Chương 10: Tiến vào Ma thú sơn mạch Bấm để xem Nhã Phi ưu nhã ngồi ở ghế, chân phải khoát trên chân trái, phía dưới sườn xám thật dài lộ ra cặp đùi trắng toát mê người. Lúc này Nhã Phi ngọc thủ đang cầm một trang giấy thật dài, một lát sau mới xem hết tài liệu, khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện lên một nét kinh dị, ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Lão tiền bối, ngài cần nhiều vật tư dã ngoại như vậy, là chuẩn bị rời đi Ô Thản Thành?" "Ân, ta đây vài ngày nữa phải rời khỏi Ô Thản Thành, có lẽ một thời gian không ngắn sau mới có thể trở lại nơi này." – Hắc bào nhân gật đầu, âm thanh khàn khàn chậm rãi truyền ra. "Phiền toái giúp ta đem vật tư chuẩn bị cho tốt, cần thì cứ khấu trừ vào trong tạp phiến." – Bàn tay trắng noãn cầm kim sắc tạp phiến đưa ra cho Nhã Phi, trong tạp phiến có năm mươi vạn kim tệ, tất cả đều là khoản tiền kiếm được từ luyện khí linh dịch trong thời gian Tiêu Phụng Thiên xuất quan vài lần. "Vâng. Lão tiên sinh đợi chúng ta một lúc." - Gật gật đầu, Nhã Phi tiếp nhận tạp phiến, phất tay gọi tới một thị nữ, đem tạp phiến cùng danh sách giao cho nàng, phân phó nhanh chóng đi làm việc. "Ta đi rồi, hy vọng Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng có thể chiếu cố tới Tiêu gia nhiều hơn, ngày sau nếu cần sự trợ giúp, ta nhất định sẽ không trì hoãn." – Nói rồi Tiêu Phụng Thiên từ giới chỉ lấy ra ba khỏa Tụ Khí Tán đặt lên bàn. "A, lão tiền bối đã có lòng thành, ta chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt? Tiền bối cứ yên tâm, Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng sẽ tận lực chiếu cố cho Tiêu gia." - Nhã Phi bất ngờ, đôi mắt hẹp mê người cong lên vui vẻ, ngọc thủ nâng cằm, nhãn đồng nhìn chằm chằm hắc bào nhân, lông mi thon dài run rẩy nhẹ chớp chớp, nét quyến rũ mê hồn nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp. "Không biết lão tiền bối với Tiêu gia là loại quan hệ gì?" – Đây vốn là điều mà Nhã Phi luôn thắc mắc, qua mấy tháng này, nàng thấy lão tiền bối này dường như rất chiếu cố Tiêu gia. "Đồ nhi của ta là người Tiêu gia, ta đưa lệnh nữ đi, tự nhiên phải chiếu cố Tiêu gia." Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắc bào nhân ngẩng đầu nhìn thị nữ đang bước nhanh tới bên ngoài tấm màn, chậm rãi ngồi dậy, khoát tay áo, cười nói: "Cuối cùng cũng phải cáo biệt tại đây. Hẹn gặp lại." Tiêu Phụng Thiên đi tới bên cạnh thị nữ, lấy kim sắc tạp phiến cùng hai cái giới chỉ, nhẹ giọng nói một câu cám ơn, sau đó cũng không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài. Ra khỏi phách mại tràng, Tiêu Phụng Thiên đứng trong dòng người chật chội giữa ngã tư đường, nhìn lại ngôi thành nơi đã ở suốt mười năm, hồi lâu sau có chút cô đơn khẽ thở dài, nắm tay gắt gao nắm lại như muốn tự cấp cho mình dũng khí, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải trở nên thật cường đại.." Nói xong, nàng cười cười, vứt đi những phiền muộn trong lòng, chân bước vào dòng người, nhanh chóng biến mất. * * * Vân Lam Tông, thế lực to lớn số một số hai Gia Mã đế quốc, tông môn trực tiếp đặt trên một dãy núi hùng vĩ cách đế đô chỉ hơn mười dặm, do có Vân Lam Tông nên núi này được gọi là Vân Lam Sơn. Vân Lam Sơn thế núi dốc đứng, ba mặt là vách đá rừng rậm, gần đó có một con đường thông lên đỉnh núi, có thể nói là một hiểm địa dễ thủ khó công, hơn nữa trên dưới khắp núi, đều có Vân Lam Tông đệ tử tuần tra chu đáo, cả dãy núi nghiễm nhiên có thể coi là một cứ địa khổng lồ. Cách chân núi Vân Lam Sơn gần hai dặm, có hơn năm vạn kỵ binh đế quốc đồn trú, mặc dù gọi là thủ vệ đô thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là người thống trị của đế quốc đặt ra một cái phòng hộ đối với mãnh hổ gần đô thành này. Vân Lam Tông hậu sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh. Trên một khối nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nữ tử thân y phục trắng thuần, mái tóc búi cao hình phượng hoàng, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Hai tay lúc này chính là đang kết ấn tu luyện, mắt nhắm chặt, theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình nữ tử, sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp.. Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị nữ tử hấp thu vào trong cơ thể, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, thanh mang nhàn nhạt từ trong nhãn đồng xẹt qua, thân thể khẽ động tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt. "Thình thịch, thình thịch." Tựa hồ có điều gì đó lóe lên trong tâm trí khiến đôi mày đen của nữ tử cau lại, mặc cho nàng cố thế nào cũng không thể nắm bắt được. Nàng nhẹ vỗ ngực lẩm bẩm: "Ta tựa hồ vừa nhớ ra gì đó, nhưng tại sao lại không thể nghĩ ra được, cảm giác này thật khó chịu.." Bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện sau lưng nữ tử, bóng trắng thân khoác một cái nho sĩ trường bào, cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió. "Vận Nhi, ngươi vừa thất thần, có chuyện gì sao?" "Không có gì. Sư phụ, ta dự định ra ngoài lịch lãm một khoảng thời gian, người thấy thế nào?" – Nữ tử lắc đầu nhẹ giọng nói, thanh âm dễ nghe êm tai, như có như không một tia cao quý. Bóng trắng sau lưng nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, ra ngoài lịch lãm một thời gian nói không chừng có thể giúp ngươi đột phá. Tính toán lúc nào lên đường?" "Có lẽ là.. hôm nay ạ." – Nữ tử thoáng chần chừ nói. * * * "Thình thịch." "Có chuyện gì vậy?" – Cổ Minh thấy Tiêu Phụng Thiên đột ngột dừng lại ôm ngực liền lên tiếng hỏi. Tiêu Phụng Thiên cau mày, không hiểu tại sao tim nàng lại đột nhiên đập thật nhanh giống như bị thứ gì khích thích, lại là cảm giác kỳ lạ lúc trước. Nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra khiến nàng cảm giác như bản thân vừa gặp ảo giác. "Không có gì, đi thôi." – Tiêu Phụng Thiên lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục tiến bước vào trong khu rừng trước mặt..
Chương 11: Nhập trì Bấm để xem Phía trong rừng rậm yên tĩnh, một thân ảnh lặng lẽ hành tẩu, ánh mắt cảnh giác không ngừng đảo qua những địa phương âm u, tùy thời ứng phó các tình huống xảy ra. Kỳ thật Tiêu Phụng Thiên lúc này vô cùng căng thẳng. Trong ma thú sơn mạch, ma thú hoành hành, nguy hiểm dày đặc, nếu đơn độc hành tẩu thì rất dễ bị ma thú tấn công, cho nên vào núi cũng chỉ có dong binh, còn những kẻ lớn gan phần lớn cũng đều kết đoàn mà đi vào. Lấy thực lực hiện tại của nàng, tùy tiện một đầu nhất giai ma thú nhỏ bé cũng có thể đem nàng nuốt vào trong bụng. Cổ Minh tên kia để nàng cứ một thân một mình tiến vào, sau đó liền biến đi đâu mất. Tiêu Phụng Thiên lúc này chỉ có thể đặt cược tin tưởng hắn mà tiếp tục vào sâu hơn khu rừng. Tiêu Phụng Thiên vừa đi vừa cảnh giác bốn phía, sau khi đi hơn nửa ngày trời thì nàng nghe thấy tiếng nước đổ ầm ầm, rất nhanh xuyên qua rừng cây, một thác nước hùng vĩ chậm rãi hiện ra sau màn sương lượn lờ quanh đây. Tiêu Phụng Thiên chậm rãi hướng đến chỗ thác nước, ánh mắt cẩn thận quét quanh bốn phía một lượt, sau khi không nhìn thấy dấu hiệu nào của ma thú thường xuất hiện, lúc này mới thở dài một hơi. Sau khi đi tới chỗ vách núi, nàng tại chỗ này tỉ mỉ lựa chọn một hồi lâu, cuối cùng mới chọn một sơn động dài khoảng bốn năm thước, cẩn thận bước lên một hòn đá ướt có chút trơn nhẵn, Tiêu Phụng Thiên tựa như một con linh hầu, nhanh chóng chui vào bên trong sơn động vừa chọn đó. Bên trong sơn động khá mát mẻ, hơn nữa diện tích bên trong cũng không nhỏ, làm cho một người như Tiêu Phụng Thiên ở bên trong vẫn còn rộng rãi thoải mái. Ánh mắt quét qua mặt đất bên trong sơn động một cách tỉ mỉ vài lần, nhận thấy chưa từng có ma thú lưu lại đây, lúc này mới yên tâm đem sơn động đó ra quét dọn một lượt, từ trong nạp giới lấy ra một vài vật dụng đã mua sắm từ trước, dựng một cái giường mềm mại ở góc để nghỉ tạm. "Cũng không tồi." – Bỗng Cổ Minh hiện lên làm Tiêu Phụng Thiên giật bắn người, hắn vừa vuốt cằm vừa quan sát xung quanh nói. "Bây giờ ngươi mới xuất hiện? Ta còn tưởng ngươi biến mất luôn rồi." – Tiêu Phụng Thiên hậm hực nói. "Nếu ta biến mất thì ngươi cũng không chết được, lo cái gì." Cổ Minh nói rồi nhìn nhìn xung quanh, sau đó hắn nhấc tay làm nứt một tảng lớn dưới mặt đất trong sơn động, dùng nó lấp cửa động sao cho chỉ vừa đủ một người đi qua. Chỗ dưới mặt đất lúc này hình thành một cái hố nhỏ, hắn gật gật đầu nói: "Ngươi mau ra ngoài lấy nước đổ đầy cái hố này. Quanh đây sẽ không có ma thú, không cần lo lắng cảnh giác." "A! Tốt." – Không biết hắn làm thế nào chắc chắn ma thú không đến nhưng xuất phát từ tín nhiệm, Tiêu Phụng Thiên cũng không thắc mắc nhiều, đáp ứng một tiếng liền đi ra ngoài. Rất nhanh Tiêu Phụng Thiên liền đem nước đổ đầy cái hố trong sơn động tạo thành thủy trì, Cổ Minh cũng vừa vẽ xong mấy thứ gì đó quanh động bằng máu ma thú đã được chuẩn bị trước đó. Hắn đem năm viên ma hạch nhị cấp thuộc tính khác nhau đặt xung quanh hố nước, lúc này xung quanh nó hình thành một trận pháp phức tạp. Lúc Cổ Minh đem năm viên ma hạch đặt xung quanh thủy trì sau đó lầm bầm những điều gì đó khó hiểu, Tiêu Phụng Thiên liền cảm thấy không khí xung quanh dao động, mơ hồ cảm thấy thiên địa nguyên lực dường như đang hướng về nơi này mà đến. Điều này không khỏi khiến Tiêu Phụng Thiên sáng mắt lên, quả thật là thần kỳ. "Đây là chuyện gì, ngươi làm sao làm được như vậy?" – Tiêu Phụng Thiên hứng khởi hướng Cổ Minh hỏi. Cổ Minh ở một bên đem các loại dược thảo nói qua trước kia - cận Long Ma Thú huyết, trăm năm Băng Tinh Quả, Xích Viêm Quả, Long Linh Thảo lần lượt bỏ vào thủy trì nhỏ trong sơn động, một bên nói: "Đây là ma trận pháp, đợi sau này ngươi có đủ thực lực ta sẽ dạy cho ngươi, giờ thì ở yên đó đi." "Đợi đến bao giờ?" Cổ Minh liếc nàng một cái. "Đến khi ngươi thức tỉnh được huyết mạch long tộc trong cơ thể." Tiêu Phụng Thiên nghe được vậy liền ngây người, nàng có huyết mạch long tộc? Nàng không phải nhân loại sao? Sao lại có thể có huyết mạch long tộc? Cổ Minh hắn tựa hồ biết rất nhiều về thân thế của nàng mà đến nàng cũng không biết. Tiêu Phụng Thiên nhíu mày, chần chừ hỏi: "Nói vậy.. ta không phải nhân loại sao?" Cổ Minh nhìn chằm chằm nàng khiến nàng có chút rụt người, hắn chậm rãi nói: "Sau này ngươi sẽ biết. Bây giờ ta sẽ giúp ngươi từng bước một đánh thức huyết mạch lực của bản thân. Cởi đồ ra rồi ngâm mình xuống đây đi." Vừa nói, hắn vừa chỉ chỉ về phía thủy trì màu đỏ đã được hắn làm nóng bằng hắc hỏa. "Ngươi không phải muốn ta đi chết đó chứ.." – Tiêu Phụng Thiên trợn mắt. Nàng nhìn về phía thủy trì đỏ rực đáng sợ đang tỏa hơi nóng, dường như đang có bóng nước nổi lên sùng sục. "Ngươi chắc cái thứ này sẽ không luộc chín ta đó chứ.." "Ân.. Luộc chín ngươi đích xác là không thể, nhưng bỏng một chút thì vẫn có thể. Thế nào? Sợ rồi sao?" - Cổ Minh làm bộ ngẫm nghĩ một lúc, khóe miệng cong lên trêu chọc, khiêu khích nàng. "..." "Đến! Ta mới không sợ ngươi!" Quả không ngoài dự đoán của Cổ Minh, kẻ nào đó dễ dàng bị khiêu khích, nói rồi nhảy thẳng vào trong thủy trì nóng đỏ rực. * * * Lúc này tại Vân Lam Tông, có một đạo hắc ảnh vừa xuất sơn, thân hình lao vút như lá liễu trôi nổi trên không trung. Dáng người chập chờn ưu nhã, nhanh chóng lao đi hướng về phía Ma thú sơn mạch mà đến. Sau lưng nàng là một đôi cánh màu xanh có chút hư ảo, hẳn là dựa vào đấu khí bản thân ngưng tụ mà thành, đấu khí hóa cánh, cơ hồ chính là dấu hiệu của đấu vương cường giả. Lần lịch luyện này, không hiểu sao lại khiến một người vốn lạnh lùng, trầm tĩnh như nàng giờ đây có chút chờ mong.
Chương 12: Vân Vận Bấm để xem Từ khi chào đời, nàng đã có gia thế hiển hách, hùng mạnh hậu thuẫn. Nàng có dung nhan phong hoa tuyệt đại, ung dung cao quý, tư chất càng là thiên tài. Mọi người xung quanh đều kì vọng cao ở nàng, huynh đệ tỉ muội ngưỡng mộ nàng. Có thể nói nói những gì nàng có được tới nay đều là những gì tốt nhất. Nhưng không hiểu tại sao, tận đáy lòng nàng lại luôn cảm thấy trống vắng. Nàng càng lớn, càng phát triển cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn, giống như có một mảnh ghép bị thiếu khỏi bức tranh, khiến người ta day dứt mãi không thôi. Có đoạn thời gian nàng lịch luyện bỗng gặp phải ma thú cấp cao khiến nàng trọng thương suýt chết, may mắn được cứu trở về nhưng lại rơi vào hôn mê suốt mấy tháng. Trong lúc ấy, nàng nàng nằm mơ thấy rất nhiều, rất nhiều thứ. Mơ thấy nàng ở một thế giới xa lạ, với những con người mà nàng chưa gặp bao giờ, mơ thấy ai đó đang gọi nàng, nhưng khi nàng ngoảnh lại lại chẳng thể thấy rõ đó là ai. Một lần nữa nàng rơi vào bóng đêm vô tận. Lần này nàng mơ thấy những sinh hoạt trước kia của nàng, tất cả khung cảnh, nhân ảnh thân quen đều hiện lên một cách chân thực đến vô cùng. Lại thấy sau đó nàng gặp gỡ một thiếu niên rồi lại động lòng với hắn, mơ thấy hắn bước lên đỉnh nhân sinh, dắt tay nàng cùng những nữ nhân khác rời đi, sau đó lại quay về điểm bắt đầu. Đôi khi nàng cố thay đổi những điều đã xảy ra, nhưng chung quy kết quả vẫn như vậy. Giấc mộng ấy cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, cứ như nàng phải sống trong cái vòng lặp không lối thoát vậy, nhưng rồi bỗng nhiên.. "Không!" Một tiếng hét thống khổ đến tê tâm liệt phế vang lên đánh mạnh vào tâm trí nàng khiến nàng bừng tỉnh. Giọt lệ lăn xuống trên khóe mắt nàng, nàng giơ tay chạm vào dòng nước nóng trên mặt. "Đã bao lâu rồi mình chưa khóc như thế này? Tại sao mình lại khóc?" Nàng ngồi dậy thẫn thờ, tâm trí nàng vẫn còn nhớ từng hình ảnh trong giấc mộng ấy. Làm sao giấc mộng lại có thể chân thực đến như vậy? Mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như vậy ư? Nàng thật sự.. đang sống thật sao? "Vận Nhi! Vận Nhi, con làm sao vậy?" "Vân Vận, ngươi không sao chứ?" "Vận Nhi.." Rất nhiều âm thanh lo lắng của những người xung quanh vang lên, chỉ là lúc này nàng không thể nghe thấy gì cả. Cơn đau đầu như búa bổ ập đến khiến nàng ôm lấy đầu và cắn chặt răng, thống khổ đến mức mặt mày nàng tái mét, môi trắng bệch rồi ngất đi lúc nào không hay. Lần thứ hai nàng tỉnh dậy đã là chuyện của những ngày sau đó.. "Vận Nhi, con không sao chứ?" – Vân Sơn lo lắng hỏi "Sư phụ, đồ nhi không có chuyện gì. Khiến người phải lo lắng rồi." - Vân Vận nhẹ lắc đầu, nhàn nhạt trả lời. Nhớ lại những giấc mơ ấy.. không, nói đúng hơn có lẽ là các kiếp trước của nàng, khiến nàng bỗng đau khổ không thôi, tại sao nàng lại phải sống như vậy? Nàng đã phải sống trong cái vòng lặp mãi không lối thoát. Những gì nàng nhớ lại từ giấc mộng đã khiến nàng trở nên trầm lắng hơn cả trước đó, khí tràng toát ra từ nàng cũng có sự thay đổi, sâu trong đôi mắt ấy lúc này đã nhiều hơn một phần tang thương, thống khổ nhưng cũng nhiều hơn một phần quyết liệt, nàng quyết phải thoát ra khỏi cuộc sống đó. "Vận Nhi, ta đã nghe kể rồi, làm sao ma thú tứ giai có thể làm con ra nông nổi này được. Con làm sao hôn mê lâu như vậy?" – Thấy đồ nhi lại thất thần, Vân Sơn nhăn cái trán của mình, lão thật sự đã rất lo lắng cho nàng. Lời của Vân Sơn kéo nàng ra khỏi suy nghĩ của mình, nàng nhìn hắn cười khổ đáp. "Sư phụ, ta cũng không biết. Dường như là mơ một giấc rất dài, tiếc là lại không nhớ điều gì. Những thứ khác không có gì đáng ngại." "Vậy thì tốt, con nghỉ ngơi cho tốt, không có gì ta liền trở về tiếp tục tĩnh tu." - Mặc dù không hài lòng lắm với đáp án của nàng, Vân Sơn cũng không còn cách nào khác ngoài gật đầu, dặn dò nàng vài ba câu rồi đi. Trước khi bước ra khỏi cửa, lão có chút nghiêng đầu nói: "Phải rồi, tiểu tử Cổ Hà kia có vẻ cũng rất lo lắng cho con, đan dược là hắn đưa đến." Vân Vận ngồi trên giường thừ người nhìn bóng sư phụ li khai, sau đó thở dài mệt mỏi nắm chặt nắm tay. Có lẽ lần này khác với những kiếp trước, nàng đã nhớ hết tất cả những điều trước kia, lần này nàng muốn thay đổi tất cả. Nàng muốn để bản than thoát khỏi cuộc sống đã được sắp đặt trước đó. Những ngày sau đó liên tục có không ít người đến bái phỏng thăm hỏi. Nàng rất hữu lễ cảm ơn cũng như từ chối các món quà mang đến rồi sau đó ra hậu sơn bế quan. Không lâu sau đó thiếu tông chủ Vân Lam Tông liền thành công chưa đến 25 tuổi tiến cấp trở thành Đấu Linh cường giả. Nghiễm nhiên trở thành người trẻ nhất từng đặt chân tới cấp bậc Đấu Linh của Vân Lam Tông, khiến các trưởng lão kinh hỉ không thôi. Ban đêm tĩnh mịch bao trùm Vân Lam Sơn, Vân Vận đang ngồi trên khối nham thạch đen mọc ra giữa vách núi, thân vận bạch y, mây mù lượn lờ khiến hình bóng nàng lúc này như tiên nữ ẩn hiện. "Có gì đó khác đi, tựa hồ nhanh hơn dự tính.. là do ta nhớ lại tất cả sao? Như thế càng tốt, có lẽ sắp tới là lúc thích hợp để ra ngoài lịch luyện một thời gian." * * * Sau hôm đó, nàng lặp tức lên đường, đi chu du khắp nơi. Dựa vào những gì đã nhớ lại từ kiếp trước, nàng đạt được không ít tài nguyên, bảo vật trợ giúp tu luyện. Chỉ trong thời gian 7 năm ở bên ngoài lịch luyện sau đó, Vân Vận đã đột phá đến Đấu Vương lục tinh khiến nhiều người kinh sợ không thôi. Lúc nàng quay về Vân Lam Tông cũng là lúc Vân Sơn đã lệnh trước với các trưởng lão sẽ trao chức vị tông chủ cho nàng. Lần này nàng vừa về đến, các trưởng lão liền nói với nàng sư phụ Vân Sơn đã giao đấu với ai đó rồi bị thương rất nặng, hắn đã lệnh không ai được phiền hắn lần bế quan này, có lẽ qua khỏi hay không chỉ có thể xem mệnh trời. Nàng rất lo lắng, nhưng nàng hiểu hắn đã nói thế thì những gì bây giờ nàng có thể làm là chờ đợi. Nàng tiếp nhận vị trí tông chủ Vân Lam Tông, ngày càng khiến tông môn ngày càng phát dương quang đại, danh tiến cũng ngày một lan truyền khắp đế quốc, cơ hồ biến thành một huyền thoại trong mắt mọi người. Tuế nguyệt qua đi, Vân Sơn cuối cùng cũng xuất quan, thương thế không những lành lặng mà còn đột phá chướng bích, thành công đặt chân vào cảnh giới Đấu Tông, diện mạo cũng trẻ lại, nếu không phải mái tóc dài màu bạc cũng khó khiến người ta nghĩ đây là một lão yêu quái đã sống rất lâu. Hắn vừa xuất hiện, nhìn thấy Vân Vận liền muốn dò thử tu vi của nàng, cảm giác được thực lực nàng tiến triển nhanh chóng đến vậy, ánh mắt liền kinh ngạc không thôi. Vân Vận cũng đồng dạng kinh hỉ, đồng thời cũng để nàng để ý đến một vài chuyện của kiếp trước. Sư phụ cuối cùng cũng phải chịu sự sai khiến của Hồn Điện, mà Vân Lam Tông cũng từ đó kết oán liên tục, cuối cùng tiêu vong trong tay Tiêu Viêm. Nàng kiếp này chắc chắn sẽ không dây dưa với hắn, sẽ không để hắn hủy tông môn của nàng, càng phải tìm cách ngăn chặn Hồn Điện.. Những ngày tu luyện kế đó, không biết tại sao đôi khi tim nàng lại đập thật mạnh chốc lát rồi lại thôi, nếu không phải điều này lặp lại vài lần thì có lẽ Vân Vận đã nghĩ đó chỉ là ảo giác. Dường như những lúc tim đập mạnh ấy, trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh nào đó nhưng lại không cách nào nhớ rõ được. Đầu nàng bắt đầu đau nhói, đôi mày đen cau lại. "Tựa hồ vừa nhớ ra gì đó, nhưng tại sao lại không thể nghĩ ra được, cảm giác này thật khó chịu.." Vân Vận cảm thấy như có một thứ gì đó ở phương xa kêu gọi nàng, một cảm giác gì đó rất lạ từ sâu con tim truyền ra khiến nàng run rẩy nhẹ. Tốc độ tu luyện của nàng lúc này cơ hồ chỉ có thể dung từ nghịch thiên để hình dung, từ khi nàng quay về Vân Lam Tông đến nay đã được 2 năm, nàng đã đột phá đến Đấu Vương đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước đột phá thành Đấu Hoàng. Tốc độ này hiện tại đã nhanh hơn gấp nhiều lần so với kiếp trước. Đồng thời nàng cũng cảm nhận được nhiều thứ hơn so với trước đây, nàng phải đi tìm hiểu nguyên do của nó. Bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện sau lưng, bóng trắng thân khoác một cái nho sĩ trường bào, cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió. Vân Sơn vẫn luôn rất để ý đồ đệ độc nhất này của hắn. "Vận Nhi, ngươi vừa thất thần, có chuyện gì sao?" Vân Vận lắc đầu nhẹ giọng nói, thanh âm dễ nghe êm tai, như có như không một tia cao quý. "Không có gì. Sư phụ, ta dự định ra ngoài lịch lãm một khoảng thời gian, người thấy thế nào?" Bóng trắng sau lưng nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, ra ngoài lịch lãm một thời gian nói không chừng có thể giúp ngươi đột phá. Tính toán lúc nào lên đường?" "Có lẽ là.. hôm nay ạ." – Nữ tử thoáng chần chừ nói.