Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 273: Mưu kế của Bạch Mộ Ẩn


Tầm hơn tám giờ, Vân Thư Đại tỉnh dậy, cô vội vàng dọn dẹp tàn cuộc hôm qua rồi khoác một chiếc áo khoác màu kem, bên trong mặc áo thun ngắn tay, dưới là quần ống suông.

Khi cô mặc xong thì Bạch Mộ Ẩn đã đứng chờ dưới nhà, hai người cùng nhau quay về chỗ ba cô rồi theo ông đem đồ quyên tặng cho bảo tàng Nghiệp Thành.

Tên ghi trên biên nhận là Hòa Uyển, số điện thoại thì để số mà cô dùng để nhận việc.

Ra khỏi bảo tàng, ba cô xúc động nói: "Thư Thư, thay ba cảm ơn bạn học của con nhé, con bé thật tuyệt vời." Dù sao cũng là mấy chục triệu mà người ta chỉ sau một đêm đã trả lời đồng ý.

"Ba à, thời ông bà cậu ấy còn sống cũng thường làm những việc vô tư như vậy. Cậu ấy muốn kế thừa tinh thần cống hiến đó của nhà họ Hòa, đất nước cần thì nhà họ sẽ không chối từ, góp phần cho văn hóa của chúng ta."

Ba Vân nghe mà tự hào vì con gái có được người bạn như thế: "Khi nào có dịp, dẫn con bé về nhà chơi nhé."

"Ba, cậu ấy bị bệnh rồi nên không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong nhà thôi."

Ba Vân lần đầu nghe vậy, ngạc nhiên: "Là bệnh gì vậy?"

Bạch Mộ Ẩn tỏ vẻ am hiểu bệnh này: "Bệnh sợ ánh sáng, còn gọi là ma cà rồng. Không thể tiếp xúc với tia cực tím, nếu không da sẽ bị bỏng rát, rất khó chữa. Thư Thư, bạn của em bị vậy à?"

Vân Thư Đại gật đầu chắc nịch, không thể không nói, anh Bạch nhà cô đúng là trợ công đắc lực.

Trên đường về, ba Vân nói chuyện về căn bệnh ấy suốt. Đến nơi, ông còn mời Bạch Mộ Ẩn ở lại ăn cơm.

Bạch Mộ Ẩn khéo léo từ chối: "Chú Vân, hôm nay cháu phải đưa Thư Thư đi công ty đấu giá, hôm khác cháu sẽ qua làm phiền chú."

"Ba à, vài ngày nữa con bận rồi, phải tranh thủ bây giờ đổi mấy món cổ vật này thành tiền cho bạn con, cô ấy còn cần tiền để chữa bệnh."

Ba Vân chợt nhớ ra, áy náy nói: "Nếu ba biết bạn con bệnh nặng thế này thì dù thế nào cũng không để con bé tặng mấy thứ đó. Thật xấu hổ, thật xấu hổ."

"Ba đừng nghĩ vậy, vốn dĩ cậu ấy cũng có ý như thế, nhà họ không thiếu số tiền này đâu."

"Không thiếu sao?"

"Vâng. Ba, con với Mộ Ẩn đi đây."

"Được, hai đứa đi đường cẩn thận."

"Cháu chào chú Vân."

Ba Vân tiễn hai người đi xa mới quay vào nhà.

Vân Thư Đại thở phào nhẹ nhõm, hễ dính đến chuyện của Hòa Uyển là cô lại phải nói dối, mà bịa chuyện thế này thật tốn cả tâm sức lẫn trí óc.

Bạch Mộ Ẩn thấy cô đột nhiên căng thẳng, định hỏi thì điện thoại reo: "Anh Mộ, mau lên, trợ lý của em sắp không trụ nổi nữa rồi. Nhà vừa đăng lên thì điện thoại reo liên tục."

"Biết rồi, anh qua ngay đây." Bạch Mộ Ẩn nói xong liền cúp máy, sợ lộ sơ hở.

Anh quay sang nhìn Thư Thư, nói: "Công ty đấu giá anh hẹn ba giờ chiều, giờ em có muốn xem nhà nào không?"

Vân Thư Đại hơi sững lại: "Không phải là sáng nay sao?"

"Anh sợ không kịp thời gian nên đổi lịch. Sáng nay anh đưa em đi xem nhà."

"Nhưng em còn chưa kịp tìm. Hay là gọi Tình Tình ra, lần trước em nói sẽ mời cô ấy ăn cơm, cảm ơn vì đã giúp em một việc lớn."

Bạch Mộ Ẩn liếc cô một cái đầy uẩn ức: "Thế còn anh thì sao?"

Vân Thư Đại bật cười: "Mời cả hai, nói rồi mà. Anh muốn ăn gì, trưa nay mình đi luôn."

Giờ anh chẳng muốn ăn gì, suy nghĩ một lúc mới nói: "Dạo này Tình Tình bận một vụ án, chắc không rảnh. Bây giờ mới hơn mười giờ, hay em lướt mạng xem có khu nào ưng ý thì mình đi xem. Trưa mình ra nhà hàng ven biển ăn nhé?"

Vân Thư Đại thấy vậy cũng hợp lý bèn cầm điện thoại lướt, quả nhiên bị một căn nhà thu hút.

Nhà tường trắng gạch đỏ phong cách Tây Ban Nha pha chút Trung Hoa. Cổng vòm và cửa sổ vuông sát đất, nhà chính cao, trên đỉnh có cửa sổ tròn. Kiến trúc vuông vức nối tiếp nhau, mái ngói nhiều tầng kiểu Trung Quốc, vừa tinh tế vừa mang chút yên bình lại có vẻ uy nghiêm.

Xem sơ bản vẽ, tầng hầm nằm ở dưới đất lại thông với tầng một. Cô chưa thèm để ý nội thất liền nói với Bạch Mộ Ẩn: "Anh Bạch, chúng ta đến khu biệt thự Nam Sơn đi, căn này hợp yêu cầu của em."

Bạch Mộ Ẩn thấy mưu kế thành công, khóe môi khẽ nhếch: "Được."





Chương 274: Tôi mua không nổi


Xe vừa rẽ sang một khúc, Vân Thư Đại liền nói: "Hơn năm mươi triệu à, đắt thật."

Nói xong, cô xoa cằm suy nghĩ một lúc rồi thấy cũng chấp nhận được. Mấy món đồ cổ lão Hòa đưa mà bán đi cũng được một trăm bốn mươi triệu, hôm qua anh Bạch đã chuyển cho cô sáu mươi triệu, trả hết tiền một lần cũng được. Chỉ là giải thích với người thân bạn bè thì hơi khó, nhưng nếu chỉ trả phần tiền lẻ cộng với hơn mười triệu trước đây thì cũng đủ làm tiền cọc rồi.

Nếu vay hơn ba chục triệu, chắc mỗi tháng tiền trả góp cũng phải một trăm nghìn, tuy cô có tiền trả nhưng lãi suất thì cao quá.

Bạch Mộ Ẩn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang rối rắm của cô, nhân lúc đường thoáng bèn nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương kia: "Có áp lực không? Có muốn tìm một đại gia bao miễn lãi không?"

Vân Thư Đại đang suy nghĩ thì bị anh cắt ngang, bật cười rồi nghiêng người lại gần: "Em chẳng phải đang bám lấy anh Bạch đây sao?"

Bạch Mộ Ẩn khẽ cười, giơ tay xoa mái tóc đen mượt của cô đầy cưng chiều.

"Em coi giới thiệu biệt thự Nam Sơn thì thấy bên đó rẻ nhất cũng một trăm triệu, sao căn này lại bán rẻ thế? Không có vấn đề gì chứ?"

"Đến đó xem rồi nói."

"Vâng."

Biệt thự Nam Sơn là một tòa lâu đài trắng tinh tựa lưng vào núi, mặt hướng ra hồ trông như nổi trên mặt nước, xung quanh là gần năm trăm mẫu đất xanh tươi cảnh sắc tuyệt đẹp.

Nhờ vẻ ngoài tráng lệ và quý phái, nơi đây được gọi là "nơi gần với cổ tích nhất", do kiến trúc sư hàng đầu của Lục Hợp phối hợp cùng các bậc thầy thiết kế quốc tế sáng tạo. Nam Sơn còn được bình chọn là một trong "Mười cảnh đẹp Nghiệp Thành", hội tụ đủ cảnh sông, cảnh hồ, cảnh núi và sân golf.

Với môi trường tự nhiên hiếm có, vị trí và giá trị văn hóa cộng đồng không thể sao chép, nơi này ngang tầm với biệt thự Nghiễn Sơn, cơ sở vật chất cũng cực kỳ hoàn thiện.

Rất nhiều thương nhân lớn, minh tinh cùng các gia tộc danh tiếng đều tranh nhau mua. Nếu ai đó rao bán một căn thì chỉ trong một ngày là có người chốt, đủ thấy mức độ được ưa chuộng.

Vào cổng khu biệt thự Nam Sơn, hai bên đường lớn trồng toàn cây cảnh cao vút. Khu này rộng mênh mông mà Nam Sơn thật ra không phải núi, chỉ là đất bằng, chỗ cao hơn thì có vài đồi nhỏ, một hồ nước, tất cả đều do chủ đầu tư cải tạo. Hồ nước nối tiếp nhau, xen kẽ những bãi cỏ xanh.

Khu nhà chia làm bốn khu: A, B, C, D. Giữa các khu có một hai đồi nhỏ ngăn cách, đi xe từ cổng vào chắc cũng mất năm phút.

Khu A là hội sở thương mại, nhà cao tầng, có nhiều câu lạc bộ và trung tâm thương mại.

Khu B là biệt thự bao quanh một hồ lớn, một mặt dựa núi, một mặt nhìn ra sân golf, còn có cả trường đua ngựa.

Khu C phía sau bao quanh sân golf, xây một dãy nhà song song.

Khu D sát bờ sông, thông ra chính con sông sau nhà họ Bạch.

Bạch Mộ Ẩn lái xe vào, cố tình hỏi: "Khu nào vậy?"

Vân Thư Đại cúi đầu nhìn: "Khu B." Rồi mở định vị trên điện thoại: "Mộ Ẩn, chỗ này hình như còn rộng hơn bên anh."

Bạch Mộ Ẩn gật đầu: "Bên Nghiễn Sơn xây tập trung, vây quanh núi Nghiễn. Nam Sơn thì bằng phẳng hơn, điểm đặc biệt là hồ nước nối liền ra sông, trước đây ở đây có bốn năm ngôi làng. Dân làng được bố trí sang khu Tần Ức Viên ở phía Bắc rồi."

"Cái này thì em biết, bên đó toàn nhà cao tầng. Anh Bạch, sao anh rành chỗ này vậy?"

Bạch Mộ Ẩn cười: "Vì mấy căn bên này là chị dâu anh thiết kế."

"Thật á?"

Anh vẫn chưa kể, thật ra đây là dự án mà nhà họ Bạch và nhà họ An cùng hợp tác phát triển năm xưa.

Đường trong khu rất rộng, ngang với đường phố thành thị, chỉ là ít xe hơn. Năm phút sau họ tới nơi.

Khu B bao quanh một hồ hình lưỡi liềm phình to. Căn mà cô xem nằm ở đầu nhọn của lưỡi liềm, bên kia đầu nhọn cách một khoảng nên ngoài căn sát bên, phía còn lại toàn là cây cối. Giữa hai đầu nhọn còn có chốt tuần tra, an toàn cũng tạm ổn.

Khi hai người đến nơi, chủ nhà đã có mặt. Đó là một chàng trai hơn hai mươi tuổi. Vân Thư Đại thầm nghĩ, chắc là người trẻ tài giỏi hoặc con nhà giàu.

Ai ngờ lại là trợ lý của An Nhung, bây giờ còn phải giả vờ không quen tổng giám đốc Bạch, đóng vai thương gia lắm tiền.

"Xin chào."

"Chào, chúng tôi tới xem nhà."

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 275: Chủ nhà này bán nhà vì tình cảm


"Hoan nghênh, hoan nghênh, xe của mọi người có thể chạy thẳng vào, cửa nhà đều mở sẵn, mọi người cứ tự nhiên xem." Trợ lý An vừa nói vừa không quên bấm nút mở cổng điện.

Vân Thư Đại khẽ khen: "Chủ nhà này nhiệt tình ghê." Đợi xe chạy vào mới phát hiện sân này đúng là to thật: "Anh Bạch, chỗ này bao nhiêu mét vuông vậy?"

Bạch Mộ Ẩn chẳng buồn nhìn, trực tiếp báo số: "Tầm năm trăm mét."

Lúc nãy cô mới xem tầng hầm thôi. Mà chủ nhà cũng lạ, chụp ảnh tầng hầm rõ ràng còn toàn cảnh sân thì lại không chụp.

Kiếp trước cô sống ở căn hộ cao tầng dạng duplex, chưa từng mua biệt thự nào quá đắt, căn mắc nhất cũng chỉ bốn chục triệu và hầu như chẳng ở mấy. Nhưng một cái sân rộng thế này thì đúng là hiếm thấy thật.

Dù sân hấp dẫn nhưng điều Vân Thư Đại quan tâm nhất vẫn là tầng hầm.

Bạch Mộ Ẩn lái xe thẳng xuống gara trong tầng hầm.

Cổng sân nằm bên trái, vào một cái là thông thẳng xuống gara, gara này để được hai chiếc xe. Trước gara là hành lang rộng hai mét, dài hai mét; bên tay phải là một căn phòng với đầy tủ giày.

Vị trí này quá hợp, cô có thể đục một cái cửa lớn ngay bức tường phía đầu xe để đặt tủ lạnh vào, thế là tha hồ trữ đồ mà chẳng cần thuê người khuân vác nữa.

Bên kia, trợ lý An vội vàng gỡ tin rao bán trên mạng xuống, không thì điện thoại anh ta sẽ nổ mất. Thấy Bạch Mộ Ẩn xuống xe, anh ta hồ hởi ra chào, Bạch Mộ Ẩn liếc mắt ra hiệu đừng để lộ chuyện.

Trợ lý An nhân lúc Vân Thư Đại không thấy, giơ tay làm dấu "ok" với anh, rồi lớn giọng: "Mọi người cứ thoải mái xem, có gì không rõ thì hỏi tôi."

Lúc này Vân Thư Đại đã rời khỏi phòng chứa đồ, đi vào bên trong. Bên trong là cầu thang bộ, cạnh đó có thang máy.

Tầng hầm có phòng giải trí với sofa, tường TV; sau sofa là một bàn làm việc âm tường, chỗ này sau này cô có thể làm phòng vẽ, vừa vẽ vừa tán gẫu với lão Hòa.

Phòng chiếu phim trang trí kiểu trần sao nhưng sáng sủa, không tối om.

Ở đây có tủ rượu, quầy bar, nhà vệ sinh công cộng và một phòng suite cho cô giúp việc, kèm phòng tắm riêng; bên ngoài phòng ngủ là phòng giặt.

Xem xong tầng hầm, cô không đi thẳng lên bằng cầu thang mà ra gara rồi vòng vào từ cổng chính.

Cổng chính là dạng vòm đồng, thiết kế tối giản. Vào bên trái quả nhiên nối liền với phòng thay đồ rộng thông với với gara, bên phải là tủ giày tinh xảo rộng hơn hai mét, cao sát trần, cửa kéo màu xanh nhạt; mở ra là các tầng kệ sâu hai lớp, đẩy kệ ngoài ra còn một kệ trong. Thiết kế này đúng là quá tuyệt, ước chừng để được hơn trăm đôi giày.

Đối diện cửa là sảnh vào rộng rãi sang trọng; họa tiết tròn phía trên hoặc chấm sao đều lan tỏa theo quy luật, nhìn rất đẹp và khí phái.

Phong cách trang trí kiểu Tây Ban Nha, nền lát gạch giả gỗ xéo, phòng khách trần cao bảy mét, mái nghiêng lộ xà gỗ khiến không gian ấm áp.

Ba cửa sổ vuông bằng nhôm đen khiến phòng khách cực kỳ thông thoáng; rèm xanh nhạt kết hợp tổng thể tạo cảm giác dễ chịu.

Bức tường chính trong phòng khách là lò sưởi kèm hốc tường đặt TV; hai bên là kệ âm tường bằng gỗ đơn giản, vừa xem phim vừa sưởi vừa chứa đồ. Sofa màu be và xanh đậm, gối ôm nhiều màu khiến không gian có gu hẳn.

Từ phòng khách đi thẳng ra vườn sau.

Sau sofa là bàn ăn dài, bàn này hai đầu bo tròn, gỗ sáng màu; cạnh phòng ăn là chỗ lồi ra với cửa kính sát đất khổng lồ, bên trong là bàn tròn, chỗ này đối xứng với gara lồi ra ngoài.

Sau bàn ăn dài là bếp Tây, từ đây có cửa nhỏ ra vườn trước. Bếp Tây rẽ vào là bếp Trung với tủ màu hồng sen nhạt.

Ngay cả thùng rác cũng âm tủ, hộp giấy lau bếp đặt ngay trên tủ rác có lỗ khoét; máy pha cà phê có cửa che, ngăn kéo lưới để hoa quả giúp mặt bàn luôn sạch sẽ khi không dùng.

Trong bếp Trung còn có kho nhỏ, bốn bề là kệ để đồ. Kế đó là nhà vệ sinh chung và một phòng suite.

Vòng qua là khu cầu thang bộ và thang máy; cầu thang bộ hình vuông rỗng giữa, đèn chùm pha lê tầng tầng tua rua rủ từ trần cao xuống tận tầng hầm.

Tầng hai có bốn phòng, gồm hai phòng suite, một phòng vệ sinh chung, một phòng làm việc, một phòng ngủ chính siêu rộng và phòng thay đồ cực lớn. Tất cả cửa trong nhà đều là cửa vòm gỗ, rất mộng mơ.

Có một phòng tắm lớn, hai bàn trang điểm đá cẩm thạch trắng liền nhau; góc cửa sổ là bồn tắm tròn, thêm khu tắm đứng.

Vân Thư Đại kéo tay Bạch Mộ Ẩn phía sau: "Anh Bạch, là bồn tắm tròn đấy, đẹp thật, chỗ nào cũng đúng ý em hết."

Bạch Mộ Ẩn bật cười, hôm qua anh đã nghĩ kỹ, chỉ có An Nhung mới hiểu cách làm con gái vui và biết họ muốn gì.

Bạch Mộ Ẩn nắm tay cô: "Ra ban công xem vườn sau đi."





Chương 276: Căn nhà trong mơ


Vân Thư Đại quên béng là còn có sân sau chạy thẳng ra ban công phòng ngủ chính. Ban công phòng ngủ chính này cũng rộng lắm.

Bước ra ngoài mới thấy sân sau còn rộng hơn sân trước. Bên trái, cách nhà chừng hai, ba mét có một cái lầu gỗ, còn treo rèm voan, bên trong kê một vòng ghế sofa ngoài trời, trên đặt những tấm đệm bông và gối tựa bông hoa văn rất đẹp, chắc vì lâu không dọn dẹp nên hơi xỉn màu. Cạnh lầu gỗ, sát bên hông nhà là một hồ bơi dài, bên trái là một căn phòng kính đón nắng.

Sân sau rộng đến mức dùng gạch đỏ cao chừng năm, sáu chục phân để chia thành hai khu vực, ở giữa là một cổng vòm gạch đỏ. Bước qua bãi cỏ đi vào cổng vòm là đến vườn rau nhỏ, còn có cả vườn hoa.

Một nửa là vườn rau, một nửa là vườn hoa được quy hoạch sẵn. Vườn rau dùng gạch đỏ xây thành hình chữ nhật dài, chia thành sáu ô, ở hàng đầu tiên hai bên là luống rau, giữa là một vườn hoa nhỏ to gấp đôi luống rau, xung quanh trồng cây thường xanh cao năm, sáu chục phân, bên trong là hoa.

Bên kia là một vườn hoa được viền cây xanh cao năm, sáu chục phân, bốn góc đều trồng những cây hoa chẳng rõ giống gì nhưng rất đẹp.

Khu vườn rau được khéo léo hòa vào cảnh quan vườn hoa, tạo thành một phong vị rất riêng. Bên hông vườn rau còn có một căn phòng nhỏ để đồ linh tinh, phân bón, dụng cụ làm vườn.

Cách bài trí này khiến cô mê tít. Cô vốn là người không rành chuyện trang trí, dù có ý tưởng nhưng trao đổi với nhà thiết kế cũng chẳng ra đúng ý mình. Bây giờ gặp được một chỗ vừa ý từ trong ra ngoài, dù đắt đến mấy cô cũng không muốn bỏ lỡ.

Thậm chí Vân Thư Đại còn chưa lên xem sân thượng đã quyết định mua luôn rồi. Cô còn gửi cho lão Hòa mấy tấm hình ở đây, tiếc là Hòa Uyển giờ vẫn ở huyện nên không xem được.

"Xin hỏi tổng giám đốc An, giá căn nhà này có đúng là giá niêm yết trên mạng không?"

Trợ lý An cười đáp: "Đúng vậy."

"Tại sao vậy? Tôi thấy nhà anh này còn rộng hơn cả dãy nhà phía trước mà."

Trợ lý An đã chuẩn bị tâm lý, cố gắng bày ra vẻ mặt như vừa chịu tổn thương tình cảm to lớn rồi bắt đầu màn diễn: "Ôi, chuyện này tôi thật sự không muốn nhắc, nhưng khách nào đến xem nhà cũng hỏi, mà mỗi lần kể lại là tôi bị dày vò đến mệt rã rời cả tim gan. Tôi từng thích một cô gái, vì cô ấy mà tôi tiêu tiền như nước để xây tổ ấm. Mọi thứ ở đây đều làm theo sở thích của cô ấy. Cô ấy thích tắm nắng thì tôi xây cho cô ấy một phòng kính đón nắng ở sân sau; cô ấy thích bơi thì tôi đào một cái hồ bơi; cô ấy nuôi nhiều chó thì tôi trải đầy cỏ; cô ấy thích ăn rau quả tươi thì tôi làm cho cô ấy một vườn rau đầy phong vị.
Ôi, thôi không nói nữa, không nói nữa. Cô Vân à, tôi chỉ là không muốn giữ lại nơi buồn này, muốn nhanh chóng bán đi. Nhưng tôi cũng không muốn bán cho một người đàn ông nào cả. Thấy cô là người có gu, biết hưởng thụ cuộc sống, nếu cô thích thì tiền không thành vấn đề, tôi có thể giúp cô làm thủ tục sang tên bất cứ lúc nào."

Vân Thư Đại chợt hiểu ra, hóa ra cậu ấm này lại là kẻ si tình. Rồi cô kéo tay Bạch Mộ Ẩn, quay lưng khẽ nói nhỏ: "Mộ Ẩn, lời anh ta nói có đáng tin không? Sao em thấy cậu này hơi không bình thường?"

Bạch Mộ Ẩn đáp: "Bình thường thì đã chẳng bán với giá này. Anh cho trợ lý Tống kiểm tra rồi, nhà không có vấn đề gì, chỉ là ông chủ thì hơi có vấn đề. Một cậu ấm ăn chơi phá của, làm việc chẳng theo lẽ thường. Nhà này mua được."

Một cậu ấm chịu khó phấn đấu, qua miệng Bạch Mộ Ẩn liền biến thành "cậu ấm ăn chơi phá của". Lúc này, ở tận Hải Thành, An Nhung đang họp thì bất ngờ hắt hơi liên tục mấy cái, chẳng hiểu vì sao.

"Em thích chứ?"

"Thích."

"Vậy để anh thương lượng với cậu ta. Em có muốn đi xem tiếp không?"

"Được, để em lên tầng trên xem."

Chuyện trả giá thì anh Bạch chuyên nghiệp hơn cô nhiều. Đã biết cậu ấm này là người cảm tính thì càng phải nói chuyện cho khéo. Dù không giảm được giá thì cô cũng sẽ mua căn nhà này vì cô thích nó.

Tầng ba là một gác mái rất rộng có một phòng khép kín, cái cửa kính tròn kia chính là ở phòng khách này. Điểm đặc biệt là trên mái có hai tấm kính bầu dục lớn trong suốt, ban đêm ngồi đây có thể ngắm sao.

Cô đã có thể hình dung cảnh mình sống ở đây sau này. Vị tổng giám đốc An này vì bạn gái mà quả thật đã dốc hết tâm sức.

Sao mà một căn nhà thế này còn không lay động nổi cô ấy nhỉ?

 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back