Bài viết: 778 

Chương 265: Bình ổn
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Tôi nhìn từng đứa trẻ Thánh Anh lần lượt bò ra khỏi bụng dì Hạ, sau khi rơi xuống đất, chúng nhanh chóng trèo ra khỏi phòng kính, Câu Hồn Liên của Mặc Dật hay dây hương của tôi đều không thể ngăn cản được chúng, cho dù Hoa Cổ có bắn ra cành hoa quấn lấy chúng nó, tất cả dường như hóa thành chất lỏng và chảy ra khỏi cành hoa.
Mặt khác, Mặc Dật hình như đã không còn cách nào khác, đành phải để Thánh Anh bò ra ngoài.
Một lúc sau, cơ thể dì Hạ từ từ phồng lên như bong bóng cao su được bơm khí, còn chuyển sang màu đỏ, nhưng Thánh Anh trong bụng bà ta lại giống như ong chúa đẻ trứng, vô cùng vô tận.
Tôi quay đầu nhìn Mặc Dật: "Tốc độ của anh nhanh, dẫn những người khác đi trước đi, máy thứ này tôi sẽ xử lý."
Vừa nói, tôi vừa lấy từ trong ba lô ra con dao mà Tề Sở đưa cho tôi và cây dùi chế hương, rạch lòng bàn tay thấm máu vào dùi chế hương.
Mặc Dật ở bên cạnh nhìn tôi cầm dùi chế hương, trầm giọng nói: "Tôi chuyển người đi, em định xử lý chúng nó như thế nào?"
Y dường như biết tôi định làm gì, sắc mặt rét run, Câu Hồn Liên kêu lạch cạch trong phòng kính, thậm chí y còn dùng nó biến mặt đất thành nhà tù, nhưng những Thánh Anh đó vẫn chui qua được Câu Hồn Liên.
Dì Hạ bây giờ đã biến thành một quả bóng, cái bụng căng cứng đó dường như có vô cùng vô tận Thánh Anh đang bò ra.
Tôi chuyển mắt nhìn Mặc Dật, rồi lấy chiếc mặt nạ mà Vân Nga đã đổi lấy Vong Trần Châu với tôi trong ba lô ra: "Những thứ này có nguồn gốc từ Vu Tộc và Thi Vu, vậy thì nên dùng phương pháp của Vu Tộc để giải quyết. Anh thấy thế nào?"
Mặc Dật nhìn chiếc mặt nạ khắc hình Phục Hy và Nữ Oa, sắc mặt trở nên quái quái, ánh mắt cưỡng ép chuyển hướng, như thể không muốn đối mặt với chiếc mặt nạ đó.
Y gật đầu với tôi rồi quay người bỏ đi.
Khi tôi mới vào ở viện nghiên cứu, y không yên tâm, nên tăng cường phòng ngự ở đây, bảo đảm những thứ khác không thể tùy ý tiến vào.
Ngay cả dì Hạ và Thánh Anh cũng phải dùng mưu kế mới có thể vào được. Có thể thấy, lúc đó Mặc Dật đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng Mặc Dật vẫn có thể tự do ra vào viện nghiên cứu, cho nên để cho y dẫn người trong viện nghiên cứu rời đi trước, thì không ai có thể tốt hơn.
Điều tôi sợ là những xác sống đó không chỉ là xác chết, một khi gặp phải Thánh Anh, chúng có thể trở thành cỗ máy giết người vô thức.
Nếu không, người vợ cả vốn là đã ở bên ngoài viện nghiên cứu, năm người Túy Hoa Ấm, họ có thể gieo lại, căn bản không cần dùng sào huyệt dụ dỗ chúng tôi mang dì Hạ về, đám Hạ Thúy Miêu họ muốn, có lẽ chính là xác sống bên trong.
Theo tiếng còi cảnh báo càng thêm to, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu nào đó, xen lẫn với tiếng khóc của trẻ con, nghe rất thảm thương.
Tôi đeo chiếc mặt nạ có hình con rắn lên mặt, dây đeo đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, lớp đệm dày đến mức cầm trên tay có cảm giác lạnh như băng.
Mặt nạ được làm bằng gỗ, vừa đeo vào đã ngửi thấy mùi cỏ xanh, khiến tôi có chút choáng váng.
Thánh Anh đã bò khắp nơi rồi, tôi xoa cây dùi chế hương trong tay, đôi tay dính đầy máu, sau đó cũng không hề dùng hương, trực tiếp dùng tay kéo cánh tay còn lại của dì Hạ, kéo bà ta ra khỏi thùng thuốc.
Cả người bà ta đều ở trong trạng thái trống rỗng, nhưng vẫn mỉm cười với tôi, khuôn mặt tràn đầy sự thỏa mãn, giống như cá thiếu nước trên bờ, miệng mở ra khép lại nhưng không thể nói được, nhưng tôi biết bà ta muốn nói điều gì.
Những người này chính là điên cuồng như thế, Tô Khê bởi vì không muốn trở thành công cụ sinh con, liền tình nguyện tan xương nát thịt chết trước mặt tôi, còn dì Hạ thì muốn thể hiện quyết tâm gì cho tôi xem đây?
Tôi đưa tay che mắt bà ta lại, chiếc mặt nạ có hình rắn mà tôi nghĩ rất có địa vị, có thể khiến tôi biết làm như thế nào, nhưng sau khi đeo vào, tôi không có cảm giác gì cả.
Lúc này, một bàn tay xanh lam thò ra, tôi cầm dùi chế hương, trực tiếp thọc vào, đập mạnh nó vào lại trong bụng nhỏ.
Trên cây dùi tất cả đều là máu, không biết là do cây dùi hay là do máu, Thánh Anh, một loài ngay cả Câu Hồn Liên cũng không quất được, đã bị cây dùi đập nát cánh tay.
Thánh Anh phát ra một tiếng khóc the thé, nghe không khác gì tiếng khóc của một đứa trẻ bình thường.
Dì Hạ co giật hai lần, lông mi hai mắt của bà ta chuyển động dưới lòng bàn tay tôi.
Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn vào mắt dì Hạ: "Tôi không hiểu ý nghĩ của các người, nhưng cũng không cần phải như vậy, bây giờ mọi người đều sống không dễ dàng, các người cần gì phải làm chuyện này chứ. Tôi không muốn nghe các người nói đến cái gì mà đã tê dại, hoặc là chuyện không công bằng trở thành bình thường, tôi chỉ biết duy trì hiện trạng là được, các người quá cấp tiến."
Bà ta dường như còn muốn cười, nhưng đúng lúc này, Thánh Anh bị đập nát một cánh tay lại mọc thêm một cánh tay khác, cố gắng bò ra ngoài.
Bên ngoài đủ loại âm thanh hỗn tạp, còn có tiếng thét chói tai của các bé gái, tôi nhìn dì Hạ lắc đầu, cầm dùi chế hương, đột nhiên đập xuống cái bụng bị ép căng ra của bà ta.
Máu đỏ tươi bắn ra cùng với thứ gì đó không rõ, mùi máu trộn lẫn với mùi thuốc hỗn hợp lan tỏa trong không khí.
Từng bàn tay rất nhỏ nắm lấy dùi chế hương trong tay tôi, phát ra tiếng khóc lớn, trong mắt dì Hạ lộ ra biểu cảm hoảng sợ, nhìn tôi với vẻ cầu xin.
Nghe tiếng khóc của trẻ con, tôi cầm cây dùi rút lên lại giã mạnh xuống.
Dường như có thứ gì đó bị vỡ, lại giống như có thứ gì đó đang gầm lên, theo sau là tiếng kêu đau đớn sắc bén của dì Hạ.
Cây dùi chế hương lần lượt bị những bàn tay nhỏ màu xanh lam nắm lấy, những sợi dây rốn bò ra từ phần bụng căng ra, dọc theo dùi chế hương quấn quanh tay tôi từng chút một.
Tôi muốn rút dùi chế hương ra, nhưng không rút ra được, nên đành phải cố sức giã xuống lần nữa.
Cho dù tử cung của dì Hạ có nối với Thi Vu trong lòng đất, thì tôi cũng phải đập nát nó đến cùng, tốt nhất là có thể giết chết luôn Thi Vu.
Nhưng ngay khi tôi cố gắng hơn một chút, dì Hạ lại hét lên, nhưng lần này lại kèm theo tiếng của một con trâu đang rên rỉ, giống như những gì tôi đã nghe được ở ngoài Thi Môn mấy lần.
Trong lòng chợt căng thẳng, quả nhiên sắc mặt dì Hạ bắt đầu tái nhợt, gân xanh nổi lên dưới làn da căng phồng, theo sau là tiếng bước chân bên ngoài.
Vừa quay đầu lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một vài Thánh Anh đã nhảy ra ngoài vội vàng chạy trở về, mà phía sau chúng nó, là mấy xác sống toàn thân màu xanh trắng như bụng cá từ từ đi tới.
Dùi chế hương trong tay đã rút lên lại giã một chút, những xác sống và Thánh Anh đó đều trở nên căng thẳng, Thánh Anh nhanh chóng lao vào phòng, há miệng kêu to với tôi.
Xác sống đập cửa, nhưng dù sao cũng không phải Thánh Anh, nên không vào được.
Con bảo vệ mẹ, tôi chuyển mắt nhìn dì Hạ, bà ta lắc đầu nhìn những Thánh Anh trở về, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Lòng tôi chua xót, Hoa Cổ bật ra khỏi cổ tay, những chiếc gai hoa sắc nhọn nảy xuống theo dùi chế hương đâm vào người dì Hạ.
Gai này được tôi dẫn dắt, sau khi cắm vào liền bén rễ, dì Hạ đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết chói tai.
Những Thánh Anh đó đều lao về phía tôi, tôi thả lỏng dùi chế hương ra, dùng cành hoa quấn lấy chúng.
Nhưng trong nháy mắt, tôi đã nhìn thấy vô số xác sống đã bao vây bên ngoài, bọn chúng đang mở to cặp mắt như bong bóng cá kia nhìn vào, còn liên tục đập vào cửa kính.
Các Thánh Anh vồ lấy tôi rồi cắn vào, những chỗ chúng nó cắn qua đều có Giáng Đầu, vô cùng đau đớn.
Tiếng ồn ào bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, tôi tưởng Mặc Dật đáng lẽ phải đưa những cô bé đó đi mới phải.
Những xác sống đó cho dù bị đao chặt hay lửa đốt, thì vẫn có thể phát triển tốt, ngay cả Thánh Anh cũng không thể giết chết được, nhiều như vậy đồng thời xuất hiện, cho dù ngay cả Mặc Dật cũng sẽ gặp khó khăn khi xử lý chúng.
Tôi dùng hết sức kéo ra hai Thánh Anh trên người, tay chợt chạm vào một lá bùa.
Đó là Trương Hoài Húc đưa cho tôi, nói có thể phát động Cửu Trọng Thiên Lôi, hủy diệt linh hồn Tề Sở..
Nhưng đây là dưới lòng đất, tôi cũng không biết liệu nó có tác dụng hay không.
Tôi quay lại nhìn dì Hạ đang nằm bất động trên mặt đất, dùi chế hương cắm ở bụng nhỏ của bà ta, nhưng bởi vì tôi không giữ chặt, nên Thánh Anh vẫn cố hết sức bò ra ngoài.
Tử cung là nơi mang thai, dì Hạ đã phải chịu đau khổ nhiều như vậy, cũng không biết đã dùng loại tàn ác nào, mà biến mình thành một con quái vật như thế, xem ra giữa bà ta và Thi Vu đã không có gì khác biệt, có khả năng sinh sản vô tận!
Dù bị thương nặng như vậy, nhưng bà ta vẫn không chết, vẫn mỉm cười với tôi..
Tôi quay lại mỉm cười với bà ta, búng ngón tay theo cách Tề Sở dạy tôi dẫn bùa.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng lá bùa, không biết có thành công hay không.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, sau đó phóng tới một tia lửa.
Lá bùa đã được cất giấu không biết bao lâu bị lửa đốt, mùi giấy cháy lan tỏa trong không khí, dường như đã trấn áp mùi máu đó.
Khi ánh lửa mờ ảo chuyển sang màu trắng, trong nháy mắt, cả trái đất dường như rung chuyển, một luồng sáng mạnh mẽ lập tức xé toạc bức tường và cửa kính chặn xác sống.
Tôi chỉ nhìn thấy những xác sống đó dưới ánh sáng mạnh đã gục xuống ngay lập tức, vỡ tan cùng với cửa kính như những bức tượng bằng thạch cao, tiếp theo liền nhìn thấy một tia sét xoắn xuýt từ trên cao hạ xuống.
Tia sét đó dày ít nhất bằng thùng nước, sau khi rơi xuống, có lẽ cả tòa nhà này cũng sẽ không còn gì.
Cho dù là dì Hạ, Thánh Anh, kẻ cả xác sống, không ai có thể sống sót.
Tai họa là tôi đây, cũng sẽ bị xóa bỏ.
Chỉ cần tôi tồn tại, bọn Hà Thúy Miêu và Cổ bà bà sẽ luôn gây rắc rối, đặt những hy vọng không thể giải thích được vào tôi.
Nữ Luy và những người khác cũng sẽ không để tôi đi, họ luôn muốn mượn tôi để phục hưng Vu Tộc của họ.
Ngay cả Long Hồ Sơn, Huyền Không Tự cũng như vậy..
Chỉ cần tôi còn sống, họ sẽ còn hy vọng, sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng tôi đã không còn thấy chút hy vọng nào nữa, người thân duy nhất của tôi đã chết, những người xung quanh mà tôi biết đều tiếp cận tôi với mục đích nào đó.
Đứa con duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi, cũng đã không còn nữa.
Lòng tôi chợt tĩnh lặng, có lẽ không có tôi, thì những chuyện quái dị và tai hại vô tận này, sẽ bình ổn.
Mặt khác, Mặc Dật hình như đã không còn cách nào khác, đành phải để Thánh Anh bò ra ngoài.
Một lúc sau, cơ thể dì Hạ từ từ phồng lên như bong bóng cao su được bơm khí, còn chuyển sang màu đỏ, nhưng Thánh Anh trong bụng bà ta lại giống như ong chúa đẻ trứng, vô cùng vô tận.
Tôi quay đầu nhìn Mặc Dật: "Tốc độ của anh nhanh, dẫn những người khác đi trước đi, máy thứ này tôi sẽ xử lý."
Vừa nói, tôi vừa lấy từ trong ba lô ra con dao mà Tề Sở đưa cho tôi và cây dùi chế hương, rạch lòng bàn tay thấm máu vào dùi chế hương.
Mặc Dật ở bên cạnh nhìn tôi cầm dùi chế hương, trầm giọng nói: "Tôi chuyển người đi, em định xử lý chúng nó như thế nào?"
Y dường như biết tôi định làm gì, sắc mặt rét run, Câu Hồn Liên kêu lạch cạch trong phòng kính, thậm chí y còn dùng nó biến mặt đất thành nhà tù, nhưng những Thánh Anh đó vẫn chui qua được Câu Hồn Liên.
Dì Hạ bây giờ đã biến thành một quả bóng, cái bụng căng cứng đó dường như có vô cùng vô tận Thánh Anh đang bò ra.
Tôi chuyển mắt nhìn Mặc Dật, rồi lấy chiếc mặt nạ mà Vân Nga đã đổi lấy Vong Trần Châu với tôi trong ba lô ra: "Những thứ này có nguồn gốc từ Vu Tộc và Thi Vu, vậy thì nên dùng phương pháp của Vu Tộc để giải quyết. Anh thấy thế nào?"
Mặc Dật nhìn chiếc mặt nạ khắc hình Phục Hy và Nữ Oa, sắc mặt trở nên quái quái, ánh mắt cưỡng ép chuyển hướng, như thể không muốn đối mặt với chiếc mặt nạ đó.
Y gật đầu với tôi rồi quay người bỏ đi.
Khi tôi mới vào ở viện nghiên cứu, y không yên tâm, nên tăng cường phòng ngự ở đây, bảo đảm những thứ khác không thể tùy ý tiến vào.
Ngay cả dì Hạ và Thánh Anh cũng phải dùng mưu kế mới có thể vào được. Có thể thấy, lúc đó Mặc Dật đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Nhưng Mặc Dật vẫn có thể tự do ra vào viện nghiên cứu, cho nên để cho y dẫn người trong viện nghiên cứu rời đi trước, thì không ai có thể tốt hơn.
Điều tôi sợ là những xác sống đó không chỉ là xác chết, một khi gặp phải Thánh Anh, chúng có thể trở thành cỗ máy giết người vô thức.
Nếu không, người vợ cả vốn là đã ở bên ngoài viện nghiên cứu, năm người Túy Hoa Ấm, họ có thể gieo lại, căn bản không cần dùng sào huyệt dụ dỗ chúng tôi mang dì Hạ về, đám Hạ Thúy Miêu họ muốn, có lẽ chính là xác sống bên trong.
Theo tiếng còi cảnh báo càng thêm to, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu nào đó, xen lẫn với tiếng khóc của trẻ con, nghe rất thảm thương.
Tôi đeo chiếc mặt nạ có hình con rắn lên mặt, dây đeo đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, lớp đệm dày đến mức cầm trên tay có cảm giác lạnh như băng.
Mặt nạ được làm bằng gỗ, vừa đeo vào đã ngửi thấy mùi cỏ xanh, khiến tôi có chút choáng váng.
Thánh Anh đã bò khắp nơi rồi, tôi xoa cây dùi chế hương trong tay, đôi tay dính đầy máu, sau đó cũng không hề dùng hương, trực tiếp dùng tay kéo cánh tay còn lại của dì Hạ, kéo bà ta ra khỏi thùng thuốc.
Cả người bà ta đều ở trong trạng thái trống rỗng, nhưng vẫn mỉm cười với tôi, khuôn mặt tràn đầy sự thỏa mãn, giống như cá thiếu nước trên bờ, miệng mở ra khép lại nhưng không thể nói được, nhưng tôi biết bà ta muốn nói điều gì.
Những người này chính là điên cuồng như thế, Tô Khê bởi vì không muốn trở thành công cụ sinh con, liền tình nguyện tan xương nát thịt chết trước mặt tôi, còn dì Hạ thì muốn thể hiện quyết tâm gì cho tôi xem đây?
Tôi đưa tay che mắt bà ta lại, chiếc mặt nạ có hình rắn mà tôi nghĩ rất có địa vị, có thể khiến tôi biết làm như thế nào, nhưng sau khi đeo vào, tôi không có cảm giác gì cả.
Lúc này, một bàn tay xanh lam thò ra, tôi cầm dùi chế hương, trực tiếp thọc vào, đập mạnh nó vào lại trong bụng nhỏ.
Trên cây dùi tất cả đều là máu, không biết là do cây dùi hay là do máu, Thánh Anh, một loài ngay cả Câu Hồn Liên cũng không quất được, đã bị cây dùi đập nát cánh tay.
Thánh Anh phát ra một tiếng khóc the thé, nghe không khác gì tiếng khóc của một đứa trẻ bình thường.
Dì Hạ co giật hai lần, lông mi hai mắt của bà ta chuyển động dưới lòng bàn tay tôi.
Tôi chậm rãi đứng dậy, nhìn vào mắt dì Hạ: "Tôi không hiểu ý nghĩ của các người, nhưng cũng không cần phải như vậy, bây giờ mọi người đều sống không dễ dàng, các người cần gì phải làm chuyện này chứ. Tôi không muốn nghe các người nói đến cái gì mà đã tê dại, hoặc là chuyện không công bằng trở thành bình thường, tôi chỉ biết duy trì hiện trạng là được, các người quá cấp tiến."
Bà ta dường như còn muốn cười, nhưng đúng lúc này, Thánh Anh bị đập nát một cánh tay lại mọc thêm một cánh tay khác, cố gắng bò ra ngoài.
Bên ngoài đủ loại âm thanh hỗn tạp, còn có tiếng thét chói tai của các bé gái, tôi nhìn dì Hạ lắc đầu, cầm dùi chế hương, đột nhiên đập xuống cái bụng bị ép căng ra của bà ta.
Máu đỏ tươi bắn ra cùng với thứ gì đó không rõ, mùi máu trộn lẫn với mùi thuốc hỗn hợp lan tỏa trong không khí.
Từng bàn tay rất nhỏ nắm lấy dùi chế hương trong tay tôi, phát ra tiếng khóc lớn, trong mắt dì Hạ lộ ra biểu cảm hoảng sợ, nhìn tôi với vẻ cầu xin.
Nghe tiếng khóc của trẻ con, tôi cầm cây dùi rút lên lại giã mạnh xuống.
Dường như có thứ gì đó bị vỡ, lại giống như có thứ gì đó đang gầm lên, theo sau là tiếng kêu đau đớn sắc bén của dì Hạ.
Cây dùi chế hương lần lượt bị những bàn tay nhỏ màu xanh lam nắm lấy, những sợi dây rốn bò ra từ phần bụng căng ra, dọc theo dùi chế hương quấn quanh tay tôi từng chút một.
Tôi muốn rút dùi chế hương ra, nhưng không rút ra được, nên đành phải cố sức giã xuống lần nữa.
Cho dù tử cung của dì Hạ có nối với Thi Vu trong lòng đất, thì tôi cũng phải đập nát nó đến cùng, tốt nhất là có thể giết chết luôn Thi Vu.
Nhưng ngay khi tôi cố gắng hơn một chút, dì Hạ lại hét lên, nhưng lần này lại kèm theo tiếng của một con trâu đang rên rỉ, giống như những gì tôi đã nghe được ở ngoài Thi Môn mấy lần.
Trong lòng chợt căng thẳng, quả nhiên sắc mặt dì Hạ bắt đầu tái nhợt, gân xanh nổi lên dưới làn da căng phồng, theo sau là tiếng bước chân bên ngoài.
Vừa quay đầu lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một vài Thánh Anh đã nhảy ra ngoài vội vàng chạy trở về, mà phía sau chúng nó, là mấy xác sống toàn thân màu xanh trắng như bụng cá từ từ đi tới.
Dùi chế hương trong tay đã rút lên lại giã một chút, những xác sống và Thánh Anh đó đều trở nên căng thẳng, Thánh Anh nhanh chóng lao vào phòng, há miệng kêu to với tôi.
Xác sống đập cửa, nhưng dù sao cũng không phải Thánh Anh, nên không vào được.
Con bảo vệ mẹ, tôi chuyển mắt nhìn dì Hạ, bà ta lắc đầu nhìn những Thánh Anh trở về, nhưng trên mặt lại nở nụ cười.
Lòng tôi chua xót, Hoa Cổ bật ra khỏi cổ tay, những chiếc gai hoa sắc nhọn nảy xuống theo dùi chế hương đâm vào người dì Hạ.
Gai này được tôi dẫn dắt, sau khi cắm vào liền bén rễ, dì Hạ đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết chói tai.
Những Thánh Anh đó đều lao về phía tôi, tôi thả lỏng dùi chế hương ra, dùng cành hoa quấn lấy chúng.
Nhưng trong nháy mắt, tôi đã nhìn thấy vô số xác sống đã bao vây bên ngoài, bọn chúng đang mở to cặp mắt như bong bóng cá kia nhìn vào, còn liên tục đập vào cửa kính.
Các Thánh Anh vồ lấy tôi rồi cắn vào, những chỗ chúng nó cắn qua đều có Giáng Đầu, vô cùng đau đớn.
Tiếng ồn ào bên ngoài dường như càng lúc càng lớn, tôi tưởng Mặc Dật đáng lẽ phải đưa những cô bé đó đi mới phải.
Những xác sống đó cho dù bị đao chặt hay lửa đốt, thì vẫn có thể phát triển tốt, ngay cả Thánh Anh cũng không thể giết chết được, nhiều như vậy đồng thời xuất hiện, cho dù ngay cả Mặc Dật cũng sẽ gặp khó khăn khi xử lý chúng.
Tôi dùng hết sức kéo ra hai Thánh Anh trên người, tay chợt chạm vào một lá bùa.
Đó là Trương Hoài Húc đưa cho tôi, nói có thể phát động Cửu Trọng Thiên Lôi, hủy diệt linh hồn Tề Sở..
Nhưng đây là dưới lòng đất, tôi cũng không biết liệu nó có tác dụng hay không.
Tôi quay lại nhìn dì Hạ đang nằm bất động trên mặt đất, dùi chế hương cắm ở bụng nhỏ của bà ta, nhưng bởi vì tôi không giữ chặt, nên Thánh Anh vẫn cố hết sức bò ra ngoài.
Tử cung là nơi mang thai, dì Hạ đã phải chịu đau khổ nhiều như vậy, cũng không biết đã dùng loại tàn ác nào, mà biến mình thành một con quái vật như thế, xem ra giữa bà ta và Thi Vu đã không có gì khác biệt, có khả năng sinh sản vô tận!
Dù bị thương nặng như vậy, nhưng bà ta vẫn không chết, vẫn mỉm cười với tôi..
Tôi quay lại mỉm cười với bà ta, búng ngón tay theo cách Tề Sở dạy tôi dẫn bùa.
Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng lá bùa, không biết có thành công hay không.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, sau đó phóng tới một tia lửa.
Lá bùa đã được cất giấu không biết bao lâu bị lửa đốt, mùi giấy cháy lan tỏa trong không khí, dường như đã trấn áp mùi máu đó.
Khi ánh lửa mờ ảo chuyển sang màu trắng, trong nháy mắt, cả trái đất dường như rung chuyển, một luồng sáng mạnh mẽ lập tức xé toạc bức tường và cửa kính chặn xác sống.
Tôi chỉ nhìn thấy những xác sống đó dưới ánh sáng mạnh đã gục xuống ngay lập tức, vỡ tan cùng với cửa kính như những bức tượng bằng thạch cao, tiếp theo liền nhìn thấy một tia sét xoắn xuýt từ trên cao hạ xuống.
Tia sét đó dày ít nhất bằng thùng nước, sau khi rơi xuống, có lẽ cả tòa nhà này cũng sẽ không còn gì.
Cho dù là dì Hạ, Thánh Anh, kẻ cả xác sống, không ai có thể sống sót.
Tai họa là tôi đây, cũng sẽ bị xóa bỏ.
Chỉ cần tôi tồn tại, bọn Hà Thúy Miêu và Cổ bà bà sẽ luôn gây rắc rối, đặt những hy vọng không thể giải thích được vào tôi.
Nữ Luy và những người khác cũng sẽ không để tôi đi, họ luôn muốn mượn tôi để phục hưng Vu Tộc của họ.
Ngay cả Long Hồ Sơn, Huyền Không Tự cũng như vậy..
Chỉ cần tôi còn sống, họ sẽ còn hy vọng, sẽ không bỏ cuộc.
Nhưng tôi đã không còn thấy chút hy vọng nào nữa, người thân duy nhất của tôi đã chết, những người xung quanh mà tôi biết đều tiếp cận tôi với mục đích nào đó.
Đứa con duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi, cũng đã không còn nữa.
Lòng tôi chợt tĩnh lặng, có lẽ không có tôi, thì những chuyện quái dị và tai hại vô tận này, sẽ bình ổn.