Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 255: Tiền trả góp hàng tháng dọa người

Quả nhiên, đúng như nhà sản xuất Dương dự liệu, Trương Tử Hàng không những chẳng thành công mà còn cùng lúc nhận được thư luật sư từ hai người.

Đạo diễn Vương thấy vậy cũng vội vàng gửi thư từ luật sư sang, yêu cầu Trương Tử Hàng trả lại tiền nhuận bút và bồi thường thiệt hại.

Rồi ông ta lập tức liên lạc với công ty quản lý và luật sư của Vân Thư Đại, tỏ ý muốn hòa giải riêng.

Dạo này, trong lúc rảnh giữa các cảnh quay, Vân Thư Đại cũng tranh thủ xem qua <Thế gia trăm năm>, bộ phim này đang rất hot, Trịnh Dương, Tào Nhược, Lưu Tình, La Tiểu Kha và mấy người đã bắt đầu chạy lịch tuyên truyền. Cô là nữ bốn, không có thời gian tham gia nên chị Diêu bảo cô nhân lúc rảnh quay một đoạn video gửi cho đoàn phim.

Nam nữ chính hot, nữ hai cũng hot, kéo theo nữ bốn là cô cũng có chút nhiệt.

Cô chỉ xem qua thì thôi, chứ Hòa Uyển thì tối nào cũng ôm điện thoại cày phim này, đặc biệt là xem phần bình luận.

"Lão Vân, tớ nói rồi mà, phim này hot lên là cậu cũng hot theo. Xem này, trên mạng khen diễn xuất của cậu nhiều lắm."

Vân Thư Đại hừ một tiếng: "Bớt khen tớ đi, tớ thấy toàn nói nhân vật vị hôn thê độc ác của tớ đáng ghét thôi."

"Càng bị nói thế càng chứng tỏ cậu diễn hay. Hơn nữa, đoạn đầu đúng là kiêu căng nhưng về sau rất nổi bật, còn khiến người ta thương xót. Khán giả chắc chắn sẽ lật ngược cảm xúc."

"Hy vọng vậy."

"Bên cậu dạo này tiến độ thế nào rồi?"

"Dạo này cảnh quay nhiều, nói chung là mệt."

"Vậy tớ gửi cho cậu ít thứ giúp thư giãn nhé."

"Cái gì vậy?"

Hòa Uyển gửi cho cô mấy đường link biệt thự ở Nghiệp Thành.

"Dạo này lúc rảnh, tớ giúp cậu tìm. Mấy chỗ này đều là biệt thự độc lập, sân vườn rộng rãi."

Vân Thư Đại xem qua bản thiết kế, thấy căn đầu tiên khá ổn: Xe có thể chạy thẳng xuống gara tầng hầm, bên trong là không gian rộng, có thể để lão Hòa trữ đồ.

Căn thứ hai thì phải vào từ tầng hầm khu chung cư, nhưng cũng có thể chạy vào gara riêng. Thiết kế đẹp, sân lớn, chỉ có điều tầng hầm hơi nhỏ.

Căn thứ ba thì cô không thích.

"Căn đầu tiên tổng giá bao nhiêu?"

"Lão Vân, cậu cũng ưng căn này hả? Đúng là mắt nhìn của chúng ta giống nhau. Khu này cũng có nghệ sĩ ở, an ninh tốt, 24 giờ đều có bảo vệ đi tuần bằng xe máy, khắp nơi có camera, khoảng cách giữa các căn khá xa. Tớ thấy căn này trang trí cũng đẹp, vị trí lại tiện, ở phía trái khu gần cổng nam. Dãy này chỉ có ba căn ở góc, không nằm trong cụm biệt thự lớn. Chỉ có điều giá hơi chát, hơn ba mươi triệu."

"Hơn ba mươi triệu à? Tiền cọc thì giờ ta trả được, nhưng tiền góp hàng tháng thì hơi dọa người, tớ trả không nổi."

"Lần này cậu nhận cát xê bao nhiêu?"

"Hơn sáu trăm nghìn."

"Một năm đóng hai phim là đủ rồi. Hơn nữa tớ đảm bảo phim này quay xong cậu sẽ nổi, giá cát xê tăng vọt, tin không?"

"Tin chứ."

"Hừ, ba mươi triệu thôi mà, trước kia chúng ta quẹt thẻ còn chẳng chớp mắt."

Vân Thư Đại cười: "Không phải vì thế mới gọi là trước kia sao? Trước kia giờ thành mây khói rồi. Nhưng mà nghĩ lại, tớ chết rồi mà tiền chưa xài hết, cứ nghĩ tới là bứt rứt. Sau vụ này tớ cũng ngộ ra đời người nên tiêu thì cứ tiêu, đừng tích trữ làm gì."

"Chuẩn luôn! Vậy quyết căn này nhé. Ở Nghiệp Thành vẫn có chỗ ngon hơn, nhưng giá còn cao nữa, giờ ta cũng mua không nổi."

"Được, về tớ đi xem nhà."

Chương 256: Cái vận xui may mắn này

Thôn Lý Trang.

Tuy Hòa Uyển bảo Vân Thư Đại mỗi năm đóng hai bộ phim cũng đủ trả tiền vay mua nhà, nhưng chi tiêu hằng ngày cũng không ít. Mấu chốt là nhà hiện tại của lão Vân vẫn còn đang trả góp, nếu lại phải tích trữ thêm hàng hóa cho Hòa Uyển thì một năm không có bốn năm năm bộ phim thì chẳng đủ trang trải.

Vốn dĩ lão Vân đã tính sống cuộc sống an nhàn tuổi già, vậy mà giờ vì cô ấy lại phải mua nhà to, còn phải kiếm tiền giúp tích trữ hàng hóa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy mệt thay cho cô.

Hôm nay vừa lúc vụ gieo hạt mùa xuân kết thúc, ruộng đồng cũng chẳng còn việc gì, có thể nghỉ ngơi hai ngày.

Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo định hôm nay vào huyện một chuyến, mua ít đồ ăn ngon về thưởng cho bản thân.

"Đồng chí Hòa, em đi không?"

Hòa Uyển vội lắc đầu: "Chị Nhiễm Nhiễm, chị Thúy Thảo, hai chị đi đi, hôm qua em phát hiện một mảng tiểu hoàng liên trên núi, phải nhanh chóng đào về."

Tô Nhiễm Nhiễm nói: "Hoàng liên có chạy mất đâu, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, cùng đi chơi đi, hôm nay chị mời."

"Em định mai mới đi, hai chị đi trước đi."

Hòa Uyển sợ hai người nhất quyết kéo mình theo, vừa nói vừa chạy thẳng ra cổng điểm thanh niên trí thức.

Không đi cùng họ là vì sợ lát nữa cô ấy còn phải giao hàng cho lão Tống, mà trễ xe bò thì không được.

Thêm một lý do nữa là hôm nay Trần Thanh cũng không đi, vì nhà dành cho gà của cô ta hôm nay dựng xong khung mái, dạo này cô ta bận tối mắt.

Hòa Uyển mất hơn một tiếng từ trên núi xuống huyện, sau đó thay đồ cải trang một chút, rồi quen đường đi thẳng đến chợ đen.

Xui xẻo thay, cô ấy vừa đến cổng chợ đen đã thấy bên trong người thì đẩy xe, người xách giỏ, người ôm túi vải vừa làm rơi đồ vừa hoảng hốt chạy tán loạn bốn phía.

Hòa Uyển vừa nhìn đã biết có chuyện, vội quay người chạy theo.

Người càng hoảng loạn càng dễ xảy ra sự cố, cô ấy còn chưa chạy được mấy bước thì đã bị một người đâm phải.

Cú va chạm đó làm cô ấy ngã sấp, ăn ngay một cú "chó gặm bùn", tay ma sát trên đất rách cả da, trầy xước rớm máu.

"Đứng lại, đừng chạy!"

Người kia cũng bị ngã, thấy phía sau có lính đuổi sát thì bỏ luôn cả xe lẫn hàng trên xe, đứng dậy chạy thục mạng.

Hòa Uyển ngoái đầu nhìn một cái, thấy mấy người đó cũng còn cách mình tầm trăm mét, cô ấy chửi thầm một câu rồi mặc kệ đau đớn, lập tức đứng dậy, không nghĩ nhiều mà dựng chiếc xe đạp dưới đất rồi chạy thẳng vào một khúc cua phía trước.

"Cái người đẩy xe kia, cô chạy không thoát đâu, mau ngoan ngoãn đứng lại, để lát nữa bắt được thì đừng trách bị ăn đòn!"

Bị bắt thì chắc chắn không ổn, thấy khoảng cách với tên lính phía sau chỉ còn hai cánh tay, Hòa Uyển dồn hết sức chạy vào con hẻm nhỏ, giây tiếp theo cả người lẫn xe biến mất vào trong không gian.

Khi người kia đuổi tới, nào còn bóng dáng ai nữa. Nhìn kỹ thì đó là một hẻm cụt, anh ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, lùi lại thì vấp một cái, ngã phịch xuống đất.

Đồng chí phía sau đuổi kịp, vừa thở hồng hộc vừa đỡ anh ta dậy: "Bắt được chưa?"

Người kia chỉ vào con hẻm, lắp bắp: "Không.. Không có ai, chỉ trong nháy mắt thôi, giống như gặp ma vậy."

Vừa dứt lời đã bị người sau gõ cho một cái: "Ma với quỷ cái gì, câu đó cũng dám nói à? Vừa rồi không phải suýt nữa bắt được sao, sao lại để cô ta chạy mất?"

"Tôi chỉ cách một chút thôi, thật đấy, tôi gần như nắm được xe cô ta rồi, mà chỉ chớp mắt một cái, trong cái hẻm cụt này, cô ta biến mất trước mắt tôi. Không phải gặp ma thì là gì?"

Người kia sờ soạng xung quanh bức tường, không thấy có cửa ngầm gì thì nói: "Chạy thì chạy rồi, đi, tiếp tục bắt."

Người vừa bị té khổ sở phủi bụi trên mông, xoa xoa đầu, cảm giác vừa rồi y như mơ, người rõ ràng còn ở trước mắt, vậy mà chớp mắt đã biến mất.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 257: Niềm vui bất ngờ

Trong không gian, sau khi bước vào, Hòa Uyển vẫn luôn cẩn thận dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Thấy người đã rời đi, cô ấy mới thở phào một hơi nhưng vẫn không dám ra ngoài mà ngồi trở lại ghế sofa.

Nhìn chiếc xe vừa được đẩy vào, phía sau gói hàng vậy mà lại là mấy cân thịt heo, chắc người này bán thịt.

Nhìn mấy cân thịt ba chỉ trông khá ngon, cô ấy lẩm bẩm: "Không biết hôm nay mình may mắn hay là xui xẻo nữa."

Gần nửa tiếng sau, thấy bên ngoài không còn ai, cô ấy mới lén lút bước ra khỏi ngõ. Nhưng vừa quay người lại thì cô ấy đã chạm mặt anh em lão Tống và Kim Lão Tam đang vội vã.

Đã gặp mặt sát sạt thế này, không chào hỏi thì cũng không ổn.

Lão Tống mở lời trước: "Cậu em Hà, hôm nay cậu đến tìm tôi à?"

Hòa Uyển nhìn quanh rồi mới gật đầu với anh ta.

Lão Tống chỉ về phía trước: "Chúng ta ra đằng kia nói."

Hòa Uyển đi theo họ mấy trăm mét, mới hỏi: "Anh Tống, có chuyện gì vậy?"

"Đừng nhắc nữa, bị tiểu nhân tố cáo rồi, sau này chỗ này phải đổi thôi. Cậu em Hà, hôm nay chắc chúng ta không làm ăn được đâu, tiền mặt tôi đều đem đi lo lót cả rồi."

Hòa Uyển gật đầu: "Không sao, để sau cũng được."

Lão Tống vốn biết rõ bản lĩnh của Hòa Uyển, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội, nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: "Đồng chí Hà, lần này cậu có những hàng gì?"

"Gạo, bột, dầu ăn, gà vịt, thịt heo, cá, đường đỏ, đồ hộp, còn có trái cây, xe đạp, máy khâu đều có cả."

Mắt lão Tống sáng rực, mấy người anh em đi sau anh ta cũng thế.

"Đồng chí Hà, lần này tôi không nhận được hàng ở đây, nhưng anh trai tôi thì được, anh ấy ở thành phố. Tôi đang định qua đó, hay là tôi đưa cậu đi gặp anh ấy nhé?"

Hòa Uyển hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đồng ý. Cô ấy có không gian, sợ gì chứ, gặp nguy hiểm thì lại chui vào như vừa rồi là xong.

Từ huyện đến thành phố đi xe buýt mất hơn một tiếng, nhưng lão Tống tự lái xe tải lớn nên cũng nhanh.

Hòa Uyển ngồi phía sau cùng mấy người anh em của lão Tống, trực tiếp đến một căn nhà dân.

Nhà này là một tòa nhà hai tầng, sân rộng, cổng lớn, xe chạy thẳng vào được.

Xuống xe, lão Tống giới thiệu: "Đây là nhà anh cả tôi, chợ đen phía bắc này đều do anh ấy làm chủ."

Nói rồi, anh ta dẫn cô ấy vào sảnh chính. Người đàn ông này trông khá giống lão Tống, lớn hơn anh ta chừng bốn, năm tuổi.

Một vẻ ngoài bình thường của người trung niên ngoài bốn mươi. Chậc chậc, đi ngoài đường ai mà tin đây là đại ca chợ đen chứ.

"Anh cả, đây là cậu em Hà, trước đây giúp em cung cấp hàng."

Anh cả Tống nhướng mày: "Lô hàng Tết vừa rồi?"

"Đúng."

"Chào anh Tống."

Anh cả Tống vội cười: "Cậu em Hà, mời ngồi. Lần này cậu có hàng gì?"

"Gạo, bột mỗi loại hai nghìn cân, gà vịt ngỗng mỗi loại một nghìn con, táo năm trăm cân, dầu đậu ba trăm cân, heo hai con, cá năm trăm con, đồ hộp đào vàng ba trăm lon, đường đỏ năm trăm cân, kê năm trăm cân, đậu nành đậu xanh một ít, bột bắp ba trăm cân, ngoài ra còn có năm mươi chiếc xe đạp và năm mươi máy khâu. Chỗ này anh lấy hết không?"

Lão Tống cười: "Giá cả thì sao?"

"Vẫn như lần trước. Ngoài ra, nếu có đồ cổ, tôi cũng thu, phiếu ngoại tệ cũng lấy."

Ánh mắt anh cả nhà họ Tống lóe sáng: "Đều là đồ cổ, có lấy không?"

"Lấy, tất nhiên. Nhưng phải là đồ thật, nếu tôi phát hiện là giả..." Hòa Uyển vừa nói vừa giơ tay vỗ một cái, góc bàn bên cạnh lập tức bị chém mất một mảng. Cô ấy rất hài lòng với vẻ mặt của họ lúc này, hù dọa được thì tốt.

Thực ra là cô ấy lấy một con dao cực bén từ trong không gian, giấu trong lòng bàn tay, cực nhanh chém xuống, rồi ngay sau đó thu lại vào không gian.

Vừa rồi chắc họ không ngờ cô ấy sẽ làm gì, đến khi nhìn kỹ thì mọi thứ đã xong xuôi. Chỉ có điều hơi tốn sức, giờ lòng bàn tay cô ấy đau rát.

Anh cả Tống vẫn bình tĩnh, gật đầu: "Giao dịch thế nào?"

"Ở khu ngoại ô, sau lưng ngôi miếu đổ trên đường đến đây. Hàng ở huyện, tôi phải gọi điện cho bên đó. Ba tiếng sau gặp ở đó."

Lão Tống gật đầu: "Được."

Rời khỏi nhà lão Tống, Hòa Uyển thở phào một hơi. Lần này coi như có người dẫn đường, đã đến thành phố rồi thì tranh thủ thời gian đi dạo một vòng, tiện thể thăm dò địa hình.




Chương 258

Hôm nay, Vân Thư Đại có năm cảnh quay: ba cảnh tình cảm rối ren, một cảnh chạy trốn và một cảnh đối đầu căng thẳng.

Hiện tại, cô đang quay cảnh chạy trốn, quay liền ba lần mà đạo diễn vẫn chưa vừa ý. Đến lần cuối cùng, đạo diễn mới gật đầu. Vân Thư Đại chạy tới chỗ đạo diễn xem hình ảnh mình trên màn hình, khoảnh khắc quay đầu ấy, ánh mắt vừa bất ngờ, vừa kinh hoảng, lại xen chút kiên định.

"Đúng rồi, Thư Đại, chính là hiệu quả này."

Cô cũng khá hài lòng, cười chào mọi người một tiếng "mọi người vất vả rồi", rồi mới rời đi. Cảnh tiếp theo sẽ quay trên núi vào buổi chiều tối.

"Chị Thư Thư, chị có mệt không? Trưa nay em chuẩn bị làm cho chị một con cá nhé."

"Ừ ừ, nấu canh cá đi, cho thêm tiêu vào, cay cay, chị thích."

"Được, chị nghỉ đi, để em với Điềm Điềm làm."

Vân Thư Đại lên nhà xe di động, trước tiên thay đồ của đoàn ra để tránh ăn uống làm bẩn. Cô mặc một bộ đồ thoải mái, cầm ipad tiếp tục vẽ tác phẩm của mình. Tác phẩm dự thi phi vật thể kia cô đã gửi rồi, giờ chỉ còn bộ tranh dự thi "24 tiết khí", cô đã vẽ được sáu bức, vẫn cần phải tăng tốc.

Đang vẽ, cửa sổ chat hiện thông báo mới, thấy có chữ <Vũ Vương> thì cô bấm vào xem, hóa ra chỉ còn hai ngày nữa sẽ phát sóng.

Nhìn số lượng bình luận phía dưới cũng kha khá, có vẻ chương trình đã mua hot search. Nhưng cô không mong đợi gì nhiều vì lúc ghi hình cô vốn không mấy vui vẻ.

Khoảng một tiếng sau, An An đã nấu xong một nồi canh cá trắng sữa, bên trong còn có sáu quả trứng chiên.

"Chị Thư Thư, chị chỉ được ăn một quả trứng chiên thôi, còn lại là của em với Điềm Điềm. Đậu phụ thì chị có thể ăn nhiều."

"Không được ăn hai quả à? Một quả không đủ no đâu."

"Không được, chị có thể uống thêm canh. Chờ khi quay xong bộ phim này, em sẽ để chị ăn một bữa thật đã."

Điềm Điềm bên cạnh cười khờ, ôm cái bát lớn, đầu tiên gắp một quả trứng bỏ vào miệng.

Thời gian qua ở chung, Vân Thư Đại cũng biết thêm về Điềm Điềm: nhà ở nông thôn, học hành không tốt nên trượt cấp ba, theo ba mẹ lái xe tải nhiều năm, rồi nhờ bà chị họ làm ở công ty của Bạch Mộ Ẩn giới thiệu mới có công việc này.

Bạch Mộ Ẩn trả cho cô ấy hẳn mười nghìn mỗi tháng. Khi biết con số này, không chỉ An An mà ngay cả Vân Thư Đại cũng thầm nghĩ: "Nuôi không nổi, nhưng biết sao giờ, cũng phải nuôi thôi."

Cô khẽ thở dài, đặt ipad xuống, chậm rãi ăn phần cơm ít ỏi của mình. Kết quả là chưa kịp ăn được mấy miếng, Tình Tình đã mang đến một tin vui chấn động.

"Thư Thư, giờ rảnh không?"

"Ừ, rảnh, Tình Tình, có kết quả rồi à?" Cô vừa nói vừa đặt đũa xuống.

"Đúng. Đoàn phim <Yêu Thần> đã kiện Trương Tử Hàng. Bọn mình cũng gửi cho anh ta mấy giấy luật sư. Anh ta thuê luật sư, biết cơ hội thắng thấp nên đã thừa nhận sao chép, bồi thường cho chị năm trăm nghìn. Ngoài ra, tiền nhuận bút hai triệu tệ do ăn cắp tranh của chị cũng đã trả lại cho đoàn phim <Yêu Thần>. Đoàn <Yêu Thần> muốn hòa giải, lấy hai triệu đó làm thù lao chính thức cho bức tranh, hơn nữa khi phát hành trên app sẽ đổi phần cảm ơn thành tên chị. Em chỉ muốn hỏi, kết quả này chị có chấp nhận không?"

"Khụ khụ. Tình Tình, em nói gì cơ? Bức tranh đó Trương Tử Hàng bán được hai triệu á?"

"Đúng."

An An nghe xong liền sặc cả ngụm canh trong miệng. Vân Thư Đại cũng bị sặc, ánh mắt đầy kinh ngạc. Cô từng nghĩ đến việc hòa giải và nhận bồi thường, nhưng chưa bao giờ nghĩ một bức tranh của mình lại bán được giá như vậy.

"Tình Tình, các em đang lừa chị đúng không?"

Đầu dây bên kia, Bạch Mộ Tình cười: "Thư Thư, em cũng không ngờ tranh bên chị lại có giá thương mại cao như thế. Nhưng anh em nói phong cách và kỹ thuật của chị xứng đáng với mức giá đó. Vui vậy, coi như đồng ý rồi nhé?"

"Ừ, đồng ý, đồng ý ngay. Tình Tình, cảm ơn em. Đợi chị quay xong sẽ mời em ăn một bữa."

"Được, em chờ."

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 259: Lời khen của anh Bạch

Vừa cúp máy với Tình Tình, cô lại nhận được cuộc gọi từ chị Diêu. Nội dung cũng gần giống như Tình Tình nói, nhưng lại có thêm tin vui khác:
"Nhà sản xuất Dương bảo bọn họ đang chuẩn bị dự án <Yêu Thần - Phần 2>, đến lúc đó sẽ cho em một vai."

"Chị Diêu, <Yêu Thần - Phần 1> hot như thế mà họ chịu trực tiếp cho em một vai ạ?"

"Chuyện này đều đã bàn trước rồi, ban đầu chị cũng không ngờ đâu, là anh Bạch nhắc chị một câu. Với lại, hai triệu kia chỉ là tiền trả cho bản vẽ chứ không phải tiền bồi thường, nên chị mới tiện thể nói với nhà sản xuất Dương một chút. Họ cũng biết thành tích của em trong <Thông Thiên>, đạo diễn lại quen sếp, cho một vai cũng không phải chuyện không thể. Ngoài ra, họ còn tính nhờ em vẽ đoạn mở đầu của <Yêu Thần - Phần 2> nữa."

"Cảm ơn chị Diêu, khiến chị vất vả rồi."

"Cứ yên tâm đóng phim, nửa cuối năm em chắc không có nhiều thời gian ở nhà rúc nữa đâu."

"Ơ?"

"Gần đây đạo diễn Lưu có một bộ phim thể loại niên đại đang chuẩn bị quay. Khi nào em về, chị sẽ dẫn em đến gặp ông ấy."

"Được ạ."

Cúp máy xong, Vân Thư Đại vui vẻ húp từng ngụm canh trong bát, lúc này chẳng còn thấy việc ăn ít cơm là khổ sở gì nữa.

"Chị Thư Thư, chị giỏi thật đấy. Trong giới mình, chưa ai ở ngành khác mà cũng xuất sắc thế này đâu."

"Làm gì mà chưa. Có người nấu ăn ngon, có người vẽ đẹp, có người viết chữ giỏi. Chỉ là người ta không biết mình, mình cũng không biết người ta thôi. An An, Điềm Điềm, hôm nay chị vui, để chị gửi cho hai đứa cái lì xì to."

An An và Điềm Điềm cười: "Cảm ơn chị Thư Thư."

Gửi xong lì xì, Vân Thư Đại lại nhắn tin cho Bạch Mộ Ẩn: [Anh Bạch, cảm ơn anh.]

Lúc này, Bạch Mộ Ẩn cũng đang ăn cơm, thấy tin nhắn của cô thì khẽ nở một nụ cười khó ai nhận ra, rồi trả lời: [Là Thư Thư giỏi, xứng đáng với những thứ này.]

[Vẫn là Mộ Ẩn giúp em tranh thủ mới được thế.]

Bạch Mộ Tình ngồi bên nhìn thấy nụ cười sắp không giấu nổi của anh Hai mình, liền lườm một cái: "Anh Hai, muốn cười thì cứ cười đi. Em biết là Thư Thư mà."

Bạch Mộ Ẩn thật sự bật cười, cất điện thoại rồi gắp cho em gái miếng sườn xào chua ngọt mà cô ấy thích nhất: "Thưởng cho em."

"Hừ, thưởng thế này qua loa quá. Nhưng không sao, Thư Thư bảo sẽ mời em ăn một bữa khi về."

Bạch Mộ Ẩn nhướng mày: "Lần này không tính sao?"

"Anh với chị ấy chưa kết hôn, sao tính chung được. Phí luật sư của em đắt lắm, không được, không được."

Bạch Mộ Ẩn cười bất lực: "Không phải em muốn ăn hải sản hầm của Trình Ký à? Đợi Thư Thư về, anh đưa cả hai đi ăn."

"Anh đây là hẹn hò tiện thể dắt em theo chứ gì."

"Cũng có thể coi là vậy."

Bạch Mộ Tình thở dài bất lực, trước kia cảm thấy mấy anh trai đều tốt, ai ngờ mấy năm nay từng người một có vợ rồi là quên mất em gái.

Vân Thư Đại thì không hề biết anh Bạch bên kia đã tiện thể mời luôn em gái đi cùng. Cô đang vui mừng nhắn tin cho lão Hòa, hai triệu đấy nhé, về là mua biệt thự ngay!

Còn bên Hòa Uyển thì sau khi dạo phố một vòng trong thành phố, liền cưỡi chiếc xe đạp nhặt được hôm nay chạy tới ngôi miếu hoang ở ngoại ô.

Thấy thời gian đã gần đến, cô ấy dùng ý niệm đưa toàn bộ đồ ra ngoài.

Haiz, bây giờ cuối cùng cũng không phải lôi từng chút một ra nữa, tiện hơn nhiều.

Chờ khoảng hai mươi phút, Kim Lão Tam dẫn theo người của anh cả Tống tới, tổng cộng có hai chiếc xe.

Từ trên xe bước xuống còn có hai anh em nhà Tống, sau lưng hai người còn có hai đàn em khiêng theo một cái thùng.

"Trong này đều là đồ cổ cả, cậu em Hà xem có ưng không."

Anh cả Tống nói xong thì để Lão Tống đứng trông, còn mình thì đi kiểm hàng.

Hòa Uyển mở ra nhìn, bên trong có bình sứ, thư họa, còn có hai chiếc hộp nhỏ, một hộp đựng mấy miếng ngọc, hộp kia có mấy bộ trang sức đá quý, trông chất lượng đều khá ổn.

Nhưng cô ấy vẫn nhíu mày: "Chỉ có thế thôi à?"

Lão Tống lại móc từ túi ra mười bốn nghìn đồng, cùng ba tờ ngoại tệ: "Mấy món cổ này tính mười nghìn, cộng thêm chỗ tiền này, cậu em xem được không?"

Hòa Uyển nhìn xấp tiền trong túi vải, lấy ra hai tập kiểm tra, rồi lại xem mấy bức thư họa trong thùng. Có mấy bức niên đại không đúng, khác với chỗ bên lão Vân. Cả đồ sứ cũng không giống, nhưng mấy món này cô ấy có thể giữ lại cho mình.

"Giao dịch."

Lão Tống cười: "Cậu em thật sảng khoái. Sau này có hàng ngon thì cứ đến tìm, giá tuyệt đối không thiệt cho cậu em."

Hòa Uyển đáp: "Không phải khoe chứ, chỗ lương thực này của tôi đều là hàng cung cấp đặc biệt loại một đấy."

Anh cả Tống ở bên kia cũng bước lại: "Nhìn là biết. Cậu em Hà, chỗ thịt heo này có thể kiếm thêm không?"

"Anh cần bao nhiêu?"

"Cả hai chục con tôi cũng tiêu thụ được hết."

Hòa Uyển ngừng một lát: "Hai chục con khó lắm, để tôi tìm cách đã."

Hai anh em nhà họ Tống cười. Lên xe rồi, Lão Tống mới nói với anh trai: "Một năm ở huyện Hà Đạo mới gặp được người cung cấp hàng tốt như vậy, đúng là không dễ. Trong huyện vẫn phải quay lại."

"Nghe nói bên Lão Giang cũng có người cung cấp cho anh ta, cả thịt bò thịt cừu cũng kiếm được. Anh thấy lần này chắc chắn là do anh ta giở trò, có nguồn hàng rồi nên muốn nuốt trọn cả huyện Hà Đạo. Chú cũng thật chủ quan, mai theo anh đến chỗ Lão Hải chào hỏi một tiếng. Chuyện lần này chắc là do thằng họ Giang làm, lần này không tha đâu."

"Ai mà ngờ được. Bao nhiêu năm nay, hai chúng ta vẫn lấy ranh giới sông làm mốc, ai làm việc nấy."

"Sau này phải cẩn thận hơn. Với lại, điều tra xem người cung cấp hàng kia là ai, kéo về mình."

Hòa Uyển lúc này vui vẻ cất đồ vào không gian, cưỡi xe đạp chạy về phía bến xe.



Chương 260: Sự để tâm của Thẩm Quý Manh

Buổi tối, Vân Thư Đại chia sẻ với Hòa Uyển về bức tranh hai triệu của mình, còn lão Hòa thì khoe cho cô cái "rương báu" của cô ấy.

"Lão Hòa, cậu nói xem tớ gặp phải vận may gì đây? Hai triệu cộng thêm năm trăm nghìn tiền bồi thường, tuy con số gộp lại nghe không to lắm nhưng một xu cũng là tiền, chị đây chẳng chê, càng nhiều càng tốt."

"Lão Vân, kịch bản cậu cầm tay đúng là đã nha. Mở màn đã được tặng ngay một bạn trai gia thế bạc tỷ, giờ lại thêm cái mác đại sư minh họa nữa. Ván này cậu thắng chắc rồi."

"Vẽ vời chỉ là tình cờ thôi, hai triệu kia cũng nhờ trước đây Trương Tử Hàng có chút tiếng tăm trong giới nên mới bán được giá đó, tớ chỉ là nhặt được món hời thôi. Lão Hòa, cậu vừa nói cái rương báu gì vậy?"

"Hôm nay tớ cũng coi như thoát hiểm, chạy lên thành phố làm ăn với một đại ca chợ đen." Nói xong liền gửi cho lão Vân từng tấm hình cổ vật: "Tớ đã tự giám định qua rồi, cái nào không khớp với niên đại bên chỗ các cậu thì tớ giữ lại. Còn lại, cậu đem tìm anh Bạch nhà cậu bán đi. Mấy món trang sức này nhìn chất lượng tốt lắm, giữ lại, mai mốt cậu đi dự sự kiện hay thảm đỏ thì đeo."

Vân Thư Đại bị chuỗi dây chuyền hồng ngọc làm cho choáng ngợp: "Cái tay nghề này, kiểu dáng này tinh xảo thật đấy. Họ tiếc của không?"

"Thời buổi bây giờ, thứ đó giữ cũng chỉ để ngắm, nhưng họ cũng ác, đổi cả đống vậy mà chỉ tính mười nghìn."

"Mười nghìn thì mười nghìn, với mình là quá hời rồi."

"Lão Vân, lúc nào về thì tìm người giám định xem thật giả thế nào. Nếu thật thì bán bớt một hai món, biệt thự một căn vào tay thì lo gì nữa."

Bên này lão Hòa vừa nói chuyện với lão Vân, vừa lướt điện thoại tìm mấy căn biệt thự đắt hơn. Có tiền thì tất nhiên phải chọn loại tốt, nhất định phải để lão Vân sống cho sướng.

Thoắt cái một tuần trôi qua, <Vũ Vương> đã phát sóng tập đầu, phản hồi bình thường, không tạo nhiều tiếng vang nhưng Chu Lan Lan là người nổi bật nhất, chắc là mua hot search, còn Đường Triết thì khỏi nói, thực lực có thật.

Vân Thư Đại bận rộn đóng phim, An An thì liên tục canh bình luận của <Vũ Vương> và <Thế gia trăm năm>.

Cũng có không ít người khen nền tảng vũ đạo của cô tốt, động tác múa mềm mại, cuốn hút khiến khán giả vô thức nhập tâm.

Nghe An An kể lại, Vân Thư Đại hất mắt đầy kiêu hãnh, kiếp trước cô đã khổ luyện mấy thứ này mà.

"Ba triệu không thì miễn bàn."

Đêm ở thành phố B đèn hoa rực rỡ, nhưng ở một con đường vắng không ánh trăng, hai chiếc xe đỗ song song.

Thẩm Quý Manh đeo khẩu trang đen chỉ để lộ đôi mắt, che gần hết gương mặt tinh xảo, thêm cái mũ rộng vành che kín khiến Trương Tử Hàng gần như không nhận ra là ai.

Thật ra anh ta cũng chẳng cần biết là ai, vụ đạo tranh lần này khiến anh ta đắc tội nhà sản xuất Dương và đạo diễn Vương, sau này khó sống trong giới. Anh ta vốn đã bực vì mất quá nhiều, vừa trả xong tiền vi phạm hợp đồng thì lại có một cú điện thoại bí ẩn hỏi mua tin nhắn trò chuyện giữa Vân Thư Đại và Giang Dực.

Trương Tử Hàng từng nghi là Giang Dực, nay nhìn thấy là phụ nữ thì lại nghi sang Vân Thư Đại, nhưng giọng không giống.

Không biết là ai, nhưng chắc chắn anh ta không thể chịu thiệt.

Trong xe, Thẩm Quý Manh nghe anh ta hét giá trên trời, ánh mắt hiện rõ vẻ khinh thường nhưng vẫn hào phóng: "Được, nhưng anh chứng minh được là không giữ lại bản sao không?"

Trương Tử Hàng đưa cô ta một ổ cứng máy tính: "Đây là ổ của máy tôi từng đăng nhập, dữ liệu đều ở trong, tôi cũng không biết mật khẩu Wechat của Vân Thư Đại, chỉ tìm trong dữ liệu ra thôi, mà mấy dữ liệu này không thể sao chép."

Thẩm Quý Manh bán tín bán nghi, đưa ổ cứng cho một anh kỹ sư đeo kính bên cạnh. Người đàn ông cắm vào laptop, 20 phút sau gật đầu với cô ta.

Lúc này Thẩm Quý Manh mới ném cho Trương Tử Hàng một chiếc túi xách, chẳng buồn nói thêm câu nào mà lái xe đi mất.

Trương Tử Hàng mở ra kiểm tra thấy tiền đủ, vốn định ghi lại biển số thì phát hiện đã bị che kín, trong lòng thầm nhủ cô ta đúng là cẩn thận, nhưng nhìn xấp tiền ôm trong tay, khóe miệng anh ta lại cong lên.

Vòng vèo một hồi, tuy mất chút danh tiếng nhưng tiền của anh ta cuối cùng cũng quay lại.

 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back