Chap 368: Cẩu lương này anh không ăn có được không? (2)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
_2k7 lần nói Đam mỹ là chân ái_
[HIDE-THANKS]
Kết quả của nhiệt kế biểu hiện Cố Vi Vi thật sự đã phát sốt.
Phó Hàn Tranh bưng nước ấm bắt cô uống hết nước trong cốc, sau đó liền thúc giục Hà Trì giúp cô hạ sốt.
Hà Trì lục lọi trên bàn thuốc trị cảm, tức giận mà bùng nổ.
"Đây chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi một hai ngày là tốt rồi, cậu nghĩ xem cậu kéo tôi đến đây có thể làm gì?"
Làm ơn, anh là bác sĩ cầm dao mổ cứu người, không phải bác sĩ xem bệnh cảm mạo cho người khác.
"Đợi ba giờ sau chưa hạ sốt, cậu đến xem rồi xử lý." Phó Hàn Trành nói.
Ở phòng Hà Trì tức giận đến chửi bậy: "Đại ca, lần này đoạt giải luận văn, tôi đã chuẩn bị bốn năm, quần áo này tôi phải bỏ cả đống tiền để đi nhận giải, cậu lại chỉ vì cô bạn gái bị cảm mạo bình thường mà làm chậm trễ chuyện lớn của tôi, lương tâm của cậu không bứt rứt hay sao?"
Vừa nói xong, không nói nữa thở dài.
Tại sao anh lại có thể quên, anh ta làm gì có lương tâm, làm sao mà bứt rứt được chứ.
Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, nói.
"Tôi kêu người khác đi nhận giải giúp cậu."
"Tôi.."
Hà Trì nghẹn trong lòng mắng chửi người, nhưng khi đứng ở trước mặt anh một chữ cùng không dám nói.
Anh hít một hơi sâu, chạy vội đến mép giường mở miệng cầu xin Cố Vi Vi.
"Chị dâu, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với em, chị thả em đi đi!"
Vì cái luận văn, anh làm nhiều thực hành nghiệm chứng nhiều như vậy, thật vất vả mới đến ngày nhận giải này.
Anh có thể đi hay không, mấu chốt không phải Phó Hàn Tranh, mà là cô bạn gái của anh ta.
Cố Vi Vi nhấp nhấp môi, thương mà không giúp gì nhìn về phía Hà Trì.
Có một số việc cô không thể nói được, có chuyện có nói ra cũng không làm được gì.
Hà Trì tức giận ngồi xuống sô pha bên cạnh, lo lắng mà run chân.
Năm đó vô ý kết bạn, hiện tại tuyệt giao không được rồi.
Kiều Lâm nhìn bộ dáng sếp mình che chở người bệnh bên mép giường, yên lặng đi ra ngoài gọi điện cho tổ đạo diễn xin nghỉ.
Hà Trì chịu không nổi nữa đi ra phòng khách, để lại một mình Phó Hàn Tranh ở cạnh cô trong phòng ngủ.
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm anh trông chốc lát, giọng khàn khàn nói.
"Hai ngày nay không phải anh rất bận sao, anh ở chỗ này sẽ không sao chứ?"
Phó Hàn Tranh duỗi tay gạt tóc cô khỏi má: "Mọi chuyện sớm đã giải quyết ổn thỏa, còn đâu để Thời Lâm làm nốt."
Sáng sớm ở khách sạn nhận được điện thoại của quản gia tư nhân, nói lúc đưa đồ ăn sáng vào phát hiện cô phát sốt.
Anh đều vứt công việc sang một bên, kéo Hà Trì đi theo.
Lúc mà Cố Vi Vi cần sự trợ giúp ở tổng hội, người đầu tiên xuất hiện chính là người đàn ông này, cô ngọt ngào cười.
"Anh có thể tới thật tốt."
"Anh mà không tới, em định vác cái thân bệnh tật này đi làm việc cả một ngày đi diễn."
Chính là chỉ khi anh ở gần, cô mới được chăm sóc lúc bệnh tật.
"Nếu không phải quản gia gọi cho anh, em định sẽ không gọi điện thoại cho anh đúng không?" Phó Hàn Tranh sắc mặt nặng nề.
Hình như mỗi lần mặc kệ xảy ra chuyện gì như sinh bệnh, anh toàn từ người khác biết được, cô chưa bao giờ chủ động nhờ anh giúp đỡ.
Cô Vi Vi bị anh trừng đến uất ức: "Tại vì anh bảo mình có việc quan trọng đang rất vội, cho nên em mới không đi làm phiền."
Phó Hàn Tranh nhìn người con gái bị bệnh mặt đều tỏ ra uất ức, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú.
"Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, trong lòng anh em là quan trọng nhất."
Phó Hàn Tranh bưng nước ấm bắt cô uống hết nước trong cốc, sau đó liền thúc giục Hà Trì giúp cô hạ sốt.
Hà Trì lục lọi trên bàn thuốc trị cảm, tức giận mà bùng nổ.
"Đây chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc nghỉ ngơi một hai ngày là tốt rồi, cậu nghĩ xem cậu kéo tôi đến đây có thể làm gì?"
Làm ơn, anh là bác sĩ cầm dao mổ cứu người, không phải bác sĩ xem bệnh cảm mạo cho người khác.
"Đợi ba giờ sau chưa hạ sốt, cậu đến xem rồi xử lý." Phó Hàn Trành nói.
Ở phòng Hà Trì tức giận đến chửi bậy: "Đại ca, lần này đoạt giải luận văn, tôi đã chuẩn bị bốn năm, quần áo này tôi phải bỏ cả đống tiền để đi nhận giải, cậu lại chỉ vì cô bạn gái bị cảm mạo bình thường mà làm chậm trễ chuyện lớn của tôi, lương tâm của cậu không bứt rứt hay sao?"
Vừa nói xong, không nói nữa thở dài.
Tại sao anh lại có thể quên, anh ta làm gì có lương tâm, làm sao mà bứt rứt được chứ.
Phó Hàn Tranh nghĩ nghĩ, nói.
"Tôi kêu người khác đi nhận giải giúp cậu."
"Tôi.."
Hà Trì nghẹn trong lòng mắng chửi người, nhưng khi đứng ở trước mặt anh một chữ cùng không dám nói.
Anh hít một hơi sâu, chạy vội đến mép giường mở miệng cầu xin Cố Vi Vi.
"Chị dâu, hôm nay là ngày rất quan trọng đối với em, chị thả em đi đi!"
Vì cái luận văn, anh làm nhiều thực hành nghiệm chứng nhiều như vậy, thật vất vả mới đến ngày nhận giải này.
Anh có thể đi hay không, mấu chốt không phải Phó Hàn Tranh, mà là cô bạn gái của anh ta.
Cố Vi Vi nhấp nhấp môi, thương mà không giúp gì nhìn về phía Hà Trì.
Có một số việc cô không thể nói được, có chuyện có nói ra cũng không làm được gì.
Hà Trì tức giận ngồi xuống sô pha bên cạnh, lo lắng mà run chân.
Năm đó vô ý kết bạn, hiện tại tuyệt giao không được rồi.
Kiều Lâm nhìn bộ dáng sếp mình che chở người bệnh bên mép giường, yên lặng đi ra ngoài gọi điện cho tổ đạo diễn xin nghỉ.
Hà Trì chịu không nổi nữa đi ra phòng khách, để lại một mình Phó Hàn Tranh ở cạnh cô trong phòng ngủ.
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm anh trông chốc lát, giọng khàn khàn nói.
"Hai ngày nay không phải anh rất bận sao, anh ở chỗ này sẽ không sao chứ?"
Phó Hàn Tranh duỗi tay gạt tóc cô khỏi má: "Mọi chuyện sớm đã giải quyết ổn thỏa, còn đâu để Thời Lâm làm nốt."
Sáng sớm ở khách sạn nhận được điện thoại của quản gia tư nhân, nói lúc đưa đồ ăn sáng vào phát hiện cô phát sốt.
Anh đều vứt công việc sang một bên, kéo Hà Trì đi theo.
Lúc mà Cố Vi Vi cần sự trợ giúp ở tổng hội, người đầu tiên xuất hiện chính là người đàn ông này, cô ngọt ngào cười.
"Anh có thể tới thật tốt."
"Anh mà không tới, em định vác cái thân bệnh tật này đi làm việc cả một ngày đi diễn."
Chính là chỉ khi anh ở gần, cô mới được chăm sóc lúc bệnh tật.
"Nếu không phải quản gia gọi cho anh, em định sẽ không gọi điện thoại cho anh đúng không?" Phó Hàn Tranh sắc mặt nặng nề.
Hình như mỗi lần mặc kệ xảy ra chuyện gì như sinh bệnh, anh toàn từ người khác biết được, cô chưa bao giờ chủ động nhờ anh giúp đỡ.
Cô Vi Vi bị anh trừng đến uất ức: "Tại vì anh bảo mình có việc quan trọng đang rất vội, cho nên em mới không đi làm phiền."
Phó Hàn Tranh nhìn người con gái bị bệnh mặt đều tỏ ra uất ức, ánh mắt ôn nhu mà chuyên chú.
"Em muốn anh nói bao nhiêu lần nữa đây, trong lòng anh em là quan trọng nhất."
_2k7 lần nói Đam mỹ là chân ái_