Đam Mỹ [Edit] Anh Ôm Em Một Chút - Y Nha

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Freely, 28 Tháng mười một 2021.

  1. Freely

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: Ngươi ôm ta một chút.

    Tác giả: Y Nha.

    Editor: Mây

    Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, ngọt sủng, nhẹ nhàng, 1x1, he.

    Bản gốc: Wikidth.

    Văn án:

    Tạ Gia Nhiên bị mắc chứng khát khao làn da mức độ nhẹ, còn thích sạch sẽ quá mức, ngay cả khi bắt tay với người khác cũng phải nghĩ xem bản thân có mang khăn ướt trong người không.

    Cứ thế mỗi khi chứng khát khao làn da phát tác, cậu chỉ có thể dùng giấc ngủ khiến bản thân quên đi, may mà tình trạng bệnh nhẹ, không quá đau đớn.

    Nhưng sau khi Lương Túc Niên dọn vào ký túc xá đã bị vô tình phá vỡ.

    Cậu không hề khó chịu khi người này đến gần.

    Ngay cả lúc Lương Túc Niên đánh bóng rổ xong vén quần áo lên uống nước, cậu vẫn không thể ức chế mà sinh ra cảm giác mãnh liệt, muốn bị hắn dùng sức ôm chặt vào trong ngực.

    Phương pháp trị liệu bằng giấc ngủ tuyên bố thất bại, chứng khát khao làn da của cậu tăng thêm.

    * * *

    Đêm khuya một ngày, do nóng mà rời giường hóng mát Lương Túc Niên ở ngoài ban công mắt to trừng mắt nhỏ với Tạ Gia Nhiên.

    "Cái gì?" Lương Túc Niên cảm thấy bản thân đã nóng đến mức xuất hiện ảo giác.

    Bạn cùng phòng từ trước đến nay có tiếng không dính khói lửa nhân gian, liếc cho hắn ánh mắt cũng như bố thí, tại sao lại nói ra những lời này với hắn?

    Tạ Gia Nhiên im lặng trong chốc lát.

    Cậu dùng tiếng nói trong trẻo lạnh lùng nói lại lời vừa nãy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn mang theo hai phần thấy chết không sờn:

    "Lương Túc Niên, cậu có thể ôm tôi một chút không?"
     
    MaybeMaybe thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
  3. Freely

    Bài viết:
    4
    Chương 1.1: Khoảng cách.

    "Chương 1.1"
    Giải thưởng triển lãm tranh tốt nhất các trường đại học của tỉnh lại thuộc về Tạ Gia Nhiên một lần nữa.

    Nhưng Tạ Gia Nhiên không hề cảm thấy vui vẻ.

    Cậu nhận cúp dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng sùng bái của toàn thể học sinh, chuông tan học vừa vang lên, im lặng thu dọn đồ đạc nhanh chân ra khỏi phòng vẽ tranh.

    Lộ trình từ tòa nhà nghệ thuật đến ký túc xá đi hết mười phút, Tạ Gia Nhiên phóng nhanh bước chân, cố gắng đi tắt.

    Lông mày bởi vì thân thể không khoẻ nên vẫn luôn nhẹ nhàng nhíu lại, khoé miệng mím đến thẳng tắp.

    Làn da bên ngoài cơ thể có cảm giác ngưa ngứa, không quá nghiêm trọng, nhưng thật sự khiến cậu khó chịu vô cùng.

    Cậu dùng sức nắm lấy cổ tay của mình, móng tay được cắt tỉa gọn gàng tạo thành từng vết xước trên làn da bên trong cổ tay, ý đồ dùng cảm giác đau đớn đè ép cảm giác ngưa ngứa quen thuộc này.

    Cùng với bỗng nhiên mãnh liệt, khát vọng muốn được người khác chạm vào.

    Thông qua con đường đằng sau thư viện, qua cầu, thời điểm đi qua lối cây xanh nhỏ hẹp, Tạ Gia Nhiên trực tiếp đụng phải mấy nam sinh mặc đồng phục đang nô đùa cãi nhau.

    Tiếng ve kêu dưới cái nóng oi bức của mùa hè trở nên đặc biệt ầm ĩ, hoặc có lẽ do trạng thái hiện tại của cậu cực kém, tiếng cười hi hi ha ha cũng đủ khiến cậu bực bội vô cùng.

    Lông mày nhăn càng sâu.

    Cậu cố gắng né tránh sang bên cạnh, nhưng vẫn không thoát khỏi bị một nam sinh quá mức hoạt bát trong đó chạm phải cánh tay.

    "A, xin lỗi xin lỗi, không sao chứ?"

    Nam sinh vội vàng đứng vững xin lỗi, trên người mang theo hơi nóng nóng bỏng sau khi vận động phả vào làn da trắng nõn lạnh lẽo của Tạ Gia Nhiên, cảm giác chán ghét áp đi sự thỏa mãn khi chạm nhau của da thịt.

    "Không có việc gì."

    Tạ Gia Nhiên lui về phía sau nửa bước kéo ra khoảng cách, thấy nam sinh còn muốn nói gì, lại nghiêm túc nhấn mạnh một câu "Tôi không sao", rồi trực tiếp vòng qua bên người cậu ta, bước nhanh rời đi.

    "Xong rồi xong rồi, cậu bị hoa hậu giảng đường ghét bỏ."

    Thấy người đi xa, nam sinh ồn ào bên cạnh bắt đầu vui đùa: "Tạ hoa hậu giảng đường thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, bị cậu chạm lướt qua một phát như thế, có khi trở về tắm rửa tróc luôn cả da."

    Danh hiệu hoa hậu giảng đường của Tạ Gia Nhiên, bắt nguồn từ một đám sinh viên năm nhất "mẫu mực" mới vừa kết thúc cuộc thi cuối kỳ rảnh rỗi không có việc gì làm tổ chức hoạt động bỏ phiếu bầu chọn hoa hậu cùng nam thần học đường.

    Trong lúc đó không biết ai sai lầm, ảnh chụp Tạ Gia Nhiên bị đăng nhầm vào trang bầu chọn hoa hậu giảng đường, kết quả phiếu bầu tăng vọt lên đứng đầu, áng chừng hơn người thứ hai những một ngàn phiếu, quang vinh trèo lên ngai vàng hoa hậu giảng đường.

    Có sinh viên không tham dự sau khi nghe nói xong việc đầu tiên nghĩ đến là do mọi người ác ý nói đùa, mở ra diễn đàn vừa nhìn, liền lập tức từ bỏ suy đoán không chứng cứ này.

    Không thể không thừa nhận xinh đẹp hơn cả nữ sinh đứng vị trí thứ hai.

    Cũng may bầu về bầu đùa về đùa, tất cả mọi người đều có chừng mực.

    Biết Tạ Gia Nhiên tính tình thanh lãnh không hay nói đùa, danh hiệu hoa hậu giảng đường cũng chỉ ngẫu nhiên thiện ý gọi lúc nói đùa sau lưng đối phương, sẽ không lan truyền ra bên ngoài.

    "Nào có khoa trương như vậy? Buổi sáng tớ mới tắm rửa xong."

    Nam sinh chạm phải Tạ Gia Nhiên nghi ngờ nhấc cổ áo bản thân lên ngửi, hình như đâu hôi đâu?

    "Có phải cậu đã quên cậu vừa mới vận động như điên trên sân bóng không? Cả người toàn mùi mồ hôi của đàn ông, xui xẻo quá xui xẻo, hy vọng không ảnh hưởng đến hoa hậu giảng đường bảo bối của chúng ta."

    Nam sinh cười mắng: "Chẳng lẽ cậu không vận động? Chỉ có cậu thơm?"

    "Tớ tự biết thân biết phận, không phát hiện tớ đứng xa như vậy sao?"

    Tạ Gia Nhiên đi được một đoạn mới thả chậm bước chân, móc ra gói khăn ướt luôn mang theo trong túi xoa xoa chỗ bị chạm phải.

    Không phải ghét bỏ, chỉ là không khắc phục được tâm lý không thoải mái.

    Cầm gói khăn ướt đã dùng qua ném vào trong thùng rác, bước chân nhanh hơn trở về ký túc xá.

    Cậu cho rằng bản thân là người đầu tiên về phòng.

    Nhưng chân trước vừa mới buông dụng cụ vẽ tranh rồi đi vén tấm rèm ở ban công, chân sau đã có người đẩy cửa ký túc xá.

    Tạ Gia Nhiên quay đầu lại nhìn.

    Cửa hai bên đều mở ra, gió thổi qua, lay động vạt áo bên eo Tạ Gia Nhiên, quét về phía thanh niên hơi nóng đầy người vừa mới bước vào cửa.

    Lương Túc Niên mới đánh bóng rổ xong, cái trán cùng đầu mũi vẫn còn dính một lớp mồ hôi mỏng chưa kịp lau.

    Một tay hắn ôm bóng, một tay cầm cổ áo áo phông quạt gió giảm nhiệt, tươi cười sau khi vận động mang chút lười biếng thảnh thơi.

    "Anh em, cho tờ giấy để dùng, tôi lười đi bóc bịch mới."

    Tiếng nói thoải mái không ngờ lại phù hợp với cái nóng giữa trưa mùa hè như vậy.

    Tạ Gia Nhiên buông lỏng tay đứng im lặng tại chỗ.

    Tầm mắt của cậu dừng ở chỗ xương quai xanh ngẫu nhiên lộ ra khi Lương Túc Niên vỗ cổ áo, chỉ nhìn một lát lại di chuyển về trên mặt hắn.

    Thanh niên làn da trắng nõn, hình dáng bên mặt thâm thuý tuấn tú, cho dù đầu mũi treo mồ hôi, cậu vẫn không cảm thấy mâu thuẫn bài xích.

    Hoặc là dùng đầu mũi của cậu đi chạm hắn một cái, cậu cũng sẽ không ghét bỏ.
     
    MaybeMaybe thích bài này.
  4. Freely

    Bài viết:
    4
    Chương 1.2:

    "Chương 1.2"
    Huyệt thái dương giật thình thịch hai cái.

    Tạ Gia Nhiên nhắm mắt, năm ngón tay tăng thêm hai phần sức lực nắm chặt lại.

    Lúc nói chuyện Lương Túc Niên hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua lại trên mặt bàn gần hắn nhất, hiển nhiên là đang tìm giấy vệ sinh.

    Trong ký túc xá chỉ thấy hai người bọn họ, Tạ Gia Nhiên cho rằng hắn đang nói chuyện với mình.

    Động động môi chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên giường trên gần Lương Túc Niên thò ra một cái đầu.

    Trong ngực Lê Đường còn ôm máy tính bảng, nhổ một bên tai nghe xuống hỏi Lương Túc Niên: "Cậu vừa nói gì?"

    Lương Túc Niên: "Giấy vệ sinh của cậu đâu?"

    Lê Đường ồ một tiếng, dùng chân ngoắc xuống cuối giường, ngón chân kẹp lấy một bên vỏ túi giấy vệ sinh đưa tới: "Cậu nhìn xem trong đó còn không?"

    Theo bản năng Lương Túc Niên liếc mắt về phía đó, trống không.

    Hơn nữa bị tư thế không biết kiềm chế của Lê Đường cay đôi mắt, không khỏi chậc một tiếng, đang định nói thôi tôi đi mở bịch khác, trước mặt đã xuất hiện hai tờ giấy.

    Ngón tay nắm giấy vệ sinh thon dài xinh đẹp, làn da trắng đến mức có thể nhìn rõ từng đường gân mạch màu xanh lá nằm dưới lớp da.

    "Cho anh." Giọng nói Tạ Gia Nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

    Lương Túc Niên sửng sốt mất nửa giây mới đưa tay nhận lấy, đuôi lông mày hơi hơi nhấc lên, khuôn mặt hiện ra vài phần ngoài ý muốn.

    "Cảm ơn." Hắn không quên nói.

    Tạ Gia Nhiên nhàn nhạt phun ra một câu "Không cần", khi rút tay về, lòng bàn tay ngón áp út nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Lương Túc Niên.

    Ngay sau đó giống như bị điện giật vội vàng rút tay về, lùi ra phía sau nửa bước kéo giãn tạo khoảng cách với hắn.

    "Bây giờ cậu có muốn dùng phòng vệ sinh không?" Cậu hỏi Lương Túc Niên, im lặng nắm chặt tay phải rũ bên người.

    Xác thật bây giờ Lương Túc Niên định đi tắm rửa, nhưng nghĩ đến vị trí Tạ Gia Nhiên đứng khi hắn vào, đã nói: "Tôi không vội, cậu vào trước đi."

    Tạ Gia Nhiên cúi thấp đầu ừ một tiếng, xoay người vào phòng vệ sinh.

    Miệng Lê Đường từ lúc Tạ Gia Nhiên đưa giấy cho Lương Túc Niên đã mở thành hình chữ O.

    Vừa nghe thấy tiếng đóng cửa, lập tức kéo cổ dài thật dài, giống rùa đen thò đầu về phía Lương Túc Niên, ép giọng thật thấp giật mình hỏi: "Trời ạ, tình huống gì thế này? Tớ đang mộng du ư?"

    Ngón trỏ Lương Túc Niên đè lên giấy, tuỳ ý lau mồ hôi trên đầu đi: "Tình huống gì là thế nào?"

    "Tạ Gia Nhiên thích sạch sẽ nghiêm trọng đến mức nào, không phải cậu không biết."

    Lê Đường nói: "Lúc trước tôi chơi bóng mang cả người mồ hôi về phòng, cậu ấy thực sự viết ngoặc to hai chữ ghét bỏ dán trên đỉnh đầu, hận không thể cách xa tôi ngàn dặm vạn dặm, lại đối xử khác biệt với cậu, mặt không đen người cũng không né, còn chủ động đưa giấy vệ sinh cho cậu?"

    Càng nói càng nghĩ không ra, không hiểu sao một nam sinh lớn như vậy lại có vẻ oan ức tủi thân: "Tớ thật sự hôi vậy ư? Hay do hoa hậu giảng đường cùng nam thần giảng đường hai người các cậu trộm bồi dưỡng tình cảm sau lưng tớ?"

    Đúng vậy, rất khéo léo, Lương Túc Niên đánh bậy đánh bạ mất đi một đối thủ mạnh, cuối cùng thành đầu tàu gương mẫu đoạt được phiếu bầu quán quân nam thần trường học.

    Hoa hậu nam thần, ý nghĩa mặt chữ xứng đôi, hơn nữa lại cùng chung ký túc xá, theo lý mà nói quan hệ có lẽ không tồi mới đúng, đáng tiếc sự thật hoàn toàn ngược lại.

    Từ lúc hai người ở cùng nhau đến bây giờ số câu nói tổng cộng không vượt quá mười câu.

    Cầm khăn giấy vo tròn ném vào trong thùng rác, Lương Túc Niên thuần thục xoay tròn bóng rổ trên đầu ngón tay, nghe vậy giật giật khoé miệng: "Nghĩ gì thế, không phát hiện vừa nãy người ấy bị tôi chạm vào một chút đã trốn còn nhanh hơn bị kim đâm hả, vậy cũng được gọi là có cảm tình?"

    "Đúng nha." Lê Đường sờ sờ cằm, "Cậu nói vậy cũng có đạo lý.. Nhưng tớ vẫn thấy kỳ kỳ quái quái chỗ nào đó."

    "Cậu cảm thấy vô dụng, giác quan thứ sáu của đàn ông không đáng một đồng."

    Lương Túc Niên nghiêng đầu, chỉ vào phim truyền hình đang chiếu trên máy tính bảng của cậu ta: "Còn nữa anh em, hình như nữ thần của cậu sắp chết."

    Lê Đường đờ mờ một tiếng khẩn trương rút đầu về, bắt đầu cách màn hình cổ vũ cho nữ thần của cậu ta.

    Lương Túc Niên vui vẻ, quay người trở lại vị trí của mình, đá bóng rổ xuống dưới gậm bàn, mở tủ lấy quần áo sạch sẽ ra chuẩn bị trước khi đi tắm rửa.

    Lúc ngồi xuống bật máy tính chờ máy khởi động, ánh mắt vô tình rơi xuống mu bàn tay của mình.

    Hắn cũng trắng, là cái loại đánh bóng rổ cả mùa hè cũng không bị phơi đen, nhưng vẫn kém hơn một chút so với Tạ Gia Nhiên.

    Lại lật ngược mở lòng bàn tay ra, trên mặt hiện lên nghi ngờ.

    Hắn biết Tạ Gia Nhiên thích sạch sẽ không muốn tiếp xúc tay chân với người khác, cho nên khi nhận giấy đã cẩn thận né tránh.

    Rõ ràng cách một khoảng, tại sao vẫn đụng phải?
     
    MaybeMaybe thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng mười hai 2021
  5. Freely

    Bài viết:
    4
    Chương 2.1: Tình trạng bệnh.

    "Chương 2.1"
    Trong phòng vệ sinh.

    Tạ Gia Nhiên cúi thấp đầu, một tay chống lên trên bồn rửa mặt, dùng chút cảm giác còn sót lại trong tay phải che mặt đứng ngẩn người.

    Sau đó mở vòi nước ra, vốc nước lạnh lên hất từng chút từng chút một vào mặt mình.

    Cảm giác ngưa ngứa dưới làn da bên ngoài trong khoảnh khắc cậu chạm vào lòng ban tay Lương Túc Niên đã được giảm bớt rất nhiều.

    Đáng tiếc chỉ có ngắn ngủi trong vài phút.

    Sau khi tách ra, nếm đến một ít ngon ngọt lại không được trấn an thêm khiến thân thể bắt đầu phất cờ kháng nghị, cảm giác khó chịu ấm ức tủi thân cũng vì thế tăng lên gấp đôi.

    Cậu nặng nề thở ra mấy hơi, mặc kệ khuôn mặt dính đầy nước mà ngẩng đầu.

    Thanh niên trong gương đối diện với cậu.

    Không thể không thừa nhận vẻ ngoài xuất sắc, ngũ quan tinh xảo lại không mang nửa phần sắc bén.

    Con ngươi là màu đen sạch sẽ thuần tuý, phối hợp với mắt hai mí cùng khoé mắt hơi rũ xuống, vốn dĩ trông sẽ cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại bị sự trong trẻo lạnh lùng giữa hai đầu lông mày làm mờ đi chỉ còn một chút.

    Ngay cả đuôi mắt đều bị một lớp lạnh lẽo che phủ.

    - Nếu cậu cười rộ lên, chắc chắn sẽ rất đẹp.

    Đây là suy nghĩ đầu tiên của mọi người sau khi gặp cậu, đáng tiếc chưa có ai có thể chân chính chứng thực được suy nghĩ đó.

    Giống như không ai biết, ngoài quá mức thích sẽ cậu còn mắc phải chứng khát khao làn da không có cách nào chữa khỏi.

    Không ai biết khi cậu chán ghét tiếp xúc với người khác, cũng là lúc trong lòng cậu sắp áp không được khát khao được thân mật đụng chạm.

    Hai loại bệnh trống đánh xuôi, kèn thổi ngược cùng tồn tại ở trong thân thể cậu, là ví dụ sống tốt nhất cho câu mâu thuẫn khó hòa giải.

    May mà thế lực của cả hai không ngang nhau, thói ở sạch quá mức từ trước đến nay đều mạnh hơn một chút.

    So với khát khao được đụng chạm thân mật, cậu càng không thể chịu đựng được việc tiếp xúc tay chân trực tiếp với người xa lạ. Cho nên mỗi khi chứng bệnh khát khao làn da phiền phức phát tác, cậu chỉ có thể ngây ngốc lựa chọn dùng giấc ngủ làm tê liệt cảm giác của bản thân.

    Cũng may tình trạng bệnh không quá nghiêm trọng, thoải mái giải quyết.

    Nhưng sự cân bằng duy trì nhiều năm này sau khi Lương Túc Niên bắt đầu vào ở ký túc xá, bị vô tình phá vỡ.

    Ký túc xá của bọn họ vẫn luôn là ký túc xá hỗn hợp, cậu thuộc ngành mỹ thuật tạo hình, còn ba người khác có hai người thuộc ngành kiến trúc, một người ngành ngoại ngữ.

    Về sau người học ngành ngoại ngữ kia vì lý do cá nhân mà tạm thời nghỉ học, dành chỗ cho Lương Túc Niên thuộc ngành tài chính và pháp luật cùng cấp dọn vào.

    Lúc đó Tạ Gia Nhiên chưa hề ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

    Cho đến khi vốn không biết rõ thói quen tật xấu của Tạ Gia Nhiên mà Lương Túc Niên đã tự nhiên khoác tay lên vai cậu, nhưng không ngờ sau khi ngẩn người ước chừng hai giây cậu mới phản ứng lại đẩy hắn ra, mọi việc bắt đầu xuôi theo hướng không thể khống chế.

    Thói ở sạch đáng ghét tuyên bố mất đi tác dụng tại trên người Lương Túc Niên.

    Giống như một sự tồn tại đặc biệt xâm nhập vào trong cuộc sống của cậu, đối với Lương Túc Niên ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp cậu không hề cảm thấy ghét bỏ hay có tâm lý kháng cự nào cả.

    Như vừa rồi, rõ ràng đều là nam sinh người đầy mồ hôi mới rời khỏi sân bóng, vô tình gặp phải đám người kia cậu sẽ chán ghét cực kỳ, chỉ nghĩ né xa thật xa.

    Còn với Lương Túc Niên, cậu càng muốn gần hơn gần hơn chút nữa, tốt nhất có thể nhào tới cọ cọ hắn, tiêu tan đi cảm giác không thoải mái trên cơ thể.

    Một khi con người đã có lối thoát, việc chịu đựng trở nên càng thêm khó khăn khổ sở.

    Cũng hoặc là đồ vật tích luỹ nhiều năm đã đến lúc bùng phát.

    Tạ Gia Nhiên cúi đầu nhìn lòng bàn tay, phía trên ấn đầy dấu vết màu đỏ chưa biến mất.

    Rõ ràng lúc trước không vất vả như vậy.

    Lương Túc Niên làm tăng thêm tình trạng bệnh của cậu.

    Tạ Gia Nhiên ngẩn người trong phòng vệ sinh bao lâu, Lương Túc Niên kiên nhẫn tính tình ở bên ngoài chờ bấy lâu.

    Thấy cậu đi ra cũng không vội vã đi vào, sợ mùi mồ hôi trên người mình quá nồng, đi ngang qua cậu sẽ lại bị ghét bỏ, dứt khoát chờ cậu về chỗ ngồi ổn định, mới cầm quần áo đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

    Tạ Gia Nhiên dùng tay chống trán hít một hơi thật sâu, ổn định tâm tư bắt đầu thu dọn mặt bàn sửa sang lại phác thảo, đề phòng ngày mai phải giao bài tập yêu cầu.

    Đáng tiếc vừa vẽ đại khái hình dạng sơ đồ phác thảo, thanh âm mở cửa phòng vệ sinh lại một lần nữa không chút lưu tình mà thu hút sự chú ý của cậu.

    Lương Túc Niên xỏ dép lê đi ra.

    Tiếng bước chân hắn không nặng, kèm theo âm thanh ẩm ướt của nước, rơi vào trong lỗ tai Tạ Gia Nhiên thành sự tồn tại rất mạnh không thể bỏ qua.

    Cảm giác không thoải mái vừa giảm bớt nay lại ngóc đầu dậy.

    Tấm gương được tiện tay đặt trên bàn vừa vặn chiếu hết hình dáng bên mặt của người đối diện.

    Tạ Gia Nhiên không tự giác ngừng động tác trên tay, hơi hơi nghiêng đầu, từ trong gương cậu thấy Lương Túc Niên đang cúi đầu nghiêm túc lau tóc.

    Tắm rửa xong thay áo phông sạch sẽ, quần đùi màu xanh dương nhạt, ngay cả khăn lông lau đầu cũng là màu sáng, phối hợp với làn da trắng nõn, thân hình cao thẳng, từ đầu đến chân đều là hương vị nhẹ nhàng thoải mái như tia nắng mùa hè.

    Khiến Tạ Gia Nhiên nhớ đến ly đồ uống Sprite bạc hà ướp lạnh thêm chanh mua tại cổng trường mấy ngày hôm trước.

    Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua một vòng, cuối cùng dừng ở cánh tay của nam sinh.

    Lương Túc Niên không phải sinh viên thể dục, lại đam mê chơi bóng, thân thể gầy mà không yếu ớt, trên cánh tay phủ một tầng cơ bắp vừa phải, khi giơ tay có thể thấy rõ khớp xương cùng từng đường gân khoẻ mạnh.

    Vừa tắm rửa xong nhiệt độ cơ thể chắc sẽ hơi cao nhưng lại mát mẻ.

    Nếu lúc này qua đó cầm tay cậu ấy, cầm đôi tay kia vòng qua ôm lấy mình, hoặc là chỉ dùng mu bàn tay thân mật cọ cọ cánh tay cậu ấy, chắc chắn sẽ cực kỳ thoải mái, cảm giác không khoẻ trong cơ thể cũng được giảm bớt rất nhanh..

    Bang!

    Bỗng nhiên gương bị úp mạnh xuống, tiếng động không nhỏ thu hút sự chú ý của hai người khác trong ký túc xá.

    Lê Đường trợn tròn đôi mắt.

    Tạ Gia Nhiên không quay đầu lại, đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    Không chấp nhận được bộ dáng "Biến thái" mơ ước bạn cùng phòng này, cậu lạnh mặt ôm phác thảo vội vàng đi ra khỏi ký túc xá.

    Từ khi Lương Túc Niên chuyển vào, ngay cả cảng tránh gió duy nhất của cậu cũng biến mất.

    Thanh âm đóng cửa không nặng không nhẹ, không mất lễ phép, nhưng vẫn khiến Lê Đường run lên một cái.

    "Đây là.. Chuyện gì vậy?"

    Lê Đường rụt bả vai vẻ mặt không hiểu chuyện gì nhìn về phía Lương Túc Niên, rõ ràng người đã đi xa, vẫn sợ hãi đè thấp giọng hỏi.

    Lương Túc Niên vô tội giơ tay: "Bé Lương mới tắm rửa xong đi ra, Bé Lương không biết gì hết."

    Lê Đường buồn rầu: "Chẳng lẽ do tớ mở âm lượng máy tính bảng quá lớn?"

    Lương Túc Niên không nói chuyện, tầm mắt lệch về một bên nhìn đống màu xám trên mặt đất, chỉ chỉ nói: "Tất thối của cậu rơi xuống kìa."

    Giặt một đôi tất quá phiền, cũng không vứt vào máy giặt được, tích luỹ một đống rồi giải quyết một thể là tình trạng chung của nhiều nam sinh, Lê Đường cũng không ngoại lệ.

    Khổ ở chỗ Tạ Gia Nhiên sống chung ký túc xá với bọn họ, Lê Đường không dám ngang nhiên tích cóp, dứt khoát gom toàn bộ tất bẩn giấu xuống dưới đệm.

    Vốn tưởng rằng không sơ hở tý nào, không nghĩ tới sẽ lật thuyền trong mương vào hôm nay.

    "Đệt mợ nó!"

    Lê Đường trợn to mắt nhìn đôi tất dưới đất, lại nhìn Lương Túc Niên, kêu rên một tiếng buông máy tính bảng nhảy xuống giường: "Xong rồi! Chắc chắn Tạ Gia Nhiên đang tức giận!"
     
    MaybeMaybe thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...