Bách Hợp Đừng Đi Nữa! Đứng Đó Em Tìm Cô - Lăng Kỳ Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi langkigiang2003, 24 Tháng sáu 2019.

  1. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 2 - Chương 2: Sống vì sự nghiệp mới (2)




    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Phương tổng, tôi đã sắp xếp thời gian chúng ta gặp nhau. Không biết tối thứ Bảy này, ông có thời gian gặp nhau được không ạ?"

    - "Tất nhiên rồi, tôi sẵn lòng. Trưởng phòng Kim."

    - "Cảm ơn ông, hẹn gặp ông sớm."

    Tút tút,

    Đầu dây bên kia đã tắt máy, hôm nay đã là thứ Tư giữa tuần. Thiên Kim nhanh chóng làm xong càng sớm việc càng tốt, vì tối thứ Năm cô phải đi dự tiệc cùng với chị Trúc Vĩ.

    Cốc cốc,

    - "Mời vào ạ!"

    Tiếng bước chân sột soạt, cô đang gõ không ngừng bàn phím, làm báo cáo với tốc độ đáng kinh ngạc.

    - "Này, sandwich của em và một hộp sữa dâu em thích nữa đấy. Ăn mau rồi hẳn làm tiếp."

    Dứt lời, trước mặt cô là một túi đồ ăn rồi. Giọng nói ấm áp đó là của sếp tổng của cô - Linh Linh, cũng chính là người bạn thân rất thân của Trúc Vĩ. Có lẽ do sự nhờ vả của chị ấy mà sếp tổng đặc biệt chiếu cố Thiên Kim.

    Cô cầm lấy túi cười cười, đứng lên đưa tay mời Linh Linh đến bàn. Ngượng ngùng nói:

    - "Làm phiền Linh tỷ quá, em.. thấy ngại nha!"

    - "Chị uống nước lọc đi."

    Cả hai ngồi xuống ghế, Thiên Kim thuận tay rót một ly nước đưa đến trước mặt Linh Linh, Linh Linh cầm lấy, nền nã:

    - "Cảm ơn em, có gì mà ngại chứ. Chị cũng xem em như em gái thôi. Quan tâm chút thì có sao?"

    Dứt lời, Linh Linh tựa đầu vào vai cô, cọ cọ. Cô đang cầm miếng sandwich, cắn một miếng thì nhìn hành động của chị ấy, cười cười trêu chọc:

    - "Nè, sếp tổng nghiêm trang của em đâu mất rồi. Với bộ dáng này thì nhân viên nhìn thấy, họ sẽ chê cười đó."

    - "Kệ họ, gồng mình mạnh mẽ lâu rồi. Chị mệt."

    Thiêm Kim chỉ biết lắc đầu, người sếp này quả thật làm cô đau đầu mà. Lúc quá nghiêm nghị, lúc quá trẻ con. Nhưng điều đáng quý là chị cực kỳ thương nhân viên. Vì chị cũng là người Sài Gòn đến đây, nên việc bất đồng giọng nói đối với hai người là chưa từng có.

    Đang nghĩ bâng quơ thì Thiên Kim sực nhớ ra gì đó, lay nhẹ vai, nói:

    - "Linh Linh, hôm nay em mới nói chuyện với Phương tổng. Ông ta có nhã ý muốn mua web của công ty chúng ta, thứ Bảy tuần này em đến gặp."

    Linh Linh gật gật đầu, mắt vẫn không mở ra, trả lời:

    - "Tốt rồi, chị giao cả cho em. Chị biết em sẽ lo liệu tốt."

    Thiên Kim bật cười, ngồi đó chịu trận cho chị ấy nằm nghỉ. Đến giờ làm việc, Linh Linh mới chịu rời khỏi cô. Trước khi đi, chị ghé vào tai cô:

    - "Tối thứ Năm có chị đi nữa đó, em đừng vắng mặt nha. Nếu không chị sẽ mách với Trúc Vĩ."

    Nói xong thì Linh Linh nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

    Hả? Mách chị Trúc Vĩ, cô đâu có sợ chị nhưng chỉ là tôn trọng chị nên đi thôi.

    Linh Linh đáng ghét!

    * * *

    Ting tong..

    Trúc Vĩ đang dở tay nấu cơm, nhanh chóng chạy ra mở cửa.

    - "Này, nay mắc chứng gì không tự mở cửa mà bấm chuông?"

    Trúc Vĩ vừa đi vào vừa lẩm bẩm hỏi cô, cô đóng cửa xong thì lon ton ở phía sau chị gái.

    - "Sáng em đi gấp quá, quên mất chìa khóa ở nhà rồi. Chị ơi, em đói."

    Trúc Vĩ chỉ biết lắc đầu với cô em này, chị ấy làm về sớm hơn cô hơn 30 phút, vì công ty gần hơn và đi xe hơi dù sao cũng nhanh hơn. Nên.. thức ăn đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi cô về là ăn thôi. Hôm nay chị làm toàn những món cô thích, nào là salad trộn, sườn chua ngọt, thịt bò xào. Thiên Kim ăn no cả bụng, lau miệng rồi ôm chị hôn một cái.

    Trúc Vĩ lườm cô, có vẻ chị biết cái gì đó, xua xua tay rồi nói:

    - "Thôi lên nghỉ ngơi đi cô nương, để tôi dọn dẹp cho."

    - "Hôm nay thôi người đẹp, cảm ơn chị."

    Nói xong Thiên Kim tích tắc lên phòng, còn quên cả cái áo khoác trên ghế. Trúc Vĩ lắc đầu rồi lấy áo treo ở trên cây treo đồ, dọn tất tần tật những thứ trên bàn. 10 phút là phòng bếp lại gọn gàng xinh đẹp như ban đầu, chị tôi đúng là người phụ nữ hết sức tuyệt vời.

    * * *

    Thiên Kim lên phòng và cũng vệ sinh thay đồ xong, nhìn đồng hồ điểm 20 giờ đúng. Cô nằm ì ra đó, cầm điện thoại lên lướt lướt. Sực nhớ ra là có hẹn gọi cho cô Thảo, cô nhanh chóng vào Zalo, tìm ngay tên của người ta mà gọi.

    - "Alo, sếp nghe!"

    - "Dạ, sếp đang rảnh không nhỉ? Em gọi nói chuyện chút thôi."

    - "Rảnh chứ, đang đợi em gọi mà."

    Dễ sợ chưa, nói thế thì ai mà giận, mà mệt hay khó chịu gì nữa. Nghe đâu mấy ngày qua cô Thảo hay mệt mỏi, có chuyện không vui. Nên cô hay gọi điện hỏi thăm người ta. Yêu hay không không quan trọng, thật sự giữa hai người lúc này giống như là thói quen vậy. Không nói chuyện sẽ nhớ, đúng nó là một thói quen. Là một thói quen thì mới thật sự đáng sợ.

    Thiên Kim gọi điện chỉ nói toàn những chuyện phiếm này nọ, không nhắc đến chuyện việc làm vì sợ cô Thảo lo lắng, trừ khi cô Thảo hỏi và có ý muốn biết.

    Cũng đã trễ rồi, cô nói lời tạm biệt, chúc ngủ ngon rồi tắt máy. Vì mai còn phải làm sớm, cô muốn nói thêm nhưng không thể được.

    Quăng điện thoại lên giường, Thiên Kim cũng thả lỏng mà ngã xuống. Ngáp nhẹ, hình như cô mới nhận ra. Đã lâu rồi mình chưa nói câu yêu thương với cô Thảo, là đã hết yêu hay là.. không dám nói, cô cười khẩy, cười khổ, cười cho qua chuyện "Em nhớ sếp!". Cô nhắm mắt lại, chìm sâu vào giấc ngủ. Ngay cả đèn còn chưa tắt.

    * * *

    Bên đây, cô Thảo vừa tắt máy cũng nằm lên giường, cũng nghĩ giống như Thiên Kim. Thật ra cô Thảo cũng muốn nghe câu nói đó từ cô, nhưng.. với những gì gây ra cho cô, có còn cơ hội nghe câu yêu thương đó nữa không?

    Đôi mắt cô Thảo long lanh hơn, nhớ đến từng kỷ niệm hai người đã trải qua, những cái ôm, những nụ hôn nồng nàn, say đắm.

    Đang nghĩ đoạn thì điện thoại của cô Thảo reo lên tiếng tin nhắn:

    - "Cô ơi? Cô ngủ chưa? Nay cô có ăn uống đầy đủ không?"

    Đó là tin nhắn của An Nhi, cô Thảo đọc xong, mỉm cười thở dài, trả lời bạn ấy:

    - "Cô ăn đầy đủ, con an tâm. À, hôm trước bảo tìm việc sao rồi?"

    - "Dạ, con làm ở công ty IT Store Ver."

    Cô Thảo nghe cái tên công ty quen thuộc quá, nghĩ một lát thì nhớ ra. Đây là chi nhánh của công ty Thiên Kim đang làm, bất giác cô Thảo nở một nụ cười, thật khó hiểu.

    Hỏi thăm nhau vài câu thì cô Thảo cũng chào tạm biệt và nghỉ ngơi.

    * * *

    - "Sếp xem kìa, trời hôm nay lạ quá. Có màu tim tím sao ấy."

    - "Đúng rồi, rất lãng mạn nhỉ?"

    Thiên Kim nắm tay cô Thảo, cả hai đi dạo ở vườn hoa thạch thảo màu tím. Cánh hoa nhỏ xíu đung đưa theo gió. Cái màu tím hoa làm lòng người ngọt ngào đến lạ, cái ánh nắng ấm áp không oi ả, cái gió đầu thu thoang thoảng ru người.

    Giữa bãi cỏ xanh mướt, giữa không gian như tranh vẽ, cô nhẹ nhàng ôm lấy cô Thảo, mắt nhìn nhau, môi đặt nhẹ lên môi cô. Cảm giác đó, cái cảm giác rất nhiều năm chưa từng cảm nhận được. Say đắm, nồng nàn.

    * * *

    Reng reng,

    Tiếng chuông báo thức vang lên, cô mệt mỏi mở mắt. Khó chịu quăng cả đồng hồ, đang mơ đẹp tự nhiên lại reo, quăng đi là đáng.

    Bực tức!

    Cô nhớ, trong giấc mơ, hình như cả hai đã gặp nhau. Đã cùng nhau ngắm trời chiều tím, vui vẻ và hạnh phúc.

    Nghĩ tới đây thì cô lại vui vẻ trở lại, nhanh chóng sửa soạn quần áo để đến công ty.

    Phấn khởi!

    Cảm ơn nhau!

     
  2. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 2 - Chương 3: Sống vì sự nghiệp mới (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - "Phương tổng, thế là hợp đồng hợp tác của chúng ta đã được ký kết. Mong là lần hợp tác này sẽ có lợi cho cả đôi bên."

    - "Trưởng phòng Kim, cô quả một quý cô có năng lực. Tôi vẫn có nhã ý mời cô về công ty của tôi với mức lương cao hơn IT Store."

    Thiên Kim mở to mắt, môi khẽ cong lên cúi chào ông. Bắt tay Phương tổng mà thưa:

    - "Cảm ơn lời mời của ông, tôi vẫn chưa nghĩ đến việc dời" nhà "."

    Cả hai cười phá lên rồi cũng chào nhau mà rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm. Hợp đồng này, cô thật sự rất tâm huyết.

    * * *

    BaLi..

    Cô Thảo đang ở văn phòng, mắt cứ tỳ vào laptop. Tay đánh, soạn không ngừng những kế hoạch hoạt động của trường trong thời gian sắp tới.

    - "Cô ơi, nay mình cà phê. Con nói cô nghe cái này."

    Reng reng,

    Tin nhắn điện thoại bỗng vang lên, cô Thảo một tay vẫn gõ, tay còn lại lấy điện thoại để đọc.

    Mày hơi cau lại, không biết An Nhi có chuyện gì không. Thả emo heart kèm dòng tin:

    - "Ok con, 20 giờ nay nha."

    Trả lời xong, cô Thảo lại tiếp tục làm việc. Trước đó vẫn không quên nhắn tin cho Thiên Kim.

    - "Tối nay sếp đi cà phê với Nhi.."

    * * *

    20 giờ tối,

    An Nhi đã ngồi ở quán cà phê thường ngày quen thuộc. Gọi hai món thức uống cả hai thường dùng.

    10 phút sau, tiếng xe quen thuộc truyền tới. Cô Thảo bước xuống nhìn thấy An Nhi, mỉm cười rồi tiến tới.

    Vừa ngồi xuống đã thấy ly nước ưa dùng, chỉ biết mỉm cười rồi vào việc chính.

    - "Nay con có gì muốn nói với cô hả?"

    - "Dạ, tuần sau con sẽ chính thức vào IT Store Ver làm việc. Chi nhánh ở Bali."

    Cô Thảo vui vẻ, nghe học trò vào được công ty IT danh tiếng. Không phải ai cũng có thể vào được, còn gì vui hơn nữa.

    Cả hai trò chuyện vui vẻ, đôi lúc mắt cô Thảo cứ liếc nhìn điện thoại. Hình như chưa có dấu hiệu nào về sự phản hồi của Thiên Kim. Cô Thảo có chút không thoải mái.

    Khoảng 2 giờ ở quán cà phê, cả hai cùng ra xe về nhà. Quăng điện thoại một góc, cô Thảo nằm ì ở đó. Mệt mỏi và nhớ..

    * * *

    Hà Nội vào thu có chút lạnh lẽo, Thiên Kim mơ màng nằm trên chiếc nệm êm nhớ về hôm thứ Năm đi tiệc.

    Linh Linh, lần đầu tiên cô thấy sếp tổng say khước và thảm sầu như thế.

    - "Thiên Kim, chị mệt lắm. Gắng gượng bao lâu nữa đây?"

    Cô cũng tò mò chẳng biết thế nào, chỉ cầm ly rượu chạm nhẹ vào ly của Linh Linh. Cũng mờ nhạt lên tiếng:

    - "Có gì chị cứ nói ra, sẽ ổn."

    Đám đông xung quanh, đang vui hò nhảy nhót. Hai cô lại ngồi trên sofa mà tâm sự.

    Thấy Linh Linh mạnh mẽ như thế, thật ra chị ấy cũng không khá khẩm gì trong cuộc sống gia đình. Tuy tài giỏi thông minh, được cha yêu quý. Nhưng là con gái vợ nhỏ, bị sự rẻ rúng của các dì ngay từ khi mẹ chị qua đời.

    Tưởng chừng lớn lên, mạnh mẽ bước vào công ty thì chị sẽ có tiếng nói hơn. Nhưng, các anh trai phá gia chi tử nhà chị làm sao để yên được, không bao lâu người này đến mượn tiền, rồi không bao lâu người kia đến nhờ vả. Hy sinh, giúp đỡ họ dù trong lòng chẳng thoải mái gì, lại còn bị xem như cái máy rút tiền di động. Chị mệt rồi, chị sớm mệt mỏi rồi.

    Cô cũng không biết sao, sao chị lại kể cho cô nghe việc này. Việc nhà, ngoài chị Trúc Vĩ ra thì Linh Linh chưa từng kể cho bất cứ ai.

    Cô ôm chị vào lòng, cho chị uống, cho chị khóc thỏa lòng.

    Nghĩ đến đây, Thiên Kim đành phải thở dài một cái.

    Toan nhắm mắt nghỉ ngơi, lại sực nhớ việc gì. Cô đưa tay sờ soạng, quơ lấy chiếc điện thoại mà trưa giờ cô đã để quên nó vào cái xó nào rồi.

    Giật mình nhìn thấy tin nhắn của người thương hiện trên màn hình, Thiên Kim tự trách sao lại không đọc sớm, chắc người ta không vui mất.

    Đọc được dòng tin cô Thảo cùng An Nhi đi cà phê tối, cô cũng không quá khó hiểu hay khó chịu. Dù biết đã trễ, cô bắt buộc vẫn phải trả lời.

    - "Dạ, sáng giờ em không sử dụng điện thoại. Không biết là sếp đã nhắn, Nhi gặp sếp có chuyện gì sao?"

    Cô Thảo vừa mới lim dim đã bị tiếng chuông đánh tỉnh, đôi mắt nhíu nhẹ nhìn dòng tin. Cũng còn giận dỗi lại có chút vui vẻ, trả lời.

    - "An Nhi nói em ấy tuần sau sẽ vào làm ở IT Store Ver. Mời sếp uống nước chia vui thôi. Nay em.. sao giờ mới trả lời?"

    Thiên Kim mỉm nhẹ, cảm giác được người ta lo lắng, dỗi hờn.

    Cô nói với người ta sáng giờ mình thế này, mình thế nọ. Còn quên cả bữa trưa nói gì đến chiếc điện thoại.

    Nguyên là, sếp tổng định hoặc cho cô về làm trưởng phòng phòng lập trình IT Store Ver ở Sài Gòn hoặc ở BaLi. Thiên Kim cũng còn khá phân vân về việc này, xa Trúc Vĩ cô không nỡ, nhưng để được gần người đó, cô có vẻ muốn đến BaLi hơn. Đặc biệt nghe An Nhi làm ở đó, cô lại càng hứng thú hơn. Với lại gần gia đình cũng tốt, cô nhớ cha mẹ nhiều rồi.

    Nghe cô muốn về BaLi, cô Thảo hết sức vui mừng. Nhưng cũng lo lắng không ngừng, sợ tình cảm phát sinh tiếp, người yêu cô Thảo lại gây khó dễ cho Thiên Kim. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

    Mà việc hai người quen nhau, gia đình cô Thảo cũng phong phanh nghe được. Đang có ý định ép cô Thảo lấy chồng để cắt đứt mối tình này. Người ta khổ sở, cô cũng chẳng thấy sung sướng gì. Cô quyết định về BaLi làm việc, cũng như quan tâm, giải quyết rắc rối phụ cô Thảo.

    Mong người ta được an yên!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...