Bách Hợp Đừng Đi Nữa! Đứng Đó Em Tìm Cô - Lăng Kỳ Giang

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi langkigiang2003, 24 Tháng sáu 2019.

  1. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Tên tác phẩm: Đừng đi nữa! Đứng đó em tìm cô

    Tác giả: Lăng Kỳ Giang

    Tình trạng: Có 2 quyển, chưa hoàn thành.

    Thể loại: Hiện đại, bách hợp, ngược tâm..

    Văn án: Đơn giản dựa trên mối tình thầy trò của tác giả. Tác giả ưa nhìn, tài lẻ có thừa chỉ riêng học hành như kẻ thù truyền kiếp. Vì yêu một người cô tuy không xinh đẹp xuất chúng nhưng đáng yêu vô cùng, người đã có bến đỗ, và tác giả cũng là hoa có chủ. Đây là nghiệt duyên chăng? Đã lén lút yêu nhau nhưng diễn biến và kết quả thì.. Mời các bạn đọc sẽ hiểu hơn nhé!

    Quyển 1: Tình yêu thời tuổi trẻ, áp lực khó vượt qua!

    Quyển 2: Trưởng thành, đủ sức bảo vệ một tình yêu!

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Lăng Kỳ Giang
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 1: Bước đi đầu tiên trên Giảng đường Đại học

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời bắt đầu sương sương gió mát, cũng khá thoáng đãng và trong xanh. Thiên Kim, một cô gái với ước mơ nghệ thuật vô cùng mãnh liệt. Một cơ thể múa trời cho và một gương mặt xao động người đối diện.

    Gia đình cô cũng thuộc típ khá giả ở quê, chỉ mong con gái được lên thành thị tiếp tục con đường học vấn. Và kịch liệt phản đối con đường nghệ thuật của cô. Để làm vui lòng ba mẹ thì Thiên Trang không còn cách nào khác là phải từ bỏ.

    Ngày qua ngày, chờ chờ đợi đợi. Cuối cùng cô cũng chính thức khoác lên mình bộ cánh đồng phục - áo dài tím. Thật lạ thay, đúng cái màu cô yêu thích mất rồi nhưng.. Ngành Tin học này lại là nguyện vọng của mẹ cô mong muốn chứ riêng cô thì.. Chẳng thích thú một chút nào. Than ôi.. Ngày tháng tiếp theo, 4 năm ròng rã là thiêng đàng hay ngục tối? Cô còn chưa xác định được..

    Bước vào lớp, nhìn ai cũng xa lạ. Mà ngộ nghĩnh là lớp 51 thành viên, chỉ.. chỉ có 7 nàng thôi còn lại tận 44 chàng *cười*

    Cô bước đến gần một bạn nữ, khá nghiêm nghị và khó tính đấy chứ. Nhưng trước tiên phải nở một nụ cười thân thiện trước đã. Vậy mà.. bạn ấy có vẻ vẫn rất căng. Một lát sau thì thầy cố vấn của chúng tôi đã đến, thầy to con lắm, mặt thì không hung dữ chút nào, rất thân thiện. Thầy giới thiệu mình tên Hà Quân Trường, giảng viên trong Khoa. Rồi bầu luôn cả ban cán sự lớp, học trưởng là anh Trần Trung Vũ (sở dĩ kêu là anh vì ảnh lớn hơn cô đến 6t), học phó là một chị gái 95 tên là.. Kim Dao. Một buổi họp lớp cũng khá là nhạt nhẽo, và.. Về thôi. À quên mất.. Cô có nhà riêng của ba mẹ mua cho trên thành thị này, cũng may là gần trường học, cách nhau tầm 500 mét. Vì xa nhà mà, làm sao học xong mà chạy về kịp. Nhớ nhà lắm đó.. Khoảng một tháng Thiên Kim mới về quê một lần, thi thoảng thì ba mẹ cũng lên thăm. Ở hai ba ngày rồi về.

    *mặt xụ xuống, rưng rưng*

    Năm nhất đại học, trôi qua đi.. Cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là cô có quen với một người bạn cùng lớp, nhưng chẳng yêu ái gì.. Có lẽ, là do cô thương hại cậu ấy, vì cậu ấy quá chân thành. Đã chẳng đậm đà hay nồng ấm thì thôi, tôi chẳng nhắc đến tên cậu ấy làm gì..

    Chớp nhẹ đôi mắt long lanh, hơi hơi buồn. Để bước vào ngưỡng cửa năm hai. Đây có thể xem là năm cô vui vẻ và sống đúng với đam mê của mình nhất.

    Tiếng chuông trường vang lên "reng réng"

    Vào rồi, học trưởng đứng trước lớp dõng dạc:

    - "Không biết, lớp chúng ta có ai thích múa, và đặc biệt có đam mê với nó hay không?".

    Cả lớp ngạc nhiên, quay qua hỏi nhau thì thầm:

    - "Có chuyện gì ấy nhỉ?".

    - "Không biết!".

    Anh cười thật tươi, rồi tiếp:

    - "Khoa chúng ta, sắp là lễ kỉ niệm 10 năm thành lập. Cần lực lượng hát múa, nên anh muốn chúng ta tham gia cho vui. À Kim, em.. tham gia nha?".

    Cô đang cầm chiếc điện thoại trên tay, nghe tên mình thì giật bắn người. Chao ôi, thoát tim. Cô chỉ mỉm cười rồi gật gật, vì thật ra chính cô cũng thích múa lắm, ước mơ của cô là trở thành một vũ công chuyên nghiệp mà.

    Lớp, chọn được 5 người vào đội văn nghệ. Tập luyện với nhau, tuy rất mệt đó, nhưng rất là vui. Ai cũng thân thương nhau và tất nhiên Thiên Kim là được cưng nhất đám. Vừa múa giỏi lại rất xinh.

    Thấm thoát cũng 1 tháng, đã đến ngày diễn của họ. Ai nấy đều hồi hộp, căng thẳng vô cùng. Cũng may.. Mọi việc đều tốt, họ còn được khen thưởng nữa chứ. Một cái bằng khen - rất có giá trị.

    Kết thúc ngày diễn, cô cùng nhóm văn nghệ ở lại dự tiệc thân mật cùng các giảng viên và cựu sinh viên của Khoa.

    Mọi thứ đều bình thường, ăn uống, nhậu nhẹt. Cho đến khi cô ấy-cô gái làm cô động lòng xuất hiện.

    Cô nhìn cô ấy một hồi, lại lẩm bẩm:

    - "Ai ấy nhỉ, dễ thương quá!".

    Nhưng đó chỉ là thoáng qua trong suy nghĩ, cô lại tiếp tục tiệc tùng với đám bạn. Cô gái ấy bước tới, lấy danh nghĩa là giảng viên để mời rượu nhóm văn nghệ, thật ra cô ấy đâu có đẹp xuất sắc, đâu phải quá nổi bật nhưng cô lại rất có ấn tượng.

    "Mời cô!" - cả bàn đồng thanh. Cô vẫn uống, và ánh mắt vẫn tia về phía cô gái ấy.

    Thế là cả buổi tiệc, cô vẫn không dời đi ánh nhìn hướng đó. Cho đến khi, tàn tiệc, ai về nhà nấy, và cô gái ấy lại trở lên CT tiếp tục con đường bảo vệ bằng Thạc Sĩ của mình.

    * * *

    Qua thêm vài lần tham gia hội diễn văn nghệ của Khoa, Trường. Thì có lẽ cô cũng nổi tiếng trong Khoa rồi, chẳng ai mà không biết đến cô. Và hình như cô cũng thoáng quên cô gái ấy, vì.. Cô còn đang bận yêu ái với người tình thứ hai trên giảng đường đại học - anh Anh Tú, bằng tuổi cô. Học Cao đẳng Tin học, hát rất hay và đàn cũng giỏi.

    Hết trọn năm hai đại học, rất vui và thành công.

    Nhưng đến năm ba thì.. Nó không được như ý, vì có sự xuất hiện lâu dài của cô gái ấy, mà lại dạy cô nữa mới đau. Có phải chăng là duyên hay là nghiệt?

    *thở dài*
     
    Kim Nhật NguyệtAlissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2019
  4. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 2: Tình Chị Em?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát trôi qua, bước vào năm ba đại học. Cô và bạn trai cũng dần đậm đà tình cảm hơn, đi đâu cũng có nhau. Vui vui vẻ vẻ. Một hôm, Thiên Kim đi cà phê cùng một vài anh chị khóa trước cũng nằm trong đội văn nghệ nhắng nhít của mình.

    Mọi người hỏi thăm nhau, học hành thế nào. Thiên Kim lại bắt đầu bông đùa:

    - "Không biết khoa mình có thầy cô nào nổi tiếng khó khăn không ta?"

    Chị Như lớn hơn cô một khóa, bất chợt lên tiếng:

    - "Em nè, em học cô Thảo chưa? Đấy, một trong số những thầy cô khó khăn dữ dội."

    Cô ngạc nhiên, hỏi nhỏ:

    - "Cô Thảo nào chế? Em chưa."

    Chị mỉm cười, dịu dàng:

    - "Cô Niệm Thảo, khoa mình đó."

    Ơ hay, nghe có mệt tim không. Bao nhiêu thầy cô chị ấy không nhắc, lại nhắc cô Thảo. Hóa ra, cô khó lắm hay sao. Thế mình mà học ngay cô ấy thì có phải tan nát đời hoa không?

    *đổ mồ hôi*

    * * *

    Đến cuối tuần, Thiên Kim lần mò lên trang web trường lên xem thời khóa biểu mới. Ôi, có phải xúi quẩy rồi không? Lịch để "thứ hai - môn hệ thống Web - cô Thảo".

    Hả? Không phải chứ, không phải chứ.

    * * *

    Đầu tuần đến lớp, Thiên Kim mặc chiếc áo dài tím thơ mộng. Rạng rỡ và xinh đẹp hơn người. Bước vào lớp nhẹ nhàng như mọi khi. Chuông reo "reng reng" tiết học Web cũng bắt đầu, chuông vừa dứt tiếng là cô giáo cũng vừa bước đến cửa lớp. Thiên Kim thầm nghĩ "chà, đúng giờ thật.", nghĩ chưa hết ý thì cả lớp đứng lên chào, cô cũng lúng túng đứng lên. Nhẹ ngẩn mặt nhìn cái dung nhan mà mấy sư huynh tỷ phải e dè.

    Tay cô đang cầm cây bút bi màu tím, bổng rớt bổ xuống bàn. Không phải chứ, là cô gái ấy, là cô giảng viên từng làm cô một thời ngày đêm nghĩ tới. Hôm nay gặp, cô lại có phần tươi tắn, trẻ đẹp hơn. Có phải là duyên phận không? Đừng làm máu mê gái của Thiên Kim nổi lên như vậy chứ..

    Nghe tiếng bút rơi, cô giáo nhìn Thiên Kim rồi mỉm cười, nhẹ nhàng ra hiệu cả lớp ngồi xuống và bước đến bàn giáo viên. Cô cũng ngồi xuống nhưng cứ ngẩn ngơ theo nụ cười ấm áp đó. Thế mà ai bảo người ta khó, dễ thương mà.

    Đừng.. Đứng đắn lại, mình có người yêu rồi. Chắc là như Chị Em thôi ^^

    Cô giáo giới thiệu về mình: "Chào các em, cô tên Niệm Thảo. Từng là sinh viên của trường, sẽ phụ trách dạy các em môn Web nhé!"

    Cái giọng nói đó, ôi sao nó lạ lắm, nó say đắm lòng người, ngây ngất trái tim. Bắt đầu tiết học với niềm hân hoan, bao nhiêu lời ra vào nói cô Thảo này nọ Thiên Kim đều không quan tâm nữa. Chẳng có ý nghĩa gì. Đó gọi là "thứ u mê".

    Trong suốt thời gian học, hình như mắt Thiên Kim cứ dán vào người của người ta rồi, chẳng thiết màng gì tới cuốn giáo trình trước mặt nữa. Bao nhiêu bài giảng cứ thế nghe tai này lọt tai kia.

    *Cô Thảo a.. Cô đúng là hại chết người ta rồi*

    Học đâu tầm 2 tháng, đến hẹ lại lên. Mùa Tiếng hát sinh viên một năm một lần lại đến. Thi đua giữa các Khoa với nhau, Thiên Kim thì đương nhiên không thể vắng mặt, múa chính mà. Và trùng hợp là người phụ trách lần này là cô Thảo ^^. Vào buổi tập, lúc đó hai người cũng khá thân rồi. Có khi còn nhắn tin hỏi thăm nhau buổi tối, lúc tập ra hai người thường hay ngồi chung nói chuyện, bông đùa với nhau. Càng ngày càng thân, rất thân. Tất nhiên văn nghệ năm đó vẫn có người yêu cô tham gia. Vẫn rất êm đềm và vui vẻ. Thiên Kim có cũng không hiểu rõ lòng mình, là yêu hay sao? Hay chỉ là thương mến, bao nhiêu cảm xúc cứ ngổn ngang, bao trùm hoàn toàn tâm trí cô lúc này.

    Lúc cô múa cho khoa thì cũng đang nhận một show múa ở ngoài, một phần vì nối tiếp đam mê, một phần vì Thiên Kim muốn tự lập sớm. Tính đến nay có lẽ đã hơn ba show lớn, bốn show vừa và nhỏ cô tham gia rồi. Tập song song hai bên nên cũng khá mệt mỏi. Có hôm cô bơ phờ cả, tối đến cũng may mà có cô giáo nhắn tin quan tâm, cũng nguôi ngoai ít nhiều:

    - "Em à, nay em mệt lắm à? Có sao không?"

    Cô đọc được tin nhắn, hình như mọi mệt mỏi đều tan biến. Cầm ngay điện thoại trả lời:

    - "Em không sao, hơi mỏi chân chút à, sếp đừng lo nha!"

    (Tác giả cứ hay gọi cô giáo là sếp, chỉ gọi duy nhất cô Thảo mà thôi).

    Hai người cứ thế nhắn rất nhiều tin, rồi gọi Zalo cho nhau 3 đến 4 giờ đồng hồ. Cô Thảo cứ hay tâm sự với cô, nói mệt mỏi, nói áp lực thật nhiều. Cô thì lắng nghe, rồi quan tâm, chia sẻ, rồi chăm sóc cho đối phương, hai người cứ như là người yêu của nhau vậy, cũng chẳng biết sao nữa. Vì cô thích vậy thôi!

    * * *

    Vào ngày cuối chạy chương trình cho buổi thi, Thiên Kim nổi tiếng là diễn sâu và diễn rất tình nên được nhờ thị phạm cách nắm tay cho đôi song ca của nhóm. Thiên Kim và cô Thảo vờ nắm tay nhau, thật sự như điện giật, tim cô đập mạnh. Tiến lên vài bước, rồi quay lại nhìn nhau. Rồi từ từ ôm lấy nhau, rất hạnh phúc. Mà.. Hình như đoạn này không có trong kịch bản thì phải. Cái cảm giác đó, tả thế nào đây. Thiên Kim thấy mặt cô Thảo cũng ửng đỏ lên, hai người nhìn nhau ngại ngùng rồi buông nhau ra. Quay lưng lại, cả hai chẳng dám nói lời nào. Thiên Kim giã lả với nhóm bạn đang nhìn chằm vào hai người: "Thôi, chúng ta tiếp tục tập đi. Mốt là thi rồi đó, tôi đã dựng múa cho. Thi không tốt là xác định". Cô lườm..

    Vừa nói xong, Thiên Kim từ từ nhìn thử cô Thảo. Cũng thấy cô nhìn lướt ngang mình, hai người lại cười xã giao với nhau, lòng cô chợt nghĩ:

    - "Chỉ là Tình chị em, chắc chắn là vậy. Không sao cả."

    Thế rồi cả hai lại không dám nói gì, cũng không dám sáp lại gần nhau chút nữa. Suốt buổi duyệt, trừ phi góp ý cho mọi người thì cả hai không nói riêng gì thêm. Có phải họ sợ chẳng kiểm soát được trái tim mình chăng?

    Rồi họ sẽ tiếp tục cái chuyện tình ngang trái hay dừng lại rồi lơ nhau đi?

    *kể đến đây tác giả lại nhớ cô ấy rồi*
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng chín 2019
  5. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 3: Tình Trong Như Đã..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế là cũng đến đêm diễn văn nghệ định mệnh đó, vì Thiên Kim múa chính nên cô phải liên tục thay đồ để diễn xuyên suốt buổi thi. Và người giúp cô thay đồ không ai khác là cô Thảo. Vừa diễn xong tiết mục đầu, Thiên Kim chạy nhanh vào phòng thay đồ, chạy ngang cô giáo, cô mỉm nhẹ:

    - "Sếp không định vào giúp em sao?"

    Cô Thảo à ừm một chút rồi đi theo cô, Thiên Kim quay lưng lại, khẽ nói:

    - "Kéo giúp em cái dây kéo".

    Nghe lời Thiên Kim, cô Thảo cũng làm theo. Mặt của cô giáo khẽ ngại ngùng, kéo xuống nhưng còn lưỡng lữ, cô quay sang trêu chọc:

    - "Sao vậy nè, đều là con gái thì có gì ngại. Hay tại em xấu quá hả?"

    Cô Thảo lắc đầu rồi tiếp tục công việc. Miệng thì lẩm bẩm:

    - "Không, em rất đẹp!"

    Thật ra cô nghe hết, lòng cô vui như mở hội vậy. Trước khi lên sân khấu, Thiên Kim bạo gan tiến tới, nắm lấy tay của cô Thảo. Hôn nhẹ một cái lên má người ta rồi mỉm cười, nó như tiếp thêm động lực cho mình vậy. Bước lên sân khấu với tâm thế là người mang hồn cho tác phẩm, từng động tác của Thiên Kim mang sự dịu dàng và thoang thoảng độ dứt khoát, gọn gàng. Nụ cười luôn trên môi cô, mọi ánh nhìn hầu như đều tập trung vào giữa, nơi mà niềm đam mê nhảy múa của Thiên Kim đang tỏa sáng và dâng cao. Kết thúc buổi diễn với những tràng pháo tay giòn tan, không ngớt.

    * * *

    Phần trao giải,

    Khoa của cô đạt được giải nhì toàn đoàn. Trong đó có một giải nhì múa độc lập và một giải cá nhân xuất sắc dành tặng cho Thiên Kim.

    Mọi người cùng nhau mở tiệc liên hoan, nhưng thật ra cô chẳng vui tý nào vì.. kết quả khiến cô thất vọng lắm. Đáng lẽ họ có thể giành được vị trí đứng đầu, nhưng cuộc thi nào cũng lắm chuyện bất công. Đành chịu vậy.

    Vào bàn tiệc, Thiên Kim ngồi cạnh cô Thảo của mình, dù ăn hay uống rượu thì hai người chỉ sử dụng một tay thôi. Tay còn lại mắc đan vào nhau rồi. Cô tựa đầu vào vai cô Thảo, thỏ thẻ:

    - "Chán quá đi!"

    Cô giáo quay lại hỏi nhỏ lại tha thiết:

    - "Không vui hả, đừng vậy mà bé. Em đã cố gắng rồi."

    Thiên Kim gật gật đầu, rồi nằm im như con mèo con vậy. Hôm đó còn có các thầy cô lãnh đạo khoa nữa, đông vui lắm. Cô phó khoa nhìn cô Thảo trêu:

    - "Nè, phải thương cô học trò này nhiều một chút, cục vàng của tui đó."

    Cô Thảo vừa trả lời vừa vỗ vỗ bàn tay cô:

    - "Em biết mà, em ấy là cục kim cương của em."

    Bất chợt lúc đó, tim cô đập mạnh vô cùng. Như muốn nhảy ra ngoài, hai người nhìn nhau cực kỳ tha thiết, dù có người yêu cô ở đó nhưng dường như chỉ có hai người. Thật sự, giờ này Thiên Kim đã quên bén đi sự tồn tại của Anh Tú rồi. Có tội lỗi không? Cô không nghĩ được nhiều như thế.

    * * *

    Về đến nhà, cô mở điện thoại lên thì thấy một tin nhắn và một cuộc gọi nhỡ Zalo:

    - "Em thế nào rồi?"

    Cô gọi lại, bên kia đầu dây nhẹ nhàng:

    - "Nãy giờ em đi đâu, có sao không?"

    Thiên Kim vẫn còn say, vẫn còn buồn lắm nhưng chỉ cần nghe giọng nói đó. Cô dường như muốn tan chảy, muốn đến thật nhanh bên người đó mà thôi. Cô lấy lại tinh thần rồi trả lời:

    - "Em đi cùng anh Tú, mới về thôi sếp."

    Bên đầu dây kia có vẻ cảm xúc bỗng chùng xuống, khi nghe cô nhắc về người yêu. Thật ra hôm nay cô buồn, một phần khác là cô biết cô Thảo của cô đã có người yêu rồi, cô nghi ngờ lâu lắm. Nhưng lúc cô hỏi thì người ta cứ chối, cứ bảo chưa có. Nhưng làm sao trách được, vì người ta đang có một mối tình bí mật với một người con gái khác, là một cô gái với vẻ ngoài tomboy, tính cách mạnh mẽ. Có lẽ người ta yêu cô gái ấy vì là như thế. Còn Thiên Kim, yếu đuối, bánh bèo.. Bảo vệ cô Thảo được sao, đúng là vô dụng mà.

    Một hồi lâu cô Thảo cuối cùng cũng trả lời:

    - "Ừm, vậy thì tốt."

    Thiên Kim khẽ mỉm rồi nhẹ nhàng ôn nhu, cẩn trọng:

    - "Em thương sếp quá, sếp hiểu hông?"

    Đầu dây bên kia lại một lần nữa im bặt, cô Thảo biết chứ, biết rõ nữa kìa. Nhưng làm sao được đây, khi cả hai đều có ràng buộc, nếu bất chấp hết thì hai người kia, hai người chẳng biết gì kia không phải sẽ đáng thương lắm sao. Cô giáo lại dối lòng:

    - "Sếp cũng vậy, thương em như em gái vậy. Một cô em gái đặc biệt."

    Cô cũng hiểu ngụ ý của câu nói, cô biết chẳng thể nào làm khác được. Thế là hai người nói lái qua chuyện khác, trò chuyện khoảng 2h đồng hồ thì tắt máy. Sau hôm bộc bạch nỗi lòng đó, cô thấy thôi thì mình nên ngăn cái tình cảm trái ngang này lại. Rồi từ từ cô ít nhắn tin với cô Thảo hơn, ít nói chuyện và hay tránh né nhau nữa. Cô Thảo có nhắn tin cho cô rằng:

    - "Sếp không thích bị người khác bơ, tránh né. Nếu em muốn vậy thì sếp chiều."

    Đọc xong tin nhắn, lòng cô đau thắt lại. Cô hiểu cảm giác của người ta mà, và cũng hiểu cảm giác của mình. Muốn tiến tới nhưng không dám tiến, muốn lùi đi nhưng chẳng nỡ buông tay. Rồi cô lại bâng khuâng, chẳng biết người ta cũng yêu cô như cô yêu họ hay không, vì.. họ chẳng bao giờ khẳng định "Cô yêu em!".

    * * *

    Mấy tháng trôi qua, rồi một năm trôi qua. Họ lơ nhau một khoảng thời gian dài. Họ cứ đăng những dòng trạng thái chỉ có cả hai đọc mới hiểu. Họ vẫn âm thầm lo lắng cho nhau, nghĩ ngợi về nhau. Đến khi năm cuối đại học, mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc, thì.. lửa yêu thương trong họ lại dâng cao, lại cùng nhau lầm lỗi..
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  6. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 4: Góc Nhỏ Trong Tim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm cuối đại học, một ngày vào trường vô cùng nhạt nhẽo. Cô cũng chẳng còn hứng thú gì để tiếp tục học tập nữa *cười khẩy*, cô đã dần dần phát hiện một năm qua, chẳng khiến cô quên đi người ta được mà.. lại càng nhung nhớ và lúng sâu hơn. Và có lẽ, cô đã hết yêu chàng trai của mình rồi. Một ngày đẹp trời, bỗng có một tin nhắn từ người cô mong mỏi ngày đêm gửi tới:

    - "Em dạo này thế nào? Sếp nhờ em việc này nhé!"

    Cô khẽ cười, cười khổ đó. Thì ra chỉ là công việc thôi, cô thở dài rồi cũng bình tĩnh mà nhắn lại:

    - "Việc gì sếp nói đi, được thì em sẽ giúp."

    Vài phút sau, tiếng tin nhắn lại vang lên:

    - "Sắp tới 20/11, em dựng múa cho khoa mình một tiết mục nhé!"

    Cô chỉ vẻn vẹn trả lời với hai chữ *gật gật*

    Một năm trôi qua, chờ đợi rồi cũng chỉ nhận được một lần tin từ công việc, không hơn không kém. Cô cảm thấy hụt hẫng rồi đăng status với nội dung:

    - "Anh chỉ đến bên em lúc cần, còn lúc không cần thì anh nơi đâu?"

    Rồi những ngày sau, cô bắt đầu công việc dựng múa của mình. Gặp nhau mỗi ngày, vẫn cười nói với nhau. Ban đầu thì chẳng khác gì hai cô trò bình thường trong công việc. Nhưng.. Thật sự lúc gần gũi, cô không thể nào thờ ơ hay giận hờn người ta được. Người ta cứ có một sức hút nào đó to lớn lắm, hai người lại bắt đầu quấn quýt lấy nhau. Lại quên đi vị trí của cả hai, lại quên đi người kia của mình. Tối về là thời gian hai người quyến luyến nhau nhất, gọi cho nhau, trao cho nhau những lời mặn nồng tha thiết. Thề non hẹn biển..

    Một đêm, rất bất ngờ. Hai người vẫn nói chuyện như bình thường, bỗng đầu dây bên kia hỏi nhỏ:

    - "Hình như sếp thấy, mỗi lần hai chúng ta nói chuyện mà nhắc người yêu của em, em lại không vui."

    Cô chỉ mỉm cười rồi trả lời nhẹ nhàng:

    - "Em cũng không biết thế nào nữa!"

    Cô Thảo thở dài một tiếng, dường như lấy hết tâm lý hỏi cô:

    - "Sếp muốn nghe lời nói thật lòng của em, sếp cảm nhận được tình cảm em dành cho sếp. Em cứ nói đi, sếp nghe."

    Ôi trời ạ, lúc đó tim Thiên Kim đập rất nhanh. Cô không hiểu sao người ta lại hỏi như thế, rồi phải trả lời làm sao đây. Nói gì đây, giờ đầu óc Thiên Kim đang rỗng tuếch. Ngàn lời nói ra chỉ là theo bản năng mà thôi. Thiên Kim dõng dạc:

    - "Đúng vậy, em không xem sếp như là cô mà xem hơn một người chị. Mà không, hơn thế nữa, em dành một tình cảm rất đặc biệt cho sếp. Em cưng sếp, em thương sếp.."

    Cô Thảo nghe xong, tiếng thở rất rõ. Người ta còn hồi hộp hơn cả cô nữa kìa. Lại ôn nhu:

    - "Rồi sao nữa, hết rồi sao?"

    Cô cười tươi một cái rồi nói tiếp:

    - "Và em cũng rất yêu sếp, em yêu sếp!"

    Nghe bên kia thở càng lúc càng dồn dập, cô lo lắng vô cùng:

    - "Sếp sao vậy? Sếp ơi.."

    - "Sếp không sao, chỉ là.. sếp cũng vậy, cũng rất thương em, rất thương em."

    Thiên Kim hạnh phúc lắm, cô thấy thì ra chẳng phải là mình đơn phương. Chẳng phải là mình nghĩ nhiều, mà thật sự hai người đã xem nhau rất quan trọng rồi, nếu cô Thảo không từ bỏ cô thì.. Cô chắc chắn rằng, mình sẽ dùng hết quãng đời còn lại mà bồi tiếp cho cô ấy. Cuộc nói chuyện diễn ra hơn 3h đồng hồ. Và thật nhiều lời ngọt ngào dành cho nhau. À, mà nói đúng hơn là của cô dành cho người ta vì.. đó giờ người ta đâu biết ngọt ngào. Cũng chẳng biết sao nữa, nghe thì dịu dàng vậy đó chứ cô Thảo chẳng ngọt ngào chút nào. Kết thúc cuộc nói chuyện, người ta nũng nịu nói với cô, muốn cô chúc ngủ ngon thật ngọt ngào. Và muốn nghe cô nói câu: "Và em cũng yêu sếp!"

    Ngày hôm sau gặp nhau tại trường học, hai người mỉm cười nhìn nhau. Chỉ hai người biết, lén lén lút lút nhưng cảm giác vô cùng hạnh phúc. Lúc tập văn nghệ, Thiên Kim đang xem các bạn múa và suy nghĩ động tác. Cô Thảo đó, bổng ôm ngang eo rồi tựa cằm vào vai cô. Cô lấy tay đặt lên vòng tay cô giáo, quay sang nói khẽ vào tai người ta:

    - "Sếp hông sợ người ta dị nghị hả, nhiều người nhìn kìa."

    Cô Thảo mỉm cười, lắc lắc:

    - "Hông, cô trò thân nhau, ôm nhau có sao đâu."

    Thiên Kim nghe như vậy bèn cười trêu người ta, càng ghé sát môi vào má người ta đặt một nụ hôn 5 giây say đắm:

    - "Chắc không sao đâu ha sếp ^^"

    Cô Thảo giật nảy người, nhưng vẫn không buông vòng tay. Mặt cô giáo ửng hồng lên, dúi vào vai cô thì thầm:

    - "Hơi manh động rồi đó."

    Cô bật cười, ngửa đầu về phía sau để trúng nhẹ đầu người ta, nắm hai bàn tay của cô Thảo rồi quay người lại. Mặt đối mặt, Thiên Kim nghiêng đầu tỏ vẻ ngây ngô lắm:

    - "Thế là sếp không thích á, vậy sau này em hông dám nữa."

    Cô Thảo nghe như vậy thì ngước mặt lên nhìn Thiên Kim "ơ" một cái rồi cúi đầu, lắc nhẹ. Cô thấy biểu cảm thẹn thùng của cô Thảo thì trao ôi, cả người bủn ra. Nhẹ nâng đôi tay nhảy múa, dịu dàng vén tóc cho người ta. Khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đó rồi kéo cô giáo lại, ôm trọn trong vòng tay. Thì thầm:

    - "Chúng ta sẽ mãi như vậy nhé, sẽ mãi bên nhau, lo lắng, yêu thương nhau được không?"

    Cô Thảo nghe xong thì vùi nhẹ mặt vào vai cô:

    - "Nhưng.. Còn người yêu của em thì sao? Sếp.."

    Cô vuốt lấy tấm lưng nhỏ bé của cô giáo, vỗ nhẹ, an ủi:

    - "Thôi nào, đừng nhắc tới y, chúng ta tạm quên họ đi. Chỉ biết chúng ta thôi nhé!".

    Cô giáo gật gật trên vai cô và không quên nhắc nhở:

    - "Nhưng là chuyện hai ta biết thôi, đừng để ai nghi ngờ."

    Thiên Kim khẽ gật, rồi nhẹ nhàng hôn lên mái tóc người thương. Ngay lúc đó, ngay lúc ấm áp đó thì cả đám múa đằng kia chạy ì đùng tới. Hai người phải nhanh chóng tách nhau ra, cô thì bị lôi qua đằng kia tập động tác mới, dù bị kéo đi cô vẫn không quên ngoái đầu lại, nháy mắt với cô. Người ta thì cũng đáp lại bằng nụ cười trong vắt đến cô. Người ta đứng ở phía xa nhìn cô tập động tác. Cô thì tập xong một động tác lại loay hoay nhìn người ta cho đỡ nhớ. Hai người hai chỗ, tuy không quá xa lại rất xa, tuy không phải là cạnh bên nhưng lại rất gần.
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  7. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 5: Em ghen với người yêu cô?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều tà thứ sáu không mưa, cô cùng cậu bạn thân đang đi siêu thị. Đi đến đèn xanh đèn đỏ, dòng xe dừng lại. Thiên Kim thấy rồi, thấy có một chị gái rất là men lỳ chở cô Thảo của cô. Đâu ai khác, chính là người yêu của người ta đó. Hôm đó cô về, thật sự tâm trạng rất tệ. Cô đăng status tâm trạng. Cô Thảo thấy thì về nhắn tin hỏi cô: "Nay bé sao thế, có phải đã thấy gì không?"

    Cô đọc tin nhắn là lòng cứ thắt lại, cô buồn đến chả buồn ăn uống nữa.

    Cô rep: "Sếp ơi, nay em thấy sếp đi với chị ấy. Em buồn lắm rồi, đau lắm."

    Thiên Kim khúc khích trong điện thoại, cô Thảo thở dài, thỏ thẻ cho cô nghe: "Em à, mới thấy như vậy, em đã buồn rồi. Thế em có nghĩ cho cảm giác của sếp khi thấy em và người yêu em thân mật với nhau không? Em nói đi."

    Thiên Kim nghe thế thì thật sự không thể cãi được, cô không khóc nữa. Ấp úng trả lời: "Em xin lỗi, là em không tốt. Em trách sếp là em sai rồi!"

    Cô Thảo bên kia phì cười, người ta cũng đâu phải có ý trách gì cô đâu: "Con nít quá, bé cứ tối ngày ghen tuông. Ghen dữ thiệt đó. Hay muốn nhốt cô trong phòng kín luôn?"

    Đến lượt Thiên Kim bật cười, không thể tin được cô Thảo lại trẻ con như thế. Cô dịu dàng tha thiết: "Em thương sếp quá à, yêu sếp nữa."

    Cô Thảo bên kia quả thật bị giọng điệu của cô đốt cháy rồi, tan chảy cả rồi. Chỉ biết mỉm cười và hưởng thụ cái ngọt đó thôi. Cô Thảo rất thích nghe cô nói chuyện, rót mật vào tai. Đã có biết bao nạn nhân bị thương bởi cái giọng điệu này rồi, nhưng đó là bẩm sinh đó không phải cô cố ý đâu ^^

    Hai cô trò vừa trò chuyện xong, gác máy. Bổng tiếng tin nhắn zalo vang lên: "Em đang làm gì á, mấy nay anh hay thấy em thờ ơ quá!"

    Thiên Kim thở dài mệt mỏi, đó là tin nhắn của người yêu cô - Anh Tú. Cô vội trả lời cho qua chuyện: "Em bận mà, quên nhắn cho anh thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

    Trời ơi.. Thật sự cô đã hết yêu anh rồi sao? Cô đã yêu một người khác, là một người con gái ư? Vừa suy nghĩ tới đây, tin nhắn lại tới: "Ừ, anh thấy em dạo này thân với cô Thảo dữ he. Anh không muốn hai người đi quá giới hạn."

    Thiên Kim giật nảy người. Cô bị nói trúng tim đen rồi ư? Cô lấy lại bình tĩnh: "Anh cứ nghĩ lung tung, hai cô bánh bèo thì sao có gì được. Thôi tối rồi, em ngủ trước. Anh cũng ngủ ngon nhé!"

    Anh thả emo trái tim và *Good night* cho cô. Cả đêm, thật sự cả đêm cô trằn trọ không tài nào ngủ được. Cô sợ anh ấy biết, sợ người yêu của cô biết. Sợ cả hai cô trò khó mà tiếp tục được. Mệt mỏi rồi thiếp đi.

    Sáng hôm sau đến lớp, thật sự mệt mỏi vô cùng. Thùy Tuyên - Cô bạn thân mà cô hay gọi là em gái, nó ngồi chung bàn. Ôm lấy cô thỏ thẻ: "Nay chế sao đó, có chuyện gì nhìn uể oải vậy?"

    Cô tựa vào vai nó, thở dài: "Ê, chế mày lỡ thương người khác rồi thì phải sao đây?"

    Nó xoa xoa đầu cô như con mèo nhỏ. Cười khúc khích: "Chế nói cô Thảo hả, còn ông Tú thì sao?"

    Thiên Kim mở đôi mắt to tròn, ngóc đầu dậy. Nhìn chằm chằm Thùy Tuyên, đổ mồ hôi hột. Lắp bắp: "Gì.. Gì á, sao em biết nữa. Nhiều người biết hông, trời ơi. À ừ, còn ông Nguyên, thật sự chế hết tình cảm rồi. Nhưng chẳng biết mở lời thế nào."

    Thùy Tuyên, nó xua tay lia lịa: "Chỉ em biết thôi, vì em để ý kỹ lắm mà. Chuyện của ông Nguyên, em cũng không thích ổng nữa. Người gì đâu gia trưởng thấy ớn."

    Cô thở phào nhẹ nhõm: "Làm hết hồn à, haha.."

    Vừa nói xong, chưa biết phải thế nào thì cả đám bạn đi vào, nên đành gác nó qua một bên.

    Nay là tiết của cô Thảo, vào lớp học hai cô trò chẳng dám nhìn nhau. Ngại đó, con bé Tuyên nó để ý lắm. Nó cứ nhìn hai người, lâu lâu lại mỉm cười trêu cô.

    Giờ ra chơi, cô bước ra khỏi lớp đồng thời với cô Thảo. Hai người đi song song nhau, cô nói nhỏ: "Mình xuống căn tin uống nước nha!"

    Cô giáo gật đầu, mỉm cười thật tươi nhìn nhau. Xuống tới nơi, cô quay sang hỏi: "Sếp uống cà phê sữa ít cà phê phải không?"

    Cô Thảo gật gật rồi nói với bà chủ: "Cho em một ly cà phê sữa ít cà phê và cà phê không đường nha chị."

    Nói xong quay sang nhìn cô ý muốn hỏi có kêu đúng thứ cô muốn uống chưa. Cô gật đầu đồng tình.

    Hai người ngồi bên cạnh nhau, vừa uống nước vừa nói chuyện vui vẻ. Nhưng do là chỗ đông người nên cả hai không thân mật được, chỉ thi thoảng đá chân cho nhau.

    Khoảng 10 phút sau, cô bạn An Nhi của cô xuống tới đi cùng là Thùy Tuyên. An Nhi giọng nghe có vẻ khó chịu: "Sao dạo này hai người đó cứ đi chung với nhau, làm như thân lắm!"

    Thùy Tuyên mỉm cười: "Thì họ thân mà, tôi thấy bình thường. Nhi đừng nghĩ nhiều."

    Rồi hai người xuống mua nước và lên lớp ngay. Thiên Kim nhìn cô Thảo mỉm cười: "Có vẻ An Nhi cũng rất thích sếp, em để ý mấy lần rồi. Hai người cũng nhắn tin với nhau thường mà nhỉ?"

    Cô Thảo vén tóc cho cô, thì thầm: "Chỉ là cô trò bình thường thôi, không giống như sếp với em đâu. Em đừng ghen ngốc như vậy."

    Cô khẽ nhoẽn miệng cười, nhìn đối phương: "Sếp à, em không mong An Nhi là một Thiên Kim thứ hai đâu nhé. Em sẽ rất đau lòng."

    Cô Thảo lập tức gật đầu, cô nói vậy thôi chứ thừa biết cái việc chiêu phong dẫn điệp này là nghề của cô Thảo mà, cô thấy người ta gật đầu vậy thôi chứ chẳng tin tưởng mấy đâu. Lòng cô nổi lên một sự bất an đến lạ, lại sắp có việc gì đến với chuyện tình của hai người nữa đây.

    *reng reng* tiếng chuông báo vào học, cả hai đã lên đến cổng. Cô Thảo nhường cô vào trước, tầm 5 phút sau cô giáo mới bước vào. Thùy Tuyên nhìn cô nháy mắt một cái, nụ cười trêu chọc này. Muốn đánh đòn hết sức.

    Kết thúc buổi học, về tới phòng. Cô chẳng làm được việc gì ngoài việc nhớ người thương.
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  8. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 6: Nghi ngờ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi tối như thường lệ, người yêu của Thiên Kim đến trước cổng. Bấm chuông cửa, cô mở ra, tay cầm chiếc điện thoại. Mỉm cười: "Anh đến rồi à, nay mình đi đâu nhỉ?"

    Anh Tú xoa đầu cô, chạm nhẹ vào đôi má đang hay hay say đỏ: "Anh chở em đi ăn ha bae."

    Thiên Kim mỉm cười gật đầu, bỗng tiếng chuông zalo vang lên, nhìn vào màn hình thì ngại vô cùng. Giờ này là giờ nói chuyện của cả hai. Vậy mà.. cô bắt máy: "Alo!"

    Đầu dây bên kia trả lời: "Em đang ở phòng hả, mình nói chuyện chút nha."

    Thiên Trang nhìn anh Tú rồi hồi âm trong bàng hoàng: "Dạ, xíu về em gọi sếp."

    Tắt máy, anh Tú nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: "Cô Thảo gọi em hả, anh thấy em nên hạn chế tiếp xúc với cô, đừng để mình bị cuống theo tình cảm kì quái đó. Anh biết cô đang quen con gái mà em, em không cần phải giấu."

    Thiên Kim biết nói gì hơn đây khi anh ấy biết quá rõ rồi, nhưng tim vẫn đập loạn lên, vô cùng hốt hoảng. Thiên Kim gật nhẹ đầu, hỏi lại: "Sao anh biết cô quen chị kia?"

    Anh chỉ mỉm cười, vừa đưa nón bảo hiểm cho cô, vừa cười: "Anh nhạy cảm mà, và anh cũng đang bất an về em và cô. Về hai chúng ta, anh thấy em còn coi trọng cô ấy hơn cả anh. Thôi em lên đi, anh chở em đi ăn, trễ rồi."

    Thiên Kim đội nón vào, lên xe anh với tâm thế hỗn độn. Có nên nói rõ ràng với anh ấy, mình hết yêu rồi, người mình yêu hiện tại là cô Thảo không. Phải làm sao đây.

    Ăn uống xong, anh Tú đưa cô về. Đứng trước cổng. Anh hôn nhẹ lên môi cô: "Em à, nhớ những gì anh nói. Em đừng sa ngã nghe chưa?". Thiên Kim gật đầu rồi chào tạm biệt anh, đi vào phòng.

    Lúc đó tầm 23h30, cô lấy nhanh điện thoại ra gọi cho cô Thảo. Vang lên vài tiếng tút tút rồi có người bắt máy: "Sếp nghe, em về rồi à?"

    Thiên Kim mỉm cười, nửa vui vẻ nửa bất an. Hỏi nhỏ nhẹ: "Dạ, em mới về. Sếp chưa ngủ nữa sao? Trễ rồi."

    - "Ơ. Em nói em về sẽ gọi, nên sếp đợi. Không chịu thì sếp tắt máy đi ngủ à." - cô Thảo giọng điệu có phần dỗi rồi.

    Cô lúng túng năn nỉ, dịu ngọt người ta: "Dạ không có, em sợ sếp mệt thôi. Sếp đang làm gì đó, có đang làm việc không?"

    Cô Thảo bên kia cười khoái chí lắm, người ta quả là thích làm cô phải nao núng mà, đáp lại: "Sếp mới vừa tắt laptop, gọi nói chuyện chơi với em thôi. Nhắc em mai 11h vào trường tập kịch đó."

    (Tháng 12, trường tổ chức thi tuyên truyền ngày Bảo vệ cây xanh. Khoa chọn cô và vài người bạn chung lớp, các em khóa dưới tầm khoảng 6 thành viên tham dự. Có phần thi năng khiếu kịch, hát)

    Thiên Kim thở dài rồi bông đùa, nửa phần giỡn nửa phần thật: "Mệt quá ha, năm cuối mà còn hông yên nữa ta ơi."

    Cô Thảo tằng hắng một tiếng, hỏi nhỏ: "Có sếp phụ trách đó, không thích thì nói tiếng. Sếp miễn cho."

    - "Ơ ơ.. Em đã nói gì đâu, thích mà. Có sếp cái gì cũng OK." - cô nói thích lắm, chứ thật ra đang lười ra đây này. Nhưng phải làm người ta vui chứ, người ta vui cũng làm cô hạnh phúc lắm rồi.

    Cô Thảo cười phá lên, dịu dàng: "Nghe như cưng bị ép, à.. nay sếp đi với bạn ấy. Thật ra bạn ấy biết sự tồn tại của em trong cuộc đời sếp đó. Bạn ấy hỏi sếp tập kịch có em tham gia không, sếp trả lời có. Bạn ấy còn hỏi sao cái gì cũng có em hết vậy, bạn ấy nói thấy em có một tình cảm đặc biệt đối với sếp."

    (Bạn ấy: Là cách cô Thảo gọi người yêu khi nói chuyện với cô)

    Cô mỉm nhẹ, hỏi lại người ta: "Rồi sếp trả lời sao?"

    Cô Thảo hả một tiếng rồi nói tiếp: "Thì chỉ cười cười thôi, chứ cưng muốn sếp nói gì đây?"

    Thiên Kim im lặng một hồi, rồi buông vài câu trêu chọc cho không khí bớt căng thẳng: "Sao sếp không nói, tại nó giỏi quá nên mâm nào cũng có nó tham gia, sếp tâng bốc em lên chút chứ chèn. Hơi.."

    Cô Thảo cười phá lên, cô đúng là biết cách làm người ta vui vẻ. Cô nhớ sực ra một việc quan trọng, nói ngay lập tức: "À, anh Tú cũng đang nghi ngờ hai chúng ta đó. Ảnh nói ảnh biết sếp quen với chị ấy, ảnh bảo em đừng quá thân, đừng tiếp xúc với sếp nữa. Ảnh còn nói, ảnh có cảm giác em xem trọng sếp còn hơn ảnh. Và rất nhiều thứ.."

    Cô Thảo có phần ngỡ ngàng và lo lắng, tiếng thở dài bên kia đã phản ánh khá rõ tâm trạng lúc này, giọng có vẻ thất thần: "Thế em liệu tính thế nào? Sếp sẽ nghe theo, em quyết định đi."

    Thiên Kim cũng chẳng giấu nổi tiếng thờ dài, hơi một tiếng rồi từ tốn, nhỏ nhẹ: "Chắc chúng ta bớt gặp, bớt thân, bớt nói chuyện lại. Chứ sao."

    Cô Thảo bên kia hình như không hài lòng, đó có phải là câu muốn nghe không? Cô Thảo mệt mỏi đáp: "Ừ, nếu em muốn."

    Tút tút tút, trời ơi. Cô Thảo tắt máy rồi, hẳn là giận cô rồi. Cô mới đùa thôi mà, không nói chuyện sao cô sống nổi.

    Cô tức tốc gọi lại, bên kia: "Alo!"

    Thiên Kim lập tức dịu dàng, ngọt ngào xoa dịu: "Sếp cưng sao dạ, em nói đùa thôi. Hai người họ chắc mới nghi ngờ, mình cẩn thận lại chút là được. Họ sẽ không biết đâu. Ngoan, em làm sao không nói chuyện, không gặp sếp mà có thể chịu nổi chớ. Sếp phải hiểu nỗi lòng của em."

    Cô Thảo đang rất vui, dám chắc là như thế, vì cô Thảo rất thích nghe lời ngọt ngào. Hihi..

    Thiên Kim lại nói tiếp: "Thôi cũng khuya rồi, mình đi ngủ nha. Sếp cưng ngủ ngon!"

    Cô Thảo cười cười, thỏ thẻ, nhỏ nhẹ: "Sếp muốn nghe ngọt ngào hơn và câu thứ ba đó."

    Cô cười thật tươi, lắc nhẹ đầu: "Dạ, sếp cưng của em ngủ ngon nè, nhớ là lúc nào cũng phải vui vì có em ở đây rồi, em cưng sếp, em thương sếp và.. em cũng rất yêu sếp. Xong rồi, em cũng muốn nghe lời chúc ngọt ngào."

    Cô Thảo biết ngay cô sẽ đòi hỏi như thế, nên đã chuẩn bị tinh thần: "Bé cưng ngủ ngon, ngoan, sếp sẽ làm những gì tốt nhất cho em. Thương em!"

    Nói xong, cả hai cùng tắt máy, cô nhìn đồng hồ. Ôi 2 giờ sáng rồi. Nói chuyện 3 giờ đồng hồ, mà cũng bình thường thôi. Ngày nào cũng vậy mà ^^ à thôi đi ngủ, mai phải học sáng, chiều. Trưa, tối còn tập kịch nữa. Chúc cả nhà ngủ ngon!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  9. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 7: An Nhi, làm ơn tránh xa cô ấy ra đi..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm ấy, là ngày Nhà giáo Việt Nam. Toàn sinh viên và giảng viên khoa đều đến tham dự, Thiên Kim và một vài bạn nữa diễn tiết mục văn nghệ do cô dàn dựng. Cô ở trên múa may vui vẻ, phía dưới cô Thảo nhìn cô trìu mến, cả hai vui vẻ liếc trộm nhau. Đầy tình đầy ý. Đến lúc tặng quà và cài hoa cho giảng viên, Thiên Kim đi cạnh An Nhi. Bước tới gần cô Thảo, định cài rồi nhưng không ngờ bạn ấy lại chen vào, đẩy nhẹ cô qua phía các thầy. Cô Thảo vội nghiêng người kéo Thiên Kim, sợ cô té ngã. An Nhi đứng trước mặt cô Thảo nên hai người cũng không tiện thân thiết với nhau. Thiên Kim chỉ gật nhẹ rồi cài hoa lên áo thầy Quang - Trưởng khoa. An Nhi thì cài hoa cho cô Thảo, tay của cô cài cho thầy, nhưng ánh mắt của cô và cô Thảo thì vẫn chăm chăm nhìn vào nhau.

    Bỗng thầy Quang đưa tay lên, định gỡ một vài sợi tóc rối cho Thiên Kim. Cô Thảo nhanh mắt, đưa tay lên gỡ trước rồi khều nhẹ nhắc nhở vì ánh mắt cô đang ngơ ngác nhìn thầy. Ho nhẹ: "Thiên Kim, cài xong chưa?".

    Thiên Kim giật mình vì cái chạm nhẹ và câu hỏi của cô Thảo. Cô mỉm cười chào thầy, rồi nhìn sang người ta. Nhún vai một cái, ý là "Em không biết gì đâu nha!".

    Kết thúc buổi lễ, đến tối khoảng 18 giờ thì cô Thảo và cả nhóm văn nghệ có hẹn ăn tiệc, nói đúng hơn là một chầu nhậu. Thiên Kim với học trưởng đến trước, gọi món và chuẩn bị mọi thứ. 18 giờ 30 phút, các bạn đến đủ rồi. Cô quay sang học trưởng: "Sao giờ cô còn chưa đến, chắc là còn bị bắt nhậu nhẹt với mấy giảng viên khoa mình.".

    Học trưởng gật đầu đồng tình, biết thế Thiên Kim vẫn rất lo và lấy điện thoại nhắn cho cô Thảo: "Sếp sao rồi, có qua được không á?"

    Tiếng tin nhắn vang lên: "Qua chứ, khoảng 19 giờ 30 phút sếp qua. Đợi nha, đừng lo.".

    Đành phải đợi thôi, đúng là tầm đó thì cô Thảo lại thật, như bất ngờ thay, nực cười thay người bước đến cùng cô Thảo lại là cô bạn thân quý hóa An Nhi. Thiên Kim đứng lên định chào đón người ta, ai ngờ.. Cô ngồi xuống, nhếch môi một cái rồi thôi. Không nói và cũng không làm gì cả. Cô Thảo thấy thái độ của cô thì cũng hiểu ít nhiều nên chủ động bước đến ngồi cạnh, hỏi nhỏ: "Sao cưng, thấy sếp không vui hả?".

    Thiên Kim cười khẩy một cái rồi lấy bia rót vào ly: "Em đâu dám, kìa.. Có người qua chăm sóc sếp kìa."

    Cô Thảo nghe vậy, nhìn lên thì thấy An Nhi đã đem ghế đến ngồi cạnh rồi. Cô Thảo quay sang nhìn cô thắm thiết, giống như nói là "sếp chẳng biết gì cả". Trong vô thức, Thiên Kim nâng ly bia nhìn mọi người: "Cảm ơn các bạn về tiết mục hôm nay, rất tốt. Nâng ly thôi."

    Cả đám nâng ly, Thiên Kim chẳng thèm nhìn người ta. Cầm lên mà uống một hơi đến cạn, cô Thảo thấy thế, nhìn cô: "Uống vừa thôi, tửu lượng không tốt đó."

    Thiên Kim nghe tất những gì người ta nói, nhưng thật sự cô đau lòng lắm rồi. Rõ ràng hôm nay là ngày họp đội văn nghệ, An Nhi cô ta có liên quan gì mà đến chứ, chẳng phải là cô Thảo rủ lại hay sao. Hay thật, hai người hay thật.

    Cô Thảo thấy cô chẳng trả lời, trong lòng cũng có chút khó chịu. Cũng bắt đầu uống bia nhiều hơn, cô quay sang nhìn thì cũng thấy An Nhi nhìn cô Thảo say đắm, nói đúng hơn là cả hai đang nhìn nhau, nói chuyện rất hợp, rất vui vẻ. Tự nhiên cô lại khóc, quả là quá mít ướt. Cô nói rất nhỏ bên tai cô Thảo: "Vào nhà vệ sinh đi, em vào trước."

    Cô nói xong, vội đứng dậy đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, một lát sau cô Thảo cũng đi vào. Học trưởng và Thùy Tuyên nhìn theo cũng hiểu được ít nhiều.

    Nghe tiếng bước chân, cô đánh liều mở cửa. Kéo cô Thảo vào rồi khóa lại. Mắt cô đỏ ngầu rưng rưng, làm người ta sợ lắm nên đưa tay đặt lên má cô: "Cưng sao vậy, hôm nay rốt cuộc em bị làm sao?".

    Thiên Kim ôm trầm lấy người ta, khóc lên: "Sếp quá đáng lắm, cả cô An Nhi đó nữa. Em ghét hai người.". Cô đánh nhẹ vào người cô Thảo và nhận lại một câu dịu dàng: "Bé cưng à, sếp không có gì với bạn ấy cả. Chỉ là hợp rồi thân nhau thôi, em phải tin sếp chứ.".

    Cô nhìn cô Thảo một lúc lâu, cười nhàn nhạt: "Thân rồi sau này có thích không? Sếp ơi, em rất yêu sếp. Đừng.. đừng lừa dối em, đừng làm tổn thương em.". Nói xong, Thiên Kim tiến sát vào. Tỳ cô Thảo vào tường, nghiêng đầu đặt lên môi người ta một nụ hôn đầu ngọt ngào và tha thiết. Hai người chẳng còn biết gì ngoài đáp trả sự đắm đuối của nhau. Khoảng 30 giây sau, hai người buông nhau ra.

    Cô Thảo lại ôm trầm lấy cô, xoa xoa lưng, trìu mến: "Sếp hứa mà, nhưng.. tình cảm của bạn ấy thì sếp không cản được. Sếp không thể ngăn cản.".

    Vừa nghe tới đây, lửa lòng của cô lại dâng cao, cô hết biết nói gì rồi: "Sếp mau ra ngoài đi, đi ngay đi. Đi ra ngoài vui vẻ cùng em An Nhi của sếp đi. Em mệt mỏi quá rồi!".

    Cô Thảo cũng chẳng dễ chịu gì, hơi cáu: "Em.. Đúng là ghen quá rồi, cố chấp quá rồi.".

    Nói xong thì cô Thảo rời đi, 5 phút sau Thiên Kim cũng bước ra. Thấy cô Thảo đang nâng ly với An Nhi, cô ngồi xuống đưa ly rượu mời An Nhi và cô Thảo: "Mời hai người, luôn vui vẻ như vậy nhé!".

    Cô và người ta, cả hai nhìn nhau nảy lửa, cùng uống cạn ly. Giống như uống cho nhau thấy, uống tầm 5 ly nữa, cô say rồi. Người ta thì tỉnh lắm. Học trưởng thấy cô sắp nằm ra đó thì chạy lại đỡ: "Em ổn chứ? Để anh chở em về."

    Cô Thảo cũng nghiêng người đón lấy cô, nhìn học trưởng: "Nhà cô cùng đường, để cô đưa Kim về."

    Tuy đang say, nhưng cô nghe rất rõ. Cô nhẹ hất tay cô Thảo ra. Bám lấy học trưởng, nhìn anh: "Em muốn anh đưa em về, đưa em về mau đi anh."

    Cả đám nhìn thái độ của cô, cứ tưởng cô và học trưởng đang có tình ý gì chứ. Cô Thảo đang rất buồn lòng, mắt cũng rưng rưng đỏ. Hướng học trưởng dặn dò: "Vậy phiền em đưa Kim về, nhớ cẩn thận. Trông em nó cẩn thận."

    Học trưởng gật đầu rồi ôm cô ra lấy xe mà về. Trên đường anh cứ ôm lấy cô, sợ cô ngã mất. Anh đưa cô vào nhà, đặt cô nằm xuống, thỏ thẻ: "Em uống quá rồi, biết vậy anh không cho em uống đâu."

    Cô cười khẽ, lấy trong ví ra một chiếc hộp. Nhìn anh: "Học trưởng, đây là quà em chuẩn bị cho cô Thảo. Anh trở lại đó đưa cho người ta đi."

    Học trưởng gật đầu, cô thì an tâm mà ngủ..

    * * *

    Ở đây, mọi người đang bàn tán không biết nay Thiên Kim bị gì mà uống đến say khướt như thế. Nghe nhắc đến cô thì cô Thảo lại càng uống nhiều hơn. Thấm thoát đã hết 10 chai bia. Ai cũng nhìn thán phục, cũng trễ rồi, cả đám chuẩn bị về thì học trưởng đi đến, tay cầm chiếc hộp đưa cho cô Thảo: "Thiên Kim, em ấy gửi tặng cô."

    Cô Thảo cầm chiếc hộp, mở ra thấy cây bút gỗ có tên mình và chữ "Sếp". Cô Thảo tự nhiên rơi nước mắt, bất chợt thấy nhớ cô vô cùng. Cô Thảo tự nhiên bước đi hơi loạng choạng, An Nhi đi đến nắm tay đỡ nhưng người ta né đi: "Cô không sao, cô về đây. Mấy đứa về cẩn thận nhé!".

    Nói xong liền lên xe chạy đi, vừa chạy vừa nhớ lại lúc nổi cáu khi nãy mà cô Thảo cứ thấy hối hận. Giờ này thật sự rất nhớ cô.

    Xin lỗi em!
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  10. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 8: Xin lỗi em!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau khi cơn men say đã hết, cô Thảo sáng đã gọi sớm cho Thiên Kim, điện thoại reo làm cô choáng váng, quơ quào lấy nó, trả lời: "Alo, Kim nghe."

    Giọng nói đầy vẻ mệt mỏi và không khỏe. Bên kia lại thấy lo lắng rồi: "Thiên Kim, em sao rồi. Gần 7 giờ rồi đó, nay em có đi học không?"

    Thiên Kim thật sự giật mình, hốt hoảng, nay là tiết của cô Thảo. Nhưng trời ơi, cô đau đầu quá rồi. Đi không nổi nữa, và cô cũng còn rất đang không vui, rất là giận dỗi: "Sếp lo cho em à, cũng lỡ trễ rồi. Em vô cũng bị ghi là vắng thôi. Nên chắc là em sẽ nghỉ."

    Những lời nói dỗi hờn của Thiên Kim khiến người ta càng thấy có lỗi hơn. Cô Thảo nghiêm giọng, cũng một chút nhẹ nhàng: "Thôi đừng dỗi, vào học mau. Sếp cho em trễ 20 phút, hứa sẽ không ghi. Sếp muốn gặp em ngay, em muốn gì cũng được. Nhanh đi."

    Nói xong cô Thảo tắt máy, có lẽ đã vào tiết học rồi. Thiên Kim nhanh chóng bước xuống giường, đầu còn đánh trống liên hồi. Chuẩn bị xong, cô còn phải ngáp ngắn ngáp dài, bước thấp bước cao lên lớp. Thật sự là cô đã đi trễ 25 phút. Vừa bước đến cửa, có một đứa bạn trong lớp nói lớn: "Trời, sau nay Kim đi trễ vậy. Chết rồi, khỏi học luôn.", cả lớp lo lắng vô cùng. Thiên Kim thì vẫn giữ cái mặt mệt mỏi đó nhìn cô Thảo, người ta ra hiệu cho cô vào chỗ ngồi đi. Cô cũng hiểu và đi vào, suýt vấp ngã, may mà có cái bàn trước mặt giữ cô lại. Cô Thảo giật mình định chạy đến đỡ, cô ngẩng đầu lên nhìn lắc nhẹ. Cô không muốn có người khó xử. Ngay lúc đó, cô bạn An Nhi có lẽ rất đang không vui, ánh mắt té lửa nhìn hai người.

    Cô Thảo nhìn thái độ của cả lớp cũng hiểu mình hơi lo quá rồi, nhẹ giọng: "Thôi, chúng ta tiếp tục buổi học.."

    Ra chơi, cô Thảo hướng Thiên Kim gọi: "Thiên Kim, lên văn phòng khoa gặp cô một chút."

    Thùy Tuyên nghe vậy thì biết hẳn là có chuyện rồi, An Nhi thì như hả hê lắm, chắc cô ta muốn Thiên Kim sẽ bị trách mắng gì.

    Thiên Kim và cô Thảo cùng bước vào phòng, cô vừa đóng cửa xong, xoay người lại. Chưa kịp hỏi có chuyện gì thì người ta tấn công tới, đẩy nhẹ cô vào cánh cửa. Cô nhăn mặt, đau lắm, lưng cô bị đập vào chốt cửa rồi. Cô Thảo nhìn cô, thì thầm: "Bé à, sếp xin lỗi bé về việc tối qua, em rất tốt. Sếp chỉ vì một chút thân thiết với An Nhi mà cáu với em. Là sếp sai rồi, sếp thương em.".

    Cô Thảo vừa nói xong, Thiên Kim mỉm nhẹ rồi yêu chiều: "Em rất rất yêu sếp.". Vừa dứt câu, cô nhanh chóng đặt một nụ hôn thật nồng nàn lên môi người ta. Cả hai chỉ biết hưởng thụ sự ấm áp đầu lưỡi của nhau, dường như đạo lý, luân thường cả hai đều bỏ đi cả rồi. Đôi tay nhỏ nhắn, bé xinh của cô bất ngờ hư hỏng, chạm nhẹ vào ngực của cô Thảo. Người ta cũng không phản kháng nên cô càng phấn khích hơn, đẩy lùi cô Thảo, để cô nằm tựa lên chiếc bàn họp. Thiên Kim hôn xuống cổ rồi tay cũng dần dần xuống tới nơi bao lâu nay nó muốn, "cọc cọc" : "Cô Thảo, em đưa cô tài liệu họp Đoàn ạ.". Nghe thấy tiếng kêu, cô Thảo ngồi dậy. Cô cũng ngừng tay, nhìn cô Thảo có phần thất vọng nhưng thôi, cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo cho mình và cho người tình bé bỏng này. Cô Thảo sờ mặt cô: "Ngoan, hôm khác nhé. Đừng buồn."

    Nói xong cô Thảo ra mở cửa, lấy tài liệu rồi quay vào phòng. Cả hai nhìn nhau, Thiên Kim hôn nhẹ lên môi cô cái nữa rồi lấy trong túi ra một cây son, chính tay mình thoa trên môi của người ấy, cảm giác đó thật tuyệt vời. Xong việc, cả hai cùng nhau nắm tay ra khỏi phòng để lên lớp. Vừa đi được một đoạn cô khều khều người ta: "Buông tay ra được rồi, nắm lên tới lớp là sẽ nguy lắm đó."

    Cả hai nhìn nhau cười khúc khích, buông tay nhau ra. Vẫn đi song song, chuyện trò vui vẻ. Vào lớp, lại cười với nhau một cái rồi mới cô ngồi chỗ cô, em ngồi chỗ em. An Nhi thấy thái độ rạng rỡ của hai cô trò thì chẳng vui một tí nào. Nghĩ bụng: "Thân lắm sao mà như vậy, nhất định phải làm cô ấy ngã về phía mình. Đợi xem.".

    Thiên Kim bước vào chỗ ngồi, con bé Thùy Tuyên đẩy nhẹ cô nhỏ nhẹ: "Nè chế, có chuyện gì không, thấy vui cười vậy chắc không bị la hả?"

    Cô đánh nhẹ vào trán em mình, cười thật tươi: "Không có bị la, mà bị ấy ấy hahaha."

    Thùy Tuyên thật sự chẳng hiểu mấy câu nói đó, gãi gãi đầu. Cô Thảo nhìn thái độ, cử chỉ của cả hai mà cũng bật cười nhẹ. Cô Thảo rất thích nhìn Thiên Kim cười, vì nụ cười của cô thật sự rất đẹp và thu hút, mê hoặc người khác. Đến hiện tại, có thể nói cô là cô gái có nụ cười xinh nhất khoa, tài nhất khoa và đào hoa cũng là số dách. Cả hai người cùng đào hoa thương nhau, sẽ còn ngược nhau, làm khổ nhau dài dài cho xem.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  11. langkigiang2003 Minh nhược thanh Khê, Thiên hạ tuyệt Ca

    Bài viết:
    96
    Quyển 1 - Chương 9: Cô cần em hay là An Vy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Thiên Kim cũng còn khá mệt, về phòng nghỉ trưa để chiều còn học hai tiết môn thầy Quang nữa. Cô nằm trong phòng nghỉ ngơi. Tin nhắn điện thoại vang lên, cô xem: "Em yêu, qua nhậu về mệt kông, em ăn trưa chưa? Nay anh bận nên không qua được."

    Anh Tú, anh ấy hỏi thăm Thiên Kim. Cô nghe anh không qua thì cảm thấy thư thái vô cùng, mỉm cười giả lã trả lời: "Em không sao, em chuẩn bị đi ăn nè. Anh bận gì thì làm đi nha. Chiều em còn học."

    - "Ừ em yêu, yêu em!" Anh Tú trả lời, cô vội quăng mất chiếc điện thoại dưới chân.

    Thiên Kim ngủ mất rồi, chẳng thiết ăn uống gì cả. Giờ thì giấc ngủ với cô mới là chân lý.

    Reng reng, tiếng chuông báo thức đáng ghét, cô lại phải chuẩn bị đi học rồi. Nhưng cũng ngủ được 2 giờ đồng hồ. Cô có vẻ tươi tỉnh hơn, lấy lại phong thái xinh đẹp thường ngày.

    Bước vào lớp học khoảng 10 phút thì chuông vô học báo hiệu. Thầy Quang bước vào, cả lớp đứng dậy chào. Thầy mỉm cười: "Chào cả lớp, chúc các em buổi chiều thật vui vẻ!"

    - "Tụi em cảm ơn thầy!" Cả lớp đồng thanh.

    Cô nhìn thầy, khẽ cười rồi gật đầu. Thầy cũng đáp lại cô bằng một cái nháy mắt đầy ẩn ý. Cô hoang mang vô cùng, Thùy Tuyên nhìn cô, trêu: "Bà chị của em, em thấy thầy mê chế rồi. Bà đừng có chiêu phong dẫn điệp nữa, kẻo lại có thêm rắc rối."

    Thiên Kim cau mày nhìn con bé, cô nào có ý gì đâu chứ. Kết thúc giờ dạy, còn sớm nên thầy rủ nữ của lớp xuống căn tin uống nước. Nói chuyện một hồi, cô ngồi cạnh An Nhi nên thấy bạn ấy đang nhắn tin với cô Thảo.

    Từ đầu buổi nói chuyện thì cô đã thấy họ nhắn với nhau, thân tới vậy à? Tốt, cô lại lừa dối tôi. Nếu cô muốn thân với An Nhi như vậy, tôi cho cô toại nguyện. Nghĩ trong lòng như vậy, vừa nghĩ đoạn đã thấy cô Thảo bước tới. Định lấy ghế ngồi cạnh cô thì An Nhi lên tiếng: "Chỗ con có ghế nè, cô ngồi đi.".

    Cả Thiên Kim và Thùy Tiên đều thấy khó chịu vì hành động của An Nhi. Cô nhếch méch cười. An Nhi tiếp tục: "Nhi định rủ mọi người cuối tuần này đi lại Thủy Quán cà phê, cả buổi chiều. Được không nè!".

    Thiên Kim cười nhẹ, nhìn cô Thảo hỏi xoáy: "Cô cũng đi với tụi em cho vui.". Cô Thảo chưa nói gì thì An Nhi lại nhảy vào: "Tất nhiên rồi, Nhi rủ cô Thảo trước mà. Cô rảnh thì mình mới đi chứ."

    Nghe tới đây, lòng cô nổi lửa rồi, cũng chẳng thiết nói gì thêm. Thầy Quang bất chợt cười: "Thầy có tham gia được không nhỉ? Thiên Kim."

    Thiên Kim nhìn thầy, mỉm cười: "Sao thầy lại hỏi em, phải hỏi Nhi chứ. À mà thôi, có thầy đi lại càng vui mà. Chúng ta cùng đi.".

    An Nhi cũng gật đầu đồng ý, rồi quay sang cô Thảo: "Hôm đó con không có xe cô ơi, xe con anh con lấy rồi.".

    (An Nhi toàn xưng con với cô Thảo)

    Cô Thảo chẳng cần suy nghĩ gì cả, cười nói: "Để cô rước con, được không?". Mắt cô đỏ lên, Thùy Tuyên nhìn thế liền bức xúc mà hỏi thay: "Cô chở Nhi hả, em chở Yến rồi. Và hình như chế Kim cũng không có xe.".

    Nghe Thùy Tuyên nói tới đây, cô Thảo mới nhớ ra, chợt nhìn cô xin lỗi: "Hay là để cô rước Kim vậy"

    Thiên Kim nhếch nhẹ: "Thôi, vậy thì An Nhi của cô phải làm sao đây.".

    Cô Thảo chẳng biết phải nói sao, là vô tâm hay tâm người chỉ đặt ở An Nhi. Thầy Quang thấy thế liền vịn vai Thiên Kim: "Thôi, để thầy rước em nha, chỉ cần cho thầy địa chỉ thôi."

    Nghe thầy Quang đòi rước cô, cô Thảo sốt ruột vô cùng: "Đừng, để em rước cho. Dù sau cũng cùng đường."

    Thầy Quang quay sang nhìn Thiên Kim, mong chờ cô lên tiếng. Thâm tâm cô tất nhiên là cần cô Thảo chở rồi. Nhưng giờ cô lại đang thắc mắc, cô cần em hay cần An Nhi.

    Thiên Kim quay sang, cười nụ cười say đắm với thầy: "Thôi thầy chở em đi, để cô Thảo đón An Nhi là được rồi."

    Cô nhìn sang cô Thảo, cười nhạt chọc tức. Cô Thảo khó chịu vô cùng hướng An Nhi: "Để cô rước con, khi nào đến chỗ cô gọi rồi con hẳn ra, mắc công đứng đợi mỏi chân."

    An Nhi nghe cô Thảo quan tâm thì sung sướng vô cùng, bạn ấy nhìn Thiên Kim nhếch cười như là khiêu khích. Thùy Tuyên ngồi giữa mà hết sức mệt mỏi, thật ra ba người đang tính chơi trò gì đây? Tình tay ba, tay tư hay tay năm? Con bé chỉ biết lắc đầu mà uống nước thôi. Uống nước xong, mọi người chuẩn bị về. Thầy Quang chạy theo cô: "Thiên Kim, để thầy tiễn em về. Tiện thể biết nhà của em luôn!". Thiên Kim gật gật đầu, cô Thảo nhìn theo mà trong lòng khó chịu, nhìn An Nhi, nói lớn như cho cô nghe thấy: "Nhà con ở đâu? Con về gửi vị trí qua zalo cho cô."

    - "Dạ cô!" An Nhi trả lời mà lòng không ưng, sao cô không nói là sẽ đưa cô về như thầy Quang nói với Thiên Kim chứ.

    Nhưng làm sao hơn, đâu đòi hỏi được. Cả hai lấy xe chạy về, lúc cô Thảo chạy gần tới chỗ thầy Quang và cô, thì cô bỗng nhiên bị vấp, cô mang guốc mà. Thầy nhanh tay đỡ lấy cô, cô Thảo ức lắm. Bấm kèn xe "tin tin". Cả hai đều giật bắn người, cô cũng hiểu được phần nào hành động của người ta. Nhưng.. Người làm sai, người vô tâm trước là sếp chứ đâu phải em.

    *Nhắn tin với An Nhi suốt 24/7. Chắc có lẽ chỉ không nói chuyện zalo nhiều như nói với cô thôi. Chứ nhắn tin có khi lại hơn. Thật ra là cô cần em hay là An Nhi đây? *
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...