Welcome! You have been invited by dochicuong to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chap 368: Cẩu lương này anh không ăn có được không? (2)

[HIDE-THANKS]
Kết quả của nhiệt kế biểu hiện Cố Vi Vi thật sự đã phát sốt.

Phó Hàn Tranh bưng nước ấm bắt cô uống hết nước trong cốc, sau đó liền thúc giục Hà Trì giúp cô hạ sốt.

Hà Trì lục lọi trên bàn thuốc trị cảm, tức giận mà bùng nổ.

"Đây chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi một hai ngày là tốt rồi, cậu nghĩ xem cậu kéo tôi đến đây có thể làm gì?"

Làm ơn, anh là bác sĩ cầm dao mổ cứu người, không phải bác sĩ xem bệnh cảm mạo cho người khác.

"Đợi ba giờ sau chưa hạ sốt, cậu đến xem rồi xử lý." Phó Hàn Trành nói.

Ở phòng Hà Trì tức giận đến chửi bậy: "Đại ca, lần này đoạt giải luận văn, tôi đã chuẩn bị bốn năm, quần áo này tôi phải bỏ cả đống tiền để đi nhận giải, cậu lại chỉ vì cô bạn gái bị cảm mạo bình thường mà làm chậm trễ chuyện lớn của tôi, lương tâm của cậu không bứt rứt hay sao?"

Vừa nói xong, không nói nữa thở dài.

Tại sao anh lại có thể quên, anh ta làm gì có lương tâm, làm sao mà bứt rứt được chứ.

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, nói.

"Tôi kêu người khác đi nhận giải giúp cậu."

"Tôi.."

Hà Trì nghẹn trong lòng mắng chửi người, nhưng khi đứng ở trước mặt anh một chữ cùng không dám nói.

Anh hít một hơi sâu, chạy vội đến mép giường mở miệng cầu xin Cố Vi Vi.

"Chị dâu, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với em, chị thả em đi đi!"

Vì cái luận văn, anh làm nhiều thực hành nghiệm chứng nhiều như vậy, thật vất vả mới đến ngày nhận giải này.

Anh có thể đi hay không, mấu chốt không phải Phó Hàn Tranh, mà là cô bạn gái của anh ta.

Cố Vi Vi nhấp nhấp môi, thương mà không giúp gì nhìn về phía Hà Trì.

Có một số việc cô không thể nói được, có chuyện có nói ra cũng không làm được gì.

Hà Trì tức giận ngồi xuống sô pha bên cạnh, lo lắng mà run chân.

Năm đó vô ý kết bạn, hiện tại tuyệt giao không được rồi.

Kiều Lâm nhìn bộ dáng sếp mình che chở người bệnh bên mép giường, yên lặng đi ra ngoài gọi điện cho tổ đạo diễn xin nghỉ.

Hà Trì chịu không nổi nữa đi ra phòng khách, để lại một mình Phó Hàn Tranh ở cạnh cô trong phòng ngủ.

Cố Vi Vi nhìn chằm chằm anh trông chốc lát, giọng khàn khàn nói.

"Hai ngày nay không phải anh rất bận sao, anh ở chỗ này sẽ không sao chứ?"

Phó Hàn Tranh duỗi tay gạt tóc cô khỏi má: "Mọi chuyện sớm đã giải quyết ổn thỏa, còn đâu để Thời Lâm làm nốt."

Sáng sớm ở khách sạn nhận được điện thoại của quản gia tư nhân, nói lúc đưa đồ ăn sáng vào phát hiện cô phát sốt.

Anh đều vứt công việc sang một bên, kéo Hà Trì đi theo.

Lúc mà Cố Vi Vi cần sự trợ giúp ở tổng hội, người đầu tiên xuất hiện chính là người đàn ông này, cô ngọt ngào cười.

"Anh có thể tới thật tốt."

"Anh mà không tới, em định vác cái thân bệnh tật này đi làm việc cả một ngày đi diễn."

Chính là chỉ khi anh ở gần, cô mới được chăm sóc lúc bệnh tật.

"Nếu không phải quản gia gọi cho anh, em định sẽ không gọi điện thoại cho anh đúng không?" Phó Hàn Tranh sắc mặt nặng nề.

Hình như mỗi lần mặc kệ xảy ra chuyện gì như sinh bệnh, anh toàn từ người khác biết được, cô chưa bao giờ chủ động nhờ anh giúp đỡ.

Cô Vi Vi bị anh trừng đến uất ức: "Tại vì anh bảo mình có việc quan trọng đang rất vội, cho nên em mới không đi làm phiền."

Phó Hàn Tranh nhìn người con gái bị bệnh mặt đều tỏ ra uất ức, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú.

"Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, trong lòng anh em là quan trọng nhất."
[/HIDE-THANKS]

_2k7 lần nói Đam mỹ là chân ái_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 369: Nhưng mà em chỉ ham sắc đẹp của anh thôi

[HIDE-THANKS]
"..."

Cố Vi Vi chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát nói.

"Phó Hàn Tranh, anh nghiêm túc thử suy nghĩ xem, anh thích em ở điểm nào?"

Cố Tư Đình cũng đã từng nói thích cô, cho cô một cuộc sống hạnh phúc, đó là bởi vì cô được gia tộc Dolans gửi nhà Cố nuôi hộ.

Cô tồn tại để giúp nhà Cố đổi lấy lợi ích to lớn.

Nhưng mà tại sao Phó Hàn Tranh lại thích cô?

Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ nói: "Rất nhiều."

Cố Vi Vi nghĩ một chút, tuy rằng bản thân có chút ưu điểm, nhưng hình như làm gì có chuyện có rất nhiều ưu điểm.

Anh nói rất nhiều, cuối cùng là có bao nhiêu?

"Nêu một ví dụ thực tế một chút đi?"

Phó Hàn Tranh bật cười: "Chính là đột nhiên phát hiện, ngày trước bản thân đuổi một cô gái bé nhỏ ra khỏi cửa, đột nhiên trở nên đáng yêu làm người khác tâm rung động, bộ dáng cô giảo hoạt mà nghịch ngợm, bộ dáng cô tức giận cũng thật khiến người khác thích.."

Khóe miệng của Cố Vi Vigiật giật: "Anh đừng có nói là ngay cả tóc em cũng tỏa ra hào quang khiến anh thích đấy nhé."

Phó Hàn Tranh ngậm môi mỏng cố không bật cười: "Đúng vậy, đó cũng không phải chuyện gì xấu."

Đột nhiên, cô chủ động như thế chẳng khác nào đâm vào trong lòng anh, mỗi cử chỉ động tác của cô đều làm anh vui vẻ trong lòng.

Bởi vì anh là con cả, từ nhỏ anh rất hiểu chuyện có thể gánh vác trách nhiệm của dòng chính Phó gia, bảo vệ gia nghiệp, làm sụp đổ Cố gia báo thù cho những người họ Phó đã chết.

Bất tri bất giác, không biết bản thân thích cái gì, muốn cái gì.

Nhưng khi cô xuất hiện, anh liền biết bản thân muốn cái gì.

"Anh nói thế làm em rất xấu hổ."

"Tại sao lại xấu hổ?"

"Anh thích nhiều điểm ở em như vậy, nhưng em chỉ thích mỗi sắc đẹp của anh thôi à." Cố Vi Vi hài hước mà cười.

Phó Hàn Tranh cúi người xuống sát mép giường.

"Chỉ có mỗi sắc đẹp?"

Cố Vi Vi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt ở khoảng cách gần, rụt cổ lại.

"Không phải còn có rất nhiều cái khác nữa.."

Phó Hàn Tranh: "Nêu ví dụ?"

"Lớn lên đẹp trai, dáng người tốt, còn kiếm rất nhiều tiền.." Lập tức thấy sắc mặt của người đàn ông đen lại, Cố Vi Vi cười chuyển chủ đề: "Em thích anh thích em."

Phó Hàn Tranh từ mây đen giăng đầy mặt nháy mắt thành ý cười tràn lan.

Thật lâu lúc sau, mới dò hỏi.

"Có muốn ngủ thêm lát nữa không?"

"Thơm em đi rồi ngủ tiếp." Cố Vi Vi cười hì hì yêu cầu.

Phó Hàn Tranh cúi người nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi cô: "Ngủ ngon."

Hai tiếng trôi qua, nhiệt độ của Cố Vi Vi vẫn không giảm tí nào.

Hà Trì chỉ có thể lựa chọn truyền dịch cho cô, một mũi kim đâm xuống mạch máu ở mu bàn tay cô, người đang ngủ đau đến nhíu mày.

Phó Hàn Tranh ác độc liếc mắt một cái liền rời: "Nhẹ nhàng!"

"Kim đâm có thể không đau sao?"

"Có thể đánh thuốc tê rồi lại chích?"

"Có phải bạn gái cậu là bảo bối, còn tất cả chúng tôi đều là cỏ dại đúng không?"

* * *

Hà Trì tức nghẹn trong bụng, giống như hàng loạt quả pháo mà mắng chửi.

Cố Vi Vi tỉnh sau một giấc ngủ, sốt đã hết, nói chuyện cũng dễ chịu hơn một chút.

Nhận thấy Hà Trì làm mặt quỷ ở đằng sau, lại hướng đến Phó Hàn Tranh nói chuyện tình yêu.

Phó Hàn Tranh thấy bệnh của cô có chuyển biến tốt lên, mới cho anh ta rời đi, cũng phá lệ cho anh ta mượn phi cơ riêng của mình để đi lãnh thưởng.

Hà Trì lên phi cơ, liền tự sướng cùng các loại hoa, đồng thời đăng lên dòng bạn bè.

Chỉ trong chốc lát, Phó Thời Khâm cùng Phó Thời Dịch liền nổi giận, trước sau mắng chửi trong bình luận.

Phó Thời Dịch: [Dựa vào cái gì dựa vào cái gì, tôi khóc lóc cầu xin anh ấy, anh đều không cho tôi mượn, dựa vào cái gì lại cho anh ta dùng!]

Phó Thời Khâm: { sương mù thảo, chúng ta cùng nhau đi đến ôm đùi chị dâu đi! }

Anh trai anh không có khả năng đối tốt với Hà Trì như vậy, nhất định là anh ta đi ôm đùi chị dâu, chị dâu đã thổi gió bên gối anh trai.

Hà Trì: [ Anh cuối cùng cũng cảm giác được, các cậu đối với anh trai mình vừa yêu vừa hận.]

Thời điểm hào phóng làm người khác cảm động đến phát khóc, nhưng mà khi trở mặt lại khiến người khác hận đến ngứa răng.
[/HIDE-THANKS]

_2k7 lần nói Đam mỹ là chân ái_
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 370: Lăng gia cùng Cố gia liên hôn

[HIDE-THANKS]
Nước A, bệnh viện São Paulo.

Lăng Nghiên trở về liền ở lại trong bệnh viện thuộc sở hữu riêng của Lăng thị. Từ sau vụ bị nhốt trong phòng thí nghiệm trưng bày mẫu vật xác người tiêu bản, thể chất của cô không có gì đáng lo ngại, nhưng tâm lí đã có chút gay go.

Đến nỗi, mỗi khi nhắm mắt lại ngủ, cô ta sẽ nhanh chóng mơ thấy nhiều mẫu người khác nhau nhìn chằm chằm vào cô một cách u ám và ghê rợn.

Kỷ Phương lo lắng nhìn con gái xanh xao, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh.

"Con đi cùng Tư Đình, sao lại xảy ra chuyện này?"

Cũng may ca mổ ghép tim đang phục hồi rất tốt, nếu không chỉ sợ cô sẽ phải chết đi sống lại mấy lần.

"Mẹ đừng trách anh Tư Đình, là Phó Hàn Tranh sai người làm. Ở bên đó thế lực không thể so sánh được với nước A."

Nghe Hắc Điền Chí Hùng nói, Mộ Vi Vi kia là bạn gái của Phó Hàn Tranh.

Mà đem cô nhốt ở phòng thí nghiệm một buổi tối, cũng là do Cố Tư Đình đã tiếp cận Mộ Vi Vi.

Chuyện này.. cô không biết nên cảm thấy may mắn hay phẫn nộ.

Cô ấy là bạn gái của Phó Hàn Tranh. Có lẽ.. Cố Tư Đình sẽ không có ý định đến gặp cô ấy nữa, càng không muốn đưa cô ấy trở lại.

Nhưng vì cô ấy là bạn gái của Phó Hàn Tranh, cô mới muốn chuyện này xảy ra lần nữa, để tiện dạy dỗ một phen. Thế nhưng xem chừng kết quả này, chẳng còn muốn hạ thủ nữa.

"Cũng may, con phẫu thuật xong cũng bình phục trở lại, cơ thể không xảy ra vấn đề gì."

Lăng Nghiên dựa lưng vào gối, nhìn Kỷ Phương nói.

"Mẹ, mẹ nói.. người sau khi chết đi, linh hồn có còn lưu lại trần gian không?"

Giọng nói của Mộ Vi Vi so với Cố Vi Vi, quá giống nhau..

Đều làm cô tưởng tượng đến thanh âm kia, thật sự là sởn hết tóc gáy.

Kỷ Phương chạy ra khóa cửa phòng lại, rồi đến bên giường bệnh hỏi nhỏ.

"Ý con là.. giọng nói của Mộ Vi Vi?"

Sự tình này đang tràn lan nháo nhào trên mạng xã hội, bà cũng lên official website của Tiếng Vọng, chính tai lắng nghe thanh âm kia.

Ca ghép tim do chính bà thực hiện, là bà lấy trái tim của Cố Vi Vi để cấy ghép vào cơ thể con gái mình.

Vì vậy, khi nghe thanh âm số hai của Cố Vi Vi, bà đã hoảng sợ đến nỗi cả đêm trằn trọc.

Lăng Nghiên lo lắng gật gật đầu: "Thanh âm đó.. quá giống."

Hắc Điền Chí Hùng nói, Cố Tư Đình ban đầu có ý bắt Mộ Vi Vi về đây rồi, nếu cô ấy không phải bạn gái của Phó Hàn Tranh, chỉ sợ người đã về đến đây.

Kỷ Phương cố gắng định thần. "Chỉ là cô ta cố tình bắt chước thôi. Trên đời này đừng nói đến giọng nói ngay cả diện mạo còn có thể giống nhau y đúc."

Để giữ mạng sống cho con gái Lăng Nghiên, bọn họ đã lợi dụng việc Cố Vi Vi trọng thương hôn mê nói dối thành chết não. Vậy mới khiến Cố Tư Đình đồng ý lấy tim Cố Vi Vi cấy ghép cho Lăng Nghiên.

Thế nên, hiện tại nghe thấy một giọng nói giống hệt của Cố Vi Vi, bọn họ khó tránh khỏi thấp thỏm lo lắng không yên.

"Nhưng Mộ Vi Vi kia, con không yên tâm lắm."

Lăng Nghiên buồn phiền sốt ruột, mẹ cô không nhìn thấy Mộ Vi Vi kia, nhưng cô là tận mắt chứng kiến.

Thân hình của cô ấy có chút giống với Cố Vi Vi, không chỉ cô mà Cố Tư Đình cũng phát hiện, nên muốn mang về tra hỏi.

"Mẹ đã cho người tra qua thân thế ba của cô ta rồi. Mộ Vi Vi kia từ nhỏ đã sinh sống ở Trung Quốc, cùng với Cố Vi Vi một chút quan hệ cũng không có." Kỷ Phương đưa tay ra ôm cô và thông báo trấn an.

"Đừng tò mò quan tâm vấn đề của Cố Vi Vi nữa. Cố Tư Đình đã tin rằng Cố Vi Vi vì chết não nên mới đem trái tim của cô ta qua ghép cho con. Nếu nó biết Cố Vi Vi lúc đấy chưa chết, cả gia đình chúng ta chắc chắn sẽ phải chôn cùng cô ta."

Lăng Nghiên hít một hơi thật sâu, gật gật đầu.

"Con hiểu rồi mẹ."

"Con đừng nghĩ bất cứ điều gì. Hãy nghỉ ngơi chăm sóc sức khỏe, còn quay trở về định hôn sự với Cố Tư Đình nữa. Ba con muốn giải quyết nó càng sớm càng tốt."

Chỉ khi cuộc hôn nhân của hai người họ được xác định, lúc ấy Lăng gia mới chân chính liên hôn cùng Cố gia.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 371: Lăng gia cùng Cố gia liên hôn 2

[HIDE-THANKS]
Nước A, thư phòng tại Cố trạch.

Trong không khí phảng phất mùi rượu vang, trên bàn đặt một chai Whiskey đã uống hết một nửa. Cố Tư Đình đang ngủ, một tay đặt lên trán.

Đột nhiên, người hầu mở cửa thư phòng, Cố phu nhân và Cố Hồng Nghiệp đã lớn tuổi bước đến.

Cố Tư Đình nghe thấy tiếng động liền choàng tỉnh, nhìn hai người đang tiến lại gần mình.

"Ông nội, mẹ."

Sức khỏe của Cố Hồng Nghiệp không tốt, không thể tự đi lại được, toàn ngồi xe lăn, nhiều lúc còn phải nhờ đến bình thở oxy mới miễn cưỡng có chút dưỡng khí.

Bà vừa vào cửa, nhìn thấy tinh thần sa sút của Cố Tư Đình liền có chút tức giận.

"Mẹ đã nói bao lần rồi, đừng có xung đột với Phó gia vào lúc này. Con rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?"

Cố phu nhân tịch thu chai rượu trên bàn rồi quay ra nói, giọng đã nhẹ hơn vài phần.

"Thôi, tất cả đều đã trôi qua. Lần này chỉ là ngoài ý muốn."

Ai cũng không ngờ tới, nữ diễn viên mới của làng giải trí Hoa ngữ lại là bạn gái của Phó Hàn Tranh.

Cũng may, Lăng Nghiên chỉ là có chút kinh sợ. Hai bên vẫn không có vẫn đề gì.

Cố Tư Đình xoa xoa hai huyệt thái dương đau nhức, im lặng không nói gì.

Cố Hồng Nghiệp vì tức giận mệt mỏi mà ho khan vài tiếng, con muốn nói vài điều nhưng cổ họng đã khụ khụ khản đặc.

Cố phu nhân kêu người hầu dìu con trai xuống tầng đến chỗ bác sĩ, nhìn thần sắc uể oải của Cố Tư Đình liền hỏi.

"Mộ Vi Vi đó.. tóm lại là đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bà có nghe quản gia nói qua, là mấy tháng trước hắn đã mời Mộ Vi Vi tới Cố trạch làm khách.

Hiện tại, lại là chính cô gái kia mà gây chuyện với Phó Hàn Tranh.

Đã thế bà còn nghe một đoạn cô lồng tiếng, giọng nói quả thật rất giống với Vi Vi.

Cố Tư Đình nhìn về phía xa, ánh mắt thâm sâu khó dò, úp mở nói.

"Cô ta chỉ là.. có nhiều điểm hơi giống Cố Vi Vi mà thôi."

"Người đã không còn nữa rồi. Trên đời này lại có người giống cô ta, chung quy chắc chắn không phải."

Cố phu nhân nói, trong mắt ánh lên một giọt nước nhỏ.

Mặc dù không phải là con ruột của mình, nhưng dù sao bà cũng nuôi nấng chăm sóc cho cô từ nhỏ. Nay cô ra đi ở độ tuổi trẻ xuân như vậy, nghĩ lại cũng thật đau lòng.

Nghe những gì Cố phu nhân nói, Cố Tư Đình trầm mặc một lúc lâu.

Đúng vậy, cho dù Mộ Vi Vi có giống sao đi nữa thì chắc chắn không phải người con gái ấy.

"Con không nên đổ lỗi cho Vi Vi sau cái chết của cha con. Cô ấy thật sự không biết gì cả, thậm chí còn không biết cha mình là ai sau khi đã qua đời. Con đang quá.. quá bất công với con bé."

Vi Vi đến nương nhờ Cố gia. Năm đó trùng hợp Cố Mặc Chi qua đời.

Vì tin tức bị rò rỉ trên đường đưa Vi Vi trở về, Cố Mặc Chi đã chết để đánh đổi an toàn tuyệt đối cho con gái Kaman Dolans.

Chuyện này, vốn dĩ chỉ có cô cùng lão gia tử biết.

Nhưng Cố Tư Đình đã phát hiện ra chuyện này vào vài năm trước, nên hắn luôn cho rằng cái chết của ba mình tất cả đều do sự xuất hiện của Cố Vi Vi.

Kể từ đó, hắn đối với Vi Vi cũng thay đổi thái độ hoàn toàn.

"Mẹ, con không muốn nghe lại chuyện của cô ấy." Cố Tư Đình trầm giọng nói.

Cố phu nhân nhìn hắn, hỏi thêm.

"Lăng gia hỏi ngày định hôn sự của con với Lăng Nghiên. Con thật sự muốn cưới cô ta?"

Cố Tư Đình im lặng thật lâu, lúc sau mới mở miệng.

".. Vâng."

"Là bởi vì cô ta mang thai con của con?" Cố phu nhân truy hỏi.

Lăng Nghiên lặng lẽ giết chết một đứa trẻ, Vi Vi lúc ấy không ở trong nước A nên không biết.

Cố Tư Đình không trả lời.

"Người ở nước A phù hợp xứng đôi với con, có khối người." Cố phu nhân nhấn mạnh.

Cố Tư Đình: "Vợ của con, chỉ có thể là cô ấy."

Cố phu nhân thần sắc ngưng trọng nhìn con trai mình, nghiêm nghị nói.

"Có chuyện, mẹ hy vọng con hiểu rõ, Lăng Nghiên không phải Vi Vi. Cho dù lồng ngực con bé có trái tim của Vi Vi, con bé cũng không phải Cố Vi Vi."
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 372: Còn có người đáng yêu hơn em?

[HIDE-THANKS]
Bởi vì cảm mạo phát sốt, Cố Vi Vi phải nghỉ trong khách sạn một ngày. Phó Hàn Tranh cũng tới đây chăm sóc cô cả buổi.

Sáng sớm hôm sau, cô chuẩn bị quay phim. Phó Hàn Tranh không cản được, vì vậy anh gọi điện thoại cho người đại diện của cô, Kiều Lâm.

Kiều Lâm vừa nghe ông chủ lớn gọi đến mình, liền ngay cả đánh răng chưa xong cũng chạy lên lầu.

"Đại Boss à, anh có gì phân phó?"

Cố Vi Vi liếc nhìn bọt kem đánh răng trên miệng Kiều Lâm, đưa khăn giấy qua rồi nói.

"Em lau miệng cho anh nhé?"

Kiều Lâm ngớ người, lúc này mới phản ứng lại, chính mình còn chưa đánh răng xong, bàn chải còn ở trên tay cho đến lúc lên đây.

Vì vậy, anh vội cầm lấy khăn giấy và lau sạch vết kem trên miệng.

Phó Hàn Trah chỉ vào đống đồ trên bàn, nghiêm nghị nói.

"Trong bình giữ nhiệt có trà gừng, thuốc trị cảm ở hộp bên này, nhớ uống đùng giờ."

Kiều Lâm gật đầu liên tục, nước mắt thầm chảy dài trong lòng.

Nam thần nay đã ướt sũng nội tâm, vừa phải giúp anh chăm sóc bạn gái, vừa bị thồn thức ăn cho chó của bọn họ. Chuyện thê thảm nhất trên đời chính là chuyện này.

"Nếu cô ấy bị sốt, nhất định phải đưa về nghỉ ngơi đàng hoàng." Phó Hàn Tranh tiếp tục dặn dò.

Với tính tình của cô, nếu anh không ở đây, cho dù hôm nay cô có phát sốt cũng sẽ quay phim cả ngày.

"Được được, tôi sẽ để ý mọi lúc mọi nơi."

Ôi! Anh thật sự muốn từ chức mỗi ngày.

Phó Hàn Tranh lại nói: "Ngoài ra, không được để cô ấy bị cảm lạnh nữa, tuyệt đối không để dính nước."

Kiều Lâm gật gật đầu, nhìn sang Cố Vi Vi đang ăn sáng ngon lành.

Tiểu tổ tông, cô về nhà làm tổng tài phu nhân không được sao?

Tại sao phả ra ngoài làm khổ mình, để cho những người như bọn họ cũng chịu ngược theo?

Kiều Lâm nghe xong đại Boss phân phó liền cầm lấy ấm nước gừng của Cố Vi Vi mang xuống lầu, quay lại phòng đánh răng tắm rửa lại.

Cố Vi Vi nhìn về phía bàn làm việc, thấy người đàn ông đang bận rộn sắp xếp đống văn kiện chồng chất. Anh cũng chuẩn bị cho chuyến đi công tác ở đế đô. Cô nhẹ ngàng buông bát xuống, lặng lẽ chạy lại vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

"Chú Phó, cháu không muốn chú đi. Phải làm sao bây giờ?"

Phó Hàn Tranh liếc xuống cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy eo mình, khóe môi hơi nhếch lên.

"Buổi chiều xong việc, tôi sẽ nhanh chóng quay trở lại đây với em."

Cố Vi Vi ủ rũ buông lỏng tay, rầu rĩ nói.

"Chú Phó, nếu có một ngày chú phát hiện.. cháu không còn đáng yêu như vậy nữa, hay có một người đáng yêu hơn cháu.. thì chú.. sẽ lập tức không thích cháu nữa, đúng không?"

Cô như này, thật sự là đang ngày càng trở nên tham lam.

Cô thích anh yêu mến cô, dần dần lại muốn anh thích cô nhiều hơn nữa, càng lâu càng tốt.

Sau đó, lại muốn anh sẽ chỉ thích cô, và sẽ thích cô mãi mãi.

Lòng người dễ đổi thay, cô là tự mình trải qua chuyện này.

Cố Tư Đình cũng từng coi cô như ngọc châu báu vật, yêu chiều cô đến tận đáy lòng.

Tuy nhiên, hắn dần dần không còn thích cô nữa, không còn muốn gặp lại cô, thậm chí còn đuổi cô ra khỏi nhà họ Cố để lang thang nơi khác.

Sau đó, hắn yêu một Lăng Nghiên nhu nhược đáng thương..

Phó Hàn Tranh quay lại, đưa người đến bàn, ngồi đối diện với cô.

"Trên đời này còn có người đáng yêu hơn em ư?"

"Vạn nhất, vạn nhất em trở thành người đáng ghét nhất trong mắt anh thì sao?"

Cố Vi Vi nắm lấy cà vạt của anh, cụp mắt xuống để che giấu đi những suy nghĩ của mình.

Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống, hôn lên cô gái nhỏ đang nghĩ ngợi lung tung.

Mãi đến khi Kiều Lâm chạy đến gõ cửa đón người, anh mới miễn cưỡng buông người ra, thả cô xuống.

"Mau đi đi."

Cố Vi Vi bước đi hai bước, lại quay lại hỏi tiếp.

"Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em."

Phó Hàn Tranh nhướng mày, nhìn anh không đáng tin cậy sao?

Nhưng cô thực sự có suy nghĩ như vậy.

"Nếu thích ai đó có điều kiện, thì đó không phải là thích."

Cố Vi Vi nhanh chóng hỏi: "Vậy anh có điều kiện không?"

Phó Hàn Tranh cong môi cười: "Không."

Cố Vi Vi kiễng chân hôn lên khuôn mặt anh một cái, lúc này mới hài lòng đi ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]

Cgn
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 373: Bị nhồi cẩu lương đến căng bụng chết

[HIDE-THANKS]
Bởi mang đầy đủ thiết bị sưởi ấm các thứ cho nghệ sĩ nhà mình, Kiều Lâm được người trong đoàn phim hết lời khen ngợi, tất cả đều nói chưa từng thấy người đại diện nào tận tâm như anh.

Chỉ là anh thật sự khóc không ra nước mắt, mẹ nó tất cả những thứ này đều là do Đại Boss chuẩn bị, anh chỉ có công mang đến đây thôi.

Thời điểm Cố Vi Vi đóng phim, anh ta tìm một chỗ không người, lén lút gọi điện cho ông chủ.

"Tam thiếu, hay là cậu đổi người đại diện cho Mộ Vi Vi đi, tôi thật sự không làm nổi nữa."

Phó Thời Dịch vừa nghe, đương nhiên không vui: "Vì sao, anh trai của tôi rất vừa lòng với anh đấy!"

"Tôi sắp chết vì phải ăn cẩu lương rồi." Kiều Lâm nghiến răng nghiến lợi nói.

Từ khi anh biết bọn họ đang yêu đương, hai người họ không thèm cố kỵ chút nào, hở chút là ở trước mặt anh liếc mắt đưa tình, rải cẩu lương không ngừng.

Phó Thời Dịch nghe xong, vui sướng khi người ta gặp họa cười: "Đây là vinh hạnh của anh đó, anh cho rằng cẩu lương của hai người bọn họ ai cũng có thể ăn sao?"

Trước kia, anh ta là người ăn cẩu lương nhiều nhất, nhưng hiện tại người thừa nhận "bạo kích" cẩu lương không phải anh ta nữa.

"Tôi không cần cái phần vinh hạnh đó." Kiều Lâm tức giận nói.

"Hiện tại có đổi người hay không tôi cũng chẳng quyết định được, cái đó phải xem anh trai tôi thế nào, anh tự đi mà tìm anh ấy nói đi."

Phó Thời Dịch nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

Hiện tại Kiều Lâm đã biết quan hệ của bọn họ, vậy thì anh trai anh ta không cần phải yêu đương lén lút trước mặt người đại diện nữa.

Hiện tại đổi người đại diện, lại phải phòng này phòng kia, đương nhiên không được tiện rồi.

"Tôi.."

Kiều Lâm còn chưa dứt lời, đã phát hiện đầu bên kia đã tắt máy, tức giận thiếu chút nữa ném luôn đi động.

Bảo anh đi tìm Đại Boss mà nói, anh làm gì có lá gan lớn như thế.

Cố Vi Vi chụp xong một hồi, lập tức nhận lấy áo khoác trợ lý đưa đến phủ lên người, sau đó lại uống một ngụm canh gừng, đi theo đoàn phim di chuyển đến địa điểm tiếp theo.

Trợ lý đang chơi di động, đột nhiên vẻ mặt tức giận nói: "Tôi nói này, Lê Hinh Nhi không biết xấu hổ à?"

Kiều Lâm liếc mắt một cái: "Lại làm sao vậy?"

"Phim mới của Lê Hinh Nhi vừa mới bắt đầu phát sóng, lại phát thông báo muốn đè đầu Vi Vi nhà chúng ta."

Trợ lý click mở một cái, thì thầm: "Mấy người trên mạng đều công nhận cái gì mà thiếu nữ thanh thuần có vẻ đẹp tự nhiên, lại bảo cái gì mà thuận tiện kéo thêm một tiểu minh tinh không có tiếng tăm, sau đó lại kéo chúng ta vào."

Kiều Lâm lấy di động ra nhìn: "Gì cơ, thanh thuần tự nhiên á? Chính cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ bao nhiêu lần rồi mà cô ta còn không biết đếm ư?"

Giới giải trí thường có mấy loại thông báo như thế, nhưng mà hận thù giữa Lê Hinh Nhi và nghệ sĩ nhà anh quá sâu, anh đương nhiên không thể nào vừa mắt cô ta đăng cái thông báo như thế.

Xem sau khi xong, anh nhìn sang Cố Vi Vi đang khóa thêm áo, ngồi nghỉ ngơi ở một bên.

"Weibo của em đã bao lâu chưa đăng bài rồi?"

Cố Vi Vi chột dạ mà chớp chớp mắt: "Gần đây.. bận quá, em cũng không để ý."

Từ khi lấy lại được quyền quản lý Weibo, ngoại trừ phải công tác cô còn đi tuyên truyền các thứ, thật sự là vô cùng bận.

Kiều Lâm click mở Weibo của cô nhìn một chút, không kiềm được cơn tức giận mà lườm một cái.

"Việc quan trọng nhất của nghệ sĩ chính là đăng Weibo, up ảnh selfie, em nhìn tam thiếu mà học hỏi đi, ngày nào cũng đăng ảnh selfie, ba ngày lại thêm một tấm ảnh chụp cả người."

Kiều Lâm nói xong liền tìm góc độ thật đẹp chụp một tấm, sau đó đăng lên Weibo cho cô.

Sau khi chụp xong, Cố Vi Vi bị đạo diễn thúc giục, nhanh chóng cởi áo khoác chạy đi quay tiếp, như vậy mới có thể thoát khỏi ma trảo của Kiều Lâm.

Một diễn viên quần chúng bước lại gần, cầm bút nói: "Mộ Vi Vi, anh là fan của em, em kí tên cho anh được không?"

Cố Vi Vi nhận bút, nhìn đối phương chớp chớp mắt với mình, sửng sốt nửa ngày mới nhận ra đây là Nguyên Mộng.

"Tỷ.. sao lại đến đây?"

"Em không chịu liên hệ với bọn tỷ, tỷ chỉ có thể chạy đếm đây tìm em thôi." Nguyên Mộng nhỏ giọng nói.

Bởi vì gần đây Phó Hàn Tranh luôn ở bên cạnh, người của anh lại có ảnh chụp cả cô nên cô chỉ có thể giả trang thành một chàng trai trà trộm vào đoàn phim để gặp Cố Vi Vi thôi.
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 374: Độc tấu vì Phó Hàn Tranh

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi liếc mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Gần đây Phó Hàn Tranh ở bên này, em cũng không thể nào liên lạc được."

Ban ngày cô phải đóng phim, đoàn phim nhiều người nhiều tai mắt, còn có cả phóng viên, buổi tối Phó Hàn Tranh lại gần như ở bên này mỗi ngày, cô thật sự không có cơ hội để liên hệ với sư tỷ.

Nguyên Mộng sờ sờ ria mép giả của mình: "Thế nào, tỷ giả nam thật sự rất giống đúng không?"

Cố Vi Vi đánh giá một chút: "Đúng là rất giống, nhưng nơi này không tiện nói chuyện, lần khác chúng ta lại gặp mặt."

"Đêm nay?" Nguyên Mộng hỏi.

"Đêm nay không được, Phó Hàn Tranh sẽ qua đây." Cố Vi Vi nói.

Khi anh ấy không ở đây, cô còn phải tìm đủ mọi cách mới có thể gặp mặt, càng đừng nói đến chuyện anh ấy đang ở đây việc ra khỏi cửa còn khó khăn huống chi chuyện gặp mặt nói chuyện.

"Vậy thì rốt cuộc là khi nào."

Nguyên Mộng sờ sờ ngực, oán giận nói: "Ngực quá lớn, mỗi lần giả nam đều rất đau, không giả lâu được."

"Biết ngực của tỷ lớn rồi, đứng khoe nữa có được không?" Cố Vi Vi liếc nhìn động tác của cô, không nhịn được nói.

Một nữ nhân không có tiết tháo như vậy, không biết tại sao cô ấy lại có thể bắt được sư phụ Nguyên Sóc của cô.

"Nếu không phải vì tới gặp em, tỷ còn cần phải hy sinh lớn như vậy sao?" Nguyên Mộng hừ hừ nói.

Chặt đến mức hô hấp cũng khó khăn, nếu mà giả trai mấy ngày, chắc cái mạng nhỏ của cô cũng mất.

Cố Vi Vi nhìn về phía người đại diện, vừa ký tên vừa nhỏ giọng nói: "Qua hai ngày nữa, Phó Hàn Tranh phải đi công tác, đến lúc đó lại tìm cơ hội."

Nguyên Mộng cầm chữ ký, nhanh chóng rời đi.

Kiều Lâm đến gần thì nhìn thấy bóng dáng Nguyên Mộng vừa rời đi, anh kỳ quái hỏi: "Ai vậy, nói chuyện lâu thế?"

"Một diễn viên quần chúng thôi, nói là fan của em, lại nói chuyện thêm vài câu nữa." Cố Vi Vi cười khẽ.

Chuyện như vậy cũng thường thấy, Kiều Lâm không suy nghĩ nhiều lắm, đưa cho cô một cái nhiệt kế.

"Đo một chút, nếu không nóng thì tiếp tục quay, nóng lên thì phải nhanh chóng trở về."

Nếu lát nữa công việc xong hết mà lúc về cô lại phát sốt, Đại Boss không phải sẽ hỏi tội anh sao.

Cố Vi Vi ngoan ngoãn nhận nhiệt kế, đo thử nhiệt độ của bản thân, không phát sốt mới tiếp tục quay cảnh kế tiếp.

Đạo diễn Mạc Kiều cũng biết cô mới sốt nên cũng không sắp xếp quá nhiều cảnh diễn, buổi chiều cảnh của cô liền kết thúc sớm liền bảo cô nhanh chóng trở về khách sạn.

Sau khi cô trở về khách sạn thì Phó Hàn Tranh vẫn chưa đến, cô liền tiện tay dò xét bản đồ khu vực xung quanh, tính toán chỗ để gặp mặt Nguyên Mộng.

Đương nhiên nơi gặp mặt không thể quá xa, nếu không cô biến mất khỏi bảo tiêu quá lâu, sẽ khiến người khác nghi ngờ. Hơn nữa chỗ đó cũng phải dễ ẩn nấp, không thể để người khác nhận ra cô.

Cô xem vô cùng nghiêm túc, khi cửa bên ngoài mở ra, Phó Hàn Tranh nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn di động, liền đi đến nhìn xem.

"Muốn đi ra ngoài?"

Cố Vi Vi nghe được giọng của anh, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại trên tay xuống.

"Em.. nhìn thử xung quanh có chỗ nào hẹn hò được không, chúng ta cứ ở mãi trong khách sạn thì cũng chán quá."

Hai người gặp mặt ở trong khách sạn ngoài chuyện ăn ngủ chính là chuyện công việc của từng người. Phó Hàn Tranh gật gật đầu, đến gần điện thoại bàn gọi một cuộc điện thoại.

Qua mười phút sau, quản gia tư nhân liền đi đến đây: "Phó tổng, nhà ăn ở tầng cao nhất đã chuẩn bị xong"

Phó Hàn Tranh nhìn mắt Cố Vi Vi: "Đi thôi, đi hẹn hò."

Cố Vi Vi đi theo ra cửa, đi tới tầng cao nhất trong khách sạn mới nhận ra nơi này có một nhà ăn với cửa kính trong suốt.

Có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh thành phố phồn hoa mỹ lệ trong đêm, cũng có thể nhìn sao trời lấp lánh, vô cùng lãng mạn, thích hợp để đi hẹn hò.

Cố Vi Vi ăn cơm, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh, sau đó dừng lại ở cây dương cầm màu trắng trong góc.

Thấy thế, cô liền đi đến gần, ngồi xuống trước dương cầm, nhìn Phó Hàn Tranh hỏi: "Anh có muốn nghe không?"
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 375: Phó Hàn Tranh, nhớ phải nắm chặt tay em

[HIDE-THANKS]
Phó Hàn Tranh mỉm cười, gật đầu.

Anh biết cô đã học qua dương cầm, nhưng từ trước đến giờ cô chưa từng biểu diễn qua cho anh xem, ngày hôm nay.. lại độc tấu vì anh.

Cố Vi Vi nhấp môi cười khẽ, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên những phím đàn đen trắng, những tiếng nhạc ấm áp linh động từ từ truyền ra.

Khi thì cô nhìn những phím đàn, khi thì nghiêng đầu nhìn nam nhân ôn nhu ưu nhã đang đứng bên cạnh bàn.

Cô đàn một bài có tên là 'take me hand', tuy không phải là danh khúc nổi tiếng, nhưng lại là khúc nhạc có thể bày tỏ tâm tình hiện tại của cô.

Phó Hàn Tranh, mong rằng anh sẽ nắm chặt tay em.

Vô luận tương lai có chuyện gì xảy ra, xin nhớ hãy nắm chặt lấy tay em.

Phó Hàn Tranh lẳng lặng ngồi nhìn cô gái nhỏ đang đàn cạnh dương cầm, trong đôi mắt thâm thúy kia dường như chứa cả một đại dương dịu dàng ôn nhu, ánh mắt trân quý như đang nhìn bảo bối trân quý nhất trên thế gian này.

Đàn xong một khúc, anh đứng dậy đến gần, giơ tay về phía cô.

Cố Vi Vi nhìn bàn tay với những khớp xương thon dài trước mặt, ngẩn ngơ hồi lâu mới nhẹ nhàng nắm lấy: "Anh biết em đang đàn bài gì sao?"

Đôi môi mỏng của Phó Hàn Tranh cong lên vô cùng vui vẻ: "Take me hand."

Cố Vi Vi kinh ngạc nhướng mày, một khúc nhạc nhỏ như thế mà anh lại biết.

"Em không phải thích nhạc của Lý Tư Đặc sao, anh còn tưởng em sẽ đàn 'Ái chi mộng'." Phó Hàn Tranh nắm tay cô dắt trở lại bàn cơm.

"Em không thích đâu." Cố Vi Vi nói.

Cô đã từng rất nhiều lần đàn 'Ái chi mộng' cho Cố Tư Đình nghe, cô không nghĩ mình sẽ đàn lại thứ mà gã ta từng nghe cho người đàn ông này.

Phó Hàn Tranh nhớ tới lời mà Phó Thời Dịch từng nói, khi cô được mời đên Cố gia, Cố Tư Đình đã yêu cầu cô đàn 'Ái chi mộng'.

Anh nghĩ có thể vì chuyện này, nên cô mới không thích khúc nhạc đó.

Tuy rằng chuyện hẹn hò cũng chỉ là ăn cơm thôi, nhưng hai người lại biến cuộc hẹn hò này trở nên vô cùng ngọt ngào.

Trở lại phòng, Phó Hàn Tranh tiếp tục xử lý công việc, Cố Vi Vi cầm di động tiếp tục tra bản đồ.

Phải tìm kiếm một chỗ an toàn để gặp mặt Nguyên Mộng đồng thời cũng có thể tránh được bảo tiêu. Mãi đến khi nhìn thấy một chỗ khá ổn, WeChat lại có thông báo có tin nhắn.

Phó Thời Khâm: [Sắp tới sinh nhật anh trai em, nhớ chuẩn bị quà đó!]

Năm ngoái, anh trai anh đều dẫn cả đám bọn họ đi đón sinh nhật, năm nay có bạn gái rồi thì hẳn là sẽ khác.

Cố Vi Vi nhìn thoáng qua Phó Hàn Tranh đang lật văn kiện, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn.

[Mấy chuyện này sao tôi có thể quên được? ]

Không cần anh ta nhắc cô cũng đã chuẩn bị tốt từ lâu rồi.

Phó Thời Khâm: [Đó là chuyện riêng của riêng hai người, nhưng vẫn phải tham gia tiệc với bọn em chứ? ]

Cố Vi Vi nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị trả lời, đối phương lại gửi tiếp một tin tới.

[Thôi, vẫn nên tự hưởng thụ với nhau đi, em không muốn ăn cẩu lương nữa đâu]

Phó Thời Khâm cảm thấy mình hỏi quá nhiều, lấy tính cách của anh trai, chắc chắn sẽ không thích bọn họ xen vào chuyện của hai người.

Vậy nên, anh vẫn nên thức thời một chút.

Cố Vi Vi trực tiếp trả lời: [Đương nhiên phải mở tiệc, càng nhiều người càng vui.]

Phó Thời Khâm: [Tha cho em đi.]

Tổ chức tiệc mà có anh trai đứng ở đó thì sao bọn họ có thể ăn chơi.

Sau khi nói chuyện phiếm với Phó Thời Khâm rồi, cô liền uống thuốc, đi ngủ sớm.

Hai ngày liên tiếp Phó Hàn Tranh đều đến đây, mãi cho đến khi bệnh cảm của cô tốt hơn, mới chịu đi xử lý công việc của mình.

Cùng ngày hôm đó, sau khi tiễn người đi, Cố Vi Vi liền lừa gạt quản gia, tránh khỏi bảo tiêu, nhanh chóng đến nơi hẹn gặp Nguyên Mộng.

Chỗ này là một quán bar tương đối kín kẽ, đến lúc đi vào mới biết, đây là một quán chuyên thuê trai bao.

Nguyên Mộng đang giả dạng thành con trai đi đến, ôm lấy bả vai cô.

"Thế nào, hoài niệm đúng không?"

"Tỷ không thể tìm một nơi đứng đắn một chút à?" Cố Vi Vi cắn răng nói.

Nguyên Mộng ngậm điếu thuốc lá, ôm cô đi tìm một vị trí tương đối an tĩnh.

"Như thế nào không đứng đắn, em làm như chưa từng đi đến mấy nơi như thế này ý?"

Đúng lúc cô còn chưa từng chơi đùa với ngưu lang ở Hoa Quốc, hợn nữa nơi này lại tương đối thích hợp để gặp mặt.

Cố Vi Vi: "..."

Mới có một lần mà thôi, lần đó cũng là do cô bị lừa đi được không?
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 376: Tôi không phải đến uống rượu tìm trai bao

[HIDE-THANKS]
Ánh sáng trong bar tối tăm, khắp nơi toàn là mùi rượu trộn lẫn với mấy mùi tạp nham.

Nguyên Mộng một thân soái khí mặc áo da màu đen chuyên dùng cho đua xe, trên mặt dán một mảnh râu ngắn, lông mày hơi thô, bộ dạng thật sự y hệt nam nhân.

Đặc biệt, hiện tại còn vừa ngậm thuốc vừa nhả khói, nếu không phải cô biết rõ đây là nữ giả nam thì cũng chả thể nào nhận ra.

"Sư phụ nói như thế nào?"

Cố Vi Vi không nghĩ sẽ ở chỗ này ở lâu, trực tiếp hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm.

Nguyên Mộng mở bình rượu, cầm lấy thân chai, rót cho cô một ly.

"Khó lắm mới gặp mặt, gấp như vậy làm cái gì?"

"Đại tỷ, trong vòng một giờ nếu em không trở về sẽ bị người ta nghi ngờ đó." Cố Vi Vi nhỏ giọng nói.

Hơn nữa nếu để người ta biết cô đi đến mấy chỗ thế này, fan mà biết được thì xem như xong, Phó Hàn Tranh cũng sẽ không để yên.

Cô mạo hiểm như vậy đến gặp sư tỷ, cũng không phải đến đây uống rượu tìm trai bao.

Nguyên Mộng nghiêng đầu nhìn cô từ đầu đến chân: "Em xem em biến mình thành bộ dạng này, còn ai có thể nhận ra."

Vì không muốn để cho Phó Hàn Tranh phát hiện, cô đúng thật là chịu chơi. Gắn một bộ răng giả, kiên quyết làm cho mình trở thành một đứa hô, trên mặt còn chi chít mụn rỗ các thứ, cô không phát hiện ra bản thân mình xấu cỡ nào à?

"Nếu chị không chịu nói chuyện đàng hoàng, em về đây." Cố Vi Vi nói xong, liền chuẩn bỏ của chạy lấy người.

"Đừng đừng đừng, chị nói." Nguyên Mộng duỗi ra tay, ôm vai cô lại.

Sau đó, cúi sát đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.

"Cố gia giấu rất kín chuyện em chết, muốn để Phó gia tin tưởng em đã chết, phải có chứng cứ rõ ràng, hoặc là nhân chứng đáng tin chính mắt nhìn thấy, bọn họ mới có thể tin tưởng, đây là nguyên lời của sư phụ em."

Cố Vi Vi nghĩ nghĩ, cô hiện tại là nhân vật của công chúng, lại thường xuyên ở bên cạnh phó Hàn Tranh, nếu tự mình xuống tay thì rất dễ bị người ta phát hiện.

Cho nên, chuyện này chỉ có thể bí mật mà làm thôi.

"Vậy sư phụ có tính toán gì không?"

Nguyên Mộng hút thuốc, hỏi: "Chuyện này phải xem em có gấp quá không, nếu em gấp, thì chúng ta nhanh chóng nghĩ cách, chỉ là vết thương của sư phụ em còn chưa tốt. Nếu như bị Phó Hàn Tranh và gia tộc Dolans bắt được.."

Cố Vi Vi cân nhắc một lượt, hỏi: "Vậy chỗ mà hai người ẩn nấp có ổn không?"

"Tuyệt đối an toàn, chỉ là không quá tiện mà thôi." Nguyên Mộng nói.

"Chỉ cần mọi người ẩn nấp ở nơi an toàn, chờ vết thương của sư phụ tốt hơn rồi nói tiếp." Cố Vi Vi nói.

Tuy rằng, cô vô cùng hy vọng Phó Hàn Tranh sẽ nhanh chóng tin rằng Cố Vi Vi đã chết, nhưng hiện tại vết thương của sư phụ chưa tốt, không thể quá mạo hiểm.

Người Phó gia thì tìm cô, còn người Cố gia và gia tộc Dolans tìm sư phụ, chỉ cần vô ý bị người ta phát hiện thì rất khó thoát thân.

"Anh ấy rất muốn ra mặt gặp em, nhưng mà vết thương lúc trước quá nặng, hiện tại vẫn còn què, chưa tốt lên." Nguyên Mộng uống một chút rượu, nói: "Tháng sau hẳn là có thể tự mình đi tới, đến lúc đó sẽ gặp em."

Cố Vi Vi gật gật đầu, nhìn nhìn thời gian nói: "Không có chuyện gì khác thì em đi trước."

"Đừng đi nha, buổi biểu diễn ở đây sắp bắt đầu rồi, ở lại xem xong rồi đi." Nguyên Mộng giữ chặt cô, thần bí cười hề hề.

Cố Vi Vi nghe thấy tiếng nhạc vang lên, liền nhìn thấy mấy người con trai thân hình khác sau lên đài, có mãnh nam cơ bắp, có nam sinh hào hoa phong nhã, cũng có mấy người trang điểm lòe loẹt.

Nguyên Mộng nảy lên hứng thú bừng bừng giới thiệu: "Nếu em thích ai có thể gọi đến bồi rượu bồi ngủ, em có mang tiền không, chúng ta gọi một người."

Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn về phía cái người đang cười đến vô cùng đáng khinh là Nguyên Mộng: "Hiện tại chị là nam đó, lại muốn kêu thêm nam nhân đến hầu hạ à?"

Nguyên Mộng cúi đầu nhìn lại bản thân, mới chợt nhớ ra mình đang giả trang làm nam nhân.

"Vậy em gọi một người, chị ở bên nhìn hai người."

"Em không có thú vui tà ác như thế." Cố Vi Vi phủi tay cô, đứng dậy nói: "Em phải trở về, bản thân chị cũng nên cẩn thận chút."

Chờ đến khi thấy sư phụ, cô phải nói cho người biết, vợ của người không có tiết tháo như thế nào.

Nguyên Mộng tiếc rẻ nhìn một người nam nhân ở trên đài nói: "Chị có mang theo Tiểu Nguyên Bảo, em muốn thấy nó không?"
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Bài viết: 665 Tìm chủ đề
Chương 377: Nếu chị là nam đã ôm em về tay từ lâu rồi.

[HIDE-THANKS]
Cố Vi Vi vừa nghe thấy vậy liền vô cùng khẩn trương nhìn xung quanh: "Chị điên rồi à, lúc này còn mang nó theo?"

"Nó nghe thấy chị đi gặp em, liền náo loạn ở nhà đòi đến nhìn em, chị không cho thì nó đòi tuyệt thực." Nguyên Mộng bất đắc dĩ mà nhún vai.

Cố Vi Vi nhìn thời gian: "Ở xa lắm không?"

"Ở ngay bên cạnh, vài phút liền tới."

Nguyên Mộng dẫn cô đi ra cửa sau của quán bar, đi qua một con hẻm nhỏ liền nhìn thấy một nhà giữ trẻ.

Cố Vi Vi đứng ở cạnh cửa sổ, nhìn một đám củ cải nhỏ đang chơi đùa trong phòng, thế nhưng không nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo.

"Cô Tiểu Nguyệt!" Nguyên Mộng hướng về phía phòng học đầy trẻ nhỏ, vẫy vẫy cô giáo.

Một cô giáo trẻ an ủi mấy đứa nhóc xong, liền ngượng ngùng đi qua hỏi: "Mạnh tiên sinh, anh đã đến rồi."

Nguyên Mộng đem trái cây mới mua trên đường đưa qua: "Tặng cho cô, Tiểu Nguyên Bảo hôm nay có ngoan không?"

Cô giáo trẻ nhận lấy, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu, rõ ràng là nghĩ Nguyên Mộng thật sự là nam nhân.

"Tiểu Nguyên Bảo rất ngoan, anh muốn đón em ấy sao?"

"Không phải, bạn của tôi đến, muốn thăm nó thôi." Nguyên Mộng nói xong, quay về phía đám nhóc trong phòng hô lớn: "Tiểu Nguyên Bảo!"

Cố Vi Vi cau mày nhìn đám nhóc ở trong phòng, sau đó liền nhìn một đứa nhỏ trắng nõn buộc tóc đuôi ngựa còn dùng kẹp màu hồng phấn chừng ba tuổi chạy đến.

Lập tức, cả người cô đều run lên.

Cô không nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo là vì cô chỉ nhìn qua đám nhóc nam mà thôi.

Căn bản là không ngờ tới người mẹ ruột này, bản thân giả trang thành nam nhân thì thôi, lại còn trang điểm cho con mình thành con gái.

Tiểu Nguyên Bảo chạy đến nhìn Nguyên Mộng trong chốc lát, vẻ mặt rối rắm mà kêu một tiếng: "Cha!"

Nguyên Mộng ôm đứa con trai đã được trang điểm thành con gái của mình lên, nói nhỏ với cô giáo: "Chúng tôi đến gần kia nói chuyện một lát, cô Tiểu Nguyệt có bận gì thì cứ đi."

Cô giáo nhìn bọ họ đi xa mới trở lại phòng học tiếp tục chăm sóc mấy đứa nhỏ.

Tiểu Nguyên Bảo cắt mái bằng, đằng sau là tóc đuôi ngựa nho nhỏ, mắt tròn xoe, lông mi thật là dài.

Nếu không phải Cố Vi Vi đã biết Tiểu Nguyên Bảo là con trai, thì cô đã thật sự tin đây là một bé gái.

Tiểu Nguyên Bảo cứ nhìn chằm chằm cô, sau đó vẻ mặt tức giận mà trừng Nguyên Mộng.

"Ma ma, mẹ lừa con, cô ấy không phải dì Vi Vi."

Nguyên Mộng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô: "Em có thể dẹp cái bộ dạng đó không, xấu đến mức con chị sợ rồi nè."

Cố Vi Vi lấy tay, tháo lớp hóa trang xuống.

"Tiểu Nguyên Bảo, con đã quên con khủng long mà con thích nhất là do dì mua rồi sao?"

Hai mắt Tiểu Nguyên Bảo sáng ngời, đôi bàn tay bụ bẫm giơ về phía cô, muốn cô ôm một cái.

"Dì thật sự là dì Vi Vi hả?"

Cố Vi Vi ôm lấy Tiểu Nguyên Bảo từ trong tay Nguyên Mộng: "Tiểu Nguyên Bảo, hiện tại con không được gọi là dì Vi Vi, phải gọi là chị nha."

Tiểu Nguyên Bảo ôm cổ cô cọ cọ: "Chị Vi Vi, chị có thể làm" giấy lạnh mới "* của Nguyên Bảo không?"

*Giấy lạnh mới: Đọc giống từ tiểu nương tử

"Hả?" Cố Vi Vi nhướng mày.

Nguyên Bảo chỉ mới ba tuổi, nói chuyện còn chưa quá rõ, đôi mắt long lanh to tròn, vô cùng đáng yêu hỏi: "Vừa nãy chị Hinh Hinh muốn làm" giấy lạnh mới "của Tiểu Nguyên Bảo, nhưng Tiểu Nguyên Bảo chỉ muốn chị Vi Vi làm" giấy lạnh mới mà thôi. "

Nguyên Mộng nhẹ nhàng vỗ gáy của nó nói:" Mới có vài tuổi mà đã biết tán gái rồi đấy? "

Cố Vi Vi liếc cô:" Sao chị không xem thứ nó giống ai? "

Tiểu Nguyên Bảo gắt gao ôm cổ Cố Vi Vi:" Chị Vy Vy sẽ làm "giấy lạnh mới" của con! "

Cố Vi Vi nhìn Tiểu Nguyên Bảo bị mẹ ruột của mình trang điểm thành tiểu loli, dở khóc dở cười.

" Em còn nhỏ như vậy, sao lại muốn lấy vợ hả? "

" Nếu chị mà là nam thì đã cướp em về tay từ lâu rồi. "Nguyên Mộng vừa nói vừa sờ sờ lỗ tai của con trai.

" Con trai cố lên, hoàn thành tâm nguyện của mẹ nào."

Ba người vừa đi ra khỏi ngõ, liền đụng phải hai người khác.

Cố Vi Vi có chút khủng hoảng hít một ngụm khí lạnh, vừa ra đường lại gặp phải người đại diện và trợ lý của mình, số cô đen đến mức nào đây?
[/HIDE-THANKS]

N. L
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back