Án Mạng Trong Căn Nhà Đỏ Thể loại: Kinh dị, Hiện đại Tác giả: 琰儿- Diễm Nhi Dịch: Xuân Châu Nguồn: ZHIHU [VĂN ÁN] Tôi đã từng gặp một việc khủng khiếp. Cô gái biến mất trong bảy ngày, và khi được tìm thấy, thi thể cô được chôn trong lớp lá phong đỏ. Trong số hàng ngàn lá phong đỏ có 325 bài thơ của Tagore. Tập hợp lại, nó là một tập hoàn chỉnh của "Những c ánh chim lạc loài" (Stray Birds) Gạt những chiếc lá phong đỏ sang một bên, vô số con kiến bò khắp lớp thịt thối rữa, dày đặc, không chừa một khoảng trống nào. Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy cơ thể cô bị bôi một lớp nước mật ong từ đầu đến chân. Thật không may, do không có manh mối, chúng tôi chỉ có thể kết thúc vụ án bằng việc tự sát. Nhưng rồi tình cờ tôi vô tình phát hiện ra sự thật bị che giấu. Mọi thứ đằng sau bức màn rùng rợn hơn tưởng tượng. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác/edit Của Em Bé Xuân Châu
Bấm để xem 01 Ngày 19 tháng 11 năm 2019, một buổi sáng mưa tầm tã. Đồn cảnh sát thị trấn nhận được tin báo từ dân làng rằng một bé gái ở làng Của Tạ Hồng đã mất tích và không về nhà trong bảy ngày đêm. Cô bé tên là Tạ Hồng, năm nay 18 tuổi, sống một mình trong căn nhà đất nhỏ dột nát ở đầu làng. Tạ Hồng là đứa trẻ bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ, bố mẹ cô lên thành phố làm việc từ rất sớm. Sau khi bà của cô qua đời vài năm trước, cô đã sống một mình, kiếm sống bằng cách bán trái cây dại. Sáng nào cũng vào núi hái quả dại, kéo xe ba bánh đến chợ thị trấn bày hàng trước khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn mới trở về thôn.. cứ vậy nhiều năm qua, hành trình của cô không hề thay đổi.. Bảy ngày trước, buổi sáng cô không xuất hiện ở chợ thị trấn, tối hôm đó cũng không xuất hiện trong thôn. Lúc đầu, những người dân làng xung quanh không coi trọng điều đó, nghĩ rằng cô ấy bị ốm và nghỉ ngơi ở nhà. Mãi cho đến tối hôm qua, hàng xóm đến nhà cô mượn kim chỉ, mới phát hiện cô căn bản không có ở nhà. Cổng không khóa, quần áo trên dây phơi bám đầy bụi, gà trong lồng chết đói. Sau đó, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không ổn, tìm khắp nơi cũng không thấy cô nên họ cùng nhau đến thị trấn vào sáng sớm và gọi cảnh sát. Lúc này, đã gần tám ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng có người nhìn thấy Tạ Hồng. Do mất tích đã lâu, xét thấy có thể xảy ra nguy hiểm nên đồn công an thị trấn đã lập tức bàn giao vụ việc cho đội điều tra hình sự của chúng tôi. Đội trưởng lập tức hạ lệnh, một mặt điều tra theo dõi, kiểm tra các mối quan hệ, tiến hành hỏi thăm, mặt khác tổ chức đội tìm kiếm, tiến hành tìm kiếm quy mô lớn xung quanh nơi cô gái ở có thể đi. Có một khu rừng nguyên sinh tối tăm ở phía nam của ngôi làng, kéo dài đến tận sâu trong núi hoang - đó là nơi Tạ Hồng hái quả dại mỗi sáng, vì vậy nó cũng là mục tiêu tìm kiếm trọng điểm của chúng tôi. Đến tối, tất cả các khả năng khác đã bị loại trừ. Chỉ có khu rừng này là khả nghi nhất. Tất cả lực lượng cảnh sát đã được điều động vào rừng. Khi màn đêm buông xuống, khu rừng rậm càng trở nên rộng lớn, tối tăm và vô tận, giống như một con quái vật ẩn nấp trong ánh hoàng hôn, mở cái miệng đen kịt của nó, khiến ai nấy đều sợ hãi. Các thành viên trong nhóm hành động riêng biệt theo hướng dẫn và tiến về phía cái miệng đáng sợi kia, lần tìm dấu vết của cô gái.
Bấm để xem 02 Ngoài các nhân viên cảnh sát từ đồn cảnh sát làng, còn có một nhóm dân làng trẻ và trung niên từ làng của Tạ Hồng đã hỗ trợ chúng tôi tìm kiếm. Theo người dân trong làng, Tạ Hồng luôn giúp đỡ và rất hòa đồng với mọi người, cô ấy thường chữa trị cho những chú chó và mèo hoang bị thương, cô ấy là một cô gái rất tốt bụng. Mặc dù điều kiện kinh tế khiến cô không thể học hết cấp hai, cô đã tự học rất chăm chỉ, với số tiền dành dụm được, cô đã mua rất nhiều sách cũ ở hiệu sách trong thị trấn, và thường dạy cho trẻ em trong làng cách đọc và viết. Sau khi biết tin cô mất tích, dân làng vô cùng lo lắng và tự động thành lập đội truy tìm, hy vọng có thể giúp cảnh sát tìm thấy cô càng sớm càng tốt. Bóng đêm càng ngày càng dày đặc, đoàn tìm kiếm hùng hậu tản ra trong rừng rậm rộng lớn. Đội viên phân tán càng ngày càng xa, giống như giọt nước nhỏ hòa tan trong biển đen, không thể nhìn thấy đối phương. Chỉ có một người lớn trong làng đi cùng tôi. Nhiệt độ giảm và mưa lạnh chuyển thành tuyết trắng. Bạn không thể nhìn thấy ngón tay của mình trong rừng, bạn chỉ có thể nghe thấy tiếng lá rơi xào xạc. Ngọn đèn pha trên đầu hắt ra hai tia sáng nhàn nhạt, phản chiếu những bông tuyết đang tung bay. Chúng tôi hét tên cô gái hàng chục nghìn lần cho đến khi cổ họng khàn đi và đau đớn, không thể phát ra âm thanh. Nhưng đáp lại chúng tôi chỉ là tiếng kêu thảm thiết của lũ quạ. Sau khi đi bộ hàng giờ, tôi cảm thấy kiệt sức và hơi nản lòng. Vừa lúc đó, tôi nhìn thấy ngôi nhà. Đó là một tòa nhà hình vuông, sừng sững trên vách đá cách đó không xa, ẩn mình trong bóng cây rậm rạp, thoạt nhìn rất quỷ dị. Toàn thân ngôi nhà màu đỏ, cao hai tầng, vuông vức. Những ô cửa sổ hình tròn, giống như những hốc mắt sẫm màu, dường như đang nhìn thẳng vào tôi. Nó lạ lùng không thể tả, rất khác với những ngôi nhà tranh ở địa phương, và không giống như những biệt thự trong thành phố. Nó không phải là một ngôi đền, cũng không phải là một nhà thờ, nó không phải là bất kỳ loại kiến trúc nào mà tôi đã thấy trong sách hay trên TV. "Nhìn kìa! Có một ngôi nhà ở đằng kia!" Tôi chỉ về phía đó và nói với người dân làng lớn tuổi. Người kia đột nhiên biến sắc, nắm lấy tay áo tôi, xoay người bỏ đi. "Có chuyện gì vậy?" tôi hỏi. "Đi, đừng nhìn, là nhà ma!" "Ngôi nhà ma ám?" Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn anh ta, chỉ để thấy rằng khuôn mặt anh ta tái nhợt vì sợ hãi. Hỏi chuyện, người lớn tuổi trong làng kể cho tôi nghe một câu chuyện ma được lưu truyền lâu đời ở địa phương. Theo truyền thuyết, trên vách đá sâu trong khu rừng rậm này, có một ngôi nhà màu đỏ như máu, trong đó có chín trăm chín mươi chín yêu ma sinh sống. Mỗi đêm trăng tròn, yêu ma sẽ tổ chức ăn thịt trong hồng thất, dùng thịt người làm món ăn, máu người làm rượu ngon, đổi chén, cười ca, lắc lư nhảy múa cho đến khi tia nắng đầu tiên ló dạng. Bất cứ ai đến gần ngôi nhà đó vào lúc nửa đêm đều bị giết và không còn xương. Ở ngôi làng ấy, mọi người đều biết câu chuyện này. Theo lời kể của một người anh trai trong làng, khi anh còn nhỏ, bà của anh đã dùng câu chuyện này để dọa anh, thường nói với anh: "Nếu mày không nghe lời, tao sẽ ném mày vào ngôi nhà màu đỏ để cho ma ăn!" Không chỉ làng Của Tạ Hồng, mà cả thị trấn lớn lên đều nghe câu chuyện này. Vì vậy, ngôi nhà màu đỏ trong rừng này được coi là một điều cấm kỵ, và không ai dám đến gần nó trong vòng vài trăm mét. Những người thường xuyên chặt củi, hái cỏ nhìn thấy ngôi nhà này từ xa đã phải đi đường vòng để tránh "xui xẻo". Tôi không phải người địa phương, năm nay mới được chuyển đến làm việc ở quận này nên đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy câu chuyện kỳ quặc này. "Ca ca, đây đều là mê tín dị đoan, quỷ quái từ nơi nào tới?" Tôi nói: "Ta nên đến đó tìm, biết đâu như Tạ Hồng ở bên trong?" Điều tôi lúc đó đang nghĩ là Tạ Hồng có thể bị thú dữ đuổi theo, hoặc vì trời lạnh nên vào căn nhà đó trú tạm. Nhưng người kia đã quyết tâm và từ chối bước theo hướng đó. "Được, ta tự đi! Ca ca ở chỗ này chờ ta." Tôi nói xong quay người bỏ đi. Anh cả nắm chặt tay áo tôi, lắc đầu: "Đừng đi! Nguy hiểm lắm! Ai đi đến đó cũng không thể sống sót trở về!" Tôi gỡ tay anh ra và nói chắc nịch: "Tôi là cảnh sát, tôi không sợ." Bây giờ, đã thực hiện công việc này, tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi không thể từ bỏ một chút hy vọng nào. Có lẽ hiện tại Tạ Hồng đang cuộn mình trong căn nhà kia, run cầm cập vì lạnh, chờ chúng tôi tới cứu! Tôi bước một bước về phía ngôi nhà màu đỏ. Vách đá kia cũng không cao lắm, ước chừng năm sáu thước. Dùng cả tay và chân, tôi leo lên vách đá từng bước bằng cách leo lên những tảng đá nhô ra và dây leo dưới ánh sáng của đèn rọi. Ngôi nhà màu đỏ gần trong tầm tay. Nó nhìn xuống tôi một cách trịch thượng, tỏa ra một cảm giác áp bức mạnh mẽ. Tôi bất giác rùng mình. Ngôi nhà không có cửa ra vào cũng như cửa sổ, vì vậy nó được thông gió từ mọi phía. Vị trí cửa chính là một lỗ đen hình tròn mở, ai cũng có thể tùy ý ra vào. Tôi hét tên Tạ Hồng, nhưng không có câu trả lời. Tôi thận trọng nhìn vào bên trong, siết chặt dụng cụ tự vệ rồi bước vào ngưỡng cửa. Nhà trống không, không có gì. Các bức tường, trần nhà và sàn nhà đều có màu xám, trông giống như một ngôi nhà thô không có đồ đạc. Không có đồ nội thất, thiết bị điện hoặc đồ trang trí. Nó thực sự là "chỉ có bốn bức tường". Tầng đầu tiên được chia thành một hội trường và một số phòng, tôi nhìn xung quanh và không tìm thấy dấu vết của bất kỳ ai. Tôi bước lên cầu thang màu xám lên tầng hai. Tầng hai cũng được chia thành nhiều phòng. Không có bất thường trong vài phòng đầu tiên. Tuy nhiên, khi tôi bước vào căn phòng nhỏ cuối cùng, một điều kỳ lạ xuất hiện. Góc tường bên cạnh ô cửa sổ hình tròn mở ra, có từng lớp lá phong đỏ xếp chồng lên nhau tạo thành một ngọn đồi. Gió cuồng nộ đập vào cửa sổ, những chiếc lá phong rung rinh uốn lượn như những cánh bướm đỏ, lẫn với những bông tuyết óng ả, rung rinh rơi rải rác trên mặt đất xám xịt. Khung cảnh đẹp như mơ, và tôi sững sờ trong giây lát. Nhưng tôi nhanh chóng tỉnh lại với một cảm giác linh tính. Bởi vì, tôi ngửi thấy mùi thoang thoảng. Trực giác của tôi mách bảo rằng có điều gì đó không ổn với chiếc lá phong này.
Bấm để xem 03 Với đôi tay đã đeo găng, tôi cẩn thận gạt từng lớp lá phong đỏ dày sang một bên. Khi chiếc lá phong từng lớp dần dần bị kéo ra, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện. Vô số kiến đen tụ lại thành dòng sông đen kịt, lan rộng khắp sàn nhà như những xúc tu của quỷ dữ, như muốn quấn lấy chân tôi. Giật mình, tôi lùi lại một bước. Lớp lá phong cuối cùng bị gió cuốn đi. Cái xác hoàn toàn hiện ra trước mặt tôi. Trong suốt phần đời còn lại của tôi, cảnh tượng khủng khiếp này đêm nào cũng xuất hiện trong những cơn ác mộng, quấn lấy tôi, hành hạ tôi, khiến tôi không thể chợp mắt được một giây phút nào. Thi thể dày đặc những chấm đen, chấm đen tụ lại tạo thành một đại dương, không ngừng dâng trào, đủ để khiến một bệnh nhân mắc chứng sợ lỗ rơi vào trạng thái điên cuồng cận kề cái chết. Lũ kiến đen giật mình, lần lượt bò ra khỏi xác chết. Những lớp thịt thối rữa ẩn bên dưới lộ ra, đỏ, xanh, tím, rỗ, nham nhở, kinh khủng. Mặc dù tôi đã nhìn thấy nhiều cảnh giết người, nhưng tôi vẫn mất kiểm soát vì hoảng sợ, la hét và bỏ chạy, bụng đầy khí và tôi nôn ra ngoài. Run rẩy, tôi lấy bộ đàm ra. "Báo cáo, báo cáo.. có.. phát hiện.." Lúc đó, điều tôi không ngờ tới là cơn ác mộng thực sự mới bắt đầu. Đội trưởng nhanh chóng dẫn đồng nghiệp đến, sau đó bác sĩ pháp y cũng đến. Hiện trường đã được phong tỏa và công việc điều tra bắt đầu. Đội trưởng thấy tôi tê cóng vì sợ và thất thần, nên cho tôi ra ngoài và nhờ tôi cùng các đồng nghiệp trẻ khác canh cửa, không cho dân làng vào. Trên thực tế, không cần phải canh gác gì cả. Không ai trong làng dám đến gần ngôi nhà. Khi mọi người nghe nói rằng có điều gì đó đã xảy ra bên trong ngôi nhà màu đỏ, tất cả đều sợ hãi chạy tán loạn và quay trở lại ngôi nhà của mình. Một số ít, dũng cảm hơn, cũng chỉ dám đứng xa xa trong rừng cây dưới vách núi, tay cầm đèn pin, vẻ mặt sợ hãi cùng hiếu kỳ chỉ trỏ nơi này. Tôi vẫn còn kinh hãi, ngồi bệt xuống đất dựa vào tường, cơ thể đổ mồ hôi không ngừng. Thi thể chưa được xác minh danh tính. Nhưng dường như có một giọng nói trong bóng tối nói với tôi: Cô ấy là cô gái mất tích, cô ấy là Tạ Hồng. Tôi lấy trong túi ra một tờ giấy A4, trên đó có in ảnh của Tạ Hồng. Cả ngày hôm nay tôi cầm tờ giấy A4 này chạy ngoài đồng, mở to mắt tìm kiếm và so sánh với mọi người đi ngang qua. Khuôn mặt trên tờ giấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Đó là một khuôn mặt có sức quyến rũ. Ánh mắt rung động, khí chất hấp dẫn, cứ như chỉ giây tiếp theo, cô ấy sẽ từ trong giấy mực hiện ra, tươi cười chào đón ta. Làm thế nào một cô gái xinh đẹp như vậy có thể trở thành bộ dáng kia? Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt trên tờ giấy, nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy, khuôn mặt trước mặt tôi vặn vẹo và biến thành một khuôn mặt thối rữa khủng khiếp, đầy kiến đen. Tôi hít một hơi thật sâu, vò tờ giấy thành một quả bóng và ném nó ra xa. Ngay sau đó, một bàn tay đặt lên vai tôi. Tôi sợ hãi nhảy dựng lên. Nhìn kỹ lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng là đội trưởng. Hai đồng nghiệp đang khiêng thi thể được bọc ra ngoài. "Đừng sợ, thi thể đã được đưa ra ngoài." Đội trưởng vỗ vỗ bả vai của tôi. Tiếp theo, thi thể sẽ được chuyển đến phòng thí nghiệm pháp y để kiểm tra thêm. Cho đến bây giờ, những sợi thần kinh căng thẳng trong lòng tôi mới được nới lỏng một chút. "Tiểu Mộc, đi vào cùng nhau giúp thu thập chứng cứ." Tôi bước vào sau đội trưởng và quay lại hiện trường. Những ngọn đèn pha chiếu sáng khung cảnh, những chiếc lá phong đỏ rải rác khắp nơi và đội quân kiến đen vẫn hung hăng chạy loạn, khiến nơi đây trở nên hỗn độn. Một số đồng nghiệp đeo găng tay, cúi xuống và cẩn thận tìm kiếm dấu vết và thu thập bằng chứng xung quanh họ. "Đội trưởng Trần, tôi tìm thấy thứ này!" Một đồng nghiệp hét lên. Anh ta nhặt một chiếc lá phong bằng nhíp và đưa cho đội trưởng. "Có ba dòng chữ được viết trên lá này!" Thuyền trưởng cầm lấy và soi kỹ hơn bằng đèn pin. "Thiên Chúa nói với con người: " Ta lành ngươi nên ta hại ngươi; "Ta yêu ngươi, cho nên ta trừng phạt ngươi." Đội trưởng chậm rãi đọc những dòng chữ trên chiếc lá phong và cau mày. Ba dòng này được viết tay, bằng mực xanh đen, nét chữ ngay ngắn, rất đẹp. "Đội trưởng Trần! Ở đây cũng có chữ!" Một chiếc lá khác được đưa tới: "Đóa hoa của đêm về muộn, khi bình minh hôn nàng, " Cô ấy run rẩy, thở dài và khô héo trên mặt đất. " Đội trưởng tỏ vẻ khó hiểu, quay sang tôi nói: " Tiểu Mộc, cậu đọc sách nhiều, những thứ là có ý gì? " Tôi cũng không thể hiểu được. Nhưng có một cảm giác mơ hồ quen thuộc-ngôn ngữ này rất đẹp, giống như một loại thơ nào đó. Lần lượt tìm thấy thêm ba chiếc lá phong có dòng chữ: " Đời người như vượt biển, chúng ta đều hội tụ trên chiếc thuyền nhỏ này. Khi chết đi, chúng ta sẽ cập bờ và đi đến những thế giới khác nhau. " " Đừng sợ tôi, tâm trí nhút nhát. Tôi là một nhà thơ. " " Thế giới hôn tôi bằng nỗi cay đắng, nhưng yêu cầu tôi hát đáp lại. " " À! Tôi nhớ rồi! "Tôi hét lên, như có tia sét đánh vào não mình," Đây là những bài thơ trong "Stray Birds"! " " WTF? " " "Stray Birds"! Tập thơ của Tagore! " Tất cả các đồng nghiệp, bao gồm cả đội trưởng, đều lộ vẻ ngạc nhiên. Chiếc lá phong tiếp theo được tìm thấy đã khẳng định suy nghĩ của tôi: " Hãy để sự sống lộng lẫy như những bông hoa mùa hè, cái chết lặng lẽ và đẹp đẽ như những chiếc lá mùa thu." Mọi người đều im lặng. Trong tiếng gió đêm gào thét, hàng ngàn chiếc lá phong đỏ vẫn tự do nhảy múa và tung bay trên vùng đất chết chóc này.
Bấm để xem 04 "Cái chết lặng lẽ và đẹp như lá mùa thu.." Tôi lẩm bẩm. "Tìm nhanh lên! Tìm tất cả những chiếc lá có chữ!" Đội trưởng ra lệnh. Đây là một công việc rườm rà và tẻ nhạt. Một số chiếc lá phong bị thổi bay khỏi phòng và trôi xuống cầu thang, trong khi những chiếc khác bay ra ngoài qua lỗ cửa sổ và lẫn vào đống lá rụng dài vô tận ở tầng dưới. Các đồng nghiệp đã cùng nhau làm việc và tìm kiếm suốt đêm cho đến sáng hôm sau. Cuối cùng, chúng tôi đã tìm thấy 325 chiếc lá phong có chữ, và lấy một cuốn "Stray Birds" từ hiệu sách để so sánh. 325 chiếc lá phong, 325 bài thơ nhỏ. Sau khi đối chiếu từng bài thơ, kết quả trùng khớp hoàn toàn. Tất cả các câu chữ trên lá phong ghép lại thành một tập thơ "Stray Birds" hoàn chỉnh. Trong khi đội điều tra khám nghiệm hiện trường, các công việc khác cũng đang được tiến hành một cách có trật tự. Một là xác định danh tính của người đã khuất. Chúng tôi trích xuất DNA từ xác chết và so sánh nó với DNA của mẹ Tạ Hồng đang làm việc trong thành phố, mối quan hệ di truyền là 99, 999%. Người ta kết luận rằng người chết là Tạ Hồng, người đã mất tích bảy ngày. Thứ hai là phân tích báo cáo khám nghiệm tử thi. Báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy thời điểm tử vong cách đây khoảng một tuần. Nguyên nhân trực tiếp gây ra cái chết là do đứt động mạch cảnh, dẫn đến xuất huyết ồ ạt. Qua vết rạch, hung khí giết người có thể là một con dao găm dài 10-15cm. Không có hung khí nào được tìm thấy tại hiện trường. Không tìm thấy dấu vết vật lộn, kháng cự, ẩu đả. Không có dấu hiệu tấn công tình dục. Thành phần của một loại thuốc được phát hiện trong cơ thể của người quá cố, người ta suy đoán rằng cô ấy có thể đã bị đánh thuốc mê và bất tỉnh, sau đó bị giết. Điều khó tin là toàn bộ bề ngoài của xác chết được bao phủ bởi một lớp mật ong dày. Lớp dung dịch mật ong được làm bằng cách trộn mật ong, xi-rô, sữa, v. V. Với nước. Chính dung dịch ấy đã thu hút rất nhiều côn trùng đến ăn xác chết, khiến xác chết không còn nguyên dạng. Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Mối hận nào đã khiến kẻ sát nhân hành hạ cô gái 18 tuổi dã man như vậy? Tình hình đã được báo cáo cho cục cảnh sát. Cục trưởng lệnh cho chúng tôi giải quyết vụ án càng nhanh càng tốt để tránh ảnh hưởng xấu đến xã hội. Nhưng ông trời phụ lòng người. Cuộc điều tra chỉ vừa bắt đầu đã đi vào ngõ cụt.
Bấm để xem 05 Vô số dị thường dẫn chúng tôi vào một màn sương mù sâu. Đầu tiên, kẻ giết người không để lại dấu vết. Ngoại trừ dấu chân do cảnh sát để lại, dấu chân duy nhất trên mặt đất thuộc về người chết. Kẻ giết người không để lại dấu chân, dấu vân tay, chất dịch cơ thể hay tóc. Điều này đã gây khó khăn lớn cho công tác điều tra. Nghịch lý là trong nhà rõ ràng là đầy bụi dày, đi trên mặt đất như vậy nhất định sẽ để lại dấu chân. Nếu kẻ sát nhân lau sạch dấu chân, hắn nhất định sẽ phủi sạch chúng cùng với bụi. Tuy nhiên, tất cả bụi được phân bố đều và không tìm thấy dấu vết nào chứng minh là đã được lau qua. Hơn nữa, người ta đã kiểm nghiệm rằng bụi được hình thành do quá trình lắng đọng tự nhiên qua nhiều năm và không có khả năng làm giả trong thời gian ngắn. Nói cách khác, hiện trường vẫn chưa được dọn dẹp. Vậy đâu là dấu vết của kẻ sát nhân? Làm thế nào để anh ấy (hoặc cô ấy) đi bộ vào hiện trường gây án mà có thể giữ đôi chân không chạm đất? Điểm thứ hai, dấu chân của người chết phân bố rất kỳ lạ. Trên mặt đất của đại sảnh lầu một, lưu lại rất nhiều dấu chân kỳ lạ - xoay người, vặn vẹo, rẽ trái, rẽ phải, nhón gót, nhún chân.. Nó giống như.. khiêu vũ. Sau khi kiểm tra dấu chân, có thể xác định rằng đây đều là dấu chân của người đã khuất Tạ Hồng. Chúng tôi đã mời các chuyên gia có liên quan để hỗ trợ trong việc phân tích. Họ đều cho rằng, đây là một kiểu nhảy Waltz và đánh giá dựa theo dấu chân thì động tác tương đối vụng về. Tạ Hồng không có bạn nhảy, và chỉ có một mình, nhảy đôi cùng với không khí. Chuyện quái quỷ gì đây? Làm thế nào cô ấy có thể thực hiện những động tác như vậy? Điểm thứ ba là 325 bài thơ trên Lá phong của Tagore đều do chính Tạ Hồng viết sau khi nhận dạng chữ viết tay. Đánh giá từ các vết mực, nó được viết khoảng một tuần trước, gần như khi cô ấy bị giết. Trong ngôi nhà của người quá cố, chúng tôi tìm thấy một số tập thơ của Tagore và toàn bộ các đoạn trích từ chúng. Cô gái quá cố đã từng viết trong nhật ký của mình, "Crazy in love Tagore". Tại sao cô ấy chép bài "Stray Birds" trên lá phong? Sau khi cô ấy bị giết, tại sao những chiếc lá phong này lại bao phủ thi thể cô ấy? Mọi thứ đều khiến chúng tôi bế tắc. Đồng thời, các cuộc điều tra về video giám sát và các mối quan hệ xã hội không có tiến triển. Ngôi nhà màu đỏ này là một ngôi nhà đổ nát bị bỏ hoang, được bao quanh bởi khu rừng nguyên sinh rậm rạp, bên ngoài khu rừng là đất ruộng và đường làng hẻo lánh. Không có camera giám sát nào cả. Quan hệ xã hội của Tạ Hồng cũng rất đơn giản. Chúng tôi đã tìm kiếm hồ sơ, tra cứu thông tin, tìm hiểu các mối quan hệ, chạy khắp nửa thị trấn, hỏi hàng nghìn người nhưng không tìm được gì. Tạ Hồng là một cô gái nhỏ đơn giản, cô không có kẻ thù, chưa từng yêu ai, không có bạn bè, chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc tranh chấp nào.. Cuộc điều tra bị đình trệ. Mọi người đều bất lực. Lúc này, các đồng nghiệp tiến hành cuộc khám nghiệm hiện trường lần hai đã phát hiện ra manh mối mới. Tuy nhiên, manh mối này không những không giải quyết được sự nhầm lẫn của chúng tôi mà còn khiến vụ án trở nên khó hiểu hơn. Họ tìm thấy một bức thư tuyệt mệnh. Thư tuyệt mệnh của Tạ Hồng.
Bấm để xem 06 Thư tuyệt mệnh của Tạ Hồng được viết trên một tấm thiệp chúc mừng màu đỏ có hình chiếc lá phong. Nó được tìm thấy trong một đống lá rụng cách đó một trăm mét ở tầng dưới, và có thể nó đã bị gió thổi đến đó. Ở trên được viết như thế này: "Bạn thân mến, cho phép tôi nói lời tạm biệt lần cuối. " Đừng buồn vì tôi, cũng đừng quá lo lắng. "Cái chết là do chính tôi lựa chọn. Đây là điểm đến hoàn hảo nhất và là buổi lễ chia tay tao nhã nhất mà tôi đã sắp đặt cho mình. " Con người đến một cách tự nhiên và ra đi cũng như vật. Hãy để cuộc đời tôi luôn được định hình ở tuổi 18 tươi đẹp nhất. "Tạm biệt mọi người! " Thân mến gửi tất cả, Tạ Hồng. " Đọc xong tôi nhíu mày. Những từ này khiến tôi cảm thấy một cảm giác khó tả, giả dối và trắng trợn. Loại giọng điệu này, thái độ bình thản trước cái chết.. Một cô gái 18 tuổi thật sự có thể viết được sao? Linh tính mách bảo tôi rằng" thư tuyệt mệnh "này là do kẻ sát nhân làm giả. Có lẽ, chúng ta có thể tìm được hung thủ dựa vào thứ này! Bức thư đã được gửi để kiểm định. Kết quả thật bất ngờ. Những chữ này thực sự là chữ viết tay của chính Tạ Hồng! Trên bức thiệp vẫn còn dấu vân tay của cô ấy. Hơn nữa, nét chữ ngay ngắn, viết một cách khoan thai, hiển nhiên không hề gượng ép hay vội vã. Tất cả những suy đoán trước đó đã bị bác bỏ. Bởi lẽ, sự xuất hiện của bức thư tuyệt mệnh đã chỉ thẳng nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô gái là tự sát! Tất cả các đồng nghiệp đều không thể tin được. Chúng tôi đã bận rộn hơn nửa tháng, làm thêm giờ suốt ngày đêm, chỉ để tìm ra kẻ giết người, đòi công lý cho cô gái và cho người thân của cô gái một lời giải thích. Nhưng từ" tự sát "khiến chúng tôi cảm thấy mình vô ích. Đây là sự thật sao? Chúng tôi đã kiểm tra bức thư tuyệt mệnh một cách cẩn thận, nhìn ngang, dọc, xiên, chéo, đánh dấu bính âm và thanh điệu của từng từ, dịch sang tiếng Anh, thậm chí so sánh với bảng mã Morse. Tuy nhiên, không có kết quả. Chúng tôi đã nộp đơn lên cấp trên và yêu cầu các chuyên gia điều tra tội phạm của thành phố hỗ trợ kỹ thuật. Các chuyên gia đã đến và kiểm tra trong vài ngày, nhưng không tìm thấy gì thêm. " Vì lá thư tuyệt mệnh đã được tìm thấy và lá thư tuyệt mệnh đã được xác định chính xác, theo thông lệ và thủ tục thông thường, vụ án có thể được khép lại như một vụ tự sát", chuyên gia này nói. Đây là thực tế mà chúng tôi phải chấp nhận. Một bức thư tuyệt mệnh thông thường. Tạ Hồng tự sát. Tất cả các đồng nghiệp ngồi trong phòng họp, im lặng. Sau 20 ngày làm việc với cường độ cao và gần như không được chợp mắt, ai nấy đều kiệt sức, thần kinh gần như bị choáng ngợp. Mọi người lật giở tài liệu và im lặng xem lại toàn bộ vụ án, mỗi người một vẻ như bại binh.
Bấm để xem 07 Nghĩ lại, nếu Tạ Hồng thực sự tự sát, thì mọi chi tiết đều đã được giải thích. Tại sao trong nhà chỉ có dấu chân của Tạ Hồng? Bởi vì từ đầu đến cuối, chỉ có một mình cô. Cái gọi là "kẻ giết người" đơn giản là không tồn tại. M người không tồn tại sao có thể để lại dấu vết? Chúng tôi đoán trước rằng đó là một vụ giết người, và sau đó chúng tôi bị mắc kẹt trong một cái kén, cố gắng tìm kiếm một "kẻ sát nhân" không tồn tại và làm rất nhiều việc vô ích. Nhìn lại khung cảnh lá phong đỏ- độc tấu điệu valse- chép thơ hình như rất ứng với câu "điểm đến hoàn hảo nhất, buổi lễ chia tay trang nhã nhất" trong bức thư tuyệt mệnh. Nước mật ong thu hút côn trùng có tiếng vang nhất định với câu "con người từ thiên nhiên mà về với thiên nhiên". Mọi thứ dường như có thể biện minh cho chính nó. Đây đều là "nghi lễ chết chóc" mà cô ấy đã cẩn thận thiết kế cho mình. Cấp trên đã gây rất nhiều áp lực lên chúng tôi, thúc giục chúng tôi khép lại vụ việc là tự sát ngay lập tức. Tôi có thể hiểu. Dù sao vụ án này kéo dài đã lâu, lời đồn thổi khắp trấn, khiến người ta hoang mang. Một thông báo là cần thiết để duy trì sự ổn định của lòng người. Đêm khép lại vụ án, tôi ngồi một mình trên ngọn đồi nhỏ giữa cánh đồng hút điếu thuốc và suy nghĩ rất nhiều. Nỗi cô đơn khi ở một mình, nỗi xót xa khi phải bỏ học, cuộc sống mưu sinh khó khăn.. Có lẽ chính những gánh nặng ấy đã mang đến cho cô gái nhỏ quá nhiều đau đớn, mất đi niềm vui sống. Thật là một khoảng cách lớn giữa ước mơ và thực tế cằn cỗi! Nếu là tôi, e rằng cũng chịu không nổi. Tôi nhớ rằng khi tôi đến nhà Tạ Hồng để thu thập bằng chứng, tôi đã thấy những cuốn sách cũ được xếp ngay ngắn trên giá sách của cô ấy, và nét chữ trên các đoạn trích rất ngay ngắn và nghiêm túc. Tấm giấy khen dán trên tường sáng choang, là học sinh ba giỏi hồi cấp hai của cô ấy.. Còn có những nét vẽ bằng chì màu sặc sỡ, những nét cọ non nớt, từng nét một, phác thảo trí tưởng tượng về thành phố lớn, và khao khát thế giới bên ngoài.. Tầm nhìn của tôi mờ đi, và tôi đưa tay lên lau khóe mắt. Lúc này, một bàn tay đặt lên vai tôi. Nhìn lại, đó là đội trưởng. "Đội trưởng Trần!" Tôi vội vàng lau đi vết nước trên mặt. Đội trưởng ngồi xuống cạnh tôi, và tôi đưa cho ông ta một điếu thuốc. Anh châm điếu thuốc và nhìn chằm chằm vào cánh đồng cằn cỗi qua làn khói anh thở ra, đôi mắt trầm tư. Sau khi tán gẫu vài câu, anh đột nhiên nói: "Tiểu Mộc, cậu thật sự cho rằng Tạ Hồng tự sát?" "Trần đội trưởng, chúng ta có tin hay không tin cũng không quan trọng nữa, thư tuyệt mệnh ở ngay đây." Đội trưởng lắc đầu. "Vậy để tôi hỏi cậu, cô ấy đã dùng gì để tự sát?" anh nói. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Báo cáo khám nghiệm tử thi viết rằng một con dao găm dài từ 10 đến 15 cm." "Được rồi, cô ấy tự sát bằng một con dao găm. Vậy, con dao găm đã đi đâu?" Tôi giật mình. Trong khoảnh khắc, một tiếng sét nổ trong não. Phải, con dao găm đã đi đâu? Tại hiện trường không tìm thấy hung khí gây án. Suy đoán ban đầu là con dao găm đã được lấy bởi kẻ giết người. Nhưng vì không có kẻ giết người, con dao găm đã đi đâu? "Chẳng lẽ.. sau đó có người vào nhà lấy con dao đi?" Nói xong lời này, tôi cảm thấy không thể nào. "Vậy, dấu chân của người đàn ông này ở đâu?" Thuyền trưởng nói. Phải, không có dấu chân nào cả! Mọi thứ, trở lại điểm ban đầu. Tự tử hoàn toàn không phải đáp án. Nếu Tạ Hồng tự sát, con dao phải được giữ trong tay. Một người lấy dao cứa cổ, không tìm được chỗ giấu dao, rồi nằm chết, phải không? Tôi bật dậy, nói lớn: "Chúng ta nên báo cáo việc này với cấp trên của chúng ta!" Đội trưởng thở dài, "Cậu cho rằng cấp trên không biết?" Tôi đóng băng. "Tôi đã nộp hồ sơ chi tiết rồi, họ không ngu đâu, họ biết rõ hơn chúng ta. " Tiểu Mộc, tôi chỉ có thể nói, có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. "Có hay không đóng án, như thế nào đóng án, quyết định không nằm ở các cậu, cũng không phải tôi." Đội trưởng dập điếu thuốc, đút hai tay vào túi quần, cúi gằm mặt bước đi. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, từng bước biến mất trong đêm tối. Đúng. Hoặc là một vụ tự tử thông thường, hoặc một vụ án nhiều nghi vấn chưa được giải quyết. Cái trước là kết thúc "tốt hơn". Một cảm giác bất lực thấm sâu vào tay chân tôi.
Bấm để xem 08 Vụ án Nhà Đỏ đã trở thành một nút thắt không thể tháo gỡ trong lòng tôi. Nhưng thời gian trôi qua, công việc của tôi ngày càng bận rộn, hết vụ án này đến vụ án khác khiến tôi không còn thời gian để suy nghĩ lại. Cho đến một năm sau, một tin đồn "ma ám" bất ngờ xuất hiện khiến tôi chú ý. Vào thời điểm đó, một tin đồn nổi lên: Có người nói rằng hai người dân làng của Tạ Hồng đã nhìn thấy một "hồn ma" trong ngôi nhà màu đỏ trong khu rừng rậm rạp. Và "hồn ma" đó không ai khác chính là Tạ Hồng, cô gái cùng làng đã chết cách đây một năm. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn, và thậm chí vào cả quận. Mọi người đều nói rằng sau khi Tạ Hồng chết, cô ta trở thành hồn ma và sống trong ngôi nhà màu đỏ ấy Lúc đầu, tôi chỉ cười trừ, nghĩ rằng đó chỉ là một tin đồn nhảm nhí. Nhưng khi chuyện này ngày càng lan truyền rộng rãi và ngày càng trở nên nghiêm trọng, tôi bắt đầu nghi ngờ. Vì vậy tôi quyết định điều tra và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Một ngày sau khi tan sở, tôi lái xe đến làng Tạ Hồng để hỏi về "căn nhà ma ám". Dân làng nói với tôi mọi thứ từ đầu đến cuối: Thì ra trong thôn có một đôi trẻ yêu đương lén lút, hẹn nhau vào một đêm khuya trong rừng rậm để hẹn hò. Lúc đó đã là đêm khuya, và không có ai trong rừng. Nhưng họ vẫn không yên tâm, vì vậy họ đã chọn một địa điểm hoàn hảo - ngôi nhà màu đỏ. Ngôi nhà màu đỏ là "cấm địa" trong mắt người dân địa phương, không ai dám lại gần. Mặc dù đôi trẻ cũng sợ hãi nhưng tình yêu đã thắng lí trí, họ đã gạt bỏ nỗi sợ hãi của mình và tay trong tay đi vào khu rừng phong phía sau ngôi nhà màu đỏ. Họ nằm trong đống lá rụng, hôn nhau và ôm nhau trìu mến. Hai người say đắm trong tình yêu không để ý rằng căn nhà màu đỏ đã được thắp sáng bằng đèn vàng từ lúc nào không hay. Có hai tầng trên và dưới, tám cửa sổ mở ra, tất cả đều sáng sủa. Tiếng cười nói, tiếng nhạc, và tiếng cốc đĩa va chạm cùng lúc phát ra. Chàng trai là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn, anh giật mình và vội đẩy cô gái ra. Cô gái ngước nhìn lên, và đột nhiên hét lên như bị chọc tiết. Chàng trai cũng há họng hét lên, gần như mất trí. Bởi vì, khi họ nhìn lên, đầu của một người phụ nữ thò ra khỏi một trong các lỗ cửa sổ. Người phụ nữ đó rõ ràng là Tạ Hồng đã chết được một năm! Hai người chạy như điên, quên cả mặc quần áo vào, cứ như vậy trần như nhộng chạy về thôn, vừa chạy vừa hét: "Ma! Ma!" Nhiều người đi ngủ muộn hoặc dậy sớm đã nhìn thấy sự bối rối của hai người họ. Nghe nói cô gái vì sợ hãi quá mức mà hôn mê mấy ngày, sau khi tỉnh lại cũng phát điên, nhốt mình trong phòng không nhìn thấy ai. Chàng trai đã cố gắng giữ được bình tĩnh và khi trưởng làng gọi đến nói chuyện, cậu đã thành thật tường thuật lại mọi chuyện. Có rất nhiều người trong thôn nói về nó, và tin tức nhanh chóng lan truyền khắp bầu trời. Sau khi nghe những gì người làng nói, tôi lập tức đến nhà chàng trai để thăm và hỏi thực hư sự việc. Cậu bé chỉ tay lên trời và thề với tôi: "Cái đó chính là Tạ Hồng! Hoàn toàn là sự thật! Nếu nói dối, tôi sẽ bị sét đánh chết!" Trông anh không giống như đang nói dối. "Anh thấy Tạ Hồng như thế nào vậy?" Tôi hỏi. "Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc rối bù, nhìn chằm chằm vào hai con mắt to tròn và mỉm cười với tôi! Mẹ kiếp, thật là đáng sợ!" Tôi xoa cằm, chìm trong suy nghĩ. Bất kể anh ta nhìn thấy gì, đó không thể là Tạ Hồng, tôi chắc chắn 100%. Tạ Hồng đã chết. Lúc đầu, chúng tôi đã tiến hành nhận dạng thi thể một cách nghiêm ngặt và xác nhận rằng đó chính là Tạ Hồng. Mọi thứ đều có thể lừa dối, nhưng kết quả thẩm định sẽ không lừa dối. Từ lúc về đến nhà, cho đến khi bước ra khỏi phòng tắm và nằm trên giường vào ban đêm, tôi chìm trong một mớ suy nghĩ hỗn độn. Nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu tôi như một cuốn phim. Một năm trước, vào đêm mà xác của Tạ Hồng được tìm thấy, người anh trai của người dân làng đi cùng tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện địa phương đã được lưu truyền trong một thời gian dài. Tôi đại khái nhớ nội dung: Trong căn nhà đỏ như máu nằm sâu trong rừng rậm, có chín trăm chín mươi chín con ma sống. Mỗi đêm trăng tròn, các hồn ma sẽ tổ chức lễ hội trong ngôi nhà màu đỏ, ăn thịt người, uống máu người, đổi chén, cười đùa, lắc lư và nhảy múa cho đến khi tia bình minh đầu tiên xuất hiện. Tôi luôn chế giễu mê tín dị đoan nên lúc đó tôi không để tâm lắm. Lúc này nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái. Tôi mở lịch điện thoại. Tạ Hồng biến mất vào ngày 11 tháng 11 năm ngoái. Bên dưới ngày "11", có một chữ "mười lăm" màu đỏ được đánh dấu trên đó. Hôm ấy là ngày rằm tháng 10 âm lịch. Đêm trăng tròn. Trái tim tôi "lộp bộp". Xoay lịch trở lại năm nay. Ngày đôi bạn trẻ "gặp ma" là vào cuối tháng trước, 31/10. Ngày mười lăm tháng chín âm lịch. Đó cũng là đêm trăng tròn. Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán tôi. Sao có thể có sự trùng hợp như vậy? Đây chỉ là một trùng hợp ngẫu nhiên? Mãi đến lúc đó, tôi mới biết rằng cái gọi là "mê tín dị đoan" ở nông thôn này có thể có điều gì khác đằng sau nó. Khi điều tra vụ án Tạ Hồng năm ngoái, có lẽ chúng ta đã bỏ qua một điều quan trọng..
Bấm để xem 09 Sự trùng hợp về "đêm rằm" làm tôi nghi ngờ. Tuy nhiên, lúc đó tôi đang theo dõi một vụ trọng án, và tôi không thể bớt ra chút thì giờ. Tôi vốn định hoàn thành công việc thật nhanh, sau đó báo cáo tình hình với đội trưởng và cùng nhau thảo luận. Nhưng không ngờ, chỉ sau một tuần, một chuyện ly kỳ khác lại xảy ra. Bốn cậu bé trong làng đến ngôi nhà màu đỏ để chơi "trò chơi mạo hiểm". Kết quả là cả ba người đều biến mất, chỉ còn một người chạy về làng. Đứa trẻ ấy mắt mở trừng trừng, miệng chảy nước miếng, cậu ta hoàn toàn trở thành một tên ngốc. Khi người ta hỏi cậu chuyện gì đã xảy ra, cậu ta chỉ chỉ tay về phía khu rừng và cứ cười, không nói được lời nào. Khi tôi nghe về chuyện ấy, tôi không thể ngồi yên. Sáng hôm đó, tôi vừa giải quyết xong vụ án cả đêm, cảm thấy mình không thể chờ đợi thêm được nữa nên lái xe thẳng tới làng để tìm hiểu về sự mất tích của những đứa trẻ. Trong số bốn cậu bé, đứa lớn nhất mới 13 tuổi và đứa nhỏ nhất 9 tuổi. Chúng đều là những "tên quỷ nhỏ" nổi tiếng trong làng và không biết sợ thứ gì. Còn về ngôi nhà màu đỏ huyền thoại, chúng đã háo hức được trải nghiệm từ lâu. Cái gọi là "hồn ma Tạ Hồng" thậm chí còn kích thích sự tò mò của chúng. Vì vậy, chúng lập một "kế hoạch khám phá", lên kế hoạch lẻn vào ngôi nhà màu đỏ vào đêm trăng tròn tiếp theo. Ban đầu chúng gọi những đứa trẻ khác cùng làng đi cùng, nhưng những đứa trẻ kia đều không dám. Cuối cùng, chỉ có bốn tên quỷ nhỏ này đi cùng nhau. Đêm đó là ngày 29 tháng 11, tức ngày rằm tháng 10 âm lịch, mặt trăng tròn vành vạnh treo cao trên ngọn cây. "Chúng mừng lắm. Cầm súng cao su, phi tiêu, súng đồ chơi và móng lừa, chúng nhảy vào rừng. Tôi chặn chúng lại không cho đi nhưng chúng chẳng nghe gì cả, lại còn mắng mỏ. Tôi là một kẻ hèn nhát." Một đứa trẻ cùng làng, nét mặt buồn bã kể lại những gì diễn ra trước khi xảy ra vụ việc. Tôi đã gặp được đứa trẻ duy nhất trốn thoát được. Nhưng đúng như lời đồn đại, cậu ta đã trở thành một kẻ ngốc, mất trí và không thể thốt ra nổi một chử. Dân làng nói rằng đứa trẻ đã gặp phải một linh hồn xấu xa và phải nhờ một nhà sư bỏ bùa chú để cứu nó. Đối với ba đứa trẻ mất tích khác, họ không còn hy vọng gì nữa. "Tất cả những người bị ngôi nhà màu đỏ nuốt chửng sẽ không bao giờ quay trở lại, điều này đã xảy ra từ rất lâu trước đây." Cha mẹ của những đứa trẻ mất tích chỉ còn biết khóc, tổ chức tang lễ cho chúng và cam chịu sự sắp đặt tàn nhẫn của ông trời. Họ đã không báo cáo vụ việc và từ chối sự can thiệp của cảnh sát. Nguyên nhân là do không được khiêu khích các "linh hồn" trong ngôi nhà màu đỏ, họ lo rằng các hồn ma sẽ trả thù và mang đến tai họa cho cả gia đình. Sau khi trở về đội, tôi đã báo cáo những gì tôi biết được với đội trưởng và yêu cầu đội cử cảnh sát đi tìm đứa trẻ mất tích, nhưng đội trưởng không đồng ý. Một đồng nghiệp thân thiết nói riêng với tôi: "Cha mẹ người ta không báo tội, cậu còn bận tâm chuyện này làm gì, bận chưa đủ sao? " Đừng tự chuốc lấy phiền phức, thả tất cả mọi người đi!" Tôi hiểu anh ấy có ý gì. Cuối năm nhiều việc, đồng nghiệp nào cũng có quầng thâm dưới mắt, bận rộn đến mức cả tháng trời không có thời gian về nhà chăm con. Nhưng tôi không muốn để họ đi. Nếu đội cảnh sát không kiểm tra thì tôi tự kiểm tra. Ba đứa trẻ mất tích ở đâu? Đôi trai gái kia đã nhìn thấy gì? Tạ Hồng chết như thế nào? Có gì trong ngôi nhà màu đỏ đó, tôi sẽ đích thân đến kiểm tra nó. Tôi không thể ngủ nếu không tìm ra sự thật. Xử lý xong vụ án trong tay, tôi xin nghỉ ốm một thời gian và dồn hết tâm trí vào căn nhà đỏ. Đêm nào tôi cũng vào khu rừng đó, trèo lên vách đá, lang thang giữa rừng phong, ra vào ngôi nhà màu đỏ và quan sát thật kỹ. Sau nhiều đêm liền, không phát hiện điều gì bất thường. Cho đến một tháng sau, một điều kỳ lạ cuối cùng đã xảy ra. Ngày 29 tháng 12, tức ngày 15 tháng 12 âm lịch. Tôi đã nhìn thấy thứ mà tôi sẽ không bao giờ quên. Điều tôi không bao giờ ngờ tới là cái đêm suýt chút nữa khiến tôi phải trả giá bằng mạng sống ấy lại trở thành một bước ngoặt trong cuộc đời tôi.