Chương 10: Tiến vào Ma thú sơn mạch
[BOOK]Nhã Phi ưu nhã ngồi ở ghế, chân phải khoát trên chân trái, phía dưới sườn xám thật dài lộ ra cặp đùi trắng toát mê người.
Lúc này Nhã Phi ngọc thủ đang cầm một trang giấy thật dài, một lát sau mới xem hết tài liệu, khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện lên một nét kinh dị, ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Lão tiền bối, ngài cần nhiều vật tư dã ngoại như vậy, là chuẩn bị rời đi Ô Thản Thành?"
"Ân, ta đây vài ngày nữa phải rời khỏi Ô Thản Thành, có lẽ một thời gian không ngắn sau mới có thể trở lại nơi này." – Hắc bào nhân gật đầu, âm thanh khàn khàn chậm rãi truyền ra.
"Phiền toái giúp ta đem vật tư chuẩn bị cho tốt, cần thì cứ khấu trừ vào trong tạp phiến." – Bàn tay trắng noãn cầm kim sắc tạp phiến đưa ra cho Nhã Phi, trong tạp phiến có năm mươi vạn kim tệ, tất cả đều là khoản tiền kiếm được từ luyện khí linh dịch trong thời gian Tiêu Phụng Thiên xuất quan vài lần.
"Vâng. Lão tiên sinh đợi chúng ta một lúc." - Gật gật đầu, Nhã Phi tiếp nhận tạp phiến, phất tay gọi tới một thị nữ, đem tạp phiến cùng danh sách giao cho nàng, phân phó nhanh chóng đi làm việc.
"Ta đi rồi, hy vọng Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng có thể chiếu cố tới Tiêu gia nhiều hơn, ngày sau nếu cần sự trợ giúp, ta nhất định sẽ không trì hoãn." – Nói rồi Tiêu Phụng Thiên từ giới chỉ lấy ra ba khỏa Tụ Khí Tán đặt lên bàn.
"A, lão tiền bối đã có lòng thành, ta chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt? Tiền bối cứ yên tâm, Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng sẽ tận lực chiếu cố cho Tiêu gia." - Nhã Phi bất ngờ, đôi mắt hẹp mê người cong lên vui vẻ, ngọc thủ nâng cằm, nhãn đồng nhìn chằm chằm hắc bào nhân, lông mi thon dài run rẩy nhẹ chớp chớp, nét quyến rũ mê hồn nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Không biết lão tiền bối với Tiêu gia là loại quan hệ gì?" – Đây vốn là điều mà Nhã Phi luôn thắc mắc, qua mấy tháng này, nàng thấy lão tiền bối này dường như rất chiếu cố Tiêu gia.
"Đồ nhi của ta là người Tiêu gia, ta đưa lệnh nữ đi, tự nhiên phải chiếu cố Tiêu gia."
Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắc bào nhân ngẩng đầu nhìn thị nữ đang bước nhanh tới bên ngoài tấm màn, chậm rãi ngồi dậy, khoát tay áo, cười nói: "Cuối cùng cũng phải cáo biệt tại đây. Hẹn gặp lại."
Tiêu Phụng Thiên đi tới bên cạnh thị nữ, lấy kim sắc tạp phiến cùng hai cái giới chỉ, nhẹ giọng nói một câu cám ơn, sau đó cũng không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài.
Ra khỏi phách mại tràng, Tiêu Phụng Thiên đứng trong dòng người chật chội giữa ngã tư đường, nhìn lại ngôi thành nơi đã ở suốt mười năm, hồi lâu sau có chút cô đơn khẽ thở dài, nắm tay gắt gao nắm lại như muốn tự cấp cho mình dũng khí, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải trở nên thật cường đại.."
Nói xong, nàng cười cười, vứt đi những phiền muộn trong lòng, chân bước vào dòng người, nhanh chóng biến mất.
* * *
Vân Lam Tông, thế lực to lớn số một số hai Gia Mã đế quốc, tông môn trực tiếp đặt trên một dãy núi hùng vĩ cách đế đô chỉ hơn mười dặm, do có Vân Lam Tông nên núi này được gọi là Vân Lam Sơn.
Vân Lam Sơn thế núi dốc đứng, ba mặt là vách đá rừng rậm, gần đó có một con đường thông lên đỉnh núi, có thể nói là một hiểm địa dễ thủ khó công, hơn nữa trên dưới khắp núi, đều có Vân Lam Tông đệ tử tuần tra chu đáo, cả dãy núi nghiễm nhiên có thể coi là một cứ địa khổng lồ.
Cách chân núi Vân Lam Sơn gần hai dặm, có hơn năm vạn kỵ binh đế quốc đồn trú, mặc dù gọi là thủ vệ đô thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là người thống trị của đế quốc đặt ra một cái phòng hộ đối với mãnh hổ gần đô thành này.
Vân Lam Tông hậu sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Trên một khối nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nữ tử thân y phục trắng thuần, mái tóc búi cao hình phượng hoàng, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Hai tay lúc này chính là đang kết ấn tu luyện, mắt nhắm chặt, theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình nữ tử, sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp..
Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị nữ tử hấp thu vào trong cơ thể, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, thanh mang nhàn nhạt từ trong nhãn đồng xẹt qua, thân thể khẽ động tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt.
"Thình thịch, thình thịch."
Tựa hồ có điều gì đó lóe lên trong tâm trí khiến đôi mày đen của nữ tử cau lại, mặc cho nàng cố thế nào cũng không thể nắm bắt được. Nàng nhẹ vỗ ngực lẩm bẩm: "Ta tựa hồ vừa nhớ ra gì đó, nhưng tại sao lại không thể nghĩ ra được, cảm giác này thật khó chịu.."
Bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện sau lưng nữ tử, bóng trắng thân khoác một cái nho sĩ trường bào, cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió.
"Vận Nhi, ngươi vừa thất thần, có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Sư phụ, ta dự định ra ngoài lịch lãm một khoảng thời gian, người thấy thế nào?" – Nữ tử lắc đầu nhẹ giọng nói, thanh âm dễ nghe êm tai, như có như không một tia cao quý.
Bóng trắng sau lưng nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, ra ngoài lịch lãm một thời gian nói không chừng có thể giúp ngươi đột phá. Tính toán lúc nào lên đường?"
"Có lẽ là.. hôm nay ạ." – Nữ tử thoáng chần chừ nói.
* * *
"Thình thịch."
"Có chuyện gì vậy?" – Cổ Minh thấy Tiêu Phụng Thiên đột ngột dừng lại ôm ngực liền lên tiếng hỏi.
Tiêu Phụng Thiên cau mày, không hiểu tại sao tim nàng lại đột nhiên đập thật nhanh giống như bị thứ gì khích thích, lại là cảm giác kỳ lạ lúc trước. Nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra khiến nàng cảm giác như bản thân vừa gặp ảo giác.
"Không có gì, đi thôi." – Tiêu Phụng Thiên lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục tiến bước vào trong khu rừng trước mặt..[/BOOK]
[BOOK]Nhã Phi ưu nhã ngồi ở ghế, chân phải khoát trên chân trái, phía dưới sườn xám thật dài lộ ra cặp đùi trắng toát mê người.
Lúc này Nhã Phi ngọc thủ đang cầm một trang giấy thật dài, một lát sau mới xem hết tài liệu, khuôn mặt quyến rũ thoáng hiện lên một nét kinh dị, ngẩng đầu nhìn hắc bào nhân bên cạnh, ngạc nhiên nói: "Lão tiền bối, ngài cần nhiều vật tư dã ngoại như vậy, là chuẩn bị rời đi Ô Thản Thành?"
"Ân, ta đây vài ngày nữa phải rời khỏi Ô Thản Thành, có lẽ một thời gian không ngắn sau mới có thể trở lại nơi này." – Hắc bào nhân gật đầu, âm thanh khàn khàn chậm rãi truyền ra.
"Phiền toái giúp ta đem vật tư chuẩn bị cho tốt, cần thì cứ khấu trừ vào trong tạp phiến." – Bàn tay trắng noãn cầm kim sắc tạp phiến đưa ra cho Nhã Phi, trong tạp phiến có năm mươi vạn kim tệ, tất cả đều là khoản tiền kiếm được từ luyện khí linh dịch trong thời gian Tiêu Phụng Thiên xuất quan vài lần.
"Vâng. Lão tiên sinh đợi chúng ta một lúc." - Gật gật đầu, Nhã Phi tiếp nhận tạp phiến, phất tay gọi tới một thị nữ, đem tạp phiến cùng danh sách giao cho nàng, phân phó nhanh chóng đi làm việc.
"Ta đi rồi, hy vọng Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng có thể chiếu cố tới Tiêu gia nhiều hơn, ngày sau nếu cần sự trợ giúp, ta nhất định sẽ không trì hoãn." – Nói rồi Tiêu Phụng Thiên từ giới chỉ lấy ra ba khỏa Tụ Khí Tán đặt lên bàn.
"A, lão tiền bối đã có lòng thành, ta chẳng lẽ lại không biết xấu hổ mà cự tuyệt? Tiền bối cứ yên tâm, Mễ Đặc Nhĩ phách mại tràng sẽ tận lực chiếu cố cho Tiêu gia." - Nhã Phi bất ngờ, đôi mắt hẹp mê người cong lên vui vẻ, ngọc thủ nâng cằm, nhãn đồng nhìn chằm chằm hắc bào nhân, lông mi thon dài run rẩy nhẹ chớp chớp, nét quyến rũ mê hồn nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
"Không biết lão tiền bối với Tiêu gia là loại quan hệ gì?" – Đây vốn là điều mà Nhã Phi luôn thắc mắc, qua mấy tháng này, nàng thấy lão tiền bối này dường như rất chiếu cố Tiêu gia.
"Đồ nhi của ta là người Tiêu gia, ta đưa lệnh nữ đi, tự nhiên phải chiếu cố Tiêu gia."
Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắc bào nhân ngẩng đầu nhìn thị nữ đang bước nhanh tới bên ngoài tấm màn, chậm rãi ngồi dậy, khoát tay áo, cười nói: "Cuối cùng cũng phải cáo biệt tại đây. Hẹn gặp lại."
Tiêu Phụng Thiên đi tới bên cạnh thị nữ, lấy kim sắc tạp phiến cùng hai cái giới chỉ, nhẹ giọng nói một câu cám ơn, sau đó cũng không quay đầu lại bước thẳng ra ngoài.
Ra khỏi phách mại tràng, Tiêu Phụng Thiên đứng trong dòng người chật chội giữa ngã tư đường, nhìn lại ngôi thành nơi đã ở suốt mười năm, hồi lâu sau có chút cô đơn khẽ thở dài, nắm tay gắt gao nắm lại như muốn tự cấp cho mình dũng khí, nhẹ giọng nói: "Nhất định phải trở nên thật cường đại.."
Nói xong, nàng cười cười, vứt đi những phiền muộn trong lòng, chân bước vào dòng người, nhanh chóng biến mất.
* * *
Vân Lam Tông, thế lực to lớn số một số hai Gia Mã đế quốc, tông môn trực tiếp đặt trên một dãy núi hùng vĩ cách đế đô chỉ hơn mười dặm, do có Vân Lam Tông nên núi này được gọi là Vân Lam Sơn.
Vân Lam Sơn thế núi dốc đứng, ba mặt là vách đá rừng rậm, gần đó có một con đường thông lên đỉnh núi, có thể nói là một hiểm địa dễ thủ khó công, hơn nữa trên dưới khắp núi, đều có Vân Lam Tông đệ tử tuần tra chu đáo, cả dãy núi nghiễm nhiên có thể coi là một cứ địa khổng lồ.
Cách chân núi Vân Lam Sơn gần hai dặm, có hơn năm vạn kỵ binh đế quốc đồn trú, mặc dù gọi là thủ vệ đô thành, nhưng ai cũng có thể nhìn ra là người thống trị của đế quốc đặt ra một cái phòng hộ đối với mãnh hổ gần đô thành này.
Vân Lam Tông hậu sơn, mây mù lượn lờ, tựa như tiên cảnh.
Trên một khối nham thạch màu đen mọc ra giữa vách núi, một nữ tử thân y phục trắng thuần, mái tóc búi cao hình phượng hoàng, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Hai tay lúc này chính là đang kết ấn tu luyện, mắt nhắm chặt, theo mỗi lần hô hấp, hình thành nên một vòng tuần hoàn hoàn mĩ, mỗi lần tuần hoàn luân phiên, năng lượng nồng đậm chung quanh đều phát ra một luồng thanh sắc khí lưu nhàn nhạt xoay quanh thân hình nữ tử, sau đó không ngừng cuồn cuộn hấp thu vào trong cơ thể, tiến hành luyện hóa, thâu nạp..
Sau khi đoàn thanh sắc khí lưu cuối cùng bị nữ tử hấp thu vào trong cơ thể, nàng chậm rãi mở hai tròng mắt, thanh mang nhàn nhạt từ trong nhãn đồng xẹt qua, thân thể khẽ động tạo nên một làn gió thơm mát nhàn nhạt.
"Thình thịch, thình thịch."
Tựa hồ có điều gì đó lóe lên trong tâm trí khiến đôi mày đen của nữ tử cau lại, mặc cho nàng cố thế nào cũng không thể nắm bắt được. Nàng nhẹ vỗ ngực lẩm bẩm: "Ta tựa hồ vừa nhớ ra gì đó, nhưng tại sao lại không thể nghĩ ra được, cảm giác này thật khó chịu.."
Bỗng nhiên một bóng trắng xuất hiện sau lưng nữ tử, bóng trắng thân khoác một cái nho sĩ trường bào, cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, mái tóc dài màu bạc tung bay trong gió.
"Vận Nhi, ngươi vừa thất thần, có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Sư phụ, ta dự định ra ngoài lịch lãm một khoảng thời gian, người thấy thế nào?" – Nữ tử lắc đầu nhẹ giọng nói, thanh âm dễ nghe êm tai, như có như không một tia cao quý.
Bóng trắng sau lưng nàng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu nói: "Cũng tốt, ra ngoài lịch lãm một thời gian nói không chừng có thể giúp ngươi đột phá. Tính toán lúc nào lên đường?"
"Có lẽ là.. hôm nay ạ." – Nữ tử thoáng chần chừ nói.
* * *
"Thình thịch."
"Có chuyện gì vậy?" – Cổ Minh thấy Tiêu Phụng Thiên đột ngột dừng lại ôm ngực liền lên tiếng hỏi.
Tiêu Phụng Thiên cau mày, không hiểu tại sao tim nàng lại đột nhiên đập thật nhanh giống như bị thứ gì khích thích, lại là cảm giác kỳ lạ lúc trước. Nhưng rất nhanh sau đó liền trở lại bình thường như chưa có gì xảy ra khiến nàng cảm giác như bản thân vừa gặp ảo giác.
"Không có gì, đi thôi." – Tiêu Phụng Thiên lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ, tiếp tục tiến bước vào trong khu rừng trước mặt..[/BOOK]