Chương 40
Thục phi đập bàn đứng dậy, tức giận mắng lớn.
"Tiện nhân."
Nàng nghiến răng hỏi.
"Hiện giờ tiện nhân đó đang ở đâu?"
Tiểu Liên nhanh chóng trả lời.
"Hồi nương nương, hiện đang ở ngự thiện phòng."
Dung Di Hoa mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia tà ác.
Mặc dù không được hoàng thượng sủng ái nhưng nơi hậu cung này có ai dám qua mặt nàng.
Nay không biết từ đâu lại xuất hiện một tiện nhân đến câu dẫn hoàng thượng.
Nếu tiện nhân đó thật sự nhận được sủng ái của hoàng thượng thì chẳng phải nàng sẽ rất thãm sao?
Điều đó tất nhiên là không thể xảy ra, vẫn là nên đánh đòn phủ đầu để tiện nhân đó không có ý nghĩ dẫm lên đầu nàng.
Sau khi suy tính kỹ, nàng mang theo Tiểu Liên xoay người bước nhanh hướng ngự thiện phòng.
Đông Phong ướp lạnh bánh xong vui vẻ chờ đợi, bất chợt có một đám người xông vào.
Nhìn thấy Dung Di Hoa mọi người đều tiến đến hành lễ.
Đông Phong bất ngờ nhìn nữ nhân vừa đến, vẻ mặt nàng ta như ăn phải thuốc súng.
Thanh Trúc nói nhỏ vào tai Đông Phong.
"Đây là thục phi ở cung Chiêu Dương."
À! Thì ra là một trong số những bà vợ hờ của Kiều Kiều.
Nhập gia tùy tục Đông Phong đang định tiến lên hành lễ thì nhận một tràng pháo xả của thục phi, Dung Di Hoa vẻ mặt khinh khỉnh nhìn về phía Đông Phong giọng điệu bắt bẻ.
"Đúng là không biết phép tắc, thấy bổn cung còn không hành lễ."
Nhận ra vẻ thù địch của thục phi, Đông Phong đã biết nguyên nhân từ đâu.
Nàng cười khẽ bước tới trước mặt thục phi hành lễ.
"Tham kiến nương nương."
Thục phi vốn đã định là tới gây khó dễ nhưng khi thấy Thanh Trúc, tỳ nữ luôn theo hầu Chu Minh Đế nay lại theo hầu Đông Phong đủ để thấy trọng lượng của nàng trong lòng Chu Minh Đế, điều này làm thục phi càng khó chịu trong lòng nhất quyết cắn chặt Đông Phong không buông.
Thục phi cười mỉa.
"Phụ mẫu không biết dạy, chút lễ tiết thông thường cũng không biết đến."
Đông Phong nhướng mày nhìn Dung Di Hoa, Thanh Trúc nhanh miệng nhắc nhở.
"Nương nương, đây là quận chúa Bình An, người được hoàng thượng mời vào cung, xin nương nương cẩn trọng lời nói."
Nhìn thái độ bênh Đông Phong chằm chặp của Thanh Trúc, Dung Di Hoa càng hận nghiến răng, lời nói tuông ra càng khó nghe.
"Thì ra là ma ốm của phủ tướng quân."
Nghe những lời được thốt ra từ miệng thục phi, Thanh Trúc nhíu mày, cẩn thận nhìn về phía Tiểu Linh Tử thái giám nơi ngự tiền liếc mắt ra hiệu mau đi tìm hoàng thượng.
Ngược lại Đông Phong không hề có phản ứng gì là bực tức, nàng cúi đầu cười khẽ vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt nhìn thục phi hỏi lại.
"Vậy nương nương đã thấy con ma nào xinh đẹp như ta chưa?"
Mọi người đều đang căng người không dám nhúc nhích vì sợ thục phi cắn sảng nhưng khi nghe Đông Phong hỏi thì không khỏi phì cười.
Bị Đông Phong làm nghẹn một họng, đám người này lại không biết sống chết cười phụ họa, làm máu nóng thục phi xông lên tới não, nàng tức run người chỉ tay vào mặt Đông Phong.
"Ngươi.. ngươi.. đúng là không biết xấu hổ."
Đông Phong tiến tới gạt tay thục phi đang chỉ mặt mình xuống, cười nhếch mép.
"Ta chỉ nói sự thật, mà đã là sự thật thì có gì phải xấu hổ."
Nàng đưa tay đỡ mặt.
"Nương nương nhìn xem, ta cũng được xem là có nhan sắc, mắt to, mày ngài, mũi cao, má hồng, môi xinh chúm chím."
Nói xong nàng lại uốn cong người làm một động tác sexy khoe ngực và mông.
"Body của ta cũng rất nuột đấy, eo thon này, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, nên từ xinh đẹp đó ta dùng có gì sai?"
Nàng nháy mắt nhìn thục phi.
"Nương nương, người nói xem có đúng không?"
Đến đây mọi người quả thật chịu hết nổi, cúi đầu xuống nén nhịn tiếng cười, thục phi thường ngày ỷ thế hiếp người nay nhìn vẻ mặt tức đến xịt khói của nàng, bọn họ lại thấy như gió thổi giữa ngày hè thật là thoải mái.
Thục phi thẹn quá hóa giận đưa tay định tát Đông Phong, nhưng đã bị nàng nhanh tay bắt lại, hất tay thục phi ra, nàng bước tới lấn ép thục phi từng bước lùi lại.
Đông Phong vẻ mặt tươi cười nhìn thục phi.
"Nương nương, ta nghĩ người trước khi muốn đi kiếm chuyện với ai đó, người nên cập nhật thông tin đầy đủ rồi hẵng đi, câu thành ngữ biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nương nương hẳn là không thể không biết."
Không đợi thục phi phản ứng nàng đã nói tiếp.
"Nương nương biết ta là được hoàng thượng mời vào cung, có thể nói ta là khách của hoàng thượng, nhưng nương nương thân là thiếp lại chỉ vào mặt khách của trượng phu, còn muốn hành hung ta, những điều này đối với hoàng thượng là bất kính, hành động này của nương nương ta thiết nghĩ nên đóng gói người, trả về nơi sản xuất cho gia mẫu dạy lại khóa đối nhân xử thế rồi hẵng đi làm thiếp cho người."
Thục phi bị Đông Phong làm mất mặt trước nhiều người, trong lòng căm phẫn vận hết sức lực giáng một cái tát xuống mặt Đông Phong, nhưng tay chưa chạm tới mặt Đông Phong đã nghe một tiếng "bốp" làm nàng sây sẩm mặt mày.
Lúc này âm thanh tức giận của Chu Minh Đế truyền đến.
"Các ngươi đang làm gì? Hả~?"
"Tiện nhân."
Nàng nghiến răng hỏi.
"Hiện giờ tiện nhân đó đang ở đâu?"
Tiểu Liên nhanh chóng trả lời.
"Hồi nương nương, hiện đang ở ngự thiện phòng."
Dung Di Hoa mím chặt môi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia tà ác.
Mặc dù không được hoàng thượng sủng ái nhưng nơi hậu cung này có ai dám qua mặt nàng.
Nay không biết từ đâu lại xuất hiện một tiện nhân đến câu dẫn hoàng thượng.
Nếu tiện nhân đó thật sự nhận được sủng ái của hoàng thượng thì chẳng phải nàng sẽ rất thãm sao?
Điều đó tất nhiên là không thể xảy ra, vẫn là nên đánh đòn phủ đầu để tiện nhân đó không có ý nghĩ dẫm lên đầu nàng.
Sau khi suy tính kỹ, nàng mang theo Tiểu Liên xoay người bước nhanh hướng ngự thiện phòng.
Đông Phong ướp lạnh bánh xong vui vẻ chờ đợi, bất chợt có một đám người xông vào.
Nhìn thấy Dung Di Hoa mọi người đều tiến đến hành lễ.
Đông Phong bất ngờ nhìn nữ nhân vừa đến, vẻ mặt nàng ta như ăn phải thuốc súng.
Thanh Trúc nói nhỏ vào tai Đông Phong.
"Đây là thục phi ở cung Chiêu Dương."
À! Thì ra là một trong số những bà vợ hờ của Kiều Kiều.
Nhập gia tùy tục Đông Phong đang định tiến lên hành lễ thì nhận một tràng pháo xả của thục phi, Dung Di Hoa vẻ mặt khinh khỉnh nhìn về phía Đông Phong giọng điệu bắt bẻ.
"Đúng là không biết phép tắc, thấy bổn cung còn không hành lễ."
Nhận ra vẻ thù địch của thục phi, Đông Phong đã biết nguyên nhân từ đâu.
Nàng cười khẽ bước tới trước mặt thục phi hành lễ.
"Tham kiến nương nương."
Thục phi vốn đã định là tới gây khó dễ nhưng khi thấy Thanh Trúc, tỳ nữ luôn theo hầu Chu Minh Đế nay lại theo hầu Đông Phong đủ để thấy trọng lượng của nàng trong lòng Chu Minh Đế, điều này làm thục phi càng khó chịu trong lòng nhất quyết cắn chặt Đông Phong không buông.
Thục phi cười mỉa.
"Phụ mẫu không biết dạy, chút lễ tiết thông thường cũng không biết đến."
Đông Phong nhướng mày nhìn Dung Di Hoa, Thanh Trúc nhanh miệng nhắc nhở.
"Nương nương, đây là quận chúa Bình An, người được hoàng thượng mời vào cung, xin nương nương cẩn trọng lời nói."
Nhìn thái độ bênh Đông Phong chằm chặp của Thanh Trúc, Dung Di Hoa càng hận nghiến răng, lời nói tuông ra càng khó nghe.
"Thì ra là ma ốm của phủ tướng quân."
Nghe những lời được thốt ra từ miệng thục phi, Thanh Trúc nhíu mày, cẩn thận nhìn về phía Tiểu Linh Tử thái giám nơi ngự tiền liếc mắt ra hiệu mau đi tìm hoàng thượng.
Ngược lại Đông Phong không hề có phản ứng gì là bực tức, nàng cúi đầu cười khẽ vẫn duy trì nét cười trên khuôn mặt nhìn thục phi hỏi lại.
"Vậy nương nương đã thấy con ma nào xinh đẹp như ta chưa?"
Mọi người đều đang căng người không dám nhúc nhích vì sợ thục phi cắn sảng nhưng khi nghe Đông Phong hỏi thì không khỏi phì cười.
Bị Đông Phong làm nghẹn một họng, đám người này lại không biết sống chết cười phụ họa, làm máu nóng thục phi xông lên tới não, nàng tức run người chỉ tay vào mặt Đông Phong.
"Ngươi.. ngươi.. đúng là không biết xấu hổ."
Đông Phong tiến tới gạt tay thục phi đang chỉ mặt mình xuống, cười nhếch mép.
"Ta chỉ nói sự thật, mà đã là sự thật thì có gì phải xấu hổ."
Nàng đưa tay đỡ mặt.
"Nương nương nhìn xem, ta cũng được xem là có nhan sắc, mắt to, mày ngài, mũi cao, má hồng, môi xinh chúm chím."
Nói xong nàng lại uốn cong người làm một động tác sexy khoe ngực và mông.
"Body của ta cũng rất nuột đấy, eo thon này, muốn ngực có ngực muốn mông có mông, nên từ xinh đẹp đó ta dùng có gì sai?"
Nàng nháy mắt nhìn thục phi.
"Nương nương, người nói xem có đúng không?"
Đến đây mọi người quả thật chịu hết nổi, cúi đầu xuống nén nhịn tiếng cười, thục phi thường ngày ỷ thế hiếp người nay nhìn vẻ mặt tức đến xịt khói của nàng, bọn họ lại thấy như gió thổi giữa ngày hè thật là thoải mái.
Thục phi thẹn quá hóa giận đưa tay định tát Đông Phong, nhưng đã bị nàng nhanh tay bắt lại, hất tay thục phi ra, nàng bước tới lấn ép thục phi từng bước lùi lại.
Đông Phong vẻ mặt tươi cười nhìn thục phi.
"Nương nương, ta nghĩ người trước khi muốn đi kiếm chuyện với ai đó, người nên cập nhật thông tin đầy đủ rồi hẵng đi, câu thành ngữ biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, nương nương hẳn là không thể không biết."
Không đợi thục phi phản ứng nàng đã nói tiếp.
"Nương nương biết ta là được hoàng thượng mời vào cung, có thể nói ta là khách của hoàng thượng, nhưng nương nương thân là thiếp lại chỉ vào mặt khách của trượng phu, còn muốn hành hung ta, những điều này đối với hoàng thượng là bất kính, hành động này của nương nương ta thiết nghĩ nên đóng gói người, trả về nơi sản xuất cho gia mẫu dạy lại khóa đối nhân xử thế rồi hẵng đi làm thiếp cho người."
Thục phi bị Đông Phong làm mất mặt trước nhiều người, trong lòng căm phẫn vận hết sức lực giáng một cái tát xuống mặt Đông Phong, nhưng tay chưa chạm tới mặt Đông Phong đã nghe một tiếng "bốp" làm nàng sây sẩm mặt mày.
Lúc này âm thanh tức giận của Chu Minh Đế truyền đến.
"Các ngươi đang làm gì? Hả~?"
Chỉnh sửa cuối: