Chương 60: Huyết lộ
Ánh mắt Thanh Trúc lộ ra một tia mỉa mai nói: "Vậy các người nghe đây, muốn ra khỏi đảo thì theo quy tắc trên đảo phải qua được ba ải, qua được chúng tôi sẽ cho người đưa ngươi trở về, chắc ngươi cũng không biết nơi đây là ở đâu, nếu không qua khỏi, chết thì cũng coi như xong, không chết thì phế công phu cho làm nô lệ, nam nhân nữ nhân đều có thể bị tất cả người trên đảo lựa chọn, cũng chính là hầu hạ, hiểu ý của ta chứ."
Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Thanh Trúc nói: "Không có ngày đó."
Thanh Trúc cười mỉa nói: "Thiên đường có lối không đi địa ngục không lối cứ đâm đầu vào, đáng tiếc nữ nhân xinh đẹp như vậy lưu lạc tới bước phải hầu hạ tất cả mọi người, nhưng mà, ta nghĩ đám huynh đệ trên đảo sẽ rất thích quyết định này của ngươi." Nói xong đi lên trước thuận thế ngửi ngửi hương thơm trên người Điệp Y, vẻ mặt thỏa mãn.
Cổ Hạo Nhiên nổi giận một quyền đánh tới Thanh Trúc, trên mặt Thanh Trúc mang theo nụ cười lãnh đạm không tránh không né, ánh mắt Điệp Y lay động liền bắt chặt tay Cổ Hạo Nhiên cản lại, Cổ Hạo Nhiên trên mặt nộ khí quay đầu nhìn Điệp Y, thấy Điệp Y sắc mặt lãnh đạm nhìn Thanh Trúc, Cổ Hạo Nhiên vừa quay sang liền hiểu, hừ lạnh một tiếng bỏ tay ra, Thanh trúc lúc này khẽ cười nói: "Tôn phu nhân quan sát thật lợi hại, Cổ huynh, người trên đảo rất đoàn kết đó, nếu có người đánh một trong số họ, những người còn lại buộc phải đòi lại công đạo."
Cổ Hạo Nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn Thanh Trúc, trong ánh mắt không hề sợ hãi, thần sắc lãnh đạm nhưng nghiêm túc, Thanh Trúc thu hồi nụ cười nhạt trên mặt, lạnh lùng nói: "Ải thứ nhất, chỉ cần ở địa điểm dự định ngươi chạy xong cự ly năm mươi trượng, còn có thể sống được coi như ngươi thắng, các ngươi có thể toàn bộ cùng tham gia, cũng có thể chọn người đại diện cho bốn người, nhưng mà ta thấy ở đây chỉ có ngươi biết chút ít công phu, những người khác lên chẳng qua là tìm chết mà thôi." Lời vừa nói ra mọi người ở đó bất giác cười hì hì, bằng hữu thì đối đãi tử tế, còn địch nhân thì lời nói hành động đều không cần khách khí, không phải là bằng hữu thì chính là địch nhân, không có gì đáng nói cả.
Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y, hai người nhìn nhau một cái không nói gì cả, Thanh Trúc quét mắt nhìn hai người sau đó nói: "Đừng nói người trên đảo chúng tôi ức hiếp các ngươi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trời vừa sáng bắt đầu xông quan, chỉ cần trước lúc xông quan nghĩ thông mà lưu lại, vậy chúng ta chính là bằng hữu lời đảo chủ nói vẫn được tính như cũ." Nói xong cũng không đợi Cổ Hạo Nhiên đáp lại, vẫy tay gọi một nữ tử bên cạnh tới chỉ dẫn chỗ nghỉ tối cho bọn Cổ Hạo Nhiên, sau đó xoay người vỗ tay một cái cao giọng cười nói: "Chúng ta tiếp tục." Mọi người trong hiện trường đều ồ lên kêu hay, ly rượu bắt đầu giao nhau, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của bọn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên cũng không nản lòng, ôm Điệp Y trên mặt mang theo nụ cười thường có, theo nữ tử đi về chỗ nghỉ ngơi, phớt lờ bầu không khí cao ngạo phía sau.
Bốn người phân ra bốn phòng ngủ, lý do rất đơn giản phòng của nô lệ không có giường lớn, cũng không có nhiều giường dư, nữ hài dẫn Cổ Hạo Nhiên tới nhàn nhạt giải thích, người trên đảo tuyệt đối không đê tiện, sẽ không nhân bất cứ lúc nào mà ra tay với các người, ý tứ chính là vì sẽ rất nhanh họ sẽ trở thành vật sở hữu chung của người trên đảo, người trên đảo hoàn toàn sẽ không nhân lúc này mà động thủ.
Điệp Y thấy người trên đảo này rất tự kiêu, hoàn toàn không để họ vào mắt, nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít trong tình huống không rõ ràng thể hiện mình là người yếu đuối cũng là chuyện tốt, bất giác cùng Cổ Hạo Nhiên nhìn nhau một cái không nói gì cả, cũng không thương nghị làm thế nào đối phó, mọi thứ đợi tới ngày mai nhìn qua hiện trường rồi nói.
Giữa đêm trên đảo từng cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng gà chó, hiếm có được lúc yên tĩnh thanh bình, Điệp Y để nguyên y phục nằm trên một chiếc giường bé xíu chỉ đủ một người nằm, khí tức bình tĩnh và thần thái khiến người ta khó biết được nàng rốt cuộc là đã ngủ hay chưa, ánh trăng trên không trung, lúc này một tiếng sáo du dương bay bổng truyền tới, như thê lương như sảng khoái như mộng như ảo, Điệp Y soạt cái mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng sáo cũng không xa, dường như là từ bên ngoài cửa sổ truyền tới, nhưng Điệp Y lại cảm giác được bên ngoài không có người.
Tiếng sáo đau thương quấn lấy Điệp Y, dường như là muốn nàng đi ra, ánh mắt Điệp Y lay động, không tiếng động nhẹ nhàng đẩy cửa ra khỏi phòng, phòng Cổ Hạo Nhiên bên cạnh không có động tĩnh gì, giống như không nghe thấy tiếng sáo này vậy.
Điệp Y đi theo tiếng sáo, từ xa xa nhìn thấy một người ngồi trên tảng đá lớn bên hồ sen, đưa cây sáo trong tay lên đặt lên môi mái tóc đen như mực bay trong gió, toàn thân toát ra khí chất thanh thoát xuất trần, đúng là vị đảo chủ đó.
Điệp Y thản nhiên đứng bên cạnh nhìn đảo chủ trước mắt dường như chìm vào trong tiếng sáo, mặc hắn dốc tình cảm thổi tấu không nói một lời, tiếng sáo bồng bềnh hết một khúc, vị đảo chủ đó bỏ cây sáo trên môi xuống khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc, Điệp Y cũng giữ vẻ trầm mặc, nửa buổi trời đảo chủ quay đầu lại nhìn Điệp Y nhàn nhạt cười nói: "Kiềm chế tốt."
Đôi mắt thản nhiên của Điệp Y quét qua đảo chủ nhưng vẫn không một lời, đảo chủ đó cũng không thấy lạ cười nói: "Ta họ kép Thượng Quan, ngươi có thể gọi ta là Thượng Quan đảo chủ." Nói xong mỉm cười với Điệp Y, khí chất vô cùng ưu nhã, mùi vị ưu nhã của người đàn ông thành thục dần dần lan tỏa, Điệp Y trên mặt bất động thanh sắc, trong âm thầm lại quan sát mọi hành động lời nói cử chỉ của vị Thượng Quan đảo chủ đây, toàn thân đều là phòng bị.
Thượng Quan đảo chủ cười nhạt nhìn Điệp Y nói: "Tính cách rất lạnh lùng, lại càng tôn lên khí chất của ngươi, so với sư muội của ta giống hệt nhau, khiến người khác không muốn chú ý cũng không được, nhưng mà xem ra ngươi còn hơn cả nàng, nàng có đôi lúc vẫn như một tiểu hài tử rất tùy ý, nhưng thật sự cũng khiến người ta thích, tính cách này của ngươi lại có hơi quá rồi." Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu.
Thượng Quan đảo chủ thấy Điệp Y vẫn như cũ cũng không nói gì với hắn, bất giác nhàn nhạt cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy ta lại không giết người, cô bé, có thể nói với ta ngươi tên gì không? Một người có khí chất tốt như vậy có lẽ phối với một cái tên rất hoàn mỹ."
Điệp Y nhìn Thượng Quan đảo chủ xoay người nhìn đầm sen, tuy không nhìn thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng trên người lại chậm rãi toát ra một mùi vị ưu thương nhàn nhạt, có quạnh quẽ có cô độc có thê lương, loại mùi vị đó có đôi lúc rất giống với mình, cô độc, thê lương, bất giác hơi chau mày nói: "Điệp Y."
Thượng Quan đảo chủ lưng quay về phía Điệp Y ừm một tiếng, nửa buổi trời chậm rãi nói: "Tên hay, nhưng mà y phục của hồ điệp tới cuối cùng rồi vận mệnh cũng được chủ định là bị vứt bỏ, tên này lại cũng có chút bi thương."
Điệp Y quét mắt nhìn bóng lưng Thượng Quan đảo chủ một cái, tên chẳng qua chỉ là để xưng hô mà thôi, làm gì mà phải chú trọng chứ, nhưng mà mấy chữ chủ định bị vứt bỏ, khiến trong lòng Điệp Y có chút không thoải mái, trên thế giới này ai cũng có thể vứt bỏ ai, nhưng mà nàng lại không vì ai mà sống, trừ phi chính mình vứt bỏ, nếu không còn có ai đủ khả năng vứt bỏ nàng.
Thượng Quan đảo chủ cũng không đợi Điệp Y trả lời, tự nói một mình: "Thế giới này có thứ gì là vĩnh hằng đâu? Dung mạo có đẹp đến đâu cũng có ngày tàn lụi, cảm tình có mặn nồng tới đâu cũng có ngày nhạt nhẽo, người có kiên cường tới đâu cũng có ngày phải chết, không có vĩnh viễn, mọi chuyện đều không thể vĩnh viễn, ngươi nói, trên thế giới này có phải chỉ có thể tin vào chính mình?"
Điệp Y nghe ra trong lời nói của Thượng Quan đảo chủ toát ra một cỗ bất lực nồng nặc, đầu mày hơi nhíu lại mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ là thản nhiên nhìn Thượng Quan đảo chủ.
Thượng Quan đảo chủ không nghe thấy Điệp Y đáp lời, hơi quay đầu nhìn về phía Điệp Y, thấy ánh mắt thản nhiên của Điệp Y nhìn thẳng tới mình, đột nhiên nhàn nhạt cười nói: "Ta nói với ngươi những thứ này làm gì chứ, nhiều năm như vậy chưa từng nói với ai suy nghĩ của mình, hôm nay vẫn thật sự là phá lệ rồi, chưa từng trải qua thất vọng làm gì biết được sự cô độc khi bị vứt bỏ, những chuyện này tiểu hài tử các ngươi không hiểu được."
Điệp Y thản nhiên nhìn Thượng Quan đảo chủ, nói: "Ta không cần phải hiểu."
Thượng Quan đảo chủ hơi cười nhạt nhìn lướt qua Điệp Y, nói: "Hy vọng ngươi hiểu còn có thể nói lời này sao, haizz, người trẻ tuổi, thật sự không đi tới bước đường cùng không biết phía sau là vách đá, người lưu lạc trên đảo không phải ai cũng khí thế bừng bừng tới sau cùng lại ti tiện bấy nhiêu để cầu xin được ở lại, người ở lại sinh mệnh cũng lưu lại, e là dùng thứ quý giá nhất, đáng trân trọng nhất của mình để đổi lấy sinh mệnh của mình, Điệp Y, có thể ngày mai ngươi sẽ hiểu được mùi vị bị vứt bỏ, không có ai vào lúc sinh mệnh mình bị đe dọa, sẽ lựa chọn bảo toàn cho người khác mà không phải là mình."
Điệp Y lạnh lùng nhìn Thượng Quan đảo chủ nói: "Đây là chuyện mà ngươi muốn tìm ta để nói."
Thượng Quan đảo chủ quay đầu lại vuốt ve cây sáo trong tay, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy thứ đồ xinh đẹp bị rơi xuống mà thôi, cảm tình cũng không phải là thứ không thể vỡ, có lúc nó chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước khó nắm bắt mà thôi, không chịu nổi va đập, hay là chúng ta cược một ván, xem ngày mai trượng phu của ngươi chọn chính mình hay là chọn ngươi, là lựa chọn sinh mệnh hay là tình?"
Điệp Y lạnh lùng nói: "Không cần." Nói xong không thèm để ý tới Thượng Quan đảo chủ, xoay người kiên định rời khỏi, Thượng Quan đảo chủ hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng Điệp Y, nhẹ lắc đầu làu bàu nói: "Là quá tự tin hay là căn bản không có lòng tin? Người con gái xinh đẹp như vậy, ta thật không nhẫn tâm đánh vỡ lớp sương mù tình cảm đó, là các ngươi tự mình lựa chọn, vậy thì không được trách ta." Nói xong Thượng Quan đảo chủ khẽ cong khóe môi, trong đồng tử lại thản nhiên như thường, nhẹ nhàng đưa cây sáo lên bờ môi lại bắt đầu thổi tấu lên.
Điệp Y chậm rãi về tới trước phòng, thấy Cổ Hạo Nhiên đang đứng trước cửa phòng nàng nhìn mình, thấy nàng bắt đầu hơi chau mày nói: "Tối như vậy không ở trong phòng chạy đi đâu vậy chứ?"
Điệp Y thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên không giấu được vẻ quan tâm và lo lắng, nhàn nhạt nói: "Thượng Quan đảo chủ muốn bày tỏ tình cảm của hắn." Vừa nói vừa đẩy cửa đi vào.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía xa, theo Điệp Y đi vào nói: "Hắn không làm gì nàng chứ? Nàng tự mình cẩn thận chút, đừng một mình đi gặp người này, ta cảm thấy người này không đơn giản, ta tuy không nhìn ra hắn một thân công phu, nếu không phải vừa nãy đột nhiên nghe thấy có tiếng sáo vang lên, ta còn không cảm thấy được, sau này nàng đừng một mình ra ngoài, nếu chuyện này còn xảy ra nàng tới tìm ta với, ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì, tình cảnh trước mắt của chúng ta trên đảo này rất nguy hiểm." Vừa nói vừa đi lên trước, từ phía sau ôm lấy eo Điệp Y.
Điệp Y đứng chính giữa phòng không động đậy để Cổ Hạo Nhiên ôm lấy, nửa buổi trời nhàn nhạt nói: "Ta muốn ngủ." Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bồng Điệp Y lên hai người chen chúc trên chiếc giường đơn nói: "Ta không yên tâm để nàng ngủ một mình, ta ngủ cùng nàng, nàng yên tâm ta sẽ không làm gì cả."
Điệp Y nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, không làm gì, ngươi dám làm gì, thấy Cổ Hạo Nhiên kiên quyết muốn ở đây, Điệp Y cũng không phản đối, vào lúc này giữ thể lực rất quan trọng, cũng dựa vào trước ngực Cổ Hạo Nhiên tự mình ngủ, Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt thản nhiên của Điệp Y, nghĩ lại vừa rồi lại không cảm giác được gì, bất giác lo lắng ôm chặt Điệp Y vào lòng.
Sáng hôm sau bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua từng cơn, hương hoa len lỏi tới mọi ngóc ngách trên đảo, khiến người ta ngửi vào tinh thần thật thoải mái.
Bốn người bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bị đưa tới một bãi cỏ bằng phẳng, nhìn không ra có vết tích mai phục cặm bẫy gì, chẳng qua chỉ là một bãi cỏ bình thường, rõ ràng là tạm thời chọn ra, Cổ Hạo Nhiên khóe miệng mang theo ý cười, đây thật sự là không để họ vào mắt.
Người trên đảo căn bản toàn bộ đều tụ tập tới đây, trước đây vốn cũng không nhiều người tới xem, nhưng mà hôm nay Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y này dung mạo thật sự xuất sắc, bất giác đều chạy tới xem náo nhiệt, chỉ thấy Thượng Quan đảo chủ ngồi bên một gốc hoa đào, những người khác hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh, tiếng cười nói suồng sã, dường như thật sự tới xem náo nhiệt.
Chính giữa bãi cỏ bỏ trống khoảng năm mươi trượng, hai bên đều đứng thành một hàng người, trong đó có người cầm đao, có người cầm trường kiếm, có người cầm búa rìu, cũng có một số người không cầm gì cả, chỉ tay không đứng ở chỗ cũ, có vài người ở vị trí trên còn đang tranh cãi, nghe nội dung là người tới xem náo nhiệt cũng muốn lên chơi.
Thanh Trúc đi tới trước mặt Cổ Hạo Nhiên nói: "Ta hỏi lại ngươi lần nữa, nguyện ý ở lại hay là muốn vượt qua?"
Cổ Hạo Nhiên chùi mép một cái ngạo mạn cười nói: "Vượt."
Thanh Trúc hơi nhướng mày cười nói: "Đã như vậy ta cũng không nhiều lời, trận thế trước mặt ngươi cũng thấy rồi, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ vũ khí gì, bọn họ ra tay với ngươi tuyệt đối không lưu tình, ngươi có thể làm họ bị thương hoặc là giết bọn họ đều coi như là bản lĩnh của ngươi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tính toán, chỉ cần ngươi có thể sống sót đi qua năm mươi trượng bức tường người, coi như ngươi qua được ải đầu tiên." Lời vừa dứt một tràng cười vang lên, người trong đám bức tường người đó vẻ mặt đều cười khinh thường, tựa hồ lời Thanh Trúc vừa rồi thật ra chỉ là chuyện nực cười.
Thanh Tuyết đứng đầu ha ha cười lớn nói: "Có thể làm bị thương chúng tôi? Được, bất kể là ngươi dùng cách gì, thủ đoạn gì, chỉ cần ngươi có thể vượt qua, e là đem toàn bộ chúng tôi giết đi, người trên đảo này cũng tuyệt đối sẽ không nửa phần truy cứu." Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồ lên cười một trận.
Thanh Trúc nhìn rồi khẽ cười một tiếng, hai tay đưa lên vỗ hai cái, hiện trường vốn đang huyên náo liền trở nên yên ắng, mọi người đều mang theo nụ cười chăm chú nhìn qua đây, Thanh Trúc đưa tay làm động tác mời Cổ Hạo Nhiên nói: "Ta hy vọng chút nữa ta sẽ không phải dọn xác của ngươi."
Cổ Hạo Nhiên cười nhạt nói: "Ta cũng không hy vọng." Nói xong tay đặt lên eo vặn một cái, nhuyễn kiếm luôn mang theo bên người nằm trong tay, Thanh Trúc vừa thấy nhạt giọng nói: "Thì ra có sự chuẩn bị của mình, cũng tốt."
Vừa nói vừa lui xuống, mọi người xung quanh cũng tự lui ra sau vài mét, bãi cỏ bắn cung rộng lớn toàn bộ nhường lại cho bức tường người họ.
Lúc này Lâm Dã nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái nói: "Thiếu gia, cẩn thận." Hồng Tịnh đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên nhận lấy áo khoác Cổ Hạo Nhiên đưa tới, cười híp mắt nói: "Ta tin người, thiếu gia."
Cổ Hạo Nhiên nhìn hai người rồi mỉm cười, đi tới bên cạnh Điệp Y thấy Điệp Y cũng không nói lời nào, chỉ đưa đôi tay ra ôm chặt lấy Điệp Y, mỉm cười để lại trên môi Điệp Y một dấu hôn sâu đậm, xoay người đi về phía trước, Điệp Y trầm mặc không lên tiếng nhìn Cổ Hạo Nhiên, tự nhiên cùng lên.
Cổ Hạo Nhiên bất giác nghiêng đầu nhìn Điệp Y, Điệp Y nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Thời khắc phi thường, mọi thứ tòng quyền." Vừa nói vừa lấy từ dãy binh khí bên cạnh một đoản kiếm, dài hơn chủy thủ ngắn hơn trường kiếm, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y một cái, thấy Điệp Y không cần biết nghĩ gì, có thể theo hắn, chính là bằng với việc bỏ mạng lại rồi, biết hắn không thể thay đổi quyết định của Điệp Y, cũng không muốn thay đổi, trong lòng là niềm vui khó nói thành lời sau đó, chùi mép lộ ra nụ cười tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh, sánh vai cùng Điệp Y đi về hướng bức tường người, mạng cũng không còn nữa, làm gì còn quan tâm tới chuyện đã từng quyết định không thể giết người.
Thanh Trúc thấy Điệp Y đi ra hơi chau mày nói: "Ngươi đây là đi tìm chết."
Điệp Y không thèm để ý Thanh Trúc, cùng Cổ Hạo Nhiên sánh bước đứng tới vị trí đầu tiên của bức tường người, mọi người vây xem thấy Điệp Y đứng lên trước, bất giác đều do dự nhìn qua, một mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy rất nhanh sẽ bị thương, hoặc sẽ chết, thật sự không phải là một chuyện khiến người ta vui, người phía trước bức tường người cũng chau mày, ra tay với một nữ nhân không biết công phu, thật sự làm khó cho người ta.
Cổ Hạo Nhiên nhìn một lượt bức tường người dài khoảng năm mươi trượng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nói: "Điệp Y, chuẩn bị xong chưa?"
Điệp Y cầm chặt đoản kiếm trong tay, hơi nghiêng người ừm một tiếng, Cổ Hạo Nhiên đôi mắt chợt lạnh, một cỗ khí thế to lớn toát ra, khí tức biếng nhác phút chốc biến hóa, toàn thân toát ra bá khí uy nghiêm không nói thành lời, mọi người vây xem bất giác kêu lên.
Cổ Hạo Nhiên lùi sau một bước trầm giọng nói: "Nàng đi trước ta sẽ lo liệu phía sau, nàng chỉ cần đi về phía trước." Điệp Y vừa nghe liền biết được ý tứ của Cổ Hạo Nhiên, nàng chỉ cần lo đi về phía trước, ba phía còn lại toàn bộ đều giao cho hắn chống đỡ, Điệp Y lúc này cũng không nhiều lời, ừm một tiếng đi lên phía trước.
Bức tường người thấy hai người bắt đầu liền hừ một tiếng, khí thế thanh âm rất kinh người, Điệp Y chùi mép một cái cười tàn khốc, khí tức âm lạnh toàn thân toát ra bốn phía, mắt cũng không chớp đi trước bước vào phạm vi của bức tường người, Thanh Tuyết đứng đầu hừ lạnh một tiếng, bỏ qua một trường kiếm cho Điệp Y nhắm tới Cổ Hạo Nhiên ở đằng sau Điệp Y mà tấn công tới, những người bên cạnh khác không nói hai lời, búa rìu hướng tới đỉnh đầu Điệp Y đi phía trước mà chém tới.
Vẻ mặt Điệp Y lạnh tới cực điểm, người dùng rìu công kích võ công cao cường, thế tới nếu tránh buộc phải lùi sau, rơi vào giữa Thanh Tuyết và Cổ Hạo Nhiên đang giao thủ, cùng dạng với con đường chết, thời gian cấp bách không thể lùi sau, Điệp Y sau đó không tránh không né trở tay một kiếm đâm thẳng vào mắt của người đó, người đó mắt thấy rõ nhưng nhanh như chớp mũi kiếm Điệp Y đâm tới, tốc độ lực đều sắc xảo khiến người ta không cách nào tưởng tượng, một kiếm nhanh như gió mạnh cánh tay vừa dịch chuyển liền đâm tới lồng ngực người đó, người đó kinh hãi sau đó nhảy một cái tránh ra sau, tránh được sát thủ lấy mạng của Điệp Y, giữa lồng ngực máu tươi đầm đìa, bị thương không nhẹ.
Mọi thứ chưa qua cái nháy mắt, nhưng khiến người ở phía sau bức tường người vẻ mặt đại biến, vốn vẻ mặt đang cười đểu chốc lát trở nên nghiêm túc, Điệp Y nhìn cũng không nhìn người xung quanh, đoản kiếm trong tay phát huy tới cực điểm, đón một đòn vừa từ phía trước công kích tới, toàn thân mùi máu tanh chậm rãi tản phát ra, lạnh lẽo, âm u.
Cổ Hạo Nhiên theo sau Điệp Y, cùng lúc chống đỡ công kích của hai bên trái phải và phía sau, nhuyễn kiếm của Cổ Hạo Nhiên vốn là lợi khí trong lợi khí, là thu thập tất cả tinh thiết trong Thánh Thiên vương triều để đúc thành, tuy không phải là khoáng thế thần binh thổi cái là đứt tóc, nhưng cũng là thứ đồ tốt khó tìm, lúc này gặp phải một kiếm của Thanh Tuyết tập kích tới, khóe miệng Cổ Hạo Nhiên luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhuyễn kiếm trong tay thuận theo trường kiếm của Thanh Tuyết mà đâm tới, một cái chạm tới binh khí của Thanh Tuyết trực tiếp gãy xuống.
Người của bức tường người lúc này mới nhìn ra hai người không phải dễ đối phó như vậy, cùng lúc đều trở nên nghiêm túc, trong mắt càng lộ ra vẻ hưng phấn, cũng không quan tâm tới cái gì mà trò chơi, bên cạnh Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên cùng lúc phát động công kích, phía trước cùng lúc công kích tới, trong nháy mắt chỉ thấy bóng người của bức tường người lay động, đao kiếm giao nhau, ánh kiếm nhấp nhoáng, giết chóc liên miên, bên cạnh Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên vây thành một vòng, mau chóng công kích không phân biệt ai, bất phân trước sau, bất phân nam nữ, mang theo lời thề phải để họ chết mà xông tới.
Vẻ mặt Điệp Y lãnh khốc tiến về phía trước, đoản kiếm trong tay vung vẫy tay đưa lên đao hạ xuống, mau chóng xuyên vào giữa công kích hỗn độn, thân hình trong ánh đao bóng kiếm mau chóng rơi xuống, đón lấy binh khí từ đằng trước công kích tới, Điệp Y tránh cũng không tránh, chỉ là lúc công kích chưa chạm tới người, một kiếm đã đâm tới điểm yếu của địch nhân, hoàn toàn dùng cách đánh lưỡng bại câu thương.
Có điều nhẫn tâm ra tay độc, lúc này đối mặt với người muốn mạng của nàng, ra tay càng không lưu tình, đoản kiểm nhảy múa trong tay, toàn thân sát khí nồng đậm khiến mảnh trời này nhiễm phần máu tanh, người trên đảo làm gì thấy qua Điệp Y đao nào đao nấy gọn gàng linh hoạt như vậy, trực tiếp đánh vào yếu điểm, không có cái gì mà hư chiêu, thực chiêu, đều là từ chỗ khó bề tưởng tượng mà đâm tới, không cẩn thận một chút là mắt trừng trừng nhìn thấy đoản kiếm đâm tới lồng ngực mình.
Người trong bức tường người vốn cho rằng lấy mạng hai người thật sự chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ nữ nhân vốn chỉ thờ ơ, một khi vào sát trường hoàn toàn biến thành một người khác, dường như Diêm La từ trong địa ngục tới đòi mạng, mang theo vẻ mặt lãnh khốc nhất, không chút ngày canh lưỡi liềm vung vẫy lấy đi sinh mệnh.
Mọi người trên đảo đứng một bên xem náo nhiệt lúc Điệp Y vừa bước vào bức tường người, mùi vị nhàn rỗi liền thay đổi rồi, đứng thẳng người kinh hoảng chăm chú nhìn, Điệp Y sát khí nồng đậm dẫn đầu bước vào trong bức tường người, nữ nhân này đã biến thành cái máy giết người, hoàn toàn không chú ý tới an nguy của mình, chân không ngừng đi về phía trước cùng lúc vung đao vô tình đỡ đòn công kích của đối phương.
Thanh Trúc nhìn mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, và đảo dân bị té ngã trên mặt đất, kinh ngạc thất thanh nói: "Sao lại như vậy được?" Thượng Quan đảo chủ nãy giờ thản nhiên ngồi trên ngọn cây chăm chú nhìn hai người, cũng khẽ chau mày, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Cổ Hạo Nhiên bảo vệ phía sau Điệp Y, đồng thời hạ xuống công kích từ mấy phía, bước chân không ngừng đi theo Điệp Y đi về phía trước một mạng lưới kiếm đem mình và Điệp Y bảo vệ bên trong, Điệp Y giết người không chớp mắt, công kích tứ phía đều cùng lúc chú ý vào đó, tới như vậy bất giác phân tâm có lúc cùng Cổ Hạo Nhiên tiếp đòn công kích của người nào đó, mà công kích bên cạnh lại không có ai đi đỡ.
Cổ Hạo Nhiên mấy lần suýt chút đánh trúng đoản kiếm của Điệp Y, mấy lần phân tâm bên dưới cánh tay và chân bị trúng vài đao, được cái Cổ Hạo Nhiên lúc này không lo trốn tránh, hoàn toàn toàn lực xông lên, vết thương trên người cũng không có gì to tát, Cổ Hạo Nhiên bất giác vội vàng nói: "Nàng cứ lo phía trước của nàng, những thứ khác giao cho ta, có nghe không, có ta ở đây sẽ không để nàng bị thương, giao cho ta, hãy tin ta."
Điệp Y đỡ một đao nhân cơ hội nghiêng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy trong ánh mắt Cổ Hạo Nhiên toàn là vẻ lo lắng, trong đó còn có sự quan tâm khó nói thành lời, thấy Cổ Hạo Nhiên vì tránh để mình bị công kích, trên người đã chịu mấy vết thương, bất giác chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên, không quay người lại một mạch xông lên trước.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không quay người lại đỡ đòn công kích phía sau, trong lòng liền nhẹ nhõm, bên cạnh là những đòn công kích chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, chỉ không đỡ được một đòn thì chỉ có đường chết, không thể phân tâm nữa đột nhiên cảm giác được sự uy hiếp từ phía sau, quay người giận dữ công kích, lúc này thấy Điệp Y không quay đầu lại, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh lại, kiếm pháp triển khai bảo vệ phía sau Điệp Y và bên cạnh mình.
Trong nháy mắt giao thủ, máu tươi trong vô thanh vô tức nhuộm đỏ bãi cỏ Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đi qua, bức tường người đứng đằng sau Cổ Hạo Nhiên đã không đưa được chiêu thức, tự động lùi sau, không ít người không phải là bị thương trong tay Cổ Hạo Nhiên, thì là bị thương trong tay Điệp Y, hai người vì để bảo tồn tính mạng hạ thủ đều không dung tình, người trên đảo động thủ cũng không nghĩ qua phải để mạng cho họ, thương thế không thể không nói là không nặng, người lui xuống lập tức có người chạy tới để điều trị, mà Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y toàn thân là máu, trong bức tường người dường như hai người đang trong rừng đao tiến về phía trước không quay đầu nhìn lại.
Còn tiếp
Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Thanh Trúc nói: "Không có ngày đó."
Thanh Trúc cười mỉa nói: "Thiên đường có lối không đi địa ngục không lối cứ đâm đầu vào, đáng tiếc nữ nhân xinh đẹp như vậy lưu lạc tới bước phải hầu hạ tất cả mọi người, nhưng mà, ta nghĩ đám huynh đệ trên đảo sẽ rất thích quyết định này của ngươi." Nói xong đi lên trước thuận thế ngửi ngửi hương thơm trên người Điệp Y, vẻ mặt thỏa mãn.
Cổ Hạo Nhiên nổi giận một quyền đánh tới Thanh Trúc, trên mặt Thanh Trúc mang theo nụ cười lãnh đạm không tránh không né, ánh mắt Điệp Y lay động liền bắt chặt tay Cổ Hạo Nhiên cản lại, Cổ Hạo Nhiên trên mặt nộ khí quay đầu nhìn Điệp Y, thấy Điệp Y sắc mặt lãnh đạm nhìn Thanh Trúc, Cổ Hạo Nhiên vừa quay sang liền hiểu, hừ lạnh một tiếng bỏ tay ra, Thanh trúc lúc này khẽ cười nói: "Tôn phu nhân quan sát thật lợi hại, Cổ huynh, người trên đảo rất đoàn kết đó, nếu có người đánh một trong số họ, những người còn lại buộc phải đòi lại công đạo."
Cổ Hạo Nhiên ánh mắt sáng ngời nhìn Thanh Trúc, trong ánh mắt không hề sợ hãi, thần sắc lãnh đạm nhưng nghiêm túc, Thanh Trúc thu hồi nụ cười nhạt trên mặt, lạnh lùng nói: "Ải thứ nhất, chỉ cần ở địa điểm dự định ngươi chạy xong cự ly năm mươi trượng, còn có thể sống được coi như ngươi thắng, các ngươi có thể toàn bộ cùng tham gia, cũng có thể chọn người đại diện cho bốn người, nhưng mà ta thấy ở đây chỉ có ngươi biết chút ít công phu, những người khác lên chẳng qua là tìm chết mà thôi." Lời vừa nói ra mọi người ở đó bất giác cười hì hì, bằng hữu thì đối đãi tử tế, còn địch nhân thì lời nói hành động đều không cần khách khí, không phải là bằng hữu thì chính là địch nhân, không có gì đáng nói cả.
Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y, hai người nhìn nhau một cái không nói gì cả, Thanh Trúc quét mắt nhìn hai người sau đó nói: "Đừng nói người trên đảo chúng tôi ức hiếp các ngươi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai trời vừa sáng bắt đầu xông quan, chỉ cần trước lúc xông quan nghĩ thông mà lưu lại, vậy chúng ta chính là bằng hữu lời đảo chủ nói vẫn được tính như cũ." Nói xong cũng không đợi Cổ Hạo Nhiên đáp lại, vẫy tay gọi một nữ tử bên cạnh tới chỉ dẫn chỗ nghỉ tối cho bọn Cổ Hạo Nhiên, sau đó xoay người vỗ tay một cái cao giọng cười nói: "Chúng ta tiếp tục." Mọi người trong hiện trường đều ồ lên kêu hay, ly rượu bắt đầu giao nhau, hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của bọn Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên cũng không nản lòng, ôm Điệp Y trên mặt mang theo nụ cười thường có, theo nữ tử đi về chỗ nghỉ ngơi, phớt lờ bầu không khí cao ngạo phía sau.
Bốn người phân ra bốn phòng ngủ, lý do rất đơn giản phòng của nô lệ không có giường lớn, cũng không có nhiều giường dư, nữ hài dẫn Cổ Hạo Nhiên tới nhàn nhạt giải thích, người trên đảo tuyệt đối không đê tiện, sẽ không nhân bất cứ lúc nào mà ra tay với các người, ý tứ chính là vì sẽ rất nhanh họ sẽ trở thành vật sở hữu chung của người trên đảo, người trên đảo hoàn toàn sẽ không nhân lúc này mà động thủ.
Điệp Y thấy người trên đảo này rất tự kiêu, hoàn toàn không để họ vào mắt, nhưng mà như vậy cũng tốt, chí ít trong tình huống không rõ ràng thể hiện mình là người yếu đuối cũng là chuyện tốt, bất giác cùng Cổ Hạo Nhiên nhìn nhau một cái không nói gì cả, cũng không thương nghị làm thế nào đối phó, mọi thứ đợi tới ngày mai nhìn qua hiện trường rồi nói.
Giữa đêm trên đảo từng cơn gió nhẹ thổi bay rèm cửa sổ, thỉnh thoảng truyền tới vài tiếng gà chó, hiếm có được lúc yên tĩnh thanh bình, Điệp Y để nguyên y phục nằm trên một chiếc giường bé xíu chỉ đủ một người nằm, khí tức bình tĩnh và thần thái khiến người ta khó biết được nàng rốt cuộc là đã ngủ hay chưa, ánh trăng trên không trung, lúc này một tiếng sáo du dương bay bổng truyền tới, như thê lương như sảng khoái như mộng như ảo, Điệp Y soạt cái mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng sáo cũng không xa, dường như là từ bên ngoài cửa sổ truyền tới, nhưng Điệp Y lại cảm giác được bên ngoài không có người.
Tiếng sáo đau thương quấn lấy Điệp Y, dường như là muốn nàng đi ra, ánh mắt Điệp Y lay động, không tiếng động nhẹ nhàng đẩy cửa ra khỏi phòng, phòng Cổ Hạo Nhiên bên cạnh không có động tĩnh gì, giống như không nghe thấy tiếng sáo này vậy.
Điệp Y đi theo tiếng sáo, từ xa xa nhìn thấy một người ngồi trên tảng đá lớn bên hồ sen, đưa cây sáo trong tay lên đặt lên môi mái tóc đen như mực bay trong gió, toàn thân toát ra khí chất thanh thoát xuất trần, đúng là vị đảo chủ đó.
Điệp Y thản nhiên đứng bên cạnh nhìn đảo chủ trước mắt dường như chìm vào trong tiếng sáo, mặc hắn dốc tình cảm thổi tấu không nói một lời, tiếng sáo bồng bềnh hết một khúc, vị đảo chủ đó bỏ cây sáo trên môi xuống khẽ thở dài một tiếng, trầm mặc, Điệp Y cũng giữ vẻ trầm mặc, nửa buổi trời đảo chủ quay đầu lại nhìn Điệp Y nhàn nhạt cười nói: "Kiềm chế tốt."
Đôi mắt thản nhiên của Điệp Y quét qua đảo chủ nhưng vẫn không một lời, đảo chủ đó cũng không thấy lạ cười nói: "Ta họ kép Thượng Quan, ngươi có thể gọi ta là Thượng Quan đảo chủ." Nói xong mỉm cười với Điệp Y, khí chất vô cùng ưu nhã, mùi vị ưu nhã của người đàn ông thành thục dần dần lan tỏa, Điệp Y trên mặt bất động thanh sắc, trong âm thầm lại quan sát mọi hành động lời nói cử chỉ của vị Thượng Quan đảo chủ đây, toàn thân đều là phòng bị.
Thượng Quan đảo chủ cười nhạt nhìn Điệp Y nói: "Tính cách rất lạnh lùng, lại càng tôn lên khí chất của ngươi, so với sư muội của ta giống hệt nhau, khiến người khác không muốn chú ý cũng không được, nhưng mà xem ra ngươi còn hơn cả nàng, nàng có đôi lúc vẫn như một tiểu hài tử rất tùy ý, nhưng thật sự cũng khiến người ta thích, tính cách này của ngươi lại có hơi quá rồi." Nói xong nhẹ nhàng lắc đầu.
Thượng Quan đảo chủ thấy Điệp Y vẫn như cũ cũng không nói gì với hắn, bất giác nhàn nhạt cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy ta lại không giết người, cô bé, có thể nói với ta ngươi tên gì không? Một người có khí chất tốt như vậy có lẽ phối với một cái tên rất hoàn mỹ."
Điệp Y nhìn Thượng Quan đảo chủ xoay người nhìn đầm sen, tuy không nhìn thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng trên người lại chậm rãi toát ra một mùi vị ưu thương nhàn nhạt, có quạnh quẽ có cô độc có thê lương, loại mùi vị đó có đôi lúc rất giống với mình, cô độc, thê lương, bất giác hơi chau mày nói: "Điệp Y."
Thượng Quan đảo chủ lưng quay về phía Điệp Y ừm một tiếng, nửa buổi trời chậm rãi nói: "Tên hay, nhưng mà y phục của hồ điệp tới cuối cùng rồi vận mệnh cũng được chủ định là bị vứt bỏ, tên này lại cũng có chút bi thương."
Điệp Y quét mắt nhìn bóng lưng Thượng Quan đảo chủ một cái, tên chẳng qua chỉ là để xưng hô mà thôi, làm gì mà phải chú trọng chứ, nhưng mà mấy chữ chủ định bị vứt bỏ, khiến trong lòng Điệp Y có chút không thoải mái, trên thế giới này ai cũng có thể vứt bỏ ai, nhưng mà nàng lại không vì ai mà sống, trừ phi chính mình vứt bỏ, nếu không còn có ai đủ khả năng vứt bỏ nàng.
Thượng Quan đảo chủ cũng không đợi Điệp Y trả lời, tự nói một mình: "Thế giới này có thứ gì là vĩnh hằng đâu? Dung mạo có đẹp đến đâu cũng có ngày tàn lụi, cảm tình có mặn nồng tới đâu cũng có ngày nhạt nhẽo, người có kiên cường tới đâu cũng có ngày phải chết, không có vĩnh viễn, mọi chuyện đều không thể vĩnh viễn, ngươi nói, trên thế giới này có phải chỉ có thể tin vào chính mình?"
Điệp Y nghe ra trong lời nói của Thượng Quan đảo chủ toát ra một cỗ bất lực nồng nặc, đầu mày hơi nhíu lại mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, chỉ là thản nhiên nhìn Thượng Quan đảo chủ.
Thượng Quan đảo chủ không nghe thấy Điệp Y đáp lời, hơi quay đầu nhìn về phía Điệp Y, thấy ánh mắt thản nhiên của Điệp Y nhìn thẳng tới mình, đột nhiên nhàn nhạt cười nói: "Ta nói với ngươi những thứ này làm gì chứ, nhiều năm như vậy chưa từng nói với ai suy nghĩ của mình, hôm nay vẫn thật sự là phá lệ rồi, chưa từng trải qua thất vọng làm gì biết được sự cô độc khi bị vứt bỏ, những chuyện này tiểu hài tử các ngươi không hiểu được."
Điệp Y thản nhiên nhìn Thượng Quan đảo chủ, nói: "Ta không cần phải hiểu."
Thượng Quan đảo chủ hơi cười nhạt nhìn lướt qua Điệp Y, nói: "Hy vọng ngươi hiểu còn có thể nói lời này sao, haizz, người trẻ tuổi, thật sự không đi tới bước đường cùng không biết phía sau là vách đá, người lưu lạc trên đảo không phải ai cũng khí thế bừng bừng tới sau cùng lại ti tiện bấy nhiêu để cầu xin được ở lại, người ở lại sinh mệnh cũng lưu lại, e là dùng thứ quý giá nhất, đáng trân trọng nhất của mình để đổi lấy sinh mệnh của mình, Điệp Y, có thể ngày mai ngươi sẽ hiểu được mùi vị bị vứt bỏ, không có ai vào lúc sinh mệnh mình bị đe dọa, sẽ lựa chọn bảo toàn cho người khác mà không phải là mình."
Điệp Y lạnh lùng nhìn Thượng Quan đảo chủ nói: "Đây là chuyện mà ngươi muốn tìm ta để nói."
Thượng Quan đảo chủ quay đầu lại vuốt ve cây sáo trong tay, nhàn nhạt nói: "Ta chỉ là không muốn nhìn thấy thứ đồ xinh đẹp bị rơi xuống mà thôi, cảm tình cũng không phải là thứ không thể vỡ, có lúc nó chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước khó nắm bắt mà thôi, không chịu nổi va đập, hay là chúng ta cược một ván, xem ngày mai trượng phu của ngươi chọn chính mình hay là chọn ngươi, là lựa chọn sinh mệnh hay là tình?"
Điệp Y lạnh lùng nói: "Không cần." Nói xong không thèm để ý tới Thượng Quan đảo chủ, xoay người kiên định rời khỏi, Thượng Quan đảo chủ hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng Điệp Y, nhẹ lắc đầu làu bàu nói: "Là quá tự tin hay là căn bản không có lòng tin? Người con gái xinh đẹp như vậy, ta thật không nhẫn tâm đánh vỡ lớp sương mù tình cảm đó, là các ngươi tự mình lựa chọn, vậy thì không được trách ta." Nói xong Thượng Quan đảo chủ khẽ cong khóe môi, trong đồng tử lại thản nhiên như thường, nhẹ nhàng đưa cây sáo lên bờ môi lại bắt đầu thổi tấu lên.
Điệp Y chậm rãi về tới trước phòng, thấy Cổ Hạo Nhiên đang đứng trước cửa phòng nàng nhìn mình, thấy nàng bắt đầu hơi chau mày nói: "Tối như vậy không ở trong phòng chạy đi đâu vậy chứ?"
Điệp Y thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên không giấu được vẻ quan tâm và lo lắng, nhàn nhạt nói: "Thượng Quan đảo chủ muốn bày tỏ tình cảm của hắn." Vừa nói vừa đẩy cửa đi vào.
Cổ Hạo Nhiên đưa mắt nhìn về phía xa, theo Điệp Y đi vào nói: "Hắn không làm gì nàng chứ? Nàng tự mình cẩn thận chút, đừng một mình đi gặp người này, ta cảm thấy người này không đơn giản, ta tuy không nhìn ra hắn một thân công phu, nếu không phải vừa nãy đột nhiên nghe thấy có tiếng sáo vang lên, ta còn không cảm thấy được, sau này nàng đừng một mình ra ngoài, nếu chuyện này còn xảy ra nàng tới tìm ta với, ta không muốn nàng xảy ra chuyện gì, tình cảnh trước mắt của chúng ta trên đảo này rất nguy hiểm." Vừa nói vừa đi lên trước, từ phía sau ôm lấy eo Điệp Y.
Điệp Y đứng chính giữa phòng không động đậy để Cổ Hạo Nhiên ôm lấy, nửa buổi trời nhàn nhạt nói: "Ta muốn ngủ." Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bồng Điệp Y lên hai người chen chúc trên chiếc giường đơn nói: "Ta không yên tâm để nàng ngủ một mình, ta ngủ cùng nàng, nàng yên tâm ta sẽ không làm gì cả."
Điệp Y nghiêng đầu lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, không làm gì, ngươi dám làm gì, thấy Cổ Hạo Nhiên kiên quyết muốn ở đây, Điệp Y cũng không phản đối, vào lúc này giữ thể lực rất quan trọng, cũng dựa vào trước ngực Cổ Hạo Nhiên tự mình ngủ, Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt thản nhiên của Điệp Y, nghĩ lại vừa rồi lại không cảm giác được gì, bất giác lo lắng ôm chặt Điệp Y vào lòng.
Sáng hôm sau bầu trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua từng cơn, hương hoa len lỏi tới mọi ngóc ngách trên đảo, khiến người ta ngửi vào tinh thần thật thoải mái.
Bốn người bọn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y bị đưa tới một bãi cỏ bằng phẳng, nhìn không ra có vết tích mai phục cặm bẫy gì, chẳng qua chỉ là một bãi cỏ bình thường, rõ ràng là tạm thời chọn ra, Cổ Hạo Nhiên khóe miệng mang theo ý cười, đây thật sự là không để họ vào mắt.
Người trên đảo căn bản toàn bộ đều tụ tập tới đây, trước đây vốn cũng không nhiều người tới xem, nhưng mà hôm nay Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y này dung mạo thật sự xuất sắc, bất giác đều chạy tới xem náo nhiệt, chỉ thấy Thượng Quan đảo chủ ngồi bên một gốc hoa đào, những người khác hoặc ngồi hoặc đứng bên cạnh, tiếng cười nói suồng sã, dường như thật sự tới xem náo nhiệt.
Chính giữa bãi cỏ bỏ trống khoảng năm mươi trượng, hai bên đều đứng thành một hàng người, trong đó có người cầm đao, có người cầm trường kiếm, có người cầm búa rìu, cũng có một số người không cầm gì cả, chỉ tay không đứng ở chỗ cũ, có vài người ở vị trí trên còn đang tranh cãi, nghe nội dung là người tới xem náo nhiệt cũng muốn lên chơi.
Thanh Trúc đi tới trước mặt Cổ Hạo Nhiên nói: "Ta hỏi lại ngươi lần nữa, nguyện ý ở lại hay là muốn vượt qua?"
Cổ Hạo Nhiên chùi mép một cái ngạo mạn cười nói: "Vượt."
Thanh Trúc hơi nhướng mày cười nói: "Đã như vậy ta cũng không nhiều lời, trận thế trước mặt ngươi cũng thấy rồi, ngươi có thể lựa chọn bất kỳ vũ khí gì, bọn họ ra tay với ngươi tuyệt đối không lưu tình, ngươi có thể làm họ bị thương hoặc là giết bọn họ đều coi như là bản lĩnh của ngươi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tính toán, chỉ cần ngươi có thể sống sót đi qua năm mươi trượng bức tường người, coi như ngươi qua được ải đầu tiên." Lời vừa dứt một tràng cười vang lên, người trong đám bức tường người đó vẻ mặt đều cười khinh thường, tựa hồ lời Thanh Trúc vừa rồi thật ra chỉ là chuyện nực cười.
Thanh Tuyết đứng đầu ha ha cười lớn nói: "Có thể làm bị thương chúng tôi? Được, bất kể là ngươi dùng cách gì, thủ đoạn gì, chỉ cần ngươi có thể vượt qua, e là đem toàn bộ chúng tôi giết đi, người trên đảo này cũng tuyệt đối sẽ không nửa phần truy cứu." Lời này vừa nói ra, mọi người lại ồ lên cười một trận.
Thanh Trúc nhìn rồi khẽ cười một tiếng, hai tay đưa lên vỗ hai cái, hiện trường vốn đang huyên náo liền trở nên yên ắng, mọi người đều mang theo nụ cười chăm chú nhìn qua đây, Thanh Trúc đưa tay làm động tác mời Cổ Hạo Nhiên nói: "Ta hy vọng chút nữa ta sẽ không phải dọn xác của ngươi."
Cổ Hạo Nhiên cười nhạt nói: "Ta cũng không hy vọng." Nói xong tay đặt lên eo vặn một cái, nhuyễn kiếm luôn mang theo bên người nằm trong tay, Thanh Trúc vừa thấy nhạt giọng nói: "Thì ra có sự chuẩn bị của mình, cũng tốt."
Vừa nói vừa lui xuống, mọi người xung quanh cũng tự lui ra sau vài mét, bãi cỏ bắn cung rộng lớn toàn bộ nhường lại cho bức tường người họ.
Lúc này Lâm Dã nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái nói: "Thiếu gia, cẩn thận." Hồng Tịnh đứng bên cạnh Cổ Hạo Nhiên nhận lấy áo khoác Cổ Hạo Nhiên đưa tới, cười híp mắt nói: "Ta tin người, thiếu gia."
Cổ Hạo Nhiên nhìn hai người rồi mỉm cười, đi tới bên cạnh Điệp Y thấy Điệp Y cũng không nói lời nào, chỉ đưa đôi tay ra ôm chặt lấy Điệp Y, mỉm cười để lại trên môi Điệp Y một dấu hôn sâu đậm, xoay người đi về phía trước, Điệp Y trầm mặc không lên tiếng nhìn Cổ Hạo Nhiên, tự nhiên cùng lên.
Cổ Hạo Nhiên bất giác nghiêng đầu nhìn Điệp Y, Điệp Y nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Thời khắc phi thường, mọi thứ tòng quyền." Vừa nói vừa lấy từ dãy binh khí bên cạnh một đoản kiếm, dài hơn chủy thủ ngắn hơn trường kiếm, Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y một cái, thấy Điệp Y không cần biết nghĩ gì, có thể theo hắn, chính là bằng với việc bỏ mạng lại rồi, biết hắn không thể thay đổi quyết định của Điệp Y, cũng không muốn thay đổi, trong lòng là niềm vui khó nói thành lời sau đó, chùi mép lộ ra nụ cười tuyệt mỹ điên đảo chúng sinh, sánh vai cùng Điệp Y đi về hướng bức tường người, mạng cũng không còn nữa, làm gì còn quan tâm tới chuyện đã từng quyết định không thể giết người.
Thanh Trúc thấy Điệp Y đi ra hơi chau mày nói: "Ngươi đây là đi tìm chết."
Điệp Y không thèm để ý Thanh Trúc, cùng Cổ Hạo Nhiên sánh bước đứng tới vị trí đầu tiên của bức tường người, mọi người vây xem thấy Điệp Y đứng lên trước, bất giác đều do dự nhìn qua, một mỹ nhân tuyệt đỉnh như vậy rất nhanh sẽ bị thương, hoặc sẽ chết, thật sự không phải là một chuyện khiến người ta vui, người phía trước bức tường người cũng chau mày, ra tay với một nữ nhân không biết công phu, thật sự làm khó cho người ta.
Cổ Hạo Nhiên nhìn một lượt bức tường người dài khoảng năm mươi trượng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước nói: "Điệp Y, chuẩn bị xong chưa?"
Điệp Y cầm chặt đoản kiếm trong tay, hơi nghiêng người ừm một tiếng, Cổ Hạo Nhiên đôi mắt chợt lạnh, một cỗ khí thế to lớn toát ra, khí tức biếng nhác phút chốc biến hóa, toàn thân toát ra bá khí uy nghiêm không nói thành lời, mọi người vây xem bất giác kêu lên.
Cổ Hạo Nhiên lùi sau một bước trầm giọng nói: "Nàng đi trước ta sẽ lo liệu phía sau, nàng chỉ cần đi về phía trước." Điệp Y vừa nghe liền biết được ý tứ của Cổ Hạo Nhiên, nàng chỉ cần lo đi về phía trước, ba phía còn lại toàn bộ đều giao cho hắn chống đỡ, Điệp Y lúc này cũng không nhiều lời, ừm một tiếng đi lên phía trước.
Bức tường người thấy hai người bắt đầu liền hừ một tiếng, khí thế thanh âm rất kinh người, Điệp Y chùi mép một cái cười tàn khốc, khí tức âm lạnh toàn thân toát ra bốn phía, mắt cũng không chớp đi trước bước vào phạm vi của bức tường người, Thanh Tuyết đứng đầu hừ lạnh một tiếng, bỏ qua một trường kiếm cho Điệp Y nhắm tới Cổ Hạo Nhiên ở đằng sau Điệp Y mà tấn công tới, những người bên cạnh khác không nói hai lời, búa rìu hướng tới đỉnh đầu Điệp Y đi phía trước mà chém tới.
Vẻ mặt Điệp Y lạnh tới cực điểm, người dùng rìu công kích võ công cao cường, thế tới nếu tránh buộc phải lùi sau, rơi vào giữa Thanh Tuyết và Cổ Hạo Nhiên đang giao thủ, cùng dạng với con đường chết, thời gian cấp bách không thể lùi sau, Điệp Y sau đó không tránh không né trở tay một kiếm đâm thẳng vào mắt của người đó, người đó mắt thấy rõ nhưng nhanh như chớp mũi kiếm Điệp Y đâm tới, tốc độ lực đều sắc xảo khiến người ta không cách nào tưởng tượng, một kiếm nhanh như gió mạnh cánh tay vừa dịch chuyển liền đâm tới lồng ngực người đó, người đó kinh hãi sau đó nhảy một cái tránh ra sau, tránh được sát thủ lấy mạng của Điệp Y, giữa lồng ngực máu tươi đầm đìa, bị thương không nhẹ.
Mọi thứ chưa qua cái nháy mắt, nhưng khiến người ở phía sau bức tường người vẻ mặt đại biến, vốn vẻ mặt đang cười đểu chốc lát trở nên nghiêm túc, Điệp Y nhìn cũng không nhìn người xung quanh, đoản kiếm trong tay phát huy tới cực điểm, đón một đòn vừa từ phía trước công kích tới, toàn thân mùi máu tanh chậm rãi tản phát ra, lạnh lẽo, âm u.
Cổ Hạo Nhiên theo sau Điệp Y, cùng lúc chống đỡ công kích của hai bên trái phải và phía sau, nhuyễn kiếm của Cổ Hạo Nhiên vốn là lợi khí trong lợi khí, là thu thập tất cả tinh thiết trong Thánh Thiên vương triều để đúc thành, tuy không phải là khoáng thế thần binh thổi cái là đứt tóc, nhưng cũng là thứ đồ tốt khó tìm, lúc này gặp phải một kiếm của Thanh Tuyết tập kích tới, khóe miệng Cổ Hạo Nhiên luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhuyễn kiếm trong tay thuận theo trường kiếm của Thanh Tuyết mà đâm tới, một cái chạm tới binh khí của Thanh Tuyết trực tiếp gãy xuống.
Người của bức tường người lúc này mới nhìn ra hai người không phải dễ đối phó như vậy, cùng lúc đều trở nên nghiêm túc, trong mắt càng lộ ra vẻ hưng phấn, cũng không quan tâm tới cái gì mà trò chơi, bên cạnh Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên cùng lúc phát động công kích, phía trước cùng lúc công kích tới, trong nháy mắt chỉ thấy bóng người của bức tường người lay động, đao kiếm giao nhau, ánh kiếm nhấp nhoáng, giết chóc liên miên, bên cạnh Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên vây thành một vòng, mau chóng công kích không phân biệt ai, bất phân trước sau, bất phân nam nữ, mang theo lời thề phải để họ chết mà xông tới.
Vẻ mặt Điệp Y lãnh khốc tiến về phía trước, đoản kiếm trong tay vung vẫy tay đưa lên đao hạ xuống, mau chóng xuyên vào giữa công kích hỗn độn, thân hình trong ánh đao bóng kiếm mau chóng rơi xuống, đón lấy binh khí từ đằng trước công kích tới, Điệp Y tránh cũng không tránh, chỉ là lúc công kích chưa chạm tới người, một kiếm đã đâm tới điểm yếu của địch nhân, hoàn toàn dùng cách đánh lưỡng bại câu thương.
Có điều nhẫn tâm ra tay độc, lúc này đối mặt với người muốn mạng của nàng, ra tay càng không lưu tình, đoản kiểm nhảy múa trong tay, toàn thân sát khí nồng đậm khiến mảnh trời này nhiễm phần máu tanh, người trên đảo làm gì thấy qua Điệp Y đao nào đao nấy gọn gàng linh hoạt như vậy, trực tiếp đánh vào yếu điểm, không có cái gì mà hư chiêu, thực chiêu, đều là từ chỗ khó bề tưởng tượng mà đâm tới, không cẩn thận một chút là mắt trừng trừng nhìn thấy đoản kiếm đâm tới lồng ngực mình.
Người trong bức tường người vốn cho rằng lấy mạng hai người thật sự chỉ là chuyện nhỏ, không ngờ nữ nhân vốn chỉ thờ ơ, một khi vào sát trường hoàn toàn biến thành một người khác, dường như Diêm La từ trong địa ngục tới đòi mạng, mang theo vẻ mặt lãnh khốc nhất, không chút ngày canh lưỡi liềm vung vẫy lấy đi sinh mệnh.
Mọi người trên đảo đứng một bên xem náo nhiệt lúc Điệp Y vừa bước vào bức tường người, mùi vị nhàn rỗi liền thay đổi rồi, đứng thẳng người kinh hoảng chăm chú nhìn, Điệp Y sát khí nồng đậm dẫn đầu bước vào trong bức tường người, nữ nhân này đã biến thành cái máy giết người, hoàn toàn không chú ý tới an nguy của mình, chân không ngừng đi về phía trước cùng lúc vung đao vô tình đỡ đòn công kích của đối phương.
Thanh Trúc nhìn mặt đất bị máu tươi nhuộm đỏ, và đảo dân bị té ngã trên mặt đất, kinh ngạc thất thanh nói: "Sao lại như vậy được?" Thượng Quan đảo chủ nãy giờ thản nhiên ngồi trên ngọn cây chăm chú nhìn hai người, cũng khẽ chau mày, trong mắt thoáng qua một tia khác thường.
Cổ Hạo Nhiên bảo vệ phía sau Điệp Y, đồng thời hạ xuống công kích từ mấy phía, bước chân không ngừng đi theo Điệp Y đi về phía trước một mạng lưới kiếm đem mình và Điệp Y bảo vệ bên trong, Điệp Y giết người không chớp mắt, công kích tứ phía đều cùng lúc chú ý vào đó, tới như vậy bất giác phân tâm có lúc cùng Cổ Hạo Nhiên tiếp đòn công kích của người nào đó, mà công kích bên cạnh lại không có ai đi đỡ.
Cổ Hạo Nhiên mấy lần suýt chút đánh trúng đoản kiếm của Điệp Y, mấy lần phân tâm bên dưới cánh tay và chân bị trúng vài đao, được cái Cổ Hạo Nhiên lúc này không lo trốn tránh, hoàn toàn toàn lực xông lên, vết thương trên người cũng không có gì to tát, Cổ Hạo Nhiên bất giác vội vàng nói: "Nàng cứ lo phía trước của nàng, những thứ khác giao cho ta, có nghe không, có ta ở đây sẽ không để nàng bị thương, giao cho ta, hãy tin ta."
Điệp Y đỡ một đao nhân cơ hội nghiêng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy trong ánh mắt Cổ Hạo Nhiên toàn là vẻ lo lắng, trong đó còn có sự quan tâm khó nói thành lời, thấy Cổ Hạo Nhiên vì tránh để mình bị công kích, trên người đã chịu mấy vết thương, bất giác chăm chú nhìn Cổ Hạo Nhiên, không quay người lại một mạch xông lên trước.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không quay người lại đỡ đòn công kích phía sau, trong lòng liền nhẹ nhõm, bên cạnh là những đòn công kích chiêu nào chiêu nấy đều chí mạng, chỉ không đỡ được một đòn thì chỉ có đường chết, không thể phân tâm nữa đột nhiên cảm giác được sự uy hiếp từ phía sau, quay người giận dữ công kích, lúc này thấy Điệp Y không quay đầu lại, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bình tĩnh lại, kiếm pháp triển khai bảo vệ phía sau Điệp Y và bên cạnh mình.
Trong nháy mắt giao thủ, máu tươi trong vô thanh vô tức nhuộm đỏ bãi cỏ Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đi qua, bức tường người đứng đằng sau Cổ Hạo Nhiên đã không đưa được chiêu thức, tự động lùi sau, không ít người không phải là bị thương trong tay Cổ Hạo Nhiên, thì là bị thương trong tay Điệp Y, hai người vì để bảo tồn tính mạng hạ thủ đều không dung tình, người trên đảo động thủ cũng không nghĩ qua phải để mạng cho họ, thương thế không thể không nói là không nặng, người lui xuống lập tức có người chạy tới để điều trị, mà Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y toàn thân là máu, trong bức tường người dường như hai người đang trong rừng đao tiến về phía trước không quay đầu nhìn lại.
Còn tiếp