Chương 1361: Đại khả ái, chị bị bệnh
Địch nhị gia kéo cây côn thép một chút, đem tên côn đồ kéo về phía mình, sau đó một bàn tay khác nắm lấy cánh tay tên côn đồ, vừa chuyển cánh tay.
Liền nghe được một tiếng "Ca", tên côn đồ trật khớp.
"..."
Tên côn đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, côn thép trên tay cũng theo tiếng la rơi xuống đất.
Những tên lưu manh khác thấy thế kinh ngạc một chút, sau đó có người hô to một tiếng "Cùng nhau lên".
Sau đó mười mấy người vây quanh đi lên, tập thể múa may vũ khí trên tay, công kích Địch nhị gia.
Địch nhị gia đứng ở tại chỗ không có chuyển động, đối mặt với đám lưu manh lao tới này, ông ấy một chút cũng không có khẩn trương.
Không có động tác dư thừa, giơ tay nhấc chân, từng quyền đến thịt.
Không có hoa mỹ, không có chiêu thức làm người hoa cả mắt.
Chỉ có lực lượng cùng tốc độ tuyệt đối mà nghiền áp.
Vài phút ngắn ngủn, mười mấy tên lưu manh đều bị đánh đến mất năng lực phản kháng, không phải tay trật khớp chính là chân cẳng gãy xương.
Bọn họ một đám ngao ngao kêu đau.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Địch nhị gia hoảng sợ vạn phần.
Này không phải người!
Một người ngược mười mấy người bọn họ giống như là xắt rau vậy!
Nào có người nào bưu hãn như vậy?
Mà Địch nhị gia đứng ở tại chỗ, quần áo chỉnh tề, tây trang phẳng phiu.
Giống như chuyện gì cũng đều không có phát sinh.
Trên mặt Long Nguyệt Thiên tràn đầy sự kinh ngạc.
Ông ấy.. thật mạnh mẽ.
Chưa bao giờ biết, Địch nhị gia trừ bỏ thủ đoạn lợi hại trên thương trường, giá trị vũ lực của bản nhân còn cao như vậy.
Nếu so với cháu trai của ông là Địch Quân Thịnh cũng có không kém đi?
Người của Địch gia đều mạnh như vậy sao?
Lúc này Địch nhị gia quay đầu, nói với Long Nguyệt Thiên, "Tôi đưa cô lên lầu."
Suy xét đến sự an toàn của Long Nguyệt Thiên, Địch nhị gia cần thiết đưa cô vào trong công ty rồi mới rời đi.
Trên mặt ông ấy như cũ là sự bình tĩnh trầm ổn.
Một màn phát sinh vừa rồi đối với ông ấy không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đại khái là nhìn quen trường hợp nhỏ như vậy.
Lúc này Long Nguyệt Thiên không có từ chối.
Cô ấy xưa nay kiêu ngạo lại độc lập, hôm nay ở trước mặt Địch nhị gia, khó có được một hồi làm tiểu nữ nhân.
Hơn nữa loại cảm giác này giống như.. còn có chút ngọt ngào.
Tuy rằng cô ấy biết Địch nhị gia chỉ là đơn thuần mà vì hoàn thành nhiệm vụ mà ba ông ấy giao cho.
Hơn nữa cô ấy lại là bạn của Nhất Lăng bảo bối, ông ấy thoáng chiếu cố cho cô một ít, cũng không có vì ý gì khác.
###
Sau khi trở về, Long Nguyệt Thiên đem mình nhốt ở trong văn phòng chuyên tâm công tác, nhưng không biết có phải ông trời muốn cùng cô đối nghịch hay sao, công việc trên tay cư nhiên cùng tập đoàn Thiên Hưng của Địch nhị gia có liên hệ.
Cái này làm cho Long Nguyệt Thiên không thể không lại nghĩ tới Địch nhị gia.
Nghĩ nghĩ, trong đầu liền hiện ra tới hình ảnh ông ấy che ở trước người cô để đối phó với mấy tên côn đồ.
Động tác dứt khoát lưu loát, khí phách lại cường hãn.
Ý thức được chính mình suy nghĩ đến Địch nhị gia, Long Nguyệt Thiên cảm thấy mình thực không thích hợp.
Xong rồi xong rồi, cô trúng độc!
Cô ấy cư nhiên ở trong lúc làm việc lại nghĩ đến nam nhân!
Long Nguyệt Thiên ngừng công tác, lấy ra di động nhắn cho Giản Nhất Lăng một tin nhắn cầu cứu.
[Đại khả ái, chị bị bệnh.]
Bạn bè của Long Nguyệt Thiên phần lớn là người cùng hợp tác kinh doanh.
Chỉ có một mình Giản Nhất Lăng là tiểu cô nương, cũng là người duy nhất có kinh nghiệm yêu đương trong những người bạn gái của mình.
Giản Nhất Lăng thực mau trả lời: [Bảo tài xế chở chị đến phân viện ở kinh thành, hai mươi phút sau em sẽ đến.]
Long Nguyệt Thiên vội vàng giải thích: [Không phải cái loại bệnh này. Em đừng đi đâu, đợi đó đừng nhúc nhích, chị không phải bị bệnh vì sinh lý.]
Giản Nhất Lăng: [Lạc Hải Sâm có khoa Tâm lý.]
Long Nguyệt Thiên: [Cũng không phải cái loại bệnh này.]
Giản Nhất Lăng: [? ]
Long Nguyệt Thiên:
Liền nghe được một tiếng "Ca", tên côn đồ trật khớp.
"..."
Tên côn đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết, côn thép trên tay cũng theo tiếng la rơi xuống đất.
Những tên lưu manh khác thấy thế kinh ngạc một chút, sau đó có người hô to một tiếng "Cùng nhau lên".
Sau đó mười mấy người vây quanh đi lên, tập thể múa may vũ khí trên tay, công kích Địch nhị gia.
Địch nhị gia đứng ở tại chỗ không có chuyển động, đối mặt với đám lưu manh lao tới này, ông ấy một chút cũng không có khẩn trương.
Không có động tác dư thừa, giơ tay nhấc chân, từng quyền đến thịt.
Không có hoa mỹ, không có chiêu thức làm người hoa cả mắt.
Chỉ có lực lượng cùng tốc độ tuyệt đối mà nghiền áp.
Vài phút ngắn ngủn, mười mấy tên lưu manh đều bị đánh đến mất năng lực phản kháng, không phải tay trật khớp chính là chân cẳng gãy xương.
Bọn họ một đám ngao ngao kêu đau.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Địch nhị gia hoảng sợ vạn phần.
Này không phải người!
Một người ngược mười mấy người bọn họ giống như là xắt rau vậy!
Nào có người nào bưu hãn như vậy?
Mà Địch nhị gia đứng ở tại chỗ, quần áo chỉnh tề, tây trang phẳng phiu.
Giống như chuyện gì cũng đều không có phát sinh.
Trên mặt Long Nguyệt Thiên tràn đầy sự kinh ngạc.
Ông ấy.. thật mạnh mẽ.
Chưa bao giờ biết, Địch nhị gia trừ bỏ thủ đoạn lợi hại trên thương trường, giá trị vũ lực của bản nhân còn cao như vậy.
Nếu so với cháu trai của ông là Địch Quân Thịnh cũng có không kém đi?
Người của Địch gia đều mạnh như vậy sao?
Lúc này Địch nhị gia quay đầu, nói với Long Nguyệt Thiên, "Tôi đưa cô lên lầu."
Suy xét đến sự an toàn của Long Nguyệt Thiên, Địch nhị gia cần thiết đưa cô vào trong công ty rồi mới rời đi.
Trên mặt ông ấy như cũ là sự bình tĩnh trầm ổn.
Một màn phát sinh vừa rồi đối với ông ấy không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đại khái là nhìn quen trường hợp nhỏ như vậy.
Lúc này Long Nguyệt Thiên không có từ chối.
Cô ấy xưa nay kiêu ngạo lại độc lập, hôm nay ở trước mặt Địch nhị gia, khó có được một hồi làm tiểu nữ nhân.
Hơn nữa loại cảm giác này giống như.. còn có chút ngọt ngào.
Tuy rằng cô ấy biết Địch nhị gia chỉ là đơn thuần mà vì hoàn thành nhiệm vụ mà ba ông ấy giao cho.
Hơn nữa cô ấy lại là bạn của Nhất Lăng bảo bối, ông ấy thoáng chiếu cố cho cô một ít, cũng không có vì ý gì khác.
###
Sau khi trở về, Long Nguyệt Thiên đem mình nhốt ở trong văn phòng chuyên tâm công tác, nhưng không biết có phải ông trời muốn cùng cô đối nghịch hay sao, công việc trên tay cư nhiên cùng tập đoàn Thiên Hưng của Địch nhị gia có liên hệ.
Cái này làm cho Long Nguyệt Thiên không thể không lại nghĩ tới Địch nhị gia.
Nghĩ nghĩ, trong đầu liền hiện ra tới hình ảnh ông ấy che ở trước người cô để đối phó với mấy tên côn đồ.
Động tác dứt khoát lưu loát, khí phách lại cường hãn.
Ý thức được chính mình suy nghĩ đến Địch nhị gia, Long Nguyệt Thiên cảm thấy mình thực không thích hợp.
Xong rồi xong rồi, cô trúng độc!
Cô ấy cư nhiên ở trong lúc làm việc lại nghĩ đến nam nhân!
Long Nguyệt Thiên ngừng công tác, lấy ra di động nhắn cho Giản Nhất Lăng một tin nhắn cầu cứu.
[Đại khả ái, chị bị bệnh.]
Bạn bè của Long Nguyệt Thiên phần lớn là người cùng hợp tác kinh doanh.
Chỉ có một mình Giản Nhất Lăng là tiểu cô nương, cũng là người duy nhất có kinh nghiệm yêu đương trong những người bạn gái của mình.
Giản Nhất Lăng thực mau trả lời: [Bảo tài xế chở chị đến phân viện ở kinh thành, hai mươi phút sau em sẽ đến.]
Long Nguyệt Thiên vội vàng giải thích: [Không phải cái loại bệnh này. Em đừng đi đâu, đợi đó đừng nhúc nhích, chị không phải bị bệnh vì sinh lý.]
Giản Nhất Lăng: [Lạc Hải Sâm có khoa Tâm lý.]
Long Nguyệt Thiên: [Cũng không phải cái loại bệnh này.]
Giản Nhất Lăng: [? ]
Long Nguyệt Thiên: