Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 20: Phương sư huynh kiêu ngạo (2)

Tay trái của hắn niệm quyết, tay phải cầm Kinh Lôi Kiếm lên, hô quát một tiếng, ánh chớp nổ ra, mũi kiếm mênh mông vẽ ra một vòng. Chỉ trong nháy mắt, cát bay đá chạy, mây giông cuồn cuộn bên người, trong nháy mắt bao phủ tất cả.

Ầm ầm bùm bùm --

Chỉ một kiếm, tất cả yêu thú đang bay nhào tới đều bị bão táp cuốn theo, trong nháy mắt hóa thành bột mịn!

Diệt toàn đoàn.

"Hừ!" Phương Đình thu kiếm, hừ lạnh một tiếng, dùng một loại ánh mắt bễ nghễ quét nhìn bốn phía, uy phong lẫm liệt. Rồi liếc mắt nhìn hai người Từ Tử Tình và Sở Lương ở bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt lại lập loè giống như chờ mong điều gì đó.

Rất giống như một con chó lông vàng bắt được chuột chờ được người khen ngợi nhưng vẫn phải giả bộ cao lãnh lạnh lùng vậy.

Kiểu hình thành so sánh rõ ràng này, là ánh sáng trong mắt Sở Lương vừa mới sáng lên trong nháy mắt bị dập tắt.

Trong mắt của hắn không có ánh sáng..

Phương Đình giết càng tàn nhẫn thì trong lòng hắn càng đau đớn..

Cũng không biết là do Từ Tử Tình thường nhìn thấy tu vi của huynh trưởng mình cho nên không cảm thấy lợi hại.. Hay là do trong lòng nàng thực sự quá khẩn trương, không để ý tới mặt khác hay không, mà đối với biểu hiện vô cùng dũng mãnh của Phương Đình cũng không nói ra bất kỳ lời tán thưởng nào.

Kết quả chính là, Phương Đình bày ra tư thế nửa ngày cũng không đợi được thứ mong muốn, cuối cùng đành phải trừng mắt nhìn, tự mình nói một câu: "Tử Tình sư muội, Sở sư đệ, hai người các ngươi chỉ cần chăm chỉ tu hành, ngày sau cũng chưa hẳn không thể thi triển ra một kiếm như vậy."

"Ha ha." Sở Lương mỉm cười.

Bên ngoài chiến đấu vô cùng thuận lợi đồng thời hai người phụ trách hái ở bên trong cuối cùng cũng chờ được ánh trăng chiếu vào trên nhị hoa đóa đầu tiên.

"Sắp nở hoa rồi!" Lâm Bắc lập tức kêu một tiếng.

Lục Nhậm nhanh chóng giơ chiếc gương đồng thật lớn trong tay lên.

Ánh trăng chiếu xuống, Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa to lớn giống như mỹ nhân tỉnh ngủ, chậm rãi giãn ra cánh hoa của mình.. Lộ ra một khuôn mặt trắng noãn như ngọc.

Không sai, đóa Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa mở ra, phía dưới thật sự chính là một khuôn mặt cực giống mặt người! Hơn nữa da trắng như ngọc, thư hùng chớ phân biệt mỹ nhân khuôn mặt.

Lúc mặt người vừa mới hiển lộ, trong con ngươi còn mang theo yêu dị và cảnh giác, nhưng ngay sau đó, nó đã nhìn thấy tấm gương đồng lớn ngay phía trước. Cùng với, khuôn mặt của mình trong gương đồng.

Bên trong cặp mắt kia rất nhanh lộ ra vẻ mặt say mê..

Khi Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa nở hoa, tất cả mọi người nhìn về phía nó đều sẽ bị mê hoặc.

Kể cả chính bản thân nó.

Cho nên trong tích tắc khi nó nhìn về phía gương đồng, chính nó cùng lâm vào trong mê say.

Thừa dịp thời điểm này, Lâm Bắc ở phía sau rút kiếm muốn cắt đứt nhành hoa, chỉ cần hái hoa này xuống thì coi như nhiệm vụ này hoàn thành.

Nhưng đúng lúc này, dị biến nảy sinh!

Vèo!

Một bóng trắng trong chớp nhoáng từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên cạnh Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa và Lâm Bắc, ra tay trảo một cái, hung tợn bóp lấy cổ họng Lâm Bắc!

Nhanh, mãnh liệt độc ác, một kích trí mạng!

May mà Lâm Bắc phản ứng không chậm, ngay lập tức vội vàng giơ kiếm lên chặn lại, keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, cả người hắn cũng lùi lại mấy bước. Nếu như hơi chậm một chút, chắc chắn đã bị một trảo mất mạng.

Ba người bên ngoài kiếm trận lúc này mới quay người lại, thấy rõ trong sân hạ xuống, hóa ra là một quái vật dáng người thấp bé như trẻ con, toàn thân hiện lên màu trắng như ngọc, trên là một chiếc đầu to lớn.

"Nhân Diện Tiêu!" Phương Đình biến sắc, lúc này xuất kiếm.

Quái vật này cực kỳ hiếm thấy, tuyệt đối không nằm trong dự tính của hắn.

Nhưng động tác quái vật kia vô cùng nhanh chóng, sau khi đánh lui Lâm Bắc bèn trở tay bẻ một đóa Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa vừa nở ra kia, vươn mình muốn thoát khỏi nơi này.

Phương Đình ra tay cũng nhanh, Kinh Lôi Kiếm giơ lên, tay trái niệm quyết, trong khoảnh khắc kiếm khí Kim Long trải rộng ra ngoài, vờn quanh bốn phía trên dưới, trong nháy mắt thành một nhà lao kiếm khí! Giống như Lôi Trì, vây giữ quái vật kia ở chính giữa!

Quái vật kia lại mảy may không tránh, trực tiếp nhảy lên phía trên, thân hình bỗng trong suốt trong tích tắc, trong khoảnh khắc đó nó xuyên qua nhà lao kiếm khí, vọt lên không trung, lại đạp một cước lên nham thạch treo ở giữa không trung, nhảy lên.

Chỉ trong tích tắc, nó đã đi xa hơn mười trượng!

"Yêu nghiệt chạy đâu!"

Phương Đình lập tức tức giận, vươn mình đạp kiếm, kiếm quang trong nháy mắt hóa thành một luồng Kim Long cuồng bạo, bắn lên đuổi theo.

Ầm ầm ầm ầm!

Nhưng quái thạch treo ngược trong sơn cốc này giăng ở khắp nơi, bóng trắng kia lại linh hoạt vô cùng, chuyên chọn con đường gập ghềnh phía trước để tiến đến.

Mặc dù tốc độ ngự kiếm nhanh nhưng lại khuynh hướng bay lượn theo đường thẳng, không linh động dạng di chuyển lắt léo này, bay chưa được bao xa đã liên tục đụng nát các tảng đá lớn.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 21: Nhân Diện Tiêu hoảng sợ (1)

Nếu là hòn đá bình thường một đường mạnh mẽ đâm qua cũng không sao cả nhưng hết lần này tới lần khác quái thạch trong sơn cốc này lại cực kỳ cứng rắn. Lúc ngự kiếm với tốc độ cao nhiều lần trọng kích vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngay cả đối với một người tu luyện ở tứ cảnh như Phương Đình cũng không thể chịu đựng được.

Nhưng sau một lát, thân hình hắn xoay người lại, chuyển thành thân thể đạp gió tiến lên. Mà Kinh Lôi Kiếm thì phá không mà đi, muốn trực tiếp phi kiếm cách không đem chém giết quái vật kia.

Nhưng nếu như vậy thì tốc độ của hắn sẽ càng chậm hơn, đảo mắt lại bị kéo ra một khoảng cách lớn Phi kiếm đuổi theo con quái vật vô cùng linh hoạt kia cũng gần như không có cách nào khóa chặt được nó.

Tất cả những thứ này đều xảy ra trong nháy mắt, tốc độ hai bên di chuyển đều nhanh như gió, trong lúc bất tri bất giác đã đi vào sâu trong sơn cốc. Ngay khi cả thể xác và tinh thần của Phương Đình còn đang tập trung vào bóng trắng quái vật phía trước, không hề đề phòng trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió thổi ầm ầm, một bóng đen thô to bao trùm xuống.

Rầm uỳnh!

Hắn khẩn cấp dừng lại, lúc này mới phát hiện ra nó là một chạc cây khổng lồ! Mà bản thân mình đã đi tới trước một gốc cây lớn chọc trời!

Hóa ra trong sơn cốc này, không biết có một gốc cây đại thụ cao hơn mười trượng, tán cây mở rộng che khuất bầu trời, dường như toàn bộ cỏ cây trong sơn cốc đều từ nó diễn sinh ra. Bao quanh thân cây đại thụ là vô số chạc cây thô to đan xen nhau, chỉ cần có vật sống tới gần thì đều sẽ bị những chạc cây này quật mạnh vào.

Rõ ràng cây đại thụ này là Yêu Vương của mảnh sơn cốc này!

Phương Đình tránh thoát được nhánh thứ nhất nhưng lại không tránh thoát được cái thứ hai đánh từ chính diện đến, bịch!

Một kích này quật thân hình hắn văng lùi ra xa hơn mười trượng!

Sau khi quay cuồng lăn lộn rơi xuống đất, Phương Đình lại ngẩng đầu nhìn bóng trắng quái vật kia, chỉ thấy nó liên tục nhảy nhót né tránh những cú quật liên tiếp của chạc cây đại thụ, thậm trí ngay cả một mảnh lá cây cũng chưa từng dính vào người nó.

Nó thật sự quá mức linh hoạt!

Kiếm khí Lôi Đình của Phương Đình từ trước đến nay vẫn luôn luôn có tốc độ tốt, nhưng nó càng thiên hướng đơn giản dứt khoát, thẳng về phía trước mà đi.

Nếu như thi triển ở một nơi bằng phẳng khoáng đạt, hắn tự tin chưa tới một lát là có thể bắt được con Nhân Diện Tiêu kia. Nhưng ở tại trong sơn cốc gập ghềnh phức tạp này, hắn lại không làm gì được đối phương cả.

Lại bởi vì cây đại thụ kia tồn tại nên cũng không dám truy đuổi nữa.

Chỉ có thể nhìn bóng lưng quái vật trong nháy mắt càng nhảy càng xa kia..

"Đáng giận!" Phương Đình tức giận mắng một tiếng.

Một tên Kim Đan Cảnh dẫn đội, nhiệm vụ còn thất bại. Cứ như vậy trở về núi, không biết sư tôn sẽ cảm thấy mình như thế nào, Tử Dương sư huynh sẽ thấy mình thế nào, Tử Tình sư muội thấy thế nào.. Hả?

Vèo --

Ngay trong lúc hắn ảo não, một bóng đen mắt trần cơ hồ khó mà bắt được lại trong nháy mắt lướt qua bên cạnh hắn, đuổi theo phương hướng của quái vật kia.

Hơn nữa nhìn lên thì thấy nó càng nhanh hơn, càng linh hoạt hơn! Thâm chí ngay cả chắc cây đại thụ cũng không tiến hành công kích với bóng đen này, bởi vì chúng nó còn chưa kíp phản ứng thì hắn đã đi qua rồi!

Vù vù vù vù vù vèo!..

Nhân Diện Tiêu.

Là một loại tinh quái cực kỳ hiếm thấy trong núi, là một khắc lúc Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa thành thục, đúng lúc bị quỷ vật nuốt, quỷ vật kia sẽ sinh trưởng ra một bộ thân thể mới, gọi là Nhân Diện Tiêu.

Đặc điểm của loại tinh quái chính là tốc độ cực nhanh, linh hoạt vô cùng.

Con trong sơn cốc này chính là một con Nhân Diện Tiêu đã ngồi chờ ở đây rất lâu. Đối với những Nhân tộc dám đụng Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa mà nó tìm được thì đương nhiên nó hận không thể đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng tu vi những tên Nhân tộc này lại cực kỳ mạnh mẽ, nó chỉ có thể cướp đoạt Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa xong thì nhanh chóng chạy trốn. Chỉ cần trở lại hang động, luyện hóa đóa hoa này thì tu vi của mình có thể mạnh hơn gấp đôi, đến lúc đó.. Khặc khặc khặc khặc khặc khặc kiệt..

Nghĩ đến cảnh tượng tu vi của mình tăng lên nhiều, Nhân Diện Tiêu không khỏi phát ra một loạt tiếng cười quái dị.

Đến mức tu giả Nhân tộc đuổi theo không bỏ đằng sau kia, trong lòng nó chỉ có xem thường. Cho dù tu vi của hắn có mạnh tới đâu thì cũng chỉ có đi theo hít bụi đằng sau mông nó mà thôi.

Nó nắm rõ như lòng bàn tay mảnh sơn cốc này, có thể dễ dàng vứt bỏ hắn. Thế mà hắn lại còn ở chỗ này ngự kiếm phi hành, ha ha, chờ bị đụng nát đầu đi! Chờ đến khi nó tiến vào trong phạm vi đại thụ bao phủ, Nhân Diện Tiêu biết bản thân mình đã an toàn.

Trừ mình ra, không có yêu vật thứ hai nào có thể tự do xuyên qua thân cây đại thụ này. Những tên nhân tộc này thì lại càng không được!
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 22: Nhân Diện Tiêu hoảng sợ (2)

Nó di chuyển tự do liên tục giống như đi dạo nhàn nhã. Nửa ngày sau, nó cảm thấy mình có thể quay đầu lại nhìn dáng vẻ tên nhân tộc tức đến nổ phổi kia một chút. Bởi vì lại đi xa thêm chút nữa thì sẽ không thể thấy được.

Nghĩ như vậy, Nhân Diện Tiêu cười quái dị quay đầu lại.

Sau đó, trên khuôn mặt người to lớn của nó, một đôi mắt như hạt châu đột nhiên mở to ra, giống như nhìn thấy hình ảnh gì đó cực kì khủng bố!

Đó là cái gì?

Linh trí cũng chưa phát triển hết của nó bắt đầu điên cuồng nghi hoặc.

Bởi vì lần này nó quay đầu lại thế mà lại nhìn thấy ngay phía sau mình, chỉ cách nó một bước lại có một bóng đen đang theo sát.

Vèo! Vèo!

Chỉ trong một cái liếc mắt, bóng đen kia lại bay liệng nhảy đến trên đỉnh đầu của nó, tiếp theo là đến bên cạnh người, sánh vai cùng với nó!

Làm sao có thể?

Ta đây là gặp phải quỷ sao?

Không đúng, ta mới là quỷ nha!

Ở trong trí nhớ của nó, từ khi nó sinh ra đến nay, chưa bao giờ có ai có thể bắt kịp được tốc độ Nhân Diện Tiêu nó!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bởi vì cả hai đều duy trì tốc độ chuyển động cao cho nên nó và bóng đen đối lập kia dường như là đang đứng im. Cho nên nó đã có thời gian để thấy rõ bộ dáng chân thực của bóng đen kia.

Đó là một tên thiếu niên cẩm y buộc tay áo, tương đối tuấn tú, nhìn qua có dáng vẻ nho nhã hiền hòa.

Vì sao hắn lại có thân pháp khủng bố như vậy?

Theo tầm mắt của Nhân Diện Tiêu, thiếu niên kia cũng ngước mắt nhìn về phía Nhân Diện Tiêu.

Sau đó.. Lè lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay của mình.. Đồng thời trong đôi mắt hiện lên vẻ sắc bén, giống như đang hết sức hưởng thụ cảm giác loại truy đuổi đi săn này.

Nụ cười quái dị trên khuôn mặt Nhân Diện Tiêu trong nháy mắt tan biến.

Má ơi, đây là một tên biến thái!

Nhân Diện Tiêu đi hết sức bình thản

* * *

Sở Lương cũng không nghĩ như thế.

Ban đầu bọn hắn đều theo ở sau lưng Phương Đình, còn cách một đoạn.

Khi thấy Phương Đình bị chạc cây đại thụ vung đánh rơi xuống, Lâm Bắc kêu rên một tiếng: "Ai da! Xem ra Phương sư huynh cũng không đuổi kịp được yêu vật kia rồi! Nhiệm vụ của chúng ta bị thất bại."

Sở Lương cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, khuôn mặt bình tĩnh nói: "Phương sư huynh không được, ta không thể làm gì khác hơn là thử một lần."

"Hả?" Lâm Bắc ở bên cạnh nghe được lời này của hắn, đầu nghiêng sang một bên, mơ hồ cảm thấy nghe có chút kỳ quái.

Sau đó lại thấy Sở Lương rút ra một tấm bùa chú.

Đúng vậy, nếu như Phương Đình có thể đuổi kịp Nhân Diện Tiêu, hắn cũng không muốn hao phí tấm bùa chú duy nhất mà hắn lấy được từ trong Bạch Tháp.

Linh Miêu Đằng Dược Phù!

Nghe nói là có thể tăng độ nhanh nhẹn lên rất đáng kể.

Hai ngón tay trái của Sở Lương kẹp tấm bùa chú giơ lên giữa trời, một ngọn lửa bốc cháy giữa không trung đốt tấm bùa chú gần như không còn cái gì, phát ra một tiếng nổ vang.

Bùm.

Khi tấm bùa chú vừa thi triển, trong nháy mắt Sở Lương cảm giác được một luồng ý chí Miêu Linh thức tỉnh ở trong cơ thể mình, sau đó thân thể của mình bắt đầu không tự chủ được di chuyển thẳng tới phía trước.

Hơi vừa dùng lực một chút, thả người nhảy một cái đã vượt ra xa mấy trượng, lúc rơi xuống đất nhẹ nhàng không tốn chút sức nào.

Linh Miêu Đằng Dược Phù này quả nhiên lợi hại!

Hiệu quả tốt vượt xa cả mong đợi.

Nếu như Bạch Tháp có dịch vụ hậu mãi, vậy chắc chắn hắn sẽ đánh giá 5 sao cho tấm bùa này.

Hai ba lần thử để thích ứng với nguồn lực lượng này, hắn mới bắt đầu dốc toàn lực thi triển thân pháp đuổi theo con Nhân Diện Tiêu kia. Nhìn từ trên không trung nhìn xuống, là có thể trông thấy một bóng đen một bóng trắng duy trì tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi, khoảng cách lại cực kỳ nhanh chóng rút ngắn.

Dần dần, đến phía sau lưng Nhân Diện Tiêu, Sở Lương thậm chí còn cảm nhận được một trận kích thích. Hắn có thể phát giác được, là khoái cảm hưng phấn của Miêu Linh trong cơ thể mình bị kích thích bởi loại đi săn này.

Cũng may hiệu quả của bùa chú này chỉ có thể kéo dài một khắc đồng hồ, nếu như kéo dài hơn, nói không chừng bản thân mình thật sự sẽ nhận phải ảnh hưởng không tốt nào đó.

Thế nhưng.

Khi con Nhân Diện Tiêu quay đầu lại nhìn thấy mình, trong nháy mắt trên gương mặt to lộ ra sự kinh hãi đó.. Sở Lương vẫn không thể kiềm chế được sự hưng phấn, gần như trong vô ý thức liếm liếm lòng bàn tay của mình.

Hắn cũng không biết, cử chỉ liếm nhẹ nhàng này đã tạo thành tổn thương to lớn đến mức nào với một con ấu niên Nhân Diện Tiêu.

Nhân Diện Tiêu đã phát giác ra tên Nhân tộc trưởng thành này có gì đó không thích hợp, quay đầu lại hận không thể sinh ra thêm hai chân, bay vọt về phía trước.

Nhưng nó có thể chạy trốn được sao?

Rất khó nha.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 23: Anh hùng Sở Lương của chúng ta (2)

Sở Lương kiềm chế xúc động muốn tiếp tục trêu đùa nó ở trong lòng, lao nhanh lên trước, trực tiếp cầm kiếm trong tay, thanh kiếm ba thước mạnh mẽ đâm tới!

Hình như Nhân Diện Tiêu phát giác ra được, lúc này thân hình nó biến mất hóa thành trong suốt, tránh thoát được một kiếm gần người này!

Quái vật này linh hoạt vô cùng, nhưng sức chiến đấu cũng không được tính là mạnh. Thiên phú thần thông duy nhất của nó cũng chỉ có trong chớp nhoáng biến mất, mới vừa rồi chính là nó dùng chiêu này chui ra khỏi nhà lao kiếm khí của Phương Đình.

Đáng tiếc.

Chiêu biến mất này cũng chỉ có thể kéo dài ngắn ngủi trong một cái chớp mắt.

Đối với kẻ địch có thể bắt kịp tốc độ của nó thì không có ý nghĩa gì cả.

Khi thân hình nó lại lần nữa khôi phục, Sở Lương đã nâng tay trái lên, một chùm tia sáng màu đỏ vèo một cái từ trong tay áo của hắn bay ra.

Phược Yêu Thằng!

Khoảng cách quá gần, tránh cũng không thể tránh nổi.

Nhân Diện Tiêu lại vừa lúc là hình dáng thân thể của con người, trong nháy mắt đã bị trói thành hình mai rùa.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng của nó giống như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, có một giọng nói đang hét chói tai..

Móa nó!

Ta đã nói con hàng này chính là tên biến thái mà!

Quả nhiên là như thế!

Vô số yêu ma sống ở Trấn Nam Vực Sơn này, mỗi một yêu ma đều có giác ngộ có thể sẽ chết bất cứ lúc nào.

Thế nhưng..

Nó có khả năng tiếp nhận tử vong, nhưng rất khó tiếp nhận loại tư thế tử vong sỉ nhục này.

Nhưng cuộc sống chính là như vậy, rất nhiều chuyện ngươi không thể nào tiếp thu được, nhưng nó lại vẫn sẽ xảy ra. Tựa như trăm hoa tàn lụi khi gió thu lướt qua, như sông lớn chảy về phía đông, con người phải xuống Hoàng Tuyền vậy, cuộc sống trôi qua mà không biết sẽ có chuyện gì sẽ thay đổi.

Trước khi kết thúc đó, đập vào mắt nó là ngập tràn kiếm quang.

Khống chế tiếp theo đó là chém giết.

Xoẹt

* * *

Nhìn thấy Sở Lương tay cầm Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa trở lại trước mặt mọi người, trong lúc nhất thời những người còn lại trong đội ngũ đều có chút khó có thể tin được.

Dù như thế nào cũng không thể ngờ được, khi nhiệm vụ sắp thất bại một khắc, lại có thể là hắn đứng ra ngăn cơn sóng dữ cứu vớt tình hình!

Phương Đình nhíu lông mày hỏi: "Sở sư đệ.. Sao ngươi làm được vậy?"

Từ Tử Tình kinh ngạc vui vẻ hỏi: "Sở sư huynh, hóa ra ngươi lợi hại như vậy, trước đó tại sao không nói?"

Lâm Bắc kính nể hỏi: "Sở huynh đệ, thủ pháp của ngươi làm sao chuyên nghiệp như vậy, à.. Có thể dạy ta một chút hay không?"

Từ Tử Tình buồn bực nhìn về phía hắn: "Ừm? Thủ pháp gì vậy?"

Tiểu cô nương nhìn còn chưa hiểu được chỗ kỳ quái khi sử dụng Phược Yêu Thằng.

"Há, thân pháp, thân pháp!" Lâm Bắc vội vàng sửa lời.

"Không có gì.." Sở Lương cười nhạt một tiếng: "Thật ra cũng chỉ là dùng một tấm bùa chú tương đối mạnh, dùng rồi là hết, ta cũng vô cùng đau lòng."

"Thì ra là thế." Mọi người giật mình.

Thật ra bọn hắn cũng đoán là như thế này, với tu vi Thần Ý Cảnh sơ kỳ của Sở Lương, chắc chắn không có khả năng có thân pháp cao như vậy. Nếu như hắn có thần thông như vậy từ lâu thì lúc trước cũng không cần thiết phải che giấu.

Tám phần mười là dùng đan dược bùa chú áp đáy hòm nào đó.

Về phần lai lịch của bùa chú thì không có ai hỏi đến.

Ở trong giới tu tiên, hết sức kiêng kị hỏi người khác chuyện những pháp khí, bùa chú, đan dược, thần thông các loại này..

Đạo lý rất đơn giản, tu vi có thể nhìn thấy, trừ phi khoảng cách chênh lệch tu vi quá lớn, nếu không cũng rất khó che giấu. Mà những vật này, lại có thể ẩn núp, thời khắc mấu chốt còn có thể đền bù chênh lệch khoảng cách tu vi.

Mỗi người đều sẽ có bí mật nhỏ của mình, thậm chí có một số là dùng đến đồ vật bảo mệnh, đương nhiên sẽ không thích bị người khác biết được. Có đôi khi một chút tin tức thiếu sót, chính là có thể quyết định giữa sự sống và cái chết.

Về nguồn gốc lai lịch bảo vật gì đó, danh môn chính phái giống như Thục Sơn vẫn còn tốt một chút, đối với những tu giả không phải chủ lưu phiêu bạt trên giang hồ kia, rất nhiều người trong số họ mang trên người những bảo vật không có một món là trong sạch cả.

Nhưng mặc kệ ở nơi nào, tùy tiện hỏi, đều là hành động hết sức không có EQ.

Hơn thế nữa Sở Lương thân là đệ tử duy nhất của Ngân Kiếm Phong, tất cả tài nguyên của sư tôn đều ở trên người một mình hắn, ban cho một ít bảo vật phòng thân cũng là chuyện không hề thấy quái lạ.

Lúc này điều mà bọn hắn suy nghĩ, là bùa chú có thể làm cho một vị Tam cảnh sơ kỳ như Sở Lương bộc phát ra tốc độ vượt xa hơn rất nhiều vị Tứ cảnh như Phương Đình kia, tất nhiên giá trị của tấm bùa chú đó cũng không ít.

Nói không chừng đây chính là đồ vật bảo mệnh của hắn.

Lần này kiếm tệ thu được từ nhiệm vụ, tất nhiên là không đủ để đổi lấy một tấm bùa chú như vậy.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 24: Khôi lỗi Chu Thiên (1)

Mà hắn, là vì mọi người có thể hoàn thành được nhiệm vụ đoàn đội mới nhịn đau sử dụng dạng bảo vật trân quý này! Làm việc nghĩa không chùn bước!

Đã trải qua một đoạn đường ngắn ngủi này, ban đầu mọi người bởi vì hắn xuất thân từ Ngân Kiếm Phong còn có chút thù địch với hắn, giờ đây đã có một sự thay đổi lớn trong ấn tượng của họ với Sở Lương.

Đây được gọi là nhân cách mị lực.

Nếu như bây giờ phái Thục Sơn muốn chọn một tên đệ tử giỏi của năm, bọn hắn nhất định sẽ không chút do dự quăng một phiếu cho Sở Lương!

Tiểu cô nương Từ Tử Tình rất săn sóc cười cười, nói: "Sở sư huynh, ngươi đã sử dụng bùa chú trân quý như vậy, thì phần thù lao nhiệm vụ lần này của ta sẽ giao cho ngươi đi, để đền bù một chút tổn thất của ngươi."

Dù sao nàng đúng thật là không thèm để ý đến phần thù lao này, có sư tôn và ca ca bảo bọc, ý nghĩa của việc nàng làm nhiệm vụ chính là để lịch luyện nhiều hơn mà thôi.

Sở Lương nghe vậy, mỉm cười nói: "Cái này không được đâu.."

Phương Đình nghe nói như thế, cũng nói: "Chính xác, ngươi vì hoàn thành nhiệm vụ này của chúng ra đã hi sinh lớn như vậy, ít nhất không thể để cho ngươi quá thua thiệt. Một phần kia của ta cũng cho ngươi đi."

Lần này hắn tới chủ yếu là vì mang Từ Tử Tình, cũng không quan tâm đến thù lao như vậy. Hơn nữa lúc trước Nhân Diện Tiêu cướp đi Ngọc Tinh Hoa, hắn suýt nữa đã cho là mình sẽ mất hết thể diện. Sở Lương ngăn cơn sóng dữ lật ngược lại tình thế, thật sự là cứu vớt thể diện nhà hắn, lúc này trong lòng của hắn cảm kích cũng khó mà diễn tả bằng lời được.

Sở Lương đang muốn lên tiếng từ chối tế nhị nhã nhặn, thì nghe thấy Lâm Bắc ở bên cạnh lại kêu lên: "Sở huynh đệ, ngươi cũng đừng từ chối! Tất cả mọi người nhìn ra được ngươi trả giá lớn như thế nào rồi! Ngươi là anh hùng của chúng ta, sao có thể để cho ngươi thất vọng đau khổ được? Phần của ta và Lục Nhậm kia cũng đưa cho ngươi, ngươi không nhận chính là đang coi chúng ta là người ngoài!"

"Chuyện này.." Sở Lương lại cười cười, cũng chỉ đành nói: "Thật sự là xấu hổ nha."

Lục Nhậm há to miệng, cũng muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ a hai ba tiếng, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó có chút kỳ quái.. Giống như không cần phải nói nữa?

"Ừm?"

Mặt trời chiếu trên không trung, hoa tươi nở rộ khoe sắc.

Ngân Kiếm Phong lại nghênh đón một buổi sáng sớm tươi đẹp, núi xanh nước trong, chim hót hoa.

Sở Lương đi ra nhà gỗ nhỏ, vươn người một cái, hoạt động gân cốt một chút.

Hai ngày này sư tôn không ở đây, hắn chính là phong chủ Ngân Kiếm Phong, rất có cảm giác nắm đại quyền trong tay. Dĩ nhiên, coi như Đế Nữ Phượng trở về thì hắn cũng vẫn là phó phong chủ.

Phơi nắng một chút, hắn lại quay trở vào trong phòng, nắm cửa phòng cẩn thận đóng lại.

Còn có chuyện muốn làm.

Đêm qua sau khi từ Trấn Nam Vực Sơn trở về, canh giờ cũng đã khuya, hắn chia tay với đám đệ tử của Ngọc Kiếm Phong xong, một mình trở lại Ngân Kiếm Phong, cũng trực tiếp nghỉ ngơi luôn.

Hiện tại là thời điểm lấy phần thưởng của mình.

Thần thức trầm xuống, đi vào bên trong Bạch Tháp, hư ảnh đầu to màu vàng kim của con Nhân Diện Tiêu kia đang treo ở trong nhà lao bằng sắt, Sở Lương tiến lên, một tay đè xuống chữ "Luyện".

Rầm--

Ánh sáng màu đỏ lóe lên.

Sở Lương vươn tay tiếp được vầng sáng bay ra, trong đầu lập tức tiếp thu được ý niệm.

【 Khôi lỗi Chu Thiên】:

Để vận hành con rối hình người Chu Thiên phụ trợ cho tu hành, ban ngày hao phí một viên Tụ Khí Đan, ban đêm hao phí hai viên Tụ Khí Đan, thì cả ngày có thể không ngừng tu luyện. Toàn bộ tu vi tăng trưởng thu được đều thuộc về kí chủ. Chú ý, con rối hình người này chỉ có thể dùng để phụ trợ tu hành, nếu như thực hiện các hành vi bất lương khác sẽ tạo thành nguy cơ bị hư hao.

"À?"

Sở Lương cầm con búp bê đầu to cao hơn ba thước ở trong tay, đột nhiên cảm thấy kinh ngạc vui sướng.

Bộ dáng của nó giống hệt với Nhân Diện Tiêu, đều có thân thể bạch ngọc nho nhỏ và một cái đầu lớn không có ngũ quan.

Nhưng bởi vì không lộ vẻ biểu cảm gì cho nên nhìn qua còn thấy chút đáng yêu.

Nhưng Sở Lương vui mừng dĩ nhiên không phải là bởi vì nó đáng yêu.

Mà là.. Một cái máy phụ trợ ba trăm sáu mươi lăm ngày đêm không ngừng tu hành, tất cả tu vi tăng trưởng nó tu luyện được đều tính ở trên người mình. Điều này chẳng phải có ý nghĩa là tốc độ tu hành của mình có khả năng tăng gấp bội sao?

Không đúng, không chỉ là gấp bội.

Trong tam quan cửu cảnh, ba đại cảnh giới Thiên Quan, liều chính là giác ngộ, một buổi sáng đắc đạo có thể bù đắp được mấy chục năm khổ tu; ba cảnh giới của Địa quan, liều chủ yếu là tài nguyên, tự thân tu hành còn lại tiếp theo, nhưng khi cất bước vào bên trong ba cảnh giới Nhân Quan, tự thân khổ tu lại là trọng yếu nhất.

Đoán Thể Cảnh là rèn luyện thân thể, Ngưng Khí Cảnh là khai thác khí hải trong đan điền, Thần Ý Cảnh là cô đọng thần thức.. Ở giai đoạn này tu vi tăng trưởng đều dựa vào tĩnh tọa, minh tưởng, vận công, còn gọi là vận hành chu thiên.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 25: Khôi lỗi Chu Thiên (2)

Thế nhưng thời gian tu luyện của mỗi người đều có hạn, ngoại trừ đi ăn uống ngủ nghỉ chuyển động thường ngày ra, một ngày tu luyện tối đa cũng chỉ tám canh giờ. Nhưng lại không thể chỉ tu luyện chân khí, còn phải có thời gian tu tập thần thông, giống như đệ tử của Thục Sơn thì phải có thời gian làm nhiệm vụ để đổi lấy pháp bảo đan dược các loại..

Cho nên như thường mà nói, hàng năm nếu một tu giả có thể duy trì mỗi ngày bốn năm canh giờ vận công tu luyện thì cũng đã được xem như là vô cùng khắc khổ rồi. Giống như Sở Lương thường xuyên làm nhiệm vụ như vậy, trung bình khả năng mỗi ngày cũng chỉ có hai ba canh giờ.

Phải biết rằng, thời gian tu hành nhất định phải là thật sự, ngồi ở chỗ đó nhưng lại mò cá lười biếng thì không ai có thể tính cho ngươi được.

Nhưng là..

Chỉ cần có con búp bê đầu to này thì mỗi ngày có thể tu luyện thêm mười hai canh giờ.

Tốc độ tăng trưởng tu vi của mình có thể sẽ nhanh lên gấp bốn năm lần!

Điều này cũng có ý nghĩa, mình có thể dùng càng nhiều thời gian và tinh lực hơn đặt lên trên trảm yêu trừ ma, quả thựch quá phù hợp với nhu cầu hiện tại của mình.

Nghĩ như vậy, Sở Lương hận không thể chờ đợi đặt con búp bê đầu to này lên trên mặt đất, ngồi đối mặt với nó, đút cho nó một viên Tụ Khí Đan.

Sau đó vươn bàn tay đặt lên trên cái đầu to kia.

Vận hành chu thiên.

Sở Lương tu tập công pháp là《 Cửu Thiên Huyền Tâm Quyết Thần Ý Thiên 》chính thống nhất của Thục Sơn.

Các bài công pháp của Thục Sơn nổi tiếng ở trong giới tu tiên là không có đặc điểm gì đặc biệt nhưng lại củng cố vững chắc. Chỉ cần chân thật tu luyện một cảnh giới tới cùng, thì tổng hợp thực lực đệ tử của Thục Sơn thường thường sẽ hơn những người bên ngoài một bậc.

Thân thể búp bê đầu to ở lúc Sở Lương vận hành chu thiên biến thành trong suốt, chỉ có những đường viền màu trắng đang di chuyển dọc theo các tuyến đường phức tạp, trong quá trình di chuyển, chúng phát ra ánh sáng..

Chờ đến khi Sở Lương vận hành chu thiên hoàn tất triệt hạ tay xuống, ngũ quan trên khuôn mặt búp bê đầu to thế mà lại biến thành bộ dáng của hắn! Trên cơ thể vẫn có từng đốm sáng lập loè lóe lên, nhìn ra được đã tiến vào trạng thái tu luyện.

Sở Lương hiểu rằng con búp bê nhỏ này từ trong ra ngoài đều đã là hình dáng của mình.

Một ngày ba viên Tụ Khí Đan, mặc dù hao tổn này không nhỏ nhưng cũng không lớn. Đối với sản lượng khổ tu sản xuất cả ngày thì tuyệt đối là kiếm lời lớn.

Sở Lương âm thầm quyết định, tuyệt đối không thể để cho búp bê đầu to dừng lại.

Cùng lắm thì, ta đi chém quái đèn lồng nuôi ngươi.

Nhưng có chút kỳ quái là, rõ ràng con khôi lỗi Chu Thiên này không có linh trí, chẳng qua nó chỉ là một cỗ máy móc tu luyện không có tình cảm, ngày đêm tiêu hao lượng Tụ Khí Đan cũng khác nhau.

Ban ngày một viên, ban đêm hai viên.. Xem ra đây có nghĩa là tăng ca nên muốn có tiền lương gấp đôi.

Haiz, thật đúng là quá không có vương pháp.

Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên cảm thấy nếu như con búp bê đầu to này thật sự là người thì tốt..

Nói như vậy thì mình có thể đặt ra một mục tiêu thành tích không có khả năng hoàn thành cho nó, ví dụ như trong vòng ba ngày đến Kim Đan Cảnh nếu như không được phải khấu trừ Tụ Khí Đan. Nếu như nó không hoàn thành thì không thể không chủ động tăng giờ làm việc, cứ như vậy tất cả những hành động làm thêm giờ của nó đều tự phát sinh, không liên quan gì đến mình.

Như thế không chỉ không cần phải giao gấp đôi, mà ngay cả gấp đôi cũng không cần giao, chỉ cần một viên Tụ Khí Đan là có thể để cho nó làm việc đủ mười hai canh giờ.

Nếu như đến kỳ hạn mà nó không hoàn thành mục tiêu, vậy thì lại khấu trừ nó một chút nữa.

Đến cuối cùng nói không chừng nó nhọc nhằn khổ sở làm việc cho mình lâu như vậy, còn phải nợ mình Tụ Khí Đan..

Sở Lương không lấy búp bê đầu to ra mà để nó lưu lại ở trong không gian Bạch Tháp để làm việc cho mình.

Dù sao vật này thoạt nhìn có chút kỳ quái, nếu lấy ra ngoài mà bị người khác nhìn thấy cũng không tốt lắm, tốt hơn hết là thả nó ở bên trong này là được rồi.

Mảnh không gian Bạch Tháp kia hết sức huyền diệu, Sở Lương cũng chưa nghiên cứu hết hoàn toàn. Chỉ biết nơi đó cũng có thể dùng để chứa đồ giống như pháp khí, thế nhưng chỉ có vật phẩm lấy ra từ bên trong Bạch Tháp mới có thể ra vào.

Sau đó hắn lại nhích người đi đến Thông Thiên Phong.

Làm xong nhiệm vụ Trấn Nam Vực Sơn, mấy người của Ngọc Kiếm Phong đều cho rằng Sở Lương đã bị thua thiệt lớn nhưng thật ra là hắn thắng lớn.

Mặc dù tiêu hao Linh Miêu Đằng Dược Phù trân quý, nhưng dù sao nó cũng không có tốn phí. Đổi được mấy phần Bách Hoa Tán có thể giải được bách độc, cùng với một con khôi lỗi Chu Thiên thực dụng hữu ích như này, tuyệt đối có thể nói là một giao dịch kiếm lãi lớn.

Trừ cái đó ra, hắn còn lấy được thù lao 50 miếng kiếm tệ.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 26: Truyền Kiếm Đường (1)

Thù lao mỗi một lần hắn nhiệm vụ cũng là mười viên kiếm tệ, nếu như không phải mấy người kia đều đưa thù lao cho hắn thì hắn cũng sẽ không có nhiều như vậy. Cho tới bây giờ Sở Lương chưa từng cầm nhiều tiền ở trong tay như vậy.

Người nghèo chợt giàu, tất nhiên muốn tiêu phí một trận.

Trước tiên hắn tới Đan Đỉnh Đường, mua một hồ lô Tụ Khí Đan, đủ để nuôi búp bê đầu to một thời gian. Sau đó lại ra cửa xoay trái, đi tới Truyền Kiếm Đường.

Truyền Kiếm Đường chưởng quản pháp khí phi kiếm của Thục Sơn, Sở Lương vào cửa, trực tiếp đi tới khu vực chuyên buôn bán kiếm.

Tuyệt Trần Kiếm: Phong Thực Cương Thiết làm nguyên liệu chính rèn đúc, mười hai đạo pháp trận minh văn, nhẹ nhàng mau lẹ. Thao Thiết xuất thành phẩm, 300 kiếm tệ.

Băng Sơn Kiếm: Địa Mẫu Tinh Cương làm nguyên liệu chính rèn đúc, mười bốn đạo pháp trận minh văn, dày nặng cứng cỏi. Xuất thành phẩm từu đúc kiếm sư Tuyên Thành Tử, 500 kiếm tệ.

Huyền Âm Kiếm: Thiên Niên Hàn Thiết làm nguyên liệu chính rèn đúc, ba mươi sáu đạo pháp trận minh văn, âm hàn sắc bén. Xuất thành phẩm không rõ từ ai, 800 kiếm tệ

* * *

Giống như có một trận gió thu cuốn lá rơi lướt qua, thổi qua làm lạnh lòng người.

Sở Lương đứng trước quầy buôn bán kiếm của Truyền Kiếm Đường, xuất thần.

Lúc trước hắn chưa từng tới Truyền Kiếm Đường, đúng là sau khi thấy Kinh Lôi Kiếm của Phương Đình xong mới nảy sinh ý định cũng muốn mua một thanh.

Vốn cho rằng mình kiếm được một số tiền phi nghĩa nhỏ, nhưng hóa ra so với giá của những bảo kiếm này thì số tiền đó không có ý nghĩa gì cả. Sau khi nhìn giá cả, làm sao lại đột nhiên cảm thấy..

Phi kiếm vòng tay mà Thục Sơn chế tạo ra dùng cũng rất tốt.

Đủ rất nhiều năm.

Bình thường thì một đệ tử Thần Ý Cảnh tham gia làm rất nhiều nhiệm vụ, một tháng thu nhập cũng rất khó được một trăm kiếm tệ, còn phải đi chi tiêu các loại khác như pháp khí, đan dược, bùa chú, thần thông..

Như thế này thì phải mất bao lâu mới có thể mua được một thanh kiếm đây?

Lúc hắn quay người chuẩn bị rời đi, đệ tử chấp sự ở trước quầy đã chú ý tới hắn, nhiệt tình tiến lên đón tiếp.

Đây là một nữ đệ tử cao ráo, vẻ mặt tươi cười giữ chặt Sở Lương: "Vị sư đệ này, có ý định mua một thanh phi kiếm cho riêng mình đúng không?"

"Đúng vậy." Sở Lương gật đầu.

"Vậy ngươi muốn chọn một thanh như thế nào?" Đệ tử chấp sự hỏi.

"Ta chỉ tùy tiện xem một chút mà thôi, ta không mua nổi." Sở Lương cũng không cảm thấy xấu hổ, nói ra một cách bình thản.

"Cũng không nhất định, ngươi nói một chút dự tính của ngươi có bao nhiêu, sư tỷ giúp ngươi tham mưu một chút." Đệ tử chấp sự cười nói.

"Ta chỉ có 50 kiếm tệ." Sở Lương đáp: "Nhưng theo ta thấy, rẻ nhất cũng phải 300 kiếm tệ.."

"Ừm.." Vẻ mặt của đệ tử chấp sự xác thực rất khó xử, nhưng rất nhanh lại giãn ra: "Không có gì đáng ngại, ha ha. Ngươi đến rất đúng lúc, Truyền Kiếm Đường của chúng ta vừa cho ra mắt một chương trình trả góp mới theo giai đoạn."

"Trả góp theo giai đoạn?" Sở Lương nháy mắt mấy cái.

Khá lắm.

Hiện tại Thục Sơn cũng có loại đồ chơi này rồi?

"Chính là ngươi có thể đặt cọc 50 kiếm tệ, số còn lại theo giai đoạn mỗi tháng trả góp 10 kiếm tệ, 50 tháng sẽ thanh toán được hết tiền. Thế nào, có phải thấy đặc biệt thú vị hay không?" Đệ tử chấp sự giới thiệu nói.

Tiền đặt cọc 50, còn thiếu 250 kiếm tệ. Mỗi tháng trả 10 kiếm tệ, tổng cộng 50 tháng là phải trả 500 kiếm tệ.. Sở Lương tính toán rõ ở trong lòng.

Nói cách khác, đây là một khoản vay có lãi kép trong vòng bốn năm..

Thật sự c bụng dạ rất đen tối.

"Nghe rất thú vị nhưng vẫn là không được rồi." Sở Lương mỉm cười nói: "Lần sau ta lại đến xem."

Được rồi, vẫn là trở về chuẩn bị đánh thêm nhiều yêu quái, nói không chừng sẽ tuôn ra phi kiếm thì sao.

"Ai nha, đừng nghĩ đắt nha. Đây chính là thanh phi kiếm đầu tiên trong đời của ngươi, ý nghĩa trọng đại, đắt một chút thì tính là gì đâu!" Đệ tử chấp sự còn đang cố gắng giữ lại.

Nhưng Sở Lương đã xoay người đi.

Thái độ rất rõ ràng.

Lúc đang muốn bước ra cửa, không đề phòng đối diện với một người có thân hình nhỏ bé đi vào, suýt nữa đụng vào người hắn.

"A.." Người đến là một tiểu cô nương xinh đẹp mặc quần lụa mỏng xanh nhạt, vừa nhìn thấy Sở Lương, lập tức ngạc nhiên kêu lên một tiếng: "Sở sư huynh?"

"Từ sư muội?"

Sở Lương thấy nàng cũng có chút ngoài ý muốn. Đây không phải là ai khác, chính là tiểu sư muội Từ Tử Tình của Ngọc Kiếm Phong mới vừa làm nhiệm vụ cùng với nhau.

"Thế mà lại gặp được ngươi ở đây, thật có duyên nha." Từ Tử Tình cười đến mặt mày cong cong.

"Đúng vậy, ngươi cũng tới mua phi kiếm?" Sở Lương nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm! Lần đầu tiên ta làm nhiệm vụ đã thành công, ca ca ta nói có thể thưởng cho ta một thanh phi kiếm, để cho ta tự mình tới chọn." Từ Tử Tình cười nói.

Sở Lương nghe thấy vậy nói thầm một tiếng, Bạch Tháp ban thưởng bản thân mình còn phải nhọc nhằn khổ sở đi đánh yêu quái, còn ca ca người ta ban thưởng vừa đơn giản lại trực tiếp.

"Coi như không tệ nha." Hắn nói từ đáy lòng.

"Ấy, Sở sư huynh, ngươi mua kiếm gì vậy?" Từ Tử Tình lại hỏi.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 27: Truyền Kiếm Đường (2)

Thục Sơn có một vị tiên hiền họ Lỗ từng nói một câu, nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.. Nhưng phú bà có khả năng đổi cho ta một thanh kiếm tốt.

Cổ nhân nói không sai.

"Có sao đâu, chúng ta là bạn tốt nha." Tiểu phú bà lôi kéo hắn nói.

"Không được, vô công bất thụ hưởng." Sở Lương kiên quyết lắc đầu.

Những vật nhỏ như Tụ Khí Đan nói nhận thì nhận. Phi kiếm đắt như vậy, hắn tuyệt đối không thể không công mà nhận được.

"Được rồi.." Từ Tử Tình bĩu môi, dường như có chút không vui.

"Vậy Từ sư muội, ngươi từ từ lựa chọn, ta đi về trước á." Sở Lương cáo từ nói.

"Ngươi còn gọi ta là Từ sư muội, ngươi cũng từng nói chúng ta là bằng hữu, vậy ngươi hãy giống như bọn họ, gọi ta là Tử Tình nha." Tiểu cô nương còn nói thêm.

"Được rồi, Từ sư muội." Sở Lương dứt khoát đồng ý.

Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, từ trên lầu lại đi xuống một người, nhìn thấy Từ Tử Tình, lập tức gọi: "Tử Tình sư muội!"

Quay đầu nhìn lại, là một tên đệ tử trẻ tuổi có dáng người thon gầy, xương gò má cực cao, hai mắt hẹp dài, mặc áo nho trên người nhưng cũng không có một tia khí chất văn nhã nào.

Đằng sau còn đi theo hai sư huynh đệ có cùng cách ăn mặc, nhìn họ giống như là dáng vẻ của người hầu.

Từ Tử Tình vừa trông thấy người này, lông mày nhỏ lập tức nhíu lại, nhưng vẫn bất đắc dĩ đáp lại một tiếng: "Thương sư huynh."

Mặc dù nàng lãnh đạm, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương.

Vị Thương sư huynh kia bước nhanh mấy bước đi đến trước mặt Từ Tử Tình, cười nói: "Thế mà lại gặp được ngươi ở đây, thật sự là hữu duyên."

"Đúng vậy, ngươi cũng tới mua phi kiếm?" Đôi mắt của Từ Tử Tình nhìn đi chỗ khác, ngoài miệng trả lời.

"Hì!" Tên Thương sư huynh kia ưỡn ngực một cái: "Ngày trước ta dẫn đội diệt trừ thuỷ quái Hoa Ly Giang, cha ta nói thưởng cho ta một thanh phi kiếm mới, để cho ta tự mình tới chọn lựa."

"Không tệ.." Từ Tử Tình không chút biểu tình gì gật đầu, tiếp theo bèn muốn nhích người rời đi.

Thương sư huynh vội vàng ngăn nàng lại, cười hỏi: "Tử Tình sư muội, ngươi mua kiếm gì vậy?"

"Không có mua đâu, ta chỉ nhìn một chút mà thôi." Từ Tử Tình đáp.

"Ồ?" Thương sư huynh vỗ tay một cái: "Vậy ngươi thích thanh kiếm như thế nào, ta tặng cho ngươi nha."

"Sao có thể như thế được?" Từ Tử Tình cau chặt mày, lắc đầu liên tục nói: "Phi kiếm quý giá như thế, cũng không phiền đến Thương sư huynh tốn kém."

"Có cái gì đâu mà, Chúng ta không phải là.. bằng hữu tốt sao?" Thương sư huynh như tên trộm cười hề hề.

"Không được! Vô công bất thụ lộc." Từ Tử Tình lắc đầu vẻ mặt rất không cần phải thiết cho lắm.

"Được rồi.." Thương sư huynh cũng chỉ có thể từ bỏ.

"Thương sư huynh, không có việc gì chúng ta đi trước đây!" Từ Tử Tình cũng không mua kiếm nữa, túm lấy Sở Lương xoay người rời đi.

Tên Thương sư huynh kia còn ở phía sau nói với theo: "Ngươi còn gọi ta là Thương sư huynh, thật là xa lạ. Chúng ta là bạn tốt, ngươi hãy gọi ta Tử Lương ca ca nha."

"Biết rồi, Thương sư huynh!" Từ Tử Tình ném xuống câu nói kia đã cùng Sở Lương đi xa..

"Haiz.." Thương Tử Lương nặng nề thở dài: "Các ngươi nói, ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong trẻ tuổi tài tuấn như vậy, Tử Tình muội muội lại luôn hờ hững với ta, điều này hợp lý sao?"

"Không hợp lý!"

"Tuyệt đối không hợp lý!"

Hai tên tùy tùng sau lưng nhanh chóng trả lời.

"Vậy rốt cuộc lại là vì sao chứ?" Thương Tử Lương ngửa đầu nhìn lên trời.

"Lão đại, ngươi nói có phải có một loại khả năng.. Là Tử Tình sư muội đã có người trong lòng hay không, nếu là như vậy thì nàng lãnh đạm với ngươi cũng có thể giải thích được." Đệ tử kia nói.

"Ừm?" Thương Tử Lương nhíu mày: "Có chuyện này sao?"

"Ta thấy người ở bên cạnh nàng lúc nãy hết sức khả nghi." Tùy tùng khác nói: "Vừa nãy ánh mắt nàng nhìn tên nhóc kia rõ ràng không thích hợp."

"Nào chỉ là ánh mắt không thích hợp, sao ta lại ngửi thấy mùi vị rất kỳ quái không thích hợp cho lắm ở trên người của bọn hắn nhỉ.." Một tên tuỳ tùng khác ấp úng, không dám nói tỉ mỉ.

"Hừ.." Thương Tử Lương suy tư một lúc, nói: "Đi điều tra cho ta xem tên nhãi ranh kia họ gì tên gì, thuộc phong nào? Ta muốn xem xem, là ai dám tranh đoạt Tử Tình muội muội với ta.."

"Người kia là Thương Tử Lương, là con trai của Thương phong chủ Vân Diêu Phong." Ra khỏi Truyền Kiếm Đường, Từ Tử Tình lẩm bẩm nói với Sở Lương: "Bình thường luôn ỷ vào phụ thân hắn là phong chủ, bày ra bộ dạng giống như hắn lợi hại lắm, ta vẫn luôn không thích hắn. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cứ thích xuất hiện ở bên cạnh ta, chán ghét chết đi được."

Thì ra là thế.

Phong chủ Thương Thư Văn của Vân Diêu Phong là Vân Diêu Phong trên Thục Sơn, từng là người được đề danh trên Quân Tử Đường của Giang Nam, cũng coi như nổi tiếng trên giang hồ.. Thoạt nhìn con của hắn đúng là không giống như vậy.
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 28: Đòi tiền (1)

Đang nghĩ ngợi thì thấy một vệt ánh sáng đỏ từ đông nam một đường rớt xuống giống như sao băng, rơi về phía Ngân Kiếm Phong.

Ánh mắt Sở Lương lập tức sáng lên.

"Tử Tình sư muội, hẳn là sư tôn ta trở về, ta về trước nghênh đón một chút." Sở Lương nói.

"Ồ.." Tiểu cô nương gật gật đầu, sau đó nhìn bóng lưng Sở Lương rời đi.

Tầm mắt lưu luyến không rời.

Một đường ngự kiếm bay trở về Ngân Kiếm Phong, quả nhiên đã nhìn thấy trong lầu các phong chủ, một thân Đế Nữ Phượng mặc trường bào màu đỏ vạt áo màu đen đang bệ vệ ngồi ở chỗ đó, trước ngực run rẩy dường như đang tức giận.

Giận đến mức Hoàng Linh Huyết Ngọc lập loè.

"Sư tôn." Sở Lương tiến lên, nói: "Đệ tử thấy sư tôn trở về, đặc biệt tới nghênh đón."

"Ừm, hai ngày này không có chuyện gì chứ?" Đế Nữ Phượng hỏi.

"Không có chuyện gì, đệ tử lại thực hiện thêm một nhiệm vụ, tương đối thuận lợi." Sở Lương gật đầu, lại hỏi: "Sư tôn thì sao, chuyến đi này có thuận lợi không?"

"Đừng nói nữa." Nói đến chuyện này, thái độ Đế Nữ Phượng lập tức hung dữ: "Ta đang ở Đông Hải tìm xem có yêu quái làm loạn hay không, thế mà đám người Bồng Lai Thượng Tông kia lại nhảy ra, nói ta phá hỏng sinh thái của Đông Hải! Nhất định phải đuổi ta đi! Nếu không phải ta suy nghĩ cho toàn bộ phái Thục Sơn, thì ta nhất định sẽ ra tay với bọn hắn!"

"..."

Sở Lương im lặng một chút.

Hành động của sư tôn thật đúng là giống như đúc với dự đoán của mình.

Mặc dù nàng hời hợt nói là tìm yêu quái, nhưng có thể tưởng tượng được hành vi của nàng chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy.

Lúc có yêu quái làm loạn, Đế Nữ Phượng có thể giúp ngươi quét dọn nguy hiểm, khi không có yêu quái làm loạn thì chính bản thân Đế Nữ Phượng sẽ là mối nguy hiểm.

Đoán chừng là dời sông lấp biển chọc cho Đông Hải không được yên tĩnh, để cho đám người Bồng Lai bên kia chú ý, lúc này mới ra tay ngăn nàng lại.

Bồng Lai Thượng Tông cũng là một trong Cửu Thiên Tiên Môn, địa bàn là một mảnh Đông Hải kia, đương nhiên sẽ không cho phép nàng quấy rối trước cửa nhà như vậy.

Hành vi của người ta là hợp tình hợp lý.

Hắn nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Người Bồng Lai Thượng Tông thật sự không lịch sự rồi!"

"Đúng vậy!" Đế Nữ Phượng căm giận gật đầu.

Nói xong, nàng lại cảm thấy có chút gì đó không đúng, nhíu mày liếc mắt nhìn Sở Lương một cái: "Sao bình thường tên nhãi ranh nhà ngươi không ngoan như vậy, ta trở về còn chạy tới đón tiếp? Ngươi có phải có chuyện tìm ta phải không?"

"Đệ tử nghênh đón sư tôn không phải là chuyện vốn nên làm sao?" Sở Lương mỉm cười nói: "Nhưng mà.. Cũng thật sự đệ tử có chút chuyện muốn thương lượng với sư tôn."

"Hứ." Đế Nữ Phượng cười nhạo một tiếng: "Nói đi."

"Lần này nhiệm vụ của đệ tử vừa vặn đồng hành với người của Ngọc Kiếm Phong. Trong đó có một tên đệ tử Kim Đan Cảnh sơ kỳ, tu vi vượt xa hơn ta, sử dụng phi kiếm, thần thông đều có uy lực siêu cường. Mà người này còn không phải là chủ lực của Ngọc Kiếm Phong, đệ tử có chút lo lắng.. Lúc phong hội Thục Sơn làm thế nào cạnh tranh được với bọn hắn?" Sở Lương nói.

"Đây không phải là ngươi còn có thời gian mạnh lên hay sao? Nhất định phải tin tưởng chính mình." Đế Nữ Phượng cười toe toét nói.

Sở Lương tiếp lấy lời tiếp tục nói: "Cho nên đệ tử mới suy nghĩ làm thế nào để tăng cường bản thân, ngoại trừ cần cù khổ tu, tăng tiến tu vi bên ngoài ra, đệ tử tự nghĩ nắm giữ thần thông thuật pháp cũng còn hơi ít, cho nên muốn xin sư tôn lại truyền ta một chút thần thông cường lực."

"Thần thông?" Đế Nữ Phượng sửng sốt một chút: "Ta làm gì có thần thông nào có thể dạy cho ngươi?"

Lời nàng nói đúng là sự thật.

Lúc trước chưởng giáo Thục Sơn không cho nàng thu đồ đệ, ngoại trừ thấy tính cách nàng ngang bướng bên ngoài ra, càng nhiều hơn là bởi vì nàng là một tên thể tu.

Thể tu khác biệt tu giả võ đạo, là dùng đạo pháp tu thân thể. Không tu võ đạo, chỉ đúc một bộ thân thể cường hãn.

Một thân Xích Diễm Thần Hoàng Pháp Thể của Đế Nữ Phượng, dùng thể tu vấn đạo, uy năng khủng bố không thể nghi ngờ.

Thế nhưng thể tu lại cực kỳ hiếm thấy, cần rất nhiều cơ duyên xảo hợp mới có thể tu thành, thứ mà nàng tu luyện căn bản không có cách nào truyền cho đệ tử được.

Nhưng.

Con đường đệ tử Thục Sơn thu được thần thông, ngoại trừ sư tôn truyền thừa bên ngoài ra thì còn có Hộ Pháp Đường. Nếu muốn tu tập thần thông mà ngay cả sư tôn cũng không nắm giữ được thì trực tiếp đi Hộ Pháp Đường mua là được.

Sở Lương cũng theo đó mỉm cười: "Cho nên đệ tử muốn đi Hộ Pháp Đường mua sắm một chút."

Đôi mắt Đế Nữ Phượng híp lại, tựa hồ ngửi được một tia nguy hiểm: "Vậy ngươi đi mua ngay đi."

"Đệ tử, đây không phải.. xấu hổ.. Trong ví đang rỗng tuếch mà.." Sở Lương nói khẽ.

"..."

Đế Nữ Phượng cười lạnh một tiếng: "Nhãi ranh nhà ngươi, âm mưu bị phơi bày rồi.. Nói nhăng nói cuội nửa ngày như thế, căn bản chính là muốn tìm ta đòi tiền mà thôi?"
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 29: Đòi tiền (2)

"Chuyện này cũng là vì đại nghiệp của sư tôn nha." Sở Lương thành khẩn nói.

Thời thời khắc khắc quán triệt lấy nghệ thuật ngôn ngữ.

"Ừm.." Đế Nữ Phượng nâng cằm lên, ống tay áo trượt xuống một nửa, lộ ra một đoạn tay trắng nõn: "Ngươi cần thần thông, pháp khí, vi sư có thể giúp ngươi suy nghĩ một số biện pháp.. Thế nhưng ngươi đòi tiền, ta thật sự không có."

"Lương tháng của sư tôn ở Thục Sơn không thấp mà? Hơn nữa không phải nói phong chủ còn có cấp phát ngoài định mức.." Sở Lương cẩn thận hỏi.

Thật ra trước kia hắn cũng hết sức buồn bực, Ngân Kiếm Phong của bọn hắn vẫn luôn là dáng vẻ nghèo kiết xác, từ nhỏ đã thành thói quen nên cũng không cảm thấy gì cả.

Nhưng sau này lớn lên, nhìn thấy các phong khác đều rất giàu có thì khó tránh khỏi cảm thấy kì quái. Nhất là Ngân Kiếm Phong chỉ có một đệ tử là hắn này, cũng không tồn tại phân chia tài nguyên nào.

Cho dù mỗi tháng sư tôn có thể cho hắn một chút tiền tiêu vặt, tích lũy lại thì chắc cũng đủ mua thanh phi kiếm.

"Haiz." Đế Nữ Phượng thở dài: "Chút tiền này đủ làm gì chứ.. Vi sư hiện tại không chỉ trên người không có đồng nào mà còn thiếu một khoản nợ lớn ở bên ngoài đấy."

"Sao lại thế?" Sở Lương nghi hoặc.

Đế Nữ Phượng vỗ vỗ hồ lô rượu bên hông mình: "Ngươi cho rằng loại rượu có thể làm cho tu vi như ta đây uống say lại dễ mua như vậy sao? Túy Tiên Nhưỡng này, một hồ lô đã có giá lên đến 500 kiếm tệ."

"..."

Hắn từ nhỏ đến lớn đều nhìn thấy Đế Nữ Phượng uống rượu, hóa ra một hồ lô này đã có giá bằng một thanh phi kiếm?

Kinh ngạc.

Đây không phải là uống rượu nữa mà đây chính là đang đốt tiền.

"Nói cho ngươi đều là thật lòng, tóm lại hiện giờ vi sư ngoại trừ nợ ở bên ngoài ra thì không có gì cả, những năm này tung hoành thiên hạ, ngoại trừ Hoàng Linh Huyết Ngọc này ra thì cũng chưa từng có một món pháp bảo binh khí nào, toàn dựa vào thân thể." Đế Nữ Phượng buông tay, bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi: "Coi như ngươi thật sự đòi tiền gấp thì vi sư cũng không có gì bỏ ra để bán cả. Thực sự muốn bán thì cũng chỉ có thể bán bộ thân thể này mà thôi."

Lông mi Sở Lương run rẩy: "Có được hay không?"

"Lăn."

* * *

Sở Lương ảm đạm quay về nhà gỗ nhỏ của mình, kế hoạch đòi tiền thất bại thảm hại, còn biết được tin dữ Đế Nữ Phượng gần trăm năm cũng không có ý định kiêng rượu.

Xem ra sau này, bản thân mình chỉ có thể tự lực cánh sinh mà thôi.

Muốn có phi kiếm, pháp khí, đan dược, lễ hỏi, bùa chú đều phải dựa vào chính mình tích góp..

Hoặc là dứt khoát không mua, chờ yêu quái nổ.

Vừa mới quay ngoặt qua dốc núi, thế mà lại thấy được một bóng người ngoài ý muốn.

Mày rậm mắt to, một thân mặc cẩm bào, mặt mũi tràn đầy dương khí, chính là đệ tử Lâm Bắc của Ngọc Kiếm Phong kia.

"Này này này!"

Trông thấy Sở Lương, Lâm Bắc lập tức lại cười sang sảng, gọi: "Sở huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng trở về."

"Lâm huynh, sao lại tới nơi này chờ ta thế? Xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Lương hỏi.

"Đương nhiên rồi." Lâm Bắc cười rạng rỡ: "Ta bây giờ mới biết, có một nhiệm vụ được trả lương hậu hĩnh, cần hai đệ tử có tu vi Thần Ý Cảnh mạnh mẽ, tư duy linh hoạt, anh tuấn tiêu sái cùng nhau hoàn thành. Ta đã nghĩ trên dưới Thục Sơn, hai người chúng ta không ai có thể hơn được!"

Sở Lương không để ý hắn thổi phồng nịnh hót, hỏi: "Muốn đi nơi nào thế?"

"Yến Giao thành, thư viện Nam Sơn."

Đêm, mây đen gió lớn.

Thư viện Nam Sơn nằm ở bên ngoài Yến Giao thành, được xây dựng dựa theo núi Nam Sơn, bởi vậy mới gọi theo tên này. Thư viện sau núi có một cái hồ nhỏ, thanh tịnh và đẹp đẽ yên lặng, những đêm hè ở trong quá khứ có rất nhiều thiếu niên nam nữ đến đây du ngoạn. Thế nhưng đoạn thời gian gần đây, không ai dám tới gần nơi này.

Bởi vì có người chết ở đây cách đây không lâu.

Nhưng đêm nay, lại có hai tên thư sinh đến chỗ này.

Vừa tới gần bên hồ, có một trận gió lạnh khiếp người xuyên thấu qua quần áo, khiến cho người kìm lòng không được mà rùng mình.

"Thiếu An huynh, không phải ngươi hẹn ta tới nơi này làm gì chứ.. Đây không phải.. Đây không phải là nơi Tư Đồ Yến tự vẫn sao.."

Mắt thấy sắp tới chỗ tối tăm rậm rạp ở bên hồ, thư sinh gầy yếu ở phía sau hai đùi run rẩy, cũng không dám lại đi về phía trước một bước.

Thư sinh phía trước có thể trạng hơi to, nhìn bóng lưng thì trông có vẻ khá cao lớn, giọng nói trầm ấm mà hào phóng: "Muốn giải quyết được chuyện này hoàn toàn, chỉ có thể tới nơi này thôi."

Gió thổi qua rừng cây bên ngoài vang lên tiếng xào xạc, giống như ở sau lưng có người đi qua, thư sinh gầy yếu cả kinh mãnh liệt quay đầu lại, xoay chuyển hai vòng cũng không phát hiện ra có người nào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lại nói với người phía trước: "Ta cũng không biết nên giải quyết như thế nào? Nếu ta nói chuyện này rõ ràng không hề có một chút liên quan nào đến ta, lúc trước các ngươi bắt nạt tên Tư Đồ Yến kia, ta cũng không tham dự vào một chút nào cả.. Nhiều nhất cũng chỉ nói nàng là kẻ xấu xí.. Hiện giờ người cũng đã chết rồi, còn có thể làm như thế nào nữa?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back