Trọng Sinh [Dịch] Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ - Niên Tiểu Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mai Hạ Tuyết Chi, 24 Tháng mười một 2019.

  1. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Không gian trọng sinh: Thịnh sủng thần y thương nữ

    Tác giả: Niên Tiểu Hoa

    Dịch giả: Mai Tuyết Chi

    Thể loại: Ngôn tình, Trọng sinh, Hiện đại​

    Link thảo luận góp ý:

    Các Tác Phẩm Dịch Của Mai Tuyết Chi

    Văn án:

    Kiếp trước cô bơ vơ không nơi nương tựa, không có năng lực, không có người chống lưng, đến cuối cùng bị hàm oan bỏ tù ôm hận mà chết.

    Sau khi trọng sinh, có được bảo bối mở ra dị năng không gian, học được dược lý trở thành thần y.

    Mở phòng khám, thành lập công ty, mua nhà, mua đất, nhận tổ quy tông, giá trị con người càng ngày càng cao.

    * * *

    "Đại thiếu gia, hôm qua tiểu thiếu gia Triệu gia giả bệnh tìm thiếu phu nhân tương lai chửa trị.." Người hầu nói.

    Mỗ nam không vui: "Đánh chân chó của hắn, phế lục phủ ngũ tạng của hắn! Giả bệnh? Lão tử liền làm cho hắn có bệnh".

    "Tuân mệnh! Chỉ là đại thiếu gia.. Ngài đang làm gì vậy?" Người nào đó đang ăn thức ăn quá hạn sử dụng, người hầu khó hiểu hỏi.

    "Ta bị bệnh, ta muốn đi tìm bà xã tương lai chữa bệnh!" Mỗ nam giả vờ suy yếu.​
     
    kimnana, Lãnh YPhong Tuyết thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười hai 2019
  2. Đăng ký Binance
  3. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 1: Trọng sinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mặt trời chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Cảnh Vân Chiêu nhíu nhíu mày, chậm rãi mở to mắt, cô ôm đầu đang đau như muốn nứt ra đứng dậy, tóc dài từ tai rủ xuống, Cảnh Vân Chiêu ngẩn người.

    Cô có một đầu tóc dài không phải đã sớm bị Kiều Hồng Diệp cắt không còn một mảnh sao? Như thế nào lại còn?

    Trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt, Cảnh Vân Chiêu quay đầu liền thấy, trên bàn có một chén cháo ngọt ngào, vừa thấy vậy trong lòng Cảnh Vân Chiêu hung hăng chấn động!

    Nơi này không phải là nơi cô trước kia sống sao? Phòng ngủ sạch sẽ, trên bàn là bình hoa lưu ly trước kia cô yêu thích nhất, bên trong cắm vài cành trúc, trên giường màn lụa màu lam đang lay động, trong phòng mọi thứ đều đơn giản không hề quý trọng, nhưng lại khoảng thời gian hạnh phúc nhất của nàng khi có được.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng kinh hoảng đến cực điểm, cô run rẩy liền cầm gương lên nhìn, trong gương xuất hiện là một gương mặt quen thuộc nhưng lại có chút xa lạ.

    Đây là gương mặt của cô, nhưng lại là cô của rất nhiều năm trước!

    Chẳng lẽ, cô trọng sinh?

    Cảnh Vân Chiêu nắm chặt hai tay, gương mặt làn da, đồ vật trong phòng đều nói cho cô là suy nghĩ của cô không sai, cô đã trở lại mười năm trước! Khi cô mới mười lăm tuổi!

    Hai tay nắm chặt thành quyền, mọi thứ kiếp trước dường như là một cơn ác mộng, làm cô khắc cốt ghi tâm!

    Nhớ tới những việc đó, Cảnh Vân Chiêu trong lòng run rẩy. Một lát sau, mới xuống giường mở cửa, bước tới phòng khách là những gương quen thuộc, Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy khuôn mặt của kẻ thù, chỉ cảm thấy máu lưu động nhanh chóng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

    Trong phòng khách có bốn người đang ngồi, hai người lớn, hai đứa nhỏ.

    Mẫu thân của cô Diệp Cầm, cha kế Kiều Úy Dân, cùng với một đôi long phượng thai, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu.

    Kiếp trước cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, nhưng sau này cô mới biết được, kỳ thật là Diệp Cầm nhặt được cô. Diệp Cầm vẫn luôn đối cô không tồi, nhưng mọi người trong gia tộc đều không hoan nghênh cô ngay cả người trong nhà.

    Nhìn đến cha kế Kiều Úy Dân.. trong mắt Cảnh Vân Chiêu tràn đầy chán ghét cùng hận ý.

    Kiếp trước cũng đại khái là lúc này, Diệp Cầm bị bệnh nặng qua đời, cô càng thành một đứa ngoại tộc. Kiều Úy Dân là một tên nam nhân cặn bã, không còn vợ là Diệp Cầm, hắn đối với cô động tay động chân, khi đó cô tuổi nhỏ lại là đứa nhát gan, chỉ có thể trốn tránh không dám tố giác, cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần đi ra ngoài vào đại học liền có thể né tránh cái tên súc sinh này.

    Lại không nghĩ rằng người nam nhân này căn bản liền không nghĩ tới chuyện cho cô tiếp tục đi học, hắn lấy danh nghĩa là người giám hộ cưỡng chế cô thôi học, khiến cho cô trở thành một đứa giúp việc cho ba cha con bọn họ.

    Nàng ở nhà trong lòng run sợ sinh sống 5 năm, nhưng Kiều Úy Dân không thực hiện được, bởi vì Kiều Úy Dân bị Kiều Hồng Diệp phát hiện tâm tư, Kiều Hồng Diệp tạo ra lời đồn, nói nàng câu dẫn cha kế, làm thanh danh của cô bị hủy, mỗi lần ra cửa đều bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

    Năm đó cô hai mươi tuổi, cô ngẫu nhiên gặp một người từng học chung, đối phương theo đuổi nhiệt tình, khiến cho mỗi người xung quanh đều biết.

    Cô biết tình huống của mình, căn bản không có đồng ý, nhưng mà Kiều gia lại không có buông tha nàng.

    Kiều Úy Dân tức giận không nhẫn nại được ra tay với cô, đêm đó cô phản kháng lỡ tay khiến Kiều Úy Dân chết, rõ ràng là phòng vệ chính đáng, lại bị Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu đổi trắng thay đen, khiến cô bị bắt bỏ tù.

    Mà tên kia từng oanh oanh liệt liệt theo đuổi nàng, lại ở lúc cô ở trong tù nói với cô là hắn căn bản không có thích cô, hắn làm như vậy là để kích thích Kiều Hồng Diệp bởi vì người trong lòng hắn chỉ có một mình Kiều Hồng Diệp.
     
  4. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 2: Phúc tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhớ tới chuyện cũ năm xưa, Cảnh Vân Chiêu hận không thể lúc này liền làm những người này bị báo ứng, chỉ là cô biết rõ là bây giờ cô chỉ là một đứa trẻ không có thực lực nếu xảy ra chuyện gì thì bị thương vẫn chỉ là chính mình!

    "Tỷ tỷ ngươi tỉnh? Thật sự là quá tốt, mẹ bệnh thành như vậy, ta thật sợ gia đình lại xảy ra chuyện gì.." Kiều Hồng Diệp làm bộ làm tịch nói.

    Diệp Cầm sắc mặt tái nhợt, đã là bệnh nguy kịch, nếu nàng nhớ không sai thì Diệp Cầm sẽ qua đời ở mấy ngày này, hiện tại mọi người đều đã chuẩn bị hậu sự.

    "Vân Chiêu, đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện, mẹ con đang bị bệnh mà con không ở nhà hầu hạ, ngược lại lại đi giao lưu cùng một chỗ với những tên lưu manh đó, nếu không phải lúc ấy lại cảnh sát đi ngang qua, con có nghỉ tới sẽ xảy ra chuyện gì hay không?" Kiều Úy Dân nghiễm nhiên là cùng một bộ dáng là người ba tốt giống nhau.

    Cô bị té xỉu kỳ thật là do Kiều Hồng Diệp ban tặng.

    Năm nay tuy rằng cô mới mười lăm tuổi, nhưng đã là một hoc sinh cao trung, ngày hôm qua là thứ sáu, tan học cô chuẩn bị lên xe để về nhà thì trên đường, gặp mấy tên côn đồ, bọn chúng dây dưa đùa giỡn, làm trò trước nhiều người, giả vờ như là cô cùng bọn chúng quen biết ở trước mặt các học sinh đi ngang qua động tay động chân, sau bọn chúng lại kéo cô vào một cái ngõ nhỏ, nếu lúc đó không có cảnh sát đi ngang qua, cô sợ là mình không còn trong sạch!

    Thật sự thì cô cũng không biết chuyện này là do Kiều Hồng Diệp bày trò, là do thẳng đến lúc chết cô vô tình nhìn thấy Kiều Hồng Diệp cùng những tên lưu manh đó qua lại cô mới biết được chân tướng!

    Kiều Hồng Diệp so cô nhỏ hơn gần một tuổi cô như thế nào cũng không nghĩ tới cô ta còn nhỏ lại có tâm cơ như vậy, nhẫn tâm làm ra những việc như vậy.

    "Ba, người cũng biết, con ở trường thành tích tốt kì thi nào cũng đứng nhất, bỏ người đứng thứ hai xa vạn dặm, người cảm thấy con có thành tích như vậy lại cùng những tên côn đồ có quan hệ sao? Là do những tên côn đồ đó cố tình bắt nạt con." Cảnh Vân Chiêu không chút sợ hãi nói.

    Nếu là trước đây, cô sẽ nhẫn nại cúi đầu nhận sai, nhưng là hiện tại, cô không muốn hòa hợp ở chung cần gì phải nhẫn nại chịu đựng.

    Kiều Hồng Diệp vừa nghe Cảnh Vân Chiêu nói những lời này, mặt lúc đỏ lúc trắng. Cô ta cùng Cảnh Vân Chiêu cùng với em trai là Kiều Tử Châu đều học cùng một trường nhưng bất đồng chính là, em trai cô ta có thành tích không tốt, là tiêu tiền mới được đi vào, mà cô ta mặc dù là dùng hết toàn lực, cũng chỉ có thể đứng thứ hai ở trường!

    Cảnh Vân Chiêu giống như là một tòa núi lớn, thành tích vĩnh viễn so với cô ta cao hơn mặc kệ cô ta có bao nhiêu nỗ lực đều cũng không thể tốt hơn dù chỉ một chút!

    Bất quá, kỳ thật lấy số tuổi của Kiều Hồng Diệp si với Cảnh Vân Chiêu thì nhỏ hơn một lớp, nhưng trong lúc Cảnh Vân Chiêu chuẩn bị đi học, Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu không phục, lôi kéo Diệp Cầm tìm quan hệ, làm cho hai người đi học trước tuổi, mới khiến cho ba người ở cùng một lớp.

    "Mẹ.. thầy giáo nói thành tích của con có thể tiến bộ, bất quá là do gần đây con lo lắng thân thể của người, thật sự không thể giống như chị an tâm học tập, con thật sự lo cho người quá, mỗi lần đi học con luôn luôn là tập trung tinh thần không được, ngủ đều ngủ không được.." Kiều Hồng Diệp lập tức ôm Diệp Cầm cánh tay nói.

    Rốt cuộc là nữ nhi do chính mình sinh ra, Diệp Cầm nhìn Kiều Hồng Diệp ánh mắt vĩnh viễn đều tràn ngập sủng nịch.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng lạnh lẽo.

    Diệp Cầm là người mà cô kính trọng nhất, cũng là mẹ nuôi dưỡng cô mười mấy năm, nhưng lại khiến trái tim cô băng giá.

    Diệp Cầm đối với cô rất ít khi như vậy sủng nịch, phần lớn thời điểm tươi cười đều có chút giả dối, từ nhỏ sai khiến cô thay thế Kiều Hồng Diệp làm việc này đến việc kia chỉ cần cô không đồng ý, Diệp Cầm liền sẽ tức giận, không đánh cũng mắng chửi.

    Trước kia cô trong lòng không rõ, vì cái gì giống nhau đều là con gái đối sử lại khác biệt lớn như vậy, hiện tại cô đều minh bạch.

    Cô là Diệp Cầm nhặt được, khi đó Diệp Cầm đã mang thai, Diệp Cầm vốn định đem đứa trẻ là cô ném đi, nhưng lại sợ làm bậy, trong lòng bất an tìm thầy bói tính một quẻ, đoán mệnh nói cô là phúc tinh của đứa bé trong bụng Diệp Cầm thay con của nàng ta chắn sát, phù hộ con của nàng cả đời bình an phú quý..
     
  5. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 3: Uống lộn thuốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu lúc trước kia thầy bói đoán mệnh không có nói như vậy, hiện giờ cô chưa chắc có thể sống sót, nhưng cho dù cô có chết ở bên ngoài, cũng so kiếp trước ở Kiều gia chịu nhục nhận hết tra tấn cuối cùng bị bắt bỏ tù.

    "Vân Chiêu, Hồng Diệp là em gái của con, nào có ai làm chị như con ngấm ngầm hại người nói xấu em gái của mình? Con thành tích tốt, kia còn không phải di truyền gien của mẹ con? Hơn nữa Hồng Diệp là đứa trẻ tốt, từ nhỏ đến lớn đều mọi chuyện đều nhường con, bằng không con có thể đứng thứ nhất toàn trường sao? Khụ khụ!" Diệp Cầm làm tinh thần của mình hăng hái lên. Nói xong, sắc mặt đều nghẹn đến mức đỏ bừng.

    Đối bệnh của chính mình, nàng đã là nhận mệnh, chính là không yên tâm chính mình này một đôi long phượng thai.

    Nàng thậm chí có chút hoài nghi, có phải hay không lúc trước kia đoán mệnh thầy bói đem Cảnh Vân Chiêu không nói hết, lúc này mới khắc nàng mệnh của nàng.

    "Mẹ người nói rất đúng, con đích xác đều di truyền người, Hồng Diệp di truyền ba ba nhiều hơn một chút, người xem ta cùng Hồng Diệp một chút đều không giống nhau!" Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.

    Diệp Cầm trong bị nghẹn trong bụng, trừng mắt nhìn Cảnh Vân Chiêu liếc mắt một cái.

    Nàng cảm thấy hôm nay đứa nhỏ Vân Chiêu này như là uống lộn thuốc dường như, nói chuyện đều mang theo thâm ý, làm người nghe không thoải mái.

    "Được rồi được rồi, ngươi lúc nào lại học tính ba hoa như vậy? Nhiều cùng Hồng Diệp học học, con gái liền phải ôn nhu hiểu chuyện, bằng không về sau như thế nào tìm nhà chồng?" Diệp Cầm tức giận, cả người càng ngày càng không thoải mái.

    Diệp Cầm bệnh tới đột nhiên, ngày thường cũng không thấy nàng có chỗ nào không thoải mái, nhưng một ngày nàng đi khám thì bác sĩ nói là gan nàng có một khối u, là khối u ác tính.

    Đã trải qua một đoạn thời gian trị liệu, bất quá lại không có tác dụng gì, hơn nữa tóc còn bị rụng đến không còn, cả người nhìn yếu dần.

    Kiều gia cũng chỉ là gia đình bình thường, trong tay không bao nhiêu tiền, Diệp Cầm bị bệnh, là đi hơn phân nửa tiền tiết kiệm, bác sĩ lại kêu trong nhà chuẩn bị hậu sự, Diệp Cầm trong lòng biết rõ ràng chính mình sống không được bao lâu, cho nên mới khăng khăng dọn về nhà, không muốn chết ở khủng bố ở bên trongbệnh viện.

    Mà Diệp Cầm ở nhà thời điểm thân thể xác thật cũng tốt lên một chút, cho nên càng không muốn đi bệnh viện.

    Cảnh Vân Chiêu không muốn cùng nàng nói chuyện, xoay người đi phòng bếp, tìm đồ ăn khiến cho cô no bụng.

    Cô lúc trước là thiếu Kiều gia, nhưng kiếp trước cô làm việc nhà nhiều năm như vậy, sau đó lại ở bên ngoài làm công kiếm tiền, một đồng cũng không giữ lại cho mình toàn bộ đưa cho Kiều gia, cuối cùng còn rơi vào cái kết cục thê thảm, vô luận như thế nào cô đều cũng trả đủ rồi!

    Huống hồ, cô từ nhỏ thành tích luôn tốt, cho dù là tiểu học khi cũng đều tham gia hoạt động thi đua giành lấy phần thưởng, sau càng là không tốn tiền trong nhà tiền học đều do cô tự mình dành lấy học bổng, ngày thường còn muốn cô ăn ít uống ít, dựa vào cái gì?

    Đến nỗi cháo trong phòng ngọt ngào như vậy, côcũng không dám uống.

    Kiếp trước chính là uống cháo kia, cô bị tiêu chảy ở nhà ngây người một tuần.

    Trước kia nàng cho rằng chính mình làm cái gì đều là mình nên làm, còn cảm thấy cô sống trong một gia đình hạnh phúc, nhưng hiện tại cô không có khả năng còn mơ mộng như vậy.

    Trong nhà thức ăn cũng không nhiều lắm, Cảnh Vân Chiêu cũng không chọn, đơn giản ăn đại khái, trong lòng đã bắt đầu tính toán mọi việc về sau.

    "Chị, trong phòng không phải có cháo sao? Chị như thế nào còn đến phòng bếp ăn?" Kiều Hồng Diệp trong lòng có chút không vui, hỏi.

    "Cháo kia đã lạnh rồi ta cũng không dám uống, vạn nhất tiêu chảy làm sao bây giờ? Hơn nữa thứ hai còn có cuộc thi, về sau này thức ăn không an toàn, ta chính là sẽ không đụng vào một chút." Cảnh Vân Chiêu rất có thâm ý trả lời.

    Kiều Hồng Diệp trong lòng hoảng hốt: "Nào có như chị nói lợi hại như vậy, uống cháo nguội mà có thể tiêu chảy? Chị nhưng càng ngày càng yếu ớt!"

    "Hồng Diệp, em thân thể vẫn luôn thực tốt cũng không hay bệnh, bằng không em đem cháo uống đi?" Cảnh Vân Chiêu trào phúng nói.

    "Cảnh Vân Chiêu! Chính ngươi đều sợ tiêu chảy lại kêu Hồng Diệp uống cháo làm cái gì! Ngươi nha đầu này hôm nay có phải hay không muốn tạo phản?" Cảnh Vân Chiêu kia lời nói vừa mới nói xong, phía sau lại vang lên Kiều Úy Dân rống giận.
     
  6. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 4: Sói mắt trắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Úy Dân năm nay 40 tuổi, bởi vì tuổi trẻ là một người có bộ dáng soái khí, cho nên mặc dù là lớn tuổi, cũng là không quên trang điểm, vô luận là ở nhà vẫn là ở bên ngoài, trên người luôn sẽ phun chút nước hoa, tóc càng chải sáng bóng.

    Chỉ là tâm sinh tướng, hắn vĩnh viễn là một tên háo sắc, nhìn qua hắn có chút đáng khinh, đặc biệt là tuổi này trên mặt lại không có một cọng râu, lại kết hợp với nụ cười của hắn, nhìn giống như một tên thái giám.

    "Ba, con vừa mới chính là hỏi chị một câu, không nghĩ tới chị lai hùng hổ dọa người như vậy." Kiều Hồng Diệp không lúc nào không bỏ đá xuống giếng.

    Ba mẹ đã sớm nói cho cô ta về thân thế của Cảnh Vân Chiêu, nếu Cảnh Vân Chiêu là chị ruột của cô ta thì thôi. Nhưng Cảnh Vân Chiêu là một đứa mẹ cô ta nhặt từ bên ngoài về nhà.

    Mẹ nói, Cảnh Vân Chiêu dùng để thay cô ta và em trai chắn sát, nếu là như vậy Cảnh Vân Chiêu nên có giác ngộ của một đứa người làm! Dựa vào cái gì mà Cảnh Vân Chiêu luôn luôn áp trên đầu của cô ta?

    Trong trường học các thầy giáo đều nói Kiều gia có hai đứa bé gái đều thông minh, đặc biệt là Cảnh Vân Chiêu! Mỗi lần nghe được lời này, trong lòng cô ta giống như bị hàng vạn con kiến gặm cắn, cô ta hận không thể nói cho mọi người, Cảnh Vân Chiêu chỉ là một con nhỏ đê tiện do mẹ nàng nhặt được!

    Nhưng cô ta biết, nếu như cô ta nói như vậy, người khác cũng sẽ nói là Cảnh Vân Chiêu kiên cường hiếu học, cô ta không có ngu như vậy liền nói ra!

    "Cảnh Vân Chiêu, ngươi đi đem chén cháo kia uống nhanh lên! Ta cho ngươi ăn uống, ngươi chọn lựa này kia thì cũng thôi đi đằng này lại còn khi dễ em gái của ngươi, ngươi lại là một con sói mắt trắng không có lương tâm!" Kiều Úy Dân bất mãn tức giận nói.

    Bất quá hắn trong lòng lại là hiện lên một suy nghĩ khác.

    Nha đầu này là hắn cực cực khổ khổ nuôi lớn, nhớ năm đó bất quá chính là một con nhóc vừa gầy lại xấu, không nghĩ tới hiện giờ trưởng thành nhưng thật ra càng ngày càng xinh đẹp.

    Cảnh Vân Chiêu so Kiều Hồng Diệp cao hơn một cái đầu, lại ốm đến đáng thương, chỉ là những nơi nên có đều có, bởi vậy nhìn dáng người cũng lả lướt hấp dẫn.

    Hơn nữa cô có một bộ tóc dài, màu tóc đen bóng, rủ trên làn da trắng, cùng Kiều Hồng Diệp so sánh liền đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.

    Chỉ tiếc kiếp trước Cảnh Vân Chiêu chịu khổ quá nhiều, đặc biệt là thời điểm đi học, Kiều Hồng Diệp thấy cô được nhiều nam sinh hoan nghênh, lén lút động tay chân nhiều lần, bên ngoài lời đồn đãi về cô đều thập phần không tốt, hơn nữa Diệp Cầm sau khi chết cô phải nghỉ học để đi làm công còn phải làm việc nhà làm một lúc nhiều việc như vậy nên làn da cũng trở nên càng ngày càng kém, thậm chí mái tóc dài cuối cùng đều bị Kiều Hồng Diệp cắt đến không còn một sợi.

    Không chỉ như vậy, cô lúc sau ở trong tù, Kiều Hồng Diệp còn không chịu buông tha cho cô, cùng mọi người trong tù liên hệ, chỉ cần tóc cô mọc ra một chút liền bị cạo sạch không còn một mảnh!

    Lúc này Cảnh Vân Chiêu trong lòng nghẹn khuất một đống lửa giận, "Các ngươi đều như vậy không hỏi tại sao? Nhiều năm như vậy, chính là nuôi chó cũng phải có cảm tình, đằng này ta là một con người sống sờ sờ, lại so với chó đều không bằng sao?"

    "Bang!" Cảnh Vân Chiêu lời nói vừa dứt, Kiều Úy Dân liền cho cô một cái tát.

    Tức khắc, trên mặt cô xuất hiện một dấu tay màu đỏ.

    Nếu là kiếp trước bị đánh, cô bị ủy khuất sẽ khóc, nhưng hiện tại cái tát của hắn liền khiến cô thanh tỉnh.

    "Uống! Hôm nay ngươi nếu ngươi không uống, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi là đều không thể!" Kiều Úy Dân oán hận nói.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng rõ ràng, trên pháp luật Kiều Úy Dân cùng Diệp Cầm là người giám hộ của cô, cô hiện giờ mới mười lăm tuổi, đi ra ngoài tự lập căn bản là không có khả năng, huống hồ cô hôm nay mới trọng sinh, chưa kịp chuẩn bị bất luận cái gì, cũng không xu dính túi, tình huống như vậy không thể tùy tiện đi ra ngoài.

    Ra khỏi nơi này khẳng định là phải ra, nhưng cô lại không thể đối mặt với dư luận!

    Lúc trước người Kiều gia làm cô thân bại danh liệt, ở kiếp này vô luận như thế nào, cô đều phải báo thù cho kiếp trước! Mà một cái tát này.. Cô sẽ lợi dụng nó!
     
  7. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 5: Không gian xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Vân Chiêu thật sâu liếc nhìn mọi người một nhà này, cười lạnh một tiếng, đi lướt qua bên người của hai người.

    "Ngươi đi đâu!" Kiều Úy Dân không vui túm cánh tay cô nói.

    "Ba không phải ép ta phải uống cháo sao? Ta uống là được!" Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng nói, trực tiếp đem tay Kiều Úy Dân hất qua một bên, đi trở về phòng chính mình, nhìn chén cháo ngọt ngào đã lạnh, trực tiếp mà uống không suy nghĩ.

    Tiêu chảy mà thôi, không chết người được, hơn nữa chờ đến kì thi, dù cô không có sức lực cô cũng sẽ đi thi!

    "Thật là cái tiện nhân, cũng không uổng công ta mỗi ngày đều đánh ngươi, ngươi cuối cùng cũng nhớ!" Kiều Úy Dân trong lòng vừa lòng, liếc mắt nhìn nàng một cái, trở về sô pha tiếp tục xem TV, nhưng Kiều Hồng Diệp lại đi tới phòng cô làm ra bộ dáng có lỗi muốn nói xin lỗi với cô, chỉ tiếc là cô ta chưa kịp bước vào cửa, Cảnh Vân Chiêu liền "Bang" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, thuận tay khóa lại.

    Thân mình cô run rẩy, trong mắt tràn đầy hận ý.

    Cô quá yếu ớt, lấy tình huống hiện tại, đừng nói báo thù, chính là tự bảo vệ mình đều khó!

    Cảnh Vân Chiêu thở một hơi, ngồi ở mép giường, đem ngọc trên cổ treo lấy ra.

    Khối ngọc này là từ nhỏ cô luôn luôn mang theo, hình dạng cũng đơn giản, chỉ là một cái hồ lô thôi, hồ lô phía dưới khắc một chữ "Cảnh", nhìn qua cũng đã nhiều năm rồi.

    Thứ này theo lý thuyết sớm đã bị người Kiều gia cướp đi, nhưng sau lại cô từ Kiều Hồng Diệp nói mới biết được, trước kia thầy bói đoán mệnh nói là miếng ngọc có linh tính, từ nhỏ mang theo ngọc càng có thể áp chế sát khí trên người cô, nếu cô không có ngọc thì không thể thay Kiều Hồng Diệp cùng Kiều Tử Châu chắn sát, còn có khả năng khắc mọi người trong nhà.

    Nếu không phải thầy bói nói như thế, chỉ sợ thứ này đã sớm bị Diệp Cầm cùng Kiều Úy Dân cầm đi bán.

    Cảnh Vân Chiêu nhìn ngọc hồ lô, nhất thời thất thần, đối với cha mẹ ruột của mình có chút nghi ngờ, bất quá nháy mắt cô lại tự giễu một phen.

    Nếu cha mẹ của cô thật sự để ý, cũng sẽ không đem cô ném và mặc kệ như vậy.

    Cô muốn đem ngọc hồ lô nhét trở lại trong quần áo, Cảnh Vân Chiêu lại đột nhiên cảm thấy trong đầu đau nhứt truyền đến, dường như có thứ gì đột nhiên xuất hiện, che lại đầu gian nan giãy giụa trong chốc lát, cơn đau lại biến mất không thấy.

    Chỉ là vừa ngước đầu, lại nhìn cảnh vật xung quanh thế nhưng thay đổi.

    "Đây là nơi nào?" Cảnh Vân Chiêu trong lòng cả kinh.

    Quanh người một mảnh sương mù dày đặc, bên cạnh cái giếng cổ, nhìn qua có chút lâu năm, bên giếng có một bức tượng thạch hình đầu rồng, đầu rồng phun ra đều là nước màu lam, hẳn là nước trong giếng.

    "Lão phu đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được người thừa kế.." Trong hư không, phát ra một thanh âm già nua.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng nhảy dựng, "Ai?"

    "Tiểu nha đầu, ngươi không cần sợ hãi, ngươi đi về hướng bàn đá ở phía sau chỉ cần xoay mặt bàn, ngươi sẽ nhìn thấy lão phu." Lão nhân lại nói.

    Cảnh Vân Chiêu lúc này sợ hãi đến cực điểm, nhưng thanh âm này đích xác thật hiền hòa, hơn nữa không biết vì cái gì, đối địa phương kỳ quái này, cô lại có loại cảm giác dường như rất quen thuộc nơi này.

    Ma xui quỷ khiến cô hướng bàn đá phía sau đi qua, cái bàn không lớn, trên bàn có khắc hoa văn kỳ quái, Cảnh Vân Chiêu hít vào một hơi, duỗi tay đem mặt bàn xoay chuyển một vòng.

    Tức khắc, chỉ thấy trên mặt bàn trống không đột nhiên hiện lên một hình ảnh hư ảo, đem Cảnh Vân Chiêu làm hoảng sợ.

    Này hư ảnh có một bộ dáng tiên phong đạo cốt, nhìn qua thập phần hòa ái, "Lão gia gia, ngài, ngài là.."

    "Ngươi nếu có thể vào không gian Ngọc Hồ, liền chứng minh ngươi là con cháu của nhà họ Cảnh, nha đầu ngươi tên là gì?" Lão nhân đem Cảnh Vân Chiêu xem kỹ một phen hỏi.
     
  8. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 6: Nghịch thiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Vân Chiêu có chút khó hiểu, chẳng lẽ đây là gia gia hoặc lão gia gia của mình? Nhưng như thế nào lại có bộ dáng hư ảo? Hơn nữa, còn nói nơi này là Ngọc Hồ không gian, trong thế giới này thực sự có không gian thần kỳ như vậy?

    "Cảnh Vân Chiêu." Tuy rằng nghi hoặc, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn là ngoan ngoãn trả lời.

    "Vân Chiêu, theo lý thuyết con hẳn là nên kêu ta một tiếng lão tổ tông. Ta tên là Cảnh Hạc, vốn là ta sống ở đại lục dị thế làm một người làm nghề y, ngàn năm trước đi tới đại lục này, cả đời chỉ lo nghiên cứu y thuật, trị bệnh cứu người, cuối cùng lại chỉ sống thọ 300 tuổi, vốn nên phải đi luân hồi, chỉ là ta không yên lòng y thuật của ta, bởi vậy dùng Ngọc Hồ không gian từ dị thế đến, đem một phần linh hồn phong ấn vào không gian, chờ đợi có con cháu của Cảnh gia tiến vào nhận truyền thừa." Lão nhân thở dài nói.

    "Ngọc Hồ không gian này rất có linh tính, yêu cầu phải có vận số nghịch thiên mới có thể vào không gian, bởi vậy ta đã đợi mấy trăm năm." Lão nhân lại bổ sung một câu.

    Cảnh Vân Chiêu vừa nghe, sợ hãi, kinh ngạc, đủ loại cảm xúc từ trong lòng xẹt qua.

    Vận số nghịch thiên?

    Cô sống một đời thê thảm mà chết, vốn nên là đã chết rồi, nhưng lại có cơ hội sống lại một lần nữa, chẳng lẽ chính là vận số nghịch thiên như lời lão gia gia nói?

    "Lão, lão gia gia, ý của ngài là ta chính là người ngài đang chờ?" Cảnh Vân Chiêu có chút không xác định hỏi lại.

    "Không sai. Ta nhìn ra được, trên người con có dương khí vây quanh, nếu con ở không gian trước kia ta sống thì con sẽ là một thiên tài, trước kia khi ở dị giới là một người có tiền đồ vô lượng, nhưng hôm nay ở địa phương này cơ hội để con phát triển rất ít, Vân Chiêu con có nguyện ý học y thuật cả đời của ta?" Lão nhân mở miệng hỏi.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng hiển nhiên là nguyện ý.

    Chỉ là..

    "Lão gia gia, không giấu gì người từ trước đến giờ con chưa từng học y.." Cô biết y học ở Trung Quốc mọi người từ khi còn bé liền bắt đầu học tập, cô trước kia chưa bao giờ tiếp xúc, hiện giờ lão gia gia tùy tiện liền muốn dạy cô, cuối cùng nếu là phát hiện cô là một cái củi mục, chẳng phải sẽ lãng phí tâm tư? "

    Lão gia gia vừa nghe lời này, tức khắc hết sức vui mừng," Không sao, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta đều có biện pháp. "

    Cảnh Vân Chiêu bán tín bán nghi, bất quá nghe được lão gia gia nói như vậy, tự nhiên liền đáp ứng, vội vàng gật gật đầu.

    Y thuật của lão gia gia khẳng định rất lợi hại, nếu có thể học dù một cũng là được rất nhiều lợi ích hữu dụng.

    Lão gia gia thấy cô đáp ứng, duỗi tay nhấn lên mặt bàn hai cái, chỉ nháy mắt, trên mặt bàn xuất hiện một cái lỗ, bên trong xuất hiện một cuốn sách phát ra ánh sáng màu xanh lục.

    " Đây là.. "Cuốn sách lại phát ra ánh sáng màu lục thật thần kỳ.

    " Cuốn sách này là những gì ta học được suốt cuộc đời, đừng nhìn cuốn sách này nhỏ mà tưởng nội dung của nó ít.. Sách này là làm từ ngọc nạp linh mang từ không gian trước kia ta sống, tổng cộng 99 trang, con bắt đầu học từ trang thứ nhất, mỗi lần muốn học một trang phải nhỏ một giọt máu của con vào, những kiến thức trong một trang này sẽ xuất hiện trong đầu con đến khi những đó con học thuộc hết mới được tiếp tục. "Lão gia gia giải thích.

    Cảnh Vân Chiêu sau khi nội tâm kinh hãi mới dần hồi phục.

    Chuyện cô trọng sinh còn có thể, thì trên đời này chuyện gì lại không có khả năng xuất hiện?

    " Cảm ơn lão gia gia. "Cảnh Vân Chiêu cảm kích nói.

    " Ngươi là con cháu của ta, cần gì phải nói cảm ơn? Con phải nhớ kỹ, không thể tự cao, một lần chỉ có thể hấp thu một trang, không được tham nhiều, nếu không đầu con cất chứa không được nhiều kiến thức như vậy thì không ngốc cũng sẽ điên, mặt khác không gian có thể dùng để gieo trồng một ít dược liệu, kia nước suối có tác dụng làm cho dược liệu phát triển nhanh chóng, nhưng không thể mang ra ngoài không gian cũng không thể cất giữ ở bên ngoài, sự phát triển nhanh bao nhiêu thì căn cứ vào màu sắc của nước quyết định, cuối cùng là điều quan trọng nhất, trong cuộc sống lòng người khó đoán không thể để cho người ngoài biết về không gian Ngọc Hồ, càng không thể mang bất luận người nào vào không gian, nếu muốn truyền thừa chỉ có thể lấy cùng phương thức với ta.."
     
  9. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 7: Học kiến thức trong nạp linh ngọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão gia gia nói xong những lời đó, hình dáng dần dần mờ nhạt.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng tức khắc nổi lên một dự cảm không ổn, vội vàng quỳ xuống nói: "Con nhất định sẽ tuân theo những gì gia gia dạy bảo, nếu như vi phạm con nhất định không chết tử tế!"

    "Được rồi, những gì nên nói ta đã nói hết rồi, con tự giải quyết cho tốt, đúng rồi ở bên trong không gian thời gian sẽ chậm hơn bên ngoài gấp 5 lần, sau khi ra ngoài không cần kinh hoảng, phương pháp ra vào không gian cũng rất đơn giản, chỉ cần tập trung tinh thần liền có thể.."

    Nói xong, hình ảnh mờ ảo hoàn toàn tiêu tán.

    Cảnh Vân Chiêu đem những gì lão gia gia nói đều chặt chẽ ghi nhớ trong lòng, hướng về phía hư ảnh biến mất dập đầu mấy cái thật mạnh địa.

    Trời cao thương cô, khiến cho cô sống lại, lại được thêm không gian khiến cho cô có thể sống khác kiếp trước.

    Mím môi, Cảnh Vân Chiêu từ trên mặt đất đứng lên, dựa theo phương thức của lão tổ tông thực hiện một lần quả nhiên sau khi cô mở mắt, liền về tới phòng của mình.

    Ngay lúc đó, bụng lại ục ục vang lên, tức khắc nhớ tới chén cháo mà cô uống trước khi vào không gian.

    Trong bụng cơn đau kéo đến, nếu cô nhớ không sai, cả đêm hôm nay đều phải chịu đựng đi vệ sinh, hơn nữa ngày mai sáng sớm liền sẽ bởi vì suốt đêm đi vệ sinh liên tục mà phát sốt, cả người bị bệnh nặng, hơn một tuần sau mới tốt lên.

    Hơn nữa đúng vào tuần này, Diệp Cầm qua đời, cô liền không có sức lực tham gia tang lễ, làm Kiều gia cùng Diệp gia và mọi người quen biết trách cứ rất lâu, mặc dù là bị ủy khuất cũng không ai để ý tới.

    Cảnh Vân Chiêu khó chịu ôm bụng, lao ra cửa phòng, lại phát hiện buồng vệ sinh bị khóa từ bên trong, hiển nhiên là có người ở bên trong.

    "Chị sao? Ngượng ngùng a, ta bụng không thoải mái, ngươi ở bên ngoài chờ một chút đi.." Kiều Hồng Diệp thanh âm rõ ràng mang theo một tia ý cười.

    Kiếp trước chính mình không có làm ầm ĩ liền uống hết cháo, bởi vậy thật ra không có chuyện này xuất hiện, hiện tại Cảnh Vân Chiêu cũng không còn biện pháp, trong đầu nhớ tới không gian, chỉ có thể về phòng lại lần nữa đi vào.

    Ở bên trong không gian bên, đau bụng cũng không phải quá rõ ràng như lúc nãy.

    Nghĩ nghĩ, Cảnh Vân Chiêu đem quyển sách lấy ra, ở trang nhất của quyển sách nhỏ giọt một giọt máu tươi.

    Nháy mắt, tia sáng màu lục tụ lại, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy hoảng hốt, hình như có một hàng chữ dài không ngừng xuất hiện xếp thành từng hàng từng hàng dài, sau đó nó lại chui vào trong đầu cô, trong đầu xuất hiện rất nhiều đồ vật khác nhau.

    Cô chưa từng cảm thấy não có thể thao tác như vậy, những dòng chữ đó cùng những hình ảnh giống như khắc sâu ở trong đầu, chỉ cần cô muốn biết một thông tin bên trong chỉ cần tưởng tượng, liền sẽ tự động hiện lên.

    Bất quá đơn giản đem mấy thứ này hồi tưởng một chút thôi lại khiến cho trong lòng cô thực sự là cả kinh.

    Trách không được lão tổ tông nói không thể hấp thu nhiều, chỉ là một trang mà bên trong lại chứa hơn một ngàn quyển sách!

    Kiều Hồng Diệp bỏ trong cháo là một ít thuốc sổ, Cảnh Vân Chiêu ở trong đầu không ngừng tìm kiếm, đích xác tìm được rất nhiều phương thuốc trị bệnh, bất quá trong lòng vẫn là bất đắc dĩ, phương thuốc đều là thứ tốt, nhưng cô hiện tại cái gì đều không có, đi nơi nào tìm dược liệu? Dù tìm được cũng phải cần đồ để chế thuốc!

    Dược liệu đương nhiên là có thể mua, mấu chốt là, cô không có tiền!

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng hỗn loạn, cưỡng bách chính mình trấn định, để tập trung suy nghĩ, trong đầu quả nhiên lại hiện ra những phương thức khác.

    Huyệt vị mát xa!

    Năm ngón tay khép lại, ở trên bụng nhẹ nhàng dùng cổ tay ấn vào các nơi, Thiên Xu, quan nguyên, đại tràng du, lại lấy tay hoặc ngón cái xoa Nguôi Giận Hải..

    Cảnh Vân Chiêu vội vàng dựa theo trên sách bằng nạp linh ngọc làm theo, thẳng đến một lúc sau, lúc này mới cảm giác bụng khoẻ hơn rất nhiều, trong lòng vui vẻ, tiếp tục mát xa, không bao lâu liền giảm dần, sau đó hết đau.

    Nhớ tới bên ngoài Kiều Hồng Diệp còn ở bên trong chờ cô, Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng cười.

    Cô ta thích ở buồng vệ sinh ngốc? Được, đêm nay tốt nhất là ở bên trong không cần phải ra!
     
  10. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 8: Tiểu đánh tiểu nháo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh Vân Chiêu sau khi ra khỏi không gian, lại làm dáng lo lắng, vội vàng ra cửa hung hăng gõ cửa nhà vệ sinh.

    "Hồng Diệp! Ngươi mau ra đây.. Ta nhịn không được.." Cảnh Vân Chiêu cố ý nói.

    Bên trong Hồng Diệp vừa nghe, càng thêm ăn vạ không mở cửa: "Chị, ta hôm nay hình như là ăn thứ gì đó không tốt, bụng thật sự là khó chịu, chị đi địa phương khác giải quyết đi.."

    Nơi khác? Kiều gia không phải là nhà giàu, trong nhà cũng chỉ có một cái phòng vệ sinh, Kiều Hồng Diệp bỏ thuốc xổ cho cô mà không biết sao?

    Cảnh Vân Chiêu lúc này bụng không có việc gì, tự nhiên cũng sẽ không ngốc lại cùng loại người này tức giận, chỉ là ở bên ngoài nói: "Kia.. Ta chờ một chút nữa khi ngươi khỏe.."

    Cô có thể khẳng định, chỉ cần cô nói như vậy, Kiều Hồng Diệp nhất định sẽ vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh không chịu ra!

    Quả nhiên, Cảnh Vân Chiêu trở về phòng, nhà vệ sinh như cũ không có mở cửa.

    Cứ qua mười phút, Cảnh Vân Chiêu liền sẽ một lần nữa gõ cửa, lời nói cũng trở nên càng thêm gấp gáp, Kiều Hồng Diệp ở bên trong nhà vệ sinh lòng có chút khó hiểu, thời gian dài như vậy, Cảnh Vân Chiêu sớm nên chịu đựng không được mới đúng, nhưng vì cái gì như cũ chỉ là không thoải mái?

    Bất quá mặc kệ thế nào, lúc này Cảnh Vân Chiêu khẳng định khó chịu, mà lại có thể nhẫn nại như vậy vẫn luôn chịu được!

    Người một nhà cũng không biết Kiều Hồng Diệp cùng Cảnh Vân Chiêu rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, đặc biệt là buổi tối Kiều Úy Dân uống rượu nhiều chút, càng là gấp đến độ không chịu nổi, nhưng Kiều Hồng Diệp không chịu ra tới, Kiều Úy Dân đối với con gái của mình là hiền lành, lúc này cũng chịu không được.

    "Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ở bên trong đẻ trứng sao! Nhanh lên ra ngoài cho ta vào!" Kiều Úy Dân một thân mùi rượu, cách một cánh cửa, Kiều Hồng Diệp đều có thể cảm giác được hắn tức giận.

    Kiều Hồng Diệp ở trong nhà từ trước đến nay là một bộ bé ngoan, ngẫu nhiên đối với Cảnh Vân Chiêu ngáng chân, nhưng cô ta trắng trợn táo bạo làm ra một ít sự tình thì lại là không có. Ở trong mắt cô ta thanh danh cực kỳ quan trọng.

    Kiều Úy Dân sau khi rống lên, Kiều Hồng Diệp nháy mắt mở cửa.

    Kiều Úy Dân một tay đem cô ta đẩy ra bên ngoài, Kiều Hồng Diệp sức lực nhỏ, đụng vào tường té ngã trên mặt đất, cả người đẩy ngã không nhẹ. "Hồng Diệp ngươi làm sao vậy, như thế nào đều đứng không vững?" Cảnh Vân Chiêu đứng ở cửa phòng của mình, cười nhạo nói.

    Lúc này Cảnh Vân Chiêu, thong dong bình tĩnh, không giống như lúc nãy gấp gáp, nhìn qua giống như là không bị chén cháo ảnh hưởng, làm Kiều Hồng Diệp ngẩn người, theo bản năng liền hỏi: "Ngươi như thế nào không có việc gì?"

    "Vừa mới bụng là có điểm không thoải mái, bất quá hiện tại tốt rồi nhưng thật ra ngươi, ở trong phòng vệ sinh ngây người lâu như vậy, không phải là có cái nguyên nhân gì chứ?" Cảnh Vân Chiêu cười lạnh nói.

    Kiều Hồng Diệp vừa nghe, một hơi nghẹn ở ngực. Nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất bò dậy, chạy vào phòng, chỉ là bước được vài bước, lại suýt nữa lại lần nữa té ngã, bất quá cũng khó trách, ở trong phòng vệ sinh ngây người mấy giờ, chân cẳng còn có thể nhanh nhẹn mới là lạ!

    Cảnh Vân Chiêu nhìn cô ta chật vật, trong mắt hiện lên một tia hàn quang, này bất quá là chuyện nhỏ nhặt mà thôi, vĩnh viễn đều không trả đủ!

    Ban đêm, như thường.

    Phòng ngủ chính ngẫu nhiên truyền đến tiếng rên thống khổ vì bệnh của Diệp Cầm. Cùng thanh âm của Kiều Úy Dân ngáy, Kiều Hồng Diệp cũng không có bất luận động tác gì.

    Bệnh của Diệp Cầm cũng không ở trong phạm vi mà cô có thể chữa được, bởi vậy Cảnh Vân Chiêu cũng cũng không nghĩ tới muốn thay nàng chữa bệnh, buổi tối cùng ngày hôm sau đều vẫn luôn ngốc tại không gian, tiếp thu nội dung của quyển sách.
     
  11. Mai Hạ Tuyết Chi

    Bài viết:
    3
    Chương 9: Lời đồn đãi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Này y thuật nhập môn đối với Cảnh Vân Chiêu chưa từng tiếp xúc qua nên có chút khó khăn, cũng may vài thứ kia đều đã khắc ở trong đầu của cô, phàm là không hiểu chỗ nào, chỉ cần suy nghĩ, trong đầu liền tự động hiện ra để giải thích.

    Bên ngoài qua một ngày một đêm, trong không gian cũng đã là năm ngày, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy hấp thu nạp linh ngọc xong, lý giải vấn đề đều tốt hơn rất nhiều, bởi vậy cô tiến bộ cũng là thần tốc, cô đã hiểu một ít dược liệu đã không giống như trước cái gì cũng không biết.

    Thứ hai, là phải đi học ở trường học nhật tử.

    Cảnh Vân Chiêu cùng hai chị em Kiều gia kia là cùng đi học ở một trường, mà trường học này ở huyện Hoa Ninh là số một số hai.

    Mà Cảnh Vân Chiêu sinh hoạt ở bên trong trấn Ninh Hương, dựa vào bản lĩnh thi đậu vào trường học, ở trường học sinh thiếu đáng thương, mà Cảnh Vân Chiêu lại là dùng điểm cao nhất để tiến vào, không chỉ có miễn học phí, càng có rất nhiều học bổng, tên của cô cũng thập phần vang dội.

    Từ thị trấn đến huyện thành, phải đi hơn một giờ xe, dọc theo đường đi Cảnh Vân Chiêu đều mang theo khẩu trang, tóc dài có chút hỗn độn.

    Trên người cô mặc y phục đều là đồ của Kiều Hồng Diệp không cần, căn bản không cần cô ngụy trang.

    Vừa vào trường học, liền có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

    Chỉ là Cảnh Vân Chiêu trong lòng rõ ràng, những người này phản ứng cũng không phải bởi vì cô lúc này mang khẩu trang, mà là bởi vì hai ngày trước buổi tối sau khi tan học cô cùng những tên lưu manh dây dưa cùng nhau là sự thật.

    "Cảnh Vân Chiêu! Cô giáo kêu ngươi đi vào văn phòng của cô một chuyến!" Vừa vào lớp, liền có người trào phúng nói.

    Cảnh Vân Chiêu trong lòng sớm đã đoán ra được, kiếp trước cô bởi vì bị tiêu chảy, sau khi Diệp Cầm qua đời cô lại bất đắc dĩ phải nghỉ học, làm cho chuyện này vẫn luôn trở thành vết nhơ của cô, cô không có bất luận cơ hội giải thích.

    Mà chủ nhiệm lớp trên thực tế đối với cô luôn luôn quan tâm, vẫn luôn không tin cô là người vậy, chỉ tiếc sau lại phải thôi học khi cô giáo tiến đến khuyên nhủ, trong thị trấn lời đồn đãi quá nhiều, làm người khác không thể không tin.

    Cảnh Vân Chiêu cũng không ngừng lại, xoay người liền đi.

    Phía sau, tức khắc vang lên thanh âm các bạn học châm chọc mỉa mai.

    "Giả thanh cao! Các ngươi không thấy được, ngày đó Cảnh Vân Chiêu cùng mấy tên lưu manh thân mật. Hơn nữa ta còn nghe nói nàng ngày thường không ít lần dựa vào những tên lưu manh khi dễ em gái của mình đâu!"

    "Không phải là hai chị em sao? Không có khả năng có chuyện đó đâu.."

    "Ngươi biết cái gì, Cảnh Vân Chiêu là mẹ nàng cưới mang con của chồng trước, không phải là cùng một người ba! Hơn nữa ngươi nhìn nàng coi có bộ dáng của một người chị sao? Mỗi lần thi phải đem Kiều Hồng Diệp ném cách xa vạn dặm mới vui! Chưa thấy qua ai mặt dày vô sỉ giống như nàng.."

    * * *

    Lời nói như vậy trước kia cô nghe rất nhiều rồi, Cảnh Vân Chiêu chỉ làm như không nghe thấy.

    Bởi vì hôm nay là có cuộc thi, trong văn phòng chất đầy bài thi của học sinh, các thầy cô giáo cũng đều thập phần an tĩnh.

    Cảnh Vân Chiêu vừa vào cửa, liền có mấy thầy cô giáo cũng trộm nhìn.

    Cảnh Vân Chiêu học ở lớp 1 là lớp đứng đầu khối, chủ nhiệm lớp là cô giáo họ Kim, mang theo một bộ mắt kính, một đầu tóc ngắn giỏi giang, tuổi không lớn 28 chín tuổi thôi.

    Vừa thấy Cảnh Vân Chiêu, cô giáo Kim lộ ra thần sắc phức tạp, đẩy đẩy mắt kính, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, ý bảo nàng qua đi.

    "Cô giáo." Cảnh Vân Chiêu lễ phép kêu một tiếng.

    Kim lão sư thở dài, "Cảnh Vân Chiêu, ngươi biết cô tìm con là bởi vì chuyện gì sao?"

    "Con đại khái có thể đoán được, bất quá cô giáo, con cũng có việc muốn tìm cô." Cảnh Vân Chiêu nói, đem khẩu trang cởi xuống.

    Chỉ thấy nửa khuôn mặt như cũ có chút sưng đỏ, vừa thấy chính là do bị đánh.

    Cô giáo trong lòng cả kinh, "mặt của con làm sao vậy?"

    Học sinh bị người khác đánh? Ai làm?
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...