Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1221: Dưỡng phì thỏ con ăn sạch sẽ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không đợi Giản Nhất Lăng lý giải ý tứ trong lời này, Địch Quân Thịnh lại cúi đầu hôn môi cô.

    Theo sát đại não liền không chịu khống chế mà trống rỗng, cô luôn luôn đều thực thanh tỉnh trong nháy mắt ý nghĩa là một mảnh hỗn loạn.

    ##

    Sáng sớm hôm sau, ngày mới vừa lên, trên giường hỗn độn nằm hai người.

    Địch Quân Thịnh đã sớm tỉnh, nghiêng người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mềm mại nằm trong lòng ngực mình.

    Trên da thịt trắng nõn của cô nhiều thêm nhiều vệt đỏ.

    Trên mặt rõ ràng mỏi mệt, ngủ lại phá lệ thơm ngọt.

    Qua hơn phân nửa tiếng đồng hồ, Giản Nhất Lăng mới tỉnh lại, mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là Địch Quân Thịnh cười nhạt chăm chú nhìn cô, nhìn lén cô ngủ.

    Giản Nhất Lăng nhanh chóng đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che lại chính mình.

    Trong đầu trào ra hình ảnh đêm qua, bắt lấy chăn hai tay càng khẩn.

    Địch Quân Thịnh cười kéo chăn ra, "Đừng buồn, lại buồn sẽ đem chính mình buồn hỏng mất."

    Giản Nhất Lăng chính là không buông tay, tránh ở sau chăn không dám nhìn Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh lại đau lòng lại buồn cười, "Lúc trước là ai vẫn luôn ồn ào muốn sinh hài tử?"

    Kết quả đâu? Lý luận tri thức thực phong phú, vừa đến thời điểm thực tiễn liền biến choáng váng.

    "Anh hư!"

    Bên trong chăn truyền ra tới giọng nói kháng nghị của Giản Nhất Lăng.

    "Anh hư chỗ nào?" Địch Quân Thịnh vì chính mình biện giải, "Là em muốn, anh dựa theo ý tứ của em làm việc. Em muốn sinh hài tử, chính là sinh hài tử chính là chuyện như vậy."

    "Anh.. anh muốn em kêu anh.."

    Địch Quân Thịnh ở cái loại thời điểm này, còn đùa với Giản Nhất Lăng kêu anh là ông xã.

    "Kêu anh cái gì?" Địch Quân Thịnh biết rõ cố hỏi.

    "Không để ý tới anh!"

    Giản Nhất Lăng rầu rĩ, cự tuyệt phối hợp Địch Quân Thịnh.

    Tối hôm qua Địch Quân Thịnh thật sự là quá xấu rồi.

    Nói các loại kỳ quái lời nói, làm các loại kỳ quái hành động.

    Cuối cùng giọng nói Giản Nhất Lăng đều ách, chỉ có thể phát ra âm thanh gióng như mèo con.

    Địch Quân Thịnh không phải không đau lòng Giản Nhất Lăng, anh chính là bởi vì đau lòng cô ấy mới nhẫn nại lâu như vậy.

    "Lộc cộc!"

    Bụng Giản Nhất Lăng không chịu khống chế mà kêu một tiếng.

    Tối hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, thể lực Giản Nhất Lăng tiêu hao thật lớn.

    Hiện tại bụng trống trơn.

    "Em lại nằm một lát, anh đi làm bữa sáng cho em." Địch Quân Thịnh xốc chăn lên, đứng dậy đi làm đồ ăn cho Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng cảm giác được người bên cạnh đã đi, mới chậm rãi đem chăn kéo xuống.

    Kết quả vừa lộ ra cái đầu liền thấy được trước mặt trơn bóng Địch Quân Thịnh.

    Vội vàng lại đem chăn kéo qua đỉnh đầu.

    Xấu hổ chết người.

    Địch Quân Thịnh tuy rằng không có trù nghệ cao giống Giản Nhất Lăng như vậy, nhưng làm mấy món đơn giản một chút vẫn là có thể.

    Anh chiên cái trứng gà, chiên mấy miếng thịt xông khói, lại đổ một ly sữa bò.

    Thời điểm bưng mâm đồ ăn trở lại phòng ngủ, Giản Nhất Lăng đã mặc xong rồi quần áo.

    "Ăn trước một chút lót dạ dày, anh đã kêu người đưa đồ ăn lại đây, một lát liền đến."

    "Anh, anh trước đem quần áo mặc tốt." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn Địch Quân Thịnh.

    "Anh chỉ ở trần phía trên." Này đều không được sao? Trước kia ở nhà anh cũng không thiếu lộ nửa người trên, cô thấy như vậy nhiều lần cũng không gặp qua cô thẹn thùng.

    Lần trước thời điểm ở thôn Kim Thủy, cô còn một hai phải cởi quần áo của anh, khi dễ anh lúc ấy không có năng lực phản kháng.

    "Mặc vào.." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn những vết đỏ trên ngực của Địch Quân Thịnh

    Đó là cô làm cho.

    Đương nhiên là anh ấy yêu cầu.

    Anh ấy nói đây là đang dạy cho cô.

    Cô nào biết đâu rằng quá trình sinh sản hậu đại của nhân loại lại so với động vật phức tạp hơn nhiều như vậy.

    Địch Quân Thịnh lấy Giản Nhất Lăng không có cách nào, sợ cô vẫn luôn cúi đầu như vậy, đành phải đem áo mặc vào.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1222: Các anh trai thương tâm sinh khí lại bất đắc dĩ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng liền tính là như vậy, vệt đỏ trên cổ vẫn không thể che khuất.

    Hiện tại tùy tiện một người tới đều có thể nhìn đến giữa hai người tối qua đã xảy ra chuyện gì.

    Hơn nữa có thể cam đoan, cái dạng này của hai người bọn họ nếu như bị các anh trai của Giản Nhất Lăng nhìn đến, Địch Quân Thịnh sẽ tao ngộ ánh mắt tàn sát giống như mưa bom bão đạn.

    Buổi chiều, Địch Quân Thịnh mang Giản Nhất Lăng trở về Địch gia cùng Địch lão gia tử ăn cơm.

    Vừa vào cửa, ánh mắt Địch lão gia tử đã bị vệt đỏ trên cổ Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng hấp dẫn.

    Sửng sốt một lúc sau, khóe miệng Địch lão gia tử liền khống chế không được.

    Làm người từng trải, lão gia tử như thế nào sẽ không biết ý nghĩa của dấu vết này đó chứ?

    Ông ấy đợi lâu như vậy, nhưng xem như chờ đến ngày này.

    Địch lão gia tử vội vàng kêu Giản Nhất Lăng ngồi xuống, "Tiểu Lăng mau ngồi xuống mau ngồi xuống, đi đường nhiều như vậy có mệt không?"

    Giản Nhất Lăng chỉ là từ cổng lớn biệt thự đi đến phòng khách biệt thự mà thôi.

    Lại bị Địch lão gia tử nói giống như cô đã đi bộ một đường đến đây.

    Sau đó Địch lão gia tử lại trừng mắt liếc nhìn Địch Quân Thịnh một cái, "Con cái tên không hiểu chuyện này, Tiểu Lăng đều vất vả như vậy, con còn mang theo con bé chạy đến ta nơi này làm gì? Cùng ta ăn cơm cũng không phải cái chuyện gì to tát, về sau còn có rất nhiều cơ hội."

    Địch Quân Thịnh cũng vô tội nói, "Cũng không biết là ai, cõng con trực tiếp gọi điện thoại cho Nhất Lăng."

    Địch lão gia tử tránh đi Địch Quân Thịnh trực tiếp gọi cho Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng lại không biết cách cự tuyệt.

    "Vậy sao con không gọi điện thoại cho ta? Là ta không cho con số điện thoại hay là không sức gọi? Chỉ cần gọi điện thoại, có thể dùng hết bao nhiêu thời gian cùng tinh lực của con chứ? Lôi kéo Tiểu Lăng chạy xa như vậy, có biết đau lòng người ta hay không?"

    Địch Quân Thịnh cũng thực vô tội, mang theo vợ nhỏ về nhà cũ cùng lão gia tử ăn cơm còn bị lão gia tử ghét bỏ.

    ###

    Vào buổi tối, Giản Duẫn Thừa mang theo Giản Duẫn Náo tới nhà chơi.

    Hai người là lâm thời muốn đi, không có thông tri trước cho Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng mở cửa cho hai người, vừa thấy mặt, ánh mắt hai anh em không hẹn mà cùng thấy vết đỏ trên cổ Giản Nhất Lăng.

    Trong nháy mắt, sắc mặt hai anh em đều thay đổi, đặc biệt là Giản Duẫn Thừa, trên mặt trực tiếp che kín sương lạnh.

    Sau đó ánh mắt chuyển hướng về Địch Quân Thịnh đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt kia giống như dao nhỏ.

    Địch Quân Thịnh sờ sờ cái mũi, một màn này anh sớm đã đoán trước, biết tránh không khỏi.

    "Tiểu Lăng, em vô trong phòng trước đi, anh có mấy lời muốn một mình nói với Địch Quân Thịnh."

    Giản Duẫn Thừa trực tiếp bước chân dài đi đến Địch Quân Thịnh.

    Hùng hổ.

    Người tới không có ý tốt.

    Giản Duẫn Náo lôi kéo Giản Nhất Lăng đi thư phòng.

    Để lại Giản Duẫn Thừa cùng Địch Quân Thịnh ở trong phòng khách.

    Địch Quân Thịnh cũng không chột dạ, việc này sớm muộn gì đều phải phát sinh, các anh trai Giản gia liền tính trong lòng không thoải mái, cũng không thể nói anh không phải.

    "Đi phòng bên cạnh."

    Giản Duẫn Thừa nói, trước một bước đi vào phòng gym trong nhà.

    Trong phòng bày một ít các thiết bị vận động đơn giản, là cho Địch Quân Thịnh ngày thường rèn luyện.

    Ven tường đặt một bộ đồ đấu kiếm, khi Địch Quân Thịnh đi vào theo tới Giản Duẫn Thừa đã mặc vào.

    Thực hảo, ý tứ thực minh bạch.

    Ông anh vợ đây là muốn cùng anh so đấu kiếm.

    Đơn giản tới nói chính là tìm cái phương thức phát tiết bất mãn một chút.

    Loại tình huống này Địch Quân Thịnh còn không có nghiêm túc mà chơi, không thể thắng, phải thua, phải cho ông anh vợ một con đường để phát tiết.

    Thắng thua không phải quan trọng nhất, quan trọng là để cho điều trong lòng của ông anh vợ được thoải mái phát tiết ra tới.

    Bằng không việc này liền không để yên.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1223: Các anh trai thương tâm sinh khí lại bất đắc dĩ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một giờ sau Giản Nhất Lăng thấy được Địch Quân Thịnh, anh cùng Giản Duẫn Thừa hai người đầy người đều là mồ hôi.

    Thoạt nhìn Giản Duẫn Thừa càng muốn mệt hơn một ít.

    Rốt cuộc Địch Quân Thịnh đã trải qua cường hóa huấn luyện của Tôn lão nhân, hiện giờ ngay cả Giản Dật Hành cũng đều không nhất định có thể so được với anh, Giản Duẫn Thừa có thể cùng anh đấu kiếm một giờ đã là phi thường không dễ dàng.

    Đương nhiên toàn bộ hành trình Địch Quân Thịnh không cùng Giản Duẫn Thừa động thật.

    "Hai người làm cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Không có gì, chính là so đấu kiếm một chút." Địch Quân Thịnh cười trả lời.

    So đấu kiếm?

    Như thế nào đột nhiên nhớ tới muốn so đấu kiếm?

    Giản Duẫn Náo biết, nếu không phải chính là đại ca mình ở giá trị vũ lực không so lại Địch Quân Thịnh, thì vừa mới rồi bọn họ hai người so liền không phải là đấu kiếm.

    Chỉ tiếc hiện tại thân thể của Địch Quân Thịnh vô cùng cường tráng, người bình thường đều không phải đối thủ của anh.

    Giản Duẫn Thừa trước khi rời đi còn nói với Giản Nhất Lăng, "Anh hai cùng mẹ rất nhớ em, ngày mai về nhà ăn cơm."

    Đều là hồ ly ngàn năm, Địch Quân Thịnh có thể không biết ý tứ của Giản Duẫn Thừa sao?

    Biết chính mình không có biện pháp thật sự can thiệp chuyện của hai người bọn họ, nhưng lại không cam lòng để cho Địch Quân Thịnh ăn đến quá thống khoái, vì thế liền làm cho Địch Quân Thịnh một chút điểm khó khăn.

    Giản Duẫn Thừa cùng Giản Duẫn Náo rời đi không bao lâu, Giản Dật Hành lại tới gõ cửa.

    Không phải tới cọ ăn khuya, mà là tới tìm Địch Quân Thịnh luận võ.

    "Anh Dật Hành sao lại có hứng thú như vậy, buổi tối còn tìm tôi luận võ?"

    "Mấy anh em trong nhà muốn xem phát sóng trực tiếp hai chúng ta luận võ." Giản Dật Hành nói xong lấy ra di động.

    Đang cùng người nhà mở ra video call.

    Cho nên Giản Dật Hành cũng là "Phụng chỉ" làm việc.

    Giản Duẫn Thừa cùng Giản Duẫn Náo rời đi sau đó liền đem chuỵện này ở [Sát lang hiệp hội] nói ra.

    Các anh em Giản gia nhất trí yêu cầu Giản Dật Hành ra ngựa.

    "Anh bị thương hay là tôi bị thương Nhất Lăng đều đau lòng, các anh xác định muốn làm vậy sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.

    "Đến điểm thì dừng, cậu đừng thương tôi tôi cũng không thương cậu."

    "Như vậy bọn họ có thể vừa lòng sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.

    "Bọn họ chỉ cần tôi và cậu đánh một đêm."

    Đánh một đêm?

    Đây là không cho Địch Quân Thịnh ngủ?

    Cho nên mục đích không phải giáo huấn Địch Quân Thịnh, mà là làm cho Địch Quân Thịnh đêm nay không bò lên giường của Giản Nhất Lăng được, làm không được chuyện xấu.

    Liền tính không thể kéo Địch Quân Thịnh một đêm, cũng có thể đem thể lực Địch Quân Thịnh tiêu hao hết, làm anh trở lại phòng ngã đầu liền ngủ, lại không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác.

    Phát sóng trực tiếp còn đang tiến hành, Địch Quân Thịnh đối mặt không phải một cái Giản Dật Hành, mà là đông đảo các anh trai Giản gia như lang tựa hổ.

    "Được rồi."

    Địch Quân Thịnh chỉ có thể tiếp thu Giản Dật Hành khiêu chiến, cùng anh ấy đến phòng gym bên cạnh đánh một trận này.

    Một trận này cũng không có đánh lâu lắm, bởi vì Giản Nhất Lăng xuất hiện ngăn trở.

    "Anh Dật Hành đã khuya rồi, ngày mai lại rèn luyện."

    Nói xong còn bưng tới cho hai người thức ăn khuya đã chuẩn bị tốt, yêu cầu hai người ăn trước đồ ăn khuya lại đi tắm rửa đi ngủ.

    Đối mặt yêu cầu của em gái, Giản Dật Hành không có cách nào cự tuyệt.

    Vì thế buông nắm tay, cùng Địch Quân Thịnh đi nhà ăn dùng bữa khuya.

    Sau khi ăn xong bữa khuya được Giản Nhất Lăng đưa ra cửa.

    Địch Quân Thịnh thì trong phòng tắm "Ào ào" mà tắm rửa.

    Chờ đến khi anh ấy tắm rửa xong ra tới, Giản Nhất Lăng đã ở trong phòng của mình đi ngủ, đèn đều tắt.

    Rõ ràng ngày hôm qua là chính mình nửa đêm tiến vào trong phòng của anh

    Hôm nay khen ngược, ổ chăn của anh nhìn đều không nhìn một cái.

    Địch Quân Thịnh biết Giản Nhất Lăng hẳn là còn không có ngủ, khăn tắm vây quanh liền vào phòng Giản Nhất Lăng.

    Cửa vừa mở ra, "gò đất" nhỏ phồng lên ở trên giường liền giật mình.

    Thực rõ ràng còn chưa ngủ, nhưng mà đang cố ý giả bộ ngủ, ý đồ trốn tránh vài thứ.
     
    Senhthankinh7LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1224: Thay phiên khi dễ Thịnh gia (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địch Quân Thịnh không cho Giản Nhất Lăng có cơ hội giả bộ ngủ, học cô ấy ngày hôm qua nằm ở trong ổ chăn của mình, hôm nay trực tiếp chui vào ổ chăn của Giản Nhất Lăng.

    Lễ thượng vãng lai, có đi có về.

    Khăn tắm rơi xuống ở mép giường trên sàn nhà.

    Trên giường "Gò đất nhỏ" tức khắc biến thành "Gò đất lớn".

    Sau đó ở bên trong chăn liền truyền ra âm thanh rầu rĩ của Giản Nhất Lăng, "Anh không mệt sao?"

    Hôm nay nguyên một ngày đều làm việc.

    Vừa mới về nhà không bao lâu liền cùng Giản Duẫn Thừa đấu kiếm.

    Ngay sau đó lại cùng Giản Dật Hành luận võ một giờ.

    Người bình thường đã sớm mệt nằm sấp xuống rồi chứ?

    "Thân thể của gia được hay không em không phải là người rõ ràng nhất sao? Hả? Nếu biểu hiện số liệu của những dụng cụ đo lường mà em kiểm tra thân thể gia còn chưa đủ trực tiếp rõ ràng, thì gia liền đổi phương thức khác tới nói cho em biết, thân thể của gia có được hay không."

    Nụ cười tà mị, sau đó là tự thể nghiệm lên.

    ###

    Ngày hôm sau, thời điểm Giản Nhất Lăng tỉnh lại ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vẫn là Địch Quân Thịnh.

    Cùng ngày hôm qua khác chính là, hôm nay là ở trong phòng ngủ của cô, ngày hôm qua là ở phòng ngủ của Địch Quân Thịnh.

    Mặt khác, giống như cùng ngày hôm qua không có gì khác nhau.

    Địch Quân Thịnh kéo chăn ra, nhìn viên đầu nho nhỏ đang muốn trốn kia của Giản Nhất Lăng mà nồng đậm ý cười.

    "Gia không phải làm cho em thoải mái sao? Như thế nào còn sợ?"

    "Nào.. Nào có.."

    "Đó là ai hôm qua nói.."

    "Không có!" Giản Nhất Lăng vội vàng phủ nhận.

    Không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận.

    "Anh đi chuẩn bị cho em bữa sáng."

    Đại khái đã sớm có dự mưu, bữa sáng hôm nay Địch Quân Thịnh đều đã chuẩn bị tốt.

    Lúc Giản Nhất Lăng rửa mặt nhìn thấy vệt đỏ trên cổ mình so với ngày hôm qua càng nhiều hơn.

    Nhìn vệt đỏ lại không khỏi mà nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, gương mặt Giản Nhất Lăng không khỏi mà nóng bỏng lên.

    Thật sự, chuyện sinh bảo bảo này, lý luận cùng thực tiễn là khác nhau quá nhiều!

    Rõ ràng trên tri thức lý luận không nói về những lời nói kỳ quái đó, còn phải làm những cái chuyện đó rõ ràng là tương đối dư thừa.

    Nhưng mà giống như cô cũng không chán ghét những chuyện dư thừa đó.

    A Thịnh giống như càng thích.

    Anh ấy thực thích làm một ít chuyện không có mục đích đó, làm không biết mệt.

    Bởi vì ngày hôm qua đã nói hôm nay phải về Giản gia, cho nên 10 giờ sáng, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đã đến Giản gia.

    Vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người Giản gia ngồi trong phòng khách liền không đúng rồi.

    Sau đó Địch Quân Thịnh lại bị mọi người hung hăng mà trừng mắt nhìn.

    Địch Quân Thịnh không có ngượng ngùng, thoải mái hào phóng mà để cho bọn họ nhìn.

    Vẻ mặt Ôn Noãn không tình nguyện, nhưng lại không thể mở miệng nói cái gì.

    Giản Thư Hình cắn chặt hàm răng.

    Cải thìa nhà hắn a!

    Bị heo ăn a!

    Khó chịu!

    Giản lão phu nhân tức giận mà trắng mắt liếc nhìn Địch Quân Thịnh một cái.

    Bất quá nhưng thật ra cũng không nói cái gì.

    Giản lão gia tử trực tiếp nhăn mặt với Địch Quân Thịnh.

    Tên hỗn đản này, ăn liền ăn, còn lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy, là sợ người khác không biết hắn đã thực hiện được âm mưu rồi có phải hay không?

    Thật là thiếu đánh!

    Cơm nước xong, mọi người Giản gia như cũ ngồi ở trà thất bồi Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân phẩm trà nói chuyện phiếm.

    Giản lão phu nhân mở miệng hỏi Địch Quân Thịnh, "Địch gia tiểu tử, con tính toán khi nào cùng bé ngoan nhà chúng ta kết hôn đây?"

    Này ăn đều đã ăn rồi, chuyện nên làm cũng nên làm.

    "Đã xem trọng ngày hoàng đạo, ông nội nói ông ấy đang chuẩn bị sính lễ, sau đó liền sẽ tới bái phỏng ông bà nội Giản."

    Địch gia bên kia có thể so Giản gia càng sốt ruột hơn.

    Xem ngày lành, chuẩn bị sính lễ, Địch lão gia tử gần đây bận tối mày tối mặt.

    "Nói ông nội con chuẩn bị cho tốt, Giản gia chúng ta cũng chỉ có một cháu gái bảo bối này, hôn lễ của con bé cũng không thể tùy tiện được."
     
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1225: Thay phiên khi dễ Thịnh gia (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản lão gia tử tràn đầy sự uy hiếp, một bộ dáng nếu chuyện này mà Địch lão gia tử làm cũng không xong, thì ông ấy sẽ thấy được bộ dáng tức giận của ông là như thế nào.

    Chuyện này mà nói ở 5 năm trước, Giản lão gia tử tuyệt đối sẽ không dám cùng Địch gia lão gia tử nói chuyện như vậy.

    Nhưng mà hiện tại không giống nhau, hai người đã quá quen thuộc rồi không nói, Địch gia tiểu tử còn muốn cưới cháu gái nhỏ duy nhất của nhà ông, vậy thì cái tự tin này ông có được.

    "Biết đến."

    Không cần Địch Quân Thịnh nói, Địch lão gia tử cũng không dám hàm hồ.

    Có thể nói đây là một chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của Địch lão gia tử.

    Giản lão phu nhân lôi kéo tay nhỏ của Giản Nhất Lăng nói, "Bé ngoan a, theo truyền thống xưa, vợ chồng trước khi kết hôn một đoạn thời gian là không thể gặp mặt nhau, tuy nói hiện tại truyền thống này đã có rất nhiều người đều không tuân thủ, nhưng bà nội vẫn là một người cổ lỗ sỉ, vẫn là muốn cát tường. Nếu không mấy ngày này con dọn về ở với bà nội đi, chờ đến ngày kết hôn, mới chính thức dọn đến ở nhà của Địch gia tiểu tử."

    "Ân, được." Giản Nhất Lăng một ngụm đáp ứng.

    Anh trai Giản gia ở đây có Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Mạch, Giản Duẫn Náo ba anh em còn có Giản Vũ Mân, Giản Vũ Tiệp hai người anh họ.

    Nghe được lời này, trong lòng đều âm thầm trầm trồ khen ngợi.

    Gừng càng già càng cay a!

    Anh em bọn họ mấy người cùng với nhau cũng đều so không lại bà nội của bọn họ!

    Bà nội thật là quá mạnh!

    Dăm ba câu liền đem em gái kêu về nhà ở rồi.

    Địch Quân Thịnh còn không thể nói được nửa chữ.

    Giản lão phu nhân ngẩng đầu nhìn về phía Giản Duẫn Thừa, "Duẫn Thừa, con là đứa nhanh nhảu, hiện tại liền đến nhà của Địch gia tiểu tử đem đồ đạc của em gái con thu thập một chút dọn lại đây, bắt đầu từ đêm nay em gái con liền ở nơi này, đừng để cho em gái con chạy đi rồi lại chạy về, khiến nó mệt mỏi."

    "Được."

    Giản Duẫn Thừa lập tức đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, không có nửa phút chậm trễ.

    Địch Quân Thịnh bị một đợt thao tác này của Giản lão phu nhân đánh đến không kịp trở tay, đều không có kịp phản ứng, lão phu nhân cũng đã đem mọi chuyện làm xong xuôi.

    Thật là tốt a, mang theo vợ nhỏ ra cửa, lại chỉ có thể chính mình một người đi trở về.

    Địch Quân Thịnh vẫn luôn ở Giản gia đợi cho đến khi trời tối, thật sự không lý do tiếp tục ở lại mới rời đi.

    Thấy Giản Nhất Lăng về nhà ở, tập thể các anh trai Giản gia vốn dĩ ở bên ngoài liền dọn trở về.

    Ngay cả đã kết hôn độc lập đi ra ngoài Giản Vũ Mân cũng trực tiếp mang theo vợ con trở lại.

    Lần này trong nhà Giản gia trở nên náo nhiệt phi phàm.

    Bạn nhỏ Đơn Giản lại càng là dính lên người Giản Nhất Lăng, công khai mà chiếm cứ giường của Giản Nhất Lăng, chiếm cứ cái vị trí hai ngày trước còn thuộc về Địch Quân Thịnh.

    "Tên tiểu tử thúi này trưởng thành tám phần là một đầu sắc lang."

    - - đến từ đánh giá khách quan của mẹ ruột La Tú Ân.

    "Cũng không phải sao, hơn phân nửa là nhìn thấy mỹ nữ liền rời chân không được."

    Giản Vũ Mân đồng dạng ghét bỏ nhà con trai nhà mình.

    Nếu không phải thằng nhãi ranh này còn nhỏ, anh đã cho nó biết cái gì là xã hội hiểm ác.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Quân Thịnh đã có mặt ở Giản gia, cơm sáng đều không có ăn, tiến đến bên bàn cơm cùng mọi người Giản gia dùng bữa sáng.

    Sau khi ăn bữa sáng xong, Giản lão gia tử lôi kéo Địch Quân Thịnh đến trong viện đánh Thái Cực.

    "Người trẻ tuổi, tâm phù khí táo, đi theo ta lão nhân luyện Thái Cực, rất có ích để luyện tập tâm tính."

    Địch Quân Thịnh học nhiều công phu như vậy, còn muốn đi theo Giản lão gia tử học tiếp.

    Mấu chốt còn không thể thể hiện ra nửa điểm bất mãn.

    Cần thiết bảo trì thái độ cần phải học hỏi nhiều hơn nữa.

    Giản lão gia tử anh đắc tội không nổi, mắt thấy hôn sự liền sắp tới, chỉ còn một bước nữa mà nếu đem nhân vật mấu chốt đắc tội, đó chính là việc vừa mất phu nhân lại thiệt quân.
     
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1226: Thay phiên khi dễ Thịnh gia (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng Giản lão gia tử đánh xong Thái Cực, Địch Quân Thịnh đang muốn vào nhà tìm Giản Nhất Lăng, lại bị Giản Duẫn Náo ngăn cản.

    "Địch thiếu gia, tôi mới sáng tác một nhạc khúc, muốn dùng dương cầm cùng đàn violon diễn tấu chung nhìn xem, cậu có thể tới cùng tôi diễn tấu một chút được không?"

    Địch Quân Thịnh kéo đàn violon rất khá là chuyện mọi người đều biết.

    Vì thế Địch Quân Thịnh lại đi theo Giản Duẫn Náo đến phòng đánh đàn ở lầu hai, hai người cùng nhau diễn tấu nhạc khúc mà Duẫn Náo mới sáng tác.

    Sau một giờ, Địch Quân Thịnh mới từ trong phòng đánh đàn ra tới.

    Mới ra khỏi phòng đánh đàn, lại bị Giản Duẫn Thừa kéo đến phòng làm việc của anh ấy.

    "Bảng kế hoạch dự án này cậu xem một chút đi."

    Giản Duẫn Thừa ném cho Địch Quân Thịnh một bảng kế hoạch dự án.

    Một quyển thật dày, đại khái khoảng một hai trăm trang.

    Là một hạng mục hợp tác giữa xí nghiệp của Giản gia cùng với xí nghiệp của Địch gia.

    "Cái hạng mục này tôi giao cho giám đốc bộ phận tới xử lý."

    Bình thường nói tới loại hạng mục này đều là cấp dưới của Địch Quân Thịnh phụ trách, không cần đến Địch Quân Thịnh tự thân xuất mã.

    "Địch thiếu gia là cảm thấy tôi không xứng cùng cậu nói chuyện làm ăn sao, muốn cho cấp dưới của cậu tới cùng tôi nói chuyện sao?" Giản Duẫn Thừa nheo lại đôi mắt, trong ánh mắt lộ ra hàn ý.

    "Không có." Địch Quân Thịnh phủ nhận.

    Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

    Địch Quân Thịnh cầm lấy bảng kế hoạch dự án nghiêm túc mà nhìn, xem xong rồi cùng Giản Duẫn Thừa thảo luận một phen, thực nhanh lại một giờ nữa đi qua như vậy.

    Sau khi từ phòng làm việc của Giản Duẫn Thừa ra tới, Địch Quân Thịnh còn không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, đã bị Giản Duẫn Mạch cấp bắt được.

    "Giúp tôi trồng cái này."

    Giản Duẫn Mạch hôm nay không biết cọng dây thần kinh nào không đúng, ở trong sân trồng cây, lôi kéo Địch Quân Thịnh đào hố cho anh ấy.

    Địch Quân Thịnh có thể không hỗ trợ sao?

    Hiển nhiên là không được.

    Đáng thương Địch gia Thịnh gia, một quý công tử như vậy, lại cầm cái xẻng lớn ở trong sân đào hố, đào một loạt hố.

    Kiếm một người làm việc này trả tiền không đến 300 tệ, Địch Quân Thịnh cái người một giây kiếm ra được mấy chục vạn lại đang làm việc của một người kiếm 300 tệ.

    Thật vất vả bận rộn xong việc mà Giản Duẫn Mạch giao cho anh làm, Địch Quân Thịnh trở lại phòng khách.

    Liền thấy Giản Vũ Bác đang ngồi ở bên trong.

    "Địch thiếu gia, có hứng thú cùng tôi đánh hai ván cờ sao?"

    Địch Quân Thịnh còn không có trả lời, Giản lão gia tử ở bên cạnh hứng thú bừng bừng mà nói, "Được được được, ta đã lâu không thấy Vũ Bác chơi cờ, A Thịnh mau tới cùng anh họ tương lai của con chơi hai ván cờ đi."

    Giản Duẫn Náo ở bên cạnh tán thành, "Con cũng muốn nhìn!"

    Muốn nhìn cái gì mà muốn nhìn, anh một người chuyên đàn dương cầm đối với đánh cờ vây cảm thấy hứng thú như vậy làm cái gì?

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Vũ Bác bắt đầu chơi cờ.

    Cờ vây không phải cờ năm quân, một ván có thể kéo dài trong thời gian rất lâu.

    Mà Giản Vũ Bác là một cao thủ cờ vây, là người có thể chủ động khống chế ván cờ.

    Rõ ràng có thể thắng, anh ấy lại cố ý không thắng, cũng không cho Địch Quân Thịnh thắng.

    Người không hiểu chỉ nhìn thấy hai người ngươi tới ta đi đối chọi gay gắt.

    Cùng Giản Vũ Bác đánh qua không chỉ một lần cờ, Địch Quân Thịnh lại biết Giản Vũ Bác đây là cố ý.

    Cái người rất ít nói này, bất động thanh sắc, mới là chân chính đại phiền toái.

    Quả nhiên, những người khác chỉ có thể kéo Địch Quân Thịnh một giờ nửa giờ.

    Giản Vũ Bác đến lúc này, chỉ với một ván cờ đã kéo Địch Quân Thịnh đánh cùng với anh ấy ước chừng hai giờ đồng hồ!

    Nếu không phải đến giờ cơm, phỏng chừng Giản Vũ Bác còn không tính toán kết thúc ván cờ này.

    Giản Vũ Bác nhàn nhạt mà nói một câu, "Chờ ăn xong, chúng ta lại so một ván."

    Trên mặt Giản Vũ Bác không có gì biểu tình gì, thoạt nhìn cũng không có cảm xúc gì.

    Nhưng mà làm được chuyện, là thật sự tàn nhẫn!

    Lại so một ván, trời đã tối rồi!
     
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1227: An Dương Kiều Kiều (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cứ như vậy, trên dưới Giản gia giống như đã thương lượng từ trước với nhau, dùng xa luân chiến, ngươi trước ta sau, không cho Địch Quân Thịnh có cơ hội gặp mặt Giản Nhất Lăng trước khi kết hôn.

    Từ sáng đến tối, Địch Quân Thịnh chỉ có thể ở xa xa mà nhìn thấy Giản Nhất Lăng vài lần, một câu nói cũng đều không có nói được.

    Giản Duẫn Náo có chút lo lắng, "Bà nội, bà đừng chỉnh quá làm Địch thiếu gia không cao hứng, nếu mà cậu ta giận chạy, lại làm cho em gái đau lòng."

    "Nó nếu một chút nho nhỏ khảo nghiệm như vậy đều chịu đựng không nổi, vậy bé ngoan không gả cho nó cũng tốt." Giản lão phu nhân nói, "Bé ngoan nhà chúng ta phải gả cho nam nhân cần thiết đối với con bé có trăm phần trăm kiên nhẫn, có thể sủng được con bé, có thể dỗ dành được nó, này nếu chỉ một chút khó chịu nhỏ liền tức giận chạy lấy người, vậy thì vẫn là đừng tới tai họa bé ngoan nhà chúng ta. Dù sao tiểu cô nương nhà khác thế nào ta mặc kệ, bé ngoan nhà chúng ta đó chính là là một cô gái nhỏ mềm mại đáng yêu."

    Vẻ mặt Giản lão phu nhân đầy kiêu ngạo.

    "Không sai, bé ngoan của chúng ta không phải không có ai muốn, nó nếu mà một chút khảo nghiệm nho nhỏ này cũng đều chịu đựng không được, vậy bé ngoan về sau không có nó, cũng có rất nhiều người xếp hàng chờ đâu!" Giản lão gia tử không khách khí mà nói.

    Ông bà nội đều nói như vậy, Giản Duẫn Náo cũng không lo lắng nữa.

    ###

    Bởi vì Giản Nhất Lăng duyên cớ, An Dương lại lần nữa về tới kinh thành.

    Sau khi xuống máy bay, An Dương nhìn bầu trời ở kinh thành, thần sắc hiện lên ngưng trọng.

    Thành phố này chứa đựng rất nhiều tốt đẹp hồi ức của anh, chủ yếu vẫn là cùng với cô ấy..

    Chỉ là hiện tại..

    Tính tính thời gian, cô ấy hẳn là còn không có tốt nghiệp, nếu trở về trường học, nói không chừng còn có thể lại nhìn thấy cô ấy.

    An Dương không có dựa theo lưu trình bình thường học xong đại học, giữa đường tạm nghỉ học đi về với ông ngoại, giúp ông ngoại xử lý chuyện của hiệp hội.

    Trước khi anh đi Tây Nam về nhà ông ngoại, anh đã cùng Hồ Kiều Kiều chia tay.

    Nhớ tới Hồ Kiều Kiều, biểu tình bất cần đời xưa nay trên mặt An Dương lại thêm một chút ưu thương.

    "Dương ca, xe đã tới rồi, chúng ta đi thôi?"

    Thanh âm của tuỳ tùng bên cạnh gọi suy nghĩ của An Dương trở về, anh thu hồi khuôn mặt u sầu, lên xe.

    An Dương nói cho chính mình, lần này anh tới kinh thành chủ yếu là vì đại tỷ của mình.

    Cho dù ngoài ý muốn chạm mặt Hồ Kiều Kiều, bọn họ cũng có thể giống bạn bè bình thường ở chung như vậy.

    Không sai, chính là như vậy.

    An Dương liền khách sạn đều không có đi, mà đến chỗ của Giản Nhất Lăng để chào hỏi.

    Giản Nhất Lăng hiện tại ở tại biệt thự của Giản gia ở kinh thành, An Dương liền trực tiếp đi nơi đó.

    "Đại tỷ, sau khi trở về còn quen thuộc không?" An Dương dò hỏi, quan tâm cuộc sống của Giản Nhất Lăng sau khi trở về, mấy năm nay ở kinh thành có rất nhiều biến hóa, anh sợ Giản Nhất Lăng sau khi trở về không thích ứng.

    "Quen thuộc." Lông mi thật dài của Giản Nhất Lăng vỗ một chút, "An Dương, chuyện của cậu cùng Kiều Kiều.."

    Giản Nhất Lăng đã biết chuyện hai người chia tay.

    "Chuyện này sao.. tuổi trẻ nam nữ phân phân hợp hợp thực là chuyện bình thường." An Dương nói được thực không sao cả.

    Trên đời này cũng không có nhiều si nam oán nữ như vậy.

    Có rất nhiều lẫn nhau như người qua đường.

    An Dương không nghĩ cùng Giản Nhất Lăng nói nhiều về chuyện của mình cùng với Hồ Kiều Kiều, "Đại tỷ, lần này trước khi tôi đến đây có đi ngang qua thành phố Hằng Viễn, mang cho cô rất nhiều đặc sản ở Hằng Viễn của chúng ta."

    An Dương vội vàng dời đi đề tài, cũng mệnh lệnh cho tuỳ tùng của mình đem một cái thùng đặc sản của Hằng Viễn dọn đi vào.

    Tiểu đệ của An Dương đang dọn đồ vật, thì Hồ Kiều Kiều xuất hiện.

    Hồ Kiều Kiều đi vào trong phòng khách thấy được An Dương, bước chân dừng lại.

    Bốn mắt nhìn nhau, không khí trở nên xấu hổ.
     
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1228: An Dương Kiều Kiều (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mình.. mình không biết anh ấy hôm nay sẽ đến." Hồ Kiều Kiều không đoán trước được sẽ trùng hợp mà ở nơi này của Giản Nhất Lăng gặp phải An Dương.

    Cô ấy cho rằng An Dương không có ở kinh thành.

    An Dương vội vàng dời mắt, cùng Giản Nhất Lăng nói, "Đại tỷ đột nhiên nhớ tới tôi còn có chuyện khác cần phải xử lý, lần này tới kinh thành tôi cần phải hoàn thành xong nhiệm vụ mà ông ngoại tôi giao cho, tôi đi trước, hôm nào lại đến gặp cô."

    An Dương nói xong cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

    Thật giống như phía sau có sài lang hổ báo đang truy đuổi anh ta.

    Hồ Kiều Kiều nhìn thân ảnh An Dương vội vã rời đi, ánh mắt rõ ràng ảm đạm đi không ít.

    Một hồi lâu sau, Hồ Kiều Kiều mới lại một lần nữa thu thập tốt tâm tình, thay vào một gương mặt tươi cười cùng Giản Nhất Lăng thao thao bất tuyệt mà nói về chuyện phát sinh gần đây của cô ở trường.

    "Hồ tiêu." Giản Nhất Lăng biểu tình nghiêm túc, "Có chuyện gì mình có thể hỗ trợ không?"

    "Không có, mình lại không có gặp phải chuyện gì phiền toái." Hồ Kiều Kiều cười đến có chút miễn cưỡng, "Còn không phải là chia tay thôi sao, thực bình thường. Chúng mình đều đã chia tay hơn một năm, không phải đều sống đến khá tốt sao."

    Hồ Kiều Kiều ngoài miệng nói không có chuyện gì, chính là mặc dù không biết cách lý giải như Giản Nhất Lăng cũng đều có thể từ biểu tình cùng cách nói chuyện trong giọng nói cùng cảm giác của cô ấy mà thấy là có việc.

    "Được rồi không nói đến anh ấy." Hồ Kiều Kiều tách ra đề tài, "Vẫn là nói chuyện của cậu cùng Thịnh gia đi."

    Hồ Kiều Kiều cùng lúc trước giống nhau, cùng Giản Nhất Lăng nói chuyện phiếm.

    Xong rồi liền trở về.

    Thoạt nhìn cô ấy giống như trước đây không có biến hóa, nhưng đôi khi lại sẽ không tự giác mà phát ngốc, sau đó trong ánh mắt không tự giác mà toát ra tới đau thương.

    Nhưng mà Giản Nhất Lăng mơ hồ cảm giác, cái người nhát gan lại thiên chân Tiểu hồ tiêu có chỗ nào không giống nhau.

    Mà biến hóa này, là cùng An Dương có quan hệ.

    ###

    Ông ngoại của An Dương, ở Tây Nam có địa vị vô cùng cao trong giang hồ.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng ở thôn Kim Thủy, ngay cả một tên côn đồ nhỏ ở đó cũng đều biết uy danh của An Dương, đều là bởi vì An Dương từ ông ngoại của mình nơi đó kế thừa chức hội trưởng hiệp hội, cũng nhân tiện mà kế thừa địa vị trên giang hồ của ông ngoại mình.

    An Dương cùng Hồ Kiều Kiều chia tay lúc ban đầu mâu thuẫn chính là vì mẹ của An Dương.

    Mẹ của An Dương kiên quyết phản đối An Dương cùng Hồ Kiều Kiều kết giao.

    Ở trong mắt mẹ của An Dương, gia đình Hồ Kiều Kiều chỉ là một hộ có chút xíu tiền, không thân phận không địa vị.

    Mà Hồ Kiều Kiều muốn diện mạo không có diện mạo, muốn tài hoa không có tài hoa, không có điểm nào là mẹ An xem trọng.

    Vì thế khi mẹ An biết được An Dương cùng Hồ Kiều Kiều kết giao lúc sau liền chặn ngang một chân, kiên quyết phản đối hai người kết giao.

    Mẹ can thiệp đến làm cho An Dương cùng Hồ Kiều Kiều cảm thấy bối rối, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng dần dần hiện lên.

    Khắc khẩu nhiều hơn, áp lực lớn hơn, rất nhiều chuyện liền bắt đầu thay đổi hương vị.

    Cuối cùng mẹ của An Dương càng là trực tiếp tìm đến cha mẹ Hồ Kiều Kiều, Hồ Kiều Kiều biết được cha mẹ của mình bị quấy rầy lúc sau hoàn toàn bạo phát.

    Luôn luôn nhát gan lần đầu tiên cô ấy nổi giận đùng đùng.

    Vì bảo hộ người nhà của mình, Hồ Kiều Kiều chủ động đưa ra lời chia tay với An Dương.

    Sau khi hai người chia tay, An Dương liền tạm nghỉ học đi Tây Nam tìm ông ngoại mình, còn từ ông ngoại mình nơi đó tiếp nhận chức hội trưởng hiệp hội, cũng đem toàn bộ tinh lực vào trong công việc, mượn chuyện này làm cho mình quên đi đoạn tình cảm cùng với Hồ Kiều Kiều.

    Nhưng mà mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng, anh vẫn sẽ nhớ tới cô gái có lá gan không lớn, vóc dáng không cao, lại một lòng giữ gìn bạn bè kia.

    Chỉ là phần tưởng niệm này chỉ có thể đặt ở trong lòng.

    Giữa anh ấy cùng Hồ Kiều Kiều, không phải chỉ là một cái mâu thuẫn đơn giản, mà là mâu thuẫn giữa hai gia đình.
     
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1229: An Dương Kiều Kiều (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh ấy đã nếm thử đấu tranh, nếm thử giải quyết, nhưng đều thất bại.

    Mẹ của anh quá cố chấp, thậm chí lấy cái chết bức bách anh, anh không có một biện pháp nào.

    An Dương sau khi rời đi Giản gia, một mình một người lái xe đi khách sạn.

    Lúc trên đường trong đầu anh tất cả đều là thân ảnh của Hồ Kiều Kiều vừa rồi mới nhìn thấy.

    Đã hơn một năm không thấy, bề ngoài cô ấy không có gì biến hóa.

    Vẫn là đáng yêu như vậy..

    An Dương không tự chủ được mà nhớ lại những hồi ức lúc hai người vừa mới bắt đầu ở bên nhau.

    Các anh em kêu anh là Dương ca kêu cô ấy là đại tẩu;

    Anh cùng các anh em của mình chơi bóng rổ, cô ấy đi xem, cổ vũ cho anh.

    Bọn họ cùng đi phố ăn vặt bên cạnh trường học ăn khuya.

    Lần đầu tiên ở bên trong phòng tự học trường học hôn môi.

    Cùng nhau ở trong rừng hạch đào của trường học tản bộ.

    Anh dạy cô ấy chơi game, dạy cô ấy đánh bóng chày.

    Anh mang theo cô ấy đi trượt tuyết, mang cô ấy đi lướt sóng.

    Cô ấy học cái gì đều không mau, rất ngốc.

    Không biết vì cái gì, anh lại cảm thấy cô ấy ngốc nghếch lại thực đáng yêu, rất muốn bảo hộ cô ấy.

    Nhưng cuối cùng, anh vẫn không thể bảo vệ tốt cho cô.

    Đang trên đường trở về khách sạn, An Dương liền nhận được điện thoại của mẹ.

    "Nghe nói con tới kinh thành?"

    Điện thoại vừa kết nối, mẹ của An Dương đã hỏi đến hành tung của An Dương.

    "Đúng vậy."

    "Con đi kinh thành làm gì? Lại muốn đi tìm cái con bé họ Hồ kia sao?"

    "Mẹ, hiện tại con chỉ là tạm thời nghỉ học, con còn muốn hoàn thành việc học, hơn nữa lần này tới kinh thành là bởi vì đại tỷ của con."

    Chuyện An Dương kêu Giản Nhất Lăng là đại tỷ, mẹ của An Dương có biết đến.

    Về chuyện này mẹ của An Dương nhưng thật ra không phản đối.

    Đại tỷ chỉ là cách xưng hô vui đùa, An Dương cùng Giản Nhất Lăng kết giao bằng hữu là mẹ An Dương ủng hộ.

    Thứ nhất Giản gia là đại gia tộc truyền thừa trăm năm, Giản gia không chỉ có phú còn quý.

    Thứ hai Giản Nhất Lăng muốn học thức có học thức, muốn địa vị có địa vị, các phương diện đều rất mạnh.

    Thứ ba Giản Nhất Lăng về sau là sẽ gả cho Thịnh gia ở kinh thành, làm thiếu phu nhân Địch gia.

    Mặc kệ từ phương diện nào xem xét, Giản Nhất Lăng đều là một người bạn vô cùng đáng giá kết giao.

    Cho nên mẹ của An Dương ủng hộ An Dương cùng Giản Nhất Lăng làm tốt quan hệ.

    "Con đi tìm đại tỷ của con mẹ không có ý kiến, nhưng mà con phải nhớ kỹ, con cùng con bé Hồ gia kia đã chia tay, lần này đi kinh thành mặc kệ như thế nào, con cũng đều không thể lại cùng con bé đó dây dưa không rõ, có biết không?"

    Ở trong mắt mẹ An, con trai bà thật vất vả mà ném xuống Hồ Kiều Kiều, không thể lại tạo cho Hồ Kiều Kiều có cơ hội dính lên lại.

    "Mẹ, cô ấy không có bám lấy con, trước kia không có hiện tại cũng không có."

    Lời này của An Dương đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, nhưng mẹ An liền không có một lần nghe đi vào.

    "Con sao lại còn thay con bé đó nói chuyện? Hai người các con đã chia tay, qua hai ngày nữa mẹ sẽ giới thiệu cho con một cô gái cùng nhà chúng ta môn đăng hộ để con làm quen, sau đó con phải đem con bé kia quên đến sạch sẽ, biết không?"

    "Con còn có chuyện, con cúp máy trước." An Dương không muốn lại nghe mẹ mình lải nhải những lời này.

    Mấy năm nay những lời này anh nghe đều đã ngán.

    "Được rồi được rồi, mẹ không lải nhải, chính con chú ý nghỉ ngơi."

    Chỉ cần con trai không đi tìm Hồ Kiều Kiều, mẹ An liền cái gì cũng tốt nói.

    An Dương sau khi đi vào phòng khách sạn, ngã đầu liền ngủ say.

    Không biết là ngồi máy bay ngồi mệt, hay là tâm mệt.

    Sau khi ngủ say An Dương liền làm một giấc mộng, trong mộng anh cùng Hồ Kiều Kiều không có chia tay, bọn họ còn ở bên nhau, còn cùng Giản Nhất Lăng Địch Quân Thịnh cùng nhau đi ra ngoại thành dạo chơi.

    Sau khi tỉnh lại, An Dương cảm giác trong lòng trống rỗng.
     
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1230: An Dương Kiều Kiều (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một lúc lâu anh mới hồi phục lại tinh thần.

    An Dương sau khi rời giường lại đi tìm Giản Nhất Lăng.

    Một chuyến của anh xác thật là vì Giản Nhất Lăng tới.

    Anh không nên lại đi nghĩ đến Hồ Kiều Kiều, bởi vì nghĩ cũng vô dụng.

    ###

    Bởi vì ngày hôm qua ở trong nhà Giản Nhất Lăng gặp được An Dương, Hồ Kiều Kiều một đêm không có ngủ ngon.

    Buổi sáng ngày hôm sau, lúc thức dậy mang theo hai cái quầng thâm cực đại.

    Bạn cùng phòng của cô thấy liền trêu chọc cô đây là muốn trở thành quốc bảo sao.

    Hơn một năm trước, Hồ Kiều Kiều sau khi thất tình liền suốt đêm ngủ không yên, cả người đều tiều tụy xuống dưới.

    Qua hai tháng nhân mới có thể tốt hơn một chút, sau đó đều đem tất cả tinh lực dành cho việc học tập.

    Hóa bi phẫn vì lực lượng Hồ Kiều Kiều liên tục hai cái học kỳ bắt được học bổng hạng nhất.

    Hồ Kiều Kiều tự trách mình vô dụng, rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm không muốn nghĩ đến con người tên An Dương này, kết quả hôm qua mới thấy mặt anh ấy, cả người đã bắt đầu hoảng hốt.

    Cô thật là quá vô dụng.

    Hồ Kiều Kiều nỗ lực thuyết phục chính mình không cần suy nghĩ đến An Dương, chuyên tâm vào công việc.

    Hồ Kiều Kiều năm nay đã học năm ba đại học, kỳ nghỉ hè là thời gian thực tập của năm ba.

    Cô ở kinh thành tìm một công ty truyền thông làm việc, phụ trách viết bản thảo tin tức.

    Nhưng mà bản thảo hôm nay phá lệ không thuận lợi, thường thường mà thân ảnh của An Dương từ trong đầu chạy ra tới, đuổi đi tất cả những suy nghĩ về viết bản thảo của mình.

    Cả ngày động tác đều không phải thực thuận lợi.

    Hồ Kiều Kiều sau khi tan tầm đi đến nhà Giản Nhất Lăng.

    Đại khái là bởi vì Giản Nhất Lăng là liên hệ còn sót lại giữa cô với An Dương, cho nên bất tri bất giác người đã tới rồi bên ngoài nhà của cô ấy.

    Mà trùng hợp lúc này An Dương cũng ở cửa nhà Giản gia.

    Hai người liền như vậy lại một lần không hẹn mà gặp.

    Ngơ ngẩn mà nhìn lẫn nhau, hai người ai cũng không có dẫn đầu mở miệng nói chuyện.

    Bọn họ gặp nhau bất quá 10 mét, nhưng là lại phảng phất cách thiên sơn vạn thủy.

    Rõ ràng không lâu trước đây giữa bọn họ là một tình yêu vừa đơn thuần vừa đơn giản như vậy.

    Chính là anh thích em em thích anh.

    Không liên lụy tới cái ích lợi gì, không có quan hệ gia đình ràng buộc.

    Vô cùng đơn giản mà, ở vườn trường đại học, ở trong tiếng nói vui đùa, ở trong lời chúc phúc của bạn bè..

    Lúc này một người nam nhân trẻ tuổi hạ cửa kính xe thể thao, ở trước người Hồ Kiều Kiều ngừng lại.

    Nam nhân đối với Hồ Kiều Kiều thổi một tiếng huýt sáo, "Tiểu mỹ nữ, đêm nay có hẹn hay không?"

    Hồ Kiều Kiều thu hồi suy nghĩ, quay đầu liền đi.

    Nam nhân tựa hồ hăng hái, chậm rãi lái xe tử đuổi theo Hồ Kiều Kiều.

    "Em gái đừng đi mà, đêm nay anh mời, cùng anh đi uống hai ly ha."

    "Tôi không uống rượu." Hồ Kiều Kiều muốn ném rớt cái người nam nhân tuỳ tiện này.

    Cô biết loại người mở ra siêu xe kêu người đi ra ngoài chơi đều không phải cái loại người đứng đắn gì.

    Cô một chút đều không muốn cùng loại người này nhấc lên quan hệ.

    Nam nhân tuỳ tiện lại càng cản càng hăng, càng là bắt không được người, hắn liền càng là muốn nếm thử một chút.

    Cũng không phải trước mắt cô gái này có bao nhiêu xinh đẹp, mà là thiên tính săn diễm của hắn muốn bắt lấy đối phương.

    Nam nhân tuỳ tiện dây dưa Hồ Kiều Kiều không bỏ.

    Một bàn tay nắm tay lái, một bàn tay khác không quy củ mà sờ soạng mặt Hồ Kiều Kiều một phen.

    An Dương đã sớm trong cơn giận dữ, nhìn thấy tay nam nhân ở trên má Hồ Kiều Kiều xẹt qua, An Dương rốt cuộc không có cách nào nhẫn nại đi xuống.

    Nắm tay anh nắm chặt, đột nhiên hướng tới người nam nhân đang lái xe vọt qua.

    Nam nhân đang ở đùa giỡn Hồ Kiều Kiều, cho nên tốc độ xe cực chậm.

    An Dương một phen nắm được áo người nam nhân đang điều khiển xe thể thao, hung ác mà đem người từ trên ghế điều khiển kéo xuống dưới.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...