Trong phòng vệ sinh.
Tạ Gia Nhiên cúi thấp đầu, một tay chống lên trên bồn rửa mặt, dùng chút cảm giác còn sót lại trong tay phải che mặt đứng ngẩn người.
Sau đó mở vòi nước ra, vốc nước lạnh lên hất từng chút từng chút một vào mặt mình.
Cảm giác ngưa ngứa dưới làn da bên ngoài trong khoảnh khắc cậu chạm vào lòng ban tay Lương Túc Niên đã được giảm bớt rất nhiều.
Đáng tiếc chỉ có ngắn ngủi trong vài phút.
Sau khi tách ra, nếm đến một ít ngon ngọt lại không được trấn an thêm khiến thân thể bắt đầu phất cờ kháng nghị, cảm giác khó chịu ấm ức tủi thân cũng vì thế tăng lên gấp đôi.
Cậu nặng nề thở ra mấy hơi, mặc kệ khuôn mặt dính đầy nước mà ngẩng đầu.
Thanh niên trong gương đối diện với cậu.
Không thể không thừa nhận vẻ ngoài xuất sắc, ngũ quan tinh xảo lại không mang nửa phần sắc bén.
Con ngươi là màu đen sạch sẽ thuần tuý, phối hợp với mắt hai mí cùng khoé mắt hơi rũ xuống, vốn dĩ trông sẽ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại bị sự trong trẻo lạnh lùng giữa hai đầu lông mày làm mờ đi chỉ còn một chút.
Ngay cả đuôi mắt đều bị một lớp lạnh lẽo che phủ.
- Nếu cậu cười rộ lên, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người sau khi gặp cậu, đáng tiếc chưa có ai có thể chân chính chứng thực được suy nghĩ đó.
Giống như không ai biết, ngoài quá mức thích sẽ cậu còn mắc phải chứng khát khao làn da không có cách nào chữa khỏi.
Không ai biết khi cậu chán ghét tiếp xúc với người khác, cũng là lúc trong lòng cậu sắp áp không được khát khao được thân mật đụng chạm.
Hai loại bệnh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược cùng tồn tại ở trong thân thể cậu, là ví dụ sống tốt nhất cho câu mâu thuẫn khó hòa giải.
May mà thế lực của cả hai không ngang nhau, thói ở sạch quá mức từ trước đến nay đều mạnh hơn một chút.
So với khát khao được đụng chạm thân mật, cậu càng không thể chịu đựng được việc tiếp xúc tay chân trực tiếp với người xa lạ. Cho nên mỗi khi chứng bệnh khát khao làn da phiền phức phát tác, cậu chỉ có thể ngây ngốc lựa chọn dùng giấc ngủ làm tê liệt cảm giác của bản thân.
Cũng may tình trạng bệnh không quá nghiêm trọng, thoải mái giải quyết.
Nhưng sự cân bằng duy trì nhiều năm này sau khi Lương Túc Niên bắt đầu vào ở ký túc xá, bị vô tình phá vỡ.
Ký túc xá của bọn họ vẫn luôn là ký túc xá hỗn hợp, cậu thuộc ngành mỹ thuật tạo hình, còn ba người khác có hai người thuộc ngành kiến trúc, một người ngành ngoại ngữ.
Về sau người học ngành ngoại ngữ kia vì lý do cá nhân mà tạm thời nghỉ học, dành chỗ cho Lương Túc Niên thuộc ngành tài chính và pháp luật cùng cấp dọn vào.
Lúc đó Tạ Gia Nhiên chưa hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cho đến khi vốn không biết rõ thói quen tật xấu của Tạ Gia Nhiên mà Lương Túc Niên đã tự nhiên khoác tay lên vai cậu, nhưng không ngờ sau khi ngẩn người ước chừng hai giây cậu mới phản ứng lại đẩy hắn ra, mọi việc bắt đầu xuôi theo hướng không thể khống chế.
Thói ở sạch đáng ghét tuyên bố mất đi tác dụng tại trên người Lương Túc Niên.
Giống như một sự tồn tại đặc biệt xâm nhập vào trong cuộc sống của cậu, đối với Lương Túc Niên ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp cậu không hề cảm thấy ghét bỏ hay có tâm lý kháng cự nào cả.
Như vừa rồi, rõ ràng đều là nam sinh người đầy mồ hôi mới rời khỏi sân bóng, vô tình gặp phải đám người kia cậu sẽ chán ghét cực kỳ, chỉ nghĩ né xa thật xa.
Còn với Lương Túc Niên, cậu càng muốn gần hơn gần hơn chút nữa, tốt nhất có thể nhào tới cọ cọ hắn, tiêu tan đi cảm giác không thoải mái trên cơ thể.
Một khi con người đã có lối thoát, việc chịu đựng trở nên càng thêm khó khăn khổ sở.
Cũng hoặc là đồ vật tích luỹ nhiều năm đã đến lúc bùng phát.
Tạ Gia Nhiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay, phía trên ấn đầy dấu vết màu đỏ chưa biến mất.
Rõ ràng lúc trước không vất vả như vậy.
Lương Túc Niên làm tăng thêm tình trạng bệnh của cậu.
Tạ Gia Nhiên ngẩn người trong phòng vệ sinh bao lâu, Lương Túc Niên kiên nhẫn tính tình ở bên ngoài chờ bấy lâu.
Thấy cậu đi ra cũng không vội vã đi vào, sợ mùi mồ hôi trên người mình quá nồng, đi ngang qua cậu sẽ lại bị ghét bỏ, dứt khoát chờ cậu về chỗ ngồi ổn định, mới cầm quần áo đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tạ Gia Nhiên dùng tay chống trán hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tư bắt đầu thu dọn mặt bàn sửa sang lại phác thảo, đề phòng ngày mai phải giao bài tập yêu cầu.
Đáng tiếc vừa vẽ đại khái hình dạng sơ đồ phác thảo, thanh âm mở cửa phòng vệ sinh lại một lần nữa không chút lưu tình mà thu hút sự chú ý của cậu.
Lương Túc Niên xỏ dép lê đi ra.
Tiếng bước chân hắn không nặng, kèm theo âm thanh ẩm ướt của nước, rơi vào trong lỗ tai Tạ Gia Nhiên thành sự tồn tại rất mạnh không thể bỏ qua.
Cảm giác không thoải mái vừa giảm bớt nay lại ngóc đầu dậy.
Tấm gương được tiện tay đặt trên bàn vừa vặn chiếu hết hình dáng bên mặt của người đối diện.
Tạ Gia Nhiên không tự giác ngừng động tác trên tay, hơi hơi nghiêng đầu, từ trong gương cậu thấy Lương Túc Niên đang cúi đầu nghiêm túc lau tóc.
Tắm rửa xong thay áo phông sạch sẽ, quần đùi màu xanh dương nhạt, ngay cả khăn lông lau đầu cũng là màu sáng, phối hợp với làn da trắng nõn, thân hình cao thẳng, từ đầu đến chân đều là hương vị nhẹ nhàng thoải mái như tia nắng mùa hè.
Khiến Tạ Gia Nhiên nhớ đến ly đồ uống Sprite bạc hà ướp lạnh thêm chanh mua tại cổng trường mấy ngày hôm trước.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một vòng, cuối cùng dừng ở cánh tay của nam sinh.
Lương Túc Niên không phải sinh viên thể dục, lại đam mê chơi bóng, thân thể gầy mà không yếu ớt, trên cánh tay phủ một tầng cơ bắp vừa phải, khi giơ tay có thể thấy rõ khớp xương cùng từng đường gân khoẻ mạnh.
Vừa tắm rửa xong nhiệt độ cơ thể chắc sẽ hơi cao nhưng lại mát mẻ.
Nếu lúc này qua đó cầm tay cậu ấy, cầm đôi tay kia vòng qua ôm lấy mình, hoặc là chỉ dùng mu bàn tay thân mật cọ cọ cánh tay cậu ấy, chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái, cảm giác không khoẻ trong cơ thể cũng được giảm bớt rất nhanh..
Bang!
Bỗng nhiên gương bị úp mạnh xuống, tiếng động không nhỏ thu hút sự chú ý của hai người khác trong ký túc xá.
Lê Đường trợn tròn đôi mắt.
Tạ Gia Nhiên không quay đầu lại, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Không chấp nhận được bộ dáng "Biến thái" mơ ước bạn cùng phòng này, cậu lạnh mặt ôm phác thảo vội vàng đi ra khỏi ký túc xá.
Từ khi Lương Túc Niên chuyển vào, ngay cả cảng tránh gió duy nhất của cậu cũng biến mất.
Thanh âm đóng cửa không nặng không nhẹ, không mất lễ phép, nhưng vẫn khiến Lê Đường run lên một cái.
"Đây là.. Chuyện gì vậy?"
Lê Đường rụt bả vai vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn về phía Lương Túc Niên, rõ ràng người đã đi xa, vẫn sợ hãi đè thấp giọng hỏi.
Lương Túc Niên vô tội giơ tay: "Bé Lương mới tắm rửa xong đi ra, Bé Lương không biết gì hết."
Lê Đường buồn rầu: "Chẳng lẽ do tớ mở âm lượng máy tính bảng quá lớn?"
Lương Túc Niên không nói chuyện, tầm mắt lệch về một bên nhìn đống màu xám trên mặt đất, chỉ chỉ nói: "Tất thối của cậu rơi xuống kìa."
Giặt một đôi tất quá phiền, cũng không vứt vào máy giặt được, tích luỹ một đống rồi giải quyết một thể là tình trạng chung của nhiều nam sinh, Lê Đường cũng không ngoại lệ.
Khổ ở chỗ Tạ Gia Nhiên sống chung ký túc xá với bọn họ, Lê Đường không dám ngang nhiên tích cóp, dứt khoát gom toàn bộ tất bẩn giấu xuống dưới đệm.
Vốn tưởng rằng không sơ hở tý nào, không nghĩ tới sẽ lật thuyền trong mương vào hôm nay.
"Đệt mợ nó!"
Lê Đường trợn to mắt nhìn đôi tất dưới đất, lại nhìn Lương Túc Niên, kêu rên một tiếng buông máy tính bảng nhảy xuống giường: "Xong rồi! Chắc chắn Tạ Gia Nhiên đang tức giận!"