từng bước nhỏ một, tốc độ thong thả. Máy quay di chuyển từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên người An Đóa. Thần thái biểu cảm trên khuôn mặt, động tác tay đến bước đi của cô được máy quay ghi lại rõ ràng, tỉ mỉ.

    "Kỹ thuật diễn của An Đóa so với mấy ngày trước càng thuần thục hơn." Phó đạo diễn đè thấp thanh âm nói.

    Đạo diễn Vương ngồi trước camera chính, nhìn kỹ biểu hiện của An Đóa, nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: "Thiên tài chính là có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn, đem thứ mình học được hiểu thấu đến thông thạo. Cô nhóc này vốn có tài năng thiên phú, bị Phong Cảnh Ngu cho một kích như vậy, chỉ cần lấy lại tinh thần thì tiến bộ rất lớn." Nói những lời như thế, khóe môi đạo diễn Vương đều nhếch lên mỉm cười không cách nào kéo xuống được.

    Ôn Lăng đang chuẩn bị diễn, bàn tay cầm kịch bản đột nhiên nắm chặt. Lời nói của đạo diễn Vương và Phong Cảnh Ngu không khác gì cái tát giáng trên mặt cô ta. Đều là nữ diễn viên, mà cô ta lại là vai chính, cô ta từ trước đến nay luôn tâm cao khí ngạo sao có thể chịu được loại lời nói này?

    "Đại nhân?" Chuẩn bị bước lên thềm đá cuối cùng, phía trước đột nhiên truyền đến thanh âm nghi hoặc của Quý Từ. Hẵn ta vẫn một thân mặc áo giáp oai hùng không ai sánh bằng. Lúc này, tay hắn ta cầm trường thương, quanh thân tỏa ra sự lạnh lẽo chính trực của người trấn thủ tòa thành. Hắn ta thấy Minh Hoàn một mình đi lại, bộ dạng có điểm không bình thường, vội vàng đi đến nghênh đón, trầm giọng nói: "Đại nhân, nơi này hỗn độn, còn chưa được dọn dẹp, ngài.."

    "Không cần." Minh Hoàn lại tiếp tục tiến lên một bước. Phía sau bức tường thành cao cao này, nàng có thể nhìn đến kinh thành Thương Di, ra bên ngoài sẽ là chiến trường còn chưa kịp thu dọn kia. Xác chết của binh lính đang bị nâng đi, đằng kia là binh lính bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch đang chờ được cứu chữa.

    "Quý tướng quân?" Minh Hoàn đột nhiên hô.

    Quý Từ tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh cung kính gật đầu: "Đại nhân."

    Minh Hoàn chợt quay đầu, nhìn thẳng hai mắt Quý Từ. Cách đây mấy năm, con người này mang trên mình vẻ tùy ý, tự tại, đôi mắt tràn ngập khí khách cùng hăng hái, vậy mà không biết từ khi nào đã trở nên trầm ổn như núi. Nàng chớp mắt một cái lại đột nhiên quay đầu, tựa hồ gương mặt này của Quý Từ khiến nàng có chút khó có thể nhìn thẳng: "Quý tướng quân, đại chiến lần này thương vong như thế nào?"

    Đôi mắt Minh Hoàn hiện lên vẻ cổ quái, Quý Từ theo tầm mắt nàng nhìn đến những binh lính bị thương vong. Hắn ta như bừng tỉnh, thành khẩn khuyên giải an ủi nàng: "Đại nhân chớ có lo lắng, trên chiến trường thương vong là chuyện bình thường, huống hồ mọi người ra chiến trường đều đã đoán trước ngày này sẽ đến. Gia quyến của những binh lính tử trận sẽ được nhận một khoản bồi thường lớn, binh lính bị thương cũng sẽ được chiếu cố thích đáng. Làm yên lòng các binh sĩ lúc chiến đấu là việc cần thiết."

    "Nhưng họ vẫn chết." Minh Hoàn nhẹ giọng nỉ non, ánh mắt lộ ra sự mờ mịt, trống rỗng, thật giống như một con búp bê mất đi linh hồn. Hôm nay, mối đại thù đã được báo, chấp niệm nàng kiên trì trong mấy năm nay hoàn toàn biến mất: "Quý tướng quân, ngươi có từng hối hận vì đã theo ta tham dự vào cuộc chiến này không?"

    "Đại nhân tại sao lại có suy nghĩ như vậy?" Quý Từ càng thêm nghi hoặc, trầm giọng đáp: "Nếu không phải do đại nhân tương trợ, Quý Từ chỉ sợ đã sớm sa sút, phải tạ tội với liệt tổ liệt tông mà hèn mọn chết đi. Ta cảm kích đại nhân đã tương trợ."

    "Không nghi ngờ ta có mục đích khác?" Minh Hoàn mím chặt môi.

    "Đại nhân có mục đích khác." Quý Từ nhướng mày cười, mơ hồ có thể nhìn đến hình bóng thiếu niên năm đó tùy ý, tự tại.

    Minh Hoàn lắc đầu cười, trầm giọng phân phó: "Quý tướng quân đều dẫn bọn họ đi đi, ta muốn ở đây một mình thêm chút nữa."

    Quý Từ càng thêm nghi hoặc, ánh mắt trở nên phức tạp. Lúc này, cung trang đen đỏ của Minh Hoàn xẹt qua, làn váy phía dưới ngạo nghễ bay múa như phượng hoàng thì mới dời đi. Hắn ta chắp tay mang theo binh lính xuống dưới thành.

    Tường thành phía trên hết thảy khôi phục bình tĩnh, cơn gió mang theo mùi máu gào thét thổi tới. Minh Hoàn lại lần nữa tiến lên một bước, y phục đỏ đen bay phấp phới, như cũ nhìn về phía chiến trường phía dưới bị che kín bởi máu. Mi mắt nàng run lên, nhịn không được cúi đầu nhìn tay chính mình, sau đó dùng sức chà lau vài cái, lau như thế nào cũng không hết mùi máu tươi. Trên mặt lộ ra cười khổ, nằng lắc lắc đầu.

    Tại sao lại như vậy?

    Bị hận ý chi phối nhiều năm, nàng lúc này lại rõ ràng đến cực điểm. Vì báo thù nàng đem Chư Quốc cuốn vào cuộc chiến, trên tay dính máu tươi, mạng người đã sớm không đếm xuể. Vô số người bị hại vì dục vọng của bạn thân nàng. Ánh mắt Minh Hoàn lộ ra thống khổ, tay áo từng trận tung bay trong gió. Nàng đột nhiên dẫm lên tường thành bên cạnh.

    "Đại nhân." Phía sau đột nhiên truyền đến giọng Quý Từ kinh hô. Thân hình Minh Hoàn cứng đờ, váy áo ở nơi cao cao đó tung bay tựa hồ muốn uyển chuyển bay đi mất. Ánh mắt Quý Từ lộ ra vẻ khiếp sợ, vội vàng muốn tiến lên, lại bị Minh Hoàn chặn lại: "Quý tướng quân, dừng bước."

    "Đại nhân." Quý Từ bước chân dừng lại, thở sâu nhìn Minh Hoàn: "Ngài hà tất phải làm vậy?"

    "Ngươi đã biết?" Minh Hoàn hỏi.

    Quý Từ nhìn chằm chằm thân hình nàng bị cung trang đè nặng khiếp sợ gật đầu: ".. Đúng vậy." Cuộc chiến tranh diệt quốc đã đi qua nhiều năm, đất nước đó đã sớm biến mất, người biết đến nó tự nhiên càng ít. Đây là quần áo mà hoàng tộc khi qua đời sẽ mặc để nhập quan tài. Nhớ đến năm đó, Tấn Quốc khắp nơi truy tìm vị công chúa bị mất tích. Lúc này còn cái gì không rõ ràng nữa?

    Minh Chính là Minh Hoàn!

    Mà nàng mặc một thân quần áo này là muốn làm cái gì, nghĩ đến lời nàng nói lúc trước, không cần hỏi cũng biết. Quý Từ trên mặt tràn đầy khiếp sợ cùng phức tạp: "Đại nhân, ngài hà tất phải làm như vậy."

    Minh Hoàn đưa lưng về phía hắn lắc đầu, nhẹ giọng nỉ non: "Ở thật lâu trước kia, ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày vì tham vọng của bản thân phải hủy diệt vô số sinh mệnh. Mấy năm nay ta một lòng chỉ nghĩ báo thù xem nhẹ hết thảy, nhưng đến lúc này.." Nàng đột nhiên dừng lại, thở dài nói: "Ta so với Tấn Quốc năm đó hủy cố quốc của ta có gì khác biệt?"

    "Thiên hạ cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Nếu không có ngài, sớm muộn cũng sẽ có ngày thiên hạ bị cuốn vào cuộc đại chiến này." Quý Từ nhíu mày, trong đầu nhanh chóng tìm từ ngữ để giải thích, một bên liếc nhìn binh lính ý bảo đi gọi Chu Vương.

    "Cưỡng từ đoạt lí, Quý tướng quân ngươi nên hận vì ta chưa chết." Minh Hoàn cười, bỗng nhiên nghiêng đầu, hai mắt mờ mịt sương mù: "Phụ thân ngươi bại trận là do ta. Thất bại của ngươi cũng do ta nhúng tay. Cả gia tộc nhà ngươi bị diệt là ta cố ý bảo kẻ gian giống Quý Vương buông lời gièm pha. Quý Quốc chỉ có phụ thân người là người trung thành, khiến người khác phải kiêng kị. Ta nghĩ ra kế giết hắn lại không dự đoán được sự xuất hiện của ngươi."

    VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

     
    Last edited: Nov 5, 2021
  7. Moon1709

    Messages:
    0
  8. Moon1709

    Messages:
    0

    Chương 77: Em trai từ trên trời giáng xuống! Sét đánh giữa trời quang!


    Editor: Tiểu Bích Beta: Nguyệt Nguyệt



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối với một số cô gái trẻ mong muốn được nổi tiếng điều này có lẽ là tốt. Nhưng đó là một thảm họa đối với An Đóa, cô muốn dùng khả năng diễn xuất để chứng tỏ bản thân. Vì vậy, khi "Chiến Đông Phong" hay các tác phẩm khác chưa ra mắt, Phượng Phi muốn cô hạn chế xuất hiện trước công chúng, để tránh bản thân gắn liền với sự nổi tiếng trên mạng, về sau khó mà tẩy sạch được.

    An Đóa mang kính râm vội vàng đi tới bãi đỗ xe, chờ cô lên xe Phượng Phi mới nhẹ nhàng thở ra. Cô bỏ kính râm xuống, cười với Phượng Phi đang ngồi ở ghế trước: "Chị Phi."

    Phương Phi xoa xoa đôi mắt mệt mỏi có chút chua xót, sau đó khởi động xe. Chị ấy nhìn An Đóa qua kính chiếu hậu, giọng nói vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo như trước: "Có vẻ tâm trạng cô khá tốt. Ở đoàn làm phim, cô học hỏi được nhiều chứ?"

    An Đóa nhận ly nước Roman đưa, uống một ngụm: "Phim truyền hình lần này của đạo diễn Vương có khách mời là Phong Cảnh Ngu. Đối diễn mấy cảnh quay khiến cho em biết được thiên ngoại hữu thiên, làm em hiểu ra được nhiều điều."

    Người từ trước đến nay luôn lạnh lùng như Phượng Phi cũng lộ ra sự kinh ngạc: "Phong Cảnh Ngu?" Ba chữ này khiến chị ấy bừng tỉnh, khởi động xe lái ra khỏi bãi đỗ xe, đồng thời giải thích mối quan hệ lòng vòng trong giới nghệ sĩ này: "Anh ta có mối quan hệ khá tốt với Vương Nhược Minh, làm khách mời bộ phim này là chuyện có thể xảy ra. Nghe nói khách mời lần trước là An Khanh, cô ấy còn được sắp xếp một vai diễn khá tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện. Chắc là vì lý do này nên Vương Nhược Minh mới mời Phong Cảnh Ngu tới."

    Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt dừng lại, cô nghĩ đến kiếp trước mình cũng là khách mới của "Chiến Đông Phong". Vậy mà kiếp này, chính mình vẫn đến đoàn làm phim đó. Cô đang thương cảm cho những gì mình đã trải qua, đột nhiên hai quyển sách được ném từ ghế trước rơi vào tay cô. Phượng Phi nhìn cô qua kính chiếu hậu và nói: "Đây là hai bộ kịch bản mà chị đã nhắc đến trước đó, cô xem qua một chút."

    Nói đến công việc, An Đóa lập tức phục hồi tinh thần, nhanh chóng gật đầu, tựa vào ghế, sau đó nghiêm túc xem kịch bản. Phượng Phi lái xe, An Đóa đọc kịch bản, Roman không có việc gì cần làm nên lấy di động lướt Weibo, tập trung xem Weibo của An Đóa.

    Đúng như Phượng Phi đã nói, hai kịch bản đều có ưu điểm riêng. Một kịch bản viết về thời dân quốc, nhân vật được xây dựng khá tốt, nhiều cơ hội để phát huy kỹ thuật diễn. Kịch bản còn lại lấy bối cảnh cổ đại, nhân vật có nhiều đất diễn, rất được chú trọng. Tóm lại, hai kịch bản này thực sự hoàn mỹ. Nhưng vào giờ phút này, hai kịch bản được đặt cùng một chỗ, cô chỉ có thể chọn một thôi.

    Từ sân bay trở về nhà, An Đóa vẫn luôn suy nghĩ về việc này. Cô đọc kĩ kịch bản, lời thoại, tạo hình nhân vật, sau một hồi cân nhắc vẫn thật khó để cô có thể lựa chọn. Về đến nhà, Roman vội vàng sắp xếp hành lý. Phượng Phi vào bếp, pha vài ly cà phê rồi mang ra ngoài. Nhìn thấy An Đóa đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt rầu rĩ. Chị ấy đưa cho An Đóa một ly rồi ngồi xuống chiếc ghế bập bênh cách đó không xa, cầm lấy quyển tạp chí hơi cũ: "Không cần phải quyết định ngay, còn vài ngày nữa mới đến buổi thử vai. Cô cho chị đáp án trước lúc đó là được."

    "Được." An Đóa ấn ấn giữa hai đầu lông mày, bỏ kịch bản xuống, uống một ngụm cà phê. Cô vừa kết thúc vai diễn ở đoàn làm phim đã ngồi máy bay trở về. Dọc đường đi, cô còn chưa kịp nghỉ ngơi. Lúc này, sự mệt mỏi đang kéo tới khiến cô thật khó có thể đưa ra quyết định.

    "Chị An, mọi thứ đã được sắp xếp xong." Roman bước ra từ phòng ngủ, cười tủm tỉm rồi nói: "Chị có cần em làm gì nữa không?"

    "Không có." An Đóa vẫy tay, đưa cho Roman ly cà phê còn lại: "Lại đây nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi về. Mấy hôm nay, em cũng mệt mỏi cho nên vài ngày tới em cứ nghỉ ngơi đi nhé."

    "Cảm ơn chị An." Roman hai mắt sáng ngời, nụ cười càng thêm rực rỡ.

    Ba người lặng lẽ ngồi uống cà phê. Một lúc sau, Phượng Phi cùng Roman ra về. Trước khi đi, Phương Phi cho An Đóa hai ngày nghỉ, lịch trình sau đó là chụp ảnh tạp chí và lựa chọn kịch bản để thử vai. Tiễn hai người họ xong, cô đem cửa phòng đóng lại. An Đóa nhìn căn hộ nhỏ mà ấm áp này, cảm giác về nhà thật dễ chịu. Những căn biệt thự xa hoa hay hoa viên phía Tây trước đây đều không thể có được. Loại không khí của gia đình này thật khiến người ta có cảm giác yên tâm, thỏa mãn. Dù biệt thự có xa hoa, cao cấp đến đâu cũng đều không thể bằng cảm xúc lúc này.

    Hiếm khi có thời gian để nghỉ ngơi, An Đóa lấy táo lúc trước Phượng Phi gọt để trong tủ lạnh ra ăn. Sau khi gội đầu tắm rửa, cô liền bổ nhào lên giường ngủ. Cô đã nghĩ kĩ, ngày mai sau khi ngủ dậy, cô sẽ đi mua đĩa phim của Phong Cảnh Ngu rồi xem cẩn thận từng tác phẩm. Đến tối, cô sẽ tự đãi mình một bữa ăn thịnh soạn. Kế hoạch rất tốt nhưng ngày hôm sau, cô bị chuông điện thoại điên cuồng réo như muốn lấy mạng. Bừng tỉnh trong cơn buốn ngủ, cô cầm lấy di động, bấm nghe: ".. Alo."

    Giọng nói bên kia đầu dây đang cố kìm nén lửa giận, lễ phép nói: "An tiểu thư, An Hành gây ra một chút chuyện ở trường học. Cô có thể bớt chút thời gian đến đây được không."

    "Cái gì?" An Đóa vẫn còn đang buồn ngủ, suy nghĩ hết sức mơ hồ. Cô cố gắng chớp chớp mắt, nói không rõ: "Cô đang nói về ai vậy?"

    "..."

    Người bên kia im lặng trong chốc lát, hô hấp dồn nén, lạnh lùng nói: "An tiểu thư, cho dù chúng tôi là trường nội trú có toàn quyền phụ trách mọi vấn đề của học sinh, thì phụ huynh cũng phải có trách nhiệm, không thể ném mọi thứ cho nhà trường được. Một năm nay, An Hành đã làm ra không biết bao nhiêu chuyện, thành tích học tập không tốt. Chẳng lẽ, phụ huynh định bỏ mặc?"

    Phụ huynh! An Hành!

    Hai từ xa lại kỳ quặc đột nhiên xuất hiện khiến mọi thứ trở nên rối tinh rối mù. An Đóa như bị tạt một gáo nước lạnh, cô giật mình tỉnh táo lại. Trong đầu hiện lên hình ảnh một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, nhuộm một đầu tóc đỏ bừng như ngọn lửa, trên lỗ tai lấp lánh khuyên tai thời thượng. Khi hình ảnh này càng trở nên rõ ràng hơn, trong đầu cô cũng xuất hiện ký ức khiến cô choáng váng như sét đánh giữa trời quang.

    An Đóa cùng ký ức này đã hòa làm một, nhưng nó giống chiếc túi thần kì của Doraemon. Tuy bạn cất giấu rất nhiều đồ vật trong đó nhưng nếu bạn không chủ động mở ra thì chúng cũng sẽ không tự động xuất hiện trước mặt bạn. Từ khi tiếp nhận ký ức này, An Đóa cũng rất có chừng mực, không tự ý đào sâu nhưng hồi ức đó. Lúc này, hai chữ An Hành vang lên, những ký ức kia liên tiếp ùa về.

    "An tiểu thư, An tiểu thư, cô đang nghe tôi nói chứ? Cô là phụ huynh không thể thiếu trách nhiệm như vậy được. Sự việc lần này rất nghiêm trọng, An Hành và bạn cùng lớp đánh nhau, phá hỏng hơn một nửa phòng học. Quá đáng quá! Thực sự quá đáng!" Mặc dù là giáo viên nhưng cô ta không biết phải diễn đạt cảm giác sốt ruột lúc này ra sao: "Tóm lại, mời cô tới trường học một chuyến, chúng ta phải bàn bạc một chút, tìm cách giải quyết vấn đề này."

    ".. Tôi đang nghe." An Đóa khó khăn lắm mới nói được hai chữ, sau đó xoa mặt, hít một hơi thật sâu: "Tôi đã biết, tôi sẽ nhanh chóng đến trường học."

    "Vậy được, tôi sẽ ở văn phòng đợi cô." Cô giáo cũng ngừng công kích An Đóa, giọng điệu dịu xuống: "Tôi cũng sẽ thông báo cho phụ huynh của học sinh còn lại. Đến lúc đó, mọi người có thể trao đổi vấn đề này với nhau."

    VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

     
  9. Moon1709

    Messages:
    0
  10. Moon1709

    Messages:
    0

    Chương 79: Nữ chủ nhân nhà tôi đẹp trai! Quá đẹp trai!


    Editor: Viên Beta: Nguyệt Nguyệt



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên khí phách đánh trả: "Cậu đến đây, cẩn thận tôi đánh cho cậu trở về gọi mẹ."

    "Mẹ kiếp." An Hành không nhịn được nữa, giơ tay xông lên, thầy giáo vì lời trẻ con đánh sâu vào lòng đằng đằng tức giận đứng lên, cất cao giọng cả giận nói: "Đều câm miệng cho tôi, mỗi người một bên an phận đứng."

    Hai thiếu niên như bị sét đánh nhìn người đối diện mình một cái, cuối cùng khuất phục trước áp lực của thầy giáo sau đó mỗi người đứng thẳng một bên. Không có ngoại vật quấy rầy, giờ khắc này An Hành mới có tâm tình nghĩ tới nhận xét phụ huynh của cậu, suy nghĩ vài giây bực bội gãi gãi tóc, thầm mắng một tiếng, không phải nghe nói đang ở nơi khác đóng phim sao, như thế nào lại đến trường học, này không phải có bệnh sao?

    "Cốc cốc cốc." Ba tiếng tiếng đập cửa lễ phép cùng với âm thanh quen thuộc vang lên: "Cô Trần."

    Cổ An Hành cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy An Đóa đội mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang trang bị đầy đủ, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, nhịn không được thói quen tính mắng mỏ: "Chị đây là muốn đi cosplay kẻ phạm tội đáng khinh?"

    Đang chuẩn bị bỏ khẩu trang ra. Mí mắt phần tử đáng khinh An Đóa đột nhiên nhảy dựng, quay đầu đã nhìn thấy hai người một xanh một vàng quay đầu lại nhìn chính mình, tức khắc cảm thấy đôi mắt như bị đâm chút đau, thở dài cuối cùng dựa vào thị lực 5.2 xác nhận ai mới là em trai đen đủi của mình, gỡ khẩu trang xuống trầm mặt nói: "Em trước câm miệng cho chị, chờ xử lý chuyện của em chúng ta lại chậm rãi nói." Trước đó cô không tìm được phương thức ở chung giữa hai chị em, mà lúc này lúc An Hành mở miệng nháy mắt đốt sáng được một kỹ năng.

    "Chị!" An Hành không phục trừng mắt, muốn cho An Đóa nhìn thấy mình tức giận, nhưng kiểu tóc thông minh của cậu đã che khuất đôi mắt, vô luận như thế nào An Đóa đều không nhìn thấy, cuối cùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt tức giận.

    Thiếu niên tóc màu cam vui sướng khi người gặp họa cười ha hả, làm mặt quỷ với cậu, hiển nhiên khi thấy An Hành bị chị gái áp chế rất là vui vẻ.

    "Cậu cười thử, lại cười ông đây băm cậu." Không đè được An Đóa còn không đè được cậu ta hay sao?

    "Em trước câm miệng cho chị!" Mắt thấy sắc mặt chủ nhiệm lớp càng thêm khó coi, An Đóa bắn một ánh mắt tới An Hành, vừa lòng nhìn em trai đen đủi lặng lẽ hành quân lùi về sau, lúc này mới thở dài đi tới trước mặt cô Trần, tháo kính râm xuống: "Cô Trần, tôi chính là chị gái của An Hành, An Hành có tình huống như thế nào đều có thể nói cho tôi."

    Cô Trần sửng sốt, hiển nhiên đối với An Đóa trẻ tuổi có chút giật mình, nhưng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần: "An tiểu thư, ngồi xuống rồi nói." Sau khi thấy An Đóa ngồi xuống, ánh mắt cô Trần dán vào hai đứa trẻ đang đứng thẳng ở vách tường, mệt mỏi thở dài ngắn gọn đơn giản nói: "An Hành hôm nay cùng bạn học Phó Kỳ Đông đánh nhau, kết quả hủy hoại nửa gian phòng học, chuyện này nháo đến quá lớn, hiệu trưởng đều đã biết, cho nên tôi không thể không gọi điện thoại cho An tiểu thư."

    Mí mắt An Đóa không nhịn được hung hăng nhảy dựng, trái tim nhỏ đau run rẩy một chút, coi như sức chiến đấu của thằng em trai đen đủi của mình cao lại có lòng cân nhắc, hít thở sâu cô bình tĩnh một chút bày ra dáng vẻ trước kia của người mẹ quá cố của mình nói: "Xin lỗi, An Hành không hiểu chuyện làm cô Trần khó xử, phòng học hư hỏng chúng tôi sẽ phụ trách, nhưng có thể hỏi một chút rốt cuộc là bởi vì chuyện gì An Hành mới cùng bạn học đánh nhau không? Cuối cùng biết đã trải qua việc gì, chúng ta mới có thể bàn bạc giải pháp xử lý tốt nhất." Cô đương nhiên không làm phụ huynh bao giờ, nhưng ít ra diễn được phụ huynh, loại tình huống này loại thái độ này của mình là hoàn toàn có thể.. An Đóa có chút chần chừ nghĩ.

    Quả nhiên, An Đóa phối hợp làm biểu tình của cô Trần hòa hoãn đi không ít, nhưng nghĩ đến An Hành cùng Phó Kỳ Đông tạo thành mớ hỗn độn, sắc mặt lại trở nên khó coi, nhíu mày nói: "Những bạn học vây xem nói là bởi vì một nữ sinh, đây quả thực quá hoang đường, một học sinh mười mấy tuổi vì tranh giành tình cảm của một nữ sinh, gây chuyện thị phi, này về sau trưởng thành còn như thế nào?"

    Trên mặt An Hành tràn đầy sự không phục đến mức dựng cả tóc lên muốn nói chuyện, lại nhìn thấy gương mặt như sắp bốc hỏa của An Đóa, lửa giận càng ngày càng tăng lên, xoay đầu cắn răng không nói câu gì. Dù sao chị cũng không tin, em nói cũng không tin, vậy còn nói cái rắm!

    Sắc mặt An Đóa trầm xuống, ngoại trừ nguyên nhân mà cô Trần đã nói còn có những nguyên nhân bên ngoài khác không ngăn được cảm xúc tràn lan trong lòng, loại cảm giác không chịu khống chế này cứ tiếp tục làm cô Trần dưới tốc độ cô không thể khống chế mà quở trách An Hành liên tục.

    "An Hành từ lúc khai giảng đến bây giờ thời gian đã một năm, chọc đến phiền toái đều có thể in ra một quyển sách. Toàn bộ giáo viên không ai không biết An Hành lớp 10A7, nhắc tới An Hành chính là các loại chuyện ầm ĩ, xảy ra chuyện, An tiểu thư, trường học là để dạy học và giáo dục, không phải để cậu ấy không ngừng chọc rắc rối thu thập phiền toái!" Cô Trần hiển nhiên đã áp lực rất lâu, thấy tính tình An Đóa tốt nên bùm bùm phát tiết ra những gì đã nghẹn trong lòng lâu rồi. Trường học mỗi năm đều có lớp ổn định, lấy tố chất và thành tích tốt của học sinh làm tiêu chuẩn, mà bởi vì An Hành cô một lần cũng chưa được đến, càng miễn bàn cái gì gọi là tiền thưởng: "Hôm nay càng quá mức, cư nhiên vì một nữ sinh mà nháo ra chuyện lớn như vậy, ngay cả hiệu trưởng đều đã biết, này không phải là bôi đen lớp chúng ta sao? Thành tích của An Hành kém, tố chất không tốt thì thôi, tôi cũng không trông cậy vào cậu ấy có thể có thành tích tốt, nhưng cả ngày không ngừng gây chuyện, tôi là chủ nhiệm lớp, cũng không thể cả ngày đều nhìn chằm chằm cậu ấy không chớp mắt, canh chừng cậu ấy không gây chuyện, cái bộ dạng này của An Hành chờ tốt nghiệp cao trung chỉ sợ không thi được lên Đại học, về sau ra ngoài xã hội cũng sẽ là chẳng làm nên trò trống gì.."

    "Cùm cụp." Rõ ràng một tiếng, trong đầu An Đóa kia là lý trí hơn nữa đang suy diễn biểu tình chị gái tốt hoàn toàn sụp đổ, cô Trần lải nhải không nhịn được quở trách em trai đen đủi của cô, sắc mặt càng ngày lạnh lẽo, tới cuối cùng không nhịn được 'bang' một tiếng đặt kính râm thật mạnh ở trên bàn, cô Trần sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt không tốt đẹp gì của An Đóa.

    "Cô Trần." An Đóa xinh đẹp nhu hòa trên mặt tràn đầy băng sương, một đôi mắt đen kịt sợ tới mức lông tơ trên người dựng ngược: "Cô nói đến nơi đây, tôi cũng không thể không nói vài câu."

    ".. Cô, cô nói." Cô Trần bị cô dọa sợ, ngữ khí chần chừ nói, nhưng chợt nghĩ đến An Hành đã làm những điều đó, tức khắc trong người tự tin mười phần cũng không sợ An Đóa nói như thế nào.

    "Cô nói An Hành thành tích không tốt, tố chất không tốt liên lụy lớp, gây chuyện thị phi đánh nhau mọi người đều biết, chỗ hỏng như này chỗ nào cũng có." Nghe thấy An Đóa nói sắc mặt An Hành càng ngày càng xấu, đặc biệt là ở bên cạnh có ánh mắt Phó Kỳ Đông rõ ràng đang vui sướng khi người gặp họa, càng là hận không thể xông lên che lại miệng của An Đóa. Không cần chị quản, ai ai cần chị lo! Chị mẹ nó cái gì cũng không biết, ai cần chị ép buộc em!

    "Nhưng.." Cô Trần gật đầu đương nhiên, giọng nói của An Đóa vừa chuyển, môi đỏ ngậm một ý cười lạnh: "Cô đừng quên ngài là cô giáo, trách nhiệm của cô giáo chính là dạy học và giáo dục, tôi đưa An Hành đến trường học chính là muốn nó học giỏi, ở chỗ cô giáo dạy dỗ ra một đứa trẻ ngoan, mà không phải bị cô giáo cả ngày quở trách. Cô nói thành tích của nó không tốt như vậy giáo dục như thế nào tôi đều ok, nói ngắn lại là vì muốn nó tốt, nhưng hiện tại cô nói với tôi, em trai tôi chỗ này không tốt chỗ kia không tốt là có ý gì? Là ý muốn nói cho tôi biết trường học cũng không phải là nơi để dạy học và giáo dục hay sao?"

    VUI LÒNG KHÔNG REUP DƯỚI MỌI HÌNH THỨC

     
Trả lời qua Facebook
Loading...