Chương 33: Nữ phụ không có cảm giác "tạp kỹ"
[BOOK]Mọi người nghe vậy đều kêu oai oái: "Đạo diễn, chơi thế này ác quá rồi đó? Trước giờ đều là ba trăm tệ mà, sao lần này chỉ có một trăm vậy, mấy người bọn tôi ăn một bữa còn chẳng đủ."
"Trong hai ngày tới, tổ chương trình sẽ sắp xếp cho các bạn ba hạng mục kiếm tiền, chỉ cần các bạn hoàn thành đúng hạn, tôi tin sẽ có một bất ngờ đang chờ đợi các bạn."
Mấy khách mời cố định vừa nghe đạo diễn nói xong liền lập tức che mặt, vì theo kinh nghiệm trước đây thì đạo diễn rất giỏi dụ người ta.
"Đạo diễn, vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?" Thẩm Quý Manh nở nụ cười ngọt ngào hỏi.
"Nhiệm vụ tiếp theo là các bạn phải đến chân núi Hành Sơn, làm việc kiếm tiền để mua vé vào khu thắng cảnh vào buổi chiều và chi trả chỗ nghỉ tối nay."
Chị Ninh than thở: "Haiz, biết ngay là không đơn giản vậy mà."
Bên cạnh, Trương Hạo nói: "Bọn em cũng quen rồi."
"Được rồi, mọi người xuất phát thôi."
Vương Huyên đứng dậy hỏi: "Đạo diễn, bọn tôi đi bằng gì ạ?"
Kết quả, đạo diễn chỉ tay về phía mấy chiếc xe đạp bên cạnh. Lập tức lại là một tràng than khóc oán trách.
Mấy người đành phải đạp xe đến chân núi Hành Sơn. Trên đường đi bắt đầu chia nhóm theo kiểu đua xe, vì bán thức ăn nhanh không cần quá nhiều người, dựa theo kinh nghiệm của họ thì còn phải làm thêm vài việc khác nữa mới đủ tiền.
Tổng cộng có ba nữ, nên mỗi nam đi với một nữ, kiểu nam nữ kết hợp, làm việc đỡ mệt hơn.
Bốn nam bắt đầu cuộc đua 100m bằng xe đạp, ba nữ cũng phải đua để phân hạng nhất, nhì, ba, xếp nhóm theo thứ hạng.
Kết quả: Lưu Vũ hạng nhất, Diêu Trình hạng nhì, Trương Hạo hạng ba, Vương Huyên hạng tư.
Bên nữ: Chị Ninh hạng nhất, Thẩm Quý Manh hạng hai, Vân Thư Đại hạng ba.
Vậy là: Lưu Vũ – chị Ninh một nhóm, Diêu Trình – Thẩm Quý Manh một nhóm, Trương Hạo – Vân Thư Đại một nhóm. Còn lại Vương Huyên kêu trời kêu đất: "Nam nhiều nữ ít mà, còn thừa lại mình tôi thì sao đây?"
Đội trưởng Diêu Trình nói: "Chút nữa đến nơi xem thử bán thức ăn nhanh cần mấy người. Nếu hai người không đủ, cậu đi theo Lưu Vũ với chị Ninh phụ bán cơm. Còn lại bọn anh tự kiếm việc khác làm, ai bận cậu theo người đó, hoặc tự đi xin việc cũng được."
Vương Huyên chực trào nước mắt.
Lúc ghi hình ban nãy, các tuyến đường đều bị phong tỏa. Khi mọi người đến dưới chân núi, có vài fan của các nghệ sĩ đã đến cổ vũ.
Một số người khi thấy Vân Thư Đại liền ngạc nhiên.
[Sao tập này lại có cô ta? Nghe fan của Giang Dực nói, cô ta rời khỏi công ty Giang Dực rồi, còn bảo may quá cô ta đi rồi.]
[Một người có vấn đề đạo đức như vậy sao không bị phong sát đi cho rồi.]
[Chỉ là một bức ảnh ôm thôi mà, không chứng minh được cô ta là tiểu tam, sau đó Giang Dực cũng đã đính chính rồi mà.]
[Đó chỉ là một chiêu xử lý khủng hoảng truyền thông mà thôi.]
[PR thì vẫn có tác dụng mà, trước đây chẳng phải cũng đồn Giang Dực và Thẩm Quý Manh là một cặp sao, mà có thấy bằng chứng gì đâu.]
[Dù sao tôi cũng không thích cô ta.]
Bên phía fan của Thẩm Quý Manh cũng có vài tiếng nói không mấy dễ nghe. Tóm lại, đều là nói thần tượng nhà họ với Giang Dực đẹp đôi thế nào, hôm nay lại chung khung hình với một minh tinh tuyến mười tám như cô, thật ngại ngùng biết bao, đại loại như thế.
Mặc dù đang trong lúc ghi hình, nhưng Vân Thư Đại vẫn nghe rõ những lời này từ bọn họ. Nhưng cô là ai chứ? Ảnh hậu Vân của giới giải trí, mấy tiếng bàn tán nhỏ nhoi này chỉ như mưa phùn mà thôi. Miễn là không đến mức ném trứng, la hét tẩy chay, cản trở quay phim khiến cô bị chương trình cắt sóng là được rồi.
Ngoài rìa, cô bé An An cũng rất lanh lợi, lén chui vào giữa mấy nhóm fan kia, cười hì hì hỏi bọn họ là fan của ai, rồi tám chuyện đôi câu, thành công chuyển hướng đề tài của họ.
Còn những người đang quay phim thì phát hiện cửa hàng bán thức ăn nhanh là một chiếc xe bán đồ ăn di động, cơm hộp bên trong đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn, họ chỉ cần múc vào hộp, tự định giá bán. Cụ thể bán được bao nhiêu hộp, giá ra sao, phải do họ tự thương lượng với nhau.
Chị Ninh nói: "Còn phải tự mình múc cơm à? Vậy thì chị với Tiểu Vũ không làm nổi rồi. Huyên Huyên, hay là em đi với tụi chị nhé."
"Được luôn, em cũng chẳng muốn đi làm một mình đâu."
Diêu Trình đi quanh một vòng rồi nói: "Vậy ba nhóm còn lại tự hành động nhé, tự tìm việc làm. Anh vừa đi xem, vé vào khu danh thắng là sáu mươi tệ một người. À đúng rồi, chị Ninh, lát nữa đừng bán hết cơm hộp nhé, để lại bảy phần làm cơm trưa cho tụi mình luôn."
"Yên tâm, không vấn đề."
"Vậy tính số tiền chị Ninh kiếm được là tiền ngủ tối nay đi, còn lại, mỗi người phải kiếm đủ một trăm tệ mới đủ tiền vé cho bảy người vào cổng."
Thẩm Quý Manh lo lắng nói: "Một trăm tệ trong một buổi sáng, công việc như vậy không dễ tìm đâu."
Trương Hạo nói: "Đúng đó, bây giờ công nhật đều tính theo giờ, một tiếng chỉ được hai mươi tệ thôi.
Diêu Trình cười khà khà:" Tự nghĩ cách đi, anh đi in mã QR trước, tiền mọi người kiếm được đều chuyển vào mã này. "
Tổ chương trình chỉ phát cho họ một cái điện thoại, dùng để đặt vé, mua đồ, đặt chỗ nghỉ. Trong điện thoại chỉ có đúng một trăm tệ. In mã QR mất hết năm tệ, làm đội trưởng xót ruột hết sức.[/BOOK]
Chương 34: Có cách kiếm tiền
[BOOK]Sau khi lấy được mã QR, Diêu Trình liền đưa Thẩm Quý Manh rời đi. Vừa rồi anh ta đã nghiên cứu trước, phía trước có một studio hướng dẫn viên, bọn họ có thể tới đó làm công. Anh ta từng đến Hành Sơn rồi, làm hướng dẫn viên chắc không vấn đề gì.
Trương Hạo và Vân Thư Đại thì đi loanh quanh gần đó một vòng, hơi lúng túng vì cả hai đều không quen thuộc địa hình. Tuy vậy, được làm việc cùng một mỹ nhân, Trương Hạo vẫn rất vui, anh ta nói với Vân Thư Đại:" Cô Vân, chúng ta nên làm gì bây giờ, cô có ý tưởng gì không? "
Vân Thư Đại lắc đầu:" Giờ cứ đi loanh quanh xem sao, xem có cách nào kiếm tiền không. "
" Được thôi. "
Trong đời sống thực, Vân Thư Đại cũng chưa từng tham gia nhiều chương trình thực tế, cảm giác lên show của cô vốn cũng không mạnh, nhưng thường ngày cô cũng xem không ít chương trình nên mấy trò vặt này cô cũng hiểu rõ, lập tức để ý tới một tiệm tạp hóa nhỏ, đúng lúc ở đó có người đang giao hàng, hàng là gậy leo núi.
Trong lòng Vân Thư Đại vui vẻ:" Thầy Trương, anh nhìn kia kìa. "
Trương Hạo lập tức hiểu ý cô, vỗ tay một cái:" Chúng ta bán gậy leo núi à? "
" Được đó. "
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được vài giây:" Nhưng mà chúng ta đâu có tiền, người ta chắc chắn không đưa cho mình đâu. "
" Chúng ta có thể thương lượng với bà chủ tiệm tạp hóa, bảo chị ấy nhập thêm chút hàng, phần hàng nhập thêm đó để cho chúng ta bán. Mình có thể đặt cọc bằng điện thoại hoặc căn cước, bán xong rồi trả tiền cho chị ấy. "
" Cách này hay đó, cô Vân giỏi ghê, đi thôi. "
Chuyện thương lượng, nhờ vào cái miệng lanh lợi của Trương Hạo mà cuối cùng cũng thuyết phục được bà chủ. Gậy leo núi có hai loại: Một loại rẻ, giá nhập năm đồng, bán mười đồng; một loại đắt, giá nhập mười hai, bán hai mươi.
Lợi nhuận đều rất ổn. Hai người cân nhắc một lúc, quyết định lấy loại rẻ hai mươi cây, loại đắt cũng hai mươi cây.
" Chị ơi, nước ngọt bên chị bán sao vậy? "Vân Thư Đại thấy trong xe giao hàng bên cạnh có nước ngọt, nên tò mò hỏi một câu.
Bà chủ thấy nhiều người quay phim, đoán được mục đích của họ, nhiệt tình nói:" Cô muốn bán hả? Loại này giá nhập hai đồng, bán được năm đồng đó. "
" Loại này cũng được đó, tôi thấy mấy du khách chơi mệt xong là toàn uống nước này. "
Trương Hạo cũng thấy ổn, lại dùng gương mặt điển trai của mình để thương lượng thêm lần nữa, cuối cùng lấy được năm mươi chai nước ngọt.
Hai người để lại căn cước cho bà chủ làm tin, lấy hàng xong thì chia ra đi bán.
Trương Hạo trước tiên tìm cho Vân Thư Đại một vị trí gần chỗ bán vé ở cửa lên núi:" Cô Vân, cho cô hai mươi chai nước ngọt, mười lăm cây gậy leo núi, chỗ còn lại tôi lo hết. "
" Không vấn đề, cố lên nhé. "
Vân Thư Đại vốn là người ít nói, chuyện buôn bán này, trước khi vào giới giải trí cô đã làm nhiều công việc để mưu sinh, cô biết rõ ưu thế của mình nằm ở đâu.
Một mỹ nữ bán hàng, chỉ cần một nụ cười ngọt ngào là đã có sức sát thương rất lớn.
Thế là cô sắp xếp lại hàng hóa, đội mũ lên, hắng giọng rồi hướng về phía đám đông hô lên:" Nước ngọt đây, gậy leo núi đây, vừa rẻ lại vừa xài tốt nè~! "
Quả nhiên mới gọi hai câu đã có người đến gần. Đây chính là hiệu ứng của chương trình thực tế, bên cạnh còn có hai máy quay bám theo, chắc chắn người ta biết cô là người nổi tiếng.
Có người hỏi:" Bao nhiêu tiền? "
" Nước ngọt năm đồng, gậy leo núi có loại mười đồng, có loại hai mươi. "
" Cho tôi một chai nước và một cây gậy leo loại rẻ. "
" Dạ vâng, cảm ơn đã ủng hộ ạ! "
Chỉ trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ, hai mươi chai nước ngọt và mười lăm cây gậy leo núi đã bán sạch.
Thực ra bên cạnh cô có một quầy hàng đang bán sáp thơm hoàn toàn thủ công và tự nhiên. Cô biết Hòa Uyển rất thích mấy món này, đáng tiếc hiện tại đang quay chương trình, trên người cô thật sự không có đồng nào, đành thôi vậy.
Thu dọn xong xuôi, cô nhanh chóng đi tìm Trương Hạo, kết quả bên phía Trương Hạo vẫn còn mười chai nước và mười cây gậy leo núi.
" Thầy Trương, đưa nước cho tôi đi, chỗ tôi bán nhanh lắm. "
" Thật sao? Tốt quá, vậy tôi đi cùng cô sang bên đó nhé. "
" Được."
Từ mười giờ hơn đến mười một rưỡi, số hàng còn lại cũng bán hết sạch.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn trưa, đúng lúc quán ăn nhanh đang đông khách nhất.
Hai người bàn bạc một chút, lại lấy thêm hai mươi chai nước từ chỗ bà chủ, rồi chạy đến quán ăn nhanh, vừa phụ dọn bàn cho khách, vừa tranh thủ bán nước.
Cuối cùng đến mười hai giờ rưỡi, tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ của mình, cùng tập trung tại quán ăn nhanh.[/BOOK]
[BOOK]Mọi người nghe vậy đều kêu oai oái: "Đạo diễn, chơi thế này ác quá rồi đó? Trước giờ đều là ba trăm tệ mà, sao lần này chỉ có một trăm vậy, mấy người bọn tôi ăn một bữa còn chẳng đủ."
"Trong hai ngày tới, tổ chương trình sẽ sắp xếp cho các bạn ba hạng mục kiếm tiền, chỉ cần các bạn hoàn thành đúng hạn, tôi tin sẽ có một bất ngờ đang chờ đợi các bạn."
Mấy khách mời cố định vừa nghe đạo diễn nói xong liền lập tức che mặt, vì theo kinh nghiệm trước đây thì đạo diễn rất giỏi dụ người ta.
"Đạo diễn, vậy nhiệm vụ tiếp theo là gì?" Thẩm Quý Manh nở nụ cười ngọt ngào hỏi.
"Nhiệm vụ tiếp theo là các bạn phải đến chân núi Hành Sơn, làm việc kiếm tiền để mua vé vào khu thắng cảnh vào buổi chiều và chi trả chỗ nghỉ tối nay."
Chị Ninh than thở: "Haiz, biết ngay là không đơn giản vậy mà."
Bên cạnh, Trương Hạo nói: "Bọn em cũng quen rồi."
"Được rồi, mọi người xuất phát thôi."
Vương Huyên đứng dậy hỏi: "Đạo diễn, bọn tôi đi bằng gì ạ?"
Kết quả, đạo diễn chỉ tay về phía mấy chiếc xe đạp bên cạnh. Lập tức lại là một tràng than khóc oán trách.
Mấy người đành phải đạp xe đến chân núi Hành Sơn. Trên đường đi bắt đầu chia nhóm theo kiểu đua xe, vì bán thức ăn nhanh không cần quá nhiều người, dựa theo kinh nghiệm của họ thì còn phải làm thêm vài việc khác nữa mới đủ tiền.
Tổng cộng có ba nữ, nên mỗi nam đi với một nữ, kiểu nam nữ kết hợp, làm việc đỡ mệt hơn.
Bốn nam bắt đầu cuộc đua 100m bằng xe đạp, ba nữ cũng phải đua để phân hạng nhất, nhì, ba, xếp nhóm theo thứ hạng.
Kết quả: Lưu Vũ hạng nhất, Diêu Trình hạng nhì, Trương Hạo hạng ba, Vương Huyên hạng tư.
Bên nữ: Chị Ninh hạng nhất, Thẩm Quý Manh hạng hai, Vân Thư Đại hạng ba.
Vậy là: Lưu Vũ – chị Ninh một nhóm, Diêu Trình – Thẩm Quý Manh một nhóm, Trương Hạo – Vân Thư Đại một nhóm. Còn lại Vương Huyên kêu trời kêu đất: "Nam nhiều nữ ít mà, còn thừa lại mình tôi thì sao đây?"
Đội trưởng Diêu Trình nói: "Chút nữa đến nơi xem thử bán thức ăn nhanh cần mấy người. Nếu hai người không đủ, cậu đi theo Lưu Vũ với chị Ninh phụ bán cơm. Còn lại bọn anh tự kiếm việc khác làm, ai bận cậu theo người đó, hoặc tự đi xin việc cũng được."
Vương Huyên chực trào nước mắt.
Lúc ghi hình ban nãy, các tuyến đường đều bị phong tỏa. Khi mọi người đến dưới chân núi, có vài fan của các nghệ sĩ đã đến cổ vũ.
Một số người khi thấy Vân Thư Đại liền ngạc nhiên.
[Sao tập này lại có cô ta? Nghe fan của Giang Dực nói, cô ta rời khỏi công ty Giang Dực rồi, còn bảo may quá cô ta đi rồi.]
[Một người có vấn đề đạo đức như vậy sao không bị phong sát đi cho rồi.]
[Chỉ là một bức ảnh ôm thôi mà, không chứng minh được cô ta là tiểu tam, sau đó Giang Dực cũng đã đính chính rồi mà.]
[Đó chỉ là một chiêu xử lý khủng hoảng truyền thông mà thôi.]
[PR thì vẫn có tác dụng mà, trước đây chẳng phải cũng đồn Giang Dực và Thẩm Quý Manh là một cặp sao, mà có thấy bằng chứng gì đâu.]
[Dù sao tôi cũng không thích cô ta.]
Bên phía fan của Thẩm Quý Manh cũng có vài tiếng nói không mấy dễ nghe. Tóm lại, đều là nói thần tượng nhà họ với Giang Dực đẹp đôi thế nào, hôm nay lại chung khung hình với một minh tinh tuyến mười tám như cô, thật ngại ngùng biết bao, đại loại như thế.
Mặc dù đang trong lúc ghi hình, nhưng Vân Thư Đại vẫn nghe rõ những lời này từ bọn họ. Nhưng cô là ai chứ? Ảnh hậu Vân của giới giải trí, mấy tiếng bàn tán nhỏ nhoi này chỉ như mưa phùn mà thôi. Miễn là không đến mức ném trứng, la hét tẩy chay, cản trở quay phim khiến cô bị chương trình cắt sóng là được rồi.
Ngoài rìa, cô bé An An cũng rất lanh lợi, lén chui vào giữa mấy nhóm fan kia, cười hì hì hỏi bọn họ là fan của ai, rồi tám chuyện đôi câu, thành công chuyển hướng đề tài của họ.
Còn những người đang quay phim thì phát hiện cửa hàng bán thức ăn nhanh là một chiếc xe bán đồ ăn di động, cơm hộp bên trong đã được tổ chương trình chuẩn bị sẵn, họ chỉ cần múc vào hộp, tự định giá bán. Cụ thể bán được bao nhiêu hộp, giá ra sao, phải do họ tự thương lượng với nhau.
Chị Ninh nói: "Còn phải tự mình múc cơm à? Vậy thì chị với Tiểu Vũ không làm nổi rồi. Huyên Huyên, hay là em đi với tụi chị nhé."
"Được luôn, em cũng chẳng muốn đi làm một mình đâu."
Diêu Trình đi quanh một vòng rồi nói: "Vậy ba nhóm còn lại tự hành động nhé, tự tìm việc làm. Anh vừa đi xem, vé vào khu danh thắng là sáu mươi tệ một người. À đúng rồi, chị Ninh, lát nữa đừng bán hết cơm hộp nhé, để lại bảy phần làm cơm trưa cho tụi mình luôn."
"Yên tâm, không vấn đề."
"Vậy tính số tiền chị Ninh kiếm được là tiền ngủ tối nay đi, còn lại, mỗi người phải kiếm đủ một trăm tệ mới đủ tiền vé cho bảy người vào cổng."
Thẩm Quý Manh lo lắng nói: "Một trăm tệ trong một buổi sáng, công việc như vậy không dễ tìm đâu."
Trương Hạo nói: "Đúng đó, bây giờ công nhật đều tính theo giờ, một tiếng chỉ được hai mươi tệ thôi.
Diêu Trình cười khà khà:" Tự nghĩ cách đi, anh đi in mã QR trước, tiền mọi người kiếm được đều chuyển vào mã này. "
Tổ chương trình chỉ phát cho họ một cái điện thoại, dùng để đặt vé, mua đồ, đặt chỗ nghỉ. Trong điện thoại chỉ có đúng một trăm tệ. In mã QR mất hết năm tệ, làm đội trưởng xót ruột hết sức.[/BOOK]
Chương 34: Có cách kiếm tiền
[BOOK]Sau khi lấy được mã QR, Diêu Trình liền đưa Thẩm Quý Manh rời đi. Vừa rồi anh ta đã nghiên cứu trước, phía trước có một studio hướng dẫn viên, bọn họ có thể tới đó làm công. Anh ta từng đến Hành Sơn rồi, làm hướng dẫn viên chắc không vấn đề gì.
Trương Hạo và Vân Thư Đại thì đi loanh quanh gần đó một vòng, hơi lúng túng vì cả hai đều không quen thuộc địa hình. Tuy vậy, được làm việc cùng một mỹ nhân, Trương Hạo vẫn rất vui, anh ta nói với Vân Thư Đại:" Cô Vân, chúng ta nên làm gì bây giờ, cô có ý tưởng gì không? "
Vân Thư Đại lắc đầu:" Giờ cứ đi loanh quanh xem sao, xem có cách nào kiếm tiền không. "
" Được thôi. "
Trong đời sống thực, Vân Thư Đại cũng chưa từng tham gia nhiều chương trình thực tế, cảm giác lên show của cô vốn cũng không mạnh, nhưng thường ngày cô cũng xem không ít chương trình nên mấy trò vặt này cô cũng hiểu rõ, lập tức để ý tới một tiệm tạp hóa nhỏ, đúng lúc ở đó có người đang giao hàng, hàng là gậy leo núi.
Trong lòng Vân Thư Đại vui vẻ:" Thầy Trương, anh nhìn kia kìa. "
Trương Hạo lập tức hiểu ý cô, vỗ tay một cái:" Chúng ta bán gậy leo núi à? "
" Được đó. "
Nhưng niềm vui ấy chỉ kéo dài được vài giây:" Nhưng mà chúng ta đâu có tiền, người ta chắc chắn không đưa cho mình đâu. "
" Chúng ta có thể thương lượng với bà chủ tiệm tạp hóa, bảo chị ấy nhập thêm chút hàng, phần hàng nhập thêm đó để cho chúng ta bán. Mình có thể đặt cọc bằng điện thoại hoặc căn cước, bán xong rồi trả tiền cho chị ấy. "
" Cách này hay đó, cô Vân giỏi ghê, đi thôi. "
Chuyện thương lượng, nhờ vào cái miệng lanh lợi của Trương Hạo mà cuối cùng cũng thuyết phục được bà chủ. Gậy leo núi có hai loại: Một loại rẻ, giá nhập năm đồng, bán mười đồng; một loại đắt, giá nhập mười hai, bán hai mươi.
Lợi nhuận đều rất ổn. Hai người cân nhắc một lúc, quyết định lấy loại rẻ hai mươi cây, loại đắt cũng hai mươi cây.
" Chị ơi, nước ngọt bên chị bán sao vậy? "Vân Thư Đại thấy trong xe giao hàng bên cạnh có nước ngọt, nên tò mò hỏi một câu.
Bà chủ thấy nhiều người quay phim, đoán được mục đích của họ, nhiệt tình nói:" Cô muốn bán hả? Loại này giá nhập hai đồng, bán được năm đồng đó. "
" Loại này cũng được đó, tôi thấy mấy du khách chơi mệt xong là toàn uống nước này. "
Trương Hạo cũng thấy ổn, lại dùng gương mặt điển trai của mình để thương lượng thêm lần nữa, cuối cùng lấy được năm mươi chai nước ngọt.
Hai người để lại căn cước cho bà chủ làm tin, lấy hàng xong thì chia ra đi bán.
Trương Hạo trước tiên tìm cho Vân Thư Đại một vị trí gần chỗ bán vé ở cửa lên núi:" Cô Vân, cho cô hai mươi chai nước ngọt, mười lăm cây gậy leo núi, chỗ còn lại tôi lo hết. "
" Không vấn đề, cố lên nhé. "
Vân Thư Đại vốn là người ít nói, chuyện buôn bán này, trước khi vào giới giải trí cô đã làm nhiều công việc để mưu sinh, cô biết rõ ưu thế của mình nằm ở đâu.
Một mỹ nữ bán hàng, chỉ cần một nụ cười ngọt ngào là đã có sức sát thương rất lớn.
Thế là cô sắp xếp lại hàng hóa, đội mũ lên, hắng giọng rồi hướng về phía đám đông hô lên:" Nước ngọt đây, gậy leo núi đây, vừa rẻ lại vừa xài tốt nè~! "
Quả nhiên mới gọi hai câu đã có người đến gần. Đây chính là hiệu ứng của chương trình thực tế, bên cạnh còn có hai máy quay bám theo, chắc chắn người ta biết cô là người nổi tiếng.
Có người hỏi:" Bao nhiêu tiền? "
" Nước ngọt năm đồng, gậy leo núi có loại mười đồng, có loại hai mươi. "
" Cho tôi một chai nước và một cây gậy leo loại rẻ. "
" Dạ vâng, cảm ơn đã ủng hộ ạ! "
Chỉ trong khoảng hơn một tiếng đồng hồ, hai mươi chai nước ngọt và mười lăm cây gậy leo núi đã bán sạch.
Thực ra bên cạnh cô có một quầy hàng đang bán sáp thơm hoàn toàn thủ công và tự nhiên. Cô biết Hòa Uyển rất thích mấy món này, đáng tiếc hiện tại đang quay chương trình, trên người cô thật sự không có đồng nào, đành thôi vậy.
Thu dọn xong xuôi, cô nhanh chóng đi tìm Trương Hạo, kết quả bên phía Trương Hạo vẫn còn mười chai nước và mười cây gậy leo núi.
" Thầy Trương, đưa nước cho tôi đi, chỗ tôi bán nhanh lắm. "
" Thật sao? Tốt quá, vậy tôi đi cùng cô sang bên đó nhé. "
" Được."
Từ mười giờ hơn đến mười một rưỡi, số hàng còn lại cũng bán hết sạch.
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ ăn trưa, đúng lúc quán ăn nhanh đang đông khách nhất.
Hai người bàn bạc một chút, lại lấy thêm hai mươi chai nước từ chỗ bà chủ, rồi chạy đến quán ăn nhanh, vừa phụ dọn bàn cho khách, vừa tranh thủ bán nước.
Cuối cùng đến mười hai giờ rưỡi, tất cả mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ của mình, cùng tập trung tại quán ăn nhanh.[/BOOK]