Bạn được Wall-E mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 20 bố trí đại trận

Sau 3 ngày hắn cũng đã trở về tông môn, đón chờ hắn là 1 cảnh tượng vô cùng đẹp

Mặt trời vừa ló rạng, sương mai còn đọng trên những mái ngói lưu ly của Thiên Vân tông. Trên quảng trường chính, hơn trăm đệ tử đang chăm chỉ luyện công. Tiếng xướng danh quyết vang vọng khắp núi rừng, hòa cùng tiếng chim hót đầu xuân.

Tiểu Thạch dẫn đầu đội tuần tra, trên trán còn lấm tấm mồ hôi: "Sư đệ sư muội, ta phải cảnh giác hơn nữa! Vì tông môn!"

Đám đệ tử trẻ đồng thanh đáp: "Vì tông môn!" giọng nói mang theo niềm vui và sự tự hào

Hắn xuất hiện giữa sảnh chính Thanh Vân Tông, mọi người dừng tay hướng về Phía Hứa Thanh cung kính "Cung nghênh lão tổ trở về" cảnh tượng vô cùng hùng vĩ hắn cảm nhận được đây mới là nơi mình thuộc về, không có tranh đoạt, không có mưu mô tính toán, cũng không có kẻ thù. Đây là nơi hắn cảm thấy yên bình.

Lần này ta về, chọn Tông làm nơi đột phá bình cảnh. Đây cũng là cơ duyên của các người, cảm ngộ được đến đâu phải xem ngộ tính của chính các ngươi

Đây là quá trình vô cùng nguy hiểm, kẻ thù rình rập, các ngươi liệu có sợ..

Toàn thể các đệ tử đồng thanh hô vang "đệ tử nguyện hi sinh vì tông chủ"

Các ngươi quay về đi, 3 ngày sau cùng ta dựng đại trận hộ tông.

Tại khu vực bố trí Ngũ Hành Hộ Sơn trận, Lâm Thanh Tuyết đang hướng dẫn mọi người khắc họa phù văn.

"Chậm thôi, từng nét một." Nàng nhẹ nhàng cầm tay một nữ đệ tử, "Phù văn cần sự tinh tế, giống như thêu hoa vậy."

Nữ đệ tử đó tên Tiểu Diệp, mặt ửng hồng: "Đa tạ sư tôn chỉ dạy."

Ở một góc khác, lão Lý đang phân phát linh thạch. Ông cẩn thận kiểm tra từng viên: "Viên này thuộc hành hỏa, bố trí ở phương nam. Viên kia thuộc hành thủy, đặt ở phương bắc."

Trong luyện phù các, hơn mười đệ tử tay cầm bút lông phù, chăm chú khắc họa.

"Ái chà!" Một đệ tử trẻ do quá căng thẳng làm rách tờ phù chỉ.

Đệ tử bên cạnh vỗ vai anh ta: "Đừng nóng, lần đầu ta còn làm hỏng cả chục tấm cơ!"

Mùi mực phù thơm nức lan tỏa khắp không gian. Trên bàn, những tấm phù lục hoàn thành xếp thành từng chồng ngay ngắn.

Trên thao trường, Hứa Thanh đang chỉ đạo mọi người diễn tập trận pháp.

"Đội hỏa hành tiến lên! Đội thủy hành yểm trợ!" Hắn hô to.

Tiểu Thạch dẫn đầu đội hỏa hành, tay bắt ấn: "Hỏa Long xuất thế!"

Đội thủy hành nhanh chóng đổi trận: "Huyền Vũ hộ thể!"

Hai đội phối hợp ăn ý, Hứa Thanh gật đầu hài lòng: "Tốt! Nhưng còn phải nhanh hơn nữa!"

Buổi trưa, mọi người tụ tập dưới cây cổ thọ để nghỉ ngơi.

Tiểu Thạch lấy ra một ít bánh bao nóng hổi: "Đây là bánh bao mẹ ta gửi lên, mọi người cùng ăn nhé!"

Lão Lý ngồi trên tảng đá, kể cho đám trẻ nghe chuyện xưa: "Năm đó lão phu đi săn, từng gặp một con Hỏa Kỳ Lân.."

Lâm Thanh Tuyết đem trà ấm phân cho mọi người: "Uống trà cho ấm bụng."

Đêm xuống, trong tông môn vẫn sáng đèn.

Trong chủ điện, Hứa Thanh và Lâm Thanh Tuyết đang bàn luận.

"Thanh ca, ngươi nói chúng ta có thể chống đỡ được không?" Lâm Thanh Tuyết lo lắng hỏi.

Hứa Thanh nắm chặt tay nàng: "Dù thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi."

Ngoài cửa sổ, Tiểu Thạch đang dẫn đệ tử tuần tra. Ánh đèn lồng chiếu xuống, in bóng những thân ảng kiên cường lên con đường đá.

Đêm khuya, Hứa Thanh đứng trên lầu cao, nhìn toàn cảnh tông môn.

Dưới ánh trăng, từng khuôn mặt quen thuộc đang bận rộn. Có người đang khắc họa phù văn, có người đang tuần tra, có người đang luyện công..

Nội tâm: "Vì những người này, ta nhất định phải bảo vệ nơi này."

Hắn biết, trận chiến sắp tới sẽ vô cùng khốc liệt. Nhưng nhìn thấy mọi người đồng lòng, trong lòng hắn tràn đầy sức mạnh.

Khi bình minh lại đến, Thiên Vân tông đã sẵn sàng. Dù sóng gió có đến, nơi này vẫn sẽ đứng vững!
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 21: Đoạt tư cách cảm nhận thiên đạo

Hắn biết, muốn hoàn toàn dung hợp viên đan này, cần phải tìm được một loại kỳ vật chỉ xuất hiện ở nơi giao thoa giữa thiên địa.

Trên đường đi, hắn gặp vô số nguy hiểm:

Bị Huyết Hải Cổ Ma vây công, suýt nữa bị nuốt chửng hồn phách

Tại Băng Nguyên bị Hàn Băng Yêu Vương truy sát, thân thể đông cứng

Ở Lôi Đình Cực Cảnh bị Cửu Thiên Lôi Thần tấn công, linh hồn suýt tan vỡ

May nhờ có Kim Thiền trợ giúp, cùng với Hồn Côn Bằng và Kim Thiền Tơ, hắn mới nhiều lần thoát chết.

Hứa Thanh bắt đầu bế quan dung hợp. Quá trình này còn nguy hiểm hơn cả luyện đan:

Đan khí xung thiên:

Viên đan sau khi dung hợp, bộc phát ra lực lượng kinh khủng. Hứa Thanh phải dùng toàn bộ tu vi để trấn áp, thân thể nhiều lần suýt nổ tung.

Ngũ Hành nghịch chuyển:

Ngũ Hành linh lực bắt đầu nghịch chuyển, phá hủy kinh mạch của hắn. Hứa Thanh phải chịu đựng đau khổ như bị ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Đạo xung kích:

Đạo Khí xung kích linh hồn, khiến hắn nhiều lần suýt mất đi ý thức. May nhờ có tàn hồn Kim Kỳ Lân bảo vệ, mới không bị Thiên Đạo đồng hóa.

Thân hồn hợp nhất:

Hứa Thanh phải đồng thời dung hợp đan dược và Đạo Khí. Quá trình này cần:

Phân tách linh hồn thành vạn mảnh

Để mỗi mảnh linh hồn đều cảm ngộ Thiên Đạo

Đồng thời điều khiển Ngũ Hành lực lượng cải tạo thân thể

Sau chín chín tám mươi mốt ngày, Hứa Thanh cuối cùng thành công. Khi hắn mở mắt ra, toàn bộ Thiên Vân sơn chấn động:

Bên ngoài động phủ, cảnh tượng kinh người xuất hiện:

Bầu trời: Ngũ sắc tường vân tụ lại, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Từ trong vòng xoáy, tiếng tiên nhạc du dương vang vọng, như có vô số tiên tử đang tấu nhạc.

Mặt đất: Vạn hoa đua nở, cỏ cây mọc nhanh như phim. Linh khí hóa thành sương mù ngũ sắc, bao trùm khắp Thiên Vân sơn.

Linh thú: Tất cả linh thú trong núi đều quỳ phục hướng về phía động phủ, phát ra tiếng kêu cung kính. Ngay cả đôi Hàn Băng Hổ trấn sơn cũng cúi đầu tỏ lòng tôn kính.

Lâm Thanh Tuyết đứng trước động phủ, hai tay siết chặt: "Thanh ca.. Ngươi nhất định phải thành công! Dù thiên hạ này có bao nhiêu kẻ tham lam, ta cũng sẽ cùng ngươi đối mặt."

Bầu trời, ngũ sắc tường vân dần hình thành một khuôn mặt thần bí, đôi mắt như sao nhìn xuống nhân gian. Từng giọt mưa linh lực rơi xuống, cỏ cây gặp mưa đều hóa thành linh thảo.

Tiểu Thạch ôm Kim Thiền, lo lắng hỏi: "Sư phụ.. Sư tôn sẽ không sao chứ?"

Lâm Thanh Tuyết chẫn tĩnh mọi người, đặt niềm tin vào Hứa Thanh.

Ở phía bắc hà, cách nơi đây vạn dặm

Lão quỷ Huyết Hà ngồi trên thuyền máu, trong mắt lóe lên vẻ tham lam: "Đạo tư cách.. Nếu ta có được, nhất định có thể đột phá!"

Điện chủ Lôi Vân
nắm chặt lôi chùy, thần sắc phức tạp: "Thiên Vân tông nhỏ bé này, sao có thể sinh ra nhân vật có Đạo cách? Bất công!"

Cung chủ Băng Nguyệt
nhìn cảnh tượng thiên địa dị tượng, trong lòng dâng lên ghen tị: "Ta tu luyện ngàn năm, không bằng một tiểu bối mới đột phá? Thật buồn cười!"

Tông chủ Kim Cương
vỗ vỗ cơ bắp, cười lạnh: "Đạo cách? Xem ta dùng sức mạnh nghiền nát nó!"

Chiến thuyền hướng về phía Thanh Vân Tông xé rách không gian mà bay đến. Chớp mắt đã đến bên ngoài vân thiên tông.


Lão quỷ Huyết Hà trước tiên lên tiếng: "Tiểu bối Hứa Thanh, ngươi còn không mau ra hàng!"

Nội tâm Hứa Thanh: "Lão quỷ này khí tức âm trầm, tu vi ít nhất Vấn Đỉnh hậu kỳ. Nhưng.. Ta không sợ!"

Hắn bình thản đáp: "Tiền bối muốn Đạo cách của vãn bối? Vậy hãy tự mình đến lấy."

Điện chủ Lôi Vân tức giận: "Ngươi dám khinh thường chúng ta?"

Nội tâm Hứa Thanh: "Lôi Vân các.. Vốn không có ân oán với Thanh Vân tông. Hôm nay nhất định là 9 chết 1 sống."

Cung chủ Băng Nguyệt nhẹ giọng: "Tiểu hữu, Đạo cách không phải thứ ngươi nên có. Giao ra đi, ta có thể thu ngươi làm đệ tử."

Nội tâm Hứa Thanh: "Làm đệ tử? Ha, chỉ là muốn chiếm đoạt mà thôi."
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 22: Tử thủ

Khi Hứa Thanh đang ở sâu trong tĩnh thất, tiến hành luyện hóa then chốt

Nội tâm Hứa Thanh trấn động không ngừng: "Không tốt! Sao lại đến sớm như vậy? Ta còn cần ít nhất ba ngày nữa mới có thể xuất quan!"

Lão quỷ Huyết Hà dẫn theo năm đại Vấn Đỉnh kỳ cường giả, thẳng đến trước sơn môn.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, ngoài sơn môn có ít nhất sáu cỗ Vấn Đỉnh kỳ khí tức, còn có vô số Anh Biến, Nguyên Anh, Kim Đan tu sĩ.

Thế công mãnh liệt khiến toàn bộ Thiên Vân sơn trấn động. Bọn họ đang ở bên ngoài, giọng nói xuyên qua tầng tầng cấm chế, rõ ràng những tầng cấm chế kia cũng kiến đối khủ mất không ít thời gian đối phó. Nhưng hắn cũng không chắc trận pháp này có thể chống đỡ được đến lúc đấy không.

"Ha ha, Hứa Thanh đang bế quan?" Lão quỷ Huyết Hà cười lạnh, "Đúng lúc ta diệt tông các ngươi!"

Lâm Thanh Tuyết vội vàng thúc giục toàn tông: "Mọi người giữ vững trận địa! Đợi tông chủ xuất quan!"

Lâm Thanh Tuyết đứng trên tường thành, khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt kiên định: "Toàn tông nghe lệnh! Thúc giục Ngũ Hành Hộ Sơn trận!"

Trên tường thành:

Tiểu Thạch mặc giáp chiến, toàn thân toát ra chiến ý ngút trời. Hắn hét lớn: "Sư đệ sư muội! Nhớ kỹ lời dạy của tông chủ! Dù chết cũng không lùi bước!"

Một nữ đệút trẻ tên Tiểu Diệp, tay cầm phù lục run rẩy, nước mắt lưng tròng: "Sư huynh.. Ta.. Ta sợ.."

Tiểu Thạch xoa đầu nó, cố gắng mỉm cười: "Đừng sợ, có sư huynh ở đây."

Vòng phòng ngự thứ nhất - Ngũ Hành Hộ Sơn trận:

Tiểu Thạch dẫn đầu đội đệ tử, toàn lực thúc giục trận pháp. Ngũ sắc thần quang lấp lánh, ngăn cản đợt tấn công đầu tiên.

"Giữ vững!" Tiểu Thạch gầm lên, máu từ khóe miệng chảy ra, "Vì tông môn!"

Vòng phòng ngự thứ hai - Thiên Cương Lôi Vân trận:

Lão Lý thống lĩnh trưởng lão đường, thúc giục 36 cây Lôi Vân trụ. Lôi đình gào thét, nhưng đối phương rõ ràng đã chuẩn bị sẵn pháp bảo khắc chế lôi điện.

"Không tốt! Lôi Vân trận sắp vỡ!" Một trưởng lão kêu lên.

Vòng phòng ngự thứ ba - Cửu U Huyễn Diệt trận:

Lâm Thanh Tuyết đích thân ra trận, thúc giục 81 mặt Huyễn Diệt kính. Huyễn cảnh trùng trùng, tạm thời ngăn được bước tiến của địch.

Trong tĩnh thất, Hứa Thanh cảm nhận được tình thế bên ngoài, trong lòng như lửa đốt.

Nội tâm: "Không được! Ta phải xuất quan ngay! Nhưng.. Việc dung hợp sắp thành hình, nếu bỏ dở giữa chừng, không những đánh mất cơ duyên, còn có thể tu vi đại tổn ảnh hưởng đến tính mạng!"

Hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đệ tử bên ngoài, nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào thịt.

"Mọi người.. Cố lên! Cho ta thêm chút thời gian!"

"Đội hỏa hành lui về vị trí thứ hai! Đội thổ hành tiến lên!" Lâm Thanh Tuyết ra lệnh, giọng nói vẫn bình tĩnh, nhưng trán đã ướt đẫm mồ hôi.

Nàng nhìn về phía tĩnh thất Hứa Thanh, trong lòng thầm cầu nguyện: "Thanh ca.. Ngươi nhất định phải thành công.."

Tiểu Thạch bị trọng thương, vẫn kiên cường đứng dậy: "Ta.. Ta còn có thể chiến đấu!"

Lão Lý đốt thọ nguyên, cưỡng ép tăng cường trận pháp: "Lão phu sống đủ rồi, để cho các trẻ nhỏ sống tiếp!"

Đôi Hàn Băng Hổ gầm lên xông lên, dùng thân thể ngăn cản công kích của địch.

Đúng lúc Thiên Vân tông sắp không chống đỡ nổi, trong tĩnh thất bỗng bộc phát ngụm sắc thần quang.

Hứa Thanh cuối cùng cũng hoàn thành luyện hóa! Nhưng..

"Còn cần một khắc đồng hồ nữa.. Mọi người, cố lên!"

Hắn biết, chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi. Nhưng mỗi giây phút trôi qua, đều bằng máu của đệ tử tông môn..

Khi Hứa Thanh cuối cùng xuất quan, trước mắt hắn là cảnh tượng tông môn tan hoang. Thương vong thảm trọng, Thiên Vân tông gần như đã sụp đổ!

Lâm Thanh Tuyết mệt mỏi mỉm cười: "Chúng ta.. Đã cầm cự được.."

Hứa Thanh ôm chầm lấy nàng, trong lòng tràn ngập cảm động và đau xót. Hắn biết, trận chiến này mới chỉ là bắt đầu..

"Vì những người cần bảo vệ, ta không thể lùi bước!"

"Chư vị!" Hứa Thanh ngẩng cao đầu, giọng nói vang vọng, "Muốn tranh đoạt, hỏi qua quyền đầu của ta trước đã!"

Tuy thành công cưỡng ép đẩy nhanh quá trình dung hợp, nhưng Hứa Thanh cũng phải trả giá đắt.

Nhưng hắn không hối hận. Bởi vì hắn biết, chỉ có nắm giữ Đạo cách, mới có thể thực hiện lời hẹn Tiên giới với Kim Mặc Tử, mới có thể bảo vệ được tông môn và người mình yêu thương.

Mà con đường phía trước, dù có gian nan đến đâu, hắn cũng sẽ kiên định bước tiếp. Bởi vì hắn đã nhìn thấy - ở cuối con đường, là một thế giới hoàn toàn mới..
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 23 đại chiến

"phá!"

Lão quỷ Huyết Hà một trượng đập xuống, huyết quang ngập trời, Ngũ Hành Hộ Sơn trận run rẩy dữ dội. "Hứa Thanh! Ngươi thật sự định trốn mãi sao?"

Trên tường thành phía đông:

Tiểu Thạch toàn thân trọng thương, y phục rách nát nhưng bao quanh bao phủ Hỏa diễm, hai mắt đỏ ngầu: "Hỏa Vân đội! Thi triển Liên Hoàn Hỏa Long!"

Một đệ tử trẻ run giọng: "Sư huynh.. Linh lực của ta sắp cạn rồi.."

Tiểu Thạch nghiến răng: "Cắn răng chịu đựng! Nhớ lời tông chủ dạy không? Tu sĩ Thiên Vân tông, không có từ 'bỏ cuộc'!"

Dưới chân tường thành:

Đất đá vọt lên, hình thành bức tường đá khổng lồ. Một trưởng lão lớn tuổi thở hổn hển: "Lão Lý.. Ta.. Ta không chống đỡ được nữa rồi.."

Lão Lý hét lớn: "Lão Vương! Tỉnh lại! Con cháu ngươi còn đang nhìn ngươi kia!"

Lão quỷ Huyết Hà cười nhạo: "Ngươi nghĩ dựa vào mấy tên tiểu bối này mà ngăn được ta sao?"

Hứa Thanh phát tán thần thức ra toàm bộ tông nội tâm thống khổ: "Tiểu Thạch.. Lão Lý.. Mọi người.. Ta xin lỗi.."

Nước mắt hắn lặng lẽ rơi, thấm ướt đạo bào. Hai tay nắm chặt, móng tay cắm sâu vào thịt.

"Ầm!"

Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ tĩnh thất:

"Đủ rồi!"

Hứa Thanh xông ra, toàn thân ngũ sắc thần quang. Ánh mắt hắn như điện, nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng nói lạnh băng:

"Lão quỷ Huyết Hà.. Ngươi dám!"

Lão quỷ Huyết Hà sắc mặt biến đổi trở nên càng điên cuồng hơn: "Ngươi.. Ngươi hôm nay ta sẽ thu phục ngươi?"

Hứa Thanh không nói lời nào, chỉ giơ tay lên: "Ngũ Hành Hồi Quy!"

Ngũ sắc thần quang bao phủ toàn bộ chiến trường, tất cả địch nhân đều cảm thấy thân hồn run rẩy.

Hứa Thanh nhìn mọi người thương tích đầy mình, trong mắt lóe lên sát cơ: "Hôm nay.. Tất cả kẻ xâm phạm, đều phải chết!"

"Lão quỷ Huyết Hà," giọng nói hắn bình thản nhưng ẩn chứa sát ý, "ngươi tự mình tìm đến cái chết."

Lão quỷ Huyết Hà lui về phía sau hai bước, nhưng cười lạnh: "Ngươi mới vừa đột phá, tu vi còn chưa ổn định, dựa vào cái gì.."

"phục!"

Một đạo ngũ sắc thần quang xẹt qua, Lão quỷ Huyết Hà bị đánh bay, máu tươi phun ra.

"Không.. Không thể nào!" Hắn kinh hãi nhìn ngực bị xuyên thủng.

Trên không:

Hứa Thanh như cá trong nước, mỗi lần ra tay đều có một địch nhân ngã xuống.

"Thiên Đạo - Ngũ Hành Phong Vân Biến!" Hắn hai tay kết ấn, ngũ sắc thần quang hóa thành vạn đạo tiên kiếm.

Một Vấn Đỉnh trung kỳ tu sĩ hoảng sợ: "Mọi người cùng nhau ra tay! Hắn chỉ có một mình!"

Hứa Thanh cười lạnh: "Một mình? Các ngươi nhìn kỹ đi."

Sau lưng hắn, Đạo cách hiện ra, hóa thành năm đạo hư ảnh - Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân.

Trên mặt đất:

Lâm Thanh Tuyết dẫn đệ tử phản kích: "Mọi người! Tông chủ đã xuất quan! Cùng ta đánh lui địch!"

Tiểu Thạch gượng đứng dậy, hỏa diễm lại lần nữa bùng cháy: "Sư đệ sư muội! Đến lúc phản công rồi!"

Một Vấn Đỉnh kỳ nữ tu mặc lam bào kinh hãi: "Hứa Thanh! Giao mạng ngươi lại đây, tha cho toàn bộ Tông môn!"

"nếu không hôm nay, gà chó không tha"

Hứa Thanh ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi có bản lĩnh đấy? Vậy đợi ta đánh tan hồn phách của các ngươi, xem còn có thể mạnh miệng không."

Lão quỷ Huyết Hà đột nhiên cười lớn: "Ngươi nghĩ ta chỉ có bấy nhiêu thủ đoạn sao? Mời hai vị trưởng lão!"

Hai đạo khí tức kinh khủng hơn xuất hiện, rõ ràng là Hợp Thể hậu kỳ đại năng!

Lâm Thanh Tuyết biến sắc: "Không tốt! Là Thiên Ngục Nhị Lão!"
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 24 Lâm Thanh Tuyết trọng thương

Hứa Thanh nhíu mày, nội tâm: "Hai tên Vấn Đỉnh hậu kỳ.. Thật sự có chút phiền toái."

Một trong hai lão giả thản nhiên nói: "Tiểu hữu, giao ra, lão phu có thể cho ngươi một đường sống."

Hứa Thanh cười lạnh: "Các ngươi cũng xứng?"

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên trời gào thét: "Kim Thiền! Tỉnh lại đi!"

Từ trong tông môn, một đạo kim quang bắn ra. Kim Thiền sau khi thức tỉnh, khí tức càng thêm thần bí, trên thân xuất hiện những đạo văn cổ xưa.

Hứa Thanh cùng Kim Thiền liên thủ, thi triển "Thiên Đạo - Vạn Pháp Quy Tông".

Kim Thiền phát ra tiếng kêu, hóa thành vô số hư ảnh. Mỗi một hư ảnh đều tỏa ra thần quang, khiến địch nhân hoa mắt.

Lão quỷ Huyết Hà tay bấm pháp ấn, chiến thuyền trên cao biến thành một đại trận khổng lồ. Những luồng huyết quang hướng về phía hắn mà bắn tới. Đòn đánh thế như vũ bão điên cuồng lao đến khiến hắn cũng phải khó khăn chống đỡ.

Hứa Thanh đứng giữa chiến trường, nhìn cảnh tượng tông môn tan hoang, trong lòng dâng lên vô hạn sát khí.

Chớp thời cơ hai cường giả mặc hắc bào cầm 2 sợi xích lao đến trói hắn lại. Hứa thanh vận ra đôi cánh Côn Bằng che chở đồng thời đẩy lùi cường địch.

Hứa Thanh bị những sợ xích trói trúng, những sợi xích này sau khi trói trúng liên vô hạn mọc ra những sợ xích khác, chúng cắm xuống đất, cắm vào các ngọn núi. Khiến chuyển động vô cùng khó khăn.

Hắn vận sức mạnh, triệu hồi trường thương phá những sợ xích đang quấn thân.

Khi Hứa Thanh đang toàn lực đối kháng hai đại năng, Lão quỷ Huyết Hà âm thầm thi triển "Cửu U Tuyệt Mệnh Châm" - một món ác khí vô hình vô sắc, thẳng hướng yếu hại sau lưng Hứa Thanh.

"Ha ha, Hứa Thanh! Ngươi chết chắc rồi!" Lão quỷ Huyết Hà hai mắt điên cuồng.

Không kịp rồi. Ta không tránh được, Hứa Thanh không kịp tránh đòn đành vận toàn bộ lực lượng thân thể trống đỡ.

Nhưng cảnh tượng vạn tiện xuyên tâm không diễn ra

Lâm Thanh Tuyết vốn đang giao chiến với một Hóa Thần kỳ tu sĩ, đột nhiên cảm nhận được sát cơ. Nàng không chút do dự, thân hình lóe lên đã xuất hiện sau lưng Hứa Thanh.

"Thanh ca! Cẩn thận!"

Nội tâm Lâm Thanh Tuyết: "Không được! Ta tuyệt đối không thể để hắn gặp nguy hiểm!"

"Xoẹt!"

Cửu U Tuyệt Mệnh Châm xuyên thẳng qua ngực Lâm Thanh Tuyết. Một vệt máu tươi phun ra, nhuộm đỏ bầu trời.

Hứa Thanh quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng khiến tim hắn như vỡ nát.

"Thanh tuyết!"

Hắn ôm chầm lấy thân thể đang đổ gục của nàng, giọng nói vỡ ra: "Sao ngươi.. Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy!"

Lâm Thanh Tuyết yếu ớt mỉm cười, tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt hắn: "Thanh ca.. Ngươi.. Ngươi không sao là được rồi.."

Máu không ngừng tuôn ra từ vết thương, thấm ướt đạo bào Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu. Toàn thân hắn bộc phát ra khí thế kinh thiên.

"Lão quỷ huyết hà! Ta sẽ khiến ngươi muôn kiếp không thể siêu thoát!"

Sau lưng hắn đột nhiên bùng cháy, hóa thành một vầng mặt trời ngũ sắc. Lực lượng Thiên Đạo cuồng bạo khiến cả thiên địa biến sắc.

Lão quỷ Huyết Hà sợ hãi lui lại: "Ngươi.. Ngươi điên rồi sao? Đốt thiêu linh hồn?"

Hứa Thanh không quan tâm gì nữa, mỗi chiêu mỗi thức đều là đồng quy vu tận.

"Thiên Đạo - Ngũ Hành Cùng Tuyệt!"

Năm đạo thần quang hóa thành năm con thần thú, xé nát hư không. Hai vị Hợp Thể hậu kỳ đại năng cũng không dám đón nhận, vội vàng né tránh.

Lão quỷ Huyết Hà bị Ngũ Hành thần quang bao vây, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "Không! Ta không cam lòng!"

Hắn định tự bạo, mọi người mau chạy đi. Hứa thanh hét lớn về phía mọi người.

Một vụ nổ trấn động vang lên, san bằng những ngọn núi xúng quanh tông môn.

Kim thiền vì bảo vệ cho các đệ tử tông môn nên cũng bị trọng thương.

Sau khi đánh lui địch, Hứa Thanh vội vàng cứu chữa cho Lâm Thanh Tuyết.

"Thanh Tuyết! Tỉnh lại! Đừng ngủ!" Hắn dùng toàn bộ tu vi truyền vào cơ thể nàng.

Lâm Thanh Tuyết sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt: "Thanh ca.. Lạnh quá.."

Tiểu Thạch chạy tới, hai mắt đỏ hoe: "Tông chủ! Còn có Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan!"

Hứa Thanh lập tức lấy ra đan dược trấn tông, nhẹ nhàng đưa vào miệng Lâm Thanh Tuyết.

Nội tâm Hứa Thanh: "Nhất định.. Nhất định phải sống! Ta không thể mất nàng!"
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 25: Thiên Vân Tông đại suy

Sau khi khói lửa chiến trường tàn lụi, Thiên Vân tông hiện ra trước mắt là cảnh tượng thảm không thể ngó. Tường thành đổ nát, điện các sụp đổ, khắp nơi là thi thể đệ tử và vết máu.

Mưa phùn rơi lất phất, gột rửa vết máu trên những phiến đá vỡ nát. Toàn bộ Thiên Vân sơn chìm trong màn sương xám, như đang khóc thương cho bi kịch vừa xảy ra.

Lão Lý ôm thi thể một đệ tử trẻ, già nua mấy phần: "Tiểu Tam.. Ngươi mới mười bảy tuổi.."

"Tiểu Tam.. Sư phụ xin lỗi ngươi.." Giọng nói của lão nghẹn lại, nước mắt hòa cùng mưa.

Tiểu Thạch một tay chống kiếm, một tay bế Tiểu Diệp đã hôn mê, nước mắt lặng lẽ rơi: "Đều tại ta.. Đều tại ta bất tài.."

Trong chủ điện tạm thời, Lâm Thanh Tuyết nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt như sợi tơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Cứ mỗi lần thở, ngực nàng lại đau đớn co giật. Cửu U Tuyệt Mệnh Châm không chỉ xuyên qua ngực, còn phá hủy toàn bộ kinh mạch của nàng.

Hứa Thanh run tay kiểm tra thương thế, càng kiểm tra sắc mặt càng tái nhợt.

Hứa Thanh quỳ bên giường, một tay nắm chặt tay lạnh ngắt của nàng, một tay cầm viên ngọc dưỡng hồn đã mờ đi. Nội tâm: "Tại sao.. Tại sao không phải là ta.."

Nội tâm Hứa Thanh tràn đầy tang thươn: "Đan điền sụp đổ.. Kinh mạch vỡ nát.. Thậm chí ngay cả đan điền cũng.."

"Thanh ca.." Lâm Thanh Tuyết khẽ gọi, giọng nhỏ như muỗi, "Đừng.. Đừng tự trách.."

Lâm Thanh Tuyết yếu ớt mở mắt, cố gắng nở nụ cười: "Thanh ca.. Tông môn.. Còn không sao chứ?"

Hứa Thanh nắm chặt tay nàng, giọng nghẹn ngào: "Đừng nói nữa.. Ngươi trước dưỡng thương.."

Từ xa vọng lại tiếng khóc nức nở của những đệ tử còn sống. Có người đang tìm kiếm di vật của bằng hữu, có người đang băng bó vết thương cho đồng môn.

Tiểu Thạch ôm một đệ tử nhỏ trên tay, thằng bé khóc đến khàn giọng: "Sư huynh.. Ta muốn sư tỷ.. Sư tỷ hứa sẽ dạy ta luyện đan.."

Giọng Tiểu Thạch nghẹn lại: "Sư tỷ.. Sư tỷ đã đi tuần tiên rồi.."

Hứa Thanh đi qua từng khu vực trong tông môn:

Thư viện bị thiêu rụi, những cuốn sách quý cháy thành tro

Lò luyện đan sụp đổ, đan dược vương vãi khắp nơi

Vườn linh thảo bị chà đạp, linh thảo héo rũ

Hắn cúi xuống nhặt một cây Linh Vân thảo bị dập nát, ký ức ùa về - chính Lâm Thanh Tuyết đã cùng hắn trồng cây linh thảo này.

Nội tâm: "Tất cả.. Tất cả đều không còn nữa.."

Đêm đó, Hứa Thanh đứng trên đỉnh núi đổ nát, nhìn xuống tông môn đầy thương tích, cuối cùng không kìm được nữa.

"Ta.. Ta thật sự không ra gì!"

Hắn quỳ sụp xuống, nắm đấm đập mạnh xuống đất, máu tươi thấm ướt đất đá.

Nội tâm giằng xé: "Tại sao.. Tại sao ta không sớm xuất quan? Tại sao ta không phát hiện âm mưu của lão quỷ Huyết Hà? Tại sao.. Tại sao lại để nàng thế ta đỡ đòn?"

Từng cảnh tượng trong trận chiến hiện lên trong đầu:

Lâm Thanh Tuyết không chút do dự xông lên đỡ đòn

Vẻ mặt tái nhợt của nàng khi ngã xuống

Ánh mắt lo lắng của nàng dù bản thân trọng thương

Dưới chân núi, những ngọn nến tế lễ lập lòe như những ngôi sao rơi xuống. Mỗi ngọn nến đều là nỗi nhớ thương của người sống dành cho người đã khuất.

Tiểu Thạch lặng lẽ đến bên cạnh: "Tông chủ.. Mọi người đang đợi ngươi.."

Hứa Thanh quay đầu lại, trong mắt không còn thần thái ngày trước: "Tiểu Thạch.. Ta có xứng đáng làm tông chủ không?"

Tiểu Thạch kiên định nói: "Có! Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể dẫn dắt chúng ta đi tiếp!"

Hi bình minh lên, ánh mặt trời xuyên qua màn sương, chiếu rọi lên tông môn đổ nát. Nhưng không còn cảnh tượng nhộn nhịp ngày trước, chỉ còn lại tiếng búa cố gắng sửa chữa vang lên lẻ tẻ.

Hứa Thanh nhìn cảnh tượng này, trong lòng tràn ngập nỗi đau, nhưng cũng dâng lên một tia quyết tâm.

Dù tang thương bao trùm, hắn vẫn phải tiếp tục tiến bước. Bởi vì hắn biết, chỉ có như vậy, mới không phụ sự hy sinh của những người đã khuất, mới có thể chữa lành vết thương cho những người còn sống..

Hứa Thanh không tiếc bất cứ giá nào, đem ra tất cả bảo vật tích trữ:

Dùng "Thiên Sơn Tuyết Liên" hàn gắn kinh mạch

Dùng "Địa Tâm Hỏa Liên" ổn định đan điền

Dùng "Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan" duy trì sinh mệnh

Nhưng thương thế quá nặng, tất cả đều vô ích.

Lâm Thanh Tuyết nắm tay hắn, nhẹ giọng an ủi: "Đừng.. Đừng tự trách nữa.. Đó là.. Là lựa chọn của ta.."

Dù trong lòng đau đớn, Hứa Thanh vẫn phải dẫn dắt tông môn tái thiết.

Hắn đích thân sửa chữa tường thành. Mỗi viên đá đều như đè nặng trong lòng.

Tiểu Thạch đến bên cạnh: "Tông chủ.. Để đệ tử giúp một tay."

Hứa Thanh nhìn Tiểu Thạch - giờ đã trưởng thành rất nhiều, trong lòng càng thêm đau xót.

"Tiểu Thạch.. Ngươi có trách ta không?"

Tiểu Thạch lắc đầu: "Không! Nếu không có tông chủ, chúng ta đã chết từ lâu rồi!"

Đêm khuya, Hứa Thanh đứng trước giường bệnh của Lâm Thanh Tuyết, thề:

"Thanh Tuyết, ta thề.. Nhất định sẽ tìm được đạo liệu cứu ngươi! Nhất định sẽ trùng kiến Thiên Vân tông! Và.."

Ánh mắt hắn lóe lên sát cơ: "Nhất định sẽ khiến những kẻ đã hại ngươi phải trả giá!"

Dù trước mắt là màn đêm đen tối nhất, Hứa Thanh vẫn quyết định tiếp tục tiến lên. Bởi vì hắn biết, còn có quá nhiều người cần hắn, quá nhiều trách nhiệm cần hắn gánh vác..[/BOOK]
 
34 ❤︎ Bài viết: 14 Tìm chủ đề
Chương 26 Thiên Vân Tông Bế Quan - Huyết Tế Trăm Năm

Sau trận chiến thảm khốc, Thiên Vân sơn chìm trong im lặng tang thương. Trên quảng trường chính, hơn trăm chiếc quan tài trắng xếp thành hình bát quái, giữa là đàn tế cao ba tầng. Hứa Thanh mặc đạo bào trắng, tay nâng chén rượu tế, giọng nói trầm đục vang vọng khắp núi rừng:

"Thiên Vân tông đệ tử, vì bảo vệ tông môn mà hy sinh. Hôm nay, toàn tông bế quan trăm năm, lấy huyết tế anh linh!"

Lời vừa dứt, hơn ngàn đệ tử còn sống đồng loạt quỳ xuống. Tiếng khóc nức nở vang lên, hòa cùng tiếng chuông tang văng vẳng. Lão Lý run rẩy đốt tờ văn tế, tro tàn bay lên không như những linh hồn uất ức.

Hứa Thanh quay sang Lâm Thanh Tuyết đang nằm trên kiệu gỗ, nắm chặt tay nàng lạnh ngắt: "Thanh Tuyết, ta thề sẽ dùng máu của kẻ thù tế anh linh các đệ tử."

Khi màn đêm buông xuống, Hứa Thanh một mình một kiếm, địu theo Lâm Thanh Tuyết rời khỏi Thiên Vân sơn. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi lên bóng hai người kéo dài, như bóng ma lang thang.

Hứa Thanh xông thẳng vào động phủ Lão quỷ Huyết Hà. Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cửa động.

"Hahaha - tất cả đều chết đi!"

Hứa Thanh cười điên cuồng, một tay ôm chặt Lâm Thanh Tuyết đã hôn mê, một tay cầm Trường thương. Máu trên kiếm nhỏ giọt không ngừng, mỗi giọt đều kết thành băng huyết.

"Thanh Tuyết, ngươi xem này." Hắn thì thầm bên tai nàng, "Ta sẽ dùng toàn bộ tu tiên giới để tế điện ngươi!"

"Lão tặc! Ra đây chịu chết!" Hứa Thanh gầm lên, Côn Bằng chân thân hiện ra.

Lão quỷ Huyết Hà vội vã xuất quan, kinh hãi nhìn Hứa Thanh: "Ngươi.. Ngươi thật điên rồi!"

Hứa Thanh không thèm nói lời thừa, trực tiếp thi triển "Thiên Đạo - Ngũ Hành Phá Thiên". Năm đạo thần quang xé nát hư không, Lão quỷ Huyết Hà bị đánh bay, máu tươi phun trào.

"Đợi đã! Ta nói! Còn có đồng bạn!" Lão quỷ Huyết Hà hoảng sợ kêu lên.

Hứa Thanh ánh mắt lạnh băng: "Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ từng tên một tìm ra bọn chúng."

Một kiếm chém xuống, đầu Lão quỷ Huyết Hà lăn xuống đất. Hứa Thanh nhặt lấy thủ cấp, nhẹ giọng nói với Lâm Thanh Tuyết: "Một tên rồi."

Hứa Thanh xé nát hư không, thẳng đến chỗ tụ tập của các đại tông môn.

"Thiên Đạo - Vạn Giới Tẫn Diệt!"

Hắn đốt cháy một nửa thọ nguyên, Thiên Đạo Nguyên Anh hóa thành vầng mặt trời đen. Ánh sáng đen bao trùm, vạn vật đều hóa thành hư vô.

"Điên rồi! Hắn thật sự điên rồi!" Một lão quái vật Hợp Thể kỳ hoảng sợ bỏ chạy.

Hứa Thanh cười gằn: "Chạy đi đâu?"

Chỉ thấy hắn giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt. "Bạo!"

Lão quái vật kia nổ tung ngay tại chỗ, huyết nhục văng khắp nơi.

Hứa Thanh triệu tập tất cả âm hồn bị hắn giết chết, luyện thành "Thiên Ma Huyết Trận". Mỗi một oan hồn đều gào thét điên cuồng, mang theo lệ khí ngập trời.

"Ta cho các ngươi cơ hội báo thù." Hắn cười điên cuồng, "Giết! Giết hết tất cả!"

Âm hồn tràn ngập thiên địa, những tông môn từng tham gia vây công Thiên Vân tông đều bị máu tươi bao phủ.

Trên mỗi bước đường, Hứa Thanh đều mang theo Lâm Thanh Tuyết. Dù nàng không thể mở mắt, hắn vẫn kể cho nàng nghe từng trận chiến.

"Thanh Tuyết, hôm nay ta giết được ba tên Vấn Đỉnh kỳ."

"Thanh Tuyết, ta đã tìm được Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo, nhất định sẽ cứu được ngươi."

Khi truy sát đến tông môn thứ chín, Hứa Thanh phát hiện một tòa cổ tịch các. Trong đó có ghi chép về "Thiên Đạo Nghịch Mệnh Thuật" - có thể đánh cược mạng sống để cứu người.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back