Chương 161: Tử Trình ra nước ngoài
[BOOK]Khi Phương Thanh đến biệt thự nhà họ Mạnh, đứng ngoài cổng đã nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ trong nhà.
"Con càng lớn càng không hiểu chuyện! Nếu không muốn đi thì con nói sớm đi, bây giờ chuẩn bị xuất phát rồi con lại bảo không đi nữa? Mạnh Tử Trình, rốt cuộc con có ý gì hả?"
Đáp lại lời Trương Đình là một khoảng im lặng. Thấy vậy, Phương Thanh nhanh chóng bước vào cửa: "Chị Trương, có chuyện gì vậy? Sao chị lại nổi giận dữ thế?"
Mấy năm sống chung, giữa Phương Thanh và Trương Đình không chỉ đơn thuần là mối quan hệ thuê mướn, mà còn trở nên thân thiết như chị em.
Nhìn thấy Phương Thanh, cuối cùng Trương Đình cũng tìm được người để trút bầu tâm sự.
"Em đến đúng lúc lắm, giúp chị dạy dỗ thằng nhóc này một trận! Trước đó rõ ràng đã bàn bạc kỹ, vài hôm nữa sẽ đưa nó ra nước ngoài du học, thế mà hôm nay đột nhiên nó bảo không muốn đi nữa! Gì mà không muốn đi? Con có biết mẹ và ba con vì chuyện này đã tốn biết bao tâm sức không? Vậy mà con chỉ nói một câu nhẹ hều là không đi nữa, con muốn chọc tức mẹ chết hay sao?"
[HIDE-THANKS]Phương Thanh vội vàng trấn an Trương Đình, chờ chị ấy dịu xuống một chút mới dìu chị ngồi nghỉ trên ghế sô pha, rồi quay sang chỗ Mạnh Tử Trình đang đứng cúi đầu bên cạnh.
"Tử Trình, chuyện gì thế? Trước kia em còn vui mừng vì sắp được đi du học mà? Sao đột nhiên lại đổi ý vậy?" Phương Thanh bước đến, vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, ra hiệu cậu ngồi xuống.
Mấy năm nay Tử Trình lớn nhanh như thổi, giờ chiều cao đã sắp vượt cả Phương Thanh. Thấy chị Phương nhẹ nhàng hỏi han, Mạnh Tử Trình cúi đầu, lặng lẽ nói ra suy nghĩ của mình:
"Em.. em chỉ là đột nhiên không muốn đi nữa thôi. Ở nhà học cũng tốt mà."
"Còn dám nói nữa à! Con muốn tức chết mẹ phải không?" Trương Đình lại kích động đứng bật dậy, giận đến mức không nói nên lời.
"Hồi đó con nói muốn học y, tương lai muốn cống hiến cho đất nước, nói nghe hùng hồn lắm. Mẹ và ba con vì chuyện đó mà mừng đến mất ngủ cả đêm, hôm sau lập tức tìm cách, sắp xếp cho con điều kiện học tập tốt nhất. Vậy mà giờ nói không đi là không đi, con đúng là.."
Phương Thanh thấy tình hình căng thẳng, liền đưa mắt ra hiệu cho quản gia, kéo Trương Đình vào phòng nghỉ. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại cô và Mạnh Tử Trình.
"Tử Trình, cô Phương không tin là em vì sợ xa nhà mà lùi bước. Việc em bất ngờ đổi ý chắc chắn phải có lý do riêng. Em có thể nói với cô được không?"
Mạnh Tử Trình im lặng rất lâu rồi mới gật đầu: "Vài hôm trước, chú Hai giả vờ của em lại đến nhà quậy, lúc ấy mẹ em tức đến mức phát bệnh tim. Em là đàn ông trong nhà, nếu em cũng đi luôn, ba thì không có ở nhà, mẹ chỉ còn lại một mình.."
Cậu chưa nói hết, nhưng Phương Thanh đã hiểu rõ. Nhà họ Mạnh tuy là danh gia vọng tộc, nhưng bên trong cũng đầy rối ren.
Người con riêng của ông cụ Mạnh tên là Mạnh Phàm, mấy năm nay nhờ chạy vạy quan hệ mà cũng chen chân được vào cơ quan nhà nước. Hơn nữa, vì ông cụ thiên vị con út nên tên Mạnh Phàm này càng ngày càng lộng hành.
Anh ta không ít lần đến nhà lớn làm loạn, miệng thì bảo Mạnh Đình chiếm đoạt tài sản vốn thuộc về mẹ anh ta.
Khi Mạnh Đình có mặt thì không sao, anh ta không dám làm càn. Nhưng Mạnh Đình thường xuyên bận rộn, phần lớn thời gian đều là Trương Đình một mình đối phó với tên em chồng này.
Mạnh Phàm lớn lên ở vùng quê, lại không được giáo dục tử tế nên rất côn đồ, vô lại. Đối phó với hạng người như thế, một người vốn là tiểu thư danh giá như Trương Đình đâu đủ sức.
Trước đây Mạnh Tử Trình còn nhỏ, chưa hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng giờ cậu đã lớn, biết suy nghĩ, bắt đầu muốn bảo vệ gia đình mình.
Nghĩ đến đó, Phương Thanh khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai cậu: "Cô hiểu ý em. Nếu em thật sự không muốn đi du học thì nên nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ. Nhưng cô cũng muốn nói một điều: Trong nhiều trường hợp, người không có năng lực thì không thể bảo vệ được người thân hay người mình yêu."
Nghe vậy, Mạnh Tử Trình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mang nét nghiêm nghị rất giống Trương Đình, chăm chú nhìn Phương Thanh: "Cô Phương, chẳng lẽ chỉ có đi du học mới giúp em có năng lực sao?"
Phương Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô chỉ muốn nói, khi đứng trước những quyết định lớn trong đời, em nhất định phải suy nghĩ thật kỹ. Dù em đi du học hay ở lại trong nước phát triển, cũng đừng hành động theo cảm tính. Nếu thật sự chưa biết phải lựa chọn thế nào, hãy trò chuyện thẳng thắn với ba, nói rõ lý do. Đừng để vì ngại mở lời mà khiến người trong nhà hiểu lầm nhau không đáng có."
Mạnh Tử Trình lặng lẽ nghe hết lời Phương Thanh rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn cô Phương, em hiểu rồi ạ."
Vài ngày sau, Phương Thanh cùng Trương Đình tiễn Tử Trình ra sân bay.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, tối hôm ấy Tử Trình đã vào thư phòng nói chuyện riêng với ba mình. Hai ba con trò chuyện suốt đêm, đến sáng hôm sau, Mạnh Tử Trình đồng ý tiếp tục kế hoạch du học.
Trương Đình vẫy tay mãi đến khi nhìn con trai bước vào cửa kiểm tra an ninh, đến khi không còn thấy bóng dáng Tử Trình nữa, cô ấy mới cùng Phương Thanh rời khỏi sân bay.
Nhìn máy bay cất cánh, Phương Thanh có chút ngẩn ngơ. Năm đó cô cũng đã từng tiễn Ôn Ninh như thế, nhưng đến nay đã gần một năm trôi qua, vẫn không có bất kỳ tin tức nào về anh.
Thấy cô nhìn chăm chăm lên bầu trời, Trương Đình lập tức hiểu ngay, Phương Thanh lại nhớ đến Ôn Ninh rồi.
"Thanh Thanh, em có muốn chị nhờ bạn bè bên nước ngoài giúp em tìm tung tích của cậu ấy không?"
Trương Đình nắm tay cô, dè dặt hỏi. Bạn thân của Trương Đình sống ở nước ngoài, việc tìm người không quá khó. Nhưng nếu không được sự đồng ý của Phương Thanh mà tự tiện điều tra, Trương Đình cảm thấy không ổn.
Phương Thanh ngẩng đầu mỉm cười nhẹ: "Không cần đâu ạ. Bọn em cũng coi như đã chia tay rồi. Hơn nữa, giờ em bận tối mắt, cũng chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa. Cứ vậy đi, em cảm ơn chị, chị Đình."
Trong lòng Trương Đình không khỏi thở dài. Năm xưa, cô và chồng đều cho rằng Phương Thanh và Ôn Ninh là cặp trời sinh, hai người từng cá cược bao giờ họ kết hôn. Sau khi nhận Phương Thanh làm em gái, Trương Đình thậm chí còn chuẩn bị sẵn quà cưới. Ai ngờ chưa đầy một năm, cặp đôi từng như tiên đồng ngọc nữ ấy lại chia ly.
"Được rồi, em đã nói vậy thì chị không ép nữa. Nhưng này, nghe chú Vương nói em đang làm cho một công ty tư nhân hả? Ông chủ thế nào? Môi trường có ổn không? Nếu không ổn thì nhớ nói chị biết, chị nhờ anh Mạnh giới thiệu cho em chỗ tốt hơn.."
Sự quan tâm của người bạn khiến Phương Thanh thấy ấm lòng, "Thôi mà chị, thật sự không cần đâu ạ. Em làm ở đây cũng ổn, với lại em vừa mới ra trường, chưa có kinh nghiệm gì. Không bắt đầu từ cơ sở thì sao học được cái gì?"
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cho đến khi về đến dưới khu nhà của Phương Thanh, Trương Đình mới sực nhớ một chuyện:
"À đúng rồi, tháng sau là sinh nhật chị đấy! Em nhất định phải đến nha, nhớ xin nghỉ sớm đấy!"
Sau khi nhận được lời hứa chắc chắn từ Phương Thanh, Trương Đình mới yên tâm rời đi.[/HIDE-THANKS][/BOOK]