Ngôn Tình [Dịch] Quân Hôn Cũng Lãng Mạn - Trần Linh

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vô song vương gia, 19 Tháng năm 2025.

  1. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 92: Nụ hôn nồng cháy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Cung Duẫn như ngọn lửa thiêu đốt cô, cơ thể anh nóng rực như sắt nung, áp sát cô đầy mờ ám, khiến cô run rẩy phấn khích, khiến cô vui sướng buông vũ khí đầu hàng, tan chảy trong vòng tay nồng nhiệt của anh..

    Bạch Chiêu Tuyết nhắm mắt lại, cảm nhận anh say đắm, thân mật mơn trớn bên trong khoang miệng mềm mại của cô. Mùi hương của cô thật trong lành và tuyệt vời, còn môi anh cứ lặp đi lặp lại phủ lên môi cô, không cho cô cơ hội thở, càng không để cô tỉnh táo. Anh dùng sự nồng nhiệt, quyến rũ để thôi miên cô, khiến cô chỉ có thể bất lực tận hưởng sự cám dỗ của ham muốn và sự ngọt ngào anh trao.

    Anh hôn cô đến mức cô không còn sức chống cự, mềm nhũn trong vòng tay anh. Anh siết chặt cơ thể cô, ham muốn va đập vào lồng ngực. Anh nghe thấy tiếng rên rỉ phấn khích của chính mình. Nam Cung Duẫn sung sướng thở dài trong lòng, đây là điều anh luôn khao khát được làm, bất chấp tất cả để ôm hôn cô thật lâu, môi anh bắt đầu một nụ hôn có thể nuốt chửng người khác..

    Ham muốn như tia chớp tấn công họ, Bạch Chiêu Tuyết siết chặt lưng anh.

    "Thật sự là.. hơi quá đáng rồi, Bạch Chiêu Tuyết sắp nghẹt thở đến nơi. Cô mở mắt, thở hổn hển, né tránh khuôn mặt nồng nhiệt của anh đầy hoảng hốt.

    Anh lại không cho cô cơ hội thở, khi cô lùi lại, anh cố chấp cúi xuống ôm lấy cô, tay phải giữ chặt cổ tay trái của cô. Bạch Chiêu Tuyết mở to mắt, vẻ mặt ngơ ngác và bối rối của cô khiến anh không khỏi mỉm cười.

    Ham muốn của anh dâng cao, cảm xúc anh sôi sục. Lúc này, anh không muốn kìm nén khao khát đối với cô nữa.

    Thế giới dường như cũng nghiêng ngả vào khoảnh khắc này, không khí tràn ngập hương thơm của tình ái. Cô bất lực và ngơ ngác nhìn đôi mắt anh càng thêm sâu thẳm đen tối vì ham muốn. Cô gào thét trong lòng. Cô biết lý trí của mình đã bị anh thôi miên. Khoảnh khắc này cô biết chắc chắn, dù anh muốn làm gì với cô, dù anh muốn đối xử với cô như thế nào, cô đều biết chắc chắn rằng, cô yếu ớt đến mức không thể chống cự lại anh. Cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể đều phấn khích kêu gọi anh, cô tan chảy dưới ánh nhìn nồng cháy của anh..

    " Tuyết nhi, anh yêu em, anh yêu em.. "

    Nam Cung Duẫn thì thầm những lời ngọt ngào bên tai cô, hơi thở ấm áp của anh làm cô say đắm, mọi tức giận, mọi phiền muộn đều tan biến vào hư không.

    " Này, hai đứa đang làm gì đấy? Mau thả Tuyết nhi ra! "

    Đột nhiên, một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Làm Bạch Chiêu Tuyết tức thì tái mặt. Cô vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía sau.

    " Bố, bố, sao bố lại ra đây ạ? "

    Bạch Chiêu Tuyết cúi gằm mặt, vẻ mặt thành khẩn hoảng sợ.

    " Bố mà không ra, còn không biết con sẽ làm ra chuyện gì khiến bố bất ngờ nữa? Thằng nhóc kia là ai? "

    Bố Bạch giận dữ chỉ vào Nam Cung Duẫn đang đứng bất động ở đó.

    " Anh ta, anh ta, anh ta là.. "

    " Cháu là bạn trai của Tuyết nhi. "

    Bạch Chiêu Tuyết chưa kịp nói xong đã bị anh chen vào.

    " Cái gì? Cậu nói cái gì? "

    Nghe thấy lời này, khuôn mặt bố Bạch bỗng chốc trở nên xanh mét. Con gái ông, vốn dĩ luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện một thằng nhóc tự xưng là bạn trai của nó, hơn nữa sáng sớm tinh mơ lại còn hôn hít nồng nhiệt với thằng nhóc đó ngay trước cửa nhà, thật là mất mặt quá đi, đây còn là con gái của mình nữa sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế này?

    " Bố, bố đừng nghe anh ta nói bừa, chúng con không có quan hệ gì cả. "

    Bạch Chiêu Tuyết thấy bố giận đến tái mặt, vội vàng tiến lên an ủi.

    " Rốt cuộc là chuyện gì thế này?"

    Bố Bạch gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn hai người, làm Bạch Chiêu Tuyết run rẩy. Đúng lúc này, anh ấy đã kịp thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
     
  2. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 93: Cố gắng tranh giành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bác trai, cháu là học trò của Tuyết nhi, cháu tên Nam Cung Duẫn, cháu yêu cô ấy, xin bác cho phép chúng cháu được yêu nhau."

    Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Chiêu Tuyết, nghiêm túc và chân thành nói với bố Bạch.

    "Cái gì? Cậu là học trò của nó? Tình yêu thầy trò?"

    Bạch Nghiêm há hốc miệng, thảo nào con gái ông không chịu kết hôn với Hàn Phong? Thảo nào gần đây nó cứ kỳ lạ? Hóa ra nó đang yêu đương với thằng nhóc này, hơn nữa lại còn là tình yêu thầy trò vốn rất kiêng kỵ trong trường quân sự. Chuyện này còn được à?

    "Bố, chúng con không có, bố đừng nghe anh ta nói bừa. Anh ta là học trò của con là thật, nhưng chúng con không có quan hệ gì cả."

    Bạch Chiêu Tuyết vội vàng phủ nhận. Hiện tại, cô thật sự rất sợ bố sẽ tức giận. Dù thế nào đi nữa, sâu thẳm trong lòng, cô cũng không hề có ý định chấp nhận Nam Cung Duẫn. Vừa rồi cô chỉ bị nụ hôn của anh làm cho mất bình tĩnh, nên mới để anh chiếm tiện nghi. Sau này tuyệt đối sẽ không để như vậy nữa. Cô thật sự không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Không may thế nào lại để bố nhìn thấy, thật là mất mặt chết đi được, mất mặt đến tận nhà rồi.

    "Tuyết nhi.."

    Nghe cô phủ nhận mối quan hệ với mình, nghe cô không muốn chấp nhận tình cảm của mình, sắc mặt Nam Cung Duẫn khẽ biến đổi. Anh đã biết cô không phải là người phụ nữ dễ theo đuổi, nhưng không ngờ, cô vẫn khiến anh chịu đả kích lớn đến vậy. Chẳng lẽ cô không có chút cảm giác yêu thích nào đối với anh sao? Chẳng lẽ gần một năm ở bên nhau vẫn không thể khiến cô có chút thích anh ấy sao?

    "Thôi được rồi, hai đứa đừng nói nữa. Ta coi như đã nghe rõ rồi. Con gái tôi không thích cậu, cậu thanh niên sau này đừng đến tìm nó nữa. Nó sắp kết hôn rồi, cậu có biết không? Chuyện này tôi sẽ không truy cứu nữa, nếu cậu còn dây dưa với nó, tôi sẽ bảo nó nói với trường, đến lúc đó trường sẽ kỷ luật cậu đấy, biết chưa hả?"

    Bố Bạch nghiêm khắc trừng mắt nhìn Nam Cung Duẫn. Thằng nhóc này về ngoại hình, về vóc dáng đều là hạng nhất, tiếc là ông chỉ có một đứa con gái, mà nó lại sắp kết hôn rồi. Nếu có thêm một đứa con gái nữa, ông thật sự muốn cân nhắc việc gả con gái cho nó, nhưng bây giờ xem ra là không thể rồi.

    "Bác trai, cháu rất yêu Tuyết nhi."

    Nam Cung Duẫn nhìn Bạch Nghiêm, tiếp tục nói. Trong lòng anh hy vọng Bạch Nghiêm có thể chấp nhận anh, để anh và đối tượng xem mắt kia tranh tài cao thấp. Nhưng làm sao anh biết được, Hàn Phong là con rể mà Bạch Nghiêm đã ưng thuận, hơn nữa còn có Hàn Chính Dương ở giữa. Dù thế nào đi nữa, Bạch Nghiêm cũng sẽ không để con gái hủy hôn giữa chừng. Điều này không chỉ liên quan đến thể diện của ông, mà còn liên quan đến tình đồng chí giữa họ, và cả hạnh phúc cả đời của con gái. Nếu Bạch Chiêu Tuyết có thể thuận lợi gả vào nhà họ Hàn, đó cũng là một lựa chọn rất tốt.

    "Chàng trai trẻ, cậu không nên yêu giáo quan của mình. Bác trai thừa nhận cậu cũng không tệ, nhưng cậu vẫn chậm một bước rồi."

    Bạch Nghiêm trừng mắt nhìn anh, thấy anh vẫn cố chấp muốn thân thiết với Tuyết nhi, không khỏi có chút tán thưởng sự dũng cảm và gan dạ của anh. Nếu là con cái nhà bình thường thấy ông hung dữ như vậy, chắc chắn đã sợ chạy mất rồi, nhưng anh ta vẫn dám đứng trước mặt ông và đưa ra yêu cầu, điều này ngược lại chứng tỏ thằng nhóc này là một quân nhân, đủ tư cách, có bản lĩnh.

    "Bác trai, giáo quan Bạch chưa kết hôn, tại sao cháu lại không có cơ hội?"

    Anh hỏi ngược lại.

    "Cái này?"

    Bạch Nghiêm đột nhiên cứng họng, chẳng lẽ ông phải nói với anh ta rằng cuộc hôn nhân này là do bố mẹ họ đồng ý, không thể thay đổi được? Vậy thì nếu thằng nhóc này nói họ ép hôn thì chẳng phải càng tức hơn sao?

    "Tôi nói không được là không được, đừng hỏi tại sao!"

    Ông tức giận phất tay, đi vào nhà. Bạch Chiêu Tuyết vội vàng đi theo. Để lại Nam Cung Duẫn một mình ngây người tại chỗ.
     
  3. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 94: Tâm trạng không vui

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tuyết nhi, Tuyết nhi, chúng ta thật sự không có duyên như vậy sao?"

    Nam Cung Duẫn đau khổ vò hai tay vào tóc, vẻ mặt có chút chán nản. Ban ngày anh bị Bạch Chiêu Tuyết từ chối, bây giờ anh đang say xỉn trong quán bar. Ai biết được nỗi buồn trong lòng anh lúc này? Không ai biết. Khi bạn đã thích một người, thích suốt một năm trời, lén lút thầm yêu cô ấy, lặng lẽ thích cô ấy, nhưng cuối cùng cô ấy lại không chọn bạn, bạn sẽ có tâm trạng thế nào, bạn phải làm sao? Bạn có thể làm gì? Dù nhà họ Nam Cung có tiền có quyền, nhưng cũng có những chuyện mà Nam Cung Duẫn không thể làm được, đó chính là tình cảm. Lần đầu tiên yêu một cô gái, lần đầu tiên thật lòng muốn vun đắp, nhưng chưa kịp bắt đầu đã phải đón nhận kết thúc. Anh thật sự không ngờ, mọi chuyện lại có kết quả như vậy. Anh thật sự rất không cam lòng, sao lại thế này chứ?

    "À đúng rồi, sao mình lại quên mất, mình còn có ba người bạn thân, mình có thể gọi họ ra để họ giúp mình nghĩ cách."

    Kể từ khi anh rời công ty đến trường quân sự, anh đã ít liên lạc với bạn bè rồi. Nghĩ đến họ, anh thật sự có chút nhớ họ. Anh móc điện thoại ra, tùy ý nhấn một số điện thoại quen thuộc, rồi tao nhã đứng dậy đi ra ngoài.

    Nam Cung Duẫn ra khỏi nhà, lái chiếc Ferrari màu bạc trắng, phóng như bay đến quán bar do anh và vài người bạn cùng điều hành. Tên quán bar là "Dạ Chi Đô", anh bình thường rất ít khi đến đây, thỉnh thoảng đến cũng là vì tâm trạng cực kỳ tệ. Hiện tại tâm trạng anh rất không vui, anh muốn xả hết nỗi bực bội. Trong quán bar ồn ào, những âm thanh náo nhiệt, đèn neon nhấp nháy, những bóng người nhảy nhót trong sàn nhảy, những đôi nam nữ ôm nhau trong góc, tất cả đều trông thật chân thực mà lại hư ảo. Những người say xỉn, những người cuồng loạn, dưới ánh đèn nhấp nháy, khiến người ta không thể nhìn ra được mặt thật nhất trong lòng họ. Nam Cung Duẫn ngồi ở quầy bar, cầm ly rượu mà phục vụ mang đến, dốc một hơi thật mạnh. Chất lỏng cay xè, lạnh lẽo từ miệng chảy thẳng xuống dạ dày, anh cảm thấy đặc biệt thoải mái. Nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ, anh tao nhã đứng dậy đi về phía phòng VIP trên lầu.

    Bóng dáng cao lớn, thẳng tắp của Nam Cung Duẫn vừa xuất hiện trước quầy phục vụ VIP ở góc rẽ tầng hai, lập tức có nhân viên phục vụ đi đến, cung kính chào anh: "Chào Tổng giám đốc! Tổng giám đốc có gì dặn dò ạ?" Mặc dù anh không thường xuyên đến đây, nhưng vẻ ngoài điển trai và ngũ quan xuất sắc của anh, rất khó khiến người ta gặp rồi mà không nhớ anh? "Tôi đến phòng 201, lát nữa họ đến thì dẫn họ qua là được." Nam Cung Duẫn vừa dặn dò vừa bước chân đi về phía phòng 201. Căn phòng này là phòng riêng của họ, bình thường không có lệnh của họ, không ai được phép vào. Vừa bước vào cửa đã có một chiếc tủ lớn, bên trong bày la liệt hàng trăm loại rượu chất lượng cao.

    Anh thành thạo cầm một chiếc ly chân cao, mở một chai XO, rồi rót đầy ly cho mình, sau đó quay người ngồi vững chãi trên ghế sofa da thật trong phòng. Thực ra đã rất lâu rồi anh không đến đây, bởi vì anh rất ít khi phải phiền lòng vì phụ nữ. Trên thương trường anh luôn thắng lợi, nhưng lại không biết phải làm gì với cô ấy? Cô ấy dù sao cũng là giáo quan của anh, hơn nữa cô ấy có vẻ như không có thiện cảm với anh, đây là điều khiến anh đau đầu nhất. Anh vốn nghĩ cô ấy sẽ thích anh, yêu anh, nhưng còn chưa kịp bắt đầu theo đuổi cô ấy thật sự thì cô ấy đã sắp kết hôn rồi? Tại sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Anh không cam lòng, thật sự không cam lòng.
     
  4. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 95: Bạn bè tụ họp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng lúc anh ấy đang suy nghĩ miên man, cánh cửa bỗng mở ra. Từ ngoài đi vào ba người đàn ông khí chất phi phàm. Người đàn ông đầu tiên khoảng mười chín, hai mươi tuổi, lông mày kiếm mắt sao, mũi thẳng môi mỏng, tuấn tú vô cùng. Anh ta mặc một bộ vest trắng chất lượng cao, đôi mắt nâu sẫm trong veo, ẩn chứa sự phóng khoáng hiếm thấy ở một chàng trai, hàng mi dài cong vút trên mắt. Chiếc mũi cao thẳng, như toát lên một cá tính bướng bỉnh, làn da trắng nõn, điển trai mà lại pha chút dịu dàng! Khí chất toát ra từ anh ta thật phức tạp, như sự pha trộn của nhiều loại khí chất khác nhau, nhưng trong sự dịu dàng và đẹp trai đó, lại có nét thanh thoát và thanh tú độc đáo của riêng anh ta! Lúc này, anh ta đang nở một nụ cười ngông nghênh, phóng khoáng. Anh ta chính là Tần Lỗi, bạn thân kiêm tri kỷ của Nam Cung Duẫn, cũng là người thừa kế của tập đoàn Tần thị.

    Người đàn ông thứ hai bước vào trông tuổi tác cũng xấp xỉ người đầu tiên, cũng mặc một bộ đồ trắng chói mắt, áo trắng kết hợp quần dài trắng, ngũ quan nổi bật, khuôn mặt hoàn hảo, đặc biệt là chiếc khuyên tai kim cương sáng chói ở tai trái, thêm một chút bất cần vào vẻ đẹp trai rạng rỡ của anh ta. Anh ta chính là Tiêu Kiệt, con trai độc nhất của ông trùm ngành ẩm thực nổi tiếng ở thành phố A.

    Người cuối cùng bước vào có sự khác biệt rõ rệt so với hai người kia, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu be, quần tây công sở, trông ra dáng một thư sinh. Vóc dáng cao gầy không kém cạnh Tần Lỗi, trên mặt đeo một cặp kính cận gọng vàng, đôi mắt không lớn khi nhìn người qua lớp kính mang đến một vẻ thông thái đặc biệt. Anh ta cũng là chiến hữu của họ, Dương Thành.

    Nhìn ba người nối tiếp nhau bước vào, trên khuôn mặt mê hoặc của Nam Cung Duẫn hiện lên một nụ cười. Quả đúng là "vật hợp theo loài, người hợp theo nhóm". Trong thành phố không lớn này, bốn nhân vật cộm cán với thân phận và gia thế hiển hách tụ tập lại với nhau.

    Ít ai biết họ là bạn thân, dù trong công việc hay cuộc sống, họ đều có những sở thích và đam mê giống nhau, nên khi rảnh rỗi cũng thường xuyên tụ tập. Do đó, họ cùng nhau góp vốn xây dựng "Dạ Chi Đô" này.

    Tần Lỗi và Tiêu Kiệt vừa vào phòng đã thấy Nam Cung Duẫn ung dung ngồi trên ghế sofa, tay phải cầm một ly rượu, một nhúm tóc đen vô tình buông xuống trán, trông anh có ba phần lạc lõng, bảy phần bí ẩn.

    Hai người lập tức ngồi xuống hai bên anh. Đôi mắt đen sắc bén của Tần Lỗi nhìn Nam Cung Duẫn, trêu chọc nói: "Duẫn, lâu lắm không thấy cậu liên lạc với chúng tôi, không phải là ở trường quân sự không trụ được nữa, lần này thật sự muốn quay về rồi sao?"

    Tiêu Kiệt cũng lập tức đùa lại: "Cái nơi đó làm sao có thể giữ được Tổng giám đốc Nam Cung của chúng ta ở lâu chứ, vừa không có mỹ nhân vừa không có rượu ngon? Tôi thật sự không thể tin được cậu lại ở đó lâu đến vậy, được một năm rồi nhỉ?" Nam Cung Duẫn cười khổ nhìn mấy người bạn thân của mình, không khẳng định cũng không phủ nhận mà lắc đầu, tìm họ đến chỉ là để cùng anh uống rượu.

    Có họ ở đây, dù tâm trạng anh có tồi tệ đến mấy cũng sẽ không cảm thấy cô đơn. Mấy người đàn ông ở bên nhau có thể thoải mái uống rượu không chút kiêng dè, cũng có thể trút hết những nỗi niềm không vui trong lòng.

    Bởi vì họ đều là thùng rác của nhau. Vẻ ngoài hào nhoáng của họ, bên trong cũng đều có những phiền muộn riêng. Vài ly rượu xuống bụng, đôi mắt sâu thẳm của Nam Cung Duẫn có chút mơ màng.

    Bạch Chiêu Tuyết, người phụ nữ đã khiến anh ấy phiền não, cô ấy chưa bao giờ nói yêu anh ấy hay thích anh ấy? Vốn dĩ luôn tránh né tình yêu, anh ấy lại đột nhiên hy vọng có một người phụ nữ yêu mình. Có lẽ anh ấy điên rồi chăng? Anh ấy uống cạn ly rượu trong tay, muốn mượn rượu để làm tê liệt thần kinh, anh ấy và cô ấy còn có thể gặp nhau nữa chứ? Nghĩ đến việc cô ấy sắp kết hôn, trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc của anh ấy hiện lên một nụ cười khổ bất lực..
     
  5. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 96: Cố vấn lập kế hoạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 97: Lên kế hoạch đám cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy, một đám cưới bí mật dưới sự đồng tình của mọi người bắt đầu được tiến hành một cách căng thẳng và có trật tự. Vài người bạn tốt đều rất trượng nghĩa, Tần Lỗi phụ trách liên hệ xe hoa, lễ đường, gửi thiệp mời cho người thân bạn bè. Tiêu Kiệt bận rộn liên hệ khách sạn và tất cả những việc cần xử lý khẩn cấp, bởi vì đám cưới này rất đặc biệt, mọi người sợ có gì thay đổi, nên vào ngày hôm đó phải đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào.

    Những ngày này, Nam Cung Duẫn cũng không hề rảnh rỗi. Một khi đã quyết định kết hôn, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải nghiêm túc đối đãi. Chuyện lớn cả đời, đối với anh mà nói, chỉ có một lần duy nhất, dù chưa nhận được sự đồng ý của cô dâu. Nhưng trong lòng anh, Bạch Chiêu Tuyết chính là người vợ duy nhất. Đầu tiên, anh đến cửa hàng chọn cho Bạch Chiêu Tuyết một chiếc nhẫn kim cương cưới đắt tiền, sau đó lại đặt may cho cô một bộ váy cưới xinh đẹp, và cả bó hoa cưới, tất cả đều do chính tay anh lựa chọn. Anh hy vọng sự tận tâm của mình có thể đổi lấy sự cảm động của Bạch Chiêu Tuyết, biết đâu cô ấy xúc động sẽ đồng ý lấy anh. Suy nghĩ tuy có chút ngây thơ, thậm chí không thực tế, nhưng anh hy vọng tất cả đều là hoàn hảo nhất. Dù đôi khi anh cũng thấy làm vậy hơi buồn cười, nhưng nếu không làm vậy, cứ thế từ bỏ cô ấy thì anh không làm được.

    Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Nam Cung Duẫn tìm đến chị gái Nam Cung Băng. Nam Cung Băng cũng là người cuối cùng được biết về đám cưới này, đương nhiên Nam Cung Duẫn hy vọng Nam Cung Băng sẽ lừa Bạch Chiêu Tuyết ra ngoài. Lần trước, sau khi anh nồng nhiệt hôn cô, cô ấy đã luôn tránh mặt anh. Dù anh đã chặn cô ấy vài lần trên đường đi làm, nhưng anh nhận ra cô ấy không muốn để ý đến anh. Có lẽ là vì cô ấy luôn cảm thấy khó xử về mối quan hệ giữa họ, dù sao anh cũng là học trò của cô ấy, cô ấy lại lớn hơn anh vài tuổi, cô ấy vẫn luôn rất bận tâm điều này.

    Trong quán cà phê.

    Nam Cung Duẫn và Nam Cung Băng ngồi đối diện nhau.

    "Duẫn, tìm chị có chuyện gì? Chị nghe bố mẹ mình nói em không muốn ở trường quân sự nữa? Chuyện gì vậy?"

    Nam Cung Băng vừa ngồi xuống đã nhìn chằm chằm vào em trai, có chút tò mò hỏi. Tên này sao thế nhỉ? Đột nhiên lại chạy về, còn nói không đi trường quân sự nữa, nhờ bố tìm người giúp anh ta chuyển ngành. Chẳng lẽ vì Bạch Chiêu Tuyết sắp kết hôn, đả kích anh ta quá lớn, khiến anh ta không muốn tiếp tục làm nữa. Không đến mức đó chứ!

    "Chị, giúp em hẹn Tuyết nhi ra ngoài, hẹn ở nhà thờ XXX, em muốn kết hôn với cô ấy."

    Nam Cung Duẫn nhấp một ngụm cà phê, không vội vàng nói.

    "Cạch, em nói cái gì?"

    Nam Cung Băng nghe thấy lời này, đôi mắt hạnh tròn xoe kinh ngạc.

    "Chị không nghe nhầm đâu, em muốn kết hôn, cô dâu là Bạch Chiêu Tuyết."

    Nam Cung Duẫn lặp lại một lần nữa, anh đã biết Nam Cung Băng sẽ ngạc nhiên, điều này nằm trong dự đoán của anh.

    "Duẫn, em không nhầm chứ? Tuyết nhi đúng là sắp kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn của cô ấy hình như không phải em phải không?"

    Nam Cung Băng nhíu mày khó hiểu nhìn em trai một cái. Tên này, anh ta điên rồi à?

    "Chị có muốn giúp em không? Nếu không muốn, em sẽ tự tìm cách khác."

    Anh vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó. Trên khuôn mặt lạnh lùng có chút khó chịu.

    "Giúp em, chị giúp em kiểu gì? Giúp em lừa Tuyết nhi đến đây, mơ hồ thành vợ em à? Đây là chuyện đại sự cả đời, em đừng bốc đồng như vậy được không? Em làm chuyện này bố mẹ mình cũng không biết phải không? Nếu họ biết, cũng sẽ không đồng ý đâu."

    Nam Cung Băng trừng mắt nhìn đứa em trai ương ngạnh này, một hơi nói một tràng dài. Tên này từ nhỏ đã thích tự mình làm chủ, bất kể là chuyện gì cũng thích tự mình nói là được. Anh ta vốn dĩ không quan tâm đến cảm xúc của người khác. Chuyện kết hôn đại sự như vậy sao có thể nói cưới là cưới? Hơn nữa lại là trong tình huống người con gái không hay biết gì, không biết anh ta nghĩ gì nữa?

    "Nếu chị không giúp em, cũng đừng tiết lộ bí mật này. Nếu không, em sẽ không tha thứ cho chị."

    Nam Cung Duẫn sắc mặt hơi biến đổi, vẻ mặt có chút chán nản. Anh nói xong quay người đi ra ngoài.
     
  7. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 98: Nỗ lực tranh giành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình yêu là chờ đợi hay tranh giành? Giống như mưa vậy, có loại là trời tự mưa, có loại là mưa nhân tạo?

    Nam Cung Duẫn những ngày này vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này. Người ta nói con người là động vật cảm xúc, anh tin rằng chỉ cần mình đủ chân thành, nhất định sẽ nhận được hồi đáp từ Bạch Chiêu Tuyết, đó chỉ là vấn đề thời gian. Anh không muốn cứ thế tự động từ bỏ, anh từ trước đến nay không phải là người cam chịu số phận. Anh cảm thấy trên đời này không có gì là không làm được, chỉ cần bạn cố gắng.

    Hôm nay, anh như thường lệ, lại đợi Bạch Chiêu Tuyết ở cổng trường. Vì Nam Cung Băng không chịu giúp anh, vậy thì anh chỉ có thể tự mình giúp mình thôi.

    Không biết bao lâu sau, Bạch Chiêu Tuyết mới từ trong trường bước ra. Gần đây cô về nhà ngày càng muộn, tâm trạng cũng ngày càng tệ. Bởi vì bố mẹ kiên quyết muốn cô lấy Hàn Phong, cô muốn phản kháng nhưng không tìm được lý do thích hợp. Mỗi lần vừa mới nhắc đến, đã bị bố giận dữ ngắt lời. Không biết phải làm sao mới tốt, cũng không biết sau này sẽ thế nào? Nhưng ngày tháng cứ trôi qua, nỗi lo lắng của cô cũng ngày càng sâu sắc. Thật sự cứ thế mà kết hôn sao?

    "Giáo quan Bạch!"

    "À?"

    Cô ngẩng đôi mắt hạnh lên, lại nhìn thấy anh, Nam Cung Duẫn.

    "Làm gì? Không phải đã nói đừng đến tìm tôi nữa sao? Cậu không hiểu à?"

    Cô đột nhiên trợn mắt, tức giận nói.

    "Tôi có chuyện!"

    "Nói nhanh!"

    Cô liếc anh một cái, có chút thiếu kiên nhẫn nói.

    "Chủ nhật, tôi kết hôn, mời cô làm phù dâu."

    Anh nhìn vào mắt cô, bình thản mở lời. Giọng điệu rất bình tĩnh.

    "À? Cậu sắp kết hôn à?"

    Lần này đến lượt Bạch Chiêu Tuyết kinh ngạc. Anh ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Sao lại đột nhiên kết hôn? Nam Cung Băng còn chưa kết hôn mà? Anh ta cũng nhanh thật đấy? Mà nói đến, thằng nhóc này cũng giấu kỹ thật đấy, sắp kết hôn rồi mới thông báo cho cô, trước đây sao không có chút dấu hiệu nào nhỉ?

    "Đúng vậy, cô đồng ý không?"

    Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, trong lòng lại căng thẳng vô cùng. Bề ngoài thì cố giữ vẻ bình tĩnh.

    "Đồng ý cái gì?"

    Cô có chút mơ hồ.

    "Làm phù dâu của tôi."

    Anh hỏi lại.

    "Phù dâu?"

    Cô nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông trước mặt cao lớn đẹp trai, nhưng cô là giáo quan của anh ta, điều này có thích hợp không?

    "Đừng lo lắng, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô đâu."

    Dường như nhìn ra được sự do dự của cô, anh có chút lo lắng nhấn mạnh.

    "Ừm, được thôi! Tôi đành miễn cưỡng vậy. Tại sao lại bảo tôi làm phù dâu của cậu? Không có lựa chọn nào khác sao?"

    Đôi mắt to sáng long lanh của cô nhìn anh, buồn cười hỏi.

    "Không có! Vậy là chúng ta thống nhất rồi nhé, sáng Chủ nhật bảy giờ, tôi sẽ đến đón cô!"

    "À, được!"

    Cô sảng khoái đồng ý.

    Trong đôi mắt sâu thẳm của anh lướt qua một tia cười.

    Cô ấy cũng thật ngây thơ, sao lại không nghĩ đến phù dâu phải để chú rể đến đón chứ?

    Nhưng dù sao đi nữa, mục đích của anh đã đạt được rồi, không phải sao? Tiếp theo, anh sẽ biến cô thành cô dâu của anh. Anh hy vọng cô là cô dâu xinh đẹp nhất thế giới.

    Nhìn gò má hơi gầy của cô, trong lòng anh có chút đau. Anh biết cô lại có chuyện phiền muộn rồi. Trước đây mỗi khi cô có tâm sự, chỉ cần anh hỏi, cô đều sẵn lòng kể cho anh nghe. Nhưng từ khi anh tỏ tình với cô, cô đã luôn cố ý tránh mặt anh. Anh đột nhiên cảm thấy mình quá ngốc, biết sớm phản ứng của cô sẽ mạnh mẽ như vậy. Vậy thì anh nên tỏ tình với cô sớm hơn, không cần bận tâm đến quân quy quân kỷ gì cả. Dù sao anh cũng không thực sự muốn tốt nghiệp trường quân sự, làm một quân nhân, anh chỉ là vì tâm trạng không tốt mới đến đó rèn luyện vài ngày. Bây giờ đã không còn thời gian để anh tiếp tục chờ đợi nữa, chỉ có thể hy vọng sau khi họ kết hôn, cô ấy sẽ không giận anh thì tốt.
     
  8. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 99: Kế hoạch tiến hành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm trời vừa hửng sáng, Bạch Chiêu Tuyết đã nhận được điện thoại của Nam Cung Duẫn.

    "Tôi đang ở trước cửa nhà cô, cô không quên điều đã hứa với tôi chứ?"

    Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của anh.

    "Không, tôi ra ngay đây."

    Bạch Chiêu Tuyết vừa ngáp vừa vội vàng trượt xuống giường. Dù sao đi nữa, tên đó cũng là học viên của cô, cô có nói gì đi nữa cũng phải giúp anh ta chứ. Hơn nữa, nhìn học viên của mình kết hôn, với tư cách là giáo quan của anh ta, cô cũng cảm thấy vui.

    Mười phút sau, Bạch Chiêu Tuyết xuất hiện ở cửa nhà.

    "Wow, không nhầm chứ!"

    Cô dụi dụi mắt, rồi nhìn kỹ lại, một hàng dài xe sang trọng như vậy, đây là đón ai vậy?

    "Tuyết nhi, lên xe!"

    Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay dài kéo vào trong xe.

    "Nam Cung Duẫn, đây là đón cô dâu phải không?"

    Cô trợn tròn mắt, có chút nghi ngờ nhìn anh hỏi. Chẳng lẽ cô dâu ở gần chỗ cô ở, nên anh ta tiện đường đến đón cô sao.

    "Đúng vậy!"

    Nhìn ánh mắt lạ lùng anh nhìn cô, lòng Bạch Chiêu Tuyết không khỏi thấy sởn gai ốc. Tên này rốt cuộc là sao vậy? Hôm nay mặc vest chỉnh tề thế này, trông lại càng đẹp trai hơn. Hừm, cô gái nào lấy anh ta chắc hạnh phúc lắm. Vừa nghĩ đến việc mình cũng sắp làm cô dâu trong khoảng một tháng nữa, cô lại cảm thấy có chút hụt hẫng. Cũng là kết hôn, người khác thì hạnh phúc đến muốn ngất đi, tại sao cô lại luôn sợ hãi ngày này đến? Rốt cuộc là vì cái gì?

    "Tuyết nhi!"

    "À?"

    Cô đang mơ màng trên mây, bị giọng nói của anh làm giật mình.

    "Nếu tôi làm gì khiến cô không vui, mong cô có thể tha thứ cho tôi. Tôi làm vậy đều là vì tôi yêu cô!"

    Anh say đắm nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, chậm rãi mở lời.

    "À? Gì cơ?"

    Cô có chút mơ hồ nhìn anh, không hiểu ý anh. Tên này sao thế nhỉ? Hôm nay không phải anh ta kết hôn sao? Nói những lời khó hiểu này làm gì?

    "Không có gì!"

    Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc dài của cô đang vương trên vai. Cơ thể cô vì cái chạm bất ngờ của anh mà đột nhiên cứng đờ.

    "Lát nữa đi thay một bộ đồ khác."

    "Ồ!"

    Vẻ mặt cô vẫn còn có chút ngây ngô, xem ra vẫn chưa phản ứng kịp. Tâm trạng Nam Cung Duẫn lúc này vừa kích động vừa căng thẳng. Dù anh là người tự biên tự diễn đám cưới này, nhưng nếu không có sự hợp tác của Bạch Chiêu Tuyết, thì mọi thứ đều sẽ thất bại. Bây giờ xem ra, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn phản ứng kịp. Anh quyết định, lát nữa nhất định phải canh chừng cô ấy thật kỹ, đừng để cô ấy chạy trốn giữa chừng.

    Đoàn xe nối đuôi nhau tiến về phía trước, điều khiến Bạch Chiêu Tuyết thấy lạ là, sao lại không đi đón cô dâu? Nam Cung Duẫn và cô cùng ngồi trên một chiếc xe, cứ thế lái thẳng đến nhà thờ.

    "Này, cô dâu của cậu đâu?"

    Cô trừng mắt nhìn anh, có chút khó hiểu hỏi. Tên này cho người ta cảm giác sao cứ lạ lạ, hơn nữa cô cũng không thấy Nam Cung Băng đâu, lẽ nào chị ấy đã đợi ở trong nhà thờ rồi. Bây giờ cô mới cảm thấy có chút không ổn, Nam Cung Duẫn kết hôn, sao Nam Cung Băng lại không nói với cô một tiếng, cũng không mời cô tham dự?

    "Cô dâu đã đến rồi!"

    Trên mặt anh nở nụ cười làm say đắm lòng người, đưa bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ của cô đi vào trong.

    "Này, cậu định đưa tôi đi đâu vậy?"

    Cô phản kháng muốn rút tay mình ra, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn trong lòng bàn tay.

    "Đưa cô đi thay đồ."

    "Ồ!"

    Cô bĩu môi đỏ mọng, vẻ mặt ngạc nhiên, sao cô lại có cảm giác như sắp có chuyện gì đó xảy ra nhỉ?
     
  9. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 100: Vội vàng bỏ chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước vào phòng thay đồ, bên trong có mấy cô gái mặc đồng phục đang đợi cô.

    "Này, làm gì vậy? Chẳng phải chỉ là làm phù dâu thôi sao, không cần nhiều người phục vụ đến thế chứ?"

    Cô chớp chớp mắt, nhìn những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục màu đỏ, trên đồng phục của họ có in chữ của công ty tổ chức đám cưới XXX.

    "Phù dâu cũng quan trọng, nhanh lên nào!"

    Nam Cung Duẫn khẽ đẩy cô một cái, trong mắt tràn đầy ý cười.

    "Ồ!"

    Cô bĩu môi nhỏ, nhẹ nhàng bước từng bước vào trong. Những cô gái đó vừa thấy cô cuối cùng cũng được chú rể dẫn vào, liền vây quanh cô ngay lập tức.

    "Cô Bạch, chúng tôi đã thiết kế cho cô mấy mẫu váy cưới, còn có sườn xám, váy dạ hội, v. V. Ngoài ra còn có kiểu tóc của cô, xin cô chọn một kiểu, chúng tôi sẽ trang điểm cho cô ngay.."

    "Cô Bạch, xin mời ngồi xuống nhanh, cởi áo khoác ra.."

    "Cô Bạch, cô thích búi tóc lên hay để xõa trên vai? Cô xem cô thích kiểu nào?"

    "Cô Bạch.."

    "Oh, my god, cái gì với cái gì thế này? Chẳng phải chỉ là làm phù dâu thôi sao, chuyện gì vậy?"

    Đôi mắt to của Bạch Chiêu Tuyết đảo lia lịa, lúc nhìn cô gái này, lúc nhìn cô gái kia, trong đầu cô đang quay cuồng suy nghĩ. Họ có nhầm lẫn không? Coi cô là cô dâu sao?

    "Cái đó, haha, tôi nghĩ mọi người có thể đã nhầm rồi, tôi không phải cô dâu, tôi chỉ là phù dâu thôi."

    Cô cười gượng, ha ha, tốt bụng nhắc nhở họ.

    "Không sao đâu, phù dâu cũng quan trọng như vậy mà."

    Một trong số những cô gái đó với nụ cười ngọt ngào trên môi, đi đến bên Bạch Chiêu Tuyết nói.

    "Phù dâu cũng phải mặc nhiều bộ đồ thế, phải làm nhiều kiểu tóc như vậy sao?"

    Cô hé đôi môi nhỏ, có chút không tin hỏi.

    "Đúng vậy, vì nhà họ Nam Cung là gia đình giàu có nổi tiếng ở thành phố này, đương nhiên không giống những gia đình bình thường rồi."

    Miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô gái lại chết thèm chết ghen tị với Bạch Chiêu Tuyết. Con bé này số sướng thật, không những được gả vào hào môn, mà chú rể còn đặc biệt dặn dò không được cho cô biết sự thật. Nếu con bé này biết mình sắp bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi, không biết sẽ vui mừng đến mức nào?

    "Ừm.."

    Miệng ưng thuận, nhưng cơ thể lại bị họ kéo ra giữa, mặc kệ họ thoa thoa vẽ vẽ lên mặt cô.

    "Sớm biết phiền phức thế này, cô đã không đến rồi, làm phù dâu gì chứ?"

    Cô lẩm bẩm nhỏ trong lòng.

    Khó khăn lắm mới trang điểm xong, cô bị đám cô gái kéo đến trước gương.

    "Wow, người đẹp đang đứng trước mặt là ai vậy? Đó là cô ấy sao?"

    Môi hơi hé, cô có chút không tin mà trừng mắt nhìn cô gái xinh đẹp trong gương.

    "Cô Bạch, còn hài lòng không? Nếu cô thấy được rồi, chúng tôi sẽ giúp cô thay váy cưới ngay, nếu cô thấy không được, chúng tôi sẽ giúp cô làm kiểu khác ngay?"

    "À, mặc váy cưới?"

    Lần này cô cuối cùng cũng nghe thấy trọng điểm rồi. Không phải phù dâu sao? Mặc váy cưới cái gì?

    "Cô Bạch, chúc mừng cô, cô là cô dâu hôm nay."

    Cô gái đứng đầu công ty tổ chức đám cưới cuối cùng cũng không nhịn được nữa, công bố tin tức này sớm hơn. Cô ấy muốn xem phản ứng của thiếu phu nhân tương lai thế nào? Có phải là vui đến ngất xỉu rồi không?

    "Cái gì? Cô nói cái gì?"

    Đôi mắt to tròn xoe, có thể thấy nữ chính kinh ngạc và vui mừng đến mức nào!

    "Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng.."

    Một đám "chim sẻ" líu lo bên tai cô.

    "Chết tiệt, đây là trời muốn hại mình rồi! Làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao đây?"

    Cô gái vừa giây trước còn đang say mê ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của mình, giây này bỗng chốc trở nên tái mét.

    "Đúng, chạy, lúc này không chạy, thì còn đợi đến bao giờ?"

    Cô đảo mắt một vòng, lập tức có chủ ý.

    "Cái đó, mấy cô, tôi muốn đi vệ sinh một chút, có nhà vệ sinh không?"

    "À, có, tôi đưa cô đi."

    "Tôi muốn xuống lầu một đi vệ sinh, được không? Tôi cảm thấy ở đây hơi ngột ngạt, muốn hít thở không khí trong lành."

    "Ồ, được thôi, cô đi theo tôi."

    Haha, cô đã trốn thoát thành công.
     
  10. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 101: Rối tung cả lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Duẫn, không hay rồi, cô dâu của cậu mất tích rồi!"

    Đột nhiên, Tần Lỗi vội vàng đi đến bên cạnh người đàn ông đang đón khách ở tầng một, thì thầm nói.

    Nghe thấy lời này, khóe miệng người đàn ông đang cười bỗng co giật dữ dội mấy cái.

    "Thật là sợ cái gì thì cái đó đến! Đám cưới còn chưa chính thức bắt đầu, cô ấy đã bỏ trốn rồi sao?" Mắt anh khẽ nheo lại.

    "Ai đã tiết lộ tin tức?"

    "Hình như là những người phụ nữ trang điểm cho cô ấy."

    "Hủy bỏ đám cưới, cho công ty tổ chức sự kiện đó biến mất khỏi thành phố A."

    Anh lạnh lùng ra lệnh, trong lòng lại cảm thấy rất bực bội.

    Không còn tâm trạng đón khách nữa, anh sải bước ra khỏi nhà thờ, tức giận lái xe về phía trường học. Nếu anh đoán không sai, cô ấy nhất định đang ở đó.

    Trong trường quân sự

    Bạch Chiêu Tuyết đang ung dung ngồi trong văn phòng giáo quan. Hôm nay cô chủ động xin trực, giáo quan Hoàng vừa rồi đang trực đã được cô cho về nhà nghỉ ngơi rồi. Nghe nói có người tình nguyện trực thay, ai mà không vui chứ!

    "Báo cáo, Giáo quan Bạch, có người tìm cô!"

    Đột nhiên, người lính trực gác cổng chạy đến, chào kiểu quân đội một cái rồi nói.

    "Tìm tôi? Ai tìm tôi?"

    Cô nhíu mày.

    "Anh ta nói anh ta là chồng cô."

    "Gì cơ, cái gì?"

    Cằm cô suýt nữa thì rơi xuống đất.

    "Đùa cái gì vậy? Cô ấy còn chưa kết hôn, đâu ra ông chồng nào chui ra vậy? Chẳng lẽ là thằng nhóc Nam Cung Duẫn?"

    "Giáo quan Bạch, cô không ra xem sao? Tôi phải nói thế nào với người đến tìm?"

    Người lính trực nháy mắt nhỏ, nghi ngờ chờ cô ra lệnh.

    "Cái đó, cái đó, nói với anh ta, tìm nhầm người rồi!"

    "Rõ!"

    Hai nắm đấm nhỏ của cô đập mạnh xuống mặt bàn. "Ôi chao!" Chờ đến khi cô phản ứng lại, bàn tay nhỏ đã đỏ tím cả rồi. Năm nay cô gặp cái vận đào hoa gì thế này? Sao đàn ông cô quen ai cũng muốn kết hôn với cô? Hơn nữa còn tự dưng xuất hiện một học viên, không nói không rằng muốn tổ chức đám cưới với cô, cái gì với cái gì vậy? Làm cái gì vậy? Cứ tưởng cô là cô gái mười tám tuổi, bốc đồng mà kết hôn chớp nhoáng gì đó sao? Cô mới không ngốc như vậy chứ? Hôn nhân không có tình cảm, cô thà không có!

    Nhưng, Hàn Phong kia lại tính sao đây? Ngày mùng 10 tháng sau? Làm sao đây? Kết hôn hay bỏ trốn? Cô chạy trốn thì không khó, cô chỉ sợ bố mẹ tức giận. Bố mẹ luôn đặt kỳ vọng rất cao vào cô, hơn nữa cô lại là đứa con ngoan trong mắt họ. Nếu bỏ trốn, e rằng? Vậy thì làm sao đây? Kết hôn? Rồi ly hôn? Không biết con đường này có khả thi không? Cô dụi đôi mắt to xuống bàn, cả người đều héo rũ.

    Cổng trường quân sự

    Nam Cung Duẫn đã đợi đến mức có chút mất kiên nhẫn rồi.

    Cuối cùng, người lính thông báo đã trở về.

    "Thế nào rồi? Cho tôi vào đi chứ?"

    "Không thể cho anh vào, Giáo quan Bạch nói anh tìm nhầm người rồi."

    "Cạch!"

    Khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức tái xanh.

    "Bạch Chiêu Tuyết, Giáo quan Bạch, cô tưởng cô trốn vào trường quân sự là yên tĩnh sao? Đẹp mặt lắm!"

    Anh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc. Rất nhanh, đã nghe thấy giọng viện trưởng từ đầu dây bên kia.

    "Viện trưởng Lý, tôi là Nam Cung Duẫn. Gần đây tập đoàn chúng tôi chuẩn bị tài trợ năm triệu cho trường quân sự để mua sắm thiết bị huấn luyện."

    "À, vậy thì tốt quá, cảm ơn Tổng giám đốc Nam Cung!"

    "Không có gì, chỉ là bây giờ tôi muốn về thăm trường cũ, lính gác cổng không cho vào, ông nói với họ nhé!"

    Chưa nói dứt lời, anh đã đưa điện thoại cho người lính trực đứng bên cạnh.

    Chưa đầy một phút, thái độ của những người lính trực cổng lập tức quay ngoắt 360 độ.

    "Mời ngài, mời vào, mời vào.."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...