Xuyên Không [Dịch] Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu - Quan Oánh Oánh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi YooAhin, 24 Tháng mười 2021.

  1. YooAhin

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu


    Tác giả: Quan Oánh Oánh

    Dịch: YooAhin

    Thể loại: Ngôn tình, điền văn, làm giàu, mỹ thực, hài hước, HE, nữ cường, xuyên không.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Tác Phẩm Của YooAhin

    Văn án:

    Mới ngủ một giấc, Hoa Dạng phát hiện mình xuyên vào một cuốn truyện ở những năm 80.

    Tại đây, cô mới mười ba tuổi, làn da ngăm đen, tự ti lại vụng về, cha mẹ thì mềm yếu, bà nội lại bất công, trong nhà nghèo đến nỗi không có một xu dính túi. Đã vậy cô còn có cả một sọt thân thích cực phẩm.

    Ví dụ điển hình là chị họ của cô, tên Hoa Vũ. Hoa Vũ này là nữ chính ở trong truyện, có bàn tay vàng đồng thời vừa được trọng sinh, một bên vừa khuyến khích cha mẹ làm buôn bán, một bên điên cuồng học tập, tuổi con nhỏ không chỉ xinh đẹp lại giỏi giang.

    Khuyết điểm duy nhất là chị ta rất thích chèn ép cô, đem cô chà đạp hung hăng ở dưới mặt đất. Chưa kể Hoa Vũ còn cố tình cướp đoạt cơ duyên của cô, sau đó cướp luôn cả chồng của Hoa Dạng..

    Hoa Dạng trong tay cầm một đống bài xấu, bây giờ phải làm sao để xoay người? Cô quyết định làm lại nghề cũ, lấy mỹ thực để làm giàu. Bánh bao chiên, sườn heo nướng, nước dừa nấu với cao lương, món lẩu chua cay đậm đà..

    Hãy xem thiếu nữ khả ái mười ba tuổi, cường thế ngược gió, một đường vả mặt cực phẩm như thế nào!
     
    Lumy6619phammy123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2021
  2. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bị vu khống

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mùa hè trời nắng chói chang, không có một chút gió nhẹ, chim trên cây cũng kêu không ngừng, nóng đến không chịu nổi.

    Trong vườn trường, cây cối buồn bực vì cái nóng, yên tĩnh không một tiếng động, trong không khí tràn ngập một cỗ khẩn trương.

    Lại là một năm tốt nghiệp của bậc tiểu học, mà đã vậy năm nay còn cải biên khác với năm ngoái, trước đó không lâu bộ giáo dục đã ban hành mệnh lệnh, toàn huyện thi chung một đề, tuyển ra một trăm học sinh xuất sắc nhất để vào trung học ở huyện thành. Có thể nói đây là tin động trời nhất từ trước cho đến nay.

    Nghe nói bởi vì thành tích đầu vào của học sinh mấy năm trước quá kém, bị tụt lại so với những huyện khác, dù là thành tích cá nhân hay tập thể đều đội sổ đứng chót.

    Các trường học đối với kì thi lần này hết sức xem trọng, nghiêm khắc giám sát các phòng thi, một khi phát hiện được người nào có hiện tượng gian lận lập tức xử lí không khoan dung.

    Trong mỗi phòng thi, không khí ngưng đọng lại không kém phần khẩn trương, một vị giáo viên canh thi đang nhìn chằm chằm vào học sinh nữ ngồi dựa bên cửa sổ, chỉ thấy hai mắt cô bé nhắm chặt, sắc mặt thì trắng bệch.

    Nhưng không có ai quan tâm hay an ủi cô, ánh mắt của mọi người tràn ngập chỉ trích cùng khinh bỉ, cả đám đều có vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

    Một vị giám thị vô cùng tiếc nuối lên tiếng khiển trách: "Trường học đã nói vô số lần rồi, không được gian lận, không được gian lận, không được gian lận, chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần. Em có nghe thấy hay không, vì sao em không để tâm chút nào vậy?"

    Học sinh nữ đột nhiên mở to mắt, nhìn nhìn tay nhỏ của chính mình, lại nhìn xuống quần áo có phần xưa cũ ở trên người, vẫn không có gì thay đổi.

    Cô, Hoa Dạng ở thời hiện đại mới ngủ một giấc không hiểu sao tỉnh dậy liền biến thành một học sinh dốt, xui xẻo hơn nữa là giờ cô còn là một đứa nhỏ con nhà nghèo.

    Rõ ràng không có gian lận, bây giờ lại bị người ta vu khống hắt nước bẩn lên đầu. Ông trời thật đúng là không có mắt!

    Giáo viên coi thi vừa tiếc cho Hoa Dạng vừa cảm thấy mất mặt, dám ở trước mắt giám thị gian lận đúng là hết thuốc chữa. Mà đã gian lận thì thôi đi, lại còn bị giáo viên bắt được, xem ra lần này mặt mũi của học sinh này bị ném đến tận nhà bà ngoại cũng không nhặt về được.

    "Đi ra ngoài, bây giờ em lập tức bỏ bút xuống rồi bước ra khỏi lớp, hai môn thi tiếp theo cũng không cần làm nữa."

    Câu nói này cũng có nghĩa thành tích của Hoa Dạng sẽ trở thành con số không tròn trĩnh. Cho dù sau này cô có tiếp thu giáo dục bắt buộc, nhưng hành vi gian lận này cũng sẽ bị ghi vào học bạ, còn ảnh hưởng đến cả tương lai.

    Hoa Dạng trong lòng không tiếng động khẽ thở dài một hơi, tất cả mọi người đều khẳng định là cô gian lận, bây giờ có giải thích như thế nào cũng vô dụng. Cái tiếng xấu này cứ như vậy áp lên người cô, thật là tiến thoái lưỡng nan.

    Hoa Dạng không phải là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhưng cô tuyệt đối không cho phép thanh danh của mình dính phải vết nhơ dù chỉ là một chút xíu!

    Đối mặt với áp lực cực lớn, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía nam sinh tên Giang Vinh đã ném giấy về phía mình, chính bởi vì thằng nhãi này vu khống mà cô bị mọi người nói là gian lận.

    Vô số đoạn kí ức ngắn hiện lên trong đầu Hoa Dạng, tên nhóc này vì sao hãm hại cô? Thật là kì quái!

    Trong mắt cô hiện lên một tia suy tư, nhưng trên mặt lại ngập tràn uỷ khuất cùng đáng thương.

    "Vì sao không chịu buông tha cho tôi? Vì cái gì vẫn luôn ép tôi? Tôi chịu đủ rồi, thật sự chịu quá đủ rồi."

    Vừa nói xong mấy câu, hai hàng nước mắt long lanh liền rơi xuống dưới, làm cho sắc mặt của Hoa Dạng càng thêm tái nhợt, thân thể lung lay như sắp đổ.

    Giờ phút này cô không còn là Hoa Dạng nữa, mà là người diễn kịch xuất sắc Nữu Cổ Lộc. Hoa Dạng, cố lên! Không thể chịu khuất phục trước cái ác.

    Giang Vinh lớn lên vừa trắng lại béo tròn, ngày thường ở trường học vẫn luôn tung hoành ngang dọc. Cậu còn mang theo một đám anh em quậy phá, chuyên môn chỉnh mấy người học giỏi trong lớp.

    Giang Vinh còn đặc biệt thích ức hiếp mấy học sinh nhát gan sợ phiền phức, lúc này còn quát lớn ra vẻ chính nghĩa, bộ dáng như bố thí cho một tên ăn xin: "Trước đó cậu còn cầu xin tôi giúp cậu gian lận, thành tích của cậu kém như vậy, nếu dựa vào thực lực của chính mình chắc chắn không thể thi đậu trung học. Tôi vì thấy cậu đáng thương nên mới muốn giúp cậu.."

    Trong lòng Hoa Dạng thầm cười lạnh một tiếng, trẻ con khi còn nhỏ nếu không được dạy dỗ tử tế sẽ gây ra tai họa, lúc trưởng thành càng bất trị, không hiểu trường học và gia đình dạy dỗ tên này như thế nào mà để tam quan của hắn lệch lạc như vậy?

    Cô rưng rưng mắt nhìn Giang Vinh, trên mặt là một vẻ tái nhợt cùng tuyệt vọng: "Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, khi nào cậu mới thôi mấy cái trò này, tôi rất mệt mỏi, không thể tiếp tục chịu đựng được nữa."
     
  3. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Di thư?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Dạng vừa nói xong, đám người xung quanh đều ngây ngốc đứng hình, ý gì vậy, sao bọn họ nghe không hiểu? Không phải là cậu ta bị điên rồi đấy chứ?

    Giáo viên coi thi không kiên nhẫn lên tiếng mắng nhẹ: "Hai người các em muốn gây chuyện cãi lộn thì ra ngoài, đừng làm phiền các bạn học khác làm bài thi."

    Hoa Dạng cũng không tiếp tục biện giải cho mình, cô ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Được, xin thầy cho em hai phút, em chuẩn bị xong sẽ nhanh chóng rời đi."

    Chỉ thấy cô lưu loát xé ra một tờ giấy nháp, sau đó cúi đầu hí hoáy viết chữ, viết thật sự nghiêm túc, còn vừa viết vừa yên lặng khóc, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.

    Hừ, chó bị dồn vào đường cùng cũng sẽ cắn người, cô sẽ khiến cho thằng nhãi này biết nó đụng vào nhầm người rồi, để xem tên nhóc này về sau có dám khi dễ người khác nữa hay không?

    Giám thị coi thi đứng ở bên cạnh, thấy cô khóc lóc khổ sở như vậy cũng không đành lòng. Nhưng kỉ luật là kỉ luật, học sinh này gian lận còn bị hắn bắt được tận tay, nội quy trường học không cho phép ai làm trái. Hoa Dạng cũng không phải là một ngoại lệ.

    Chỉ là cô khóc đến nỗi oan như Đậu Nga, cho nên giám thị cũng không có trực tiếp lên tiếng mắng chửi, mà thành thật đợi cô trong chốc lát.

    Hoa Dạng viết xong, bút trong tay vừa buông xuống, giám thị liền bước tới thu bài thi, tầm mắt theo bản năng nhìn qua tờ giấy mà cô vừa viết. Ai ngờ đập vào mắt hắn là hai chữ khiến hắn sốc đến nỗi muốn ngã ngửa ra đằng sau, gì, di thư?

    Giám thị như bị sét đánh giữa trời quang, cả người đều run run vì kích động.

    Hoa Dạng giả bộ không phát hiện ra, sau đó lấy tay lau lau nước mắt ở trên mặt, chậm rì rì thu dọn sách vở vào cặp, ngay cả tờ di thư kia cũng được nhét vào, sau khi dọn xong lại đứng lên khom lưng cúi đầu chào hai vị giám thị: "Thật xin lỗi các giám thị, em đã làm xấu mặt trường học, nhưng em thật sự trong sạch, sau hôm nay thời gian sẽ chứng minh toàn bộ mọi thứ."

    Nói rồi cô chậm rãi bước về phía cửa lớp, bước từng bước một, nhìn qua vừa chật vật lại gian nan, cũng vô cùng mỏi mệt, bóng dáng gầy yếu kia khiến mọi người đều cảm thấy cô có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

    1, 2, 3, 4, 5.. trong lòng Hoa Dạng thầm đếm nhẩm, vừa đếm tới số năm, cặp sách đã bị một người dùng sức túm chặt lại. Một vị giám thị vẻ mặt hết sức khẩn trương nhìn cô nói: "Học sinh Hoa Dạng, em cứ từ từ đừng manh động, không phải em đã nói em trong sạch sao, có thật là như vậy không?"

    Hoa Dạng mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bị suy sụp tinh thần trầm trọng. Cả người uể oải không có miếng sức, khuôn mặt nhỏ lại tái nhợt đến mức dọa người: "Mọi người ai cũng không tin em, em thật sự quá mệt mỏi rồi, hãy để em đi đi, đừng cản em lại làm gì!"

    Giám thị coi thi vừa nghe xong thì mặt cũng có chút tái nhợt theo, giọng nói còn run run: "Học sinh Hoa Dạng, trước hết em cứ ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện, đừng đi đâu cả, thầy Trương, thầy ở đây canh chừng em ấy đi tôi sẽ quay lại ngay."

    Nói xong những lời này, vị giám thị như người điên mất trí lao ra khỏi phòng học, trong tay còn xách theo cái cặp của Hoa Dạng.

    Giang Vinh cũng bị dáng vẻ của Hoa Dạng làm cho bất ngờ, nhưng hắn cũng không sợ hãi, còn đứng dựa vào lan can cười hì hì nhìn cô. Tròng mắt còn liên tục đảo qua đảo lại, vừa nhìn đã biết thằng nhãi này có một bụng ý xấu.

    Hoa Dạng lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, nhóc con, cậu chuẩn bị chờ gặp xui xẻo đi, không đem nhóc hố thành chó mực thì tôi không phải họ Hoa.

    Qua một lúc, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cùng các vị tổ trưởng đều chạy lại đây. Vừa bước vào đã thấy Hoa Dạng ngồi thừ người, dáng vẻ như người mất hồn, cứ như cô vừa chịu một đả kích rất lớn, cả đám không hẹn mà gặp, ai nấy đều căng thẳng đổ mồ hôi đầy đầu.

    Ban nãy bọn họ đã đọc qua di thư của học sinh này, nội dung trong đó khiến người ta không rét mà run.

    Gì mà hằng năm bị bạn học ức hiếp, dù muốn cố gắng đọc sách cũng không được, mỗi lần thi được thành tích tốt thì sẽ bị đánh bị mắng. Bây giờ còn bị vu khống gian lận trong thi cử, làm cho cô bé phải nghĩ quẩn đến mức muốn tự sát, này cũng quá ác độc đi!

    Trước đó hiệu trưởng vẫn chưa bao giờ nghĩ một đứa trẻ có thể ác độc như vậy, ông chỉ cho là bọn trẻ đùa giỡn với nhau không tránh khỏi xích mích đôi bên. Hiệu trưởng cảm thấy chỉ có giáo viên vô tâm vô phế không quan tâm đến học sinh, chứ làm gì có trẻ hư khó dạy bao giờ?

    "Học sinh Hoa Dạng, em nói là em trong sạch không có gian lận, thầy cũng nguyện ý tin tưởng em, nhưng em phải có chứng cứ để chứng minh mình trong sạch trước đã."

    Hoa Dạng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn ông một lúc rồi mới lên tiếng đáp: "Làm thế nào để chứng minh, ý thầy là em phải lấy cái chết để chứng minh sao?"
     
  4. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Làm lại bài thi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiệu trưởng lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt ông vội căng thẳng, gấp gáp nói: "Không không không, chúng ta sẽ cho em một bài thi mới, bây giờ em ngồi làm ngay tại đây, chúng ta cũng sẽ phụ trách coi thi, chỉ cần em thi đủ tiêu chuẩn.."

    Nghe đến đây, đôi mắt vô hồn của Hoa Dạng như có thêm một tia ánh sáng: "Được ạ, các thầy cô, em có thể đảm bảo mình sẽ thi được một trăm điểm."

    Một bài thi toán của lớp sáu mà thôi, cô là một thạc sĩ luật chả lẽ còn không thi nổi điểm tối đa, như vậy cũng khiến người ta chê cười rồi, phải biết muốn thi đậu vào trường luật thì yêu cầu học vấn cao cỡ nào, bài thi này hoàn toàn không thành vấn đề đối với trình độ hiện giờ của cô.

    Lời này vừa nói ra, cả phòng thi bỗng chốc im bặt, thậm chí còn có thể nghe được tiếng muỗi kêu vo ve, mấy học sinh đang làm bài thi cũng ngước mặt lên nhìn Hoa Dạng với vẻ nghi ngờ.

    Giang Vinh cười ha hả như vừa nghe được một truyện hài tiếu lâm, cậu ta lớn tiếng nói móc: "100 điểm á, sao có thể? Này, không phải cậu bị bắt vì gian lận nên sợ quá hóa điên rồi chứ? Ngày thường bài tập trên lớp cậu còn không được 80 điểm, bây giờ còn dám đứng đây nói khoác?"

    Giám thị sợ Giang Vinh chọc vào quả bom hẹn giờ, vì vậy trừng mắt liếc cậu ta. Quay đầu lại nhìn Hoa Dạng, cất giọng cực kì dịu dàng nói: "Học sinh Hoa Dạng, không cần phải thi được 100 điểm, 80 điểm là đủ rồi."

    "Đúng đúng đúng, học sinh Hoa Dạng, chúng ta không cần áp đặt mục tiêu quá cao, chỉ cần làm đến nơi đến chốn là được."

    Ngày thường thành tích của Hoa Dạng thật sự rất kém, chưa kể còn thường xuyên đứng ở vị trí bét bảng hoặc áp chót, mấy người bọn họ lo lắng cô thi không được sẽ lại nghĩ quẩn, cho nên mới nói đỡ dùm Hoa Dạng, ý đồ muốn vớt vát tôn nghiêm cho cô.

    Giang Vinh nói chuyện càng khó nghe hơn cả ban nãy: "Hừ, nếu cậu mà thi được 100 điểm, vậy cả nước sẽ gặp lũ lớn, mặt trời cũng sẽ mọc ở phía tây."

    Hiệu trưởng nghe vậy thì nhíu mày không hài lòng, đây là đứa nhỏ nhà họ Giang sao? Ông còn nhớ rõ ba của tên nhóc này là con trai trưởng trong nhà, nghe đâu vẫn luôn ở phương nam buôn bán, kiếm lời được rất nhiều tiền, có thể xem như một nhà giàu có.

    Nhưng bởi vậy nên Giang Vinh lớn lên trong sự thiếu hụt dạy dỗ của cha mẹ, còn nhỏ đã ở chung với ông bà nội, lúc nào cũng được hai ông bà cưng chiều, muốn gì được nấy. Cho nên đứa nhỏ này càng lớn càng ngỗ nghịch, thường xuyên gây chuyện thị phi.

    Hoa Dạng nghe Giang Vinh buông lời trào phúng thì nhấp nhấp miệng, yếu đuối đáp lại: "Nếu tôi thật sự thi được thì sao?"

    Giang Vinh ỷ mạnh hiếp yếu đã quen, căn bản không thèm để một bé gái ốm yếu như Hoa Dạng vào mắt, vì vậy liền hùng hồn đưa ra lời thề, nói nhăng nói cuội: "Nếu làm được thì tôi sẽ quỳ xuống trước mặt cậu rồi dập đầu ba cái thật mạnh."

    Hoa Dạng nhìn cậu ta thật sâu, trong mắt loé lên một tia chớp: "Tôi chỉ cần một câu xin lỗi."

    Ba cái dập đầu? Chỉ có vậy thì làm gì đủ để tiêu tan nỗi nhục của cô, ha hả, thằng nhãi này đúng là mơ tưởng.

    Hoa Dạng cầm lấy tờ đề thi, không chút hoang mang mà nhanh chóng viết xuống tên của mình, lại cẩn thận làm bài từ trên xuống dưới, vừa chuyên chú lại không kém phần nghiêm túc.

    Cô làm bài thật sự rất nhanh, cơ bản là không cần suy nghĩ nhiều đã làm xong được một đề, lại bắt đầu cầm đề tiếp theo lên, nhóm giáo viên đều nhìn chăm chú, sau đó hai mặt nhìn nhau.

    Dưới dự quan sát của nhóm giáo viên, Hoa Dạng chỉ tốn gần hai mươi phút đã làm xong toàn bộ, chỉ thấy cô cuốn xấp bài làm lại, mặt trên tờ giấy thi phủ đầy từng hàng chữ nắn nót sạch sẽ, như phát ra thứ ánh sáng chói lóa làm mù mắt mấy người bọn họ.

    Tổ trưởng Niên tự mình xắn tay áo lên để chấm bài thi, qua một lúc liền lên tiếng thông báo: "Hiệu trưởng, học sinh Hoa Dạng thật sự làm bài được 100 điểm."

    Hiện trường lâm vào mảnh yên tĩnh đến lạ thường, gì, sao có thể như vậy được?

    Sắc mặt của Giang Vinh là kém nhất, cậu ta vội lao lên giựt lấy bài thi, dấu mực đỏ đề 100 điểm như chọc đau hai mắt cậu, miệng cũng lắp bắp nói: "Không có khả năng, chuyện này không thể nào xảy ra được, là do các người thông đồng với cậu ta rồi giúp cậu ta gian lận có phải không?"

    Lời này vừa nói ra, Hoa Dạng nhanh chóng thu lại ý cười nơi đáy mắt, giả bộ cúi đầu vì tủi thân lần hai, ha ha ha thằng nhãi ngu ngốc, cứ tiếp tục làm ầm lên đi, nhóc sẽ chết càng thảm hơn thôi!

    Nhóm giáo viên không nghe thì thôi, vừa nghe thấy đã tức muốn nổ phổi. Đây mà là tiếng người nói sao? Thằng nhóc này đúng là cái đồ đáng ghét, chuyện gian lận trong thi cử sao có thể đặt điều nói bậy như vậy được?

    Vì đảm bảo tính công bằng, mấy người bọn họ thậm chí còn thay phiên nhau chấm lại bài thi. Cuối cùng cả đám đều đưa ra kết luận, thành tích này thật sự không có vấn đề gì, Hoa Dạng hoàn toàn đạt được điểm tối đa 100%.
     
  5. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Không có xu nào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Dạng hít sâu một hơi, cất giọng yếu ớt: "Hiệu trưởng, em còn muốn tiếp tục thi môn ngữ văn và tiếng anh nữa, nhờ mọi người làm chứng cho em, em thật sự không có gian lận."

    Nhìn dáng vẻ kiên định của cô bé, hiệu trưởng bỗng nhiên rất muốn biết thực lực của Hoa Dạng đang ở mức nào, vì vậy liền gật đầu đồng ý nói: "Được, đem hai bài thi ngữ văn và tiếng anh lại đây cho em ấy, chúng ta cũng sẽ ở đây canh thi."

    Kết quả của ba môn thi thật sự làm cho mọi người kinh ngạc không thôi. Hoa Dạng vậy mà thi tiếng anh được điểm tối đa, ngữ văn thì bị thiếu một điểm đạt được 99 điểm, toán học ban nãy cũng đã được điểm tối đa. Với thành tích như vậy cho dù đặt em ấy ở chỗ nào, Hoa Dạng cũng sẽ tỏa sáng ra hào quang vạn trượng.

    Hiện trường lại lâm vào mảnh khiếp sợ vì bất ngờ, nhóm lãnh đạo vừa ngạc nhiên lại vừa đau lòng. Hạt giống tốt như vậy đáng lẽ phải tỏa sáng và phát triển không ngừng, chỉ vì học sinh hư đặt điều vu khống mà xém xíu nhà trường đã mất đi một nhân tài.

    Kể từ bây giờ trở đi, bạo lực học đường sẽ là vấn đề mà nhà trường đặt lên hàng đầu, một khi phát hiện ra cá nhân nào vi phạm thì sẽ xử lí nghiêm, tuyệt đối không nuông chiều hay bao che.

    Trước sự chứng kiến của các học sinh, hiệu trưởng chủ động đứng ra lấy lại danh dự cho cô: "Học sinh Hoa Dạng, em là một học sinh ưu tú có thành tích tốt, giáo viên và nhà trường đều tin tưởng em."

    Thực lực của Hoa Dạng tốt như vậy chả lẽ còn cần phải gian lận sao? Sự thật đã rành rành ngay trước mắt, có muốn chối bỏ cũng không được.

    Hốc mắt của Hoa Dạng đỏ bừng vì kích động, các loại cảm xúc lẫn lộn dần biểu hiện ra: "Bây giờ em đã có thể chứng minh được sự trong sạch cho bản thân rồi sao?"

    "Đương nhiên có thể." Hiệu trưởng nhanh chóng đáp lời, trong lòng ẩn chứa một ý tưởng.

    Hoa Dạng đảo tầm mắt qua nhóm học sinh đang vây xung quanh, giọng cô như quỷ gọi hồn đến để đòi nợ: "Bạn học Giang Vinh, mấy lời ban nãy mà cậu nói còn được tính không vậy?"

    Nhóc con đang định chuồn êm thì bị người ta xách cổ về, mặt cũng nhanh chóng đỏ lên, hai mắt hung dữ trợn lên trừng Hoa Dạng. Con nhóc điên khùng này, dám kiếm chuyện với hắn hả, cứ chờ đấy mà xem. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Mặc dù cậu ta cũng chả phải quân tử gì, gọi là tiểu nhân bỉ ổi cũng không nói quá!

    Trong lòng Hoa Dạng điên cuồng hả hê, nhãi ranh thoạt nhìn cũng có chút cáo già, cứ tưởng sao, ai ngờ đã ngu còn tỏ vẻ nguy hiểm, dám ở trước mặt mọi người uy hiếp cô à?

    Hoa Dạng lại tiếp tục sở trường diễn như không diễn của mình, nhút nhát sợ sệt chỉ vào mặt Giang Vinh, dáng vẻ của cô vừa nhỏ yếu lại đầy bất lực: "Hiệu.. hiệu trưởng, các thầy cô và bạn học, mọi người nhìn cậu ta trừng em kìa, chắc chắn sau này cậu ta sẽ trả đũa, em thật sự rất sợ."

    Giang Vinh nghe xong tức đến nỗi mắt chữ a miệng chữ o, vẻ mặt như muốn lao lên xé xác Hoa Dạng ra thành từng mảnh.

    * * *

    Hoa Dạng bước ra khỏi cổng trường, bước chân ngày càng nhanh nhẹn, tâm tình cực kì vui sướng.

    Cô không chỉ giải quyết được vấn đề nguy cấp, còn giải thích được lí do cho thành tích kém ở trước đó. Đã vậy còn hung hăng trả thù được thằng nhãi ranh kia.

    Đây gọi là một mũi tên trúng ba con nhạn, đúng là không tồi!

    Không phải, còn một con nhạn nữa, khoé miệng của cô khẽ nhếch lên một độ cong, mi mắt rung rung vì đắc ý, hoàn toàn không có chút dáng vẻ yếu ớt hồi ban nãy.

    Lúc đi ngang qua một cửa tiệm, Hoa Dạng trong lúc vô ý nhìn thấy quyển lịch treo tường đề là năm 1985!

    Thảo nào, chả trách cô cứ thấy quần áo của mình và những người xung quanh có chút lạc hậu.

    Hoa Dạng đi vào trong tiệm, đây là cửa hàng bách hóa duy nhất ở trấn trên, dù diện tích không lớn nhưng đồ vật lại rất đa dạng và phong phú. Cái gì cũng có đủ, chỉ cần chịu khó kiếm là ra ngay.

    Cô đi dạo qua một vòng, quả nhiên đều là đồ của những năm 80, giá hàng cực kì rẻ. Nhưng mà cô cái gì cũng không mua, bởi vì Hoa Dạng sờ cả buổi mà trong túi rỗng tuếch không có xu nào.

    Hai bên đầu đường là những người bán hàng rong, phần lớn đều là bán đồ ăn vặt, thu nhập quả thật không tồi. Hoa Dạng nhìn chằm chằm một vòng, như đang tính toán gì đó.

    Đây đúng là niên đại sáng giá để kiếm tiền, rất nhiều nhà giàu đều có xuất phát điểm ở đây.

    Thôn Bắc Tề, nhà nhà đều thấp bé với vài mảnh ngói, cũng không có nhà nào giàu có. Hoa Dạng đi ở trên đường gập ghềnh, khuôn mặt cô nhăn nhó vì đói, đói sắp chết cô rồi!

    Phía trước có mấy bà lão đi tới nói: "Này, đây không phải là con gái của thằng ba nhà họ Hoa sao? Sao hôm nay mới sớm vậy mà đã về nhà rồi, cháu tự mình đi bộ về à?"
     
  6. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Chia nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Dạng dừng lại bước chân, lộ ra nụ cười ngọt ngào chào lại bọn họ: "Cháu chào bà Lục, bà Trương và bà Lý. Hôm nay trường cháu tổ chức thi tốt nghiệp, cháu làm xong bài rồi nên được về sớm."

    Nhóm các bà lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, con nhóc này bình thường là cái hũ nút, ai hỏi cũng im thin thít không dám nói một lời, sao hôm nay lại nhanh nhẹn như vậy? Nghĩ nghĩ lại cất tiếng hỏi tiếp: "Thế cháu thi thế nào rồi? Làm bài có tốt không?"

    "Cũng tạm ạ." Hoa Dạng vội vàng muốn về nhà ăn cơm, vì vậy không nấn ná thêm cho mất thời gian, nói hai ba câu liền vắt chân lên cổ chạy về.

    Nhìn bóng dáng của cô, nhóm các bà nhịn không được lại buôn dưa lê vài câu: "Sao tôi nghe bảo thành tích của con bé này rất kém. Nhiều lần làm bài tập còn không đạt tiêu chuẩn? Ngược lại có Hoa Vũ nhà thằng hai thành tích mới đặc biệt tốt, hằng năm nó đều thi được vị trí số một. Người nhà họ Hoa ngày nào chả đi ra ngoài khoe khoang cho cả làng đều biết."

    Hoa Vũ, Hoa Dạng mơ hồ nghe loáng thoáng được một cái tên quen thuộc? Cứ cảm thấy quen tai nhưng không hình dung ra được là ai.

    "Đúng rồi đấy, con bé đó thật sự là đứa thông minh lanh lợi, lại còn rất lễ phép, miệng thì ngọt như mía lùi. Chả trách cả nhà họ Hoa đều yêu thương nó. Tôi mà có một đứa cháu gái như vậy, chắc chắn ngày nào cũng sẽ đi ra ngoài khoe khoang."

    "Lần này chắc nó lại thi được hạng nhất rồi, thật hâm mộ bà Hoa có cháu gái giỏi giang. Thằng hai nhà họ Hoa mấy năm nay cũng phất lên trông thấy. Ở trong đại đội mở một cái tiệm tạp hóa, kiếm lời được không ít tiền đâu, nghe nói còn chuẩn bị đập nhà cũ để xây nhà lầu đấy."

    Bà Lý nghe xong hai mắt đều đỏ, tràn đầy hâm mộ, đây là nhà lầu đầu tiên của cả cái làng này rồi còn gì.

    "Ai da, chả biết nhà họ Hoa tích phước mấy đời mới được như bây giờ? Thằng cả thì làm đội trưởng đội sản xuất, thằng hai thì mở tiệm kinh doanh, chỉ có nhà thằng ba là kém cỏi nhất, cả ngày chỉ biết quần quật xuống ruộng làm việc. Sao không học được một nửa khôn lanh của hai anh trai, hay là xin bọn họ giúp đỡ cho cũng được, đúng là cái đồ đầu gỗ không biết tiến thủ."

    "Thôi thôi, thằng ba nhà họ Hoa từ nhỏ vốn đã là người thành thật, cưới vợ về cái nết cũng chả khác vào đâu. Hai vợ chồng chúng nó chẳng khác gì hai con mèo cụt đuôi, dưới gối lại còn không có con trai, muốn thẳng eo lưng với người ta còn chả được nữa là!"

    Ở đây mọi người đến tuổi trưởng thành đều chia nhà, từ ruộng đất đến nhà ở đều được phân đều cho các nam đinh. Nhà họ Hoa cũng không ngoại lệ, bà Hoa sinh được ba trai một gái. Con gái đã sớm gả chồng lên trấn trên, ba đứa con trai cũng thành gia lập nghiệp. Hai vợ chồng bọn họ ở chung với con cả để dưỡng lão.

    Hai người con trai còn lại thì mỗi tháng chu cấp lương thực và tiền cho ông bà tiêu vặt.

    Nhà họ Hoa đều ở chung trong một cái sân lớn, hai gian nhà chính cùng hai gian đông sương phòng đều thuộc về nhà bác cả. Toàn bộ đều mới sửa chữa qua, tường gạch ngói đỏ chót, nhìn vào cực kì khí khái.

    Hai gian phòng chính ở bên phải thuộc về nhà bác hai, vách tường phấn trắng mới tinh, còn lắp cả cửa kính sáng ngời.

    Còn cả nhà của Hoa Dạng liền ở sương phòng phía tây, vẫn như cũ là phòng gạch bể nát xám xịt, vừa thấp bé vừa ẩm mốc, thậm chí mặt tường còn đang bong ra thành từng mảng.

    Hoa Dạng nhìn nhà mình rồi lâm vào trầm mặc, khoé miệng khẽ nhếch lên, ông bà nội chia nhà "công bằng" thấy sợ luôn!

    Cô kéo chìa khóa đeo trước ngực xuống để mở cửa, đi vào thì thấy trong nhà không có người, chắc bọn họ còn đang làm việc ở ngoài ruộng chưa có về.

    Hai gian nhà ở không lớn, một gian đựng một cái bếp cũ chắc để làm phòng bếp và sinh hoạt. Bệ bếp được dựng bởi một tấm ván gỗ, lúc nấu cơm sẽ nấu ở đây. Cách đó không xa là một cái chum bằng sứ, bên trong đựng đầy nước sạch.

    Hoa Dạng đặc biệt may mắn, năm đó cô từng về nhà bạn học ăn tết. Cũng đã thử dùng qua loại bếp này, làm một người ưa thích nấu nướng, cô rất thích mày mò sử dụng nhiều loại gia dụng khác nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2021
  7. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Cơm chiên trứng thập cẩm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Dạng múc nước rửa mặt cho sạch sẽ, sau đó lại tiến đến phòng ngủ nhìn sơ qua một chút. Chỉ thấy gian phòng chia làm hai buồng, một bên là giường của cha mẹ, bên cạnh có một cái tủ quần áo cũ nát. Ngoài ra chả còn gì đáng giá, Hoa Dạng nghĩ thầm chắc cái giường này là đồ giá trị nhất ở đây rồi.

    Buồng nhỏ còn lại là chỗ ngủ của cô, bên trong kê một cái giường cũ, cao thấp bấp bênh, hẳn là đồ phế thải mua được ở chỗ thanh lí. Mặt trên chứa đầy tạp vật, phía dưới là nệm của cô, chỗ ngủ gì mà vừa nhìn vào đã thấy nhỏ hẹp cùng ngột ngạt.

    Hoa Dạng một đầu ngã quỵ nằm xuống giường, suy nghĩ cực kì rối loạn, địa phương rách nát này sao lại là nhà của cô chứ? Cô là Hoa Dạng, mà nguyên chủ của cơ thể này cũng tên Hoa Dạng, liệu giữa bọn họ có sự liên hệ nào không?

    Hoa Dạng ở hiện đại là một người có chí tiến thủ, tự mình học tập rồi thi vào trường luật có tiếng, thậm chí cô còn có bằng tốt nghiệp thạc sĩ luật lúc tuổi còn rất trẻ. Hai năm sau bởi vì một vài chuyện cá nhân mà Hoa Dạng xin từ chức, đổi nghề sang làm mỹ thực nấu nướng, còn lập ra trang của mình, fans lên đến vài trăm vạn.

    Nghĩ đến đồ ăn ngon, trong bụng liền truyền ra từng đợt kêu gào, cô không thể tiếp tục nằm ngốc ở đây được, muốn tính toán cái gì thì cũng phải có thực mới vực được đạo, ăn trước rồi lại nghĩ tiếp.

    Hoa Dạng kéo một cái tủ sát tường ra, thấy bên trong còn dư lại ba chén cơm tẻ của buổi sáng. Một tô cà tím xào ở bên cạnh, đây hẳn là cơm trưa của cả nhà bọn họ.

    Nhà họ Hoa có một thói quen, cơm trưa và cơm sáng đều dậy sớm để chuẩn bị trước, không cần phải loay hoay trong bếp nấu tận hai lần cho mất công.

    Hoa Dạng không muốn ăn cơm cùng đồ ăn nguội ngắt, cô thật sự nuốt không trôi. Nghĩ nghĩ một hồi, cô lại quyết định làm cơm chiên trứng thập cẩm. Đúng rồi, món này vừa đơn giản lại ăn ngon, cứ vậy đi!

    Hoa Dạng đi ra vườn rau nhà mình hái về một nắm hành lá, mấy trái ớt xanh, hai trái dưa leo, một trái cà rốt, hai trái cà chua, nhân tiện còn ghé vào chuồng gà nhặt thêm năm quả trứng vì trứng trong nhà đã hết rồi.

    Chuẩn bị nguyên liệu đâu vào đó xong xuôi, cô lại dẫm lên cái băng ghế nhỏ để bắt đầu chiên cơm, đầu tiên đem hành lá cắt nhỏ, ớt xanh và dưa leo thì thái thành từng miếng như hạt đậu đen. Sau đó đem ba chén cơm tẻ đổ hết vào chảo, đập thêm mấy quả trứng gà rồi đảo đều cho vàng ươm.

    Bếp bên cạnh thì bắc thêm một cái chảo, đổ dầu vào trước, lại đem nguyên liệu rau dưa mới thái bỏ vào xào, sau khi xào sơ qua thì đem bỏ chung với cơm ban nãy rồi đảo chung với nhau. Hoa Dạng nhanh tay rắc thêm vào chảo một chút muối, chờ cho trứng gà hoàn toàn bao phủ được hạt cơm và rau củ thì mới tắt bếp. Hương thơm lập tức xộc ra khắp gian phòng, bay ra cả nhà chính ở xung quanh.

    Một cái nồi khác được bắc ra, bên trong là một nồi canh cà chua trứng nấu với cải bẹ, đây là món đơn giản lại ngon miệng. Miễn bàn có bao nhiêu dinh dưỡng, đã vậy còn thanh mát, rất thích hợp để uống vào mùa hè này.
     
  8. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Muốn được ăn!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cải bẹ được xắt nhỏ, vừa đẹp vừa đều, cà chua thì cắt khúc, để vào nước sôi trụng sơ qua cho giòn rồi mới đem đi nấu canh, động tác của cô vừa nhanh nhẹn lại thuần thục, như nước chảy mây trôi, rất nhanh đã nấu xong món canh.

    Cơm chiên trứng nhìn sơ thì thấy đơn giản nhất, nhưng thật ra lại rất khó làm, muốn cơm chiên ngon thì phải có kĩ thuật khống chế lửa tốt.

    Mà cơm do Hoa Dạng chiên hạt nào hạt nấy vàng ươm, bên trên rắc hành lá xanh biếc, mùi thơm lượn lờ tỏa ra, làm cho người ta nhịn không được muốn nhào vào ăn ngay.

    Cô vừa mới dọn đồ ăn lên bàn, cửa đã bị mở ra: "Này, Tiểu Dạng, con về từ lúc nào sao cha không biết.. A! Mùi gì thơm quá vậy?"

    Hai vợ chồng vừa mở cửa vào nhà không ngờ lại bị nghênh đón bởi một mùi đồ ăn thơm phức. Hoa Quốc Khánh và Hòa Trương Tuệ không tự chủ nhìn nhau nuốt nước miếng, đôi mắt nhanh chóng đảo sang bàn ăn, trên đó có ba chén cơm chiên trứng, hai chén canh, mỗi chén chỉ có hơn phân nửa.

    Bụng hai vợ chồng kêu vang vì đói, trong đầu bọn họ lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, muốn được ăn!

    Hoa Dạng một bên múc thêm canh, một bên quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên một cỗ thân thiết lan tỏa khắp người, phảng phất như hai người bọn họ chính là cha mẹ ruột của cô. Hoa Dạng không kịp suy nghĩ nhiều, liền lên tiếng nói: "Cha mẹ, trưa nay nhà chúng ta sẽ ăn cơm chiên trứng thập cẩm, hai người đi rửa mặt cho mát rồi lại đây ăn cơm."

    Trên người Hoa Quốc Khánh và Hòa Trương Tuệ đang mặc quần áo rách, mụn vá đắp từ trên xuống dưới, không sót một chỗ nào. Cả người thì dơ hầy, làn da vì làm việc dầm mưa dãi nắng mà bị phơi đến ngăm đen. Ai vừa nhìn cũng biết bọn họ là nông dân lao động vất vả.

    Hai vợ chồng múc nước rửa tay rửa mặt với tốc độ bàn thờ, đều gấp gáp không chờ nổi, muốn nhanh chóng phi lên bàn ăn cơm. Cầm được đôi đũa ăn trên tay, liền và vài ngụm cơm chiên vào miệng. Động tác nhanh nhẹn lại dứt khoát, sau đó chuyển thành ăn ngấu nghiến, vùi đầu hẳn vào chén cơm, cả buổi cũng chưa từng ngẩng đầu lên nói câu nào.

    Bọn họ hoàn toàn bị cơm chiên trứng thập cẩm này chinh phục, đây là món gì, nhìn đơn giản mà ngon như vậy!

    Hoa Dạng múc cho mình phần cơm ít nhất trong cả ba người, cô chậm rãi ăn rồi tận hưởng mùi vị, mỗi một ngụm đều có thể nếm ra đặc sắc của mỗi nguyên liệu, không có một chút dầu mỡ nào. Cô rất hài lòng với món này, sau đó lại với tay thưởng thức chén canh cà chua trứng nấu với cải bẹ, ừm, cũng rất ngon, vừa thơm lại vừa bổ!

    Hoa Dạng thầm nghĩ, mình đúng là không hổ danh đầu bếp có mấy trăm vạn fans hâm mộ, không chỉ có tiếng mà còn có miếng, nấu vài món đơn giản cũng có thể trở thành mỹ vị.

    Cả nhà ba người đang ngồi ăn vui vẻ, không khí cực kì hòa thuận, bỗng có một bóng dáng xuất hiện ở cửa rồi hét lớn như thể cháy nhà, dọa cho ba người bên trong hết hồn một phen: "Này! Nhà các người hôm nay ăn vụng đồ ngon gì đấy? Sao lại không chia một phần mang sang cho nhà anh chị?"
     
  9. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Ngu hiếu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà họ Hoa có một quy định bất thành văn, cho dù đã chia nhà, nhưng nếu ai có đồ ăn ngon thì phải biếu một phần cho cha mẹ và anh em ăn cùng.

    Nói nghe cho oai vậy thôi chứ hai nhà kia cũng chả đem đồ ăn sang đây được mấy lần. Nhà bác cả ít ra lâu lâu sẽ đem cho nhà Hoa Dạng một chén thịt kho tàu, còn nhà bác hai thì một hạt cơm cũng không có chứ đừng nói là đồ ăn ngon.

    Nhà của Hoa Dạng thì khỏi bàn, vừa nghèo lại vừa ngu hiếu, ngày lễ ngày tết gì cũng đều mua thịt rồi mang sang biếu cha mẹ và hai anh. Cho dù cả nhà cô phải ăn rau uống cháo, không có một món ăn mặn, cũng tuyệt đối không thiếu đồ ngon cho mấy nhà kia.

    Hoa Dạng hơi ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Canh Thục Phương, vợ của bác hai, trong lòng thầm thở dài, trời đánh còn tránh bữa ăn mà người này thật vô ý tứ. Bình thường bà ấy ham món lợi nhỏ không nói, lại còn thêm cái tật tham ăn biếng làm. Đằng sau có một đứa nhóc chui ra, là con trai độc nhất của nhà bác hai, tên Hoa Chí Cường. Tên nhóc này lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích nhất là gây chuyện sinh sự, cậu lớn hơn Hoa Dạng nửa tuổi, vì vậy cũng học chung lớp sáu. Dù học cùng một trường nhưng tình cảm anh em của hai người cũng không khá là bao, hay nói đúng hơn, Hoa Chí Cường thích nhất là trêu chọc rồi giễu cợt em họ nhát gan của mình.

    Cô thấy Canh Thục Phương hỏi nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, không thèm ngẩng đầu lên trả lời, trời đất bao la cơm mới là nhất, những chuyện khác đều không quan trọng!

    Trương Tuệ ngồi ở một bên, thấy chị dâu đứng lì trước cửa không chịu đi, đành phải bỏ chén cơm xuống cười gượng nói: "Cũng chả có gì ngon đâu chị, chỉ là chút cơm chiên trứng thôi ấy mà."

    Nhà họ Hoa có ba người con dâu, chỉ có bà là không sinh được con trai, cho nên lúc nào Trương Tuệ cũng cảm thấy mình thấp cổ bé họng, đối với chị em dâu cũng không dám cãi một lời.

    Canh Thục Phương nghe vậy thì hít lấy hít để, có chút nghi ngờ, vội hỏi lại: "Có thật là chỉ có cơm chiên trứng thôi không? Nhà cô không đem đồ ngon đi giấu rồi đấy chứ? Sao tôi ngửi thấy mùi thơm quá chừng mà?"

    "Chị hai, thật sự không có mà." Trương Tuệ vừa giải thích vừa căng thẳng, miệng lắp bắp không ngừng, dù luyến tiếc buông chén đũa nhưng giờ phút này bà cũng không dám ăn tiếp. Hoa Quốc Khánh ở bên cạnh thì ăn không cần biết trời đất ra sao, miệng đầy cơm chiên và đồ ăn, ông cũng không rảnh nói chuyện với chị dâu nên trực tiếp mặc kệ.

    Hoa Chí Cường đứng nhìn nãy giờ, thèm đến nỗi chịu hết nổi rồi, vì vậy ra vẻ nịnh nọt nói: "Chú ba, cháu cũng muốn ăn cơm chiên trứng, nhìn ngon quá đi mất, cho cháu một miếng thôi được không?"

    "Ờ thì.. chú.." Ngày thường Hoa Quốc Khánh rất cưng đứa cháu trai này, có thể nói là muốn gì cho nấy, nhưng lúc này ông bỗng do dự, tiếc nuối không muốn san sẻ cơm chiên của mình, đây là món cơm chiên ngon nhất từ đó tới giờ mà ông từng được ăn.

    Nếu lần này cho rồi không biết đến khi nào mới lại được ăn món ngon như vậy đâu?

    Nghĩ nghĩ ông lại nhìn thoáng qua con gái mình, cất giọng nói: "Tiểu Dạng à, sức ăn của con ít, hay là con sớt một nửa cho anh họ con đi, tội nghiệp nó đứng thèm nãy giờ."

    Hoa Dạng nhanh chóng giả điếc như không nghe gì, lại tiếp tục và cơm chiên vào miệng, tốc độ còn nhanh gấp đôi ban nãy. Hừ, muốn cô sớt một nửa đồ ăn của mình cho tên nhóc đó ư, chuyện đó không có khả năng xảy ra.
     
  10. YooAhin

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Chờ chực xin ăn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu năm nay cũng không phải chết đói, muốn ăn gì thì tự đi về nhà mà làm, ở đâu ra cái thói ăn chầu ăn chực nhà người ta như vậy? Chưa kể nhà bọn họ mở tiệm tạp hóa, vậy mà một viên đường cũng chưa từng cho cô, giờ lại đây xin ăn thì ngọt xớt như vậy, nằm mơ đi!

    Hoa Quốc Khánh có chút tức giận vì quyền uy của mình bị khiêu chiến, vội quát lên: "Tiểu Dạng, có nghe cha nói gì không, mau sớt một ít cơm chiên cho anh họ con."

    Hoa Dạng ghét nhất là bị to tiếng, liền cứng rắn đáp trả: "Cha, nếu cha thích thì có thể tự chia phần cơm của mình cho anh họ, nhưng cơm của mẹ và con thì một hạt cũng không ai được đụng vào. Đầu năm nay nhà họ nghèo đến nỗi không làm nổi một chén cơm chiên trứng hay sao, nếu anh ấy thích ăn thì tự về nhà mà làm. Con nói không cho là không cho, có nói nhiều cũng vô ích."

    Nói rồi khoé miệng Hoa Dạng lại khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Canh Thục Phương nói móc: "Bác hai, nếu bác không dẫn anh họ về, vậy để cháu đi nói với mọi người. Nhà bác nhìn bề ngoài thì ngăn nắp khí khái, bên trong không có lấy nổi một hạt cơm, còn phải ngửa tay xin cơm của nhà chúng cháu."

    Không khí lập tức lâm vào mảnh tĩnh lặng, thời gian cũng như ngừng trôi, mọi người ai nấy đều trố mắt nhìn Hoa Dạng, vẻ mặt như bị sốc nặng.

    Canh Thục Phương như ăn phải đả kích rất lớn, không thể tin một đứa lầm lì bình thường không hé răng nói nửa lời, hôm nay lại trở nên gan dạ, dám lên tiếng trỉ trích bà cơ đấy? Đây là đang muốn tạo phản rồi có phải không?

    "Con nhãi chết tiệt kia, mày nói bậy nói bạ gì đó, dám hỗn láo với người lớn hả?"

    Canh Thục Phương càng nghĩ càng tức muốn ói máu, bà cảm thấy mình đang bị một con nhóc vả mặt, vì vậy nghiến răng nghiến lợi nói: "Vợ chồng chú hai, hai người dạy con cái kiểu gì vậy? Quá hỗn xược rồi, mới bé tí mà không coi ai ra gì."

    Hoa Quốc Khánh chau mày, vẻ mặt không vui, liền quay sang quát con gái nhà mình: "Tiểu Dạng, ai dạy con nói năng lung tung như vậy? Mau lên tiếng xin lỗi bác hai nhanh."

    Có một thực trạng không bao giờ thay đổi, đó là dù gặp chuyện gì bọn họ cũng không cần biết đúng sai, trước hết sẽ yêu cầu con của mình xin lỗi đối phương.

    Mặc kệ con của mình có bao nhiêu tài giỏi ưu tú, trong lòng đắc ý gần chết, nhưng ngoài miệng vẫn phải chê bai rồi điệu thấp.

    Hoa Dạng cực kì không thích tư tưởng giáo dục của thời đại này, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đanh lại: "Bác hai, cháu nói thật bác đừng trách, con do bác sinh ra thì bác lo quản cho tốt vào, đừng hở một chút là chạy qua nhà người khác đi xin ăn, cho dù có là họ hàng thân thích cũng không được. Còn về phần cháu thì cha mẹ cháu sẽ tự biết dạy, bác không cần phải nhọc lòng."

    Hừ, bàn tay dài như vậy, đúng là đồ đáng ghét, đã là người lớn thì phải làm sao cho ra dáng người lớn, nếu vậy thì con cháu mới tôn trọng, đã chả ra gì thì đừng hòng nhúng tay vào chuyện nhà cô.

    Người nhà họ Hoa lại bị mấy lời của Hoa Dạng làm cho sốc tập hai, sao nó có thể thay đổi xoành xoạch như vậy? Lời nói bén nhọn ghê gớm, còn dám cãi tay đôi với người lớn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...