6 người đang xem
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
112 21
Ôn Nhu Nhiệt Hỏa

Tác giả: Lý Tịch


images


Thể loại:
Hiện đại, Ngôn Tình, HE, Hào môn thế gia, Truy thê, Ngọt sủng, showbiz

Tình trạng: Hoàn thành

Số Chương: 70 chương

Editor: Sữa dâu bơ

Link gốc
: Banxia​

Văn Án


Thiên tài âm nhạc Phong Hạn, người trẻ tuổi nhất từng đoạt giải Ca khúc vàng, nổi tiếng trong giới vì tính tình khó chịu, được mệnh danh là "tiểu điên cuồng của làng nhạc rock".

Một ngày nọ, tin đồn anh đính hôn lan truyền, đối tượng là cô con gái út nhà họ Ôn, người được cho là đã âm thầm thích anh nhiều năm.

Phóng viên tiểu báo chặn anh ở cửa sau quán bar, hỏi tin đó có thật không.

Phong Hạn tựa vào xe mô tô, rít thuốc rồi nhạt nhẽo nói:

"Làm nhạc sĩ, chẳng lẽ lại cưới một cô gái bị điếc?"

Tối hôm đó, từ khóa leo thẳng lên hot search:

#Con cóc tư bản đòi ăn thịt thiên nga, Ôn Dạng đáng đời#

Cuối năm, Phong Hạn tổ chức tour diễn. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, fan bên dưới gào thét cuồng loạn.

Chỉ duy nhất ở hàng ghế giữa, luôn có một cô gái ngồi yên lặng. Cô mặc áo len trắng, váy xanh, dịu dàng như thiên sứ, mỉm cười nhìn anh.

Hai mươi bốn buổi diễn, lúc đầu Phong Hạn còn giữ được bình tĩnh. Về sau, cứ thấy cô là tim đập thình thịch, hát cũng lệch nhịp.

"Tiểu điên cuồng nhạc rock" cuối cùng đã hiểu thế nào là "nhất kiến chung tình".

Đêm kết thúc buổi diễn cuối cùng, trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, phải theo đuổi cô bằng được. Bỏ mặc quản lý can ngăn, anh chạy ra chặn xe, thấy cô bước lên một chiếc Maserati, tài xế cung kính gọi: "Ôn tiểu thư."

Đêm ấy, từ lời người anh, anh biết được: Ôn Dạng bị bệnh về tai ngày càng nặng, lại mắc trầm cảm trung độ, chuẩn bị ra nước ngoài điều trị.

Phong Hạn hỏi lý do. Người anh đáp: "Bởi vụ bạo lực mạng lần đó."

Ngôi sao một thời của làng nhạc đột ngột giải nghệ, mạng xã hội xôn xao. Weibo cuối cùng của anh dừng lại ở ngày 30/9, chỉ vỏn vẹn bốn chữ:

"Vạn dặm truy thê."

Năm năm không ra album mới, Phong Hạn trở lại đầy mạnh mẽ, tổ chức một buổi hòa nhạc miễn phí ở Sân vận động Quốc gia.

Cả đêm, anh chỉ hát hai ca khúc, lặp đi lặp lại 24 lần:

Một là "Ôn Nhu Nhiệt Hỏa", một là "Em nghe thấy không".

Tất cả đều dành cho người vợ mới cưới của anh một chuyên gia tâm lý và diễn giả nổi tiếng quốc tế.

"Từng là tiểu điên cuồng ngông cuồng, nay Phong Hạn mỉm cười hiền hòa, hướng về fan mà nói: 'Cô ấy là người anh yêu nhất đời này, tên là Ôn Dạng.'"

#Truy thê địa ngục: Người nhà vợ ai cũng hận tôi thì phải làm sao#

#Em dùng sự dịu dàng khiến tôi bận lòng, tôi xin đáp lại bằng tất cả dịu dàng của mình#

Ps:


Truyện thuộc loại "truy thê địa ngục cấp độ hỏa táng", nhầm bảo bối nhà người ta, bị cả nhà vợ chém không trượt phát nào, từ chương 16 trở đi toàn là ngược nam chính.

HE, không đổi nam chính (nam chính sẽ thay đổi triệt để, lột xác hoàn toàn).

Tác phẩm phản đối bạo lực mạng. Nam chính sẽ công khai xin lỗi cho hành vi sai trái của mình. Phần sau nhiều lần nhấn mạnh sai lầm của bạo lực mạng, tuyên truyền giá trị đúng đắn.

Như văn án đã thể hiện, nam chính giai đoạn đầu rất tệ. Ai không chấp nhận được thì đừng đọc kẻo ức chế.

Nhân vật chính: Ôn Dạng, Phong Hạn

Sự dịu dàng chính là lưỡi dao sắc bén nhất.
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 1

Tháng sáu ở Hải Thành, thời tiết ẩm ướt, mưa phùn lất phất đã rơi suốt nửa tháng, chưa từng ngừng lại.

Trong biệt thự nhà họ Ôn trên đỉnh núi Yến Bình có một sân thượng bằng kính trong suốt, bốn phía đều được bao bọc, vừa chắn gió che mưa, vừa có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.

Từ góc nhìn của Ôn Dạng, vừa vặn có thể thấy cảng Hồng Cảng rực rỡ ánh đèn về đêm.

Ngay vừa rồi, một con tàu lớn chở đầy hàng hóa trong màn mưa mờ ảo đã rời khỏi bến cảng.

Con tàu đó không thuộc về Hải Thành, vì vậy dù nơi này có đẹp, có phồn hoa thế nào, nó cũng sẽ không bao giờ ở lại mãi mãi.

Ôn Dạng nghĩ, cũng giống như Phong Hạn không thuộc về cô vậy. Cho dù cô có bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu chân thành, anh cũng sẽ không ở lại.

Tình yêu vốn không thể cưỡng cầu, điều này Ôn Dạng luôn hiểu.

Nhưng hiểu thì hiểu, buồn thì biết phải làm sao?

Buồn đến mức như chết đi sống lại.

* * *

Ôn Vĩ Giang sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng:

"Dạng Dạng vẫn chưa chịu ra sao?"

Thương Hồng Lệ lắc đầu:

"Đừng nóng, đã gọi cho Ải Thư rồi. Tiểu Thư vừa hay đang nghỉ phép ở Bình Thành, đã đặt vé, một tiếng nữa có thể tới. Tình cảm chị em chúng nó tốt, có lẽ khuyên được phần nào."

"Bảo tôi không gấp làm sao được?" Ôn Vĩ Giang muốn gõ cửa, lại không dám, chỉ biết giậm chân rồi chạy xuống lầu nổi giận.

"Thật đúng là súc sinh, dám nói ra những lời như vậy trước mặt truyền thông! Đám phóng viên cũng là súc sinh, không biết tích đức, lời nhảm gì cũng dám đăng! Còn mấy tên cư dân mạng nữa, từng đứa đều không thể nói lý!"

Đập vỡ liền hai chiếc bình sứ men lam thời Minh, cơn giận của Ôn Vĩ Giang vẫn chẳng nguôi, ông chỉ thẳng ra cửa sổ mắng chửi:

"Hồi đó đúng là mù mắt, mới đem Dạng Dạng gả cho cái nhà như vậy! Hôm nay tôi nói ở đây, từ nay về sau, mọi hợp tác làm ăn giữa Ôn thị và Phong thị cắt đứt hết! Đền bao nhiêu tôi cũng đền! Nhà họ Phong đời này đừng hòng có được sắc mặt tốt từ tôi nữa! Nếu tôi nói sai nửa câu, lập tức nhảy xuống từ cửa sổ này cho mà coi!"

Ôn Trạch ngồi co ro trong góc sofa, lí nhí mở miệng:

"Bố, đây là tầng một mà.."

"Còn cả mày nữa!" Lời vừa dứt, Ôn Vĩ Giang lại chĩa mũi nhọn sang Ôn Trạch:

"Mày cũng là đồ vô dụng! Lúc Phong Hạn trả lời phỏng vấn ở quán bar đó, chẳng phải mày cũng có mặt sao? Sao mày không cản nó? Không được thì cũng phải xông vào đánh một trận chứ! Chị mày ngày thường thương mày như thế, đến lúc quan trọng thì chẳng có tí tác dụng nào hết!"

"Phong Hạn là quán quân tán thủ cấp thành phố, con đánh nổi chắc.." Ôn Trạch lầm bầm chưa dứt câu thì bắt gặp ánh mắt trừng lớn của cha, da đầu tê dại, lập tức bật dậy:

"Đánh không lại thì cũng phải đánh! Bố đợi đi, con lập tức ra ga-ra dắt Harley ra, không đụng chết hắn thì cũng.."

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, còn chưa đủ loạn sao!" Thương Hồng Lệ từ cầu thang bước xuống, lông mày nhíu chặt.

Dù đau đầu, bà vẫn cố giữ bình tĩnh, mệt mỏi căn dặn:

"Vĩ Giang, mau gọi cho Ôn Thiệu và Ôn Cẩn, hỏi xem chuyện gỡ tin đến đâu rồi. Ôn Trạch, con cũng đừng đứng đó, chẳng phải con chơi Weibo rất rành sao? Mau mua thủy quân đi, một triệu, đè bình luận xuống."

"Con mua ngay từ đầu rồi." Ôn Trạch nghiêm túc, "Nhưng fan Phong Hạn điên cuồng như ma, một phút có thể cày lên mấy vạn bình luận, thủy quân hoàn toàn đè không nổi."

"Sao lại như thế?" Thương Hồng Lệ cau mày, cầm lấy điện thoại của Ôn Trạch.

Chuyện đã trôi qua ba tiếng, nhưng hot search hạng nhất vẫn trong trạng thái "bùng nổ", lượt chia sẻ đã vượt quá một triệu.

Ấn vào là một đoạn video ngắn.

Sau cánh cửa sau u ám của quán bar, một người đàn ông cao ráo dựa vào xe mô-tô hút thuốc, vành mũ lưỡi trai kéo thấp, nhìn không rõ ngũ quan.

Nhưng sống mũi cao và đường viền cằm lưu loát ấy lại vô cùng dễ nhận ra, chỉ một bên mặt cũng đủ biết đó chính là ngôi sao ca nhạc đang nổi như mặt trời ban trưa -- Phong Hạn.

Anh dường như có chút men say, giọng khàn thấp, phả ra làn khói mờ:

"Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh, tôi không có thời gian tán nhảm với cô."

"Gần đây có tin đồn ngài đã đính hôn, đối tượng là tiểu thư Ôn Dạng, con gái út của Chủ tịch tập đoàn Ôn thị."

Người quay rõ ràng biết tính khí Phong Hạn, giọng nói dè dặt:

"Nghe nói tiểu thư Ôn Dạng đã thích ngài từ lâu, nếu hai người có thể thành đôi thì thật sự là chuyện đáng mừng. Xin hỏi hai vị dự định khi nào tổ chức lễ đính hôn?"

Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc lóe sáng rồi tối, chốc lát sau, người đàn ông khẽ bật cười, mang theo chút mỉa mai:

"Đính hôn?"

"Ai nói với cô vậy?"

Sau đó, đầu thuốc đỏ rực bị dập trên nắp ca-pô, Phong Hạn nhạt giọng:

"Tôi làm nhạc, chẳng có lý gì lại cưới một con nhỏ bị điếc."

"Lẽ này, cô nên hiểu chứ?"

Đoạn video dài vỏn vẹn 30 giây, rồi chấm dứt.

Phần bình luận đã hoàn toàn bị fan Phong Hạn chiếm lĩnh.

Bình luận hot nhất là:

@HạnGiaTiểuTuyếtNhi: "Con cóc tư bản mà đòi ăn thịt thiên nga, Ôn Dạng đáng đời!"

Lượt thích đã gần 500 nghìn.

Mà toàn bộ trang nhất bình luận, không có lấy một dòng nào không mắng chửi Ôn Dạng.

#Thật nực cười, không biết tự soi gương à? Một kẻ điếc mà cũng dám mơ gả cho nhạc sĩ, khác gì chó hoang muốn ăn thịt bò Kobe? #

#Có tiền thì nghĩ mình muốn gì cũng được sao, giờ bị vả mặt rồi chứ gì? #

#Hu hu hu, bảo bối nhà tôi bị nữ lưu manh uy hiếp rồi! Vợ ơi ôm một cái! #

Ngoài ra còn có bình luận kiểu phổ cập kiến thức:

Giới thiệu về nhà họ Ôn ở Hải Thành, vốn làm giàu từ bất động sản, nói thẳng ra chính là nhà giàu mới nổi, dưới trướng có đến hàng trăm khu đô thị. Những dự án nhà ở có tên "Nhất" tại hầu hết các thành phố lớn trong nước cơ bản đều do nhà họ Ôn xây, ví dụ như Tùng Kiều Nhất Hào, Vân Đỉnh Nhất Hào, Hải Loan Nhất Hào.. Quả thực là cá mập trong giới tư bản. Ôn Dạng là con gái duy nhất của nhà họ Ôn, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Quà sinh nhật 18 tuổi của cô là chiếc Rolls-Royce Phantom trị giá ba mươi triệu, các người tin được không? Mà lúc đó cô ấy còn chưa có bằng lái nữa cơ.

Dưới phần bình luận lại một loạt:

#Con gái nhà giàu kiêu sa chứ gì, hiểu rồi! #

#Chắc chắn là loại vừa xấu vừa chảnh, không chừng còn là mặt phẫu thuật thẩm mỹ nữa#

#Nhà tôi Hạn Hạn thật sự quá đáng thương rồi, Hạn Hạn đừng sợ, hãy dũng cảm bay lên, diều luôn bên anh! #

#Ọe, buồn nôn quá, con gái tư bản vừa xấu vừa đáng sợ#

Thương Hồng Lệ vừa khóc vừa lướt xuống từng dòng, đến cuối cùng tay bà run bần bật.

Bà không dám tưởng tượng, khi Dạng Dạng – đứa con gái mà bà nâng niu trong lòng bàn tay – nhìn thấy những lời bình luận ác độc này, trong lòng sẽ đau khổ đến mức nào.

Dạng Dạng của bà là một cô gái trong sáng và lương thiện đến thế. Con bé sẽ cho chó hoang bên đường ăn, sẽ hy sinh kỳ nghỉ để đến vùng núi dạy trẻ con học vẽ. Hai mươi hai năm nay, nó chưa từng làm một việc gì trái đạo đức!

Cho dù có thích ai, cũng chỉ lặng lẽ trong lòng, không hề quấy rầy!

Cuộc hôn nhân liên minh với nhà họ Phong vốn là quyết định chung của hai gia đình, tại sao tất cả trách nhiệm lại đổ lên đầu con gái bà?

Con gái bà rốt cuộc dựa vào cái gì mà phải chịu những lời nhục mạ này?

"Mẹ, mẹ đừng khóc nữa.." Ôn Trạch giật lấy điện thoại trong tay Thương Hồng Lệ, thấy màn hình dính nước mắt, tim cậu cũng thắt lại, "Anh cả và anh hai đang nghĩ cách rồi, chuyện này rất nhanh sẽ lắng xuống thôi. Với lại, cư dân mạng trí nhớ như cá, vài hôm nữa có tin nóng khác thì chẳng ai nhớ đến nữa đâu, mọi chuyện sẽ ổn cả."

Thương Hồng Lệ nghẹn ngào hỏi: "Cư dân mạng có thể quên, nhưng chị con có quên được không?"

Ôn Trạch sững người. Cậu nhớ lại ánh mắt kinh hoảng tuyệt vọng của Ôn Dạng khi thấy tin nóng kia, một cậu trai vốn vô lo bỗng thấy cay cay sống mũi.

Ôn Trạch cố nén giọng mũi để an ủi: "Chị tuy ít nói, nhưng tính tình rất lạc quan, chị sẽ nghĩ thoáng thôi. Con đặt vé máy bay ngay bây giờ, ngày mai đưa chị ra ngoài chơi. Hôm trước chị còn bảo muốn đi Iceland ngắm cực quang, con đưa chị đi liền.."

"Con bé không giống người bình thường đâu, A Trạch. Nó đã từng tự tử rồi, nó đang mang bệnh đó!" Thương Hồng Lệ khóc nức nở, "Mẹ không muốn quay lại tám năm trước nữa, mẹ sợ lắm. Lúc đó nó ngã trong bồn tắm, đầy máu, mẹ suýt nữa không được gặp lại con bé rồi!"

"Mẹ, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu." Ôn Trạch chẳng biết nói gì hơn, chỉ có thể ghì chặt vai mẹ, liên tục lặp lại: Sẽ không sao đâu.

Trong lòng cậu chỉ còn lại căm hận với Phong Hạn.

Tên khốn ấy rốt cuộc đang làm gì? Ngay cả một lời giải thích cũng không có, mặc kệ dư luận để fans tha hồ công kích?

Có còn là đàn ông nữa không!

Ôn Vĩ Giang cúp máy bước tới, thấy cảnh này cũng thấy khó chịu: "Được rồi, đừng khóc nữa. Ôn Cẩn nói đã tìm được quản lý của Phong Hạn rồi."

Ôn Trạch lập tức ngẩng lên: "Thế Phong Hạn đâu, anh ta ở đâu?" Cậu phải đi tìm, có hy sinh bản thân cũng phải đánh cho hắn tàn phế nửa đời!

"Trên máy bay, nghe nói bay sang Mỹ quay MV." Ôn Vĩ Giang day trán, "Quản lý Phong Hạn còn ở trong nước, nhưng không liên lạc được với cậu ta nên không dám tự tiện đăng weibo. Hắn hứa sẽ nhanh chóng tìm cách trấn an fan. Ôn Thiệu cũng đã liên hệ với phía chính thức, nhiệt độ chủ đề sẽ hạ xuống trong vòng mười phút nữa."

Vấn đề bề ngoài xem như đã được xử lý.

Nhưng ai cũng biết, quan trọng nhất không phải gỡ hot search, mà là làm sao an ủi được Ôn Dạng.

Bởi người chịu tổn thương thực sự chính là cô.

Huống chi, người làm cô tổn thương lại là người đàn ông mà cô dành cả tuổi thanh xuân để yêu suốt tám năm.

Đổi là ai thì cũng không thể chấp nhận được.

Nhưng lại chẳng ai biết làm thế nào.

Trong phòng chìm vào yên lặng.

Bỗng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, Ôn Trạch giật mình, bước nhanh ra mở. Ngoài cửa là Đàm Dĩ Vân và Ải Thư.

Đàm Dĩ Vân là vợ của Ôn Thiệu, chị dâu của Ôn Dạng. Quan hệ chị em dâu vốn rất tốt, lần này đến để an ủi, cô còn dẫn theo con trai nhỏ – Ôn Tiểu Tinh.

Ải Thư là con gái dì ruột Ôn Dạng, chị em họ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên.

Ôn Tiểu Tinh đã được mẹ dặn dò từ trước, vừa bước vào nhà, chưa kịp thay giày đã la lớn:

"Cô ơi! Cô đừng buồn nữa, Tinh Tinh tới rồi, Tinh Tinh tới ôm cô nè!"

"Cô ơi, Tinh Tinh thương cô nhất, cô ra đi, đừng khóc nữa, Tinh Tinh cho cô kẹo nhé!"

Đàm Dĩ Vân khẽ hỏi: "Mẹ, Dạng Dạng thế nào rồi, có ăn gì chưa?"

Thương Hồng Lệ mắt đỏ hoe lắc đầu: "Chưa, nửa ngày nay chưa ăn gì."

Ải Thư sốt sột muốn lên lầu: "Thế còn đợi gì nữa, phá cửa xông vào thôi!"

Thương Hồng Lệ vội giữ lại: "Bác sĩ tâm lý nói lúc này đừng quấy rầy, để nó yên tĩnh một mình, lỡ hù dọa thì càng tệ."

Ải Thư nhíu mày: "Nhưng mà.." Nói đến nửa chừng thì dừng lại, song ai cũng hiểu, cô lo Ôn Dạng sẽ nghĩ quẩn.

Thương Hồng Lệ nói: "Đã sắp xếp người ở ngoài cửa nghe động tĩnh rồi, có gì bất thường sẽ lập tức xông vào."

Ải Thư nghe vậy mới tạm yên tâm, nhưng vẫn lo lắng nhìn lên lầu.

Cửa phòng sân thượng vẫn đóng chặt, trên đó còn dán hình SpongeBob và Patrick – lần trước Ôn Tiểu Tinh đến chơi, Ôn Dạng vẽ để dỗ nó. Ôn Dạng học hội họa ở học viện mỹ thuật hàng đầu trong nước, vừa có năng khiếu, vừa có tính nhẫn nại, lại giữ được tâm hồn trẻ thơ.

Ôn Trạch liền gọi theo: "Chị ơi, ra ăn cơm đi mà, Tinh Tinh lo chết đi được rồi!"

"Chị ơi, ra ăn cơm đi mà, Trạch Trạch cũng lo chết đi được rồi!"

Mọi ánh mắt đều chăm chăm nhìn cánh cửa kia. Ôn Dạng vốn rất thương Tiểu Tinh, chắc chắn không nỡ để cậu bé gọi mãi.

Quả nhiên, nửa phút sau, cửa sân thượng được mở.

Ôn Dạng mặc váy ngủ đứng ở đó, gương mặt trắng trẻo lem nhem nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, giọng khàn khàn vì khóc:

"Tinh Tinh, cô buồn lắm, cô muốn ôm Tinh Tinh một cái.."

* * *

Bên kia bờ đại dương, Phong Hạn vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của quản lý Giang Dã.

Giọng Giang Dã đầy hoảng loạn: "Boss, xảy ra chuyện lớn rồi! Hôm qua tôi không nên để cậu đi bar, say như chó còn nói linh tinh với phóng viên lá cải! Giờ truyền thông thi nhau đăng video phỏng vấn, fans thì chửi tiểu thư nhà họ Ôn thậm tệ. Nhị thiếu Ôn gọi cho tôi mấy chục cuộc, tỏ ý cực kỳ bất mãn. Tiểu thiếu gia Ôn còn dọa thuê người đánh tôi! Bên tổng Ôn cũng gọi liên tục mà liên lạc không được với cậu, boss, lần này thật sự to chuyện rồi!"

Ngủ một chuyến bay, Phong Hạn vẫn lơ mơ, chỉ nghe Giang Dã

Ong ong bên tai.

Gió chiều thổi mạnh, Phong Hạn kéo mũ áo hoodie che kín đầu, mất kiên nhẫn: "Một câu thôi, rốt cuộc thế nào?"

".. Xem tôi gửi cho cậu ảnh chụp màn hình weibo đi!"

Phong Hạn dập máy, thông báo tin nhắn lập tức dồn đến. Anh tùy ý mở ra xem, liếc một cái liền hiểu chuyện gì, lông mày cau chặt.

Điện thoại lại reo, Giang Dã sốt sắng: "Tôi đã viết sẵn thư xin lỗi rồi, cứ nói cậu uống say tâm trạng không tốt nên nói bậy. Nói cậu và tiểu thư Ôn thật ra là bạn tốt, nhắc fans đừng kích động.."

Phong Hạn dừng lại, dựa lưng vào lan can, lạnh nhạt cắt lời: "Hôm đó tôi không hề say."

Giang Dã sững lại: "Không say?"

"Chẳng qua tôi không muốn cưới một người phụ nữ xa lạ thôi, có vấn đề gì không?" Ánh mắt Phong Hạn lạnh lùng, giọng cũng đầy dứt khoát, "Không hỏi ý kiến tôi mà tự ý định hôn sự. Bọn họ có gan tung tin, tôi cũng có gan từ chối."

"Coi tôi như cái máy gắp thú sao? Nhét xu vào là vận hành à? Nhà họ Ôn đúng là trò cười."

"Còn vị tiểu thư Ôn kia, ai thế? Tôi chẳng quen. Nói thích tôi tám năm là muốn gả cho tôi? Người muốn gả cho tôi nhiều lắm, chẳng lẽ tôi phải cưới hết sao?"

Giang Dã có thể tưởng tượng rõ ràng dáng vẻ lúc đó của Phong Hạn: Đẹp trai pha chút ngang tàng, ngang tàng lại xen chút ngầu, hờ hững, đầy khinh miệt.

Đúng chuẩn tra nam. Không hiểu nổi một trăm triệu fans trong weibo thích anh ta chỗ nào.

Giang Dã dè dặt hỏi: "Thế cậu định xử lý sao?"

"Không xử lý." Phong Hạn mất kiên nhẫn đứng thẳng dậy.

"Tôi còn phải đi xem địa điểm, cúp đây."
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 3 Tìm chủ đề
Chương 2

Đã là hai giờ sáng, nhưng nhà họ Ôn vẫn sáng đèn như ban ngày.

Ôn Vĩ Giang lập tức ra lệnh đình chỉ toàn bộ các dự án hợp tác với nhà họ Phong, rõ ràng tỏ thái độ cắt đứt, từ nay về sau không còn qua lại. Ban lãnh đạo công ty chịu khổ, nửa đêm bị gọi dậy họp khẩn, rồi vội vàng bàn bạc phương án, liên hệ phòng tài chính, tính toán tổn thất. Trong thư phòng, tiếng chuông điện thoại reo liên hồi.

Trong phòng ăn, Ôn Dạng đang đút cơm cho Ôn Tiểu Tinh ăn.

Đây là cách mà Thương Hồng Lệ nghe từ bác sĩ tâm lý Dụ Thịnh Xuyên của Ôn Dạng-khuyên nhủ an ủi đều vô dụng, muốn giúp cô bước ra khỏi bóng tối thì phải để cô tìm lại giá trị của bản thân, hoặc ít nhất là khiến cô cảm nhận mình còn có giá trị.

Ôn Dạng vốn luôn là một người cực kỳ kiên nhẫn.

Ôn Tiểu Tinh vừa tròn năm tuổi tháng trước, đúng độ tuổi nghịch ngợm hiếu động nhất. Ăn một miếng cơm mà phải lăn lộn ba vòng, thường ngày do Đàm Dĩ Vân đút cho, chưa được hai phút đã muốn giơ tay đánh người.

Còn Ôn Dạng thì không. Dù Tiểu Tinh có nghịch ngợm thế nào, cô vẫn luôn mỉm cười, chẳng bao giờ tỏ vẻ giận dữ.

Dần dần, Ôn Tiểu Tinh cũng ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế em bé, há miệng chờ từng muỗng cháo.

Thấy con trai thay đổi như thế, Đàm Dĩ Vân lấy làm kỳ lạ, giả vờ ghen tuông:

"Tiểu Tinh thật hư, mẹ đút thì không chịu ăn, đến lượt dì út đút lại ngoan ngoãn thế này."

"Vì mẹ dữ quá." Ôn Tiểu Tinh lè lưỡi, "Dì út không dữ, dì út là tiên nữ, Tiểu Tinh sẽ không chọc tiên nữ giận."

Nghe vậy, cả nhà bật cười, ngay cả Ôn Dạng cũng mỉm cười theo.

Bầu không khí nặng nề nhờ tiếng cười mà vơi đi nhiều.

Chỉ có Thương Hồng Lệ bất chợt thấy sống mũi cay xè, không kìm được quay mặt đi, lén lau nước mắt.

Năm Ôn Dạng mười bốn tuổi lần đầu được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, bác sĩ điều trị chính – bác sĩ Dụ – đã từng nói: Ôn Dạng dường như bẩm sinh có sức hút đặc biệt với trẻ nhỏ và động vật.

Khí chất của cô mềm mại, ôn hòa, lại giàu lòng trắc ẩn. Cảm giác của cô vô cùng nhạy bén, có thể nhận ra những biến đổi cảm xúc tinh tế mà người bình thường khó nhận thấy, bởi thế cô hết sức tỉ mỉ.

Chính những đặc điểm ấy khiến cô luôn thân thiện, biết lắng nghe, biết cho đi hết lòng. Ai ở bên cô cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Nhưng đối với bản thân cô, điều đó đồng nghĩa với việc rất dễ bị tổn thương từ thế giới bên ngoài, vì thế nhất định phải được bảo vệ thật tốt.

Bác sĩ Dụ khi ấy từng miêu tả: "Dạng Dạng giống như một búp bê sứ, rất đẹp, rất tinh xảo, phải nâng niu trong lòng bàn tay, tuyệt đối đừng để cô bé vỡ thêm lần nào nữa, hãy cố gắng để cô ấy luôn vui vẻ."

Cũng bởi vì câu nói này mà khi Ôn Dạng mười lăm tuổi, ngượng ngùng thổ lộ với mẹ rằng: "Mẹ ơi, con thích một cậu con trai biết đàn guitar", Thương Hồng Lệ đã không ngăn cản.

Để rồi cậu con trai ấy trở thành chiếc gai cắm suốt tám năm trong tim con gái bà. Đến hôm nay, cuối cùng đã rút ra, nhưng để lại một vết thương đầm đìa máu.

Đó là lỗi của bà, đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Ôn Tiểu Tinh ăn no xong liền buồn ngủ. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có thể gắng gượng đến tận hai giờ sáng đã là rất khó. Đàm Dĩ Vân bế nó sang phòng khách ngủ.

"Dạng Dạng, con cũng đi ngủ đi." Thương Hồng Lệ nắm tay Ôn Dạng, dẫn cô về phòng.

Trên đường đi, bà không nhịn được lải nhải:

"Nghe lời mẹ, Dạng Dạng, đừng nghĩ đến người đó nữa. Vì hắn mà rơi nước mắt thật chẳng đáng chút nào.."

Nói đến nửa chừng, bà bỗng nhận ra điều gì, vội ngừng lại, gượng gạo đổi đề tài:

"Ý mẹ là, con đừng suy nghĩ lung tung. Dù trời có sập xuống, đã có ba mẹ chống đỡ cho con, còn có các anh trai và cả Ôn Trạch nữa."

"Mẹ, con biết mà." Vào đến phòng, Ôn Dạng bật đèn đầu giường, cùng Thương Hồng Lệ ngồi xuống mép giường.

Cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu xanh nhạt, tà váy mềm mại phủ xuống dưới gối, để lộ đôi chân thon trắng nõn.

Ánh đèn cam vàng chiếu lên gương mặt cô, khiến sắc diện hồng hào hơn đôi chút. Ôn Dạng có khuôn mặt tinh xảo, dễ nhìn, ngũ quan mềm mại hài hòa, khi cười mắt cong cong.

Quầng mắt cô vẫn còn đỏ, nhưng giọng nói đã bình tĩnh hơn nhiều, khẽ thốt:

"Thật ra, vừa rồi lúc chơi với Tiểu Tinh, con đã nghĩ thông suốt rồi."

Thương Hồng Lệ nhìn cô, ánh mắt đầy mong đợi.

"Phong Hạn nói những lời đó, đúng là rất tổn thương người khác." Ôn Dạng mỉm cười, lúm đồng tiền dưới môi khẽ hiện, "Nhưng anh ta nói cũng không sai, chúng con thật sự chẳng hợp nhau chút nào. Con chấp nhận."

"Chuyện tình cảm mà, con thích anh ấy, anh ấy không thích con, vốn dĩ rất bình thường, chẳng cần miễn cưỡng. Con đã dành trọn tuổi thanh xuân để yêu, tuy kết cục không tốt, nhưng may mắn là thua triệt để, không còn tiếc nuối."

"Còn phải cảm ơn Phong Hạn nữa." Ôn Dạng mím môi cười, "Nếu không phải anh ấy dứt khoát như vậy, có lẽ con vẫn còn ôm ảo tưởng, lãng phí thêm nhiều thời gian."

Giọng cô chậm rãi:

"Bây giờ như thế này cũng tốt. Con cuối cùng đã có dũng khí nói lời tạm biệt với quá khứ."

"Dạng Dạng.." Thương Hồng Lệ xúc động đến mức gần như bật khóc, "Con có thể nghĩ thoáng như thế, mẹ thật sự rất vui! Thật sự.. Rất vui!"

"Mẹ, con còn một ước nguyện cuối cùng." Ôn Dạng ngừng lại một chút, ngẩng nhìn vào mắt Thương Hồng Lệ.

"Con nói đi."

"Con muốn được nghe lại concert vòng lưu diễn của anh ấy một lần nữa." Ôn Dạng khẽ nói, "Con không muốn bỏ chạy trong chật vật. Con muốn cho tuổi thanh xuân của mình một cái kết trọn vẹn, ngẩng cao đầu, đường hoàng rời đi. Sau đó, sống thật tốt cuộc đời thuộc về riêng con."

Ôn Dạng nhắm mắt, ôm lấy vai mẹ, lông mi còn vương ướt:

"Mẹ, xin lỗi, đã để mọi người lo lắng. Về sau, con sẽ không bao giờ khóc vì anh ấy nữa."

Thương Hồng Lệ nghẹn ngào gật đầu đồng ý:

"Được.. Được."

Sự kiện hot search thoáng chốc đã qua đi hai tháng, dường như đã bị thế giới lãng quên.

Phong Hạn mấy ngày đầu vì hành động của Phong Hạn mà tức đến suýt phát bệnh tim, nhưng đứa con trai này tính tình quá hoang dã, quá phản nghịch, đánh cũng không nghe, mắng cũng không nghe. Sau mấy lần cãi vã không có kết quả, Phong Dương Vinh chỉ có thể thở dài tự nhủ mình nuôi một đứa nghịch tử, từ đó không còn nhắc đến chuyện này nữa.

Chỉ có mẫu thân Trần Giao Bạch thỉnh thoảng nhớ tới thì lại lải nhải mấy câu:

"A Hạn, Dạng Dạng thật sự là một đứa trẻ đặc biệt khiến người ta thương yêu. Chỉ là năm mười bốn tuổi bị bệnh mà hỏng tai, nếu con gặp nó, chắc chắn sẽ thích nó. Bây giờ thành ra như thế này thật là đáng tiếc."

Phong Hạn mỗi lần đều ứng phó qua loa, coi như không nghe thấy.

Lưu diễn chỉ còn hai ngày nữa sẽ bắt đầu, trạm đầu tiên ở S thị, trung tâm thể dục.

Buổi sáng, Giang Dã gọi điện tới, nói rằng hội trường đã bố trí xong, hỏi khi nào hắn rảnh thì nhanh chóng qua tập duyệt.

Dù sao cũng là buổi lưu diễn đầu tiên, vô cùng quan trọng, không cho phép một chút sai sót nào.

Phong Hạn quanh năm vướng đầy tin tức tiêu cực, nào là tính tình khó chịu, ra vẻ ngôi sao, ném micro, đập guitar những chuyện như vậy hắn đều từng làm. Chỉ có một ưu điểm duy nhất được toàn mạng khen ngợi, chính là chuyên nghiệp.

Đặt chuyến bay gần nhất, ba giờ chiều, Phong Hạn đã xuất hiện tại sân bay S thị.

Vì gấp gáp, cũng để tránh bị fans nhận ra, hắn chỉ mặc đơn giản một chiếc áo thun trắng phối quần công nhân xanh rêu, đeo khẩu trang đen, vành mũ lưỡi trai gần như che đến cằm.

Dù vậy, dựa vào chiều cao gần một mét chín cùng khí chất bá đạo, dọc đường vẫn khiến không ít cô gái lén chụp hình.

Sắc mặt không biểu cảm đi xuống cầu thang máy bay, Phong Hạn lấy trong túi ra một lọ kẹo cao su vị cam, vừa cho một viên vào miệng, điện thoại Giang Dã lại gọi tới:

"Xoẹt! Boss, có tình huống khẩn cấp! Anh hạ cánh rồi chứ? Tôi đã sắp xếp trợ lý đến đón rồi!"

Phong Hạn nheo mắt:

".. Xảy ra chuyện gì?"

Giang Dã giọng gấp gáp:

"Sân vận động trung tâm S thị bên cạnh đang sửa đường, cái cần cẩu ngu xuẩn đập đứt dây điện, bây giờ cả khu đều mất điện! Máy phát trong hội trường chỉ đủ duy trì hai tiếng, mà thời gian sửa chữa ước tính là đến chiều ngày diễn mới xong! Boss, nếu trong vòng hai tiếng anh không tới thì khỏi tập duyệt luôn rồi! Hành lý khỏi cần lấy, chạy nhanh!"

".. Mẹ kiếp." Phong Hạn thấp giọng chửi một câu, không kịp lấy vali ở băng chuyền, lao thẳng như bay về phía thang máy.

Trên đường ra bãi đỗ xe, hắn gọi lại cho Giang Dã:

"Xe đến đón biển số bao nhiêu?"

"Hả? Hả, đợi chút, tôi xem nào." Mười mấy giây sau, giọng Giang Dã vang lên trở lại, vô cùng chắc chắn: "8A688."

Phong Hạn lẩm nhẩm ghi nhớ, cúp máy, ánh mắt tìm kiếm trong bãi đỗ.

Cuối cùng bắt gặp một chiếc Rolls-Royce Yunying màu lam bảo thạch, biển số Hải A8A688.

Gần đây studio lợi nhuận tốt vậy sao? Đi đón cũng dùng Rolls-Royce?

Chỉ là màu sắc hơi lòe loẹt một chút.

Thời gian cấp bách, Phong Hạn không nghĩ nhiều, sải vài bước kéo cửa xe, hông vừa nghiêng liền ngồi xuống:

"Trung tâm thể dục, không kịp nữa rồi, đi mau!"

* * *

Trong xe điều hòa mát lạnh, thoảng mùi hương ngọt ngào của trái cây. Hương này Phong Hạn không thể miêu tả, không phải bất kỳ loại nước hoa cao cấp nào, càng thêm thanh ngọt dịu dàng. Trong cái nóng bức tháng bảy mà ngửi thấy, chỉ một khoảnh khắc, toàn thân kinh mạch đều như được khai thông.

Phong Hạn sững người.

Đập vào mắt là một chiếc váy màu sữa, trên váy đặt chồng lên một đôi tay thon dài. Bàn tay của mỹ nhân còn trắng hơn cả váy, đẹp đến kinh người.

Đó tuyệt đối là đôi tay đẹp nhất hắn từng thấy trong đời.

Phong Hạn nghe rõ trái tim mình, "thình thịch" nảy mạnh một cái, nửa người liền cứng đờ.

Ánh mắt không khống chế nổi chậm rãi ngước lên, như ý va vào một đôi mắt mỹ nhân trong suốt, tĩnh lặng.

Mỹ nhân không chút biểu cảm, trong đáy mắt phản chiếu bóng dáng chật vật, lúng túng của hắn.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back