Welcome! You have been invited by 8cHfm7T to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 518: Cuộc sống không có tình dục.

[HIDE-THANKS]
Biệt thự Thiên Thủy.

Sau khi Phó Hàn Tranh đi, Cố Vi Vi ngủ thêm hai giờ mới bò dậy dùng bữa sáng, sau đó, lái xe đến bệnh viện của Hà Trì.

Cô không đi thẳng vào phòng bệnh mà tìm Hà Trì hỏi xem tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật là bao nhiêu và sau khi phẫu thuật phải mất bao lâu mới khôi phục lại.

Hà Trì bận đi kiểm tra bệnh nhân, bảo cô vào văn phòng của anh ta chờ một lát.

Cô đi lại trong văn phòng, đến chỗ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, lơ đãng nhìn thấy dưới lầu có người, hình như khá giống Nguyên Mộng.

Vì vậy, cô mở cửa sổ nhìn ra, quả thực là Nguyên Mộng. Cô ấy đang gặp một người nước ngoài, lại còn không ngừng quan sát xung quanh, dường như là đề phòng bị người nào nhìn thấy.

Nếu cô không đứng ở văn phòng của Hà Trì thì vị trí đó thật sự không dễ nhìn thấy.

Cô ở văn phòng của Hà Trì đợi hai mười phút, Hà Trì mới quay lại.

"May là Nguyên Sóc đã kết hôn có vợ con, bằng không cô quan tâm người ta như vậy, người nào đó sẽ còn ghen đến mức nào nữa chứ?"

"Anh có thể đừng nói lời vô nghĩa nữa không, vô thẳng chuyện chính đi." Cố Vi Vi thúc giục.

"Tò mò một chút cũng không được à?" Hà Trì vừa lật kết quả kiểm tra của Nguyên Sóc vừa nói thầm, "Lại còn giấu Phó Hàn Tranh đi gặp người ta, người ta làm có một ca phẫu thuật cũng để ý như vậy, sao chưa từng thấy cô chu đáo như thế với người khác chứ?"

"Anh không cần phải biết." Cố Vi Vi liếc anh ta một cái.

Hà Trì cũng vậy, Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch cũng thế, bọn họ có thái độ tốt với cô chẳng qua là bởi vì Phó Hàn Tranh thôi.

Có rất nhiều chuyện, cho dù là Phó Hàn Tranh cô cũng không thể nói huống chi là bọn họ.

Hà Trì xem báo cáo xong nói, "Ca phẫu thuật sắp bắt đầu rồi, hiện giờ cơ hội chữa khỏi vẫn rất lớn, huống chi kỹ thuật của tôi giỏi như thế mà."

"Sau khi điều trị có thể khôi phục như lúc ban đầu không?" Cố Vi Vi hỏi.

Nguyên Sóc là người tập võ, nếu cơ năng bị giảm xuống, sẽ ảnh hưởng khá lớn.

"Đương nhiên rồi, không khôi phục được thì tôi tự cắt chân tôi thay cho anh ta." Hà Trì cam đoan nói.

Cố Vi Vi nghe anh ta nói như vậy, cũng an tâm vài phần, "Vậy tôi qua đó xem thế nào đã nhé."

Hà Trì để cô ra ngoài, còn mình đi chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Cố Vi Vi tới cửa phòng bệnh, vừa lúc chạm mặt Nguyên Mộng, dường như cô ấy có chút tâm sự nặng nề.

"Chị đi đâu vậy?" Nguyên Mộng chỉ lên trên, "Lên sân thượng hút điếu thuốc."

Cố Vi Vi đi theo cô ấy, "Gặp chuyện phiền phức gì sao?"

Cô ấy luôn tỏ vẻ lưu manh, hiếm khi thấy thần sắc cô ấy nghiêm trọng như vậy.

Nghĩ đến người cô ấy mới gặp dưới lầu, cô có thể suy đoán là cô ấy đã gặp chuyện khó xử.

"Không có gì, chỉ là gần đây Nguyên Sóc nằm viện, phiền em để ý Tiểu Nguyên Bảo nhiều một chút giúp chị."

"Cái này chị khỏi phải lo, người Phó gia rất thích thằng bé." Cố Vi Vi nói.

Phó phu nhân làm bà nội riết thành nghiện luôn rồi, cả ngày được ở bên cạnh Tiểu Nguyên Bảo khỏi phải nói bà vui vẻ biết bao nhiêu.

Bây giờ có Tiểu Nguyên Bảo, bọn họ cũng không thúc giục cô và Phó Hàn Tranh sinh con nữa.

Nguyên Mộng gật đầu, vẻ lo âu trên mặt vẫn không giảm tí nào.

Cố Vi Vi nói, "Nếu.. có chuyện gì phiền toái thì cứ nói thẳng với em, nếu em không giúp được gì thì cũng có thể tìm Phó Hàn Tranh mà."

Những khi cô gặp phiền toái, cô ấy và sư phụ luôn không hề do dự mà ra tay giúp cô. Cô cũng muốn giúp được họ khi họ cần đến.

Nguyên Mộng phun khói thuốc, không nhịn được mà cười, "Sư phụ làm phẫu thuật, chị sẽ có một khoảng thời gian sống mà không có tình dục. Chút phiền toái này cũng có thể tìm Phó thiếu nhà em được không?"
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 519: Khắc tinh của Phó Hàn Tranh (1).

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi cắn răng.

Cô tiện miệng hỏi cô ấy làm gì chứ?

Bà cô nữ lưu manh này, mười câu có hết chín câu nói tục, căn bản không có khả năng nói chuyện một cách bình thường.

Nguyên Mông hút thuốc xong, theo thói quen khoác tay lên bả vai cô, "Đi thôi, sự phụ sắp phải bắt đầu phẫu thuật rồi."

Nguyên Mộng hút thuốc xong, theo thói quen khoác lên bả vai cô, "Đi thôi, sự phụ sắp phải bắt đầu phẫu thuật rồi."

Cố Vi Vi vẫn chưa yên tâm, cho nên hỏi lại lần nữa, "Chị thật sự không có phiền toái gì à?"

"Hiện tại chị chỉ thiếu tình dục thôi, chẳng lẽ em muốn cho chị mượn nam nhân của em?" Nguyên Mộng không chút tiết tháo nói.

Cố Vi Vi gạt tay cô ấy ra, "Biết vậy không thèm hỏi chị rồi."

Hai người trở lại phòng bệnh của Nguyên Sóc, không bao lâu Hà Trì liền dẫn người đến, đẩy anh ta vào phòng phẫu thuật. Phẫu thuật tiến hành hai giờ đồng hồ, hoàn toàn thuận lợi.

Cố Vi Vi ở bệnh viện đến buổi chiều mới tạm biệt Nguyên Mộng cùng Nguyên Sóc rồi trở về. Vừa mới xuống lầu ngồi lên xe, liền nhận được điện thoại của nhà cũ Phó gia.

"Vi Vi à, Tiểu Nguyên Bảo muốn gặp cháu, cháu xem có thể đưa thằng bé về nhà chơi một hai ngày không?"

Cố Vi Vi nghe thấy giọng Phó phu nhân, nghĩ đến Nguyên Sóc vừa mới tiến hành phẫu thuật, hai vợ chồng họ cũng không tiện chăm sóc con, "Được ạ, cháu qua đón thằng bé ngay."

Chẳng phải bọn họ làm ông bà rất vui vẻ sao?

Lúc này lại muốn cô đón Tiểu Nguyên Bảo đi, chẳng qua nghĩ đến Phó Hàn Tranh.. cô lại có chút lo lắng.

Cô rời khỏi bệnh viện, trực tiếp qua nhà cũ, vừa mới dừng xe, Phó phu nhân đã dẫn Tiểu Nguyên Bảo đi ra.

"Từ sáng sớm tới giờ thằng bé đã làm loạn đòi tìm cháu rồi."

Tiểu Nguyên Bảo chạy đến, ôm chặt chân cô, "Vợ, Nguyên Bảo nhớ vợ."

Lúc đầu mọi người còn sửa miệng lại cho đúng, nhưng dần dần cũng thành thói quen, cũng lười tiếp tục sửa cho cậu bé.

Cố Vi Vi bế Tiểu Nguyên Bảo lên.

Mới ở đây có mấy ngày mà cậu bé đã béo lên thấy rõ.

Cô nói với Phó phu nhân, "Cháu đưa thằng bé về chăm sóc hai ngày, ngày kia cháu có việc, cháu sẽ đưa nó về đây."

"Không cần phiền phức như vậy, ngày kia bác lại qua đó đón thằng bé."

Thái độ của Phó phu nhân rất tốt, vừa thấy cô chuẩn bị ôm cậu bé lên xe, vội vàng nói, "Chờ một chút, để bác bảo người mang ghế trẻ em vào rồi hãy cho thằng bé lên xe."

Nói xong, bà bảo người hầu mang ghế trẻ em đã chuẩn bị sẵn đến, gắn lên xe.

Lúc này Cố Vi Vi mới cho Tiểu Nguyên Bảo lên xe, Phó phu nhân lại mang ba lô hình con gấu cùng với túi hành lý nhỏ của cậu bé lên xe.

"Lúc chăm sóc thằng bé có chỗ nào không hiểu, cứ gọi điện thoại hỏi bác nhé."

Thời Dịch nói đúng, phải nên cho bọn họ tiếp xúc với trẻ con sớm một chút, mới có cảm giác muốn có con.

"Được ạ."

Cố Vi Vi tạm biệt Phó phu nhân, sau đó lên xe đưa Tiểu Nguyên Bảo về. Suốt đường đi cô vẫn luôn bồn chồn, không biết buổi tối nên nói như thế nào với Phó Hàn Tranh đây.

Gần đây, anh cực kỳ bài xích trẻ con, nhất là Tiểu Nguyên Bảo được nuôi ở Phó gia.

Hai người trở lại biệt thự, cùng nhau dùng bữa tối.

Cô và Tiểu Nguyên Bảo xem phim hoạt hình suốt một giờ mới làm theo lời dặn của Phó phu nhân đưa cậu bé lên lầu rửa mặt đánh răng. May là cậu bé ở cùng cô vô cùng ngoan ngoãn, cô cũng bớt lo.

Mãi đến 9 giờ tối Phó Hàn Tranh mới về, lên tầng nghe được trong phòng ngủ có giọng nói. "Đừng lộn xộn, phải lau tóc."

"Đừng đùa nữa, chúng ta phải đi ra ngoài mặc quần áo."

Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng cô, mặt đầy nghi hoặc đi vào. Nghe giọng nói từ trong phòng tắm thì cô đang nói chuyện với ai đó.

"Vi Vi?"

Vừa gọi, cửa phòng tắm mở ra, Cố Vi Vi ôm Tiểu Nguyên Bảo vừa mới tắm xong còn bọc khăn tắm đi ra.

Phó Hàn Tranh nhìn cô, rồi lại nhìn Tiểu Nguyên Bảo, giống như thấy khắc tinh vậy, sắc mặt liền trầm xuống.
[/HIDE-THANKS]

_mieumieulove_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 520: Khắc tinh của Phó Hàn Tranh (2)

[HIDE-THANKS]
"..."

Cố Vi Vi sững sờ mất hai giây, đặt Tiểu Nguyên Bảo vào giường, trước tiên cho thằng bé mặc áo ngủ.

Thằng nhóc bụng tròn vo, làm chú gấu con trên áo ngủ cũng hết sức đáng yêu tròn trịa.

"Hôm nay Nguyên Sóc phẫu thuật, bọn họ bây giờ không thể chăm sóc Tiểu Nguyên Bảo được, em sẽ giúp đỡ trông nom thằng bé hai ngày."

"Nhà cũ nhiều người chăm sóc nó như vậy, còn chưa đủ sao?"

Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo đang đứng trên giường, khuôn mặt đầy vẻ mất hứng.

"Bác gái kêu em trông giúp." Cố Vi Vi mặc quần áo cho Tiểu Nguyên Bảo xong, liền cầm khăn bông lau tóc cho thằng bé.

Phó Hàn Tranh lập tức lấy điện thoại xuống gọi cho Phó Thời Dịch, "Tới đây, đem đứa bé kia trả về."

"Mẹ hai ngày nay cơ thể có chút khó chịu, đứa bé cứ để anh và chị dâu chăm sóc hai ngày đi." Phó Thời Dịch nói.

Đùa thế thôi, chứ anh đã tốn rất nhiều nước bọt, nói gãy lưỡi mới thuyết phục được mẹ anh gửi thằng bé đến chỗ họ.

Mục đích cũng là để xem anh phải dựa vào Tiểu Nguyên Bảo như thế nào mới đối phó được với Phó Hàn Tranh. Vậy thì làm sao có thể đồng ý giúp anh đưa đứa trẻ đi được.

Quả nhiên, anh trai của anh vừa về đến nhà nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo đã chịu không nổi rồi.

Nghe giọng điệu của anh, anh ta đã hoàn toàn có thể hình dung được tâm trạng của anh trai mình lúc nào đang tồi tệ như thế nào.

"Vậy đưa nó đi, tự em chăm sóc." Phó Hàn Tranh nói thẳng.

"Thế cũng không được, chị dâu gần đây đang nghỉ ngơi rảnh rỗi, em còn phải tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh sắp tới, nhiều việc bề bộn chất đống, thật sự rất bận." Phó Thời Dịch kiên quyết cự tuyệt lời đề nghị của anh trai mình.

Phó Hàn Tranh không gọi điện cho Phó Thời Dịch nữa, chuyển qua gọi cho Phó Thời Khâm.

Kết quả, Phó Thời Khâm còn đang ở công ty tăng ca, cũng từ chối yêu cầu của anh.

Anh cúp điện thoại, lại thấy Cố Vi Vi đã lau khô tóc cho đứa nhỏ, còn Tiểu Nguyên Bảo đang ôm con gấu bông, đang ngồi trên giường của bọn họ nghe cô kể chuyện trước khi đi ngủ.

"Đêm nay thằng bé muốn ngủ ở đây?"

Cố Vi Vi nhìn anh một cái, "Nó còn nhỏ như vậy, không ngủ đây thì ngủ đâu?"

Nguyên Bảo nghe xong, tức giận nhìn Phó hàn Tranh, nói.

"Nguyên Bảo muốn ngủ cùng vợ!"

Phó Hàn Tranh nghe thấy thằng bé nói câu này, sắc mặt càng thêm u ám.

"Đưa cho người hầu ở nơi đó, bọn họ sẽ chăm sóc."

Anh không cách nào chịu đựng được việc trên giường của họ có thêm một người, mặc dù đó chỉ là một thằng nhóc ba tuổi.

"Anh đã là người lớn rồi, còn chấp nhặt tính toán đối với một đứa bé ba tuổi để làm gì?"

Cố Vi Vi liếc anh một cái, chỉ là cho Nguyên Bảo ở lại hai ngày thôi mà.

Anh luôn mâu thuẫn với con nít như vậy, tương lai con của họ phải làm sao đây?

"Nó làm tổn hại đến tình cảm của chúng ta." Phó Hàn Tranh nói.

Đứa nhỏ này không tới, giữa họ nào có xảy ra mâu thuẫn?

Cô chỉ cần anh một lúc, sau đó lại lo cho đứa nhỏ này.

Tiểu Nguyên Bảo nhìn hai người nói chuyện với nhau, cô đã không còn kể chuyện cho mình, liền hét to phản đối.

"Vợ, kể chuyện."

Vi Vi liền vội vàng nói với Phó Hàn Tranh, "Anh đi vào thư phòng trước đi, em dỗ bé ngủ xong sẽ qua nói chuyện với anh."

"..."

Phó hàn Tranh liếc mắt nhìn Tiểu Nguyên Bảo đang chiếm giường của bọn họ.

Cuối cùng, anh vẫn là lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, trước đi thư phòng xử lí công việc.

Bên kia, nhóm nhỏ ba người Phó Thời Khâm, Phó Thời Dịch cùng Hà Trì, đã có một cuộc trò chuyện sôi nổi náo nhiệt.

Phó Thời Dịch: [Để ăn mừng Tiểu Nguyên Bảo được gửi đến thành công, chúng ta có nên uống một ly không đây? ]

Phó Thời Khâm: [Nhất định rồi, anh đang trên đường, còn cầm theo một bình rượu ngon kìa.]

Hà Trì: [Đội trưởng à, em rốt cuộc cũng sáng suốt được một lần]

Phó Thời Dịch: [Em có lúc nào không sáng suốt? ]

* * *

Ba người giờ đây hoàn toàn có thể tưởng tượng được Phó Hàn Tranh lúc này tan tầm về nhà, thấy Tiểu Nguyên Bảo ở đó, tâm trạng sẽ sụp đổ như thế nào.

Cùng anh đối đầu nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã tìm thấy khắc tinh của anh rồi.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 521: Dỗ trẻ con rồi còn phải dỗ bạn trai

[HIDE-THANKS]
Thật vất vả, trước giờ đi ngủ Cố Vi Vi đã kể xong một câu chuyện cho Tiểu Nguyên Bảo nghe, cuối cùng cũng đưa được cậu bé vào giấc ngủ.

Cô thở dài mệt mỏi nghĩ tới trong phòng làm việc vẫn còn anh bạn trai cần được dỗ dành.

Cô đắp chăn bông cho Tiểu Nguyên Bảo, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đi xuống lầu múc đầy bát cháo rồi mang vào phòng làm việc.

"Cơm chiều anh ăn không nhiều, bát cháo này em múc riêng cho anh đó."

Phó Hàn Tranh liếc nhìn rồi tiếp tục làm việc.

"Anh no rồi, không ăn."

"Anh đang giận sao?"

"Không có."

Phó Hàn Tranh lật xem tài liệu, miệng nói anh không tức giận nhưng vẻ mặt lại hằn lên hai chữ tức giận.

Cố Vi Vi vừa bực mình vừa buồn cười, một người đàn ông gần ba mươi tuổi, lai ghen tuông cùng tức giận với một đứa trẻ ba tuổi.

Cô đi vòng ra sau ghế của anh, ôm lấy cổ anh rồi áp mặt mình vào sườn mặt anh mà xoa xoa.

"Thật sao?"

Phó Hàn Tranh liếc xéo cô, "Mẹ bảo em tiếp quản nó sao?"

Cuộc hôn nhân này còn chưa bắt đầu, đã liền đổi cách thúc thúc giục họ sinh con.

Cố Vi Vi đặt cằm cô lên vai anh mà đờ đẫn hỏi.

"Đây không phải là để cho chúng ta trải nghiệm trước cảm giác làm cha làm mẹ sao, anh hiện tại không thích nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo, về sau anh cũng không thích gặp con của chúng ta sao?"

"Không cần để ý đến suy nghĩ của người trong nhà, việc kết hôn rồi sinh con là việc của chúng ta", Phó Hàn Tranh nói.

Anh không muốn vì người trong nhà thúc giục họ sinh con, bọn họ liền nhanh chóng sinh một đứa.

Trước đây anh không hề bận tâm điều này, nhưng càng nghĩ lại trong những ngày này, anh càng cảm thấy bọn trẻ ảnh hưởng quá nhiều đến mối quan hệ giữa hai người.

Anh càng hy vọng giống như bây giờ, trong mắt cô duy nhất chỉ có mình anh.

Còn phải có một đứa nhỏ nữa, thì trong mắt cô anh hay con quan trọng hơn, ai mà biết được?

"Chú Phó, mặc kệ có con hay không, em vẫn sẽ thích chú nhất không phải sao?"

Những lời này khiến Phó Hàn Tranh cảm thấy dễ chịu hơn sau hơn một tiếng đồng hồ làm việc.

"Nó có thể ở đây hôm nay nhưng ngày mai phải rời đi."

"Nhưng bác gái nói, muốn em chăm sóc nó trong hai ngày mà?" Cố Vi Vi cười nhã nhặn, cố lấy lòng hỏi: "Nó có thể ở lại một ngày nữa được không?"

"Không."

Phó Hàn Tranh đã quyết tâm chống lại, một đêm đã là giới hạn chịu đựng của anh.

"Nhưng bá gái nói hai ngày này bà ấy không khỏe. Nếu em không chăm sóc nó thì ai sẽ chăm sóc?" Cố Vi Vi hỏi.

Phó Hàn Tranh: "Phó Thời Dịch."

Gần đây, anh ta đã chạy đến ngôi nhà cũ hai lần trong ba ngày, mua rất nhiều vật dụng cho cậu bé.

Có thể nói cậu bé được đem tới đây giao cho anh, chính là nhờ anh ta khuyến khích.

Lần trước đứa bé được gửi đến đây, anh ta rất vui sướng, bây giờ có lẽ cả ba người họ đều vui sướng.

Cố Vi Vi: "Nhưng mà, ngày mai Phó Thời Dịch sẽ đến công ty để làm công việc chuẩn bị trước khi quay phim."

Phó Hàn Tranh cau mày, "Em muốn chăm sóc nó đến vậy sao?"

"Nếu anh không thích nhìn thấy nó, em liền đưa nó về chung cư chăm sóc sau đó sẽ trở lại vào ngày mốt, được không?" Cố Vi Vi bất đắc dĩ hỏi.

Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu, "Hai ngày, chỉ hai ngày."

Cố Vi Vi nghe xong, cười hôn lên mặt anh.

"Vậy thì.. em có thể có một yêu cầu nhỏ được không?"

Phó Hàn Tranh: "Yêu cầu gì?"

Cố Vi Vi cười nịnh nọt, "Đó là.. trong hai ngày này, anh có thể dừng sự lạnh lùng, hung tàn trên mặt đối với nó không?"

Phó Hàn Tranh: "Ngoại trừ em ra, đối với ai anh cũng trưng bộ mặt đó."

Để cậu bé ở đây hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của anh rồi, còn muốn anh phải đối tốt với tên nhãi ranh đó sao?

Cố Vi Vi suy nghĩ một lúc, xác thực đúng là như thế.

Quên đi, đừng làm anh khó xử, chỉ cần cố gắng để Tiểu Nguyên Bảo đối mặt với anh càng ít càng tốt.

Dù sao gần đây anh cũng rất bận rộn với công việc, khi từ công ty trở về, Tiểu Nguyên Bảo gần như đã ngủ.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 522: Kaman Dolan chấm dứt hợp tác với Cố Tư Đình

[HIDE-THANKS]
Tiểu Nguyên Bảo đã ngủ, Phó Hàn Tranh vẫn còn đang làm việc trong phòng, vì vậy cô ở lại đây cùng với anh, tiện thể thiết kế bảng phân cảnh kịch bản cho bộ phim mới

Cô vừa giục Phó Hàn Tranh ăn cháo, Lôi Mộng liền gọi điện đến, chưa được nửa giờ anh đã nhanh chóng đến biệt thự.

"Tôi vừa nhận được tin Kaman Dolan với Cố gia đã chấm dứt mọi hợp tác."

Cố Vi Vi, người đang xem bảng phân cảnh thiết kế kịch bản trên ghế sofa liền dừng bút.

Sau khi trở về, họ đã nghỉ phép hai ngày ở nhà, mỗi ngày sống một cuộc sống tình anh ý em, ngọt ngào đến mức cô gần như quên hết những gì đã trải qua ở Cố gia cách đây không lâu.

Phó Hàn Tranh không ngạc nhiên khi biết tin đó, anh hỏi Lôi Mông khi đang xem tập văn kiện trên tay.

"Có vẻ như tin tức mà Nguyên Sóc nói là sự thật."

Kaman Dolan ngừng hợp tác với Cố gia, phản ứng như vậy có phần bất ngờ.

Tuy nhiên, những tin tức như vậy.. đối với anh có lợi chứ không có hại.

Lôi Mông: "Theo một hội người tình báo cung cấp thông tin ở A quốc, Kaman Dolan đang tìm hiểu cái chết của Cố Vi Vi, có vẻ như sắp tìm đến Nguyên Sóc, vậy chúng ta.. có nên can thiệp không?"

Nguyên Sóc hiện đang ở trong Phó gia, nếu người của Kaman Dolan đến tìm anh ta, dù họ muốn bắt người hay hỏi người, trước hết ông ta cũng phải đến để hỏi ý tứ của anh.

Phó Hàn Tranh nhướng mày ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn người đang ngồi trên sofa ở đối diện.

"Nếu muốn giữ họ lại đương nhiên phải đảm bảo an toàn cho họ."

Thực tế, nếu chỉ vì Nguyên Sóc mà họ gây thù chuốc oán với gia tộc Dolan, đối với họ điều này quả thực không khôn ngoan.

Nhưng nếu anh cứ thế mà mặc kệ nhất định cô không thể bỏ mặc làm ngơ.

Cho nên dù biết đó là chuyện phiền phức, anh vẫn phải tự mình gỡ xuống.

Cố Vi Vi mím môi, có lẽ là vì Nguyên Sóc đã không bảo vệ tốt cho cô nên bây giờ Kaman Dolan sẽ bắt anh ta để chịu trách nhiệm cho cái chết của cô.

Tuy nhiên, Nguyên Sóc đã cố gắng hết sức để cứu cô vào thời điểm đó, thậm chí suýt chút nữa bỏ mạng vì cô.

Nhưng nếu người của gia tộc Dolan phải tìm Nguyên Sóc, thì Phó Hàn Tranh sẽ gặp khó khăn lớn để bảo vệ họ.

Lôi Mông: "Nhưng.."

Đúng là họ đã hỗ trợ trong việc giải cứu Mộ tiểu thư, nhưng nếu Phó gia vì bọn họ mà chơi một ván cờ với gia tộc Dolan, thật không dễ dàng.

Phó Hàn Tranh không nói, chỉ liếc nhìn anh, ra hiệu cho anh đừng hỏi thêm.

Lôi Mông thở dài, không thể khuyên bảo thêm, ngay sau đó nói.

"Còn một điều nữa, sau khi Cố Vi Vi chết, cô ta đã luôn được giấu trong nhà Cố gia, hơn nữa.. tôi nghe nói rằng trái tim của cô ấy đã được ghép cho vị hôn thê của Cố Tư Đình là Lăng Nghiên."

Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, "Ghép tim?"

Lôi Mông gật gật đầu liền giải thích cho anh.

"Lăng Nghiên luôn bị bệnh tim, cô ta lại thuộc nhóm máu Bombay cực hiếm, cô ta không thể chờ đợi để được ghép tim, vừa lúc Cố Vi Vi tình cờ cũng thuộc nhóm máu Bombay, vì vậy, sau khi Cố Vi Vi qua đời.. trái tim của cô đã được cấy ghép cho Lăng Nghiên."

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh hơi mím lại, suy nghĩ một lúc rồi tự hỏi.

"Trùng hợp như vậy sao?"

Lăng Nghiên cần một trái tim nhóm máu Bombay, mà Cố Vi Vi lại chết đúng lúc, đúng thời điểm nên đã cung cấp kịp thời cho cô ấy một trái tim trẻ khoẻ thuộc nhóm máu Bombay.

Lôi Mông: "Đó hẳn là một sự trùng hợp, Cố Tư Đình không thể giết con gái của Kaman Dolan chỉ vì để cứu một Lăng Nghiên rồi gây ra bao nhiêu rắc rối như vậy cho Cố gia, hơn nữa.. chính Cố Vi Vi đã ký vào một bản cam kết hiến tạng.."

Cố Vi Vi tay run run với cây bút, quả thật năm đó cô đã ký vào bản cam kết hiến tạng.

Nhưng sự thật là Lăng Nghiên đã không cấy ghép tim sau khi cô chết mà đã giết cô cùng cấy ghép tim khi cô vẫn còn sống.

Anh e rằng chính là vì sau khi cô ấy ký vào bản xác nhận đó, cô ta đã luôn trông ngóng ngày cô chết.
[/HIDE-THANKS]

- Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 523: Nguyên Sóc cùng Nguyên Mộng quá đáng ngờ

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh đang nói chuyện với Lôi Mông nên anh không nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu hiện của cô.

Kaman Dolan chấm dứt hợp tác với Cố gia, vì vậy đây là thời điểm thích hợp để giải quyết Cố gia.

Tuy nhiên, nếu bây giờ Kaman Dolan đang tìm Nguyên Sóc, họ phải giải quyết rắc rối này trước.

"Liệu Nguyên Sóc có liên quan tới cái chết của Cố Vi Vi không?"

Thực tế cho thấy Nguyên Sóc với Kaman Dolan là chỗ thân tín, nhưng sau khi sự cố xảy ra, anh ta đã không thông báo ngay cho Kaman Dolan về cái chết của Cố Vi Vi.

Thay vào đó, anh ta lặng lẽ ẩn náu ở đất nước Trung Quốc, động thái như vậy.. quá đáng ngờ.

Lôi Mông: "Chính xác thì.. là do Nguyên Mộng."

Cố Vi Vi ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn Lôi Mông, nói, "Anh nói.. Nguyên Mộng?"

Lôi Mông quay lại nhìn cô, anh biết Phó Hàn Tranh bây giờ không còn kiêng dè cô nên anh không còn ngần ngại mà nói thẳng.

"Nguyên Mộng không phải xuất thân từ Nguyên gia, tên thật của cô ấy là Giang Sắt, cô ta là người của gia tộc Anderson, đối với gia tộc Dolan thì đây là hai gia tộc luôn đối địch nhau."

Cố Vi Vi tay cầm cây bút mà run lên khi nghĩ đến việc ở trong bệnh viện thấy Nguyên Mộng nhìn đất nước, con người một cách xa lạ, có những phản ứng đáng ngờ, khi cô hỏi cô ấy có phải cô ấy đang gặp khó khăn không, cô ấy lại giữ im lặng.

Nhưng làm sao có thể là cô ấy?

Bọn họ quen nhau tần ấy năm, đều là do định mệnh mới kết bạn với nhau, sao cô ấy có thể hại cô?

Phó Hàn Tranh nhìn cô khó hiểu, "Vi Vi?"

Cố Vi Vi định thần lại, kiềm chế phản ứng của mình trước khi nói.

"Em.. em chỉ là không ngờ tới.."

Phó Hàn Tranh thấy cô không có gì bất thường, liền cùng Lôi Mông tiếp tục nói chuyện.

"Vụ ám sát mà Cố Vi Vi gặp phải là do gia tộc Anderson phái người đến, vì vậy.. có lẽ Nguyên Mộng đã tiếp cận Nguyên Sóc, từ đó biết được thân phận thực sự của Cố Vi Vi, nên cung cấp thông tin cho gia tộc Anderson?"

Lôi Mông: "Theo thông tin tình báo hiện tại quả thực đúng là như vậy, cho dù Nguyên Sóc không tham gia nhưng cũng biết rõ.."

Nếu không, sau cái chết của Cố Vi Vi anh ta hẳn phải thông báo cho gia tộc Dolan đằng này không những không thông báo mà còn cùng với Nguyên Mộng chạy đến Trung Quốc để ẩn náu.

"Không thể có chuyện như vậy!" Cố Vi Vi ngắt lời Lôi Mông, sắc mặt của cô đã tái mét.

Sư phụ cùng với Nguyên Mộng không thể làm hại cô, nếu họ muốn làm hại cô, họ đã có vô số cơ hội trước khi cô bị ám sát.

Phó Hàn Tranh thấy cô không có tâm trạng tốt, liền nói với Lôi Mông.

"Cậu quay về trước, báo ngay cho tôi biết nếu có những thông tin khác."

Lôi Mông gật đầu liền rời khỏi phòng làm việc.

Phó Hàn Tranh gác công việc sang một bên, đứng dậy đi tới gần cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.

"Vi Vi, em có thể quen biết họ, nhưng.. chưa chắc để hiểu hết họ."

Anh cho rằng cô biết những điều này nên ban đầu chỉ gặp mặt họ trong bí mật, hơn nữa cô còn từ chối tiết lộ thông tin của hai người họ.

Hóa ra là cô không biết.

Cố Vi Vi hoàn toàn bối rối trước tin tức gây sốc này, trước đây nội tâm nói với cô luôn tin tưởng họ, nhưng tất cả những gì cô biết bây giờ, nội tâm lại nói với cô rằng họ thực sự có liên quan đến chuyện đó.

Phó Hàn Tranh nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, anh đau lòng mà xoa xoa đầu cô.

"Quên đi, đừng nghĩ tới, bọn họ trước kia làm việc gì, bây giờ không còn chút liên quan tới em."

Cố Vi Vi mím môi, làm sao có thể không liên quan đến cô?

Phó Hàn Tranh ôm người cô vào lòng, nhẹ nhàng nói.

"Bây giờ, Kaman Dolan muốn theo truy tìm bọn họ, muốn che chở họ hay buông tay mặc kệ, em suy nghĩ cho kỹ càng rồi nói với anh."

Anh giữ họ trong Phó gia cũng được, bây giờ cứ tiếp tục che chở cho họ cũng được, tất cả điều là bởi vì cô lựa chọn.

Bởi vì anh quá hiểu tính tình của cô, nếu anh không quan tâm thì cô sẽ để tâm.

Trên hết, anh không muốn cô xen vào những chuyện nguy hiểm như thế này.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 524: Phó Hàn Tranh cảm ơn anh đã yêu em đến vậy

[HIDE-THANKS]
Nguyên Sóc và Nguyên Mộng tham gia vào vụ ám sát, tin tức này khiến cho Cố Vi Vi hoảng loạn.

Trong mấy năm Cố Tư Đình xa lánh cô, bọn họ là người vẫn luôn làm bạn với cô, cùng cô điên khùng, cùng cô làm chuyện náo loạn và làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Hiện tại anh lại nói cho cô biết họ đã tham gia vào vụ ám sát suýt giết chết cô.

Phó Hàn Tranh thấy vẻ mặt cô khác thường liền hỏi.

"Nếu em không tiện thì cứ giao cho anh.."

Nếu hai người này thật sự tham gia vào chuyện đó mà lại để cho bọn họ cùng cô ở Phó gia như vậy.

Kaman Dolan đang nhất quyết muốn tìm bọn họ truy cứu chuyện này, anh chỉ sợ cô cũng bị cuốn vào trong nguy hiểm đó.

Cố Vi Vi phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói.

"Hiện tại.. tất cả mới là nghe nói và suy đoán, chỉ dựa vào những thứ này mà kết luận kết quả, không công bằng."

Trước kia, có lẽ cô không biết nhìn người.

Nhưng bây giờ cô đã biết rõ ai là người đối xử tốt với cô.

Nếu bọn họ thật sự muốn hại cô thì khi đó Nguyên Sóc sẽ không bởi vì lo lắng cô đi một mình gặp nguy hiểm mà đi cùng cô.

Cô không thể bởi vì.. một mẩu tin tình báo như vậy mà căm ghét phỏng đoán họ.

Ít nhất, cô cũng nên trực tiếp hỏi bọn họ một câu, chuyện gì đã xảy ra?

Phó Hàn Tranh nhìn cô một lát, "Vậy.. em vẫn định giúp bọn họ sao?"

Sự tồn tại của hai người kia chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn.

Cố Vi Vi: "Nếu không tiện ở lại Phó gia, em và bọn họ sẽ tự nghĩ cách.."

Đây là chuyện của cô và đám người Nguyên Sóc, nếu bởi vì giữ lại bọn họ mà mang đến phiền toái cho anh cùng Phó gia thì cô không muốn chút nào.

Vẻ mặt của Phó Hàn Tranh liền lạnh hẳn đi, nói.

"Anh chỉ hỏi em, có phải em muốn giúp bọn họ hay không, Phó gia có thể tiếp tục che chở bọn họ, nếu em không muốn xen vào thì chúng ta mặc kệ."

Muốn che chở bọn họ, không để họ rơi vào tay Kaman Dolan dĩ nhiên là có chút phiền toái.

Nhưng nếu cô muốn giúp bọn họ, anh đương nhiên sẽ không từ chối.

Cố Vi Vi mím môi nhìn anh một lúc, bật cười hỏi.

"Anh không sợ, em giúp bọn họ như vậy là sai lầm sao?"

Phó Hàn Tranh: "Bất cứ chuyện gì em muốn làm thì đều có thể làm, anh sẽ không quan tâm đến chuyện đúng sai."

"Vậy anh quan tâm cái gì?" Cố Vi Vi nhướng mày hỏi.

Phó Hàn Tranh vươn tay vén tóc cạnh mặt cô ra sau tai, rũ mắt nhìn đôi mắt sáng như sao của cô.

"Anh chỉ quan tâm em có vui và hạnh phúc khi ở bên cạnh anh hay không."

Đúng thì cô vui vẻ là được.

Sai thì để anh xử lý.

Cố Vi Vi nghe xong, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.

"Thật sự bất kỳ chuyện gì đều có thể?"

Phó Hàn Tranh suy nghĩ một chút, "Hồng hạnh xuất tường thì không thể."

Cố Vi Vi bật cười, ghé sát vào trong lòng anh.

"Phó Hàn Tranh, lỡ như em không đáng để anh dốc lòng đối đãi như vậy thì sao?"

Phó Hàn Tranh hôn nhẹ lên trán cô, "Thích một người còn phải cân nhắc có đáng giá hay không sao?"

"Thế nhưng đại đa số người đời đều sẽ so đo được mất, tình cảm cũng giống như vậy." Cố Vi Vi nói nhỏ.

Hầu hết con người không phải đều như vậy sao, thích một người phải bỏ ra bao nhiêu thì mong đợi lại bấy nhiêu tình cảm từ đối phương.

Nhưng mà một thương nhân khôn khéo như Phó Hàn Tranh lại quên không so đo trong chuyện tình cảm.

Phó Hàn Tranh ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, giọng điệu chứa ý cười.

"Thực sự yêu là ngoài yêu ra không để ý những thứ khác."

Cố Vi Vi dang tay ôm lấy người đàn ông vừa nói những lời dịu dàng động lòng người như vậy, "Phó Hàn Tranh, cảm ơn anh đã yêu em đến vậy."

Bị ám sát nằm ở bệnh viện mấy tháng, tỉnh lại thì bị người hãm hại cướp đi trái tim, vận mệnh của cô bị ném vào vực sâu u ám lạnh như băng.

Tuy sống lại thành Mộ Vi Vi nhưng ngoài thù hận ra cô không còn nghĩ gì khác.

Thế nhưng sự xuất hiện của người này đã chiếu sáng thế giới của cô.

Anh đã kéo cô, người có vết thương chồng chất từ vực sâu u ám lạnh như băng kia, cẩn thận che chở, dịu dàng cưng chiều..
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 525: Vợ, Nguyên Bảo cũng muốn hôn

[HIDE-THANKS]
Trong phòng làm việc là bầu không khí ấm áp và yên lặng.

Đột nhiên, trong phòng ngủ chính truyền đến tiếng trẻ con khóc, Cố Vi Vi buông Phó Hàn Tranh ra.

"Tiểu Nguyên Bảo tỉnh rồi."

Phó Hàn Tranh hơi mím môi, nghiêng đầu liền nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo chân trần, khóc đến nước mắt lưng tròng chạy vào phòng làm việc.

"Vợ, không thấy vợ đâu, Nguyên Bảo sợ.."

Cố Vi Vi vội bế Tiểu Nguyên Bảo khóc đến thương tâm lên, vừa vỗ nhẹ lưng cậu, vừa nhìn sắc mặt người đàn ông dần đen lại.

"Hay là.. em đưa thằng bé đi ngủ trước?"

Phó Hàn Tranh nhìn cô bạn gái vừa rồi còn tình ý miên man ôm mình, quay đầu liền đi ôm thằng nhóc kia, trong lòng bực mình nhưng không thể tức giận.

"Đi đi."

Cố Vi Vi ôm Tiểu Nguyên Bảo đang ghé vào vai cô khóc nức nở rời khỏi phòng làm việc, trở về phòng ngủ tiếp tục dỗ ngủ.

Chỉ có điều, vì những chuyện vừa rồi biết được từ Lôi Mông và Phó Hàn Tranh thì cô không buồn ngủ nữa.

Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, trở lại phòng ngủ phát hiện cô còn chưa ngủ.

Nghĩ cô có thể còn đang lo lắng cho đám người Nguyên Sóc, liền hỏi.

"Ngày mai muốn đến bệnh viện?"

Anh không biết, tại sao cô lại chắc chắn rằng hai người kia không tham gia vào chuyện đó nhưng lấy tính tình của cô, cô sẽ đi tìm bọn họ hỏi rõ ràng.

"Thay vì ở đây suy đoán, không bằng đi tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh đi tắm, thay đồ ngủ, nằm xuống theo thói quen muốn vươn tay ra ôm người vào trong ngực, lại phát hiện giữa bọn họ có Tiểu Nguyên Bảo.

"Không thể đổi chỗ với nó sao?"

"Thằng bé nằm ở ngoài sẽ rơi khỏi giường." Cố Vi Vi nói.

Phó Hàn Tranh cách Tiểu Nguyên Bảo nhìn cô, "Vậy anh ngủ như thế nào?"

"Trước kia ngủ như thế nào thì bây giờ ngủ như thế." Cố Vi Vi buồn cười nói.

Sao nào, không có cô làm gối ôm không ngủ được à.

Vậy lúc cô không ở nhà, chẳng lẽ anh không ngủ?

Phó Hàn Tranh thở dài thật sâu, may đây không phải nhà cậu bé, hai ngày nữa là có thể đưa đi.

Cả buổi tối, Cố Vi Vi nghĩ đến chuyện của Nguyên Sóc và Nguyên Mộng nên không ngủ được.

Phó Hàn Tranh bởi vì Tiểu Nguyên Bảo ở giữa bọn họ cũng không ngủ được, cả đêm cậu bé cứ xoay vòng như con quay trên giường, còn đưa chân đá lên cằm anh.

Anh có thể chịu đựng không ném cậu bé khỏi giường đã là dùng hết kiên nhẫn rồi.

Khó khăn lắm mới nhẫn nhịn được một buổi tối, kết quả sáng sớm Tiểu Nguyên Bảo lại khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.

"Vợ, Nguyên Bảo muốn ăn trứng gà."

"Vợ, Nguyên Bảo muốn ăn bánh bao."

* * *

Nó muốn cái gì, Cố Vi Vi liền cho cái đó, khỏi phải nói phục vụ tận tâm bao nhiêu.

Chỉ là Phó Hàn Tranh ngồi ở đối diện bọn họ, sắc mặt cũng khó coi bấy nhiêu.

Cố Vi Vi vội vàng gắp một miếng sủi cảo bỏ vào đĩa anh, "Ăn nhanh đi, kẻo đi làm muộn."

Phó Hàn Tranh dùng bữa sáng xong, bảo tài xế lát nữa đưa cô đến bệnh viện.

Trước khi ra cửa, theo thói quen hôn cô một cái.

Vừa mới chuẩn bị ra cửa, liền thấy Tiểu Nguyên Bảo đang chu môi.

"Vợ, Nguyên Bảo cũng muốn hôn."

Phó Hàn Tranh trừng mắt liếc cậu bé đang đòi hôn bạn gái mình, "Nếu cháu còn muốn hôn thì lập tức đưa cháu đi luôn đấy."

Tiểu Nguyên Bảo bị anh trừng vô cùng tủi thân, bĩu môi, "Đó là vợ.."

Cố Vi Vi thấy thế, vội vàng đuổi Phó Hàn Tranh ra cửa.

"Không phải có hội nghị quan trọng sao, đi nhanh đi."

Phó Hàn Tranh nghiêm túc nói, "Không được hôn nó."

Cố Vi Vi liên tục gật đầu, "Biết rồi, em dẫn thằng bé đi bệnh viện thăm cha mẹ nó."

Chỉ là, chờ đến khi cô mang theo Tiểu Nguyên Bảo tới bệnh viện thì Nguyên Mộng đã sớm rời khỏi.
[/HIDE-THANKS]

Lalilac
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 526: Thử hỏi Phó Hàn Tranh có sợ không?

[HIDE-THANKS]
Trong phòng bệnh chỉ có một mình Nguyên Sóc nằm trên giường, sắc mặt có chút ảm đạm.

Cố Vi Vi nắm tay Tiểu Nguyên Bảo vào phòng, cậu bé liền chạy như bay đến mép giường.

"Ba ba, Nguyên Bảo ở nhà mỗi ngày đều rất ngoan."

"Nguyên Bảo cũng tự mình ăn được cà rốt."

"Nguyên Bảo mang cho ba rất nhiều đồ ăn ngon."

* * *

Cậu bé nói xong, khó khăn cởi bỏ ba lô gấu của mình, muốn tự mình lấy đồ ăn cho ba.

Nguyên Sóc nhìn cậu bé ngoan ngoãn đáng yêu, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của nó.

"Ừm, Nguyên Bảo thực sự rất ngoan."

Tiểu Nguyên Bảo cởi ba lô ra, nhẹ nhàng đổ đồ ăn trong ba lô lên giường, cầm từng món lên.

"Cái này giành cho ba ba, cái này của ma ma, cái này của vợ, còn cái này là của Nguyên Bảo."

Cố Vi Vi nhìn bộ dạng của Nguyên Sóc lo lắng hỏi.

"Sư tỷ đâu?"

Nguyên Sóc trầm mặc một hồi, "Đi rồi."

Cố Vi Vi nhìn sắc mặt của anh, rõ ràng là người đã đi rồi, không phải là đi ra ngoài một chút rồi quay lại, mà đi rất lâu.

Cô cùng Nguyên Bảo ở đây đợi một lúc, sau đó gửi cho Hà Trì một tin nhắn WeChat, yêu cầu anh qua đây một chuyến.

Khi Hà Trì vừa tới, anh liền nhiệt tình ôm Tiểu Nguyên Bảo lên.

"Nguyên Bảo, ở chung nhà với vợ, con có vui không?"

Phó Thời Khâm vừa nhắn một tin nhắn trong nhóm, anh trai anh đi làm với quầng thâm dưới mắt cùng trưng bày một khuôn mặt u ám không chịu được.

Có thể tưởng tượng rằng ngày hôm qua anh đã bị kích động vì cậu bé ở đó.

Tiểu Nguyên Bảo gật đầu lia lịa: "Dạ vui lắm, còn có chú xấu xa."

Hà Tri bật cười khi nghe cậu bé nói.

Người chú xấu xa này, tất nhiên là ám chỉ Phó Hàn Tranh.

"Anh Trì, anh hãy dẫn Tiểu Nguyên Bảo ra ngoài chơi một lát." Cố Vi Vi nói.

Hà Trì bồng Tiểu Nguyên Bảo lên rời khỏi phòng, vừa bồng đi vừa dạy cậu bé học.

"Nguyên Bảo phải ngoan ngoãn nghe lời vợ con, nếu không vợ con sẽ bị ông chú hư hỏng kia giật lấy, con biết không?"

"Không cho, đây là tổ ấm của con, vợ con là của con." Tiểu Nguyên Bảo nói.

Hà Trì: "Chú biết là của con, nhưng ông chú hư hỏng kia sẽ cướp vợ con."

"Không cho, là vợ con." Nguyên Bảo kiên quyết nói.

Hà Trì: "Vậy con trở về đi, giám sát chặt chẽ vợ con, đừng để hắn giật mất."

Ồ hô hô, sát khí của thằng nhỏ cực ghê gớm thử hỏi Phó Hàn Tranh anh có sợ không?

* * *

Trong phòng, Cố Vi Vi lấy một chiếc ghế đến cạnh giường rồi ngồi xuống.

"Nguyên Mộng.. tại sao tỷ ấy lại bỏ đi?"

Nguyên Sóc bình tĩnh nhìn cô, "Em hẳn đã biết, Nguyên Mộng là người của gia tộc Anderson."

Phó Hàn Tranh công bố thông tin về cái chết của cô cho Kaman Dolan, Kaman sau khi truy tìm tung tích, ông ấy chắc chắn sẽ biết lai lịch thật sự của Nguyên Mộng.

Cố Tư Đình cũng điều tra ra chuyện này, vì vậy hắn ta đã theo đuổi gia đình ba người của họ bằng tất cả năng lực của mình.

Bây giờ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ắt hẳn Phó Hàn Tranh cũng đã biết tin tức này.

Nếu Phó Hàn Tranh biết, đồng nghĩa là cô cũng biết.

"Em đã biết." Cố Vi Vi nói.

Nguyên Sóc buồn bã khẽ thở dài, "Cho nên, em nghi ngờ bọn anh có tham gia trong vụ ám sát em, đúng không?"

Như lẽ thường, cô sẽ nghi ngờ như vậy.

Sau khi cô qua đời, họ liền đến Trung Quốc để che giấu tung tích.

Hành vi như vậy sẽ đáng ngờ trong mắt bất kỳ ai.

Cố Vi Vi: "Em không có nghi ngờ, em chỉ muốn biết chuyện gì đã xảy ra."

Quả thực, trước những tin tức như vậy, cô không thể không nghi ngờ đến chuyện đó.

Nhưng sau bao nhiêu năm quen biết, cô không thể vì những tin tức như vậy mà xóa bỏ tình bạn bấy lâu giữa họ.

Nếu thực sự nghi ngờ, cô sẽ không đến đây hỏi anh, mà trực tiếp giao họ cho người của gia tộc Dolan.

Nguyên Sóc nhìn cô, trầm lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.

"Cô ấy thực sự là một thành viên của gia tộc Anderson, ngay từ đầu cô ấy gia nhập Nguyên gia, chỉ muốn biết sự tồn tại của em"
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 527: Anh đã trúng mỹ nhân kế.

[HIDE-THANKS]
Vẻ mặt của Cố Vi Vi vẫn rất bình tĩnh, không ngạc nhiên, đồng thời cũng không có một chút tức giận.

Rốt cuộc, nếu thực sự cô ấy là thành viên của gia tộc Anderson, mục đích tiếp cận cô ngay từ đầu sẽ không hề đơn giản.

Lúc đầu cô cũng không có những suy nghĩ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại những chuyện đã từng cùng Nguyên Mộng trải qua, vẫn có những điểm đáng ngờ.

Nhưng cô cũng biết rõ với kỹ năng của Nguyên Mộng, sẽ rất dễ dàng ra tay giết cô khi họ cùng nhau ở một chỗ.

Rốt cuộc trong những năm đó cô ấy đã không phát cuồng với cô, cô ấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội để xuống tay.

Nguyên Sóc thấy cô không ngạc nhiên hay tức giận, tiếp tục nói.

"Mặc dù danh tính của anh trong gia tộc Dolan luôn được giữ bí mật, nhưng anh vẫn bị gia tộc Anderson điều tra ra được, cho nên Nguyên Mộng được sắp xếp để tiếp cận anh cùng với điều tra mục đích của anh ở nước A, vì vậy.. cô ấy mới phát hiện ra sự tồn tại của em."

Cố Vi Vi gật đầu đồng ý, "Vậy là anh đã bị trúng mỹ nhân kế của tỷ ấy."

"Đó không phải là trọng điểm." Nguyên Sóc bật cười.

Cố Vi Vi nhún vai, "Nhưng đó là sự thật."

Nguyên Mộng vẫn liên tục cãi bướng rằng cô đã bị trúng mỹ nhân kế của anh nên mới đến quy thuận Nguyên gia chỉ vì sắc đẹp của anh.

Trên thực tế, chính anh mới là người bị trúng mỹ nhân kế.

Nếu không, cô sẽ không thể biết lai lịch của Vi Vi, cô sẽ vẫn ở bên anh còn sinh ra cho anh một thằng nhỏ.

"Cô ấy biết rằng em là con gái của Kaman Dolan. Cô ấy đã bí mật đưa em đến Amazon vào ngày sinh nhật của cô ấy, sau đó cô ấy sẽ bắt đầu xuống tay." Nguyên Sóc thú nhận những bí mật mà cô ấy đã giấu cô trong nhiều năm.

Cố Vi Vi nhớ rằng năm đó cô cùng anh đi đến rừng mưa nhiệt đới Amazon, sau đó cô cùng Nguyên Mộng đã bị mất tích hai ngày giữa chuyến đi.

Kết quả là cô gặp nguy hiểm trong rừng mưa rồi bị thương, chính Nguyên Mộng đã cứu cô rồi đưa cô về trại.

"Nhưng chị ấy đã từ bỏ ý định đó, hơn nữa còn cứu em."

"Đúng vậy, cô ấy nói rằng vì em đã ngu ngốc nghĩ rằng cô ấy đang gặp nguy hiểm, em đã tìm kiếm cô ấy khắp nơi, sau đó tự mình bị lạc." Nguyên Sóc nói.

Cho nên, Nguyên Mộng rõ ràng có thể thấy chết không cứu, ném cô vào rừng mưa, để cô tự sinh tự diệt, nhưng cô ấy lại đổi ý rồi đi giải cứu cô.

Cố Vi Vi bật cười, chỉ vì chuyện này mà cô ấy đã từ bỏ việc giết cô.

Nhân tâm quả thật là một thứ kỳ diệu, Nguyên Mộng từ bỏ ý định vì cô đã lo lắng cho sự an nguy của cô ấy, hiển nhiên cô ấy đã có cơ hội lấy mạng cô.

Nhưng Lăng Nghiên thì khác, cô đã từng cứu cô ta rất nhiều lần, giúp cô ta rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng lại là người muốn giết cô, chiếm đoạt luôn trái tim cô.

"Thực tế, trong vụ ám sát đó, nếu em không đến, cả hai người bọn anh đều đã bỏ mạng ở đó." Nguyên Sóc nói.

Chỉ là, dù đã đưa hai người bọn họ về nhưng chính cô vẫn bị kẻ khác giết khi trở về Cố gia.

Khi Cố Vi Vi nghe đến điều này, cô hoàn toàn chắc chắn rằng Nguyên Mộng không có ý định làm hại cô.

"Vụ ám sát đã xảy ra, Cố gia đã truy tìm lai lịch của Nguyên Mộng, vì vậy anh đã trốn khỏi nước A chạy đến Trung Quốc để ẩn náu."

Cho nên, không có gì lạ khi ở liên hoan phim thành phố Thịnh Tây năm ngoái khi cô đến Nguyên gia để tìm họ thì người của Cố Tư Đình cũng đang ở đó.

Nguyên Sóc gật đầu, "Bây giờ không chỉ có người của Cố Tư Đình, mà còn có cả gia tộc Dolan, hơn nữa.. gia tộc Anderson cũng đều đang tìm kiếm bọn anh."

Mặc dù Phó gia có thể che chở cho họ, nhưng họ chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối đối với cô cùng Phó Hàn Tranh.

"Vì vậy, sư tỷ, tỷ ấy đã trở lại gia tộc Anderson." Cố Vi Vi nói.

Trong tình hình hiện tại, nếu cô ấy ở lại đây, tất cả sẽ nhìn chằm chằm về Phó gia.

Tuy nhiên, nếu cô ấy quay trở lại gia tộc Anderson, sự chú ý của gia tộc Dolan chắc chắn sẽ chuyển sang hướng đó.

Do đó, sư phụ với Nguyên Bảo sẽ ít gặp rắc rối hơn.

Vấn đề này, cô e rằng Nguyên Mộng đã lên kế hoạch trước khi quyết định phẫu thuật cho Nguyên Sóc.

Nguyên Sóc: "Dù biết em là con gái của Kaman nhưng cô ấy chưa bao giờ báo cho gia tộc Anderson, còn về việc họ biết được danh tính của em như thế nào, bọn anh không biết."

Nhưng sự trở lại của cô ấy lần này, không nghi ngờ gì nữa, chính là muốn hướng Kaman Dolan cùng Cố Tư Đình tin rằng cô ấy đã làm điều đó.

Như vậy, tất cả những mối nguy hiểm sẽ đổ dồn lên người cô ấy.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back