- Xu
- 13,159
Chương 20
Lý ma ma nghiêm túc: "Rất cần! Quận chúa người phải thật đẹp, một là liên quan đến mặt mũi tướng gia, hai là nam tử đêm nay đều là những người ưu tú, cơ hội để quận chúa có thể tìm được phu quân tốt."
Đông Phong há hốc mồm nhìn qua Lý ma ma, quả thật ghê gớm, nghĩ xa đến vậy?
Tìm phu quân? Nàng đây thấy họ chạy còn không kịp? Không muốn phải dây vào cảnh một chồng một đống vợ.
Trước quyết tâm của Lý ma ma, Đông Phong nằm ườn ra mặc họ muốn làm gì làm.
Yến tiệc tối nay long trọng, ăn mặc đương nhiên phải cầu kỳ, nghĩ đến phải cắm cả đống trâm trên đầu, nàng thấy thật tội cho cái đầu quá đi.
Chợt! Nàng nghĩ ra cách làm tóc đơn giản nhưng vẫn đẹp, hơn hết là không phải cắm đống trâm đó lên.
Nàng búng tay, sai Tiểu Đào tết cho nàng một vòng hoa nhỏ, mang vào chậu than cùng thanh sắt được bó vải một đầu.
Sau khi chuẩn bị tất cả, nàng lấy thanh sắt hơ nóng cuốn vào đuôi tóc tạo độ uốn cong nhẹ cho đuôi tóc, sau đó đội vòng hoa lên đầu cố định lại.
Thế là có một kiểu tóc nhẹ nhàng, xinh xắn.
Hai người Lý ma ma thắc mắc không hiểu nàng muốn làm gì? Nhưng khi nhìn thấy thành quả thì thật sự bất ngờ.
Kết hợp với kiểu tóc là bộ váy trắng điểm xuyến những bông hoa nhỏ đủ màu sắc, với sự kết hợp này nàng trông như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Tiểu Đào kinh ngạc vỗ tay: "Đẹp quá! Quận chúa, người thật sự rất xinh đẹp!"
Làm xong tất cả thì trời cũng sẫm tối.
"Quận chúa, tướng gia cùng hai vị công tử đang chờ người ở cổng chính." Tiểu Đào tiến vào nhắc nhở.
"Ra ngay đây." Đông Phong xách váy bước nhanh ra ngoài.
Cung Kiền Thanh,
Không khí tại cung Kiền Thanh náo nhiệt, tập trung đông đảo nam thanh nữ tú, thời điểm phụ tử Đông Nhiễm đến đã có khá đông người.
Đông Nhiễm dáng người bễ nghễ, cả người toát ra khí thế ngất trời, theo sau là hai nhi tử nhan sắc cũng không phải dạng vừa, thu hút khá nhiều ánh mắt nữ tử có mặt tại cung Kiền Thanh.
Thấp thoáng sau lưng ba nam nhân cao lớn là bóng dáng nữ tử nhỏ xinh, nàng yên lặng bước theo sau phụ thân và ca ca tiến vào.
Khi thoát khỏi sự che khuất của phụ thân và ca ca, lúc mọi người có thể nhìn nàng rõ ràng đều không hỏi hít hà, đây là nữ nhi nhà tướng quân?
Không phải nàng được coi là ấm thuốc sao? Lại có thể xinh đẹp động lòng người như vậy?
Nam tử thì trố mắt nhìn, nử tử thì xì xào bàn tán, phong thái Đông Phong nhẹ nhàng, thanh thoát, không tránh khỏi ghen ghét của một số người.
Vị trí ngồi được phân chia rõ ràng, quan viên ngồi gần chỗ hoàng thượng phía trên hai bên, nữ tử ngồi phía dưới bên phải, nam tử ngồi phía dưới bên trái.
Đông Phong đang định tới chỗ ngồi xuống thì Diệp Tây Á, ngồi cách phía ngoài một hàng đang vẫy tay gọi nhỏ: "Biểu tỷ, bên này."
Đông Phong nghe thấy tiến tới chỗ Diệp Tây Á ngồi xuống chỗ kế bên.
"Biểu tỷ, tỷ thật xinh đẹp." Diệp Tây Á ríu rít khen.
Đông Phong nổi lên tâm tư trêu ghẹo: "Thích không? Tỷ gả cho muội nhé?"
Diệp Tây Á ngượng ngùng đánh vai Đông Phong: "Tỷ! Đừng đùa muội."
Diệp Dự ngồi đối diện mắt say đắm hướng về hai nữ tử đang chau đầu xì xầm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Hắn mong chờ giây phút có thể nhìn thấy nàng, diện mạo của nàng đêm nay thật làm hắn quá bất ngờ.
Mọi người đều đang chăm chỉ hỏi thăm, tán thưởng nhau thì tiếng hô lanh lãnh của Tiểu Trác Tử vang lên: "Hoàng thượng giá lâm, thái tử Diêm Quốc giá lâm."
Sau đó là một bóng dáng màu vàng cao lớn, phong thái bậc đế vương tỏa ra bức người, bước vào theo sau là một nam tử phong hoa đại nguyệt – thái tử Diêm Quốc Hoắc Kình Thiên.
Đông Phong nhìn một màn trình diễn catwalk sống động, không chê vào đâu được.
Bọn họ nếu ở hiện đại hẳn sẽ là siêu mẫu không đấy, đi bài bản thế cơ mà, Đông Phong tặc lưỡi trong lòng.
Các nhân vật chính đã yên vị, mà các tỷ tỷ xung quanh hồn còn chưa đáp xuống, câu mê trai chỉ có đầu thai mới hết, đúng là không sai vào đâu được.
Khi lướt qua đám người Chu Minh Đế đã liếc mắt thấy bảo bối nhà hắn, nàng xinh như một nàng tiên nhỏ.
Sau khi yên vị trên vị trí cao nhất, hắn miễn lễ cho mọi người, yến tiệc được tuyên bố bắt đầu.
Trong các buổi yến tiệc không tránh được phần so tài của các cô nương, đặc biệt là loại tiệc như tối nay.
Mở đầu là những vũ khúc uyển chuyển, mềm mại được thể hiện bởi các tiểu thư nhà quan viên, họ đều cố gắng phô hết mức vẻ đẹp trên cơ thể.
Sau đó là tiết mục thi thơ nhàm chán, Đông Phong nhìn chán rồi lại ăn, căng da bụng chùng da mắt, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sao không có tiết mục nghỉ giải lao nhỉ?
Ôi! Chết mất, sau một hồi chống cự nàng thật sự không chịu nổi, nói nhỏ với Diệp Tây Á là muốn ra ngoài một lát.
Đông Phong nhẹ nhàng lui ra, bên này Diệp Dự phát hiện nàng muốn rời đi, cũng lặng lẽ bước theo sau.
Chu Minh Đế thấy nàng có vẻ mệt mỏi đang định phân phó Tiểu Trác Tử đưa vào nghỉ ngơi, lại thấy một màn nữ đi trước nam tiếp bước theo sau.
Chu Minh Đế chau mày khó chịu, ra hiệu cho Tiểu Trác Tử bám theo.
Đông Phong há hốc mồm nhìn qua Lý ma ma, quả thật ghê gớm, nghĩ xa đến vậy?
Tìm phu quân? Nàng đây thấy họ chạy còn không kịp? Không muốn phải dây vào cảnh một chồng một đống vợ.
Trước quyết tâm của Lý ma ma, Đông Phong nằm ườn ra mặc họ muốn làm gì làm.
Yến tiệc tối nay long trọng, ăn mặc đương nhiên phải cầu kỳ, nghĩ đến phải cắm cả đống trâm trên đầu, nàng thấy thật tội cho cái đầu quá đi.
Chợt! Nàng nghĩ ra cách làm tóc đơn giản nhưng vẫn đẹp, hơn hết là không phải cắm đống trâm đó lên.
Nàng búng tay, sai Tiểu Đào tết cho nàng một vòng hoa nhỏ, mang vào chậu than cùng thanh sắt được bó vải một đầu.
Sau khi chuẩn bị tất cả, nàng lấy thanh sắt hơ nóng cuốn vào đuôi tóc tạo độ uốn cong nhẹ cho đuôi tóc, sau đó đội vòng hoa lên đầu cố định lại.
Thế là có một kiểu tóc nhẹ nhàng, xinh xắn.
Hai người Lý ma ma thắc mắc không hiểu nàng muốn làm gì? Nhưng khi nhìn thấy thành quả thì thật sự bất ngờ.
Kết hợp với kiểu tóc là bộ váy trắng điểm xuyến những bông hoa nhỏ đủ màu sắc, với sự kết hợp này nàng trông như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Tiểu Đào kinh ngạc vỗ tay: "Đẹp quá! Quận chúa, người thật sự rất xinh đẹp!"
Làm xong tất cả thì trời cũng sẫm tối.
"Quận chúa, tướng gia cùng hai vị công tử đang chờ người ở cổng chính." Tiểu Đào tiến vào nhắc nhở.
"Ra ngay đây." Đông Phong xách váy bước nhanh ra ngoài.
Cung Kiền Thanh,
Không khí tại cung Kiền Thanh náo nhiệt, tập trung đông đảo nam thanh nữ tú, thời điểm phụ tử Đông Nhiễm đến đã có khá đông người.
Đông Nhiễm dáng người bễ nghễ, cả người toát ra khí thế ngất trời, theo sau là hai nhi tử nhan sắc cũng không phải dạng vừa, thu hút khá nhiều ánh mắt nữ tử có mặt tại cung Kiền Thanh.
Thấp thoáng sau lưng ba nam nhân cao lớn là bóng dáng nữ tử nhỏ xinh, nàng yên lặng bước theo sau phụ thân và ca ca tiến vào.
Khi thoát khỏi sự che khuất của phụ thân và ca ca, lúc mọi người có thể nhìn nàng rõ ràng đều không hỏi hít hà, đây là nữ nhi nhà tướng quân?
Không phải nàng được coi là ấm thuốc sao? Lại có thể xinh đẹp động lòng người như vậy?
Nam tử thì trố mắt nhìn, nử tử thì xì xào bàn tán, phong thái Đông Phong nhẹ nhàng, thanh thoát, không tránh khỏi ghen ghét của một số người.
Vị trí ngồi được phân chia rõ ràng, quan viên ngồi gần chỗ hoàng thượng phía trên hai bên, nữ tử ngồi phía dưới bên phải, nam tử ngồi phía dưới bên trái.
Đông Phong đang định tới chỗ ngồi xuống thì Diệp Tây Á, ngồi cách phía ngoài một hàng đang vẫy tay gọi nhỏ: "Biểu tỷ, bên này."
Đông Phong nghe thấy tiến tới chỗ Diệp Tây Á ngồi xuống chỗ kế bên.
"Biểu tỷ, tỷ thật xinh đẹp." Diệp Tây Á ríu rít khen.
Đông Phong nổi lên tâm tư trêu ghẹo: "Thích không? Tỷ gả cho muội nhé?"
Diệp Tây Á ngượng ngùng đánh vai Đông Phong: "Tỷ! Đừng đùa muội."
Diệp Dự ngồi đối diện mắt say đắm hướng về hai nữ tử đang chau đầu xì xầm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khúc khích.
Hắn mong chờ giây phút có thể nhìn thấy nàng, diện mạo của nàng đêm nay thật làm hắn quá bất ngờ.
Mọi người đều đang chăm chỉ hỏi thăm, tán thưởng nhau thì tiếng hô lanh lãnh của Tiểu Trác Tử vang lên: "Hoàng thượng giá lâm, thái tử Diêm Quốc giá lâm."
Sau đó là một bóng dáng màu vàng cao lớn, phong thái bậc đế vương tỏa ra bức người, bước vào theo sau là một nam tử phong hoa đại nguyệt – thái tử Diêm Quốc Hoắc Kình Thiên.
Đông Phong nhìn một màn trình diễn catwalk sống động, không chê vào đâu được.
Bọn họ nếu ở hiện đại hẳn sẽ là siêu mẫu không đấy, đi bài bản thế cơ mà, Đông Phong tặc lưỡi trong lòng.
Các nhân vật chính đã yên vị, mà các tỷ tỷ xung quanh hồn còn chưa đáp xuống, câu mê trai chỉ có đầu thai mới hết, đúng là không sai vào đâu được.
Khi lướt qua đám người Chu Minh Đế đã liếc mắt thấy bảo bối nhà hắn, nàng xinh như một nàng tiên nhỏ.
Sau khi yên vị trên vị trí cao nhất, hắn miễn lễ cho mọi người, yến tiệc được tuyên bố bắt đầu.
Trong các buổi yến tiệc không tránh được phần so tài của các cô nương, đặc biệt là loại tiệc như tối nay.
Mở đầu là những vũ khúc uyển chuyển, mềm mại được thể hiện bởi các tiểu thư nhà quan viên, họ đều cố gắng phô hết mức vẻ đẹp trên cơ thể.
Sau đó là tiết mục thi thơ nhàm chán, Đông Phong nhìn chán rồi lại ăn, căng da bụng chùng da mắt, nàng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sao không có tiết mục nghỉ giải lao nhỉ?
Ôi! Chết mất, sau một hồi chống cự nàng thật sự không chịu nổi, nói nhỏ với Diệp Tây Á là muốn ra ngoài một lát.
Đông Phong nhẹ nhàng lui ra, bên này Diệp Dự phát hiện nàng muốn rời đi, cũng lặng lẽ bước theo sau.
Chu Minh Đế thấy nàng có vẻ mệt mỏi đang định phân phó Tiểu Trác Tử đưa vào nghỉ ngơi, lại thấy một màn nữ đi trước nam tiếp bước theo sau.
Chu Minh Đế chau mày khó chịu, ra hiệu cho Tiểu Trác Tử bám theo.
Chỉnh sửa cuối: