Trọng Sinh [Dịch] Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ - Niên Tiểu Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mai Hạ Tuyết Chi, 24 Tháng mười một 2019.

  1. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 10: Bị ai đánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Úy Dân lúc động thủ đánh là sử dụng lực rất lớn, nếu không phải từ nhỏ đến lớn cô bị đánh không ít lần, lúc ấy sợ là không chịu nổi, mà ở nhà hai ngày cô không có làm gì để sử lý vết sưng, vì chính là đem gương mặt này cho cô giáo và mọi người xem.

    Hơn nữa ở trong không gian, trên người đau đớn sẽ ít đi rất nhiều, nhưng vết thương trên thân thể lại là giữ nguyên tình trạng lúc này hết sức sưng đỏ.

    "Cô giáo, buổi tối thứ sáu sau khi con tan học ra cửa liền bị một đám lưu manh, côn đồ vây quanh chặn đường đi của con, mấy người kia vây quanh con không cho con đi, cố ý làm bộ rất quen thuộc, sau lại còn túm con đi ngõ nhỏ, cũng may có cảnh sát đi ngang qua, bằng không thật không biết sẽ phát sinh chuyện gì, bất quá đây là con vận khí không tốt bị người theo dõi, trừ bỏ mấy tên côn đồ con cũng không trách ai, nhưng con không biết tại sao có người ở trường học tung tin đồn lung tung, nói ta cùng một đám lưu manh quen biết, ở bên nhau.."

    "Vậy vết thương trên mặt con là bị những người đó đánh?" Kim lão sư cau mày hỏi.

    Vết thương này không nhẹ, đều hai ba ngày, không ngừng sưng đỏ, ẩn ẩn còn có chút máu ứ lại, có thể thấy được người đó xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

    "Không phải.. Lúc ấy những người đó làm con sợ, cuối cùng con té xỉu.. Vết thương này.." Cảnh Vân Chiêu trên mặt lộ ra vài phần bi thương, tiếp tục nói: "Là ba con đánh.."

    Lời này vừa nói, mấy thầy cô giáo tức khắc hít một hơi khí lạnh.

    Cảnh Vân Chiêu ở lớp 1 này là học sinh có thành tích tốt nhất, cô gia cảnh cũng đều là pha chịu chú ý, mọi người đều biết, Kiều Úy Dân là cha kế của cô!

    Nếu là cha ruột thân sinh, sao có thể ra tay nặng như vậy?

    Cô giáo Kim đứng lên: "Hắn đánh? Hắn vì cái gì đánh ngươi? Cảnh Vân Chiêu, con nói đi, rốt cuộc là chuyện như thế nào, có phải hay không ngươi làm sai chuyện gì chọc ba con tức giận?"

    "Cũng không có gì, nguyên nhân chính là do một chén cháo, cháo lạnh con sợ uống vào bụng lại không thoải mái, ảnh hưởng đến cuộc thi hôm nay, cho nên con không muốn ăn, ba con liền nhất thời tức giận liền đánh con một cái tát, kêu ta đem kia chén cháo uống hết." Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói, dường như chuyện này ở trong mắt nàng chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể.

    Nhưng các thầy cô giáo nghe lại bất đồng.

    Nào có đạo lý nào người lớn lại bắt con cháu mình phải uống cháo lạnh? Cảnh Vân Chiêu ở nhà đã chịu đãi ngộ kém như vậy sao? Mà ngay cháo nóng đều không có uống?

    "Cái kia.. Cảnh, Cảnh Vân Chiêu.. Mẹ con đều không ngăn cản hắn sao? Còn có em trai em gái của con.." Cô giáo Kim bán tín bán nghi hỏi.

    Cảnh Vân Chiêu hít hít cái mũi, "Mẹ con thân thể không tốt, quản không được nhiều như vậy, hơn nữa chỉ là một việc nhỏ như vậy thôi, uống một chén cháo cũng sẽ không chết người, mẹ con cho dù đã biết cũng sẽ không nhiều lời.. Cô giáo, sự tình trong nhà con đã là thói quen, thật ra không sao cả, chính là những tên lưu manh.. Con không nghĩ lần sau lại có việc như vậy phát sinh, trường học có thể giúp con báo án sao?"

    Cô năm nay mới mười lăm tuổi, trừ bỏ trong nhà, có thể dựa vào tất nhiên chính là trường học, nếu là cô ngây ngốc chính mình tự đi báo án, cuối cùng không được sẽ chỉ làm mọi người lại cười nhạo một phen.

    Nhìn Cảnh Vân Chiêu trong mắt lòe ra ánh sáng, Kim lão sư trong lòng đột nhiên run lên.

    Đứa nhỏ này ở trong trường học từ trước đến nay không thích nói chuyện, cũng không biết nguyên nhân là cái gì, những học sinh đối với cô nghị luận rất nhiều, phần lớn đều là nói nàng tính cách cao ngạo linh tinh.

    Bất quá kỳ quái chính là, trong trường học các thầy cô giáo lại đều thực thích nàng.

    An tĩnh, nỗ lực, cũng chưa từng gặp qua nàng thật sự khi dễ ai hoặc là khinh bỉ ai, nếu không phải thành tích ưu tú, chỉ sợ đều sẽ không làm người cảm giác được sự tồn tại của cô.

    "Con yên tâm đi, chuyện lớn như vậy trường học sẽ không ngồi yên mà không nhìn đến, con đi về trình bày, ta sẽ cùng chủ nhiệm nghiên cứu một chút, khẳng định là báo án, sự tình như vậy tuyệt đối không thể lại xảy ra lần nữa!"
     
  2. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 11: Nói hưu nói vượn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô giáo nói ra lời này, Cảnh Vân Chiêu vội vàng gật gật đầu, chỉ là còn chưa đi ra văn phòng, trên bàn của cô giáo Kim điện thoại lại vang lên.

    Nghe người trong điện thoại nói xong, cô giáo Kim sắc mặt hơi tối.

    Một lát sau, nói: "Cảnh Vân Chiêu, lần này con không cần tham gia cuộc thi, kêu em trai cùng em gái con đi lên bệnh viện trên huyện đi, mẹ con hiện tại tình huống không tốt.."

    Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, cũng không nghĩ tới Diệp Cầm sớm như vậy liền có chuyện.

    Kiếp trước cô không có thể đi học, tự nhiên chỉ thông báo với một mình Kiều Hồng Diệp, mà cô ở nhà lại phát sốt hôn mê, thậm chí đều không rõ ràng lắm bên ngoài đã xảy ra cái gì, nguyên bản cô cho rằng còn một ngày nữa, hiện tại xem ra, Diệp Cầm bệnh nặng vào bệnh viện cũng không phải lập tức liền qua đời.

    Nhớ tới Diệp Cầm, Cảnh Vân Chiêu trong lòng cũng là trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

    Bất luận Diệp Cầm là bởi vì cái gì nhận nuôi cô, dù sao cũng đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, hơn nữa trước kia cô cũng vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, cho nên tình cảm mẹ con là có.

    Toàn bộ Kiều gia, cô cũng chỉ đối Diệp Cầm có oán lại không hận.

    Cảnh Vân Chiêu cũng không dừng lại, vội vàng tiến đến lớp bên cạnh kêu Kiều Hồng Diệp.

    Xem như vậy, cô cũng nhịn không được nhớ tới kiếp trước lúc cô sinh bệnh, Kiều Hồng Diệp hứng thú bừng bừng đi tham gia cuộc thi, còn tưởng rằng lần này cô ta sẽ được hạng nhất, lại không nghĩ rằng cô ta vẫn không có mệnh đứng nhất, cô ta cũng không có thể tham gia khảo thí như ý muốn, cái cảm giác 'người định không bằng trời định' này chắc sẽ làm Kiều Hồng Diệp tức chết.

    Bệnh viện ở huyện thành cách trường học cũng không tính xa, lúc Cảnh Vân Chiêu tới nơi, Diệp Cầm sắc mặt nặng nề nằm ở trên giường bệnh, dường như tùy thời đều có khả năng bỏ mạng.

    Kiều Úy Dân trầm khuôn mặt, nhìn đến Cảnh Vân Chiêu trong mắt xẹt qua một tia thâm ý, chợt lóe rồi mất.

    "Hồng Diệp, mẹ con lần này sợ là không chịu đựng nổi.." Kiều Úy Dân nhỏ giọng nói.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng trào phúng, thời gian Diệp Cầm bị bệnh không ngắn, hao phí không ít tiền trong nhà, lại đem mọi người trong nhà già trẻ chăm sóc, nếu thương tâm, đã sớm thương tâm tại mấy tháng sinh bệnh liền thương tâm hết rồi.

    Hiện giờ ba cha con nhà này trong lòng đang thở dài nhẹ nhõm mong Diệp Cầm sớm chết đi mới đúng đi?

    "Ba.. Con biết một cái phương thuốc, nếu làm theo phương thuốc có lẽ mẹ sẽ khôi phục một chút sức lực.." Cảnh Vân Chiêu nghĩ nghĩ, vẫn là nói.

    Ở trong không gian lâu, cô rất siêng năng tỉ mỉ tìm phương thuốc, chỉ là ở trong trang thứ nhất của nạp linh ngọc căn bản là tìm không thấy phương thức trị hết hoàn toàn, cô chỉ có thể hiểu đại khái về nguyên nhân bệnh, nhiều nhất cũng là điều chỉnh một chút cơ thể, làm nàng không nhanh như vậy tắt thở.

    Tuy nói không thể trị tận gốc, nhưng lấy tốc độ cô học, chỉ cần kéo dài thời gian, có lẽ vẫn là có cơ hội chữa khỏi hoàn toàn bệnh của Diệp Cầm.

    Lão gia gia không chỉ có có 300 năm kinh nghiệm làm nghề y, lại còn đến từ dị thế, cô từ nạp linh ngọc có thể nhìn ra được, hắn khả năng chữa bệnh so với bác sĩ càng thêm thần kỳ!

    "Ngươi? Biết cái gì! Ta xem ngươi nha đầu này chính là thiếu đánh!" Kiều Úy Dân nơi nào nghe được, giơ tay liền muốn lại đánh.

    "Dừng tay!" Cửa phòng bệnh lại là vang lên thanh âm quen thuộc, chỉ thấy cô giáo vội vàng đem Cảnh Vân Chiêu túm qua đi: "Kiều tiên sinh, ngươi là người lớn, như thế nào liền đánh người đâu?"

    Vừa mới nàng chính là lo lắng, cho nên theo lại đây, không nghĩ tới Kiều Úy Dân quả thật là như vậy, một lời không hợp liền muốn đánh người!

    Tuy nói lời nói của Cảnh Vân Chiêu không thể tin, nhưng mẫu thân của cô bệnh nặng, chỉ sợ cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, rõ ràng là hiếu tâm đáng khen, lại còn muốn bị đánh?

    Kiều Úy Dân cũng sĩ diện, nhìn cô giáo liếc mắt một cái, thu hồi tay, "Cô giáo, nó là một tiểu nha đầu là nói hươu nói vượn, nếu là không đánh nó, nó mới không nhớ!"
     
  3. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 12: Phương thuốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ba, con chỉ muốn tốt cho mẹ thôi, nếu người không tin phương thuốc của con, có thể cầm đi cho bác sĩ nhìn, nếu bọn họ nói không được, kia người nói như vậy cũng không muộn.." Cảnh Vân Chiêu nói.

    Cô cứu Diệp Cầm là vì nàng công dưỡng dục, nếu là đem người cứu sống, về sau nếu Diệp Cầm còn giống như trước, cô cũng sẽ không ở cố kỵ cái gì gọi là công dưỡng dục.

    Kiều Úy Dân vừa nghe lại là khịt mũi coi thường, đừng nói nha đầu phương thuốc không đáng tin, chính là thật sự có thể cứu người, hắn cũng không có khả năng đồng ý!

    Diệp Cầm này bệnh kéo dài không ngừng không phải một ngày hai ngày, phía trước phía sau tiền thuốc hơn hai mươi vạn, nếu là trị đến nửa chết nửa sống, về sau tiền ai ra?

    Hắn cưới là tức phụ nhi, là sinh con cho hắn và làm nữ nhân ấm giường, không phải là thứ liên lụy!

    "Được rồi! Ngươi nha đầu này càng ngày càng sẽ bậy bạ! Cút ra ngoài!" Kiều Úy Dân lúc này cũng không nghĩ cấp cô giáo mặt mũi, trực tiếp hét lớn.

    Này phòng bệnh bên trong vốn là nên an tĩnh, một rống như vậy, làm người bên cạnh liên tục lắc đầu.

    Cảnh Vân Chiêu hít sâu một hơi, biết rõ lưu lại ở chỗ này không có ý nghĩa dứt khoát đi ra phòng bệnh.

    "Cảnh Vân Chiêu, ngươi tuổi nhỏ như vậy, lấy tới phương thuốc gì, vừa mới không phải là đang nói dối đi?" Kim lão sư có chút không cao hứng hỏi.

    "Như vậy đi cô giáo, ngài cùng con cùng đi tìm bác sĩ, có phải hay không nói dối đến lúc đó bác sĩ sẽ kết luận." Cảnh Vân Chiêu nói xong, cũng không đợi cô giáo đáp lại, trực tiếp túm nàng hướng phòng của bác sĩ trung y đi đến.

    Bác sĩ chữa trị cho Diệp Cầm là học bên Tây y, phương thuốc này bác sĩ chưa chắc có thể xem hiểu, cho nên Cảnh Vân Chiêu đi tìm chính là bác sĩ Trung y nổi danh trong Trung y.

    Bác sĩ trung y khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi, thanh danh nổi tiếng khắp bệnh viện, Cảnh Vân Chiêu lúc trước cùng Diệp Cầm tới bệnh viện có cho bác sĩ xem qua.

    Hơn nữa lúc trước do Diệp Cầm nôn nóng cũng tới nơi này xem qua, bác sĩ trung y cũng khai mấy phương thuốc, nhưng nói cho nàng bệnh này cần ba phần trị bảy phần dưỡng, không thể nóng vội, nhưng Diệp Cầm sợ chính mình chết sớm, kiên trì vài ngày sau liền không tin, quay sang trị Tây y.

    Chờ đến khi biết Tây y hoàn toàn cứu không được mình, lúc sau cũng trở về sử dụng Trung y, chỉ là khi đó đã bỏ lỡ cơ hội trị liệu, bác sĩ trung y cũng thương mà không giúp gì được.

    "Tiểu cô nương, ta nhìn thấy con thật quen mặt.." bác sĩ trung y nhìn cô một cái, hỏi.

    "Bác sĩ Cam, con là Cảnh Vân Chiêu, mẹ con là Diệp Cầm, lúc trước tới nơi này xem bệnh kia.." Cảnh Vân Chiêu nói xong, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, giải thích nói: "Là như thế này, mẹ con hiện tại bệnh tình nguy kịch, con tìm được một phương thuốc, muốn cho người xem xem có thể hay không làm bệnh của mẹ con tốt hơn.."

    Bác sĩ Cam tò mò nhìn cô một cái, việc lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt lại nhiều.

    Ngày thường có người tìm mình xem bệnh là nhiều, nhưng tìm mình xem phương thuốc, vẫn là lần đầu tiên.

    Bất quá cô bé này mình cũng biết được, là một đứa trẻ rất hiếu thuận, lúc mẹ cô nằm viện lúc nào cũng bận trước bận sau chăm sóc, trong bệnh viện bác sĩ đều có hảo cảm với đứa trẻ này.

    Tay tiếp nhận phương thuốc, mở ra nhìn nhìn.

    Chỉ là vừa thấy, sắc mặt tái đi, "Tiểu nha đầu! Phương thuốc con từ nơi nào có được?"

    "Là sư phụ của con dạy, chẳng qua sư phụ đi du lịch khắp nơi, phương thuốc cho con không nhiều lắm, chỉ có thể kéo dài một chút thời gian, còn không có biện pháp trị tận gốc." Cảnh Vân Chiêu tìm cớ, có chút khẩn trương nói.

    Vẫn là lần đầu tiên cô dùng phương thuốc của lão gia gia, cũng không biết có đúng hay không.

    "Ngươi không thể trị nhưng ta có thể a! Chỉ cần dựa theo phương thuốc này dùng liên tục bảy ngày, bệnh khẳng định sẽ có chuyển biến tốt đẹp, lại dùng thêm phương thuốc của ta.." Bác sĩ Cam trong ánh mắt mang theo nồng đậm kích động.

    Ta thật đúng là học nhiều biết nhiều, như thế nào không biết thuốc có thể sử dụng như thế này đâu!

    Bác sĩ Cam vừa nói, phía sau cô giáo Kim hoàn toàn chấn kinh rồi, lúc này không biết nói cái gì mới tốt.

    "Đi, đi xem mẹ của con.." Bác sĩ Cam vội vàng nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười hai 2019
  4. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 13: Không muốn chữa trị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một hàng ba người hấp tấp tới phòng bệnh, Kiều gia kia Kiều Úy Dân đang cùng bác sĩ nói.

    "Bác sĩ Vương, lúc trước ngài nói bệnh này có cơ hội chữa trị, hiện tại chúng tôi đã ra rất nhiều tiền, nhưng bệnh của vợ ta còn nặng thêm, bệnh viện của các người không có gì để nói với chúng tôi sao?"

    "Kiều tiên sinh, tôi cũng chỉ nói có cơ hội a, không nghĩ tới bệnh tình lan tràn nhanh như vậy, rốt cuộc là thể chất của vợ anh không ổn." Bác sĩ ở một bên giải thích.

    "Ta đây mặc kệ, trong nhà còn rất nhiều thuốc của bác sĩ yêu cầu, những cái đó đều là thuốc nhập khẩu, hiện tại vợ tôi đều không thể uống được, thuốc này bác sĩ nên cho tôi trả lại!" Kiều Úy Dân trong lòng biết bệnh viện không có khả năng bồi thường, hắn yêu cầu vẫn là trả lại thuốc.

    Những thuốc đó là thuốc nhập khẩu chỉ vài viên đã là 1000 tệ, trong nhà còn nhiều thuốc như vậy, nếu có thể đổi lại thành tiền, tự nhiên là kiếm lại được một chút tiền.

    "Kia.. đổi đi, anh đem thuốc không dùng đến đưa cho tôi để tôi xử lý.." Vương bác sĩ nói.

    Bác sĩ Cam lắc lắc đầu, đi qua.

    "Kiều tiên sinh đúng không? Là như này, con gái của anh đã đem phương thuốc kia cho tôi xem, tuyệt đối là có thể sử dụng được, anh xem hiện tại có phải hay không nên đem phương thuốc này cho vợ anh uống.." bác sĩ Cam nói.

    "Có ý gì?" Kiều Úy Dân có chút khó hiểu.

    Cảnh Vân Chiêu chính là cái mỗi ngày ngốc trong nhà không ra khỏi cửa một bước, phương thuốc của nó mà có thể sử dụng? Này không phải chuyện cười sao!

    "Ý của ta rất đơn giản, người bệnh được cứu rồi, chỉ cần mọi người dựa theo phương thuốc này bốc thuốc uống, liền có khả năng sống tiếp.." Bác sĩ Cam tiếp tục giải thích nói.

    Nhưng sau khi nghe lời này, mày của Kiều Úy Dân nhăn lại.

    Một lát sau, cuối cùng mở miệng: "Này phương thuốc là của Cảnh Vân Chiêu không sai đi?"

    "Đúng vậy." Bác sĩ Cam cũng không phủ nhận.

    "Nếu như vậy ta không đồng ý!" Kiều Úy Dân trực tiếp cự tuyệt, lại nói: "Các ngươi là bác sĩ, một khắc trước nói không cứu, chúng ta đều bắt đầu chờ chết đâu, ngươi lại tìm tới phương thuốc gì, vẫn là của con gái ta cung cấp, nếu nói như vậy chúng ta không bằng ngay từ đầu khiến cho con gái của ta trị đâu? Nói nữa, nó chính là cái tiểu nha đầu, đều còn không có trưởng thành phương thuốc vạn nhất xảy ra vấn đề gì các ngươi có thể phụ trách sao?"

    "Người bệnh đã như vậy, thử một lần cũng có thể mà, không bằng thử một lần.." Bác sĩ Cam không nghĩ tới người bệnh như vậy khó chơi.

    Ngày thường đều là những người bệnh tiến đến cầu hắn khai cứu người, này vẫn là hắn lần đầu tiên phải lấy mặt mũi đi cầu người như vậy.

    "Thử? Dựa vào cái gì để thử! Vợ của ta bị khổ nhiều như vậy cuối cùng có thể giải thoát rồi, các ngươi còn muốn cho nàng chết đều không được an bình sao? Hơn nữa.. Vương bác sĩ, ngươi là bác sĩ phụ trách bệnh của vợ ta, hiện tại lại xuất hiện một cái lão già là chuyện như thế nào?" Kiều Úy Dân lại nói.

    Kia vương bác sĩ là cái bác sĩ trẻ, lưu học trở về, tiền đồ vô lượng, lúc này cũng có chút không vui.

    Rốt cuộc này người bệnh đã là hắn nói không cứu được, nếu là người khác cứu sống, về sau hắn ở trong bệnh viện không phải đều bị chê cười sao?

    "Bác sĩ Cam, ta tôn trọng ngài là trưởng bối, bất quá.. Ngài như vậy có phải hay không có chút không hợp quy củ? Hơn nữa người nhà đều nói không cần, nếu tiếp tục kiên trì hẳn là không tốt lắm đâu?" Bác sĩ Vương dùng gương mặt tươi cười nói.

    Bác sĩ Cam nghẹn một bụng hỏa khí, chưa từng gặp qua người nhà nào như vậy không nói lý.

    Hắn Cam Tùng Bách ở bệnh viện cũng là có người có uy tính, đều đã xác định phương thuốc có thể cứu người, lại còn bị ruồng bỏ như giày rách!

    Hơn nữa, hắn sống nhiều năm như vậy, xem người vẫn là không sai.

    Kiều Úy Dân không tin phương thuốc có thể cứu người sao? Không, rõ ràng chính là không nghĩ cứu người mà thôi!

    Hắn là có tâm làm nghề y, nhưng nề hà đối phương không muốn, hắn lại có biện pháp nào?

    Tức khắc, thầm thở dài một hơi, quay đầu đi ra phòng bệnh, trước khi đi, nhìn Cảnh Vân Chiêu liếc mắt một cái, nói: "Tiểu nha đầu, phụ thân ngươi không chịu, ta đây cũng không có biện pháp, ta xem ngươi vẫn là chấp nhận số mệnh đi."

    Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu: "Ta hiểu, đa tạ bác sĩ Cam."

    Như vậy, lòng tốt cô đã thực hiện, đối phương không tiếp, vậy cùng cô không có quan hệ, từ nay về sau có không nợ Kiều gia bất cứ thứ gì, mà là đến phiên cô sẽ đòi nợ!
     
  5. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 14: Cáo trạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời nói của Kiều Úy Dân đã chọc giận Cam Tùng Bách, đồng thời cũng chọc giận cô giáo Kim.

    Cô giáo Kim tuổi còn trẻ chính là người có lòng nhiệt tình, lúc này đối Cảnh Vân Chiêu rất đồng tình, thậm chí càng thêm lo lắng cô về sau sẽ sống trong gia đình như thế nào?

    "Mẹ ruột" vừa chết, trong nhà đối với cô lại như sói như hổ (như lang tựa hổ) không biết cô phải sinh hoạt trong tình huống như vậy như thế nào? Tuy nói còn có em trai cùng em gái, nhưng lúc nãy Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn qua cùng Cảnh Vân Chiêu không có chút tình cảm nào!

    Cô giáo Kim để việc này trong lòng, nhưng cũng không có cách nào để xen vào, an ủi Cảnh Vân Chiêu một phen, lúc này phải trở về trường học.

    Diệp Cầm lúc này chỉ còn một hơi thở, buổi tối tự nhiên là phải ở bệnh viện theo dõi, Kiều Úy Dân này là chủ nghĩa đại nam tử, chưa bao giờ chiếu cố người khác, nhưng hắn lại lo lắng Cảnh Vân Chiêu thừa dịp không có người khác lén dùng phương thuốc kia, cho nên phá lệ ở lại bệnh viện trông.

    Kiều Hồng Diệp chỉ chú trọng thanh danh, tự nhiên cũng ở lại, nhưng thật ra Kiều Tử Châu được nuông chiều từ bé, mới đến 11 giờ liền chịu không nổi, mặc kệ người khác nhìn như thế nào, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi.

    Ngày hôm sau buổi chiều, phòng bệnh không khí u ám tiêu điều.

    Vải bố trắng đắp trên mặt Diệp Cầm, không còn hơi thở.

    Cảnh Vân Chiêu thở dài một tiếng, muốn trách cũng chỉ có thể trách Diệp Cầm lại chọn người đàn ông không đáng tin cậy như vậy. Tang lễ Diệp Cầm tiến hành rất đơn giản, thân thích bằng hữu tiến đến phúng viếng một phen, người một nhà tiếp đãi khách, ầm ĩ vài ngày, tất cả mọi người vẻ mặt đều mỏi mệt.

    Tang lễ sau khi kết thúc, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Trong nhà, Kiều Úy Dân rốt cuộc không cần làm vẻ mặt bi thương, nhẹ nhàng uống rượu, trên bàn cơm Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu tuy rằng có chút khổ sở, nhưng trải qua nhiều việc như vậy, cũng có chút ăn không tiêu, đã thả lỏng lại.

    "Ba, ngày mai ta cùng Tử Châu liền đi học được không? Chương trình học thật nhiều, nghỉ nhiều có lẽ liền theo không kịp." Kiều Hồng Diệp lấy lòng nói.

    Kiều Úy Dân choáng váng gật đầu nói: "Đi thôi đi thôi, các ngươi ba cái đều đi thôi."

    "Ba ba.. mẹ đã không còn, nhà chúng ta việc nhà cũng không ai làm, hơn nữa trong khoảng thời gian này mẹ sinh bệnh tốn không ít tiền, hiện tại nuôi dưỡng ba người chúng con đi học nhất định sẽ thật vất vả.. Đều do ta tuổi quá nhỏ, không thể thay ba ba chia sẻ." Kiều Hồng Diệp vẻ mặt xin lỗi nói.

    Cảnh Vân Chiêu nhướng mày cười lạnh, nếu cô nhớ không sai, Kiều Hồng Diệp chỉ so với cô nhỏ không đến một tuổi.

    Hơn nữa, cô ta có ý tứ gì cô còn không rõ sao? Còn không phải là muốn cho cô thôi học ở nhà hầu hạ một nhà già trẻ này sao?

    Khi Diệp Cầm còn sống, cũng từng có ý tứ muốn cô nghỉ học, sở dĩ không ép cô nghỉ học, một là bởi vì cô đi học cũng không tiêu nhiều tiền, về phương diện còn lại là bởi vì lo lắng người khác dị nghị.

    Cảnh Vân Chiêu thành tích tốt rất nhiều người đều biết rõ ràng, dưới loại tình huống này nghỉ học, tất nhiên sẽ có người nói nàng đối con riêng đối đãi tệ bạc, miệng người rất đáng sợ, Diệp Cầm tự nhiên liền không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

    "Ngươi là đứa trẻ ngoan.." Chỉ tiếc Kiều Úy Dân lúc này say khướt, căn bản nghe không hiểu ý tứ của Kiều Hồng Diệp.

    Kiều Hồng Diệp còn muốn đem ý tứ của mình nói rõ, nhưng xem bộ dáng này của ba ba, sợ là ngày hôm sau hắn lại quên chuyện này, dứt khoát ẩn nhẫn chờ đợi.

    Sáng sớm hôm sau, cô ta chỉ có thể nhìn Cảnh Vân Chiêu đi ra cửa, ở sau lưng tức giận dậm chân.

    Nghĩ nghĩ, Kiều Hồng Diệp trực tiếp vọt vào trong phòng Kiều Úy Dân, trong phòng mùi rượu làm cô nhịn không được nhíu mày.

    Chỉ thấy Kiều Úy Dân xuyên cái quần lót ghé vào trên giường, cửa sổ đóng chặt, mọi thứ trong phòng hỗn độn, Kiều Hồng Diệp đặc biệt yêu sạch sẽ, thấy như vậy trong lòng đều có chút ghê tởm.

    Bất quá dù sao cũng là ba ba của mình, Kiều Hồng Diệp hô một hơi, tiến lên lớn tiếng nói: "Ba! Ngươi mau rời giường.."
     
  6. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 15: Âm ưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Úy Dân đang đau đầu, có chút bực bội: "Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm làm gì mà như gọi hồn vậy? Có chuyện gì nói nhanh lên, không cần cản trở ta ngủ!"

    Kiều Hồng Diệp trong lòng nghẹn khuất, nhưng đối Kiều Úy Dân lại không thể nề hà, chỉ có thể căng da đầu nói: "Ba ba, ta cùng chị xin nghỉ nhiều ngày như vậy, hôm nay cũng không có đi học, chỉ cần buổi tối tới trường học là được, chính là sớm như vậy chị liền đi rồi, người nói chị ấy có phải hay không lại đi gặp những cái tên côn đồ a?"

    Kiều Hồng Diệp vẫn luôn xin nghỉ ở nhà, lúc này lại căn bản không biết, những tên lưu manh liền ở ngày hôm qua đã bị bắt giữ.

    Trường học bởi vì cố kỵ Cảnh Vân Chiêu có tang, lại là học sinh, cố kỵ cảm xúc của cô, lúc này mới không có thông báo, nhưng chỉ cần cô tới trường học, giáo viên khẳng định sẽ mang cô đi cục cảnh sát nhận người.

    Kiều Úy Dân mơ mơ màng màng mở to mắt: "Ngươi nói chị ngươi đã ra cửa?"

    Kiều Hồng Diệp vội vàng gật gật đầu: "Hiện tại mới 7 giờ hơn đâu, tính chậm ngồi xe đến huyện thành cũng sẽ không vượt qua 9 giờ, ba ba, ngươi nói tỷ tỷ nàng không phải là thích đi cùng những cái đó tên côn đồ đó? Bằng không vì cái gì đi vội vã như vậy đâu? Đúng rồi, cơm, cơm cũng chưa làm.."

    Nhiều năm như qua, trong nhà đồ ăn cùng với việc nhà đều là Cảnh Vân Chiêu xử lý, nhưng gần nhất mấy ngày qua lại rất kỳ quái.

    Bởi vì gần đây trong nhà người tới tương đối nhiều, Cảnh Vân Chiêu làm cơm nhưng thật ra làm rất tốt, thân thích bằng hữu đều khen, nhưng những việc nhà lại không thấy cô động, bởi vì sự tình vốn là nhiều, cho nên cô ta cùng ba ba cũng không để ý.

    Nhưng hôm nay là nghiêm trọng, Cảnh Vân Chiêu năm sáu giờ liền rời khỏi giường ở phòng bếp làm thức ăn, cô ta vốn tưởng rằng rời giường là có thể ăn thức ăn nóng, lại không nghĩ rằng, trong nồi cháo không còn một chút thức ăn, Cảnh Vân Chiêu chỉ làm thức ăn cho một mình cô ăn.

    Không chỉ có như thế, đêm qua cô ta ném cho Cảnh Vân Chiêu một đống quần áo nói là muốn giặt sạch sẽ nhưng hôm nay tất cả đều đặt ở cửa phòng, Cảnh Vân Chiêu thế nhưng không thay cô ta giặt.

    Cùng trước kia so sánh, trước và sau chênh lệch làm Kiều Hồng Diệp có chút không thể chịu đựng.

    Hơn nữa đừng nói là Kiều Hồng Diệp, ngay cả rất ít phản ứng Cảnh Vân Chiêu như Kiều Tử Châu đều chịu không nổi, ở trong phòng mắng vài câu.

    Kiều Úy Dân vừa nghe lời này, đầu cũng thanh tỉnh.

    Mặt âm trầm, một lát sau mới nói: "Hồng Diệp, ngươi đi trước đem cơm làm, còn con nha đầu Vân Chiêu kia chờ nó trở lại ta không đánh chết nó là điều không thể! Tuổi nhỏ thế nhưng cùng tên côn đồ yêu đương, lại không học những việc tốt"

    Kiều Hồng Diệp vừa nghe chính mình phải nấu cơm, có chút không vui, nhưng nghĩ nghĩ, lại thuận thế nói: "Ba, trong trường học mọi người đều nói chị bị những tên côn đồ bao dưỡng.. Xem ra chị lòng lại sa đọa ta thật sự rất khổ sở, nếu không.. Nếu không người làm chị ở nhà một đoạn thời gian để chị hiểu rõ, làm chị cùng những tên côn đồ phân rõ giới hạn đi!"

    Kiều Hồng Diệp tim đập đều nhanh vài phần, cô ta nằm mơ đều muốn cho Cảnh Vân Chiêu ở nhà, không có Cảnh Vân Chiêu, cô ta chính là danh xứng với thực là người đứng nhất trường, ai cũng sẽ không nói cô ta không bằng một đứa dã loại (gần giống cô nhi).

    Kiều Úy Dân vừa nghe, nhìn nữ nhi liếc mắt một cái, không biết suy nghĩ cái gì.

    Bất quá vài giây, liền gật đầu nói: "Đề nghị của ngươi cũng không phải không thể thực hiện, ta dưỡng con nha đầu đó nhiều năm như vậy, cho nó đọc sách đi học cũng không phải để nó đi câu dẫn nam nhân! Giữa trưa ta cùng ngươi đi đến trường học, thuận tiện mang nó về nhà!"

    Kiều Úy Dân trong đầu nhịn không được nhớ tới dáng người mảnh khảnh lả lướt, thế nhưng cảm thấy thân thể có loại khó nhịn xúc động.

    Vợ hắn đã chết, về sau khẳng định cũng là muốn cưới thêm vợ hai.

    Bất quá hắn trong lòng cũng rõ ràng, đến lúc đó cưới nữ nhân tuyệt đối không có khả năng là nữ nhân trẻ, mà hắn dưỡng Cảnh Vân Chiêu như vậy nhiều năm, như thế nào đều không nên tiện nghi người khác, liền tính là không thể làm cái gì, khiến cho Cảnh Vân Chiêu ở nhà làm việc lại càng tốt cho việc hắn làm một số việc.
     
  7. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 16: Kiếm tiền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Úy Dân ý nghĩ xấu xa Kiều Hồng Diệp lúc này đương nhiên không rõ ràng, tưởng tượng đến lúc Cảnh Vân Chiêu sẽ không thể đi học nữa, tâm tình tức khắc tốt lên rất nhiều.

    Cũng càng ngoan ngoãn dựa theo yêu cầu của Kiều Úy Dân đi làm cơm sáng.

    Chẳng qua Kiều Hồng Diệp trước nay đều chưa từng nấu ăn, hiện tại làm đồ ăn hiển nhiên là khó có thể nuốt trôi, lại bị Kiều Úy Dân răn dạy một đống.

    Mà lúc này, Cảnh Vân Chiêu đã đi tới huyện.

    Trên người cô trừ bỏ tiền đi xe tiền trong người chỉ có mấy chục đồng mà thôi, tiền học bổng của cô có hạn, trong nhà lại không cho tiền sinh hoạt, ngẫu nhiên cô dạy học sinh tiểu học hoặc là học sinh trung học, học bổ túc kiếm một chút thu nhập thêm, nhưng cuộc sống vẫn là khó khăn túng thiếu.

    Bất quá lần này, cô thật ra tìm được một cái phương pháp kiếm tiền.

    Đã nhiều ngày trong nhà có tang nên bận tối mày tối mặt, trong nhà rất nhiều trái cây đều chưa ăn đã hư, mà cô thừa dịp Kiều gia không để ý đem hạt táo cùng hạt quýt đều giữ lại, buổi tối tiến vào không gian thử trồng một chút, hiệu quả lại rất tốt.

    Trong không gian nước chảy ra trong đầu rồng có tác dụng tăng tốc độ sinh trưởng của cây, bất quá mỗi một lần tưới cây đều phải nắm chắc thật tốt tỉ lệ.

    Loại trái cây bình thường này muốn ủ chín, nước thường pha cùng nước từ đầu rồng chảy ra tỉ lệ là 500: 1, nếu là nhiều hơn, cây tuy rằng sẽ không chết, nhưng sau khi ra quả lại rất lớn, nếu là đem ra bên ngoài chắc chắn khiến cho mọi người nghi ngờ.

    Hơn nữa, lúc đầu cô cho rằng nước chảy ta từ đầu rồng là nước giếng, nhưng sau khi thí nghiệm mới biết được không phải.

    Nước trong giếng cổ kia giống như nước thường ở bên ngoài nhưng rất sạch có thể trực tiếp uống được, không cần phải đem nước từ bên ngoài vào rất là tiện.

    Xuống xe, Cảnh Vân Chiêu tìm địa phương hẻo lánh, đem cái sọt trong không gian đã chuẩn bị lấy ra, bên trong sọt là táo, mà táo bên trong đều là trái cây đã tưới qua nước của đầu rồng.

    Cũng may nơi cô muốn đi cũng không xa lắm, không bao lâu liền bỏ cái sọt xuống chuẩn bị đồ để bán.

    Quả quýt giá tiền thấp, mà cô cần tiền cho nên đem chúng nó lưu tại trong không gian, mà quả táo tròn lại hồng hồng so với táo bên trong siêu thị bán thì chắc chắn đẹp hơn nhiều khẳng định bán được giá cao.

    Không quá mười phút, quả nhiên có người đã đi tới.

    "Này quả táo bán thế nào?" Người tới sờ sờ quả táo, vẻ mặt thích, để sát vào để ngửi cảm thấy quả táo mang theo một cổ thơm ngọt tươi mát hương vị, không giống nơi khác như vậy, dính đầy các loại thuốc, phía trên màu sắc đều có chút kỳ quái.

    Kiều gia thức ăn đều do cô mua nên giá cô cũng hiểu biết.

    "A di, quả táo sáu đồng một cân." Cảnh Vân Chiêu mỉm cười, khách khí nói.

    Tuy nói không thấp, nhưng quả táo chất lượng tốt, đồng dạng giá cả nhưng so nhà khác lại chất lượng tốt hơn quá nhiều.

    Nữ nhân vốn là đối nữ sinh có chút tò mò, lúc này nghe cô khách khí thanh âm, trong lòng đối Cảnh Vân Chiêu cũng sinh ra một tia hảo cảm, cũng không do dự, nhặt mười mấy cái quả táo.

    Này quả táo tuy nói số lượng không nhiều lắm, nhưng Cảnh Vân Chiêu liền kiếm lời 30 đồng tiền, có nữ nhân này đi đầu, phía sau buôn bán càng tốt.

    Ngắn ngủn ba bốn giờ liền đem cái sọt không còn một mảnh.

    Vuốt trong túi hơn bảy trăm đồng, Cảnh Vân Chiêu trong lòng đều cảm thấy kích động.

    Kiếp trước sống nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn vì người khác sống, ở bên ngoài làm công, nhưng chính mình như cũ vẫn là không một xu dính túi.

    Mà đời này, cô khẳng định không có khả năng sống giống như trước!
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...