Welcome! You have been invited by Lam nguyệt to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 438 Phó Hàn Tramh, anh lại trêu chọc em

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh nghiêng người sang một bên tránh chiếc gối đang bay tới, đôi môi mỏng cong lên vì sung sướng.

Sau đó, anh đứng dậy, đi đến mép giường, nói.

"Dậy ăn chút gì đi rồi anh đưa em đến đó."

Cố Vi Vi cầm lấy áo ngủ bên cạnh giường mặc vào, đỡ lấy vòng eo mệt mỏi rời khỏi giường, đi tắm rửa thay quần áo.

Vừa bước vào phòng tắm, những hình ảnh xấu hổ đêm qua tràn ngập tâm trí cô, cô không thể nhìn thẳng mình trong gương, nhắm mắt lại, nhanh chóng đánh răng cho xong.

Phó Hàn Tranh đứng sau lưng cô, nhìn chằm chằm vào người trong gương, bật cười thành tiếng.

Lúc trong trận cô can đảm khao khát, khi xong việc cô mới cảm thấy thẹn thùng hối hận.

Sau khi Cố Vi Vi đánh răng, cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông đang mỉm cười đứng sau lưng mình trong gương, cô quay đầu lại trừng mắt liếc một cái thoảng qua.

"Anh cười cái gì?"

Phó Hàn Tranh sung sướng cong cong môi, "Bạn gái của anh thật đáng yêu."

Cố Vi Vi lau miệng, đi ra ngoài xem giờ, liền vội vàng thay quần áo xuống lầu ăn cơm.

Phó Hàn Tranh thấy bộ dáng cô vẫn còn thiếu sức lực, liền yêu cầu nhà bếp pha một ly cà phê đem đến.

"Buổi chiều công việc kết thúc lúc mấy giờ?"

Cố Vi Vi nhấp một ngụm cà phê, "Sau khi tổng kết danh sách, em phải trực tiếp đến sân bay."

Thông báo gần đây khá là nhiều, cô hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.

Phó Hàn Tranh bất lực thở dài, "Văn hóa Thời Ức không có ý định làm phim nên chắc sẽ không tiếp nhận phim mới?"

Nếu họ tự làm phim điện ảnh, thời gian sẽ nhẹ nhàng hơn, cô sẽ không phải vất vả, chạy nam chạy bắc, cứ thoát khỏi tầm mắt anh.

"Em đã tìm được người viết kịch bản, khi em xong việc, em sẽ quay lại đọc kịch bản, sau đó chính thức chuẩn bị." Cố Vi Vi nói.

《 Trường sinh mộng 2 》 của Lăng Nghiên đã được chuẩn bị xong, cho nên cô không thể trì hoãn thêm nữa.

Các đạo diễn khác không thể phủ nhận tài năng của họ, nhưng nội dung cùng kỹ xảo quay phim rốt cuộc có khác xa với những gì cô nghĩ.

Để có được một thứ nổi tiếng hơn 《 Trường sinh mộng 》, đó phải là một bộ phim do chính cô thực hiện.

Cô đã có thể tạo ra một huyền thoại thì cô cũng có thể tạo ra một thứ siêu việt hơn, một huyền thoại mới.

"Không cần Phó thị đầu tư?" Phó Hàn Tranh hỏi.

Cố Vi Vi lắc đầu, "Em dự đoán đây là một bộ phim kinh phí thấp cho nên em với Phó Thời Dịch cùng nhau đầu tư là đủ rồi."

Cô thường cung cấp thức ăn, quần áo, chỗ ở cũng như phương tiện đi lại.

Vì vậy, tất cả thù lao của tác phẩm vẫn chưa được động đến, Phó Thời Dịch vẫn đang suy nghĩ, nếu bộ phim này do văn hóa Thời Ức làm ra, nếu kiếm được nhiều tiền, đó sẽ là tiền của họ.

Nhưng nếu là do cô làm, một khi làm hỏng, anh liền có thể tìm kiếm sự đền bù thiệt hại từ anh trai mình.

Vì vậy, anh không có ý định chấp nhận đầu tư từ bất kỳ ai bên ngoài.

Cố Vi Vi ăn cho đến khi no bụng, nhìn vào đồng hồ.

"Em phải đi rồi."

Phó Hàn Tranh lái xe đưa cô đến gặp Kiều Lâm, trước khi xuống xe anh còn vươn tay giữ người đang chuẩn bị mở cửa ra khỏi cửa xe.

"Vi Vi!"

"Dạ?" Cố Vi Vi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh.

Phó Hàn Tranh buông tay ra, đưa tay lên vuốt lên tóc cô rồi nói.

"Anh muốn nói, anh yêu em. Anh chưa từng yêu ai trước khi gặp em. Sau khi gặp em, anh nghĩ mình sẽ không thể nào yêu một người khác ngoài em."

Cố Vi Vi sững người trong hai giây, nghiêng người ôm chặt cổ anh hơi nghẹn ngào cảm xúc.

"Phó thúc thúc, em sẽ không bao giờ rời xa anh."

Cô đã từng nghĩ cô không bao giờ có cơ hội gặp được anh.

Tuy nhiên, số phận quá kỳ lạ khiến thần chết quay lưng với cô, thay đổi thân phận cô, an bài cho cô đến với anh.

Cô cố kháng cự, trốn thoát, cuối cùng nhận ra rằng cô không còn nơi nào để đi ngoại trừ việc phải lòng anh.

Phó Hàn Tranh thở dài, hôn nhẹ lên trán cô.

"Em có thể làm bất cứ việc gì mình thích, nhưng chỉ cần em quay đầu lại, vòng tay này sẽ mãi là chỗ dựa của em."

Trái tim của Cố Vi Vi như bị ném vào một cái bình đựng mật ong, điện thoại cô liên tục đổ chuông, nhưng cô không muốn rời đi..

"Phó Hàn Tranh, anh lại trêu chọc em!"

Vừa rồi anh ăn cơm hay ăn đường, đột nhiên lời nào cũng đều rất ngọt ngào.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 439 Cô chỉ muốn yêu Phó Hàn Tranh, kết hôn rồi sinh con với anh

[HIDE-THANKS]
Vì những lời âu yếm, ngọt ngào, hết bài này qua bài khác của Phó Hàn Tranh, Cố Vi Vi suýt nữa bỏ lỡ buổi ghi hình từ chương trình.

Cũng may diện mạo, làn da của cô có vẻ tốt, vì vậy cô chỉ cần trang điểm thoáng qua một chút liền có thể bắt đầu ghi hình cho chương trình.

Tuy nhiên, nhiều lần người dẫn chương trình đặt câu hỏi với cô, nhưng đầu óc cô lơ đãng không tập trung.

Bởi vì, trong tâm trí cô lúc này chỉ toàn hình ảnh của Phó Hàn Tranh, bên tai cũng tràn đầy giọng nói ngọt ngào của anh.

May mắn thay, người dẫn chương trình này rất có kinh nghiệm nên đã giúp cô che đậy một cách hoàn hảo vì thế điều đó không gây ảnh hưởng đến việc ghi hình chương trình.

Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, Kiều Lâm nghiến răng thở dài trên đường đến sân bay.

"Anh biết em cùng Đại Boss đã một tháng không gặp nhau, công việc còn chưa kết thúc, về sau sẽ không tập trung được."

Trợ lý đi tới sân bay trước họ, nên trên xe chỉ có hai người, Cố Vi Vi đương nhiên không chút do dự nói.

"Sắc đẹp làm người ta khó có thể kiềm chế."

Vừa mới khởi động xe, Kiều Lâm đã phanh gấp, quay đầu nhìn chằm chằm người phía sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Anh nói em còn trẻ, sao tâm hồn lại đen tối đến đáng sợ như vậy?"

"Lái xe đi, anh sắp làm lỡ chuyến bay rồi." Cố Vi Vi bức xúc.

Dù bây giờ cô ấy đang ở bộ dạng mười chín tuổi nhưng tâm hồn của cô ấy đã hơn hai mươi tuổi rồi.

Bởi vì quen với cô gái lưu manh Nguyên Mộng kia, mưa dầm thấm lâu, tâm hồn thuần khiết của cô cũng không biết chạy đi đâu mất rồi.

Nói không chừng đã hơn một tháng, thương thế của sư phụ chắc cũng tốt hơn nhiều.

Gần đây cô phải nghĩ cách liên lạc với họ.

Khi Kiều Lâm lái xe, anh nói với cô thông báo sẽ được gửi vào ngày mai.

Cố Vi Vi lắng nghe nhưng không một chút chú ý, trong đầu cô hiện giờ chỉ có bóng dáng của Phó Hàn Tranh.

Sắc đẹp làm con người ta lú lẫn, khi mới trở thành Mộ Vi Vi, cô muốn trả thù Lăng Nghiên sau đó tìm ra kẻ đã ám sát cô.

Con mẹ nó, bây giờ cô chỉ muốn yêu Phó Hàn Tranh, kết hôn rồi sinh con với anh.

Cả hai vội vã đến sân bay, làm thủ tục, bay đến thành phố nơi ghi hình buổi diễn thì trời đã tối.

Cố Vi Vi quay trở lại khách sạn, trước đó cô đã gọi cho Phó Hàn Tranh để báo rằng mình đã đáp máy bay an toàn.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với anh, cô lấy chiếc điện thoại đã tắt một tháng ra, bật lên để xem có tin tức gì về Nguyên Mộng không.

Chỉ có một tin nhắn trong điện thoại di động.

[Vi Vi, nhìn thấy thì gọi lại vào số điện thoại này.]

Cố Vi Vi đọc xong liền phản ứng, giọng điệu này không phải là của Nguyên Mộng mà là sư phụ Nguyên Sóc.

Cô vội vàng gọi lại, gọi một lần không có ai trả lời, rồi lại nghiến răng nghiến lợi gọi tiếp lần thứ hai.

Sau khi điện thoại reo vài lần, cuối cùng cũng có người nhấc máy.

"Vi Vi?"

Cố Vi Vi nghe thấy giọng nói gọi tên cô, liền hỏi ngay lập tức.

"Sư phụ, thương tích của anh thế nào? Anh đang ở đâu vậy? Nguyên Mộng đã nói với anh chưa?"

Nguyên Sóc chờ nghe xong một hồi liên hoàn pháo câu hỏi của cô, anh đáp lại.

"Vết thương đã tốt hơn nhiều rồi. Nguyên Mộng đã nói với anh về chuyện của em. Anh đang chuẩn bị gặp em."

Bây giờ xung quanh cô có một vài người của Phó Hàn Tranh theo dõi, cộng thêm có rất nhiều người đang tìm kiếm bọn họ, muốn gặp mặt nhau nhất định phải bàn tính kế hoạch cẩn thận

Nghe vậy, Cố Vi Vi vui mừng khôn xiết khi.

"Anh muốn em phối hợp như thế nào?"

"Ngày mốt, em thông báo có một sự kiện từ thiện. Em muốn đến trại trẻ mồ côi để động viên, giúp đỡ. Bọn anh sẽ đợi em ở đó." Nguyên Sóc nói.

"Hay lắm." Cố Vi Vi trả lời.

Nguyên Sóc im lặng một lúc ở đầu dây bên kia, nghiêm túc hỏi.

"Thực sự em với Phó Hàn Tranh ở bên nhau?"

"Phải, ở bên nhau." Cố Vi Vi thản nhiên trả lời.

Nguyên Sóc thở dài, "Vi Vi, để làm Phó gia tin tưởng em đã chết không khó, chỉ là.. em đã thực sự quyết định sao?"

Cố Vi Vi: "Cái gì?"

"Vi Vi, em không thể thích anh ấy chỉ vì anh ấy tốt với em. Trước kia Cố Tư Đình đối với em không phải cũng rất tốt đó sao?" Nguyên Sóc lo lắng thở dài nói "Bản tính con người luôn có thể thay đổi, em đã một lần bị té ngã bởi Cố Tư Đình, em có muốn một lần nữa ở đây té ngã bởi Phó Hàn Tranh sao?"
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 440: Cuộc gặp gỡ bí mật với Nguyên Sóc

[HIDE-THANKS]
Sau một lúc trầm lặng, Cố Vi Vi đáp lại một cách chắc chắn.

"En tin rằng anh ấy sẽ không."

"Em đã.. đã tin tưởng vào Cố Tư Đình, nhưng anh ấy không chỉ từ bỏ em mà còn cấy ghép trái tim của em cho Lăng Nghiên." Nguyên Sóc nghiêm túc cảnh báo.

Cô hẳn đã rất hiểu rõ về mối bất bình giữa Phó gia với Cố gia, Phó gia sẽ không thể chấp nhận một người từ Cố gia như cô.

Cô đã chết một lần rồi nên anh không muốn thấy cô bởi vì đặt tình cảm sai chỗ mà chịu tổn thương một lần nữa.

"Sư Phụ, em hết mực tin tưởng anh thấy, cho dù là điều mà anh lo lắng sẽ xảy ra, em cũng không một chút hối hận." Cố Vi Vi kiên quyết nói.

Đây là con đường cô đã chọn, người đàn ông cô đã chọn, thì cho dù chính Phó Hàn Tranh đẩy ngã cô tới tan xương nát thịt, cô cũng không hề hối hận.

Nguyên Sóc thở dài, nói.

"Tất cả mọi thứ, cứ chờ đi rồi sẽ thấy."

Cô có bản lĩnh khôn khéo trong việc khác, nhưng chỉ trong chuyện tình cảm, cô liền nóng lòng muốn rút tim, gan, phổi của mình trao hết cho người mình yêu.

Cố Vi Vi kết thúc cuộc gọi với Nguyên Sóc, cô vào phòng tắm, tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, khi nhìn chính mình trong gương cô có một chút bừng tỉnh.

Cô nói rằng cô tin tưởng anh, nhưng cô lại sợ rằng anh sẽ biết về việc cô có gút mắt với Cố gia.

Nếu anh biết được điều đó, anh sẽ càng mâu thuẫn, thậm chí đau đớn hơn cô bây giờ.

Một mặt có mối thù xương máu trong gia tộc, mặt khác cô là người được Cố gia nuôi lớn.

Cô không muốn anh phải đối mặt với sự lựa chọn như vậy, vì vậy cô chôn chặt quá khứ của mình, chọn làm Mộ Vi Vi là tốt nhất.

Vì sự nổi tiếng của "Mắt Ưng", các thông cáo gần đây của cô cũng đầy ắp.

Ngày hẹn với Nguyên Sóc đã đến, chỉ trong chớp mắt mọi thứ bận rộn liền bao vây cô.

Kiều Lâm đã sớm mua một chiếc xe đầy đủ đồ chơi với bánh kẹo, anh lái xe đến trại trẻ mồ côi, sau đó giúp cô phân phát đồ chơi với bánh kẹo cho bọn trẻ.

Mặc dù cô biết rằng Nguyên Sóc với Nguyên Mộng đang ở đây, nhưng thật sự không tốt nếu cô vừa đến liền trực tiếp tìm người.

Điều đó sẽ chỉ khiến vệ sĩ do Phó Hàn Tranh sắp xếp cảm thấy nghi ngờ.

Mặc dù lần trước Phó Hàn Tranh chưa bao giờ hỏi cô về chuyện của Nguyên Mộng, nhưng anh ắt hẳn vẫn đang điều tra họ vì tính khí nóng nảy của anh.

May mắn thay, sư phụ không bất ổn như Nguyên Mộng, người luôn gây rắc rối cho cô mỗi lần gặp mặt.

Cô vừa phát đồ chơi cho các em thì có một bé gái mặc một chiếc váy màu hồng ngọc chạy tới ôm chân cô gọi ngọt ngào.

"Vợ!"

Kiều Lâm ở một bên giật mình, vừa nói vừa thích thú nhìn chằm chằm vào đứa bé trai giống như một bé gái mà buồn cười nói

"Này cháu bé, vợ không được gọi bậy bạ, cô này không phải là vợ của cháu."

"Cô ấy chính là vợ của cháu!" Tiểu Nguyên Bảo nói chắc nịch với hai tay chống lên eo.

Cố Vi Vi nhìn Tiểu Nguyên Bảo mà ăn mặc như một bé gái, đối với mẹ của bé cô không thể phàn nàn được, nhưng thực sự định nuôi dạy con trai mình trông như một đứa con gái sao?

Kiều Lâm ngồi xổm xuống, "Cô ấy không phải vợ cháu, cô ấy muốn được gọi là chị gái!"

"Cô ấy là vợ cháu!" Tiểu Nguyên Bảo nói.

"Veo Veo!" Kiều Lâm nhìn cháu bé bướng bỉnh, lẩm bẩm: "Làm sao anh cảm thấy đứa nhỏ này trông rất quen?"

Cố Vi Vi khóe miệng rung lên. Lần trước khi gặp Nguyên Mộng, cô đã ôm Tiểu Nguyên Bảo của mình chạy rồi tình cờ gặp anh, tất nhiên anh sẽ cảm thấy quen thuộc.

"Cái kia.. anh ở đây chơi với các cháu đi, em ôm cháu bé này đi vào bên trong, hỏi trưởng khoa cùng các thầy cô xem có gì có thể giúp được không."

Kiều Lâm không nghi ngờ gì nữa, anh cùng trợ lý đi trước chăm sóc những đứa trẻ khác, để cô ấy ôm lấy Tiểu Nguyên Bảo đi vào bên trong.

Sau đó, khi cô đi vào, cô không hề thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyên Sóc đang đóng giả làm viện trưởng, bởi vì cải trang cùng trang điểm nên không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của anh.

Cùng với anh, Nguyên Mộng ăn mặc giả làm một nữ giáo viên trong viện phúc lợi, quần yếm màu xanh da trời, giày da bệt cùng một chiếc khăn lụa quấn quanh cổ.

Chiếc váy này.. trông rất giống một cô con gái nhà lành.
[/HIDE-THANKS]

-Nhất Luyến Thần Tâm-
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 441 Chỉ muốn kết hôn với Phó Hàn Tranh

[HIDE-THANKS]
Nguyên Sóc dẫn cô vào trong, gặp được người đi qua thì giới thiệu cho cô về tình trạng của viện phúc lợi. Chờ đến khi không có người mới nói.

"Nguyên Bảo, xuống đi."

"Không đâu, con muốn vợ ôm cơ." Tiểu Nguyên Bảo ôm lấy cổ Cố Vi Vi không chịu buông tay.

Nguyên Mộng mạnh mẽ xách cậu lên, Nguyên Bảo ngay lập tức nước mắt lưng tròng muốn khóc.

Miệng chưa khóc thành tiếng đã bị Nguyên Mộng nhét một cái kẹo que vào trong miệng.

Nước mắt ngay tức ngừng, chuyên tâm ăn kẹo, cuối cùng cũng không rảnh mà lo đi tìm bà xã.

Nguyên Mộng ngậm cây kẹo que của mình, bế cậu con trai đang ăn kẹo đi ra hàng hiên bên ngoài nhà ăn của cô nhi viện chơi, đồng thời cũng là để canh chừng.

Nguyên Sóc đưa Cố Vi Vi tới nhà ăn, bởi vì lúc này ở đây không có người dễ dàng nói chuyện hơn.

"Nếu như không thể trở về Cố gia thì Phó gia cũng không an toàn đối với em."

"Sư phụ, những điều anh nói em đều biết, những gì anh lo lắng em cũng biết." Cố Vi Vi đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ mở mang phía chân trời: "Em vẫn không biết, năm đó Cố Tư Đình đối tốt với em là bởi vì thích em, hay là.. Vì ba em là Kaman Dolans."

Nhưng mà, cô chắc chắn Phó Hàn Tranh thích cô, không phải vì bất cứ mối quan hệ lợi ích gì, chỉ đơn giản là thích.

Nguyên Sóc nghe cô nhắc đến Kaman Dolans, cả khuôn mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên, sau một lúc trầm mặc.

"Em biết chuyện này lúc nào?"

Nhà họ Cố không có ý định nói với cô chuyện của Kaman Dolans, anh ta cũng không có nói đến, làm sao cô biết được.

"Phó Hàn Tranh tra ra, đúng lúc ấy em nghe thấy." Cố Vi Vi thản nhiên nói.

Nguyên Sóc kinh ngạc, tình báo cơ mật như vậy, Phó Hàn Tranh đều nói hết với cô sao?

"Xin lỗi, anh đã đồng ý với ba em, không thể nói cho em về chuyện của ông ấy."

Những năm đó, nhìn cô bôn ba khắp nơi truy tìm tin tức của ba mẹ ruột. Anh ta nhìn thấy nhưng lại không thể nói cho cô biết những gì anh ta biết.

"Sư phụ người đã giúp em rất nhiều." Cố Vi Vi cười nhạt nói.

Mặc kệ cô có bao nhiêu là tùy hứng, anh đều ở giúp cô, bảo vệ cô.

Tuy rằng, đó xuất phát từ hứa hẹn với Kaman Dolans, nhưng vài lần không màng nguy hiểm bảo hộ nàng là sự thật.

"Em.. Có nghĩ tới việc trở lại gia tộc Dolans không?" Nguyên Sóc dò hỏi.

Cố Vi Vi lắc đầu: "Mẹ em vì ông ấy mà chết, chúng ta bị ám sát cùng là vì ông ấy, hơn nữa bây giờ em đã không còn chút quan hệ gì với ông ấy nữa, cho dù tìm được ông ấy rồi thì có thể thế nào chứ?"

"Vi Vi, Kaman hắn.. Rất yêu em và mẹ." Nguyên Sóc nói.

Bởi vì không muốn cô ở lại gia tộc Dolan với ông ấy sống một cuộc sống lúc nào cũng bị đối thủ ám sát, cho nên không nhận cô, mà đưa cô đến nhà họ Cố nuôi dưỡng.

Vốn tưởng rằng, cô cứ như vậy mà bình an lớn lên, mạnh khỏe mà sống hết một đời.

Không ngờ dù có sống ở nhà họ Cố thì cô vẫn mất khi còn trẻ.

"Em biết." Cố Vi Vi gật đầu.

Tuy rằng, chưa từng có chính diện đi gặp qua, nhưng Kaman Dolan đã dùng cách thức của ông để cho cô một cuộc sống bình yên.

Chỉ có điều, đến cuối cùng, cô vẫn không thể sống một cuộc đời bình an như những gì ông mong muốn.

"Nhà họ Cố không tuyên bố tin em chết, có khả năng.. Kaman Dolans cũng không hề hay biết việc này."

Ánh mắt của Nguyên Sóc dừng lại, Cố gia không thể mất đi sự trợ giúp của gia tộc Dolan.

Nhưng bọn họ có thể giấu giếm tin cô đã chết tới bao giờ chứ?

"Nhà họ Cố nuôi dưỡng em mới có được sự giúp đỡ của gia tộc Dolan, giờ em không còn nữa, không có đạo lý gì còn để cho bọn họ chiếm tiện nghi." Cố Vi Vi nói.

Nguyên Sóc lo lắng mà nhìn nhìn cô, hỏi.

"Thật sự em muốn để Phó Hàn Tranh tin rằng em đã chết, lấy thân phận Mộ Vi Vi mà sống."

Cố Vi Vi kiên định gật đầu, nghĩ đến Phó Hàn Tranh, mặt mày không khỏi nhiễm ý cười.

"Đợi chuyện này xong xuôi, em có thể yên tâm kết hôn với anh ấy rồi."
[/HIDE-THANKS]

_2k7 lần nói Đam mỹ là chân ái_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 442: Cả quãng đời còn lại, em chỉ muốn dành cho anh ấy.

[HIDE-THANKS]
"Kết hôn?"

Nguyên Sóc kinh ngạc, hơi cau mày.

Cô ở bên Phó Hàn Tranh chưa được bao lâu, vậy mà đã muốn tính đến chuyện kết hôn rồi?

Tuy rằng hiện tại vẻ ngoài cô chỉ mới là một cô gái 19 tuổi, nhưng linh hồn và trí tuệ cô đã hơn hai mươi rồi, còn chưa đủ trưởng thành sao?

"Đúng vậy, kết hôn." Cố Vi Vi cười tươi như hoa, kiên định nói: "Em dự tính kết hôn cùng anh ấy."

"Không đúng, em mới biết hắn ta chưa được bao lâu mà?" Nguyên Sóc có chút nóng nảy.

"Chưa lâu lắm, nhưng em lại cảm thấy như đã biết từ lâu." Khi nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vi Vi không che giấu được sự ngọt ngào.

Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. (*)

(Lần đầu gặp người lại tựa đã quen từ lâu)

Có lẽ, chính là cảm giác này.

Nguyên Sóc nhìn cô, cảm thấy cô trúng tà của Phó Hàn Tranh rồi.

"Anh cảm thấy em đang rất nóng vội, nhanh như vậy đã quyết định kết hôn."

Phó Hàn Tranh không biết linh hồn trong cơ thể cô là ai, chỉ thấy cô hiện tại xinh đẹp nên muốn sủng ái một chút.

Nếu như hắn biết điều đó, thì liệu có còn muốn cưới cô không?

Cô tuy rằng không phải con ruột của Cố gia, nhưng lại là người do Cố gia nuôi lớn, cha ruột của cô – Kaman Dolans cũng đã hỗ trợ cho Cố gia bao nhiêu năm qua..

Thử hỏi, nếu Phó Hàn Tranh không để tâm, thì liệu những người Phó gia khác cũng không để tâm hay sao?

Một khi Phó gia xảy ra mâu thuẫn, cuộc sống ở Phó gia sau này của cô sẽ như thế nào?

"Em còn sợ chậm quá đó chứ." Cố Vi Vi nói.

Để gặp được anh, cô đã tốn rất nhiều năm, hiện tại cô không muốn lãng phí thời gian vào những thứ không cần thiết.

"Anh nói này, em có thể tỉnh táo một chút không, suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời câu hỏi của anh." Nguyên Sóc nhìn bộ dạng khăng khăng một mực của cô, có chút tức giận.

"Em vô cùng tỉnh táo, cũng đã suy nghĩ rất cẩn thận."

Cố Vi Vi nghiêm túc nhìn về phía Nguyên Sóc, người vừa là thầy vừa là bạn của cô nhiều năm qua, kiên quyết nói: "Em muốn ở bên anh ấy, vĩnh viễn ở bên anh ấy."

Đã từng đối mặt với sự thay đổi của Cố Tư Đình, cô đã từng rời đi, đã từng từ bỏ, cũng đã từng có đủ loại do dự.

Nhưng mà, đối với Phó Hàn Trông lại không hề có ý định khác.

Chẳng sợ việc bại lộ thân phận sẽ đem lại phiền phức như thế nào, ngoại trừ việc muốn cùng anh bên nhau cả đời, cô không còn nghĩ đến việc bỏ đi hay do dự nữa.

Một đời kia không gặp được anh, thời gian trôi qua một cách vô ích.

Một đời này, cả quãng đời còn lại, cô chỉ muốn dành cho anh ấy.

Nguyên Sóc thở dài một hơi, biết rằng dù mình có khuyên can đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không thay đổi.

"Được rồi, nghe lời em, anh nhanh chóng đi chuẩn bị."

Tính tình cô như thế nào, anh còn không rõ hay sao.

Chỉ cần chuyện mà cô muốn, ai khuyên cũng vô dụng.

Chỉ mong Phó Hàn Tranh cô lựa chọn lần này, sẽ không phải là Cố Tư Đình thứ hai.

Cố Vi Vi thấy anh chịu chấp nhận, trong lòng cũng nhẹ hẳn đi.

"Chuyện này xem như xong vậy, anh cùng Nguyên Mộng có tính toán gì chưa?"

"Tạm thời cư trú ở Trung Quốc một thời gian." Nguyên Sóc bình thản nói.

Sẽ ở đây, nếu Phó gia không tìm đến họ.

Chỉ cần bọn họ ẩn mình thật tốt, người của Cố Tư Đình cũng không tìm thấy họ, coi như an toàn.

"Không tính quay lại gia tộc Dolan sao?" Cố Vi Vi hỏi.

Kaman Dolan nếu đã sắp xếp cho anh đến bảo vệ cô, vậy có lẽ phải cực kì tín nhiệm anh.

Nguyên Sóc lắc đầu, buồn bả thở dài.

"Em cho là khi em chết, cha em là Kaman Dolan sẽ chịu bỏ qua cho anh sao?"

Lúc trước khi Kaman Dolan đưa anh tới Cố gia đã từng nói, cho dù anh có chết, cô cũng không được chết.

Hiện tại cô đã chết, anh lại còn sống, Kaman Dolan làm sao có thể cho phép anh còn sống quay về.

Cũng may vì Cố gia đã cho người đè nén tin tức về cái chết của cô xuống, nên có lẽ Kaman Dolan vẫn chưa biết.

Bằng không chỉ sợ anh chưa kịp dưỡng thương xong, đã sớm bị người của gia tộc Dolan đuổi giết mất mạng rồi.
[/HIDE-THANKS]

_Gumball_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 443: Nguyện người em yêu nhất cũng sẽ yêu em nhất.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi trầm mặc một lúc, cô không nghĩ cái chết của cô sẽ làm anh lâm vào tình cảnh gian nan như vậy.

"Em.. có thể giúp gì cho anh không?"

Nguyên Sóc nhìn cô, buồn bã thở dài.

"Nếu đã quyết định sẽ làm Mộ Vi Vi, vậy thì.. có lẽ hôm nay sẽ là lần cuối chúng ta gặp mặt."

"Sư phụ.." Cố Vi Vi giật mình.

"Như vậy đối với em, đối với bọn anh đều sẽ an toàn, em hiện tại rất nổi tiếng, bọn anh cũng dễ dàng biết được rằng em hiện tại có khỏe mạnh hay không."

Nguyên Sóc nói xong, vươn tay ra xoa đầu cô.

Nếu cô muốn trở thành Mộ Vi Vi, vậy thì không nên có liên quan gì đến chuyện quá khứ nữa, về sau dù có đối diện trực tiếp, bọn họ đều phải làm như chưa từng quen biết.

"Nhưng mà hai người.."

Cố Vi Vi nhìn người trước mắt, tình cảnh của bọn họ hiện tại so với cô còn khó khăn nguy hiểm hơn.

Nhưng mà, cô lại không thể giúp gì được.

"Bọn anh sẽ chú ý giữ gìn sức khỏe, không cần lo lắng." Nguyên Sóc nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, rồi lại nhìn ánh mắt quen thuộc của cô gái, "Vi Vi, ông trời đã cho em cơ hội sống lại, cả đời này.. phải sống thật tốt."

"Mọi người cũng phải bảo trọng."

Cố Vi vi nghĩ đến đây là lần cuối cùng gặp mặt, trong lòng có chút không tiếp thu được.

"Chuyện em nói, anh sẽ nhanh chóng đi làm, nhưng có thể cần tới nửa tháng mới có kết quả." Nguyên Sóc nhìn thời gian, biết đã đến giờ bọn họ phải từ biệt, "Về phần kết quả, em là người bên cạnh Phó Hàn Tranh, nên có lẽ sẽ là người đầu tiên biết."

Sau đó, vì để an toàn.. bọn họ không thể gặp lại nhau được nữa.

Cố Vi Vi im lặng, hai hốc mắt đỏ ửng, muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại không biết nên nói cái gì.

"Sư phụ.."

Nguyên Sóc nhìn cô gái đang đỏ mắt trước mặt, từ sâu tận đáy lòng nói:

"Vi Vi, nguyện người em yêu nhất, cũng sẽ yêu em nhất."

Ở Cố gia, bởi vì Cố Tư Đình mà cô nhiều năm rồi chưa từng có một nụ cười thật lòng.

Nhưng mà hiện tại, mỗi khi cô nhắc đến Phó Hàn Tranh, đuôi lông mày hay khóe mắt đều lộ rõ vẻ vui sướng cùng hạnh phúc.

Cô thật sự thích anh ta, anh hy vọng rằng Phó Hàn Tranh cũng thật sự thích cô, đời này sẽ không phụ lòng sự nhiệt huyết và sự dũng cảm của cô.

Nguyên Mộng ngậm kẹo que đứng ở cửa, sốt ruột thúc giục.

"Nhanh lên, hai người còn chưa chịu nói chưa xong, tôi bị nghiện thuốc lá, hiện tại đang rất muốn hút đây này."

Có Vi Vi nhìn hai người từ nhà ăn viện phúc lợi đi ra, Tiểu Nguyên Bảo đem nửa cây kẹo que đang ăn còn lại của bản thân đưa qua.

"Vợ ơi, ăn đường đường."

Cố Vi Vi bật cười, vươn tay nhéo khuôn mặt đầy thịt của tiểu Nguyên Bảo.

"Chị không ăn, em ăn đi."

Tiểu Nguyên Bảo chớp chớp đôi mắt to tròn, đem kẹo que bỏ lại vào miệng.

Nguyên Mộng thấy hốc mắt hơi ửng hồng của Cố Vi Vi, nhìn Nguyên Sóc nói.

"Anh đã nói cái gì vậy, làm như sinh ly tử biệt vậy."

Cố Vi Vi nở một nụ cười: "Không còn sớm nữa, em đi đây."

Nguyên Sóc tiễn cô ra ngoài, ở ngoài cửa nắm lấy tay cô, cảm ơn cô vì hôm nay đã đến và vì món quà đã tặng cho đứa trẻ.

Người đại diện Kiều Lâm cũng chạy tới, thúc giục nói.

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta ra sân bay thôi."

Cố Vi Vi nhìn một nhà ba người Nguyên Sóc, rồi rời khỏi viện phúc lợi cùng với người đại diện, lên xe đi đến sân bay.

Kiều Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Em sao thế, mắt đỏ như vậy."

"Không có gì, chỉ tại mấy đứa nhỏ.. đáng thương quá thôi." Cố Vi vi hít hít mũi.

Chẳng qua nghĩ đến chuyện từ nay về sau không thể gặp lại sư phụ nữa, trong lòng có chút đau.

"Đồ vật này kia cũng đã tặng rồi, tiền cũng đã quyên góp, những gì có thể làm chúng ta đều làm rồi." Kiều Lâm vừa lái xe vừa nói.

Cố Vi Vi trầm mặc không nói gì, cô chỉ vì muốn bỏ lại quá khứ để ở bên cạnh Phó Hàn Tranh, mà ngay cả sư phụ cũng không thể gặp lại nữa.
[/HIDE-THANKS]

_Gumball_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 444: Lễ ra mắt sản phẩm mới của MG

[HIDE-THANKS]
Tại Milan, Ý.

Cố Vi Vi được mời làm người phát ngôn toàn cầu cho sản phẩm mới chuẩn bị được phát hành của MG.

Nửa đêm trực thăng hạ cánh, Cố Vi Vi đến khách sạn nghỉ ngơi được vài tiếng. Mới sáng sớm đã bị trợ lý của Martin Green đưa đến tổng bộ MG.

"Vi Vi, cô cuối cùng cũng đến rồi."

Martin Green nhiệt tình chuẩn bị dang tay ra ôm một cái nhưng vừa nghĩ đến vị bạn trai kia của cô liền hậm hực mà bỏ tay xuống từ bỏ.

"Anh gọi tôi đến đây sớm một ngày rốt cuộc là có chuyện gì?" Cố Vi Vi hỏi.

Bởi vì anh ta yêu cầu cô đến sớm nên tối qua vừa nhận được thông báo cô liền tức tốc chạy ngay đến đây.

Martin Green vỗ tay cười cười nhìn thời gian, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người phát ngôn khu vực châu Á của MG, Julie.

"Tôi hy vọng đêm nay khi sản phẩm mới được tuyên bố, Julie sẽ là người mở màn, còn Vi Vi cô sẽ là người kết thúc thật xuất sắc."

Cố Vi Vi vừa nghe xong, đầu óc liền căng thẳng.

"Tôi cũng không phải là người mẫu, anh lại kêu tôi đi catwalk."

Diễn xuất hay quay quảng cáo cô còn có thể làm được, nhưng cô lại không hiểu về nghề người mẫu, đây không phải là đang làm khó cô hay sao?

"Julie sẽ hướng dẫn cho cô, tôi tin cô có thể làm được."

Martin Green tràn đầy tin tưởng đối với cô, anh tin cô có thể thể hiện thật tốt vẻ đẹp trong thiết kế của anh dành cho mùa này.

Cố Vi Vi bất đắc dĩ thở dài, "Vậy để tôi thử."

Martin Green mừng rỡ: "Tôi tin cô có thể làm tốt."

Tuy rằng từ đầu những giám đốc của công ty đã không hài lòng với việc anh ký hợp đồng với người phát ngôn toàn cầu này.

Nhưng gần đây, với độ hot của 《 Ưng nhãn 》, bộ phim cũng đã được lọt vào một số liên hoan phim điện ảnh, khiến bọn họ cũng không thể không hài lòng.

Hôm nay sau khi sản phẩm được phát hành, quảng cáo do Mộ Vi Vi làm người đại diện sẽ chính thức được tung ra toàn thế giới.

Đây là người phát ngôn mà ông tự mình lựa chọn, cho nên ông cũng hy vọng trong buổi trình diễn hôm nay cô sẽ khoác lên mình thiết kế của MG diễn áp chót.

"Tôi sẽ cố gắng." Cố Vi Vi kiên trì đáp.

Tuy rằng thông báo vừa rồi vội vàng khiến cô cũng rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn hy vọng buổi biểu diễn của Martin có thể được tiến hành tốt đẹp.

Cô đã ký hợp đồng phát ngôn của MG nên việc mời cô đảm nhận vị trí kết thúc của buổi phát hành sản phẩm mới cũng không có gì là lạ.

Martin Green và Julie trao đổi vài câu, bảo cô ấy dạy cho cô luyện tập catwalk trên sân khấu trước khi bắt đầu buổi phát hành đêm nay.

Để không bị quấy rầy, người ta còn đặc biệt dành phòng họp ra để tạo điều kiện cho cô luyện tập.

Cố Vi Vi cũng chăm chỉ học hỏi, lúc đầu chỉ có thể mang giày bệt để luyện tập nhịp điệu và cách tạo dáng, về sau mới được mang giày cao gót.

Cũng may dưới sự chỉ bảo của Julie cô đã nắm giữ bí quyết rất nhanh.

Lúc sau mang giày cao gót đi qua đi lại, Julie đã vỗ tay khen ngợi.

Martin Green đã sắp xếp màn trình diễn đâu vào đấy, sang đây nhìn một lần liền hết sức hài lòng.

"Tôi biết cô sẽ không làm tôi thất vọng mà."

Cố Vi Vi cởi giày cao gót, thay lại đôi giày của mình.

"Mấy giờ bắt đầu?"

Martin Green nhìn đồng hồ, sau đó nói với bọn họ.

Hai người còn thời gian để ăn một chút gì đó, hai giờ sau đến sàn diễn gặp tôi. "

Để trả công cho việc học tập catwalk trên sân khấu, Cố Vi Vi đã nhờ Kiều Lâm đặt một nhà hàng gần đây và mời Julie cùng đi.

Trên bàn ăn, Julie nhắc đến bộ phim 《 Ưng nhãn 》 gần đây của cô, hào hứng nói với cô rằng mình thích nội dung của bộ phim, cô nàng cũng đã trở thành một fan nhỏ của cô.

Cuối cùng còn bắt cô phải ký tên, chụp hình cùng nhau, sau đó lại trao đổi phương thức liên lạc mới thôi.

Hai người hào hứng tán gẫu, mãi cho đến khi Martin Green gọi liên tiếp mấy cuộc thúc giục thì mới chịu rời nhà hàng đến sàn diễn,

Martin đưa cô đến chuyên gia trang điểm, sau đó nói với họ.

" Đêm nay, phải biến cô ấy trở thành tiên nữ sáng chói nhất."
[/HIDE-THANKS]

Thỏ
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 445: Bộ lễ phục này, người này..

[HIDE-THANKS]
Chuyên viên trang điểm nhìn thoáng qua làn da cũng ngũ quan của Cố Vi Vi, hướng Martin Green cười nói.

"Bản thân cô ấy chính là tiên nữ."

Cô gái mười chín tuổi, khuôn mặt căng tràn như lòng trắng trứng, làn da mịn màng, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sáng ngời lay chuyển rung động lòng người.

"Cảm ơn vì lời khen." Cố Vi Vi ở trong gương hướng về phía thợ trang điểm nghịch ngợm cười.

Chuyên viên trang điểm cầm phấn nền, một bên cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất, một bên bắt đầu giúp cô hóa trang.

Chỉ chốc lát sau đã giúp cô hóa trang tốt khuôn mặt, lại vội vàng làm tóc giúp cô.

Cho đến khi Martin Green tuần tra các nơi xong xuôi rồi quay lại, trang điểm tạo hình cho cô đã hoàn thành.

Martin vừa lòng cười cười, vỗ vỗ bả vai chuyên viên trang điểm.

"Quả nhiên là không làm tôi thất vọng."

"Là người phát ngôn của ngài quá xinh đẹp, tôi cũng chỉ là dệt hoa trên gấm." Chuyên viên trang điểm từ đáy lòng tán thưởng nói.

Khó trách Martin kiên trì như vậy, muốn mời cô làm đại diện phát ngôn toàn cầu của MG.

Mặc kệ là ngoại hình hay khí chất đều tốt hơn rất nhiều so với Ảnh hậu cao cao tại thượng kia.

Hầu hết giới thời trang không phải xem độ nổi tiếng, mà là xem ngoại hình cùng khí chất của người phát ngôn có phù hợp với thiết kế của thương hiệu hay không.

Martin Green bảo trợ lý mang lễ phục tới, lấy lễ phục ra nói.

"Đây là lễ phục đêm nay cô sẽ mặc."

Cố Vi Vi nhìn bộ lễ phục Martin lấy ra, nhất thời có chút sững sờ.

Bộ lễ phục này là Martin Green đến Cố gia vì cô thiết kế lễ phục đệ nhất, là bộ lễ phục lúc cô thành niên, chỉ là hiện tại nó được cải tiến đi một ít chi tiết nhỏ.

Làn váy tầng tầng lớp lớp vải Eugen, thân trên là áo trễ vai ngắn gọn ưu nhã, thân váy đan xen điểm xuyết những bông hoa thêu tinh xảo.

"Sắp bắt đầu rồi, đi thay đồ đi."

Cố Vi Vi tiếp nhận lễ phục, vào gian thử đồ thay lễ phục, nhưng rất lâu không thấy bước ra ngoài.

Năm mười tám tuổi ấy Cố Tư Đình ở Cố trạch tổ chức cho cô một lễ thành niên long trọng.

Anh ta mang theo cô mặc trang phục lộng lẫy tham dự, lúc đó cô chính là mặc bộ lễ phục này.

Hôm đó ánh trăng ban đêm rất đẹp, sau khi yến hội kết thúc, Cố Tư Đình ở sau hoa viên phóng rất nhiều pháo hoa cho cô.

Anh ta nói, anh ta thích cô, anh ta vẫn luôn đợi cô lớn lên.

Nhưng chỉ hai năm sau, anh ta không bao giờ muốn gặp lại cô nữa. Thậm chí còn gửi cô tới chỗ của Nguyên Sóc.

Anh ta bắt đầu lui tới với những thiên kim của nhân vật nổi tiếng ở nước A, minh tinh điện ảnh người mẫu, cuối cùng ngay cả Lăng Nghiên mà cô biết cũng trở thành nữ nhân của anh ta.

Qua một lúc lâu, Martin đi tới gõ cửa.

"Vi Vi, có sao không đó? Sắp tới lượt cô lên sân khấu rồi."

Cố Vi Vi phục hồi tinh thần, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa đi ra.

Hết thảy đều đã qua rồi.

Cố gia, Cố Tư Đình, Lăng Nghiên..

Tất cả đều đã qua, hiện tại cô là Mộ Vi Vi, là Mộ Vi Vi hoàn toàn mới.

Cô theo Martin Green tới phía sau sân khấu, nghe được rõ ràng tiết tấu âm nhạc ưu nhã mà xa hoa.

Trước mặt là một người mẫu vừa lên sân khấu một vòng trở về, Martin hướng cô nói.

"Vi Vi, tới lượt cô rồi, đi đi."

Cố Vi Vi hít một hơi thật sâu, xách theo váy hướng sân khấu chữ T ánh đèn lóng lánh đi đến, lúc bước lên sân khấu trên môi cong lên nụ cười nhẹ.

Làn váy tầng tầng lụa mỏng, theo bước chân cô như mây như sương chuyển động.

Thiết kế trễ vai để lộ xương quai xanh tinh xảo của cô, là phong cách tinh tế và thanh lịch thường thấy của Martin Green.

Xung quanh đài chữ T ngồi đầy người được mời đến xem buổi catwalk.

Cố Tư Đình cùng Lăng Nghiên cũng nằm trong số đó. Đang lúc ánh mắt Cố Tư Đình không chú tâm, khi nhìn thấy người mẫu cuối cùng của MG đi ra bỗng nháy mắt u trầm sắc bén.

Bộ lễ phục này, người này..
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 446: Mộ Vi Vi, cô rốt cuộc là ai?

[HIDE-THANKS]
Trên sân khấu chữ T, Cố Vi Vi ghi nhớ tất cả những gì mà Julie đã dạy, chuyên tâm hoàn thành phần trình diễn cuối cùng của mình.

Khi đang đi, bỗng nhiên cảm giác được trong đám người có một ánh mắt bất thường nhìn mình. Cô liếc nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên không kịp phòng bị đụng phải ánh mắt thâm trầm sắc bén của Cố Tư Đình.

Chỉ một giây sau cô liền nhìn sang chỗ khác.

Sau đó mỉm cười tự nhiên đi tới cuối đài chữ T dừng lại, tạo dáng rồi xoay người bước đi nhẹ nhàng trở về.

Cố Tư Đình ngơ ngẩn nhìn người trên đài chữ T đang đến gần, trong lòng có một ý nghĩ không giải thích được trào ra, môi mỏng mím chặt thành đường cong sắc bén.

"Anh Tư Đình?"

Lăng Nghiên gọi anh hai lần không thấy anh trả lời, cô đưa tay ra kéo kéo cánh tay anh.

Nhưng mà Cố Tư Đình vẫn luôn dán chặt mắt vào người trên sân khấu chữ T, cả người lâm vào hồi ức xa xôi, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào.

Cố Vi Vi với tư cách là người phát ngôn đại diện trình diễn cuối cùng, sau khi quay về hậu trường lại cùng với Martin Green trở lại lên đài chào bế mạc.

Cô cùng Julie một trái một phải đi phía sau Martin, còn Martin ngắn gọn nói nhanh một đoạn văn.

Sau đó hướng mọi người giới thiệu cô cùng Julie là hai người phát ngôn đại diện.

Cô cùng những người mẫu khác vỗ tay mỉm cười hướng Martin chúc mừng.

Chỉ là, từ đầu tới cuối ánh mắt của Cố Tư Đình ở dưới đài khiến cô cực kỳ khó chịu.

Sau khi buổi trình diễn sản phẩm mới của MG kết thúc, Cố Vi Vi cùng Julie và dàn người mẫu theo thứ tự bước vào hậu trường.

Cô không có để ý tới, trong khi cô cùng những người mẫu khác đi vào hậu trường; Cố Tư Đình ở thính phòng cũng đứng dậy, băng qua đám đông đang đi về phía lối ra đuổi theo vào hậu trường.

"Anh Tư Đình, anh đi đâu vậy?"

Cố Tư Đình bỏ tay Lăng Nghiên đang giữ chặt mình ra, nhanh chóng chen qua đám người, vội vàng đuổi theo vào hậu trường.

Ở hậu trường của buổi trình diễn, nhóm người mẫu đang bận rộn thay quần áo, chen chúc đầy ắp mấy gian thay đồ.

Cố Vi Vi không có chỗ thay quần áo, vì thế cô đứng cùng Julie và Martin ở một chỗ nói chuyện.

"Vừa rồi cô đã làm rất tốt, không làm tôi thất vọng chút nào." Martin hớn hở khen ngợi.

"Đó là Julie dạy tốt." Cố Vi Vi nhìn Julie cao gầy ở bên cạnh.

"Cô ấy tự học rất nhanh." Julie cười đáp lại.

"Hai người đừng khen ngợi nhau nữa được không?" Martin dở khóc dở cười cho hai người một ánh nhìn khích lệ: "Hai bộ lễ phục các cô mặc lên đều cực kỳ xinh đẹp, làm quà cho buổi catwalk tối nay, hai bộ lễ phục này tặng cho các cô."

"Thật vậy sao?" Julie ngạc nhiên che miệng, suýt chút nữa thét ra tiếng chói tai.

Martin Green cười khẽ gật đầu: "Đương nhiên."

Cố Vi Vi rũ mắt nhìn lễ phục hoa lệ tinh xảo trên người, hướng Martin nói.

"Cảm ơn anh, nhưng bộ lễ phục này tôi không thể nhận.."

"Tại sao?" Martin khó hiểu. Bộ lễ phục này cô mặc lên thật kinh diễm bắt mắt.

Cố Vi Vi cười mà không nói: "Tóm lại, chính là không thể nhận."

Nếu đã muốn buông bỏ quá khứ, như vậy mọi thứ liên quan đến nó, hết thảy cô đều tính toán không giữ lại.

Martin nhìn bộ dạng khó xử của cô, nhớ tới vị bạn trai Phó Hàn Tranh kia của cô, hiểu rõ gật gật đầu.

"Vậy được, tôi không ép buộc."

Xem ra là sợ bạn trai biết cô nhận lễ vật của người đàn ông khác.

"Vi Vi, có một gian thay đồ còn trống." Trợ lý Tiểu Từ tìm được phòng thay quần áo còn trống tới gọi cô một tiếng.

Cố Vi Vi nhìn Martin cùng Julie hơi gật đầu, hướng về gian thay đồ chuẩn bị thay quần áo.

Chỉ là còn chưa kịp đi vào, đột nhiên không kịp đề phòng bị người sau lưng túm chặt, làm cho cô không thể không xoay người sang chỗ khác để đối mặt.

Vừa quay người lại, cô đã đụng phải đôi mắt thâm trầm của Cố Tư Đình, âm thanh run rẩy manh theo áp lực.

"Mộ Vi Vi, cô là ai?"

"Cô rốt cuộc là ai?"
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 447: Mộ Vi Vi, cô rốt cuộc là ai? 2

[HIDE-THANKS]
Nếu là vài tháng trước, đối mặt với chất vấn như vậy của Cố Tư Đình; cô nhất định sẽ kinh hoàng hoảng sợ, chua xót rơi lệ.

Nhưng mà, Cố Vi Vi tại thời điểm này sẽ không như vậy nữa.

Cô nhìn người đàn ông mất hết phong độ trước mặt, trong mắt bình tĩnh hiện lên vẻ không vui.

"Cố tiên sinh, anh nghĩ tôi là ai?"

Bộ lễ phục Martin đưa cô mặc ra ngoài vừa rồi cũng làm anh ta nhớ tới lễ thành niên năm mười tám tuổi của cô đi.

Cho nên mới mất lý trí như vậy vọt tới hậu trường để hỏi cô là ai.

Tuy nhiên, cô không bao giờ muốn trở thành Cố Vi Vi nữa.

Cố Tư Đình gắt gao siết chặt cánh tay cô, ánh mắt thâm trầm nhìn người con gái xa lạ trước mặt.

Tại sao.. tại sao anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Vi Vi ở trên người cô?

Tại sao lại ở trên người phụ nữ của Phó Hàn Tranh?

Martin Green bước đến, bắt lấy cánh tay của Cố Tư Đình, tức giận quát.

"Cố tiên sinh, anh hãy buông cô ấy ra!"

Cố Tư Đình không để ý đến lời nói của Martin Green, trái lại còn nghiêng đầu hỏi anh ta.

"Anh cũng cảm thấy cô ta rất giống cô ấy đúng không?"

Martin Green ngẩn người, sau đó mới phản ứng được là anh ta đang nói về cái gì.

Anh ta đang hỏi anh, có phải anh cảm thấy Mộ Vi Vi rất giống em gái Cố Vi Vi của anh ta hay không?

Bộ lễ phục mà Mộ Vi Vi vừa mới mặc, chính là bộ lễ phục Cố Vi Vi mặc trong lễ thành niên, hơn nữa khí chất hai người có điểm giống nhau, Cố Tư Đình cảm thấy giống như vậy cũng là bình thường.

Nhưng ngay cả khi giống nhau thì thế nào, anh ta có cần phải phản ứng lớn như vậy không?

"Cố tiên sinh, nếu là về bộ lễ phục thì Vi Vi tiểu thư đã đồng ý cho tôi mang bộ lễ phục này về phát hành."

Cố Tư Đình yên lặng nhìn Cố Vi Vi, hỏi Martin.

"Trả lời câu hỏi của tôi."

Martin Green suy tư một lúc: "Trên đời này người này có chút giống người kia đều là sự tình thường thấy. Cố tiên sinh phản ứng lớn như vậy làm cái gì?"

Cố Tư Đình dường như khôi phục một chút lý trí, chậm rãi buông lỏng tay đang bắt lấy cô ra.

Martin Green cũng theo tay hắn buông ra hỏi: "Cố tiên sinh, Vi Vi tiểu thư và tôi đã mất liên lạc từ rất lâu rồi. Tôi muốn biết nguyên nhân thật sự."

"Anh đã cùng Cố gia chấm dứt hợp đồng, không cần cùng em ấy có liên hệ." Cố Tư Đình khôi phục lại vẻ tao nhã bình tĩnh nói.

Cố Vi Vi không muốn tiếp tục ở lại dây dưa không rõ, vào phòng thay đồ đóng cửa lại. Nhưng mà đứng ở bên trong cũng không có thay quần áo.

Kiều Lâm vốn là ở bên ngoài gọi điện thoại và sắp xếp thông báo phía sau, cho đến khi trợ lý chạy tới nơi nói cho anh, anh mới biết Cố Tư Đình tới hậu trường dây dưa cùng nghệ sĩ của anh.

Tưởng tượng tới lần trước anh ta bắt cóc anh ép Mộ Vi Vi ra gặp mặt anh ta, lập tức chạy tới hậu trường.

Khi anh đến nơi cũng là lúc Lăng Nghiên đồng thời tìm được hậu trường đi tới.

"Anh Tư Đình, anh tới đây làm cái gì?"

Kiều Lâm đi vào, nhìn thoáng qua không thấy nghệ sĩ nhà mình đâu.

"Martin, nghệ sĩ nhà tôi ở đâu?"

"Trong phòng thay đồ." Martin chỉ chỉ phòng thay đồ.

Kiều Lâm lúc này mới nhẹ lòng, đối diện Cố Tư Đình cảnh cáo nói.

"Cố tiên sinh, anh là người đã có vị hôn thê, xin đừng đến quấy rầy người khác; nếu không.. sẽ phải trả giá đắt."

Lần trước Đại Boss ra mặt cứu Mộ Vi Vi, Cố Tư Đình không phải không biết cô ấy là người của ai.

Nếu đã biết rõ nghệ sĩ nhà anh là bạn gái của Phó Hàn Tranh, sao anh ta còn chạy tới gây sự?

Tiểu Từ vừa mới nói, anh ta bắt lấy nghệ sĩ nhà anh liên tục hỏi cô là ai?

Mắt anh ta bị mù sao?

Nghệ sĩ nhà anh có tên có họ - Mộ Vi Vi, anh ta còn chạy tới hỏi cô là ai?

Cố Tư Đình nhìn cửa phòng thay đồ đã lâu không mở, những gì anh ta vừa thấy thật sự chỉ là ảo giác sao?

Rõ ràng thời điểm lúc cô bước ra kia, giống cô ấy như vậy..
[/HIDE-THANKS]

_Min_
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back