Bài viết: 778 

Chương 222: Yếm da người
Editor: Vì lý do copy lộn raw nên edit nhầm. Nên tranh thủ edit chương 222. Các bạn thông cảm nha. Hu hu
Mặc dù tôi và Tề Sở biết Trần Kim Sí hơi quái dị, nhưng chúng tôi không ngờ rằng anh ta lại có sở thích quái dị như thế, cư nhiên lại xăm hình xăm hoa hồng lộng lẫy như vậy trên cơ thể.
Hoa hồng nửa kín nửa hở, hoa văn rất đẹp, cánh hoa xếp tầng, màu sắc rõ nét nhưng không có mắt kim xăm, nhìn y như thật.
Chỉ là làn da hơi quá mịn thì phải?
Khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào, hoa hồng đó dường như co lại một chút, như thể đang xấu hổ, tôi vốn tưởng mình đã nhìn lầm, nhưng Tề Sở lại đưa thẳng mặt vào đóa hoa hồng đó.
Tiếng cười khúc khích dường như phát ra từ trong đóa hoa hồng, giống như một người phụ nữ đang che mặt cười khẽ, cố gắng để người khác phát hiện ra.
Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra và chạm vào bộ ngực của Trần Kim Sí.
Cảm xúc như mỡ, trơn bóng ẩm ướt, khiến người ta không nỡ bỏ tay xuống, tôi nhịn không được lại muốn chạm vào, nhưng Tề Sở đã nắm lấy tay tôi, lắc đầu với tôi, rồi vô thức chạm vào.
Khi anh ta chạm vào, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, sau khi dừng lại, anh ta bấm đầu ngón tay, cuối cùng nói với tôi: "Đây là da người!"
Tôi biết đó là da người mà? Trần Kim Sí không phải là người sao?
Thấy tôi không hiểu, Tề Sở kéo chiếc áo sơ mi trên người Trần Kim Sí ra, rồi lật người anh ta lại.
Bây giờ Trần Kim Sí giống như một khúc gỗ, mặc cho chúng tôi lật.
Vừa cởi áo ra, đã nhìn thấy trên người Trần Kim Sí có nhiều đường đen trắng rõ ràng, trước ngực trắng mịn, nhưng cánh tay, eo, bụng, phía sau lưng đều nổi lên lớp da sần sùi, bóng nhờn với lỗ chân lông to.
Nhìn qua trông giống như anh ta đang mặc một chiếc yếm hồng có hoa văn, chẳng qua chiếc yếm này tương đối nhỏ, chỉ đủ che ngực, rõ ràng là kiểu yếm của phụ nữ, nên không che được vóc dáng to lớn của anh ta!
Sau khi Tề Sở đưa tay cạo cạo nó lên, xác định miếng da người đã hoàn toàn dính vào cơ thể của Trần Kim Sí, không phải dán vào, càng không phải mặc vào.
Bây giờ chúng tôi không biết lai lịch của thứ này, nhưng nó quyến rũ lạ thường, chúng tôi cũng không dám lộn xộn.
Tề Sở xoay người đi ra ngoài, vác trợ lý đi vào, để tôi đánh thức hỏi chuyện.
Mê hồn hương có thể mê hồn, nên rất dễ xử lý.
Quả nhiên, sau khi hỏi ra, mới biết Trần Kim Sí gần đây tính tình rất quái dị, khi tốt khi xấu, đặc biệt thích gọi đàn ông vào văn phòng của mình, đến mức khiến mỹ nữ trợ lý người ta cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi người đàn ông rời đi, anh ta lại không nhớ gì cả, giống như ban đầu, việc công xử theo phép công, mọi người trong công ty chỉ nghĩ rằng gần đây ông Trần đã thay đổi xu hướng tính dục.
Nhận thức về đồng tính luyến ái thời buổi này rất bình thường, mọi người có thể chấp nhận điều đó, nên cũng không nói gì, hơn nữa Trần Kim Sí chỉ phát tình ở trong văn phòng, cho nên cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi hỏi xong, Tề Sở lại đưa trợ lý ra ngoài, rồi nhìn quanh văn phòng của Trần Kim Sí.
Hầu hết các ông chủ lớn đều tin vào phong thủy, tòa nhà của Trần Kim Sí có phong thủy khá tốt, tầng 9 nơi đặt văn phòng cũng là nơi tụ tài của cải, cũng không có tà khí, ô uế gì.
Tôi cũng nhìn qua trên người Trần Kim Sí, chiếc yếm bằng da người rõ ràng là được làm từ da của phụ nữ, nhưng nó hoàn toàn dán chặt vào làn da của Trần Kim Sí, ngoại trừ sự tương phản màu sắc rõ ràng thì không thể nhìn thấy khớp nối nào cả.
Giống như anh ta quanh năm mặc một chiếc yếm như vậy để phơi nắng, mấy chỗ khác đều có màu đen tuyền, nhưng mặt dưới của chiếc yếm này lại trắng mịn.
Tôi thực sự không thể nhìn ra bất cứ điều gì, tôi và Tề Sở thực sự tò mò về vấn đề này, lại cũng cảm thấy hơi kích thích, loại chuyện khúc chiết và kỳ lạ này thực sự rất hấp dẫn.
Tôi dứt khoát bóc lá bùa ra, rót một cốc nước tạt vào mặt Trần Kim Sí để đánh thức.
Anh ta vừa tỉnh lại, đã tức giận nhìn chúng tôi, đưa tay quệt nước lạnh trên mặt, sau đó quay người đi đến bàn làm việc nhấn cuộc gọi nội bộ.
Không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy, tôi và Tề Sở còn chưa kịp biết anh ta định làm gì thì đã nghe thấy anh ta quát: "Bảo vệ, trong văn phòng của tôi có hai người, lập tức lên đây cho tôi!"
Không nói một lời liền gọi điện thoại cho bảo vệ, nhưng mà Tề Sở và tôi cũng không hoảng sợ, sau cuộc điện thoại, Trần Kim Sí lấy từ ngăn kéo ra một khẩu súng ngắn có thể gập lại, tạch tạch hai tiếng liền nạp đạn, rồi lặng lẽ dựa vào bàn nhìn chúng tôi: "Vào bằng cách nào?"
Tôi đá người đàn ông đang hôn mê trên mặt đất, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, nhìn Trần Kim Sí cười nhẹ nói: "Tôi là Vân Thanh của Xem Hương Môn, Phố Hương Hỏa giới thiệu tới để xem chiếc yếm trên người của anh. Xuất phát từ sự bảo mật cho khách hàng, chúng tôi đã tự lên đây, nếu anh gọi bảo vệ đến, chúng tôi cũng không ý kiến, chỉ là người này.."
Người đàn ông nằm dưới đất vẫn chưa mặc quần, nằm trên mặt đất có hơi bất nhã, lộ hai cái mông ra, trán của Trần Kim Sí nổi gân xanh, vô cùng cảnh giác lườm chúng tôi.
Tôi đưa điện thoại cho Tề Sở, bảo anh ta cầm đưa sang.
Kết quả, thằng mắm này là một thằng mắc toi, anh ta liếc nhìn cơ thể trần truồng của Trần Kim Sí, đặc biệt là phần eo của anh ta: "Trải nghiệm của anh thế nào hả? Nghe nói anh chỉ tìm những người đàn ông mạnh mẽ, gia đình anh đã đắc tội với chủ nhân của chiếc yếm bằng da người đó mới dữ dội làm sao!"
Lúc này Trần Kim Sí mới chú ý đến quần áo của mình khác lạ, nhưng đã có tiếng bước chân nặng nề và nhanh chóng từ hành lang bên ngoài vang lên, có lẽ là nhân viên bảo vệ của Trần Kim Sí đã lên đến.
Tề Sở càng lúc càng nhìn chằm chằm vào ngực của Trần Kim Sí giống như đang xem kịch vui, thấy Trần Kim Sí sắp nổi trận lôi đình, tôi dùng ngón tay nắm quần áo trên ghế sô pha và ném sang.
Anh ta nhìn lướt qua địa chỉ được gửi đến trên điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, khi bảo vệ đi vào, anh ta chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất kêu bảo vệ mang đi, cho dù vẻ mặt của bảo vệ nhìn tôi và Tề Sở rất không thích hợp, nhưng Trần Kim Sí lại rất bình thường, cho nên chỉ phải kéo người đàn ông trên mặt đất đi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ biết sở thích gần đây của Trần Kim Sí.
Sau khi bảo vệ rời đi, Trần Kim Sí châm một điếu thuốc rồi nói với chúng tôi: "Đến khách sạn nói chuyện đi, tôi đi tắm trước đã!"
Tình huống đó của anh ta, có lẽ không đơn giản chỉ là tắm rửa, chắc chắn là hận không thể..
Tình tiết thối nát hiện lên trong đầu, tôi ho nhẹ một tiếng, quay người cùng Tề Sở đi ra ngoài, đánh thức lễ tân, lại đưa cô ấy đang mơ màng đi xuống.
Trần Kim Sí tắm rửa rất lâu, nhưng cũng đã đặt một nhà hàng gần đó, chúng tôi đi qua trực tiếp ăn.
Chỉ là khi anh ta đến, dáng đi của anh ta rõ ràng là không ổn, có lẽ là do chơi quá đà nên bị thương, có lẽ người phụ nữ bám vào chiếc yếm bằng da người đó rất hận Trần Kim Sí!
Lúc ăn, anh ta cũng không có khẩu vị gì, anh ta nhìn tôi và Tề Sở đánh giá hết lần này đến lần khác, mới mở miệng.
Gia đình anh ta ở thành phố này làm giàu là do ông nội anh ta mở xưởng sản xuất giày da, nhưng thật ra thì ở quê quán của anh ta, nghề thủ công này là nghề gia truyền, tổ tiên của gia đình mở xưởng da, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, cả nhà chạy trốn, vì cuộc sống nên chuyển đến thành phố này.
Ông cố của anh ta ở vào thời loạn lạc, cuộc sống khó khăn, nhưng việc kinh doanh đồ da lại không tệ.
Thời buổi này việc kinh doanh đồ da không dễ dàng, đồ da thường được làm từ da lợn, cừu, da bò hoặc nguyên miếng lông thỏ, da rắn, vân vân.. những miếng da lớn không còn nữa, phải bảo vệ hệ sinh thái, yêu động vật.
Khi đó, con người vì cuộc sống còn bị ép làm gái mại dâm, ăn không đủ nó, cho nên làm gì quan tâm đến việc bảo vệ môi trường, vì thế nhiều người dân miền núi đã cố gắng nghĩ mọi cách để có da, có được tấm da tốt, gia đình sẽ không bị chết đói.
Nghe nói khi đó, mặc dù Đông Bắc thờ phụng Hoàng Đại Tiên, nhưng một số người vì để cả nhà có cơm ăn mà vẫn bắt Hoàng Bì Tử* lột da để kiếm tiền.
*Hoàng Bì Tử: Da thú màu vàng
Nếu ăn không đủ no, thì không thể nói đến tín ngưỡng, càng đừng nói đến những điều kiêng kỵ, cũng sẽ không có sự công bằng về mặt đạo đức.
Vào thời điểm đó, Trần gia cũng đã có chút danh tiếng ở quê quán, chuyên làm đồ da thú cho đại quan, nhà quý nhân, phu nhân, tiểu thư nhà giàu, tuy nói cũng khó tránh khỏi bị khinh bỉ, nhưng cũng dựa vào tầng quan hệ này, ở thời loạn mới có chỗ dựa vào.
Nhưng một ngày nọ, phu nhân của một quân phiệt thường đến đặt hàng da thú đã gọi ông cố của Trần Kim Sí là Trần Quý Sinh đến, nói là có một bộ da tốt, yêu cầu ông ta mang người đến tự mình lột và chế tạo.
Các quân phiệt thường đi săn trên núi là chuyện bình thường, săn được con gì thì sẽ muốn xem tay nghề người lột da, để mua vui, nhân tiện dọa thuộc hạ dọc đường cũng là chuyện bình thường.
Khi đó người Trần gia cũng không nghĩ nhiều, nhưng cho dù nghĩ tới cũng không dám không đi, quân phiệt đó mặc dù không lớn, nhưng ở địa phương chính là lão Thiên Vương (ông trời).
Chỉ là khi Trần Quý Sinh đến biệt thự thì cũng không thấy quân phiệt, chỉ thấy quân phiệt phu nhân đang ngồi ở đó, một người phụ nữ xinh đẹp bị cởi trần nằm trên mặt đất, mặc dù cô ta đã bất tỉnh nhưng ngực vẫn phập phồng.
Ngày đó, tranh giành sủng ái không chỉ là tiền bạc, mà còn là tính mạng, khi Trần Quý Sinh nhìn thấy thân thể của người phụ nữ đó, thì vội vàng quay đầu đi, nhưng quân phiệt phu nhân đó lại cười, nói gần đây bà ta sợ nóng, nghe nói da người lạnh, mặc một bộ áo da người lên người có thể lạnh thấu xương.
Nói chung, những tấm da có thể lột sống được là tốt nhất, vì vậy Trần Quý Sinh được yêu cầu lột da của người phụ nữ đó để làm nguyên liệu làm một chiếc yếm và quần lót cho bà quân phiệt phu nhân đó.
Có khá nhiều kỹ thuật làm đồ da, nhưng để làm ra một tấm da tốt thực sự không hề dễ dàng.
Da của người thật sự cũng không phải chưa từng có, khi Chu Nguyên Chương giết Lam Ngọc, đã lột da sống của ông ta, truyền cho tất cả các quan lại đến xem, để răn đe những đại thần có ý định xấu xa.
Thư viện Quốc gia Hoa Kỳ cũng có sách da người, trong thời kỳ Nazi, còn có những người đặc biệt đam mê thu thập da người để làm chụp đèn và nhiều thứ khác.
Nghe nói trước đây khi tà giáo còn thịnh hành, còn có rất nhiều tín đồ cuồng tín xăm kinh thư lên người, xăm xong sẽ lột da sống, để truyền cho chúng giáo xem, tỏ lòng thành kính.
Nhưng lột da người còn sống thật sự không phải người bình thường có thể làm được, da người mỏng manh, một khi tay run, da thịt liền rách nát, toàn bộ da hoàn chỉnh đều sẽ bị hủy hoại.
Nhưng khi họng súng chĩa vào đầu, Trần Quý Sinh cũng không còn cách nào khác, vì mạng sống của mình, đành phải rót rượu cho người phụ nữ đó, nhìn cơ thể người phụ nữ từ từ chuyển sang màu đỏ, sau đó ở ngực từ từ xuất hiện một đóa hoa hồng, xinh đẹp lạ thường, trong lòng mặc dù giật mình, nhưng cũng không kinh ngạc chút nào, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một hoa văn máu chim bồ câu, sau khi lưu thông máu sẽ xuất hiện, nhưng hoa hồng đó quá đỏ quá chói, khiến người nhìn đến không thể rời mắt khỏi nó.
Vì mạng sống, ông ta cũng không nhìn lâu, còn dao bắt đầu từ trong nách, từng chút một lột ra một mảng da.
Cũng không biết quân phiệt phu nhân đó cho uống thuốc gì, sau khi toàn bộ lớp da bị lột sạch, người phụ nữ đó vẫn không tỉnh lại, ngực phập phồng, ngã xuống đất máu tươi đầm đìa, không chết!
Quân phiệt phu nhân cực kỳ vừa lòng, yêu cầu Trần Quý Sinh mang da người đi, sau khi làm xong đưa đến cho bà ta.
Về phần người phụ nữ bị lột da đó xử lý thế nào, Trần Quý Sinh cũng không dám hỏi, chỉ biết ngẩn ngơ giả vờ như không biết, khi đó mạng người có khi không bằng một cái bánh bao.
Khi trở lại xưởng ở nhà, ông ta thấy rất nhiều người canh gác bên ngoài, biết là quân phiệt phu nhân đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhồi da cho tốt, làm một chiếc yếm và quần lót, rồi đưa đến cho quân phiệt phu nhân đó.
Ông ta không dám hỏi thăm người bị lột da là ai, đưa da xong về nhà liền bị bệnh nặng, từ đó ban đêm ông ta thường lang thang trong xưởng như bị ma ám, thỉnh thoảng còn bóp giọng nói ca hát, nghe rất kinh hoàng.
Có một đêm ông ta chạy ra ngoài, đến ngày thứ ba thì được tìm thấy trong ổ ăn mày dưới gầm cầu, quần bị xé toạc, nửa người dưới bê bết máu, trên ngực có một đóa hoa hồng đẫm máu.
Hoa hồng nửa kín nửa hở, hoa văn rất đẹp, cánh hoa xếp tầng, màu sắc rõ nét nhưng không có mắt kim xăm, nhìn y như thật.
Chỉ là làn da hơi quá mịn thì phải?
Khi chúng tôi nhìn chằm chằm vào, hoa hồng đó dường như co lại một chút, như thể đang xấu hổ, tôi vốn tưởng mình đã nhìn lầm, nhưng Tề Sở lại đưa thẳng mặt vào đóa hoa hồng đó.
Tiếng cười khúc khích dường như phát ra từ trong đóa hoa hồng, giống như một người phụ nữ đang che mặt cười khẽ, cố gắng để người khác phát hiện ra.
Ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay ra và chạm vào bộ ngực của Trần Kim Sí.
Cảm xúc như mỡ, trơn bóng ẩm ướt, khiến người ta không nỡ bỏ tay xuống, tôi nhịn không được lại muốn chạm vào, nhưng Tề Sở đã nắm lấy tay tôi, lắc đầu với tôi, rồi vô thức chạm vào.
Khi anh ta chạm vào, trên mặt lộ ra vẻ thích thú, sau khi dừng lại, anh ta bấm đầu ngón tay, cuối cùng nói với tôi: "Đây là da người!"
Tôi biết đó là da người mà? Trần Kim Sí không phải là người sao?
Thấy tôi không hiểu, Tề Sở kéo chiếc áo sơ mi trên người Trần Kim Sí ra, rồi lật người anh ta lại.
Bây giờ Trần Kim Sí giống như một khúc gỗ, mặc cho chúng tôi lật.
Vừa cởi áo ra, đã nhìn thấy trên người Trần Kim Sí có nhiều đường đen trắng rõ ràng, trước ngực trắng mịn, nhưng cánh tay, eo, bụng, phía sau lưng đều nổi lên lớp da sần sùi, bóng nhờn với lỗ chân lông to.
Nhìn qua trông giống như anh ta đang mặc một chiếc yếm hồng có hoa văn, chẳng qua chiếc yếm này tương đối nhỏ, chỉ đủ che ngực, rõ ràng là kiểu yếm của phụ nữ, nên không che được vóc dáng to lớn của anh ta!
Sau khi Tề Sở đưa tay cạo cạo nó lên, xác định miếng da người đã hoàn toàn dính vào cơ thể của Trần Kim Sí, không phải dán vào, càng không phải mặc vào.
Bây giờ chúng tôi không biết lai lịch của thứ này, nhưng nó quyến rũ lạ thường, chúng tôi cũng không dám lộn xộn.
Tề Sở xoay người đi ra ngoài, vác trợ lý đi vào, để tôi đánh thức hỏi chuyện.
Mê hồn hương có thể mê hồn, nên rất dễ xử lý.
Quả nhiên, sau khi hỏi ra, mới biết Trần Kim Sí gần đây tính tình rất quái dị, khi tốt khi xấu, đặc biệt thích gọi đàn ông vào văn phòng của mình, đến mức khiến mỹ nữ trợ lý người ta cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng sau khi người đàn ông rời đi, anh ta lại không nhớ gì cả, giống như ban đầu, việc công xử theo phép công, mọi người trong công ty chỉ nghĩ rằng gần đây ông Trần đã thay đổi xu hướng tính dục.
Nhận thức về đồng tính luyến ái thời buổi này rất bình thường, mọi người có thể chấp nhận điều đó, nên cũng không nói gì, hơn nữa Trần Kim Sí chỉ phát tình ở trong văn phòng, cho nên cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Sau khi hỏi xong, Tề Sở lại đưa trợ lý ra ngoài, rồi nhìn quanh văn phòng của Trần Kim Sí.
Hầu hết các ông chủ lớn đều tin vào phong thủy, tòa nhà của Trần Kim Sí có phong thủy khá tốt, tầng 9 nơi đặt văn phòng cũng là nơi tụ tài của cải, cũng không có tà khí, ô uế gì.
Tôi cũng nhìn qua trên người Trần Kim Sí, chiếc yếm bằng da người rõ ràng là được làm từ da của phụ nữ, nhưng nó hoàn toàn dán chặt vào làn da của Trần Kim Sí, ngoại trừ sự tương phản màu sắc rõ ràng thì không thể nhìn thấy khớp nối nào cả.
Giống như anh ta quanh năm mặc một chiếc yếm như vậy để phơi nắng, mấy chỗ khác đều có màu đen tuyền, nhưng mặt dưới của chiếc yếm này lại trắng mịn.
Tôi thực sự không thể nhìn ra bất cứ điều gì, tôi và Tề Sở thực sự tò mò về vấn đề này, lại cũng cảm thấy hơi kích thích, loại chuyện khúc chiết và kỳ lạ này thực sự rất hấp dẫn.
Tôi dứt khoát bóc lá bùa ra, rót một cốc nước tạt vào mặt Trần Kim Sí để đánh thức.
Anh ta vừa tỉnh lại, đã tức giận nhìn chúng tôi, đưa tay quệt nước lạnh trên mặt, sau đó quay người đi đến bàn làm việc nhấn cuộc gọi nội bộ.
Không ngờ anh ta lại bình tĩnh như vậy, tôi và Tề Sở còn chưa kịp biết anh ta định làm gì thì đã nghe thấy anh ta quát: "Bảo vệ, trong văn phòng của tôi có hai người, lập tức lên đây cho tôi!"
Không nói một lời liền gọi điện thoại cho bảo vệ, nhưng mà Tề Sở và tôi cũng không hoảng sợ, sau cuộc điện thoại, Trần Kim Sí lấy từ ngăn kéo ra một khẩu súng ngắn có thể gập lại, tạch tạch hai tiếng liền nạp đạn, rồi lặng lẽ dựa vào bàn nhìn chúng tôi: "Vào bằng cách nào?"
Tôi đá người đàn ông đang hôn mê trên mặt đất, mùi tanh tưởi tràn ngập trong không khí, nhìn Trần Kim Sí cười nhẹ nói: "Tôi là Vân Thanh của Xem Hương Môn, Phố Hương Hỏa giới thiệu tới để xem chiếc yếm trên người của anh. Xuất phát từ sự bảo mật cho khách hàng, chúng tôi đã tự lên đây, nếu anh gọi bảo vệ đến, chúng tôi cũng không ý kiến, chỉ là người này.."
Người đàn ông nằm dưới đất vẫn chưa mặc quần, nằm trên mặt đất có hơi bất nhã, lộ hai cái mông ra, trán của Trần Kim Sí nổi gân xanh, vô cùng cảnh giác lườm chúng tôi.
Tôi đưa điện thoại cho Tề Sở, bảo anh ta cầm đưa sang.
Kết quả, thằng mắm này là một thằng mắc toi, anh ta liếc nhìn cơ thể trần truồng của Trần Kim Sí, đặc biệt là phần eo của anh ta: "Trải nghiệm của anh thế nào hả? Nghe nói anh chỉ tìm những người đàn ông mạnh mẽ, gia đình anh đã đắc tội với chủ nhân của chiếc yếm bằng da người đó mới dữ dội làm sao!"
Lúc này Trần Kim Sí mới chú ý đến quần áo của mình khác lạ, nhưng đã có tiếng bước chân nặng nề và nhanh chóng từ hành lang bên ngoài vang lên, có lẽ là nhân viên bảo vệ của Trần Kim Sí đã lên đến.
Tề Sở càng lúc càng nhìn chằm chằm vào ngực của Trần Kim Sí giống như đang xem kịch vui, thấy Trần Kim Sí sắp nổi trận lôi đình, tôi dùng ngón tay nắm quần áo trên ghế sô pha và ném sang.
Anh ta nhìn lướt qua địa chỉ được gửi đến trên điện thoại di động, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, khi bảo vệ đi vào, anh ta chỉ vào người đàn ông nằm dưới đất kêu bảo vệ mang đi, cho dù vẻ mặt của bảo vệ nhìn tôi và Tề Sở rất không thích hợp, nhưng Trần Kim Sí lại rất bình thường, cho nên chỉ phải kéo người đàn ông trên mặt đất đi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ biết sở thích gần đây của Trần Kim Sí.
Sau khi bảo vệ rời đi, Trần Kim Sí châm một điếu thuốc rồi nói với chúng tôi: "Đến khách sạn nói chuyện đi, tôi đi tắm trước đã!"
Tình huống đó của anh ta, có lẽ không đơn giản chỉ là tắm rửa, chắc chắn là hận không thể..
Tình tiết thối nát hiện lên trong đầu, tôi ho nhẹ một tiếng, quay người cùng Tề Sở đi ra ngoài, đánh thức lễ tân, lại đưa cô ấy đang mơ màng đi xuống.
Trần Kim Sí tắm rửa rất lâu, nhưng cũng đã đặt một nhà hàng gần đó, chúng tôi đi qua trực tiếp ăn.
Chỉ là khi anh ta đến, dáng đi của anh ta rõ ràng là không ổn, có lẽ là do chơi quá đà nên bị thương, có lẽ người phụ nữ bám vào chiếc yếm bằng da người đó rất hận Trần Kim Sí!
Lúc ăn, anh ta cũng không có khẩu vị gì, anh ta nhìn tôi và Tề Sở đánh giá hết lần này đến lần khác, mới mở miệng.
Gia đình anh ta ở thành phố này làm giàu là do ông nội anh ta mở xưởng sản xuất giày da, nhưng thật ra thì ở quê quán của anh ta, nghề thủ công này là nghề gia truyền, tổ tiên của gia đình mở xưởng da, nhưng sau khi chiến tranh nổ ra, cả nhà chạy trốn, vì cuộc sống nên chuyển đến thành phố này.
Ông cố của anh ta ở vào thời loạn lạc, cuộc sống khó khăn, nhưng việc kinh doanh đồ da lại không tệ.
Thời buổi này việc kinh doanh đồ da không dễ dàng, đồ da thường được làm từ da lợn, cừu, da bò hoặc nguyên miếng lông thỏ, da rắn, vân vân.. những miếng da lớn không còn nữa, phải bảo vệ hệ sinh thái, yêu động vật.
Khi đó, con người vì cuộc sống còn bị ép làm gái mại dâm, ăn không đủ nó, cho nên làm gì quan tâm đến việc bảo vệ môi trường, vì thế nhiều người dân miền núi đã cố gắng nghĩ mọi cách để có da, có được tấm da tốt, gia đình sẽ không bị chết đói.
Nghe nói khi đó, mặc dù Đông Bắc thờ phụng Hoàng Đại Tiên, nhưng một số người vì để cả nhà có cơm ăn mà vẫn bắt Hoàng Bì Tử* lột da để kiếm tiền.
*Hoàng Bì Tử: Da thú màu vàng
Nếu ăn không đủ no, thì không thể nói đến tín ngưỡng, càng đừng nói đến những điều kiêng kỵ, cũng sẽ không có sự công bằng về mặt đạo đức.
Vào thời điểm đó, Trần gia cũng đã có chút danh tiếng ở quê quán, chuyên làm đồ da thú cho đại quan, nhà quý nhân, phu nhân, tiểu thư nhà giàu, tuy nói cũng khó tránh khỏi bị khinh bỉ, nhưng cũng dựa vào tầng quan hệ này, ở thời loạn mới có chỗ dựa vào.
Nhưng một ngày nọ, phu nhân của một quân phiệt thường đến đặt hàng da thú đã gọi ông cố của Trần Kim Sí là Trần Quý Sinh đến, nói là có một bộ da tốt, yêu cầu ông ta mang người đến tự mình lột và chế tạo.
Các quân phiệt thường đi săn trên núi là chuyện bình thường, săn được con gì thì sẽ muốn xem tay nghề người lột da, để mua vui, nhân tiện dọa thuộc hạ dọc đường cũng là chuyện bình thường.
Khi đó người Trần gia cũng không nghĩ nhiều, nhưng cho dù nghĩ tới cũng không dám không đi, quân phiệt đó mặc dù không lớn, nhưng ở địa phương chính là lão Thiên Vương (ông trời).
Chỉ là khi Trần Quý Sinh đến biệt thự thì cũng không thấy quân phiệt, chỉ thấy quân phiệt phu nhân đang ngồi ở đó, một người phụ nữ xinh đẹp bị cởi trần nằm trên mặt đất, mặc dù cô ta đã bất tỉnh nhưng ngực vẫn phập phồng.
Ngày đó, tranh giành sủng ái không chỉ là tiền bạc, mà còn là tính mạng, khi Trần Quý Sinh nhìn thấy thân thể của người phụ nữ đó, thì vội vàng quay đầu đi, nhưng quân phiệt phu nhân đó lại cười, nói gần đây bà ta sợ nóng, nghe nói da người lạnh, mặc một bộ áo da người lên người có thể lạnh thấu xương.
Nói chung, những tấm da có thể lột sống được là tốt nhất, vì vậy Trần Quý Sinh được yêu cầu lột da của người phụ nữ đó để làm nguyên liệu làm một chiếc yếm và quần lót cho bà quân phiệt phu nhân đó.
Có khá nhiều kỹ thuật làm đồ da, nhưng để làm ra một tấm da tốt thực sự không hề dễ dàng.
Da của người thật sự cũng không phải chưa từng có, khi Chu Nguyên Chương giết Lam Ngọc, đã lột da sống của ông ta, truyền cho tất cả các quan lại đến xem, để răn đe những đại thần có ý định xấu xa.
Thư viện Quốc gia Hoa Kỳ cũng có sách da người, trong thời kỳ Nazi, còn có những người đặc biệt đam mê thu thập da người để làm chụp đèn và nhiều thứ khác.
Nghe nói trước đây khi tà giáo còn thịnh hành, còn có rất nhiều tín đồ cuồng tín xăm kinh thư lên người, xăm xong sẽ lột da sống, để truyền cho chúng giáo xem, tỏ lòng thành kính.
Nhưng lột da người còn sống thật sự không phải người bình thường có thể làm được, da người mỏng manh, một khi tay run, da thịt liền rách nát, toàn bộ da hoàn chỉnh đều sẽ bị hủy hoại.
Nhưng khi họng súng chĩa vào đầu, Trần Quý Sinh cũng không còn cách nào khác, vì mạng sống của mình, đành phải rót rượu cho người phụ nữ đó, nhìn cơ thể người phụ nữ từ từ chuyển sang màu đỏ, sau đó ở ngực từ từ xuất hiện một đóa hoa hồng, xinh đẹp lạ thường, trong lòng mặc dù giật mình, nhưng cũng không kinh ngạc chút nào, cho rằng đó chẳng qua chỉ là một hoa văn máu chim bồ câu, sau khi lưu thông máu sẽ xuất hiện, nhưng hoa hồng đó quá đỏ quá chói, khiến người nhìn đến không thể rời mắt khỏi nó.
Vì mạng sống, ông ta cũng không nhìn lâu, còn dao bắt đầu từ trong nách, từng chút một lột ra một mảng da.
Cũng không biết quân phiệt phu nhân đó cho uống thuốc gì, sau khi toàn bộ lớp da bị lột sạch, người phụ nữ đó vẫn không tỉnh lại, ngực phập phồng, ngã xuống đất máu tươi đầm đìa, không chết!
Quân phiệt phu nhân cực kỳ vừa lòng, yêu cầu Trần Quý Sinh mang da người đi, sau khi làm xong đưa đến cho bà ta.
Về phần người phụ nữ bị lột da đó xử lý thế nào, Trần Quý Sinh cũng không dám hỏi, chỉ biết ngẩn ngơ giả vờ như không biết, khi đó mạng người có khi không bằng một cái bánh bao.
Khi trở lại xưởng ở nhà, ông ta thấy rất nhiều người canh gác bên ngoài, biết là quân phiệt phu nhân đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất nhồi da cho tốt, làm một chiếc yếm và quần lót, rồi đưa đến cho quân phiệt phu nhân đó.
Ông ta không dám hỏi thăm người bị lột da là ai, đưa da xong về nhà liền bị bệnh nặng, từ đó ban đêm ông ta thường lang thang trong xưởng như bị ma ám, thỉnh thoảng còn bóp giọng nói ca hát, nghe rất kinh hoàng.
Có một đêm ông ta chạy ra ngoài, đến ngày thứ ba thì được tìm thấy trong ổ ăn mày dưới gầm cầu, quần bị xé toạc, nửa người dưới bê bết máu, trên ngực có một đóa hoa hồng đẫm máu.
Editor: Vì lý do copy lộn raw nên edit nhầm. Nên tranh thủ edit chương 222. Các bạn thông cảm nha. Hu hu
Chỉnh sửa cuối: