Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 90: Vẫn phải nhờ huynh đệ trong hắc đạo (2)

[CREDITS=250;1381693385759]【 Sat 】: "Nếu có thể lấy được gốc Minh Hải Kim Liên này, vậy ta có thể đột phá tam tầng Ngũ Hành Cảnh ngay trong ngày hôm đó! Đừng lơi lỏng việc điều tra, ta đây sẽ đi hỏi những đồng môn khác có trợ lực ở gần Kháo Sơn Thành hay không."

【 58 】: "Thuộc hạ nhất định sẽ dốc hết sức mình."

【 59】 "Cái gì? Minh Hải Kim Liên! Mới có mấy ngày mà tiền bối đã tìm ra yêu vật Minh Hải mà Tôn Sát cần rồi à, thực sự là quá đỉnh!"

Nhìn cái tên vô công rỗi nghề Ngũ Thập Cửu kia lại xuất hiện, Sở Lương không ngó ngàng tới hắn.

Mà là im lặng đợi Sát trả lời.

Sở dĩ đưa ra câu hỏi trong không gian hồn vực, hắn đã trải qua một phen suy tính kỹ càng.

Bởi vì loại vật phẩm như Minh Hải Kim Liên này chủ yếu là dùng để luyện đan, chế thuốc, hoặc là giúp đỡ cho việc tu hành. Đối với yêu quái mà nói thì chẳng có tác dụng gì mấy.

Mà một vị Yêu tộc Thần Sử đột nhiên gây ra vụ án lớn như vậy, tùy tiện cướp đoạt thứ này, chắc chắn không phải lấy để chơi.

Kẻ cần thứ này để tu luyện phần lớn là những tên tà tu như ma, vu, cổ, độc, liên tưởng tới mục đích xuống núi lần này của Thần Sử.. cùng với hành động và thói quen trước đó của hắn.

Khó đảm bảo hắn sẽ không làm ra những chuyện như mượn hoa hiến Phật, lấy lòng người thêm một lần nữa.

Có lẽ những tên Yêu tộc sống ở nơi kém văn minh như thế này thường có thói quen dùng đồ ăn cướp để làm lễ vật.

Tung tích của hắn đã không thể lùng ra được, nhưng người có liên lạc với hắn, rất có thể sẽ để lại dấu vết. Dù sao cho dù là trong bóng tối, cũng có đường dây liên hệ của mình.

Chẳng bao lâu sau đã nhận được hồi âm của Sát.

【 Sat 】: "Ta đã hỏi thăm những đồng môn khác, quả thật có người ở gần Kháo Sơn Thành, nhưng hắn không thể trực tiếp giúp đỡ ngươi, cũng không hiểu rõ chuyện lần này. Nhưng hắn đã để lại một tin tức, muốn tìm hiểu tin tức ở Kháo Sơn Thành thì có thể đến tửu quán Cổ Nhị Nương."

Quả nhiên.

Vẫn là các huynh đệ hắc đạo đáng tin hơn.

Tuy rằng chỉ là một con đường để tìm kiếm thông tin, vậy cũng tốt hơn hoàn toàn không có manh mối.

【 58 】: "Tửu quán Cổ Nhị Nương? Được, thuộc hạ sẽ lập tức hành động, tiến hành điều tra."

【 Sat 】: "Lần này ngươi lao tâm lao lực như vậy, nếu có ngày ta đột phá, tất nhiên sẽ không thiếu phần tốt dành cho ngươi. Bất kể chuyện này có thành công hay không, đều đa tạ ngươi."

【 58 】: "Tôn Sát không cần khách sáo, đều là chuyện trong phận sự của thuộc hạ."

【 59】 "Quá ghê gớm."

Thu hồi Câu Hồn Lệnh, lúc này Sở Lương mới đi thông báo cho Vân Triều Tiên một tiếng.

"Ta đi tìm người thăm dò một chút tin tức, ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi."

Tạm thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở chỗ đó, không tiện dẫn Vân Triều Tiên đi cùng, nhỡ đâu để lộ thứ gì đó có liên quan đến Minh Vương tông thì rất khó giải thích.

Vân Triều Tiên tò mò hỏi: "Thăm dò tin tức? Đến chỗ nào?"

Sở Lương nói: "Vừa hỏi được một ít bí quyết từ chỗ bằng hữu, khá là bí ẩn, tự ta đi là được rồi."

"Được." Vân Triều Tiên gật đầu: "Vậy phải đa tạ vị bằng hữu kia của huynh cho đàng hoàng."

Sở Lương cười.

Không cần.

Vừa rồi hắn còn cảm tạ ta kìa.

"Quá ghê gớm."

Thu hồi Câu Hồn Lệnh, lúc này Sở Lương mới đi thông báo cho Vân Triều Tiên một tiếng.

"Ta đi tìm người thăm dò một chút tin tức, ngươi ở chỗ này chờ ta là được rồi."

Tạm thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở chỗ đó, không tiện dẫn Vân Triều Tiên đi cùng, nhỡ đâu để lộ thứ gì đó có liên quan đến Minh Vương tông thì rất khó giải thích.

Vân Triều Tiên tò mò hỏi: "Thăm dò tin tức? Đến chỗ nào?"

Sở Lương nói: "Vừa hỏi được một ít bí quyết từ chỗ bằng hữu, khá là bí ẩn, tự ta đi là được rồi."

"Được." Vân Triều Tiên gật đầu: "Vậy phải đa tạ vị bằng hữu kia của huynh cho đàng hoàng."

Sở Lương cười.

Không cần.

Vừa rồi hắn còn cảm tạ ta kìa..

Quán rượu nhỏ Cổ Nhị Nương.

Ở bên trong Kháo Sơn Thành cũng không được coi là nổi danh, nhưng Sở Lương đã nghe được từ tiểu nhị ở quán trọ, cũng là biết vị trí cụ thể.

Hắn đi trước mua một bộ áo bào đen có thể chùm cả đầu và mặt, để mình mặc phong cách giống như các huynh đệ trong hắc đạo khiến cho người nhận không ra, mới đi lên đường.

Vị trí quán rượu nằm ngay trong một góc của Kháo Sơn Thành, xung quanh rất ít người qua lại, nếu như làm buôn bán nghiêm túc, thì chọn địa điểm như thế này chắc chắn không phải là nơi tốt, nhưng nếu là làm buôn bán không nghiêm túc không đứng đắn thì vậy nó rất hợp.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 91: Quán rượu nhỏ Cổ Nhị Nương (1)

[CREDITS=250;1581693385780]Không bao lâu thì đi tới xưa cũ một tòa lầu các ba tầng xưa cũ trước.

Đẩy cửa tiến vào, tầng thứ nhất có rải rác khách hàng.

Sở Lương cũng không lên lầu mà trực tiếp đi vào một cửa nhỏ bên cửa chính, vén rèm cửa nhỏ lên, có một chiếc cầu thang nối thẳng xuống dưới lầu.

Đúng vậy, tòa lầu các ba tầng này, nơi buôn bán chân chính là ở dưới lòngt đất.

Ánh sáng dưới mặt đất âm u, trên vách tường treo đèn đuốc, mấy bàn hào khách giang hồ uống rượu nói chuyện với nhau ở đây, mỗi một người đều là thổ phỉ. Có mấy bàn khác đều là khách nhân đơn độc tới, giống như Sở Lương che giấu thân phận, có mang theo mũ rộng vành, có che đầu mặt.

Xem ra mục đích đến đây không sai biệt lắm cũng giống như hắn.

Sở Lương vừa ngồi xuống chỗ này, lập tức có điếm tiểu nhị tay chân lanh lẹ của khách điếm đưa lên một bìa giấy cứng, phía trên là rất nhiều tên và giá cả của rượu: "Vị khách quan này, ngài nhìn xem muốn uống gì?"

"Tới hai ấm Tiên Nhân Chỉ Lộ, một bình cho bà chủ, một bình cho ta." Sở Lương dựa theo Sát nói ra ám hiệu, theo lời nói ra.

"Được rồi." Điếm tiểu nhị đồng ý, quay người rời đi.

Sau đó lại để Sở Lương ở lại nơi này, chờ ước chừng khoảng nửa canh giờ, mới lại có người tới.

"Vị khách quan này, xin ngài đi theo tiểu nhân lấy rượu." Tiểu Nhị xích lại gần, nhỏ giọng nói ra.

Sở Lương đứng dậy theo hắn đi, vòng qua một hành lang dài mới đến một gian phòng mà ánh sáng càng u ám hơn.

Bên trong gian phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ, duy nhất đặt ở giữa bàn. Phía sau bàn là một vị nữ tử tóc ngắn dài tới cổ ngồi, lông mày rậm, ngực như trăng tròn, làn da trắng như tuyết, màu mắt lộ ra màu xanh lam, có mấy phần tướng mạo của dị tộc. Nhìn qua tuổi tác có chút lớn, nhưng phong vận mười phần thuỳ mị, vẻ mặt lười biếng.

Hẳn là Cổ Nhị Nương trong truyền thuyết.

"Vị khách quan này gọi Tiên Nhân Chỉ Lộ, chính là đến mua tin tức, đúng không?" Nữ tử giơ một tay lên, trước mời Sở Lương ngồi đối diện bàn, sau đó chậm rãi mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Sở Lương gật đầu.

"Vậy thì tốt, ta chính là Cổ Nhị Nương, ngươi tới nơi này chắc chắn cũng biết rồi." Nữ tử ngửa thân thể ra sau, tiếp tục nói: "Ngươi có vấn đề gì cứ hỏi ta, nếu như biết, ta sẽ đáp. Nhưng chỉ cần ta trả lời, ngươi nhất định phải giao vật có giá trị tương ứng làm trao đổi. Hoặc là cho ta bảo vật gì đó hoặc là giúp ta làm một chuyện, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Ta hiểu được." Sở Lương đáp.

"Nếu như ngươi mua tin tức lại không muốn thanh toán.. Ha ha, ở Kháo Sơn Thành, chưa từng có người nào có thể không tuân thủ quy củ. Cảnh cáo trước cũng nói trước, mong rằng ngươi đừng thấy lạ." Nữ tử nhìn chằm chằm mặt Sở Lương, ánh mắt chợt lăng lệ ác liệt lên mấy lần.

"Nhị nương, xin hãy yên tâm, kẻ hèn này nhất định tuân thủ quy củ." Sở Lương liên tục gật đầu.

Có thể ở dưới mặt đất lăn lộn tới địa vị như vậy thì nữ tử này đương nhiên là có vài phần thủ đoạn, hắn tuyệt đối không nghi ngờ.

"Vậy ngươi có vấn đề gì, xin mời nói ra." Cổ Nhị Nương lại giơ một tay lên

* * *

Ánh đèn sáng tắt.

Sở Lương hỏi: "Ta muốn biết.. Thần Sử Yêu tộc phạm vào đại án ở Kháo Sơn Thành, hiện tại đang ở nơi nào?"

Cổ Nhị Nương lại cười ha ha: "Vấn đề này của ngươi cũng chỉ là như kiểu trộm gà, đáng tiếc ta không có cách nào trả lời ngươi. Đầu tiên ta không biết trận đại án kia là ai gây ra, thứ hai ta cũng không biết Thần Sử Yêu tộc ở nơi nào?"

Khóe môi nàng nhếch lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đối với vấn đề này thì Sở Lương cũng đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, tin tức linh thông lại không có nghĩa là toàn trí toàn năng, có một ít vấn đề không có đáp án cũng là chuyện rất bình thường.

"Vậy ta đây đổi một vấn đề.." Sở Lương ngẫm nghĩ, lại mở miệng nói: "Ta muốn biết Thần Sử Yêu tộc cướp đoạt gốc Minh Hải Kim Liên kia là muốn cho ai?"

"Vấn đề này sao.." Cổ Nhị Nương cũng nghĩ, nói: "Xem ra ngươi cảm thấy rất hứng thú với vị Thần Sử Yêu tộc kia, ta dứt khoát nói những điều ta biết cho ngươi nghe.."

"Ta chỉ biết là, gần đây Tam Tuyệt Cốc tiêu diệt càng ngày càng tàn khốc, Nam Vực có mười bảy tòa Tà Vu thôn trại liên hợp lại, mong muốn cùng kết minh với Yêu tộc đối kháng với chính đạo. Bọn hắn dùng Hắc sơn trại làm đại biểu, phái ra một vị sứ giả, hai ngày này muốn gặp mặt Yêu tộc. Nếu như Yêu tộc phái ra sứ giả nào đó, có chuẩn bị gì, chắc là cũng có quan hệ với bọn hắn, còn lại ta hoàn toàn không biết."

Tà Vu?

Sở Lương nghe được cái tên này, cũng không có quá ngoài ý muốn.

Yêu tộc muốn liên hợp các lực lượng lại, trên mảnh đất Nam Vực rộng lớn kia, đơn giản chính là Tà tu các phái Vu Cổ độc, đây cũng là chuyện trong dự liệu, chẳng qua chỉ là muốn xác nhận là cái nào trong đó mà thôi.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 92: Quán rượu nhỏ Cổ Nhị Nương (2)

[CREDITS=250;1601693385798]Vu tộc cũng chia Bạch Vu Hắc Vu, chính vu tà vu, giống như Tam Tuyệt Cốc xưng là Vu Cổ Độc Tam Tuyệt, nhưng trong đó tu hành đều là truyền thừa chính đạo.

Mà những Tà Vu Nam Vực kia, cũng đã truyền thừa Thượng Cổ từ xưa mà đến. Thường thường thủ đoạn tàn nhẫn, thuật pháp tà dị, nhân sĩ chính đạo không dung thứ được.

Mà tu giả tiêu diệt Tà Vu ra tay tàn nhẫn nhất, hoàn toàn chính là Bạch Vu có cùng tín ngưỡng Vu Thần với bọn hắn nhưng lại tranh đấu ngàn vạn năm.

"Vậy ta còn muốn hỏi.. Vị sứ giả Tà Vu này ở đâu?" Sở Lương tiếp tục hỏi.

Nếu như hai bên gặp mặt, vậy tìm được tung tích sứ giả Tà Vu thì hẳn là có thể tìm được tên Thần Sử Yêu tộc kia.

"Vọng Sơn lâu."

Lần này Cổ Nhị Nương trả lời vô cùng dứt khoát.

Xem ra đối với các thế lực lớn bên trong Kháo Sơn Thành, nàng xác thực được cho là rõ như lòng bàn tay.

"Đa tạ." Sở Lương gật đầu: "Ta không có vấn đề gì khác nữa."

"Được." Cổ Nhị Nương cười khẽ: "Vậy bây giờ chúng ta nên nói tới chuyện thù lao, ngươi hỏi hai vấn đề, chuẩn bị lấy ra thứ gì để trao đổi đây?"

Sở Lương suy nghĩ một chút, nói: "Ta biết vị trí chính xác của một gốc Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa sắp thành thục, ngay tại bên trong Trấn Nam Vực Sơn, có thể nói tin tức này cho Nhị nương."

Pháp bảo trong tay hắn đều không bỏ được lấy ra, trừ cái đó ra cũng không có đồ vật gì đáng tiền. Vật phẩm có thể lấy ra trao đổi, suy nghĩ kỹ một chút thật ra cũng không nhiều.

Nhiệm vụ hái nhánh Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa lần trước của tông môn kia, vừa lúc có hai đóa, trong đó một đóa thành thục bị ngắt xuống, mà còn một đóa nữa còn chưa tới thời gian nên bị bọn hắn lưu lại ở nơi đó.

"Mặc dù Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa trân quý, thế nhưng chỉ có một tin tức, cũng không đủ đổi được hai vấn đề." Cổ Nhị Nương nói: "Coi như ngươi hái nó xuống cầm đến đây thì vẫn còn kém một chút. Nhiều nhất, chỉ có giá trị đổi được vấn đề thứ hai của ngươi."

"Được." Sở Lương gật đầu, đồng ý phán đoán đối phương.

Suy nghĩ một chút, lại nói: "Vậy thù lao vấn đề thứ nhất không bằng Nhị nương nói ra đi."

"Vậy cứ như này.." Cổ Nhị Nương cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài lên trên bàn.

Từ trong ống tay áo của nàng chậm rãi chui ra một con sâu màu bạc, giống như là sâu róm, thế nhưng lại to lớn hơn một chút, trên thân của nó mỗi một bộ phận dường như còn mang theo giáp xác sáng bóng.

"Đây là Kim Tiền Cổ ta nuôi dưỡng, tiến hóa cần dựa vào nuốt tài vận." Cổ Nhị Nương gõ gõ cái mông nhỏ của con sâu: "Trong vòng ba ngày ngươi giúp ta tấn thăng hắn từ màu bạc đến màu vàng kim đi, chỉ cần ăn một chút tiền là có thể được rồi."

Sở Lương mỉm cười: "Được."

Điều kiện này xác thực không được tính là khắc nghiệt.

Bình thường đối với tu giả, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì đều không phải là vấn đề.

Nhưng đi đâu kiếm tiền mới là vấn đề.

"Ai.." Sở Lương thở dài.

Nếu quay lại tìm Vân Triều Tiên chắc chắn sẽ vô dụng, tên đại thông minh này đến mức tiền mua quần áo hắn còn đi mượn.

Nói đạo lý, nếu tin tức Cổ Nhị Nương đưa ra là hàng thật giá thật, vậy chỉ cần đưa vàng bạc ra thì xem ra cũng sẽ không bị làm khó. Đối với những tu giả ngầm không chính thống, kiếm tiền quả thực là một chuyện không thể dễ dàng hơn.

Hơi trực tiếp một chút, chính là đi cướp.

Uyển chuyển một chút, chính là lừa gạt trộm cắp.

Ví dụ như mấy năm nay Vũ Triều vẫn ra sức đả kích một loại hành vi tội phạm.. Đầu tiên mấy tu giả thả tà ma từ nhà mình nuôi dưỡng đến những nhà giàu làm loạn, sau đó đến cửa để thu phí trừ tà, đạt được cả danh lẫn lợi.

Chưng quy cũng có rất nhiều phương pháp để làm.

Nếu không phải mấy ngày gần đây quan phủ đóng cửa thành cùng với tin đồn rất ít, có lẽ loại chuyện tầm thường này Cổ Nhị Nương cũng không cần giả tay người khác.

Nhưng những tu giả không chính thống thì dễ dàng, nhưng Sở Lương lại không thể làm được loại chuyện này.

Cho dù muốn làm chuyện xấu, hắn vẫn phải tìm một số tiểu nhân đang làm ác, nhưng ở Kháo Sơn Thành to lớn như thế này, biết tìm người xấu có tiền ở đâu?

Sờ sờ con giáp xác nhỏ núc ních thịt trong túi, có thể cảm giác được miệng con hàng kia không ngừng gặm cắn ngón tay hắn, dường như là đói bụng.

Ánh mắt Sở Lương nhìn chằm chằm đường phố, trong đầu suy nghĩ một lát, đột nhiên trong mắt lóe lên một tia sáng, dường như vừa nghĩ tới điều gì đó.

Hắn nhìn trái nhìn phải, tìm một người cao to thoạt nhìn không giống người tốt nhất trong số những người qua đường, tiến lên hỏi: "Xin chào, xin hỏi một chút sòng bạc lớn nhất Kháo Sơn Thành ở đâu?"

"Sòng bạc?" Người cao to đánh giá hắn một chút, lúc này Sở Lương đã dỡ bỏ một thân hắc bào kia, chỉ là một thiếu niên cẩm y tuấn tú, vì thế hỏi một câu: "Ngươi muốn đánh bạc sao?"

Sở Lương nháy mắt mấy cái: "Ta.. Muốn đi xem."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 93: Cao Tiến (1)

[CREDITS=250;1941693385817]"Hắc hắc." Người cao to cười: "Vừa lúc ta cũng muốn đi chơi ca hai, vậy ta dẫn ngươi đi qua. Nhìn tiểu huynh đệ ngươi ăn mặc như công tử nhà giàu."

"Không phải, không phải.." Sở Lương vừa nắm chặt túi tiền, vừa cười nói.

Người cao to dẫn hắn đi vòng quanh, trong chốc lát đã đi tới trước một cửa nho nhỏ, trước cửa chỉ có hai tấm rèm vải, viết chữ "Đánh bạc" khiêm tốn.

Trước hai cánh cửa có hai hộ vệ, thấy người vóc dáng cao to, dường như là người quen, cũng không tra hỏi cái gì, trực tiếp gật đầu để cho hắn đi qua.

Người cao to dẫn Sở Lương đi một mạch vào trong, đi vào nhìn, quả nhiên có động thiên khác.

Bên trong mặt tiền nho nhỏ vậy mà lại cất giấu một sòng bạc lớn như vậy, tiếng người huyên náo, ước chừng đủ để cho 800-1000 người tụ tập ở chỗ này, mỗi người mặt đỏ tai hồng, đắm chìm trên bàn đánh bạc đủ các loại, chỉ cảm thấy cách ly với thế giới bên ngoài.

"Huynh đệ, muốn chơi cái gì?" Người cao to nhiệt tình hỏi.

"Ta.. Để ta xem một chút." Bộ dáng của Sở Lương rụt rè nhút nhát, nhìn qua các bàn đánh bạc, lại đi qua, cau mày nhỏ giọng lầm bầm: "Những thứ này.. Ta cũng không biết chơi."

"Vậy ngươi biết chơi gì?" Người cao to hỏi.

"Ta biết.. Chơi mạt chược." Sở Lương đáp: "Lúc ăn tết cũng từng chơi với trưởng bối trong nhà mấy lần."

"He he, đi, nơi này cũng có phòng mạt chược. Nhưng.. Ngươi chơi nhỏ cũng không có ai chơi cùng với ngươi, phải có đủ số lượng tiền tài mới được." Người cao to nói.

"Ta.. Ta không mang theo nhiều tiền, nhưng ta mang theo cái này, không biết có đủ không." Sở Lương có vẻ hơi căng thẳng, lấy viên gạch vàng trong tay áo ra, cho người cao to nhìn thoáng qua.

"Ồ!" Người cao to giật mình đến mức tròng mắt suýt rơi ra ngoài, sau đó nhếch mép cười toe toét vui vẻ: "Hôm nay xem ra ta gặp được thần tài gia, được được được, ta đi hỏi giúp ngươi một chút."

Nói xong, lập tức dẫn Sở Lương đi về phía phòng bao ở trên lầu.

Hắn tìm được một nam nhân trung niên trong sòng bạc, không biết nói gì với hắn, lập tức quay đầu vẫy vẫy tay với Sở Lương: "Huynh đệ, đi vào đi, vui chơi cho tốt."

Sở Lương thành khẩn gật đầu với người cao to: "Cám ơn."

Ngay sau đó, nam nhân trung niên lập tức dẫn Sở Lương đi vào phòng, bên trong phòng bao quả thực có bàn mạt chược đang chơi, hẳn là đã sớm thông báo qua, một tên nam nhân đứng dậy nhường vị trí cho Sở Lương.

"Vị thiếu gia này lần đầu tiên tới đây, mọi người nhớ phải chăm sóc người ta nha." Nam nhân trung niên vỗ bả vai Sở Lương, cười cười với người trên bàn, sau đó xoay người rời đi.

Ra khỏi phòng, người cao to chờ ở bên ngoài, nịnh nọt cười: "Thế nào? Cửu gia, trấn lột đồ trên người tên nhãi này rồi, thế nào cũng phải tính cho ta một phần đấy chứ?"

"Ngươi nghĩ đến đẹp." Nam nhân trung niên trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu ngươi muốn chia, cũng phải trả nợ cờ bạc trước rồi nói sau."

"Dạ dạ dạ, hôm nay dù có nói cái gì cũng phải giữ lại viên gạch vàng kia của hắn, dù sao cũng đủ để trả hết nợ cờ bạc của ta!" Người cao to cười ngượng ngùng: "Dê béo như vậy cũng không dễ tìm! Ta phải dùng hết sức lực mới thuyết phục được hắn đến đây đấy."

"Được, ghi một công cho ngươi." Nam nhân trung niên cũng mỉm cười.

* * *

"Phải không? Có phải là ta ù rồi hay không?"

Trong phòng riêng, Sở Lương bối rối đẩy bài trong tay xuống, kinh ngạc hỏi.

"Đúng đúng đúng." Đối diện là một người nam nhân gầy gò liên tục gật đầu, cười nói: "Vị công tử này thật may mắn, lần đầu tiên lên tới đã được lớn như vậy."

Bên cạnh có một nam tử xăm trổ mình trần nửa người cười hắc hắc: "Người mới bắt đầu thật may mắn, nhân dịp vận may này, có nên chơi thêm vài vòng nữa không?"

"Đúng vậy!" Một gã cao tuổi khác trên bàn bài cười như hoa cúc nở rộ.

"Các ngươi thật là người tốt.." Sở Lương thu tiền, vừa bỏ tiền vào hầu bao do sòng bạc chuẩn bị, vừa cười nói: "Ta ù bài, các ngươi còn thay ta vui vẻ."

"Này, chúng ta chơi mạt chược ở đây đều như vậy, càng thấy người khác đánh ù bài lớn càng vui vẻ." Nam nhân nhỏ gầy cười nói.

"Thật sao, vậy thì cũng tốt quá, vậy sau này ta nhất định sẽ tới đây thường xuyên hơn." Sở Lương gật đầu: "Xem ra vận khí của ta hôm nay rất tốt, lỡ ta thắng một chút các ngươi lại bỏ chạy thì sao?"

"Yên tâm đi, tiểu huynh đệ." Người nam tử mình trần chỉ chỉ một cái rương lớn phía sau, nói: "Chúng ta đều có cam kết trong sòng bạc, ngươi chỉ cần thắng, bảo đảm làm cho ngươi thắng được vui vẻ."

"Thật tốt." Sở Lương nói xong, bỗng nhiên ánh mắt lại sáng lên: "À? Có phải ta lại ù bài không?"

"Ừ?" "Ừ?" "Ừ?"

Ba người cùng bàn đều cảm thấy có gì đó không đúng, đây mới chỉ là ván bài đầu tiên, các người đang làm gì vậy?

Chơi mạt chược cũng có mùa xuân?

"Vận may của người chơi mới cũng quá lợi hại, a ha ha." Sở Lương lộ ra nụ cười ôn hòa ấm áp hồn nhiên.

Sau đó mã bài, bắt bài, đánh bài, đẩy bài.

Nụ cười của ba người trước mặt đều ngưng đọng lại.

Sở Lương thì bày ra vẻ mặt ngây thơ: "Oa! Phong thủy nơi này cũng quá tốt.."

"..."[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 94: Cao Tiến (2)

[CREDITS=250;1821693385834]Sau vài hiệp như vậy, nam nhân nhỏ gầy dẫn đầu đi tiểu chạy, liên tục hét lên rằng mình đang vội đi tiểu rồi lẻn ra ngoài.

Nam nhân trung niên âm trầm đứng ở bên ngoài: "Ba người các ngươi đánh không lại một người?"

"Cửu gia, tên nhãi này thật sự không thích hợp!" Nam nhân nhỏ gầy vội nói: "Ta đánh bài nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua tà môn như vậy! Có phải là tu giả quấy rối hay không?"

"Không có." Nam nhân trung niên lắc đầu.

Tất cả mở sòng bạc, đều sẽ có trận pháp rất nghiêm mật kiểm tra các loại đồ đạc, một khi trên bàn đánh bạc xuất hiện chân khí dao động, trước tiên sẽ bị phát hiện.

Chính là nghiêm phòng người tu hành dùng thần thông thuật pháp làm loạn.

Trừ phi là tu giả Vấn Đạo Cảnh, tiếp xúc với những thứ như pháp tắc thiên địa thì mới có thể vượt qua loại quy tắc này.

Nhưng nếu là đại năng Vấn Đạo Cảnh, nếu cần vàng bạc của thế gian, mở miệng một cái thì sẽ có vô số thế lực sẽ đưa tiền cho hắn, căn bản không cần đến loại địa phương này đùa giỡn.

"Vậy chuyện gì đang xảy ra vậy? Thật sự là gặp quỷ rồi. Ngươi nói ba người chúng ta có thể thông bài với ám hiệu, nhưng cũng phải có cơ hội chứ. Hắn trực tiếp rút bài của mình mấy lần mà không chuyền bài rồi trực tiếp tự ù bài luôn, như thế thì chơi sao được?"

Nam nhân trung niên trầm ngâm một chút sau đó nói: "Hắn hẳn là có tâm lực siêu cường, có thể nhớ rất nhiều lá bài, mới có thể làm được một chiêu này.. Đó là một cao thủ."

"..."

Nam tử nhỏ gầy: "Vậy không phải thần tiên sao?"

"Ở trên bàn bài, cũng không phải là thần tiên." Nam nhân trung niên hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay xem như là nhìn nhầm, vừa lúc nhiều năm không gặp được đối thủ, ta sẽ đến gặp hắn."

Dứt lời, hắn đẩy cửa đi vào, ngồi xuống bàn bài.

"Ván bài không thể chờ lâu, ta đến thay hắn." Hắn nhìn chằm chằm Sở Lương, cười nói một câu.

Sở Lương mỉm cười đáp lại: "Được."

Nam nhân trung niên vừa ngồi xuống, nam tử mình trần và lão già rõ ràng đều bắt đầu khẩn trương, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, ánh mắt đều dừng ở hai đôi tay trên bàn.

Khớp xương tay Sở Lương thon dài, bởi vì quanh năm tu hành lộ ra một cỗ ngọc chất sáng bóng.

Bàn tay của nam nhân trung niên đầy vết sẹo, dường như đã trải qua bão tố phong sương.

Khi ánh mắt của hắn và Sở Lương nhìn nhau, không khí dường như ngưng đọng, tựa như có điện quang bắn ra.

Đó là hào quang va chạm của cao thủ.

Và rồi..

Nửa canh giờ trôi qua.

"Ồ? Ta lại ù rồi." Sở Lương vẫn kinh ngạc vui vẻ đẩy ngã mặt bài.

Biểu tình trên mặt nam nhân trung niên giống như khóc tang.

Cao thủ quyết đấu cái rắm.

Hắn tràn đầy tự tin lên sân muốn cùng thanh niên không biết trời cao đất rộng này đọ sức một chút, ai biết mấy ván đã bị người ôm thua mấy trăm lượng.

Ba người còn lại, bao gồm cả kết cục của nam tử nhỏ gầy, đều thua hơn một ngàn lượng.

Trong một ván bài như này của bọn họ, tay bài đã gần như đã ù hết, chiếc túi lớn Sở Lương thắng cũng không còn vừa nữa.

"Tiểu huynh đệ, không sai biệt lớn đã đủ rồi!" Nam nhân trung niên tức giận đứng dậy, đập lên mặt bàn.

Hắn hiện tại hoàn toàn thấy rõ ràng, người trẻ tuổi này không phải là có thể nhớ bài, mà là có thể nhớ tất cả bài!

Ở trên bàn bài, hắn căn bản là muốn cái gì thì có cái đó.

Đến nơi này hoàn toàn chính là để chơi đùa.

"Sao vậy, không cho phép ta thắng tiền sao?" Sở Lương nháy mắt mấy cái.

"Ngươi đã thắng mấy ngàn lượng, tốt nhất là hiện tại rời đi, vĩnh viễn không bao giờ bước vào sòng bạc của chúng ta nửa bước, đạo lý làm người lưu lại một đường vẫn là hiểu được chứ?" Nam nhân trung niên trầm giọng nói.

"Này, chỉ chơi với các ngươi một chút, sao còn tức giận." Sở Lương cười đặt hầu bao lại trên bàn: "Số tiền này đều ở đây, một văn ta cũng không mang đi, được không?"

Dứt lời, hắn tiêu sái cười, đứng dậy rời đi.

Ánh mắt nam nhân trung niên rõ ràng lóe lên, nhìn thấy hắn đang muốn đi ra ngoài, đột nhiên nói: "Tiểu huynh đệ, không bằng lưu lại một cái tên? Ngày sau gặp nhau trên giang hồ, tất cả mọi người đều là bằng hữu!"

Sở Lương cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, lưu lại một cái tên: "Cao Tiến!"

Nhìn thấy hắn tự do tiêu sái rời đi, trong mắt mọi người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, khiếp sợ khó hiểu. Lúc đó dường như có một hiệu ứng âm thanh cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp, cộp đi kèm với phía sau hắn.

Cho đến khi bóng lưng hoàn toàn biến mất.

Lúc này nam nhân nhỏ gầy đi vào, kinh nghi nói: "Hắn không mang theo tiền mà đi? Phải không? Vậy đống ngân lượng này phải làm sao đây?"

Hắn đổ ngân lượng trong rách nát ra, phát hiện những thỏi vàng bạc lớn bên trong tuy có hình dáng giống nhau nhưng đều biến thành vật chất giống như đá xám xịt, giống như đã mất sinh mệnh.

"Đây là.." Nam nhân trung niên dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, đoán được điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn cái rương lớn đặt ngân lượng ở bên cạnh: "Mau nhìn xem!"[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 95: Cấm Pháp Chi Địa (1)

[CREDITS=250;1151693385855]Dứt lời, mọi người vội vàng mở rương ra xem xét, thì thấy bên hông rương đã bị khoan một lỗ nhỏ, bên trong hết thảy bạc tích tụ đều giống như vậy

"A.." Nam nhân trung niên ngồi liệt trên ghế, trong miệng oán hận niệm: "Tên trộm Cao Tiến.."

Những lời nguyền của người trong sòng bạc đối với Cao Tiến đương nhiên Sở Lương không thể cảm nhận được.

Thân là một nhân sĩ chính nghĩa không đội trời chung với hội cờ bạc, loại sòng bạc này đã hủy hoại vô số người tan cửa nát nhà, đúng là hố tiền tốt nhất để hắn lựa chọn.

Chờ Sở Lương mang cái con Kim Tiền Tổ ăn đến phát phì kia về cho Cổ Nhị Nương, sau đó quay lại báo tin cho Vân Triều Tiên thì trời đã lại tối.

Nhìn thấy Sở Lương thật sự mang tin tức về, Vân Triều Tiên rất kinh ngạc.

"Vọng Sơn Lâu? Thần sử Yêu tộc ở nơi đó?"

"Tám phần, cũng không dám nói xác định."

Lúc trước Thiên Âm Ba mất đi hiệu lực, Vân Triều Tiên dĩ nhiên thúc thủ vô sách bất lực, chuẩn bị chấp nhận thất bại, không thể ngờ Sở Lương lại dựa vào suy luận và thăm dò lại tìm ra manh mối.

"Sở huynh, trước đây ta rất tự phụ về trí tuệ hơn người của mình, nhưng hôm nay ta cũng không thể không thừa nhận, tư duy suy luận của ngươi quả thật hơn ta một bậc." Hắn nói khẩn thiết.

Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết lại sáng ngời kia của hắn, Sở Lương nhất thời không biết nên buồn hay vui.

Dừng một chút, vẫn là nói: "Đây chỉ là cứ điểm Tà Vu ở Kháo Sơn Thành, còn không xác định được Thần sử Yêu tộc kia có ở nơi này hay không, đi xem một chút rồi nói sau."

"Được." Vân Triều Tiên bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng nói: "Tà Vu Nam Vực âm quỷ ngoan độc, hại người không ít, cho dù là không liên quan đến Yêu tộc, cũng nên diệt trừ!"

Sở Lương gật đầu đồng ý, tinh thần trọng nghĩa khí của đại thông minh này quả thật không có gì đáng nói.

Hoặc là người này.. Bỏ qua không nói đến trí tuệ, tất cả những thứ khác đều khá tốt.

Lập tức hai người nói đi là đi, Vân Triều Tiên lập tức mặc áo khoác vào trước, cầm lấy cây đại kích lớn dẫn đầu.

Mấy ngày gần đây phong thành kiểm tra nghiêm ngặt, trên đường rất ít người đi lại.

Vọng Sơn Lâu trên danh nghĩa cũng là một nơi giao dịch dược thương, nhưng vì tình hình hỗn loạn gần đây nên đã đóng cửa, nghỉ việc không tiếp tục buôn bán nữa.

Trong bóng đêm, vô cùng yên tĩnh.

"Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ, để tránh rút dây động rừng. Ta đi lên kiểm tra thật giả, nếu như có chuyện gì sẽ gọi ngươi đến tiếp ứng."

Sở Lương dặn dò một tiếng, tiếp theo phi thân nhảy lên sân thượng lầu hai.

Thật ra chuyện dò đường này hẳn là do Vân Triều Tiên thân thủ tốt hơn làm trước, nhưng mà.. Vẫn là quên đi.

Sân thượng này vô cùng rộng rãi trống trải, không có vật gì. Hắn cẩn thận trải rộng thần thức ra, giữ nó cách mình khoảng ba thước, chậm rãi đến gần bức tường. Có kinh nghiệm lần trước đối với Câu Hồn Sử, hắn không phóng thần thức ra quá xa, mà là trước xác định một mảnh khu vực không có vấn đề sau đó mới tiếp tục đi tới.

Bên kia bức tường hình như có một căn phòng trống rất lớn, không phát hiện ra có dấu vết của người, Sở Lương đang muốn quay người gọi Vân Triều đi lên.

Đột nhiên, hắn cảm thấy hình ảnh trước mắt mình choáng váng.

Choáng mặt.

Công kích tinh thần?

Trong đầu hắn vẫn bảo trì một chút thanh tỉnh, lập tức cắn chặt đầu lưỡi, xoay người nhảy lên.

Rầm --

Quả nhiên, một bộ xương khổng lồ cao chín thước từ chỗ vừa đứng chui ra, mọc ra một cái miệng to như chậu máu, cắn hụt một phát vào không khí.

Lại nhìn về phía trước, đã có một bóng người màu đen ăn mặc kỳ dị, hắn giơ tay lên, bộ xương kia lại trượt trở lại thành một bộ xương nhỏ cỡ nắm tay, rơi vào lòng bàn tay hắn.

Không chỉ có một người nam nhân mặc đồ đen, bên trái còn có thêm một người nữa, hắn rút ra một thanh đao, đầu tiên là rạch một đao trên cánh tay của mình, để cho đao này dính máu, lập tức ném về phía Sở Lương.

Vèo --

Phi đao gió rít lao tới, Sở Lương xoay người tránh né, phi đao dường như có mắt, nó lắc đầu dữ dội, đâm về phía Sở Lương vô cùng xảo quyệt.

Sở Lương giơ tay tế ra phi kiếm, trong nháy mắt thi triển ra Bách Kiếm Quyết, trăm đạo kiếm ảnh hóa thành một đạo kiếm thuẫn, nghiền nát phi đao, leng keng hỗn loạn mảnh vụn rơi xuống đất, lúc này mới tránh được một kích.

"Lui ra đi." Không biết ở đâu truyền đến một giọng nói già nua.

Hắn quay đầu lại nhìn hai bóng người tà dị này, lại đột nhiên biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Tà Vu.

Cái tên trời sinh mang theo vài phần quỷ dị này dâng lên ở trong lòng..

Sở Lương quay đầu liếc mắt nhìn dưới lầu, Vân Triều Tiên không có đuổi kịp, vậy không cần nghĩ, khẳng định cũng là gặp phải kẻ địch.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 96: Cấm Pháp Chi Địa (2)

[CREDITS=250;1991693385871]Xem ra tòa Vọng Sơn Lâu này thủ vệ rất nghiêm mật, trước khi bọn họ xâm lấn đã bị phát hiện.

Chợt.

Chỉ thấy một lão giả áo đen dáng người nhỏ gầy gò, chậm rãi đi lên sân thượng này.

"Ha ha, người trẻ tuổi.." Bước chân lão giả rất chậm, nhưng kiên định trầm ổn: "Ta nghe Thần sử Yêu tộc nhắc tới ngươi, nói ngươi dùng một chiêu Vạn Kiếm Quyết uy lực cực cao trong nháy mắt đã diệt sát Hổ vương ngũ cảnh, hẳn là thiên tài của một tòa tiên môn nào đó trong Cửu Thiên Thập Địa.

Sở Lương lẳng lặng nhìn hắn, không trả lời.

Cảnh tượng ngày đó giết chết Hổ đại vương, khẳng định có tiểu yêu nhìn thấy, truyền ra cũng không kỳ quái.

Nhưng nếu đối phương coi hắn là cao thủ cấp bậc thiên kiêu kia, đặc biệt chuẩn bị bố trí gì đó nhằm vào cao thủ, vậy cũng có chút oan uổng.

Sở Lương nhìn trái nhìn trái, tính toán con đường chạy trốn.

Cho tới bây giờ trong lòng hắn vẫn an ổn.. Thời khắc chuẩn bị, thật sự không được vậy thì triệu hoán sư tôn thân ái.

" Ta chỉ là một gã Hắc Vu tứ cảnh nho nhỏ.. "Lão giả tiếp tục nói.

Nghe được lời của hắn, Sở Lương oán thầm một chút.

Ngài thật sự khách khí.

Ta chỉ là một gã tu giả tam cảnh nho nhỏ.

" Nhưng nếu ta đã dám đến đối phó ngươi, thì đương nhiên là có chút nắm chắc. "Lão giả mỉm cười một lần nữa.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng cao tay lên, cắt ngón trỏ trái của mình, viết hai chữ trên bầu trời, dường như đang cầu xin.

Vù --

Xung quanh đột nhiên có một cơn gió thổi lên.

Nhất thời bàng hoàng ngăn cách thế gian.

" Cả đời này ta chỉ bằng vào một chiêu vu thuật này, giết chết rất nhiều tu giả cảnh giới trên ta. Ngươi có thể chết ở chỗ này, cũng không tính là oan uổng. "

Nói xong, giọng nói của lão giả đột nhiên bén nhọn.

" Cấm Pháp Chi Địa! "

Rầm!

Không khí xung quanh bỗng trở nên ngưng trọng.

Sở Lương chỉ cảm thấy hô hấp của mình đều khó khăn hơn vài phần.

Cấm Pháp Chi Địa..

Đây là một chiêu vu thuật rất nổi danh, nghe nói trong phạm vi không thua kém gì tiên pháp. Hiệu quả chính là, vẽ ra một mảnh cấm tất cả thần thông pháp khí ở trong đó.

" Thế nào rồi? Có phải không thi triển được thần thông hay không? "Lão giả vừa đến gần, vừa hỏi.

Sở Lương thử điều động chân khí, nhưng thần niệm ly thể, hóa thành hư vô.

" Đúng thế. "Lần đầu tiên hắn trả lời lão giả.

" Cho dù ngươi là tu sĩ thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm thế nào đi nữa thì ở bên trong Cấm Pháp Chi Địa này, ngươi cũng chỉ có thể bất lực thúc thủ vô sách biến thành phàm nhân. "Giọng điệu của lão giả dần dần trở nên đắc ý:" Đó là lý do tại sao ta chọn đối phó với ngươi, chứ không phải là tên mãng phu tu võ đạo kia. "

" Có lẽ ngươi mạnh hơn hắn, nhưng ai bảo ngươi là một tu giả có thân thể gầy yếu. "Lão giả cười nói.

" Gầy yếu? "Sở Lương đánh giá mình một chút.

Thân hình quả thật có chút đơn bạc, xem như là thiếu niên rất gầy gò.

Nhưng..

" Mà Hắc Vu chúng ta đây, chúng ta đều chiến đấu với hổ báo từ nhỏ tới lớn! Chạy trong núi non trùng trùng điệp điệp! Ngay cả võ giả bình thường cũng không phải là đối thủ của chúng ta! "

Nói xong, lão giả quát to một tiếng, một phen vén áo choàng đen trên người lên, lộ ra một thân xiêm y ngắn và hai con dao ngắn trong lòng bàn tay.

Có nên nói rằng, ở tuổi của hắn, thân thể này thực sự rất cường tráng, trước đó được che phủ bởi chiếc áo choàng đen, thật sự là không thể nhìn ra được.

Ngay sau đó, bốn người áo đen từ bốn góc trên sân thượng đi ra, bọn họ chính là thuộc hạ đã bị lão giả quát lui lúc trước, lúc này giơ binh khí lên vây quanh bốn phía, hiển nhiên là sợ Sở Lương chạy trốn.

Dưới tác dụng của Cấm Pháp Chi Địa, cấm tuyệt tất cả các pháp.

Cho dù là vu thuật của bọn họ cũng không cách nào thi triển ra được, cho nên bọn họ đều chuẩn bị vật lộn.

Xem ra cũng không phải là lần đầu tiên vây giết cao thủ ở bên trong Cấm Pháp Chi Địa như vậy.

Ánh mắt lão giả nhìn Sở Lương, cảm giác có chút không đúng.

Thiếu niên hình thể đơn bạc này đột nhiên mất đi thần thông mà hắn dựa vào nhất, nhưng lại không nhìn thấy một chút sợ hãi nào, mà trong mắt lại có một loại.. vui đùa nghiền ngẫm?

Có vẻ như hơi muốn cười.

Ha ha, còn đang ra vẻ trấn định.

Lão giả cười lạnh một tiếng, quát:" Giết!"

Rầm! Hắn bước xuống và lao về phía trước, dáng người quả thực mạnh mẽ như hổ báo!

Sau đó.

Sở Lương trước mắt hắn đột nhiên biến mất.

Hả?

Lão giả đến từ Vu tộc bối rối nghi ngờ trong giây lát, sau đó cảm thấy phía sau đầu đau nhói kịch liệt.

Đau đớn, quá đau..

Nỗi đau mà hắn chưa từng trải qua trong đời.

Dường như là.. Nỗi đau của cái chết.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 97: Chuyên Đấu thuật (1)

[CREDITS=250;1781693385889]Rầm!

Thậm chí đến chết hắn cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng bốn gã thuộc hạ xung quanh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.. Khi hắn vừa lao về phía Sở Lương, thân hình Sở Lương thấp xuống, bước chân nghiêng sang một bên, quỷ dị di chuyển ra phía sau lưng hắn.

Lòng bàn tay không biết từ lúc nào nắm một viên gạch vàng.

Một viên gạch.

Đã đánh vào gáy lão giả Tà Vu này óc văng tung tóe ra, mắt thấy là không còn sống được.

Sở Lương nhìn lão giả nằm liệt trước mặt với vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh.

Nói lắm cả ngày như vậy.. Chỉ có chút thực lực như vậy sao?

Kỳ thật cũng không trách hắn, nói đạo lý thì đúng là hình thể của mình thoạt nhìn quả thật không giống là tu tập qua võ đạo chút nào. Ai có thể ngờ được, một viên gạch này đi xuống có sức lực của mười con hổ.

Hơn nữa lúc trước Sở Lương còn thỉnh giáo kỹ xảo võ đạo của Vân Triều Tiên trước.

Lúc ấy Vân Triều Tiên hỏi hắn binh khí tiện tay nhất là cái gì, nếu như nói dùng nhiều nhất, tự nhiên là kiếm. Nhưng nếu nói vừa tay, Sở Lương thích nhất vẫn là cục gạch.

Chỉ tiếc trên giang hồ thật sự không có ai sáng tạo ra công phu đặc biệt về cục gạch.

May mà trình độ võ đạo của Vân Triều Tiên đủ cao, hắn suy nghĩ một chút, bèn dạy cho Sở Lương một bộ công phu tên là "Hồi Lưu Thân Pháp". Thi triển bước chân linh hoạt, hình như quỷ mị, lúc trước lúc sau, khó có thể nắm bắt được.

Dưới tình huống lực lượng tăng lên rất nhiều, tốc độ bộc phát thân pháp cũng tăng lên trên diện rộng.

Lại phối hợp với một khối gạch vàng đánh đâu thắng đó không gì ngăn được, là có thể hình thành một cánh cửa khác biệt.. Chuyên Đấu Thuật.

Vu thuật có cao hơn nữa, một viên gạch quật ngã rơi xuống.

Sự thật ở phía trên.

Ngay khi nhìn thấy lão giả trong một khắc kia, Sở Lương đã chuẩn bị xong để bóp nát Hành Tùy ngọc phù, chuẩn bị triệu hoán sư tôn.

Dù sao Tà Vu âm quỷ độc ác, thủ đoạn khó lường, không biết như thế nào sẽ trúng chiêu, cảnh giới đối phương lại cao hơn mình, hắn quả thật không có lòng tin đối phó được.

Nhưng ai ngờ hắn phát động cái Cấm Pháp Chi Địa kia.

Trước khi khởi động Cấm Pháp Chi Địa, Sở Lương thật đúng là lo lắng, nếu như khối Cấm Pháp Chi Địa này có thể cấm tuyệt Hành Tùy ngọc phù thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng nghĩ lại.

Nếu như tất cả các pháp đều bị cấm.

Vậy ta sợ cái gì?

Sợ một thân cơ bắp của lão giả thủ lĩnh ngươi à?

Quả thật, võ giả tầm thường cũng không nhất định có thể địch lại Vu tộc có thể địch qua, có thể sinh sát hổ báo này.

Nhưng hết lần này tới lần khác lực lượng của Sở Lương lại không tầm thường.

Nếu như, Mãnh Hổ Bồi Nguyên Đan thay đổi hình dạng cơ thể đồng thời tăng sức mạnh cho Sở Lương, làm cho hắn biến thành một người mãnh nam như Vân Triều Tiên, phỏng chừng mấy tên Tà Vu này đều phải cân nhắc một chút.

Chỉ tiếc, cũng không có.

Vì vậy, họ chỉ nghĩ rằng hắn là một quả hồng mềm.

Sau khi lão giả chết, Cấm Pháp Chi Địa cũng không theo đó mà biến mất, xem ra vu thuật vẫn sẽ tiếp tục mà không chấm dứt theo cái chết của người thi thuật.

Sở Lương lại giương mắt nhìn bốn hắc y nhân khác trước mặt, bọn họ vốn là đi theo lão giả cùng nhau xông về phía Sở Lương, mắt thấy xúm lại, lão giả đã bị một viên gạch quật ngã.

Cục diện đột nhiên trở nên có chút lúng túng.

Không xông lên, không khí tự dưng như đứng nguyên tại chỗ. Nhưng tiếp tục xông lên, lại có hiềm nghi.

Nên làm gì bây giờ?

Mấy hắc y nhân nhìn nhau một vòng, sau đó đồng thời kêu lên: "Cùng nhau lên!"

Sau một tiếng quát lớn, chỉ có hắc y nhân cầm trường đao phía trước vọt tới, mà ba hắc y nhân khác đồng thời lựa chọn quay đầu bỏ chạy.

Hắc y nhân cầm đao co chặt đồng tử, không nghĩ tới mình lại là Vu tộc đơn thuần cuối cùng.

Cũng may hắn cũng không kịp lạnh lòng.

Sở Lương đã xuất hiện ở sau lưng hắn, cho một gạch.

Bộp.

Ba người còn lại mặc dù chạy theo ba hướng khác nhau, nhưng với sự hỗ trợ của sức mạnh mười con hổ, tốc độ chạy của Sở Lương đã vượt xa khả năng của bọn họ.

Mấy cái tung người, lập tức đuổi theo từng tên một, đuổi kịp chính là đập cho một gạch.

Không ai có thể đi ra khỏi sân thượng.

Chẳng qua chỉ trong chốc lát, lấy một địch năm.

Năm tên đã tuyệt thế.

Sau khi Sở Lương chiến đấu xong, đều cảm thấy có chút oan uổng cho mấy tên Tà Vu này.

Nếu như không phải coi mình là thiên tài cao thủ, làm một bộ thao tác tao nhã này, thì mình không có khả năng là đối thủ liên hợp của bọn họ.

Đương nhiên, nói như vậy bọn họ có thể sẽ chết dưới tay Đế Nữ Phượng.

Ồ.

Nghĩ như vậy, bị cục gạch đập chết cũng chưa chắc không phải là một kết thúc tốt hơn.

* * *

Sau khi trận chiến kết thúc, Sở Lương cũng không thực hiện phần yêu thích nhất của mình là sờ thi thể mà trực tiếp lao xuống lầu[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 98: Chuyên Đấu thuật (2)

[CREDITS=250;1851693385906]Rời khỏi Cấm Pháp Chi Đị của sân thượng tầng hai, cảm giác biệt lập với thế giới lập tức biến mất, sau đó chỉ nghe thấy tiếng la hét và tiếng ầm ầm nổ mạnh lớn từ sân trước mặt phát ra.

Không thể nghi ngờ, Vân Triều Tiên cũng đang triển khai đại chiến.

Vọt tới trong sân nhỏ, đã thấy một gốc thụ tinh to lớn đứng sừng sững ở giữa, thân hình một nửa là người, vẫn đeo mặt nạ bằng đồng, nửa còn lại biến thành vô số cành cây, trong sân đầy những cành lá dày đặc, càng duỗi càng nhiều càng dài, trong sân nhỏ chất đầy cành lá tráng kiện của nó!

Vân Triều Tiên thì sớm hoàn thành bước quan trọng nhất – bạo y.

Đúng vậy, hắn cởi trần vung cây đại kích, mơ hồ có thể thấy được hình xăm đẫm máu như ẩn như hiện trên lưng, hắn vung thần binh uy vũ sinh phong, đang một đường chém đứt những cành cây tráng kiện kia, hướng bản thể Thần sử xông tới!

Vân triều Tiên tu luyện hẳn là 《 Huyền Cương Bá Thể Quyết》một trong mấy bộ tuyệt đỉnh công pháp tuyệt đỉnh của Thiên Cương Môn, mỗi khi lực đến đỉnh phong, phía sau sẽ có thần ấn gia trì, có thể trong nháy mắt đột phá đỉnh phong, càng đánh càng dũng mãnh.

Một cây đại kích vung lên, trong bán kính năm trượng đều có gió mạnh, cho dù cành cây, dây leo có dài đến đâu cũng không thể thoát khỏi kết cục bị chém đứt trong nháy mắt.

Mới đi được vài bước, Vân Triều Tiên cũng đã áp sát thân thể thụ tinh của Thần sử, tiếp theo hét lớn một tiếng, đại kích giáng xuống từ trên không!

Rầm --

Rõ ràng là chém, lại chém ra một tiếng nổ tung!

Không có bất kỳ xúc cảm nào chém vào huyết nhục, bởi vì trong nháy mắt khi đại kích của hắn rơi xuống, thân trên của Thần sử kia cũng đột nhiên hóa thành thân cây, một kichs đánh xuống chẳng qua chỉ là chém vào trong thân cây.

Cho dù thân cây kia không yếu ớt như cành cây tầm thường, cứng rắn chặn lại Trấn Sơn Hà đại kích trong giây lát.

Mà nửa người trên của Thần sử kia lại đột nhiên xuất hiện một đầu nhọn cành cây, mang theo tiếng cười khặc khạc quái dị, vừa giơ tay lên, vô số cành cây đã vây quanh Vân Triều Tiên, mắt thấy sắp phát động hợp kích.

Lúc này, Sở Lương tung người nhảy ra, quát to một tiếng: "Vạn Kiếm Quyết!"

"Hả?" Thần sử sợ hãi cả kinh.

Hắn biết Hổ đại vương bị một chiêu Vạn Kiếm Quyết đồng loạt bắn chết, hắn còn đặc biệt nhắc nhở lão giả Tà Vu kia nên đề phòng Sở Lương.

Lúc này thấy Sở Lương xuất hiện ở chỗ này, hiển nhiên là lão giả Tà Vu kia cũng đã thất bại.

Nghe thấy Sở Lương lại hô to Vạn Kiến Quyết, hắn lập tức đề phòng, sợ mình sẽ hạ tràng giống như Hổ Vương, hắn vung tay lên, hầu hết cành cây và dây leo đều vây quanh tạo thành bức tường trước Sở Lương.

Phòng thủ Vạn Kiếm Quyết đáng sợ kia sắp tới.

Mặc dù hắn đã phạm nhiều tội ác nhưng hắn không hề có dấu hiệu lộ ra của huyết khí quấn thân, Trảm Hồng Danh Kiếm cũng không có hứng thú đối với hắn.

Sở Lương giơ tay lên, chỉ có trăm đạo kiếm quang bay ra, đánh vào tường cây, phát ra tiếng xoẹt xoẹt nhẹ.

Không gây thương tích lớn.

Nhưng lần này ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần lực của Thần sử, áp lực trước mặt Vân Triều Tiên đột nhiên giảm xuống, hắn tung người nhảy lên cũng dễ dàng giết đến trước mặt Thần sử.

Chờ Thần sử nhận ra thứ Sở Lương thi triển chỉ là một luồng Bách Kiếm Quyết nho nhỏ thì đã không còn kịp nữa rồi.

Trấn Sơn Hà Kích của Vân Triều Tiên mang theo tiếng gió gào thét, ầm ầm chém xuống!

Ầm --

Một kích này mạnh đến mức trực tiếp chặt Thần sử thành từng mảnh!

Giữa tiếng nổ vang vọng trên bầu trời, mơ hồ có tiếng thở dài yếu ớt của một thiếu niên xinh đẹp.

"A.. Đáng tiếc."

Nghiêm túc tính toán, chiến lực của Thần sử Yêu tộc này còn không bằng Hổ đại vương ngày đó, chẳng qua chỉ là có chút giảo hoạt -- so với Vân Triều Tiên mà thôi.

Cho dù Sở Lương không đến thì nhiều nhất Vân Triều Tiên tốn thêm chút thời gian, hẳn là cũng có thể thủ thắng được.

Đại kích của hắn vung lên, trực tiếp chặt cơ thể của thụ tinh thành nhiều mảnh, cành cây và các nhánh cỏ cây cũng nhanh chóng co lại và héo rũ, chỉ để lại một mớ hỗn độn trên mặt đất.

Sở Lương nhìn trái nhìn phải, thần thức trải rộng ra, bắt đầu tìm kiếm xem có vật phẩm mang linh tính còn sót lại hay không.

Từ trước đến nay Yêu tộc không am hiểu đan đỉnh pháp khí, bình thường cũng không để lại quá nhiều đồ vật có giá trị, sau khi cẩn thận tìm kiếm, hắn chỉ tìm được hai thứ có thể hữu dụng.

Kiện thứ nhất chính là mặt nạ bằng đồng Thần sử đeo kia, thần thức Sở Lương xẹt qua, hắn phát hiện trên đó có một luồng linh khí nhàn nhạt vây quanh, có thể có tác dụng đặc biệt nào đó nên lập tức nhặt lên.

Kiện thứ hai là một chiếc lá xanh cỡ lòng bàn tay, tuy khắp nơi trên đất đều có lá rụng nhưng chiếc lá xanh này lại rất khác biệt, tràn đầy linh tính và lập loè tỏa sáng rực rỡ.[/CREDITS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 99: Mua cá Cẩm Lý (1)

[CREDITS=250;1251693385925]"Thần sử này là một thụ tinh, mảnh này có thể chính là bản mệnh Thanh Diệp hắn tế luyện." Sở Lương kiểm tra đi kiểm tra lại, mới đưa ra kết luận: "Hiện tại không thể trực tiếp sử dụng, nhưng mà nó là tài liệu luyện khí rất tốt, ngươi có thể mang về núi, nhờ người luyện chế thành pháp bảo."

Truyền Kiếm Đường có một dịch vụ chuyên môn luyện khí, môn hạ của Thục Sơn cung cấp tài liệu cùng một số lượng kiếm tệ nhất định là có thể mời được bọn họ hỗ trợ tế luyện ra pháp khí.

"Hê hê, Sở huynh, lần này lại là nhờ có ngươi hỗ trợ."

Vân Triều Tiên nửa trên trần xách ngược đại kích đi tới, trước đó bọn họ đã thống nhất nếu có thu hoạch thì tất cả sẽ thuộc về Sở Lương, cho nên khi nhìn thấy Sở Lương nhặt đồ rơi ở trên mặt đất, hắn cũng không có bất cứ phản đối gì.

Vừa mới chém giết một mối hận trong lòng, nhìn ra được hắn quả thực sảng khoái.

"Cho dù ta không đến, hắn cũng không phải là đối thủ của Vân huynh." Sở Lương nói.

"Đó là lẽ đương nhiên, nhưng nếu Sở Lương ngươi dốc toàn lực ra tay, nói vậy một kiếm chém giết hắn cũng không cần phải nói. Ngươi còn cố ý hạ thủ lưu tình, để cho ta có cơ hội giết hắn.."

Nói đến đây, Vân Triều Tiên có chút cảm động.

Theo hắn thấy, vừa rồi nếu Sở Lương lại thi triển Vạn Kiếm Quyết giống như ngày đó, cho dù Thần sử kia dốc toàn lực phòng ngự cũng không nhất định có teher chống đỡ được, nhưng hắn lại chỉ thả ra một cái Bách Kiếm Quyết nho nhỏ.

Là hắn không có năng lực đó sao?

Tất nhiên là không phải!

Nhất định là Sở huynh biết ta truy tung tên gian tặc này nhiều ngày, không muốn cướp danh tiếng của ta, đặc biệt đem cơ hội chém giết tên yêu này lưu lại cho ta.

Sở huynh hắn thật sự..

Quá là làm cho người cảm động.

"Ha ha." Đối với chuyện này, Sở Lương lúc này chỉ có thể cười đáp lại.

Cố ý để lại cho ngươi giết?

Đó không phải là một thằng ngốc sao?

Sau khi thu dọn xong ở đây, họ lại xoay người trở lại sân thượng lầu hai vừa rồi, bắt đầu sờ mó thi thể mấy tên Tà Vu kia.

Trên người Tà Vu này có khá nhiều vật dụng nhỏ nhặt rải rác nhưng đều dính đầy tà môn. Thí dụ như một hàng phi đao trước tiên phải tự cắt mình mới có thể ném ra ngoài.. Còn có đầu lâu uống máu kia, vừa cầm lên thiếu chút nữa cắn Sở Lương một cái.. Còn có người rơm viết ngày sinh tháng đẻ.. Một chiếc đinh nhúng vào một thứ máu kỳ lạ quỷ d nào đó..

Rất nhiều thứ trong số này đã bị khóa lại, cần Tà Vu dùng huyết dịch của mình nuôi dưỡng, Tà Vu tử vong thì linh tính cũng biến mất. Một số vẫn còn tồn tại linh tính, nhưng quỷ dị không thể giải thích được.

Xem ra cũng không dùng được, đợi đến khi trở về núi thì nộp lên trên là được.

Có giá trị nhất, là một cái hộp gấm lấy từ trên người lão giả kia, bên trong chứa một gốc thiên tài địa bảo.

Minh Hải Kim Liên?

Bảo vật mà tên Sát tâm tâm niệm niệm thương nhớ ngày đêm này, vật này lại rơi vào trong tay mình, đây chính là thứ tốt.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thu hoạch lớn nhất lần này của mình, chính là một gốc Minh Hải Kim Liên này.

Sở Lương lại lưu luyến không rời đi vòng vài vòng, xác định không bỏ sót gì nữa, lúc này mới đứng dậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Báo quan đi."

Theo quy củ trên đường, đánh xong chia chiến lợi phẩm, đã đến lúc gọi quan sai đến dọn dẹp mớ hỗn độn này.

* * *

Chiêu bài của phái Thục Sơn và Thiên Cương Môn vẫn còn sáng, Sở Lương và Vân Triều Tiên tìm đến quan phủ Kháo Sơn Thành, lập tức được tiếp đãi nhiệt tình.

Hai người nói rõ Thần sử Yêu tộc chính là kẻ sát nhân trong thảm án trước đó, trải qua một số điều tra thì quả thực họ đã đúng, mà tên hung thủ kia cũng đã bị hai người bọn họ chém giết nên vụ án được coi là có kết quả.

Vốn dĩ là do phong thành truy sát kẻ hành hung, nha môn chịu áp lực rất lớn, hiện tại sự việc đã kết thúc, mọi người tự nhiên rất vui vẻ.

Họ không chỉ công khai và khen ngợi chuyện này mà còn thưởng cho Sở Lương và Vân Triêu Tiên mỗi người năm trăm lạng bạc.

Số tiền này không đủ để Kim Tiền Cổ kia ăn một bữa, cho nên người tu hành đương nhiên cũng không quá để ý tới, nhưng chuyện này có ảnh hưởng rất lớn, có thể coi như là một điểm nhỏ nâng cao danh tiếng của bọn hắn.

Vân Triều Tiên còn muốn đem phần bạc thưởng kia của mình cũng đưa cho Sở Lương, nhưng Sở Lương cự tuyệt, bảo hắn giữ lại tiền đi mua thêm mấy cái áo mặc đi.

Rời khỏi Kháo Sơn Thành, hai người mỗi người một ngả đường ai nấy đi.

Vân Triều Tiên vẫn còn luyến tiếc chia tay: "Sở huynh, giang hồ lớn như vậy, lần này chia tay, không biết khi nào ta và ngươi mới có thể gặp lại."

"Vân huynh không cần lo lắng, hữu duyên tự sẽ gặp lại." Sở Lương cũng chắp tay nói.

"Đúng, nhiều nhất là sang năm, đến lúc đó sẽ tổ chức Tiên Môn Đại Bỉ ở đô thành, ngươi nhất định sẽ đại diện Thục Sơn tham gia tranh tài, lúc đó ta nhất định sẽ gặp ngươi." Vân Triều Tiên cười nói.

"Đúng vậy." Sở Lương gập đầu.

Đồng thời trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó tốt nhất ngươi có thể nhìn thấy ta.[/CREDITS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back