Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 161: Tử Trình ra nước ngoài

[BOOK]Khi Phương Thanh đến biệt thự nhà họ Mạnh, đứng ngoài cổng đã nghe thấy tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ trong nhà.

"Con càng lớn càng không hiểu chuyện! Nếu không muốn đi thì con nói sớm đi, bây giờ chuẩn bị xuất phát rồi con lại bảo không đi nữa? Mạnh Tử Trình, rốt cuộc con có ý gì hả?"

Đáp lại lời Trương Đình là một khoảng im lặng. Thấy vậy, Phương Thanh nhanh chóng bước vào cửa: "Chị Trương, có chuyện gì vậy? Sao chị lại nổi giận dữ thế?"

Mấy năm sống chung, giữa Phương Thanh và Trương Đình không chỉ đơn thuần là mối quan hệ thuê mướn, mà còn trở nên thân thiết như chị em.

Nhìn thấy Phương Thanh, cuối cùng Trương Đình cũng tìm được người để trút bầu tâm sự.

"Em đến đúng lúc lắm, giúp chị dạy dỗ thằng nhóc này một trận! Trước đó rõ ràng đã bàn bạc kỹ, vài hôm nữa sẽ đưa nó ra nước ngoài du học, thế mà hôm nay đột nhiên nó bảo không muốn đi nữa! Gì mà không muốn đi? Con có biết mẹ và ba con vì chuyện này đã tốn biết bao tâm sức không? Vậy mà con chỉ nói một câu nhẹ hều là không đi nữa, con muốn chọc tức mẹ chết hay sao?"


[HIDE-THANKS]Phương Thanh vội vàng trấn an Trương Đình, chờ chị ấy dịu xuống một chút mới dìu chị ngồi nghỉ trên ghế sô pha, rồi quay sang chỗ Mạnh Tử Trình đang đứng cúi đầu bên cạnh.

"Tử Trình, chuyện gì thế? Trước kia em còn vui mừng vì sắp được đi du học mà? Sao đột nhiên lại đổi ý vậy?" Phương Thanh bước đến, vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, ra hiệu cậu ngồi xuống.

Mấy năm nay Tử Trình lớn nhanh như thổi, giờ chiều cao đã sắp vượt cả Phương Thanh. Thấy chị Phương nhẹ nhàng hỏi han, Mạnh Tử Trình cúi đầu, lặng lẽ nói ra suy nghĩ của mình:

"Em.. em chỉ là đột nhiên không muốn đi nữa thôi. Ở nhà học cũng tốt mà."

"Còn dám nói nữa à! Con muốn tức chết mẹ phải không?" Trương Đình lại kích động đứng bật dậy, giận đến mức không nói nên lời.

"Hồi đó con nói muốn học y, tương lai muốn cống hiến cho đất nước, nói nghe hùng hồn lắm. Mẹ và ba con vì chuyện đó mà mừng đến mất ngủ cả đêm, hôm sau lập tức tìm cách, sắp xếp cho con điều kiện học tập tốt nhất. Vậy mà giờ nói không đi là không đi, con đúng là.."

Phương Thanh thấy tình hình căng thẳng, liền đưa mắt ra hiệu cho quản gia, kéo Trương Đình vào phòng nghỉ. Trong phòng khách giờ chỉ còn lại cô và Mạnh Tử Trình.

"Tử Trình, cô Phương không tin là em vì sợ xa nhà mà lùi bước. Việc em bất ngờ đổi ý chắc chắn phải có lý do riêng. Em có thể nói với cô được không?"

Mạnh Tử Trình im lặng rất lâu rồi mới gật đầu: "Vài hôm trước, chú Hai giả vờ của em lại đến nhà quậy, lúc ấy mẹ em tức đến mức phát bệnh tim. Em là đàn ông trong nhà, nếu em cũng đi luôn, ba thì không có ở nhà, mẹ chỉ còn lại một mình.."

Cậu chưa nói hết, nhưng Phương Thanh đã hiểu rõ. Nhà họ Mạnh tuy là danh gia vọng tộc, nhưng bên trong cũng đầy rối ren.

Người con riêng của ông cụ Mạnh tên là Mạnh Phàm, mấy năm nay nhờ chạy vạy quan hệ mà cũng chen chân được vào cơ quan nhà nước. Hơn nữa, vì ông cụ thiên vị con út nên tên Mạnh Phàm này càng ngày càng lộng hành.

Anh ta không ít lần đến nhà lớn làm loạn, miệng thì bảo Mạnh Đình chiếm đoạt tài sản vốn thuộc về mẹ anh ta.

Khi Mạnh Đình có mặt thì không sao, anh ta không dám làm càn. Nhưng Mạnh Đình thường xuyên bận rộn, phần lớn thời gian đều là Trương Đình một mình đối phó với tên em chồng này.

Mạnh Phàm lớn lên ở vùng quê, lại không được giáo dục tử tế nên rất côn đồ, vô lại. Đối phó với hạng người như thế, một người vốn là tiểu thư danh giá như Trương Đình đâu đủ sức.

Trước đây Mạnh Tử Trình còn nhỏ, chưa hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng giờ cậu đã lớn, biết suy nghĩ, bắt đầu muốn bảo vệ gia đình mình.

Nghĩ đến đó, Phương Thanh khẽ thở dài, vỗ nhẹ vai cậu: "Cô hiểu ý em. Nếu em thật sự không muốn đi du học thì nên nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ. Nhưng cô cũng muốn nói một điều: Trong nhiều trường hợp, người không có năng lực thì không thể bảo vệ được người thân hay người mình yêu."

Nghe vậy, Mạnh Tử Trình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt mang nét nghiêm nghị rất giống Trương Đình, chăm chú nhìn Phương Thanh: "Cô Phương, chẳng lẽ chỉ có đi du học mới giúp em có năng lực sao?"

Phương Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô chỉ muốn nói, khi đứng trước những quyết định lớn trong đời, em nhất định phải suy nghĩ thật kỹ. Dù em đi du học hay ở lại trong nước phát triển, cũng đừng hành động theo cảm tính. Nếu thật sự chưa biết phải lựa chọn thế nào, hãy trò chuyện thẳng thắn với ba, nói rõ lý do. Đừng để vì ngại mở lời mà khiến người trong nhà hiểu lầm nhau không đáng có."

Mạnh Tử Trình lặng lẽ nghe hết lời Phương Thanh rồi ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn cô Phương, em hiểu rồi ạ."

Vài ngày sau, Phương Thanh cùng Trương Đình tiễn Tử Trình ra sân bay.

Sau cuộc trò chuyện hôm đó, tối hôm ấy Tử Trình đã vào thư phòng nói chuyện riêng với ba mình. Hai ba con trò chuyện suốt đêm, đến sáng hôm sau, Mạnh Tử Trình đồng ý tiếp tục kế hoạch du học.

Trương Đình vẫy tay mãi đến khi nhìn con trai bước vào cửa kiểm tra an ninh, đến khi không còn thấy bóng dáng Tử Trình nữa, cô ấy mới cùng Phương Thanh rời khỏi sân bay.

Nhìn máy bay cất cánh, Phương Thanh có chút ngẩn ngơ. Năm đó cô cũng đã từng tiễn Ôn Ninh như thế, nhưng đến nay đã gần một năm trôi qua, vẫn không có bất kỳ tin tức nào về anh.

Thấy cô nhìn chăm chăm lên bầu trời, Trương Đình lập tức hiểu ngay, Phương Thanh lại nhớ đến Ôn Ninh rồi.

"Thanh Thanh, em có muốn chị nhờ bạn bè bên nước ngoài giúp em tìm tung tích của cậu ấy không?"

Trương Đình nắm tay cô, dè dặt hỏi. Bạn thân của Trương Đình sống ở nước ngoài, việc tìm người không quá khó. Nhưng nếu không được sự đồng ý của Phương Thanh mà tự tiện điều tra, Trương Đình cảm thấy không ổn.

Phương Thanh ngẩng đầu mỉm cười nhẹ: "Không cần đâu ạ. Bọn em cũng coi như đã chia tay rồi. Hơn nữa, giờ em bận tối mắt, cũng chẳng còn thời gian để nghĩ đến chuyện đó nữa. Cứ vậy đi, em cảm ơn chị, chị Đình."

Trong lòng Trương Đình không khỏi thở dài. Năm xưa, cô và chồng đều cho rằng Phương Thanh và Ôn Ninh là cặp trời sinh, hai người từng cá cược bao giờ họ kết hôn. Sau khi nhận Phương Thanh làm em gái, Trương Đình thậm chí còn chuẩn bị sẵn quà cưới. Ai ngờ chưa đầy một năm, cặp đôi từng như tiên đồng ngọc nữ ấy lại chia ly.

"Được rồi, em đã nói vậy thì chị không ép nữa. Nhưng này, nghe chú Vương nói em đang làm cho một công ty tư nhân hả? Ông chủ thế nào? Môi trường có ổn không? Nếu không ổn thì nhớ nói chị biết, chị nhờ anh Mạnh giới thiệu cho em chỗ tốt hơn.."

Sự quan tâm của người bạn khiến Phương Thanh thấy ấm lòng, "Thôi mà chị, thật sự không cần đâu ạ. Em làm ở đây cũng ổn, với lại em vừa mới ra trường, chưa có kinh nghiệm gì. Không bắt đầu từ cơ sở thì sao học được cái gì?"

Hai người vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, cho đến khi về đến dưới khu nhà của Phương Thanh, Trương Đình mới sực nhớ một chuyện:

"À đúng rồi, tháng sau là sinh nhật chị đấy! Em nhất định phải đến nha, nhớ xin nghỉ sớm đấy!"

Sau khi nhận được lời hứa chắc chắn từ Phương Thanh, Trương Đình mới yên tâm rời đi.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 162: Tiệc sinh nhật

[BOOK]Trời vừa tối, những ánh đèn neon đầu tiên đã rực rỡ khắp phố phường.

Sau khi hoàn thành công việc sớm hơn dự định, Phương Thanh vội vã trở về nhà, thay một bộ quần áo trang nhã, trang điểm nhẹ nhàng rồi kịp thời đến biệt thự riêng của Trương Đình trước khi tiệc sinh nhật bắt đầu.

Vừa bước vào cửa, Phương Thanh không khỏi trầm trồ.

Nội thất phong cách châu Âu đã được trang hoàng lộng lẫy. Thảm đỏ trải dài từ cửa vào đến phòng khách, hai bên treo đèn hoa rực rỡ. Bốn góc phòng khách đều được trang trí bằng bóng bay và hoa tươi. Bức tường đặt tivi trước đây nay đã biến thành một bức tường hoa hồng, nổi bật với dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" được xếp bằng hoa hồng nhiều màu.

Trên ghế sofa trong phòng khách, hơn chục cô gái dáng người yêu kiều đang ngồi quây quần. Không cần đoán cũng biết, đó là nhóm bạn thân trong giới của Trương Đình.

Thấy Phương Thanh bước vào, ánh mắt mọi người thoáng dừng lại, nhưng chưa kịp mở miệng thì Trương Đình đã vui mừng chạy tới.


[HIDE-THANKS]"Ôi chao, con bé này, sao giờ mới tới vậy? Cũng gần trễ rồi đấy, nếu em còn tới muộn chút nữa là chị phải cắt bánh rồi đó!"

Dù miệng trách móc, nhưng tay Trương Đình vẫn thân thiết khoác lấy tay Phương Thanh, kéo cô đến trước mặt nhóm bạn gái kia.

"Các chị em, để mình giới thiệu với mọi người, đây là Phương Thanh, người mà mình hay kể cho mọi người nghe đó, em gái kết nghĩa của mình đấy. Sau này nhớ quan tâm em ấy nhiều một chút nhé."

Trương Đình vừa dứt lời, mấy cô gái liền sáng tỏ: "À, thì ra là cô giáo Phương mà cậu vẫn kể, người đã cứu Tử Trình và còn kèm học cho thằng bé đó à? Trời ơi, trẻ quá luôn! Nào nào, lại đây ngồi với tụi chị."

Phương Thanh bị kéo ngồi xuống giữa vòng tròn các cô gái. Dù trước giờ cô biết Trương Đình có nhiều bạn thân, nhưng đây là lần đầu tham gia sinh nhật chị ấy, bị bao quanh bởi nhiều người lạ như thế, cô không khỏi thấy ngượng ngùng.

Một cô gái tóc ngắn nhận ra sự bối rối của cô, bật cười khúc khích: "Thôi nào, mọi người làm cô giáo Phương sợ rồi kìa." Rồi cô ấy vỗ nhẹ tay Phương Thanh, dịu dàng trấn an.

"Đừng ngại nhé, hôm nay là tiệc sinh nhật Đình Đình, ai tới đây cũng là bạn thân thiết cả. Em là em gái của cậu ấy thì cũng chính là em gái của bọn chị. Đến đây rồi thì đều là người của mình, cứ thoải mái ăn uống, đừng khách sáo."

Cô gái tóc ngắn vừa nói xong thì một cô gái đang bận rộn phía quầy bar liền ló đầu ra: "Tiểu Văn à, bớt ba hoa đi, đừng có dạy hư cô giáo Phương đấy. Người ta ngoan ngoãn nết na thế kia, đừng kéo vào cái kiểu sống buông thả của cậu!"

"Biến đi! Lo pha cocktail của cậu đi, cái gì cũng phải chõ miệng vào!" Cô gái tên Tiểu Văn trừng mắt lườm cô gái sau quầy: "Tớ đây gọi là sống thoải mái! Bà đây không giống như các cậu, suốt ngày ra vẻ tiểu thư đài các. Tớ thích sao thì làm vậy, chẳng ai cản được."

Một cô gái tóc dài ngồi cạnh Phương Thanh nhả ra một vòng khói, thở dài: "Tiểu Văn, cậu đúng là nói thì dễ. Cậu có người ba quyền lực chống lưng, xảy ra chuyện gì cũng có người đỡ cho. Bọn tớ thì không dám lơi lỏng nửa bước, lỡ mà làm sai là bị gia đình tống cổ ra khỏi cửa ngay."

"Đúng đấy. Cậu nên biết trân trọng đi Tiểu Văn. Ở đây chẳng mấy ai có thể sống tự do như cậu đâu. Bọn tớ chỉ mong sau này không bị xem như công cụ liên hôn, vậy là mãn nguyện lắm rồi.."

Thấy không khí dần trở nên nặng nề, Trương Đình vội ngắt lời: "Này này, hôm nay sinh nhật tớ mà, các cậu bàn chuyện đời làm gì cho nặng nề vậy?"

Trương Đình liền sai người hầu đem bánh ngọt và các món ăn ra, mời mọi người bắt đầu dùng tiệc.

"Nói trước nhé, hôm nay là sinh nhật tớ, chỉ được uống rượu, nói chuyện vui, không bàn chuyện chính trị. Mấy chuyện buồn phiền không được nhắc đến! Thấy tủ rượu bên kia không? Chồng tớ chuẩn bị sẵn cả tủ đó. Tối nay mà không uống hết, ai cũng đừng hòng về!"

Nói rồi, Trương Đình kéo Phương Thanh ra khỏi đám đông: "Thanh Thanh, theo chị vào đây, có việc này nhờ em một chút."

Có Trương Đình đưa đi, Phương Thanh mới được thoát khỏi không khí vừa náo nhiệt vừa căng thẳng ấy.

Thấy cô vỗ ngực thở phào, Trương Đình bật cười, che miệng: "Dọa em sợ rồi đúng không? Không sao đâu, bọn họ vốn thế. Miệng nói chẳng biết giữ kẽ, nghĩ gì nói nấy, nhưng cũng có điểm tốt là không chơi trò mưu mẹo, cứ thẳng thắn mà đối đãi. Em cũng không cần quá dè chừng, cứ xem như là những người bạn bình thường. Nếu hợp thì kết giao, không hợp thì cứ lơ đi cũng chẳng sao."

Phương Thanh cảm động, cô hiểu Trương Đình đang nhân cơ hội sinh nhật để giúp cô mở rộng các mối quan hệ.

Phải biết rằng, cả Trương Đình và Mạnh Đình đều xuất thân từ những gia tộc lớn, giới quen biết của họ gần như nắm giữ hầu hết hoạt động kinh doanh trong khu vực. Nếu Phương Thanh có thể hòa nhập với giới này sẽ là điều vô cùng có lợi cho cô.

"Em cảm ơn chị Đình, em biết chị làm tất cả là vì muốn giúp em."

Trương Đình xua tay cười thoải mái: "Khách sáo làm gì. Em mà không giúp chị dạy dỗ Tử Trình thì giờ chắc nó vẫn chẳng ra gì, làm gì dám đi du học một mình như bây giờ. Chuyện này chẳng đáng gì, em cứ thoải mái đi, làm quen vài người bạn cũng tốt."

Phương Thanh gật đầu, theo Trương Đình vào nhà chọn một bộ lễ phục đẹp, sau khi trang điểm chỉnh tề, hai người cùng quay lại phòng khách.

Lúc này phòng khách đã bật nhạc sôi động, mấy người phụ nữ vừa nâng ly rượu vừa nhún nhảy theo nhịp điệu, không khí trong biệt thự sôi nổi hẳn lên.

Bữa tiệc kéo dài tới tận nửa đêm, có người được xe đón về nhà, có người thì ngủ lại biệt thự luôn.

Sáng hôm sau, Phương Thanh tỉnh dậy với cơn đau đầu dữ dội. Dù hôm qua Trương Đình đã giúp cô tránh uống nhiều, nhưng cô vẫn bị chuốc vài ly.

Nghĩ đến việc ai nấy hôm qua đều uống khá nhiều, người giúp việc còn chưa tới, Phương Thanh tự mình vào bếp nấu một nồi cháo rau lớn, lại rán thêm mười mấy chiếc bánh trứng. Khi đồ ăn vừa dọn xong, Trương Đình và đám bạn mới lục đục xuống lầu, ngáp ngắn ngáp dài.

"Trời ơi, tuyệt thật. Cô em này còn chuẩn bị cả bữa sáng cho chúng ta nữa chứ."

Nghe mọi người khen, Trương Đình đắc ý cười nói: "Tất nhiên rồi! Không ai phát hiện ra viên ngọc quý này ngoài tớ đâu. Người do tớ chọn, sao mà không tốt được?"

Cô gái tên Tần Tuyết đi cùng Trương Đình xuống, do hôm qua uống hơi nhiều nên mắt vẫn còn mờ mờ. Nhìn Phương Thanh buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đang bưng khay thức ăn bước tới, cô ấy bỗng khựng lại.

"Này, cô giáo Phương, dáng vẻ vừa nãy của em giống hệt dì của chị hồi còn trẻ luôn ấy!"
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 168: Sự nghi ngờ của Tần Tuyết

[BOOK]Biệt thự của Tần Tuyết.

"Đây, ăn đi. Đây là tôm hùm tươi sống bay từ sáng sớm nay về đấy, chị còn đặc biệt mời đầu bếp năm sao đến tận nhà nấu cho em. Mau nếm thử xem sao."

Nhìn phần thịt tôm trắng nõn, săn chắc trong đĩa, Phương Thanh lại chẳng có chút hứng thú nào. Cô gắp một miếng bỏ vào miệng, nhai như cái máy vài cái rồi lặp lại: "Ngon, ngon lắm."

Tần Tuyết thấy cô vẫn ủ rũ như vậy, biết chuyện bị đuổi việc là cú sốc lớn với cô. Cô ấy buông đũa, ngồi xuống cạnh Phương Thanh:

"Haiz, chỉ có thể nói là em xui xẻo thôi. Ai gặp chuyện này cũng sẽ nghĩ em là người đáng nghi nhất. Nhưng mà em cũng lạ thật, xảy ra chuyện như vậy sao không gọi điện cho chị? Nếu chị có mặt, xem ai dám vu oan cho em!" Vừa nói, cô ấy vừa gắp thêm một miếng tôm lớn vào bát Phương Thanh.

Phương Thanh thấy trong bát lại đầy thêm, như cái máy cầm nĩa lên chọc chọc vào miếng thịt tôm mà chẳng có chút phản ứng nào.

"Trời ơi, em ăn tử tế vào. Trước đây đâu thấy em có tật xấu như thế? Miếng tôm ngon lành mà bị em chọc nát hết rồi! Nào, há miệng, ăn đi!"

Từ nhỏ đến lớn, Tần Tuyết luôn được người ta nâng niu chiều chuộng, chưa từng thấy nét mặt ai tuyệt vọng đến như vậy, càng khiến cô ấy xót xa.

"Vậy em nói cho chị biết rốt cuộc là sao đi. Chị không tin chuyện này chị lại không giúp được em."

Thấy Tần Tuyết nghiêm túc như vậy, Phương Thanh định mở miệng giải thích, nhưng nghĩ đến người đàn ông tên là Tần Hải Dương kia lại lắc đầu: "Thôi bỏ đi, dù có nói cho chị, e là cũng khó mà xóa bỏ được nghi ngờ."

"Sao lại không được? Trên đời này còn có chuyện mà Tần Tuyết này không làm được chắc? Em cứ nói rõ ràng cho chị!"

Phương Thanh kể lại chuyện sáng hôm đó cô ấy lái xe đưa cô đến công ty, bị người khác nhìn thấy rồi báo lên cấp trên.

"Họ nói em có liên hệ với công ty đối thủ, mà chiếc xe hôm đó chị lái lại là của cổ đông bên công ty đối thủ. Cho nên, kể cả chị có đến thì cũng khó mà nói rõ được."

Tần Tuyết nghe xong cũng choáng váng: "Sao lại trùng hợp như vậy? Nếu không phải chị biết em là người thế nào, chắc cũng khó mà tin em vô tội."

Rồi cô ấy có chút tự trách: "Haiz, chuyện này trách chị. Xe chị đem đi bảo dưỡng, thấy xe của anh họ chị đẹp nên mượn lái tạm, ai ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.."

Trên đời này, nhiều chuyện trùng hợp thật đến khó tin. Tần Tuyết nghiêm túc gật đầu: "Em đúng là quá đen đủi."

Ngay sau đó cô ấy lại hào hứng: "Giờ em không có việc làm rồi, có muốn đến làm việc ở chỗ chị không?"

Phương Thanh rất cảm kích vì được cô giúp đỡ lúc khó khăn nhất, nhưng lại tự thấy năng lực chuyên môn của mình không đủ để đảm nhiệm công việc.

"Chị Tiều Tuyết, em thật lòng cảm ơn chị luôn tin tưởng và ủng hộ em, nhưng công ty chị cần những kỹ sư giàu kinh nghiệm, còn em thì không biết gì cả. Vào chỉ tổ làm vướng chân chị thôi."

Nhưng Tần Tuyết chẳng buồn để tâm mấy chuyện đó, cô ấy chỉ mong Phương Thanh sớm gia nhập studio của mình, như vậy hai người có thể gặp nhau mỗi ngày.

Cuối cùng Phương Thanh cũng bị Tần Tuyết thuyết phục, đồng ý vào công ty, nhưng lại không tự tin về việc phụ trách thiết kế và thi công studio.

"Chị nói em làm được thì nhất định là được. Tóm lại việc trang trí studio chị giao hết cho em, bao giờ làm xong là mình khai trương luôn."

Phương Thanh không sao thuyết phục được cô ấy nên đành gật đầu đồng ý. Rồi cô nhìn đống tôm hùm trên bàn, như thể đang nhìn kẻ đã hại mình bị mất việc, liền dùng nĩa xiên một miếng, cắn mạnh như trút giận..

Tối hôm đó, Tần Tuyết gọi về nhà cũ.

Mẹ Tần nghe con gái kể về hành trình gần đây thì rất ngạc nhiên: "Tuyết Tuyết à, dạo này con không đi chơi với mấy cô bạn thân nữa à? Hay là con thiếu tiền rồi?"

Tần Tuyết nằm trên giường, vung vẩy chân, giọng đầy vui vẻ: "Không phải đâu mẹ, dạo này con quen được một người bạn rất thú vị, tụi con đang chuẩn bị mở một studio riêng."

Mẹ Tần càng kinh ngạc: "Ôi, con gái mẹ mới mấy ngày không gặp đã trưởng thành thế rồi à? Nhưng bạn mới này, con hiểu rõ chưa đấy? Đừng để bị người ta lừa đó.."

Tần Tuyết nghe mẹ lại bắt đầu dạy dỗ như thường lệ, liền cắt lời: "Ôi trời mẹ ơi, con lớn thế này rồi mà còn không phân biệt nổi người tốt kẻ xấu sao? Với lại Thanh Thanh hoàn toàn không phải kiểu người mưu mô tính toán đâu. Em ấy rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn, biết con là ai cũng không hề xu nịnh lấy lòng, là người rất chu đáo và chân thành. Mẹ mà gặp em ấy thì chắc chắn sẽ quý ngay thôi!"

Dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng nghe con gái nói vui vẻ như vậy, mẹ Tần cũng yên tâm phần nào: "Thế thì tốt, nếu con thích thì cứ chơi thân với người ta, đừng có động tí là nổi cáu, biết chưa.."

"Rồi rồi, con biết mà. À mẹ ơi, nhà mình thật sự không có họ hàng xa nào sao?"

Mẹ Tần thấy lạ, liền hỏi lại: "Con gặp chuyện gì à? Nhà mình họ hàng ít, mấy người con đều biết hết mà."

Tần Tuyết tất nhiên là biết, nhưng vẫn không thể ngăn nổi cảm giác nghi ngờ trong lòng. Bởi mỗi lần ở cạnh Phương Thanh, cô ấy lại có cảm giác rất thân thiết.

"Mẹ không biết đâu, lần đầu con gặp Phương Thanh, suýt chút nữa tưởng nhầm là cô út của con ấy! Mẹ nói xem, trên đời thật sự có hai người không hề có quan hệ huyết thống nhưng lại giống nhau đến vậy sao?"

Nghe thế, mẹ Tần bật cười: "Con gái ngốc của mẹ ơi, thế gian này chuyện lạ gì chẳng có. Hai người giống nhau có gì lạ đâu? Chắc là con nhớ cô út quá nên thấy ai cũng giống!"

Bị mẹ nói vậy, Tần Tuyết cũng cảm thấy có lẽ do mình suy nghĩ nhiều quá. Cô ấy nói vài hôm nữa sẽ đưa Phương Thanh về nhà chơi, rồi mới cúp máy.

Nằm trên giường, Tần Tuyết lại nhớ đến chuyện Phương Thanh nói có liên quan đến anh họ mình, liền gọi điện cho Tần Hải Dương, than vãn một trận.

"Anh Hải Dương, cái xe hỏng của anh để ở chỗ em đến bao giờ mới chịu lấy về? Anh không biết đâu, vì cái xe đó mà bạn em mất luôn việc đấy!"

Lúc này Tần Hải Dương đang dự tiệc rượu, vừa hay mượn cớ gọi điện để ra ngoài thở chút không khí. Nghe em gái đổ hết tội lên đầu mình, anh ta chỉ biết bất lực than trời.

"Ôi trời, em gái tốt của anh ơi, chuyện gì cũng không thể đổ lên đầu anh được chứ? Bạn em mất việc liên quan gì đến anh?"

Tần Tuyết tuôn một mạch kể hết mọi chuyện: "Anh nói xem chuyện này có phải do anh không?"

Tần Hải Dương ở đầu dây bên kia chỉ biết cười khổ: "Cái vụ đấu thầu đó, đúng là anh có cổ phần ở công ty kia, nhưng anh đâu có hay lui tới. Anh làm sao mà biết mấy chuyện thế này. Cũng chỉ có thể trách bạn em xui thôi..

Tần Tuyết thở dài, dặn anh ta sớm đến lấy xe về.

Tần Hải Dương không dám cãi, vội đồng ý luôn:" Được rồi được rồi, mấy hôm nữa anh qua."

Cúp máy, anh ta lập tức thu lại nụ cười trên môi, nhìn ra xa, khẽ nhếch miệng cười lạnh như thể đang cười nhạo điều gì đó, rồi quay người trở lại bữa tiệc.
[/BOOK]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 169: Sự nghi ngờ của mẹ Ôn

[BOOK]Tại quê nhà ở huyện Kính Đàm xa xôi, những ngày gần đây mẹ Ôn luôn cảm thấy bất an.

Năm ngoái, con trai bà ấy theo Liễu Tư Tư ra nước ngoài du học. Tuy không thể thường xuyên liên lạc với con, nhưng bà ấy vẫn hay nhận được tin tức từ quản gia già của nhà họ Liễu.

Ban đầu, ông quản gia vẫn còn kiên nhẫn giải thích rằng Ôn Ninh và đội của anh ở trường đang chuẩn bị cho một cuộc thi quan trọng, không tiện bị làm phiền. Ông ta còn trấn an bà ấy rằng an ninh bên đó rất tốt, đợi khi Ôn Ninh ổn định rồi sẽ liên lạc với bà ấy sau.

Sau khi chứng kiến sức ảnh hưởng của nhà họ Liễu, mẹ Ôn hoàn toàn không nghi ngờ gì lời ông quản gia nói. Dù rất nhớ con nhưng bà ấy cũng không đòi gọi điện sang nước ngoài.

Không lâu sau, Ôn Ninh thật sự gửi về một tấm bưu thiếp. Nhìn thấy nụ cười của con trai trên ảnh, cùng khung cảnh ngôi trường đẹp đẽ phía sau, mẹ Ôn mới yên tâm, tiếp tục chờ đợi thư từ lần tới.

Lúc đầu, Ôn Ninh đều đặn gửi thư hoặc bưu thiếp hai tháng một lần. Nhưng kể từ nửa năm trước, bà ấy không còn nhận được tin tức gì nữa.

Bà ấy bắt đầu lo sợ, con trai bà ấy ở nước ngoài, nếu xảy ra chuyện gì thì người nhà cũng không giúp được gì. Hoảng hốt, bà ấy vội gọi điện cho ông quản gia nhà họ Liễu.

Ông ta chỉ trả lời rằng Ôn Ninh vẫn ổn, chẳng qua bài vở bên kia quá nhiều nên quên gửi thư cũng là chuyện thường.

Thế lực nhà họ Liễu khiến mẹ Ôn không dám làm lớn chuyện. Dù trong lòng bắt đầu hối hận vì đã cho con đi du học nhưng sự đã rồi, bà ấy đành tiếp tục sống trong lo lắng, mong chờ tin tức.

Thế nhưng, giờ đã tròn một năm. Dù bận thế nào thì cũng nên gọi một cú điện thoại hay gửi lấy một bức thư chứ?

Lúc này, thái độ của quản gia nhà họ Liễu hoàn toàn thay đổi, không còn lịch sự như trước, thậm chí trách mắng bà ấy không biết thông cảm, rồi tức giận đổi luôn số điện thoại.

Rốt cuộc mẹ Ôn thật sự hoảng sợ. Trong đêm, bà ấy tức tốc đến tỉnh thành, tìm đến chủ nhiệm Đường để cầu cứu.

"Lão Đường à, chuyện này tôi cầu xin chú, nhất định phải giúp tôi tra cho ra. Ôn Ninh nhà tôi đi du học đã một năm rồi mà suốt nửa năm nay không có lấy một tin tức gì. Tôi thật sự sợ đến phát điên rồi!"

Lúc nghe tin Ôn Ninh đi du học thì chủ nhiệm Đường còn cảm thấy vui mừng thay cho anh. Tuy sau đó nghe con gái nói Ôn Ninh cư xử không được đúng mực, nhưng ông ấy vẫn nghĩ thanh niên ra ngoài va chạm một chút cũng tốt.

Thế nhưng hơn nửa năm không liên lạc với gia đình thì đúng là có vấn đề.

"Được rồi, chị dâu đừng sốt ruột. Tôi sẽ nhờ người tìm hiểu giúp chị. Có thể là do thằng bé bận học thật, đừng quá lo."

Tuy nhiên, điều khiến chủ nhiệm Đường không ngờ tới là khi ông ấy nhờ bạn bè tra danh sách sinh viên xuất cảnh du học của đại học Thủ Đô thì hoàn toàn không có tên Ôn Ninh.

Tin này như sét đánh giữa trời quang, khiến mẹ Ôn lập tức ngất lịm. Khi tỉnh lại, bà ấy kể lại chuyện năm xưa Liễu Tư Tư tìm đến mình, khiến chủ nhiệm Đường giận dữ mắng bà ấy hồ đồ.

Nhưng mẹ Ôn như không nghe thấy gì, chỉ ôm chặt lấy vạt áo của ông ấy mà cầu xin: "Chú Đường, tôi xin chú, hãy giúp tôi! Rốt cuộc con tôi ở đâu, xin chú nhất định phải tìm được nó giúp tôi! Nó một mình ra nước ngoài, giờ sống chết ra sao tôi cũng không biết. Chú bảo tôi phải làm sao đây? Dù có phải bán nhà, tôi cũng cầu xin chú tìm cho ra thằng bé. Tôi mang ơn chú cả đời này.."

Chủ nhiệm Đường không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy. Ngay lập tức, ông ấy lên đường đến thủ đô, tìm đến người thầy năm xưa của mình.

Ngồi trong phòng khách nhà họ Vương, chủ nhiệm Đường hồi hộp chờ đợi. Khi giáo sư Vương bước ra, ông ấy lập tức đứng dậy chào: "Thưa thầy!"

Lão Vương từng là giáo sư đại học ở tỉnh thành, cũng là thầy cũ của chủ nhiệm Đường.

"Đại Sinh à, không phải em đang công tác ở tỉnh sao? Sao lại có thời gian đến thăm thầy thế này?"

"Thầy đừng nói thế ạ. Trước nay công việc bận rộn, em vẫn luôn áy náy vì chưa đến thăm thầy. Nay có dịp công tác gần đây, em nhất định phải ghé qua."

Lão Vương vốn yêu quý học trò này, liền giữ ông ấy ở lại uống trà, chuyện trò nửa buổi.

Khi lão Vương mời ở lại dùng bữa, chủ nhiệm Đường vẫn không yên lòng, cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự.

Lão Vương vuốt chòm râu, cười khẽ: "Thầy biết mà. Nếu không có chuyện gì thì mấy người trẻ các em chẳng ai nhớ đến lão già này đâu."

Chủ nhiệm Đường áy náy, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cắn răng nhờ vả.

Lão Vương xoay hai quả cầu sắt trên tay, thở dài: "Thôi được rồi, em nói đi. Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến em sốt sắng đến mức này?"

Nghe xong chuyện Ôn Ninh du học rồi mất tích suốt nửa năm, tay ông cụ bỗng khựng lại: "Ài.. Giới trẻ bây giờ cứ nghĩ ra nước ngoài là tốt, đâu biết bên ngoài đầy rẫy hiểm nguy. Được rồi, thầy sẽ giúp em hỏi thăm."

Chủ nhiệm Đường mừng rỡ, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm, dày mặt ở lại dùng bữa cùng thầy.

Chưa đầy vài ngày sau, ông ấy đã nhận được điện thoại từ thầy mình.

"Thằng bé đó đúng là từng đi du học với con bé nhà họ Liễu, nhưng là dưới danh nghĩa cá nhân. Nghe nói, hai người sang đó không bao lâu thì chia tay. Giờ bên nhà họ Liễu cũng không biết cậu ta đang ở đâu.."

Cầm điện thoại, chủ nhiệm Đường lặng đi một hồi, sau đó cảm ơn thầy rồi lập tức trở về huyện Kính Đàm.

Tin Ôn Ninh mất tích khiến mẹ Ôn bị đột quỵ, nằm liệt giường, miệng không nói được, chỉ biết lặng lẽ nhìn ảnh con trai mà rơi nước mắt.

Còn Liễu Tư Tư, người đã từng xúi giục mẹ Ôn gạt con trai ra nước ngoài, giờ đây cũng đứng ngồi không yên.

"Đã tìm ra người chưa?"

Mấy vệ sĩ áo đen trước mặt lắc đầu: "Thưa tiểu thư, chúng tôi đã tìm hết những nơi cần tìm nhưng không ai thấy tung tích cậu ấy cả. Hơn nữa với thể trạng của cậu ta hiện giờ, chắc chắn không thể đi xa được."

Liễu Tư Tư hoảng loạn, vừa cắn móng tay vừa đi lại trong phòng: "Vậy mấy người mau đi tìm đi, còn đứng đó làm gì? Không tìm được thì đừng quay về nữa!"

Đám vệ sĩ rút lui, để lại cô ta ngồi sụp xuống ghế sofa. Nhìn ra khung cửa sổ hoa văn sặc sỡ, đôi mắt xinh đẹp của cô ta toát lên vẻ điên dại và hung tợn.

"Ôn Ninh à Ôn Ninh, tôi vẫn coi thường anh rồi, không ngờ anh lại trốn thoát được. Nhưng tốt nhất anh nên trốn thật xa vào, đừng để tôi tóm được.."

Gần đây, thành phố Noel rất náo loạn, nhiều người dân phát hiện có nhiều kẻ áo đen lén lút tìm kiếm điều gì đó khắp nơi.

Việc này khiến cảnh sát địa phương vô cùng cảnh giác. Liễu Tư Tư nhanh chóng bị mời lên đồn, bị cảnh cáo nghiêm khắc vì hành vi xâm phạm quyền riêng tư.

Dù ở trong nước có thế lực lớn, nhưng ra nước ngoài, cô ta cũng không dám chống đối cảnh sát địa phương. Ngay hôm sau, cô ta rút hết người về rồi gọi điện thông báo về nước rằng: Ôn Ninh đã mất tích.

Khi Đường Tiểu Ngọc nhận được tin ấy, cô ấy sốc đến mức làm vỡ chiếc cốc yêu thích nhất của mình.
[/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back