Ngôn Tình [Dịch] Quân Hôn Cũng Lãng Mạn - Trần Linh

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vô song vương gia, May 19, 2025.

  1. Chương 102: Tìm vợ đến rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vợ ơi, anh đến rồi!"

    "Á!"

    Cô quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đẹp đến mức khó tin, khuôn mặt vốn đang cười của cô lập tức cứng đờ.

    Chỉ thấy Nam Cung Duẫn hiên ngang bước vào, đôi mắt sâu thẳm quét một vòng, khi không thấy ai khác trong văn phòng, anh rất tự nhiên kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Là người xuất thân quân đội, tư thế ngồi của anh thẳng tắp, chiếc áo sơ mi và bộ vest cắt may tinh xảo trên người anh toát lên vẻ anh khí và phóng khoáng. Chỉ là vẻ mặt anh lúc này, với nụ cười nhếch mép pha chút ngang tàng, khiến tim Bạch Chiêu Tuyết khẽ đập thình thịch.

    "Ai là vợ của cậu hả? Nam Cung Duẫn, làm ơn nói chuyện chú ý chút đi."

    Cô đưa khuôn mặt nhỏ ra, trưng ra vẻ nghiêm túc thường ngày để răn dạy anh. Tên này thật là ngày càng quá đáng, dám đùa kiểu này với giáo quan.

    "Chúng ta đã vào nhà thờ rồi, cô chính là vợ tôi."

    Nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp của cô, anh lười biếng ngồi yên không động đậy.

    "Vớ vẩn, tôi chỉ là phù dâu của cậu thôi có được không? Cậu làm cái gì vậy?"

    Không hiểu sao, mặt cô đỏ bừng. Chỉ vì câu nói "cô chính là vợ tôi" của anh.

    "Đừng chối, đời này cô định làm người phụ nữ của tôi rồi."

    Đôi mắt lạnh lùng của anh nghiêm túc nhìn cô, nhịp tim cô rõ ràng tăng nhanh.

    "Chúng ta không hợp nhau, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Tôi lớn hơn cậu sáu tuổi, hơn nữa tôi là giáo quan của cậu."

    Bạch Chiêu Tuyết đỏ mặt giải thích với anh. Tên này sao cảm giác như đột nhiên thay đổi hẳn, trở nên bá đạo, trưởng thành, và đầy nam tính như vậy, hại cô không cách nào làm mình nghiêm túc được nữa. Thật là, anh ta trời sinh đã có một khí chất vương giả, trước mặt anh ta, cô lại có chút chột dạ. Thật là quỷ quái, cô lẩm bẩm một tiếng.

    "Vợ ơi, lại đây, anh ôm một cái."

    Chưa đợi cô phản ứng kịp, mông nhỏ của cô đã yên vị trên đùi người đàn ông.

    Khuôn mặt hồng hào của Bạch Chiêu Tuyết đỏ bừng lên. Hết rồi, hết rồi, hình tượng giáo quan của cô bị anh ta phá hủy hết rồi.

    "Buông ra, sao cậu lại trở nên.."

    "Cô muốn mắng thì cứ mắng đi! Tôi không bận tâm đâu, đánh là thương, mắng là yêu mà!"

    Chưa nói dứt lời, anh đã tiếp lời.

    Nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp trai của anh, cùng với nụ cười nhếch mép pha chút ngang tàng, có một khoảnh khắc cô hơi sững sờ. Đây vẫn là Nam Cung Duẫn, người học viên luôn cung kính với cô sao? Đây vẫn là người học viên luôn quan tâm cô, coi lời cô nói như thánh chỉ sao? Sao cô lại có cảm giác như không quen anh ta nữa vậy? Bản chất của anh ta vốn dĩ là như thế này sao? So sánh ra, cô vẫn thích anh ta của trước đây hơn.

    "Nam Cung Duẫn, buông ra, nếu không tôi sẽ kêu người đấy."

    Thấy mình dù có giãy giụa thế nào cũng không xuống khỏi đùi anh ta được, cô tức giận bĩu môi đỏ mọng đe dọa anh ta. Đây là ở trường quân sự mà, để người khác nhìn thấy thì không hay chút nào.

    "Cứ kêu đi, mọi người cùng đến thì càng tốt, như vậy mối quan hệ của chúng ta sẽ được công khai."

    Anh vẫn mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn cô trở nên mơ màng hơn.

    "Đồ khốn nạn, cậu mà cứ vô lại như vậy nữa, tôi sẽ bảo viện trưởng đuổi học cậu."

    Cô lên tiếng xúc động, trừng đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn anh. Nói cũng lạ, bình thường sức cô vẫn rất lớn, lại hiểu biết không ít kỹ năng chiến đấu, theo lý mà nói cô không nên dễ dàng bị anh ta chế phục như vậy, nhưng không hiểu sao, vừa ngồi lên đùi anh ta, cô lại toàn thân mềm nhũn, không dùng được sức.

    "Vợ ơi, phụ nữ nên dịu dàng mới phải."

    "Im miệng!"

    "Sau này cô có thể hung dữ với tất cả đàn ông trên thế giới, chỉ cần dịu dàng với một mình tôi là được rồi."

    Khuôn mặt tuấn tú của anh nhô về phía trước, vẻ mặt tươi cười nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô. Haha, biết ngay cô sẽ chạy mà, nên anh mới sớm hạ thuốc vào nước cô uống. Chỉ tiếc là thuốc hạ ít quá, đến tận bây giờ mới phát huy tác dụng, nên mới hại cô chạy trốn thành công. Nhưng liệu cô ấy có dễ dàng bị anh ta chế phục không?
     
  2. Chương 103: Sự bá đạo của anh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vợ ơi, đừng nghịch nữa, mọi người đang đợi chúng ta đấy! Chúng ta về tiếp tục tổ chức đám cưới nhé?"

    Vốn luôn kiêu ngạo, giọng anh lúc này lại mang vài phần khẩn cầu.

    Bạch Chiêu Tuyết liếc xéo anh, ánh mắt cô chợt lóe lên một tia kinh ngạc, rồi hàng lông mày lá liễu nhướng lên, cô cười lạnh một tiếng, giọng không cao nhưng đủ để Nam Cung Duẫn nghe rõ.

    "Nam Cung Duẫn, cậu nghĩ kết hôn là trò trẻ con à? Hứng lên thì tùy tiện kéo một người đi kết hôn sao? Cậu có biết hôn nhân là phải chịu trách nhiệm và nghĩa vụ không? Đối với tôi, hôn nhân là cuộc đời thứ hai của mình, tôi rất coi trọng, làm ơn đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó nữa có được không? Cậu như vậy khiến tôi cảm thấy cậu rất tùy tiện, rất nông cạn."

    Nói một hơi hết chừng đó, Bạch Chiêu Tuyết thừa lúc người đàn ông trước mặt còn đang ngẩn ngơ, vội vàng đứng dậy khỏi đùi anh ta.

    Điên thật, tên này sao lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của cô chứ? Mà nói đến, cô cũng đã là hoa đã có chủ rồi. Hàn Phong ít nhiều gì cũng là vị hôn phu của cô, anh ta thì là cái gì chứ? Cùng lắm cũng chỉ là học viên của cô thôi, vậy mà dám ôm cô, đúng là gan cùng mình rồi.

    "Cô nghĩ tôi đối với cô chỉ là nhất thời hứng thú?"

    Anh vẫn ngồi đó không động đậy, mắt nhìn chằm chằm Bạch Chiêu Tuyết, đột nhiên cười khổ một tiếng.

    "Không phải hứng thú nhất thời thì cũng là nhất thời nảy ra ý nghĩ, dù sao cũng tương tự nhau cả."

    Cô liếc anh một cái, có chút tức giận nói.

    "Nói vậy là, cô không tin tôi đối với cô là thật lòng sao?"

    Anh hỏi lại, giọng điệu có chút tổn thương.

    "Đương nhiên rồi, thôi được rồi, cậu mau đi đi! Lát nữa người khác vào nhìn thấy thì không hay. Đây là trường quân sự."

    Bạch Chiêu Tuyết có chút chột dạ hạ lệnh đuổi khách với anh, không biết tại sao? Nhìn anh như vậy, trong lòng cô ngược lại lại cảm thấy có chút áy náy. Một đám cưới long trọng như vậy, cứ thế mà bị phá hỏng, thật đáng tiếc.

    "Được, tôi sẽ cho cô thấy tấm lòng chân thành của tôi, từ hôm nay trở đi, tôi chính thức theo đuổi cô, cô nhất định phải là người phụ nữ của tôi."

    Giọng điệu của anh bá đạo đến mức đáng kinh ngạc. Bạch Chiêu Tuyết coi như anh ta là trẻ con, bề ngoài có vẻ nghiêm túc lắng nghe lời anh ta nói, nhưng thực chất lại có chút lơ đễnh. Cô biết mình và anh ta có khoảng cách quá lớn. Nhìn bàn tay phải với những khớp xương rõ ràng của anh đang thỉnh thoảng gõ vào tay vịn, Bạch Chiêu Tuyết biết đó là dấu hiệu anh ta đang mất kiên nhẫn. Quả nhiên, đàn ông đều không có kiên nhẫn, là những kẻ thích cái mới chán cái cũ, giống như Lương Nhất Phi, từ lần chia tay đó, anh ta không xuất hiện nữa.

    Hai người giằng co một lúc, không ai nói thêm lời nào, không khí trong phòng có chút kỳ lạ.

    "Nếu cô bận tâm, tôi sẽ rời trường quân sự, nhưng tôi đã là chồng của cô rồi, xin cô hãy nhớ, đừng cho bất kỳ người đàn ông nào khác cơ hội, bao gồm cả đối tượng xem mắt của cô."

    Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

    "Tôi không muốn nói thêm gì với cậu nữa! Cậu thật là ngây thơ quá mức, chúng ta không thể nào, không thể nào, cậu hiểu chưa?"

    Bạch Chiêu Tuyết tức giận đến cực điểm, tên này sao mà cố chấp thế. Chưa nói đến việc cô không có tình cảm với anh ta, dù có đi nữa, với tính cách bá đạo như anh ta, cô cũng không muốn lấy anh ta.

    "Tôi biết, tôi không đủ ưu tú, nhưng chúng ta có cả một đời để ở bên nhau, tôi sẽ khiến cô hài lòng."

    Đôi mắt băng giá sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vào cô, nói một cách dứt khoát. Tim cô không hiểu sao lại lỡ nhịp một cái.

    "Hôm nay tôi mệt rồi, cậu về trước đi, chuyện khác tính sau."

    Nhìn anh một cách thờ ơ, Bạch Chiêu Tuyết cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng làm cho mình trông rất bình tĩnh, rất không quan tâm.

    "Được, tôi về trước, ngày mai sẽ đến đón cô."

    Chưa nói dứt lời, anh đã đứng dậy đi ra ngoài. Bóng dáng cao lớn có chút cô độc.
     
  3. Chương 104: Tình đầu tái xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm hôm sau khi Bạch Chiêu Tuyết đến văn phòng, cô bất ngờ nhìn thấy một biển hoa, bó 999 đóa hồng đỏ rực rỡ đặt ngay trước bàn làm việc của cô, khiến cô hoàn toàn ngây người. Bó hoa gần như chiếm trọn cả mặt bàn nhỏ. Từng đóa hồng đỏ tươi tắn mơn mởn, những giọt sương trong veo tĩnh lặng đọng lại giữa các cánh hoa, cả văn phòng đều cảm nhận được hương thơm nồng nàn.

    Cảnh tượng này thật dịu dàng và lãng mạn, giống như chủ nhân của bó hoa.

    Bạch Chiêu Tuyết tùy tay nhặt tấm thiệp trên bó hoa lên, đập vào mắt lại là nét chữ mạnh mẽ của Lương Nhất Phi: "Gửi Tuyết nhi yêu dấu nhất của anh."

    "Tuyết nhi yêu dấu nhất?"

    Cô khẽ cười nhạo một tiếng.

    Anh ta vì bố mẹ không thích cô mà dễ dàng bỏ rơi cô như vậy, bây giờ đã đính hôn với người phụ nữ khác rồi, còn tìm cô làm gì nữa? Cô thà anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa. Nếu anh ta không đính hôn, dựa vào tấm lòng si mê bao năm qua của anh ta dành cho cô, dựa vào nhân phẩm, ngoại hình và năng lực của anh ta, có lẽ cô còn có thể cân nhắc "ăn cỏ cũ", nhưng anh ta đã đính hôn với người phụ nữ khác rồi, hơn nữa mấy tháng nay anh ta không hỏi han gì đến cô, anh ta làm sao có thể như vậy? Anh ta dựa vào cái gì mà có thể như vậy?

    "Wow, Giáo quan Bạch, lãng mạn thật đấy, bạn trai tặng à?"

    Giáo quan Hoàng cùng văn phòng đi tới hỏi.

    "Không phải, có người gửi nhầm rồi, tặng anh đấy, tiện thể tặng cho bạn gái anh luôn."

    Bạch Chiêu Tuyết khẽ cười, thản nhiên nói.

    "Thật sao?"

    "Ừm, nếu anh không muốn, tôi sẽ vứt vào thùng rác đấy."

    Bạch Chiêu Tuyết làm động tác như muốn ném bó hoa hồng xinh đẹp đó vào thùng rác, Giáo quan Hoàng vội vàng đón lấy.

    Nhìn Giáo quan Hoàng cẩn thận ôm bó hoa đi, lòng cô chợt nhói đau. Vết thương cũ lại vô hình bị xé toạc ra. Cô nhận ra mình vẫn không thể quên anh ta, người đàn ông tình đầu đã mang lại cho cô vô vàn niềm vui và hạnh phúc. Nhưng, họ còn có thể ở bên nhau không? Sau nhiều chuyện như vậy, anh ta giống như trứng cá muối cao cấp đã quá hạn sử dụng, dù có tốt đến mấy, cô cũng không muốn thử lại nữa.

    Buổi chiều sau khi tan học, Bạch Chiêu Tuyết vừa ra khỏi cổng trường quân sự, liền nhìn thấy chiếc xe BMW quen thuộc mà xa lạ đó. Nó đang ngang nhiên đậu ở cổng trường, còn bên cạnh cửa xe đang đứng người đàn ông khiến cô vừa muốn gặp lại vừa không muốn gặp – Lương Nhất Phi.

    Bạch Chiêu Tuyết cúi đầu, muốn giả vờ không quen anh ta.

    Thế nhưng không ngờ anh ta lại chạy nhanh đến, chặn cô lại.

    "Tuyết nhi, gần đây em vẫn khỏe chứ? Anh có thể nói chuyện với em một chút không?"

    Giọng anh có chút khàn, nghe vào tai cô thấy hơi chói. Mấy tháng không liên lạc rồi, bây giờ gặp lại, cứ như thể cách một thế kỷ. Có lẽ một số chuyện vẫn nên nói rõ mặt thì tốt hơn, dù sao họ cũng chưa chính thức kết thúc mà, không phải sao?

    "Được thôi!"

    Do dự một lúc, cô nặng nề gật đầu. Ngẩng mắt nhìn anh ta lần nữa, cô lại kinh ngạc phát hiện anh ta tiều tụy hơn trước rất nhiều, là vì cô sao? Không, không phải. Cô lại phủ nhận trong lòng.

    Ngồi bên bờ biển, gió biển thổi tới, mềm mại và nhẹ nhàng như bàn tay nhỏ của em bé, Bạch Chiêu Tuyết thở phào một hơi dài, dường như vậy là có thể giải tỏa được sự u uất trong lòng.

    "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

    Cô đưa tay chỉnh lại một lọn tóc dài trước trán, không nhìn anh ta.

    "Em đang giận anh?"

    Anh dịu dàng nhìn khuôn mặt nghiêng hoàn hảo của cô, cẩn thận hỏi. Trong lòng anh lại một lần nữa vui sướng tột độ vì được nhìn thấy cô.

    "Không, anh có quyền lựa chọn."

    Đôi mắt đẹp của cô nhìn chằm chằm mặt biển xanh rộng lớn, đôi môi anh đào khẽ hé mở.

    "Thật ra em biết anh luôn yêu em sâu sắc. Nếu anh muốn quay lại, em sẽ tha thứ cho anh không?"

    Người đàn ông bên cạnh đôi mắt đen như mực, si tình chuyên chú nhìn cô, nhưng liệu cô có đồng ý không?
     
  4. Chương 105: Kiên quyết từ chối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không thể nào.."

    Bạch Chiêu Tuyết ngẩng đầu nhỏ lên, dùng giọng điệu rất nặng nề trả lời. Dù trong lòng vẫn rất tiếc nuối, dù cô từng vô số lần ảo tưởng anh có thể quay lại, nhưng một khi gặp lại, cô mới nhận ra anh đã không còn là người bạn trai đầu tiên khiến cô rung động nữa.

    Lương Nhất Phi nghe xong mà mặt mày tối sầm. Bạch Chiêu Tuyết trông có vẻ dễ nói chuyện, sao thái độ bây giờ lại cứng rắn đến vậy? Chẳng lẽ có người đã chiếm mất vị trí của anh trong lòng cô ấy rồi sao?

    "Em có bạn trai rồi à?"

    Lời vừa thốt ra, anh ta liền hối hận. Bởi vì sắc mặt Bạch Chiêu Tuyết lập tức trầm xuống. Là anh ta không cần cô trước, anh ta có thể có vị hôn thê, tại sao cô lại không thể có người đàn ông khác?

    "Nếu không có gì, tôi đi trước đây!"

    Bạch Chiêu Tuyết không trả lời câu hỏi vô nghĩa của anh ta nữa, đứng dậy quay người đi về. Đi được một đoạn đường, cô lại quay đầu lại, lần cuối cùng nhìn người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ.

    "Đợi đã, anh đưa em đi!"

    Sau khi cô đi một đoạn khá xa, Lương Nhất Phi chạy từ phía sau tới.

    "Được thôi!"

    Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Không thể làm người yêu, họ có thể làm bạn.

    Nửa giờ sau, xe dừng lại trước cổng trường quân sự, cô kiên quyết muốn về trường trước, không biết tại sao? Trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng, cô mong chờ sự xuất hiện của người đó..

    Sau khi xuống xe, cô lơ đãng nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng. Giờ đây cô rất muốn tìm một người để trò chuyện thật kỹ, không phải anh ta, là Hàn Phong cũng được. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hôn sự của mình với Hàn Phong, đầu cô lại nhức nhối.

    "Đi đâu vậy? Sao không đợi tôi đến đón cô?"

    Đột nhiên, sau lưng cô vang lên một giọng nam trung không vui. Như thể đang chất vấn.

    "Cần cậu quản sao? Nhiều chuyện!"

    Cô quay đầu lại, lòng vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại có chút giận dỗi.

    Nhìn Nam Cung Duẫn cao lớn từng bước, không nhanh không chậm tiến lại gần, trong lòng Bạch Chiêu Tuyết chợt thấy căng thẳng. Thật không biết tại sao? Cô thấy anh ta lại cuống quýt cái gì chứ? Anh ta chẳng qua chỉ là học viên của cô thôi mà?

    "Cô là vợ tôi, tôi nên quản. Nói, đi đâu vậy? Sao lại ở cùng người đàn ông đó?"

    Sắc mặt anh ta âm u, giọng điệu có vẻ không vui rõ rệt.

    "Ai là vợ cậu? Tôi là giáo quan của cậu có được không? Sau này đừng gọi tôi như vậy nữa, ghê tởm."

    Cô trợn mắt nhìn anh ta, có chút tức giận. Cái đám cưới đó không tính có được không?

    "Trong lòng tôi, cô đã sớm là vợ tôi rồi."

    Nam Cung Duẫn tiến lại gần cô, hơi thở ấm áp ở ngay bên tai, lướt qua má cô, truyền đến một luồng hơi nóng.

    "Đi ra, đừng lại gần tôi như vậy."

    Cô có chút bất lực đẩy anh ta ra, nhưng lại bị anh ta ôm trọn vào lòng.

    "Nam Cung Duẫn, cậu làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"

    Cô tức giận bĩu môi đỏ mọng, dùng nắm đấm nhỏ đấm vào lồng ngực rộng lớn và ấm áp của anh ta.

    Nhưng thời gian từng giây trôi qua, hơi thở của anh ta như có như không vờn quanh tai cô, cảm giác tê dại từng chút một, giống như hồ nước bị ném đá, từ từ gợn lên từng lớp sóng lăn tăn.

    "Bảo bối, em thơm quá!"

    Anh ta vô lại vùi cả đầu vào vai nhỏ bé của cô, khiến cô đẩy mãi không động đậy được.

    "Cậu đúng là đồ lưu manh, trước đây sao tôi không phát hiện ra, nếu phát hiện ra đã sớm bảo trường đuổi học cậu rồi."

    Cô với khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, tức giận nói năng không kiêng nể.

    "Tôi nói thật đấy, em thơm lắm."

    Anh ta cúi xuống tai cô, nhẹ giọng nói. Trên người cô thật sự rất thơm, có một mùi hương thoang thoảng dễ chịu, càng lại gần, mùi hương càng nồng nàn.
     
  5. Chương 106: Lòng ghen tị mãnh liệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bỏ cái móng vuốt lớn của cậu ra!"

    Bạch Chiêu Tuyết cúi đầu nhưng mắt sắc bén phát hiện, bàn tay lớn của tên đó không biết từ lúc nào đã di chuyển đến ngực đầy đặn của cô. Chết tiệt, mà nói đến, cô vẫn còn là con gái nhà lành đấy! Tên này sao lại trở nên vô liêm sỉ đến vậy. Không kìm được, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng.

    "Vợ ơi, sau này không được để người đàn ông khác chạm vào em, em là của tôi."

    Đôi mắt sâu thẳm như mực của Nam Cung Duẫn thu trọn vẻ mặt không thoải mái của Bạch Chiêu Tuyết vào tầm mắt, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười như có như không.

    "Điên à, đừng ghê tởm thế có được không? Ai là của cậu chứ, tôi đâu phải đồ vật."

    Lời vừa thốt ra, cô liền hối hận. Đây chẳng phải tự mắng mình sao. Quả nhiên tên đó đang nhìn cô với vẻ mặt không có ý tốt.

    "Không phải đồ vật? Vợ ơi, em đương nhiên không phải đồ vật rồi, em là bảo bối, là cục cưng của tôi."

    Ôi trời, thật không chịu nổi lời nói ngọt ngào của tên này, Bạch Chiêu Tuyết thật sự không nhìn ra. Tên này tiềm năng đến vậy, bình thường ngụy trang như người bình thường, vừa lạnh lùng vừa ít nói, lời này từ miệng anh ta thốt ra, thật sự không phải loại ghê tởm thông thường.

    "Buông cô ấy ra, anh là ai?"

    Đang lúc hai người tình ý nồng nàn, một người nào đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

    Nam Cung Duẫn khó chịu ngẩng mắt lên, cau mày.

    Đó là một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh ngọc bích, chỉ thấy anh ta mặt như ngọc, lông mày thanh tú, sống mũi cao, cằm nhọn, đôi môi mỏng màu hồng đẹp đẽ hơi nhếch lên một cách khắc nghiệt, mang theo chút kiêu ngạo. Tất cả các đường nét trên khuôn mặt anh ta tạo thành một vẻ ngoài hoàn hảo. Lúc này, anh ta đang nhìn hai người trước mặt với vẻ mặt kinh ngạc và tức giận.

    "Hàn Phong, sao anh lại đến đây?"

    Bạch Chiêu Tuyết có chút không tin mà chớp chớp hàng mi dày, tiện tay đẩy người đàn ông đang dính lấy mình ra.

    "Tuyết nhi? Anh ta là ai?"

    Hàn Phong không trả lời mà hỏi ngược lại, nhìn Nam Cung Duẫn, trong lòng anh ta có một cảm giác rất không hay. Người đàn ông này toát ra một khí chất vương giả, điều này khiến anh ta cảm thấy có chút bị đe dọa. Về khí thế, anh ta đã thua một nửa.

    "Ồ, anh ta là học viên của tôi, vừa nãy tôi không cẩn thận bị trật chân một chút, anh ta đỡ tôi."

    Bạch Chiêu Tuyết có chút chột dạ giải thích, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông bên cạnh đã sớm mặt mày tối sầm. Dù sao đi nữa, Hàn Phong cũng là vị hôn phu của cô, hơn nữa so với tên này, cô vẫn cảm thấy Hàn Phong hợp với cô hơn.

    "Thì ra là vậy! Vậy tôi thay mặt Tuyết nhi cảm ơn anh nhé."

    Hàn Phong vừa nói vừa mỉm cười bước tới, đưa tay ra với anh.

    Dù trong lòng có một trăm phần không muốn, Nam Cung Duẫn vẫn phải hợp tác đưa tay ra tượng trưng bắt tay với anh ta. Phải nói rằng, người đàn ông này cũng rất ưu tú, xem ra đối thủ của anh ta cũng không đơn giản.

    "Được rồi, đã có người hộ tống hoa rồi, vậy tôi đi trước đây."

    Anh ta ngẩng mắt lên, ánh mắt sắc bén quét qua cô, như thể nói với cô, lại như thể nói với Hàn Phong.

    Dù khuôn mặt tuấn tú của anh ta vẫn giữ nụ cười, nhưng Hàn Phong lại cảm thấy đáy mắt sâu thẳm của anh ta lại lạnh lẽo, băng giá đang trôi nổi.

    "Sao anh lại đến đây?"

    Bạch Chiêu Tuyết thở dài trong lòng, nhìn bóng dáng cao lớn của Nam Cung Duẫn đi xa, lúc này mới đi đến trước mặt Lương Nhất Phi.

    "Hôm nay bố mẹ anh bảo anh mang một số đồ dùng cần thiết cho đám cưới, và danh sách khách mời đến để bàn bạc với em. Anh đợi mãi ở nhà em không được, nên đến đón em. Người đàn ông kia thật sự là học viên của em sao?"

    Hàn Phong nhìn khuôn mặt nhỏ có chút không tự nhiên của Bạch Chiêu Tuyết, trầm ngâm hỏi.

    "Đúng vậy, chúng ta đi thôi!"

    Bạch Chiêu Tuyết không muốn giải thích thêm, dẫn đầu bước đi.

    Và trong chiếc xe sang trọng cách đó không xa, một đôi mắt sâu thẳm như mực đang tức giận nhìn chằm chằm họ, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Bạch Chiêu Tuyết nữa. Nam Cung Duẫn lúc này mới móc điếu thuốc trong túi ra, từ từ châm lửa..
     
  6. Chương 107: Chuẩn bị hôn lễ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sân nhỏ mộc mạc, căn nhà hai tầng có vẻ đã cũ này được bài trí khá đơn giản.

    Phòng khách khá rộng rãi, ở giữa đặt bộ sô pha gỗ lim màu đỏ sắt. Trên bàn trà cổ kính đặt một bó hoa hồng rực rỡ, Bạch Chiêu Tuyết chỉ cần nhìn thoáng qua là biết đó là do Hàn Phong tặng. Cô chợt động lòng, quay đầu nhìn anh một cái. Họ quen nhau cũng đã mấy tháng rồi, anh rất ít khi tặng cô hoa hồng.

    "Tan làm lâu vậy rồi, sao giờ mới về?"

    Bố Bạch có chút không vui trừng mắt nhìn con gái, ông ngồi thẳng trên ghế sô pha gỗ lim.

    "Lão Bạch, ông đừng mắng con gái nữa, con bé sắp đi lấy chồng rồi!"

    Mẹ Bạch vội vàng tiếp lời, sợ con gái không vui. Mấy ngày nay bà cũng nhận ra, vì chuyện hôn sự này, hai bố con cứ âm thầm đối đầu, ở nhà cũng ít nói chuyện. Con gái bà vốn ngoan ngoãn, nhưng đối với hôn sự này, con bé luôn không mấy hài lòng. Đây là do họ tự ý quyết định cho con bé, nên bà vẫn luôn lo lắng.

    "Bố, mẹ, xin hai người đừng giận Tuyết nhi, cô ấy làm việc cả ngày cũng mệt rồi."

    Hàn Phong ân cần kéo ghế bên cạnh cho Bạch Chiêu Tuyết, để cô ngồi xuống.

    "Nhìn xem, nhìn xem, vẫn là Phong nhi hiểu chuyện, chưa kết hôn đã biết quan tâm vợ rồi."

    Bố Bạch từ giận chuyển sang cười, rất hài lòng nhìn chàng trai trẻ điển trai trước mặt.

    "Lạ thật, Hàn Phong đổi cách xưng hô từ khi nào vậy? Sao anh ta lại gọi bố mẹ mình thân mật đến thế?"

    Bạch Chiêu Tuyết có chút khó hiểu nhìn ba người họ đang nhiệt tình bàn bạc chuyện tổ chức đám cưới vào ngày hôm đó như thế nào? Trang trí ra sao? Suy nghĩ của cô đã sớm bay đến nước Java rồi. Sao, cô cảm thấy mình như người ngoài cuộc vậy?

    "Tuyết nhi, ngây ra đó làm gì? Mau lại đây cùng bàn bạc đi chứ?"

    Thấy con gái cứ ngồi yên không động đậy, vẻ mặt có chút mơ màng nhìn họ, mẹ Bạch có chút không đành lòng gọi cô. Chẳng lẽ con bé vẫn còn vương vấn thằng Lương Nhất Phi đó sao?

    "Ồ!"

    Bạch Chiêu Tuyết bất lực đứng dậy, ngồi bên cạnh mẹ.

    "Tuyết nhi, em thích đám cưới kiểu gì? Kiểu Trung Quốc hay kiểu phương Tây?"

    Hàn Phong chăm chú nhìn Bạch Chiêu Tuyết, trong mắt anh có vẻ dò xét.

    "Ồ, tháng sau mùng mười thật sự phải kết hôn sao? Có hơi nhanh quá không?"

    Hàn Phong vừa nghe lời này, lập tức như quả cà tím héo úa, sắc mặt trở nên âm trầm.

    "Tuyết nhi, nói cái gì vậy? Đã gần ba mươi rồi, còn chê kết hôn sớm sao?"

    Bố Bạch không hài lòng trừng mắt nhìn cô, không vui nhắc nhở cô, cô đã không còn nhỏ nữa.

    Ba mươi, thật sự đã lớn đến vậy sao? Cô còn cách tuổi ba mươi xa lắm có được không? Nhưng nhìn ba người sắc mặt thay đổi đột ngột, cô không nói thêm lời nào.

    "Thật sự cứ thế mà kết hôn sao? Thật sự cứ thế mà giao nửa đời còn lại của mình cho người đàn ông trước mặt này sao?"

    Đôi mắt to của Bạch Chiêu Tuyết có chút mơ hồ nhìn Hàn Phong, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ khó xử muốn nói lại thôi. Theo lý mà nói cô nên rất hạnh phúc mới phải! Tìm được Hàn Phong một người đàn ông lý tưởng như vậy, quan trọng nhất là hai bên bố mẹ đều rất hài lòng, nhưng tại sao lòng cô lại trống rỗng, một chút cũng không vui nổi?

    Chẳng lẽ là vì Lương Nhất Phi sao?

    Không, không phải, Lương Nhất Phi đã là chuyện quá khứ rồi. Vậy thì là vì cái gì?

    Đột nhiên trong đầu hiện lên một bóng dáng cao lớn, chẳng lẽ là vì anh ta?

    Không, giữa họ quá không thể nào. Nếu đã vậy, sao không cứ gả đi chứ? Có lẽ kết hôn rồi mọi thứ sẽ trở nên đơn giản, mọi phiền muộn sẽ rời xa cô. Chỉ là, anh ta sẽ cho phép sao?
     
    Last edited: Jun 24, 2025
  7. Chương 108: Chị gái khuyên nhủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là một nhà hàng mới mở không lâu, mọi thứ trong sảnh chính đều mới tinh, ánh sáng rực rỡ như đá quý đổ xuống, những cây cột đá cẩm thạch bóng loáng phát ra ánh sáng lung linh. Khuôn mặt của tất cả thực khách ở giữa như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, mọi thứ đều mơ ảo như trong mộng, khiến người ta cảm thấy choáng váng.

    Nam Cung Băng chớp chớp đôi mắt to đẹp nhìn người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện mình, khẽ nhíu mày.

    "Duẫn, em vẫn nên buông tay đi! Nếu Tuyết nhi không muốn lấy em, em đừng ép buộc nữa."

    Lời vừa thốt ra, cô liền hối hận, bởi vì sắc mặt Nam Cung Duẫn lập tức trở nên u ám, những đường nét ba chiều như được khắc bằng dao toát lên vẻ sắc bén không nói nên lời, áp lực mạnh mẽ dồn đến, không khí xung quanh dường như cũng đông cứng lại.

    "Em tìm chị đến đây, là hy vọng chị giúp em, không phải khuyên em."

    Sắc mặt anh càng thêm u tối, con ngươi đen như mực chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nam Cung Băng một cái. Dù cô là chị gái của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy người em trai này rất khó hiểu. Chỉ cần là chuyện anh đã quyết định, ai khuyên cũng không nghe.

    "Duẫn, em có nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ không? Sau khi em rời trường quân sự, họ luôn muốn em tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, em không hề nói một tiếng, lại âm thầm tổ chức đám cưới, em thấy làm vậy có thích hợp không?"

    Nam Cung Băng dù có chút sợ em trai sẽ giận, nhưng vì là chị gái, cô đành phải hết lòng khuyên nhủ anh. Người em trai này vốn tính tình bướng bỉnh, cô nên khuyên nhủ anh.

    "Em sẽ về nhà, nhưng chuyện của Tuyết nhi không thể trì hoãn được nữa."

    Anh ngẩng mắt lên, nghiêm túc nhìn người chị cùng cha khác mẹ này.

    "Được rồi, em nói đi, chị nên giúp em thế nào? Nhưng chị hy vọng em có thể cho bố mẹ biết chuyện này. Em biết không? Em đã tổ chức một đám cưới long trọng như vậy, kết quả cô dâu chú rể đều biến mất, truyền thông đã ồn ào khắp nơi rồi."

    Nam Cung Băng vội vàng kể những tin tức mình biết cho em trai. Cô sợ em trai sơ ý lại chọc giận bố, lần trước bị ép đi trường quân sự rèn luyện, lần sau không biết lại gây ra chuyện gì khiến bố trừng phạt anh ta?

    "Giúp em hẹn cô ấy, gặp mặt ở khách sạn Hoàng gia XXX."

    Nam Cung Duẫn chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay kẻ sọc màu xám, thản nhiên nói.

    "Đi khách sạn? Em định làm gì?"

    Nam Cung Băng có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh hỏi. Người em trai này không những hành xử kỳ quái, mà tính cách còn rất mạnh mẽ.

    "Chị yên tâm, em thích cô ấy, sẽ không làm gì cô ấy đâu, chỉ cần chị giúp em, em sẽ nhanh chóng về nhà tiếp quản công việc kinh doanh của bố. Hơn nữa em đảm bảo sẽ không chọc giận bố nữa."

    Giữa lông mày của Nam Cung Duẫn mang theo chút lười biếng, ánh mắt nhìn sang lại không chút ấm áp, giống như cơn gió thổi qua buổi trưa hè, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

    "Được thôi, chị giúp em. Thật ra chị cũng hy vọng em hạnh phúc, đương nhiên chị cũng đặc biệt hy vọng Tuyết nhi hạnh phúc. Nếu người Tuyết nhi thích là em, vậy thì chị rất sẵn lòng giúp em, chỉ là.."

    "Chỉ là gì? Người cô ấy thích, người cô ấy yêu là em."

    Chưa đợi Nam Cung Băng nói hết lời, anh đã vội vàng tiếp lời, nghe có vẻ không mấy thiện chí.

    "Hy vọng là vậy!"

    Nam Cung Băng bất lực thở dài một hơi, nhìn người đàn ông đẹp trai đến mức khiến người và thần cùng phẫn nộ trước mặt, trong lòng cô có chút ghen tị với Tuyết nhi. Nếu anh ta không phải em trai cô, nếu anh ta là người đàn ông khác, cô cũng sẽ mê mẩn anh ta, dù sao người đàn ông ưu tú như anh ta trên đời hiếm có, nhưng Tuyết nhi lại không nhìn thấy những ưu điểm của anh ta sao?

    "Cảm ơn chị, chị!"

    Anh khẽ gọi một tiếng "chị", khiến lòng cô ấm áp. Đúng vậy, chỉ vì anh là em trai cô, cô cũng nên giúp anh ta chứ, không phải sao? Chỉ là Tuyết nhi sẽ không giận cô chứ?
     
  8. Chương 109: Gặp nhau ở khách sạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm, Bạch Chiêu Tuyết nhận được điện thoại từ Nam Cung Băng, hẹn cô tối nay gặp mặt tại "Khách sạn Hoàng Gia XXX." Trong lòng đang khó chịu, cô chẳng nghĩ ngợi nhiều liền đồng ý ngay. Thật ra mấy ngày nay, cô cũng rất muốn tâm sự với bạn thân, cảm thấy trong lòng bức bối không thôi. Chỉ vì Nam Cung Duẫn là em trai của Nam Cung Băng, nên cô mới luôn kìm nén, không dám mở lời. Cô sợ nếu kể ra sẽ khiến bạn mình khó xử, đồng thời cũng lo tình bạn giữa họ sẽ bị ảnh hưởng.

    Tối hôm đó, cô đến khách sạn đúng giờ. Khách sạn được trang trí vô cùng sang trọng, là lần đầu tiên Bạch Chiêu Tuyết đặt chân đến nơi cao cấp như thế này, khiến cô không khỏi tò mò nhìn quanh ngó nghiêng.

    "Chiêu Tuyết, cậu đến rồi!"

    Cô quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Nam Cung Duẫn. Anh xuất thân quân nhân, dáng đứng thẳng tắp, bộ sơ mi đen may đo gọn gàng càng tôn lên vẻ anh tuấn và khí chất của anh. Giờ phút này, anh đang nhìn cô chăm chú, khoé môi khẽ cong, nụ cười nhẹ nhàng mà quyến rũ, khiến Bạch Chiêu Tuyết bất giác cảm thấy rùng mình.

    "Ồ, trùng hợp thật, không ngờ gặp anh ở đây."

    Cô cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo, cũng không truy hỏi sâu câu "Cậu đến rồi" đầy ẩn ý kia.

    "Ừ, ăn tối cùng nhau nhé."

    Giọng anh nhẹ nhàng, nụ cười vừa đúng mực, vừa lịch thiệp.

    "Không cần đâu, tôi hẹn bạn rồi."

    Bạch Chiêu Tuyết đưa mắt nhìn quanh một lượt đầy lúng túng. Kỳ lạ thật, rõ ràng là Nam Cung Băng hẹn cô đến đây, giờ đã trễ mười phút rồi mà vẫn chưa thấy đâu. Không lẽ cho cô leo cây? Không thể nào, Nam Cung Băng luôn đúng giờ, hơn nữa chắc hẳn cũng chưa biết chuyện em trai mình theo đuổi cô đâu?

    "Chị tôi có việc, chắc không đến được. Ăn với tôi đi."

    Nam Cung Duẫn nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm như hồ nước, ẩn chứa nỗi đắng cay trong lòng. Cô thực sự không có chút tình cảm nào với anh sao?

    "À.. thế tôi về trước đây, tôi không đói."

    Cô xoay người, nhanh chóng bước về phía cửa khách sạn.

    "Chiêu Tuyết, em không được né tránh tôi."

    Vừa dứt lời, bóng dáng nhỏ nhắn của cô đã bị anh kéo mạnh vào lòng.

    "Buông ra! Mau buông ra! Đây là khách sạn đấy!"

    Cô tức giận đẩy anh ra. Bây giờ đang là giờ ăn tối, người qua lại tấp nập. Hai người bọn họ, trai xinh gái đẹp sớm đã thu hút sự chú ý của không ít người. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ.

    "Tôi không buông. Trừ khi em đồng ý không rời xa tôi nữa."

    Anh vòng tay ôm cô chặt hơn, có chút ngang ngược. Kể từ hôm cô phủ nhận mối quan hệ của họ, rồi bỏ đi cùng người đàn ông kia, anh đã hiểu rõ, trong lòng cô, anh chẳng có chút vị trí nào. Đó cũng chính là điều anh lo sợ bấy lâu nay.

    "Nếu anh không buông ra, tôi sẽ kiện anh quấy rối!"

    "Quấy rối à? Vậy thì để tôi làm cho xong tội danh đó đi!"

    Nam Cung Duẫn chẳng chút sợ hãi, ánh mắt kiên định.

    Bạch Chiêu Tuyết giãy giụa trong vòng tay anh, nhưng anh ôm rất chặt. Cơ thể hai người dính sát vào nhau, gần gũi đến mức cô có thể cảm nhận rõ từng hơi thở, từng chuyển động trên người anh.

    "Nam Cung Duẫn, anh biết rõ giữa chúng ta là không thể. Tôi hơn anh sáu tuổi, lại từng là giáo quan của anh."

    Cô cười khổ, người đàn ông này đúng là cố chấp đến mức khiến người khác đau đầu. Với khoảng cách như vậy, tại sao anh còn không chịu buông tay?

    "Không có gì là không thể, chỉ cần em đồng ý."

    Hai người nhìn thẳng vào nhau, mặt đối mặt. Đôi mắt đen sâu thẳm của Nam Cung Duẫn như có thể nhìn thấu tâm can cô, ánh mắt anh không hề dao động.

    "Chiêu Tuyết, chia tay với người đàn ông kia đi, được không? Anh sẽ khiến em hạnh phúc."
     
  9. Chương 110: Lời tỏ tình sâu sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh tránh xa tôi một chút được không?"

    Bạch Chiêu Tuyết cảm thấy hơi nóng rát bên má, ngứa ngáy nhè nhẹ.

    "Tuyết Nhi, anh thích em, em đừng từ chối anh được không?"

    Nghe anh dịu dàng gọi tên mình, trái tim Bạch Chiêu Tuyết mềm nhũn, giọng điệu cũng theo đó mà dịu đi.

    "Được thôi, tôi đồng ý không đi nữa, chúng ta cùng ăn tối."

    "Thật sao!"

    Nam Cung Duẫn cười.

    Anh gọi đầy một bàn thức ăn thịnh soạn, nhưng lại không động đũa, đôi mắt sâu thẳm như mực nhìn cô đầy trìu mến.

    "Sao anh không ăn vậy?"

    Bạch Chiêu Tuyết ăn vài miếng, thấy ánh mắt anh luôn dõi theo mình, có chút không tự nhiên hỏi.

    "Nhìn em là anh no rồi."

    "Ý anh là sao?"

    Khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi ửng hồng.

    "Sắc đẹp như vậy, nhìn thôi cũng đủ no rồi!"

    Anh bật cười!

    Bàn đầy món ăn tỏa ra mùi thơm nồng nàn, những món ăn hấp dẫn bỗng chốc mất đi sức quyến rũ. Cô tiện tay cầm ly rượu bên cạnh, uống cạn một hơi, cảm giác cay nồng khiến cô ho sặc sụa.

    Haizz, cô đang làm gì vậy? Rõ ràng biết giữa họ là không thể, vậy mà cô lại?

    Ánh mắt anh nhìn cô có chút kỳ lạ.

    Người phục vụ lập tức rót thêm cho cô một ly rượu nữa, cô ngẩng đầu lên, lại uống cạn một ly, vì quá nhanh nên lại sặc ho, ho đến đỏ cả mắt, nước mắt cũng trào ra.

    "Tuyết Nhi, em ghét anh sao?"

    Ánh mắt anh có chút tổn thương, nếu thật sự không có chút tình cảm nào, liệu anh làm như vậy có quá đáng không? Một người vốn bá đạo bỗng nhiên có chút không đành lòng.

    "Không, tôi không ghét anh, tôi chỉ ghét bản thân mình thôi?"

    Hai má Bạch Chiêu Tuyết đỏ bừng vì rượu, trong mắt anh càng thêm vài phần quyến rũ.

    "Tại sao?"

    Anh không hiểu, bình thường cô rất ít khi nói chuyện tình cảm với anh, có lẽ vì trong lòng cô còn có điều gì đó vướng bận.

    "Vì tôi còn không biết mình rốt cuộc muốn gì? Hôn nhân? Tình yêu?"

    Nam Cung Duẫn trong lòng giật mình, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Chiêu Tuyết.

    "Chẳng lẽ không có người đàn ông nào khiến em thực sự rung động?"

    "Ừm!"

    Ánh mắt anh vì câu trả lời của cô mà trở nên sâu thẳm hơn.

    Vài ly rượu xuống bụng, Bạch Chiêu Tuyết đã sớm đầu nặng chân nhẹ. Đôi mắt cô bắt đầu trở nên mờ mịt, nói chuyện cũng bắt đầu không rõ ràng.

    Nam Cung Duẫn đau lòng bế cô lên, đi về phía căn phòng đã đặt sẵn.

    Phòng 201 khách sạn Hoàng Gia XXX, Nam Cung Duẫn nhẹ nhàng đặt Bạch Chiêu Tuyết lên chiếc giường mềm mại. Anh ân cần cởi áo khoác và giày cho cô. Bạch Chiêu Tuyết tỏ ra rất ngoan ngoãn, thân thể mềm mại, đầy đặn của cô tự nhiên tựa vào lòng anh, điều này khiến cơ thể Nam Cung Duẫn có một sự thay đổi tinh tế. Bình thường anh chưa từng chạm vào phụ nữ, lúc này hơi thở có chút gấp gáp, bàn tay ôm cô hơi run rẩy, dục vọng trong mắt cũng ngày càng rõ ràng.

    "Nóng, nóng quá!"

    Bạch Chiêu Tuyết vừa há miệng kêu lên, vừa kéo vạt áo khoác mỏng manh trên người.

    Chiếc áo lót màu đỏ đáng yêu đã hoàn toàn lộ ra trước mặt anh. Anh đột nhiên cúi xuống cơ thể mềm mại của cô. Sợ làm cô đau, anh chống tay xuống giường, cố gắng dồn trọng lượng cơ thể mình sang một bên.

    Bạch Chiêu Tuyết giãy giụa, nhưng lại bị Nam Cung Duẫn đè chặt, hai cơ thể áp sát vào nhau, gần gũi đến mức có thể nhìn rõ "núm vú" dưới lớp quần áo mỏng manh của cô.

    "Tuyết Nhi, anh muốn yêu em!"

    Đôi mắt màu hổ phách của anh đỏ ngầu, dục vọng nồng nặc.

    Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của Bạch Chiêu Tuyết, anh dường như đã mất đi lý trí.

    Nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô và của mình, anh không thể chờ đợi mà đè lên..
     
  10. Chương 111: Nghi ngờ bị ăn thịt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bạch Chiêu Tuyết từ từ mở mắt, sau khi nhìn rõ người đang ngủ bên gối, tôi hét lên một tiếng, cơn buồn ngủ tan biến trong nháy mắt.

    "Sao anh lại ở đây? Đây là đâu?"

    Bạch Chiêu Tuyết ôm chặt lấy tấm chăn trên người, vẻ mặt đầy cảnh giác.

    "Vợ ơi, em quên rồi sao! Đêm qua em đã giữ anh lại mà."

    Khóe môi Nam Cung Duẫn khẽ cong lên thành một đường tuyệt đẹp, anh lười biếng dựa người ngồi dậy, trông có vẻ rất thân mật với Bạch Chiêu Tuyết. Lúc này Bạch Chiêu Tuyết mới nhận ra, tên này lại không mặc áo.

    "Chẳng lẽ, tối qua giữa chúng tôi đã xảy ra chuyện gì sao?"

    Bạch Chiêu Tuyết hít một hơi khí lạnh, dây thần kinh trong đầu lại căng thẳng.

    "Cái đó, cái đó, tối qua? Chúng ta, chúng ta?"

    Bạch Chiêu Tuyết đỏ bừng mặt, lắp bắp không nói nên lời.

    "Chúng ta cái gì?"

    Nam Cung Duẫn hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm và sáng ngời đầy ẩn ý nhìn tôi một cái.

    "Thôi bỏ đi, đêm qua tôi say quá, chẳng nhớ gì cả."

    Bạch Chiêu Tuyết mặt đỏ bừng, vội vàng muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ta kéo lại.

    "Vợ ơi, em phải chịu trách nhiệm với anh chứ!"

    "Chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm gì cơ?"

    Cô cố ý giả vờ ngây thơ. Mặc dù trong lòng cô cũng canh cánh chuyện đó, nhưng đã xảy ra rồi thì nhắc lại còn có ý nghĩa gì nữa? Dù sao cô và Nam Cung Duẫn là tuyệt đối không thể. Đừng nói đến bố mẹ không đồng ý, cho dù bố mẹ đồng ý thì cô cũng không vượt qua được rào cản trong lòng.

    "Anh ghét nhất phụ nữ đối phó với anh, em nói cho anh biết, rốt cuộc em có chút nào thích anh không? Không nói rõ ràng, em nghĩ em có thể ra khỏi căn phòng này sao?"

    Đồng tử đen như mực của anh ta nhìn cô càng thêm sâu thẳm, ánh mắt dò xét như nhìn thấu mọi sự lúng túng trong lòng cô, anh ta bất động, như một con báo săn duyên dáng, chờ đợi con mồi khuất phục trong nỗi sợ hãi không lời.

    Bạch Chiêu Tuyết biết anh ta không nói đùa, gạt bỏ sự khác biệt bẩm sinh về thể chất giữa nam và nữ sang một bên, thể chất cường tráng và kỹ năng chiến đấu xuất sắc của người đàn ông này, ngay cả khi cô là giáo quan của anh ta, cô cũng không thể đánh bại anh ta.

    Nhất định phải để tôi nói ra sao?

    Bạch Chiêu Tuyết cắn chặt môi dưới, rất khó xử.

    Cô nằm mơ cũng không ngờ rằng uống rượu lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, hơn nữa cô sắp kết hôn rồi.

    "Nói mau, anh đang chờ câu trả lời của em."

    Nhìn cô gái nhỏ trước mắt khẽ cắn đôi môi dưới màu hồng, cắn đến nỗi in ra một vòng vết hằn nhẹ mà không hề hay biết, tâm trạng Nam Cung Duẫn càng thêm u ám.

    "Nam Cung Duẫn, anh là học viên của tôi, tôi là giáo quan của anh, tôi hơn anh sáu tuổi, giữa chúng ta là không thể, anh đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa."

    Cô cúi đầu, vội vàng nói xong, nhặt vội chiếc áo khoác nằm rải rác trên sàn rồi lao ra cửa.

    "Lời em nói là thật lòng sao?"

    Anh ta vươn cánh tay dài, một lần nữa vòng cô vào lòng, nheo đôi mắt dài hẹp lại, có chút không tin mà hỏi lại.

    "Đúng vậy, tôi sắp kết hôn rồi, anh đừng tìm tôi nữa."

    Cô nói một cách dứt khoát, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia đau khổ.

    "Thật sự phải như vậy sao?"

    "Anh thả tôi ra đi? Chúng ta không hợp!"

    Cô nói xong, đẩy mạnh anh ta ra rồi lao ra cửa.

    Anh ta ngây người ngồi yên không động đậy.

    Cô chạy rất xa, nghĩ rằng anh ta sẽ đuổi theo phía sau, nhưng anh ta không làm vậy.

    Trong phòng, Nam Cung Duẫn tiện tay lấy một điếu xì gà, nhẹ nhàng châm lửa, kẹp chặt điếu xì gà giữa hai ngón tay thon dài rõ ràng, vừa đưa lên môi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ qua làn khói bốc lên.

    Đôi mắt anh ta trở nên sâu thẳm và mơ mịt hơn.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...