Bạn được tuananhbong4 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 130: Tình cảm rối ren của bạn thân

Vài ngày sau, Phương Thanh và Ôn Ninh thuận lợi mua được vé giường nằm và trở về trường.

Trước khi rời đi, họ vẫn chỉ là một cặp đôi yêu nhau bình thường, chẳng ai ngờ chỉ về quê ăn Tết một chuyến, hai người đã trở thành vợ chồng chưa cưới.

Phương Thanh vốn muốn giữ kín chuyện này nhưng Ôn Ninh bình thường vốn rất trầm lặng lại ngược lại, vừa về trường liền công khai việc hai người đã đính hôn. Anh còn mua cả đống kẹo chia cho bạn bè, thầy cô và những người quen biết.

Sức mạnh của kẹo là không thể xem thường. Chẳng mấy chốc, toàn trường đều biết nam thần Ôn Ninh đã có vợ chưa cưới.

Vương Nam vừa bóc kẹo vừa lăn lộn cười, chen vào bên cạnh Phương Thanh đang sắp xếp tài liệu học tập, nháy mắt tinh nghịch: "Ê này, cô em được lắm nha! Mới về quê có một tháng thôi mà đã lừa được nam thần về làm chồng rồi à?"

Từ sau khi Ôn Ninh công bố tin đính hôn, Phương Thanh đã nghe câu này không dưới cả trăm lần. Từ chỗ mặt đỏ tía tai lúc đầu, giờ cô đã có thể bình thản đối mặt. Có trời mới biết cô đã phải luyện tập tâm lý bao nhiêu lần mới được như vậy.

Sau khi sắp xếp xong tài liệu, Phương Thanh "bốp" một tiếng gập sách lại, quay sang nhìn Vương Nam đang vừa cười vừa ăn kẹo.


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 131: Bệnh tự kỷ

Sáng sớm cuối tuần, vì Ôn Ninh có việc đột xuất nên Phương Thanh một mình đến cổng trường. Khi một chiếc xe hơi cao cấp màu đen dừng lại trước cổng, cô nhìn thấy vệ sĩ quen thuộc A Thành.

Chiếc xe sang trọng chạy ổn định rời khỏi khu trung tâm thành phố, hơn một tiếng sau tiến vào một khu vực núi non với khung cảnh rất thanh bình. Khi Phương Thanh suýt nữa ngủ gật thì xe cũng dừng lại trước một căn biệt thự đẹp đẽ trên đỉnh núi.

A Thành xuống xe và mở cửa cho cô. Vừa xuống xe, Phương Thanh thấy quản gia cùng người giúp việc đứng xếp thành hai hàng chỉnh tề ở cửa: "Chào mừng cô Phương."

Phương Thanh hơi bất ngờ và cảm thấy có chút ngượng ngùng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô được người khác đón tiếp long trọng như vậy. Mãi đến khi cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, Trương Đình vui mừng chạy ra đón.


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 132: Giáo viên mới

Để làm tốt công việc này, sau đó Ôn Ninh đã đặc biệt hỏi thăm các chuyên gia liên quan.

Đối với những đứa trẻ bị tự kỷ, người hướng dẫn cần phải có lòng kiên nhẫn và yêu thương hơn người. Bất kể đứa trẻ gặp phải vấn đề gì hay có phản ứng ra sao, giáo viên đều phải kiên trì đồng hành, nhẹ nhàng dẫn dắt cho đến khi trẻ tìm được điều mình hứng thú, từ đó mới dần thoát khỏi trạng thái tự khép mình.

Ôn Ninh đã giải thích cho Phương Thanh những kiến thức về tự kỷ mà anh tìm hiểu được, khiến cô vô cùng khâm phục: "Không ngờ anh biết nhiều vậy đấy!"

Ôn Ninh mỉm cười: "Trước đây anh từng dạy kèm cho một học sinh, phụ huynh của em ấy là bác sĩ tâm lý. Anh đã đặc biệt hỏi thăm ông ấy."

Phương Thanh ôm tay Ôn Ninh, nở nụ cười ngọt ngào và yên bình: "Có anh thật tốt quá, lúc nào cũng chu đáo hết phần thiên hạ."

"Giờ mới nhớ đến anh à? Lúc trước thì sao hả?" Ôn Ninh giả vờ hờn dỗi.

Phương Thanh lập tức nịnh nọt, xoa bóp vai anh như lấy lòng: "Sao có thể chứ, trong lòng em, hội trưởng Ôn vẫn luôn là tuyệt nhất mà~"


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 133: Phản biện

Trước mặt bao người, Mạnh Đình gọi thẳng tên ba mình khiến ông cụ Mạnh không thể kiềm chế nổi nữa. Ông ta hất tung bàn trà, chỉ thẳng vào mặt Mạnh Đình mà chửi rủa.

"Thằng con bất hiếu! Tao nuôi mày bao năm nay đúng là uổng phí! Cái gì tốt không học lại học y chang cái tính như con mẹ mày! Bao nhiêu năm đi học mà như chó nhai sách! Suốt ngày tụ tập với đám bạn vô công rồi nghề, người ta thăng tiến hết rồi, chỉ có mày còn dậm chân tại chỗ, đúng là mất mặt nhà họ Mạnh tao!"

Ông cụ Mạnh bị Mạnh Đình chọc giận đến mức nổi trận lôi đình, không thèm để ý xung quanh có những ai, ngồi ngay trên ghế sô pha mắng chửi một trận tơi bời. Mắng đến khô cả miệng, ông ta liếc quanh một vòng thấy chẳng ai mang nước đến, liền thở hồng hộc chỉ vào một người giúp việc: "Cô kia! Đi rót cho tôi ly nước! Một đám không có mắt nhìn! Không thấy tôi sắp khát chết rồi à?"

Thế nhưng người giúp việc còn chưa kịp động đậy, Mạnh Đình đã sải bước đi tới, giẫm lên những mảnh thủy tinh vỡ đầy đất phát ra tiếng lạo xạo rợn người. Sắc mặt đáng sợ kia khiến ông cụ Mạnh cuối cùng cũng nín bặt, lắp bắp hỏi: "Mày, mày định làm gì?"


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 134: Người đất đánh nhau

Ôn Ninh lấy lại khí thế tranh biện hồi đại học, đứng đó bắt bẻ cô giáo Trương từng điểm một, nói như bắn liên thanh. Mọi người có mặt đều nghe mà hả dạ, suýt nữa vỗ tay reo hò!

Sau vài lần giãy giụa và ngụy biện, cuối cùng cô Trương cũng không chịu nổi ánh mắt đầy áp lực của Ôn Ninh. Thêm vào đó, hôm nay chẳng ai đứng về phía bà ta, còn phía Tử Trình thì lại hoàn toàn không hợp tác. Thấy bản thân không có lấy một cơ hội nào, cuối cùng cô Trương hậm hực phất tay áo bỏ đi, tiếng giày cao gót "cộp cộp" đầy giận dữ.

"Hừ! Các người dám đối xử với một giáo viên như thế? Cứ chờ đấy! Tôi muốn xem trong cả thủ đô này, ngoài tôi ra, còn ai dám dạy con nhà các người?"

Cô Trương rời đi, nhà họ Mạnh cuối cùng cũng được yên tĩnh trở lại.

Phương Thanh và Ôn Ninh bắt đầu giảng dạy theo kế hoạch. Dù gặp phải không ít vấn đề trong quá trình dạy, nhưng sau vài tuần cũng đã có tiến triển rõ rệt.

Khi gió xuân thổi qua cố đô yên bình cổ kính, cành cây trơ trụi trong sân trường bắt đầu nảy lộc, cuối cùng Phương Thanh cũng đợi được buổi học vẽ ngoài trời.

Lớp tổ chức hoạt động này nhằm mục đích vừa đi dã ngoại vừa tăng cường kinh nghiệm thực tế. Hướng dẫn viên đã chọn một sơn thôn có phong cảnh tuyệt đẹp làm địa điểm khảo sát lần này.


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 135: Sấm sét kinh hoàng

Bạn cùng phòng bên cạnh giúp xách hơn chục chậu nước, cuối cùng ba người Phương Thanh mới tạm thời dội sạch được lớp bùn đất trên người rồi bị hướng dẫn viên gọi lên văn phòng.

Hướng dẫn viên trừng mắt nhìn Vương Nam, tức giận mà bất lực: "Em nói xem, bình thường em là học sinh mà cô yên tâm nhất. Sao hôm nay lại đánh nhau với sinh viên năm hai? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, em phải nói rõ ràng! Nếu thật sự là đối phương ức hiếp em, đừng sợ, cô Vương nhất định sẽ đứng về phía em!"

Vương Nam nhớ lại chuyện sáng sớm, nghiến răng không nói.

Sáng sớm hôm nay, cô ấy gặp Lý Hân trong phòng rửa mặt. Vừa thấy mặt, đối phương liền bắt đầu mỉa mai khiêu khích. Vốn dĩ cô ấy không định để tâm, nhưng Lý Hân lại lặng lẽ đến gần bên tai cô ấy nói khi ở bên Triệu Cường, đối phương luôn ngoan ngoãn nghe lời cô ta: "Nhìn xem, gã đàn ông này như một con chó vậy, tôi ngoắc tay một cái là chạy đến liền, thế nào, ghen tị chứ?"


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 136: Gặp nạn trong núi

"Bây giờ là phát sóng dự báo thời tiết khẩn cấp được đài khí tượng công bố vào 6 giờ sáng nay. Trong ngày và đêm nay: Trời nhiều mây chuyển mưa lớn, gió Tây cấp 5–6, nhiệt độ cao nhất ở một số nơi đạt 25°C, thấp nhất 12°C, chất lượng không khí: Tốt, chỉ số tia cực tím: Mạnh. Dự kiến từ ngày mai đến ngày 25, do chịu ảnh hưởng không khí lạnh từ Tây Bắc, trong vòng hai ngày tới toàn thành phố sẽ có mưa to đến rất to, nhiệt độ sẽ giảm mạnh xuống dưới 5°C. Mong quý khán giả chủ động phòng chống ngập lụt, đề phòng thời tiết bất ổn ảnh hưởng đến sức khỏe và việc đi lại của quý vị.."

Nghe giọng phát thanh viên qua radio, Ôn Ninh đang ngồi ở ghế sau xe hơi bỗng cau mày. Mấy ngày nay chắc Phương Thanh đã đến địa điểm đi thực tế, theo lời cô từng nói thì nơi đó không xa trung tâm thành phố lắm, không biết giờ chỗ cô đã mưa chưa.

Thế nhưng xe của Ôn Ninh vừa đến biệt thự thì bên ngoài đã bắt đầu mưa lất phất. Anh ngừng lại một chút rồi xuống xe bước vào trong. Dù Phương Thanh không có nhà mấy hôm nay, nhưng may mà Tử Trình không từ chối anh, buổi học hôm nay cũng nhanh chóng được hoàn thành.

Chiều tối, tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước. Do biệt thự nhà họ Mạnh nằm ở vùng trũng, lại khá xa khu dân cư, quản gia lo Ôn Ninh đi về sẽ gặp nguy hiểm nên mời anh ở lại qua đêm.

Đêm đến, tiếng sấm sét và mưa ngoài trời khiến Ôn Ninh không sao chợp mắt được. Tim anh đập thình thịch không yên. Phương Thanh đến một ngôi làng nhỏ hẻo lánh, chắc không có điện thoại, anh cũng không biết liên lạc thế nào, chỉ hy vọng cô và mọi người sớm phát hiện thời tiết bất thường để quay về trại sớm.

Nhưng Ôn Ninh nào ngờ được, lúc này Phương Thanh đang phải đối mặt với giây phút sinh tử.


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 137: Tai nạn

Dù cả hai là người yêu nhưng hành động của Lý Hân vẫn khiến Triệu Cường giật mình.

"Ơ.. cái đó không phải là.."

Anh ta vội vàng định ngăn lại, nhưng nước trong cốc đã để nguội từ lâu, không còn nóng như lúc mới đun. Lý Hân uống ừng ực vài ngụm là hết sạch, còn quay sang hỏi: "Còn không? Cho em thêm chút nữa."

Vài sinh viên xung quanh đang đợi nước để uống thuốc, không ai ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.

"Cậu làm gì vậy? Đây là nước chúng tôi nấu để uống thuốc, cậu không hỏi ai một tiếng đã uống sạch là sao?" Một sinh viên tức giận đứng bật dậy.

Lý Hân lại liếc mắt nhìn cậu bạn như nhìn kẻ ngốc: "Tôi uống nước bạn trai tôi, liên quan gì đến cậu?"

Nam sinh kia định cãi lại, nhưng nghĩ đến Triệu Cường đành nén cơn giận, hậm hực ra ngoài lấy nước mưa, lọc rồi đun lại từ đầu.

Lý Hân khịt mũi khinh thường, rồi thản nhiên dựa vào vai Triệu Cường, "Cường Tử à, anh không biết hôm nay em vất vả thế nào đâu, mới vẽ được một lúc thì trời đổ mưa, người em ướt sũng, lạnh muốn chết.."


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 138: Tranh giành đồ ăn

Dựa theo phán đoán của Lý Huy, hướng phát ra tiếng động lớn vừa rồi chính là nơi người dẫn đường đã rời đi.

"Làm ơn đừng có chuyện gì nhé, chú ơi.." Lý Huy đứng tựa vào cửa hang một lúc lâu, nhìn mãi mà vẫn không thấy người dẫn đường quay lại, lòng anh ta ngày càng nặng trĩu.

Nhìn cơn mưa ngoài hang mỗi lúc một lớn, màn đêm cũng đã buông xuống, Lý Huy dần rơi vào tuyệt vọng. Nếu thật sự người dẫn đường đã gặp chuyện không may, lại không có ai biết bọn họ đang mắc kẹt trong núi, chẳng lẽ tất cả sẽ phải chết đói ở đây sao?

Nghĩ đến đây, Lý Huy hít một hơi thật sâu, bước tới chỗ cô Vương: "Cô ơi, em nghĩ.. tiếp theo chúng ta cần chuẩn bị tinh thần cho tình huống bị cạn lương thực."

Nghe vậy, các sinh viên xung quanh đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

* * *

Tại thủ đô, Ôn Ninh cả đêm trằn trọc không yên. Trong mơ, anh luôn thấy Phương Thanh bị nước cuốn đi giữa cơn mưa xối xả.

Nhiều lần giật mình tỉnh giấc, anh không thể ngủ lại. Trời vừa hửng sáng, Ôn Ninh lập tức quay về trường học.

Anh nhanh chóng tìm đến ban lãnh đạo nhà trường, trình bày về điều kiện thời tiết xấu trong hai ngày qua và việc lớp của Phương Thanh đang đi thực địa ngoài ngoại ô, khẩn cầu nhà trường liên hệ gấp.


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
856 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 139: Cứu viện

"Chúng ta đều đang bị kẹt ở đây, vào thời điểm nghiêm trọng thế này, ai cũng phải lấy tập thể làm trọng. Vậy mà mấy người các cô.. Hừ! Lại còn lén giấu đồ! Mấy người không còn chút tinh thần tập thể nào nữa sao?"

Lý Hân hùng hổ nhìn chằm chằm Vương Nam, ánh mắt đầy căm hận, hận đến mức chỉ muốn lao đến cào nát vẻ mặt bình tĩnh của cô ấy.

Lúc này, Vương Nam đang tựa lưng vào vách đá, không có phản ứng gì. Không phải vì cô ấy bình tĩnh mà vì vết thương trên người bị trầy xước lúc chạy trốn hôm qua đã bắt đầu viêm nhẹ, cô ấy sốt suốt đêm, hiện giờ cực kỳ yếu ớt. Nếu không nhờ Phương Thanh lén đưa cho một viên kẹo, có lẽ cô ấy đã ngất vì đói từ lâu.

Thấy Vương Nam không phản kháng như thường lệ, Lý Hân càng thêm chắc chắn suy đoán của mình đúng, lập tức lao đến định lục soát người Vương Nam.

"Nhìn gì mà nhìn, còn giấu thứ gì nữa, mau giao ra đây!"


Cần đăng nhập và nhấn Thích để xem đoạn này
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back