Welcome! You have been invited by Thùy Lyn to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 598: Biển có thể cạn, núi có thể mòn nhưng tiểu đội không thể giải tán (2)

[HIDE-THANKS]
Phó Thời Dịch năm lần bảy lượt xác nhận rằng cô không hề tiết lộ sự tồn tại tiểu đội với anh trai nhà mình mới yên tâm rồi báo cho hai người còn lại.

"Chị dâu, em thêm chị vào lại nhóm nhé."

"Đừng, tôi không vào nữa đâu."

Cố Vi Vi trực tiếp cự tuyệt, không muốn vào nhóm của bọn họ nữa.

"Chị dâu, chị muốn vứt bỏ chúng em sao?" Vẻ mặt Phó Thời Dịch tràn đầy tủi thân.

"Đúng vậy." Cố Vi Vi lười giải thích.

Phó Thời Dịch oán giận, "Tại sao? Tại sao? Tại sao?"

"Dù sao thì hiện tại không phải mấy người các người vẫn luôn lén thương lượng sau lưng tôi không phải sao?" Cố Vi Vi hầm hừ nói.

Có việc gì bọn họ cũng không thương lượng trong nhóm mà mở nhóm nhỏ ba người.

"Làm gì có, bọn em chưa từng thương lượng riêng chuyện gì." Phó Thời Dịch phủ nhận ngay.

Cố Vi Vi ngồi xuống, cũng không cố truy hỏi việc bọn họ đã lén thương lượng gì sau lưng cô, chỉ hỏi, "Bây giờ anh cậu ghét có con lắm, các cậu có biện pháp nào khiến anh ấy thay đổi suy nghĩ không?"

"Chuyện này chẳng phải đơn giản quá rồi sao. Chị cứ sinh một đứa thì anh em sẽ không ghét nữa." Phó Thời Dịch cười mờ ám đề nghị.

Là con ruột mà, dù anh chán ghét thì có thể làm gì được?

Cố Vi Vi nghiêng đầu liếc anh ta một cái, "Anh ấy phản đối thì sinh cái quỷ gì."

Phó Thời Dịch nghe xong lời này, liền trợn mắt liếc ngang liếc dọc, "Chị dâu, chị muốn sinh con à?"

Cố Vi Vi gật đầu, "Có dự định này, nhưng anh cậu lại không đồng ý."

Hơn nữa, từ ngày cô nói chuyện muốn sinh con thì anh luôn cẩn thận khi ấy ấy với cô.

"Chị cần gì phải quan tâm anh em có muốn không chứ? Chị cứ lén mang thai đi còn chuyện khác để tính sau."

Phó Thời Dịch vừa nghe cô có ý định sinh con thì hưng phấn tới mức hai mắt bừng sáng. Ngày thực thi kế hoạch tiểu ma đầu của bọn họ đã trong tầm tay.

"Anh ấy không phối hợp thì tôi có thai kiểu gì?" Cố Vi Vi hừ lạnh.

"..."

Phó Thời Dịch xoa cằm, "Hay là chị đâm thủng hết chỗ bao cao su của anh em xem sao?"

Bọn họ cũng đã từng lên kế hoạch này nhưng dám nghĩ lại không dám làm, có ý lại không có can đảm, vẫn chưa thực hiện được.

Bởi vì một khi bọn họ ra tay, tương lai anh của bọn họ chắc chắn sẽ đánh chết bọn họ.

Chẳng qua nếu như là chị dâu làm, anh của bọn họ còn có thể làm được gì?

Chị dâu của bọn họ sao lại đáng yêu như vậy chứ, bọn họ đang ngóng trông cô và anh họ sinh con, cô liền tự mình muốn có con rồi.

Cố Vi Vi, "..."

Phó Thời Dịch tràn đầy phấn khởi mà bày chiêu cho cô, "Còn nữa, hai người thỉnh thoảng đổi chỗ đi, không nhất định phải trên giường, trên xe, trong phòng tắm, phòng làm việc cũng có thể mà, chỉ cần để anh em.."

"Quên đi, cậu câm miệng lại, coi như tôi chưa hỏi gì cả." Cố Vi vi cắt ngang, không để anh ta nói mấy lời không biết xấu hổ kia nữa.

Gần đây Phó Hàn Tranh rất cẩn thận đề phòng cô, cho nên kế hoạch mang thai bất kể là về mặt thời gian hay là về mặt thời cơ đều rất khó có khả năng làm được.

"Đừng, chuyện quan trọng như vậy đương nhiên phải thương lượng thật cẩn thận rồi."

Phó Thời Dịch vừa nói vừa gửi tin nhắn cho hai người còn lại, để bọn họ cùng nhau nghĩ kế sách vẹn toàn.

Bọn họ vẫn ngóng trông kế hoạch tiểu ma đầu có thể được thực hiện, nhưng hai người vẫn không cho bọn họ cơ hội này, hiện tại thời cơ nghìn năm có một sắp tới rồi.

Chỉ chốc lát sau, Phó Thời Khâm và Hà Trì đã sôi nổi nhắn tin tới.

Phó Thời Khâm: [Yên tâm đi chị dâu, gần đây em sẽ nói mẹ đưa canh bổ thận cho anh em nhiều hơn.]

Hà Trì: [Chị dâu đi kiểm tra toàn diện trước khi mang thai đi đã, em sẽ sắp xếp bác sĩ phụ khoa trước cho..]

"..."

Cố Vi Vi nghiến răng, kéo hai người này vào danh sách đen.

"Đừng, chị dâu. Chúng ta đồng sức đồng lòng, chúng chí thành thành*, nhất định có thể làm cho chị mang thai." Phó Thời Dịch nói.

* Chúng chí thành thành: Ý chí của quần chúng là bức tường thành kiên cố.

Cố Vi Vi không nói gì liếc nhìn Phó Thời Dịch đưa ra đủ loại chủ ý cùi bắp, cô muốn mang thai với anh của anh ta, đoàn kết nhất trí với bọn họ có tác dụng gì chứ!
[/HIDE-THANKS]

- Mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 599: Bộ phim điện ảnh《Nửa tỉnh nửa mê》khởi quay.

[HIDE-THANKS]
Trong khi Cố Vi Vi bận rộn cho công tác chuẩn bị khởi quay thì bộ ba trong tiểu đội lại nhiệt tâm mà bày mưu tính kế để cô sớm có thai.

Sau khi cho bọn họ vào danh sách đen trong điện thoại, cô lập tức chạy tới công ty văn hóa và truyền thông Thời Ức.

Không ngờ, hiệu suất làm việc của Phó Thời Khâm lại cao đến vậy, Phó phu nhân đã đưa canh bổ đến biệt thự Thiên Thủy ngay tối hôm đó.

Cuối cùng cũng tới ngày khởi quay, Cố Vi Vi dẫn theo đoàn làm phim rời khỏi thành phố mới được yên bình.

《Nửa tỉnh nửa mê》cử hành nghi thức khởi quay đơn giản, thậm chí không mời truyền thông trình diện đã chính thức khai mạc.

《Nửa tỉnh nửa mê》là một bộ điện ảnh thể loại dark suspense*, kể về một nhà văn nữ có tên là Thư Nhã, bởi vì xảy ra tai nạn giao thông nên phải làm phẫu thuật cấy ghép gan và thận.

*Dark suspense: Phim thể loại giật gân như thriller, thực tả về một vấn đề xã hội mang tính đạo đức.

Sau khi cuộc phẫu thuật thành công, thời gian dần qua, Thư Nhã thường mơ thấy một số giấc mơ kỳ quái, trong mơ luôn xuất hiện một cô gái tên là Diệp Tử.

Lúc mới đầu chỉ là trong mơ, về sau liền dần dần xuất hiện ảo giác, bản thân cô cũng không thể giải thích được mà tới một số nơi bản thân chưa từng tới bao giờ.

Mãi cho đến một ngày, Thư Nhã nhìn thấy được cô gái có tên Diệp Tử mà mình vẫn mơ thấy trong giấc mộng kia.

Diệp Tử là một ca sĩ khá nổi tiếng, Thư Nhã bởi vì vẫn bị cảnh trong mơ cùng ảo giác áp bách, cho nên vừa quen biết Diệp Tử đã trở thành bạn tốt.

Nhưng sau khi cô nói cho Diệp Tử những giấc mơ và ảo giác mà cô đã gặp phải, thì cô luôn vô cớ gặp phải nguy hiểm.

Lúc là chỗ ở gặp hỏa hoạn, có đôi khi là ra ngoài gặp tai nạn xe, còn gặp phải vật rơi từ trên cao xuống..

Mãi đến khi Lâm Mặc, một người bạn làm trinh thám của cô phát hiện điểm đáng ngờ, hai người cùng nhau điều tra, phát hiện toàn bộ những nguy hiểm cô gặp phải đều có liên quan tới người mà cô quen biết, Diệp Tử.

Hai người từng bước từng bước điều tra mới biết Diệp Tử cũng là người đã từng cấy ghép nội tạng giống cô, cô ta cấy ghép tim.

Mà Diệp Tử cũng không phải là Diệp Tử chân chính, cô ta thực ra là Diệp Hiểu Tĩnh.

Diệp Tử thực sự là người chị song sinh của cô ta.

Diệp Tử chân chính khỏe mạnh như ánh hoàng dương, rất có thiên phú trở thành ca sĩ, xuất đạo sau một cuộc thi ca hát.

Trong khi đó, Diệp Hiểu Tĩnh luôn bị bệnh tật hành hạ mà hóa điên. Rốt cuộc, có một ngày, cô ta không thể ức chế nổi lòng đố kỵ của mình, lập bẫy hại chết Diệp Tử. Sau khi Diệp Tử chết thì lấy tim của cô ấy mà ghép cho mình, và rồi hiến tặng các bộ phận khác cho bệnh viện.

Thư Nhã là một trong những người tiếp nhận những bộ phận của cô ấy.

Thư Nhã và Lâm Mặc quyết định báo cảnh sát, nhưng mà đúng lúc này Thư Nhã đột nhiên lại té xỉu.

Sau khi tỉnh dậy cô lại phát hiện, chính mình đang ở trong một bệnh viện tâm thần, mà bạn tốt của cô Lâm Mặc, biến thành bác sĩ phụ trách của cô.

Lâm Mặc nói cho cô biết, cô căn bản không phải Thư Nhã, người bị giết cũng không phải Diệp Tử mà là Diệp Hiểu Tĩnh.

Còn cô, cô chính là Diệp Tử, người đã giết Diệp Hiểu Tĩnh.

Cô không cách nào đối mặt với sự thực chính mình đã giết người, vì vậy mà mắc chứng tâm thần phân liệt, nghĩ ra mình là Thư Nhã vô tội, Diệp Tử và Diệp Hiểu Tĩnh đều là người và việc không liên quan gì tới cô.

Cảnh quay đầu tiên là cảnh Thư Nhã do Cố Vi Vi đóng bắt đầu thấy ảo giác sau khi phẫu thuật.

Vì để làm mẫu cho những diễn viên khác, lần diễn đầu tiên trạng thái của cô vô cùng tốt, chỉ cần diễn một lần đã qua.

Sau khi tự mình quay xong, lại đi xem màn hình quay, xác định nội dung rồi nói với Tống Vũ đóng vai Lâm Mặc.

"Tống ảnh đế, kế tiếp nhờ cậy cả vào anh."

"Cô khiến tôi cảm thấy áp lực rất lớn đấy." Tống Vũ vừa cười vừa để cho chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình.

Kỳ thực khi vừa ký kết hợp đồng, anh ta rất thấp thỏm.

Bởi vì cô thực sự quá trẻ tuổi, mặc dù anh ta biết kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt nhờ từng hợp tác trong 《Ưng Nhãn》nhưng làm diễn viên và làm đạo diễn là hai việc khác nhau

Người có thể làm đạo diễn không nhất thiết phải biết diễn xuất, người có kĩ năng diễn xuất chưa chắc có thể làm đạo diễn.

Sau khi tới trường quay mới phát hiện lo lắng của anh ta là dư thừa rồi, so với làm diễn viên, cô dường như thích hợp làm một đạo diễn hơn.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 600: Sao chị dâu của anh lại lợi hại như vậy?

[HIDE-THANKS]
Phó Thời Dịch vốn cũng cho rằng chị dâu của anh muốn làm đạo diễn là vì làm một diễn viên quá chán, cảm thấy không có tính thử thách, cho nên mới có ý nghĩ muốn tự mình làm đạo diễn.

Nhưng khi khởi quay, anh ta sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống.

Cô phân công giao phó công việc cho mỗi người đều rất tường tận cặn kẽ, vừa đạo diễn vừa diễn phần diễn của mình, quản lý tất cả mọi chuyện vô cùng gọn gàng, đâu vào đấy.

Trước kia cho dù là《Trường Phong》 hay《Ưng nhãn》 cô đều không phát huy toàn bộ thực lực.

Hiện tại chính mình đạo diễn mới thực sự bay vọt, động một chút lại nổi bão với phần diễn của Tống Vũ, khiến cái người có kỹ năng diễn xuất không login là anh ta sợ tới phát run.

Sao chị dâu của anh lại lợi hại như vậy?

Cô rõ ràng mới mười chín tuổi, vẫn chưa tới hai mươi tuổi mà sao lại tài hoa như thế?

Ngoại trừ anh ta ra, người cũng bị dọa đến run lẩy bẩy là diễn viên mới Khứ Linh đóng vai Diệp Tử kia.

Sau khi xem mấy cảnh quay của Tống Vũ và Cố Vi Vi, cô ta cảm thấy áp lực lớn như ngọn núi đang đè lên người mình, vội vàng đọc lại kịch bản để phổ cập cảm xúc.

Không ngoài dự đoán chút nào, cô ta vừa ra sân diễn cảnh đầu liền NG rồi.

"Chị Vi Vi.. đạo diễn em.."

Khứ Linh vừa cất tiếng thì chợt nhận ra, vị đạo diễn kiêm diễn viên chính của bọn họ mới mười chín tuổi, còn nhỏ hơn cô ta một tuổi nữa kìa.

Cố Vi Vi cũng không yêu cầu cô ta quay lại lần thứ hai ngay, mà kêu đoàn làm phim dừng quay nghỉ ngơi một lát, sau đó cô đi tới, thảo luận hai cảnh vừa rồi với Khứ Linh, giúp cô ta nhập vai.

Cuối cùng lại NG hai lần nữa nhưng càng lúc càng tốt, không khiến cô thất vọng là mấy.

Khi ngày quay đầu tiên kết thúc thì cũng đã là nửa khuya.

Cố Vi Vi đi ăn cơm tối dưới sự gọi điện thúc giục của Phó Hàn Tranh, sau đó lại đi xem những cảnh đã quay được ngày hôm nay, để tránh có khúc nào không hài lòng thì có thể kịp sắp xếp thời gian quay lại, để tránh lãng phí thời gian.

Phó Thời Dịch nhìn cô không ngủ, anh ta nào dám tự đi ngủ, cuối cùng đành phải xem lại cảnh quay với cô.

"Hình như 《Trường Sinh Mộng 2》cũng nói tới chuyện Lăng Nghiên ghép tim á,

《Nửa tỉnh nửa mê》của chúng ta cũng có cảnh này, có phải không ổn lắm không?"

"Có cái gì không ổn đâu? Cậu tin tôi chút được không hả?", Cố Vi Vi cười nói.

《Trường Sinh Mộng》theo con đường ấm áp mang bồi dưỡng tâm linh con người, 《Nửa tỉnh nửa mê》lại trái ngược hoàn toàn, thuộc thể loại kinh dị, nói tới mặt trái của con người. "

Hơn nữa, bộ phim này dùng để vả mặt Lăng Nghiên, đồng thời cũng vả mặt bộ phim《Trường Sinh Mộng 2》của cô ta.

Có lẽ người khác chỉ coi nó là một bộ phim điện ảnh, nhưng nếu Lăng Nghiên xem được.. chắc chắn sẽ vô cùng kích động.

Người ta không biết nhưng cô biết rõ trái tim hiện nay của cô ta là từ đâu mà có. Đợi tới khi cô vạch trần bộ mặt thật của cô ta ra, lại so sánh hai bộ phim này với nhau mới càng có ý tứ hơn.

" Lăng Nghiên từng ghép tim, giờ còn quay bộ điện ảnh ấm áp có nội dung gần sát như thế, nhưng bộ điện ảnh của chúng ta lại trái ngược hoàn toàn, vừa kinh dị lại đen tối, như thế có ổn thật không? "

Đến tận bây giờ khi nhớ tới kịch bản này, Phó Thời Dịch còn có chút sởn tóc gáy.

" Đây không phải là chuyện cậu nên bận tâm, cậu chỉ cần cố gắng nhập vai là được, đừng có NG đấy. "

Cố Vi Vi nhìn màn hình không chớp mắt, ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta lấy một lần.

Sau khi bộ phim này được công chiếu, chuyện Lăng Nghiên mưu hại cô moi tim để cấy ghép cũng nên được điều tra rõ ràng lại.

Đến lúc đó.. chính là lúc ảnh hậu truyền kỳ nên đền mạng, đồng thời cũng là lúc, 《Nửa tỉnh nửa mê》 trở thành tân truyền kì, và sẽ giẫm lên cô ta để nổi tiếng.

Phó Thời Dịch không chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Vi Vi đang chuyên tâm xem lại các cảnh đã quay.

" Chị dâu, em hỏi này, chị thật sự là con người sao? "

" Ý gì? "Cố Vi Vi nghiêng đầu.

" Mẹ kiếp, có ai mới mười chín tuổi mà diễn hai bộ phim đã lăn lộn đến hàng diễn viên hạng nhất, lại còn tự mình làm đạo diễn không? "

" Chị mạnh mẽ tới mức không giống người thường chút nào, chị có biết không?", Phó Thời Dịch run rẩy nói.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 601: Nhất định phải là phụng tử thành hôn, song hỷ lâm môn?

[HIDE-THANKS]
"..."

Cố Vi Vi cho cậu một cái liếc mắt xem thường, tiếp tục xem phim.

Tuy rằng thân thể Mộ Vi Vi này của cô mới mười chín tuổi, nhưng cô tốt xấu gì cũng đã sống qua hai mươi mấy năm.

Nếu phần bản lĩnh này còn không có thì hai mươi mấy năm kia sống quá uổng phí.

Cô đang xem phim rất chăm chú, bỗng điện thoại của Phó Thời Dịch vang lên.

"Anh, có chuyện gì vậy?"

Cố Vi Vi vừa nghe, chọc chọc cậu làm khẩu hình nói: Bảo anh ấy là tôi đã ngủ.

Vừa rồi cô gọi điện cùng Phó Hàn Tranh đã nói cô phải đi nghỉ ngơi.

Phó Thời Dịch trầm mặc xem khẩu hình của cô hai giây.

Phó Hàn Tranh ở đâu bên kia nói: "Đưa điện thoại cho cô ấy."

Phó Thời Dịch đưa điện thoại cho cô: "Anh tôi bảo cô tiếp điện thoại."

Cô nhận lấy điện thoại cười hì hì hỏi: "Sao anh còn chưa ngủ a?"

Phó Hàn Tranh không để ý vấn đề cô hỏi, ngữ khí nghiêm túc.

"Em vừa nói em muốn đi nghỉ ngơi."

"Em đang chuẩn bị nghỉ ngơi." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh nói: "Chuẩn bị nghỉ ngơi mà còn ở chung một chỗ với Phó Thời Dịch?"

Cố Vi Vi biết giải thích cũng vô dụng, lập tức ngoan ngoãn nói.

"Em bây giờ trở về ngủ."

Vừa nói vừa quyết đoán tắt tivi, cầm áo khoác rời khỏi tổ quay phim.

"Biết là tổ quay vội vàng nhiều việc nhưng em cũng không thể nửa đêm không ngủ được." Phó Hàn Tranh nghiêm túc giáo huấn qua điện thoại.

Vì để giảm bớt gánh nặng cho cô mà anh đã phải nhờ Phó Thời Dịch tìm một phó đạo diễn đắc lực.

"Quay phim thường có cảnh quay đêm không phải là bình thường sao, huống gì em chính là đạo diễn? Nếu em theo thời gian biểu của anh mà quay thì đến bao giờ mới quay xong?" Cố Vi Vi giải thích.

Phó Hàn Tranh: "Không cần thiết gấp gáp như vậy."

"Không phải là em muốn quay xong sớm một chút để trở về gặp anh sao." Cố Vi Vi cười nói.

Cố muốn nhanh chóng quay xong mới có thể trở về mang thai a..

Phó Hàn Tranh: "Nếu anh không bận sẽ thường xuyên qua đó thăm em, không cần gấp như vậy."

"Được, em đến cửa phòng rồi, ngủ ngon." Cố Vi Vi mở cửa nói.

"Ngủ ngon."

Cố Vi Vi ngắt điện thoại, đem di động đưa cho Phó Thời Dịch vẫn đi theo sau mình.

"Anh tôi đã nói qua, trước mười hai giờ cô phải đi ngủ. Nếu cô còn như vậy về sau tôi sẽ báo cáo với anh ấy."

Phó Thời Dịch nói, hôm nay khuyên cô mà cô không nghe, hết cách cậu mới đi theo cô.

"Tôi không phải vì sớm quay xong còn trở về mang thai sinh con sao."

Phó Thời Dịch: "Nhưng cũng không thiếu mười ngày nửa tháng, gấp làm gì."

"Nhưng tôi gấp."

Cố Vi Vi nói xong, bịch một tiếng đóng cửa phòng lại.

"..."

Phó Thời Dịch nghe xong có chút mộng bức.

Cô không nóng nảy cùng anh cậu lĩnh giấy hôn thú mà ngược lại sốt ruột mang thai sinh con.

Nhà của cậu lại không có ai phản đối bọn họ kết hôn, đến nỗi gấp như vậy mang thai sao?

Cấp thiết cần phải phụng tử thành hôn, song hỷ lâm môn ư?

Mặc dù ai cũng ngóng trông bọn họ tranh thủ thời gian sinh em bé, để bọn họ bồi dưỡng đứa bé thành vũ khí đối đầu với anh trai cậu.

Nhưng mà cô không cần phải gấp gáp như vậy a.

Chỉ có Cố Vi Vi tự mình biết cô rốt cuộc có bao nhiêu sốt ruột.

Bởi vì thời gian nửa năm, quay xong bộ phim này cũng đã trôi qua một nửa.

Cô phải thẳng thắn cùng Phó Hàn Tranh trước khi bị Cố Tư Đình phát hiện.

Chỉ là cho tới bây giờ, cô đã suy nghĩ qua thiên biến vạn chuyển nhưng cũng không biết nên mở miệng với anh như nào.

Cô sợ hãi nếu nói chuyện này ra, ngọt ngào cùng hạnh phúc hiện tại sẽ xuất hiện vết nứt, thậm chí.. vỡ vụn.

Phó Hàn Tranh vẫn luôn mong anh có thể làm cho chính mình ôn hòa hạnh phúc, anh đã làm được.

Cô cũng muốn sự hiện hữu của mình mang đến cho anh tốt đẹp, hạnh phúc, đáng giá được anh yêu.

Nhưng bí mật cô chôn giấu đã định sẵn là sẽ tổn thương đến anh.
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 602: Vi Vi, cô nhất định chính là thiên tài

[HIDE-THANKS]
《Nửa tỉnh nửa mê 》 quay chụp cực kỳ thuận lợi. Chỉ là Phó Hàn Tranh mỗi đêm đúng giờ gọi điện thoại hỏi địa điểm, dẫn đến việc buổi tối bọn họ không thể quay quá mười hai giờ.

Tiến độ quay phim như vậy so với có kế hoạch ban đầu của cô hơi chậm một chút.

Công việc của đạo diễn yêu cầu cần phải kiểm soát được tình hình chung, cô muốn quay tốt phần diễn của mình, đồng thời cũng muốn quay tốt phần với các diễn viên khác nữa.

Mỗi ngày thần kinh đều trong trạng thái căng chặt.

Từ lúc bắt đầu Tống Vũ không hề tin tưởng, sau hai ngày quay phim liền toàn tâm toàn ý quay chụp 《Nửa tỉnh nửa mê 》.

Biên kịch Ngôn Hồng vẫn luôn ở tổ quay xem họ diễn, tiện thể vì muốn tốt hơn mà điều chỉnh một số chi tiết trong kịch bản.

Hơn nữa trước đây lúc đi liên hoan phim ở nước F, cô tự mình đi bái phỏng đạo diễn quốc tế trứ danh lão tiên sinh Murphy cũng đã tới Hoa Quốc.

Lúc phó đạo diễn đón người đến tổ quay, Cố Vi Vi vẫn đang vào vai Thư Nhã phối diễn viên Diệp Tử.

Murphy tiên sinh đứng ở một bên quan sát bọn họ quay chụp, đến khi quay xong chuẩn bị sang cảnh khác Cố Vi Vi được phó đạo diễn nhắc nhở mới biết ông đã đến.

"Thật xin lỗi Murphy tiên sinh, tôi không thể tự mình đi sân bay tiếp đón ngài."

Murphy nhìn nhìn cô, lại quay sang nhìn Khâu Linh diễn vai Diệp Tử vừa cùng cô đối diễn xong, dùng tiếng Hoa không quá chuẩn của mình nói.

"Vi Vi, cô nhất định chính là thiên tài."

"Cảm ơn ngài đã khích lệ." Cố Vi Vi cười cùng ông bắt tay, chân thành nói: "Tôi còn cần ngài chỉ bảo nhiều hơn."

"Cô là một diễn viên rất tuyệt, cũng là một diễn viên biết kiểm soát cảnh quay rất tốt." Murphy nhìn Khâu Linh đứng bên cạnh nói: "Vừa rồi cô mang theo cô ấy nhập diễn rất đẹp."

Diễn viên tốt chân chính sẽ không chỉ lo cho suất diễn của mình mà còn phải biết cách dẫn dắt đưa bạn diễn của mình nhập vai.

Hơn nữa còn phải đem tiết tấu của cảnh quay nắm chắc, cô đều làm được rất tốt.

Rất khó để tin tưởng cô gái trẻ tuổi trước mắt ông này vẫn chưa tới hai mươi tuổi.

Khâu Linh nghe xong không tự giác gật gật đầu. Cảnh diễn vừa rồi kia lúc mới bắt đầu quay cô còn có chút khẩn trương, nhưng khi Mộ Vi Vi vừa mở miệng nói lời thoại, bất kể là ánh mắt hay là khí tráng đều trong nháy mắt mang cô nhập diễn.

Tống Vũ ở một bên đang chuẩn bị cùng vài diễn viên khác cũng tràn đầy đồng cảm. Ngày đầu tiên khởi động máy bọn họ đều cho rằng bọn họ sẽ phải quay một bộ phim rác.

Nhưng sau hai ngày quay chụp thì không còn ai có ý nghĩ như vậy nữa.

Tiểu đạo diễn của bọn họ cực kỳ thân hòa, cũng vô cùng có tài hoa.

Rõ ràng cô là nhân vật chính nhưng sẽ thường thường làm mẫu vai diễn cho bọn họ, để bọn họ có thể nhập diễn vào nhân vật nhanh hơn.

Cố Vi Vi nhân lúc thời gian chuyển cảnh kể cho Murphy nghe tình huống về đoàn phim, tiện thể nhờ ông trợ giúp một chút.

Murphy nghe xong, rất dứt khoát tỏ vẻ mình nguyện ý gia nhập đoàn phim của bọn họ.

Vì có Murphy gia nhập nên ông có điều chỉnh thêm về kết cục cùng với một số chi tiết của kịch bản.

Cố Vi Vi làm ngơ việc Phó Hàn Tranh kiểm tra. Buổi sáng quay xong các cảnh diễn, buổi tối cùng nhân viên đoàn làm phim thức đêm thảo luận suốt hai ngày mới xác định.

Mặc dù có Phó Thời Dịch giúp cô qua loa tắc trách với anh nhưng vẫn còn Lôi Ninh và mấy bảo tiêu xung quanh báo cáo cho Phó Hàn Tranh biết.

Anh gọi điện thoại tới giáo huấn, Cố Vi Vi nghe điện thoại đặc biệt ngoan ngoãn, liên tục đảm bảo chính mình sẽ đi ngủ sớm một chút.

Sau đó cúp điện thoại lại tiếp tục họp suốt đêm.

Vào ngày thứ ba sau khi cảnh quay đêm kết thúc, Cố Vi Vi cùng nhân viên đoàn phim ăn cơm ở một chỗ, gọi phó đạo diễn báo những người khác chuẩn bị mở họp thảo luận.

Vừa dứt lời điện thoại đã vang lên.

Thấy là Phó Hàn Tranh gọi đến, cô lập tức trưng ra khuôn mặt nhu thuận quay qua một bên tiếp điện thoại.

"Chú Phó à, em đã trở về phòng, em thật sự chuẩn bị đi ngủ rồi.

Phó Hàn Tranh:" Anh không thấy em đang có ở trong phòng. "

"... "

Cố Vi Vi sửng sốt ba giây, lập tức nói:" Em về ngay đây."

Không nhìn thấy?

Hiện tại không phải là điện thoại cảnh cáo mà chính bản tôn đã đến a..
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 603: Nhất định sẽ thành scandal hot trên đầu đề

[HIDE-THANKS]
Quả nhiên, cô vừa trở về phòng đã thấy anh sầm mặt xuống ngồi ở sofa chờ cô.

Cố Vi Vi trưng ra khuôn mặt cười nói: "Anh tới lúc nào vậy?"

"Hai giờ trước." Phó Hàn Tranh nói.

Vì cô vẫn đang quay phim nên không báo cho cô mà muốn nhìn một chút xem cô có ngoan ngoãn đúng hạn trở về nghỉ ngơi hay không.

"Sao anh không gọi em, anh ăn tối chưa?"

Cố Vi Vi biết anh đến là vì hai ngày này cô không nghe lời nên cố tình nói lảng sang chuyện khác.

Phó Hàn Tranh nhăn mày nhìn quầng thâm rõ ràng dưới mắt cô do hai ngày này không nghỉ ngơi tốt.

"Em nói hai ngày này em nghỉ ngơi rất tốt, vậy quầng thâm dưới mắt kia là cái gì?"

Cố Vi Vi chột dạ cười cười: "Anh cũng biết em vừa phải làm đạo diễn, vừa phải làm diễn viên chính. Sự tình rất nhiều, gần đây lại có nhiều chỗ cần điều chỉnh một chút nên không tránh khỏi phải thức đêm mà."

"Vậy cũng không cần không để ý đến thân thể, em đã quên chuyện trước khi đi em bị bệnh sao?" Phó Hàn Tranh lạnh mặt tức giận nói.

Cố Vi Vi vẻ mặt xoắn xuýt ngồi bên cạnh anh: "Anh xem lúc anh công tác em không hề quấy rối anh, giờ đến lượt em công tác anh lại muốn can thiệp, không công bằng."

"Ý của em là anh sai?" Phó Hàn Tranh nhíu mày, sắc mặt trở nên lãnh trầm.

Cố Vi Vi trầm mặc vài giây rồi gục đầu xuống.

"Lão đại, anh không sai, là em sai."

Phó Hàn Tranh thấy thái độ nhận lỗi tích cực của cô, sắc mặt cũng hòa hoãn lại mấy phần.

"Phim không phải quay một hai ngày là xong, em gấp cái gì?"

"Em muốn sớm trở về gặp anh." Cố Vi Vi vẻ mặt đau khổ nói.

Cô muốn sớm một chút trở về mang thai a, sao có thể không gấp?

Nghe cô nói như vậy, đáy mắt Phó Hàn Tranh xẹt qua một tia vui vẻ, duỗi tay ôm cô nói.

"Một tuần anh sẽ tới đây thăm em một lần."

"Cũng không cần a, nửa tháng tới một lần là được rồi." Cố Vi Vi cười cười nói.

Một tuần đến một lần, như vậy mỗi lần anh đến cô lại phải chậm trễ tiến trình một ngày.

Phó Hàn Tranh nhíu mày: "Rốt cuộc là em có muốn gặp anh hay không?"

"Tất nhiên là có. Nhưng mà anh cũng có công việc của mình, không cần thiết phải mỗi tuần lại đây một lần." Cố Vi Vi vội giải thích nói.

Hơn nữa đoàn làm phim người nhiều mắt tạp, nếu lỡ có ai thấy anh vào phòng cô thì nhất định sẽ thành scandal tin hot trên đầu đề.

"Mười ngày tới một lần." Phó Hàn Tranh tự mình định ra thời gian.

"Được."

Anh muốn đến, cô ngăn được sao?

Phó đạo diễn vừa đáp ứng cô đang gọi lại đây.

"Đạo diễn, mọi người đều đã tới đông đủ, bao lâu nữa thì cô tới ạ?"

Cố Vi Vi lúc này mới nhớ tới mình vừa giao cho phó đạo diễn đi gọi mọi người cùng nhau mở họp nhưng lại thấy Phó Hàn Tranh chưa được dỗ dành tốt vẫn đang ngồi ở chỗ kia.

Cô thở dài một hơi nói.

"Hai ngày nay mọi người khổ cực nhiều rồi, đêm nay không họp nữa, về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tiếp tục quay."

"Nhưng mà vừa rồi cô mới.."

Phó đạo diễn nghe vậy có chút mơ hồ. Mười phút trước không phải là cô vẫn giao cho mình nhiệm vụ đi gọi mọi người tới họp sao?

"Ngày mai có hai cảnh quay quan trọng. Tôi suy nghĩ thấy hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút để tránh ảnh hưởng đến trạng thái ngày mai."

Cố Vi Vi nhìn Phó Hàn Tranh, bình tĩnh giải thích với phó đạo diễn.

Cô tất nhiên là muốn đi a, nhưng cô cũng không thể quẳng bạn trai ở lại đây một mình trông phòng mà cùng bọn họ họp suốt đêm được.

Phó đạo diễn nghe nói vậy cũng thấy hợp lý, không tiếp tục hoài nghi gì thêm, kết thúc cuộc trò chuyện.

Cố Vi Vi ngắt điện thoại, nhìn thoáng qua Phó Hàn Tranh mặt lạnh cười hì hì lấy lòng hỏi.

"Chú Phó, hiện tại em đã hết việc rồi, chúng ta làm gì tiếp bây giờ?"

Phó Hàn Tranh một tay ôm cô lên, bế về phòng ngủ.

"Ngủ."

Cố Vi Vi nghĩ rằng anh muốn làm, đang định nói để cô tắm rửa trước thì Phó Hàn Tranh lại đặt cô lên trên giường, chính mình ôm chặt cô.

"Nhắm mắt, ngủ."

"..."
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 604: Anh còn chưa hôn em mà đã muốn đi?

[HIDE-THANKS]
Mấy ngày khẩn trương quay chụp, lại thêm hai buổi tối thức suốt đêm làm Cố Vi Vi nằm trong lòng Phó Hàn Tranh hàn huyên không được vài câu đã ngủ thiếp đi.

Mà Phó Hàn Tranh tới đây cũng chỉ là thuần khiết muốn ôm cô ngủ.

Sáng sớm, năng lượng ngày mới của cô nổi lên, rửa mặt chuẩn bị ra cửa qua phim.

Nhưng vừa thấy Phó Hàn Tranh gọi điện thoại bảo tài xế tới đón liền ngậm bàn chải đánh răng đi qua ôm anh.

Phó Hàn Tranh không để ý bọt kem đánh răng bôi đầy trên áo âu phục mà tuỳ ý để cô ôm.

"Nghe Thời Dịch nói em quay chụp rất thuận lợi?"

"Đương nhiên, Murphy còn khen em là thiên tài."

Cố Vi Vi buông tay, xoát xoát đánh răng xong kiêu ngạo nói.

"Em học làm đạo diễn từ lúc nào?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Cô mười chín tuổi ở phương diện cầm kỹ hơn người, vào giới giải trí chỉ là đưa hai kỹ thuật lên một đường, hiện tại còn tự mình làm đạo diễn.

Vốn dĩ anh nghĩ rằng cô nói muốn tự mình đạo diễn chỉ là nói đùa.

Nhưng hai ngày này Thời Dịch gọi điện về đều nói cô cường hãn đến mức không giống nhân loại.

Diễn kịch có thể là có thiên phú, nhưng đạo diễn nếu không có lịch duyệt và kinh nghiệm tích luỹ thì rất khó làm được. Nhưng nghe lời nói của Phó Thời Dịch thì cô rất xuất sắc, hơn nữa cô cũng nói Murphy cũng khen cô là thiên tài.

Một cô gái chưa đến hai mươi tuổi, thậm chí thi đỗ Học viện điện ảnh là trong lúc cô đang nghỉ dài hạn, ngay cả một khóa cũng chưa từng học qua.

Nhưng cô lại nắm giữ nhiều kỹ năng tinh vi như vậy, anh chắc chắn rằng lúc cô học trung học không hề có môn học đạo diễn này.

"Tốt xấu gì em cũng đã lăn lộn trong đoàn làm phim lâu như vậy, em rất hứng thú với học hỏi và cũng cực kỳ hiếu học mà." Cố Vi Vi nói.

Lấy tuổi tác hiện tại của cô mà làm được rất nhiều việc thường nhân khó mà làm được như vậy quả thực rất khả nghi.

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, lúc trước ở đoàn phim《 Trường Phong 》cùng《 Ưng nhãn》hình như cô vẫn luôn hướng hai vị đạo diễn kia thỉnh giáo rất nhiều.

Có lẽ lúc ấy chính cô đã tính toán muốn tự mình làm đạo diễn.

Hai người đang nói, tài xế gọi điện nói xe đã tới rồi, thức giục anh ra cửa.

Phó Hàn Tranh ngắt điện thoại nói với cô.

"Nếu em lại qua mười hai giờ mà chưa đi ngủ, vậy anh lập tức cưỡng chế cho tổ quay của em ngừng quay."

"Nhất định nhất định, em không dám nữa."

Cố Vi Vi lau vệt nước trên mặt đi, vội vàng nhận sai.

Dù sao những việc cần thiết cũng ổn định rồi, không cần thiết phải họp suốt đêm nữa.

Phó Hàn Tranh: "Anh phải đi."

"Chờ một chút." Cố Vi Vi gọi người lại, bất mãn nói: "Anh còn chưa hôn em mà anh đã muốn đi."

Ngày hôm qua vừa gặp liền đuổi cô đi ngủ, sáng sớm tỉnh dậy lại đã muốn đi, hai người một chút cũng chưa hề thân mật qua tý nào.

Phó Hàn Tranh bất đắc dĩ bật cười, một tay nâng cằm cô lên, cúi đầu cho cô một cái hôn nồng nhiệt.

Hai người hôn từ nhà tắm tới cửa phòng mới buông nhau ra.

"Anh phải đi."

Cố Ví Vi ôm chặt eo anh không buông: "Ôm thêm một chút."

Phó Hàn Tranh một tay ôm cô, ở trán cô hạ xuống một nụ hôn.

"Anh sẽ sắp xếp tốt công việc rồi tới thăm em."

Cố Vi Vi không muốn buông lỏng tay, nhìn anh mở cửa rời đi.

Sau đó thay quần áo, vội vàng đến phim trường quay phim.

Phó Hàn Tranh vừa xuống máy bay trở về đế đô, Lôi Mông đã gọi điện thoại tới.

"Ông chủ, Nguyên Sóc đã trở lại."

Phó Hàn Tranh nhìn nhìn thời gian: "Ở đâu?"

"Vừa mới đón xong Tiểu Nguyên Bảo, đang ở chỗ Nhị thiếu gia." Lôi Mông nói.

Phó Hàn Tranh không đi công ty nữa, bảo tài xế quay đầu xe trực tiếp hướng chỗ ở của Phó Thời Khâm ở phụ cận nhà cũ.

Lúc anh đến, Nguyên Sóc mới vừa cùng con trai ăn xong bữa sáng, nhìn thấy anh đến có chút ngoài ý muốn.

"Có việc?"

Phó Hàn Tranh đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vi Vi biết các anh, vậy cô ấy cũng biết cả Cố Vi Vi sao?"
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 605: Nếu cô ấy biết Cố Vi Vi thì sao? Anh sẽ làm gì, chia tay sao?

[HIDE-THANKS]
Nguyên Sóc sửng sốt vài giây, anh biết sớm muộn gì Phó Hàn Tranh cũng sẽ có hoài nghi như vậy. Chỉ là biết rõ anh sẽ hoài nghi tới nơi này chứ không biết được bí mật chân chính.

Chẳng qua là lần này anh đi gặp Nguyên Mộng biết được rằng gia tộc Anderson đã tra được có khả năng Cố Tư Đình sẽ biết Vi Vi còn sống.

Cố Tư Đình biết cô ở bên Phó Hàn Tranh nhất định sẽ đem chuyện này nói cho anh ta biết, khiến hai người bọn họ tách ra làm cô một lần nữa trở lại Cố gia.

Mà anh cũng vì chuyện này nên mới trở về.

"Phó tổng, sao tự nhiên anh lại hỏi thế?"

Anh tới hỏi mình có nghĩa là Vi Vi vẫn chưa nói cho anh biết.

"Anh và cô ấy đã nói dối từ lúc đầu, về quá trình quen biết của hai người."

Vẻ mặt Phó Hàn Tranh lạnh lẽo, ngoại trừ cô, sắc mặt của anh từ trước tới nay chưa từng tốt với ai.

"Phó tổng hoài nghi cái gì? Hoài nghi cô ấy có quan hệ với chúng tôi, vậy cũng có quan hệ với cả Cố gia?"

Nguyên Sóc bảo con trai lên lầu chơi, mình ở lại đối mặt với chất vấn của Phó Hàn Tranh.

"Chẳng lẽ không có?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Nguyên Sóc trầm mặc một lúc lâu, gật đầu thừa nhận.

"Đúng vậy, cô ấy quen biết Cố Vi Vi, nhưng cô ấy không muốn anh biết cô ấy có quan hệ với Cố gia nên không nói cho anh."

Phó Hàn Tranh môi mỏng mím chặt, có chút kinh ngạc việc Nguyên Sóc sẽ thừa nhận.

Nguyên Sóc im lặng nhìn ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông: "Mặc dù cô ấy nói dối anh chuyện này nhưng tình cảm cô ấy dành cho anh là thật lòng."

Cô ấy sống cùng Cố Tư Đình hơn hai mươi năm cũng không thấy cô thân thiết yêu mến Cố Tư Đình như vậy.

Về sau trở thành Mộ Vi Vi tới bên cạnh anh lại đâm đầu vào.

Về phần chuyện này sớm muộn gì cô cũng sẽ nói cho anh biết.

Anh thừa nhận cô biết Cố Vi Vi chỉ là để Phó Hàn Tranh có chuẩn bị tâm lý, cô có quan hệ cùng Cố gia.

Phó Hàn Tranh suy nghĩ lời Nguyên Sóc nói. Cô biết Cố Vi Vi, nhưng là điều tra tất cả tư liệu cũng không phát hiện bọn họ có liên quan.

Rốt cuộc quen biết từ lúc nào, tại sao lại quen biết?

Nguyên Sóc nhìn thần sắc lãnh túc không nói lời nào của anh, hỏi.

"Biết cô ấy có quan hệ với Cố Vi Vi, anh định làm gì, chia tay sao?"

"Không có khả năng." Phó Hàn Tranh kiên quyết nói.

Nguyên Sóc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói.

"Kỳ thật, tôi đã từng không hy vọng cô ấy ở bên anh. Bởi vì đối với cô ấy mà nói, anh quá nguy hiểm."

"Nhưng là cô ấy nói người là do cô ấy tự mình chọn, mặc kệ tương lai như nào cô cũng sẽ không oán không hối."

* * *

Chỉ mong khi thời điểm anh biết rõ ràng mọi chuyện vẫn còn nhớ lời nói hôm nay của mình.

Phó Hàn Tranh chấn động, lập tức hỏi.

"Mọi chuyện.. tôi muốn biết tất cả mọi chuyện cô ấy mà các người biết."

Nguyên Sóc: "Cô ấy đang chuẩn bị nói cho anh, hãy cho cô ấy thêm chút thời gian."

Sự kiện kia không nên từ trong miệng anh nói ra.

Phó Hàn Tranh nhắm mắt hít sâu một hơi, anh không thấy bất cứ dấu hiệu nào thể hiện cô muốn nói cho anh nghe mọi chuyện.

Mấy lần anh hỏi cô, cô đều phủ nhận

Nguyên Sóc nhìn người đàn ông sắc mặt âm trầm, nhất thời không đoán được tâm tư của anh.

"Phó Hàn Tranh, có thứ duyên phận cả đời chỉ có cơ hội gặp được một lần."

"Mặc kệ là tương lai phát sinh bất cứ sự tình gì, anh cũng không được buông tay cô ấy ra. Nếu không.. anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô ấy, vĩnh viễn."

* * *

Năm đó Cố Tư Đình đã biết chuyện cha anh ta chết có liên quan đến Vi Vi nên giận cá chém thớt với cô, cũng làm cho cô hiện giờ đối mặt với Phó Hàn Tranh luôn không có cách nào hạ quyết tâm nói cho anh nghe mọi chuyện.

Phó Hàn Tranh đứng dậy đi ra cửa trước, nói một câu.

"Ngoại trừ sinh tử, sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể chia cách tôi và cô ấy."
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 606: Nếu anh ta và Phó gia không chấp nhận em, vậy chúng ta rời khỏi Hoa quốc

[HIDE-THANKS]
Sau khi Phó Hàn Tranh rời khỏi, Nguyên Sóc ngồi một mình trong phòng khách đầy tâm sự, trầm mặc hồi lâu.

Tiểu Nguyên Bảo chạy từ phòng ra, thấy anh đang ở một mình liền bò xuống lầu.

"Ba ba, chú xấu tính kia làm khó ba sao?"

Nguyên Sóc bật cười, bế con trai lên đặt cạnh bên người.

"Chú ấy cũng bắt nạt Nguyên Bảo, chú ấy không cho Nguyên Bảo gặp vợ, con muốn nói cho ma ma, để ma ma đánh chú ấy!" Tiểu Nguyên Bảo thở phì phò nói.

Ma ma của cậu nói, nếu ai bắt nạt cậu phải nói cho ma ma biết, ma ma đi đánh người bắt nạt cậu.

Nhưng mà ma ma của cậu đi ra ngoài lâu như vậy rồi mà chưa trở lại.

Nguyên Sóc sờ sờ đầu con trai: "Đi thu dọn đồ của con đi, chúng ta đi xem vợ của con."

Tiểu Nguyên Bảo vừa nghe vậy liền chạy về phòng thu dọn đồ của mình bỏ vào một cái rương hành lý nhỏ. Không đến nửa giờ lại chạy xuống giục ba cậu mang cậu đi tìm lão bà.

Cùng ngày Phó Hàn Tranh trở về đế đô, Nguyên Sóc lại mang theo Tiểu Nguyên Bảo đến nơi Cố Vi Vi đóng phim.

Bọn họ đến phụ cận của đoàn phim thì trời đã tối.

Anh ở đây đợi mọi người kết thúc công việc mới gọi điện thoại cho cô.

Cố Vi Vi dặn dò mấy vị diễn viên ngày hôm sau muốn quay phần diễn của bọn họ xong mới mang khẩu trang cùng mũ chạy đến gặp mặt Nguyên Sóc.

"Vợ ơi!"

"Vợ!"

* * *

Cố Vi Vi bế cậu lên, nhéo nhéo khuôn mặt rõ ràng tròn lên một chút của cậu.

"Cháu lại béo lên rồi đúng không?"

"Bà nói, Nguyên Bảo muốn cao lên thì phải ăn nhiều hơn." Tiểu Nguyên Bảo biện giải cho mình.

Cố Vi Vi đến gần, nhìn nhìn Nguyên Sóc.

"Em còn tưởng anh sẽ mang sư tỷ trở về chứ?"

Nguyên Sóc cưỡng ép đem Nguyên Bảo treo trên người cô xuống, bỏ qua một bên cho cậu xem phim hoạt hình cùng một viên kẹo.

Nhóc con lúc này mới chịu dời sự chú ý trên người vợ đi, ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn kẹo xem phim hoạt hình

Cố Vi Vi nhìn xung quanh một chút, bởi vì nơi này không phải là đô thị lớn nên trời vừa tối đen thì bóng người cũng ít đi.

Nên xung quanh cũng không thấy người nào.

"Tìm em có chuyện gì?"

Anh mang theo Tiểu Nguyên Bảo từ đế đô chạy tới đây nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi?

"Sáng nay Phó Hàn Tranh tới tìm anh, hỏi anh có phải em biết Cố Vi Vi hay không." Nguyên Sóc thản nhiên nói ra.

Cố Vi Vi không cảm thấy ngoài ý muốn: "Anh ấy cũng hỏi em, em phủ nhận."

Nguyên Sóc: "Anh nói em có quen biết với Cố Vi Vi."

"Anh.." Cố Vi Vi bị mấy lời đó làm cho đầu óc rối tung rối mù hết lên: "Nếu anh muốn nói cho anh ấy biết thì tốt xấu gì cũng phải gọi điện báo em một câu chứ."

"Chuyện này sớm muộn gì anh ta cũng biết. Anh chỉ thừa nhận em quen biết với Cố Vi Vi chứ không có thừa nhận em chính là Cố Vi Vi." Nguyên Sóc nói.

Dù sao khi người không biết chuyện nghe vậy sẽ chỉ cho rằng cô với Cố Vi Vi là hai người khác nhau.

Cho nên Phó Hàn Tranh chỉ nghi ngờ cô quen biết Cố Vi Vi chứ không nghĩ đến chuyện cô chính là Cố Vi Vi.

Cố Vi Vi khẩn trương nhìn anh: "Anh ấy nói gì?"

Nguyên Sóc: "Anh ta nói, ngoại trừ sinh tử, không có việc gì có thể chia cách em và hắn ta."

Cố Vi Vi mím môi trầm mặc thật lâu, trong lòng một lần lại một lần lặp lại câu này.

"Anh chỉ là cho anh ta chuẩn bị tâm lý trước để tránh việc khi em nói hết mọi chuyện lại không kịp trở tay." Nguyên Sóc nói tiếp.

Cố Vi Vi tâm loạn như ma: "Em tính nói cho anh ấy biết, nhưng hiện tại em chưa chuẩn bị tốt."

Nguyên Sóc nhìn cô lo lắng sốt ruột, khuyên nhủ.

"Khi nào nói cho anh ta biết em tự quyết định đi."

"Nếu anh và Phó gia không chấp nhận em, vậy chúng ta sẽ rời khỏi Hoa Quốc. Nguyên Mộng đã chuẩn bị xong rồi."

Cố Vi Vi: "Anh cứ đi đi, em không có ý định rời khỏi đây."
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 607: Là Nguyên Mộng ra chủ ý cho em?

Nguyên Sóc nhìn cô như vậy, thở dài.

"Em có thể có tiền đồ một chút hay không? Nếu Phó gia không chấp nhận được em vậy em ở lại làm gì, để bị khinh rẻ à?"

"Trừ khi chính tay Phó Hàn Tranh chỉ vào mũi em bảo em cút, nếu không em sẽ không đi đâu cả." Cố Vi Vi kiên định nói.

Nguyên Sóc nghĩ đến thái độ của Phó Hàn Tranh hôm nay liền nói.

"Dù sao thì Phó Hàn Tranh thích em nên cũng không đến mức quá tuyệt tình. Chỉ là người của Phó gia sẽ khó mà nói được."

Cố Vi Vi gật đầu, thở ngắn than dài.

"Phó gia và Cố gia có huyết hải thâm cừu, cùng với việc thế hệ trước của Phó gia mất đi người thân ruột thịt. Hơn nữa.. Phó phu nhân đã từng nói, ai cũng đều có thể làm con dâu Phó gia, chỉ cần không phải là người của Cố gia."

Mâu thuẫn của cô và Phó phu nhân thật vất vả mới tiêu tan.

Nếu để bà biết được cô họ Cố, chỉ sợ sẽ không đơn giản là mâu thuẫn mẹ chồng với con dâu mà là thù hận của mẹ chồng đối với con dâu.

"Chỉ cần Phó Hàn Tranh đứng về phía em thì chuyện gì cũng dễ nói." Nguyên Sóc nói.

Chỉ cần Phó Hàn Tranh không buông tay cô, cho dù Phó gia trong thời gian ngắn không thể chấp nhận được đi nữa cũng sẽ từ từ buông bỏ xuống.

Nhưng nếu Phó Hàn Tranh không thể chấp nhận việc cô họ Cố, vậy tất cả những gì cô làm đều sẽ thành công cốc.

Cố Vi Vi: "Nên em tính muốn mang thai trước rồi nói sau."

Cho dù bọn họ đã biết đi nữa, nhất thời không thể nào chấp nhận cô làm con dâu nhưng không thể ngay cả cháu ruột cũng không cần.

"..."

Nguyên Sóc ôm trán, hiểu rõ nói: "Là Nguyên Mộng cho em chủ ý xấu này phải không?"

"Lúc trước anh không phải là bộ dạng này a." Cố Vi Vi chế nhạo cười nói.

Nguyên Sóc nghĩ nghĩ nói.

"Biện pháp hơi bỉ ổi một chút nhưng có lẽ thật sự hữu dụng đi."

Nhìn cách nhà cũ Phó gia yêu thương Nguyên Bảo mà nói, bọn họ quả thực rất cấp bách muốn ôm cháu chắt.

Nếu cô có con với Phó Hàn Tranh, vậy tốt xấu gì bọn họ cũng sẽ vì đứa nhỏ mà không khiến cô quá khó xử.

"Chỉ mong nó thật sự hữu dụng." Cố Vi Vi thở dài.

Vốn cho là bọn họ nhất định sẽ thuận lợi kết hôn, bây giờ chỉ sợ sẽ không như vậy nữa.

"Nếu em đã tính toán chuyện lớn như vậy rồi mà còn ở chỗ này vội vàng quay phim điện ảnh?" Nguyên Sóc hỏi.

Nếu cô muốn mang thai thì không phải nên ngoan ngoãn trở về tạo người sao?

"Đây là em và Lăng Nghiên đọ sức." Cố Vi Vi nói.

《 Nửa tỉnh nửa mê》của cô và《 Trường Sinh Mộng 2 》của Lăng Nghiên sẽ đồng thời được công chiếu. Cô ta là do cô tự tay nâng lên thành truyền kỳ ảnh hậu, vậy cũng phải do cô tự mình hạ xuống.

Nguyên Sóc như có điều suy tư gật gật đầu. Lăng Nghiên yêu nhất là sự nghiệp diễn xuất của cô ta, nhờ quay《 Trường Sinh Mộng 》mà được vinh danh vòng điện ảnh trở thành truyền kỳ ảnh hậu.

Bên ngoài không ai biết rằng tất cả những thứ đó đều là do Vi Vi nâng cô ta lên.

Hiện tại cô muốn tự mình đạp cô ta xuống.

Lăng Nghiên cho rằng chỉ cần cướp được trái tim của cô là có thể cướp luôn mọi thứ khác của cô nữa.

Nhưng ông trời có mắt để cho cô được sống lại. Cô ta lấy những gì của cô, chính cô sẽ tự mình lấy lại tất cả.

"Cố Tư Đình bên kia đã có Nguyên Mộng nhìn chằm chằm anh ta rồi. Nhưng trước khi bị Cố Tư Đình phát hiện, em phải thẳng thắn với Phó Hàn Tranh đi."

Chỉ cần bọn họ ở chung một chiến tuyến mới không vì Cố Tư Đình lẫn vào mà nháo đến nông nỗi không thể vãn hồi.

"Em biết." Cố Vi Vi mệt mỏi đáp.

Nguyên Sóc: "Anh vẫn giữ câu nói kia, nếu Phó Hàn Tranh không thể chấp nhận việc em họ Cố, vậy ở Hoa Quốc em cũng đã mất đi người bảo vệ, phải đi theo anh."

Cố Vi Vi quăng cho anh một cái liếc mắt: "Anh có thể đừng mong em với anh ấy cãi vã rồi chia tay có được hay không?"

"Anh chỉ nói là vạn nhất, rốt cuộc thì.. nhân tâm khó dò." Nguyên Sóc nói.

Hiện tại Phó Hàn Tranh yêu cô sủng cô.

Nhưng ai chắc rằng sau khi biết rõ sự tình anh sẽ không phải bởi vì lý do người nhà mà buông tha cô.

- Min_
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back