Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 30: Quỷ án thư viện

Miệng của thư sinh gầy yếu vẫn luôn nói không ngừng, nói liên miên lải nhải kể ra, giống như là đang dùng loại phương thức này để làm giảm bớt sợ hãi ở trong lòng.

"Đúng vậy, ngươi không có làm cái gì đấy.." Tiếng nói của thư sinh cao lớn âm trầm.

"Ai nha, ngươi cũng đừng thừa nước đục thả câu!" Thư sinh gầy yếu vội la lên.

"Vậy thì.." Thư sinh cao lớn nghiêng mặt qua, dưới ánh trăng một nửa khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm: "Ngươi còn nhận ra ta hay không?"

"Ngũ Thiếu An!" Thư sinh gầy yếu tựa hồ bị giọng nói của hắn hù cho sợ hãi, có chút tức giận: "Rốt cục ngươi muốn làm gì? Nếu như không có việc gì, ta sẽ không ở lại chỗ quỷ quái này với ngươi đâu! Cùng lắm thì ngày mai ta sẽ báo với ở nhà rời xa Yến Giao thành, cũng tránh cho khỏi lo lắng hãi hùng."

"Trương Tùng, ngươi.. Thật sự không nhận ra ta sao?" Thư sinh cao lớn lại hỏi một câu, đột nhiên xoay người, lộ ra một cả khuôn mặt.

Nửa bên phải mặt của hắn vẫn là khuôn mặt bình thường, nhưng nửa bên mặt trái chẳng biết lúc nào lại xuất hiện một mảnh vết sẹo chằng chịt, tựa như trải qua trận bỏng vô cùng thê thảm, ngay cả hốc mắt cũng biến hình, vô cùng đáng sợ.

Hơn nữa.. Còn có chút giống như là nữ tử!

"..."

Thư sinh gầy yếu thấy thế, cả kinh rít lên một tiếng, rút lui về phía sau hai bước nhưng hai chân mềm nhũn, ngã nhào lên trên đất.

Lập tức, chỉ thấy nửa hoàn hảo trên mặt của thư sinh cao lớn kia, làn da cũng bắt đầu tróc ra, giống như tường da khô nứt từng mảng từng mảng rơi xuống, lộ ra dưới lớp da đó là khuôn mặt trắng bệch không có chút máu nào của nữ tử.

"Tư Đồ Yến.. Tha cho ta.. Tha cho ta.." Thư sinh gầy yếu lui về phía sau, trong miệng thì thào lẩm bẩm, sau đó xoay người bò lên, liều mạng chạy ra bên ngoài rừng cây!

Vừa chạy còn vừa hét to: "Cứu mạng! Có quỷ!"

Sau khi chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, hắn mới cảm giác được thở không ra hơi, thoáng dựng chân lại một lúc. Quay đầu nhìn rừng cây tĩnh mịch, dường như không có ai đuổi theo..

"Ách!"

Đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên, hai tay của hắn lại bóp lấy cổ của mình, hai tròng mắt cũng bắt đầu lồi ra bên ngoài. Mặt bên trái của hắn bắt đầu khô quắt lại tróc ra, lộ ra vết sẹo bỏng chằng chịt..

"Tha cho ta.. Làm ơn, tha cho ta.."

"Cầu xin ngươi.. A.."

* * *

"Thư viện Nam Sơn có quỷ, tại sao phải mời chúng ta tới?"

Trên đường phố phồn hoa của Yến Giao thành, Sở Lương đặt câu hỏi cho Lâm Bắc.

Lúc trước Lâm Bắc vội vội vàng vàng dẫn hắn nhận nhiệm vụ xuống núi, bởi vì hắn nói thù lao cực cao nên cũng không hỏi nhiều, lúc này mới bắt đầu hiểu rõ tình huống cụ thể.

Nơi đây cách Thục Sơn không xa, đệ tử phái Thục Sơn ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết Yến Giao thành, bình thường xảy ra quỷ án gì thì cũng do đệ tử phái Thục Sơn tiếp nhận.

Nhưng cũng có mấy nơi là ngoại lệ.

Ví như chùa miếu, nếu như nơi này xảy ra vấn đề, vậy sẽ phải do người tu hành Phật môn để ý tới, ví dụ như thư viện, nếu như nơi này xảy ra chuyện gì thì việc đó phải do người tu hành nho giáo để ý tới.

Nếu như người tu hành ba giáo không có tình huống gì đặc biệt thì sẽ không vi phạm vượt qua giới hạn. Điều đó không chỉ tìm phiền phức cho nhà mình mà cũng là dạng khiêu khích đối với nhà khác.

"Này, này.." Lâm Bắc cười nói: "Chuyện trong thư viện đương nhiên là do người tu hành trong nho giáo giải quyết. Chúng ta phụ trách, chỉ là bảo vệ một tên đệ tử."

Nói xong, hắn chỉ chỉ vào một cánh cửa lớn có sư tử đá trấn thủ phía trước, phía trên treo tấm biển cao cao "Lý phủ".

"Lý lão gia là người nổi danh nhà giàu ở trong Yến Giao thành, con trai độc nhất của hắn là Lý Giác đọc sách ở trong thư viện Nam Sơn. Mà gần đây thư viện Nam Sơn ra quỷ, đã có hai người học sinh chết."

"Hắn lo lắng nhi tử của mình xảy ra chuyện cho nên mời phái Thục Sơn chúng ta ra người bảo hộ con của hắn một khoảng thời gian. Chỉ cần chờ vụ quỷ án này được giải quyết thì coi như nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành."

"Theo ngày tính tiền."

Nghe được câu nói cuối cùng, Sở Lương an tâm.

Lý lão gia cho phái Thục Sơn chính là vàng ròng bạc trắng, phái Thục Sơn cho bọn hắn đúng là kiếm tệ. Tong khoảng thời gian này đúng lúc mình cũng muốn tích cóp tiền mua phi kiếm, đang cần loại nhiệm vụ trả thù lao cao này.

Cũng xem như ngủ gà ngủ gật được đưa tới gối đầu.

"Ai nha, hai vị thiếu hiệp phái Thục Sơn, cuối cùng các ngươi cũng tới rồi." Lý lão gia mang theo cả nhà già trẻ tự mình ra cửa nghênh đón, phần cho thể diện mặt mũi này cũng rất đủ.

Đây cũng là một lợi ích của người tu hành, coi như hạng người phàm tục vừa có tiền vừa có thế nhưng khi nhìn thấy ngươi thì hầu như cũng phải kính trọng ba phần.

"Không cần đa lễ như vậy, hai chúng ta chẳng qua là tiểu bối Thục Sơn." Lâm Bắc cũng nhiệt tình nói: "Ta tên là Lâm Bắc, vị này là Sở Lương đồng môn của ta. Ta thấy ngài còn ít tuổi hơn cha ta vài tuổi, vậy ta tự làm quen gọi ngươi một tiếng Lý thúc, ta và con của ngươi thì coi như làm huynh đệ đi."
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 31: Tân sinh Nam Sơn (1)

Nói xong, hắn quay đầu nói với Sở Lương: "Đừng quá câu nệ, đến đây rồi thì cứ coi như là nhà mình đi."

Sở Lương mỉm cười.

Có con hàng có năng lực xã giao kinh khủng ở đây, bản thân mình có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền toái giao tiếp với người khác.

Hắn chú ý tới, một thiếu niên cúi đầu yên lặng đi theo phía sau Lý lão gia, mặc trên người thường phục ở nhà, nhìn qua cũng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, da trắng nõn, nhưng hốc mắt lại biến thành màu đen, hình dáng tiều tụy.

Hắn chắc là Lý Giác con trai độc nhất của Lý lão gia, nhìn qua dáng vẻ giống như có rất nhiều tâm sự.

Hai người tiến vào đại trạch viện, lúc đến nội đường, Lâm Bắc đã kề vai sát cánh cùng với Lý lão gia.

"Lý thúc, ngươi cứ yên tâm, lão đệ đã có ta bảo bọc, ta cam đoan hắn bình an. Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ một tấc cũng không rời nhìn chằm chằm hắn cả mười hai canh giờ. Từ trên xuống dưới Thục Sơn, ngươi hỏi thăm một chút Lâm Bắc ta.."

"Cháu trai à, thật ra ta còn có một yêu cầu quá đáng.." Lý lão gia cười cười, hai bên ria mép râu cá trê giật giật: "Mặc dù nói là mời các ngươi bảo vệ Lý Giác nhà ta, nhưng các ngươi có thể.. Đừng để người bên ngoài biết được hay không?"

"Không để người bên ngoài biết? Có ý gì?" Lâm Bắc và Sở Lương đều có chút khó hiểu.

"Chính là.. Ngày mai ta sẽ giúp các ngươi sắp xếp nhập học, để cho các ngươi cũng tiến vào thư viện Nam Sơn học tập. Đến lúc đó các ngươi sẽ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm được Lý Giác, sau khi tan học cũng trở về nhà ta là được rồi. Thế nhưng trong lúc này, đừng để người khác nhìn ra là các ngươi đang đặc biệt bảo vệ hắn, có được không?" Lý lão gia xoa xoa tay thỉnh cầu nói.

"Lý thúc, yêu cầu của ngươi chúng ta đương nhiên sẽ làm theo, nhưng có thể hỏi một chút.. Vì cái gì hay không?" Lâm Bắc hỏi.

"Điều này nói ra không tốt lắm." Lý lão gia cười cười, miệng lại giữ kín như bưng.

Để cho người bảo vệ hắn.. Nhưng lại không muốn để cho người khác phát hiện ra?

Sở Lương liếc qua Lý Giác yên lặng không nói gì, còn có Lý lão gia xoa xoa tay ở bên cạnh.

Trong lòng bọn họ đang chột dạ vì giấu giếm chuyện gì?

So với phồn hoa phương bắc và đông nam thì Thục Sơn ở vực Tây Nam được xem như hơi có chút hoang vắng, Nho đạo không được coi là hưng thịnh. Trên mảnh đất Tây Nam rộng lớn, chỉ có một số thư viện trứ danh, thư viện Nam Sơn là một trong số đó. Trong lịch sử mặc dù không có ra Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, nhưng vị trí Thám Hoa thì đã từng có.

Chỉ tiếc sau này vị Thám Hoa lang kia bị xích vào tù, thư viện Nam Sơn cũng mất đi một phần vinh quang.

Nhưng nơi đây vẫn là nơi lựa chọn hàng đầu của con cháu quan lại quyền quý ở Yến Giao thành.

Hôm nay, bên trong thư viện Nam Sơn nghênh đón một vị tân sinh.

"Chư vị đồng môn, chúng ta hãy hoan nghênh Sở Lương đồng học gia nhập lớp Canh Tử của chúng ta."

Lão tiên sinh đứng ở trước sân khấu, giơ tay lên, ngoài cửa có một vị thiếu niên mặc áo gấm nhanh nhẹn đi tới, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt trong phòng học.

Nhưng thấy hắn mặt mày trong sáng, tướng mạo tuấn tú xuất trần, cũng mặc một thân áo nho ở trên người nhưng lại có mấy phần siêu nhiên hơn những người khác. Theo tiên sinh vẫy gọi, hắn đi vào trong học đường, khẽ gật đầu chào hỏi với mọi người ở phía dưới.

Sau lưng còn đi theo một thư đồng mày rậm mắt to, nước da màu đồng, mặc một bộ áo xanh đội mũ nhỏ, khiêng sọt sách nặng nề, vẻ mặt dường như hơi tức giận.

"Sở Lương, ngươi tìm một chỗ trống ngồi xuống trước, chúng ta sắp bắt đầu bài học hôm nay." Tiên sinh để cho hắn chào hỏi mọi người xong, sau đó nói.

"Vâng." Sở Lương thi lễ với tiên sinh, sau đó đi thẳng về phía trước.

Lớp học có khoảng hai mươi nam sinh, mười mấy nữ sinh, đều là một mình một bàn. Hắn đi loanh quanh trong lớp một lượt rồi ngồi xuống một chỗ trống ở phía sa, bên tay phải là Lý Giác có chút không yên lòng.

Vừa muốn ngồi xuống thì nghe thấy lão tiên sinh lại trách mắng: "Thư đồng đừng đi vào trong, ra ngoài chờ là được. Nếu như có lòng cầu học thì đứng an tĩnh ở bên cửa sổ dự thính, đừng có lên tiếng quấy rầy."

"Dạ.." Lúc này thư đồng sau lưng Sở Lương mới ngừng chân, buông sọt sách xuống, sau đó xám xịt đi ra khỏi giảng đường.

Thư đồng này không phải là ai khác mà chính là Lâm Bắc.

Hắn tới bên ngoài giảng đường, đứng ở bên cửa sổ, nhìn vào bên trong, vừa vặn đối mặt với Sở Lương, vẫn căm giận như cũ.

"Vì sao đều là đến thư viện, mà ngươi chính là học sinh mà ta lại là thư đồng?" Hắn dùng ánh mắt im lặng truyền lại oán giận.

"Có lẽ là do khí chất khác biệt đi, kiểu người chẳng phân biệt được quý tiện nha." Sở Lương dùng ánh mắt đáp lại.

"Ta không hiểu." Lâm Bắc vẫn là không phục.

"Được rồi, thân phận thư đồng tìm hiểu tin tức càng thuận tiện hơn. Không bằng ngươi đi lượn một vòng trong đám thư đồng giống ngươi hỏi thăm tin tức một chút xem sao? Nói không chừng có thể dò xét ra một số tin tức đến vụ quỷ án lần này đấy." Sở Lương lại trả lời.

Lúc này Lâm Bắc mới coi như từ bỏ, xoay người đi trộn lẫn với đám thư đồng giống mình.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 32: Tân sinh Nam Sơn (2)

Thư viện Nam Sơn đều là con cháu của gia đình phú hào bản địa hoặc là quan lại nhân gia, đương nhiên đều mang thư đồng tôi tớ đến. Nhiều người như vậy dĩ nhiên không có khả năng đều đi theo tiến vào trong giảng đường, trong đình viện có ngoại thất đặc biệt để cho bọn hắn nghỉ ngơi, nếu như muốn học tập, thì đứng ở ngoài cửa sổ dự thính cũng được. Chỉ cần không lớn tiếng gây náo động thì bình thường sẽ không bị quản thúc.

Thời gian giảng một bài ở thư viện Nam Sơn rất lâu, l sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, học sinh xung quanh đều cảm thấy có chút mệt mỏi buồn ngủ, chỉ có Sở Lương vẫn còn hào hứng dạt dào. Hắn đã từng là học sinh xuất sắc, đối với môi trường học tập như thế này cũng có chút hoài niệm.

Có giáo sư đã từng nói, hắn chưa tập trung đủ tâm trí. Nếu như có thể đặt tâm tư tập trung vào học tập thì sẽ không có ai có thể vượt qua được hắn, thành tựu không thể đoán trước được. Chỉ tiếc hứng thú của hắn lúc trước quá nhiều, vô luận là các hạng thể thao chuyển động, các loại cờ bài, các loại trò chơi đều khiến cho hắn dành rất nhiều thời gian tốn hao tinh lực làm rất tốt.

Cho nên mới chỉ đạt giải ba thi toàn tỉnh.

Dường như Lý Giác ở bên cạnh có lẽ không nghỉ ngơi tốt vào ban đêm, từ rất sớm đã gục xuống ở trong lớp học ngủ thiếp đi. Sở Lương không cần lo lắng cho hắn, tầm mắt chuyển động xung quanh, nhìn một chút xem có thể tìm người đáp lời hay không?

Đúng lúc này, một vị nữ sinh trên mặt có vết tàn nhang bên tay trái nhìn về phía hắn, trong mắt lập loè lấp lánh, tò mò hỏi: "Sở Lương đồng học, ngươi từ đâu tới vậy?"

Mọi người luôn khó tránh khỏi tò mò đối với học sinh có dáng dấp đẹp trai chuyển trường đến.

"Ta tới từ Hình Châu thành." Sở Lương nói ra tin tức đã chuẩn bị xong từ trước.

"Hình Châu thành? Vậy tại sao lại muốn tới Thư viện Nam Sơn thế?"

"Bởi vì nguyên nhân ở trong nhà, cả nhà đều chuyển tới đây, ta cũng chỉ đành đến bên này." Sở Lương mỉm cười nói.

"Hì hì, thư viện Nam Sơn rất tốt, ở mảnh khu vực Tây Nam này chính là số một số hai đấy." Tiểu cô nương thấy hắn cười, cũng cười hì hì nói.

"Trước khi ta đến cũng nghĩ như vậy, có lẽ tới Thư viện Nam Sơn không sai." Sở Lương dường như có chút lo âu nói: "Chẳng qua sau khi tới lại bỗng nhiên có chút lo lắng.."

"Lo lắng cái gì?" Tiểu cô nương vội vàng hỏi.

"Ta nghe nói, thư viện này gần đây ra quỷ?" Sở Lương nhỏ giọng nói.

"A.." Sắc mặt tiểu cô nương thoáng cái ngưng trọng, nàng nhìn hai bên một chút, cũng đè thấp tiếng nói xuống: "Đúng là có chuyện này, thế nhưng ngươi đừng sợ hãi, chỉ có mấy tên xấu xa kia mới.."

"Lý Xuân Hà!" Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát tháo: "Miệng ngươi phun phân đúng hay không?"

Tiểu cô nương nói chuyện với Sở Lương giật mình một cái, vội vàng lắc đầu, không dám lên tiếng nữa.

Hóa ra đằng trước cách đó không xa có một thiếu niên có cơ bắp cường tráng đứng đó, sắc mặt khó coi nhìn về phía bên này, tựa hồ rất mẫn cảm với nội dung mà bọn họ xì xào bàn tán, cách mấy hàng chỗ ngồi cũng đều nghe được.

Thiếu niên cường tráng cường tráng vừa chỉ vào Sở Lương: "Mới tới, ngươi muốn học tập tốt ở trong trường học thì cũng đừng hỏi thăm những chuyện linh tinh, đã nghe rõ chưa?"

Đối mặt với lời cảnh cáo hung hăng này, Sở Lương mỉm cười gật đầu, cũng không lên tiếng, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Lúc này, lại nghe thấy phía sau truyền tới một tiếng nói nhẹ nhàng: "Diêm Tiểu Hổ, ngươi lại đang hung dữ phải không?"

"Tống tiên sinh.." Tên thiếu niên cường tráng gọi là Diêm Tiểu Hổ kia nghe thấy tiếng nói này, lập tức phục tùng, xoay người ngồi xuống.

Chỉ thấy một nữ tử mặc chiếc váy dài màu xanh dương, khoác chiếc áo vạt ngắn màu xanh ngọc hở cổ đi đến, dáng người nàng cao gầy yểu điệu, thậm chí có hơi mảnh mai. Tóc buộc gọn lên đơn giản, để lộ đôi tai và chiếc cổ trắng như ngọc sứ, làn da như ngọc, ngũ quan thanh tú mộc mạc, một đôi mắt đen óng ánh.

Mặc dù xụ mặt, cách trang điểm trông có vẻ già dặn nhưng cũng liếc mắt là nhìn ra được tuổi tác của nàng cũng không lớn.

"Đây cũng là tiên sinh thư viện?" Sở Lương rất bất ngờ.

Thoạt nhìn nữ tử này thật sự tuổi còn rất trẻ.

Chỉ thấy vị Tống tiên sinh này từ ngoài cửa đi vào, đi đến bên cạnh Lý Giác nhẹ nhàng đẩy nhẹ hắn một cái đánh thức hắn dậy. Sau đó mới chậm rãi đi đến bục giảng, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta vào học."

Lý Giác nhìn vị này nữ tiên sinh, hiếm thấy xốc lại tinh thần.

So với lão tiên sinh lúc trước tốn công vô ích dùng hết giọng cố gắng thức tỉnh mọi người thì.. Giọng nói của nàng dịu dàng và nhẹ nhàng, thậm chí có thể nói là nhỏ giọng thì thầm. Thế nhưng học sinh ở dưới lớp học vô luận là nam hay nữ đều có tinh thần, không có một ai trong số họ lại tiếp tục buồn ngũ nữa.

"Hôm nay chúng ta có tân sinh phải không?" Trước tiên, Tống tiên sinh nhìn Sở Lương mở miệng nói: "Vậy ta tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Tống Thanh Y, là giáo viên dạy thơ văn của thư viện Nam Sơn."

Sở Lương nhìn ánh mắt dịu dàng của nàng, chỉ mơ hồ cảm thấy có chút kỳ dị.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 33: Thiếu chủ Hắc Hổ bang (1)

Mặc dù Tống Thanh Y trẻ tuổi nhưng bản lĩnh cũng thâm hậu, nội dung một bài học giảng rất sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, rất thú vị.

Sau giờ học chính là giờ nghỉ trưa.

Trên đường đi ăn cơm trưa, Sở Lương mới tụ hợp với Lâm Bắc.

"Thăm dò thế nào rồi?" Sở Lương hỏi.

"Đều hỏi thăm rõ ràng." Vẻ mặt Lâm Bắc hưng phấn nói: "Vị Tống tiên sinh kia tên là Tống Thanh Y, người Giang Nam, cũng là mấy ngày trước mới tới thư viện Nam Sơn, tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, không sai biệt lắm giống như chúng ta.. Chưa lập gia đình!"

Sở Lương: "?"

Sở Lương nhìn Lâm Bắc.

Lâm Bắc nhìn Sở Lương.

Kéo dài một hồi lâu, bầu không khí có chút xấu hổ, lúc này Lâm Bắc mới ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Đúng rồi, ta chủ yếu vẫn là tìm hiểu sự kiện quỷ án."

Thật sao?

Làm khó cho ngươi còn nhớ rõ.

Trong lòng Sở Lương chửi bậy một câu.

Rồi nghe thấy Lâm Bắc nói ra: "Lần này đúng là có không ít tin đồn liên quan tới thư viện Nam Sơn có quỷ. Nghe nói, ngay từ đầu là một cô nương tên gọi là Tư Đồ Yến, bởi vì bị người bắt nạt ở trong học đường cho nên tự vẫn ở hồ nước phía sau núi."

"Tư Đồ Yến.." Sở Lương thì thầm cái tên này.

"Bảy ngày sau, trong hồ phía sau núi lại có thêm hai cỗ thi thể học sinh, trạng thái tử vong cực kỳ thê thảm khủng bố." Lâm Bắc nói: "Hiện giờ trong học đường đều đang đồn là do quỷ hồn của Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh, báo thù những người bạn học trước kia từng vũ nhục nàng."

"Nếu như là Oán Linh gây chuyện thì cũng không khó xử lý." Sở Lương gật gật đầu: "Chẳng qua là Lý Giác, vì sao lại sợ hãi như thế? Chẳng lẽ trước kia hắn cũng từng bắt nạt Tư Đồ Yến sao?"

Từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy biểu hiện của cha con Lý Giác có chút không giống bình thường.

"Nhìn dáng vẻ như hũ nút kia của hắn cũng có thể ức hiếp người khác à?" Lâm Bắc bĩu môi: "Hắn bị bắt nạt còn tạm nghe được đấy?"

Lời nói của hai người còn chưa dứt đã thấy Lý Giác ở phía trước cách đó không xa bị người dồn vào góc tường.

Ngăn hắn lại đúng là thiếu niên gọi là Diêm Tiểu Hổ lúc trước kia và hai tên thư đồng của hắn.

Nói là thư đồng nhưng thật ra là hai tên đại hán thân cao tám thước lưng hùm vai gấu, nói bọn họ là tay chân còn tạm được, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hung thần ác sát.

Lý Giác bị bọn hắn đẩy đến góc tường cũng không nói nhiều, trực tiếp móc ra một thỏi bạc từ trong túi, nhìn có lẽ giá trị không nhỏ. Diêm Tiểu Hổ cầm ở trong tay ngắm nghía một chút, lúc này mới cười mang hai tên thủ hạ rời đi.

Giống như đang xác minh lời Lâm Bắc vừa nói.

"Đi qua hỗ trợ không?" Lâm Bắc muốn đứng dậy đi qua ngăn lại.

"Không cần." Sở Lương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, tự mình ngồi ở nơi đó ăn cơm.

"Mặc kệ cái này sao?" Lâm Bắc căm giận nói.

"Xem dáng vẻ Lý Giác bỏ tiền thành thạo kia, đoán chừng cũng không phải ngày đầu tiên bị bắt nạt." Sở Lương nói: "Hiện giờ chúng ta tùy tiện ra tay giúp đỡ, lại có khả năng bại lộ quan hệ với hắn, hơn nữa.. Hiểu biết của chúng ta về tên Diêm Tiểu Hổ kia cũng không nhiều, trước đừng gây thêm chuyện, để tránh chậm trễ chuyện chính."

"Được rồi." Lâm Bắc quay đầu lại: "Những người này đừng có chọc đến trên đầu ta.. Nếu không.."

Bốp.

Lời nói còn chưa dứt, gáy hắn đã bị người mạnh mẽ đập một cái, sau đó mấy bóng đen xông tới.

Chính là Diêm Tiểu Hổ và hai thư đồng cường tráng kia.

"Mới tới." Thiếu niên to lớn vỗ vỗ bả vai Sở Lương: "Ngày đầu tiên ngươi đến, không hiểu quy tắc của thư viện Nam Sơn à?"

"Quy tắc gì?" Sở Lương hỏi.

"Nếu muốn bình an vô sự ở chỗ này thì mỗi tháng phải giao năm lượng bạc lệ phí, thiếu gia nhà ta sẽ phụ trách bảo vệ ngươi." Phía sau một tên tráng hán nói.

"Năm lượng bạc?" Lâm Bắc ngẩng đầu lên: "Sao ngươi không đi ăn cướp đi!"

Mặc dù bọn hắn tu hành ở Tiên môn không sử dụng vàng bạc nhưng cũng biết năm lượng bạc đủ để cho một gia đình bình thường chi tiêu trong mấy tháng, nó cũng không phải là số lượng nhỏ.

Coi như bên trong thư viện Nam Sơn đều là công tử tiểu thư nhà giàu sang nhưng điều này cũng thật sự là công phu sư tử ngoạm.

"Không phục sao?" Một tên tráng hán khác lại đập một cái vào sau gáy hắn.

"Quả thật con mẹ nó.." Lâm Bắc ngay lập tức muốn nổi giận.

"Ấy!" Sở Lương vội vàng đưa tay ổn định hắn, sau đó mỉm cười móc ra một thỏi bạc mười lượng, đưa cho Diêm Tiểu Hổ: "Nếu là quy tắc, dĩ nhiên phải tuân thủ rồi. Ta giao trước hai tháng, sau này cũng xin Tiểu Hổ ca quan tâm."

"Chà, ngươi cũng rất thức thời." Diêm Tiểu Hổ cười hê hê, nhận lấy ngân lượng, thân thiết nói: "Yên tâm đi, sau này ở thư viện Nam Sơn ngươi chính là huynh đệ của ta, nói tên Diêm Tiểu Hổ ta ra thì chắc chắn ngươi có thể đi ngang."

"Tiểu Hổ ca thật uy phong." Sở Lương khen tặng một câu, lại hỏi: "Vậy không biết ra ngoài thư viện Nam Sơn, Tiểu Hổ ca có thể bảo vệ trong Yến Giao thành không?"
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 34: Thiếu chủ Hắc Hổ bang (2)

"Chuyện này thì ngươi yên tâm.." Tráng hán ở phía sau lại nói: "Thiếu gia nhà ta là thiếu chủ Hắc Hổ bang, ngươi có thể đi hỏi thăm một chút, Hắc Hổ bang chúng ta thuộc sở bộ Kình Bang, ngươi hiểu không? Quan hệ tốt với thiếu gia nhà ta thì tùy ngươi hoành hành bá đạo trong cả tòa Yến Giao thành."

"Hóa ra là thiếu chủ Hắc Hổ bang, thất kính thất kính." Sở Lương giả vờ dáng vẻ cửu ngưỡng đại danh đã lâu.

Vài ba câu nịnh nọt khiến cho Diêm Tiểu Hổ vui vẻ đi rồi.

Sau khi bọn hắn đi, lúc này Lâm Bắc mới sờ gáy của mình, âm trầm nói: "Mặc dù mấy người này có tu vi võ đạo, nhưng tối đa cũng chỉ tương đương với Đoán Thể Cảnh, hai ba lần là ta thu dọn được bọn chúng rồi, làm gì không cho ta ra tay chứ?"

"Tình huống không rõ ràng, trước không nên gây phiền toái. Hắc Hổ bang này giống như rắn địa phương, vạn nhất chúng ta thật sự chọc tới người của Kình Bang thì nhiệm vụ sẽ khó hoàn thành được." Sở Lương khuyên giải nói: "Vẫn là trước tìm hiểu rõ ràng chi tiết nội tình sau mới ra tay đi."

"Được rồi, thù lao của nhiệm vụ này còn chưa có lĩnh được, trước đã bị tổn thất mất mười lượng bạc.." Lâm Bắc còn hơi đau lòng.

"Quay lại thì tìm Lý lão gia thanh toán là được." Sở Lương khẽ cười nói.

Kình Bang hay còn gọi là Tứ Hải Kình Bang, là một trong Thập Địa, hơn nữa lại là một bang phái duy nhất bên trong Cửu Thiên Thập Địa không phải là thế lực tông môn nhưng lại có thể ngang hàng với một đám Tiên môn, thực lực của bọn họ có thể tưởng tượng được.

Chúng bang ở dưới trướng trải rộng bốn biển, nhiều lên đến mấy chục vạn người, chiếm giữ các con đường vận chuyển, bến tàu và rất nhiều việc làm ăn khác, có thể nói là một quái vật khổng lồ.

Nếu như Hắc Hổ bang này thật sự có quan hệ với Kình Bang, vậy thì cũng khó trách Diêm Tiểu Hổ lớn lối như thế.

Nhưng.

Sau khi trở lại giảng đường, hắn vẫn tiến tới hỏi Lý Giác một câu: "Ngươi không sao đấy chứ? Diêm Tiểu Hổ bên kia, có cần chúng ta hỗ trợ hay không?"

"Không cần." Lý Giác nhẹ nhàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Đã quen từ lâu rồi, hơn nữa.. Dù sao hắn cũng không sống được lâu nữa."

Sở Lương đang muốn xoay người, đột nhiên nghe thấy hắn bổ sung một câu như vậy, lập tức có chút ngạc nhiên nghi ngờ, hỏi: "Có ý gì?"

"Không có.." Lý Giác vội vàng lắc đầu, lại không nói thêm gì nữa.

Nhưng Sở Lương lại thêm mấy phần nghi hoặc.

Một buổi chiều lại bình an vô sự.

Chờ đến khi tan học, hai người xa xa đi theo đằng sau Lý Giác xuống núi đi về phía Yến Giao thành.

Lâm Bắc thì hồi báo lại tình huống đã tìm hiểu được với Sở Lương: "Hắc Hổ bang kia nói là thuộc sở hữu của Kình Bang nhưng thật ra chỉ là trên danh nghĩa, đoán chừng là muốn tạo chút quan hệ, cho tới bây giờ chưa từng thấy Kình Bang tham dự vào chuyện của bọn chúng."

"Ở trong Yến Giao thành thì đúng là được coi như bang phái lớn, trong bang có mấy chục tên tu hành võ đạo, nhưng phần lớn là nhất cảnh, có mấy đường chủ là nhị cảnh, chỉ có bang chủ là võ giả tam cảnh."

Sở Lương nhẹ gật đầu.

Loại địa phương như Yến Giao thành này, dạng thế lực này đúng là đủ làm mưa làm gió rồi.

Dù sao vốn có thế lực và mời tay chân tới cũng không giống nhau, giống như Lý lão gia bỏ ra một số tiền lớn cũng có thể mời được tu giả Thần Ý Cảnh tọa trấn mấy ngày, nhưng thời gian dài nuôi bọn hắn ở trong nhà thì sẽ không nuôi nổi. Hơn nữa môn hạ của Thục Sơn ra tay tất nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, bình thường chỉ phụ trách giải quyết chuyện yêu ma quỷ quái, không có khả năng giúp hắn làm cái khác.

Nếu như một bang phái có thể nuôi mấy chục tên tu giả võ đạo chỉ đâu đánh đó lâu dài, còn có cao thủ tam cảnh tọa trấn thì đúng là không yếu.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Sau khi hiểu rõ ở trong lòng, hắn nhìn hai bên một chút, tầm mắt rất nhanh tìm được Diêm Tiểu Hổ mới ra thư viện.

"Tiểu Hổ ca." Sở Lương mang theo Lâm Bắc, mỉm cười nghênh đón.

"Tiểu Sở, sao vậy?" Diêm Tiểu Hổ hiện giờ cảm thấy Sở Lương là người thông minh, là dạng thưởng thức có thể thu nạp làm tiểu đệ.

"Lúc trước không phải ngươi bảo ta hỏi thăm Hắc Hổ bang một chút sao? Ta đi nghe ngóng rồi." Sở Lương cười nói.

"Ừm? Cho nên bây giờ ngươi muốn làm gì?" Diêm Tiểu Hổ cảm thấy hắn cười có chút quái lạ.

Thì nghe thấy Sở Lương nói: "Cho nên hiện giờ ta muốn lấy lại tiền."

Lúc Tống Thanh Y đi ngang qua sơn môn của thư viện, mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào.

Nữ tiên sinh xinh đẹp chậm rãi đi ra ngoài, thì nhìn thấy ở trước sơn môn cách đó không xa có một đống học sinh tụ tập đang vây xem chuyện gì đó, dường như bên trong còn có tiếng quyền cước đánh nhau và tiếng kêu rên rỉ truyền ra.

Vẻ mặt Tống Thanh Y nôn nóng vội vàng, bước nhanh về phía trước, vừa tách học sinh ra vừa nói: "Ai đang đánh nhau? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nhưng đám người vây ba tầng trong ba tầng ngoài, tốc độ nàng chen vào rất chậm.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 35: Ẩu đả

"Tống tiên sinh!" Sau khi học sinh bên ngoài nhìn thấy nàng thì ngay lập tức cung kính tránh ra, có người đáp: "Là Diêm Tiểu Hổ và tân sinh mới đến.."

"Diêm Tiểu Hổ.." Tống Thanh Y nghe thấy vậy lập tức kêu lên: "Diêm Tiểu Hổ, ngươi lập tức dừng tay! Không cho phép bắt nạt đánh đồng học!"

Thế nhưng tiếng đánh nháu bên trong và tiếng kêu thảm thiết vẫn không ngừng lại, thậm chí theo nàng dần dần tới gần còn càng càng nghe càng thảm thiết hơn.

Nghe thấy âm thanh bốp bốp trùng trùng điệp điệp, Tống Thanh Y lập tức nhíu chặt lông mày: "Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, Diêm Tiểu Hổ, ngươi còn không dừng tay! Ta sẽ để cho viện trưởng khai trừ ngươi!"

Nàng cao giọng hét lên như vậy, các học sinh phía trước đều nhận ra giọng nói của nàng, nhanh chóng tách ra một con đường cho nàng.

Sau đó..

Tống Thanh Y nhìn thấy Diêm Tiểu Hổ thê thảm máu me đầy mặt nằm rạp trên mặt đất, hai con mắt chỉ có thể hé mở ra một nửa, không biết bên trong là máu hay là nước mắt, trong miệng còn đang nỉ non thút thít.

"Tống tiên sinh, ta đã dừng tay từ lâu rồi! Ta cũng không dám đánh lại một chút nào! Ta bị người đánh thành như thế này, ngươi còn muốn khai trừ ta à.."

"Hả?" Tống Thanh Y giật mình, vẻ mặt kinh ngạc.

Bởi vì ở trong ấn tượng của nàng, Diêm Tiểu Hổ là tiểu bá vương ở thư viện Nam Sơn, cả ngày ức hiếp đồng học, cho nên vừa nghe nói hắn ẩu đả với người khác thì khó tránh khỏi trong vô ý thức cảm thấy là hắn đánh người. Nhưng hắn có tu vi võ đạo gia truyền, lại hàng năm mang theo hai tên tay chân trong bang phái, ai có thể đánh hắn thành như thế này được?

Chờ chút..

Hai tên tay chân, là hai tên tráng hán đang cúi đầu quỳ ở bên cạnh hai tay kéo vành tai kia sao?

Vậy con hàng đánh người kia đi đâu rồi?

Nàng giương mắt quét qua, phát hiện xung quanh đều là học sinh vây xem, không thấy còn có người khác ở trong đó.

Tống Thanh Y bèn nói: "Vừa rồi là ai đánh người, đứng ra!"

Không có người đứng ra.

Thế nhưng, tất cả đồng học vây xem đều ăn ý lui về phía sau một bước, chỉ có hai người còn đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt đã bị lộ ra ngoài.

Một thiếu niên tuấn tú với nụ cười ấm áp, giống như là tân sinh hôm nay mới tới, tên là Sở Lương. Một tên khác là thư đồng mày rậm mắt to của hắn, hai người đang đứng chỉ trỏ ở đằng kia, giả vờ là quần chúng vây xem.

Tống Thanh Y nhíu mày nhìn về phía Sở Lương: "Là các ngươi làm?"

"Haiz." Sở Lương lắc đầu, cũng không ngờ được học sinh thư viện Nam Sơn ăn ý đến như vậy, đành phải lập tức cúi đầu nói xin lỗi: "Tống tiên sinh, thật xin lỗi! Hôm nay ta mới đến, đồng học Diêm Tiểu Hổ lại đòi ta mười lượng bạc làm phí bảo vệ, ta chỉ đành bất đắc dĩ phản kháng, làm trái với quy tắc của thư viện, xin Tống tiên sinh trách phạt."

"..."

Tống Thanh Y im lặng một chút.

Chỉ cảm thấy lời răn dạy của mình còn chưa thốt ra, làm thế nào cũng không nói được ra lời?

"Dù như thế nào thì cũng không thể đánh người mà.." Dừng một chút, nàng mới nhẹ giọng nói một câu.

Sở Lương lại nói: "Vốn dĩ ta cũng nghĩ giao tiền dàn xếp ổn thỏa cho xong, nhưng thư đồng nhà ta quá mức tức giận nên mới đánh nhau với ba người của đối phương, khi trở về ta nhất định sẽ nghiêm khắc trách phạt hắn."

Nói xong, hắn nhìn về phía Lâm Bắc.

Lâm Bắc ngầm hiểu, lập tức kêu rên một tiếng: "Ai da, công tử, mặt của hắn đánh ta cho quá.. Giống như gãy xương, cần phải nhanh chóng đi chữa bệnh."

"Nghiêm trọng như vậy sao?" Sở Lương hơi lộ ra vẻ lo lắng, quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Y nói: "Tống tiên sinh, ta phải nhanh chóng mang thư đồng nhà ta đi chữa thương, nếu như chậm trễ.."

"Được rồi, các ngươi đều tự đi chữa bệnh đi." Tống Thanh Y tức giận liếc nhìn hắn một cái, cũng nói với ba người Diêm Tiểu Hổ trên mặt đất: "Ngày mai tới học đường ta lại để cho viện trưởng trách phạt các ngươi."

Lúc này, Sở Lương mang theo Lâm Bắc đang "thụ thương", hai tên tay chân vác Diêm Tiểu Hổ hấp hối, tự mình đi con đường chữa chị của mình.

Nhưng hai tên tay chân Hắc Hổ bang vác Diêm Tiểu Hổ đi chưa được bao xa thì nghe thấy một tiếng thét truyền tới từ sau lưng: "Dừng lại!"

Hai người nhìn lại thì phát hiện ra lại là hai tên nhãi sát tinh mới vừa lúc nãy kia! Nên làm sao còn dám đi, lập tức ném Diêm Tiểu Hổ xuống đất, hai tay níu lấy vành tai quỳ xuống tại chỗ.

"Đừng sợ hãi như vậy." Sở Lương mỉm cười nhìn bọn hắn: "Ta chỉ muốn nói, mặc dù chuyện hôm nay đều là do các ngươi không đúng, thế nhưng chúng ta cũng không phải là người không nói đạo lý."

Nói xong, hắn vươn tay về phía Lâm Bắc: "Cho ta một viên kiếm tệ."

Lâm Bắc không hiểu gì cả, từ trong túi móc ra một viên kiếm tệ đưa cho Sở Lương.

Sở Lương giao nó cho một tên tay chân: "Mang cái này về cho bang chủ của các ngươi, cứ nói đây là tiền thuốc men đã đả thương con của hắn. Nhớ kỹ, phải tự mình giao đến trên tay bang chủ của các ngươi."

"Vâng vâng vâng." Hai tên tay chân gật đầu như gà con mổ thóc, nhanh chóng phóng như bay chạy trốn.

"Ê! Các ngươi đánh rơi thiếu chủ ở đây này." Lâm Bắc hô lên.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 36: Đêm gặp ở ven hồ (1)

"Cảm, cảm ơn." Hai tên tay chân lại quay người vác Diêm Tiểu Hổ lên, sau đó lại lần nữa phóng đi.

Nhìn bóng lưng đi xa của bọn hắn, lúc này Lâm Bắc mới hỏi: "Tại sao phải cho bọn hắn kiếm tệ?"

"Miễn phải lo lắng sau này nha." Sở Lương giải thích nói: "Đánh trẻ nhỏ khó tránh khỏi người lớn lại tới, cha của Diêm Tiểu Hổ nhìn thấy kiếm tệ chắc là sẽ không tới tìm chúng ta gây rắc rối nữa."

"Vậy tại sao lại lấy kiếm tệ của ta cho họ?" Lâm Bắc lại hỏi.

"Tiền của ta còn có ích." Sở Lương nghiêm trang nói.

Lâm Bắc: "?"

* * *

Vào đêm.

Sở Lương tìm tới phòng của Lý Giác, phát hiện ra hắn đang ngồi ở đó ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì.

Theo hôm nay nghe được một chút tin tức, lúc trước Lý Giác vẫn là một học sinh hết sức tập trung học tập, chẳng qua những ngày gần đây cũng không biết làm sao lại luôn thất hồn lạc phách.

Nhìn thấy hắn đi vào, Lý Giác mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: "Làm sao vậy?"

Sở Lương đặt năm lượng bạc lên bàn: "Đây là tiền lấy lại từ chỗ Diêm Tiểu Hổ kia về cho ngươi, hôm nay không cần cho.. Sau này chắc cũng không cần nữa."

Lý Giác hơi im lặng một chút, sau đó mới nói: "Hôm nay ta nhìn thấy các ngươi dạy dỗ hắn.. Cảm ơn."

"Người tu hành hành hiệp trượng nghĩa, vốn là việc nằm trong phận sự." Sở Lương cười nói.

"Ừm.." Lý Giác không biết nghĩ đến cái gì, lại hơi ngẩn người.

Sở Lương đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi lại nói hắn sống không được lâu nữa?"

"Hả?" Lý Giác bị hắn hỏi một cái giật mình, ánh mắt lập loè nhưng không trả lời.

"Có phải là bởi vì Tư Đồ Yến hay không?" Sở Lương lại truy vấn.

"Ta không biết.." Lý Giác lắc đầu.

"Ngươi biết, có phải là bởi vì bọn hắn đã từng ức hiếp Tư Đồ Yến, cho nên ngươi biết?" Sở Lương lại hỏi.

Lý Giác dường như có chút nóng giận, nhìn về phía Sở Lương: "Ngươi đừng hỏi nữa!"

"Cha ngươi vì mời chúng ta tới bảo vệ ngươi đã bỏ ra một giá tiền rất lớn cho Thục Sơn. Chúng ta ở đây lâu hơn một ngày thì các ngươi tiêu tiền càng nhiều. Giải quyết việc này xong sớm thì nó tuyệt đối là chuyện tốt với ngươi." Giọng nói của Sở Lương bình tĩnh mà hùng hồn: "Ta hỏi ngươi, Oán Linh giết người có phải là Tư Đồ Yến hay không?"

"..."

Lý Giác lại nhíu mày trầm tư rất lâu, mới ngẩng đầu nói: "Hẳn là nàng."

"Vậy ngươi sợ hãi như thế.. Có phải là bởi vì ngươi cũng đã từng bắt nạt nàng hay không?" Sở Lương tiếp tục hỏi.

"Ta không có!" Lý Giác kiên định lắc đầu: "Ta chưa từng có."

"Vậy.. Những người kia là ai?" Sở Lương hỏi.

Lý Giác ôm đầu, tựa hồ có rất nhiều chuyện không muốn nhắc tới, nhưng vẫn là trả lời: "Trương Tùng, Ngũ Thiểu An, Diêm Tiểu Hổ, Trần Đạt.. Chính là bọn hắn thường xuyên bắt nạt Tư Đồ Yến.."

Lý Giác nói cho Sở Lương những chuyện cũ.

Nhân vật chính trong câu chuyện là Tư Đồ Yến, là một thiếu nữ bình thường, nàng không coi là đẹp nhưng gia cảnh giàu có, cuộc sống sung túc.

Vốn cũng đầy đủ hạnh phúc mỹ mãn đến hết cuộc đời.

Chỉ tiếc ở hai năm trước, trong nhà Tư Đồ Yến xảy ra một trận hỏa hoạn, nàng được cứu từ trong đám cháy ra mặc dù trốn được một mạng nhưng lại bị thiêu hủy một nửa bên khuôn mặt, vĩnh viễn lưu lại vết sẹo xấu xí không có cách nào xóa được.

Ban đầu, bọn hắn đều là đồng học cùng lớp ở thư viện Nam Sơn, từ sau khi Tư Đồ Yến bị hủy dung, các bạn học đều sợ bộ dạng của nàng. Mặc dù nàng sẽ dùng khăn che mặt.. Sẽ để mái tóc dày che đi nửa bên mặt trái nhưng dù sao cũng không có cách nào che kín hết được.

Có mấy đồng học ngang bướng bắt đầu thường xuyên ăn hiếp nàng, muốn buộc nàng rời khỏi thư viện Nam Sơn.

Trương Tùng sẽ mỗi ngày lớn tiếng gọi nàng là đứa xấu xí.. Ngũ Thiếu An thường xuyên dùng giấy vo tròn lại ném nàng.. Trần Đạt biết rõ từ sau lần kia nàng đặc biệt sợ lửa còn thường xuyên dùng cỏ khô đốt dọa nàng.. Mỗi tháng Diêm Tiểu Hổ sẽ đòi nàng năm lượng bạc..

Tư Đồ Yến nghĩ định từ bỏ, nàng không muốn đến thư viện nữa. Lúc này, là Lý Giác khích lệ nàng.

Đúng vậy.

Bạn cùng lớp hoặc là ức hiếp nàng, hoặc là không dám liếc nhìn nàng một cái, chỉ có một mình Lý Giác thực sự chân thành đối xử tốt với nàng. Lý Giác luôn luôn im lặng ít nói cùng với Tư Đồ Yến sau khi bị bỏng dần dần tự phong bế mình giống như có một kiểu đồng loại cùng chung chí hướng.

Hắn sẽ cổ vũ Tư Đồ Yến dũng cảm đi vào thư viện, sẽ giúp nàng phụ đạo những bài tập thiếu sót, cũng sẽ đứng ra giúp nàng bênh vực lẽ phải lúc những tên xấu xa bại hoại kia ức hiếp nàng..

Mặc dù kết quả thường thường là hắn cũng trở thành đối tượng bị bắt nạt.

Trước khi Tư Đồ Yến bị bỏng, giao tình giữa bọn hắn hời hợt, sau khi nàng bị bỏng, bọn hắn lại trở thành bạn tốt của nhau.

Lý Giác cho rằng mình làm như vậy là có thể giúp Tư Đồ Yến dần dần phấn chấn lại.

Nhưng hắn không nghĩ tới, có một ngày lúc bọn hắn cùng nhau đọc sách ở bên hồ, trong lúc bất tri bất giác hắn ngủ thiếp đi.. Vừa tỉnh dậy, lại phát hiện mình bị Tư Đồ Yến trói lại!

Tư Đồ Yến trói chặt hai tay Lý Giác lại, móc ra một cây đao nhỏ, trong mắt của nàng lóe một tia sáng dọa người.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 37: Đêm gặp ở ven hồ (2)

Nàng nói, nàng đã thích Lý Giác. Chỉ cần rạch trên mặt Lý Giác để cho hắn cũng thay đổi trở thành "quái vật" thì bọn hắn có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.

Lý Giác thử khuyên can nàng, nhưng nàng dường như rất cuồng loạn, hoàn toàn không để ý tới lời hắn nói, chỉ muốn biến hắn thành "kẻ xấu xí", "quái vật"..

Bởi vì Lý Giác điên cuồng giãy dụa nên cuối cùng đã tránh thoát được trước khi con dao nhỏ của nàng tới gần hắn. Hắn đẩy Tư Đồ Yến ra, mắng nàng một tiếng kẻ thần kinh, sau đó quay người chạy trốn, cũng không dám quay đầu lại nhìn nàng.

Ngày thứ hai, thì nghe thấy tin Tư Đồ Yến tự vẫn ở bên trong hồ nước.

Lý Giác mê mang.

Hắn không biết đến tột cùng mình đúng hay sai, vì sao từ trước cho tới nay vẫn luôn chân thành đối xử với nàng nhưng lại đổi lấy dạng đối đãi như thế này, một câu bản thân mình mắng nàng là kẻ thần kinh kia có phải là một cọng cỏ cuối cùng đè chết nàng hay không..

Bảy ngày sau đó, thi thể của Ngũ Thiếu An và Trương Tùng cũng bị phát hiện ở trong hồ.

Trong thư viện, mọi người đều đang suy đoán có phải oan hồn của Tư Đồ Yến quay trở về báo thù hay không, Lý Giác cũng cảm thấy như vậy.

Chắc chắn là như vậy!

Nhất định là nàng trở về, tất cả những người đã từng ức hiếp nàng đều trở thành mục tiêu cho nàng trả thù. Cá

Nhưng hắn không biết.. Mình có trở thành đối tượng nàng trả thù hay không?

Lý Giác hết sức sợ hãi..

Lúc Sở Lương ra khỏi phòng, tâm trạng có chút phức tạp. Đây đúng là một câu chuyện cũ rất nặng nề, nhưng cuối cùng tu giả vẫn có chức trách của mình.

Lâm Bắc đang ở gian ngoài chờ nhìn thấy hắn ra bèn hỏi: "Như thế nào?"

"Từ sau khi Trương Tùng và Ngũ Thiếu An chết, Trần Đạt vẫn luôn trốn tránh ở trong nhà chưa từng đi thư viện.. Diêm Tiểu Hổ cũng làm theo ý mình, chẳng qua hai ngày gần đây hẳn là hắn cũng không có cách nào ra cửa được.."

"Nếu như Tư Đồ Yến hóa thành Oán Linh thì có lẽ vẫn xuất hiện ở bên hồ sau núi của thư viện.."

"Ta đi nơi đó xem xét một chút, ngươi ở lại nhìn Lý Giác là được."

Sở Lương nói qua những chuyện đã xảy ra mà mình hỏi được cho Lâm Bắc nghe, sau đó mới chuẩn bị đi phía sau núi của thư viện tìm hiểu một chút.

"Được, nơi này cứ giao cho ta." Lâm Bắc nói: "Một mình ngươi đi đối phó oan hồn, hãy cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, khi còn sống Tư Đồ Yến cũng không có tu vi, coi như là hóa thành Oán Linh thì cũng không khó đối phó." Sở Lương trả lời.

Hào quang ngự kiếm chói mắt, hắn lựa chọn ngự phong phi hành hơi chậm một chút nhưng càng đơn giản hơn.

Lúc này, cũng đã vào đêm nên đã phong thành, nhưng đối với người tu hành thì hóa ra lại bớt đượcviệc. Nếu như vào ban ngày bay tới bay lui thì lại phải lo lắng quấy nhiễu dân chúng, ban đêm thì trực tiếp cất cánh là xong việc.

Lúc đi vào phía sau núi của thư viện, bóng đêm dần dần sâu, xung quanh không có nửa bóng người. Bóng cây nghiêng ngả, tiếng gió thổi xào xạc giống như có rất nhiều người đang ẩn giấu trong màn đêm gây ra từng tiếng xột xoạt.

Nó rất thích hợp cho những đêm ma quỷ.

Sở Lương ẩn giấu mình vào trong bụi cây, không tiết lộ khí thế, sợ đánh rắn động cỏ, lặng lẽ đợi đến nửa đêm.

Nhưng còn chưa kịp đợi quá lâu thì chợt nghe thấy tiếng gió thổi phần phật.

Có người?

Sở Lương thò thần thức ra, ở cách đó không xa bắt được một vệt tàn ảnh.

Tựa hồ là bóng lưng của nữ tử.

Đến thật sớm.

Sở Lương cẩn thận thu lại khí thế, phi thân lướt tới, cầm kiếm trong tay.

Nhưng khi đi tới chỗ bóng dáng nữ tử mới vừa lóe lên kia thì đã không thấy một tia bóng dáng đâu nữa.

Hả?

Coi như là quỷ thì cũng không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất..

Xung quanh lại không có một tia âm khí.

Đang buồn bực, chân vừa chạm xuống đất thì nghe thấy tiếng xé gió ở trên đỉnh đầu.

Vù --

Một tấm lụa xanh biếc từ trên trời giáng xuống, dường như là kiếm quang, lại như là cương khí!

"Người nào?" Sở Lương đưa tay giơ kiếm lên chặn lại.

Keng keng keng ánh sáng đan xen, kình phong khuấy động, thoáng một cái đã khiến cho lá rụng trong vòng mấy trượng đều bị xoắn nát!

Lúc này hắn mới nhìn rõ binh khí tập kích mình kia không phải là trường kiếm, mà là một sợi dây xích màu xanh ngọc. Phẩm chất sợi dây xích màu xanh ngọc kia không thể nghi ngờ đã vượt xa cả phi kiếm của mình, dưới sự giao kích, tu vi của mình cũng không kém đối phương bao nhiêu, thân phi kiếm lại run rẩy một trận.

Chỉ một kích.

Người cầm dây xích màu xanh ngọc kia lại lăng không lộn nhào trên không trung, đáp xuống khoảng cách hơn một trượng xa.

Sở Lương cũng không truy kích, bởi vì chân khí của người nọ cuồn cuộn công chính, rõ ràng không thể nào là quỷ vật được.

Hóa ra nữ tử có dáng người cao gầy, một thân mặc trang phục màu đen lại càng lộ ra tư thái thướt tha, khuôn ngực cũng vô cùng nổi bật. Màu da trắng nõn như ngọc phản chiếu dưới ánh trăng.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 38: Quỷ Họa Bì? (1)

"Tống giáo tập?"

"Sở Lương?"

Hai người đều thốt ra tiếng hô ngạc nhiên nghi ngờ.

Hóa ra người vừa mới đột nhiên ra tay không là ai khác mà chính là nữ giáo tập ban ngày, Tống Thanh Y.

Nhưng mà..

Vào ban ngày, ngực của Tống Thanh Y tựa hồ không có quy mô hùng vĩ như thế, nhưng sao vào ban đêm lại tăng vọt nhiều như vậy.. Đúng thật là kỳ quái.

Sau khi đối mặt nhau một chút, hai người lại trăm miệng một lời hỏi ra một câu: "Ngươi cũng là tu giả?"

Dừng một chút, lại đồng thời nói một câu: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Mặt Tống Thanh Y hơi đỏ đỏ lên, sau đó nghiêm mặt: "Không cho phép học ta nói chuyện!"

Sở Lương đành phải mỉm cười, giơ tay lên làm ra một cái thủ thế "xin mời".

"Lúc trước ta nhìn thấy ngươi không thích hợp, ngươi là tu giả từ đâu tới?" Tống Thanh Y hỏi.

"Ta là đệ tử môn hạ của phái Thục Sơn, tới thư viện Nam Sơn.. Nhưng thật ra là được mời bảo vệ một vị học sinh trong thư viện." Sở Lương trả lời chi tiết: "Vạy còn Tống giáo tập thì sao?"

"Ta đến từ Quân Tử Đường ở Giang Nam.." Tống Thanh Y cũng nói: "Thư viện Nam Sơn xuất hiện quỷ án, cho nên người Nho giáo chúng ta đến giải quyết. Chẳng qua là lo lắng đánh rắn động cỏ, làm việc không tiện.. Lúc này mới dùng thân phận giáo tập nhập học."

Thì ra là thế.

Khó trách vị tiên sinh giáo tập này lại trẻ tuổi như thế.

Sở Lương nói: "Việc nơi này đúng là đệ tử Thục Sơn ta không nên nhúng tay, nhưng nhận ủy thác của người thì cũng nên hết lòng làm việc cho họ, vừa rồi ta mới biết được một ít tin tức, lúc này mới tới hồ nước phía sau núi xem xét một chút. Nếu Tống giáo tập ở đây, chắc hẳn cũng đã biết rõ chuyện của Tư Đồ Yến rồi phải không?"

Tống Thanh Y khẽ sờ cằm nói: "Đúng vậy, trong đêm hai ngày này ta đều gác ở chỗ này, nhưng lại không thấy động tĩnh gì.. Cho đến hôm nay, mới nhìn thấy một bóng người lén lén lút lút, cho nên mới ra tay về phía ngươi, hi vọng ngươi đừng trách.."

"Không sao." Sở Lương khẽ lắc đầu, lại nói: "Vậy nếu mục đích của chúng ta đều là nghĩ cách giải quyết quỷ án này, chúng ta có thể chia sẻ tin tức đã thu được hay không?"

Hắn nghĩ Tống Thanh Y thân là một nhân vật của thư viện có thể biết một chút tin tức ở bên trong mà một học sinh như Lý Giác cũng không biết tình hình.

Tống Thanh Y cũng không từ chối, nhẹ gật đầu: "Ngươi muốn biết cái gì?"

"Ta muốn biết.." Sở Lương tò mò nhìn ngực Tống Thanh Y một chút, hai tay xua một cái: "Tống giáo tập, lúc trước có phải ngươi mặc buộc ngực hay không.. Làm sao.. Ban ngày và ban đêm lại khác xa nhau nhiều như vậy?"

"Bởi vì ta sợ khi đi học.. Nếu như này.. Thì hơi có vẻ không trang nghiêm.. Cho nên mới.." Tống Thanh Y ấp úng giải thích một chút, đột nhiên nhíu mày một cái: "Sao ta lại nói những điều này với người làm gì? Nếu như ngươi không có gì liên quan đến quỷ án để nói thì nhanh chóng đi về đi!"

"Xin lỗi, chỉ là có chút tò mò." Sở Lương cười cười, bắt đầu hỏi thăm chính sự: "Hẳn là ngươi đã kiểm tra thi thể của hai người học sinh kia, đúng là cách làm của Oán Linh sao?"

"Tình trạng chết thê thảm, có âm khí nồng đậm, có thể xác nhận là quỷ vật sát hại." Tống Thanh Y đáp: "Chẳng qua là.. Ta luôn cảm thấy không giống như là Oán Linh mà giống như là quỷ vật nào đó cao cấp hơn.."

Linh trí Oán Linh không cao, tư duy không được coi là rõ ràng, thường thường sẽ luôn xuất hiện ở cùng một địa điểm. Mặc dù chấp niệm sâu thì cũng sẽ không có kỹ thuật phức tạp gì.

Chuyện lừa gạt hai người học sinh từ trong nhà để đến bên hồ giết chết này không giống như là chuyện Oán Linh có thể làm được.

Trừ phi là cơ duyên xảo hợp.

"Nhưng Tư Đồ Yến chỉ là một thiếu nữ bình thường không có chút tu vi nào.." Sở Lương nói.

Một người bình thường không có tu vi, cường độ thần hồn rất có hạn, sau khi chết cho dù lại có oán khí sâu nặng đi nữa thì nhiều lắm cũng chỉ là Oán Linh mạnh hơn một chút mà thôi.

Nếu như người nào cũng có thể hóa thân thành Lệ Quỷ, cường độ không có hạn mức cao nhất thì đây chẳng phải là vừa chết đã trực tiếp bay lên sao?

Quỷ vật cao cấp hơn, hoặc là sau khi trở thành quỷ vật tiếp tục dựa vào cơ duyên và tu hành tăng cường, hoặc là khi còn sống đã có tu vi thần hồn mạnh mẽ, đây là điều nhất định phải có.

Mà rõ ràng Tư Đồ Yến mới chết không lâu, không có đủ hai điều kiện này.

"Cho nên có thể là quỷ vật khác hành hung." Tống Thanh Y nói: "Cũng có khả năng.. Là có ma tu quấy phá."

Sở Lương tán thành gật gật đầu.

Có một ít tu giả Ma đạo sẽ chuyện luyện hóa sinh hồn có oán khí sâu nặng, để cho hắn trở thành công cụ hoặc là vũ khí cho mình tu hành, thủ đoạn tàn nhẫn, trái với nhân nghĩa.

Như Ma đạo có danh tiếng đang thịnh là Minh Vương Tông có rất nhiều pháp môn dựa vào âm hồn tu luyện.

Sở Lương lại nói tất cả chuyện mà Lý Giác kể với hắn cho Tống Thanh Y. Hắn không đề cập tới chuyện Lý Giác và Tư Đồ Yến, chỉ nói mấy người trong lớp học có thể sẽ lọt vào sự trả thù của Tư Đồ Yến.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 39: Quỷ Họa Bì? (2)

"Trần Đạt, Diêm Tiểu Hổ.." Tống Thanh Y vuốt cằm nói: "Ngày mai ta sẽ đi xem hai người bọn họ một chút."

Sau khi trao đổi xong, Sở Lương bèn rời khỏi phía sau núi.

Về tới Lý phủ trong Yến Giao thành.

"Hóa ra Tống giáo tập là người của Quân Tử Đường." Lâm Bắc biết được tin tức này cũng có chút kinh ngạc.

Bên trong Cửu Thiên Thập Địa chỉ có hai tông môn Nho giáo, một cái là thư viện Thăng Long lưng tựa triều đình, dùng cả tòa Vũ Triều làm cơ sở bồi dưỡng nhân tài. Một cái khác chính là Quân Tử Đường tương đối độc lập.

Mới đầu Quân Tử Đường ở Giang Nam là do vài vị đại nho khai sáng, lúc ấy mấy vị đại nho thường đương thời ở trên Yên Vũ lâu của Giang Nam đàm học luận đạo, trao đổi học vấn, nhất thời dẫn tới câu chuyện được mọi người ca tụng. Sau này đại nho nhận được bọn hắn công nhận đều có thể gia nhập vào, trở thành một thắng cảnh giao lưu tư tưởng.

Sau đó lại có người đề nghị, dứt khoát đặt tên nơi này là Quân Tử Đường, phàm là quân tử Nho đạo có phẩm hạnh, học vấn, tu vi được công nhận thì có thể đề danh ở Quân Tử Đường, lan truyền hậu thế, lưu danh muôn đời.

Từ đó về sau Quân Tử Đường biến thành một tòa cung điện vinh danh của Nho giáo, vô số nho sinh đều lấy đề danh của Quân Tử Đường làm mục tiêu suốt đời. Dần dần, Quân Tử Đường ở Giang Nam cũng phát triển ra cơ nghiệp truyền thừa của mình, trở thành một trong Thập Địa tông môn.

"Chuyện ở thư viện đã có người Nho giáo quản, hẳn là cũng không cần chúng ta quan tâm đến." Sở Lương nói.

"Nho giáo tốt." Lâm Bắc không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt mang theo nụ cười kỳ quái: "Ta rất thích Nho giáo."

* * *

"Trần Đạt chết rồi?"

Buổi chiều ngày hôm sau, Tống Thanh Y đột nhiên mang đến một tin tức xấu tìm tới Sở Lương và Lâm Bắc.

Hóa ra nàng lên giảng bài buổi sáng xong bèn dùng danh nghĩa giáo viên đến nhà thăm viếng học sinh Trần Đạt, kết quả lại thấy một màn bi thảm ở Trần gia.

"Việc này có chút quỷ dị." Sắc mặt Tống giáo tập ngưng trọng.

Sở Lương và Lâm Bắc cũng nghiêm túc nghe nàng thuật lại mọi chuyện.

"Theo người Trần gia nói, từ khi Trương Tùng và Ngũ Thiếu An chết, Trần Đạt vẫn tự giam mình ở trong phòng không dám ra ngoài. Chỉ có lúc cha hắn mẹ đi đưa cơm mới có thể nhìn thấy hắn."

"Đêm qua, lúc phụ thân của Trần Đạt đưa cơm cho con trai, đúng lúc nhìn thấy mẫu thân của Trần Đạt cầm khay trên tay đi vào. Trần phụ còn có chút kỳ quái, rõ ràng là Trần mẫu bảo hắn tới đưa cơm, làm sao hiện giờ bà ấy lại đích thân tới?"

"Nhưng khi hắn về đến phòng nhìn thấy Trần mẫu đang nằm ở trên giường."

"Trần phụ lập tức cảm thấy không tốt, lại chạy đến phòng của Trần Đạt xem xét thì phát hiện ra toàn thân Trần Đạt đã cháy đen nằm ở trên mặt đất, nghiễm nhiên là bị lửa lớn thiêu chết."

"Nhưng trong phòng không có một chút mùi khói lửa nào, cũng không có dấu vết lửa cháy, Trần Đạt cũng không phát ra tiếng kêu cứu nào.. Cứ như vậy bị thiêu chết ở trong không khí."

"Ta kiểm tra qua, âm khí nồng đậm, là thủ đoạn của quỷ vật."

Tống Thanh Y nói ra tất cả mọi chuyện không giấu diếm bất cứ điều gì. Đối với nàng thì chuyện được giải quyết càng sớm càng tốt, đương nhiên có người có thể giúp đỡ lại càng tốt.

"Trần mẫu mà Trần phụ thấy.. Đi vào phòng Trần Đạt kia là quỷ vật biến ảo." Sở Lương trầm tư, nói ra: "Quỷ vật có thể tùy ý biến thành dung mạo của người khác cũng không nhiều."

Thủ thuật biến ảo hình người che mắt cũng không khó, rất nhiều tà ma đều biết, nhưng muốn biến ảo tùy ý thành bộ dáng của người khác sẽ rất khó.

Ngoại trừ đại thần thông có thể thiên biến vạn hóa ra thì một số chủng tộc có thiên phú đặc biệt, ví dụ như yêu quái bên trong Hồ tộc, hoặc là quỷ vật bên trong..

"Quỷ Họa Bì!" Lâm Bắc cũng kêu lên.

"Đúng vậy, chỉ có quỷ Họa Bì mới có thể tùy ý biến ảo thành người khác, hẳn là lúc trước hai người học sinh kia cũng bị quỷ Họa Bì lừa gạt đến bên hồ." Tống Thanh Y nói.

Nhưng Tư Đồ Yến mới chết đi không lâu, làm sao lại có thể biến thành quỷ Họa Bì thần thông quảng đại được chứ?

Nếu như quỷ vật hành hung không phải là Tư Đồ Yến, vậy thì vì sao người bị giết đều là những người mà nàng muốn trả thù?

Quỷ Họa Bì biến hóa khó lường, hành tung bất định, khó đối phó hơn Oán Linh gấp trăm lần.

Có thể thấy lông mày Tống Thanh Y nhíu lại, hiển nhiên là vô cùng đau đầu.

"Tống giáo tập, ngươi yên tâm, đệ tử Thục Sơn chúng ta cũng luôn luôn lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình, sẽ không để cho tà ma hành hung, chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực trợ giúp ngươi!" Lâm Bắc vỗ ngực bảo đảm nói.

Sau đó trở lại Lý phủ, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Lương.

"Nghĩ biện pháp một chút đi, soái ca." Hắn vội vàng nói: "Ta chính là nhìn trúng ngươi thông minh tài trí mới tìm ngươi cùng đi làm nhiệm vụ đó." "Ngươi cam đoan với Tống giáo tập, tìm ta làm gì?" Sở Lương cười nói: "Nhiệm vụ của chúng ta không phải là nhìn chằm chằm Lý Giác là được rồi sao?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back