Chương 1221: Dưỡng phì thỏ con ăn sạch sẽ (2)
Không đợi Giản Nhất Lăng lý giải ý tứ trong lời này, Địch Quân Thịnh lại cúi đầu hôn môi cô.
Theo sát đại não liền không chịu khống chế mà trống rỗng, cô luôn luôn đều thực thanh tỉnh trong nháy mắt ý nghĩa là một mảnh hỗn loạn.
##
Sáng sớm hôm sau, ngày mới vừa lên, trên giường hỗn độn nằm hai người.
Địch Quân Thịnh đã sớm tỉnh, nghiêng người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mềm mại nằm trong lòng ngực mình.
Trên da thịt trắng nõn của cô nhiều thêm nhiều vệt đỏ.
Trên mặt rõ ràng mỏi mệt, ngủ lại phá lệ thơm ngọt.
Qua hơn phân nửa tiếng đồng hồ, Giản Nhất Lăng mới tỉnh lại, mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là Địch Quân Thịnh cười nhạt chăm chú nhìn cô, nhìn lén cô ngủ.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che lại chính mình.
Trong đầu trào ra hình ảnh đêm qua, bắt lấy chăn hai tay càng khẩn.
Địch Quân Thịnh cười kéo chăn ra, "Đừng buồn, lại buồn sẽ đem chính mình buồn hỏng mất."
Giản Nhất Lăng chính là không buông tay, tránh ở sau chăn không dám nhìn Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh lại đau lòng lại buồn cười, "Lúc trước là ai vẫn luôn ồn ào muốn sinh hài tử?"
Kết quả đâu? Lý luận tri thức thực phong phú, vừa đến thời điểm thực tiễn liền biến choáng váng.
"Anh hư!"
Bên trong chăn truyền ra tới giọng nói kháng nghị của Giản Nhất Lăng.
"Anh hư chỗ nào?" Địch Quân Thịnh vì chính mình biện giải, "Là em muốn, anh dựa theo ý tứ của em làm việc. Em muốn sinh hài tử, chính là sinh hài tử chính là chuyện như vậy."
"Anh.. anh muốn em kêu anh.."
Địch Quân Thịnh ở cái loại thời điểm này, còn đùa với Giản Nhất Lăng kêu anh là ông xã.
"Kêu anh cái gì?" Địch Quân Thịnh biết rõ cố hỏi.
"Không để ý tới anh!"
Giản Nhất Lăng rầu rĩ, cự tuyệt phối hợp Địch Quân Thịnh.
Tối hôm qua Địch Quân Thịnh thật sự là quá xấu rồi.
Nói các loại kỳ quái lời nói, làm các loại kỳ quái hành động.
Cuối cùng giọng nói Giản Nhất Lăng đều ách, chỉ có thể phát ra âm thanh gióng như mèo con.
Địch Quân Thịnh không phải không đau lòng Giản Nhất Lăng, anh chính là bởi vì đau lòng cô ấy mới nhẫn nại lâu như vậy.
"Lộc cộc!"
Bụng Giản Nhất Lăng không chịu khống chế mà kêu một tiếng.
Tối hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, thể lực Giản Nhất Lăng tiêu hao thật lớn.
Hiện tại bụng trống trơn.
"Em lại nằm một lát, anh đi làm bữa sáng cho em." Địch Quân Thịnh xốc chăn lên, đứng dậy đi làm đồ ăn cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng cảm giác được người bên cạnh đã đi, mới chậm rãi đem chăn kéo xuống.
Kết quả vừa lộ ra cái đầu liền thấy được trước mặt trơn bóng Địch Quân Thịnh.
Vội vàng lại đem chăn kéo qua đỉnh đầu.
Xấu hổ chết người.
Địch Quân Thịnh tuy rằng không có trù nghệ cao giống Giản Nhất Lăng như vậy, nhưng làm mấy món đơn giản một chút vẫn là có thể.
Anh chiên cái trứng gà, chiên mấy miếng thịt xông khói, lại đổ một ly sữa bò.
Thời điểm bưng mâm đồ ăn trở lại phòng ngủ, Giản Nhất Lăng đã mặc xong rồi quần áo.
"Ăn trước một chút lót dạ dày, anh đã kêu người đưa đồ ăn lại đây, một lát liền đến."
"Anh, anh trước đem quần áo mặc tốt." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn Địch Quân Thịnh.
"Anh chỉ ở trần phía trên." Này đều không được sao? Trước kia ở nhà anh cũng không thiếu lộ nửa người trên, cô thấy như vậy nhiều lần cũng không gặp qua cô thẹn thùng.
Lần trước thời điểm ở thôn Kim Thủy, cô còn một hai phải cởi quần áo của anh, khi dễ anh lúc ấy không có năng lực phản kháng.
"Mặc vào.." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn những vết đỏ trên ngực của Địch Quân Thịnh
Đó là cô làm cho.
Đương nhiên là anh ấy yêu cầu.
Anh ấy nói đây là đang dạy cho cô.
Cô nào biết đâu rằng quá trình sinh sản hậu đại của nhân loại lại so với động vật phức tạp hơn nhiều như vậy.
Địch Quân Thịnh lấy Giản Nhất Lăng không có cách nào, sợ cô vẫn luôn cúi đầu như vậy, đành phải đem áo mặc vào.
Theo sát đại não liền không chịu khống chế mà trống rỗng, cô luôn luôn đều thực thanh tỉnh trong nháy mắt ý nghĩa là một mảnh hỗn loạn.
##
Sáng sớm hôm sau, ngày mới vừa lên, trên giường hỗn độn nằm hai người.
Địch Quân Thịnh đã sớm tỉnh, nghiêng người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ mềm mại nằm trong lòng ngực mình.
Trên da thịt trắng nõn của cô nhiều thêm nhiều vệt đỏ.
Trên mặt rõ ràng mỏi mệt, ngủ lại phá lệ thơm ngọt.
Qua hơn phân nửa tiếng đồng hồ, Giản Nhất Lăng mới tỉnh lại, mở to mắt, ánh mắt đầu tiên nhìn đến chính là Địch Quân Thịnh cười nhạt chăm chú nhìn cô, nhìn lén cô ngủ.
Giản Nhất Lăng nhanh chóng đem chăn kéo qua đỉnh đầu, che lại chính mình.
Trong đầu trào ra hình ảnh đêm qua, bắt lấy chăn hai tay càng khẩn.
Địch Quân Thịnh cười kéo chăn ra, "Đừng buồn, lại buồn sẽ đem chính mình buồn hỏng mất."
Giản Nhất Lăng chính là không buông tay, tránh ở sau chăn không dám nhìn Địch Quân Thịnh.
Địch Quân Thịnh lại đau lòng lại buồn cười, "Lúc trước là ai vẫn luôn ồn ào muốn sinh hài tử?"
Kết quả đâu? Lý luận tri thức thực phong phú, vừa đến thời điểm thực tiễn liền biến choáng váng.
"Anh hư!"
Bên trong chăn truyền ra tới giọng nói kháng nghị của Giản Nhất Lăng.
"Anh hư chỗ nào?" Địch Quân Thịnh vì chính mình biện giải, "Là em muốn, anh dựa theo ý tứ của em làm việc. Em muốn sinh hài tử, chính là sinh hài tử chính là chuyện như vậy."
"Anh.. anh muốn em kêu anh.."
Địch Quân Thịnh ở cái loại thời điểm này, còn đùa với Giản Nhất Lăng kêu anh là ông xã.
"Kêu anh cái gì?" Địch Quân Thịnh biết rõ cố hỏi.
"Không để ý tới anh!"
Giản Nhất Lăng rầu rĩ, cự tuyệt phối hợp Địch Quân Thịnh.
Tối hôm qua Địch Quân Thịnh thật sự là quá xấu rồi.
Nói các loại kỳ quái lời nói, làm các loại kỳ quái hành động.
Cuối cùng giọng nói Giản Nhất Lăng đều ách, chỉ có thể phát ra âm thanh gióng như mèo con.
Địch Quân Thịnh không phải không đau lòng Giản Nhất Lăng, anh chính là bởi vì đau lòng cô ấy mới nhẫn nại lâu như vậy.
"Lộc cộc!"
Bụng Giản Nhất Lăng không chịu khống chế mà kêu một tiếng.
Tối hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, thể lực Giản Nhất Lăng tiêu hao thật lớn.
Hiện tại bụng trống trơn.
"Em lại nằm một lát, anh đi làm bữa sáng cho em." Địch Quân Thịnh xốc chăn lên, đứng dậy đi làm đồ ăn cho Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng cảm giác được người bên cạnh đã đi, mới chậm rãi đem chăn kéo xuống.
Kết quả vừa lộ ra cái đầu liền thấy được trước mặt trơn bóng Địch Quân Thịnh.
Vội vàng lại đem chăn kéo qua đỉnh đầu.
Xấu hổ chết người.
Địch Quân Thịnh tuy rằng không có trù nghệ cao giống Giản Nhất Lăng như vậy, nhưng làm mấy món đơn giản một chút vẫn là có thể.
Anh chiên cái trứng gà, chiên mấy miếng thịt xông khói, lại đổ một ly sữa bò.
Thời điểm bưng mâm đồ ăn trở lại phòng ngủ, Giản Nhất Lăng đã mặc xong rồi quần áo.
"Ăn trước một chút lót dạ dày, anh đã kêu người đưa đồ ăn lại đây, một lát liền đến."
"Anh, anh trước đem quần áo mặc tốt." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn Địch Quân Thịnh.
"Anh chỉ ở trần phía trên." Này đều không được sao? Trước kia ở nhà anh cũng không thiếu lộ nửa người trên, cô thấy như vậy nhiều lần cũng không gặp qua cô thẹn thùng.
Lần trước thời điểm ở thôn Kim Thủy, cô còn một hai phải cởi quần áo của anh, khi dễ anh lúc ấy không có năng lực phản kháng.
"Mặc vào.." Giản Nhất Lăng cũng không dám nhìn những vết đỏ trên ngực của Địch Quân Thịnh
Đó là cô làm cho.
Đương nhiên là anh ấy yêu cầu.
Anh ấy nói đây là đang dạy cho cô.
Cô nào biết đâu rằng quá trình sinh sản hậu đại của nhân loại lại so với động vật phức tạp hơn nhiều như vậy.
Địch Quân Thịnh lấy Giản Nhất Lăng không có cách nào, sợ cô vẫn luôn cúi đầu như vậy, đành phải đem áo mặc vào.