Chương 1371: Cô thích người trẻ tuổi hơn cô sao?
Địch nhị gia lại một lần nữa lái xe đưa Long Nguyệt Thiên trở về.
Tâm tình của Long Nguyệt Thiên so với lần trước còn muốn bất an hơn.
"Không thoải mái sao?" Địch nhị gia hỏi.
"Không có." Cô không có không thoải mái, chỉ là có chút không được tự nhiên.
"Cô thích người trẻ tuổi hơn cô sao?" Địch nhị gia lại hỏi.
Ngữ khí vững vàng, nghe như bên trong cũng không có chút tình cảm nào.
"Cái gì? Tôi khi nào nói tôi thích người trẻ tuổi hơn tôi?" Long Nguyệt Thiên nghĩ cô ấy nhiều năm như vậy cũng không có xuống tay đối với những tiểu tử so với mình nhỏ tuổi hơn.
Địch nhị gia không có trả lời, vẻ mặt chuyên chú mà lái xe.
Long Nguyệt Thiên không hiểu được ý tứ của Địch nhị gia.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng của ông ấy, Long Nguyệt Thiên không hiểu được không yên tâm.
Không giống như lần trước đưa Long Nguyệt Thiên tới cửa sau đó quay trở về, lần này Địch nhị gia muốn đưa Long Nguyệt Thiên vào cửa.
"Cái kia.. Không cần đưa tôi đi vào."
"Không thói quen sao?" Địch nhị gia hỏi, đôi mắt thâm thúy.
"Quả thật có một chút." Long Nguyệt Thiên vẫn là lần đầu tiên được nam nhân đưa về đến cửa nhà.
"Cần có thói quen một chút."
Quả thật.. Long Nguyệt Thiên cũng biết nếu chính mình đã đáp ứng với Địch nhị gia giao dịch này, về sau cũng phải cùng nhau ra vào.
"Được rồi, tôi sẽ tập thói quen một chút." Long Nguyệt Thiên kiềm chế sự bất an trong lòng, để cho Địch nhị gia đưa mình vào cửa nhà.
"Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
Đều đã đến nhà cửa, giống như trực tiếp đuổi người đi cũng không tốt lắm.
Long Nguyệt Thiên chỉ có thể kiên trì mời Địch nhị gia vào nhà ngồi.
Long Nguyệt Thiên pha cho Địch nhị gia một ly trà.
"Anh còn phải lái xe trở về, tôi sẽ không rót rượu cho anh."
"Ân."
Địch nhị gia ngồi ở bên trong phòng khách nhà Long Nguyệt Thiên phẩm trà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Long Nguyệt Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chỉ cảm thấy chén trà này uống quá chậm.
Cô ấy nhịn không được nghĩ đến, Địch nhị gia còn không đi, có thể còn muốn làm chuyện gì khác hay không?
Nửa đêm, cô nam quả nữ..
Trong đầu Long Nguyệt Thiên mạnh mẽ chạy ra những hình ảnh không tốt lắm.
Vạn nhất Địch nhị gia đối với cô ấy làm như vậy, cô ấy phản kháng hay là thuận theo đây?
Cô ấy có thể phản kháng sao?
Thể lực cùng ý chí lực của cô ấy có cho phép cô ấy phản kháng không?
Rốt cục, thời điểm ở trong đầu Long Nguyệt Thiên đang giao chiến ba mươi hiệp, Địch nhị gia đứng lên.
Không có thêm động tác nào khác, ông ấy rời đi.
Long Nguyệt Thiên thả lỏng một hơi, nhưng đồng thời cũng không hiểu sao có chút mất mác.
###
Cuối tuần, mọi người xuất phát đi đến địa điểm leo núi.
Địa điểm này nằm trong vùng hoang dã và phù hợp hơn cho những người leo núi đã có kinh nghiệm.
Phong cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, bên cạnh còn có thác nước, có vườn hoa.
Bên cạnh vườn hoa có thể dựng lều trại, có thể cắm trại dã ngoại.
Long Nguyệt Thiên, Trình Dịch, Giản Dật Hành là ba người bắt đầu đi đầu tiên.
Giản Dật Hành làm đầu tàu gương mẫu, lúc những người khác mới đi được một nửa chặng đường anh ấy cũng đã leo lên tới đỉnh.
Trình Dịch tuy rằng cũng là người có kinh nghiệm, nhưng mà về mặt thể lực so không bằng Giản Dật Hành, bị Giản Dật Hành bỏ lại ở phía sau.
Long Nguyệt Thiên tuy rằng là nữ nhân, nhưng mà so với nữ nhân bình thường biểu hiện xuất sắc hơn nhiều, cùng Trình Dịch có lực lượng ngang nhau, hai người cùng nhau đi.
Bên cạnh lều trại, Địch nhị gia ngồi ở ghế mây, ánh mắt dừng ở trên mấy người đang leo lên vách đá.
Vốn tưởng rằng hôm nay ông ấy cũng sẽ đi, nhưng mà thoạt nhìn, Địch nhị gia chỉ tính toán đến để xem náo nhiệt.
Long Nguyệt Thiên đi một vòng quay trở về, đầu đổ đầy mồ hôi, Giản Nhất Lăng đưa cho cô ấy khăn mặt.
"Cám ơn bảo bối." Long Nguyệt Thiên lau mồ hôi và nói.
Lau mồ hôi xong, Giản Nhất Lăng lại đưa đến một dĩa hoa quả đã gọt vỏ.
"Bảo bối chị yêu em." Long Nguyệt Thiên thừa dịp Địch Quân Thịnh không ở bên cạnh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng.
Tâm tình của Long Nguyệt Thiên so với lần trước còn muốn bất an hơn.
"Không thoải mái sao?" Địch nhị gia hỏi.
"Không có." Cô không có không thoải mái, chỉ là có chút không được tự nhiên.
"Cô thích người trẻ tuổi hơn cô sao?" Địch nhị gia lại hỏi.
Ngữ khí vững vàng, nghe như bên trong cũng không có chút tình cảm nào.
"Cái gì? Tôi khi nào nói tôi thích người trẻ tuổi hơn tôi?" Long Nguyệt Thiên nghĩ cô ấy nhiều năm như vậy cũng không có xuống tay đối với những tiểu tử so với mình nhỏ tuổi hơn.
Địch nhị gia không có trả lời, vẻ mặt chuyên chú mà lái xe.
Long Nguyệt Thiên không hiểu được ý tứ của Địch nhị gia.
Nhìn sườn mặt lạnh lùng của ông ấy, Long Nguyệt Thiên không hiểu được không yên tâm.
Không giống như lần trước đưa Long Nguyệt Thiên tới cửa sau đó quay trở về, lần này Địch nhị gia muốn đưa Long Nguyệt Thiên vào cửa.
"Cái kia.. Không cần đưa tôi đi vào."
"Không thói quen sao?" Địch nhị gia hỏi, đôi mắt thâm thúy.
"Quả thật có một chút." Long Nguyệt Thiên vẫn là lần đầu tiên được nam nhân đưa về đến cửa nhà.
"Cần có thói quen một chút."
Quả thật.. Long Nguyệt Thiên cũng biết nếu chính mình đã đáp ứng với Địch nhị gia giao dịch này, về sau cũng phải cùng nhau ra vào.
"Được rồi, tôi sẽ tập thói quen một chút." Long Nguyệt Thiên kiềm chế sự bất an trong lòng, để cho Địch nhị gia đưa mình vào cửa nhà.
"Không mời tôi đi vào ngồi một chút sao?"
Đều đã đến nhà cửa, giống như trực tiếp đuổi người đi cũng không tốt lắm.
Long Nguyệt Thiên chỉ có thể kiên trì mời Địch nhị gia vào nhà ngồi.
Long Nguyệt Thiên pha cho Địch nhị gia một ly trà.
"Anh còn phải lái xe trở về, tôi sẽ không rót rượu cho anh."
"Ân."
Địch nhị gia ngồi ở bên trong phòng khách nhà Long Nguyệt Thiên phẩm trà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Long Nguyệt Thiên cảm thấy vô cùng lo lắng.
Chỉ cảm thấy chén trà này uống quá chậm.
Cô ấy nhịn không được nghĩ đến, Địch nhị gia còn không đi, có thể còn muốn làm chuyện gì khác hay không?
Nửa đêm, cô nam quả nữ..
Trong đầu Long Nguyệt Thiên mạnh mẽ chạy ra những hình ảnh không tốt lắm.
Vạn nhất Địch nhị gia đối với cô ấy làm như vậy, cô ấy phản kháng hay là thuận theo đây?
Cô ấy có thể phản kháng sao?
Thể lực cùng ý chí lực của cô ấy có cho phép cô ấy phản kháng không?
Rốt cục, thời điểm ở trong đầu Long Nguyệt Thiên đang giao chiến ba mươi hiệp, Địch nhị gia đứng lên.
Không có thêm động tác nào khác, ông ấy rời đi.
Long Nguyệt Thiên thả lỏng một hơi, nhưng đồng thời cũng không hiểu sao có chút mất mác.
###
Cuối tuần, mọi người xuất phát đi đến địa điểm leo núi.
Địa điểm này nằm trong vùng hoang dã và phù hợp hơn cho những người leo núi đã có kinh nghiệm.
Phong cảnh xung quanh cũng không tệ lắm, bên cạnh còn có thác nước, có vườn hoa.
Bên cạnh vườn hoa có thể dựng lều trại, có thể cắm trại dã ngoại.
Long Nguyệt Thiên, Trình Dịch, Giản Dật Hành là ba người bắt đầu đi đầu tiên.
Giản Dật Hành làm đầu tàu gương mẫu, lúc những người khác mới đi được một nửa chặng đường anh ấy cũng đã leo lên tới đỉnh.
Trình Dịch tuy rằng cũng là người có kinh nghiệm, nhưng mà về mặt thể lực so không bằng Giản Dật Hành, bị Giản Dật Hành bỏ lại ở phía sau.
Long Nguyệt Thiên tuy rằng là nữ nhân, nhưng mà so với nữ nhân bình thường biểu hiện xuất sắc hơn nhiều, cùng Trình Dịch có lực lượng ngang nhau, hai người cùng nhau đi.
Bên cạnh lều trại, Địch nhị gia ngồi ở ghế mây, ánh mắt dừng ở trên mấy người đang leo lên vách đá.
Vốn tưởng rằng hôm nay ông ấy cũng sẽ đi, nhưng mà thoạt nhìn, Địch nhị gia chỉ tính toán đến để xem náo nhiệt.
Long Nguyệt Thiên đi một vòng quay trở về, đầu đổ đầy mồ hôi, Giản Nhất Lăng đưa cho cô ấy khăn mặt.
"Cám ơn bảo bối." Long Nguyệt Thiên lau mồ hôi và nói.
Lau mồ hôi xong, Giản Nhất Lăng lại đưa đến một dĩa hoa quả đã gọt vỏ.
"Bảo bối chị yêu em." Long Nguyệt Thiên thừa dịp Địch Quân Thịnh không ở bên cạnh, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Nhất Lăng.