Chương 160: Không liên lạc được với Hòa Uyển
Sau khi tiễn các thợ đi, Vân Thư Đại nhanh chóng đóng cửa lớn rồi đi vào gara.
Mộ Ẩn nói gara cũng có camera, cô liếc nhìn một lúc rồi trực tiếp rút camera ra.
Khi đi đến trước tủ lạnh, cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Mở cửa."
Khi làn sương lại xuất hiện trước mặt, Vân Thư Đại đỏ mắt xúc động bước vào. Không gian quen thuộc, sau hai ngày cứ như cách biệt cả thế giới.
Vân Thư Đại ngồi trên ghế sofa trong không gian đợi lão Hòa nửa tiếng, cô ấy mới bước vào.
"Lão Hòa, sao cậu lâu thế?"
Hòa Uyển đặt đồ xuống: "Hai ngày nay trời chuyển lạnh nên bệnh nhân ở phòng khám đông, tớ đang giúp phòng khám."
Vân Thư Đại nói: "Vậy sao hai ngày nay tớ nhắn tin cậu không trả lời, làm tớ tưởng không gian hỏng mất rồi."
Hòa Uyển nhún vai: "Lão Vân, điện thoại trong không gian sẽ hết pin."
"Hả?"
"Thật mà." Hòa Uyển nói rồi đưa điện thoại cho cô, màn hình đen kịt.
"Ôi trời, tớ cứ tưởng không gian không cần sạc điện, may mà giờ không sao rồi. Đi nào, lão Hòa, nhanh xem nhà mới của chúng ta."
Hòa Uyển bị Vân Thư Đại kéo ra khỏi không gian, đi thẳng vào phòng để giày và mũ.
Ở đây có ba cánh cửa: Một cánh vừa mở hướng về gara, một cánh hướng hành lang và một cánh hướng tầng hầm.
Hòa Uyển đứng cạnh cánh vừa mở thận trọng đưa tay quét thử, thấy không có cảm giác bị điện giật mới yên tâm đi qua đi lại vài lần, cười với Vân Thư Đại: "Lão Vân, ở đây đi được."
Rồi cô ấy đi thử cánh cửa khác: "Cũng đi được."
Cánh cửa chính cũng qua được.
Vân Thư Đại cười: "Mấy cánh cửa này đều đi được, chứng tỏ cậu có thể ra vào tòa nhà thoải mái." Rồi chỉ vào cửa chính: "Lão Hòa, thử cái này xem."
Hòa Uyển nhìn cánh cửa lớn, hơi sợ, lắc đầu: "Thôi đừng, chắc sẽ bị điện giật."
"Không thử sao biết được?"
Cuối cùng, dưới sự khích lệ của Vân Thư Đại, Hòa Uyển dũng cảm chạm vào tay nắm cửa chính, vừa chạm đã bị bật ra: "Á!"
"Lão Hòa, cậu có sao không?"
"Lão Vân, điện ở đây mạnh hơn bên kia nhiều."
Vân Thư Đại thất vọng: "Hình như không ra ngoài được."
Rồi hai người thử cánh cửa sau và bên hông, cũng không qua được.
Cuối cùng họ đành từ bỏ, cô dẫn lão Hòa tham quan các tầng còn lại: Tầng hầm, tầng hai, tầng ba.
"Lão Hòa, cậu thích phòng nào?"
Hòa Uyển nói: "Tớ chỉ hoạt động ở tầng hầm thôi để không làm phiền cậu ở trên."
Vân Thư Đại không nói gì: "Một mình tớ sống ở đây, có gì phiền đâu."
Hòa Uyển nói: "Anh Bạch nhà cậu nữa, còn căn nhà lớn thế này mà cậu không định thuê giúp việc à? Hai trợ lý của cậu cũng thỉnh thoảng qua, cuộc sống luôn để lại dấu vết, chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Tầng hầm này thật ra là tầng một, đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng giặt, phòng phim, phòng tập, tuyệt vời luôn."
Vân Thư Đại thấy đúng, tầng hầm thật sự tiện nghi.
Ngày đầu tiên chuyển đến, lão Hòa lại trở lại, hai người rất vui. Vân Thư Đại đặc biệt lái xe đi siêu thị gần đó mua nguyên liệu lẩu về.
Hai người ở tầng hầm vừa xem TV vừa ăn lẩu, còn uống một ít rượu.
Khi Bạch Mộ Ẩn gọi điện cho cô, giọng cô hơi choáng.
Bạch Mộ Ẩn nhíu mày: "Uống rượu à?"
"Vâng, hôm nay ngày đầu ở nhà mới, em vui quá."
Bạch Mộ Ẩn cười nhẹ bên kia đầu dây: "Uống một mình à? Sao không gọi anh, anh sẽ uống với em."
May mà Vân Thư Đại chưa uống đến mức mất ý thức, không thì rất dễ lộ. "Ừ."
"Thư Thư, ngày mai anh phải đi công tác đến chỗ khác."
"Ồ, em còn định mời anh về nhà ăn cơm nữa chứ."
"Đợi anh về đi."
"Mấy ngày?"
"Khoảng nửa tháng."
Hai người quấn quýt trò chuyện qua điện thoại, mãi mới luyến tiếc gác máy.
Vân Thư Đại cúp điện thoại cái là lăn ra ngủ, một giấc ngủ đến tận lúc mặt trời treo tận ngọn cây mới chịu mở mắt.
Dậy xong, cô nàng lết đi tìm ban quản lý hỏi chuyện thuê người dọn dẹp.
Khu này có sẵn dịch vụ này, có thể gọi theo lần hoặc thuê dài hạn.
"Tôi muốn tìm người cố định, vài ngày dọn phòng và sân một lần, lúc tôi ở nhà thì có thể giúp nấu cơm."
"Cần người ở hẳn trong nhà không?"
"Không cần, tốt nhất là người sống gần đây."
Nhân viên quản lý giới thiệu hai ứng viên: Một cô hơn bốn mươi, thỉnh thoảng nấu cơm, dọn dẹp cho một nhà ở khu A; Một cô hai mươi chín, buổi sáng nấu ăn cho một chủ nhà ở khu B, tối anh ta đi làm thì tranh thủ dọn dẹp.
Vân Thư Đại cân nhắc, cuối cùng chọn cô hai mươi chín tuổi. Người này vốn đang làm cho một anh chủ quán bar độc thân, đêm đi làm, ngày ngủ bù. Nhu cầu của hai bên trái ngược hẳn nhau, quá hợp lý, chẳng lo vướng nhau.
Tiền lương tháng năm nghìn, mà cô lại là diễn viên nên công việc bận rộn, nhiều khi không cần người nấu cơm dọn dẹp thường xuyên, coi như công việc rất nhàn.
Bên quản lý hẹn cho hai bên gặp mặt. Đối diện cô là một chị gái thôn quê, đã lấy chồng năm năm, có một đứa con. Hai vợ chồng cùng lên Nghiệp Thành mưu sinh, thuê nhà trong khu dân cư. Ông chủ hiện tại của chị ấy cũng tử tế, vì sợ chị ấy tan ca muộn nguy hiểm nên còn tặng hẳn chiếc xe điện mấy chục nghìn để tiện đi lại.
"Cô Vân, việc này tôi cần nói trước với ông chủ của tôi. Nếu anh ấy đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến."
Vân Thư Đại gật đầu: "Chị Hàn, được thôi, tôi đợi điện thoại của chị."
Rời khỏi ban quản lý, cô thong dong đi dạo một vòng quanh khu. Nơi này to vật vã, cô nghĩ chắc phải sắm thêm chiếc xe điện hoặc ô tô điện mini để tiện đi mua đồ, nhận hàng.
Tin vui nữa, tiền bán bức tranh đã về tài khoản, tổng cộng tám mươi sáu triệu. Sau khi trừ thuế phí, cộng thêm tiền trước đó, bây giờ trong thẻ cô đã có hơn trăm triệu rồi.
Chỉ tính riêng tiền lãi ngân hàng mỗi năm thôi cũng đủ để cô và lão Hòa chất đầy kho hàng.
Nghĩ là làm, cô lái xe ra chợ nông sản quất hẳn một xe lương thực mang về.
Vừa vào gara, cô mở tủ lạnh, khẽ động ý niệm, thế là nguyên một xe lương thực "vù" cái biến mất, gọn gàng nằm trong không gian, xếp hàng ngay ngắn.
Vân Thư Đại bật cười như điên, tiếng cười vang vọng cả không gian.
Lão Hòa đang bận, nghe tiếng động vội chạy vào, thấy cô cười như người mất trí liền trợn mắt:
"Lão Vân, đừng có mà la hét ầm ĩ trong không gian nữa! Tớ nghe thấy tưởng có chuyện gì, suýt hù chết tớ!"
Vân Thư Đại ôm bụng cười, kéo tay cô ấy: "Lão Hòa, sau này tớ khỏi cần thuê người khuân vác nữa. Chỉ cần để đồ trên xe rồi dùng ý niệm là có thể chuyển vào không gian, còn tự động sắp xếp nữa cơ!"
Hòa Uyển giật mình: "Đấy, tớ đoán phải thế mà! Giờ thì tốt rồi, sau này cậu giúp tớ trữ hàng cũng tiện lắm."
"Ừ ừ, quá tiện luôn! Nhân lúc còn rảnh, mấy hôm nữa tớ giúp cậu chất thêm nhiều hàng."
"Nhiều vậy chắc tớ phải đi giao dịch một chuyến."
"Thì tranh thủ đi huyện một chuyến đi, bây giờ dễ kiếm tiền, tranh thủ mà hốt."
"Ừm."
Mộ Ẩn nói gara cũng có camera, cô liếc nhìn một lúc rồi trực tiếp rút camera ra.
Khi đi đến trước tủ lạnh, cô hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Mở cửa."
Khi làn sương lại xuất hiện trước mặt, Vân Thư Đại đỏ mắt xúc động bước vào. Không gian quen thuộc, sau hai ngày cứ như cách biệt cả thế giới.
Vân Thư Đại ngồi trên ghế sofa trong không gian đợi lão Hòa nửa tiếng, cô ấy mới bước vào.
"Lão Hòa, sao cậu lâu thế?"
Hòa Uyển đặt đồ xuống: "Hai ngày nay trời chuyển lạnh nên bệnh nhân ở phòng khám đông, tớ đang giúp phòng khám."
Vân Thư Đại nói: "Vậy sao hai ngày nay tớ nhắn tin cậu không trả lời, làm tớ tưởng không gian hỏng mất rồi."
Hòa Uyển nhún vai: "Lão Vân, điện thoại trong không gian sẽ hết pin."
"Hả?"
"Thật mà." Hòa Uyển nói rồi đưa điện thoại cho cô, màn hình đen kịt.
"Ôi trời, tớ cứ tưởng không gian không cần sạc điện, may mà giờ không sao rồi. Đi nào, lão Hòa, nhanh xem nhà mới của chúng ta."
Hòa Uyển bị Vân Thư Đại kéo ra khỏi không gian, đi thẳng vào phòng để giày và mũ.
Ở đây có ba cánh cửa: Một cánh vừa mở hướng về gara, một cánh hướng hành lang và một cánh hướng tầng hầm.
Hòa Uyển đứng cạnh cánh vừa mở thận trọng đưa tay quét thử, thấy không có cảm giác bị điện giật mới yên tâm đi qua đi lại vài lần, cười với Vân Thư Đại: "Lão Vân, ở đây đi được."
Rồi cô ấy đi thử cánh cửa khác: "Cũng đi được."
Cánh cửa chính cũng qua được.
Vân Thư Đại cười: "Mấy cánh cửa này đều đi được, chứng tỏ cậu có thể ra vào tòa nhà thoải mái." Rồi chỉ vào cửa chính: "Lão Hòa, thử cái này xem."
Hòa Uyển nhìn cánh cửa lớn, hơi sợ, lắc đầu: "Thôi đừng, chắc sẽ bị điện giật."
"Không thử sao biết được?"
Cuối cùng, dưới sự khích lệ của Vân Thư Đại, Hòa Uyển dũng cảm chạm vào tay nắm cửa chính, vừa chạm đã bị bật ra: "Á!"
"Lão Hòa, cậu có sao không?"
"Lão Vân, điện ở đây mạnh hơn bên kia nhiều."
Vân Thư Đại thất vọng: "Hình như không ra ngoài được."
Rồi hai người thử cánh cửa sau và bên hông, cũng không qua được.
Cuối cùng họ đành từ bỏ, cô dẫn lão Hòa tham quan các tầng còn lại: Tầng hầm, tầng hai, tầng ba.
"Lão Hòa, cậu thích phòng nào?"
Hòa Uyển nói: "Tớ chỉ hoạt động ở tầng hầm thôi để không làm phiền cậu ở trên."
Vân Thư Đại không nói gì: "Một mình tớ sống ở đây, có gì phiền đâu."
Hòa Uyển nói: "Anh Bạch nhà cậu nữa, còn căn nhà lớn thế này mà cậu không định thuê giúp việc à? Hai trợ lý của cậu cũng thỉnh thoảng qua, cuộc sống luôn để lại dấu vết, chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Tầng hầm này thật ra là tầng một, đầy đủ phòng khách, phòng ngủ, phòng giặt, phòng phim, phòng tập, tuyệt vời luôn."
Vân Thư Đại thấy đúng, tầng hầm thật sự tiện nghi.
Ngày đầu tiên chuyển đến, lão Hòa lại trở lại, hai người rất vui. Vân Thư Đại đặc biệt lái xe đi siêu thị gần đó mua nguyên liệu lẩu về.
Hai người ở tầng hầm vừa xem TV vừa ăn lẩu, còn uống một ít rượu.
Khi Bạch Mộ Ẩn gọi điện cho cô, giọng cô hơi choáng.
Bạch Mộ Ẩn nhíu mày: "Uống rượu à?"
"Vâng, hôm nay ngày đầu ở nhà mới, em vui quá."
Bạch Mộ Ẩn cười nhẹ bên kia đầu dây: "Uống một mình à? Sao không gọi anh, anh sẽ uống với em."
May mà Vân Thư Đại chưa uống đến mức mất ý thức, không thì rất dễ lộ. "Ừ."
"Thư Thư, ngày mai anh phải đi công tác đến chỗ khác."
"Ồ, em còn định mời anh về nhà ăn cơm nữa chứ."
"Đợi anh về đi."
"Mấy ngày?"
"Khoảng nửa tháng."
Hai người quấn quýt trò chuyện qua điện thoại, mãi mới luyến tiếc gác máy.
Vân Thư Đại cúp điện thoại cái là lăn ra ngủ, một giấc ngủ đến tận lúc mặt trời treo tận ngọn cây mới chịu mở mắt.
Dậy xong, cô nàng lết đi tìm ban quản lý hỏi chuyện thuê người dọn dẹp.
Khu này có sẵn dịch vụ này, có thể gọi theo lần hoặc thuê dài hạn.
"Tôi muốn tìm người cố định, vài ngày dọn phòng và sân một lần, lúc tôi ở nhà thì có thể giúp nấu cơm."
"Cần người ở hẳn trong nhà không?"
"Không cần, tốt nhất là người sống gần đây."
Nhân viên quản lý giới thiệu hai ứng viên: Một cô hơn bốn mươi, thỉnh thoảng nấu cơm, dọn dẹp cho một nhà ở khu A; Một cô hai mươi chín, buổi sáng nấu ăn cho một chủ nhà ở khu B, tối anh ta đi làm thì tranh thủ dọn dẹp.
Vân Thư Đại cân nhắc, cuối cùng chọn cô hai mươi chín tuổi. Người này vốn đang làm cho một anh chủ quán bar độc thân, đêm đi làm, ngày ngủ bù. Nhu cầu của hai bên trái ngược hẳn nhau, quá hợp lý, chẳng lo vướng nhau.
Tiền lương tháng năm nghìn, mà cô lại là diễn viên nên công việc bận rộn, nhiều khi không cần người nấu cơm dọn dẹp thường xuyên, coi như công việc rất nhàn.
Bên quản lý hẹn cho hai bên gặp mặt. Đối diện cô là một chị gái thôn quê, đã lấy chồng năm năm, có một đứa con. Hai vợ chồng cùng lên Nghiệp Thành mưu sinh, thuê nhà trong khu dân cư. Ông chủ hiện tại của chị ấy cũng tử tế, vì sợ chị ấy tan ca muộn nguy hiểm nên còn tặng hẳn chiếc xe điện mấy chục nghìn để tiện đi lại.
"Cô Vân, việc này tôi cần nói trước với ông chủ của tôi. Nếu anh ấy đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến."
Vân Thư Đại gật đầu: "Chị Hàn, được thôi, tôi đợi điện thoại của chị."
Rời khỏi ban quản lý, cô thong dong đi dạo một vòng quanh khu. Nơi này to vật vã, cô nghĩ chắc phải sắm thêm chiếc xe điện hoặc ô tô điện mini để tiện đi mua đồ, nhận hàng.
Tin vui nữa, tiền bán bức tranh đã về tài khoản, tổng cộng tám mươi sáu triệu. Sau khi trừ thuế phí, cộng thêm tiền trước đó, bây giờ trong thẻ cô đã có hơn trăm triệu rồi.
Chỉ tính riêng tiền lãi ngân hàng mỗi năm thôi cũng đủ để cô và lão Hòa chất đầy kho hàng.
Nghĩ là làm, cô lái xe ra chợ nông sản quất hẳn một xe lương thực mang về.
Vừa vào gara, cô mở tủ lạnh, khẽ động ý niệm, thế là nguyên một xe lương thực "vù" cái biến mất, gọn gàng nằm trong không gian, xếp hàng ngay ngắn.
Vân Thư Đại bật cười như điên, tiếng cười vang vọng cả không gian.
Lão Hòa đang bận, nghe tiếng động vội chạy vào, thấy cô cười như người mất trí liền trợn mắt:
"Lão Vân, đừng có mà la hét ầm ĩ trong không gian nữa! Tớ nghe thấy tưởng có chuyện gì, suýt hù chết tớ!"
Vân Thư Đại ôm bụng cười, kéo tay cô ấy: "Lão Hòa, sau này tớ khỏi cần thuê người khuân vác nữa. Chỉ cần để đồ trên xe rồi dùng ý niệm là có thể chuyển vào không gian, còn tự động sắp xếp nữa cơ!"
Hòa Uyển giật mình: "Đấy, tớ đoán phải thế mà! Giờ thì tốt rồi, sau này cậu giúp tớ trữ hàng cũng tiện lắm."
"Ừ ừ, quá tiện luôn! Nhân lúc còn rảnh, mấy hôm nữa tớ giúp cậu chất thêm nhiều hàng."
"Nhiều vậy chắc tớ phải đi giao dịch một chuyến."
"Thì tranh thủ đi huyện một chuyến đi, bây giờ dễ kiếm tiền, tranh thủ mà hốt."
"Ừm."
Chỉnh sửa cuối: