Đứng trước phòng họp, Niên nhìn vào cuộc gọi đến của Hân và anh đã không bắt máy. Suy nghĩ lần cuối về quyết định của mình thì thấy có lẽ đó là quyết định tốt nhất cho tình hình hiện nay. Anh bước vào phòng nơi có hội đồng nhà trường đã có mặt đầy đủ..
Hân buồn bã nằm dài đợi anh gọi lại, có lẽ khi nói chuyện với anh cô nên nhắc về chuyện hạn chế gặp nhau để tránh làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn. Vừa mới nghĩ là anh gọi đến ngay, cô bắt máy nhanh nhất có thể nhưng không tới tấp hỏi anh về rắc rối đó mà chỉ như mọi khi:
- Dạ.. sáng giờ thầy bận ạ?
- Hôm qua thức khuya để làm xong báo cáo nên gần sáng mới ngủ. - tiếng anh nghe như mới ngủ thật làm cô không có nghi ngờ gì.
- Hèn gì em gọi mà thầy không nghe máy.. à.. hôm nay.. thầy có đi dạy không thầy?
- Không em.. thầy định chiều nay qua chở em đi ăn tối - không được đâu ạ! - Hân lập tức từ chối ngay.
- Sao vậy? Thầy muốn hai chúng ta đi ăn vì tuần sau thầy bận đi công tác.
Nghe xong Hân liền suy nghĩ chẳng lẽ phân công thầy đi công tác là cách để giải quyết tin đồn của bọn họ. Cũng hợp lí, có lẽ thầy đã giải thích moi chuyện rõ ràng và chuyện không bị làm phiền phức hơn. Nhẹ nhõm trong lòng một chút cô liền đổi ý:
- Thế ạ, vậy.. cũng được.. Dạ.. chào thầy!
Ăn tối xong trên về cô cứ hỏi về chuyến công tác của anh:
- Vậy là mai thầy đi rồi ạ?
- Đúng vậy, em có tiễn thầy không nè? - giọng anh trêu trêu
- Tiếc quá à, mai em đi học rồi..
- Buồn..
- Đừng buồn mà.. thầy về em có quà đền cho thầy! - giọng cô hớn hở khoe
- Thật à? - Ánh mắt anh lẫn chút vui chút buồn mà hỏi cô
- Thật! Bảo đảm luôn!
- Vậy thầy sẽ ráng chờ hết bốn ngày công tác để về mở quà mới được.. món quà đầu tiên mà.. Hay em tặng luôn trước đi cho thầy có động lực đi?
- Không được, thầy phải thực hiện công tác tốt đẹp mới được nhận quà của em!
- Hôm nay còn ra điều kiện nữa ta.. - sự hài hước thu hẹp khoảng cách giữ hai người lại và làm trong lòng cả hai có thêm chút yên tâm.
Trước khi đi vào phòng anh dặn dò cô phải đi ngủ sớm, không được bỏ bữa lại càng không được lo lắng cho anh. Hân gật đầu hết cho anh yên tâm, chỉ đi có vài ngày mà anh cứ lo đủ thứ làm cô thấy mắc cười. Chuẩn bị về còn hôn má cô một cái nói là tiễn ngày mai đi thế là bị Hân nhéo một cái rõ đau mới chịu đi về.
Trong lòng Hân thấy sóng gió này trôi qua có quá dễ dàng hay không?
Niên đi cũng hai ngày rồi, vẫn gọi cho cô như mọi khi không có gì khác lạ khiến Hân không nghĩ gì thêm.
Vậy mà kì lạ, cứ nghĩ là mọi chuyện đã ổn thế mà hôm nay cô lại nghe thấy mấy lời đồn về tin tức kia nữa. Một mối dự cảm không lành len lỏi trong tâm trí cô. Còn đang sắp xếp mọi thứ lại trong đầu cho hợp lí thì cô đụng phải Lê.
- Là em sao?
Hân ngẩn lên nhìn thì ra là cô ta, định bỏ qua và đi tiếp thì bị câu nói của Lê chặn lại:
- Em trong khá ổn đấy chứ! Hèn gì anh Niên mới đưa ra quyết định như vậy!
Ánh mắt cô khựng lại khi nghe nhắc về anh, khó hiểu cô hỏi:
- Cô nói vậy là ý gì ạ?
- Ủa bộ em không biết hả? - ánh mắt hồi hộp chờ đợi câu nói của Hân khiến Lê dịu bớt cảm xúc trong lòng xuống một chút, không chế nhạo như lúc nãy mà thay vào đó có chút ấm ức:
- Anh ấy từ chức rồi! Tại chuyện của hai người đó!
- L.. à?
Trong khi cô còn ngay ra thì Lê nhanh nhẹn nói hết ra:
- Anh ấy nhận hết trách nhiên về mình rồi tự từ chức rời khỏi trường để loại bỏ dư luận. Nếu không em làm gì được bước chân vào đây nữa!.. Còn không phải tại em sao?
Nếu không vì em còn mấy tháng nữa ra trường mọi chuyện không êm xuôi vậy đâu.
Ánh mắt Hân trống rỗng, thì ra anh nói dối cô. Anh tự mình dàn xếp hết mọi thứ và ra đi như vậy. Mọi rắc rối do cô gây ra lại đổ hết lên vai anh. Hân phải đi tìm Niên, tìm anh hỏi rõ hết mọi chuyện.. tìm anh quay lại.
Xác nhận lại mọi thứ lần nữa, Hân lục lại cuốn sách mà anh từng nói cho cô đọc khuây khỏa vài ngày, nhanh tay lật từng trang sách.. dừng lại một chút, cô đưa tay cầm tấm hình kẹp ở giữa hai trang - ảnh chụp hai người lúc đi chơi cùng nhau - tấm ảnh đầu tiên giữa anh và cô.. nỗi lo sợ tràng đến khiến cô có chút lạnh người. Không chờ đợi gì nữa Hân gọi ngay cho anh:
- Alo! - giọng bên kia vẫn vậy, bình thản đến mức khiến cô bực bội. Hân im lặng để điều chỉnh cảm xúc một lúc:
* * *
- Hân? Sao.. vậy? - Niên mập mờ đoán được phần nào nên có chút e dè mà hỏi, giọng cô nhẹ nhàng:
- Em.. biết hết rồi..
Hân chỉ nghe thấy hơi thở của anh và ngoài ra chỉ là im lặng.
- Sao thầy phải làm vậy? Em.. không đáng!
- Đáng! Em xứng đáng được hơn thế nữa!
Câu nói của Niên chắc chắn và không một chút do dự, cô lập tức phản đối
- Nhưng đó là cả sự nghiệp của thầy, em biết thầy đã rất cố gắng vì nó..
- Em cũng vậy! Đó là cả tương lai của em.. Hân.. nghe thầy nói.. thầy đã nghĩ rất kĩ mới đưa ra quyết định này nên em không cần lo lắng!
Thay vì lo cho thầy, em nên cố gắng để nhanh tốt nghiệp. Còn cả tương lai đang chờ em..
Nghe mấy lời dặn dò như chia xa nhà của anh khiến cô lại càng khó chịu, cô không muốn anh vì cô mà đánh đổi lớn như vậy.. không vòng vo với anh nữa cô nhanh đồng ý để anh yên tâm, cô không muốn ngay cả khi mất tất cả anh còn phải lo lắng cho cô:
- Em.. biết rồi.. nhưng thầy đang ở đâu?
Bên kia vẫn im lặng không trả lời sau vài tiếng ậm ừ lúc nãy, cô lại hỏi:
- Thầ.. y?
- Hiện giờ thầy cũng có kế hoạch cho mình rồi, em không cần lo đâu. Em chỉ cần làm tốt việc thầy nói là được rồi.
Câu nói của Niên cô nghe sao kì lạ, rõ ràng vẫn còn điều anh giấu cô:
- Em muốn gặp thầy?
- Tình hình hiện giờ không ổn, đợi mọi thứ ổn định hơn.. chúng ta hẳn nghĩ.
- Ý.. thầy là?
- Em nên tập trung học thì hơn! - giọng anh rất lạ, Hân đoán ý anh thận trọng
- Chúng ta.. còn gặp lại nhau chứ?
* * *
- Thầy.. định bỏ tất cả sao? Kể cả em?
Không sai, là cảm giác sắp mất đi một thứ quan trọng. Từng giác quan trên người Hân đều rõ mồn một dự cảm đó.. sắp không được gặp lại anh nữa rồi. Mắt Hân cay cay, giọng có chút sụt sùi và vẫn bằng cái giọng thân thuộc đó anh nói:
- Em phải giữ lời hứa của mình với thầy!
Anh không trả lời cô chỉ nói sang chuyện khác, cô lập lại lần nữa:
- Thầy bỏ rơi em sao?
- Không phải.. chỉ là.. em cần bình tĩnh lại.
Không nghe rõ giọng anh nữa, có chút ồn ào có vẻ cuộc nói chuyện của anh chỉ tới đây Hân liền nói gắp:
- Thầy không được làm vậy!
Không nghe thấy tiếng anh nữa, chỉ còn lại tiếng cô, Hân nói
- Không được bỏ em.. Niên!
Sau lần nói chuyện đó, Niên không còn liên lạc với cô nữa. Trong suy nghĩ của Hân - anh đã bỏ cô như thế!
Anh đem tất cả mọi thứ đi chỉ chừa lại mỗi cô. Hân cứ tưởng cuộc đời mình sẽ bước sang trang mới sau lần gặp anh đêm đó, cô tin tất cả những gì anh nói.. và rồi chỉ là lời hứa.. hứa sẽ không để cô một mình, không để cô khóc và sẽ ở bên cạnh cô. Nhưng giờ đây hằng ngày cô lại đơn độc sống từng ngày, đơn độc về mỗi tối.
Anh chỉ gạt cô thôi!
Anh là đồ tồi!
Anh khiến cô tin cuộc sống này lần nữa và chính anh cũng làm cô hận nó lần nữa. Thà đừng cho cô biết hạnh phúc là gì còn hơn cho cô nếm thử hạnh phúc rồi lại mang nó đi tàn nhẫn như vậy. Lạnh lùng như vậy!
Hận đời này!
Đã là vịt thì đừng nên nghĩ mình sẽ hóa thiên nga!
Cuộc đời sẽ mãi mãi bất công như thế.. tàn nhãn như thế mà thôi.
Sau thời gian dài cố liên lạc với anh nhưng vô ích, Hân không làm phiền anh nữa. Cô cố gắng hoàn thành lời hứa với anh, dù có nghe biết bao nhiêu lời dè bỉu xung quanh. Trách cô hủy hoại sự nghiệp của anh, nói cô là người không biết xấu hổ dụ dỗ anh, mặt dày vẫn ở lì không đi.. Hân chịu tất cả, vì anh, vì đã hứa với anh nên nhất định không được bỏ cuộc. Phải thành công cho anh thấy!
Hai năm sau
Đứng trước cửa công ty, Hân nhìn nó thật rõ! Là công ty khó khăn lắm vào được. Cô phải trượt hai lần mới có cơ hội được nhận vì lần này cô không ngại xa xôi mà nhận đi chi nhánh ở nói khác nên mới trúng tuyển. Chọn cho mình bộ váy công sở chuyên nghiệp, chỉnh lại một chút tác phong thường ngày và đi vào bên trong.
Bóng người từ bên trong đi ra quẹt thẻ nhân viên ngay cổng vào trước mặt Hân khiến mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, hình ảnh mọi thứ đều nhòe đi chỉ còn mỗi anh là rõ ràng và chân thực nhất.. Niên! Là anh!
Niên ngẩn người nhìn cô gái phía trước.. Hân! Không phải cô học trò nhỏ với dáng vẻ yếu ớt lúc nào cũng ủ rũ nữa mà là một cô nàng xinh đẹp và trưởng thành.
Một chút kí ức hiện về..
Sau ngày hợp hội đồng hôm đó, câu nói cuối cùng của người thầy trong ban kỷ luật - không ngờ thầy làm tôi thất vọng như vậy, phẩm chất nhà giáo lại bị thầy biến thành trò cười như vậy, thầy nên đánh giá lại bản thân mình - khiến Niên không dám gặp Hân nữa. Câu nói đó như tấm chắn ngăn cách giữa hai người. Ban đầu Niên nghĩ mình không sai và sẽ cùng với Hân ngẩn cao đầu bước đi bên nhau nhưng câu nói đó như đánh đổ hết suy nghĩ trong anh. Mọi thứ vỡ vụng hết.. anh đã nghe mấy lời bàn tán đó- tất cả đều chửi Hân!
Không ai nói anh sai chỉ nói do cô, biết bao nhiêu từ độc địa đều hướng về cô. Anh đã liên lụy cô!
Nếu còn bên cạnh anh.. cô vẫn còn bị mắng nhiếc.. nếu anh đi khỏi mọi thứ sẽ dần lắng xuống, cô sẽ thuận lợi ra trường dù phải chịu chút ấm ức còn hơn là cùng anh bị kỷ luật.
Nói dối cô suông sẻ nhưng lại nhanh chóng bị phát hiện, cuộc gọi đó của cô khiến anh trải qua thứ cảm xúc làm người ta sợ hãi. Hân khóc!
Dù không thấy nhưng anh biết cô khóc.. vì anh.
Không biết dỗ dành cô thế nào chỉ biết nói mấy câu xuất hiện trong đầu ra nhưng xem ra cô không hài lòng, định cúp máy để cô bình tĩnh sẽ gọi lại cho cô thế mà lại bị mất điện thoại. Điện thoại mất như thể muốn cắt đứt sợi dây cuối cùng nối anh và cô lại, anh buông xuôi.. Nếu ông trời đã muốn thử thách thì anh chấp nhận vậy, tình cảm của anh sẽ mãi như vậy nặng trĩu ra sao chỉ mỗi con tim mới biết.. và có lẽ Hân cũng biết!
Anh tin như vậy!
Và sự thật là anh được gặp lại cô.. vô tình gặp!
Người đàn ông mà hằng đêm cô nghĩ đến..
Cô gái khiến anh cười với đôi mắt sáng ngời trong mỗi giấc mơ..
- Anh.. NIÊN!
Tiếng gọi làm anh bước chân về phía trước..
Thì ra chưa hẳn là hết.. có thể là khởi đầu cho một điều mới mẻ..
-Hết-