Chương 40: Ổ thổ phỉ
Điệp Y cảm giác được sự thay đổi của cơ thể Cổ Hạo Nhiên, nhưng vẫn lặp lại động tác vừa rồi, Cổ Hạo Nhiên bị Điệp Y cắn, cảm giác đau ngứa lạ lẫm như vô số chú kiến đang dạo khắp trong cơ thể nhưng có thể cảm giác được đầu dây thần kinh rung động, kích thích dây thần kinh và cơ thể Cổ Hạo Nhiên, trong bất tri bất giác Cổ Hạo Nhiên sớm đã quên đi đôi tay tà ác trên lưng, sau đó ý thức được càng ra sức siết chặt Điệp Y hơn, hận không thể đem Điệp Y khảm vào trong người mình.
Điệp Y trong nháy mắt bị Cổ Hạo Nhiên ôm tới thở không ra hơi, mũi miệng vốn bị ép vào lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng thấy khó rồi, bất giác dùng sức cắn thật mạnh vào Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên hơi chấn động, đôi tay ôm sau lưng Điệp Y càng gia tăng sức khóa chặt Điệp Y, đôi chân không thông qua đại não liền trực tiếp gia tăng lực vây chặt Điệp Y lại.
Biến hóa của cơ thể Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt liền phản ứng lại, vội vàng nới lỏng lực đạo tránh ép hỏng Điệp Y, cơ thể lại quấn chặt lấy cơ thể nàng, ý thức nói với hắn phải buông ra, cơ thể lại trực tiếp phớt lờ càng dán chặt hơn, Cổ Hạo Nhiên bất giác dùng sức ấn lên lưng Điệp Y, không cần nói chuyện nhưng qua biểu thị của ngón tay: "Làm gì vậy? Vào lúc này lại câu dẫn người?"
Còn chưa đợi tới lúc Điệp Y hồi ứng, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên phát hiện cơ thể mình có sức nhiều hơn rồi, bất giác trên lưng Điệp Y vận động một chút, đã không còn cảm giác vô lực và gò bó vừa nãy, trong đầu có chút choáng váng cũng biến mất tông mất ảnh, Cổ Hạo Nhiên liền hiểu ra vừa rồi Điệp Y câu dẫn cái gì, làm rõ dùng cách của nàng cưỡng hành thay đổi sự khống chế của thuốc đối với cơ thể, trong lòng Cổ Hạo Nhiên vừa hiểu ra liền tức cũng không phải, vui cũng không xong, vui vì sự gò bó của thuốc không còn nữa, tức vì chút động tác nhỏ của Điệp Y, mình liền đã có phản ứng, lần này phải kết thúc làm sao? Bất giác nhân lúc xe ngựa có chút lắc lư, để tay rời tới thắt lưng Điệp Y, phân biệt nặng nhẹ bắt đầu vuốt ve, mình có phản ứng, Điệp Y còn lạnh như tảng băng, mặt mũi này mất thế nào đây.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên sau khi hồi phục lại không đi tìm người đằng sau tính sổ, ngược lại bắt đầu vuốt ve nàng, bất giác nhẹ dùng sức cắn hắn một cái, Cổ Hạo Nhiên cơ thể căng ra, động tác dưới tay không chậm ngược lại còn nhanh, ngày càng dùng sức với nàng, Điệp Y cảm thấy cơ thể Cổ Hạo Nhiên trên người nàng có sự thay đổi, bất giác có chút kinh ngạc, thấy Cổ Hạo Nhiên không có ý muốn ra tay, sau đó cũng mặc hắn, tùy hắn trong sự che đậy động tay động chân.
Lại không biết Cổ Hạo Nhiên tuy còn trẻ, nhưng kinh nghiệm thì không ít, lúc mới đầu nộ hỏa xung thiên hận không giết được người, bình tâm lại liền hiểu ra bây giờ động thủ chính là hành động vội vã đả thảo kinh xà nhịn nhịn một chút cũng qua đi, cũng không chết người được, đợi thời cơ đến rồi tính hết nợ.
"Được rồi, được rồi, ta nói hai người các ngươi cũng sờ đủ rồi, nam nhân như vậy các ngươi cho rằng nhị trại chủ sẽ thưởng xuống sao? Đừng tới lúc đó hắn được sủng, xem nhị trại chủ là nghe lời hắn hay là sẽ niệm tình các ngươi, tự mình biết thân biết phận một chút, sắp tới sơn trại rồi, ta còn đang đợi hai người này sẽ mang tới vị trí tốt hơn cho chúng ta." Chưởng quầy lạnh giọng nhìn lướt qua đó, thành công để hai người thu tay lại.
Dừng xe, xuống xe, tiếng người huyên náo, một loạt âm thanh dọn đồ ở cự ly gần xa, sau khi bị đặt xuống đất, Điệp Y cảm giác được rõ ràng đã tới nơi rồi.
Không cách nào hình dung được sự huyên náo, giống như chợ thức ăn, tới đâu cũng là thanh âm, tiếng mắng chửi, tiếng cười náo, tiếng uống rượu, tiếng múa quyền, tiếng khóc lóc, tiếng kêu thảm, còn có tiếng trụy lạc, Điệp Y lắng tai nghe mọi thứ này, ngày càng lạnh, Cổ Hạo Nhiên cảm giác được sự biến hóa của Điệp Y, siết siết cánh tay nàng, dường như đang an ủi Điệp Y, ôm chặt nàng vào long.
Trong thanh âm ầm ĩ, chưởng quầy đó đề cao thanh âm nói: "Bẩm báo hai vị trại chủ, hôm nay chúng tôi bắt được mấy con cá lớn, không tự quyết định sinh tử của chúng, đặc biệt mang tới cho hai vị trại chủ quyết định." Lời vừa nói ra thanh âm huyên náo khắp nơi đó liền im ắng xuống.
Một thanh âm u ám vang dội không mấy nhẫn nại nói: "Là mặt hàng gì? Tiểu tam, lại đừng có đưa tới cái gì mà hàng rách."
Chưởng quầy đó cười hì hì nói: "Lần này là cực phẩm, hai vị trại chủ tuyệt đối sẽ thích." Nói xong dường như là đem người nào đó đưa lên, Điệp Y nghe thanh âm là đem bọn Phong lên trước.
"Ôi, mấy nam tử này dáng vẻ thật không tệ, ừm, được tính là cực phẩm, hợp với khẩu vị của cô nãi nãi, tiểu tam, lần này làm tốt lắm, lui xuống lãnh thưởng." Rõ ràng thanh âm từ phía trước truyền tới là một giọng nữ nhưng lại vang dội vô bờ. Trong nhất thời đám người xung quanh vốn yên tĩnh, đều ồ lên cười.
Vị trại chủ đó hì hì cười lạnh vài tiếng nói: "Hàng tốt, nhưng mà ta không hứng thú với nam nhân, Ngũ Anh, mấy tên lần này đủ ngươi chơi vài ngày rồi, đừng có mà hai ba hôm thì làm chết một người."
Người gọi là nhị trại chủ Ngũ Anh hì hì cười dâm đãng nói: "Nhìn tướng này chắc không phải vô dụng như vậy, lại nói tướng mạo như vậy, ta làm sao nỡ, cứ cho là sống để làm bình hoa nhìn cũng dưỡng nhãn, hì hì." Vừa nói vừa nghe thanh âm đi về hướng bọn Phong.
"Nhị trại chủ, có mấy người tốt như vậy, vậy mấy tên bên tay người, có phải là thưởng cho bọn ta chơi đùa không?" Một đạo thanh âm rõ ràng là dâm loạn từ phía trước bên trái truyền tới, dẫn theo một tràng tiếng hoan hô.
Còn chưa đợi vị nhị trại chủ này lên tiếng, một giọng nam kinh hoàng vội vàng nói: "Đừng, nhị trại chủ ta chỉ hầu hạ người, đừng mang ta giao cho bọn chúng, nhị trại chủ."
Nhưng nghe trong tiếng cười của Ngũ Anh chậm rãi nói: "Các ngươi thích thì cứ lấy đi chơi, mấy tên này ta sớm đã phát ngán rồi." Lời vừa nói ra liền nghe thấy một trận cười lớn lẫn trong đó là mấy tiếng gào thét truyền tới: "Đừng, đừng, chết mất, chết mất." Trong thanh âm gào thét nói không ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Thanh âm dâm loạn ban đầu ha ha cười nói: "Tiểu mỹ nhân, ca ca thương ngươi, ha ha."
Trong thanh âm gào thét, tiếp đó thanh âm một tiếng bạt tai vang lên, thanh âm dâm ô đó tức giận nói: "Hảo tiểu tử, cho ngươi thể diện ngươi lại không cần, ngươi nguyện ý cũng phải làm, không nguyện ý cũng phải làm, lão tử xem hôm nay chơi chết ngươi." Nói xong liền nghe tiếng y sam bị xé rách, và tiếng cười dâm ô của người xung quanh.
Ha ha, lão tam, xem ra hôm nay chỗ ngươi lại có thịt bò thượng đẳng để bán rồi. "Đúng là thanh âm của Ngũ Anh.
Lão tam làm chưởng quầy còn chưa trả lời, thì nghe thấy một đạo thanh âm lười biếng:" Ồn quá, ngủ một giấc cũng không được yên. "Đúng là thanh âm của Phong, thanh âm ồn ào hỗn loạn ban đầu trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
" Ở đây đang diễn trò hay, ngươi tỉnh muộn rồi. "Thanh âm của Băng Kỳ.
" Ồ, không lẽ là hoan nghênh chúng ta? "Thanh âm nghi hoặc hiếu kỳ của Minh Thanh, vừa nghe liền biết là giả rồi.
" Không giống, mấy người này chúng ta không quen."Thanh âm rất nhàn nhã của Hành.
Còn tiếp
Điệp Y trong nháy mắt bị Cổ Hạo Nhiên ôm tới thở không ra hơi, mũi miệng vốn bị ép vào lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng thấy khó rồi, bất giác dùng sức cắn thật mạnh vào Cổ Hạo Nhiên một cái, Cổ Hạo Nhiên hơi chấn động, đôi tay ôm sau lưng Điệp Y càng gia tăng sức khóa chặt Điệp Y, đôi chân không thông qua đại não liền trực tiếp gia tăng lực vây chặt Điệp Y lại.
Biến hóa của cơ thể Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt liền phản ứng lại, vội vàng nới lỏng lực đạo tránh ép hỏng Điệp Y, cơ thể lại quấn chặt lấy cơ thể nàng, ý thức nói với hắn phải buông ra, cơ thể lại trực tiếp phớt lờ càng dán chặt hơn, Cổ Hạo Nhiên bất giác dùng sức ấn lên lưng Điệp Y, không cần nói chuyện nhưng qua biểu thị của ngón tay: "Làm gì vậy? Vào lúc này lại câu dẫn người?"
Còn chưa đợi tới lúc Điệp Y hồi ứng, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên phát hiện cơ thể mình có sức nhiều hơn rồi, bất giác trên lưng Điệp Y vận động một chút, đã không còn cảm giác vô lực và gò bó vừa nãy, trong đầu có chút choáng váng cũng biến mất tông mất ảnh, Cổ Hạo Nhiên liền hiểu ra vừa rồi Điệp Y câu dẫn cái gì, làm rõ dùng cách của nàng cưỡng hành thay đổi sự khống chế của thuốc đối với cơ thể, trong lòng Cổ Hạo Nhiên vừa hiểu ra liền tức cũng không phải, vui cũng không xong, vui vì sự gò bó của thuốc không còn nữa, tức vì chút động tác nhỏ của Điệp Y, mình liền đã có phản ứng, lần này phải kết thúc làm sao? Bất giác nhân lúc xe ngựa có chút lắc lư, để tay rời tới thắt lưng Điệp Y, phân biệt nặng nhẹ bắt đầu vuốt ve, mình có phản ứng, Điệp Y còn lạnh như tảng băng, mặt mũi này mất thế nào đây.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên sau khi hồi phục lại không đi tìm người đằng sau tính sổ, ngược lại bắt đầu vuốt ve nàng, bất giác nhẹ dùng sức cắn hắn một cái, Cổ Hạo Nhiên cơ thể căng ra, động tác dưới tay không chậm ngược lại còn nhanh, ngày càng dùng sức với nàng, Điệp Y cảm thấy cơ thể Cổ Hạo Nhiên trên người nàng có sự thay đổi, bất giác có chút kinh ngạc, thấy Cổ Hạo Nhiên không có ý muốn ra tay, sau đó cũng mặc hắn, tùy hắn trong sự che đậy động tay động chân.
Lại không biết Cổ Hạo Nhiên tuy còn trẻ, nhưng kinh nghiệm thì không ít, lúc mới đầu nộ hỏa xung thiên hận không giết được người, bình tâm lại liền hiểu ra bây giờ động thủ chính là hành động vội vã đả thảo kinh xà nhịn nhịn một chút cũng qua đi, cũng không chết người được, đợi thời cơ đến rồi tính hết nợ.
"Được rồi, được rồi, ta nói hai người các ngươi cũng sờ đủ rồi, nam nhân như vậy các ngươi cho rằng nhị trại chủ sẽ thưởng xuống sao? Đừng tới lúc đó hắn được sủng, xem nhị trại chủ là nghe lời hắn hay là sẽ niệm tình các ngươi, tự mình biết thân biết phận một chút, sắp tới sơn trại rồi, ta còn đang đợi hai người này sẽ mang tới vị trí tốt hơn cho chúng ta." Chưởng quầy lạnh giọng nhìn lướt qua đó, thành công để hai người thu tay lại.
Dừng xe, xuống xe, tiếng người huyên náo, một loạt âm thanh dọn đồ ở cự ly gần xa, sau khi bị đặt xuống đất, Điệp Y cảm giác được rõ ràng đã tới nơi rồi.
Không cách nào hình dung được sự huyên náo, giống như chợ thức ăn, tới đâu cũng là thanh âm, tiếng mắng chửi, tiếng cười náo, tiếng uống rượu, tiếng múa quyền, tiếng khóc lóc, tiếng kêu thảm, còn có tiếng trụy lạc, Điệp Y lắng tai nghe mọi thứ này, ngày càng lạnh, Cổ Hạo Nhiên cảm giác được sự biến hóa của Điệp Y, siết siết cánh tay nàng, dường như đang an ủi Điệp Y, ôm chặt nàng vào long.
Trong thanh âm ầm ĩ, chưởng quầy đó đề cao thanh âm nói: "Bẩm báo hai vị trại chủ, hôm nay chúng tôi bắt được mấy con cá lớn, không tự quyết định sinh tử của chúng, đặc biệt mang tới cho hai vị trại chủ quyết định." Lời vừa nói ra thanh âm huyên náo khắp nơi đó liền im ắng xuống.
Một thanh âm u ám vang dội không mấy nhẫn nại nói: "Là mặt hàng gì? Tiểu tam, lại đừng có đưa tới cái gì mà hàng rách."
Chưởng quầy đó cười hì hì nói: "Lần này là cực phẩm, hai vị trại chủ tuyệt đối sẽ thích." Nói xong dường như là đem người nào đó đưa lên, Điệp Y nghe thanh âm là đem bọn Phong lên trước.
"Ôi, mấy nam tử này dáng vẻ thật không tệ, ừm, được tính là cực phẩm, hợp với khẩu vị của cô nãi nãi, tiểu tam, lần này làm tốt lắm, lui xuống lãnh thưởng." Rõ ràng thanh âm từ phía trước truyền tới là một giọng nữ nhưng lại vang dội vô bờ. Trong nhất thời đám người xung quanh vốn yên tĩnh, đều ồ lên cười.
Vị trại chủ đó hì hì cười lạnh vài tiếng nói: "Hàng tốt, nhưng mà ta không hứng thú với nam nhân, Ngũ Anh, mấy tên lần này đủ ngươi chơi vài ngày rồi, đừng có mà hai ba hôm thì làm chết một người."
Người gọi là nhị trại chủ Ngũ Anh hì hì cười dâm đãng nói: "Nhìn tướng này chắc không phải vô dụng như vậy, lại nói tướng mạo như vậy, ta làm sao nỡ, cứ cho là sống để làm bình hoa nhìn cũng dưỡng nhãn, hì hì." Vừa nói vừa nghe thanh âm đi về hướng bọn Phong.
"Nhị trại chủ, có mấy người tốt như vậy, vậy mấy tên bên tay người, có phải là thưởng cho bọn ta chơi đùa không?" Một đạo thanh âm rõ ràng là dâm loạn từ phía trước bên trái truyền tới, dẫn theo một tràng tiếng hoan hô.
Còn chưa đợi vị nhị trại chủ này lên tiếng, một giọng nam kinh hoàng vội vàng nói: "Đừng, nhị trại chủ ta chỉ hầu hạ người, đừng mang ta giao cho bọn chúng, nhị trại chủ."
Nhưng nghe trong tiếng cười của Ngũ Anh chậm rãi nói: "Các ngươi thích thì cứ lấy đi chơi, mấy tên này ta sớm đã phát ngán rồi." Lời vừa nói ra liền nghe thấy một trận cười lớn lẫn trong đó là mấy tiếng gào thét truyền tới: "Đừng, đừng, chết mất, chết mất." Trong thanh âm gào thét nói không ra sự sợ hãi và tuyệt vọng.
Thanh âm dâm loạn ban đầu ha ha cười nói: "Tiểu mỹ nhân, ca ca thương ngươi, ha ha."
Trong thanh âm gào thét, tiếp đó thanh âm một tiếng bạt tai vang lên, thanh âm dâm ô đó tức giận nói: "Hảo tiểu tử, cho ngươi thể diện ngươi lại không cần, ngươi nguyện ý cũng phải làm, không nguyện ý cũng phải làm, lão tử xem hôm nay chơi chết ngươi." Nói xong liền nghe tiếng y sam bị xé rách, và tiếng cười dâm ô của người xung quanh.
Ha ha, lão tam, xem ra hôm nay chỗ ngươi lại có thịt bò thượng đẳng để bán rồi. "Đúng là thanh âm của Ngũ Anh.
Lão tam làm chưởng quầy còn chưa trả lời, thì nghe thấy một đạo thanh âm lười biếng:" Ồn quá, ngủ một giấc cũng không được yên. "Đúng là thanh âm của Phong, thanh âm ồn ào hỗn loạn ban đầu trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
" Ở đây đang diễn trò hay, ngươi tỉnh muộn rồi. "Thanh âm của Băng Kỳ.
" Ồ, không lẽ là hoan nghênh chúng ta? "Thanh âm nghi hoặc hiếu kỳ của Minh Thanh, vừa nghe liền biết là giả rồi.
" Không giống, mấy người này chúng ta không quen."Thanh âm rất nhàn nhã của Hành.
Còn tiếp