Welcome! You have been invited by angle9110 to join our community. Please click here to register.
1 người đang xem

Swaka Nguyệt Lam

Giai Nguyệt Lam
Bài viết: 631 Tìm chủ đề
2302 150
Đọc hiểu: Giăng sáng - Nam Cao

Đọc văn bản và trả lời các câu hỏi

Chao ôi! Trăng đẹp lắm! Trăng dịu dàng và trong trẻo và bình tĩnh. Nhưng trong trong những căn lều nát mà trăng làm cho cái bề ngoài trông cũng đẹp, biết bao người quằn quại, nức nở, nhăn nhó với những đau thương của kiếp mình! Biết bao tiếng nghiến răng và chửi rủa! Biết bao cực khổ và lầm than? Không, không, Ðiền không thể nào mơ mộng được. Cái sự thật tàn nhẫn luôn luôn bày ra đấy. Sự thực giết chết những ước mơ lãng mạn gieo trong đầu óc Ðiền cái thứ văn chương của bọn nhàn rỗi quá. Ðiền muốn tránh sự thực, nhưng trốn tránh làm sao được? Vợ Ðiền khổ, con Ðiền khổ, cha mẹ Ðiền khổ. Chính Ðiền cũng khổ. Bao nhiêu người nữa, cùng một cảnh, khổ như Ðiền! Cái khổ làm héo một phần lớn những tính tình tươi đẹp của người ta. Tiếng đau khổ vang dội lên mạnh mẽ. Chao ôi! Chao ôi! Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than, vang dội lên mạnh mẽ trong lòng Ðiền. Ðiền chẳng cần đi đâu cả. Ðiền chẳng cần trốn tránh, Ðiền cứ đứng trong lao khổ, mở hồn ra đón lấy tất cả những vang động của đời..

Sáng hôm sau, Điền ngồi viết, giữa tiếng con khóc, tiếng vợ gắt gỏng, tiếng léo xéo đòi nợ ngoài đầu xóm. Và cả tiếng chửi bới của một người láng giềng ban đêm mất gà.


(Trích Giăng sáng, Tuyển tập Nam Cao, NXB Văn học, 1999, tr. 309-310)

Giang-sang.jpg

Câu 1. Phong cách ngôn ngữ của đoạn trích trên là?

A. Nghệ thuật

B. Sinh hoạt

C. Chính luận

D. Báo chí

Câu 2. Phương thức biểu đạt của đoạn trích trên là?

A. Biểu cảm, tự sự

B. Biểu cảm, nghị luận

C. Tự sự, nghị luận

Câu 3. Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích trên là?

A. Biểu cảm

B. Tự sự

C. Nghị luận

Câu 4. Biện pháp nghệ thuật trong đoạn trích trên là?

A. Điệp ngữ

B. So sánh

C. Nhân hóa

Câu 5. Trăng trong đoạn trích không được miêu tả thông qua chi tiết nào?

A. Đẹp, dịu dàng, trong trẻo

B. Đẹp, bình tĩnh, nhẹ nhàng

C. Đẹp, dịu dàng, bình tĩnh

D. Đẹp, bình tĩnh, trong trẻo

Câu 6. Nêu tâm trạng của nhân vật nhà văn Điền khi nói về nghệ thuật, về văn chương trong đoạn trích.

Câu 7. Anh/Chị hãy nhận xét về nghệ thuật miêu tả tâm trạng nhân vật của Nam Cao trong đoạn trích.

Câu 8. Viết một đoạn văn về câu nói: "Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than.."


Gợi ý câu trả lời

Câu 1. A. Nghệ thuật

Câu 2. B. Biểu cảm, nghị luận

Câu 3. A. Biểu cảm

Câu 4. A. Điệp ngữ

Đoạn trích sử dụng biện pháp nghệ thuật điệp cấu trúc nhằm mục đích nhấn mạnh sự thống khổ khó khăn đến cùng cực mà Điền và gia đình mình đang phải trải qua.

Câu 5. B. Đẹp, bình tĩnh, nhẹ nhàng

Câu 6. Tâm trạng của nhân vật Điền khi nói về nghệ thuật, về văn chương là một tâm trạng đầy dằn vặt, đau khổ, suy tư và trăn trở. Đó là sự khổ đau trăn trở giữa thứ văn chương mộng mơ mà, giữa hiện thực và sự day dứt của lòng người đi theo nghiệp cầm bút khi đang chìm trong một kiếp sống đầy vất vả, khó khăn.

Câu 7. Nam Cao luôn rất khéo léo trong việc miêu tả tâm trạng của nhân vật. Ông không trực tiếp bày tỏ rằng nỗi lòng của nhân vật ấy đau xót, giằng xé đến mức nào mà ông mượn ngoại cảnh để nêu rõ nổi lòng của người ấy. "Chao ôi! Trăng đẹp lắm! Trăng dịu dàng và trong trẻo và bình tĩnh" vốn là lời khen cho một ánh trăng đẹp, nhưng đi ngay sau đó chính là khổ cực đau thương, là tiếng nghiến răng chửi rủi, là ti tỉ thứ bộn bề, cũng là tâm trạng của nhân vật ẩn đằng sao tầng tầng từ ngữ ấy.

Câu 8. Một người học văn học, trong cuộc đời ít nhất đã từng một lần nghe lấy câu châm ngôn về nghệ thuật gần như là để đời của Nam Cao: "Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than.."

[HIDETHANKS=1]Nghệ thuật chỉ thật sự sống dậy khi nó tuôn trào từ cuộc sống, bởi vì nó xuất phát từ nơi ấy thì mới có thể quay trở về hòa nhập với đời sống của mọi người. Nếu một thứ nghệ thuật chỉ có vẻ bề ngoài trăng hoa bóng bẩy nhưng cốt sâu bên trong lại rỗng tuếch thì chỉ là thứ tượng trưng, xuất hiện trông thoát chốc rồi lụi tàn theo thời gian. Còn nghệ thuất xuất phát từ những tiếng rên rỉ khổ đau, từ những số kiếp lầm than mới có thể để lại nốt lặng trong vòng quay không ngừng của thời gian, không bị vùi chôn bởi hàng ngàn, hàng vạn trang văn trong nền văn học đồ sộ. Nói thế, nhưng văn chương không phải là thứ rập khuôn, sáo rỗng đi theo lối mòn, mà phải đa dạng sống động, phải thể hiện được ý nghĩa, có khát vọng cho cuộc sống thì lúc ấy nghệ thuật và văn chương mới tồn tại đúng với ý nghĩa của mình.[/HIDETHANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back