Chương 5.1: Tiểu Thái Tử
Lăng Tráng, nguyên danh Lăng Nghiêu, trước khi xuyên qua là một Tiểu Thái Tử sáu tuổi, cậu đã đến đất nước thần kỳ này được ba năm, tính lui tính tới thì tâm trí cậu cũng đã chín tuổi rồi, cũng có thể càng nhỏ hơn một chút.
Từ nhỏ Lăng Nghiêu đã sống trong một cung điện rộng lớn, nơi đó có Bảo phụ* thân thiện hòa nhã, có Nhũ mẫu mập mạp gần như lúc nào cũng luôn tươi cười, còn có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy Tiểu cung nữ và Tiểu thái giám.
*Bảo phụ: Người giữ trẻ (chỉ nam giới).
Phụ Hoàng của cậu là Hoàng đế nước Chu, là một người đàn ông vô cùng uy nghiêm, khó gần, ngoài cậu và Mẫu Hậu đã mất sớm, Phụ Hoàng còn sủng ái rất nhiều phi tần, con trai con gái mà dùng cả hai bàn tay còn đếm không hết nữa.
Từ khi Lăng Nghiêu có trí nhớ đến nay, hầu như chỉ có trong bữa tiệc hàng năm thì cậu mới có thể nhìn thấy Phụ Hoàng, cả Bảo phụ và Nhũ mẫu đều nói rằng Phụ Hoàng là Hoàng đế, trăm công nghìn việc, làm Thái Tử, cậu phải học cách cảm thông, nhưng mà có khi cậu nhân lúc Bảo phụ và Nhũ mẫu không chú ý len lén chạy đến Vườn Ngự Uyển, có vài lần nhìn thấy Phụ Hoàng đang ôm những Hoàng Đệ còn nhỏ khác, thái độ hòa nhã trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy.
Tiểu Thái Tử có chút mơ màng, cũng có chút không biết phải làm sao.
Có phải Nghiêu Nghiêu còn chưa đủ ngoan ngoãn, cậu còn chưa đủ hiểu chuyện sao, tại sao Phụ Hoàng không thể đối xử với cậu như cách ông ấy đối xử với các Hoàng Đệ chứ?
Bảo phụ và Nhũ mẫu lại khuyên cậu, cậu là Thái Tử, trừ Phụ Hoàng ra cậu là người tôn quý nhất Triều Chu, bởi vì Phụ Hoàng kỳ vọng vào cậu, không dám quá cưng chiều cậu, chờ khi cậu đủ sáu tuổi, thì có thể đến Ngự Thư Phòng đọc sách, đến lúc đó sẽ có thể thường xuyên gặp mặt Phụ Hoàng, hơn nữa để cho Phụ Hoàng nhận thấy cậu ưu tú như thế nào.
Mỗi ngày Tiểu Thái Tử đều bấm ngón tay tính nhẩm, thời gian trôi qua thật là chậm mà, rốt cuộc đến khi nào thì cậu mới có thể đủ sáu tuổi chứ.
Lúc cậu ăn bánh trái muốn, lúc ăn cháo cũng muốn, cuối cùng cũng trông được đến ngày sinh nhật sáu tuổi, đến ngày hôm sau, thì cậu có thể đến Ngự Thư Phòng, Nhũ mẫu và Tiểu Lục, Tiểu Thất làm cho cậu một bộ quần áo mới tươm tất, để cậu có thể đường hoàng xuất hiện trước mắt Hoàng Đế và Thái Hậu với tư cách là một Thái Tử.
Tiểu Thái Tử ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, mang theo những mong đợi đẹp đẽ, khi tỉnh dậy, cậu lại trở thành một em bé.
Nơi này không có Bảo phụ, Nhũ mẫu cũng không có Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, nhưng mà nơi này lại có thêm Mẫu Hậu và hai Tiểu Hoàng Tửm tất cả mọi người đều vô cùng yêu thương cậu, Tiểu Thái Tử có chút vui vẻ, không biết hai nơi rốt cuộc nơi nào tốt hơn.
Nơi này không có tơ lụa Lăng La, nhưng mà mỗi ngày có người ôm hôn, nơi này không có tranh Lương Phương Thái, nhưng mà có những người thân luôn yêu thương và quan tâm chăm sóc cậu điều mà cậu hằng mong muốn nhất.
Ngoài việc thỉnh thoảng nhớ đến Bảo phụ và Nhũ mẫu, Tiểu Thái Tử đã không còn muốn trở về đất nước của cậu nữa, dù sao Phụ Hoàng, Mẫu Hậu còn có Tiểu Hoàng Tỷ ở nơi này thích cậu như vậy, nếu như cậu rời đi, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.
Tiểu Thái Tử yên tâm sống trong gia đình mới, muốn nói điều làm cậu không hài lòng nhất chính là Phụ Hoàng bây giờ hơi vô dụng, đến nỗi giang sơn mà ông giành được cho cậu, cũng chỉ có ngôi nhà nhỏ và sân vườn lớn bằng chừng này, trong đó hơn phân nửa còn nhờ công lao của Mẫu Hậu.
Ai, làm Tiểu Thái Tử cậu vẫn có chút phiền não, Phụ Hoàng quá vô dụng, chỉ có thể chờ cậu lớn hơn một chút, giúp Phụ Hoàng lấy lại giang sơn đã mất của nhà bọn họ đem về.
Bé con nho nhỏ cau mày như người lớn vậy, Lăng Điềm nhìn thẳng vào cậu, không nhịn được muốn véo vài cái vào thân hình mũm mỉm kia.
"Kiều Kiều và Điềm Điềm không sao chứ?" Lăng Quốc Đống thì thầm với vợ.
"Không sao đâu, có lẽ bị rơi xuống nước nên bị hoảng sợ, mất hồn mất vía, vừa nãy em xem tin thần của ai con nhóc này cũng không tệ lắm, đặc biệt là Điềm Điềm, khi bị Đại Ngỗng và Nhị Ngỗng đuổi theo khỏi phải nói chạy nhanh biết bao."
Vạn Kim Chi nhớ đến cảnh tượng vừa nãy lại muốn cười, con gái của bà sao lại khiến cho người ta yêu thích như vậy chứ.
"Con bé lại quên mình không thể chạm vào mấy con gà, vịt và ngỗng đó nữa rồi." Lăng Quốc Đống đương nhiên cũng nhớ đến thể chất đặc thù của con gái mình, "Chỉ sợ sau khi rơi xuống nước bị dọa cho sợ hãi, lát nữa em hãy nói chuyện với Điềm Điềm."
Bản thân Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi cũng không bình thường, cho nên con gái có thể chất kỳ lạ như vậy bọn họ cũng không thấy làm lạ, chính là nhiều chỗ cần phải chú ý hơn.
"Em biết rồi, trong phòng bếp đang đun nước, em vừa mới lục ngăn kéo trong tủ, thì nhớ đến quả trứng cuối cùng trong nhà sáng nay em đã chiên cho bọn trẻ ăn rồi, bây giờ cũng đã hết sạch trứng, hay là chúng ta đến nhà hàng xóm đổi vài quả trứng ăn?"
Vạn Kim Chi nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ trên giường đất, quần áo ướt sũng trên người cũng đã thay ra, đang đắp một chiếc chăn mỏng, có con gái lớn trầm ổn bà cũng yên tâm phần nào.
"Không cầu đâu, để anh ra ngoài xem bọn Đại Hoa." Đại Hoa trong miệng Lăng Quốc Đống là con gà hoa mơ, hai còn có Nhị Hoa và Tam Hoa đều là gà mái đẻ trứng.
Chỉ cần nhìn gà mái thì sẽ có trứng sao, lời này nghe ra thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng mà Vạn Kim Chi dường như không hề cảm thấy lời này của Lăng Quốc Đống có vấn đề gì, gật gật đầu đồng ý, cũng nhắc lại chuyện sang nhà hàng xóm đổi trứng.
Từ nhỏ Lăng Nghiêu đã sống trong một cung điện rộng lớn, nơi đó có Bảo phụ* thân thiện hòa nhã, có Nhũ mẫu mập mạp gần như lúc nào cũng luôn tươi cười, còn có một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy Tiểu cung nữ và Tiểu thái giám.
*Bảo phụ: Người giữ trẻ (chỉ nam giới).
Phụ Hoàng của cậu là Hoàng đế nước Chu, là một người đàn ông vô cùng uy nghiêm, khó gần, ngoài cậu và Mẫu Hậu đã mất sớm, Phụ Hoàng còn sủng ái rất nhiều phi tần, con trai con gái mà dùng cả hai bàn tay còn đếm không hết nữa.
Từ khi Lăng Nghiêu có trí nhớ đến nay, hầu như chỉ có trong bữa tiệc hàng năm thì cậu mới có thể nhìn thấy Phụ Hoàng, cả Bảo phụ và Nhũ mẫu đều nói rằng Phụ Hoàng là Hoàng đế, trăm công nghìn việc, làm Thái Tử, cậu phải học cách cảm thông, nhưng mà có khi cậu nhân lúc Bảo phụ và Nhũ mẫu không chú ý len lén chạy đến Vườn Ngự Uyển, có vài lần nhìn thấy Phụ Hoàng đang ôm những Hoàng Đệ còn nhỏ khác, thái độ hòa nhã trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy.
Tiểu Thái Tử có chút mơ màng, cũng có chút không biết phải làm sao.
Có phải Nghiêu Nghiêu còn chưa đủ ngoan ngoãn, cậu còn chưa đủ hiểu chuyện sao, tại sao Phụ Hoàng không thể đối xử với cậu như cách ông ấy đối xử với các Hoàng Đệ chứ?
Bảo phụ và Nhũ mẫu lại khuyên cậu, cậu là Thái Tử, trừ Phụ Hoàng ra cậu là người tôn quý nhất Triều Chu, bởi vì Phụ Hoàng kỳ vọng vào cậu, không dám quá cưng chiều cậu, chờ khi cậu đủ sáu tuổi, thì có thể đến Ngự Thư Phòng đọc sách, đến lúc đó sẽ có thể thường xuyên gặp mặt Phụ Hoàng, hơn nữa để cho Phụ Hoàng nhận thấy cậu ưu tú như thế nào.
Mỗi ngày Tiểu Thái Tử đều bấm ngón tay tính nhẩm, thời gian trôi qua thật là chậm mà, rốt cuộc đến khi nào thì cậu mới có thể đủ sáu tuổi chứ.
Lúc cậu ăn bánh trái muốn, lúc ăn cháo cũng muốn, cuối cùng cũng trông được đến ngày sinh nhật sáu tuổi, đến ngày hôm sau, thì cậu có thể đến Ngự Thư Phòng, Nhũ mẫu và Tiểu Lục, Tiểu Thất làm cho cậu một bộ quần áo mới tươm tất, để cậu có thể đường hoàng xuất hiện trước mắt Hoàng Đế và Thái Hậu với tư cách là một Thái Tử.
Tiểu Thái Tử ngoan ngoãn lên giường đi ngủ, mang theo những mong đợi đẹp đẽ, khi tỉnh dậy, cậu lại trở thành một em bé.
Nơi này không có Bảo phụ, Nhũ mẫu cũng không có Nhất, Nhị, Tam, Tứ, Ngũ, Lục, Thất, nhưng mà nơi này lại có thêm Mẫu Hậu và hai Tiểu Hoàng Tửm tất cả mọi người đều vô cùng yêu thương cậu, Tiểu Thái Tử có chút vui vẻ, không biết hai nơi rốt cuộc nơi nào tốt hơn.
Nơi này không có tơ lụa Lăng La, nhưng mà mỗi ngày có người ôm hôn, nơi này không có tranh Lương Phương Thái, nhưng mà có những người thân luôn yêu thương và quan tâm chăm sóc cậu điều mà cậu hằng mong muốn nhất.
Ngoài việc thỉnh thoảng nhớ đến Bảo phụ và Nhũ mẫu, Tiểu Thái Tử đã không còn muốn trở về đất nước của cậu nữa, dù sao Phụ Hoàng, Mẫu Hậu còn có Tiểu Hoàng Tỷ ở nơi này thích cậu như vậy, nếu như cậu rời đi, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng.
Tiểu Thái Tử yên tâm sống trong gia đình mới, muốn nói điều làm cậu không hài lòng nhất chính là Phụ Hoàng bây giờ hơi vô dụng, đến nỗi giang sơn mà ông giành được cho cậu, cũng chỉ có ngôi nhà nhỏ và sân vườn lớn bằng chừng này, trong đó hơn phân nửa còn nhờ công lao của Mẫu Hậu.
Ai, làm Tiểu Thái Tử cậu vẫn có chút phiền não, Phụ Hoàng quá vô dụng, chỉ có thể chờ cậu lớn hơn một chút, giúp Phụ Hoàng lấy lại giang sơn đã mất của nhà bọn họ đem về.
Bé con nho nhỏ cau mày như người lớn vậy, Lăng Điềm nhìn thẳng vào cậu, không nhịn được muốn véo vài cái vào thân hình mũm mỉm kia.
"Kiều Kiều và Điềm Điềm không sao chứ?" Lăng Quốc Đống thì thầm với vợ.
"Không sao đâu, có lẽ bị rơi xuống nước nên bị hoảng sợ, mất hồn mất vía, vừa nãy em xem tin thần của ai con nhóc này cũng không tệ lắm, đặc biệt là Điềm Điềm, khi bị Đại Ngỗng và Nhị Ngỗng đuổi theo khỏi phải nói chạy nhanh biết bao."
Vạn Kim Chi nhớ đến cảnh tượng vừa nãy lại muốn cười, con gái của bà sao lại khiến cho người ta yêu thích như vậy chứ.
"Con bé lại quên mình không thể chạm vào mấy con gà, vịt và ngỗng đó nữa rồi." Lăng Quốc Đống đương nhiên cũng nhớ đến thể chất đặc thù của con gái mình, "Chỉ sợ sau khi rơi xuống nước bị dọa cho sợ hãi, lát nữa em hãy nói chuyện với Điềm Điềm."
Bản thân Lăng Quốc Đống và Vạn Kim Chi cũng không bình thường, cho nên con gái có thể chất kỳ lạ như vậy bọn họ cũng không thấy làm lạ, chính là nhiều chỗ cần phải chú ý hơn.
"Em biết rồi, trong phòng bếp đang đun nước, em vừa mới lục ngăn kéo trong tủ, thì nhớ đến quả trứng cuối cùng trong nhà sáng nay em đã chiên cho bọn trẻ ăn rồi, bây giờ cũng đã hết sạch trứng, hay là chúng ta đến nhà hàng xóm đổi vài quả trứng ăn?"
Vạn Kim Chi nhìn ba đứa nhỏ đang chơi đùa vui vẻ trên giường đất, quần áo ướt sũng trên người cũng đã thay ra, đang đắp một chiếc chăn mỏng, có con gái lớn trầm ổn bà cũng yên tâm phần nào.
"Không cầu đâu, để anh ra ngoài xem bọn Đại Hoa." Đại Hoa trong miệng Lăng Quốc Đống là con gà hoa mơ, hai còn có Nhị Hoa và Tam Hoa đều là gà mái đẻ trứng.
Chỉ cần nhìn gà mái thì sẽ có trứng sao, lời này nghe ra thì có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng mà Vạn Kim Chi dường như không hề cảm thấy lời này của Lăng Quốc Đống có vấn đề gì, gật gật đầu đồng ý, cũng nhắc lại chuyện sang nhà hàng xóm đổi trứng.