Chương 1201: Nhà họ Lý cảm ơn Giản Nhất Lăng
Người nhà họ Lý tìm đến gặp Giản Nhất Lăng.
"Bác sĩ Giản, thật là cám ơn cô, tôi không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi như thế nào."
Con trai cả của nhà họ Lý đại diện cả nhà nói lời cảm ơn với Giản Nhất Lăng.
Giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giản Nhất Lăng cùng lúc trước là quay 180°.
"Là việc thuộc bổn phận." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Không không không, mặc kệ có phải là công việc của cô hay không, cô cũng đã cứu tánh mạng của ba của chúng tôi, chính là ân nhân của cả nhà chúng tôi!" Con trai cả của nhà họ Lý đối với Giản Nhất Lăng cúi xuống thật sâu để mà cảm ơn.
Ngàn ân vạn tạ, không có cách nào dùng mấy câu nói đơn giản tới để biểu đạt, tóm lại Lý gia bọn họ thiếu Giản Nhất Lăng một phần đại ân tình.
"Không cần khách khí."
"Cần cần."
Sau đó người nhà Lý gia còn lấy ra cờ thưởng bọn họ đặt cho Giản Nhất Lăng.
Mặt trên phân biệt viết [Diệu thủ hồi xuân], [Thần y tái thế] cùng [Hành y tế thế] .
Ông cụ Lý còn để lại cho Giản Nhất Lăng phương thức liên hệ của mình, nói cho Giản Nhất Lăng, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn yêu cầu cần trợ giúp có thể tùy thời liên hệ ông ấy.
Lúc này trong văn phòng đều là người, mọi người nhìn thấy một màn này sôi nổi vỗ tay vì Giản Nhất Lăng ăn mừng.
Tình huống một ngày kia có bao nhiêu nguy hiểm mọi người đều biết, có thể nói tính mạng của ông cụ Lý là được Giản Nhất Lăng từ quỷ môn quan kéo trở về.
Hơn nữa đó vốn dĩ không phải là trách nhiệm Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng liền tính khoanh tay đứng nhìn cũng không ai có thể nói cô ấy cái gì.
Mạng người lớn hơn trời, Giản Nhất Lăng đối với Lý gia là có ân cứu mạng.
Phí Khanh đi ngang qua văn phòng của Giản Nhất Lăng bọn họ, ở thật xa đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ.
Phí Khanh đứng ở cửa trong chốc lát.
Bên trong tiếng nói vui cười nghe phá lệ chói tai.
Cô ta nhanh hơn bước chân, nhanh chóng đi trở về văn phòng của mình.
Bạch Bình Bình tới văn phòng của Phí Khanh tìm cô ta, "Bác sĩ Phí, tôi vừa mới nhìn thấy người nhà Lý gia, bọn họ tới tặng cho Giản Nhất Lăng cờ thưởng, còn viết cái gì diệu thủ hồi xuân."
"Tôi thấy."
Còn cần đến cô ta tới nói sao?
Bạch Bình Bình hỏi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí, hiện tại đồng nghiệp trong bệnh viện đều đang nói Giản Nhất Lăng là hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu ngoại khoa Lạc Hải Sâm."
"Tôi biết!" Không cần cô ta lại cùng mình cường điệu điểm này.
Không riêng gì bên trong bệnh viện bọn họ, ngay cả trên mạng ở bên ngoài cũng đều là che trời lấp đất các ngôn luận có liên quan.
Nghe nói là người nhà Lý gia chủ động đi ra ngoài giúp Giản Nhất Lăng tuyên truyền.
Mặc kệ là người nhà Lý gia chủ động đi làm, hay là Giản Nhất Lăng cố ý xui khiến, hiện tại đánh giá về Giản Nhất Lăng đã hoàn toàn vượt qua Phí Khanh.
Bạch Bình Bình an ủi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí cô cũng đừng quá khổ sở, ông cụ Lý lần đó là ngoài ý muốn, Giản Nhất Lăng cũng là mèo mù bắt được chết chuột. Cuộc giải phẫu kia cô đã hoàn thành được hai phần ba, Giản Nhất Lăng cuối cùng lại đây nhặt cái đại tiện nghi mà thôi."
"Tôi không có việc gì." Phí Khanh không nghĩ đối với người khác thể hiện ra sự thất bại nản lòng của mình.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Bạch Bình Bình đưa ra chủ ý cho Phí Khanh, "Nghe nói các đồng nghiệp tính toán kêu Giản Nhất Lăng cùng đi tham gia họp mặt tuần sau, địa điểm họp mặt là ở hồ Tây Sơn, tôi nghe nói Giản Nhất Lăng không biết bơi lội."
Bạch Bình Bình ám chỉ đã thực rõ ràng.
"Cô đang có tâm tư gì?"
"Tôi không có ý gì khác.." Bạch Bình Bình vội vàng giải thích.
"Đừng nghĩ lấy tôi làm cái cớ, tôi biết sau ngày cô bị Giản Nhất Lăng nhục nhã đó, cô đối với cô ta có sự oán hận." Phí Khanh vạch trần tâm tư của Bạch Bình Bình.
Vẻ mặt Bạch Bình Bình xấu hổ, "Tôi thật sự không có tâm tư gì khác, ngày đó Giản Nhất Lăng cũng chỉ nói tôi một câu, tôi không có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Tôi chỉ sợ tâm tình bác sĩ Phí không tốt, nghĩ tới tới an ủi cô mà thôi."
"Bác sĩ Giản, thật là cám ơn cô, tôi không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của chúng tôi như thế nào."
Con trai cả của nhà họ Lý đại diện cả nhà nói lời cảm ơn với Giản Nhất Lăng.
Giờ phút này ánh mắt bọn họ nhìn Giản Nhất Lăng cùng lúc trước là quay 180°.
"Là việc thuộc bổn phận." Giản Nhất Lăng trả lời.
"Không không không, mặc kệ có phải là công việc của cô hay không, cô cũng đã cứu tánh mạng của ba của chúng tôi, chính là ân nhân của cả nhà chúng tôi!" Con trai cả của nhà họ Lý đối với Giản Nhất Lăng cúi xuống thật sâu để mà cảm ơn.
Ngàn ân vạn tạ, không có cách nào dùng mấy câu nói đơn giản tới để biểu đạt, tóm lại Lý gia bọn họ thiếu Giản Nhất Lăng một phần đại ân tình.
"Không cần khách khí."
"Cần cần."
Sau đó người nhà Lý gia còn lấy ra cờ thưởng bọn họ đặt cho Giản Nhất Lăng.
Mặt trên phân biệt viết [Diệu thủ hồi xuân], [Thần y tái thế] cùng [Hành y tế thế] .
Ông cụ Lý còn để lại cho Giản Nhất Lăng phương thức liên hệ của mình, nói cho Giản Nhất Lăng, nếu gặp phải chuyện gì khó khăn yêu cầu cần trợ giúp có thể tùy thời liên hệ ông ấy.
Lúc này trong văn phòng đều là người, mọi người nhìn thấy một màn này sôi nổi vỗ tay vì Giản Nhất Lăng ăn mừng.
Tình huống một ngày kia có bao nhiêu nguy hiểm mọi người đều biết, có thể nói tính mạng của ông cụ Lý là được Giản Nhất Lăng từ quỷ môn quan kéo trở về.
Hơn nữa đó vốn dĩ không phải là trách nhiệm Giản Nhất Lăng, Giản Nhất Lăng liền tính khoanh tay đứng nhìn cũng không ai có thể nói cô ấy cái gì.
Mạng người lớn hơn trời, Giản Nhất Lăng đối với Lý gia là có ân cứu mạng.
Phí Khanh đi ngang qua văn phòng của Giản Nhất Lăng bọn họ, ở thật xa đã nghe thấy âm thanh ầm ĩ.
Phí Khanh đứng ở cửa trong chốc lát.
Bên trong tiếng nói vui cười nghe phá lệ chói tai.
Cô ta nhanh hơn bước chân, nhanh chóng đi trở về văn phòng của mình.
Bạch Bình Bình tới văn phòng của Phí Khanh tìm cô ta, "Bác sĩ Phí, tôi vừa mới nhìn thấy người nhà Lý gia, bọn họ tới tặng cho Giản Nhất Lăng cờ thưởng, còn viết cái gì diệu thủ hồi xuân."
"Tôi thấy."
Còn cần đến cô ta tới nói sao?
Bạch Bình Bình hỏi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí, hiện tại đồng nghiệp trong bệnh viện đều đang nói Giản Nhất Lăng là hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu ngoại khoa Lạc Hải Sâm."
"Tôi biết!" Không cần cô ta lại cùng mình cường điệu điểm này.
Không riêng gì bên trong bệnh viện bọn họ, ngay cả trên mạng ở bên ngoài cũng đều là che trời lấp đất các ngôn luận có liên quan.
Nghe nói là người nhà Lý gia chủ động đi ra ngoài giúp Giản Nhất Lăng tuyên truyền.
Mặc kệ là người nhà Lý gia chủ động đi làm, hay là Giản Nhất Lăng cố ý xui khiến, hiện tại đánh giá về Giản Nhất Lăng đã hoàn toàn vượt qua Phí Khanh.
Bạch Bình Bình an ủi Phí Khanh, "Bác sĩ Phí cô cũng đừng quá khổ sở, ông cụ Lý lần đó là ngoài ý muốn, Giản Nhất Lăng cũng là mèo mù bắt được chết chuột. Cuộc giải phẫu kia cô đã hoàn thành được hai phần ba, Giản Nhất Lăng cuối cùng lại đây nhặt cái đại tiện nghi mà thôi."
"Tôi không có việc gì." Phí Khanh không nghĩ đối với người khác thể hiện ra sự thất bại nản lòng của mình.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Bạch Bình Bình đưa ra chủ ý cho Phí Khanh, "Nghe nói các đồng nghiệp tính toán kêu Giản Nhất Lăng cùng đi tham gia họp mặt tuần sau, địa điểm họp mặt là ở hồ Tây Sơn, tôi nghe nói Giản Nhất Lăng không biết bơi lội."
Bạch Bình Bình ám chỉ đã thực rõ ràng.
"Cô đang có tâm tư gì?"
"Tôi không có ý gì khác.." Bạch Bình Bình vội vàng giải thích.
"Đừng nghĩ lấy tôi làm cái cớ, tôi biết sau ngày cô bị Giản Nhất Lăng nhục nhã đó, cô đối với cô ta có sự oán hận." Phí Khanh vạch trần tâm tư của Bạch Bình Bình.
Vẻ mặt Bạch Bình Bình xấu hổ, "Tôi thật sự không có tâm tư gì khác, ngày đó Giản Nhất Lăng cũng chỉ nói tôi một câu, tôi không có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Tôi chỉ sợ tâm tình bác sĩ Phí không tốt, nghĩ tới tới an ủi cô mà thôi."