Chương 140: Chủ nhà này bán nhà vì tình cảm
"Hoan nghênh, hoan nghênh, xe của mọi người có thể chạy thẳng vào, cửa nhà đều mở sẵn, mọi người cứ tự nhiên xem." Trợ lý An vừa nói vừa không quên bấm nút mở cổng điện.
Vân Thư Đại khẽ khen: "Chủ nhà này nhiệt tình ghê." Đợi xe chạy vào mới phát hiện sân này đúng là to thật: "Anh Bạch, chỗ này bao nhiêu mét vuông vậy?"
Bạch Mộ Ẩn chẳng buồn nhìn, trực tiếp báo số: "Tầm năm trăm mét."
Lúc nãy cô mới xem tầng hầm thôi. Mà chủ nhà cũng lạ, chụp ảnh tầng hầm rõ ràng còn toàn cảnh sân thì lại không chụp.
Kiếp trước cô sống ở căn hộ cao tầng dạng duplex, chưa từng mua biệt thự nào quá đắt, căn mắc nhất cũng chỉ bốn chục triệu và hầu như chẳng ở mấy. Nhưng một cái sân rộng thế này thì đúng là hiếm thấy thật.
Dù sân hấp dẫn nhưng điều Vân Thư Đại quan tâm nhất vẫn là tầng hầm.
Bạch Mộ Ẩn lái xe thẳng xuống gara trong tầng hầm.
Cổng sân nằm bên trái, vào một cái là thông thẳng xuống gara, gara này để được hai chiếc xe. Trước gara là hành lang rộng hai mét, dài hai mét; bên tay phải là một căn phòng với đầy tủ giày.
Vị trí này quá hợp, cô có thể đục một cái cửa lớn ngay bức tường phía đầu xe để đặt tủ lạnh vào, thế là tha hồ trữ đồ mà chẳng cần thuê người khuân vác nữa.
Bên kia, trợ lý An vội vàng gỡ tin rao bán trên mạng xuống, không thì điện thoại anh ta sẽ nổ mất. Thấy Bạch Mộ Ẩn xuống xe, anh ta hồ hởi ra chào, Bạch Mộ Ẩn liếc mắt ra hiệu đừng để lộ chuyện.
Trợ lý An nhân lúc Vân Thư Đại không thấy, giơ tay làm dấu "ok" với anh, rồi lớn giọng: "Mọi người cứ thoải mái xem, có gì không rõ thì hỏi tôi."
Lúc này Vân Thư Đại đã rời khỏi phòng chứa đồ, đi vào bên trong. Bên trong là cầu thang bộ, cạnh đó có thang máy.
Tầng hầm có phòng giải trí với sofa, tường TV; sau sofa là một bàn làm việc âm tường, chỗ này sau này cô có thể làm phòng vẽ, vừa vẽ vừa tán gẫu với lão Hòa.
Phòng chiếu phim trang trí kiểu trần sao nhưng sáng sủa, không tối om.
Ở đây có tủ rượu, quầy bar, nhà vệ sinh công cộng và một phòng suite cho cô giúp việc, kèm phòng tắm riêng; bên ngoài phòng ngủ là phòng giặt.
Xem xong tầng hầm, cô không đi thẳng lên bằng cầu thang mà ra gara rồi vòng vào từ cổng chính.
Cổng chính là dạng vòm đồng, thiết kế tối giản. Vào bên trái quả nhiên nối liền với phòng thay đồ rộng thông với với gara, bên phải là tủ giày tinh xảo rộng hơn hai mét, cao sát trần, cửa kéo màu xanh nhạt; mở ra là các tầng kệ sâu hai lớp, đẩy kệ ngoài ra còn một kệ trong. Thiết kế này đúng là quá tuyệt, ước chừng để được hơn trăm đôi giày.
Đối diện cửa là sảnh vào rộng rãi sang trọng; họa tiết tròn phía trên hoặc chấm sao đều lan tỏa theo quy luật, nhìn rất đẹp và khí phái.
Phong cách trang trí kiểu Tây Ban Nha, nền lát gạch giả gỗ xéo, phòng khách trần cao bảy mét, mái nghiêng lộ xà gỗ khiến không gian ấm áp.
Ba cửa sổ vuông bằng nhôm đen khiến phòng khách cực kỳ thông thoáng; rèm xanh nhạt kết hợp tổng thể tạo cảm giác dễ chịu.
Bức tường chính trong phòng khách là lò sưởi kèm hốc tường đặt TV; hai bên là kệ âm tường bằng gỗ đơn giản, vừa xem phim vừa sưởi vừa chứa đồ. Sofa màu be và xanh đậm, gối ôm nhiều màu khiến không gian có gu hẳn.
Từ phòng khách đi thẳng ra vườn sau.
Sau sofa là bàn ăn dài, bàn này hai đầu bo tròn, gỗ sáng màu; cạnh phòng ăn là chỗ lồi ra với cửa kính sát đất khổng lồ, bên trong là bàn tròn, chỗ này đối xứng với gara lồi ra ngoài.
Sau bàn ăn dài là bếp Tây, từ đây có cửa nhỏ ra vườn trước. Bếp Tây rẽ vào là bếp Trung với tủ màu hồng sen nhạt.
Ngay cả thùng rác cũng âm tủ, hộp giấy lau bếp đặt ngay trên tủ rác có lỗ khoét; máy pha cà phê có cửa che, ngăn kéo lưới để hoa quả giúp mặt bàn luôn sạch sẽ khi không dùng.
Trong bếp Trung còn có kho nhỏ, bốn bề là kệ để đồ. Kế đó là nhà vệ sinh chung và một phòng suite.
Vòng qua là khu cầu thang bộ và thang máy; cầu thang bộ hình vuông rỗng giữa, đèn chùm pha lê tầng tầng tua rua rủ từ trần cao xuống tận tầng hầm.
Tầng hai có bốn phòng, gồm hai phòng suite, một phòng vệ sinh chung, một phòng làm việc, một phòng ngủ chính siêu rộng và phòng thay đồ cực lớn. Tất cả cửa trong nhà đều là cửa vòm gỗ, rất mộng mơ.
Có một phòng tắm lớn, hai bàn trang điểm đá cẩm thạch trắng liền nhau; góc cửa sổ là bồn tắm tròn, thêm khu tắm đứng.
Vân Thư Đại kéo tay Bạch Mộ Ẩn phía sau: "Anh Bạch, là bồn tắm tròn đấy, đẹp thật, chỗ nào cũng đúng ý em hết."
Bạch Mộ Ẩn bật cười, hôm qua anh đã nghĩ kỹ, chỉ có An Nhung mới hiểu cách làm con gái vui và biết họ muốn gì.
Bạch Mộ Ẩn nắm tay cô: "Ra ban công xem vườn sau đi."
Vân Thư Đại quên béng là còn có sân sau chạy thẳng ra ban công phòng ngủ chính. Ban công phòng ngủ chính này cũng rộng lắm.
Bước ra ngoài mới thấy sân sau còn rộng hơn sân trước. Bên trái, cách nhà chừng hai, ba mét có một cái lầu gỗ, còn treo rèm voan, bên trong kê một vòng ghế sofa ngoài trời, trên đặt những tấm đệm bông và gối tựa bông hoa văn rất đẹp, chắc vì lâu không dọn dẹp nên hơi xỉn màu. Cạnh lầu gỗ, sát bên hông nhà là một hồ bơi dài, bên trái là một căn phòng kính đón nắng.
Sân sau rộng đến mức dùng gạch đỏ cao chừng năm, sáu chục phân để chia thành hai khu vực, ở giữa là một cổng vòm gạch đỏ. Bước qua bãi cỏ đi vào cổng vòm là đến vườn rau nhỏ, còn có cả vườn hoa.
Một nửa là vườn rau, một nửa là vườn hoa được quy hoạch sẵn. Vườn rau dùng gạch đỏ xây thành hình chữ nhật dài, chia thành sáu ô, ở hàng đầu tiên hai bên là luống rau, giữa là một vườn hoa nhỏ to gấp đôi luống rau, xung quanh trồng cây thường xanh cao năm, sáu chục phân, bên trong là hoa.
Bên kia là một vườn hoa được viền cây xanh cao năm, sáu chục phân, bốn góc đều trồng những cây hoa chẳng rõ giống gì nhưng rất đẹp.
Khu vườn rau được khéo léo hòa vào cảnh quan vườn hoa, tạo thành một phong vị rất riêng. Bên hông vườn rau còn có một căn phòng nhỏ để đồ linh tinh, phân bón, dụng cụ làm vườn.
Cách bài trí này khiến cô mê tít. Cô vốn là người không rành chuyện trang trí, dù có ý tưởng nhưng trao đổi với nhà thiết kế cũng chẳng ra đúng ý mình. Bây giờ gặp được một chỗ vừa ý từ trong ra ngoài, dù đắt đến mấy cô cũng không muốn bỏ lỡ.
Thậm chí Vân Thư Đại còn chưa lên xem sân thượng đã quyết định mua luôn rồi. Cô còn gửi cho lão Hòa mấy tấm hình ở đây, tiếc là Hòa Uyển giờ vẫn ở huyện nên không xem được.
"Xin hỏi tổng giám đốc An, giá căn nhà này có đúng là giá niêm yết trên mạng không?"
Trợ lý An cười đáp: "Đúng vậy."
"Tại sao vậy? Tôi thấy nhà anh này còn rộng hơn cả dãy nhà phía trước mà."
Trợ lý An đã chuẩn bị tâm lý, cố gắng bày ra vẻ mặt như vừa chịu tổn thương tình cảm to lớn rồi bắt đầu màn diễn: "Ôi, chuyện này tôi thật sự không muốn nhắc, nhưng khách nào đến xem nhà cũng hỏi, mà mỗi lần kể lại là tôi bị dày vò đến mệt rã rời cả tim gan. Tôi từng thích một cô gái, vì cô ấy mà tôi tiêu tiền như nước để xây tổ ấm. Mọi thứ ở đây đều làm theo sở thích của cô ấy. Cô ấy thích tắm nắng thì tôi xây cho cô ấy một phòng kính đón nắng ở sân sau; cô ấy thích bơi thì tôi đào một cái hồ bơi; cô ấy nuôi nhiều chó thì tôi trải đầy cỏ; cô ấy thích ăn rau quả tươi thì tôi làm cho cô ấy một vườn rau đầy phong vị.
Ôi, thôi không nói nữa, không nói nữa. Cô Vân à, tôi chỉ là không muốn giữ lại nơi buồn này, muốn nhanh chóng bán đi. Nhưng tôi cũng không muốn bán cho một người đàn ông nào cả. Thấy cô là người có gu, biết hưởng thụ cuộc sống, nếu cô thích thì tiền không thành vấn đề, tôi có thể giúp cô làm thủ tục sang tên bất cứ lúc nào."
Vân Thư Đại chợt hiểu ra, hóa ra cậu ấm này lại là kẻ si tình. Rồi cô kéo tay Bạch Mộ Ẩn, quay lưng khẽ nói nhỏ: "Mộ Ẩn, lời anh ta nói có đáng tin không? Sao em thấy cậu này hơi không bình thường?"
Bạch Mộ Ẩn đáp: "Bình thường thì đã chẳng bán với giá này. Anh cho trợ lý Tống kiểm tra rồi, nhà không có vấn đề gì, chỉ là ông chủ thì hơi có vấn đề. Một cậu ấm ăn chơi phá của, làm việc chẳng theo lẽ thường. Nhà này mua được."
Một cậu ấm chịu khó phấn đấu, qua miệng Bạch Mộ Ẩn liền biến thành "cậu ấm ăn chơi phá của". Lúc này, ở tận Hải Thành, An Nhung đang họp thì bất ngờ hắt hơi liên tục mấy cái, chẳng hiểu vì sao.
"Em thích chứ?"
"Thích."
"Vậy để anh thương lượng với cậu ta. Em có muốn đi xem tiếp không?"
"Được, để em lên tầng trên xem."
Chuyện trả giá thì anh Bạch chuyên nghiệp hơn cô nhiều. Đã biết cậu ấm này là người cảm tính thì càng phải nói chuyện cho khéo. Dù không giảm được giá thì cô cũng sẽ mua căn nhà này vì cô thích nó.
Tầng ba là một gác mái rất rộng có một phòng khép kín, cái cửa kính tròn kia chính là ở phòng khách này. Điểm đặc biệt là trên mái có hai tấm kính bầu dục lớn trong suốt, ban đêm ngồi đây có thể ngắm sao.
Cô đã có thể hình dung cảnh mình sống ở đây sau này. Vị tổng giám đốc An này vì bạn gái mà quả thật đã dốc hết tâm sức.
Sao mà một căn nhà thế này còn không lay động nổi cô ấy nhỉ?
Vân Thư Đại khẽ khen: "Chủ nhà này nhiệt tình ghê." Đợi xe chạy vào mới phát hiện sân này đúng là to thật: "Anh Bạch, chỗ này bao nhiêu mét vuông vậy?"
Bạch Mộ Ẩn chẳng buồn nhìn, trực tiếp báo số: "Tầm năm trăm mét."
Lúc nãy cô mới xem tầng hầm thôi. Mà chủ nhà cũng lạ, chụp ảnh tầng hầm rõ ràng còn toàn cảnh sân thì lại không chụp.
Kiếp trước cô sống ở căn hộ cao tầng dạng duplex, chưa từng mua biệt thự nào quá đắt, căn mắc nhất cũng chỉ bốn chục triệu và hầu như chẳng ở mấy. Nhưng một cái sân rộng thế này thì đúng là hiếm thấy thật.
Dù sân hấp dẫn nhưng điều Vân Thư Đại quan tâm nhất vẫn là tầng hầm.
Bạch Mộ Ẩn lái xe thẳng xuống gara trong tầng hầm.
Cổng sân nằm bên trái, vào một cái là thông thẳng xuống gara, gara này để được hai chiếc xe. Trước gara là hành lang rộng hai mét, dài hai mét; bên tay phải là một căn phòng với đầy tủ giày.
Vị trí này quá hợp, cô có thể đục một cái cửa lớn ngay bức tường phía đầu xe để đặt tủ lạnh vào, thế là tha hồ trữ đồ mà chẳng cần thuê người khuân vác nữa.
Bên kia, trợ lý An vội vàng gỡ tin rao bán trên mạng xuống, không thì điện thoại anh ta sẽ nổ mất. Thấy Bạch Mộ Ẩn xuống xe, anh ta hồ hởi ra chào, Bạch Mộ Ẩn liếc mắt ra hiệu đừng để lộ chuyện.
Trợ lý An nhân lúc Vân Thư Đại không thấy, giơ tay làm dấu "ok" với anh, rồi lớn giọng: "Mọi người cứ thoải mái xem, có gì không rõ thì hỏi tôi."
Lúc này Vân Thư Đại đã rời khỏi phòng chứa đồ, đi vào bên trong. Bên trong là cầu thang bộ, cạnh đó có thang máy.
Tầng hầm có phòng giải trí với sofa, tường TV; sau sofa là một bàn làm việc âm tường, chỗ này sau này cô có thể làm phòng vẽ, vừa vẽ vừa tán gẫu với lão Hòa.
Phòng chiếu phim trang trí kiểu trần sao nhưng sáng sủa, không tối om.
Ở đây có tủ rượu, quầy bar, nhà vệ sinh công cộng và một phòng suite cho cô giúp việc, kèm phòng tắm riêng; bên ngoài phòng ngủ là phòng giặt.
Xem xong tầng hầm, cô không đi thẳng lên bằng cầu thang mà ra gara rồi vòng vào từ cổng chính.
Cổng chính là dạng vòm đồng, thiết kế tối giản. Vào bên trái quả nhiên nối liền với phòng thay đồ rộng thông với với gara, bên phải là tủ giày tinh xảo rộng hơn hai mét, cao sát trần, cửa kéo màu xanh nhạt; mở ra là các tầng kệ sâu hai lớp, đẩy kệ ngoài ra còn một kệ trong. Thiết kế này đúng là quá tuyệt, ước chừng để được hơn trăm đôi giày.
Đối diện cửa là sảnh vào rộng rãi sang trọng; họa tiết tròn phía trên hoặc chấm sao đều lan tỏa theo quy luật, nhìn rất đẹp và khí phái.
Phong cách trang trí kiểu Tây Ban Nha, nền lát gạch giả gỗ xéo, phòng khách trần cao bảy mét, mái nghiêng lộ xà gỗ khiến không gian ấm áp.
Ba cửa sổ vuông bằng nhôm đen khiến phòng khách cực kỳ thông thoáng; rèm xanh nhạt kết hợp tổng thể tạo cảm giác dễ chịu.
Bức tường chính trong phòng khách là lò sưởi kèm hốc tường đặt TV; hai bên là kệ âm tường bằng gỗ đơn giản, vừa xem phim vừa sưởi vừa chứa đồ. Sofa màu be và xanh đậm, gối ôm nhiều màu khiến không gian có gu hẳn.
Từ phòng khách đi thẳng ra vườn sau.
Sau sofa là bàn ăn dài, bàn này hai đầu bo tròn, gỗ sáng màu; cạnh phòng ăn là chỗ lồi ra với cửa kính sát đất khổng lồ, bên trong là bàn tròn, chỗ này đối xứng với gara lồi ra ngoài.
Sau bàn ăn dài là bếp Tây, từ đây có cửa nhỏ ra vườn trước. Bếp Tây rẽ vào là bếp Trung với tủ màu hồng sen nhạt.
Ngay cả thùng rác cũng âm tủ, hộp giấy lau bếp đặt ngay trên tủ rác có lỗ khoét; máy pha cà phê có cửa che, ngăn kéo lưới để hoa quả giúp mặt bàn luôn sạch sẽ khi không dùng.
Trong bếp Trung còn có kho nhỏ, bốn bề là kệ để đồ. Kế đó là nhà vệ sinh chung và một phòng suite.
Vòng qua là khu cầu thang bộ và thang máy; cầu thang bộ hình vuông rỗng giữa, đèn chùm pha lê tầng tầng tua rua rủ từ trần cao xuống tận tầng hầm.
Tầng hai có bốn phòng, gồm hai phòng suite, một phòng vệ sinh chung, một phòng làm việc, một phòng ngủ chính siêu rộng và phòng thay đồ cực lớn. Tất cả cửa trong nhà đều là cửa vòm gỗ, rất mộng mơ.
Có một phòng tắm lớn, hai bàn trang điểm đá cẩm thạch trắng liền nhau; góc cửa sổ là bồn tắm tròn, thêm khu tắm đứng.
Vân Thư Đại kéo tay Bạch Mộ Ẩn phía sau: "Anh Bạch, là bồn tắm tròn đấy, đẹp thật, chỗ nào cũng đúng ý em hết."
Bạch Mộ Ẩn bật cười, hôm qua anh đã nghĩ kỹ, chỉ có An Nhung mới hiểu cách làm con gái vui và biết họ muốn gì.
Bạch Mộ Ẩn nắm tay cô: "Ra ban công xem vườn sau đi."
Vân Thư Đại quên béng là còn có sân sau chạy thẳng ra ban công phòng ngủ chính. Ban công phòng ngủ chính này cũng rộng lắm.
Bước ra ngoài mới thấy sân sau còn rộng hơn sân trước. Bên trái, cách nhà chừng hai, ba mét có một cái lầu gỗ, còn treo rèm voan, bên trong kê một vòng ghế sofa ngoài trời, trên đặt những tấm đệm bông và gối tựa bông hoa văn rất đẹp, chắc vì lâu không dọn dẹp nên hơi xỉn màu. Cạnh lầu gỗ, sát bên hông nhà là một hồ bơi dài, bên trái là một căn phòng kính đón nắng.
Sân sau rộng đến mức dùng gạch đỏ cao chừng năm, sáu chục phân để chia thành hai khu vực, ở giữa là một cổng vòm gạch đỏ. Bước qua bãi cỏ đi vào cổng vòm là đến vườn rau nhỏ, còn có cả vườn hoa.
Một nửa là vườn rau, một nửa là vườn hoa được quy hoạch sẵn. Vườn rau dùng gạch đỏ xây thành hình chữ nhật dài, chia thành sáu ô, ở hàng đầu tiên hai bên là luống rau, giữa là một vườn hoa nhỏ to gấp đôi luống rau, xung quanh trồng cây thường xanh cao năm, sáu chục phân, bên trong là hoa.
Bên kia là một vườn hoa được viền cây xanh cao năm, sáu chục phân, bốn góc đều trồng những cây hoa chẳng rõ giống gì nhưng rất đẹp.
Khu vườn rau được khéo léo hòa vào cảnh quan vườn hoa, tạo thành một phong vị rất riêng. Bên hông vườn rau còn có một căn phòng nhỏ để đồ linh tinh, phân bón, dụng cụ làm vườn.
Cách bài trí này khiến cô mê tít. Cô vốn là người không rành chuyện trang trí, dù có ý tưởng nhưng trao đổi với nhà thiết kế cũng chẳng ra đúng ý mình. Bây giờ gặp được một chỗ vừa ý từ trong ra ngoài, dù đắt đến mấy cô cũng không muốn bỏ lỡ.
Thậm chí Vân Thư Đại còn chưa lên xem sân thượng đã quyết định mua luôn rồi. Cô còn gửi cho lão Hòa mấy tấm hình ở đây, tiếc là Hòa Uyển giờ vẫn ở huyện nên không xem được.
"Xin hỏi tổng giám đốc An, giá căn nhà này có đúng là giá niêm yết trên mạng không?"
Trợ lý An cười đáp: "Đúng vậy."
"Tại sao vậy? Tôi thấy nhà anh này còn rộng hơn cả dãy nhà phía trước mà."
Trợ lý An đã chuẩn bị tâm lý, cố gắng bày ra vẻ mặt như vừa chịu tổn thương tình cảm to lớn rồi bắt đầu màn diễn: "Ôi, chuyện này tôi thật sự không muốn nhắc, nhưng khách nào đến xem nhà cũng hỏi, mà mỗi lần kể lại là tôi bị dày vò đến mệt rã rời cả tim gan. Tôi từng thích một cô gái, vì cô ấy mà tôi tiêu tiền như nước để xây tổ ấm. Mọi thứ ở đây đều làm theo sở thích của cô ấy. Cô ấy thích tắm nắng thì tôi xây cho cô ấy một phòng kính đón nắng ở sân sau; cô ấy thích bơi thì tôi đào một cái hồ bơi; cô ấy nuôi nhiều chó thì tôi trải đầy cỏ; cô ấy thích ăn rau quả tươi thì tôi làm cho cô ấy một vườn rau đầy phong vị.
Ôi, thôi không nói nữa, không nói nữa. Cô Vân à, tôi chỉ là không muốn giữ lại nơi buồn này, muốn nhanh chóng bán đi. Nhưng tôi cũng không muốn bán cho một người đàn ông nào cả. Thấy cô là người có gu, biết hưởng thụ cuộc sống, nếu cô thích thì tiền không thành vấn đề, tôi có thể giúp cô làm thủ tục sang tên bất cứ lúc nào."
Vân Thư Đại chợt hiểu ra, hóa ra cậu ấm này lại là kẻ si tình. Rồi cô kéo tay Bạch Mộ Ẩn, quay lưng khẽ nói nhỏ: "Mộ Ẩn, lời anh ta nói có đáng tin không? Sao em thấy cậu này hơi không bình thường?"
Bạch Mộ Ẩn đáp: "Bình thường thì đã chẳng bán với giá này. Anh cho trợ lý Tống kiểm tra rồi, nhà không có vấn đề gì, chỉ là ông chủ thì hơi có vấn đề. Một cậu ấm ăn chơi phá của, làm việc chẳng theo lẽ thường. Nhà này mua được."
Một cậu ấm chịu khó phấn đấu, qua miệng Bạch Mộ Ẩn liền biến thành "cậu ấm ăn chơi phá của". Lúc này, ở tận Hải Thành, An Nhung đang họp thì bất ngờ hắt hơi liên tục mấy cái, chẳng hiểu vì sao.
"Em thích chứ?"
"Thích."
"Vậy để anh thương lượng với cậu ta. Em có muốn đi xem tiếp không?"
"Được, để em lên tầng trên xem."
Chuyện trả giá thì anh Bạch chuyên nghiệp hơn cô nhiều. Đã biết cậu ấm này là người cảm tính thì càng phải nói chuyện cho khéo. Dù không giảm được giá thì cô cũng sẽ mua căn nhà này vì cô thích nó.
Tầng ba là một gác mái rất rộng có một phòng khép kín, cái cửa kính tròn kia chính là ở phòng khách này. Điểm đặc biệt là trên mái có hai tấm kính bầu dục lớn trong suốt, ban đêm ngồi đây có thể ngắm sao.
Cô đã có thể hình dung cảnh mình sống ở đây sau này. Vị tổng giám đốc An này vì bạn gái mà quả thật đã dốc hết tâm sức.
Sao mà một căn nhà thế này còn không lay động nổi cô ấy nhỉ?
Chỉnh sửa cuối: