Welcome! You have been invited by ThanhHằng170204 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 40

[HIDE-THANKS]"Kim Nguyên Tài hắn không cần quá phận!" Lý thị khó thở công tâm, lung lay sắp đổ, may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ.

"Số ta sao lại khổ như thế.." Lý thị buồn bã, thấp giọng khóc, nha hoàn đưa khăn tay qua "Phu nhân, ngài cũng đừng quá mức thương tâm. Hiện giờ lão gia ở Kim Gia chịu khổ, trên dưới Lý gia đều phải dựa vào ngài duy trì. Ngài nên chú ý thân mình a."

Lý thị ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính đến Kim Nguyên Tài nói không giữ lời, đâu có chỉ cần nàng đem tin tức hai người Lý Tú Lan Lý Tú Mai nói cho hắn, sẽ để Lí Vinh trở về.

Lý thị che ngực, sắc mặt tái nhợt. Đã vì chuyện này quăng vào nhiều ngân lượng như vậy, ngàn vạn không thể từ bỏ giữa chừng. Nếu Kim Nguyên Tài phái người đi Hứa gia trại bắt người, vậy.. Sẽ gây sức ép cho hắn.

"Ai." Lý thị thở dài "Nếu lão gia có chuyện gì không hay xảy ra, ta có thể sống như nào?"

Miệng nói như vậy, trong lòng Lý thị lại ẩn ẩn nghĩ, nếu Lí Vinh thật sự gặp bất trắc, bà liền bán của cải cùng ngôi nhà này lấy tiền mặt, quay về Khang Huyền.

"Ngươi lại lấy chút ngân lượng đến Kim phủ tìm hiểu một chút, xem lão gia bình an hay không." Lý thị phân phó nói.

* * *

Trong Hứa gia trại một mảnh tốt lành, nơi nơi giăng đèn kết hoa, phòng ở Hứa Tam Oản dán đầy chữ hỉ màu đỏ. Chăn bông mua lúc trước cũng đã được thay mới, trong phòng một mảnh đỏ au. Trên bàn để nến long phượng, chung quanh nến để mấy khay gốm nhỏ, dùng để mấy loại quả mừng ngày thành thân.

"Tại sao không có lá bưởi cùng mầm thơm cho trùng tân (từ gốc là 冲新, nghĩa đại khái chỉ nước cho vào thùng tắm ấy, tui cũng không biết dịch như nào, nàng nào biết cứu với) ?" Bà mối hỏi khố phòng trong của quản sự.

"Này.." Quản sự nói "Đại đương gia nói cũng không phải cô nương, tắm rửa còn muốn để đồ vật này nọ trong thùng tắm làm gì."

"Ai nha!" Bà mối lo lắng "Đại đương gia thật là! Trùng tân này cũng không phải là chỉ dùng tắm rửa!" Nói xong, vội vã lắc mông đi ra ngoài phân phó hạ nhân xuống núi mua.

Mắt thấy ngày đại hỉ càng ngày càng gần, Lý Tú Lan không hiểu sao trong lòng khẩn trương. Cả ngày đều có điểm mất hồn mất vía, ngược lại Hứa Tam Oản không có cảm giác gì nhiều. Bởi vì tân phòng còn đang bố trí, hai người đành phải tạm thời ở tại phòng khách.

"Giường này quá nhỏ." Hứa Tam Oản bất mãn.

"Lớn như vậy làm cái gì? Cũng đủ cho hai ta ngủ." Lý Tú Lan nói.

Hứa Tam Oản cười cười, đem Lý Tú Lan ôm lên trên đùi, kéo tay Lý Tú Lan chơi đùa.

"Lan nhi, ta hiện tại đặc biệt vui vẻ."

Lý Tú Lan cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay chính mình cùng Hứa Tam Oản đan vào nhau, tim đập lợi hại.

"Đã nhiều ngày không gặp Đại Thiên cùng Phương công tử."

"Tiểu Dĩnh nói ở trên núi có điểm không thú vị, để Đại Thiên bồi y xuống núi đi dạo." Hứa Tam Oản nói.

Lý Tú Lan ngẫm lại, do dự mà mở miệng "Ngươi cảm thấy, Phương công tử đối với Đại Thiên có hay không.."

"Hửm?" Hứa Tam Oản hỏi "Có cái gì.. không?"

Lý Tú Lan lắc đầu, vẫn là cảm thấy đại khái là chính mình nghĩ nhiều rồi.

"Đúng rồi!" Hứa Tam Oản đột nhiên nhớ tới "Ngươi trước đó vài ngày không phải nói Tú Mai không có ý trung nhân sao? Ta nghĩ chưa hẳn."

"Như thế nào?" Lý Tú Lan hiếu kỳ nói.

"Lúc trước trên cổ tay Tú Mai không có mang trang sức gì đi?" Hứa Tam Oản hỏi, Lý Tú Lan lắc đầu.

"Khéo. Hôm qua ta không cẩn thận thấy trên tay Tú Mai đeo vòng tay ngọc bích, xem tỉ lệ cũng không tệ lắm, phỏng chừng là vật gia truyền." Hứa Tam Oản nhớ lại "Còn có túi thơm trên thắt lưng cũng khác.."

Lý Tú Lan cả kinh, hỏi thêm "Túi thơm? Tú Mai đeo túi thơm khác?" Thấy Hứa Tam Oản gật đầu, Lý Tú Lan thở dài "Xem ra quả thực theo như lời ngươi."

"Lan nhi biết được là ai sao?" Hứa Tam Oản nhìn phản ứng Lý Tú Lan, thử thăm dò nói.

"Ừm." Lý Tú Lan không phủ nhận, chống lại ánh mắt dò hỏi của Hứa Tam Oản, Lý Tú Lan cúi đầu "Tạm thời còn chưa thể nói cho ngươi."

Lý Tú Lan môi khẽ mím thành một đường, khóe miệng cong xuống, nhẹ nhàng lắc đầu, giống như kìm nén chính mình không thể tùy ý nói ra.

Hứa Tam Oản bị biểu cảm này của Lý Tú Lan làm cho tim ngứa ngáy, tay niết khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tú Lan giật nhẹ, một tay kéo đầu Lý Tú Lan, yêu thích hôn lên, răng môi đùa giỡn một phen, nghe tiếng nước xèo xèo bên tai. Lý Tú Lan không kịp thở, đành phải mở miệng, tùy ý đối phương khi dễ, nuốt xuống nước bọt giao hòa lẫn nhau.

Nhìn ánh mắt Lý Tú Lan đỏ một vòng, Hứa Tam Oản mới dừng tay. Lý Tú Lan hít sâu mấy hơi, ngực phập phồng không ngừng, một lát sau mới ngừng thở gấp.

"Giấu diếm phu quân, tội thêm một bậc, nên phạt." Hứa Tam Oản vẻ mặt nghiêm nghị.

Lý Tú Lan phụng phịu, nhìn như tức giận. Hứa Tam Oản dỗ y một lúc lâu, mới thu liễm tức giận. Hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, cúi đầu không nhìn Hứa Tam Oản.

Trương Đại Thiên cầm trên tay không ít đồ vật này nọ, tất cả đều là Phương Dĩnh mua. Tiểu công tử này hẳn là chưa đi xa nhà bao giờ, tùy tiện nhìn một cái vật nhỏ trên đường, mặc dù làm bộ làm tịch, một bộ không thèm để ý, chỉ lấy ra bạc để Trương Đại Thiên đi mua.

"Mặt nạ khỉ của ngươi." Trương Đại Thiên sau khi mua xong đưa Phương Dĩnh, Phương Dĩnh phe phẩy quạt giấy, híp mắt lại nói "Nhị đương gia chẳng lẽ hồ đồ rồi?"

Trương Đại Thiên buồn bực "Không phải ngươi để ta mua?"

Phương Dĩnh nghi hoặc "Khi nào?"

Trương Đại Thiên khó thở, hắn không còn cách nào, đành phải đem mặt nạ khỉ đeo lên cổ mình.

"Nhị đương gia không bằng đeo thử xem?" Phương Dĩnh một bên cười nói.

Trương Đại Thiên gở mặt nạ trên cổ xuống, một chưởng đặt trên mặt Phương Dĩnh, Phương Dĩnh chưa chuẩn bị, ngừng nói.

"Ha ha ha, ta xem vẫn là phương đại công tử càng thích hợp hơn!" Trương Đại Thiên cười to.

Phương Dĩnh cũng không giận, gở mặt nạ xuống cầm trong tay, phẩy quạt một nhát. Trương Đại Thiên bị gió kia thổi qua, ngứa mũi, hắt xì một tiếng.

"Ùng ục" một tiếng, Trương Đại Thiên che bụng, trong bụng sông cuộn biển gầm, hắn mới hiểu được là do Phương Dĩnh vừa rồi gây nên. Cũng không kịp chất vấn, trước tìm chủ quán mượn gian nhà xí, đợi sau khi đi ra, cước bộ hơi hơi có chút tùy tiện.

Minh thương dễ tránh, Trương Đại Thiên đành phải nhận mệnh đi theo phía sau Phương Dĩnh, thành người hầu của Phương Dĩnh.

Hai người cơ hồ đi dạo gần nửa tòa thành, Phương Dĩnh như trước hưng trí không giảm. Nghe chủ quán Lăng Hiên Các nói, trong một cái ngõ nhỏ ở thành Nam, có một ông lão, nhưỡng rượu thật tốt. Phương Dĩnh tò mò, nhưng không quen đường, liền nhờ chủ quán dẫn đường, cùng với Trương Đại Thiên đi trước.

"Tránh ra!" Một tiếng hét lớn, kèm theo tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc, cách đó không xa một đám quan binh từ bên người Phương Dĩnh chạy qua như bay.

Dọc theo đường đi có vài sạp bán hàng rong bị ném đi, lại không ai dám ngăn bọn họ lại, chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Trương Đại Thiên xem qua bất mãn, muốn ra tay, lại bị Phương Dĩnh ngăn cản.

Hắn xoay người hướng chủ quán nói lời cảm tạ, thanh toán chút ngân lượng, mang theo hai vò rượu, nói "Nhị đương gia, tại hạ nhìn sắc trời đã tối muộn, không bằng chúng ta về trại trước."

Trương Đại Thiên khó được không làm trái lại, thần sắc buồn bực gật đầu.

"Này hẳn là là người của quan phủ." Phương Dĩnh nói.

"Không phải người của huyện nha." Trương Đại Thiên nhíu mày "Chúng ta nhanh chút trở về, ta lo lắng nhóm người này là hướng về phía Hứa gia trại."[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 41

[HIDE-THANKS]Trương Đại Thiên cùng Phương Dĩnh về đến trại trước so với nhóm người kia, vội vàng nói cùng Hứa Tam Oản, Lý Tú Lan trong lòng căng thẳng "Ta nghĩ có thể là vì ta cùng Tú Mai."

Hứa Tam Oản trầm tư một lát, nói "Không cần kích động. Bọn họ mới đến, cái gì cũng không quen thuộc, chắc chắn sẽ không lựa chọn hành động ban đêm. Lại nói Hứa gia trại địa thế hiểm yếu, nhiều cạm bẫy, hành động lỗ mãng chưa hẳn có kết quả tốt."

Bốn người gật đầu, Trương Đại Thiên ngẫm lại, cũng cho rằng có lý.

"Nếu như vậy, để ngừa vạn nhất, đêm nay an bài vài người gác trước. Một khi xuất hiện dị trạng, cũng có thể kịp thời phản ứng."

Quả nhiên giống như Tam Oản phỏng đoán, đám quan binh kia không có động thủ ban đêm, một đêm gió êm sóng lặng. Nhưng Hứa Tam Oản cũng không vì vậy mà phớt lờ, ngày đại hỉ của hắn cùng Tú Lan sắp tới, không thể bởi vì một chút sai lầm này mà trì hoãn.

Lý Tú Lan trằn trọc cả đêm, khó có thể đi vào giấc ngủ. Ngày hôm sau mang theo khuôn mặt tiều tụy, mắt thâm quầng một mảng. Hứa Tam Oản đau lòng, sai người luộc trứng gà, đưa Lý Tú Lan xoa mắt.

"Cũng không phải bị người đả thương, này có ích lợi gì?" Lý Tú Lan không biết nên khóc hay cười.

"Kia.." Hứa Tam Oản đề nghị "Không bằng Lan nhi lại đi nghỉ ngơi lát nữa? Dù sao hôm nay cũng không cần nghe bà mối nói."

Lý Tú Lan có chút động tâm, nhưng mặt trời đã lên cao, không khỏi không biết lễ nghĩa.

"Không ai dám lắm mồm." Hứa Tam Oản nhìn ra tâm tư Lý Tú Lan, nói.

Lý Tú Lan lắc đầu, lột vỏ trứng gà không dùng đến kia, chia làm hai nửa, đem lòng đỏ trứng lắc vào trong bát, đưa cho Hứa Tam Oản, chính mình lấy lòng trắng trứng.

"..."

Hứa Tam Oản nhận bát, lắc lư lòng đỏ tròn tròn bên trong, quan sát một vòng, để ở một bên không có đưa vào miệng.

"Đại đương gia!" Ngoài cửa có người gọi.

"Chuyện gì?" Hứa Tam Oản một ngụm giải quyết lòng đỏ trứng cùng cháo trong bát.

"Dưới chân núi vây quanh một vòng lớn quan binh, mỗi người đều mang theo đao, thét to muốn gặp ngài." Hạ nhân đáp.

Hứa Tam Oản cầm đại đao lên xuất môn, xoay người nói với Lý Tú Lan "Cùng Tú Mai đợi ở trong trại, không cần đi ra."

Hứa Tam Oản đứng ở trên núi, nhìn ra xa, quả nhiên không ít quan binh đến đây. Xem hình thức quan phục, không giống người của huyện nha, không chừng là địa phương khác tới.

"Mau gọi chủ nhà các ngươi đi ra!" Quan binh đứng phía trước gọi.

"Đại đương gia, làm sao bây giờ?" Hạ nhân hỏi.

"Không cần quản hắn." Hứa Tam Oản nói.

Quan binh hô lên vài tiếng, cũng không thấy đáp lại, trong lòng nghẹn lửa, nhưng bổ đầu không lên tiếng, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai bên liền giằng co như vậy.

Sau đó không biết ai nói thầm vài câu bên tai bổ đầu, bổ đầu chút đăm chiêu gật đầu, lập tức cho lui binh rời đi.

Nhóm hạ nhân không hiểu ra sao, liền trơ mắt nhìn một đám người đi xa.

"Như thế nào?" Lý Tú Lan thấy Hứa Tam Oản trở về, cuống quít hỏi "Có bị thương không? Quan binh này.."

"Đều đi rồi." Hứa Tam Oản nói.

"Đi rồi?" Lý Tú Lan cảm thấy kỳ lạ "Như thế nào dễ dàng liền đi như vậy.."

"Yên tâm, không có việc gì." Hứa Tam Oản an ủi nói "Ta có phòng bị."

Ban đêm, mây đen dầy đặc, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, như yêu quái mơ hồ không rõ.

Trong rừng cây sàn sạt rung động, hạ nhân gác cửa trại lại ngủ như chết, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, thường thường còn gãi đùi, há mồm ngáy ngủ.

Ngô bà bị hai gã quan binh áp giải, để bà ta đi phía trước dẫn đường.

"Nói, đi phương nào?" Quan binh ngữ khí hung ác hỏi.

Ngô bà chỉ vào bên trái nói "Bên này, bên phải có chôn chông sắt."

Quan binh nửa tin nửa ngờ, đẩy Ngô bà, để bà ta đi trước. Ngô bà run rẩy mở bước chân, đi vài bước, cũng bình an không có việc gì, một quả tim dâng lên tận cổ mới hạ xuống. Bọn quan binh lúc này mới đuổi kịp.

"..."

Một tiếng kêu ngắn ngủi, rít vang một tiếng, một quan binh bị dây thừng trói ở chân treo ngược trên cây. Ngay sau đó, vài quan binh đều bị trói.

"Mụ nội nó!" Bổ đầu tát một cái lên mặt Ngô bà, đem bà ta đánh ra xa nửa thước mới đặt mông ngồi dưới đất, mặt xưng phù lên.

"Còn dám lừa gạt bản quan?" Bổ đầu hung tợn nói.

Ngô bà nước mũi nước mắt giàn dụa, ôm chân bổ đầu "Thực không phải ta, quan gia."

Bổ đầu lo lắng đến còn cần Ngô bà chỉ đường, cũng liền tạm thời bỏ qua bà ta, hơn nữa cảnh cáo bà ta không được giả bộ.

Ngô bà nhịn đắng ăn hoàng liên, có đau khổ nói không nên lời, nơm nớp lo sợ dẫn theo quan binh đi phía trước.

Mắt thấy sắp ra khỏi rừng cây, kết quả một tấm lưới lớn rơi xuống, hai người kéo hai đầu dây thừng, tất cả đều bị trùm cùng một chỗ.

Nhị Mao cười cười nói "Đây không phải là một lưới bắt hết mà đại đương gia nói?"

"Ừm, có đạo lý." Tứ Đức gật đầu, buộc chặt dây thừng.

Ngày hôm sau trong, đại đường nhiều hơn rất nhiều người, tất cả đều là quan binh tập kích Hứa gia trại đêm qua.

Trương Đại Thiên đi một vòng, cong thắt lưng xuống nói "Ai nha, còn có người quen."

Ngô bà cúi đầu, không dám nhìn hắn một cái.

"Nhóm người này xử trí như nào?" Trương Đại Thiên hỏi Hứa Tam Oản.

"Giết gà dọa khỉ." Hứa Tam Oản buông chén trà, một tiếng trống vang lên giòn vang, mọi người trong lòng nhảy dựng.

Trương Đại Thiên lúc này hiểu ý, bắt ra Ngô bà bên trong, kề đao trên cổ bà ta. Ngô bà bị dọa tái mét mặt, sợ tới mức tiểu ra quần.

"Ha ha ha!" Mọi người cười vang.

"Người phản bội Hứa gia trại, phải xử trí như thế nào?" Hứa Tam Oản cao giọng hỏi.

"Chặt đứt tứ chi, ném vào chuồng heo gặm nhấm ba ngày." Trương Đại Thiên đáp.

"Đại đương gia tha mạng a!" Ngô bà quỳ xuống, đập đầu vang bang bang, kêu đến tê tâm liệt phế.

"Kéo xuống dưới." Hứa Tam Oản lạnh giọng.

Ngoài đại đường quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Ngô bà.

"Nói đi, các ngươi là ai?" Hứa Tam Oản ánh mắt nhìn về phía quan binh trong đại đường.

Bọn quan binh lấy lại tinh thần, lòng còn sợ hãi, không dám lừa gạt, một năm một mười nói ra nguyên do sự tình.

"Nha phủ Ích Châu làm sao biết được việc này?" Hứa Tam Oản hỏi.

"Dạ.. Là bằng hữu của Tống đại nhân truyền tin, thỉnh cầu đại nhân chúng ta hỗ trợ tiêu diệt mã phỉ." Quan binh run run nói.

"Hửm? Kim Nguyên Tài này bản lĩnh thật lớn, ngay cả đường đường tri phủ Ích Châu cũng mời được." Hứa Tam Oản trầm giọng.

"Này.." Bọn quan binh bốn mắt nhìn nhau, nói không nên lời.

"Trở về nói cho Tri phủ đại nhân các ngươi, chuyện của Hứa mỗ không cần hắn lo lắng." Hứa Tam Oản ném cho bọn hắn một con dấu "Đem thứ này giao cho tri phủ các ngươi, hắn vừa thấy liền biết."

Quan binh nhặt lên, cuống quít liếc nhìn, từ khắc phía trên xem không rõ lắm, từ cuối cùng giống như "Hầu".

"Dạ" quan binh sợ tới mức mơ hồ, nói chuyện đều có chút không rõ ràng.

"Kim Nguyên Tài.." Để quan binh lui hết, Hứa Tam Oản ngồi trên đại đường, trong mắt tràn ngập hàn ý.

Trong phòng bên cạnh đại đường, Nhị Mao nhìn Ngô bà đã bị dọa đến ngất đi mà phát sầu "Làm sao bây giờ a? Thực sự làm theo đại đương gia nói?"

Tứ Đức đập đầu hắn, nói "Ngươi là heo à? Đại đương gia nếu nhắc nhở chúng ta chỉ là hù dọa bà ta, sẽ không nghĩ tới làm chết người."

"Kia làm sao bây giờ?" Nhị Mao đá Ngô bà nằm trên mặt đất một cước.

"Trước tiên cột vào giam giữ trong phòng củi đi." Tứ Đức nói.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 42

[HIDE-THANKS]Trải qua một màn này, nguyên bản Hứa gia trại đang vui mừng, thoáng chốc trở lên cảnh giác. Chung quanh có thể thấy được hạ nhân mang đao tuần tra quanh Hứa gia trại.

Lý Tú Lan ở trong phòng thật sự nhàm chán, may mắn có Lý Tú Mai lại đây. Hai huynh muội tám chuyện quá khứ, không khỏi thổn thức.

Lý Tú Lan nhìn thoáng qua túi thơm bên hông nàng, nói "Túi thơm này nhìn rất quen mắt."

Lý Tú Mai che đi, lại buông ra, giận dữ nói "Là a Hổ ca ca tặng."

"Lúc trước không phải nói không nhận sao? Như nào lại thay đổi?" Lý Tú Lan có tâm chế nhạo.

Lý Tú Mai mặt khẽ nóng, chột dạ nói "Ta còn chưa trả, ném đi lại đáng tiếc.."

Lý Tú Lan cười thoải mái, nghĩ thầm, tám phần Triệu Hổ cùng bào muội nhà mình chuyện tốt thành.

Lý Tú Mai xấu hổ phiền muộn trừng mắt liếc Lý Tú Lan một cái.

"Đại ca, huynh thực không lo lắng an nguy của Tam Oản ca ca sao? Hắn mặc dù mang theo một số lớn nhân mã, nhưng Kim Gia cũng không phải dễ chọc." Lý Tú Mai cẩn thận hỏi.

Lý Tú Lan thu liễm ý cười, trong mắt giấu không được lạc tịch.

"Ta thật sự muốn đi cùng hắn." Lý Tú Lan nâng lên cánh tay gầy yếu "Nhưng, nếu đi theo chỉ thêm gánh nặng cho hắn, không giúp được cái gì. Không bằng ở trong trại chờ hắn trở về, tin tưởng hắn."

Nguyên lai ngày hôm sau khi quan binh tập kích, Hứa Tam Oản cùng Trương Đại Thiên liền tổ chức huynh đệ trong trại, quyết định giáo huấn Kim Nguyên Tài một trận, nhân tiện cũng chuẩn bị đồ mừng năm mới trong trại. Hai người thương lượng một phen, tập trung hai mươi vị huynh đệ quyền cước cưỡi ngựa giỏi trong trại, cùng nhau xuống núi, sau đó nửa đêm tập kích Kim phủ.

Trước khi đi, Hứa Tam Oản hôn nhẹ hai má Lý Tú Lan, nói "Lan nhi, chờ ta trở lại."

Lý Tú Lan nhét vào tay Hứa Tam Oản một đồ vật, Hứa Tam Oản cúi đầu xem, là bùa hộ mệnh hình tam giác được ghép thành từ khăn vuông nhỏ thêu hoa lan lúc trước.

"Ngươi mang theo cái này." Lý Tú Lan dặn dò.

Hứa Tam Oản đem bùa cất vào, đặt ở nơi cách tim gần nhất.

"Ba ngày, nếu như ba ngày sau ngươi không trở lại, ta liền dẫn người xuống núi tìm ngươi." Lý Tú Lan chôn mặt trong lòng Hứa Tam Oản một lát, buông tay ra nói.

"Được." Hứa Tam Oản đáp ứng, đưa tay xoa mặt Lý Tú Lan "Ta sẽ trở về, quyết không chậm trễ chúng ta thành thân."

Nhất kỵ tuyệt trần, những người khác vội vàng đuổi theo, cát vàng bay lên đầy trời.

Ban đêm, sắc trời hôn ám, gió lạnh thổi mạnh. Cửa sổ đùng đùng rung động, Kim Nguyên Tài từ trong mộng bừng tỉnh, lạnh đến rùng mình, trong miệng hùng hùng hổ hổ, đại ý là trách cứ nha hoàn hạ nhân sơ sẩy, lại quên thay hắn đóng cửa sổ. Hắn vốn định đẩy tiểu thiếp bên người, không nghĩ tới tiểu thiếp ngủ say như chết, lay như nào cũng không tỉnh.

Hắn đành phải quấn áo lông cừu lên đứng dậy, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tối như mực một cái, đưa tay kéo cửa sổ bằng gỗ xuống đóng lại.

"Sàn sạt!" nhánh cây ngoài cửa sổ lay động, không đợi người cẩn thận lắng nghe, nhất thời quay về yên tĩnh.

Kim Nguyên Tài không để ý, ôm ôn hương nhuyễn ngọc dần dần bình ổn hô hấp, thật sâu rơi vào cảnh trong mơ.

Đang mơ chìm sâu trong đống tiền, tả hữu ôm mỹ nhân mua vui, đột nhiên mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi.

"Không tốt! Cháy!"

Kim Nguyên Tài dùng sức mở mắt ra, ba một tiếng tát trên mặt tiểu thiếp, tiểu thiếp lại giống như bất tỉnh. Kim Nguyên Tài phát hiện sự tình không đúng, bò lên đứng dậy.

Hắn vừa lao ra khỏi phòng đã thấy, một ngọn hỏa long sáng chói từ khố phòng cách đó không xa bốc lên tận trời, chiếu sáng trời đêm.

"Nhanh! Dập lửa!" Hạ nhân vội thành một đoàn.

"Bạc của ta!" Kim Nguyên Tài hô to, phi thẳng đến khố phòng, lại bị quản gia ngăn lại.

"Lão gia, không được đi a!"

Kim Nguyên Tài đặt mông ngồi dưới đất, mặt xám như tro tàn.

"Ha ha ha!" Một tiếng cười to hào sảng, Kim Nguyên Tài ngẩng đầu, chỉ thấy một đám người cưỡi ngựa, trên lưng ngựa mang túi lớn đầy chặt, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

"Kim lão gia, đa tạ!" Trương Đại Thiên ôm quyền nói, nói xong, cũng thúc ngựa chạy vội ra khỏi Kim phủ.

"Vô liêm sỉ!" Kim Nguyên Tài chửi ầm lên, chỉ vào phương hướng Trương Đại Thiên ly khai "Đuổi theo cho ta--"

Đáng tiếc hai cái đùi làm sao chạy lại động vật bốn chân, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.

Kim Nguyên Tài nuốt không trôi cơn tức này, hắn biết mã phỉ cướp sạch Kim phủ là người của Hứa gia trại, suốt đêm tố cáo đến huyện nha. Kết quả tri huyện đại nhân nói "Kim Nguyên Tài, ngươi thật sự không biết bản thân đã đắc tội người nào?"

"Không phải chỉ là một đám mã phỉ.." Nói một nửa, Kim Nguyên Tài im bặt, nghĩ nghĩ, không yên hỏi "Hay là trùm thổ phỉ Hứa Tam Oản kia, là quý nhân?"

Huyện thái gia cười mà không nói.

Kim Nguyên Tài lấy bạc ra, huyện thái gia mới nói "Chuyện không nên hỏi thăm thì ít hỏi thăm. Bất quá.. Lộ ra một ít cho ngươi cũng không sao. Đại đương gia của Hứa gia trại nhưng là người ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng phải lễ nhượng ba phần."

Trách không được.. Kim Nguyên Tài chỉ có thể nhịn đắng ăn hoàng liên, yên lặng chịu đựng.

* * *

"Nhị Mao, ngươi mang theo cái gì?" Tứ Đức thấy phía sau Nhị Mao còn vác theo một người.

"Không biết. Đi ngang qua phòng củi nhân tiện mang về." Nhị Mao nói.

"..."

Tứ Đức nghẹn lời.

"Hắn vẫn ồn ào nói để hắn đi ra ngoài, ta nghĩ giúp người làm niềm vui, liền phá cửa gỗ, nhân tiện đưa hắn cứu ra. Kết quả hắn ôm ta bô bô nói cảm tạ một tràng, ta sợ bại lộ, một chưởng chém ngất hắn." Nhị Mao giải thích.

"Ngươi thật đúng là thích xen vào việc của người khác." Tứ Đức đỡ trán.

Trở về Hứa gia trại, mọi người cùng nhau đem tài vật mang về khiêng đến khố phòng, Lý Tú Lan ở một bên, hỏi "Các ngươi đây là chém giết.."

"Cướp của người giàu chia cho người nghèo." Hứa Tam Oản nói.

Lý Tú Lan hoài nghi liếc hắn một cái. Trương Đại Thiên cười nói "Tẩu tử, đại ca nói đều là sự thật. Hàng năm Hứa gia trại đều sẽ đi miếu Tam hoàng ở phụ cận phân chia cháo cùng màn thầu cho người nghèo khổ cùng khất cái."

"..."

Lý Tú Lan không nói gì.

Này rốt cuộc tính là thổ phỉ gì?

"Đúng rồi, Lan nhi, lần này còn mang theo một người trở về. Hỏi một phen, phát hiện người nọ cùng họ với ngươi. Không biết Lan nhi có thể quen biết?" Hứa Tam Oản hỏi.

"Người nào?" Lý Tú Lan nghi hoặc.

"Lí Vinh." Hứa Tam Oản đáp.

"Lí Vinh.." Lý Tú Lan hoảng thần, đầu óc loạn thành một đoàn. Hứa Tam Oản thấy sắc mặt y không tốt, vội hỏi "Như nào? Lan nhi cùng người này có liên quan?"

Triệu Hổ ở một bên, nhắc nhở nói "Nhị bá của Tú Mai gọi là Lí Vinh."

Hứa Tam Oản tỉnh ngộ.

"Hắn sao lại ở Kim Gia?" Lý Tú Lan bình phục cảm xúc, nói.

Hứa Tam Oản lắc đầu "Ta cũng không biết. Là thủ hạ đi ngang qua phòng củi nghe thấy tiếng kêu cứu, liền mang về đây."

"..."

Lý Tú Mai cười lạnh "Tự làm bậy, không thể sống. Nhị bá mẫu làm sao lại không nghĩ đến, lột da hổ dữ, cuối cùng cũng là gieo gió gặt bão."

"Ta muốn cùng Tú Mai đi xem hắn." Lý Tú Lan thỉnh cầu nói.

"Được." Hứa Tam Oản gật đầu, đi cùng y và Lý Tú Mai, Triệu Hổ cũng đi theo. Trương Đại Thiên thích xem náo nhiệt không biết vì nguyên nhân gì, không có vô giúp vui, xoay người trở về viện của mình.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 43

[HIDE-THANKS]Nam nhân trong phòng vẻ mặt mệt mỏi, khóe mắt tràn đầy nếp nhăn của năm tháng, hai mắt coi như thanh minh, chỉ là tơ máu dầy đặc, thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy. Hắn run rẩy khóe môi, không thể tin kêu "Tú Lan.. Tú Mai.. Các ngươi?"

"Các ngươi như nào sẽ ở.." Lí Vinh hoảng hốt, thấy Hứa Tam Oản sắc mặt âm trầm, khí thế bức người bên cạnh Lý Tú Lan, cũng không lấy đâu ra dũng khí, kéo hai huynh muội qua, bảo vệ ở sau người, trợn mắt nhìn "Ngươi này là kẻ xấu! Muốn làm cái gì?"

Tư thế kia, có phần giống gà mái bảo vệ con, ý chí chiến đấu giâng cao.

Lý Tú Mai đẩy cánh tay Lí Vinh ra, châm chọc nói "Nhị bá hiện giờ làm bộ làm tịch cho ai xem? Sống chết của chúng ta người khi nào để ý qua?"

"Tú Mai, có chuyện gì?" Lí Vinh ngây người.

"Nhị bá, người thật sự không biết sao?" Lý Tú Lan thấy thần sắc Lí Vinh không giống giả bộ, hỏi.

Lí Vinh lắc đầu, nói "Ta từ Chương Huyền trở về, vừa vào cửa thành, đã bị quản gia của Kim Nguyên Tài mạc danh kỳ diệu đưa đến Kim phủ. Lúc đầu, nói là muốn thương thảo một cọc buôn bán, đối với ta thật khiêm nhường, mời ta ở lại trong phủ một thời gian. Ta không nghi ngờ hắn, tạm thời ở lại."

"Sau đó không hiểu sao hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, còn nói để ta giao ra Tú Mai mới bỏ qua. Ta không hiểu ra sao, liền bị nhốt tại phòng củi, mỗi ngày được một ít cơm thừa canh cặn.." Nói đến điều này, Lí Vinh cả người tức giận phát run "Kim Nguyên Tài này ỷ vào.. Quả thực vô pháp vô thiên!"

Lý Tú Lan ẩn ẩn không đành lòng, vừa muốn mở miệng, Lý Tú Mai bên cạnh nói "Nhị bá, nói miệng không bằng chứng, hôn sự của ta người thật sự không biết sao? Ta không tin Nhị bá mẫu một chút cũng không cùng ngươi thương lượng."

"Thục Phân đúng là có đề cập qua. Trước khi ta đi Chương Huyền mấy ngày, Thục Phân nói Tú Mai hiện giờ đã trưởng thành, hẳn là nên xem xét mấy người thích hợp. Nhưng ta nói vẫn là nên nghe ý tứ của Tú Mai một chút, Thục Phân nàng cũng không phản đối." Lí Vinh nhớ lại.

Lý Tú Lan cùng Lý Tú Mai nhìn nhau, trong lòng suy đoán một chút.

"Nhị bá cũng đói bụng rồi đi? Ta nói cho bọn họ chuẩn bị chút rượu và thức ăn." Lý Tú Lan nói xong, lại giới thiệu Hứa Tam Oản bên người "Vị này chính là đại đương gia của Hứa gia trại, Hứa Tam Oản. Cũng nhờ hắn tương trợ, ta cùng Tú Mai mới có thể thoát thân, không để ác đồ Kim Nguyên Tài này khi nhục."

Hứa Tam Oản nhướng mày, hiển nhiên không hài lòng với lời nói của Lý Tú Lan.

"Cám ơn đại hiệp.." Lí Vinh khom người, Hứa Tam Oản đỡ lấy hắn, cười nói "Nhị bá không cần khiêm nhường, đều là người một nhà."

Lí Vinh vốn định khách sáo vài câu lại nghẹn ở yết hầu, nhìn về phía Lý Tú Mai.

"Tú Mai, hắn cùng với ngươi.."

Hai gò má Lý Tú Lan ửng đỏ, Lý Tú Mai xê dịch thân, nói "Việc này đại ca rõ ràng nhất."

Lí Vinh lại nhìn về phía Lý Tú Lan, muốn tìm chút gợi ý.

"Ta.." Lý Tú Lan nói quanh co, nhất thời không biết nên đáp lời như thế nào.

Hứa Tam Oản lấy ra một tấm thiệp mời, đưa tới trong tay Lí Vinh, nhiệt tình nói "Nhị bá, ngày mai là đại hôn của ta cùng Tú Lan, mong rằng ngài có thể lưu lại một đêm, chứng hôn cho chúng ta."

Lí Vinh thoáng như gặp sấm sét giữa trời quang, lung lay sắp đổ, nhìn thiệp mời đỏ tươi trong tay, bên trên hai chữ song hỷ rực rỡ.

"Các ngươi.." Lí Vinh trừng mắt, thiếu chút nữa thở không nổi.

Lý Tú Lan ở một bên đưa trà, mở miệng nói "Kỳ thật ta cùng với Tam Oản đã quen biết từ nhỏ. Khi đó mặc dù không có suy nghĩ bên nhau, nhưng cơ duyên xảo hợp lại gặp lại, tơ tình đậm hơn, nhất thời kìm lòng không đậu.. muốn cùng nhau cả đời." Lý Tú Lan mặt hơi nóng "Nhị bá chớ cảm thấy là hắn áp đặt ta. Nhị bá biết được tính cách của ta, nếu không muốn, ngọc nát đá tan cũng không khuất phục."

"Lan nhi.." Hứa Tam Oản tim nóng lên.

Lí Vinh than thở, nện ngực dậm chân "Ta như nào không làm liệt tổ liệt tông Lý giathất vọng"

"Nhị bá, nếu như nói đến đoạn nhân duyên này, vẫn nên trở về hỏi Nhị bá mẫu. Ngươi nếu như muốn trách móc, không bằng hỏi Nhị bá mẫu một chút xem bà ta đã làm chuyện thiếu đạo đức gì." Lý Tú Mai mở miệng nói.

"Nếu không phải Nhị bá mẫu bị ma quỷ ám ảnh, đem ta gả cho Kim Nguyên Tài làm tiểu thiếp, đại ca làm sao lại đau khổ thay ta xuất giá? Lại như thế nào gặp Tam Oản ca ca? Nhị bá cũng sẽ không bị Kim Nguyên Tài lừa vào Kim phủ, chịu cực khổ mấy ngày này."

"Thục Phân nàng đem ngươi gả cho Kim Nguyên Tài làm thiếp?" Lí Vinh kinh hãi kêu lên, Lý Tú Mai gật đầu.

"Nàng sao lại hồ đồ như thế a!" Lí Vinh thở dài "Thôi thôi, đây đều là Lý mỗ ta tạo nghiệt! Chờ đến lúc trên đường xuống hoàng tuyền, ta lại tự mình hướng liệt tổ liệt tông tạ tội!"

"Nhị bá, ta cùng với Tú Mai thuở nhỏ cơ khổ, toàn bộ dựa vào Nhị bá nhiều năm qua chăm sóc, mới không chết yểu. Đại ân đại đức của ngài đối với chúng ta, ta cùng với Tú Mai đều ghi tạc trong lòng, cũng thực kính trọng ngài là trưởng bối. Còn xin Nhị bá không cần chối từ, ngày mai là ngày đại hỉ của ta cùng Tam Oản, mời ngài lưu lại uống chén rượu mừng." Lý Tú Lan tiến lên quỳ xuống, khẩn cầu nói.

"Mau đứng lên.." Lí Vinh vội vàng nâng Lý Tú Lan dậy, Lý Tú Lan nói "Nhị bá nếu không đáp ứng, Tú Lan liền quỳ không dậy."

Hứa Tam Oản cũng bồi Lý Tú Lan quỳ xuống, chắp tay nói "Mong Nhị bá thành toàn hiếu tâm của Lan nhi."

Lí Vinh ngang ngược qua đi, đành phải đáp ứng.

"Vị này chính là.." Lí Vinh bình phục cảm xúc, mới chú ý tới trong phòng còn có một người.

"Triệu Hổ." Triệu Hổ phất tay "Bái kiến Lý lão gia."

Lí Vinh gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, mày siết chặt, ánh mắt nhìn về phía hai huynh muội thật nhu hòa, lại trộn lẫn vài phần áy náy.

"Thục Phân mặc dù lòng dạ hẹp hòi, vài năm này đối với các ngươi có nhiều hà khắc. Nhưng là không có ác ý, hy vọng các ngươi không cần ghi hận nàng."

"Nhị bá quả nhiên vẫn là biết được hành vi của Nhị bá mẫu." Lý Tú Mai nói.

Lí Vinh thở dài một hơi "Nàng khi ta nghèo túng liền đi theo ta, chịu không ít đau khổ. Đối với chuyện lớn nhỏ tính toán chi li đã quen, hơn nữa lại coi trọng tiền tài. Ta nhiều lần cùng nàng nói, nàng cũng không đổi được tính tình này. Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể nghĩ cách khác, không đến mức khắt khe ngươi cùng Tú Lan."

"Nhị bá.." Lý Tú Lan ánh mắt chua chát, Hứa Tam Oản nắm bả vai y nhéo nhéo.

Lý Tú Mai miệng hơi động một chút, vẫn là đem lời định nói nuốt xuống.

Nhị bá mẫu là cái dạng người gì, vẫn là chờ Nhị bá chính mình thấy rõ mới tốt, miễn cho nói sai lại bị người ghi hận.

* * *

Kim Gia bị cháy, sau một phen luống cuống tay chân, rốt cục dập được lửa. Đám hạ nhân đổ mồ hôi đầm đìa, ngồi xuống nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm, có người nói "Cũng may chỉ có khố phòng cùng phòng củi gặp.."

"Phòng củi!" Một hạ nhân hô lớn "Xong rồi! Trong phòng củi còn giam giữ người ni!"

Mọi người vội đi phòng củi xem, trừ bỏ một đống than đen, không còn gì khác.

"Sao.. Làm sao bây giờ?" Một người trong đó run run hỏi "Đây chính là tử tội a.."

"Hoảng cái gì!" Một hạ nhân khác quát lớn "Chúng ta vội vàng cứu hỏa, ai có tâm tư chú ý phòng củi.. Đến lúc đó hỏi, cứ nói không biết."

Mọi người thương nghị một phen, cảm thấy được.

Quản gia chờ Kim Nguyên Tài từ quan phủ trở về, bẩm báo việc này.

"Cái gì!" Kim Nguyên Tài bị dọa sắc mặt tái nhợt, sau khi trấn tĩnh, dặn dò nói "Không cần lộ ra!"

"Kia Lý thị nơi đó.." Quản gia hỏi.

Kim Nguyên Tài đôi mắt nhỏ con ngươi quay tít, thấp giọng nói thầm bên tai quản gia Nhị bá. Quản gia cúi đầu khom lưng, khen Kim Nguyên Tài tuyệt diệu.

"Đi thôi." Kim Nguyên Tài xua tay.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 44

[HIDE-THANKS]Chiêng trống vang trời, pháo tề minh.

Sáng sớm Hứa gia trại liền tràn đầy bầu không khí vui mừng, Hứa Tam Oản cùng Lý Tú Lan mỗi người ở một gian phòng, bà mối nói là tân nương, tân lang phải chú ý.

"Một chải chải đến cùng, phú quý không sầu muộn; hai chải chải đến cùng, không có bệnh lại không lo nghĩ; ba chải chải đến cùng, nhiều con.. Nhiều phúc lại nhiều thọ" hỉ bà tươi cười, vuốt một đầu tóc đen của Lý Tú Lan, cầm cây lược gỗ, chải từ đầu tới đuôi, ngoài miệng lẩm bẩm.

Bởi vì đều là nam tử, trừ bỏ hỷ phục kiểu nam, trên tóc buộc dây đỏ, không có trang sức nào khác, đến gian ngoài, bái biệt Lí Vinh, khóc tượng trưng một chút, liền có thể đứng dậy để Trương Đại Thiên dẫn đi, đến đại đường bái đường thành thân.

"Tẩu tử, ngươi vịn vào tay ta." Trương Đại Thiên nâng cánh tay lên, Lý Tú Lan khẽ gật đầu, tay vịn lên.

Hứa Tam Oản đứng ở cửa, đi qua đi lại, thật là đứng ngồi không yên. Chờ đến nóng ruột, nhấc chân muốn đi, lại bị nhóm hạ nhân ngăn lại.

"Đại đương gia, đợi thêm chút nữa."

Hứa Tam Oản đành phải xoay người, quay về trong phòng ngồi đợi.

Rốt cục, tiếng chiêng trống rung động điếc tai, hỉ bà kéo giọng hô lớn nói "Tân lang đến--"

Hứa Tam Oản vội đứng dậy, đi ra cửa, liếc mắt một cái liền trông thấy Lý Tú Lan một thân hồng y, phong tư yểu điệu trong đám người.

"Lan nhi!" Hứa Tam Oản đón nhận, một phen ôm lấy Lý Tú Lan, cũng không quản mọi người thổn thức than, nhấc chân vượt qua chậu than để dưới bậu cửa, đi vào trong đại đường.

Lí Vinh tới trước Lý Tú Lan, đã ngồi trên cao đường, đang vuốt râu, thần tình tươi cười.

Hứa Tam Oản buông Lý Tú Lan ra, cùng y song song mà đứng, đối mặt Lí Vinh.

"Nhất bái thiên địa!" hỉ bà hô lớn.

Hai người dắt tay xoay người, nhẹ nhàng chắp tay lạy một lạy ra bên ngoài.

"Nhị bái cao đường!"

Hai người quỳ xuống, hướng Lí Vinh cúi đầu thật sâu. Lí Vinh cười ha hả thẳng tốt tốt tốt.

"Phu thê giao bái!" hỉ bà hô to, hai người đứng dậy, đối mặt nhau. Không có khăn voan ngăn cản, vành tai đỏ lên của Lý Tú Lan bên rơi vào trong mắt Hứa Tam Oản.

Thời điểm xoay người, Hứa Tam Oản cố ý cúi thấp hơn, vừa vặn có thể đụng phảicái trán Lý Tú Lan.

"Đưa vào động phòng!"

"Nhị đương gia như nào một người ở trong này uống rượu?" Phương Dĩnh ngồi xuống, cười hỏi.

"Ân, tâm tình tốt liền nhịn không được uống hai chén." Trương Đại Thiên rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

Phương Dĩnh cũng ý bảo hắn thay mình rót rượu, giơ chén rượu lên, ánh nước long lanh đung đưa qua lại, Phương Dĩnh khẽ nhấp một ngụm, nói "Không ngon bằng rượu đêm đó."

"Khó được Phương công tử biết nhận hàng." Trương Đại Thiên có lẽ đã có chút say, hai má đỏ bừng nói "Rượu kia là tự tay ta ủ hồi lâu, trân trân quý quý. Người khác chưa hẳn được thử, ngay cả đại ca cũng chỉ thử qua hai lần."

Trương Đại Thiên khoa tay múa chân, nấc lên một tiếng, ngồi phịch ở trên bàn, giương mắt nhìn trời "Ngươi nói rốt cục trời cao mấy ngàn trượng? Như nào lại sờ không tới?"

Cũng không chờ Phương Dĩnh trả lời, Trương Đại Thiên lại nói "Ta xác thực không biết trời cao đất rộng." Nói xong, cười cười, lại ôm lấy vò rượu dùng sức uống.

"Nhị đương gia say." Phương Dĩnh lấy rượu trong tay hắn qua, ôn thanh nói.

Trương Đại Thiên mắt sắc thanh minh, giương mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Phương Dĩnh, tay lau mặt một phen, cười khổ nói "Phải, ta uống rượu."

Nhóm hạ nhân đi đến viện Hứa Tam Oản góp vui, bị Hứa Tam Oản đuổi ra.

Trên đường trở về, đi qua viện của Trương Đại Thiên, mọi người thương lượng một phen, nói "Nháo động phòng không thành, không bằng tìm Nhị đương gia uống rượu đi?"

"Đi!" Một hạ nhân tán thành nói "Lúc trước ở chỗ đại đương gia không uống thống khoái, vừa lúc bổ sung lại!"

"Hai.." Hạ nhân mới vừa đạp chân vào sân, nháy mắt ách thanh, hưu một tiếng đẩy người lao ra.

"Ta mới vừa thấy.." Một hạ nhân trong đó che miệng lại, cùng hạ nhân khác trao đổi ánh mắt một phen, xác định không phải hoa mắt, nhức đầu "Làm sao bây giờ? Vạn nhất Nhị đương gia hỏi thì phải làm sao.."

"Cứ nói thiên hôn địa ám, cái gì cũng không thấy rõ!"

"Ý kiến hay!"

Thống nhất khẩu cung, nhóm hạ nhân lui xuống, vội vàng quay về phòng mình.

Trương Đại Thiên hoàn hồn, nhìn Phương Dĩnh mặt không đổi sắc, ngồi ở đối diện lạnh nhạt uống rượu, tay xoa môi, giống như mộng.

"Ngươi vừa rồi.." Trương Đại Thiên không xác định hỏi.

"Rượu tỉnh mấy phần?" Phương Dĩnh cười yếu ớt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

"Ba.. Ba phần." Trương Đại Thiên lắp bắp nói.

Lúc sau liền giống như giấc mộng Nam Kha, đợi thanh tỉnh lại, hai người đã trực tiếp tiến tới.

Phương Dĩnh quả thực bộ dạng đẹp, mặt mày như vẽ, răng trắng môi đỏ, da trắng nõn nà. Trương Đại Thiên nhịn không được nhìn kỹ chút, lại bị Phương Dĩnh lấp kín miệng, môi lưỡi giao nhau, dính nị tơ lụa.

Một cỗ đau đớn kéo vài phần thần chí của Trương Đại Thiên quay về, hắn rốt cục hiểu được tình cảnh chính mình, kháng cự giãy dụa, bị Phương Dĩnh gắt gao bóp eo.

Rất đau.. trán Trương Đại Thiên mồ hôi dầy đặc, kêu rên vài tiếng, cắn chặt răng, mới không còn hướng thư sinh da trắng trên người cầu xin tha thứ.

"Xem ra thuốc này hiệu không phải rất tốt.." Phương Dĩnh bộ dạng phục tùng, trêu đùa hai khỏa cứng rắn trước ngực, phủ ở bên tai Trương Đại Thiên nói "Nhị đương gia nhịn chút, lát nữa liền sảng khoái."

Trương Đại Thiên sớm phân không rõ phải trái, trong đầu loạn thành một đoàn, chỉ cảm thấy cả người nóng đến lợi hại, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó chính là một chút trống rỗng, nhưng rất nhanh liền bị lấp kín, phập phồng lên xuống theo tần suất đâm vào rút ra.

Trong mơ hồ, cũng không biết ai rời đi, cửa két một tiếng, lại không tiếng động đóng lại.

(Có ai mà ngờ được nhị đương gia của chúng ta lại nằm dưới: V)

* * *

"Nhị bá, ở lại thêm mấy ngày đi.." Lý Tú Lan nghe Lí Vinh nói muốn đi, chịu đựng thắt lưng đau nhức đứng dậy đi tiễn.

Lí Vinh thấy hai mắt Lý Tú Lan sưng phù, có thể tưởng tượng tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, ho khan một tiếng, nói "Ta biết có người chiếu cố ngươi, liền an tâm. Trong nhà Thục Phân còn đang chờ ta trở về báo tiếng bình an, ta sẽ lại cùng nàng đang đến thăm ngươi cùng Tú Mai."

Lý Tú Lan gật đầu, cũng không tiếp tục giữ người. Sai người chọn vài thứ buộc ở trên lưng ngựa cho Lí Vinh, Tứ Đức phụ trách kéo ngựa, một đường hộ tống Lí Vinh xuống núi.

"Sao không thấy Đại Thiên cùng Phương công tử?" Lý Tú Lan nhìn quanh bốn phía, Hứa Tam Oản nói "Hẳn là ở trong phòng dùng cơm."

"Đến đến đến, chúng ta chúc đại đương gia cùng đại nãi nãi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!" Hạ nhân đứng dậy, xướng một đoạn dân ca, đại ý là phu thê cùng hòa thuận vui vẻ, gắn bó bên nhau.

"Cám ơn các vị." Lý Tú Lan hạ thấp người "Về sau Tú Lan chính là một phần của Hứa gia trại, nếu như có chỗ nào làm không đúng, còn mời các vị huynh đệ tha thứ."

"Đại nãi nãi khách sáo." Mọi người cười vang.

Lý Tú Lan vén tay áo, chia canh hạt sen cho mọi người, một chén một chén đưa đến trong tay nhóm hạ nhân. Đợi chia xong, tên của nhóm hạ nhân trong trại đại khái đều đã biết.

"Mỏi tay sao? Ta thay ngươi xoa bóp." Sau khi dùng điểm tâm, quay về trong phòng, Hứa Tam Oản đau lòng nói.

"Không sao." Lý Tú Lan xoay xoay cánh tay, hơi hơi có chút đau nhức, nhưng còn có thể chịu được.

"Có để người đưa qua chỗ Đại Thiên cùng Phương công tử chưa?" Lý Tú Lan nói "Tốt xấu lây chút không khí vui mừng."

"Ngươi sao không hỏi Tú Mai?" Hứa Tam Oản cười nói.

Lý Tú Lan sửng sốt, đột nhiên nhớ tới tựa hồ từ hôm qua liền chưa thấy muội muội mình.

"Đừng lo lắng. Nàng ở khách điếm dưới chân núi, có Triệu Hổ che chở, không xảy ra chuyện." Hứa Tam Oản trấn an y, thấy Lý Tú Lan thần sắc nghi hoặc, giải thích "Còn không phải Mặc bà mối kia, nói cái gì đến nguyệt sự là điềm xấu, tân hôn không nên có huyết tinh.."

"Nguyệt sự?" Lý Tú Lan kinh ngạc "Này có cái gì cần kiêng dè.. Tú Mai trở về bao lâu rồi?"

"Lúc này ước chừng đã ở dưới chân núi." Hứa Tam Oản nói.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 1 Tìm chủ đề
Chương 45 (Hết)

[HIDE-THANKS]Trên xe ngựa treo một chuỗi chuông, tua rua theo xe lay động, Lý Tú Mai nửa dựa thân mình, Triệu Hổ ngồi bên cạnh nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, do dự một phen, tay chà lau qua lại đùi bên, mới cong thắt lưng đứng dậy, ngồi ở bên người Lý Tú Mai.

"Dựa vào ta đi." Triệu Hổ nhỏ giọng nói.

Lý Tú Mai che miệng cười khẽ, hướng bên người Triệu Hổ xê dịch gần một chút, đầu khoát lên vai Triệu Hổ. Một cỗ hương phấn son sâu kín nhập vào xoang mũi Triệu Hổ, thân mình Triệu Hổ cứng đờ, có chút không biết làm sao.

Trên đường ngẫu nhiên có đá vụn, xe ngựa xóc nảy, Lý Tú Mai nửa thân mình đều ngã vào trong lòng Triệu Hổ.

"A Hổ ca, sắp đến chưa?" Lý Tú Mai ổn định thân hình, hỏi.

Triệu Hổ lắc đầu, xe ngựa lại xóc nảy, Lý Tú Mai nhào vào Triệu Hổ, Triệu Hổ vốn định đỡ lấy tay Lý Tú Mai lại trượt xuống vòng eo nàng.

Tay Triệu Hổ như bị gai đâm lùi về, trên mặt hiện lên hai luồng đỏ ửng.

"Bụng đau.." Lý Tú Mai che bụng, thần sắc thống khổ, cúi thấp đầu, một con mắt trộm xem phản ứng Triệu Hổ.

Triệu Hổ nhất thời cũng không biết như thế nào, trên xe ngựa còn có chăn đệm, hắn đưa cho Lý Tú Mai "Quấn ở bên hông, cẩn thận lạnh. Chờ trở về trại, ta đi phòng bếp sắc cho muội một chén nước đường đỏ."

"Ân." Lý Tú Mai tìm vị trí thoải mái dựa vào, nhắm mắt lại chợp mắt.

Mu bàn tay Triệu Hổ gân xanh bạo lên, trong lòng bàn tay một tầng mồ hôi. Bên tai là tiếng hít thở nhợt nhạt của người trong lòng, hắn hạ mắt, thấy Lý Tú Mai từ từ nhắm hai mắt, tim đập mạnh không ngừng.

Triệu Hổ nhẹ nhàng đưa tay khoát lên trên tay Lý Tú Mai, Lý Tú Mai khóe miệng hơi hơi giơ lên, lại dựa gần vào người Triệu Hổ thêm một chút.

Hai người dựa sát vào nhau, chuông leng keng rung động. Bên ngoài cuồng phong gào thét cũng không thổi tan cảm xúc êm đêm mềm mại trong xe.

* * *

"Lạnh, quay về phòng chờ đi." Hứa Tam Oản đau lòng, đem Lý Tú Lan ôm vào lòng nói.

Lý Tú Lan nhìn ra phương xa, như trước không thấy bóng dáng xe ngựa, đành phải đáp ứng, cùng Hứa Tam Oản quay về phòng.

"Hôm qua còn trời cao nắng trong, sao hôm nay trời lại u ám rồi?" Quay về phòng, Lý Tú Lan hà hơi thổi khí nóng.

"Hẳn là xem ở chúng ta đại hỉ, không nỡ mây đen áp đầu." Hứa Tam Oản cười nói.

Lý Tú Lan cầm lên một nắm quả nhãn, đều đặt ở trước mặt Hứa Tam Oản, Hứa Tam Oản cầm lấy một quả lột vỏ, đưa đến bên miệng Lý Tú Lan.

"Vẫn là hầm cháo ngon hơn." Lý Tú Lan nhíu mày, Hứa Tam Oản cười lắc đầu "Lan nhi còn nhớ thương lọ mứt quả kia đâu?"

"Ta lại chưa nói, chính ngươi đoán mò." Lý Tú Lan nói.

"Mấy thứ này ta đều để hạ nhân mang đi, buổi sáng hầm cháo dùng?" Hứa Tam Oản bưng lên giỏ gỗ, quai giỏ còn cột tơ lụa đỏ. Bên trong cái đĩa đựng các loại quả khô, Lý Tú Lan nhìn, có chút ghét bỏ "Bỏ ra bỏ ra.. Cũng không biết hỉ bà nghĩ như thế nào, hai nam nhân còn có thể đâm hoa kết trái như nào?"

"Ha ha ha" Hứa Tam Oản cười mang theo giỏ đi ra ngoài, khi trở về đặc biệt đến khố phòng lấy một lọ mứt quả.

"Chua nam cay nữ, ta xem vài thứ kia chưa hẳn vô dụng." Hứa Tam Oản trêu đùa nói.

Lý Tú Lan liếc mắt trừng hắn một cái, đột nhiên tâm tư chuyển động, hỏi "Về sau ngươi và ta không có con nối dòng.. Ngươi.. Nếu đến lúc đó hối hận, liền cùng ta nói rõ ràng."

"Ta đã sớm nghĩ tới." Hứa Tam Oản nói "Cuộc đời này được có một người như Lan nhi là phúc lớn, chỉ cầu dắt tay cả đời. Những cái khác, chưa bao giờ vọng tưởng, cũng không cần."

Lý Tú Lan trong lòng xúc động, ngoài miệng lại nói "Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút. Ngươi nếu như muốn nạp thiếp, ta khẳng định không ngăn cản.." Nói xong, cầm cây kéo lên, nhìn về phía Hứa Tam Oản "Một kéo này đâm xuống, cái gì niệm tưởng cũng không còn."

Hứa Tam Oản thoáng chốc cảm thấy lạnh, cười gượng nói "Tuyệt đối không có chuyện như vậy."

Lý Tú Lan buông kéo, tâm tình có phần tốt, lại vứt một viên mứt quả vào miệng.

"Lan nhi.." Hứa Tam Oản ngồi xuống bên cạnh Lý Tú Lan, Lý Tú Lan quay đầu, Hứa Tam Oản thừa dịp này cắn đôi môi y, đầu lưỡi hướng vào trong. Cuối cùng, liếm mút khóe miệng nói "Nguyên lai là ngọt."

Lý Tú Lan ngây người, phục hồi tinh thần lại đuổi theo Hứa Tam Oản đánh một trận.

Giờ ngọ, mây đen nặng nề mới dần dần tản ra, mặt trời sáng rực lộ ra một góc, sắc trời trong sáng.

Trương Đại Thiên bị ánh sáng chói đến mức khó nhịn, mở mắt ra, nhất thời suy nghĩ không rõ ràng.

"Cáp!" ngáp dài một tiếng, Trương Đại Thiên dần thanh tỉnh hồi hồn, một vài cảnh tượng kiều diễm ở trong đầu lặp lại một hồi.

Hắn đứng dậy, bên hông đau đớn bừng tỉnh một tia buồn ngủ cuối cùng, cúi đầu nhìn, trên người xanh xanh tím tím, hắn thân mình cứng đờ, chịu đựng không khoẻ, mặc xiêm y.

"Một hộp kim sang dược, một khối ngọc bội.." Trương Đại Thiên ngồi xuống, nhìn đồ vật người nọ lưu lại trên bàn "Aiyo, còn có một xấp ngân phiếu.."

Trương Đại Thiên ý cười dần dần thu lại, sắc mặt u ám.

"Đây vẫn là lần đầu tiên ta bán mình." Trương Đại Thiên run run nắm ngân phiếu trên tay, đem ngân phiếu cất vào "Cất cẩn thận, đợi lần sau gặp mặt, toàn bộ nhét vào trong miệng y."

Nghĩ đến chuyện này, hắn lại khôi phục vài phần tinh thần, múc nước sạch tắm, xoa thuốc. Nhìn ảnh ngược trong nước, vuốt vuốt râu, cầm lấy đao ở một bên, cạo sạch sẽ.

"Thật mát mẻ, cũng không biết tốt chỗ nào." Trương Đại Thiên sờ sờ cái cằm trơn bóng "Trách không được ban đêm sợ lạnh."

Trương Đại Thiên nắm ngọc bội trong tay, lật qua lật lại nhìn vài lần, trừ bỏ mặt trên khắc từ "Dĩnh", nhìn không ra trò.

"Y cùng với đại ca quen biết.." Trương Đại Thiên suy nghĩ một chút, đứng lên, đi đến viện Hứa Tam Oản.

"Đại ca, tẩu tử." Trương Đại Thiên gõ cửa. Trong cửa không ai đáp, Trương Đại Thiên đập liên tiếp vài cái, cũng vẫn như thế.

Vừa lúc hạ nhân đi ngang qua thấy vậy, nói "Nhị đương gia, đại đương gia cùng đại nãi nãi ở trong viện tiểu thư Tú Mai."

* * *

"Triệu Hổ đâu? Không phải tùy thời tùy chỗ đều đi theo muội sao?" Lý Tú Lan thuận miệng hỏi.

Lý Tú Mai ngừng một chút, thẹn thùng "Hắn.. Hắn đi phòng bếp."

"Ân?" Lý Tú Lan khó hiểu.

"Bụng ta không thoải mái, a hổ ca ca đi phòng bếp sắc nước đường." Lý Tú Mai nói.

Lý Tú Lan cùng Hứa Tam Oản liếc nhau, quyết định, hỏi "Tú Mai, muội nói thật cho đại ca, đối với Triệu Hổ có tình cảm?"

Lý Tú Mai gật đầu.

"Ta xem hắn cũng có ý. Không bằng.." Lý Tú Lan lời còn chưa dứt, Trương Đại Thiên đạp chân đi vào, gặp ba người thần sắc nghiêm túc, nghi hoặc nói "Quấy rầy các ngươi nói chính sự?"

"Không." Lý Tú Mai tiếp đón mời Trương Đại Thiên ngồi xuống. Trương Đại Thiên uyển chuyển cự tuyệt "Ta đứng là được. Ta hỏi chuyện đại ca, hỏi xong liền đi."

Hứa Tam Oản đại khái đoán được, cùng Trương Đại Thiên đi ngoại viện nói chuyện.

"Đại Thiên ca ca cạo râu, trẻ hơn không ít." Lý Tú Mai cười nói.

"Đúng vậy, vừa rồi ta còn có chút không phản ứng lại đây." Lý Tú Lan nói, lại xoay người nhìn về phía Lý Tú Mai "Đừng đánh trống lảng. Chuyện của muội cùng Triệu Hổ, chúng ta cũng phải hảo hảo nói chuyện."

"Đại ca, huynh khi nào thì làm bà mối rồi?" Lý Tú Mai trêu ghẹo.

Đợi Hứa Tam Oản trở về, Lý Tú Lan đã muốn từ đính hôn nói tới thành thân, Hứa Tam Oản có hứng thú lắng nghe, nghĩ thầm, rằng phu nhân nhà mình khi nào thì học được một bộ bản lĩnh này.

"Tam Oản ca ca, ngươi nhanh chút mang đại ca đi." Lý Tú Mai thấy Hứa Tam Oản, vội vàng nói.

Lý Tú Lan trước khi đi còn không quên dặn Lý Tú Mai, nếu như thực sự là lưỡng tình tương duyệt, liền sớm định ra hôn kỳ.

"Đã biết." Lý Tú Mai đáp ứng, đóng cửa lại.

"..."

Lúc Lý Tú Mai xoay người bị dọa nhảy dựng, Triệu Hổ không biết khi nào đã ở trong phòng. Những lời kia chẳng phải là..

"Tú Mai, lời muội nói trước đó.." Triệu Hổ nói lắp nói.

"Huynh nghe thấy cái gì?" Lý Tú Mai hỏi.

"Chuyện đính hôn còn có thành thân." Triệu Hổ đáp, nghĩ nghĩ, lại nói "Còn có.. Lưỡng tình tương duyệt."

Lý Tú Mai trầm mặc, Triệu Hổ cũng thấy mạo phạm, đem nước đường đặt lên bàn "Thừa dịp nóng uống đi."

Lý Tú Mai thấy tay Triệu Hổ nóng đỏ, nâng tay hắn lên, dùng khăn lụa cuốn lấy "Cũng không sợ đau.."

Triệu Hổ cúi đầu xem khăn lụa trên tay, dùng sức ôm lấy Lý Tú Mai.

"Tú Mai.." Triệu Hổ áp chế khí lực nói "Cùng ta thành thân đi.."

* * *

Gần hoàng hôn, mặt trời ẩn vào tầng mây dày. Dùng xong cơm chiều, Lý Tú Lan để chân ở hai bên thành chậu gỗ, giữa chậu bốc lên khí nóng hầm hập.

"Đại Thiên hôm nay đến vì chuyện gì?" Lý Tú Lan đột nhiên hỏi.

"Về chuyện của Phương Dĩnh." Hứa Tam Oản ngồi xổm xuống, tay nắm lấy chân Lý Tú Lan, thấm ướt khăn lông, cẩn thận lau chân cho y, đem sự tình nguyên do nói đại khái.

Lý Tú Lan thở dài, nói "Đáng tiếc Phương công tử không phải người bình thường.."

"Ta xem Đại Thiên cùng y khẳng định đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là, Tiểu Dĩnh thân phận đặc thù, lần này du ngoạn, cũng là đồng ý một ít điều kiện." Hứa Tam Oản suy đoán nói.

"Nếu là bình thường.. Tất nhiên cũng là chuyện vui mừng. Đáng tiếc." Lý Tú Lan lắc đầu. Lại may mắn chính mình vận khí tốt, không chỉ thoát ly hiểm cảnh, còn có thể tìm được phu quân, cùng trải qua quãng đời còn lại.

Ngày hôm sau, sáng sớm trời chưa rõ, một đạo thân ảnh đón sương sớm thúc ngựa, chạy như bay xuống núi.

Trong phòng, trên bàn lưu lại một phong thư, kí tên: Trương Đại Thiên

- Toàn văn hoàn_

* * *

Lời cuối sách:

Chuyện xưa đến đây đã xong, phi thường cảm tạ hai tháng này duy trì cùng cổ vũ. Cũng chờ mong lần gặp gỡ tiếp theo. Trên đường ít nhiều có khi ý chí cùng tinh thần sa sút, cũng có suy nghĩ từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn là bởi vì mọi người mà kiên trì. Kỳ thật phần sau của truyện so với ý tưởng ban đầu của tôi phát triển có chút lệch, sau khi viết xong còn rất ngoài ý muốn, tăng thêm rất nhiều tình tiết cùng nội dung lúc trước không nghĩ qua. Nói đến động lực kiên trì, đương nhiên là bởi nhiệt tình cùng bình luận của các vị. Man kinh ngạc có thể viết nhiều từ như vậy, tuy rằng đối với nhóm đại thần chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, bất quá đại khái chuyện xưa này là truyện dài nhất tôi từng viết. Nhân vật trong chuyện xưa chính là cũng tự nghĩ ra, tự xây dựng, những nhân vật còn lại cũng sẽ không nói vào truyện, mọi người tự do tưởng tượng kết cục của bọn họ đi, tỷ như Lý thị, tỷ như Nhị đương gia, tỷ như đại nha đầu cùng Ngô bà.. Mỗi người đều có vận mệnh của mình, quan trọng nhất là có phương hướng, như vậy con đường phía trước mới đáng giá chờ mong. Cuối cùng lại cảm tạ mọi người (●'?'●) ?

Lời editor:

Cuộc sống của đôi phu phu vẫn còn tiếp diễn, tuyến tình cảm của nhân vật phụ cũng còn tiếp tục ở nơi chúng ta không thấy. Mọi người thỏa sức tưởng tượng theo mong muốn của mình. Chúc vui vẻ và hẹn gặp lại ^^[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back