Chương 258.1: Tắm rửa

[HIDE-THANKS]
Hơi thở nóng rực của Tề Sở phả vào cổ tôi, cơ thể tôi ngay lập tức căng cứng.

Vội vàng giả vờ ôm Tề Sở, khẽ búng ngón tay, khống chế mùi hương ngào ngạt trong không khí tránh đi.

Nhưng mùi hương trong này quá hỗn tạp, tôi cũng không tìm được mùi nào khác có thể thanh tâm, hơn nữa lúc này tôi cũng không biết ở đâu có camera giám sát, đành luồn tay vào khăn tắm quấn quanh thắt lưng của Tề Sở, nhéo anh ta thật mạnh.

Anh ta đau đớn hít một hơi thật sâu, cắn mạnh vào cổ tôi, khẽ nghiến răng, trầm giọng nói với tôi: "Dưới lá chùm hoa góc trên bên trái, góc dưới bên phải bên cạnh lư hương, phía trên đèn ngủ đầu giường.."

Trong khi vừa nói chuyện, anh ta vừa đổi chỗ gặm nhấm, cũng vừa thì thầm về những nơi có camera giám sát.

Cổ tôi bị cắn đến phát đau, tình huống này thật là có chút nan kham, nhất là thân thể Tề Sở đang nóng lên, khiến tôi rất khó chịu, nhưng đã đến mức này, cũng không thể từ bỏ, chỉ có thể giả vờ khé ừ một tiếng với Tề Sở.

Anh ta lập tức ôm lấy tôi xoay người lại, tôi vô ý đạp phải kệ đặt lư hương, hương liệu đang cháy bên trong lăn ra xa, tỏa khói mờ mịt.

Sau đó khói đó tỏa ra, lơ lửng cả căn phòng.

Sau khi chặn các camera giám sát đó, tôi vội vàng đẩy Tề Sở ra và nhéo anh ta vài cái.

Anh ta kêu lên đau đớn, nắm lấy tay tôi cắn một cái thật mạnh rồi nhảy lên giường, giẫm chân một cái, khiến đệm phát ra tiếng kêu lạch cạch, rồi giật lấy dải lụa treo trên đầu giường, quấn quanh chiếc đèn ngủ, nút thắt của dải lụa vừa lúc che khuất camera phía trên.

Sau đó, ấy vậy mà anh ta thực sự lấy ra một mảnh giấy màu vàng từ dưới chiếc khăn tắm quấn quanh eo, dùng ngón tay thấm nước bọt nhanh chóng viết vài từ, rồi đưa cho tôi.

Cha nội này vừa thở hồng hộc, vừa nhảy lên giường, vừa nháy mắt ra hiệu cho tôi phối hợp.

Mặc dù có hương che camera, nhưng cũng không thể che quá lâu, nếu như bị phát hiện sẽ không tốt.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy tờ giấy màu vàng mà Tề Sở đưa cho, nhìn lướt qua, khẽ búng ngón tay, tờ giấy lập tức bay đến chỗ lư hương, rồi bị cháy đen từng chút một, sau đó hóa thành tro tàn.

Để tránh sau đó bị phát hiện, tôi còn cố ý dẫn khói tản ra, tờ giấy màu vàng đó lập tức hóa thành tro mịn rơi vào tro hương, không ai có thể phát hiện ra.

Lúc này mới ôm lấy Tề Sở, phát ra một tiếng kêu the thé chói tai, cùng Tề Sở lăn lộn trên giường.

Tề Sở vừa ôm tôi vừa gầm nhẹ, cũng vừa lộn xộn, tình cảnh vô cùng khó xử, còn tôi vừa phải chú ý dẫn hương đi che camera, vừa phải chú ý phát âm, vô cùng bận rộn.

Lăn lộn một hồi, sắc mặt Tề Sở trở nên căng thẳng, anh ta nhéo eo tôi, vươn tay cởi áo tôi.

Trong lòng biết là không ổn, tôi còn không có kinh nghiệm diễn xuất, huống chi là diễn quy mô lớn như vậy, trong lòng thầm gào thét không xong, nhưng lại nghe thấy Tề Sở gầm nhẹ một tiếng, ôm lấy tôi lăn một cái, hai người lăn vào gầm giường, tiếp theo sau anh ta kéo tôi lật trở lại, chui vào trong gầm cái giá trong phòng có treo những tấm lụa đỏ.

Sau đó, tận dụng tấm lụa đỏ che lại, anh ta nhanh chóng lôi từ dưới khăn tắm ra hai người giấy, đưa cho tôi một người.

Tôi nhìn chiếc khăn tắm buộc chặt của anh ta, nghĩ đến nơi anh ta giấu những thứ này, cảm thấy có chút bực bội khó hiểu.

Nhưng tình thế cấp bách, đành phải ngậm người giấy vào miệng, dùng nước miếng thấm ướt rồi mới đưa cho Tề Sở.

Anh ta phun ra cái trong miệng của mình, rồi thổi vào nó, người giấy đón gió lớn lên và biến thành hai người có kích thước bằng người thật, sau đó lăn ra khỏi tấm lụa mỏng.

Tôi vội dẫn khói để che cho tôi và Tề Sở, hai người giấy bên ngoài đã bắt đầu cháy lên dữ dội, em kéo khăn tắm của anh, anh lột quần áo của em, phát ra đủ loại tiếng kêu ái muội.

Nhưng người giấy chỉ có thể che tai mắt của mọi người, chứ chúng không có trọng lượng, nên Tề Sở không dám dẫn chúng lên giường, chỉ có thể để chúng lăn trên mặt đất.

Sau đó, anh ta lại lấy ra một mảnh giấy màu vàng từ dưới khăn tắm, thấm nước bọt viết lên đó đưa về phía tôi.

Tấm lụa mỏng manh, làn khói nhẹ đung đưa, bên ngoài là tiếng kêu của "tôi" và "anh ta" đang đại chiến tình cảm rất mãnh liệt, còn bên trong anh ta quấn một chiếc khăn tắm, tôi thì mang theo hơi thở ái muội khi nhìn vào album sống vừa rồi, đặc biệt là hô hấp của Tề Sở rõ ràng có chút bất thường, bầu không khí thực sự là hơi căng thẳng, chỉ cần một cái không cẩn thận thì sẽ cướp cò ngay.

Anh ta vẽ bùa giỏi lắm, cho nên dùng nước miếng viết lên tờ giấy vàng cũng thành thạo, hai ba lần đã đưa cho tôi.

Đại khái có nghĩa là toàn bộ tòa nhà dường như được thông với nhau, nơi này có ít nhất mười mấy người tới xăm giống như chúng tôi, nhưng theo sự sàng lọc của tiếp tân, nên đã được phân bổ đến những nơi khác nhau.

Mà những người đàn ông đi cùng họ dường như có tác dụng nhất định.

Tề Sở cũng không biết cụ thể là gì, nhưng trong lúc chờ đợi, không biết vì sao anh ta rất sốt ruột, giống như sinh lý của một thiếu niên lần đầu tiên xảy ra thay đổi vậy, thân thể trở nên nóng nảy rất là bốc đồng.

Sau khi chúng tôi rời đi, có người đến mang nước cho anh ta, sau đó anh ta được đưa đi tắm, rồi cuối cùng là đưa đến đây.

Anh ta cứ nghĩ đây là dịch vụ đặc biệt, sẽ có những mỹ nữ xinh đẹp như tiếp tân phục vụ anh ta, nào ngờ bước vào lại là tôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 259: Dì Hạ

[HIDE-THANKS]
Bóng người đó còn chưa lộ mặt, vội quay người chuẩn bị rời đi, đáng tiếc là tôi đã sớm chuẩn bị, búng tay một cái, làn khói ẩn hiện dưới khăn trải giường lập tức quấn tới, Hoa Cổ giữa cổ tay bật lên, cành hoa lập tức phồng lên rồi bật ra xa.

Tôi không ngờ mình lại may mắn như vậy, gặp được người quen ở đây, nhanh như vậy đã lộ tẩy, nếu biết sớm thì tôi đã không dùng hết Giáng Thủy Tinh của Bố Đạm Trần nhanh như vậy rồi, khi đến, sẽ đặt một miếng băng trong mắt, ít nhất mặt tôi sẽ không bị nhận ra.

Nhưng khi những cành hoa đang vút lên tung bay, tôi vừa trượt khỏi giường xăm, đã cảm thấy làn khói quấn quanh đó không ổn.

Khi nhìn lên lần nữa, người kia đã ngã xuống dưới kệ.

Tôi đi chân trần qua, nhưng lại nhìn thấy người phụ nữ trung niên trên mặt nở nụ cười, ngước mắt nghiêm túc nhìn tôi, đồng tử trong mắt nhanh chóng giãn ra, trong nháy mắt mất đi ánh sáng.

Khói tụ lại rồi tán đi, nhưng không thấy âm hồn nào đi qua, tôi niệm chú dẫn hồn, nhưng hoàn toàn không thấy động tĩnh gì.

Đối với những người này mà nói, chết cũng không nhất định sẽ là chết thật sự, bọn họ cởi bỏ chẳng qua chỉ là thân thể, còn âm hồn cũng không biết sẽ sống lại ở đâu đấy, đây mới là chỗ rắc rối nhất của họ, lần sau sẽ nhờ Mặc Dật câu âm hồn trước, rồi mới giết.

Người phụ nữ trung niên này là người xăm cho người ta khi ở trong biệt thự của Trần Kim Sí, tôi không ngờ lại may mắn như vậy, người đến đây để xăm cho tôi lại chính là bà ta, vậy Nữ Luy sẽ gặp ai nhỉ?

Tôi đứng dậy quấn chặt tấm khăn trải giường, thắt hai nút trước ngực, rồi luồn hai góc tấm khăn qua đũng quần buộc chặt lại, như vậy dễ dàng hành động, mà còn không bị tuột, nhưng mà giữa hai chân lại có gió, cũng cảm thấy không an toàn.

Phía sau cái kệ là một gian phòng bí mật, cũng có rất nhiều kệ như vậy, bên trong đặt rất nhiều chai lọ, có trong suốt, có mờ đục.

Nhất thời, tôi xem cũng không hiểu, nên cũng không xem nữa, thu lại Hoa Cổ, dẫn hương, lục lọi khắp phòng, quả nhiên tìm được một khe hở dưới kệ.

Đẩy cái kệ ra, bên dưới vậy mà có một cái thang máy nhỏ, bên trong không có tầng nào, tôi ấn cửa đóng lại, bàn tay nắm chặt lá bùa của Tề Sở đưa cho, dẫn hương bảo hộ thân thể đi xuống.

Không lâu sau, thang máy dừng lại.

Cửa thang máy còn chưa mở hoàn toàn đã nghe thấy giọng nói nhu mì của một cô gái vang lên: "Ủa dì An, sao dì xuống nhanh vậy? Mọi thứ còn chưa chuẩn bị xong sao?"

Tôi trực tiếp dẫn làn khói lao ra ngoài qua khe cửa, cuốn theo và bịt miệng kẻ phát ra âm thanh, rồi lách qua khe cửa.

Nhưng khi nhìn đứa bé gái bị cuốn trong làn khói và ngạt thở đến ứa nước mắt, tôi cũng lặng người đi trong giây lát.

Đó là một bé gái khoảng sáu tuổi, mặc áo ba lỗ, đầu búi cao, mặt đỏ bừng vì bị sặc khói, mắt rưng rưng nhìn tôi hoảng sợ, muốn khóc rồi lại ho đến khóc không được.

Tôi sửng sốt một hồi, trong tay trong đầu hoàn toàn không có thứ gì, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt xa xa, tinh thần căng thẳng, tôi búng ngón tay, liền dẫn tới một tia mê hương, trực tiếp đặt đứa bé gái xuống, sau đó cẩn thận bỏ vào thang máy.

Sau khi kiểm tra cơ thể của nó một lúc lâu, cũng không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào về Cổ hay những vấn đề khác, lúc này mới ra khỏi thang máy.

Lần này bên ngoài cũng không phải là một dãy phòng, hình như cả tầng đã được mở ra, cửa thang máy hướng ra chính là một lối đi dài, bên cạnh lối đi đều là cửa, có điều trên cửa có dán rất nhiều hình hoạt hình, có đủ loại màu sắc khác nhau, ven tường còn vẻ đủ loại động vật nhỏ.

Nếu không phải ngửi được mùi hương được châm khét lẹt, tôi đã ngỡ rằng đây là nhà trẻ.

Cuối hành lang có âm thanh vang lên, tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước đi.

Còn chưa đi cuối, tôi đã thấy một bé gái chừng ba bốn tuổi chạy vội ra, nhìn thấy tôi thì có vẻ hơi sửng sốt, sau đó cười rất lễ phép với tôi: "Chào chị ạ."

Sau đó chạy lướt qua tôi, vội vàng đẩy một cánh cửa có gắn một bông hoa tiên, vừa mở cửa ra thì thấy bên trong có một cái khung hình mẹ con, trên giường có mấy con búp bê, ngoài ra thì không thể nhìn thấy gì nữa.

Nghe Tè Sở nói toàn bộ tòa nhà được thông với nhau, như vậy những đứa trẻ bên dưới này cũng là do Cổ bà bà và Hà Thúy Miêu nuôi dưỡng, nghĩ đến những album sống bên trên, lòng tôi liền cảm thấy lo lắng.

Dù sao trẻ con cũng vô tội, tôi bình tĩnh lại, đẩy cửa phòng cô bé vừa rồi ra.

Cô bé đang loay hoay kéo quần ở cửa, thấy tôi đi vào thì lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn cong môi mắng tôi: "Nhìn trộm người khác xi xi, xấu hổ lắm."

Cô bé có vẻ không sợ người ngoài, chỉ là còn nhỏ, mặc cái quần dù thế nào cũng không mặc được, nói xong lại đi kéo quần.

"Bạn nhỏ, bé tên gì?" Tôi đi tới, ngồi xổm trước mặt cô bé, đưa tay giúp nó chỉnh lại quần: "Dì An bảo chị xuống lấy đồ, bé có biết nó ở đâu không?"

"Cốc Vũ." Con bé nghe được dì An, lập tức cười nói: "Em biết dì ấy muốn lấy cái gì, chị đi theo em."

Con bé nói xong liền đưa tôi đi ra ngoài, tôi không ngờ lại dễ dàng như vậy, nghĩ bên ngoài có nhiều trẻ con, nên tôi hạ quyết tâm, dẫn hương dụ dỗ con bé trước.

Nhân tiện, dẫn hương gọi Mặc Dật tới, khi y được triệu tới, sắc mặt còn khá tốt, nhưng khi nhìn thấy tôi, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ tức giận, hai mắt nhìn khắp người tôi, khi dừng ở cổ, lại càng lạnh hơn.

Tôi biết mình như vậy sẽ khơi dậy mộng tưởng của người ta, vừa rồi Tề Sở vì diễn trò cho chân thật, mà vừa cắn vừa gặm nhấm, nhất định đã lưu lại dấu vết.

Nhưng tôi cũng không có tâm trạng và thời gian để giải thích với y, liền bế đứa bé trong lòng đưa về phía y nói: "Bên ngoài có rất nhiều đứa trẻ, anh mang chúng đi trước đi, tôi e rằng nơi đây đúng là sào huyệt thật sự."

Mặc Dật sửng sốt nhìn đứa bé, sau đó híp mắt nhìn Cốc Vũ một hồi: "Đứa trẻ bình thường?"

Ít nhất đến giờ tôi vẫn chưa tìm thấy Cổ nào trên người nó, cũng không giải thích gì với Mặc Dật, để y ẩn thân trước, mấy đứa trẻ đó hình như đang học hay gì đó, tôi sẽ để Cốc Vũ dẫn tôi đi tìm đồ "Dì An" muốn lấy, y nhân cơ hội này mang đi hết lũ trẻ đang tụ tập lại với nhau, có việc gì tôi sẽ lại triệu y tới, nếu có thời gian rảnh, tốt nhất nên mang người vợ cả và chị Dương về luôn.

Sắc mặt của Mặc Dật căng thẳng gật đầu với tôi, trong nháy mắt đã biến mất, tôi vội vàng dẫn mê hương đi, đánh thức Cốc Vũ.

Con bé vẫn ngơ ngác nhìn tôi, nhưng cũng còn nhỏ, nên không cảnh giác, nắm tay tôi bước ra ngoài.

Tôi ở phía sau dùng hương chuyển tin nhắn cho Mặc Dật, bảo y dẫn hết bọn trẻ dọc hành lang đi, đồng thời cũng nói với y, trong thang máy có một đứa, tôi lại cùng Cốc Vũ đi lấy đồ.

Ban đầu tôi nghĩ những thứ dùng cho xăm hình của "Dì An" như là Cổ, hay gì đó, tôi nên tiêu hủy hết.

Nhưng khi Cốc Vũ dẫn tôi đi vòng quanh, lại đẩy một cánh cửa ra, nhìn thấy người phụ nữ ngâm mình trong nước thuốc, tôi sững sờ trong giây lát.

"Dì Hạ, dì An bảo chị này tới lấy đồ." Cốc Vũ hình như rất thích người phụ nữ ngâm mình trong nước thuốc này, vui mừng nhào tới: "Hôm nay dì còn đau không?"

Dì Hạ đó vì ngâm trong nước thuốc lâu, nên sắc mặt phát vàng, nhưng lại cười dịu dàng với Cốc Vũ, vươn tay từ trong thùng thuốc ra, dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt Cốc Vũ, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, đặc biệt là xoay vài vòng ở tấm khăn trải giường quấn quanh người tôi, nhẹ nhàng nói: "Cô là em gái mới vào à?"

Lúc này nhiều lời quá sẽ thất bại, tôi chỉ gật đầu, giơ tay kéo Cốc Vũ lại, giống như vô tình để lộ đóa hoa hồng Cổ trên cổ tay tôi.

Khi dì Hạ nhìn thấy hoa hồng xăm đó, sắc mặt lúc này mới trở nên tốt hơn, cười với Cốc Vũ và nói: "Dì Hạ hôm nay không thấy đau nữa, con ra ngoài học đi."

Cốc Vũ cười khúc khích, nói: "Khi cơn đau của dì hết, hãy kể chuyện cho chúng con nghe nhé."

Lúc chạy đến cửa, con bé vẫn không quên quay lại nhìn dì Hạ với ánh mắt lo lắng: "Nếu đau thì đừng đưa cho chị ấy, dì An sẽ tìm cách, hoặc là chúng ta có thể đi tìm bà bà, phải bảo vệ bản thân."

Xét theo những gì con bé nói, có vẻ đồ đó sẽ khiến "Dì Hà" bị thương, còn "bà bà" đó có phải là Cổ bà bà không?

Dì Hạ mỉm cười vẫy tay với con bé, sau khi đóng cửa lại, lúc này mới nhìn tôi: "Tới lấy gì vậy?"

Tôi sửng sốt trước câu hỏi này, nên chỉ có thể cười khẽ nói: "Dì An không nói gì, chỉ bảo tôi xuống lấy đồ thôi, hình như vừa rồi có hai khách liên tiếp, không đủ."

Hình như bên ngoài có tiếng động gì đó, dì Hạ cẩn thận lắng nghe, nhưng lại không có âm thanh nào nữa, thở dài với tôi, đưa cổ tay cho tôi rồi nói: "Bơm đi, kim tiêm ở trên kệ đằng kia."

Ngay khi bà ta đưa tay lên, cổ tay bên trong lộ ra, lúc này tôi mới phát hiện phần khuỷu tay của bà ta đầy lỗ kim tiêm, có mới có cũ, toàn bộ khuỷu tay đều có màu xanh.

"Điều này là đáng giá." Dì Hạ thấy tôi sửng sốt, nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn Cốc Vũ, cười thật sâu nói: "Dạo này người mới đến nhiều lắm, bà bà cũng vội, e rằng bên kia có chuyện gì đó không ổn. Cô cũng đến từ bên kia đúng không? Có phải có tin xấu gì không? Cô có gặp qua Hỉ Kiều chưa?"

"Chu Hỉ Kiều?" Tôi vừa cầm kim, vừa thử hỏi bà ta.

Dì Hạ cười nhẹ: "Không biết nó thế nào rồi."

Tôi cầm ống tiêm xoay người, thì thấy khuỷu tay của bà ta không có chỗ nào để đặt kim, hướng xuống dọc theo cánh tay, nhưng tôi thấy toàn bộ cánh tay nơi có thể đâm kim vào cũng đầy lỗ kim, muốn đổi tay cho bà ta, nhưng bà ta lại cười với tôi nói: "Dì An không nói với cô, tôi chỉ có một tay sao?"

"Không có." Tôi vừa giả vờ cố gắng tìm ra nơi cần cắm kim, vừa tò mò hỏi: "Cánh tay kia bị sao vậy?"

"Bị cắt cụt." Dì Hạ nhẹ nhàng nói với tôi, liếc nhìn một chỗ rồi ra hiệu cho tôi tiêm kim: "Sau khi bơm xong, bên đó có một hộp nước đá, bỏ vào rồi lập tức đưa qua ngay, máu không thể để lâu, cô đừng chậm trễ."

Chẳng trách vừa rồi trông bà ta quen quen, hóa ra là mẹ của Chu Hỉ Kiều, tôi đang định tiêm kim thì bên ngoài nghe thấy tiếng mèo kêu chói tai.

Sắc mặt của dì Hạ thay đổi, bàn tay đặt ở mép thùng đột nhiên đưa về phía tôi: "Cô là ai?"

Tôi không ngờ bị phát hiện nhanh như vậy, vội vàng tránh né, dẫn mê hương bắn về phía bà ta.

Nhưng không biết vì sao, bà ta lại không ngất đi, mà từ trong thùng lao thẳng về phía tôi.

Khi bà ta đứng dậy, tôi mới phát hiện, trên người bà ta đều là vết thương, chưa kể cánh tay phải bị cắt cụt, trên bụng có một vết thương giống con giun đất kéo dài ra, mà hai cục u trên ngực cũng đã bị cắt bỏ.

Cơ thể này trông vừa kỳ lạ, vừa gớm ghiếc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 260: Chuyện cũ

[HIDE-THANKS]
Dì Hạ đứng dậy khỏi thùng thuốc, nhào tới tôi như cá mắc cạn.

Đôi chân của bà ta dường như không còn chút sức lực nào, kèm theo mùi thuốc trên người, rất là gay mũi, còn phát ra một tiếng kêu chói tai.

Tiếng mèo kêu ngoài cửa càng lúc càng to, tôi vội vàng lùi lại, dù cố gắng dẫn hương thế nào, dì Hạ vẫn không ngất đi.

Tôi rất căng thẳng, mặc dù Mặc Dật đã đưa những đứa trẻ đi nhưng chị Dương và người vợ cả vẫn ở bên ngoài, chuyện này xảy ra quá nhanh, Tề Sở và Nữ Luy còn có sức tự bảo vệ mình, nhưng bọn chị Dương thì không biết rõ tình hình, e rằng sẽ có chút rắc rối.

"Cô đã gặp Hỉ Kiều rồi đúng không? Hỉ Kiều nó bị sao vậy? Thánh Anh đâu?" Dì Hạ hét lớn, trượt chân ngã xuống đất, nhưng vẫn cố lao về phía tôi.

Tôi cắn răng một cái, bước tới đánh mạnh vào sau gáy bà ta.

Lực lượng là ưu tiên thứ hai, bông hoa hồng trên cổ tay bật ra, đâm vào huyệt Phong Trì của bà ta, do tác dụng của mê hương, dì Hạ lập tức bất tỉnh.

Nhưng chưa kịp đứng thẳng dậy, tôi đã nghe thấy tiếng gió sau lưng, theo bản năng xoay tay lại dẫn Hoa Cổ đánh trả ngược lại.

Nhưng tôi lại nghe thấy một tiếng mèo kêu dài, tiếp theo sau là một con mèo trắng không có lông lao tới.

Con mèo đó đuôi nhọn, toàn thân trắng nõn không có lông, da nhăn nheo, đang tức giận nhìn tôi, đúng là con mèo trên vai Tô Khê lần đó.

Tôi cũng không sợ một con mèo, nhưng dì Hạ lại có liên quan rất lớn, hình như tất cả hình xăm đều phải lấy từ chỗ bà ta, Chu Hỉ Kiều rõ ràng là con gái của bà ta, Thánh Anh đó có lẽ có quan hệ nhất định gì đó với bà ta, cho nên bằng mọi giá tôi nhất định phải đưa bà ta đi.

Tôi búng ngón tay một cái, dẫn hương gọi Mặc Dật, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào con mèo trắng không có lông đó.

Con mèo ngoe nguẩy cái đuôi dài, nửa nằm bò nhìn tôi, canh cửa, bất động.

Tôi dẫn hương qua rất lâu, nhưng cũng không thấy Mặc Dật tới, tôi biết chắc chắn y đã bị vướng.

Liếc nhìn con mèo, quay người vác dì Hạ lên vai chuẩn bị rời đi, dẫn mùi thuốc trong thùng tập hợp lại thành một quả cầu, bắn về phía con mèo trắng không có lông đó.

Nhưng con mèo lại cực kỳ nhanh nhẹn, có thể nhảy lên nhảy xuống thoải mái trong khi làn khói trắng vẫn đang vướng vào, giữ ở cửa không chịu tránh ra.

Ngay khi cơn giận lóe lên trong lòng tôi, lúc chuẩn bị tấn công thì cánh cửa đột nhiên mở ra.

Từ sau khi mất tích, chỉ có lần nói chuyện với nhau ở Miếu Hậu Thổ - Tô Khê mở cửa đi vào.

Con mèo trắng trụi lông nhảy lên vai cô ấy, vẫy cái đuôi móc câu, chóp đuôi quả nhiên cắm vào cổ Tô Khê, hoàn toàn cắm vào sau lưng cô ấy.

"Thả dì Hạ xuống, cô đi đi." Tô Khê ánh mắt nặng trĩu nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Vân Thanh, chuyện đã đến nước này, đã vượt quá tầm kiểm soát của cô. Chồng quỷ đó của cô không thể đến, cô đi nhanh đi. Đợi Cổ bà bà đến, thì cô không thể rời đi được đâu."

Tôi vác dì Hạ trên vai, khó hiểu nhìn Tô Khê: "Những người gieo Túy Hoa Ấm thì sao? Họ sẽ không chết ư? Cô xem phim trong đó có giết người cũng không dám xem, làm sao cô có thể nhẫn tâm để nhiều người tìm chết như vậy chứ?"

"Bọn họ là tự nguyện." Tô Khê hình như có chút gấp gáp, lạnh lùng nói với tôi: "Giống như dì Hạ, không có Cổ bà bà, thì không chỉ dì ấy chết, mà ngay cả con gái dì ấy cũng sẽ chết, thậm chí còn khổ sở hơn cả cái chết. Cô đi nhanh đi!"

Cô ấy có vẻ hơi lo lắng, đi nhanh về phía tôi.

Con mèo trắng trụi lông trên vai co duỗi đồng tử, cổ họng cử động nhưng lại không phát ra âm thanh nào.

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất cởi nút khăn trải giường trước ngực, trói dì Hạ trên vai, cành hoa giữa cổ tay mọc ra, tôi tưởng tượng đó là Câu Hồn Liên, quất về phía Tô Khê.

Nhưng Tô Khê và con mèo đó dường như đã hợp nhất thành một, cành hoa đánh tới, cô ấy biến thành một con mèo, nhảy lên giữa các cành hoa, dù thế nào cũng không thể bắt được cô ấy.

Tôi cột chặt dì Hạ lại, để mặc cành hoa vấp ngã Tô Khê, rồi sải bước ra ngoài.

Nhưng vừa đi ra khỏi cửa, tôi đã thấy lối đi vốn là cửa dường như đã thay đổi, những cánh cửa đó vẫn còn đó, nhưng lối đi lại trở nên vô tận, mỗi cánh cửa đó đều giống hệt nhau.

Tôi đi về phía trước vài bước, rồi quay đầu lại, nhưng lại phát hiện cánh cửa vẫn ở phía sau, tôi lại đi về phía trước, thì vẫn như vậy, giống như đang kéo lê căn phòng dì Hạ đang ở.

Lòng tôi chợt căng thẳng, tôi quay đầu nhìn Tô Khê vẫn đang nhảy múa giữa những cành hoa, ngón tay búng nhẹ, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ bông hoa hồng phun ra, hóa thành một tấm vải đỏ, giống như một tấm lưới, hoàn toàn bao bọc Tô Khê trong đó.

"Vân Thanh!" Tô Khê bị quấn, cô ấy kêu lên giống như con mèo trắng không lông đó, hét lên với tôi: "Thả dì Hạ xuống, thì cô có thể đi!"

Kiểm soát hương phải dựa vào ý chí, sử dụng hương từ nguồn vô hình còn đau đớn hơn, huyệt Thái Dương tôi căng thẳng, khống chế tấm lưới do mùi hoa tạo thành, cho dù Tô Khê cùng con mèo đó cào như thế nào cũng đều không nới lỏng, cũng dẫn một sợi quấn quanh cổ Tô Khê và con mèo, thắt chặt một chút.

Tô Khê cũng giống như dì Hạ này, không bị hương khống chế, tôi chỉ có thể dùng biện pháp này.

Nhìn thấy cô ấy đá chân xuống đất, bốn chân con mèo đó cào loạn xạ, mí mắt tôi hơi giật, nhưng vẫn im lặng chờ đợi.

Bên ngoài vẫn yên tĩnh như không có bất kỳ tiếng động nào, Mặc Dật cũng vẫn chưa đến.

Chờ khi Tô Khê ngừng cử động, lúc này tôi mới cởi sợi dây hương khỏi cổ cô ấy, cởi trói cho dì Hạ khỏi vai, rồi chậm rãi bước tới.

Mặt cô ấy bị siết cổ đến đỏ bừng, nhưng cũng chỉ là ngất đi, còn sợi dây hương trên con mèo đó tôi không dám nới lỏng, tôi nắm sau cổ con mèo xách nó lên, rút cái đuôi nhọn hoắc của nó đang cắm giữa cổ Tô Khê ra từng chút một.

Lúc này tôi mới phát hiện, cột sống của Tô Khê dường như dài ra cùng với đuôi của con mèo, đuôi của con mèo cũng dần dần rút ra khỏi xương cụt.

Mà sau khi đuôi mèo bị kéo ra, Tô Khê đột nhiên thở hổn hển mấy tiếng, tỉnh dậy, nhìn con mèo trắng không lông trong tay tôi, tái nhợt cười nói: "Đừng sát sinh lung tung."

Tôi ném con mèo bất tỉnh sang một bên, dẫn mùi thuốc trói lại, nhìn chằm chằm Tô Khê đang yếu ớt nói: "Cô cùng tôi ra ngoài đi, mẹ cô rất nhớ cô, sau khi cô xảy ra chuyện vẫn luôn khóc. Cho dù cô trúng Cổ hay là gì, chúng tôi đều có cách cởi bỏ, cô không cần phải sợ."

Rốt cuộc là vì tôi mà cô ấy mới đi tìm Cổ bà bà, mới thành ra như thế này.

"Tôi không có trúng Cổ." Tô Khê dường như ngừng giãy giụa, nằm thẳng trên mặt đất, nói với tôi: "Tôi không muốn quay về, trở về làm gì? Chuyện gia đình tôi cô biết được bao nhiêu? Cô cho rằng tôi vẫn luôn hạnh phúc à?"

Những lời cô ấy nói khiến tôi sửng sốt, Tô Khê luôn là đối tượng khiến tôi ghen tị, chồng cô ấy luôn nghe lời cô ấy, sau khi kết hôn, cô ấy vẫn sống ở nhà mẹ đẻ, chăm sóc cha mẹ, mặc dù mấy năm qua cô ấy vẫn không có con, nhưng cuộc sống lại rất hạnh phúc.

"Bên ngoài là Cổ bà bà bố trận, bà ta đã đi đối phó với ông chồng quỷ của cô, tạm thời bà ta không thể tới đây, nhưng cô cũng không thể ra ngoài được, đã bảo cô đi từ sớm mà cô vẫn không tin." Tô Khê thở dài thật sâu, đảo mắt, liếc nhìn dì Hạ đang ở một bên nói: "Cho dì ấy vào thùng thuốc đi, nếu không một lát nữa dì ấy sẽ đau đớn đến chết."

Tôi quay lại nhìn dì Hạ, cả người bà ta vẫn vàng khè, cũng không nhìn thấy gì khác thường, nhưng đôi mắt lại giật giật dữ dội, sau đó thì tỉnh dậy, ánh mắt yếu ớt nhìn tôi, sau khi nhìn Tô Khê, thì hơi sửng sốt.

"Đây là Vân Thanh." Tô Khê nằm trên mặt đất, nhưng cũng đối diện với tầm mắt của dì Hạ, nói chuyện rất dễ dàng.

Nghe vậy, dì Hạ chớp mắt nhìn tôi, ánh mắt rất kích động, nở nụ cười với tôi, nhưng mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra.

Dù không nhìn thấy gì trên mặt bà ta, nhưng mồ hôi đó không thể lừa được ai, nghĩ đến việc Cốc Vũ liên tục hỏi thăm bà ta có đau hay không, tôi dẫn hương quấn chặt Tô Khê, quay lại cam chịu bỏ dì Hạ vào thùng thuốc.

Dì Hạ đau đớn thấy rõ, sau khi vào thùng thuốc, bà ta hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn vui vẻ nhìn tôi, như thể rất phấn khích, lại giống như rất kính sợ.

Tôi dẫn hương vòng qua cổ bà ta, lúc này mới quay đầu nhìn Tô Khê: "Nếu đã không thể ra được, thì sao không nói chuyện nhỉ?"

Ngay cả Mặc Dật cũng không thể thoát ra, tôi chắc chắn cũng không thể làm gì được. Cuộc gặp gỡ này không vội, đã vào sào huyệt rồi, tôi cũng cần phải biết nhiều hơn về nó mới được.

"Cô muốn biết cái gì?" Tô Khê dường như rất vui vẻ, vậy mà có chút hoạt bát như trước kia: "Gần đây cô đã trở nên khá lợi hại, tôi cũng rất mừng cho cô."

"Chúng ta hãy nói chuyện dì Hạ và những đứa trẻ bên ngoài đó đi." Nghĩ đến kế hoạch lớn của Cổ bà bà, cô ấy có biết hay không, nhưng dù biết chắc cô ấy cũng sẽ không kể.

Tô Khê sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói với tôi: "Máu của dì Hạ chính là mấu chốt nuôi dưỡng Thánh Anh, cô không phải biết rồi sao? Ngoài ra không thể nói cho cô biết những điều khác, những hương đó của cô đối với chúng tôi cũng vô dụng, nhưng trái lại tôi cũng có thể kể cho cô nghe một ít về thân thế của dì Hạ."

"Dì Hạ là mẹ của Chu Hỉ Kiều, là người được bà Hà cứu về." Tô Khê nhìn thoáng qua dì Hạ đang bất động ngâm mình trong thùng thuốc, cười khẩy nói: "Có lẽ là cùng chung cảnh ngộ, dì ấy đã sinh ra liên tục bốn cô con gái, nên trong nhà dì ấy không coi dì ấy như một con người. Chồng còn đánh đập, mắng chửi dì ấy, đã vậy còn ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc."

Bởi vì không có con trai nên người ngoài coi thường, chồng dì Hạ cho rằng mình có tiền nhưng lại không có con trai để nói dòng, nên chỉ ăn no chờ chết, ăn không ngồi rồi, không lao động gì.

Vào năm chị cả của Chu Hỉ Kiều mười bốn tuổi, đã bị cha cô ấy bán cho một ông già độc thân ở địa phương với giá 60.000 nhân dân tệ để làm vợ ông ta.

Vẫn là vào những năm của thập niên 90, khi chị cả nhà họ Chu muốn bỏ trốn, bị cha cô ấy bắt về đánh đập đã đành, thậm chí còn đe dọa, nếu cô ấy dám bỏ chạy, không bắt được, thì sẽ bắt cô em gái thứ hai mới 12 tuổi đi gán nợ.

Nhưng có vẻ như đánh cách qua quần áo cũng không thể nguôi giận, cha cô ấy đã cởi quần áo cô ấy để đánh.

Dì Hạ dù có khuyên thế nào cũng không được, còn mắng dì Hạ không sinh được con trai, thậm chí còn đánh đập luôn cả dì ấy.

Mấy chị em Chu Hỉ Kiều lúc đó còn nhỏ, đều sợ hãi, chỉ biết ôm đầu khóc.

Sau đó, đánh đập và chửi bới có vẻ không ổn, cha cô ấy lại kéo cô ấy vào phòng, rồi tìm một sợi dây trói chặt tay chân.

"Chu Hỉ Kiều nói lúc đó cô ấy không nghe thấy tiếng bị đánh, nhưng chị cả lại càng khóc lớn hơn, kêu gào như lợn bị xẻ thịt, nhưng dì Hạ lại không dám đi vào." Tô Khê trầm giọng nói, quay đầu lại mỉm cười với tôi: "Bạo lực gia đình là thế đó, bị đánh rất nhiều, giống như súc vật được nuôi trong nhà, họ không dám chống cự".

Khi cửa lại mở, dì Hạ không dám cho chị em Chu Hỉ Kiều vào nên đã đẩy họ ra, lao vào và ẩu đả với cha cô ấy, bị đánh đến hộc máu.

Chu Hỉ Kiều chỉ nhớ rõ, thân thể dì Hạ đều đầy máu, giữa hai chân của chị cả cũng đầy máu, sáng sớm hôm sau đã được ông già độc thân đón về.

Nhưng đến sáng ngày thứ ba, ông già độc thân lại tới cửa, cãi nhau với cha cô ấy, suýt nữa thì đánh nhau, sau đó không hiểu sao ông ta lại đưa tiền cho cha cô ấy, rồi đêm đó ông độc thân già ở lại, còn dì Hạ thì bị ép đẩy mạnh vào phòng của ông ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 262.1: Tan xương nát thịt

[HIDE-THANKS]
Có thể là tôi đã trải qua quá ít, hoặc có thể nỗi đau mà người khác trải qua chỉ là một câu chuyện tương đối bi thảm đối với tôi.

Một người dù trải qua bao nhiêu đau khổ, đối với người ngoài chẳng qua chỉ là một hai tiếng thở dài, ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng của người đã trải qua chứ.

Giọng nói của Tô Khê đầy thê lương, tôi nghe cảm giác thấm người, nhưng lại không biết ai mới là sai.

Nếu Chu Hỉ Kiều hận cha mình, lấy năng lực hiện tại của bọn họ mà nói, giết người thực ra là chuyện khá dễ dàng, hơn nữa tôi cũng cho rằng cha của Chu Hỉ Kiều đáng chết.

Nhưng Chu Hỉ Kiều lại mang thai Thánh Anh về tới đất liền, hiển nhiên bọn họ hận cũng không phải một người, mà là cả xã hội.

"Vậy rốt cuộc các người muốn làm gì?" Tôi nghe Tô Khê chỉ trích, bất đắc dĩ nói: "Các người muốn mở tế đàn, thả Thi Vu ra, trở về xã hội mẫu hệ trước kia sao? Nhưng quan niệm lại là một loại phải dần dần hình thành trong hàng ngàn năm, cô cho rằng có thể một lần là thay đổi được sao? Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng cái xã hội này đáng chết, tất cả mọi người đều phải chết, sau đó lại từ Thi Vu khởi động lại à? Cô có bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này vẫn còn có rất nhiều người tốt không?"

"Cô không hiểu đâu." Tô Khê nghe xong lời tôi nói liền bình tĩnh lại, hình như có chút khó hiểu nhìn tôi: "Vì sao lại là cô, có đôi khi tôi thật sự không hiểu, tính cách của cô quá yếu đuối, ham an nhàn, yêu và hận cũng không rõ ràng, tại sao người ấy lại chọn cô."

Tôi nghe giật mình, bước tới trước mặt Tô Khê, nhìn vào mắt cô ấy, trầm giọng nói: "Ai chọn tôi?"

Trong thuốc của dì Hạ có một số loại thuốc Trung y có tác dụng giảm đau, làm tê dây thần kinh, tôi dẫn mùi thuốc mê đó trong không khí đi vào cơ thể Tô Khê từng chút một, nhẹ giọng nói với cô ấy: "Tô Khê, cô có thể nói cho tôi biết đó là ai không?"

Nếu là Cổ bà bà cùng với Hà Thúy Miêu, thì họ đều đã lộ diện trước mặt tôi, Tô Khê không có khả năng dùng "người ấy" thay thế.

Trong số họ chỉ có một người là cao thủ dùng hương, tôi vẫn không biết là ai.

Mà tôi cũng là người của Xem Hương Môn, cho nên người chọn tôi, rất có thể chính là cao thủ dùng hương đó, vậy người ấy lại là ai?

Tô Khê vừa rồi quá xúc động, bây giờ toàn bộ sức lực đều tập trung vùng vẫy, dần dần bị mùi thuốc do tôi khống chế mê hoặc, ánh mắt bắt đầu buông thõng, trên mặt lại lộ ra vẻ thích thú, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, như đang vui mừng không thể giải thích được, ngay lúc tôi đang nghĩ cô ấy định nói gì đó, cô ấy đột nhiên co giật hai lần, tiếp theo sau đó là một âm thanh như hạt đậu nổ "lộp bộp", như thể tất cả xương cốt trong cơ thể cô ấy đều phát ra tiếng kêu răng rắc, bong bóng màu máu cũng trào ra từ miệng cô ấy.

Tôi lập tức cảm thấy không hay, buông làn khói đang quấn quanh người cô ấy ra, chỉ thấy vô số xương gãy thò ra khỏi da thịt cô ấy.

Những chiếc xương gãy trắng muốt thấm máu phá vỡ da thịt, chỉ trong chốc lát, cả người trông giống như một miếng thịt lợn bị đập nát xương trên quầy bán thịt.

Con mèo quấn trong khói phát ra một tiếng kêu chói tai, giữa tiếng kêu chói tai kéo dài, một chiếc xương gãy từ chiếc lưng cong của con mèo bật ra, máu đỏ tươi cũng chảy ra.

Tôi vội vàng dẫn thuốc lỏng trong thùng thuốc về phía Tô Khê, nhưng rồi lại không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy, tôi dùng thuốc không giỏi lắm, nhìn thấy bọt máu phun ra từ cơ thể Tô Khê càng lúc càng nhiều, tôi vô cùng bối rối, không biết phải làm sao.

Quay đầu nhìn dì Hạ đang ngâm mình trong thùng thuốc: "Đây là thiết kế à?"

Để Tô Khê chết trước mặt tôi, cũng giống như phái Hà Thúy Miêu đến để Tề Sở giết phải không?

"Cô không nên hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nên nói những điều đó." Dì Hạ nhìn Tô Khê đầy bọt máu dưới đất với vẻ thương xót, nhẹ nhàng nói với tôi: "Yên tâm, cô ấy không hề đau, hơn nữa Cổ này là cô ấy tự mình gieo, chỉ là để phòng ngừa khi bị mê sẽ lỡ lời, đây là tan xương nát thịt, cô có thể nhìn kỹ một chút."

Tô Khê nằm trên mặt đất có lẽ thật sự không đau đớn, bởi vì trên mặt vẫn tươi cười, đưa tay về phía tôi, nhưng vừa nhấc lên, cổ tay cô ấy đã bung ra vài chiếc gai xương, sau đó các đốt ngón tay vỡ ra, giống như khúc củi gãy chỉ dựa vào một mảnh da thịt để dính vào nhau.

Tim chợt nhói lên, tôi dẫn mùi thuốc tản ra, đưa tay nắm lấy bàn tay như khúc củi gãy của Tô Khê, cô ấy ho mấy tiếng, nuốt bọt máu vào, khó nhọc nói với tôi: "Vân Thanh, cô có thể hiểu được quyết tâm của tôi không? Sau này cô sẽ hiểu, bây giờ đừng hỏi, mọi vấn đề sẽ được bày ra trước mặt cô, tất cả những điều này đều là vì cô, cũng vì chúng tôi. Cô có hiểu không?"

"Cô nói muốn gả cho một người có thể cho cô sự an nhàn, có thể quan tâm chăm sóc cô và bà ngoại, sinh hai đứa con, ở nhà nội trợ làm bà chủ gia đình, sống yên ổn qua ngày. Nhưng cô có biết cuộc sống như vậy khó khăn đến thế nào không?" Bàn tay Tô Khê được tôi nắm có xương gãy đâm ra, đâm đến khiến tôi đau đớn: "Cô vẫn luôn cho rằng tôi hạnh phúc, nhìn xung quanh thì có vẻ như ai cũng hạnh phúc, nhưng đó chỉ là một biểu hiện hạnh phúc tê liệt, Vân Thanh, cô nên xem hạnh phúc thực sự trông như thế nào. Cô sẽ nhớ rõ tôi như thế này đúng hay không? Cô sẽ giúp tôi đúng hay không?"

Tôi muốn lắc đầu, nhưng rồi lại không muốn.

Tôi không biết cô ấy muốn tôi biết điều gì, chuyện họ muốn làm quá mức cực đoan, phương pháp họ sử dụng quá cấp tiến, tôi không dám hiểu.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 262.2: Tan xương nát thịt

[HIDE-THANKS]
"Đừng sợ tan xương nát thịt, Vân Thanh, về sau cô sẽ hiểu, có một số việc nên để người khác đi làm, đối với cô mà nói, để tôi làm là tốt nhất." Tô Khê ho dữ dội, thở phì phò còn muốn nói điều gì đó, nhưng khi mở miệng lần nữa, lại có tiếng xương gãy vang lên, tiếp theo là mũi xẹp xuống, sau đó là gò má và mắt xẹp xuống, toàn bộ khuôn mặt trở nên méo mó.

Bàn tay mà tôi dùng sức nắm chặt vẫn đang co giật, tôi cảm nhận được sự đau đớn do xương gãy đâm vào lòng bàn tay nhưng không dám buông ra.

Cô ấy là đang ép tôi, dùng cái chết của cô ấy để buộc tôi, bày tỏ quyết tâm của mình!

Cái gì tan xương nát thịt, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao!

Trên tay tôi dính đầy máu, tôi quay đầu nhìn dì Hạ đang ngâm mình trong thùng thuốc, bà ta có vẻ không buồn cũng không vui, chỉ lặng lẽ nhìn tôi nói: "Phủ Quân đến."

Quả nhiên, bà ta vừa dứt lời, cánh cửa đang đóng đột nhiên bị kéo ra, Câu Hồn Liên nhanh chóng lao vào, chiếm cứ cả căn phòng trong phút chốc, Mặc Dật toàn thân đầy máu bước vào, vẻ mặt lạnh lùng, thấy tôi không sao, dường như thở phào nhẹ nhõm, từng bước một bước đến bên cạnh tôi, nhìn Tô Khê đang bị tan xương nát thịt dưới chân tôi, có vẻ như cũng không nhận ra, nhưng trong mắt của lại tỏ ra chán ghét.

Tôi chỉ cảm thấy cả về thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cúi đầu nhìn thi thể của Tô Khê, cô ấy có thể biết những thay đổi bên ngoài, biết rằng Mặc Dật đến sẽ không thể rời đi, cho nên cô ấy mới tự mình kích hoạt Cổ tan xương nát thịt.

Bọn họ đều điên đến mức này sao?

Sau khi hít sâu vài hơi, lúc này tôi mới nhìn dì Hạ, rồi nói với Mặc Dật: "Đưa bà ta đi, bà ta là mấu chốt để gieo Cổ."

Mặc Dật gật đầu, Câu Hồn Liên lóe lên, quấn luôn cả thùng thuốc, vòng tay ôm lấy tôi, ngay cả thi thể Tô Khê và những thứ có liên quan đều mang đi.

Vừa đi ra ngoài, chúng tôi đã nghe thấy tiếng sụp đổ từ phía sau.

Quay đầu nhìn lại, thì thấy toàn bộ tòa nhà lập tức sụp đổ và rơi xuống đất.

"Vân Thanh." Nữ Luy nhẹ nhàng gọi tôi, sải bước đi tới, ánh mắt lóe lên.

Đứng bên cạnh cô ấy là Tề Sở chỉ quấn một chiếc khăn tắm, còn có người vợ cả bất tỉnh và chị Dương đang gọi điện thoại để điều động nhân sự.

"Những đứa trẻ đó cùng với những người làm album hình xăm, đã được A Lan mang về viện nghiên cứu." Mặc Dật nhìn tòa nhà bị sập, trầm giọng nói: "Đây là một cái tổ ong, nhưng mà lại không có ong chúa. Chúng ta vừa tiến vào đã bị phát hiện, ngay từ đầu chính là cố ý dụ dỗ chúng ta."

Cả người y đều là máu, bị mắc kẹt dưới lòng đất, nhưng cuối cùng lại ra được, chắc hẳn là đã có một trận chiến khốc liệt, nhưng y lại không nói gì.

Cả tòa nhà đã sụp đổ, bên ngoài tiếng còi cảnh sát vang lên, chị Dương bảo chúng tôi về trước, còn chị ấy ở lại giải quyết hậu quả.

Đương nhiên mấu chốt là, có dì Hạ, những Cổ Túy Hoa Ấm đó sẽ được giải quyết.

Tòa nhà đó đầy bụi bay lên, tôi quay đầu nhìn chị Dương: "Mang mọi thứ bên trong về hết, đặc biệt là tư liệu, chai lọ vại bình gì đó."

Chị Dương gật đầu ra hiệu cho chúng tôi rời đi trước, nếu bị lộ mặt thì sẽ khó giải quyết được vấn đề.

Đi Âm Lộ chỉ cần biết đích đến thì sẽ dễ dàng quay trở về, vì vậy Mặc Dật đã dùng Câu Hồn Liên kéo tất cả chúng tôi trở về.

Lần này đáp xuống viện nghiên cứu, nhưng lần này bên trong lại tràn ngập tiếng la hét giận dữ của trẻ em, và cả tiếng khóc không ngừng.

Sau khi Mặc Dật thả chúng tôi xuống, liền trực tiếp trở về phủ trạch, như có việc gì gấp gáp.

Tôi dựa vào lan can phía trên, nhìn đống trẻ em dưới lầu, đứa lớn bất quá mới sáu bảy tuổi, đứa nhỏ còn đang quấn tã, đứa nào cũng đang khóc, khóc rất thương tâm.

"Anh đã tìm kiếm xung quanh cái sào huyệt đó, nhưng cũng không tìm thấy Cổ bà bà và Hà Thúy Miêu, họ còn có một cứ điểm khác." Tề Sở thay quần áo đi ra, đưa ba lô cho tôi và nói: "Em không cảm thấy những việc này quá trùng hợp à?"

Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn Cốc Vũ ở tầng dưới đang được Mạc Văn ôm vào lòng, nhưng vẫn hét lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, không còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không sợ hãi lúc đó.

Nhẹ nhàng nói với Tề Sở: "Cho mê hết đi, trước tiên hãy kiểm tra xem trong cơ thể có Cổ hay không đã."

Tề Sở thầm thở dài, lấy ra một lá bùa ném xuống.

Tiếng khóc phía dưới dần dần lắng xuống, Tề Sở an bài dì Hạ xuống dưới lòng đất, bà ta dường như vẫn không buồn không vui như cũ.

"Cổ Sư tối nay sẽ tới đây." Tề Sở thở dài thật sâu với tôi, bất đắc dĩ nói: "Cao thủ dùng Cổ rất khó tìm, mời được ra ngoài lại bị say xe, nhị sư huynh phải đi cùng cô ấy suốt chặng đường từ vùng núi Điền Nam đến đây, cho nên rất chậm."

Cao thủ ấy à, không có bất kỳ sự kỳ quặc nào thì sao có thể gọi là cao thủ chứ, đến chậm cũng không sao, bây giờ mọi thứ đều đã đầy đủ, việc giải Cổ ắt hẳn sẽ không khó.

Nói cách khác, bọn người Cổ bà bà đã cho chúng tôi có cơ hội để giải bỏ Túy Hoa Ấm.

"Đi tìm Nam Nhã với tôi đi." Tôi vẫy tay với Tề Sở, cười khổ nói: "Anh nói xem, có phải tôi quá xui xẻo hay không?"

Nam Nhã, khách hàng đầu tiên của tôi..
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 263: Thiên Mệnh

[HIDE-THANKS]
Khi chúng tôi đến nhà Nam Nhã, hai bảo mẫu vội vàng nói đã đến giờ Thiên Hữu uống sữa, nhưng lại không tìm thấy Nam Nhã và Thiên Hữu, gọi điện thoại cũng không chịu nghe, hỏi người quen ở tầng dưới họ cũng đều nói không gặp.

"Cô Vân, hay cô gọi thử xem sao?" Một bảo mẫu nhìn tôi với ánh mắt hy vọng, rất lo lắng nói: "Thiên Hữu sức khỏe không tốt, không thể bị đói được."

Tôi xua tay, quay người đi vào phòng Nam Nhã, thấy cô ấy cũng không mang theo bất cứ thứ gì, như thể chỉ là ra ngoài đi dạo vậy.

Dẫn làn khói quay quanh một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy gì, cô ấy chỉ là một người bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hơn nữa lại là một người bình thường đã từng trải qua đau khổ, chỉ có như vậy mới có thể khiến tôi tin cô ấy.

Bảo mẫu còn muốn nói gì đó, thì tôi đã cầm lấy bức ảnh chụp chung của Nam Nhã và Thiên Hữu trong phòng khách, rồi nói với họ: "Các người đi đi, cô ấy sẽ không trở lại, có nợ tiền lương của các người không? Nếu có, vậy thì tôi sẽ trả cho các người."

Hai bảo mẫu càng lo lắng hơn, họ hỏi rất nhiều câu hỏi, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó không hay, vẫn là Tề Sở trấn an họ mới không hỏi nữa.

Tôi đứng trên ban công to rộng nhìn xuống, một khu khu dân cư cao cấp, cây cối xanh tốt, không khí cuối thu mát mẻ, rất nhiều người bên dưới đẩy xe, dắt con đi dạo, ai cũng có vẻ đang tươi cười, sống một cuộc sống hạnh phúc.

"Tiền lương đã được trả trước rồi, hôm nay sau khi cô ấy ăn sáng xong bế con đi ra ngoài thì không về nữa, chỉ mang theo một bình nước và hai cái tã." Tôi và Tề Sở dựa vào ban công nhìn xuống: "Cô ấy sẽ không sao, nếu mọi chuyện đã bị lộ thì cũng sẽ không làm gì khác."

Tôi đột nhiên bật cười, chớp mắt nhìn Tề Sở, rồi từ từ mở tay ra.

Ánh nắng xuyên qua giữa ngón tay, nơi đó còn đọng lại máu đông chưa kịp rửa sạch, đường chỉ ngón tay lộ ra màu đỏ tươi, khó phân biệt là máu thịt bị ánh sáng xuyên thấu của tôi hay của Tô Khê.

"Anh nói xem tôi có phải rất ngốc không?" Tôi quay đầu nhìn Tề Sở, mím môi cười nói: "Nam Nhã là việc làm ăn đầu tiên của tôi, cô ấy tự mình đến cửa, khí đó cô ấy là bởi vì bị anh linh đeo bám vào người, còn tôi vừa mới có thai, nên tôi rất đồng cảm với cô ấy, cũng chính cô ấy là người đã đưa tòa nhà thai nhi của nhà họ Lục đến trước mặt tôi. Sau này cô ấy ở trong sân lâu như vậy, mọi người đều rất vui vẻ, cô ấy đã giúp tôi chăm sóc Hà Thi Di và Đại Bạch, cô ấy trải qua nhiều hơn tôi, tôi coi cô ấy như là chị của mình."

"Nhưng anh thấy đấy, cô ấy hết lần này đến lần khác giới thiệu việc làm ăn cho tôi, tôi chưa bao giờ nghi ngờ cô ấy. Lần này chuyện của Túy Hoa Ấm, tôi cũng không muốn nghi ngờ cô ấy, nhưng cô ấy đã dẫn chúng ta đến, để Tô Khê nói cô ấy và dì Hạ đã phải chịu đựng nỗi đau như thế nào, rồi dùng phương thức tan xương nát thịt bi thảm như vậy để chết trước mặt tôi." Tôi mở năm ngón tay ra, máu đông lại hóa thành bột mịn rơi ra: "Lúc Tô Khê chết còn cười với tôi, nói rằng tôi sẽ hiểu, sau này sẽ rõ. Tôi nắm lấy tay cô ấy, cảm thấy đầu xương ngón tay của cô ấy vỡ vụn thành từng mảnh, đâm ra khỏi da thịt đâm vào lòng bàn tay tôi, đâm đến tôi cũng cảm nhận được sự đau đớn, nhưng cô ấy lại không hề cảm thấy đau, mà lại co giật."

"Tề Sở." Tôi quay đầu nhìn Tề Sở, nửa khuôn mặt của anh ta nghiêng về phía mặt trời, vẻ mặt chợt hiểu ra, nhưng không thấy biểu hiện gì: "Tô Khê tiếp cận tôi, giới thiệu Lục Tư Tề cho tôi, là cô ấy gián tiếp đưa tôi đến với Mặc Dật, mang thai dòng dõi Thiên Đế; Nam Nhã lại tiếp cận tôi, hết lần này đến lần khác giới thiệu việc làm ăn cho tôi, để cho tôi bị cuốn vào những chuyện này. Mặc Dật đến nhận hiến tế, nhưng chỉ vì thân máu thịt này của tôi thuộc về Vân Nga. Bố Đạm Trần tìm đến tôi, là vì đứa trẻ trong bụng tôi có thể giải phản phệ của nhà họ Bố."

"Vậy còn anh thì sao? Anh ngay từ lúc bắt đầu xuống núi, tìm đến tôi, sau đó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, rốt cuộc là vì cái gì?" Mắt tôi đối diện ánh mặt trời ngày thu, ánh nắng gay gắt làm nước mắt tôi chảy dài, nhưng tôi không muốn nhắm mắt lại.

Người ta nói, trái tim con người và mặt trời là thứ không thể nhìn thẳng vào được, nhưng một khi bị mổ xẻ ra sẽ là nỗi đau thấu xương.

Tôi không biết Tô Khê đau đớn đến mức nào khi xương cốt bị gãy, nhưng cô ấy lại bắt tôi dõi theo từng bước, rồi chết một cách bi thảm như vậy.

Dì Hạ nói là cô ấy tự nguyện, chẳng lẽ cuộc sống của cô ấy còn đau khổ hơn cái chết bi thảm đó ư?

Tề Sở nắm lấy lòng bàn tay khép kín của tôi, đưa tay vỗ vỗ vai tôi, trầm giọng nói: "Đau mắt thì khóc đi."

Tôi nắm chặt quần áo Tề Sở, siết chặt rồi nới lỏng từng chút một, nhìn những giọt nước rơi xuống nền gạch nhẵn bóng, lấp lánh nối tiếp nhau, nhưng tôi không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lúc đầu tôi nghĩ làm một cái bóng đã là rất đau khổ, nhưng sau đó tôi thậm chí không thể làm một cái bóng, rồi bà ngoại tôi đã tự đầu độc mình chết để đưa tôi ra ngoài, điều đó cũng rất đau đớn, nhưng sau đó nữa, đứa bé không còn, tôi dường như không còn đau đớn nữa, dù sao thì nó cũng không phải của tôi.

Nhưng bây giờ, tôi không thể phân biệt được bạn với thù, tốt với xấu, cũng không hiểu rõ đúng với sai.

Những người bên cạnh, đều đến gần tôi với mục đích nào đó, đầu tiên là dụ dỗ, sau đó lợi dụng, rồi ra đi một cách bi thảm hoặc hòa bình.

Tô Khê nói tất cả là vì tôi, nhưng vì tôi cái gì chứ!

Tề Sở cũng không ôm tôi vào lòng, mà vẫn cách xa một sải tay, để tôi siết chặt quần áo của anh ta, rồi lại nới ra, lại thắt chặt, thỉnh thoảng vỗ nhẹ vào vai tôi, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Một lúc lâu sau, tôi mới chậm rãi bỏ quần áo của Tề Sở ra, đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tề Sở.

Anh ta sờ soạng vào người mình, rồi lấy một tờ giấy màu vàng đưa cho tôi, ý bảo tôi lau nước mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh đã biết em trước khi đến Long Hổ Sơn."

Tôi nghe vậy sửng sốt, nhưng Tề Sở lại cười khổ với tôi: "Có phải nghĩ là sớm đến mức không thể tin không?"

Trong lời nói ấy có sự buồn bã nhưng cũng là nỗi đau không thể giải thích được, mắt Tề Sở bắt đầu đỏ lên, không muốn cười nhưng buộc phải nở nụ cười nhìn tôi: "Vì đôi mắt này mà anh bị coi là quái vật, anh và mẹ anh bị đuổi ra khỏi nhà. Những gì anh nhìn thấy ở Hà Thúy Miêu, chẳng qua là nỗi đau của mẹ anh mà thôi, cũng không có bí mật gì như mọi người nghĩ, đó chẳng qua chỉ là quá khứ mà anh không muốn đối mặt mà thôi."

Tề Sở vỗ vai tôi, đưa tờ giấy màu vàng cho tôi: "Lúc anh còn nhỏ, mẹ anh đi tìm Hà Thúy Miêu, sau đó Hà Thúy Miêu dẫn chúng tôi đến đứng trên bờ kè nơi có Cổ Động, đứng cách đó không xa nhìn em."

"Anh không biết lúc đó em bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ em còn rất nhỏ, bị mấy đứa trẻ chỉ trỏ mắng mỏ, em lấy bùn đất ném lên người chúng nó, mắng chửi bọn nó còn hung dữ hơn những người khác, bọn trẻ đó chính là bị em mắng chửi bỏ chạy." Tề Sở dường như nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: "Lúc đó, Hà Thúy Miêu đã nói với anh, đôi mắt của anh có tốt hay không thì phải tùy vào em. Lúc đó anh không hiểu, nhưng mẹ anh hình như hiểu được, sau khi rời khỏi đó, bà đã đưa anh đến Long Hổ Sơn."

"Trương Thiên Sư có biết không?" Tôi chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Có phải mọi thứ đều đã được sắp đặt ngay từ đầu không?

Những người bên cạnh tôi, đều đã được an bài sẵn ư?

"Ông ấy biết." Tề Sở nhẹ nhàng thở dài một tiếng, buông vai tôi ra, thoải mái cười nói: "Mỗi đoạn thời gian anh đều có tin tức về em, khi sư phụ dẫn anh xuống núi rèn luyện, đều luôn cố ý hoặc vô tình đến chỗ của em, chỉ vào em cho anh xem, nói cho anh biết, đó là Vân Thanh, đó là hậu duệ duy nhất của Xem Hương Môn, đó là người có mối quan hệ không rõ ràng với anh, đó là người anh nên bảo vệ cả đời.."

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ, tựa như đang nhớ lại, nhưng cũng có vẻ đang nhẫn nhịn: "Anh không tin vào số mệnh, nên rất kháng cự, cũng không muốn có mối quan hệ không rõ ràng với em, càng không muốn dựa vào em để giải quyết vấn đề về đôi mắt Thiên Nhãn này, cho nên sau khi trở lại Long Hổ Sơn, anh không nghe tin tức của em nữa. Luôn muốn dựa vào bản thể để tu tâm dưỡng tính, đè nén phần bạo lực trong lòng xuống. Còn em sẽ trở thành người qua đường đối với anh, mãi cho đến khi ngọn Trảng Thiên Đăng trên Long Hổ Sơn bị bốc cháy, sư phụ bảo anh xuống núi, khi gặp lại em lần nữa, anh đã muốn quay người bỏ đi, nhưng lại nhìn thấy huyết mạch Thiên Đế trong người của em, anh dường như nhìn thấy được hy vọng, nhưng lại không ngờ rằng lần quay đầu đó, tất cả mọi thứ lại thay đổi."

Những lời nói đó dường như đã chìm đắm rất lâu, Tề Sở tựa người vào cửa kéo, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Đôi khi anh nghĩ, nếu như anh nghe theo lời sư phụ, không trở về Long Hổ Sơn để trốn tránh, sớm cùng em ở bên nhau, có phải sẽ không như thế này đúng không?"

Tôi lắng nghe nhưng im lặng, làm sao cũng không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại là như thế này.

"Vân Thanh, em nói xem, có phải có một số việc, nên trách bản thân chúng ta ngay từ đầu đã chọn sai đúng không?" Tề Sở nhấc chân muốn đi tới.

Nhưng anh ta vừa nhấc chân lên, một luồng bóng đen đã quấn tới, Câu Hồn Liên tóm lấy chân anh ta, lập tức treo ngược anh ta lên.

Ngay lúc tôi đang muốn lao tới cứu Tề Sở thì thấy anh ta búng ngón tay, một luồng ánh sáng trắng phóng ra, theo sau là Câu Hồn Liên dường như tan chảy trong lửa, thân hình Tề Sở trong nháy mắt nhảy lên trên ban công.

Câu Hồn Liên bị tan chảy rơi xuống đất, hóa thành một vũng sắt nóng chảy, nhưng trong nháy mắt đã đông cứng lại thành sợi xích như cũ, quấn về hướng Tề Sở.

Ở rìa ban công, Mặc Dật thay lại về bộ áo choàng đen đó, toàn thân lạnh lẽo, tùy ý vung tay lên, Câu Hồn Liên hóa thành vô số sợi xích lao về phía Tề Sở.

Rồi lại không thèm nhìn, đi nhanh về phía tôi, trầm giọng nói: "Theo tôi đến viện nghiên cứu, Thánh Anh đã bắt đầu ra ngoài!"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 264: Sinh con

[HIDE-THANKS]
Chúng tôi ngay từ đầu đi vào sào huyệt chính là vì để ngăn chặn Thánh Anh chui ra, nhưng không ngờ sào huyệt đã phá hủy, còn mang về dì Hạ, nhân vật chủ chốt trong Túy Hoa Ấm, đang muốn quay lại, Mặc Dật lại nói rằng Thánh Anh sắp ra đời.

Chẳng lẽ Nam Nhã dùng người vợ cả dụ tôi đến Malaysia không phải để tôi chứng kiến những thảm kịch đó, mà để bày một cái bẫy khác?

Mặc Dật nắm lấy tay tôi, đang định rời đi, tôi chợt liếc nhìn Tề Sở đang bị Câu Hồn Liên truy đuổi, Hoa Cổ trên cổ tay tôi nảy lên, lao thẳng về phía mặt Mặc Dật, ngón tay cử động nhẹ một cái, một tia nhựa hoa đỏ tươi mang theo đóa hồng nồng nàn lao về phía y: "Xin Phủ Quân hãy thu hồi Câu Hồn Liên."

Tuy không biết Tề Sở đưa lửa từ đâu tới, nhưng lại có thể làm tan chảy Câu Hồn Liên, dựa vào thân pháp nhảy ở trên ban công, nhất thời không bị bắt, nhưng lại không thể cầm cự được một thời gian lâu.

"Em có biết đó là gì không?" Mặc Dật tránh đi cành hoa, đột nhiên mỉm cười, sắc mặt tối sầm, nhìn chằm chằm vào ánh lửa đang nhảy múa ở đầu ngón tay Tề Sở: "Đó là Địa Hỏa."

Xét theo giọng điệu của y thì có vẻ như Địa Hỏa cũng không phải là thứ không tốt.

Tôi không biết chính xác "Địa Hỏa" là gì, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lần trước Tề Sở đã dùng nó để loại bỏ mặt quỷ ra khỏi cơ thể anh ta, làm cho máu tươi đầm đìa.

Vết thương tự mình hại mình của Tề Sở lần đó hiện rõ trong trí nhớ, trước Mặc Dật tôi không có cơ hội chiến thắng, nên liền dẫn cành hoa về phía Câu Hồn Liên: "Phủ quân không phải đang vội đi ngăn cản Thánh Anh sao? Cần gì phải ở chỗ này lãng phí thời gian."

Cành hoa yếu ớt, khi vướng vào Câu Hồn Liên trong chốc lát đã bị vặn thành bùn, nhưng thứ này có thể tiếp tục tăng trưởng, với sự phối hợp của tôi và Tề Sở, anh ta đã có thể thoát khỏi Câu Hồn Liên.

Ngay khi Tề Sở nhảy ra ngoài, Mặc Dật cất Câu Hồn Liên đi, nhìn Tề Sở với vẻ mặt khó hiểu, sau đó liếc nhìn tôi, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng cuối cùng y cũng không ném Câu Hồn Liên vào Tề Sở nữa, thay vào đó, y đưa chúng tôi thẳng trở lại viện nghiên cứu.

Tôi không biết Mặc Dật đã nghe những lời của Tề Sở được bao nhiêu, nhưng hiển nhiên y có thể biết thân thế của Tề Sở.

Trở lại viện nghiên cứu, tôi vốn tưởng rằng Thánh Anh sẽ từ trong bụng của người vợ cả ra ngoài, nhưng không nghĩ tới, Trần Danh vội vàng đưa chúng tôi đi gặp dì Hạ.

Mặc Dật và Tề Sở không nói gì, nhưng họ đứng hai bên tôi thành một hàng rất kỳ lạ, kẹp tôi vào giữa, thần kinh đều căng thẳng.

Dì Hạ vẫn đang ngâm mình trong thùng thuốc, chị Dương vẫn chưa về, Cổ Sư bị say xe phải đi bộ tối nay mới có thể tới, cho nên Trần Danh cũng không chạm vào bà ta, sau khi sử dụng một loạt thiết bị để quét xem bà ta có gieo Cổ hay không, bà ta đã được đưa đến căn phòng có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất dưới lòng đất.

Khi chúng tôi đi xuống, khắp bên ngoài phòng đều có vết máu, hơn nữa trông qua hình như là vết kéo nhỏ, những vết máu đó đã chạm tới mặt trước cửa kính, nhưng vẫn xuyên qua cửa kính hướng vào trong, cuối cùng biến mất trước thùng thuốc của dì Hạ.

"Bao gồm cả người mà các người mang đến, thì năm người đang mang thai Thánh Anh trong viện, đều không hiểu sao lại sinh non, hơn nữa đứa bé vẫn còn vết máu trên người liền bò về phía này.. sáu người đó đều trở thành xác khô, cơ thể đã bị cacbon hóa, dường như toàn bộ tinh hoa trong cơ thể đã bị đứa bé sinh non đó hút hết." Dù sao Trần Danh cũng là đàn ông, khi nhắc đến chuyện này sắc mặt rất xấu: "Những đứa trẻ sinh non đó nhìn giống như con chuột, nhưng có nhiều tay nhiều chân, tốc độ cực nhanh, sau khi trèo vào trong thì chui vào thùng thuốc rồi biến mất, bụng dì Hạ cũng bắt đầu to lên."

Trong phòng kính, dì Hạ vẫn nằm không buồn không vui như cũ, mỉm cười với tôi qua tấm kính.

"Mở cửa." Tôi gật đầu với Trần Danh.

"Bà ta rất kỳ lạ." Trần Danh tỏ ra lo lắng, nhỏ giọng nói với tôi: "Chúng tôi đã cố gắng thử dùng thuốc với bà ta, nhưng dù là loại thuốc nào cũng không có tác dụng, ngay cả lá bùa cũng không có tác dụng, bà ta giống như.. giống như.."

"Tôi biết." Tôi nháy mắt ra hiệu với Mặc Dật, vài câu kể lại bi kịch của dì Hạ, nhấn mạnh rằng bà ta là mẹ của Chu Hỉ Kiều.

Có Mặc Dật ở đây, cho dù Thánh Anh xuất hiện, chúng tôi cũng có thể giải quyết trong phạm vi nhỏ này, vấn đề là không biết bên ngoài có hay không.

"Anh đi đón nhị sư huynh đang đi cùng người đó đi, không thể đi xe, nhưng có thể đi bằng những thứ khác, để vị Cổ Sư kia mau chóng tới đây." Lúc này tôi thực sự rất sốt ruột, bất chấp đến tính cách lập dị của các cao thủ, lấy chiếc dù Âm Dương ra đưa cho Tề Sở: "Anh biết dùng cái này thì cứ dùng cái này đi."

Tề Sở liếc nhìn dì Hạ ở bên trong, cầm dù gật đầu với tôi rồi quay người rời đi.

"Em sợ cậu ta lại mất khống chế sao?" Mặc Dật nắm tay tôi đi vào phòng kính, nhìn bóng dáng Tề Sở đi xa, lạnh lùng nói: "Cậu ta không phải là người em có thể lo lắng, trong hang ổ đó có các cơ quan trận pháp ở khắp mọi nơi, dùng Cổ Thuật và Vu Thuật bổ sung cho nhau, Dương Bình thậm chí không có khả năng tự bảo vệ mình, nhưng Tề Sở lại có thể đưa Dương Bình và những người khác ra ngoài an toàn, cả tôi và A Luy đều phải chịu bị thương một chút, nhưng cậu ta bình an vô sự, em nên lo lắng cho người cậu ta gặp thì hơn."

Trước mắt dường như hiện lên Địa Hỏa bắn ra từ đầu ngón tay của Tề Sở, tôi liếc nhìn Mặc Dật một cái: "Không phải anh nói, lòng người không thể ngừng lại sao? Trong lòng anh ta có bóng ma, tốt nhất vẫn là nên tránh xa."

Nghĩ tới lá bùa Trương Hoài Húc đưa cho, tôi có chút lo lắng, Tề Sở thực sự mạnh mẽ, hay là tai họa lớn đây?

Mẹ của Tề Sở dường như đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, vì vậy Tề Sở có sự đồng cảm dị thường với loại người này, Hà Thúy Miêu cũng vậy, mà dì Hạ dường như càng thê thảm hơn, tôi thực sự sợ rằng anh ta sẽ lại điên cuồng.

Vừa bước vào phòng kính, tôi trực tiếp dẫn hương hoa trên cổ tay hóa thành một sợi dây đỏ chui vào thùng thuốc, kéo dì Hạ ra ngoài.

Bà ta đã ngâm trong thuốc rất lâu, cơ thể không còn bao nhiêu sức lực nên không phản kháng, uể oải để mặc sợi dây đỏ kéo bà ta ra ngoài.

Chỉ thấy những vết thương dữ tợn trên cơ thể xanh xao ướt sũng của bà ta, nhìn mà thấy choáng váng, nhưng phần bụng nhỏ vốn phẳng lì giờ lại phình lên như một quả bóng, trong bụng còn có thứ gì đó không ngừng cong lên, những khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay lóe lên dữ tợn trên bụng.

"Thánh Anh sắp ra đời rồi." Dì Hạ đưa một tay vẫy chào tôi và nói: "Vân Thanh, bây giờ cô còn chưa hiểu sao?"

Tôi dẫn sợi dây đỏ quấn quanh bụng dì Hạ, sau đó quay đầu nhìn Mặc Dật hỏi: "Có nên trực tiếp ra tay không?"

Chỉ cần nó chưa ra, thì sẽ có cách giải quyết.

Mặc Dật gật đầu, vung Câu Hồn Liên lên quấn quanh chân của dì Hạ, định móc nó vào trong, nhưng Câu Hồn Liên còn chưa quấn chặt, dì Hạ đột nhiên hét lên.

Trong lòng tôi thầm kêu không tốt, liền dẫn hương và cành hoa quấn chặt lấy bà ta, nói với Mặc Dật: "Quá chậm, trực tiếp mổ bụng."

"Ha ha!" Dì Hạ đau đến toàn thân đổ mồ hôi như nước, khuôn mặt vừa đau vừa vui vừa quằn quại, trở nên vặn vẹo dữ tợn, nhưng vẫn nói với tôi: "Vân Thanh, đã muộn rồi."

Cảm giác tồi tệ ập đến, sau đó tôi nhìn thấy thân thể mềm nhũn của dì Hạ đột nhiên cứng đờ, theo sau là sợi dây hoa hồng vốn đỏ hồng từ từ nhuốm máu và chuyển sang màu đen, một bàn tay nhỏ màu xanh lam từ dưới sợi dây hương đang quấn quanh thò ra, sau đó một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu như búp bê trăng tròn ló ra.

Phía sau nó có vài bàn tay nhỏ chống đỡ, nhảy ra xa, kêu khóc lớn về phía tôi và Mặc Dật, rồi chạy nhanh ra ngoài với cơ thể được đỡ bằng nhiều tay và chân.

Thứ này không bị khống chế, bất cứ thứ gì cũng không thể trói được, tôi muốn dẫn dây hương quấn lại, nhưng vô ích, thứ đó đã trốn thoát rồi, cho dù Câu Hồn Liên của Mặc Dật có cuốn lấy, cũng vẫn có thể từ trong Câu Hồn Liên thoát ra ngoài.

Giống như những thứ vật chất hoàn toàn vô dụng với nó.

Sợi dây hương mà tôi quấn quanh người dì Hạ hoàn toàn vô dụng, nên tôi dứt khoát thu lại.

Nhưng lại nhìn thấy bụng nhỏ của dì Hạ bị cưỡng ép mở ra, tôi chợt nhớ đến vết sẹo gớm ghiếc ở bụng của bà ta, xem ra làn sóng Thánh Anh này không phải là đợt duy nhất mà bà ta phóng ra.

Trong bụng nhỏ đó, vẫn còn có Thánh Anh bò ra, Mặc Dật dẫn Câu Hồn Liên đuổi theo Thánh Anh đã rơi xuống đất đó, làn sóng Thánh Anh này tuy trông giống hệt lần trước, nhưng lại kỳ quái hơn nhiều, lóe một cái đã nhảy ra khỏi phòng kính, rồi chạy thật nhanh ra ngoài.

Trần Danh ném lá bùa đều không đuổi kịp, tốc độ đó đúng là quá nhanh.

Tôi và Mặc Dật nhìn nhau, tôi vội vàng hét lớn với Trần Danh: "Đem hết đám xác sống đó đi, toàn bộ xác sống trên tế đàn, nếu không mang đi được thì trực tiếp thiêu hủy."

Đáy lòng càng thêm bất an, tình huống này từ khi Hà Thúy Miêu chết đã được bày ra.

Viện nghiên cứu là căn cứ của Long Hổ Sơn, sau khi được Mặc Dật gia cố, chúng tôi luôn cho rằng đây là nơi an toàn nhất, với trang bị đầy đủ, hệ thống an ninh cao.

Cho nên, dù là xác của Hà Thúy Miêu, hay là những xác sống đó, hoặc những người có Túy Hoa Ấm trên người, chúng tôi đều sẽ đưa đến đây, sử dụng thiết bị và công nghệ của Long Hổ Sơn để tiến hành nghiên cứu, cũng nhờ họ giúp tôi kiểm tra, tìm cách để giải quyết.

Mà khi ở trong sào huyệt, những đứa trẻ đó và lời nói của Tô Khê đều khiến tôi tin rằng dì Hạ chính là mấu chốt của Túy Hoa Ấm, cũng là mấu chốt của Thánh Anh, tôi nhất định sẽ mang bà ta về viện nghiên cứu.

Sau đó, những điều này kết hợp với nhau..

A Lan nói linh hồn của tôi quá yếu, không thể mang được huyết mạch của Thiên Đế, nếu không phải Mặc Dật giao hoan cùng tôi, dựa vào tinh hoa nuôi dưỡng, tôi đã sớm bị huyết mạch Thiên Đế hút khô tinh huyết.

Còn Thánh Anh là hậu duệ của Thi Vu, xét về mặt sức mạnh thì hậu duệ Thi Vu chắc chắn mạnh hơn huyết thống của Thiên Đế, cho nên từ trước tới nay Thánh Anh đều không phải một người có thể mang thai được, những người xăm Túy Hoa Ấm đó, chẳng qua chỉ là dùng tinh hoa và máu của chính mình để giúp dì Hạ nuôi dưỡng Thánh Anh mà thôi.

Tiếng còi cảnh sát vang lên bên ngoài, Câu Hồn Liên của Mặc Dật dâng trào, nhưng cơ thể của dì Hạ dường như đã trở nên hư ảo.

Bà ta rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng cho dù là Câu Hồn Liên hay là hương, cũng không thể chạm tới bà ta, bà ta tựa như chỉ là một cái bóng, nhưng Thánh Anh vẫn bò ra từ bụng bà ta, giống như một đàn ong.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back