Welcome! You have been invited by Redcake to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 040: Bắt nạt hậu bối



[HIDE-THANKS]
"Haiz, nếu không phải hai Phó tổng và mấy lão già thành viên hội đồng quản trị bỏ phiếu phản đối cũng sẽ không để cho Trịnh Thị được như ý!"

"Đúng vậy, quả nhiên mắt nhìn của Tô tổng đúng, nếu không Trịnh Thị sẽ chọn thu mua Flyer à?"

"Thật không hiểu nổi, mấy thành viên hội đồng quản trị kia lớn tuổi như vậy rồi còn không hiểu thời cơ trên thương trường, tại sao phải ngăn cản công ty chúng ta phát triển.."

Các nhân viên lòng đầy căm phẫn, cảm thấy không đáng và thương Tô Khinh Tuyết, cũng càng thêm bất mãn với đám thành viên hội đồng quản trị kia.

Vốn dĩ Tô Khinh Tuyết thu mua công ty phần mềm này là để chế tạo sân phơi di động loại xa xỉ, chuyển xí nghiệp Cẩm Tú sang dạng kết hợp giữa truyền thống và mạng internet, khiến một số nghiệp vụ công ty đang có xu hướng suy tàn phát triển lại.

"Giám đốc Phùng, lần này làm thế nào đây, chắc chắn không thu mua được Flyer rồi, sản phẩm sân phơi của chúng ta trên mạng liệu có bị dừng lại không.." Vu Anh Anh lo lắng hỏi.

Phùng Nguyệt Doanh rất bình tĩnh, nói: "Chúng ta là bộ phận tiêu thụ, chỉ cần quan tâm đến công việc của mình là được rồi, đây là điều hội đồng quản trị, bộ phận chiến lược và bộ phận thị trường phải suy nghĩ, chúng ta tin Tô tổng, cô ấy luôn có thể có cách.. được rồi, mọi người đi làm đi."

Cô vỗ tay, tất cả nhân viên đều tản đi.

Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng, chắc chắn Tô Khinh Tuyết rất khó chịu, rõ ràng là bị người mình phản bội.

Anh không còn tâm tư đâu ôm hôn Phùng Nguyệt Doanh nữa, hẹn cô chủ nhật gặp nhau rồi về phòng làm việc của mình.

Buổi chiều, mấy nhóm cán bộ cao cấp của công ty đều lần lượt vào phòng làm việc của Tô Khinh Tuyết, hình như ảnh hưởng tin tức này mang đến khiến từ trên xuống dưới công ty đều bị đả kích.

Đến khi tan làm, Diệp Phàm mới gặp được Tô Khinh Tuyết sắc mặt lạnh như băng, hơi mệt mỏi.

Ở trong thang máy, Tô Khinh Tuyết tựa vào thang không nói câu nào, Diệp Phàm cũng không làm phiền cô.

Lần đầu tiên cô mặt ủ mày chau như vậy khiến Diệp Phàm thấy chua xót.

Đi tới bãi đỗ xe, vừa định lên xe thì phát hiện có một chiếc Cadillac màu trắng đỗ bên cạnh xe của tổng giám đốc.

Hai tên vệ sĩ áo đen đứng ở hai đầu xe, Trịnh Tuấn Phong thì mặc sơ mi trắng, đeo đồng hồ vàng, cầm xì gà đang dựa vào cửa xe, nom rất tiêu sái.

Ở bên cạnh Trịnh Tuấn Phong còn có một người đàn ông không cao nhưng thể trạng to lớn, hai cánh tay dài, nhìn khoảng năm mươi tuổi, mặc áo vải màu xám xanh, ánh mắt cũng rất u ám.

"Tô tổng!" Từ Linh San dẫn theo bốn nữ bảo vệ, tự trách đi tới cửa thang máy, nói: "Tôi xin lỗi, chúng tôi chưa kịp ngăn bọn họ lại."

Ánh mắt Tô Khinh Tuyết lạnh lùng mang theo tức giận, liếc Trịnh Tuấn Phong một cái rồi tự nhiên đi về xe mình.

Trịnh Tuấn Phong cười xấu, đi tới trước mặt Tô Khinh Tuyết ngăn cô lại.

Hắn liếc Diệp Phàm bên cạnh Tô Khinh Tuyết, cười nhạo: "Thằng nhãi này vẫn còn ở đây à? Nghe nói mày lên làm trợ lý rồi? Tao thấy đây mới là thân phận thật của mày nhỉ."

Diệp Phàm híp mắt lại, tên Trịnh Tuấn Phong này lại không nói đến chuyện anh là bạn trai của Khinh Tuyết, có lẽ đối với Trịnh Tuấn Phong mà nói, đó là một sự sỉ nhục, chính hắn cũng không muốn chủ động nhắc tới.

Tô Khinh Tuyết thì không muốn để lộ quan hệ người yêu cho các nhân viên bảo vệ, vì vậy nói thẳng: "Tránh ra!"

"Tiểu Tuyết, đừng lạnh lùng thế chứ, mặc dù anh biết hôm nay tâm trạng em không tốt nhưng chuyện công là chuyện công, chuyện của hai ta là chuyện riêng, đừng để ảnh hưởng đến nhau." Trịnh Tuấn Phong đắc ý nói.

"Giữa chúng ta không có chuyện riêng." Tô Khinh Tuyết lạnh lùng đáp.

Trịnh Tuấn Phong cười xấu, "Sao vậy, không phải chỉ là một công ty thôi à? Chờ hai chúng ta kết hôn rồi, Cẩm Tú và Trịnh Thị liên minh với nhau, Flyer của anh không phải là của em sao? Anh chỉ chuẩn bị trước một ít sính lễ thôi, em nói có đúng không?"

Từ Linh San không nghe nổi nữa, tiến lên mắng: "Trịnh Tuấn Phong! Anh đừng có ức hiếp người quá đáng! Nơi này là Cẩm Tú, Tô tổng bảo anh tránh ra! Nghe thấy không!"

"Mẹ kiếp, một con bảo vệ quèn, mày nghĩ tao sợ mày à?"

Trịnh Tuấn Phong trừng mắt với các bảo vệ nữ, "Nếu không phải nể mặt Tô tổng, bản thiếu gia đã sớm bắt chúng mày đến bang Cá Mập Trắng cho mấy trăm gã đàn ông xử chết chúng mày rồi."

"Anh.. quả nhiên người của bang Cá Mập Trắng là do nhà họ Trịnh các người tìm tới!" Từ Linh San giận đến tím mặt.

Trịnh Tuấn Phong nhún vai, "Phải thì đã sao, mày có chứng cứ không? Cho dù có chứng cứ, chúng mày có thể làm gì tao?"

"Khốn kiếp.."

Từ Linh San không nhịn được muốn tiến lên đánh hắn.

Nhưng Tô Khinh Tuyết lại giơ tay ngăn cản, "Linh San, bình tĩnh chút."

"Tô tổng.. tôi.." Từ Linh San thấy không đáng thay cấp trên của mình.

Tô Khinh Tuyết thở dài, hỏi: "Trịnh Tuấn Phong, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

"Anh không muốn thế nào cả, Tiểu Tuyết, sao em cứ nghĩ xấu cho anh thế, anh chỉ yêu em quá đậm sâu, cho nên muốn mời em đi ăn với anh một bữa tối lãng mạn thôi." Trịnh Tuấn Phong cười híp mắt nói rồi chỉ xe mình.

"Tôi đang không thoải mái, không đi."

Trịnh Tuấn Phong híp mắt lại, "Không thoải mái thì anh đưa em đến bệnh viện."

"Anh.." Tô Khinh Tuyết không ngờ đối phương lại dai như vậy.

Trịnh Tuấn Phong hùng hổ dọa người tiến lên, "Tô Khinh Tuyết, em nên rõ em đã thua rồi, cứ vùng vẫy tiếp thì đối với em, đối với Cẩm Tú đều không phải chuyện tốt. Em mà thông minh thì nên ở bên anh, làm cho anh vui vẻ, vậy em sẽ không cần đau khổ nữa.."

Nói rồi hắn giơ tay ra bắt đầu sờ cằm Tô Khinh Tuyết.

Từ Linh San thấy thế vội chặn trước mặt Tô Khinh Tuyết, "Đứng lại! Không được tiến lại gần!"

"Mẹ kiếp!" Trịnh Tuấn Phong nổi giận, hét lớn: "Người đâu! Đuổi con ranh này đi cho tao!"

"Rõ!" Hai tên vệ sĩ lập tức xông đến.

Bốn nữ bảo vệ thấy thế cũng tiến lên đánh lại hai tên kia.

Bốn nữ đấu với hai nam, mặc dù chiếm ưu thế về số người nhưng hai tên vệ sĩ kia đều là lính đặc chủng giải ngũ, sức chiến đấu không cần nói cũng biết, cộng thêm chênh lệch thân thể nam nữ, lúc đánh nhau vẫn mạnh hơn.

Từ Linh San thấy người mình rất khó thắng, nhanh chóng chạy nước rút tìm đúng cơ hội đá bay một tên vệ sĩ ra ba mét.

Bốn nữ bảo vệ kia nhanh chóng chế ngự tên còn lại.

Thấy đội mình thắng, Tô Khinh Tuyết thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Trịnh Tuấn Phong không hề cảm thấy lo lắng, quay lại nhìn người đàn ông áo vải kia, "Mã lão, tôi đã nói mà, người phụ nữ này không phải dạng phụ nữ bình thường, ngài ra tay cũng không coi là bắt nạt hậu bối."

Mã Kim Khôn nhìn chằm chằm ngực Từ Linh San, thưởng thức cơ thể cô ấy, đôi mắt quỷ dị hơi lóe lên.

"Ha ha ha.. chỉ là một con đàn bà mà lại không biết điều như vậy, đúng là phải dạy bảo một chút.."
[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 041: Nói ra dọa chết ông



[HIDE-THANKS]
Thấy người đàn ông đó đi về chỗ mình, vẻ mặt Từ Linh San vô cùng nghiêm túc, dù sao Trịnh Tuấn Phong đặc biệt dẫn một lão già đến như vậy nhất định là có chỗ nào hơn người.

Diệp Phàm quét mắt qua hai tay Mã lão, sáng tỏ ngay, đồng thời cũng nhíu mày lại.

Từ Linh San.. sợ rằng không đánh lại lão già này.

Anh đi lên phía trước hai bước, nói: "Đội trường Từ, loại người già còn nhìn chằm chằm phụ nữ này giao cho tôi đối phó đi, đánh ông ta tổ bẩn tay cô."

Dù sao cũng là người của công ty mình, còn là người đẹp ăn cùng cơm trưa mấy ngày, Diệp Phàm cảm thấy nên ra tay giúp một chút.

Nhưng lòng tự trọng của Từ Linh San rất mạnh, "Anh tránh ra! Tôi mới là đội trưởng đội bảo vệ, anh là trợ lý xen vào làm gì?"

"Vậy cô cẩn thận, tôi và Tô tổng sẽ cổ vũ cho cô." Diệp Phàm cười ha ha.

"Không cần anh nói nhảm!"

Mã Kim Khôn thấy hai người giằng co, không nhịn được hừ lạnh quay lại nói: "Cậu Trịnh, vừa rồi cậu nói muốn đưa cô gái này về bang Cá Mập Trắng là thật à?"

Trịnh Tuấn Phong cười đểu, "Mã lão yên tâm, sau khi chế ngự Từ Linh San, tôi đưa vợ chưa cưới của mình đi, cô gái này mặc ngài xử trí, tôi dám cam đoan cả Hoa Hải không một ai dám hỏi tới chuyện này!"

"Được! Đã lâu tôi không ăn mặn rồi, vóc dáng con nhỏ này rất hợp ý tôi." Mã Kim Khôn cười gằn, mặt đầy nếp nhăn.

"Già đầu còn không ra gì, đúng là vật họp theo loài, ở cùng với Trịnh Tuấn Phong đều không phải loại tốt đẹp." Từ Linh San nhổ bọt.

Nói rồi cô ấy thủ thế, cẩn thận nhìn chằm chằm Mã Kim Khôn.

Nhưng Mã Kim Khôn lại ngoắc Từ Linh San, "Nào, để tôi xem cô có bản lĩnh ra sao."

"Ông đừng có hối hận!"

Từ Linh San bước nhanh về phía trước, nhấc chân đá vào cằm Mã Kim Khôn.

Mã Kim Khôn giơ tay trái ra cản, ba ngón tay giơ ra như móng chim ưng quặp vào chân Từ Linh San.

"..."

Từ Linh San cảm thấy đau nhức, vội vàng lùi lại hai bước, giật mình nhìn móng tay Mã Kim Khôn.

"Ưng Trảo công?" Từ Linh San không ngờ lão già này lại biết võ cổ chính tông.

Phải biết võ thuật lưu truyền trong xã hội hiện nay đa số chỉ là phô trương, lòe mọi người. Võ cổ chân chính là công phu giết người, không phải tùy tiện là có thể truyền ra bên ngoài, giống như quốc gia nhất định phải quản chế súng.

Cho nên như Từ Linh San từng phục vụ trong quân đội, học võ thuật trong quân đội đã coi là rất giỏi rồi, nhưng đụng phải Mã Kim Khôn vẫn có chút trầy trật, đặc biệt là Mã Kim Khôn không phải tay mơ, không biết đã dùng Ưng Trảo công bao nhiêu năm rồi.

"Coi như có mắt nhìn, nếu cô thức thời thì ngoan ngoãn nghe lời đi, vậy sẽ bớt được không ít đau khổ." Mã Kim Khôn đắc ý nói.

Từ Linh San đâu chịu nhượng bộ như vậy, cô ấy nhịn đau, xông lên đấm liên tục, định tránh Ưng Trảo công của Mã Kim Khôn, tìm điểm yếu của đối phương nhanh chóng giành thắng lợi.

Nhưng Mã Kim Khôn tuy lớn tuổi mà tốc độ không hề chậm, kinh nghiệm lão luyện chặn đòn tấn công của Từ Linh San rồi vung tay rạch áo trước ngực Từ Linh San.

Từ Linh San vội vàng rút lui, miễn cưỡng tránh được nhưng vẫn nghe thấy rẹt một tiếng, eo bị rách hai chỗ.

"Hèn hạ! Hạ lưu!" Từ Linh San xấu hổ, nếu không phải cô ấy tránh nhanh, ngực bị rách ra thì mất hết mặt mũi rồi!

Tô Khinh Tuyết cau mày lại, không ngờ Trịnh Tuấn Phong lại mời tới cao thủ như vậy.

Trịnh Tuấn Phong cười lớn, "Mã lão, đừng nghiêm túc quá, tùy tiện dạy dỗ là được rồi, còn phải để lại mặt mũi cho vợ chưa cưới của tôi chứ."

Mã Kim Khôn ném miếng vải trên tay đi, tiếp tục tiến lên, "Cô gái, tôi chỉ thích cô quần áo rách rưới như vậy cùng tôi trở về, tuyệt đối thoải mái hơn làm bảo vệ nhiều."

"Nằm mơ đi!" Từ Linh San giơ chân đá vào cổ Mã Kim Khôn.

Mắt Mã Kim Khôn lóe lên, bắt được mắt cá chân Từ Linh San!

"Còn như vậy tôi sẽ phế bỏ một chân của cô, xem cô còn phản kháng lại tôi thế nào, ha ha."

Mã Kim Khôn cười gằn, giơ ưng trảo lên định bóp vào khoeo chân Từ Linh San.

Lúc Từ Linh San tưởng là xong đời rồi thì lại phát hiện không xảy ra chuyện gì cả!

"Diệp.. Diệp Phàm?" Từ Linh San ngây ra nhìn anh.

Cũng không biết Diệp Phàm xuất hiện ở bên cạnh cô ấy từ lúc nào, giơ tay bắt được cổ tay Mã Kim Khôn.

Mã Kim Khôn cau mày định hất ra, nhưng phát hiện căn bản không thể tránh thoát.

Lão ta buông chân Từ Linh San ra, tay kia hóa thành ưng trảo tấn công vào mắt Diệp Phàm!

Diệp Phàm cũng giơ tay lên hóa thành ưng trảo giống Mã Kim Khôn, chính diện giao phong với ông ta.

Mấy ngón tay đụng vào nhau, Mã Kim Khôn đau rên lên, cảm giác mấy đầu ngón tay đều tê dại, suýt nữa thì gãy xương!

Diệp Phàm hất lão ta ra, nói: "Ông kia, đội trường Từ đáng tuổi cháu gái ông, ông còn bắt nạt cô ấy? Như thế thì hơi quá đáng rồi.."

Mã Kim Khôn kinh hãi nhìn Diệp Phàm, Tô Khinh Tuyết, Từ Linh San ở bên cạnh cũng ngây ra, vẻ mặt Trịnh Tuấn Phong thì cứng đờ y như gặp quỷ.

"Mày cũng biết Ưng Trảo công?" Mã Kim Khôn ngẩn ra, vừa rồi hình như Diệp Phàm thi triển ưng trảo.

Diệp Phàm giơ hai tay lên cào loạn trên không, "Cái này có gì khó?"

"Lẽ nào lại như vậy! Đây đâu phải Ưng Trảo công, tao phải cho mày biết công phu thật!"

Mã Kim Khôn cảm giác vô cùng mất mặt, tức giận nhảy lên rồi đáp xuống, hung hăng chộp lấy cổ họng Diệp Phàm.

Nhìn Diệp Phàm như không có cách thức gì, nhưng lại đã sớm duỗi ba ngón tay ra vừa vặn chặn lại đòn này của Mã Kim Khôn.

Sau khi chụp lấy ngón tay ông ta, Diệp Phàm dùng sức siết một cái.

"..."

Ưng trảo của Mã Kim Khôn y như bị nhét vào máy trộn bê tông, tiếng xương vang lên răng rắc, cuối cùng bị bẻ gãy.

Ông ta nhìn ngón tay biến hình vặn vẹo của mình, đau đến nhe răng, không dám tin nhìn Diệp Phàm.

"Mày.. mày học Ưng Trảo công ở đâu?" Mã Kim Khôn chưa từng nghe nói có cao thủ Ưng Trảo công nào trẻ tuổi thế này.

Đám người Tô Khinh Tuyết và Từ Linh San đều kinh ngạc nhìn anh, phải biết vừa rồi Từ Linh San không làm gì được Mã Kim Khôn này.

Trịnh Tuấn Phong sợ hãi lùi lại hai bước, ánh mắt biến đổi thất thường, hắn nhớ tới lời ba mình nói rằng người này không đơn giản!

Diệp Phàm tự hào nói: "Sư phụ tôi.. là nhân vật nổi tiếng toàn thế giới, nói ra lại dọa chết ông."
[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 042: Nghe bao giờ chưa?



[HIDE-THANKS]
"Đừng làm ra vẻ huyền bí! Quy củ giang hồ, tự báo môn hộ, tao là đệ tử của phái Kim Ưng, mày có dũng khí thì báo sư môn của mày ra! Nỗi nhục ngày hôm nay tao phải trả lại gấp đôi!" Mã Kim Khôn gào lên.

Diệp Phàm giơ hai ngón tay lên gãi không khí, trịnh trọng nói: "Kato Taka, nghe bao giờ chưa?"

Mã Kim Khôn hoang mang, "Kato Taka? Sao nghe không giống tên Trung Quốc? Chẳng lẽ mày là truyền nhân của Ưng Trảo công nước ngoài à?"

Thấy Mã Kim Khôn suy nghĩ người này là thần thánh phương nào thật, Trịnh Tuấn Phong giận đỏ mặt, chỉ muốn đi lên đạp cho ông ta một phát.

Nhưng hắn lại không thể nói trước mặt nhiều người như vậy rằng Kato Taka là một diễn viên phim người lớn, dù sao như vậy cũng không hợp với thân phận thiếu gia nhà họ Trịnh của hắn.

Mà Tô Khinh Tuyết thì tò mò hỏi Từ Linh San, "Em nghe đến Kato Taka bao giờ chưa? Nổi tiếng lắm à?"

Từ Linh San và mấy bảo vệ nữ đều đỏ mặt, không ai muốn giải thích với tổng giám đốc ngây thơ người này là ai.

"Sư môn của mày ở đâu? Tao chưa từng nghe thấy người này!" Mã Kim Khôn rất nghi ngờ.

Diệp Phàm chê bai, "Đến nhân vật đại danh đỉnh đỉnh như vậy cũng chưa từng nghe nói, tôi lười giải thích với ông, ông tự về mà hỏi đi."

Mã Kim Khôn giận đến phát run, nếu không phải bị thương, ông ta còn liều mạng nữa.

Ông ta lớn tuổi rồi, vết thương này sẽ không khỏi ngay được, đành quay đầu bước đi: "Cậu Trịnh, chúng ta về thôi, mối thù hôm nay Mã Kim Khôn tôi không báo, thề không làm người!"

Trịnh Tuấn Phong nghe xong trong mắt ánh lên vẻ mừng rỡ, mặc dù hôm nay mất mặt nhưng khiến Mã Kim Khôn điên cuồng trả thù, có lẽ lời thật!

Thấy người nhà họ Trịnh đi rồi, Tô Khinh Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ chẳng trách anh có thể cứu hạ mình, xem ra có bản lĩnh thật.

Từ Linh San thì chắc chắn ngày đó ở trên lôi đài Diệp Phàm cố ý nhường cô ấy, chuyện này khiến cô ấy rất không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì, tâm trạng rắc rối phức tạp.

Trên đường về quận Bạch Lộ đúng giờ cao điểm nên đi rất chậm.

Tô Khinh Tuyết ngồi ở ghế sau, vẫn tò mò hỏi: "Sư phụ Kato Taka của anh là anh quen ở nước ngoài à?"

Diệp Phàm đang định dừng xe, nghe thấy cô nghiêm túc hỏi, suýt nữa đạp nhầm chân ga.

Đợi xe dừng rồi, Diệp Phàm mới quay lại cười khan hỏi: "Khinh Tuyết, cô chưa nghe thấy cái tên này bao giờ thật à?"

"Tôi lừa anh làm gì, vừa rồi tôi hỏi mấy người Linh San, bọn họ cũng không biết." Tô Khinh Tuyết nói.

Nhưng Tô Khinh Tuyết đơn thuần như vậy khiến Diệp Phàm rất kinh ngạc, xem ra cô thật sự không đặt tâm tư vào chuyện nam nữ, dồn tất cả sự chú ý lên sự nghiệp.

"Tôi chém gió thôi, cô đừng coi là thật." Diệp Phàm nói.

Tô Khinh Tuyết căn bản không tin, "Sao anh phải nhỏ mọn như vậy, có sư phụ còn ngại nói à?"

Diệp Phàm dở khóc dở cười, "Thật sự là nói linh tinh thôi, cô đừng hỏi nữa."

Tô Khinh Tuyết hừ một tiếng, "Không nói thì cùng lắm tôi lên mạng tra, tưởng tôi không tìm được à?"

Nói rồi Tô Khinh Tuyết lấy điện thoại ra bắt đầu tìm thật.

Diệp Phàm lắc đầu, lòng hiếu kỳ của phụ nữ sao lại nặng như vậy..

Chưa tới nửa phút, tai Tô Khinh Tuyết đã đỏ bừng, cắn môi, không nói ra nửa chữ.

Diệp Phàm thấy vẻ mặt cô, biết ngay cô biết chân tướng rồi.

"Ha ha, Khinh Tuyết, đã bảo cô đừng tìm mà, tôi nói bừa thôi." Diệp Phàm cười ha ha.

"Sắc lang.." Tô Khinh Tuyết vừa bực mình vừa buồn cười, lúc đó mình còn hỏi Từ Linh San, thật mất mặt!

Diệp Phàm không phục, "Tôi đã bảo cô đừng hỏi rồi, cô cứ hỏi đấy chứ, tôi nói bừa thôi.. hơn nữa Kato Taka còn chưa chắc đã đủ tư cách làm sư phụ của tôi đâu, công phu ngón tay của tôi cũng rất lợi hại.."

"Im miệng! Lái xe đi!" Tô Khinh Tuyết không nghe nổi nữa, chỉ muốn đánh cho anh một trận.

Diệp Phàm lẩm bẩm: "Gì mà kích động như vậy.. tôi nói thật mà, không tin cô có thể thử xem.."

"Đi chết đi! Anh còn nói nữa tôi sẽ trừ lương anh!" Tô Khinh Tuyết hô lên, mặt đỏ lựng.

"Được được được.. không nói, tôi không nói nữa." Diệp Phàm lập tức im miệng, đồng thời thầm vui trong lòng, có phải mình thích bị ngược không, sao cô không nói gì anh lại khó chịu, bị cô mắng mấy câu anh lại vui vẻ?

* * *

Đêm đó, đám quản lý cấp cao của bang Cá Mập Trắng tổ chức một buổi họp tạm thời trong phòng khách một biệt thự tư nhân Hoa Hải, đám người ăn mặc gọn gàng, già trẻ lớn bé cục mịch gồi hết trên mấy cái sô pha lớn.

Sau mỗi người đều có mấy tên đàn em mặc đồ đen, nhìn địa vị không tầm thường.

Ngồi ở chính giữa là Chu Thủ Tịnh - bang chủ đương thời của bang Cá Mập Trắng, ăn mặc rất lịch sự.

Nếu là người bình thường nhìn thấy, căn bản không sao tưởng tượng được đại ca đứng đầu bang hội hung hãn bá đạo trong tin đồn lại nho nhã như một thầy giáo thế này.

Là người lớn tuổi trong bang, Mã Kim Khôn tay đeo băng ngồi ở bên cạnh Chu Thủ Tịnh.

"Tôi nghĩ.. các anh em ngồi đây đều nghe nói rồi." Chu Thủ Tịnh nói: "Hôm nay Mã trưởng lão của bang chúng ta cùng cậu chủ nhà họ Trịnh đến tập đoàn Cẩm Tú gặp phải cao thủ. Ưng Trảo công của Mã trường lão thất bại, đây là sự sỉ nhục với bang chúng ta, mà nhà họ Trịnh cũng sinh ra hoài nghi với chúng ta. Bây giờ thành phố Hoa Hải không phải do bang Cá Mập Trắng chúng ta độc quyền nữa, trước có bang Thiết Tỏa phá rối, sau có Tử Trúc Lâm đợi thời trở lại. Chúng ta liên thủ với nhà họ Trịnh để có thể tiếp tục đứng vững, chèn ép hai bang kia. Cho nên tôi muốn hỏi các anh em đang ngồi đây thấy thế nào về chuyện phiền phức lần này?"

"Tôi thấy nhất định là người của Tử Trúc Lâm âm thầm giúp tập đoàn Cẩm Tú, trước đây không phải là Triệu Trung của Tử Trúc Lâm phát tin cho Vương Cửu, bảo hắn không được làm phiền người đàn bà họ Phùng kia à? Con ranh Ninh Tử Mạch càng ngày càng không coi chúng ta ra gì, tôi thấy quá nửa là người của cô ta gây chuyện ở đó!" Người lên tiếng mặt đầy râu, tên Trương Hổ Uy, là Đường chủ của Bạch Hổ Đường.

Vương Cửu nghe nói như vậy, không phục: "Trương Hổ Uy, sao anh phải lôi tôi ra? Tôi đi cầu hòa là được bang chủ đồng ý! Anh nghĩ tôi sợ Tử Trúc Lâm à?"

"Hừ, có sợ hay không anh rõ nhất, có lẽ bị Ninh Tử Mạch phi dao sợ đái ra quần rồi." Trương Hổ Uy khinh thường nói.

"Mẹ kiếp anh nói lại lần nữa thử xem?" Vương Cửu hung dữ trừng mắt đứng dậy, đám đàn em sau lưng cũng hầm hè.

Người của Trương Hổ Uy đương nhiên cũng không phục, đứng dậy hô to: "Muốn đánh nhau à? Lão Cửu, anh là cái thá gì, ngon thì nhào vô!"

Chu Thủ Tịnh đập bàn, "Đủ rồi! Còn ra thể thống gì nữa! Ngồi xuống!"

Hai Đường chủ thấy Chu Thủ Tịnh lên tiếng mới hậm hực ngồi xuống, nhưng không ai phục ai trợn mắt nhìn nhau.

"Bảo các cậu nghĩ cách, ai bảo các cậu láo xược ở đây hả?" Chu Thủ Tịnh trầm giọng nói, quay sang nhìn Mã Kim Khôn: "Mã trưởng lão, ngài là người trong cuộc, ngài nói xem lần này phải làm thế nào mới có thể vãn hồi địa vị của bang Cá Mập Trắng trong lòng nhà họ Trịnh?"

Mã Kim Khôn cứ cau mày mãi, lúc này nghiêm mặt nói: "Bang chủ, tôi cho là phải làm rõ lai lịch thân phận của người kia mới có thể nghĩ cách đối phó, nếu không dây phải ai không nên động vào sẽ bất lợi cho chúng ta."

"Mã trưởng lão nói có lý, người kia có báo sư môn không?" Chu Thủ Tịnh gật đầu.

Mã Kim Khôn nghiêm túc nói: "Hắn chỉ nói tên sư phụ, nhưng tôi chưa từng nghe thấy tên đó.. không biết bang chủ và những anh em trong bang đã nghe thấy" cao thủ trảo công "tên Kato Taka bao giờ chưa?"

"..."

Cả phòng khách chìm vào sự yên tĩnh cổ quái.
[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 043: Khùng khùng điên điên



[HIDE-THANKS]
"Này? Sao mọi người không nói gì thế?" Sau khi nghiêm túc hỏi xong, Mã Kim Khôn phát hiện vẻ mặt tất cả mọi người trở nên rất phức tạp.

"Chẳng lẽ mọi người đều nghe về người này rồi à?" Mã Kim Khôn càng buồn bực hơn, ông ta mới lui về có mấy năm, chẳng lẽ thế đạo thay đổi nhanh như vậy?

Chu Thủ Tịnh gọi giúp việc, nói: "Mã trưởng lão mệt rồi, mấy người đưa ngài ấy về nghỉ ngơi đi."

Mã Kim Khôn nghe mà khó chịu, "Bang chủ, tại sao phải đưa tôi về? Không phải đang thảo luận về sư phụ của thằng ranh kia à?"

Cuối cùng Vương Cửu không nhịn được cười nói: "Mã lão, không phải ngài trêu chúng tôi đấy chứ? Một kẻ đóng phim người lớn của Nhật Bản mà lại là cao thủ Ưng Trảo công à?"

"Cái gì?" Mã Kim Khôn ngây ra, "Diễn viên phim.. Nhật Bản.."

"Khụ khụ.." Chu Thủ Tịnh cũng không biết nói gì cho phải, "Mã lão, ngài lớn tuổi rồi, có lẽ ít tiếp xúc với internet, không biết cũng là bình thường, thằng nhãi đó cố ý lừa ngài, không cần coi là thật."

Mã Kim Khôn thấy mọi người đều đang nín cười, biết ngay mình phạm phải sai lầm hoang đường thế nào rồi!

Ông ta chỉ cảm thấy máu dâng thẳng lên não, tức đến muốn hộc máu!

"Thằng ranh con! Tôi phải lột da nó!"

Mã Kim Khôn không để ý đến vết thương trên tay, vỗ mạnh lên cái bàn trà gỗ bên cạnh làm cái bàn thủng một lỗ.

"Mã lão, tức giận cũng vô ích, ít nhất chúng ta cũng có thể tin thằng ranh đó không phải người có bối cảnh gì, nếu không làm sao lại báo sư môn của mình vớ vẩn như vậy? Trên giang hồ đây chính là đại kỵ." Trương Hổ Uy nói.

Mã Kim Khôn giận dữ, u ám nói: "Tôi phải về sư môn một chuyến, cho dù mất cái mặt già này, tôi cũng phải khiến thằng ranh kia trả giá thật lớn!"

Đám người Chu Thủ Tịnh nghe xong đều mừng rỡ, bởi vì lăn lộn bang hội, làm sát thủ nên quan hệ của Mã Kim Khôn với người của phái Kim Ưng chẳng ra sao, nhưng nếu Mã Kim Khôn chấp nhận mất mặt, thỉnh cầu sư môn ra mặt thì sẽ khác.

Thứ nhất là lai lịch trưởng bối của ông ta ở phái Kim Ưng, hai là môn phái giang hồ chú trọng thể diện, chỉ cần chưa trục xuất khỏi sư môn thì đều bảo vệ cho môn đồ, cho nên quá nửa sẽ giúp ông ta đòi lại thể diện.

"Mã trưởng lão, vậy chúng tôi đợi tin vui của ngài." Chu Thủ Tịnh cười nói.

* * *

Ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ, sáng sớm không cần đi làm, Diệp Phàm chạy ra ngoài tập thể dục.

Diệp Phàm "rèn luyện" không phải chạy bộ bình thường mà vô cùng cổ quái, hoạt động tay chân khớp xương lúc như người máy, lúc lại giống như Thái cực quyền, lúc thì chậm rãi, lúc thì nhanh mạnh.

Nhưng nói trắng ra là càng giống lăn qua lăn lại hơn, cả người uốn a uốn éo, tay chân cong vào duỗi ra, căn bản không bình thường.

Nhưng Diệp Phàm làm rất nghiêm túc, thậm chí còn nhắm mắt lại giống như đang lắng nghe cái gì..

"Này, làm gì thế? Anh thần kinh à, mới sáng sớm đã nổi điên cái gì?"

Một giọng nữ dễ nghe cắt ngang tiết tấu của Diệp Phàm, anh mở mắt ra, phát hiện là Tô Khinh Tuyết.

Tô Khinh Tuyết mặc áo thể thao màu hồng, quần trắng, đi giày Adidas cũng màu hồng, tóc buộc cao, cách ăn mặc này khiến cô năng động mà bớt lạnh lùng hơn.

"Nhìn chằm chằm tôi làm gì?" Tô Khinh Tuyết trừng anh.

Diệp Phàm cười nói: "Hóa ra Khinh Tuyết cũng tập thể dục."

"Đi làm cả tuần rồi, hai ngày nghỉ phải vận động chứ, nếu không sức khỏe có vấn đề gì thì sao còn làm việc được." Tô Khinh Tuyết tức giận nói: "Đừng có đánh trống lảng, anh vừa nhảy lung tung cái gì thế?"

"Nhảy?" Diệp Phàm vung tay, đắc ý nói: "Cô không hiểu rồi, đây là tuyệt học bí truyền tôi tự nghĩ ra, một môn võ thuật vô cùng lợi hại!"

"Ồ? Còn tuyệt học? Tên là gì?" Tô Khinh Tuyết hỏi.

Diệp Phàm sờ cằm, "Tên hả.. tôi chưa nghĩ ra, tên mà thô bạo thì có vẻ hơi lố, nhưng bình thường thì lại không xứng với môn võ thuật này.."

"Anh lừa ai hả! Không nói anh bị điên đã tốt lắm rồi, còn võ thuật.." Tô Khinh Tuyết lườm anh, thầm nghĩ tên này không nói thật được bao giờ.

"Thật mà, mặc dù còn rất nhiều chi tiết chưa hoàn mỹ, nhưng đây là võ thuật thật." Diệp Phàm buồn bực, sao anh nói thật cũng không tin?

"Nếu anh phát điên thì đi ra xa chút, đừng để cho tôi nhìn thấy, ảnh hưởng đến tâm trạng." Tô Khinh Tuyết lười nói nhảm với anh, quay đi định tiếp tục chạy bộ.

Diệp Phàm không biết làm sao, lẩm bẩm, "Phụ nữ đúng là.. tóc dài não ngắn.."

"Anh nói cái gì! Tôi sẽ trừ lương anh!" Tô Khinh Tuyết thở hổn hển quay đầu lại.

Mặt Diệp Phàm xanh lét, vậy cũng nghe thấy hả? Thính lực tốt quá rồi..

Diệp Phàm vội giả vờ như không nói gì, quay đầu chạy đi.

Tô Khinh Tuyết thấy anh chạy mất, đắc ý khẽ hừ một tiếng, dĩ nhiên hôm nay cô không cảm thấy anh hèn nhát nữa, chỉ là bắt nạt Diệp Phàm khiến cô rất vui.

Nửa tiếng tiếp theo Diệp Phàm vẫn khùng khùng điên điên như cũ, còn Khinh Tuyết thì chạy vòng quanh nhà được khoảng sáu cây số.

Diệp Phàm phát hiện tố chất của cô rất tốt, từ quá trình cô chạy bộ có thể thấy được rất nhiều chi tiết, nếu Tô Khinh Tuyết luyện võ từ nhỏ có lẽ có thể thành cao thủ cũng nên.

Chỉ là với thiên phú kinh doanh của cô, chắc chắn vẫn hợp với làm ăn hơn.

Dĩ nhiên rồi, nhìn thiên phú luyện võ của cô chỉ là cái cớ, chủ yếu vẫn là nhìn mông và ngực cô..

Rèn luyện xong, Diệp Phàm về nhà ăn sáng, thím Giang đã chuẩn bị một bàn lớn rồi.

Tô Khinh Tuyết đi tắm, sấy tóc trước rồi ăn, cô ăn cũng không nhiều, chỉ một cốc sữa và một đĩa salad trái cây.

Mới ăn được một nửa thì Tô Khinh Tuyết có điện thoại.

Diệp Phàm liếc qua thấy là số ở đây, nhưng không hiện tên ai.

Tô Khinh Tuyết bấm điện thoại, hỏi thẳng: "Trần Nhã, anh Fellaini đến rồi à?"

"Đúng vậy, Tô tổng, máy bay của anh Fellaini vừa mới tới Hoa Hải, chuẩn bị đến khách sạn Hilton, chúng ta qua đó luôn ạ?"

Tô Khinh Tuyết nói: "Không cần, anh Fellaini đi lại vất vả, bây giờ tới sẽ khiến anh ta cảm thấy không thoải mái, để anh ta nghỉ ngơi trước. Cô gửi mail hỏi thăm trợ lý của anh Fellaini, xem bọn họ muốn gặp lúc mấy giờ."

"Vâng, Tô tổng."

Cúp điện thoại, Tô Khinh Tuyết nói với Diệp Phàm đang uống sữa đậu nành, "Tôi chuẩn bị mấy bộ quần áo mới trong tủ phòng anh rồi, anh đi thay đi, hôm nay không được mặc đống quần áo rách rưới này ra ngoài."
[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 044: Em biết thầy sẽ đồng ý mà



[HIDE-THANKS]
Bởi vì là cuối tuần nên Diệp Phàm mặc quần áo mình mang tới.

Anh nhìn cái áo phông màu xanh da trời và quần đùi màu trắng, hỏi: "Tại sao, quần áo của anh đều giặt rồi, cũng không rách, rất sạch sẽ, hơi nhăn thôi."

"Sạch sẽ có ích lợi gì? Quần áo này của anh có nhãn hiệu không? Đáng giá mấy đồng?"

"Ặc.. anh cũng không biết." Diệp Phàm không trả lời được.

Tô Khinh Tuyết thở dài, nói: "Anh Fellaini khách của chúng ta là Tổng thanh tra của tập đoàn LD bên Pháp, là nhân vật có tiếng và thế lực giới thời thượng cấp thế giới. Anh ta là một nhà thiết kế cực kỳ giỏi, nếu anh ta thấy anh ăn mặc thế này sẽ mất hết ấn tượng, chúng ta căn bản không cần bàn chuyện làm ăn nữa."

Diệp Phàm nghĩ không cần phải tranh luận chuyện này với cô, vì vậy gật đầu, "Để anh đi thay quần áo."

Không ngờ lúc Diệp Phàm định đứng lên thì điện thoại vang lên, là "học sinh" Mộ Mộc Mộc gọi đến.

"Alo, bạn học Mộ Mộc Mộc, sao thế?" Diệp Phàm nghe máy, anh nhớ hôm nay không phải là ngày "học thêm".

Giọng Mộ Mộc Mộc như đang khóc: "Diệp Phàm.. thầy.. thầy mau tới đây cứu em.."

"Sao vậy?" Diệp Phàm sững sờ, con bé này từ trước đến giờ rất hoạt bát, sao hôm nay lại khóc?

"Em bị mấy người chặn ở quán net, bây giờ không ra được.." Giọng Mộ Mộc Mộc run rẩy.

Diệp Phàm cau mày, "Không phải em chưa có thẻ căn cước à? Làm sao vào được quán net?"

"Là quán net ở tiểu khu, không cần thẻ căn cước.." Mộ Mộc Mộc yếu ớt nói.

Diệp Phàm vỗ trán, thế này chẳng phải là chơi chui à? Chẳng trách con nhỏ này không dám báo cảnh sát, đến nó cũng sợ bị bắt.

Dù sao cũng quen biết gần một năm, chưa nói tới giao tình sâu đậm, cũng coi là số ít người quen ở Hoa Hải, anh không thể thấy chết mà không cứu.

"Em ở đâu, thầy đến ngay." Diệp Phàm nói.

Mộ Mộc Mộc vội đọc địa chỉ, Diệp Phàm xem qua, thấy bắt xe đến đó cũng không xa.

"Em ráng chịu chút, đừng có gây ra mâu thuẫn gì, thầy qua ngay.."

Diệp Phàm nói xong, quay sang nói với Tô Khinh Tuyết đang nghi ngờ: "Khinh Tuyết, học sinh của anh gặp chút phiền phức, anh đến quán net một chuyến, đi trước đây!"

"Học sinh?" Tô Khinh Tuyết nghe mà ù ù cạc cạc, thân phận gia sư của người này không phải là giả à? Nghĩ cô ngu chắc.

Thấy Diệp Phàm chạy thẳng ra ngoài, Tô Khinh Tuyết giận đến nghiến răng.

"Anh định đi đâu! Hôm nay có việc! Anh.. anh quay lại đây!"

Tiếng Diệp Phàm vọng từ xa lại: "Lúc nào sắp gặp nhau thì gọi điện thoại cho anh! Anh sẽ tự đến đó!"

"Diệp Phàm! Anh bị đuổi việc rồi! Đừng có quay lại nữa!" Khinh Tuyết giận dữ muốn đập đồ, nhưng không biết là Diệp Phàm có nghe thấy lời mình không.

Thím Giang thấy cảnh này mà không ngừng lắc đầu, cảm thấy lo lắng vì đôi "tình nhân" này.

* * *

Dưới tầng một của khu nhà ở sập xệ có một quán net kích thước không lớn, vào thời buổi bây giờ, không gian sinh tồn của loại quán net này rất nhỏ.

Nhưng bởi vì vị trí kín đáo, cộng thêm quán nhìn không bắt mắt, thường ngày căn bản không ai tới kiểm tra, giá còn rẻ nên không ít học sinh gần đây đều tới nơi này chơi game lậu.

Diệp Phàm nhanh chóng đến quán net, vừa vặn thấy một cô gái xinh đẹp mái tóc đen dài ngang vai, mặc áo phông hoạt hình màu vàng nhạt, quần đùi, đeo ba lô nhỏ đang lo lắng chờ đợi trong góc.

Mặc dù tuổi không lớn lắm nhưng vòng 1 đã đầy đặn, eo nhỏ mông to, bắp chân thon dài trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, trẻ trung mà quyến rũ, nhìn đã biết là một đại mỹ nhân.

Mà ở bên cạnh cô gái có ba tên thanh niên mặc áo ba lỗ, đang hút thuốc, chặn cô gái lại không cho đi.

"Mộ Mộc Mộc?" Diệp Phàm buồn bực đi lên phía trước, anh phát hiện tình hình không giống như tưởng tượng, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

"Diệp Phàm!"

Mộ Mộc Mộc như nhìn thấy người thân, tiến lên bám lấy tay Diệp Phàm: "Cuối cùng thầy cũng đến rồi! Em lo muốn chết!"

Một tên côn đồ ngậm thuốc lá hỏi: "Cô em, đây chính là cao thủ cô nói à? Sao nhìn không giống lắm thế?"

"Ha ha.. không giống cao thủ, ngược lại giống tuyển thủ già hơn." Một tên xăm trổ cười xấu.

Mộ Mộc Mộc giậm chân, cãi: "Còn lâu! Diệp Phàm mạnh hơn các người nhiều! Nếu tôi có một nửa thực lực của thầy ấy thì vừa rồi đã ngược chết các người rồi."

"Bớt khoác lác đi, chúng tôi đều thấy trình độ của cô rồi." Tên có râu khinh thường nói.

Diệp Phàm nghe mà hoang mang, "Cao thủ gì, mọi người đang nói gì thế?"

Mộ Mộc Mộc le lưỡi, cười hì hì buông tay Diệp Phàm ra, "Thầy Diệp đáng kính nhất của em, thầy solo với những tên này thay em một trận được không? Chỉ một trận thôi! Cứu lại tiền em thua là được!"

Diệp Phàm hiểu ra ngay, trừng mắt: "Nhóc con, em chơi thua tiền còn lừa thầy nói bị lưu manh chặn à?"

Mộ Mộc Mộc vô tội chớp mắt, nhìn thế nào cũng làm người ta yêu thương, "Không nói như vậy thầy sẽ không đến ngay.. bây giờ em biết thầy quan tâm em rồi, em cảm động lắm.."

Diệp Phàm véo tai cô bé, dạy dỗ: "Em nghe chuyện 'chó sói tới' bao giờ chưa? Có muốn thầy kể lại cho nghe không?"

Mộ Mộc Mộc kêu to, cầu xin tha thứ: "Đau đau đau! Đứt tai em rồi! Diệp Phàm.. Diệp Phàm tốt bụng, thầy giúp em lần này đi, lần sau em không dám nữa.."

"Không có hứng!"

Diệp Phàm quay đi, anh chạy vội đến đây thế nào Tô Khinh Tuyết cũng giận lắm, đâu có tâm trạng mà chơi game với đám nhóc này?

"Năm nghìn tệ!"

Đột nhiên, Mộ Mộc Mộc hô to một tiếng, "Năm nghìn tệ một trận!"

Diệp Phàm lập tức dừng lại, lúc quay người lại trên mặt đã lộ ra một nụ cười hòa ái dễ gần.

"Em nói là.. một trận cược năm nghìn?"

Mộ Mộc Mộc dùng sức gật đầu, "Vâng vâng."

"Không thể nào, năm nghìn đã gần mua được hạng vương giả rồi, mấy đứa cược lớn như vậy à?" Diệp Phàm hoài nghi.

Mộ Mộc Mộc chu môi: "Bởi vì em thua bọn họ năm trận, mỗi trận một nghìn.."

Diệp Phàm cạn lời, con nhỏ này đúng là tiêu tiền như nước!

"Chúng ta một ván định thắng bại, cược năm nghìn! Thắng thì cho thầy tiền!" Mộ Mộc Mộc khẩn cầu.

Diệp Phàm nghe xong lập tức vỗ ngực chính nghĩa nói: "Tiền là chuyện nhỏ, nhưng thầy thấy học sinh của mình bị bắt nạt thế nào cũng phải ra mặt thay. Đây là tôn nghiêm sư đạo! Em yên tâm, chuyện này giao cho thầy!"

Mộ Mộc Mộc cười vui vẻ vỗ vai Diệp Phàm, "Em biết thầy sẽ đồng ý mà! Từ trước đến giờ thầy vẫn không biết xấu hổ như vậy!"
[/HIDE-THANKS]

 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 045: Để thầy thưởng thức xem



[HIDE-THANKS]
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng em mới không biết xấu hổ, nhưng ngoài mặt lại vui như nở hoa, có người sắp tặng tiền cho mình rồi.

Ba tên thanh niên hoàn toàn không coi Diệp Phàm ra gì, thằng nhóc có râu chế giễu: "Này, năm nghìn không vấn đề, nhưng mấy người mang đủ tiền không?"

Diệp Phàm lấy cái thẻ ngân hàng ra, "Mật khẩu là sáu số 8, bên trong có hơn hai vạn, tin hay không tùy các cậu!"

Ba tên thanh niên đưa mắt nhìn nhau, tên có râu cười xấu: "Khu vực này toàn là anh em của chúng tôi, cũng không sợ các người ăn quỵt, được rồi, solo một ván xem, anh hùng chọn Duệ Văn, có vấn đề gì không?"

"Anh hùng cũng là các cậu chọn?" Diệp Phàm do dự.

"Không chơi thì cút." Tên nhóc kia nhả khói, vẻ mặt phách lối.

Mộ Mộc Mộc vội nói: "Ai bảo không chơi? Diệp Phàm cái gì cũng biết hết!"

"Ha ha, vậy thì chơi thôi, cho anh mở mang thực lực của Duệ Văn đệ nhất học viện kỹ thuật Trường Long Hoa Hải, quy tắc là có thể đi tự do nhưng không thể đánh lỗ mãng, cược xem ai hết máu trước." Tên có râu nói.

Diệp Phàm thở dài, "Được rồi, nhưng cậu phải để tôi làm quen với bàn phím và chuột trước đã, cho tôi ba phút."

Thấy Diệp Phàm thấp thỏm bất an như vậy, ba tên kia càng tin chắc, căn bản không để ý đến những thứ này.

Đến khi Diệp Phàm chuẩn bị xong, hai bên mở game, chính thức tiến vào thi đấu solo.

Diệp Phàm ung dung khống chế anh hùng, còn thuận tiện móc điếu thuốc lá Song Hỷ ra bảo Mộ Mộc Mộc châm lửa hộ.

Đến lúc đánh giáp lá cà, Diệp Phàm không chút do dự gây rối.

"Đần độn, lại qua đường binh? Quả nhiên là một tên ngốc." Tên nhóc có râu mừng rỡ, bởi vì anh hùng sợ nhất là ra tay trước bị mất máu.

Lúc hắn cho là mình nắm chắc phần thắng thì lại phát hiện khi mình muốn tấn công, Diệp Phàm đều đã tránh đi rồi!

Lần nào Diệp Phàm cũng có thể vừa vặn né tránh tổn hại, hơn nữa kỹ năng chặn còn rất điêu luyện khiến hắn gần như không làm gì được, giống như toàn thân tràn đầy sức lực nhưng không biết xuống tay từ đâu, chỉ có thể bị kìm nén đến hộc máu.

"Cao thủ!" Mấy khách đứng xem thấy màn này cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.

Mà sắc mặt ba tên thanh niên kia thì khó coi tới cực điểm.

Lúc Diệp Phàm đến thẳng đối diện, mặt ba tên hoàn toàn trắng bệch.

"Hết máu! Diệp Phàm thắng rồi!"

Mộ Mộc Mộc mở mày mở mặt, giống như người đánh thắng chính là cô bé, xòe tay ra với ba tên kia, "Đưa đây, năm nghìn."

Ba tên kia nhìn nhau rồi đi thẳng ra ngoài quán, căn bản không phản ứng.

"Mấy người chơi xấu! Mau đưa tiền đây!" Mộ Mộc Mộc cuống lên đi đến cửa chặn lại.

Gã xăm trổ sờ cằm, ngang ngược nói: "Cô em, đừng có cứng đầu. Đã chơi chui thì tốt nhất cút đi, có tin tôi gọi điện thoại kêu mười mấy người đến không?"

Mộ Mộc Mộc nghe thấy thế theo bản năng lùi lại hai bước, dù sao cô ấy cũng chỉ là một nữ sinh cấp ba, kinh nghiệm xã hội cũng không nhiều.

Bị đe dọa như vậy, mắt cũng đỏ lên, ủy khuất mà không phục, thế nhưng lại rất sợ.

"Mấy người.. tại sao mấy người có thể như vậy.."

Gã kia cười gằn: "Sợ thì tốt, cút ra!"

Lúc ba tên nghênh ngang định đi ra ngoài thì Diệp Phàm không có dấu hiệu nào đi tới phía sau bọn chúng, đạp vào mông tên xăm trổ kia.

"Ai ui!"

Hắn ngã sấp mặt, rơi xuống bậc thềm, làm hai tên còn lại sợ ngây người.

"Mẹ kiếp, mày dám đánh người à!" Tên có râu quay lại, gầm lên với Diệp Phàm.

Diệp Phàm giơ tay lên tát hắn ngã xuống đất, suýt thì lệch mặt.

"Mày có mắt không, đây mới gọi là đánh người, vừa rồi là đạp người!"

Ba tên kia bị đánh đến ngu người, mà Mộ Mộc Mộc thì mắt sáng lên, gương mặt đỏ cực kỳ hưng phấn.

Diệp Phàm giơ tay về phía một tên, "Đưa tiền đây, ông đây hận nhất người cá cược không trả tiền, nếu ở sòng bạc thì mày đã bị chặt tay rồi hiểu không?"

Tên còn lại sợ hai chân run rẩy, nhìn Diệp Phàm ra tay là đã biết mạnh thế nào rồi.

Hắn nơm nớp lo sợ lấy ví, định móc một xấp tiền bên trong ra.

"Đưa đây!" Diệp Phàm giật lấy ví, rút tất cả tiền ra rồi ném cái ví không lại cho hắn.

Tên côn đồ sắp khóc đến nơi: "Đại.. đại ca, hơn hai trăm tệ thừa ra là của tôi."

"Bồi thường tổn thất tinh thần cho học sinh của tao, vậy là rẻ lắm rồi." Diệp Phàm vui vẻ nhét tiền vào túi.

Gã đàn ông bị đạp lúc này mới bò dậy, che cái mông sắp rách gào lên, "Mày ngon thì ở đây đừng có đi! Ông gọi điện thoại tìm người tới, tìm người giết chết.."

Không đợi hắn nói xong, Diệp Phàm lại đạp vào đầu gối hắn một phát.

"A! Chân tao!"

Hắn gào lên thảm thiết, lăn lộn dưới đất nước mắt chảy ròng ròng, lần này ngay cả xương cũng gãy luôn.

"Đầu óc có vấn đề à, ai đứng đây đợi chúng mày gọi người? Xem nhiều phim não tàn rồi hả?" Diệp Phàm vẫy cô gái bên cạnh, "Bạn học Mộ Mộc Mộc, chúng ta đi!"

Mộ Mộc Mộc vui vẻ đồng ý, ôm lấy cánh tay Diệp Phàm làm nũng: "Thầy Diệp Phàm, em còn chưa ăn sáng, thầy mời em ăn đi."

"Được, thầy mời em ăn bánh nướng!" Diệp Phàm kiếm được tiền, tâm trạng cũng không tệ, không ngại ăn một bữa.

"Người ta muốn ăn pizza."

"Pizza gì chứ, bánh nướng bên Tây ngon được bằng bánh nướng nước ta à?" Diệp Phàm mới không muốn tốn oan tiền đâu.

Chỉ một lúc sau, hai người đi tới một con hẻm nhỏ, ngồi vào quầy ăn vặt ăn bánh nướng và uống sữa đậu nành.

Mặc dù Mộ Mộc Mộc nói Diệp Phàm ki bo, nhưng ăn như hổ đói, không có chút hình tượng con gái nào, giống như là ba ngày chưa ăn cơm.

Diệp Phàm ăn gần xong mới hỏi: "Sao sáng sớm em đã chạy đến quán net? Nghỉ hè cũng không thể điên như vậy chứ?"

Cô gái liếm hành bên mép, nói, "Em đi từ chiều qua, qua đêm ở quán net.."

"Cái gì!" Diệp Phàm kinh ngạc nói: "Không phải nhà em có máy tính à? Sao phải chạy đến quán net?"

"Em.. em bỏ nhà đi rồi." Mộ Mộc Mộc ngập ngừng nói.

Diệp Phàm nhất thời có một loại kích động muốn khóc, mình gặp phải kẻ dở hơi nào đây.

May mà Diệp Phàm hay thấy sóng to gió lớn, sững sờ một chút rồi cười hỏi: "Tại sao?"

Mộ Mộc Mộc căm giận, "Hôm qua ba em dẫn một người phụ nữ về, nói muốn kết hôn với cô ta, còn bảo em gọi cô ta bằng mẹ, em không muốn thấy bọn họ!"

"Mẹ em qua đời nhiều năm thế rồi, ba em tìm bạn gái mới quá đáng lắm à?"

"Em mặc kệ, dù sao em cũng ghét người đàn bà kia." Mộ Mộc Mộc thở hổn hển nói: "Nhìn cô ta đã biết là hồ ly tinh!"

Diệp Phàm hứng thú hỏi: "Hồ ly tinh? Có ảnh không, cho thầy thưởng thức chút."
[/HIDE-THANKS]

 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back