Đoạn Tình Cảm Không Danh Phận Tác giả: Ne Cọt Thể loại: Truyện ngắn, Tình cảm, Thanh xuân Số chương: 5 Ảnh bìa Giới thiệu truyện: Ai đã từng rơi vào đoạn lưng chừng của tình cảm chưa? Cảm giác như bạn đang rơi xuống một khu vực thảm hun hút mà không chạm đáy. Nó treo bạn lơ lửng ở đó. Mặc cho bạn không thể gọi tên để cứu chữa được tâm hồn đang tổn thương của mình. "Đoạn tình cảm không danh phận" nói về vực thảm của nhân vật chính. Đã làm cho nhân vật chính chơi vơi như thế nào. Cô không biết phải hành xử thế nào cho đúng với đoạn tình cảm đó. Kính mời đọc giả cùng đồng cảm với 'Cô'. Tác giả trân trọng mọi góp ý của các bạn dành cho Ne.
Chương 1: Chớm nở Bấm để xem Vừa mới ra trường, tôi được nhận làm nhân viên cho một công ty sản xuất Trung Quốc. Với sinh viên mới ra trường như tôi công việc này cũng phải nói là hơi quá sức. Tôi tăng ca liên tục, đa số ngày nào cũng phải làm mười ba, mười bốn tiếng đồng hồ. Lâu lâu có khách hàng ghé công ty, tôi cùng với chị đồng nghiệp chung phòng ban có khi tăng ca tới 10 giờ tối. Nhưng tôi biết với năng lực và chuyên môn của mình ở thời điểm đó, có được một công việc cũng chẳng dễ dàng gì nên dù công việc có áp lực tới mấy thì vẫn luôn cố gắng hoàn thành. Hồi đó có một công việc mà tôi được đi ra ngoài công ty với lý do chính đáng đó là làm thẻ ngân hàng cho nhân viên công ty. Những lúc được chú tài xế chở ra ngoài như vậy, được thả lỏng bản thân đôi chút và tránh khỏi nơi làm việc trong khoảng hai giờ đồng hồ cũng làm cho tôi của ngày hôm đó nhẹ nhàng đi rất nhiều. Hồi đó, người phụ trách ngân hàng hướng dẫn cũng như hỗ trợ doanh nghiệp mở thẻ ngân hàng cho nhân viên là một anh chàng hơn tôi 6 tuổi. Thành thật làm cả năm trời, cuộc trò chuyển của hai anh em cũng chỉ là: - Anh ơi, em vừa gửi mail danh sách đăng ký làm thẻ ngân hàng, anh kiểm tra nhé! - Oke em. - Anh gửi số tài khoản ngân hàng của những người đăng ký qua mail cho em rồi, em xem nhé. - Dạ cảm ơn anh. Suốt một năm làm thẻ ATM anh đã hỗ trợ tôi rất nhiều, thông tin nhiều khi nhập sai, thiếu, có cả những khi đưa hồ sơ trễ mà hối thúc ông anh làm nhanh nhanh thẻ để công nhân người ta có thẻ rút lương kịp ngày. Đọc tới đây các bạn có thể nghĩ, thời đại nào rồi mà còn rút tiền bằng thẻ ATM chứ? Đơn giản là vì không phải công nhân nào cũng xài smart phone, người nào cũng biết xài banking. Mà công nhân mà, người ta đi làm cả tháng chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi, làm sao mà chờ được thêm ngày nào. Nhiều khi nghĩ cũng tội nghiệp ổng, làm việc trong một phòng giao dịch thuộc ngân hàng nhà nước đã không dễ dàng gì, suốt ngày con bé nó cứ lải nhải: "Anh ơi! Có thẻ chưa? Làm lẹ giúp em đi! Sắp tới ngày lãnh lương rồi", "Anh ơi! Anh kích hoạt thẻ cho bên em trước đi, rồi em bù hồ sơ cho". Rồi cho tới tháng 12 âm lịch của năm đó, tôi nhớ là một buổi chiều bận rộn, sau khi từ phòng giao dịch nhận xấp thẻ ATM cho nhân viên về thì anh gọi điện: - Alo, cô nhân viên bận rộn, nào có thời gian anh mời uống nước nha. - Dạ, được anh mời luôn hả? - Ừ, tối nay được không, đi luôn! Nghe cuộc điện thoại tôi cũng hơn bất ngờ, vì đây là lần đầu hai anh em gặp nhau riêng. Bình thường chỉ qua tin nhắn hoặc ngay tại phòng giao dịch chỗ anh làm việc. Nhưng cũng nghĩ lại, dịp này cuối năm các công ty cung ứng cho công ty tôi thường có quà như kiểu một hộp bánh, hộp kẹo, có người thì gửi ly trà sữa cho chúng tôi vì chúng tôi đã hỗ trợ họ trong suốt một năm. Và ngược lại công ty tôi cũng vậy, cũng có những món quà be bé tặng những đối tác đã hỗ trợ mình trong thời gian qua. Dù sao thì công ty tôi cũng là khách hàng của phòng với lại tôi cũng muốn cảm ơn ông anh vì đã rất nhiệt tình khi xử lý công việc cho công ty thì một ly nước cũng coi như là hợp lý. Suy nghĩ thoáng qua và tôi nhanh miệng trả lời: - Okay okay, tối 6h nhé, anh chọn quán đi em chạy ra nha. Hai anh em có buổi nói chuyện riêng với nhau đầu tiên là như vậy. Qua buổi hôm đó anh lại kiếm cớ hẹn tôi đi ăn và nói lý do rằng là giám đốc phòng giao dịch có quà đưa cho tôi. Tôi lấy làm lạ, không phải hôm trước mời nước mình rồi mà. Chưa kịp trả lời tin nhắn của anh thì anh đã gửi tiếp tin nhắn tiếp theo: - Lần trước là anh cảm ơn em, giờ là giám đốc phòng giao dịch nha em. Ông giao cho anh đưa quà tới cho em đó em giúp anh hoàn thành công việc nha. Tôi cũng nửa tin nửa ngờ, dù sao lần trước hai anh em đi uống nước cũng rất là vui vẻ và thoải mái nên cũng đồng ý. Thế là buổi gặp mặt thứ 2 chúng tôi gặp nhau. Gặp mặt anh bảo: "Này quà của phòng đây nhé! Không lại bảo anh lừa em". Anh đẩy vào tay tôi một cái hộp to đùng. Sau khi hỏi ý kiến anh, tôi mở ra thì ra là một lốc bát có in logo của ngân hàng. Tôi cười nắc nẻ: - Ha ha, ngân hàng chu đáo quá, năm sau là em chắc ăn no, mặc ấm lắm đây. Chắc phải lâu lắm em mới ăn hết lốc bát này. Em xin gửi lời cảm ơn ạ! Câu nói của tôi cũng làm anh cười nghiêng. Hai anh em không biết nói gì mà câu chuyện kéo dài tới khuya. Từ đó tôi ngày càng có hảo cảm với anh, những lúc nói chuyện với anh tôi thấy rất thoải mái. Có lẽ là anh cũng vậy nên hai anh em kiếm cớ gặp mặt nói chuyện thêm hai, ba lần nữa. Cho tới một hôm khi mà hai anh em đang ngồi nói chuyện thì đột nhiên anh hỏi tôi: - Em có ấn tượng gì với anh không? Mình thấy hơi bất ngời xíu nhưng cũng trả lời thành thật. - Làm một năm với anh chả có ấn tượng gì, em cũng chảng để ý gì, mới đây có đi ăn với gặp anh nhiều hơn nên có cảm thấy anh khá thú vị. Đặc biệt hai anh em nói chuyện rất hợp nhau. Vừa kết thúc câu nói tôi để ý thấy anh cười mỉm. Tôi cũng mạnh dạn hỏi câu y chang vậy thì thấy anh hào hứng nói: - Cái đợt bên em tuyển bổ sung lao động một số lượng lớn, đợt đó em ít khi ra phòng, tự nhiên lâu ngày không thấy em cũng thấy nhớ nhớ, với anh chị trong văn phòng rất tích cực đẩy thuyền anh với em lắm. Anh nghe cũng thấy thích, nên mới gọi em đi uống nước đó. - Ủa chứ không phải là phòng cảm ơn doanh nghiệp hả? - Tôi ngây ngô hỏi. - Em hâm quá, phòng giao dịch nào mà cảm ơn lại đi mời nhau uống nước riêng bao giờ. Cái đống bát kia thì đúng là của phòng tặng thật, tính để khi nào em ra phòng làm thẻ thì đưa mà anh nói để anh đưa cho em cũng như kiếm cớ riêng gặp em á. Tôi với anh cười toe toét, sau buổi nói chuyện tự nhiên trong lòng cũng có chút xao xuyên. Sau đó, chiều chiều khoảng 4h, 4h30 anh đều gọi bảo là "nhớ giọng của em nên gọi" và hẹn tôi ra ngoài đi ăn rồi lại nói chuyện. Với con tim yếu đuối như tôi thì làm sao có thể không rung rinh được. Chúng tôi có những ngày chạy xe máy vòng vòng thành phố nói đủ chuyện trên trời, dưới đất, trong tù, tội phạm.. không biết kiến thức mình nói đúng hay không mà hai anh em ngày nào cũng bắt đầu từ 7h tối và tới tận hơn 12h đêm vẫn chưa hết câu chuyện. Chuyện đến vậy cho tới khi..
Chương 2: Cho tới khi Bấm để xem [Tóm tắt chương 1: Tôi và anh đã có những buổi gặp gỡ đầu tiên để lại nhiều cảm xúc cho nhau.] Tình cảm của chúng tôi chớm nở và phát triển một cách nhẹ nhàng như vậy. Với người lớn hơn tôi 6 tuổi và đã có nhiều mối tình thì việc làm cho một cô gái trở nên vui vẻ đối với anh cũng cực kỳ đơn giản. Còn đối với tôi, cô nàng vừa bước ra đời, để cho tư bản hút máu với trái tim khô héo suốt hai năm trời đột nhiên có người bước tới ân cần, chu đáo và có duyên như vậy thì như một cái cây đang dần chết khô mà ai đó mang nước tới tưới. Quá là mát lành. Có những lần, vì biết tôi là con người thích đi vòng vòng bên ngoài, thích cảm giác được gió nó tạt vào mặt mà anh đã lôi chiếc xe phượt của ảnh, (tôi gọi là xe phượt vì tôi không biết nó là cái xe gì, nó giống xe cup nhưng không phải xe cup, anh bảo có một hội nhóm chơi xe đó và một năm là đi phượt từ trong nam ra ngoài Đà Nẵng một lần) chở tôi lòng vòng hết thành phố lại chạy thẳng xuống Vũng Tàu. Ngồi ngắm biển, hai anh em đi tới nơi thì mặt người nào người đấy đen nhẻm vì bụi. Anh còn trêu tôi: - Gió này hơi đen em nhỉ, tạt vào mặt mình đen thui. Hai anh em nhìn nhau cười ha hả, rồi một, hai giờ sáng mới mò về tới phòng, còn ráng chúc nhau được hai chữ ngủ ngon mới chịu đi ngủ. Thật đúng là con người ta khi con tim xập xình thì có sức sống hẳn. Bình thường ngày làm mười hai, mười ba tiếng về tới phòng cơm chẳng buồn ăn, nằm trên giường lướt điện thoại một cách vô tri cho tới khi đôi mắt nhắm lại. Hai đứa như đôi trẻ vừa biết yêu đương, ríu rít bên nhau như vậy. Gần Tết năm đó đại dịch covid bùng, có một vài tỉnh bị cách ly khiến cho việc đi lại khó khăn. Nghe mấy chị đồng nghiệp dọa rằng nếu về nhà thì khó mà vào đi làm lại. Quả thật năm đó rất nhiều người trả vé không về quê nữa, và tôi cũng vậy. Năm đó là năm đầu tiên tôi không về tết. Một cô gái vào trong miền nam một thân một mình đi học rồi đi làm, một năm chỉ về nhà vào mỗi dịp tết. Tết năm đó cực kỳ trống trải, quá là nhớ cha mẹ. Nằm một mình trong căn nhà trọ nóng nực, đi ra rồi lại đi vô. Cùng lắm là lại ra quán caffe ngồi nguyên ngày cho hết thời gian. Anh biết tôi không về quê nên đã mời tôi về nhà ăn khô gà và uống với bạn anh ly bia. Chín ngày nghỉ lễ cũng chẳng thể nào mà cứ ra quán caffe mãi. Hôm đó là lần đầu tiền tôi ghé nhà anh. Một ngôi nhà nhỏ, phía trước là một khoảng sần đầy những chậu hoa cúc, hoa mào gà.. Ngồi ở đó là vài người bạn của anh và có cả mẹ anh ở trong gian phòng phía trong. Tôi ở ngoài như những người bạn bình thường. Ngồi nghe mấy anh, chị chọc quê là "Ghẹ" của anh cũng làm tôi mắc cỡ. Mẹ anh cũng bán tín bán nghi rồi thập thò ngay ngoài cửa phòng nghiêng đầu ra nhìn tôi. Hai anh em thì ngượng chín cả mặt.. Khi tôi ra về anh có tặng tôi một chiếc nón bảo hiểm màu trắng, để ý qua thì thấy anh đội màu đen. Anh bảo mừng tuổi cho chóng lớn. Tôi đáp lễ bằng chín chai sữa tươi Long Thành mua ở ngoài thị trấn vì có nghe anh kể qua là nhà anh thích uống sữa đó. Vậy là hết 9 ngày tết, ngay tuần đầu tiên đi làm lại hai anh em lại hẹn nhau ra trà chanh. Anh mang cho tôi một bọc sữa chua anh bảo: - Sữa hôm bữa em mang qua nhà anh á. Mẹ anh nấu sữa chua quá trời, mang qua đây ít cho em ăn chung. Hai anh em cười khì khì, cùng nhau nút sữa chua, cùng nhau nói chuyện tới tối muộn. Nghĩ lại thôi cũng thấy khoảng thời gian đó dễ thương ghê. Mọi việc cứ tiến triển như vậy thì tốt nhỉ (tôi nghĩ vậy). Cho tới khi suốt một tuần anh không liên lạc với tôi nữa. Ngày nào tôi cũng ngóng chờ anh liên lạc, cứ mở zalo rồi lại cuộc gọi. Tôi nhớ anh.. và cũng sốt ruột. Tối nào tôi cũng nghĩ không biết anh có chuyện gì không? Sao anh lại không liên lạc với tôi mà biến mất không tin tức gì như vậy? Những câu hỏi đó cứ quanh quẩn đầu tôi cho tới khi tôi ngủ thiếp. Cứ ngày qua ngày, tôi đếm từng ngày một nhưng lại không có dũng khí cầm điện thoại để gọi cho anh. Không biết sao nữa, nhưng lúc đấy tôi là như vậy. Các bạn hiện giờ thường có cái câu "Thà bỏ lỡ chứ nhất quyết không chịu chủ động", chắc là đúng với tôi lúc đó. Đêm nào tôi cũng nhớ anh nhưng lại lấy lý do, tự nhiên đi tìm người ta có kỳ quá không? Người yêu cũng không phải, bạn bè cũng không đúng. Mình lấy tư cách gì mà liên lạc với người ta, người ta cần mình thì họ sẽ liên lạc thôi. Tôi cứ quanh quẩn trong mớ suy nghĩ như vậy cho tới khi ngày cuối tuần vào lúc 8h30 tối, màn hình điện thoại sáng lên với giao diện có người gọi tới với tên "a Tuấn-Ngân hàng" (đó là cách tôi lưu tên anh). Không biết nên vui hay nên buồn nhưng tôi không có linh cảm tốt về cuộc điện thoại này lắm. Tôi nhớ anh, cũng rất mong ngóng điện thoại của anh, nhưng không hiểu sao khi thấy màn hình điện thoại sáng lên như vậy thì tôi thấy lo lo. Cũng quyết định mở máy và: - Alo, chu choa làm gì bữa giờ mới gọi. Tôi cố tỏ ra hào hứng và làm như không có chuyện gì, với giọng điệu vui vẻ mà chào anh. Nhưng đáp lại là một giọng nói say khướt: - Alo, em đang làm gì á? Câu nói như muốn gục tại bàn tới nơi của anh lại làm tôi lo hơn. Nhưng vẫn đáp lại rằng: - Em có làm gì đâu, lướt điện thoại nãy giờ. Mà anh uống gì nhiều dữ vậy, thấy say lắm rồi đó! Có biết gọi cho ai không trời? - Ha ha. Dễ gì không biết. Bé An dễ thương của anh đây chứ đâu. Rảnh không? Ra nói chuyện với anh tí. Anh đang ở quán caffe ngay đầu ngõ em á. Em đi bộ ra đi. Anh chờ nha. Rồi tắt máy cái rụp "tút tút tút..". Không biết có chuyện gì không mà thấy lạ lùng ghê. Mà say vậy còn nói chuyện gì được trời. Vừa nghĩ tôi vừa thay cái quần dài và vớ cái áo khoác đi bộ ra quán. Ra tới nơi thì thấy anh đang cắm mặt vào cái điện thoại ngồi ở đó. Nhìn trông có chán đời không chứ lị. Bình thường đi làm, là nhân viên ngân hàng thì lúc nào anh cũng rất chỉn chu. Khi tan sở, anh sẽ thay bộ đồ thun thoải mái và tràn đầy năng lượng. Nay đầu tóc thì bù xù, người thì không có sức sống. Ngồi dựa vào chiếc ghế mà thấy thương cho anh ghê luôn. Thật không biết là có chuyện gì xảy ra không nữa. Tới bàn tôi liền hỏi: - Em thấy anh say rồi á, hay về đi. Mai mốt hẹn sau. Anh cất cái điện thoại vào túi, dựng thẳng người và liếc nhìn tôi. Anh nghiêm túc nói lại: - Không, anh nói chuyện với em một tí thôi. Em ngồi xuống đi, anh còn tỉnh táo lắm. Đúng là không ai say mà nhận mình say bao giờ. Nhưng với cái ánh mắt đấy thì tới 90% linh cảm của tôi là đúng. Tôi hi vọng 10% còn lại vào câu chuyện của anh sẽ khác đi so với những gì tôi nghĩ. Tôi cũng nghiêm chỉnh: - Nào, vậy giờ anh nói đi.
Phần 3: Rơi Bấm để xem [Tóm tắt chương 1 + chương 2: Anh và tôi tưởng như đang có một đoạn tình cảm lấp lánh và tưởng có thể nổ thành pháo bông. Nhưng với cách cư xử lạ kỳ của anh, tôi đã không có còn tự tin để nghĩ về màn pháo bông đẹp mắt đó nữa.] Câu nói đầy sự nghiêm túc của tôi không phải là để ngóng trông câu trả lời của anh. Mà là để trấn an bản thân vì tôi biết kết quả câu chuyện đó sẽ đi về đâu. Con tim đã hẫng mất một nhịp, rơi thòng lơ lửng khi nhìn thấy ánh mắt anh rồi. Anh im lặng mãi không chịu nói, nên tôi đã mở lời: - Chẳng phải anh nói em là người biết lắng nghe sao, anh cứ nói đi. Có chuyện gì vậy? Anh hít thở một hơi dài thượt. - Em có buồn khi mấy nay anh không liên lạc với em không? - Dạ, buồn chứ, ngày nào cũng có người gọi điện hỏi thăm. Nay không thấy nữa thì cũng thấy thiếu thiếu gì đó. Có chuyện gì không hay hả anh? - Tôi hỏi nhưng trong lòng đã có sự khẳng định, chẳng qua cũng chỉ muốn xác nhận từ anh mà thôi. Khuôn mặt tươi tắn hằng ngày của anh nay trông thật dài, đôi mắt không biết vì buồn hay vì say mà không còn hồn nữa. - Năm năm rồi anh chưa có yêu ai thêm, và cũng không rung động được với ai từ đó giờ. Em biết anh làm ngân hàng mà, khách hàng nhiều, đồng nghiệp cũng nhiều, bạn bè xã hội cũng nhiều nữa. Mà thật sự 5 năm nay cũng không có ý định quen ai nghiêm túc. Anh có từng khi nghĩ chắc con tim mình.. nó "chết" rồi. Hồi anh gặp em là năm ngoái, em đi chung với chị đồng nghiệp ra ngoài phòng giao dịch giới thiệu cho anh Phong (đồng nghiệp của anh). Anh có thấy em rồi nhưng cũng chẳng quan tâm gì mấy. Nhưng mà phải công nhận, mỗi lần em ra Phòng là lại làm cái phòng vui vẻ hẳn lên. Anh cứ nhớ mãi cái lần em ra Phòng, khát nước mà cái chỗ để bình nước phục vụ khách hàng lại không có ly giấy hay cốc uống nước. Thế là cả phòng lại nghe em cằn nhằn "Trời ơi, ngân hàng to bổ chảng không có cái ly cho tụi em uống nước nữa. Cho em xin cái ly coi, sắp chết khát rùi á". Nhìn cái mặt phụng phịu của em, tụi anh trong này ai cũng cười. Rồi cũng lật đật đi lấy ly cho em. Còn có lần cái cây ATM ngay trước phòng, vì nó cũ quá nên nhiều khi hay gặp trục trặc trong việc bấm mấy cái nút. Em ra rút không được, rồi em vào em cũng phê bình cho một tăng "Mấy anh ơi, coi sao đi chơ, cây ATM ngay trước Phòng mình hư hoài, coi sao được. Chẳng ở khu nào khuất mắt thì thôi, báo sửa cho mọi người còn xài chứ em bấm mấy cái rút mà muốn rụng cái tay rồi". Rồi cả mấy lần em tới là cứ líu lo "Anh Phong ơi, thẻ em có chưa, nay chưa có là em ăn vạ đây không về được đâu, công nhân nó xếp hàng đợi em ở xưởng. Về tay không là bị cạo đầu đó". Trong môi trường làm việc của ngân hàng, lúc nào cũng giấy tờ, con số, khách hàng, cấp trên, chỉ tiêu.. Thực sự lâu rồi, không khí trong phòng ngày càng trầm xuống. Em có thể thấy đó, mỗi lần ra ngân hàng chỉ nghe tiếng gõ máy tính lọc cọc và tiếng trao đổi với khách hàng như học thuộc bài. Em ra là mọi người đều sẽ hướng mắt ra cửa Phòng để nhìn cô bé ôm một đống hồ sơ bước vào chào từng anh chị trong đó. Trước khi được làm việc với em, anh đã cố tình đổi chỗ ra ngoài để ngồi gần anh Phong. Cũng chỉ là muốn lần nào em ra là chọc em lần đó. Tới khi anh Phong bị luân chuyển ra thị trấn để làm phòng giao dịch ở đó, anh đã rất vui khi nhận bàn giao từ ảnh. Quan sát em đã thấy vui, làm việc với em còn vui hơn. Thấy sự nhiệt tình, chăm chỉ của em trong công việc mà thật sự rất ngưỡng mộ. Anh chưa bao giờ vui vẻ khi làm việc ở Ngân hàng, khi nào anh cũng muốn nghỉ việc. Nhưng làm việc ở một trong những ngân hàng của Big 4 cũng là công việc không dễ gì có. Mỗi lần anh nói anh muốn nghỉ việc là không được một ai ủng hộ. Ai cũng bàn lui, ai cũng bàn ra. Anh cũng chẳng có can đảm để dứt khoát. Thật ngưỡng mộ em thật sự, khi mà em luôn có nhiều năng lượng yêu đời tới vậy. Chắc làm việc với em hơn cả năm trời mà anh cười nhiều hơn, mọi người xung quanh cũng để ý thấy điều đó. Tới cả a Thắng - giám đốc phòng giao dịch còn cỗ vũ anh tiến tới với em. Ngày nào cũng nghe mọi người chọc quê riết đâm ra càng để ý em hơn. Thấy có con bé sao mà yêu đời và dễ thương ghê. Sau khi gặp nói chuyện riêng với em, được nói chuyện với em nhiều hơn anh không chỉ thấy em dễ thương mà em còn rất tốt bụng và tử tế. Nhưng mà em biết đấy, 5 năm rồi chưa từng thích thật lòng một ai. Để nói là 5 năm anh không tìm hiểu thêm ai thì cũng không đúng. Nhưng anh rất hời hợt, hời hợt tới mức mà bản thân anh cũng thấy chán. Anh cũng hoài nghi bản thân mình. Mình có thích bé này không ta? Từ khi anh với em gặp nhau, tối nào trước khi đi ngủ cũng nói chuyện đôi câu rồi mới đi ngủ. Cho tới cái hôm anh gọi chục cuộc mà không thấy em bắt mày vì hôm đó em để quên điện thoại trong công ty. Không gọi được cho em làm anh rất lo lắng, anh ngủ không được, anh sợ em bị làm sao, anh có làm gì em giận không, nằm trằn trọc cả buổi tối. Chạy xe tới trọ thì thấy đèn tắt tối thui. Cũng chẳng biết em ở phòng nào. Đâm ra giận em rồi giận luôn bản thân vì phòng trọ em cũng không biết. Rồi ngay sáng đó khi anh thấy tin nhắn của em trả lời lại như không có chuyện gì "Anh ơi, em nghe. Em để điện thoại ở công ty, giờ mới cầm máy. Có chuyện gì mà anh gọi em cả chục cuộc vậy". Thật khi đó muốn ký đầu em mấy cái cho đỡ tức. Rồi giật mình "Tại sao lại lo lắng tới như thế?". Anh chợt nhận ra mình thích em rồi, thích "thật sự". Thích em từ khi nào anh cũng không rõ nữa. Chắc là từ lâu rồi. Nghe anh kể một hơi dài. Còn tôi chỉ ngồi nghe, tôi không dám nói lại. Mà không đúng, anh kể chuyện anh thích tôi như thế nào đáng lẽ tôi phải vui lắm chứ? Nhưng cổ tôi nghẹn rồi nói không được nữa. Dây thanh quản bóp chặt lấy cuống họng, hai con mắt tôi ửng nước sau lớp kính cận dày gộp. Anh thấy tôi không nói năng gì, anh kể tiếp: - Anh lớn rồi, 30 tuổi rồi. Anh không thể yêu một cách vô tư được nữa. Không thể cứ yêu rồi tới đâu thì tới. Anh muốn tìm người yêu và hơn nữa là anh muốn tìm vợ. Khi anh nhận ra mình thích em. Anh đã sẵn sàng nghĩ tới việc đám cưới. Anh rủ em nhậu với bạn anh, dẫn em qua nhà để mẹ anh thấy đều là muốn giới thiệu em với mọi người. Anh không nói với em vì anh thích em cứ tự nhiên vô tư như vậy. Thật sự khi mới giới thiệu em với mọi người, khi nói với mọi người anh có ý định đề gần em hơn thì mọi người đều rất ủng hộ, từ đồng nghiệp tới bạn bè. Lần đầu tiên nhận được sử ủng hộ của mọi người anh thấy mình thật may vì đã gặp đúng em. Nhưng gần đây thật sự anh rất mệt mỏi khi chính những người thân của anh lại gây áp lực cho anh. Mẹ anh, ba anh họ chỉ có mỗi anh. Điều mà họ mong ước không phải là anh trở nên giàu có, anh thành ông này bà kia mà chỉ mong anh khỏe mạnh. Họ muốn anh sống một cuộc đời bình thường, ngày đi làm, chiều về và có một gia đình nhỏ như ba mẹ. Khi em tới nhà anh ở dịp tết. Họ cũng rất có hảo cảm với em. Họ còn nói em rất dễ thương và rất hiền lành. Nhưng khi hỏi tới quê quán thì lại là một vấn đề lớn. Họ bảo em là người ngoài bắc, anh ở trong nam. Văn hóa lối sống, tới ăn uống quá khác biệt, quá xa xôi. Họ không muốn anh tiếp tục quen em chỉ vì người bắc kẻ nam. Họ muốn anh lấy một người vợ ở gần đây. Để nội ngoại có thể thường xuyên gặp mặt. Không chịu cảnh tết nay nhà này, tết này nhà kia. Cháu họ cũng có thể thường xuyên lui tới nội ngoại. Họ nói đủ thứ lý do từ ngày này qua ngày khác. Cũng được cả tháng anh nghe họ nói ra nói vào. Cũng được cả tháng anh không ở nhà ăn cơm mỗi tối và cũng được cả tháng anh né mặt họ. Nhưng em ơi, họ là cha, là mẹ. Mình có giận tới bao nhiêu thì họ luôn là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng mình. Anh thấy có lỗi và cảm thấy xấu hổ với em. Anh sợ mình không lựa chọn được rồi lại để em một đoạn thời gian dang dở. Anh sợ cứ cố chấp quen em, người đau khổ lại là em. Anh vừa nói giọng anh càng nghẹn ngào, tới đó thì không thể nói thêm được nữa. Câu chuyện tới đó nhưng cũng đủ để thấy điều anh cần nói anh cũng đã nói, điều tôi nên nghe tôi cũng đã nghe. Tôi biết anh đang muốn gì và cũng đang hiểu câu chuyện sẽ đi về đâu. Tôi không dám ngồi đó thêm nữa. Nhìn gương mặt tội nghiệp của anh và con tim đang không thở được của tôi. Tôi nghĩ mình nên đi về. - Dạ trễ rồi, em về ngủ để mai còn đi làm, anh cũng về đi. Ngày hôm nay anh mệt rồi. -Tôi nói. Tôi xoay người, đi thật nhanh về phòng. Và.. không ngủ được. Tôi khóc nức nở. Phải là tôi vừa mới thất tình không? Sao tôi lại buồn nhỉ? Anh chừa từng nói "mình quen nhau nhé!" cơ mà. Mình đã là gì của nhau đâu mà buồn. Đâu có tư cách gì để buồn đâu ta. Họ thích mình nhưng cũng đã tỏ tình đâu. Mình cũng chưa bao giờ nói là đồng ý làm bạn gái họ. Sao bố mẹ họ lại không thích mình? Mình đã làm gì để họ không hài lòng ư? Mình là đứa con gái vụng về, thật sự không biết nấu ăn, bát nhà tôi cũng do tay tôi đập vỡ gần hết. Khi lớn lên đi làm, tôi toàn ăn cơm công ty. Tối về thì ăn cơm ngoài hoặc bạn cùng phòng nấu rồi tôi rửa chén, lau nhà. Nhưng thật sự, người lớn rất thích mình, vì mình rất lễ phép và ngoan ngoãn và cực kỳ hiểu chuyện. Nhưng sao họ lại không thích mình. Nếu họ thích mình có phải mình với anh có thể tới với nhau rồi không? Giờ làm sao để có thể đi ngủ đây? Sáng hôm sau như người thất thần với hai con mắt sưng húp. Tôi lại lao đầu vào công việc như mọi khi nhưng con tim tôi không còn bình lặng như trước nữa. Tôi và anh không liên lạc với nhau sau đó. Có thể vì anh cảm thấy có lỗi, cảm thấy xấu hổ đúng như lời anh nói. Cũng có thể là anh thấy không cần thiết phải liên lạc nữa. Còn tôi không dám liên lạc vì tôi mông lung lắm. Cũng không biết bản thân đang muốn gì. À không, tôi biết tôi muốn gì, nhưng tôi không đủ dũng khí để làm điều đó. Tôi chỉ biết nhớ anh trong quằn quại. Từng nghe câu "Khi tinh thần của con người trở nên yếu đuối thì thường họ tìm về tâm linh". Điều này tôi thấy đúng. Không hiểu sao cứ nằm lướt Tiktok là lại lại chiếu tới chọn trụ tarrot, rồi facebook cũng thế, youtube cũng đề xuất luôn. Và khùng hoảng hơn là cảm thấy trụ nào cũng đúng với mình. Mấy cái chủ đề "Người yêu của bạn là người như thế nào?" "Người đó có phải Soulmate của bạn?", "Bạn và người ấy có phải của nhau?".. Và kết quả tôi có nghe tụ nào cũng ra ANH, rồi cứ ôm ấp một cái mộng tưởng ra đường sẽ gặp lại anh và mọi chuyện sẽ khác. Ra phòng để lấy hồ sơ cũng không dám giỡn hớt nữa. Mọi người chưa biết chuyện vẫn tiếp tục trêu đùa mà hai anh em cười không nổi. Cũng chẳng dám nhìn mặt nhau. Cứ nghĩ là không liên lạc nữa rồi thôi. Nhưng hai hôm sau đó tôi thấy anh gọi điện, anh bảo muốn chở tôi ra cầu treo, nơi hai anh em hay đứng vì trước đó có hứa sẽ đưa tôi đi nữa. Tim tôi như muốn rơi ra ngoài lồng ngực. Cái tâm linh trong tôi lại dành chỗ "Có lẽ do ngày nào mình cũng mong muốn được gặp anh nên vũ trụ đã nhận được tín hiệu của mình." Ngày hôm đó tôi hớn hở chờ anh tới ở đầu ngõ.